Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
Vừa dứt lời, tiếng đập cửa liền vang lên. "Mời vào." Vương Trung Đỉnh nói. "Vương tổng, đây là danh sách kiểm tra của mọi người, đều ở đây rồi." "Calne còn ở bên trong sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi. "Ân, Calne đạo diễn cùng Hàn Đông đều ở bên trong." Vương Trung Đỉnh vừa muốn gật đầu, đột nhiên nghe được một cái tên cực kỳ quỷ dị. "Cậu nói ai?" "Calne đạo diễn." "Cái phía sau kia?" "Hàn Đông a!" Vương Trung Đỉnh có chút không bình tĩnh, "Hàn Đông? Cậu xác định không lầm sao?" "Không a, cậu ấy chính là ở căn phòng Calne đạo diễn vừa mới kiểm tra xong kia." Vương Trung Đỉnh, "..." .... Sau đó vài ngày, mọi người chạy show, về nhà về quê, công ty thanh tĩnh đi không ít. Thật vất vả mới đến kỳ nghỉ, Hàn Đông tự nhiên khó tránh khỏi chạy loạn chung quanh. Ban ngày bận rộn tụ họp cùng bạn xấu, buổi tối liền âu yếm đàn ghi-ta đi dạ điếm. Trước kia, thời gian nghỉ tết, Hàn Đông đều thích vác lấy một cây đàn ghi-ta du đãng trên đường cái, tìm kiếm một loại cảm giác không nhà để về, phiêu bạc lưu lạc khắp nơi. Ngẫu nhiên đụng tới mấy tiểu cô nương đi đường không mở to mắt, nói không chừng còn có thể lừa về làm vợ. Hiện tại không cần phải lay lắt trên đường, tùy tiện đi một vài dạ điếm phun ra mấy câu hát, đã có không ít người cổ động. Thậm chí có vị đại ca vùng Đông Bắc thiện tâm, còn nhét mấy ngàn đồng vào túi quần Hàn Đông. "Đây là tiền boa, đừng ngại ít." Hàn Đông kinh ngạc, "Ngài đây là đang làm gì?" "Đừng khách khí nữa, đại ca đều biết, các cậu làm ngôi sao cũng không dễ dàng. Có người bưng tùy tiện quay phim cũng là mấy trăm vạn, không ai bưng lỗ nặng giao thừa còn phải tới đây kiếm tiền bù lại." Hàn Đông vội giải thích, "Không phải, tôi đây..." "Gì cũng đừng nói, tin tức cậu hỗ trợ xe công vụ trên đường tôi xem rồi. Nói thật, đại ca cũng thay cậu chạnh lòng. Cậu nói đây là cái thế đạo JB gì? Thuần gia môn nhân không ai bưng, loại nương pháo nhảy nhót lại được ủng hộ đến hăng hái!" "Tôi thật sự..." "Nhớ kỹ một câu của đại ca, không cần lấy hy sinh tôn nghiêm làm đại giá để đổi lấy hư vinh nhất thời. Cự tuyệt quy tắc ngầm, cự tuyệt quan hệ dễ dãi. Đi con đường điệu thấp của mình, để cho người khác thích đi thì đi!" "..." Trời gần sáng, Hàn Đông mới từ quán ăn đêm đi ra. Vừa nhìn di động, bao nhiêu cuộc gọi nhỡ từ Du Minh. "Uy, Minh Nhi? Tìm tôi làm chi?" Thanh âm mơ màng của Du Minh truyền đến, "Cậu đây là cái thời gian biểu gì a?" "Ngày gần tết còn ngủ đúng giờ, thời gian biểu của cậu mới có vấn đề đi?" Hàn Đông cười hắc hắc. Du Minh hừ một tiếng, "Tối hôm qua đi làm gì vậy? Gọi điện thoại một mực không tiếp." "Dạ điếm tìm muội tử a ~ " "Đừng nổ, có phải theo Vương tổng khoái hoạt ở đâu không?" "Cắt ~" Hàn Đông các loại khinh thường, "Bình thường vặn vẹo là đủ rồi, thật vất vả tranh thủ thời gian vài ngày, ai theo y khoái hoạt a?" "Cậu thật không cùng anh ta ăn tết sao?" "Tôi không phải nói rồi sao? Tôi chơi còn chơi không đủ đâu, nào có thừa hơi đến nhà bọn họ chộn rộn?" Du Minh còn muốn hỏi nữa, Hàn Đông trực tiếp cản lại nói: "Tôi phải trở về ngủ." "Vậy được rồi, hôm khác tán gẫu." Tay đánh lái của Hàn Đông do dự một chút, vẫn là quay hướng ký túc xá đi. ...
|
Hôm nay ngày liên hoan của Vương gia, sáng sớm, Vương Trung Đỉnh liền mang theo Tây Tây đến nhà cha mẹ. Vương lão gia tử ôm Tây Tây không buông tay, Vương Trung Đỉnh thì đi đến phòng cách vách nói chuyện phiếm cùng mẫu thân. "Cảm giác mấy ngày gần đây tinh thần con không tốt lắm a ~" Vương mụ mụ nói. Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Đại khái là do ngủ muộn đi." "Công ty còn bận rộn như vậy sao?" "Không bận lắm, mấy người kia chạy show là vì việc tư, công ty bên này không có sắp xếp gì." "Nghệ sĩ cũng không dễ dàng, giao thừa còn phả bận rộn khắp nơi kiếm tiền." Vương Trung Đỉnh nói: "Không có biện pháp, thời gian ăn tết là lúc tiền dễ kiếm nhất, ngay cả phim chúc mừng năm mới cũng bán chạy." "Đúng rồi, cái người tên Hàn Đông trở về chưa?" Vương mụ mụ đột nhiên hỏi. Vương Trung Đỉnh có chút ngoài ý muốn, "Người như thế nào lại nghĩ đến cậu ấy?" "Lúc trước bởi vì hắn, con cùng thúc thúc mới xảy ra căng thẳng, ta vốn rất cách ứng người này. Kết quả ngày đó ở trên TV thấy cậu ấy hỗ trợ đẩy xe công vụ, đột nhiên lại cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt. Cậu ta không phải ở Bắc Kinh không có thân thích gì sao? Con có thể gọi về nhà ăn một bữa cơm." Vương Trung Đỉnh bất đắc dĩ cười cười, "Cậu ấy sẽ không chịu đâu." "Vì cái gì?" Vương Trung Đỉnh không nói nguyên nhân. Vương mụ mụ đột nhiên ý thức được gì đó, vội nói: "Ta có thể vì cậu ấy, không mời thúc con đến đây." "Không riêng gì vấn đề của thúc..." Vương mụ mụ nhìn ra Vương Trung Đỉnh không muốn đề cập vấn đề này, liền không tiếp tục gặng hỏi. Chỉ là dặn dò y: "Trong chốc lát thúc đến đây, con nên khiêm tốn một chút. Sắp sang năm mới, đừng gây ra chuyện không thoải mái gì." "Được rồi, con biết rồi."
|
Chương 215: Đó là ông nội ngươi. bởi Ydaisy Hai mẹ con đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mắng giận dữ của Vương lão gia tử. "Ai kêu tên súc sinh đến ? Ta có nói hắn được phép ăn tết ở đây sao?" Tiếp theo đó là tiếng Vương Hải Hồng khuyên giải. "Được rồi, cha, sắp sang năm mới không phải nên giữ hòa khí sao? Người giận dữ như vậy làm chi?" Vương lão gia tử vẫn cố chấp như trước. "Ai bảo ngươi mang chỗ đồ này đến? Nhà ta không thiếu một ít đồ này của ngươi, lấy đến từ đâu trả về đó!" Con gái lão cũng ở một bên khuyên. "Cha, làm trò trước mặt con cháu rồi, ngài ít nói mấy câu đi. Tây Tây, mau đến khuyên nhủ thái gia gia." "..." Lúc Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài, Vương lão gia tử đang ngồi ở xe lăn, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu, Vương Hải Chí trầm mặt không nói được lời nào, bầu không khí gia đình hài hoà nháy mắt trở nên căng thẳng. "Đều là chuyện tốt của con." Vương Hải hồng chỉ vào Vương Trung Đỉnh trách. Vương lão gia tử lại mắng, "Con người ngươi như thế nào luôn trắng đen bất phân?" Vương Hải hồng vừa định phản bác, tiếng của Tây Tây đột nhiên ở trong phòng vang lên. "Quá nóng tính có thể khiến người 'Mắt mù không thể nhìn, tai điếc không thể nghe'. Không biết các gia gia nãi nãi có từng nghe nói qua những lời này chưa?" Trong nháy mắt, cả phòng nam nữ già trẻ đều ngây ngẩn. Ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng không biết những lời này là Tây Tây từ đâu tìm tới. Tây Tây giải thích nói: "Đây là câu được ghi lại trong 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, thường xuyên tức giận sẽ làm cho mắt mù tai điếc. Hơn nữa đối với người già mà nói, thị lực cùng thính lực sẽ phải chịu tổn hại nghiêm trọng." Bên trong phòng một mảnh yên lặng. Đôi mắt nhỏ cơ trí của Tây Tây thần nhìn khắp bốn phía, "Con nghĩ, tuổi của các vị cũng không còn nhỏ đi?" Mọi người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cả nhà đều cười vui, đều bị Tây Tây thu phục, toàn bộ không khí căng thẳng đều biến mất. Vương Trung Đỉnh xoa xoa cái đầu quả dưa của Tây Tây, ôn nhu gọi: "Nhi tử ngoan~ " Vương lão gia tử lại càng lại sáp lại ôm ấp âu yếm không thôi, còn mượn Tây Tây giáo dục mọi người, "Các người cả đám đều đã lớn tuổi như vậy rồi, còn không bằng một nhi đồng đi!" Giữa trưa, hơn mười miệng ăn vây quanh bàn ăn hình chữ nhật, không khí náo nhiệt không thôi. Vương thẩm vốn dĩ không muốn đến, nhưng vì Vương lão gia tử tha thiết khẩn cầu, vẫn là kiên trì đến đây. An vị ở đối diện Vương Hải Chí, hai người toàn bộ quá trình không hề trao đổi. Người già ở thời gian đoàn tụ đều thích nhắc tới những chuyện lý thú trước đây của con cái, Vương lão gia tử cũng không ngoại lệ.
|
Cứ lần lượt từng người mà đưa ra lời bình, người nào cũng đều là hồi ức tràn đầy, tiếng cười không ngừng. Chỉ riêng tới Vương Hải Chí, Vương lão gia tử nói cũng không nói một câu, liền trực tiếp nhảy tới Vương Trung Đỉnh. "Đại Tôn Tử này chính là máu thịt tâm can của ta, ngay hôm sau khi nó sinh ra, ta đến phòng giám hộ xem nó. Lúc ấy mười mấy đứa trẻ đều ngủ, liền chỉ một mình nó mở mắt ra. Lúc ấy trong lòng ta là cái kia tự hào nhé, đây thật đúng là cháu nội ruột của ta rồi!" Mọi người cười to. Cô Vương Trung Đỉnh nói với y: "Lão gia tử thiên vị con thiên đến vô cùng lợi hại, ta đây thân con gái ruột cũng còn phải nghiến răng nghiến lợi." Những người khác cũng nói: "Trung Đỉnh a ~ con hôm nay nên hảo hảo uống vài chén cùng cậu ông nội đi." Vương Trung Đỉnh đứng dậy rót rượu cho Vương lão gia tử, còn nói: "Ông nội, tối nay cùng tắm con sẽ chà xát cho người." "Tốt lắm." Vương lão gia tử cười không khép nổi miệng. Vương Hải Hồng đột nhiên mở miệng nói: "Cha, trước kia người từng nói Hải Chí chà xát rất giỏi a? Để cho nó cùng theo đi." Mặt Vương lão gia tử lập tức chìm xuống. "Người ta quen sờ tay vào da mịn thịt mềm rồi, thế nào lại nguyện ý chạm vào một thân da thô của lão già này đây a?" Vương Hải Hồng chọc chọc Vương Hải Chí, "Thể hiện thái độ cái a, lão gia tử chờ chú nói đó." Vương Hải Chí do dự chỉ chốc lát, vẫn là mở miệng nói: "Cha, chỉ cần người không chê con là tốt rồi." "Ai nói ta không chê ngươi? Ta rất ghét ngươi!" Vương lão gia tử chết không buông khẩu. Vương Hải Chí cũng lớn tuổi như vậy rồi, ở trước mặt vãn bối bị quở trách, chung quy không phải dễ dàng chịu đựng như vậy, cho nên liền không nói lời gì nữa. Giữa thời điểm khiến cho tất cả mọi người nghĩ đến chuyện mặc kệ này, Vương Trung Đỉnh lại có thể mở miệng. "Ông nội, người cho tiểu thúc cùng theo đi đi, con sợ con một mình hầu hạ người không chu đáo." Ai cũng không dự đoán được Vương Trung Đỉnh sẽ thay Vương Hải Chí nói chuyện, ngay cả Vương Hải Chí cũng không thể tưởng tượng. Tiểu tử này lại đang làm cái quỷ gì? Vương lão gia tử thở dài, "Nể mặt cháu nội của ta đi, liền bán cho ngươi một cái nhân tình." ... Phòng tắm to như vậy hơi nước tràn ngập, ba vị đại diện cho ba thế hệ khó lắm mới được hài hoà đang ở trong này hưởng thụ. Trong lúc, đứa con bất hiếu Vương Hải Chí này một mực ra sức xoa xoa cho Vương lão gia tử, mà cái tên cháu nội chủ động yêu cầu thật nhiệt tình kia, nhưng vẫn đang ngồi không theo dõi. "Ta nói, ngươi không kì cho gia gia ngươi đi, cứ nhìn chằm chằm ta làm gì?" Vương Hải Chí tức giận. Vương Trung Đỉnh lúc này mới thu ánh mắt lại, phối hợp với Vương Hải Chí mát xa cho lão gia tử.
|
Kết quả vừa làm không đầy một lát, ánh mắt của y lại giống như cái đinh ghim trên đùi Vương Hải Chí. "Ngươi đây có phải là đang muốn bị đá không a?" Vương Hải Chí giận. Lão gia tử sớm đã sốt ruột thay cháu nội, lập tức quở trách Vương Hải Chí, "Ngươi nói chuyện kiểu gì đây?" Kết quả, Vương Hải Chí còn chưa có phản bác, Vương Trung Đỉnh đã mở miệng trước rồi. "Ông nội, ngài để cho thúc ấy đá đi." Nghe nói như thế, sắc mặt Vương Hải Chí càng âm trầm. "Ngươi cho là có gia gia của người làm chỗ dựa, ta sẽ không dám đánh?" "Cháu biết thúc dám." Vương Trung Đỉnh ung dung khiêu khích. Vương Hải Chí quả nhiên "Trúng chiêu", giơ lên chân liền hướng lưng Vương Trung Đỉnh mà tiến. Vương Trung Đỉnh trốn cũng không trốn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm má đùi tách ra của Vương Hải Chí. =))))) ra là thế Đáng tiếc đá quá nhanh, nhìn không rõ. Có Vương lão gia tử ở đây, Vương Hải Chí không dám hạ thủ mạnh, chỉ là ra vẻ khoa tay múa chân một chút. Kết quả không đầy một lát, lại có hai ánh mắt sắc bén chui vào giữa hai chân. Mục đích của Vương Trung Đỉnh đã rất rõ ràng, nhưng Vương Hải Chí không biết rõ tình hình, cho nên khi nhận ra hai ánh mắt này chính là bám đến giữa háng mình, lại thành vũ nhục cùng khiêu khích trắng trợn. Lực nhẫn nại của Vương Hải Chí tới cực hạn, trực tiếp tố cáo cùng Vương lão gia tử. "Đừng trách con không khách khí với cháu nội của người, là nó trắng trợn mạo phạm thúc ruột trước !" Vương lão gia tử cũng đã phát hiện Vương Trung Đỉnh khác thường, nhịn không được hỏi: "Trung Đỉnh a, con có việc gì vậy?" Vương Trung Đỉnh dùng lời nói xò xét, "Con hình như thấy trong đùi tiểu thúc có khối bớt." "Không phải đâu?" Vương lão gia tử kinh ngạc, "Ta là cha ruột của nó, ta cũng không biết trên đùi có bớt." Nghe Vương lão gia tử vừa nói như thế, tâm Vương Trung Đỉnh mới tính hạ xuống. Nhưng mà, Vương Hải Chí lại đúng lúc này khiển trách: "Ánh mắt ngươi kiểu gì a? Cái đùi có bớt kia là của ông nội ngươi!" Thân thể Vương Trung Đỉnh kịch chấn. "Người nói cái gì?" Vương Hải Chí khí bại hoại tách hai cái chân bệnh của Vương lão gia tử ra, "Tự ngươi xem!" Vương Trung Đỉnh thấp thỏm liếc mắt một cái, nháy mắt như bị sét đánh. Trên cái đùi bên trái của Vương lão gia tử thật sự có một khối bớt, hơn nữa còn là hình trứng ! Cái này... Đây cũng quá sốc đi ! Nhất định là trùng hợp. Lão gia tử đã lớn tuổi như vậy rồi, cho dù có ý nghĩ kia, cũng là có lòng không đủ lực a. Hơn nữa, người ở trên đùi có bớt nhiều như vậy, không thể hoạch tất cả làm tình địch a? Nghĩ như vậy, trong lòng Vương Trung Đỉnh mới an ổn một ít. Trước khi đi, Vương mụ mụ nói với Vương Trung Đỉnh: "Ngày mai chính là ba mươi tết, đêm nay con ở lại đi, giằng co tới tới lui lui rất phiền toái?" Vương Trung Đỉnh nói: "Để Tây Tây ở lại đây đi, sáng mai con còn có việc." "Đêm giao thừa còn có việc a? Vậy con có về ăn bữa đoàn viên không?" Vương Trung Đỉnh vốn muốn cự tuyệt, nhưng chứng kiến ánh mắt mong mỏi của Vương mụ mụ, thật sự không đành lòng, nói: "Buổi tối con sẽ về ăn, bữa trưa kia ... Có lẽ không có cách nào trở về rồi." Vương mụ mụ thở dài, "Được rồi, vậy buổi tối nhất định con phải về ăn bánh chẻo." Vương Trung Đỉnh gật gật đầu. ...
|