Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
Hoàng Thác ôm Hoàng tiểu nha xuống xe, nói: "Dù sao cũng không còn xa nữa, tôi mang nó đi bộ qua. Cậu vòng trở về tiếp tục bám theo chiếc xe kia, xem hắn rốt cuộc muốn đi đâu." "Hảo, thủ trưởng." Hàn Đông đến hội sở không bao lâu, viên cảnh vệ cũng tới rồi. Cảnh vệ chờ đợi ở trên xe không xuống, chặt chẽ nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa. Không đầy một lát, xe Chu Lê lại dừng ở cách đó không xa. Chu Lê tháo kính râm xuống, lọt vào mắt đầu tiên chính là chiếc xe kia của Hàn Đông. Tiếp theo xoay chuyển tầm nhìn, lại thấy cỗ quân xa quen thuộc. "Quả nhiên giống như tôi dự đoán." Trợ lý cẩn thận hỏi: "Chị xác định cỗ quân xa này là của Hoàng thủ trưởng sao?" Chu Lê hất cằm, cười nói: "Cô không nhìn thấy viên cảnh vệ còn ở trong xe canh gác sao?" Trợ lý tỉnh ngộ, "Quả thật, tôi nhớ người này." Chu Lê vung bàn tay thon ngọc, "Đi tra xem hội sở mới mở này có những hạng phục vụ nào." "Hảo." Hơn hai mươi phút sau, trợ lý từ bên trong đi ra, trở lại xe Chu Lê. "Có cái gì?" Chu Lê hỏi. Trợ lý ghé đến bên tai nàng nói vài câu, nói xong mặt đỏ rần. Chu Lê lại không có gì mất tự nhiên, còn cười trêu chọc: "Vóc người rất phù hợp, khẩu vị cũng không phải bình thường." "Chị xác định là Hoàng thủ trưởng ở bên trong... Cái kia sao? Có thể là Vương tổng hoặc là..." "Vương Trung Đỉnh?" Chu Lê như là nghe được truyện cười, "Liền nặng lực của anh ta, tự ở trên giường nhô lên đã không tồi rồi, còn dám tới loại địa phương này?" "Vậy không phải là người cùng Hàn Đông kia? Hoàng thủ trưởng có thể là vừa hay gặp phải đi." Giọng điệu Chu Lê vô cùng chắc chắn nói: "Cô nhắc tới hai cái hạng mục cuối cùng kia, không có lực eo lớn tuyệt đối chơi không nổi. Tin tưởng ánh mắt nhìn đàn ông của tôi, trong giới này, trừ bỏ Thái Đại Điểu, chỉ sợ không nam nhân nào có thể làm tới." "Vậy tại sao không phải Thái Bằng đây?" Chu Lê ha ha cười, "Hàn Đông hắn tìm đường chết sao? Mới vừa vì Thái Bằng mà đại ầm ĩ một trận cùng Vương Trung Đỉnh, lại phạm tội ở nơi đầu sóng ngọn gió này?" "Vậy vì cái gì dám cùng Hoàng thủ trưởng..." "Bị bức thôi." Chu Lê hừ cười nói, "Huống chi Hoàng thủ trưởng có tiền có thế, thật nếu câu được cũng không tồi." Trợ lý không nói gì. Hơn một giờ đã qua, Hàn Đông vẫn chưa đi ra. Chu Lê vừa ngáp vừa nói: "Thể lực Hoàng thủ trưởng quả nhiên phi phàm." "Có cần báo với Vương tổng hay không?" Trợ lý hỏi. "Gấp gáp như vậy làm gì? Chờ thăm dò tình huống, sau đó gửi hiện trường qua mới có ý nghĩa ~ " Trợ lý che miệng cười trộm. Hàn Đông từ trong phòng đi ra thật sự thành tiên rồi, đi đường cũng bắt đầu lơ mơ. Vương Trung Đỉnh vốn muốn bế Hàn Đông, hắn nhất định không cho. Không chỉ có như thế, còn muốn Vương Trung Đỉnh bảo trì khoảng cách ba thước, nhất định phải bảo trụ thanh danh cao thượng của phu quân, lại càng bảo trụ hình tượng vĩ ngạn của chính mình. Tới cửa, Hàn Đông cố sức xoay người, quay về phía Vương Trung Đỉnh làm ra một thế tay ngăn lại. "Em đi ra ngoài trước, anh đừng đi theo." Vương Trung Đỉnh hỏi: "Em như vậy có thể xuống bậc thang sao?" "Thiếu con mẹ nó giả mù sa mưa, vừa rồi còn làm đến như vậy?" Vương Trung Đỉnh oán thầm: không phải nghe lời ngươi, một mực dùng sức sao? "Không được đi ra theo em!" Khí phách cảnh cáo một cái cuối cùng xong, Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài. "Ra rồi, ra rồi..." Trợ lý vỗ vỗ Chu Lê buồn ngủ. Chu Lê chứng kiến hai cái chân mềm nhũn của Hàn Đông, nhịn không được giễu cợt một tiếng, "Quả nhiên..." "Nhưng mà Hoàng thủ trưởng vì sao còn chưa ra?" "Vô nghĩa, sợ bị người phát hiện thôi." Trợ lý ngẫm lại, "Chúng ta có cần chờ một chút để xác nhận không?" "Không cần, ván đã đóng thuyền. Không chừng người ta đề phòng chính là chúng ta, cho nên vẫn là đi thôi, miễn cho chậm trễ giấc ngủ." Trợ lý gật đầu, ý bảo lái xe lái đi. So sánh, cảnh vệ của Hoàng Thác "Chuyên nghiệp" hơn, người ta một mực đợi đến khi Vương Trung Đỉnh đi ra mới lái xe rời đi. Hoàng Thác sau khi đem Hoàng tiểu nha đến nhà bà ngoại, một mình lên xe. "Thế nào? Đuổi tới chứ?" Cảnh vệ gật đầu, "Mới từ bên kia trở về không bao lâu."
|
Chương 256: Sợ ngây người
Đây là một ngày nào đó tại trường quay, mọi người đều có mặt để quay phim. Còn Hàn Đông với Vương Trung Đỉnh lại hẹn tối nay làm kèo nữa.
(Bối cảnh là mình tự suy ra và thêm vào vì nếu không biết trước thì đọc khó hiểu lắm, trong bản raw hay QT đều không đề cập, có lẽ là lại bị thiếu rồi.)
Bên này Hoàng Thác còn đang âm thầm nghiến răng.
Nhìn cái đức hạnh "cố nhẫn không nổi" này của Hàn Đông, gã không tức giận mới là lạ.
Trong lòng ý vị mắng: Vương Trung Đỉnh, tiểu tử ngươi thật giỏi, thế nhưng lấy chiêu này ra kích thích ta?
Cảnh vệ ở bên cạnh khuyên nhủ: "Hoàng thủ trưởng, lấy điều kiện của ngài tìm một khuê nữ cũng dư dả, tội gì cứ phải vướng bận với một người như vậy?"
Hoàng Thác trầm giọng trả lời: "Tôi từng nói tôi muốn sao?"
Cảnh vệ viên oán thầm: không muốn vì cái gì còn ghen?
"Tôi chỉ là nhìn không quen, loại nữ nhân thượng xong trả tiền coi như không nói, một nam nhân làm sao lại có thể tiện như vậy?"
Cảnh vệ viên nhỏ giọng lầu bầu: "Hắn tiện cũng không phải một ngày hai ngày ..."
"Cậu lầu bầu cái gì?" Hoàng Thác tức giận.
Cảnh vệ viên vội trả lời: "Không có gì, tôi chỉ muốn nói, ngài suy xét hắn còn không bằng suy xét Chu Lê. Chu Lê ít nhất là một nữ nhân, ít nhất có ý đối với ngài, thanh danh dù kém ít nhất ở trước mặt ngài có quy củ."
Không ngờ, Hoàng Thác nói một câu khiến viên cảnh vệ hơi kém hộc máu.
"Ai là Chu Lê?"
Cảnh vệ nghẹn họng, ngón tay chỉ Chu Lê nửa ngày mới nói lên câu.
"Chu... Chu Lê ngài cũng không biết? Chu đại mỹ nữ? Nữ vương tai tiếng? Nữ vương đầu đề... Hơn nữa, ngài hai ngày trước không phải còn đưa điện thoại cho cô ta sao?"
Hoàng Thác chỉ liếc nhìn Chu Lê một cái, không đến nửa giây đã thu hồi ánh mắt trở về.
Ba chữ rõ ràng lưu loát.
"Không chú ý."
"... Được rồi, coi như tôi chưa nói."
Thoáng chốc, Hoàng Thác phải đi xem khuê nữ quay phim rồi.
Không giống như phần diễn nặng nề của Tây Tây, Hoàng tiểu nha chỉ vào vai một người đi đường người, không có ảnh hưởng gì đối với nội dung kịch bản, chỉ là tham gia đùa nghịch cho đã nghiện.
Cho nên, giống như ngày thử diễn, Hoàng tiểu nha chỉ cần diễn một màn bị hù khóc là được.
Nhưng dỗ nó khóc như thế nào, lại là cả một vấn đề khó khăn.
Bởi vì lần trước Chu Lê đã giải thích rồi, lại dùng cách này sẽ không khả thi.
Lúc này, cảnh vệ suy nghĩ đến một biện pháp.
Hắn nói với Hoàng Thác: "Ngài nhìn Hàn Đông đi."
Hàn Đông còn đang đắm chìm ở trong "Thế giới cực lạc" không thể tự thoát ra được.
|
Mặt Hoàng Thác lúc ấy liền đen đến không ra dạng người.
Cảnh vệ chuyển sang Hoàng tiểu nha nói: "Đến, nhìn ba ba cháu."
Hoàng tiểu nha oa một tiếng khóc lớn.
...
Đại công cáo thành.
Sau khi kết thúc công việc, Hàn Đông lại chờ tất cả mọi người đi hết, mới vội vàng đắc ý rời đi.
Chu Lê cùng Lý Thượng đã sớm thừa lúc đổi một chiếc xe khác, tới clubhouse đó trước.
Đây là một nơi chuyên cung cấp dịch vụ hưởng lạc quyền quý, trừ bỏ tiêu chuẩn nhập hội cao, tính bí ẩn cũng cực kì chặt chẽ. Muốn tìm hiểu tin tức người thuê phòng trong đó, có thể nói so với lên trời còn khó hơn.
Lão bản câu lạc bộ họ Lưu, cũng là nhân vật nổi tiếng số một kinh thành (Bắc Kinh). Nhìn thấy Chu đại mỹ nữ tới thăm, con mắt lờ đờ lập tức sáng lên.
"Chu tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu..."
Chu Lê lúm đồng tiền như hoa, "Tôi mới phải nói ngưỡng mộ đã lâu."
"Đến, mời vào."
Lưu Tổng tự mình đẩy cửa cho Chu Lê, mời nàng đi vào.
Hai người hàn huyên một hồi ở trong phòng khách quý, Lưu Tổng nghe được lý do Chu Lê đến đây, nháy mắt lộ ra biểu cảm khó xử.
"Chu tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng không phải lần đầu tiên thăm loại địa phương này, quy tắc hẳn là đều biết. Cô thử đổi vị trí tự hỏi một chút, nếu có người muốn ra giá để mua riêng tư của cô, chúng tôi có thể tùy tùy tiện tiện cung cấp cho họ sao?"
Chu Lê thản nhiên trả lời: "Tôi có thể thêm một số không."
Lưu lão bản không nhanh không chậm điểm một điếu thuốc, "Chu tiểu thư, tôi không thiếu tiền, tôi..."
"Ngài thiếu cái gì?" Chu Lê trực tiếp ngắt lời.
Lưu lão bản cười cười, "Chỗ của tôi vừa mới cất bước, thiếu tất nhiên là nguồn khách. Nếu Chu tiểu thư có thể thường xuyên tới thăm nơi này, tôi nghĩ việc sinh ý của chúng tôi sẽ tốt hơn nhiều."
Chu Lê thầm nghĩ: dùng vài lần lộ diện đổi lấy mặt người qua lại cùng Hàn Đông, giao dịch này đáng giá.
Vì thế trả lời: "Không thành vấn đề."
"Ha ha ha... Chu tiểu thư thật sự là người sảng khoái. Bất quá chuyện ban nãy, cô cũng không thể đem sự tình làm lớn, phá bảng hiệu của chúng tôi a." Lưu lão bản cẩn thận dặn dò.
"Yên tâm đi, có người so với tôi càng sợ thứ này truyền ra hơn. Có hắn cho trấn cho ngài, ngài còn lo lắng tôi làm xằng làm bậy sao?"
Lưu lão bản cười gật gật đầu, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho hai vệ sĩ bên cạnh, ám chỉ bọn họ dẫn người đi đặt máy theo dõi.
Hoàng Thác lại đi đến nhà mẹ vợ, để Hoàng tiểu nha ở lại, một mình trở lại xe.
"Thủ trưởng, đi đâu?" Cảnh vệ hỏi.
|
Hoàng Thác yên lặng nhìn ra ngoài của sổ xe, nói: "Về nhà."
Kết quả, xe đi chưa đến hai cây số, Hoàng Thác đột nhiên lần nữa mở miệng.
"Đến cái câu lạc bộ mới mở trong công viên kia."
Cảnh vệ sửng sốt, "Ngài thật muốn đến cái nơi kia a? Vạn nhất hắn..."
"Đây là lệnh." Hoàng Thác cường ngạnh cắt đứt.
Cảnh vệ đành phải thuận theo ý của gã.
Lý Thượng đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, không đầy một lát liền thấy xe Hàn Đông đỗ ở dưới lầu.
"Hắn đến rồi."
Thần kinh Chu Lê căng thẳng, "Tự mình tới?"
Lý Thượng gật gật đầu.
Không đầy một lát, Hoàng Thác xe cũng tiến lại đây.
Ngực Lý Thượng chấn động, cho đến giờ phút này, hắn cũng khó mà tin Hàn Đông dám làm việc tìm chết như vậy.
Bất quá vẫn nhắc nhở nói: "Hoàng thủ trưởng đến đây."
Chu Lê kiềm chế tâm tình kích động, nói: "Chờ một chút, giác quan của quân nhân rất mẫn tuệ, để gã phát hiện dị thường sẽ hỏng chuyện, chờ 'chiến đấu kịch liệt' rồi mới mở."
Vì thế, hai người lại nhịn mười mấy phút đồng hồ, thẳng đến khi cảm giác thời cơ chín muồi rồi, mới mở máy theo dõi ra.
Màn hình nháy mắt sáng lên, vị trí theo dõi chính là phòng Hàn Đông.
"Camera này đặt chỗ nào?" Lý Thượng tò mò.
Chu Lê nói: "Máy cảm biến khói."
(loại tròn tròn lắp trên trần nhà thấy khói thì báo động ấy)
Thật kinh khủng... Lý Thượng nhịn không được nghĩ, có khi nào những nơi chính mình từng đến qua lúc trước, cũng có giữ lại một vài "Chứng cớ" như vậy, lưu trữ ngày nào đó đem ra áp chế mình?
"Mau nhìn." Chu Lê giật Lý Thượng xuống.
Lý Thượng lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Bởi vì máy cảm biến khói cách hai người quá xa, Chu Lê và Lý Thượng chỉ có thể nhìn thấy thân hình, không rõ mặt.
Hàn Đông thì không cần nói, hai cái chân kia có độ tin cậy rất cao. Mà cái vị còn lại kia, nguyên bản dáng người tương tự với Hoàng Thác, hơn nữa còn có nguyên nhân đã hình thành từ trước, rất dễ dàng nhận sai.
Sau khi điều chỉnh hình ảnh rõ ràng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là thân thể hai nam nhân trần truồng kích hôn.
"Chậc chậc... Nhìn cái bộ dạng nóng vội này, biết ngay chính là đang ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt." Chu Lê đùa cợt.
Lý Thượng cũng khó mà tưởng tượng ra bộ dạng Vương Trung Đỉnh mất kiểm soát như thế, vì thế dưới đáy lòng liền chấp nhận sự thật đó là Hoàng Thác.
Một hồi thân thiết đi qua, Vương Trung Đỉnh kéo Hàn Đông đến trước một cái dụng cụ, cố định hắn lên trên.
Tiếp theo, Chu Lê liền thấy hình ảnh Hàn Đông bị dụng cụ kích thích đến giãy dụa cầu xin, sướng đến kêu không nổi.
"Ai u... Hoàng thủ trưởng thật tà ác." Chu Lê vừa phun tào vừa nhộn nhạo ánh mắt.
Lý Thượng phát hiện ngực Hàn Đông có một cái nhũ hoàn, Vương Trung Đỉnh thỉnh thoảng lại thưởng thức một chút.
Đột nhiên từ đáy lòng phát tán ra cảm giác dị thường.
Dụng cụ đến hồi kết thúc, Vương Trung Đỉnh lại trói Hàn Đông treo lên, còn bịt kín mắt của hắn.
Sau đó liền đến màn kịch tính rồi.
Vương Trung Đỉnh động một cái tiến vào thân thể Hàn Đông, hầu như không có bước đệm, vừa vào liền là luật động giống như gió cuốn mây vần.
|
Lực đạo kia, tần suất kia, con ngươi Chu Lê cùng Lý Thượng đều đông cứng.
"Hoàng thủ trưởng thật không phải người thường ~" Chu Lê âm thầm thích thay Hàn Đông.
Lý Thượng gật gật đầu, "Tôi cảm thấy lợi hại nhất chính là tiết tấu, nắm chắc đến thật sự quá tốt rồi."
"Nếu để cho Vương Trung Đỉnh chứng kiến, phỏng chừng tâm muốn giết Hoàng Thác đều có a, so sánh thực là cách biệt một trời, Vương Trung Đỉnh có thể có một phần vạn của người này đã không tồi rồi."
Lý Thượng lại nói: "Người Vương tổng càng muốn giết hẳn là Hàn Đông đi? Hắn kêu đến thích như vậy."
Chu Lê hừ cười một tiếng, "Việc này đổi lại là ai cũng kháng cự không nổi, nếu cho tôi một nam nhân lợi hại như vậy, bao nhiêu tình cảm lưu luyến sâu đậm tôi cũng vứt hết ra sau đầu."
Vừa dứt lời, Vương Trung Đỉnh hạ một pháo.
Tiếp theo, y đặt Hàn Đông xuống.
Lý Thượng vốn định tắt máy theo dõi, kết quả tay còn chưa có đưa tới, hai người lại bắt đầu, nhị liên phát không gián đoạn.
Chu Lê đã muốn xông đi vào chơi 3p rồi (=.=!), "Hoàng thủ trưởng" ngài có cần phải dũng mãnh như vậy hay không?
Hơn nữa hai người vừa chơi vừa chuyển về hướng này, càng chuyển cách cameras càng gần.
Chuyển đến cuối cùng, Vương Trung Đỉnh trừ bỏ đầu, bộ phận còn lại đều ở trong màn ảnh.
Lý Thượng mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
"Tôi như thế nào cảm giác người này giống Vương tổng?"
Chu Lê hừ nói: "Nói đùa gì vậy?"
Nhưng mà, trong lúc nàng chuyển ánh mắt quay lại màn hình, gương mặt Vương Trung Đỉnh hiện ra rõ ràng trước mắt.
Đầu Chu Lê "Oanh" một tiếngnhư là nổ tung.
|