Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
Ngay trong lúc Vương Trung Đỉnh mới vừa dành ra vài phần hảo cảm cho Hàn Đông, hắn lại đang ý vị tự tẩy não cho mình: mình đáp ứng diễn nhân vật kia không phải vì anh ta âm thầm giúp đỡ mà bị cảm động, chỉ là không muốn thiếu nhân tình mà thôi. "Sau này đừng ngồi xe bus nữa, công ty sẽ sắp xếp xe cho cậu." "Sao anh không nói sớm?" Hàn Đông giọng điệu tiếc rẻ, "Sớm biết tôi đã không lên mạng mua sơn rồi, đến giờ điếm chủ còn chưa có giao hàng." Vương Trung Đỉnh nháy mắt sinh nghi, "Cậu mua sơn làm gì?" "Á... Chính là làm hàng mỹ nghệ." Vốn Hàn Đông còn lo lắng lấy loại cớ này khó có thể thuyết phục Vương Trung Đỉnh, kết quả y thế nhưng lại chấp nhận, "Cây sáo trong phòng cậu tôi nhìn thấy rồi, làm không tồi." Hàn Đông buồn bực, "Làm sao anh lại nhìn thấy? Anh đến phòng tôi lúc nào?" Vương Trung Đỉnh gõ gõ bàn công tác, suy nghĩ một lát nói: "Cậu đến đoàn phim tham quan một lượt trước đi, thuận tiện lấy kịch bản về hảo hảo nghiên cứu." "Tôi sẽ đi, nhưng anh cũng phải nói..." "Đây là danh thiếp đạo diễn." Vương Trung Đỉnh trực tiếp vứt cho Hàn Đông. Hàn Đông còn muốn hỏi, đáng tiếc thực lực kém xa nhau, tốc độ nói của hắn ngay cả bước chân Vương Trung Đỉnh cũng cản không nổi, một câu đầy đủ còn chưa nói xong, Vương Trung Đỉnh đã vào thang máy rồi. Từ trong chuyện nhỏ này, Hàn Đông lại ngộ ra một đạo lý. Nhìn thấy không? Các ngươi hoàn toàn là hai cực trái ngược, cho dù tương lai cùng một chỗ, cũng sẽ nảy sinh các loại mâu thuẫn. Người này mới vừa cầm đũa lên, người kia ăn xong rồi; người này mới vừa cởi quần, người kia đã kéo xong rồi; người này vừa định thân mật, người kia đã ngủ...Không thể khoan dung nhất chính là, người này vừa có cảm giác, người kia đã bắn! Nghĩ vậy Hàn Đông cảm thấy trời đều sụp xuống, liều mạng tự cảnh cáo mình: vì hạnh phúc ngày sau, nhất định phải bóp chết đoạn nghiệt duyên này, không thể đem Vua JJ cùng tiểu miệng rộng gợi cảm giày xéo ở dưới khố một nam nhân, nhớ kỹ! Trở lại ký túc xá lúc, Hàn Đông vội vàng đem chỗ gỗ chưa dùng đến thu dọn lại rồi ôm đến phòng Du Minh, "Trước tiên gửi ở chỗ cậu vài ngày, tôi sợ Vương Trung Đỉnh lại đánh bất ngờ." "Vương tổng đã đến đây?" Du Minh thập phần hoài nghi. "Vô nghĩa, đã từng tới!" Hàn Đông lại bê một đống vỏ cây mang ra ban công phòng Du Minh phơi nắng, còn dặn dò: "Nếu ngày nào đó buổi tối tôi gõ cửa phòng cậu, bắt cậu đem đầu gỗ giao ra, cậu nhất định không được thừa nhận. Coi như tôi dù tự bán đứng mình thế nào, cậu cũng phải kiên trì nói ở đây không có!" Du Minh nhếch nhếch khóe miệng, "Cậu không tâm thần phân liệt như vậy đi?" "Cậu đừng quản nhiều, tóm lại nghe tôi là được, nhớ đấy!" "Vậy giường cùng thùng gỗ của cậu làm sao bây giờ? Để vậy không phải anh ta sẽ thấy sao?" "Giường và thùng gỗ rất nhanh sẽ làm xong, chờ anh ta thấy thành phẩm, cho dù có ý kiến cũng không có thể làm gì tôi. Chủ yếu là chỗ gỗ này, tôi rất vất vả mới mài xong, ngộ nhỡ bị mất thì công sức đều vô ích."
|
Du Minh không nghĩ ra, "Anh ta tại sao phải tịch thu? Chính cậu tự tay làm đồ dùng trong nhà, không phải vẫn là vì giảm chi phí cho công ty sao?" "Mấu chốt là..." Hàn Đông ngượng ngùng mở miệng, "Anh ta đã sai người mang đồ hơi qua cho tôi rồi." "Sau đó thì sao?" "Sau đó... bị tôi bán đi." Du Minh không biết nói gì cho phải. Hàn Đông lại ra vẻ bá đạo vì tự mình biện giải, "Tôi không muốn ngủ đồ hơi, chỉ muốn dùng đồ gỗ thật!" "Cậu có thể đưa yêu cầu với công ty a, dù sao cậu đi rồi đồ dùng trong nhà vẫn có thể tiếp tục dùng, công ty nhất định không cự tuyệt cậu đi?" "Không cự tuyệt? Không biết cự tuyệt bao nhiêu lần rồi!" Nhớ tới việc này Hàn Đông liền nghiến răng, "Cậu nói đầu óc Vương Trung Đỉnh có phải có vấn đề hay không? Vì cái gì phải bắt tôi dùng đồ hơi? Nếu vì muốn bớt tiền đi, anh ta mua đồ này cũng không tiện a, hơn nữa là đồ cũ còn không thừa nhận, cuối cùng chỉ bán được mấy đinh tiền." Du Minh không biết là đầu óc Vương Trung Đỉnh có vấn đề, hay là đầu óc Hàn Đông không bình thường. "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, nói chút chuyện vui vẻ." Hàn Đông nháy mắt mấy cái, "Tôi khả năng sẽ đón diễn." "Thật?" Du Minh không ngờ tới. Hàn Đông gật đầu, "Hơn nữa còn là nhân vật chính." "Đúng rồi." Du Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Tôi nhìn thấy bằng hữu của cậu trên bìa tạp chí." "Bằng hữu của tôi?" Hàn Đông không kịp phản ứng. Du Minh nói: "Lý Thiên Bang." Lý Thượng... Hàn Đông nháy mắt hưng trí, "Ở đâu? Cho tôi xem." Du Minh đem tạp chí mới 《người dẫn đường》 đưa cho Hàn Đông, tạp chí này phát hành số lượng rất lớn ở trong nước, hơn nữa ở trong số tạp chí mới gần như đứng đầu bảng, cơ bản chỉ tiếp nhận diễn viên lớn. Gương mặt xuất đạo vẫn chưa tới hai tháng như Lý Thượng, được hưởng loại đãi ngộ này có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lý Thượng trên bìa tạo chí khí tràng mười phần, nhất là hai cái đại chân dài kia, vốn dĩ đã bắt mắt, thêm hiệu ứng cùng tu chỉnh, quả thực tạo ra đôi chân kim cương đẹp tiêu chuẩn. Không chỉ có trang bìa, nội trang cũng có một mảng lớn, các loại tuyên truyền ngữ cao điệu, cái gì "Đại bài trời sinh" "nam thần chân dài" "tân sủng của quý tộc giới giải trí " ... Từ từ một loạt tuyên truyền lấy "Chân" làm trung tâm danh hiệu. Trương Tinh Hồ vừa vặn trở về, thấy Du Minh và Hàn Đông đang nhìn tạp chí, cũng thuận tiện nhiều chuyện một câu. "Ảnh bìa là đột nhiên thay đổi, vốn định chính là Y Lộ, không biết nguyên nhân gì lại bỏ cũ thay mới thành Lý Thiên Bang. Hơn nữa mảng lớn của Lý Thiên Bang này là ngày hôm qua đuổi chụp, trước giờ chưa từng xuất hiện qua tình huống đổi ảnh bìa chỉ trong 12 giờ, nghe nói lúc ấy đều đã in xong, lại có người trả giá cao quay về in lại." Vê phần vì sao Lý Thượng đuổi gấp như vậy, trong lòng Hàn Đông đã quá rõ rồi. "Hơn nữa hắn lại đón một bộ phim truyền hình, trong đó một đống người mẫu nam làm nền, tất cả đều là mã đại chân dài, phỏng chừng lại là diễn con nhà giàu tầng lớp thượng lưu. Nghe nói phí đầu tư ban đầu vào này bộ phim cũng không cao, kết quả Lý Thượng vừa nhập tổ, nháy mắt biến thành đại chế tạo." Du Minh tựa hồ không có hứng thú đối với đề tài này, lại hướng Hàn Đông nói: "Đúng rồi, cậu còn chưa nói cậu sẽ diễn gì." "Cậu cũng muốn đóng phim? Nhân vật gì?" Trương Tinh Hồ cũng bu lại. Hai người mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Hàn Đông, ánh mắt kia giống như đang nói: người ta diễn nhân vật nổi tiếng, vậy cậu diễn gì? "Diễn quỷ." Hàn Đông nói. Trương Tinh Hồ lúc ấy liền phụt, Du Minh dường như vì nghĩ tới Hàn Đông bị chọn diễn quỷ, cũng cười theo "Cười cái rắm a? Diễn quỷ thì làm sao? Người bình thường diễn không được đâu!" Hàn Đông vẻ mặt điếu dạng. Trương Tinh Hồ vội cười làm lành, "Không không không... Tôi chỉ là cảm thấy rất thích hợp với cậu." Sau lại lại tán gẫu đến chuyện thù lao, Trương Tinh Hồ hỏi Hàn Đông: "Cậu là giá bao nhiêu?" Hàn Đông cũng không rõ lắm, vì thế lại gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh. "Thù lao đóng phim của tôi là bao nhiêu a?" "Cái này đàm phán xong với đoàn phim bên kia mới biết được." "Vậy anh thử đánh giá cho tôi xem." "Nhiều nhất một vạn." Hàn Đông rất thoả mãn, quay đầu lại liền nói cho Trương Tinh Hồ, "Một vạn." "Mới một vạn? Tôi diễn nam số 3 còn được ba chơi đó." Hàn Đông tự lừa mình dối người: "Cậu diễn nam số 3 ba vạn, tôi diễn nam số 1 một vạn, cái này không phải đúng rồi sao?" Trương Tinh Hồ cũng không chèn ép Hàn Đông, vui vẻ cam chịu, "Bất quá cậu mới vừa đón diễn, giá này cũng không thấp. Cậu không nên hỏi đoàn phim, đoàn phim bên kia nhất định sẽ ép cậu đến giá thấp nhất. Cậu phải hỏi người đại diện, người đại diện thông thường đều nói con số lý tưởng. Tỷ như Tiêu tỷ ban đầu nói với tôi đúng năm vạn, kết quả qua bên kia bàn bạc xong sau liền biến thành ba vạn rồi." Hàn Đông nhìn trời, tôi chính là hỏi người đại diện...
|
Chương 76: Tôi không thích một bước lên trời
Sau khi Trương Tinh Hồ về phòng, Hàn Đông tiếp tục sắp xếp đầu gỗ của mình ở phòng Du Minh. Du Minh nhìn chằm chằm Hàn Đông lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Hắn không bằng cậu." "Ai không bằng tôi?" Hàn Đông không rõ. Du Minh nói: "Lý Thượng." "Làm sao cậu biết tên cậu ta là Lý Thượng?" "Ngày đó lúc hai người nói chuyện phiếm tôi ngẫu nhiên nghe được." Hàn Đông nhe răng cười xấu xa, "Thì ra tiểu tử cậu cũng nghe lén." "Tôi ngủ rất nhẹ, cơ bản gặp động tĩnh nhỏ liền tỉnh, cho nên thường xuyên nghe được cậu nói mớ." "Cậu còn nghe được tôi nói mớ? Tôi đã nói qua những gì?" Du Minh nghĩ nghĩ, nói: "Có một buổi tối tôi nghe được cậu nói 'Họ Vương, ngươi đừng lại đây', tiếng thét rất lớn, ngữ khí đặc biệt lo lắng, tôi lúc ấy còn tưởng cậu đang luyện lời thoại." Hàn Đông nhất thời xấu hổ, có cần diễn sâu như vậy không? "Cậu còn nói qua...'Lý Thượng, tên khốn này' !" Những lời này Hàn Đông lại không cảm thấy xấu hổ, còn hừ lạnh nói: "Hắn chính là tên khốn." "Vậy giờ hắn phát triển tốt như vậy, trong lòng cậu lại chẳng lẽ không ganh tị sao?" "Tôi vì sao phải ganh tị?" Hàn Đông ra vẻ hoàn toàn không vấn đề, "Nhân các hữu chí (làm người phải có chí hướng), tôi là người không thích một bước lên trời." Du Minh thật khó lý giải, "Vì cái gì?" "Cậu xem a, mỗi diễn viên đều phải trải qua một quá trình đàn diễn (diễn vai quần chúng), đàn diễn đặc biệt, vào tổ, mời riêng, có nhân vật, diễn viên phụ, diễn viên chính, ngôi sao như vậy. Trong năm năm tôi làm đàn diễn này, chỉ cần nhận được một câu thoại cũng rất có cảm giác thành tựu. Kết quả một bước từ đàn diễn nhảy đến diễn viên phụ, ở giữa nhảy mất bao nhiêu? Tôi tổn thất bao nhiêu khoái cảm? Hiện tại từ diễn viên phụ đến ngôi sao cũng chỉ còn lại có hai bước, tôi nghĩ là nếu không kiềm chế chút, trực tiếp đi đến cao trào, còn có ý nghĩa gì?" Du Minh không ủng hộ, "Có lẽ tới đỉnh có thể có cao trào liên tục không ngừng?" "Nghĩ cũng đừng nghĩ, con người sẽ không thể vì cùng một nguyên nhân mà cao hứng lần thứ hai." Du Minh ngẫm lại cũng rất có lý. Hàn Đông còn nói: "Phàm là người muốn một bước lên trời, đều là bởi vì không xác định mình có thể lên trời, cho nên mới phải vừa bắt được cơ hội liền hung hăng hướng lên. Tôi đã không giống với lúc trước, tôi sớm đã biết mình sẽ lên trời, sao không hảo hảo hưởng thụ quá trình leo lên từng bước một đây?" "Tôi cũng hi vọng giống như cậu, chậm rãi hưởng thụ một chút cảm giác thành tựu." Du Minh nói. Hàn Đông vỗ vỗ bờ vai hắn, "Cái này có gì khó? Trong phim kia có 3 vai quỷ, đến lúc đó tôi dọa đi một con, cậu đến diễn không phải xong rồi sao?"
|
"Ý kiến hay." Du Minh nói. Hàn Đông vốn là nói giỡn, không ngờ Du Minh thế nhưng lại gật đầu rồi, lúc này lộ ra biểu cảm vui sướng ngây ngất, "Nha, ngài không ở nhà buồn chán nữa sao? Rốt cục tính đi ra ngoài gặp người rồi?" Bị Hàn Đông bắt bẻ như vậy, mặt Du Minh lại lạnh xuống. "Tôi chỉ đùa chút thôi, xem tiểu tử cậu này. Chỉ cần tôi có cơ hội được nói, nhất định sẽ tiến cử cậu, yên tâm đi, anh em tuyệt không quên cậu." Trở lại phòng của mình, Hàn Đông cẩn thận tìm tư liệu của Lỗ đạo diễn, lại xem lại những cuộn phim mình đã quay, trong đó có một bộ vẫn còn rất thích, vừa thấy liền xem đến nửa đêm. Tắt máy tính, Hàn Đông không ngủ luôn, mà nhắm mắt đến gõ cửa phòng Du Minh. Một lúc lâu, Du Minh mới kéo thân hình ngái ngủ đi tới mở cửa. "Có việc gì?" Hàn Đông ngây ngốc hỏi: "Gỗ của tôi có phải để ở phòng cậu không?" Du Minh nhìn trạng thái của Hàn Đông, thực sự cho là hắn đang mộng du, liền trả lời: "Không có." "Không có ở đây? Không thể nào, tôi phải vào xem." "Nói không có chính là không có, cậu đi đi, tôi muốn đi ngủ ..." Du Minh vẻ mặt nghiêm túc. Hàn Đông quyết đoán mở mắt ra cười to, "Ha ha ha... Tôi là tới khảo nghiệm cậu thôi!" "Cút!" Phịch một tiếng, cửa phòng đóng lại trước mặt Hàn Đông. Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Hàn Đông bị một trận điện thoại đánh thức. "Hàn ca, nên rời giường, nửa nữa giờ em đến dưới lầu đón anh." Là một giọng nữ ngọt ngào. Hàn Đông lập tức thanh tỉnh, "Cô là?" "Em là phụ tá của anh a, ngày hôm nay chính thức nhậm chức, nếu có gì không phải, hi vọng Hàn ca bao dung nhiều hơn." "Đương nhiên đương nhiên..." Nghe thanh âm này chính là đại mỹ nữ rồi, có thể không bao dung sao? Hàn Đông nháy mắt tinh thần tỉnh táo, giống như lý ngư đả đĩnh từ trên giường nhảy lên, sau khi rửa mặt xong cực kỳ hứng thú xuống lầu. (lý ngư đả đĩnh: Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.) Kết quả, người đứng ở bục cửa chính là Thẩm Sơ Hoa. "Sao cô lại tới đây?" Hàn Đông còn chưa hết hi vọng ngó quanh bốn phía. Thanh âm ngọt ngào của Thẩm Sơ Hoa lại truyền đến, "Không phải mới vừa gọi điện thoại cho anh sao?" Diễn cảm của Hàn Đông ngay lúc đó tựa như ăn phải phân. "Tôi đã muốn hết lòng quan tâm giúp đỡ với cô rồi, van cầu cô tha cho tôi một con đường sống được không?" Thẩm Sơ Hoa dị thường kiên định hướng Hàn Đông nói: "Hàn ca, rất nhiều thầy bói đều nói em cần cù tỉ mỉ, thông minh lanh lợi tài giỏi. Nghe nói anh cũng biết xem tướng, em cảm thấy anh hẳn là nên xem lại một chút trước rồi hãy quyết định đi."
|
Hàn Đông quả thật có xem tướng, nhưng hắn cũng phải chọn người a! Cố nén khó chịu quét mắt qua Thẩm Sơ Hoa một cái, Hàn Đông nháy mắt có xúc động muốn cắt cổ tay tự sát, bởi vì nữ nhân này không chỉ có tướng mạo "Vượng tinh", hơn nữa còn là mệnh trung quý nhân của hắn! Chỉ có thể cắn răng dậm chân một cái, "Được rồi, đi thôi!" Hàn Đông đi đến kia phía trước, Phùng Tuấn trước theo Lỗ đạo diễn đánh tiếng bắt chuyện, đem tình hình cơ bản của Hàn Đông trình bày, còn nói: "Ý của Vương tổng là hi vọng hắn không chỉ có rèn luyện được kỹ năng diễn xuất, còn có thể sửa chữa tật xấu trên người." Lỗ đạo diễn vỗ vai Phùng Tuấn nói: "Yên tâm đi, bộ phim này rất chính diện, không hề thẩm thấu tư tưởng quỷ thần gì." Phùng Tuấn liên tục gật đầu, "Được rồi, hi vọng anh cũng có thể xây dựng loại ý thức này cho cậu ta." "Được, vậy người đó khi nào thì đến?" Phùng Tuấn nhìn đồng hồ, "Nhanh thôi, tôi cũng không quấy rầy các người quay phim nữa." "Được được, khi nào rảnh cùng tôi uống vài chén." Phùng Tuấn lên xe trước còn quay đầu nói với Lỗ đạo diễn, "Phiền anh hao tâm tổn trí rồi." "Phùng quản lí nói gì vậy? Tôi còn phải cảm tạ các người đưa tới cho tôi một diễn viên giỏi đó." Phùng Tuấn vừa đi, Lỗ đạo diễn lập tức thay đổi sắc mặt. Bà nó, ngay cả cậu cũng phải nói ngọt, có thể đưa tới cho tôi hàng tốt cỡ nào? Lúc Hàn Đông tới studio đoàn phim còn chưa bắt đầu, Lỗ đạo diễn cũng vừa đi vệ sinh mất, tiếp đãi Hàn Đông chỉ có một nhân viên đao cụ thâm niên. Hai người hàn huyên vài câu đơn giản, thấy Lỗ đạo diễn vẫn chưa trở lại, đạo cụ sư liền dẫn Hàn Đông đi đến phòng làm việc của mình. Hàn Đông mới vừa bước vào, đã có loại huyết khí đánh tới trước mặt, trên kệ trưng bày một loạt mô hình giả thể bằng silocone như đầu, tay cụt, tàn thi vân vân. Những cảnh không thích hợp để người thật diễn, phải dùng đồ giả này để thay thế. "Rất thú vị." Hàn Đông cầm lấy một đầu mỹ nữ đùa nghịch, nghịch lên nghịch xuống liền có loại xúc động muốn đưa đến đũng quần, may mắn đạo cụ sư cất lời chuyển dời mục tiêu chú ý của hắn. "Thú vị? Thứ này dọa người thì có, ai tiến vào đây một mình buổi tối cũng phải thất kinh." Hàn Đông nhịn không được thổn thức, "Một phòng này tốn mất bao nhiêu công phu a?" "Còn có thể làm sao? Hiện tại khẩu vị người xem rất nặng." Đang nói, bên ngoài truyền đến một tiếng gọi ngọt ngào, "Hàn ca, Lỗ đạo diễn đến." Đạo cụ sư xương cốt đều nhũn ra, vỗ vai Hàn Đông nói: "Phúc khí tốt a, anh em." Hàn Đông cười đến phải gọi là đau lòng. Bởi vì trước đó từng thăm hỏi qua về Lỗ đạo diễn, hơn nữa dựa vào bản lĩnh của Hàn Đông, hắn biết Lỗ đạo diễn là một người không câu nệ tiểu tiết, người tuỳ tiện, quá mức câu nệ ngược lại sẽ tạo thành khoảng cách, vì thế không chút khách khí tiến đến ôm Lỗ đạo diễn một cái. "Lỗ đạo diễn, tôi đặc biệt sùng bái ngài." Vốn Lỗ đạo diễn đã chuẩn bị tốt tâm lý nghênh đón ác ôn, kết quả gặp Hàn Đông lại cảm thấy rất có duyên, cũng rất hợp với tính tình của mình. "Tôi nghe nói cậu là thầy tướng số a!" Lỗ đạo diễn trêu chọc. Hàn Đông không hề cố kỵ, sảng khoái thừa nhận, "Xem tướng, xem số mệnh, đoán chữ, xem bói, đặt tên... Tùy anh chọn." Lỗ đạo diễn cười ha ha, "Vậy cậu sẽ hành hề sao?" "Ở đây sao, tôi có thể thử xem." Hàn Đông nói. Lỗ đạo diễn lập tức thu hồi nụ cười, kéo Hàn Đông sang một bên nhỏ giọng nói: "Tôi không đùa hay nói chơi với cậu." Hàn Đông nói: "Tôi cũng không nói chơi." Lỗ đạo diễn lúc này mới yên tâm, thở dài nói: "Về lĩnh vực quay phim kịnh dị trong lòng chúng tôi đều rõ, thể loại này Âm khí quá nặng, trước khi đoàn phim bấm máy đều phải cúng bái hành lễ. Hoặc là đi chùa thắp hương, hoặc là mời đại sư. Nhưng trường hợp Vương tổng cậu cũng biết, tôi không dám a, lúc trước không có làm, bây giờ trong lòng vẫn luôn bất an, tôi cảm giác mệnh sắp đứt rồi." "Anh yên tâm, chuyện này cứ bao trên người tôi, về phần Vương Trung Đỉnh sao..." Hàn Đông toát ra khí khái các ông, "Khỏi cần chiều tật xấu của anh ta!" Lỗ đạo diễn giống như tìm được tri âm, nháy mắt lao theo, "Loại chế độ xét duyệt hiện nay, chúng tôi làm người sáng tác, vốn cũng rất biệt khuất rồi. Có đôi khi tôi nghĩ, trước cứ quay đi, cùng lắm cuối cùng tự mình xem. Kết quả vướng phải người đầu tư như Vương tổng, tôi ngay cả quay cũng không dám quay." "Vương Trung Đỉnh chính là tên bại não, giả đứng đắn!" Hai người trò chuyện trò chuyện về đến studio. Bởi vì Hàn Đông là người mới tới, lại chưa thuộc kịch bản, Lỗ đạo diễn không cho hắn trực tiếp tham gia, mà ở một bên quan sát học tập. Trong lúc đoàn phim đang quay một phân cảnh, có một nữ diễn viên bởi vì không khống chế được chớp mắt bị lặp lại NG. Khi quay cảnh có quỷ chớp mắt là tối kỵ, bởi vì một khi diễn viên chớp mắt, cảm giác khẩn trương của người xem liền biến mất. "Đạo diễn, cái này anh yêucầu quá hà khắc rồi, thời gian dài như vậy hoàn toàn là khiêu chiến tâm lý cực hạn, người bình thường căn bản không thể làm được." Nữ diễn viên oán hận.
|