Ân Tứ (Sài Kê Đản)
|
|
Chương 126 Nguồn" Pretty_bigbang
Người bên ngoài phòng nhìn thấy Trình mẹ khóc chạy ra, Thành Thành và Củng Chí mau chóng chạy vào. Củng Chí ôm Trình mẹ, thân thiết hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậ?" Thành Thành ở bên cạnh vô cùng sốt ruột, Trình mẹ khóc không nói gì, được Củng Chí đỡ đi về phòng mình. Thành Thành nghĩ nghĩ, vẫn là trước hết đi vào phòng ngủ tìm Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang một mình đứng trên ban công hút thuốc, thoạt nhìn cực kỳ phiền não. Thành Thành đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Ca, đã xảy ra chuyện gì sao? Mẹ tại sao ... Khóc?" Trình Hàn Lang quay đầu lại, Thành Thành còn chưa kịp suy nghĩ, Trình Hàn Lang liền xoay người lại ôm lấy cậu, cúi đầu hôn xuống. Thành Thành không rõ vì sao, nhưng cũng không có từ chối. Đầu lưỡi Trình Hàn Lang bá đạo quét ngang toàn bộ khoang miệng Thành Thành, đầu lưỡi Thành Thành cùng hắn quấn quýt lấy nhau, cũng không quá lâu, hai người liền nếm trải tư vị chua sót. Trình Hàn Lang chậm rãi rời khỏi miệng Thành Thành, miệng Thành Thành đã chảy máu, giọt máu đỏ tươi ở ngoài miệng có vẻ cực kỳ rõ ràng. Trình Hàn Lang cúi đầu nhẹ nhàng hút đi hương vị thuộc về Thành Thành, nhìn chăm chú Thành Thành hồi lâu. "Ca ..." Trình Hàn Lang thì thào gọi. Trình Hàn Lang lên tiếng, sau đó đem tay luồn vào tóc cậu, ôn nhu nói: "Anh đã nói chuyện của hai chúng ta với mẹ." Thành Thành lập tức đứng ngây ra không tiếp tục nói nữa, trái tim dần dần trở nên sợ hãi, dù Trình Hàn Lang đứng trước mặt cậu, đều cảm giác như vậy không có cảm giác an toàn. Thành Thành nắm tay Trình Hàn Lang kích động hỏi: "Có phải là mẹ không đồng ý không?" Trình Hàn Lang không nói gì, Thành Thành hiểu ý, muốn tránh thoát tay Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang kéo cậu trở lại, gắt gao ôm lấy, "Em đi đâu? Anh cho em biết, mặc kệ phát sinh cái gì, chúng ta cũng không thể chia tay, em không thể rời khỏi anh." Thành Thành nhịn xuống nước mắt nói với Trình Hàn Lang: "Ca, anh thật sự sẽ không hối hận sao?" Trình Hàn Lang nâng mặt cậu lên, ép buộc Thành Thành ngẩng đầu lên nhìn mắt hắn, "Em đã quên lời thề của chúng ta ở bờ sông rồi sao?" Thành Thành lắc đầu một cái, Trình Hàn Lang không nói gì thêm, lại liền ôm Thành Thành vào trong ngực ... "Mẹ, ngài tìm con có việc?" Thành Thành ngồi đối diện Trình mẹ, nhỏ giọng hỏi. Hai mắt Trình mẹ sưng đỏ, nhưng vẫn cười với Thành Thành, nói: "Đúng vậy, mẹ muốn cùng con hảo hảo tâm sự." Thành Thành trong lòng rất lo lắng, xưa nay chưa từng thấy loại tâm tình định tội mình như vậy trên người mẹ. Cho tới nay, tựa hồ chính mình cũng chưa từng làm loại chuyện sai lầm gì, bây giờ nhưng lại phạm phải sai lầm không thể bù đắp như vậy, Thành Thành đột nhiên cảm thấy xấu hổ với Trình mẹ. "Mẹ, con biết, mẹ là muốn cùng con nói chuyện của anh trai con." Thành Thành vừa nói vừa quan sát sắc mặt Trình mẹ. "Từ khi mẹ đi, anh trai con cùng con sống rất khó khăn đi?" Trình mẹ cũng không có trực tiếp xuôi theo lời nói của Thành Thành, mà là muốn hiểu rõ hơn cuộc sống của bọn họ mấy năm qua. Thành Thành suy nghĩ một chút, "Cũng không phải rất khó khăn, một vài chuyện lớn, phương diện con đi học, chi tiêu gì đó trong nhà đều là anh quyết định, một mình con chỉ là giặt một ít quần áo, nấu một ít cơm." Thành Thành có chút ngượng ngùng, ngẫm lại mấy năm qua xác thực không có làm cái gì. Trình mẹ thở dài, nhìn Thành Thành thật lâu mới nói, "Con cứ chăm sóc anh trai con như vậy, cũng khó cho con, một đứa con trai cả ngày bận bịu ở nhà làm việc vặt. Nhiều năm như vậy, mẹ thật sự rất cảm kích con, Hàn Lang nếu không có con, phỏng chừng sẽ là bộ dáng khác đi." Thành Thành vội vàng xua tay, "Mẹ, mẹ đừng khách khí như vậy. Phải nói cảm ơn chính là con, nếu như không có ngài, con hiện tại cũng chưa có nhà, con làm những thứ này là phải." "Con nói như vậy mẹ thật sự rất không quyết tâm được, mẹ biết các con đều là đứa bé ngoan, sẽ không vô duyên vô cớ đi đường rẽ. Con rõ ràng mẹ nói chính là cái gì, tiếp tục như vậy thật sự đối với con, đối với Hàn Lang đều là một loại tra tấn. Con còn nhỏ, không hiểu phức tạp của xã hội, chúng ta không nhìn ánh mắt của người khác như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là tồn tại ở cái xã hội này a!" Mấy câu nói của Trình mẹ khiến Thành Thành nhất thời nghẹn lời, cậu có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng đều nói không ra. Cậu biết mình có nhiều thứ không hiểu, chỉ là cậu càng coi trọng chính là cảm thụ của Trình Hàn Lang cùng phần tình cảm của mình và hắn kia. "Anh trai con như vậy mẹ nói không thông, con nghĩ như thế nào?" Một câu nói nói ra khỏi miệng, Trình mẹ trực tiếp nhìn về phía Thành Thành, Thành Thành do dự một chút, vẫn là nói rằng: "Mẹ, hai chúng con là thật lòng yêu nhau." Mặt Trình mẹ lập tức liền biến sắc, hô hấp của bà có chút dồn dập, nghe vào trong tai Thành Thành cực kỳ đau lòng, Thành Thành muốn chạy đi, Trình mẹ khoát tay một cái, nói: "Không sao, con hãy nghe mẹ nói hết. Thành Thành, con không phải yêu anh trai con, con chỉ là ỷ lại nó. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt con chỉ có nó, chăm sóc nó, làm bạn với nó, nó sẽ là tất cả của con. Con tại sao lại không thử qua đi xem xem những người khác ni? Có thể con sẽ phát hiện bên cạnh có cô gái con thích." Thành Thành lắc lắc đầu, mặc dù biết rất tổn thương người khác, thế nhưng cậu vẫn là nói thẳng. "Mẹ, con thật sự đã thử, nhưng là con cuối cùng thất bại, trong mắt con chỉ có Trình Hàn Lang, thật sự không chứa được bất cứ người nào nữa." Trình mẹ lập tức liền không khống chế được chính mình, lớn tiếng nói: "Không được gọi 'Trình Hàn Lang', nó là anh trai con, con phải vĩnh viễn nhớ kỹ, hai người các con là anh em, từ mười mấy năm trước cũng đã có pháp luật nhận định, các con đây là loạn luân, đạo trời không tha." "Mẹ ..." Thành Thành ngậm lấy nước mắt gọi một tiếng, "Chúng con là thật lòng yêu nhau, con yêu Trình Hàn Lang, hơn cả sinh mệnh của con." Trình mẹ cũng nước mắt chảy xuống, ngữ khí dần dần hòa hoãn hạ xuống, "Thành Thành, con có nghĩ tới hay không, con nếu như thật sự yêu nó, nên để nó hạnh phúc. Con với nó cùng một chỗ, nó thật sự có thể hạnh phúc sao? Một năm hai năm thì có thể, chờ các con đã trung niên ni? Không có con, phải dựa vào phần tình cảm như vậy sống hết đời sao? Mẹ liền thẳng thắn nói, chỉ tính ở phương diện này, các con liền không có cách nào khắc phục rất nhiều vấn đề." Thành Thành ngây ngẩn cả người, nước mắt cũng theo gò má chảy xuống, sự thật vẫn là rõ ràng bị mang ra. Đừng nó vì anh ấy sinh con, chính là chỉ tính ở phương diện này, cậu liền không cách nào cho Trình Hàn Lang thỏa mãn. Trình mẹ nói tới một chút sai cũng không có, mặc dù cậu một mình che giấu khúc mắc này, thế nhưng Thành Thành biết cái này sớm muộn cũng sẽ bày ra trước mặt mình. Trình mẹ thấy Thành Thành có chút dao động, ngồi xuống bên người Thành Thành, nắm tay cậu nói: "Thành Thành, mẹ không phải bất công, đây là vì tốt cho hai con, tương lai con cũng phải kết hôn sinh con, có gia đình của con, đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất." Thành Thành rầm một tiếng quỳ xuống, kéo tay Trình mẹ khóc nói: "Mẹ, con van cầu mẹ, đừng để con rời khỏi anh trai con, nếu không có anh ấy con thật sự ngay cả dũng khí sống tiếp cũng không có ..." Trình mẹ ôm lấy cậu, nhất thời nước mắt không ngừng được rơi xuống: "Thành Thành, con đừng trách mẹ lòng dạ ác độc, con suy nghĩ một chút, sự nghiệp của anh trai con vừa mới khởi bước, nếu để cho người khác biết nó và em trai mình có loại quan hệ này, nó còn tiếp tục quản lý như thế nào? Con cũng vậy, con vẫn còn đang đi học, nhân sinh vừa mới bắt đầu, các con thật sự muốn đem loại tình yêu không có kết quả này tiếp tục đi, cuối cùng lưỡng bại câu thương mới hối hận sao?" "Mẹ, con đã đáp ứng Trình Hàn Lang, tuyệt đối không rời khỏi anh ấy, tại sao mẹ muốn ép con ... mẹ ... con thật sự ..." Thành Thành đang nói, phát hiện Trình mẹ đã bắt đầu thở mạnh, cậu sợ đến tái nhợt cả mặt, vội vàng đã Trình mẹ. Trình mẹ chỉ ngón tay vào túi của mình, Thành Thành hiểu ý, mau chóng mở túi ra, phát hiện bên trong có một lọ thuốc nhỏ. Cậu mau chóng lấy ra, đổ vào trên tay, để Trình mẹ nuốt vào. Qua rất lâu, hô hấp của Trình mẹ mới dần dần ổn định, Thành Thành đã tâm như tro tàn, cậu ngồi ở vị trí cách Trình mẹ không xa, trong đầu liên tục hiện ra nhiều lần lời Trình mẹ vừa nói, còn có bảo đảm của mình với Trình Hàn Lang tối hôm qua. Hai loại suy nghĩ ở trong đầu mình đan xen, mâu thuẫn không thôi, Thành Thành cảm giác được trong lòng mình có một bức tường đang từ từ sụp đổ, mặc dù cậu vẫn luôn chống đỡ ở bên dưới, vẫn là không có cách nào tránh khỏi nó khiến mình thương tích đầy mình. Trầm mặc hồi lâu, Trình mẹ mới lên tiếng, "Mẹ hỏi, các con là trái tim không thể thay đổi được, cho dù mẹ bây giờ nói thông suốt với các con, chờ mẹ đi rồi, các con vẫn sẽ là cùng nhau như bình thường. Mẹ cái gì cũng không cầu xin, nếu như các con thật sự không hối hận, liền ở cùng nhau như vậy." Thành Thành có chút không dám tin nhìn Trình mẹ, trong lòng mới sáng lên một ngọn đèn, nhưng câu nói sau của Trình mẹ đã hung hăng tiêu diệt. "Thế nhưng nhất định phải cho anh trai con có một đứa con, đứa con ruột của chính mình." Cậu nói này giống như lưỡi kiếm, thẳng tắp đâm vào trong lòng Thành Thành. Thế nhưng cậu lại không thể bác bỏ lời nói vừa nãy của Trình mẹ, xác thực, để Trình Hàn Lang có một đứa con là nhân chi thương tình, ai muốn sống quãng đời còn lại trong cô độc. Chỉ là, nghĩ đến đứa bé này là Trình Hàn Lang cùng một nữ nhân khác sinh ra, trong lòng Thành Thành liền khó có thể chịu đựng. "Các con không biết đường tương lai như thế nào, chỉ là nếu như hiện tại bỏ lỡ, tương lai hối hận sẽ không có cơ hội. Con thật sự nhẫn tâm để anh trai con cứ cô độc như vậy đến cuối đời sao? Một người không có một gia đình hoàn chỉnh sao? Mẹ không muốn cưỡng bách các con tách ra nữa, mẹ chỉ là muốn cố gắng một chút chức trách cuối cùng của một người mẹ, mẹ không bắt ép con bây giờ liền cho mẹ đáp án, mẹ cho con thời gian một ngày cân nhắc, sau đó con lại nói cho mẹ biết sự lựa chọn của con." Trình mẹ nói xong, liền đi ra bên ngoài. "Mẹ!" Thành Thành nhìn bóng lưng Trình mẹ, khàn khàn cổ họng hỏi: "Ngài vừa rồi không có chuyện gì chứ? Bệnh đến lợi hại như vậy?" Nước mắt Trình mẹ tràn mi mà ra, bà đưa lưng về phía Thành Thành lắc lắc đầu, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
|
Chương 127 Nguồn" Pretty_bigbang
Sau khi Trình mẹ đi rồi, Thành Thành một mình tê liệt ngồi ở trên ghế salong, tâm như đã chết rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ một cái, cách Trình Hàn Lang tan tầm còn có 2 tiếng. Đợi Trình Hàn Lang tan tầm, cậu nên đối mặt với Trình Hàn Lang như thế nào, các loại vấn đều đặt tại trước mặt, Thành Thành cảm giác mồ hôi đã theo trán mình chảy xuống. Đồng hồ phục cổ ở bên cạnh kêu lên một tiếng, Thành Thành ngồi ở trên ghế salong ròng rã 2 tiếng, mặt không có cảm xúc, ngay cả khóc cũng không khóc được. Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, Thành Thành chết lặng ấn nút nghe, một giọng nữ lanh lảnh truyền tới. "Thành Thành, cậu thi tốt như vậy cũng phải mời khách chứ? Hiện tại người trong lớp đều chờ cậu mời khách đây ..." Một đoạn trầm mặc lâu dài, Thành Thành mới phản ứng lại, thuận miệng "Ân" vài tiếng, mãi đến lúc cúp điện thoại, Thành Thành đều không biết đối phương là ai. Chậm rãi đi đến gương trước mặt, Thành Thành nhìn thấy người ở bên trong hai mắt sưng như hai quả đào lớn, mặt ửng hồng, hơn nữa tóc cũng biết thành lộn xộn. Thành Thành đột nhiên rất chán ghét mình bên trong, không có chủ kiến, không có dũng khí, thậm chí ngay cả ý nghĩ thực sự của mình, cũng không dám đi thừa nhận. Thành Thành tại thời khắc cuối cùng trước khi Trình Hàn Lang về đến nhà, đã rời khỏi nhà. Đã là chạng vạng tối, trên đường đèn đường cũng đã bật, bởi vì vẫn chưa tối hẳn, ánh sáng đèn đường có vẻ cực kỳ mở. Thành Thành nhìn tất cả xung quanh, trong lòng càng thêm buồn bực. Thuận theo con đường này cứ đi theo một hướng. Đi tới lúc trời đã tối rồi, Thành Thành tắt điện thoại di động, cậu có nghĩ tới hậu quả của việc làm như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà làm. Trong lòng có một chút oán hận cùng ủy khuất nho nhỏ, đột nhiên muốn nghe Trình Hàn Lang mắng mình, khẩn trương lời của mình. Đi tới một cây cầu lớn, Thành Thành cúi đầu quan sát dưới đáy mặt nước. Nước sông trong đêm tối có vẻ rất đáng sợ, tựa hồ ngã xuống nước chính là một vực sâu không đáy. Thành Thành ngừng thở, tay ôm trụ cầu đi xuống nhìn. Nếu như, tôi cứ như vậy từ trên cây cầu này nhảy xuống, như vậy tiếp đó sẽ phát sinh cái gì? Trình Hàn Lang sẽ diễn giống như trong TV, đúng lúc xông tới đem tôi từ trong nước cứu lên sao? Có phải như vậy Trình mẹ sẽ từ bỏ quyết định của mình hay không? Thế nhưng điều này hiển nhiên là không thể nào, cuộc sống chính là cuộc sống, vĩnh viễn sẽ không đi theo hướng mà mình muốn. Nếu nhưng tôi chết đi, Trình Hàn Lang sẽ như thế nào? Lúc còn rất nhỏ, Trình Hàn Lang đã cân nhắc qua vấn đề này, khi đó cậu cảm thấy Trình Hàn Lang cũng sẽ ở bên cạnh cậu thương tâm một trận liền sẽ không tiếp tục nhớ cậu nữa; sau đó cậu đến Nam Kinh, đoạn thời gian đó cậu có nghĩ tới chết, thế nhưng vào lúc ấy, cậu cảm thấy Trình Hàn Lang coi như là biết rồi, cũng sẽ không vì cậu mà rơi một giọt nước mắt. Mãi đến chung sống với nhau thật sự, Thành Thành mới phát hiện Trình Hàn Lang căn bản không phải người trước kia mà mình biết, hắn sâu sắc, biết quan tâm và bao dung, nếu như mình thật sự mất đi, có thể Trình Hàn Lang sẽ khổ sở cả đời. Nghĩ tới đây, Thành Thành tự giễu nở nụ cười, nghĩ đến thật nhiều, đều nghĩ tới mấy chuyện không đâu như vậy, mắt cậu rời khỏi mặt nước, không tiếp tục tự tìm lấy phiền não. Đô thị phồn hoa, cảnh đêm càng mê người. Thành Thành tìm một mảnh đất, dùng tay vỗ vỗ đất trên mặt an vị ngồi xuống. Buổi tối tuy rằng nhiệt độ hạ thấp, thế nhưng dù sao cũng là tháng 6, trên đường phố người đi đường xe cộ lại nhiều như vậy, đều sẽ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Thành Thành dùng tay xoa xoa mồ hôi trên mặt, ngẩn ngơ mà nhìn người đi bên đường. Người đi trên đường đều là đi lại vội vã, không ai nguyện ý ở dưới khí trời nóng nực như thế này ở lại bên ngoài. Thành Thành mắt nhìn mỗi bước chân đi qua bên cạnh mình, tâm dần dần bắt đầu cảm giác được đau đớn. Mỗi đôi, mỗi gia đình, đều là một nam một nữ, hay là có thêm một đứa nhỏ tạo thành. Gặp nhiều người nắm tay như vậy, cùng nhau dựa vào bên cạnh mình đi qua, đều không có nhìn thấy một đôi đồng tính nào có thể táo bạo như vậy ở trên đường tuyên bố tình yêu giữa bọn họ. Lẽ nào đây chính là hiện thực sao? Nam nữ xứng đôi, kết hôn sinh con, nếu như không phải vậy, chính là vi phạm đạo đức, bị người đời phỉ nhổ. Cho nên người như vậy chỉ có thể sống bí mật, ngay cả tình cảm chân thật đều phải che giấu, ép buộc chính mình đi tuân thủ theo quy luật phát triển bình thường. "Tại sao tôi lại là nam? Tại sao tôi lại yêu chính anh trai mình, tại sao ..." Thành Thành đem ngón tay luồn vào tóc mình, ôm chân ở ven đường không tiếng động mà khóc thầm. Trong lòng quá khó tiếp thu rồi, cậu thật sự không muốn, không muốn để cho Trình Hàn Lang chạm vào những người khác, dù chỉ là nắm tay cậu cũng sẽ rất khó chịu. Trước đây chưa từng nghĩ tới Trình Hàn Lang sẽ cùng một chỗ với mình, lúc ấy Ngô Ngọc và Trình Hàn Lang thân mật thế nào, Thành Thành đều có thể chịu đựng. Nhưng là bây giờ, Thành Thành cũng có tiểu tư tâm của mình, cũng sẽ khó chịu, cũng sẽ ghen, cậu cũng muốn trong lòng Trình Hàn Lang chỉ có một mình mình. Hiện tại cậu thật sự sợ hãi, sợ có một ngày ở trên con đường này hai người đi qua sẽ là Trình Hàn Lang cùng một cô gái. Thành Thành nắm chặt tay thành nắm đấm, một đấm đánh về phía mặt đất, đau đớn tê dại thần kinh cậu, khiến cậu có một tia thoải mái ngắn ngủi. Thành Thành giơ tay lên, phát hiện chỗ xương đã trầy da, chảy máu, vốn là một bàn tay trắng mịn dài nhỏ, hiện tại lại có tỳ vết. Đợi đến lúc trên đường không còn một ai, Thành Thành men theo đường lớn bắt đầu đi trở về. Cậu đi tới đi lui, lại phát hiện mình đã không biết con đường phía trước, quá nhiều giao lộ, hơn nữa ban đầu lúc đi đầu óc trống rỗng, căn bản không có chú ý. Thành Thành móc móc túi, phát hiện mình ra ngoài vội vàng, dĩ nhiên chỉ có 5 đồng tiền ở trong túi, cậu thở dài, lấy điện thoại di động ra. Điện thoại di động vừa bật nguồn, tin nhắn ùn ùn kéo đến, rất nhiều là báo cuộc gọi nhỡ, đều đến từ một người Trình Hàn Lang. Bên trên còn có rất nhiều tin nhắn, Thành Thành mở từng cái ra xem. "Em đi đâu? Tại sao lại tắt điện thoại? Em muốn khiến anh lo chết sao?" "Thành Thành, nhìn thấy tin nhắn mau chóng gọi điện thoại lại cho anh, hiện tại anh và mẹ đều lo lắng muốn chết." "Thành thành, đến cùng xảy ra chuyện gì? Em có thể gọi điện thoại lại không?" "Thành Thành, em đừng làm anh sợ, anh thật sự sợ ..." . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Mắt Thành Thành đau đớn, cậu cầm điện thoại lên, vừa muốn ấn số Trình Hàn Lang, lại phát hiện Trình Hàn Lang đúng lúc gọi tới. "Uy, ca ..." "Em đi đâu? Em không biết anh sẽ lo lắng a?" Trình Hàn Lang gào thét thông qua micro truyền tới, Thành Thành siết chặt điện thoại di động, tay không ngừng mà run rẩy, không nói được câu nào. Nghe thấy bên này trầm mặc, Trình Hàn Lang hỏa dần dần tắt, chỉ còn lại bất đắc dĩ cùng đau lòng. "Thành Thành, đừng dọa anh được chứ? Anh vừa nãy thật sự ... Quên đi, em ở đâu? Anh đón em về nhà." "Ca, em không muốn về nhà, em muốn ở nhà người khác một tối, em muốn một mình yên tĩnh một chút." Trình Hàn Lang cuống lên, "Không được, anh không cho phép, em mau chóng về nhà cho anh." "Không!!" Thành Thành lớn tiếng hét lên, cậu che miệng mình, không để tiếng khóc bị Trình Hàn Lang nghe được, không muốn về nhà, không muốn gặp lại mẹ mình, không muốn gặp lại Trình Hàn Lang, không muốn khiến mình liền ra một quyết định làm không được. Trình Hàn Lang bên kia truyền đến một quãng thời gian trầm mặc rất dài, Thành Thành sợ hãi, sợ Trình Hàn Lang cứ như vậy tắt mắt. Cũng sợ Trình Hàn Lang sẽ tiếp tục hỏi, hỏi cậu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hai người cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, Trình Hàn Lang rốt cục sau cùng nói một câu. "Thành Thành, em đến nhà người khác, nhớ gọi điện cho anh, để anh biết là em an toàn ..." Thành Thành ân một tiếng, vội vàng nhấn tắt điện thoại, đau đớn trong lòng tới không được ** cùng thoải mái, Thành Thành chạy dọc theo đường lớn, trên đường buổi tối yên tĩnh đến đáng sợ, Thành Thành cũng đang càn rỡ chạy trốn, mồ hôi ướt đẫm vạt áo, mãi đến lúc Thành Thành cảm thấy hô hấp của mình đã trên bờ sụp đổ, cậu mới thở hổn hển quỳ rạp xuống ven đường. "Nhất định phải cho anh trai con có một đứa con, đứa con ruột của chính mình." Trong đầu Thành Thành không cách nào quên đi câu nói này, cậu hận chính mình, hận mình ích kỷ như vậy, thậm chí ngay cả một đứa con của Trình Hàn Lang cũng không thể tiếp thu. Từ dưới đất bò dậy, Thành Thành lại bắt đầu đi lung tung không có mục đích, đi tới một nơi rất yên tĩnh, cậu bấm số Trình Hàn Lang. "Ca, em đến nhà bạn học, em ngủ ..." "Em không gạt anh? Bạn học của em?" "Cậu ấy đã ngủ, ca, anh không tin em ..." "Không có ..." Thành Thành ở thành Bắc Kinh đi một đêm, đi từ trời tối đến hừng đông. Trình Hàn Lang ở ban công trong phòng đứng một đêm, từ trời tối đợi đến hừng đông. Mãi đến lúc bóng dáng Thành Thành xuất hiện dưới lầu, trái tim treo lơ lửng của Trình Hàn Lang mới hạ xuống, cả đêm dằn vặt, nghĩ tới quá khứ, nghĩ tới hiện tại, nghĩ tới tương lai, Trình Hàn Lang lầm đầu tiên sợ Thành Thành sẽ chủ động rời khỏi mình. Thành Thành lên lầu, Trình Hàn Lang mở cửa cho cậu, mắt Thành Thành đã hết sưng, chỉ là sắc mặt vàng như nghệ. Cậu nở nụ cười với Trình Hàn Lang, vẻ mặt ung dung, Trình Hàn Lang sờ sờ mặt cậu, ôn nhu hỏi: "Ngủ ngon không?" Thành Thành gật gật đầu, "Anh thì sao? Ca ..." Trình Hàn Lang cũng gật gật đầu, hắn ở trên trán Thành Thành hôn một cái, Thành Thành cũng ngẩng mặt nhìn hắn cười, nói với hắn: "Ca, ăn điểm tâm chưa? Chưa ăn em đi làm cho anh, làm cho anh một bữa cơm ngon." Trình Hàn Lang gật gật đầu, Thành Thành cao hứng đi vào bếp, động tác nhanh nhẹn bắt tay vào làm, Trình Hàn Lang ở bên cạnh nhìn. Bỗng nhiên một vệt đỏ tươi trên tay Thành Thành khiến Trình Hàn Lang trong lòng run lên, hắn đi tới trước mặt Thành Thành, giơ tay cậu lên nhìn một chút, toàn bộ tay trái Thành Thành đã sưng lên như một cái bánh bao. Trình Hàn Lang vừa tức giận vừa đau lòng: "Làm sao vậy?" "Ngã." Thành Thành giả vờ thoải mái thu tay về, tiếp tục ở nơi đó bận rộn tới bận rộn đi. Trình Hàn Lang đi tới, hai tay đem cậu cố định ở trên tường, Thành Thành cảm thấy mũi có chút chua, nghiêng đầu đi không nhìn hắn. Trình Hàn Lang đem mặt cậu xoay trở về, hỏi: "Tại sao nói dối? Đến cùng làm sao vậy? Em không phải gạt anh gì chứ?" Thành Thành lắc đầu một cái, cắn môi không nói gì, qua rất lâu, Trình Hàn Lang sắc mặt nghiêm nghị nói: "Thành Thành, anh nghĩ chúng ta nên hảo hảo nói chuyện một chút." Thành Thành hít một hơi, nhìn mặt Trình Hàn Lang nói: "Được, em trước tiên làm điểm tâm cho anh, chờ ăn no chúng ta liền hảo hảo nói chuyện, được không? Bụng em đều đau, có chút đói bụng đây! Hì hì ..." Thành Thành vỗ vỗ cái bụng, cười đùa với Trình Hàn Lang, nhưng Trình Hàn Lang nhìn lại cực kỳ xót xa trong lòng, chính hắn không biết tại sao, luôn cảm giác trái tim Thành Thành lúc này đang cách mình rất xa.
|
Chương 128 Nguồn" Pretty_bigbang
Bữa điểm tâm này tựa hồ rất phong phú, Trình Hàn Lang nhìn này nọ đầy bàn, ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười xán lạn của Thành Thành, Thành Thành từ ghế bên cạnh ngồi xuống, dùng tay chống cằm nhìn Trình Hàn Lang, cười nói: "Ca, anh nếm thử xem."
Trình Hàn Lang gật gật đầu, một ít dưa cải, nếm thử một chút. Ban đầu Thành Thành còn nhìn tới rất hạnh phúc, đến lúc sau, cậu cảm giác Trình Hàn Lang đã ăn nhiều, nhưng Trình Hàn Lang vẫn không có ý dừng lại. Thành Thành bắt lấy tay hắn, có chút lo lắng nói: "Ca, anh không phải ăn quá nhiều đấy chứ?"
Trình Hàn Lang nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn Thành Thành một chút, Thành Thành có chút không rõ vì sao, Trình Hàn Lang lại nói: "Em biết anh ăn không hết còn làm cho anh nhiều như vậy làm gì?"
Thành Thành nghẹn lời, có chút ủy khuất, "Em mỗi lần đều làm như vậy a, em cảm thấy làm nhiều một chút nhìn thoải mái."
Trình Hàn Lang nở nụ cười, cười đến có chút bất đắc dĩ, "Thành Thành, tình cảm cũng như vậy, cho thêm nhiều hơn cũng không tốt, cho ít đi cũng không tốt, cần vừa phải, cho ít đi sẽ khiến người khác cảm thấy đói bụng, cho thêm người ta sẽ cảm thấy áp lực. Thành Thành, nhớ kỹ, nhiều việc đều phải vì chính bản thân mình."
"Tại sao phải nói mấy lời này với em?" Thành Thành có chút khẩn trương mà nhìn Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang sờ sờ đầu cậu, nói: "Không có gì, chính là vì nói cho em biết, tình yêu là thứ ích kỷ, không thể cho được."
Thành Thành hoảng loạn gật gật đầu, cậu dùng ánh mắt lén lút nhìn Trình Hàn Lang, phát Trình Hàn Lang cũng nhìn cậu. Thành Thành mau chóng thu hồi tầm mắt, đem thức ăn dư lại thu dọn tới phòng bếp. Rời khỏi tầm mắt của Trình Hàn Lang.
Trình Hàn Lang nhìn bóng lưng cậu, tự lẩm bẩm: "Thành Thành, đừng khiến anh thất vọng ..."
"Mẹ, con nghĩ thông suốt rồi, để anh trai con lưu lại đứa con của mình đi!"
Ánh mắt Trình mẹ lóe lên một tia vui sướng, nhưng nhìn đến biểu tình cô đơn của Thành Thành, Trình mẹ trong lòng lại bắt đầu mơ hồ cảm giác đau đớn. Bà đi lên phía trước, vuốt mặt Thành Thành hỏi: "Thành Thành, mẹ làm như vậy có phải là sai rồi?"
Thành Thành dùng sức hiện ra một nụ cười, nói với Trình mẹ: "Mẹ, không sao, nếu như con là ngài, con cũng sẽ làm như vậy." Thành Thành vừa nói, một bên pha một chén trà cho Trình mẹ, đưa tới trong tay bà. Trình mẹ hai tay tiếp nhận, tiếp theo liền nắm lấy tay Thành Thành.
"Đây là ý nghĩ chân tâm thực lòng của con sao?"
"Mẹ, chúng ta đừng nói cái này, bệnh của ngài tốt hơn chút nào chưa? Lần trước mẹ bỗng nhiên như vậy con sợ chết đi được."
Trình mẹ vẫn không có cân nhắc vấn đề này, đầy đầu nghĩ Trình Hàn Lang biết chuyện này sẽ có hậu quả như thế nào. Bà kỳ thực cũng không có quyết tâm kiên định nhất định phải làm như vậy, nhưng Trình Hàn Lang và Thành Thành sau này còn có thể có cơ hội sống một cuộc sống của người bình thường. Nhưng nhìn thái độ của Trình Hàn Lang, Trình mẹ lại sợ chuyện này trì hoãn xuống liền không cách nào cứu vãn lại.
Thành Thành nhìn thấy trái tim Trình mẹ căn bản không ở đây, cho rằng bà còn đang lo lắng cho mình, liền vội vàng giải thích: "Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng cho con, có lẽ ngẫm lại chuyện này cần phải giải quyết thế nào ..."
Nói xong câu đó, sắc mặt Thành Thành đã trở nên rất khó coi, cậu ngừng thở nhìn Trình mẹ, mang trên mặt vẻ mặt thống khổ không tự chủ được để lộ ra.
Trình mẹ nghĩ một hồi, sắc mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng, bà chậm rãi nói: "Nếu để anh trai con chủ động đi yêu cầu đứa nhỏ này, đó là không có khả năng lắm, chỉ có thể gạt nó ..." Thấy sắc mặt Thành Thành bắt đầu biến hóa, Trình mẹ mau chóng nói bổ sung: "Các con yên tâm, đứa bé này sau khi sinh ra, mẹ lập tức ôm đi, không gây cho các con một chút phiền phức nào."
Thân hình Thành Thành chấn động, "Cái gì? Mẹ, ý của ngài là muốn lừa dối anh con sao?" Thành Thành bắt đầu xua tay, "Không ... Mẹ, ngài không nên như vậy, anh trai con quá đáng thương, không thể lừa dối anh ấy như vậy ..." Thành Thành lui về phía sau, muốn rời khỏi nơi này.
Trình mẹ tiến lên một bước, kéo tay Thành Thành lại. Tay Thành Thành đang run rẩy, không chịu quay đầu lại. Phía sau rầm một tiếng, Thành Thành cho rằng Trình mẹ giống như lần trước đột nhiên phát bệnh, quay đầu lại vậy mà nhìn thấy Trình mẹ quỳ gối phía sau mình, khuôn mặt khẩn cầu. Thành Thành lập tức thất kinh, mau tới đỡ lấy Trình mẹ.
"Mẹ, ngài đừng như vậy, mẹ như vậy con làm sao ..."
"Thành Thành, Hàn Lang nó hận mẹ không sao cả, mẹ chỉ cầu xin nó có thể tốt. Thành Thành, mẹ van cầu con, xem như là mẹ nợ con ..."
Trình mẹ che mặt mà khóc, Thành Thành lập tức liền tê liệt người ngồi dưới đất. "Mẹ ... Con ... đáp ứng mẹ", qua rất lâu, Thành Thành từ trong kẽ răng phun ra một câu như vậy, đầu óc lập tức trống rỗng ...
Buổi tối, Trình Hàn Lang về đến nhà, Trình mẹ và Thành Thành hai người đã làm xong cơm tối. Bốn người ngồi trên một bàn ăn cơm, Thành Thành trong quá trình ăn cơm biểu hiện cực kỳ bình thường, so với trầm mặc mấy ngày trước, hôm nay còn có vẻ rất nhiệt tình, chủ động vì Trình Hàn Lang rót rượu.
"Mẹ, hai người hai ngày nữa phải về rồi, chúng ta cùng làm một chén đi!" Thành Thành giơ ly rượu lên, cầm lấy đặt lên giữa bàn.
Sắc mặt Trình mẹ có chút khó coi, Củng Chí trước tiên giơ chén rượu lên phố hợp với Thành Thành. Trình Hàn Lang do dự rất lâu, Thành Thành cúi đầu nhìn chằm chằm tay hắn. Rốt cục, Trình Hàn Lang nở nụ cười lên, lại nói: "Con muốn cùng Thành Thành uống chén rượu giao bôi."
Nhất thời, trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh. Chỉ có sắc mặt Củng Chí không có biến hóa lớn, như cũ là mang theo mỉm cười. Sắc mặt Trình mẹ có chút khó coi, tay một mực run rẩy. Trình Hàn Lang một mặt thản nhiên mà nhìn Thành Thành, chờ đáp án của cậu, Thành Thành hít vào một hơi thật sâu nói: "Được ..."
Thành Thành xoay người, đối diện hai mắt thâm tình của Trình Hàn Lang, ánh mắt Trình Hàn Lang cực kỳ nóng, thiêu đến nỗi Thành Thành có chút hô hấp không thoải mái. Thành Thành khoát tay, Trình Hàn Lang khóe miệng giương lên một vệt ý cười. Hai người cứ như vậy ngay ở trước mặt Trình mẹ đem tay giơ lên, Thành Thành trơ mắt mà nhìn chén rượu kia đổ vào trong miệng Trình Hàn Lang, động tác nơi cuống họng khiến cậu có một loại cảm giác tan vỡ.
"Được rồi, ăn cơm đi." Thành Thành vội vàng xoay người, gắp rất nhiều món ăn hướng đặt vào trong bát Trình mẹ và Củng Chí, Thành Thành lại gắp cho Trình Hàn Lang một ít. Trình Hàn Lang hơi nghiêng đầu, thấy được khóe mắt Thành Thành lưu lại một vệt nước mắt.
Trình mẹ và Củng Chí buổi tối cũng không qua đêm ở nhà, trong nhà chỉ còn sót lại Trình Hàn Lang và Thành Thành. Thành Thành đem trong nhà dọn dẹp triệt triệt để để, tất cả quần áo của Trình Hàn Lang cũng khiến cậu yêu thích bỏ vào trong ngăn kéo, còn có khăn mặt trong phòng tắm, cậu đều đem chúng đặt thật chỉnh tề trên giá, bận rộn một buổi tối, Thành Thành đều không có dừng chân lại.
"Thành Thành ..." Trình Hàn Lang ở trên giường kêu một tiếng, lờ đờ mông lung, đầy mặt mang theo ý cười.
Thành Thành ở phía xa trả lời một tiếng, vẫn đi tới đi lui, Trình Hàn Lang nhướng mày hỏi: "Thành Thành, em có biết tại sao hôm nay nhất định phải ở trước mặt mẹ cùng em uống rượu giao bôi không?"
Nghe được câu này, Thành Thành lập tức dừng bước, giả vờ thoải mái trả lời một câu, "Không biết a! Chơi vui đi ..."
"Chơi vui, chơi vui ..." Trình Hàn Lang tự giễu cười, Thành Thành nhịn không được quay đầu nhìn Trình Hàn Lang một cái. Trình Hàn Lang híp mắt, không biết là ảo giác hay là thật, Thành Thành cảm giác mình thấy được trong đôi mắt Trình Hàn Lang sương mù mờ mịt, mang theo phẫn hận cực kỳ nồng đậm.
"Bởi vì anh muốn nói cho em biết, anh đối với phần tình yêu này của hai chúng ta vĩnh viễn là giữ vững không dời, mặc kệ xảy ra chuyện gì, có ai ở đối diện nhìn, anh đều sẽ không có một tia dao động. Thành Thành, em nói cho anh biết, có phải là em đối với anh cũng thế không?"
Một câu nói, nước mắt Thành Thành suýt chút nữa rơi xuống. Cậu cầm một khối khăn lau, nhẹ nhàng gọi một tiếng ca, Trình Hàn Lang không trả lời. Thành Thành đột nhiên khẩn trương lên, cậu lắc thân thể Trình Hàn Lang lớn tiếng nói: "Ca, anh đừng ngủ, anh mở mắt ra, anh lại mở to mắt ra, chỉ một lúc thôi ..."
Gọi một hồi lâu, Thành Thành rốt cục buông tha cho hành vi xung động của mình. Quả thực nên ngủ thiếp đi, dược hiệu bắt đầu rồi, mình sao có thể làm lỡ chuyện? Thành Thành cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại, tại thời điểm kết nối được lại run rẩy nhấn tắt.
Thành Thành đặt điện thoại di động xuống, xoay người sờ lên mặt Trình Hàn Lang. Người này là của mình sao? Khuôn mặt thu hút tâm hồn người khác này, hoàn toàn là của mình sao? Thành Thành tự lẩm bẩm hỏi, đem mặt dán lên mặt Trình Hàn Lang, nước mắt theo gương mặt Trình Hàn Lang chảy xuống.
"Ca, em không phải cố ý ..." Thành Thành nằm nhoài trên người Trình Hàn Lang, ôm hắn thật chặt, tâm đau giống như một loại xé rách.
"Có thể ..." Thành Thành nói với điện thoại, đặt điện thoại xuống, Thành Thành phí lực đứng lên, cầm lấy đồ đạc mình đã thu thập xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài.
Trên bàn lưu lại một phong thư, phong thư màu lam nhạt, chữ trên đó thanh tú, Thành Thành viết cho anh.
Hàn Lang:
Có thể khi anh nhìn thấy bức thư này, em đã rời khỏi nơi này, xin lỗi, lần thứ hai rời khỏi anh, chỉ có điều lần này em sẽ trở về, có lẽ là vài ngày, có lẽ là một tháng, có lẽ là mùa hè này em liền tạm biệt nơi này.
Em biết, có thể có một ngày nào đó sau khi anh biết tất cả những điều em làm sẽ không tha thứ cho em, thậm chí sẽ hận em, thế nhưng giờ khắc này em nghĩ em vẫn chưa hối hận. Em khát vọng trong cuộc sống nhỏ bé này mang theo dòng máu của anh, suy nghĩ của anh, bề ngoài anh tuấn giống như anh, nghĩ tới rất khiến người ta hưng phấn đi!
Tuy rằng, nó không thể là gì của em, thế nhưng nếu có một ngày em nhìn thấy nó, em sẽ giống như anh yêu nó, yêu thương nó, cố gắng để trên người nó cũng mang theo một chút bóng dáng của em, như vậy có phải là có thể xem như là con trai của em và anh chứ?
Ca, đừng đi tìm em, chờ em chơi mệt rồi, em sẽ về nhà, em sẽ không có nguy hiểm, em đã lớn rồi ...
Ca, em yêu anh.
Đường phố trống không, từ hôm qua, tới hôm nay, vẫn luôn qua đêm trên đường, Thành Thành mang theo một cái túi, nhanh chóng rời đi, không biết có phải là một loại tự an ủi bản thân hay không, Thành Thành cảm giác mình chỉ cần đi nhanh hơn một chút, tựa hồ có thể mau chóng rời khỏi nơi này. Dược hiệu sau ba tiếng, hy vọng có thể bỏ qua đoạn thời gian này cho anh.
Cách thời gian máy bay cất cánh còn nửa tiếng, Thành Thành ép buộc chính mình đem sự chú ý đặt trên mặt lữ hành. Máy bay thẳng tới Thanh Hải, Thành Thành quyết định đi tìm Tạ Nam, sớm đã nói thời gian đến với hắn, vì thế Tạ Nam sẽ tới đón cậu. Qua mấy tiếng nữa là tới thành phố khác, Thành Thành ngồi trong phòng chờ, môi trở nên trắng bệch, khóe mắt khô khốc, trong lòng trống rỗng.
Muốn rời khỏi cuộc sống của hắn một đoạn thời gian, bất tri bất giác cũng đã cùng nhau một năm rồi. Trình Hàn Lang chưa bao giờ động tới việc nhà cho tới lúc hắn bắt đầu học làm điểm tâm cho cậu, mỗi ngày dậy sớm đưa cậu đi học. Thành Thành nhớ tới tình cảnh Trình Hàn Lang mỗi buổi tối theo mình thức đem, còn có Trình Hàn Lang sợ cậu thương tâm nhọc lòng chữa tỏi này mang về.
Cuộc sống lúc ấy rất bình đạm, cũng rất hạnh phúc. Chỉ là khi đó mình luôn thích xoắn xuýt ở chỗ khác, hạnh phúc cứ như vậy lặng lẽ biến mất, đợi được thời điểm cậu cảm ngộ được thì đã mất đi. Thành Thành hít một hơi thật sâu, mắt nhìn về phía phương xa.
Bỗng nhiên, một bóng người chạy tới phía này, Thành Thành nhất thời đông cứng tại chỗ. Người này bất luận xuất hiện ở đâu, Thành Thành đều sẽ liếc nhìn hắn. Trình Hàn Lang hiển nhiên đã thấy Thành Thành, vẻ mặt phức tạp đi về hướng này.
"Anh ..." Thành Thành có chút không biết nói gì, trong lòng không biết là nên cao hứng hay không.
"Anh cái gì?" Trình Hàn Lang lập tức đem cậu kéo dậy, dùng sức niết cằm cậu, thiếu chút nữa không đem cằm cậu bóp nát. Thành Thành cau mày, đỏ mắt lên nhìn hắn. Trình Hàn Lang oán hận nói: "Có phải là tò mò anh tại sao không ngủ tiếp? Có phải là cảm thấy anh thời điểm này nên cùng một nữ nhân khác trên giường **?"
Thành Thành nhất thời nói không ra lời, nước mắt từ trên khuôn mặt tái nhợt chảy xuống, Trình Hàn Lang không nhìn vẻ mặt cậu, kéo cậu một cái, đi ra phía ngoài.
"Anh làm gì? Không ..." Thành Thành ở phía sau giãy giụa, cầu khẩn, trong lúc bởi vì đi quá nhanh, Thành Thành ngã trên mặt đất 2 lần. Trình Hàn Lang cứ như vậy thô lỗ kéo cậu dậy đi tiếp, không chút nào muốn buông tay.
Thành Thành cảm giác được một nguồn sức mạnh, Trình Hàn Lang trực tiếp đem cậu ném vào trong xe, hung hăng mà đụng phải cửa xe, Thành Thành cảm giác được toàn bộ xe đều chấn động.
|
Chương 128 Nguồn" Pretty_bigbang
Trình Hàn Lang đem Thành Thành từ trong xe ôm ra, khiêng đến trên lầu, lập tức quăng lên giường. Thành Thành xưa nay chưa từng thấy ánh mắt Trình Hàn Lang như vậy, giống như là một con thú hoang, khắp toàn thân tản ra một luồng khí tức bạo ngược. Thành Thành thật sự sợ hãi, sợ xanh mặt mà nhìn Trình Hàn Lang, khát vọng có thể hảo hảo cùng cậu giao lưu. Trình Hàn Lang không nhìn vẻ mặt đáng thương sạch sẽ của Thành Thành, từ chỗ không xa cầm tới một cái dây lưng, Thành Thành trợn to hai mắt, liên tục lùi về phía sau. Trình Hàn Lang nhanh chân đi lại đây, lập tức đem hai tay cậu trói vào đầu giường, cố định đến mức rất chặt, Thành Thành vùng vẫy một hồi, lại phát hiện hai chân mình cũng bị trói lại, tách ra trói vào hai đầu giường. Đúng là điên rồi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Thành Thành, Trình Hàn Lang đã tức giận đến mất đi lý trí. Thành Thành cầu xin gọi một tiếng ca, trong ánh mắt Trình Hàn Lang lóe lên một tia không đành lòng, nhưng là lóe lên liền tắt. Có phải là thuốc phát tác? Thành Thành nghĩ tới cái ý nghĩ này, trên trán toát ra mồ hôi. Trình Hàn Lang nở nụ cười gằn, chậm rãi đè lên trên người Thành Thành, mặt hướng về mặt Thành Thành, khoảng cách chỉ vài milimet. Trình Hàn Lang nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần như vậy nói: "Còn nhớ lời thề em đã từng nói với anh không? Ở bờ sông." Thành Thành gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Còn nhớ ... Em nói rồi, từ nay về sau, bất luận phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không rời khỏi anh trai của em, đời này kiếp này chỉ bên cạnh một mình anh ấy." Trình Hàn Lang cười gằn một tiếng, "Còn nhớ rất rõ ràng ..." Nói xong câu đó, Trình Hàn Lang lập tức liền hôn xuống, căn bản không có cho Thành Thành thời gian suy nghĩ. Nụ hôn giống như mưa rơi xuống bên ngoài miệng Thành Thành, trong lúc gắn bó đó, bạo ngược mà cuồng dã, tiếng thở dốc ồ ồ của Trình Hàn Lang đủ để chứng minh dục vọng của hắn đã đạt tới trình độ nào, mặt Thành Thành lập tức liền đỏ bừng, cảm xúc Trình Hàn Lang trong nháy mắt lôi kéo cậu, Thành Thành từ chống cự bắt đầu trở nên chủ động, hừ nhẹ ra tiếng. Biến động tâm tình to lớn khiến Thành Thành trong chốc lát không biết nên làm ra phản ứng gì, Trình Hàn Lang dùng sức nâng mặt Thành Thành, thống khổ nói: "Em sao lại ác độc như vậy? Em nói anh nên bắt em làm sao bây giờ? Giết em anh cũng chưa hết giận, em nói em nếu như tiếp tục đi ra ngoài em còn có thể để cho người khác sống nữa hay không? Em nghĩ như thế nào thì làm cái đó a ..." Nước mắt Thành Thành lập tức chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Ca ... Em sai rồi ... Em thật sự không biết nên làm gì, em không muốn nhìn thấy anh và người khác cùng một chỗ ..." Trình Hàn Lang dùng sức đấm mạnh một cái vào tủ đứng bên cạnh, tiếng vang "Rầm!" khiến Thành Thành lập tức bật khóc thành tiếng, cậu dùng sức giãy dụa nhưng lại không thể ngăn cản hành vi của Trình Hàn Lang. Thành Thành một bên khóc một bên cầu xin Trình Hàn Lang đừng như vậy, Trình Hàn Lang mở to mắt huyết tinh nhìn cậu, cúi đầu lại tiếp tục hôn. "Ân ... Không ... A a ..." Trình Hàn Lang hôn cạnh cổ Thành Thành, một bên dùng đầu lưỡi quét ngang, một bên dùng miệng hút, nụ hôn nặng nề di chuyển lên phía trên, lập tức lưu lại dấu hôn xanh tím. Thành Thành xưa nay chưa từng cảm nhận được loại xúc cảm mãnh liệt như vậy, theo động tác bạo ngược của Trình Hàn Lang tập kích về phía cậu, mỗi một lần tiếp xúc đều bá đạo như vậy, không cho người ta một chút lỗ hổng đáp trả. Thành Thành chỉ có thể gấp gáp thở hổn hển, khát vọng có thể giữ lại một tia lý trí. Trình Hàn Lang một cái kéo quần áo Thành Thành xuống, mông trắng như tuyết bại lộ trong không khí, kích thích thần kinh khố hạ của Trình Hàn Lang, tựa hồ, uống chút rượu này bắt đầu có tác dụng, Trình Hàn Lang cảm thấy đầu có chút nóng, ý thức như có như không, chỉ còn dư lại gương mặt tuyệt mỹ này của Thành Thành. Nụ hôn nặng nề rơi xuống trên thân thể Thành Thành, sắp cấm dục tới gần một năm, Trình Hàn Lang cơ hồ đã tới trạng thái bùng nổ. Hắn thô bạo liếm ngực Thành Thành, ngậm lấy điểm nhỏ màu đỏ kia, mặc sức chà đạp cùng gặm nhẹ. Điểm đỏ lập tức liền trở nên sưng đỏ không chịu nổi, màu sắc phát ra nuy mị, Thành Thành vặn vẹo lưng áo, tiếng rên rỉ trong miệng phát ra rõ ràng, cậu thực sự không chịu được loại cảm giác ** này, rõ ràng có đau đớn nhưng lại cực kỳ hưởng thụ. "Ân ... Ngô ... A a ... Không muốn ... A ..." Tiếng rên quyến rũ cực kỳ mê người, Trình Hàn Lang ở bên cạnh đã cấp bách chờ bạo phát, hắn cảm giác hạ thân mình đều muốn trướng phá rồi. Trình Hàn Lang một cái liền kéo quần lót trắng còn duy nhất sót lại trên người Thành Thành xuống, phía dưới dựng đứng lập tức nhảy ra, mặt Thành Thành xấu hổ tới giống như quả cà chua, hai chân dài nhỏ trắng nõn giờ khắc này bởi vì trói buộc mà dáng vẻ mở ra. "Không muốn, ca, em biết sai rồi, a ..." Thành Thành hoảng sợ lại mong chờ chờ đợi động tác kế tiếp của Trình Hàn Lang, trong lòng thầm mắng mình lại dâm đãng như vậy. Trình Hàn Lang một cái ngậm vào, hắn xem như là rất có lực ý chí cùng lực nhẫn nại, tiền hí nhất định phải làm, tiếp tục nôn nóng không thể quá nhiều thương tổn tới Thành Thành được, đây là một chút lý chí duy nhất còn sót lại của Trình Hàn Lang. Liếm láp phía trên phân thân, phun ra lại nuốt vào, đầu lưỡi quét ngang qua tiểu cầu phía dưới. Thành Thành theo tiết tấu của Trình Hàn Lang từng trận rên rỉ, âm thanh dâm loạn không chịu nổi, ý chí của Trình Hàn Lang đã đến bờ tan vỡ, hắn đem chân Thành Thành tách ra một chút, thăm dò vào càng sâu. "Không muốn ..." Thành Thành gào khóc, hồi ức thống khổ ngày trước vẫn còn trong đầu, biết sẽ có một ngày như thế, lại là chân chính tới, vẫn khẩn trương bất an như vậy. Trình Hàn Lang dùng đầu lưỡi thăm dò nơi mật khẩu khiến mặt Thành Thành nhất thời nóng tới không xong, xấu hổ to lớn bao phủ cậu. Nhưng lại có một loại khoái cảm đến chưa từng có khiến Thành Thành có chút sợ hãi, cậu giãy dụa lưng, kìm lòng không được rên rỉ ra tiếng. "Ca ... Đừng như vậy ... Thật kỳ quái, không muốn ..." Trình Hàn Lang bôi một chút thuốc bôi trơn lên tay, hướng mật khẩu bôi qua, xúc cảm lạnh lẽo khiến Thành Thành có chút muốn tránh. Trình Hàn Lang kéo chân cậu lại, một ngón tay cứ như vậy không do dự mà cắm đi vào. "A ..." Thành Thành đột nhiên ngửa cổ về đằng sau, phát ra một tiếng kinh suyễn. Ngón tay Trình Hàn Lang chậm rãi kéo ra ngoài, hô hấp Thành Thành bắt đầu trở nên vô cùng khẩn trương. Đau đớn lần thứ hai kéo tới. Thành Thành cầu xin, thế nhưng không có chút tác dụng nào. Trình Hàn Lang cong ngón tay một cái, ở bên trong liên tục thăm dò, động tác trừu sáp qua lại khiến Thành Thành nức nở ra tiếng, trong tiếng rên rỉ xen lẫn nỉ non. "Ô ô ... A ... Sai rồi ... Đừng di chuyển ..." Bỗng nhiên, thân thể Thành Thành run lên, Trình Hàn Lang lập tức hiểu ý, chính là chỗ này. Hắn hướng về chỗ đó nhấn một cái, Thành Thành run rẩy không thôi, khóc lóc nói: "Ca ... Không muốn ... Thật sự rất kỳ quái ... A ..." Trình Hàn Lang lại tiến vào thêm một ngón tay, lần này tựa hồ không có phí sức như lần trước, chỉ là Thành Thành vẫn cảm thấy đau, hơn nữa xấu hổ cùng ủy khuất trong lòng, mặt Thành Thành đã khóc tới nở hoa. Đây càng khơi dậy ham muốn ngược đãi của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang cũng không nhìn được nữa, hắn đem dây thừng trói Thành Thành cởi ra, xoay người một cái, liền để cậu nằm úp sấp về phía mình. "Không ..." Thành Thành cự tuyệt loại tư thế khiến người ta khó chịu này, dùng sức giẫy dụa. Trình Hàn Lang cũng không để ý, như vậy có thể tiến vào sâu hơn một ít, hắn giờ khắc này chỉ muốn triệt để cướp đoạt. Động thân một cái, Trình Hàn Lang đem khổng lồ của mình lập tức nhét vào một nửa, Thành Thành kêu thảm một tiếng, quay đầu lại vô cùng thê thảm nhìn Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang không chút do dự, lại một cái rất nhanh trực tiếp đi vào, Thành Thành nhất thời khóc la lên, địa phương nhỏ như vậy căn bản không thể chứa được thứ gì đó lớn như vậy, Thành Thành cảm giác được mình đã bị xé rách ra. Cậu khóc lóc cầu xin, khát vọng trận trừng phạt này sớm có thể kết thúc. "Không! Đừng cử động ... Đau quá ... Van cầu anh ... A ... Không muốn ... Ô ô ..." Hai tay Thành Thành dùng sức nắm lấy drap giường, mắt đã mất đi tiêu cự, chỉ còn dư lại tiếng khóc xen lẫn xin tha thứ vỡ vụn. Trình Hàn Lang bắt đầu luật động, tiết tấu chậm rãi khiến Thành Thành khóc lớn lên, thật sự là đau đớn kim châm, cả người Thành Thành xụi lơ, đã ngã xuống trên giường, Trình Hàn Lang không chút nào mềm lòng, lại kéo một tay cậu đem cậu kéo lên, như cũ không nhanh không chậm đi vào. "Ô ô ... A ... Tha cho em đi ..." Thành Thành khóc lóc loạn xạ, phía sau không chút nào giảm bớt cường độ xuyên khiến tiếng cầu xin tha thứ của Thành Thành có vẻ không có chút ý nghĩa nào. Thành Thành thật sự hối hận rồi, lúc này cảm giác mình như là bị vứt bỏ vậy, không có ai đau lòng, chỉ có thể bất lực gào khóc. Tim Trình Hàn Lang dần dần mềm nhũn, nhưng tác dụng của thuốc khiến hắn không có ý chí dừng lại. Trái lại càng ngày càng muốn tăng nhanh tốc độ, nước mắt đầy mặt của Thành Thành khiến trái tim Trình Hàn Lang bắt đầu đau, nhưng phương diện kia như là thuốc kích dục, khiến Trình Hàn Lang không nhịn được trở nên kích động, càng thêm mãnh liệt đâm chọc. "A ... Vì cái gì ... ô ô ... đối với em như vậy ..." Thành Thành lớn tiếng mà gào khóc, giống như một tấm vải rách ngẫu nhiên cứ thế mặc cho Trình Hàn Lang bài bố, Trình Hàn Lang đem thân cậu lật lại, đối mặt với hắn. Đem chân cậu giơ cao lên, đặt ở trên vai, động thân một cái lại một lần nữa tiến vào. "Van cầu anh ... Van cầu anh ..." Cổ họng Thành Thành đã bắt đầu trở nên khàn khàn, cậu chỉ có thể phát ra một vài tiếng cầu xin vụn vặt không chịu nổi, dần dần, tiếng cầu xin của Thành Thành bắt đầu biến hóa vi diệu. Trình Hàn Lang tìm đúng vị trí, đối với điểm mình vừa tìm được kia va chạm xuống, Thành Thành run rẩy một cái, đầu vẫn mãnh liệt dao động, âm thanh cũng không thống khổ như lúc ban đầu. Rốt cục, em cũng cảm nhận được loại ** ** này, Trình Hàn Lang động tình nhìn Thành Thành. Nước mắt Thành Thành đã khô, mắt sưng đến lợi hại, nhưng có thể thấy rõ vẻ mặt ** của Trình Hàn Lang. Mới phát hiện, hắn giờ phút này anh tuấn rung động lòng người như vậy, trên trán mang theo mồ hôi, cả người tràn đầy sức mạnh, lần này là thật sự, kết hợp thành một người. Tiết tấu của Trình Hàn Lang nhanh hơn, đau đớn kèm theo khoái cảm chưa từng có khiến phía trước của Thành Thành một lần nữa đứng thẳng lên, Trình Hàn Lang đem hai chân cậu tách ra đến mức cực đại, mỗi một lần đều chuẩn xác không có sai sót chạm tới điểm kia, biểu tình ** trên mặt Thành Thành không thôi, mồ hôi hột từ trán lăn xuống, cậu kịch liệt lắc đầu, trong miệng lớn tiếng mà rên rỉ ra. "Không muốn ... A ... Ngô ... Nhanh ... Van cầu anh ..." Trình Hàn Lang đã sắp tới cực hạn động tình, hắn dùng tay nhẹ nhàng nắm chặt phân thân của Thành Thành, trên dưới vuốt ve. Kích thích từ hai phía khiến Thành Thành đã tới ranh giới bùng nổ, ngón chân cậu dùng sức co quắp, đã không còn để ý tới vấn đề mặt mũi, lăng loạn gì đó vào lúc này đều nói ra khỏi miệng. "Thành Thành, đừng rời bỏ anh ..." Một buồn rầu gào thét, một khóc lóc kêu gào, hai người đồng thời đến cao trào, Trình Hàn Lang đem dịch của mình lưu lại trong cơ thể Thành Thành, Thành Thành bắn lên bụng hắn. Đây là một cao trào hai người chưa từng có, vài giây sau đó còn run rẩy, tiếng rên rỉ của Thành Thành mang theo tiếng khóc nức nở nghe vào trong tai Trình Hàn Lang cực kỳ dễ nghe, rốt cục, ngày hôm nay, em đã trở thành người của anh. Thân thể Thành Thành lập tức trở nên xụi lơ, trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, cậu giật giật môi, vô lực nói: "Ca, có phải là em cũng có thể cho anh thỏa mãn?" Trình Hàn Lang không nói gì, Thành Thành tái nhợt nghiêm mặt, khẽ cười một cái, "Chính là không thể sinh một đứa bé cho anh, anh sinh khí với em đi, sinh khí rồi cũng là sự thực này, em thật sự thật sự bất lực, ô ô ..." Trái tim Trình Hàn Lang tiệt để đau đớn, hắn lật người, ôm lấy Thành Thành thật chặt, hôn miệng cậu tức giận gầm nhẹ: "Không cần cho anh cái gì, em chỉ cần không rời khỏi anh, cái gì anh cũng không cần." Một thanh âm chuyển động vang lên ngoài cửa khiến hai người tỉnh táo một hồi, Trình Hàn Lang ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái xa lạ đứng đó, đang trừng to mắt nhìn 2 người, Thành Thành có chút sợ hãi, Trình Hàn Lang dùng chăn mỏng trùm lên cậu, nói với ngoài cửa: "Cút. Nhìn cái gì vậy?" Nữ nhân kia vừa nghe lời này vội vàng chạy ra ngoài, Trình Hàn Lang quay đầu lại, Thành Thành đã nhắm hai mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thành Thành mạnh mẽ mà niết mặt cậu một cái, nói: "Đều là em làm ra chuyện tốt, em xem hiện tại một chút, cởi truồng bị người khác nhìn thấy cũng không biết." Thành Thành vừa nghe lời này mới nở nụ cười một chút, nhưng Trình Hàn Lang cảm giác thần kinh khố hạ mình lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Hắn cọ a cọ thân thể Thành Thành, cho cậu một ám thị, Thành Thành lập tức hoảng sợ lên, "Không muốn, không muốn, em thật sự không được rồi ..." "Tự em làm ra chuyện tốt em tự mình đi thu dọn đi!" Một câu nói của Trình Hàn Lang, Thành Thành nhất thời khóc không ra nước mắt. Thân thể sau hoan ái vạn phần mẫn cảm, Trình Hàn Lang vừa chạm vào Thành Thành, Thành Thành lập tức liền hừ nhẹ ra miệng, cậu biết thể lực nghiêm trọng của mình không chống đỡ nổi, nhưng dưới vuốt ve của Trình Hàn Lang lại một lần nữa không hăng hái ngẩng đầu lên. Lần này, Trình Hàn Lang vậy mà đem Thành Thành bế lên, hắn ngồi ở trên ghế salông, muốn Thành Thành ngồi ở trên người mình. Thành Thành mới vừa ngồi vào một nửa liền đau đến không được nữa rồi, Trình Hàn Lang không chút lưu tình, ấn xuống một cái, lối vào sưng đỏ của Thành Thành lần thứ hai tiếp nhận cự đại của hắn. Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành, muốn cậu tự mình động, Thành Thành đã sớm mệt không chịu nổi, hai chân như nhũn ra, vẻ mặt đưa đám nhìn Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang như cũ là khuôn mặt khí tức bạo ngược, Thành Thành cắn môi một cái, bám nhẹ lên vai Trình Hàn Lang nhúc nhích một chút, bởi không biết kỹ xảo, Thành Thành cảm giác được một loại ma sát đau đớn kéo đến, cậu thật sự không động đậy được nữa, trên đùi một chút khí lực cũng không có, không thể làm gì khác hơn là lại ngồi xuống. Ngồi xuống này suýt chút nữa không khóc lên, Thành Thành chỉ có thể đem ánh mắt xin giúp đỡ về phía Trình Hàn Lang. "Ca, van cầu anh ... tha cho em đi, em hơi động liền đau ... không muốn tư thế này ... được không?" "Không được!" Không chút do dự nghi ngờ trả lời. Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành một chút, đỡ eo cậu giúp cậu chuyển động, lần này làm mỗi lần đều là cắm vào triệt để, Thành Thành ở phía trên đã không ngừng cầu xin, không cách nào nhịn được hai lần chạy nước rút như thế, đau đớn không cách nào hình dung, cảm giác tê dại kèm theo đau đớn tập kích toàn thân, hai loại cảm giác xen lẫn cùng nhau khiến Thành Thành **, chỉ có thể xin tha. Lại một lần nữa bắn trong cơ thể, Thành Thành sau một kích động hét lên, tiếp đó vẫn nằm trong trạng thái hôn mê, sau đó nửa đêm cậu lại cảm giác Trình Hàn Lang lại kéo cậu làm tiếp, đêm đó làm không biết bao nhiêu lần, cũng không biết Trình Hàn Lang ở trong cơ thể cậu bắn bao nhiêu lần, Thành Thành chỉ nhớ mang máng mỗi lần Trình Hàn Lang bắn đều sẽ kêu tên cậu, lớn tiếng nói đừng rời bỏ anh.
|
Chương 129 Nguồn" Pretty_bigbang
Tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã sáng choang, Thành Thành theo bản năng mà nhìn về phía bên giường, trên giường chỉ có một mình cậu, Trình Hàn Lang không thấy bóng dáng đâu. Thành Thành có chút hoang mang, đột nhiên ngồi dậy, nửa người dưới truyền đến một trận đâm nhói, Thành Thành kêu "A -" một tiếng, đầy mặt biểu tình thống khổ.
Thành Thành nhớ lại một trận vận động hô mưa gọi gió hôm qua của hai người, trên mặt một trận phát sốt. Ngược lại nghĩ tới khuôn mặt tức giận kia của Trình Hàn Lang, trong lòng liền khẩn trương, vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Trình Hàn Lang.
Đây là góc độ rất tốt, Thành Thành coi như là nằm cũng vừa vặn nhìn thấy thân ảnh của Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang yên lặng mà ngồi trên ghế salong bên ngoài, chỉ lộ ra gò má. Thành Thành trong lòng quýnh lên, kêu một tiếng "Ca!', Trình Hàn Lang không có chút phản ứng nào, thậm chí ngay cả một động tác quay đầu cũng không có.
Trình Hàn Lang lúc này, đã không còn thô bạo cùng kích động của tối hôm qua, trái lại có vẻ hơi cô đơn, Thành Thành nhớ tới lời nói tối qua của Trình Hàn Lang, chỉ cách một ngày, quyết tâm của Thành Thành liền từ rất kiên định chuyển biến thành hối hận cùng tự trách vô hạn.
Anh ấy vẫn còn đang giận mình đi? Thành Thành nghĩ trong lòng, anh ấy nên nghe thấy mình gọi anh ấy, chỉ là không muốn để ý đến mình đi! Nghĩ tới đây, Thành Thành cũng không nhịn được nữa, mau chóng nhọc nhằn dịch xuống giường. Động tác hai chân tách ra khiến cậu cảm giác được ** kéo đến một trận đau đớn, thế nhưng Thành Thành không dám kêu lên, chỉ có thể từng bước nhỏ đi về phía phòng khách.
Đầu choáng váng nặng nề, giống như bị người đánh vậy, khắp toàn thân mỗi chỗ đều đau đớn âm ỉ, Thành Thành bước từng bước nhọc nhằn, Trình Hàn Lang ở cách đó không xa, nhưng thật giống như cách xa mười vạn tám ngàn dặm vậy. Thành Thành hi vọng Trình Hàn Lang có thể xoay đầu liếc cậu một cái, cho dù chỉ một cái thôi, cũng có thể khiến cậu an tâm, nhưng mà Trình Hàn Lang từ đầu đến cuối cũng đều thờ ơ không động lòng.
Thành Thành đi tới phía sau Trình Hàn Lang, tay chống trên mép sô pha. Hai tay kề sát trên mặt Trình Hàn Lang, từ từ tới gần.
"Ca, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi ..." Thành Thành thì thào nói, tay kề sát sít sao, chỉ lo Trình Hàn Lang cứ như vậy đẩy cậu ra.
Sau đó thật lâu, lời của Trình Hàn Lang mới vang lên bên tai Thành Thành, ngữ khí sinh lãnh mà cường ngạnh.
"Em có lỗi gì? Em sai ở đâu?"
"Em không nên gạt anh uống rượu, em không nên gạt anh lén lút rời khỏi nhà, em không nên vi phạm lời thề của chúng ta ...... Ca ...... Anh mắng em đi, anh đánh em đi, van cầu anh, nhìn em, đừng sinh khí được chứ?"
Trình Hàn Lang cảm thấy nóng bỏng nơi hai người tiếp xúc. Hắn đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thành Thành đem cậu bế ngang lên. Thành Thành trong lòng một tia kinh hoảng, bắt đầu hoảng hốt giãy dụa, một bên giãy dụa một bên cầu khẩn nói: "Ca, em sai rồi, chớ ném em đi a!" Trình Hàn Lang cúi đầu nhìn hầm hầm cậu một chút, Thành Thành lập tức ngậm miệng.
Đến khi Thành Thành được ôm đến trên giường, đắp chăn xong, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra Trình Hàn Lang chỉ là đem mình thả lại trên giường, mình nói anh ấy sẽ không nhẫn tâm như thế đâu, anh ấy hẳn là sợ mình cảm lạnh đi! Thành Thành thì thầm trong miệng, trong lòng nổi nên một luồng cảm giác ngọt ngào, tự mình giương môi nở nụ cười. Cậu đầy mặt hạnh phúc nhìn về phía Trình Hàn Lang, nhưng đối diện với một khuôn mặt lạnh như băng, nhiệt độ trong lòng Thành Thành lập tức giảm xuống 7, 8 phần.
Trình Hàn Lang từ bên cạnh lấy tới một cái cặp nhiệt độ, vẩy hai cái đưa cho Thành Thành. Thành Thành thật biết điều thuận theo kẹp ở dưới nách, đáng thương mà nhìn Trình Hàn Lang, tìm đề tài nói chuyện. "Đúng rồi, ca, anh ngày đó không phải nói hai ta nên hảo hảo tâm sự sao? Hiện tại tán gẫu được không?"
Trình Hàn Lang liếc Thành Thành một cái, Thành Thành lập tức run lên. Trình Hàn Lang lãnh đạm nói: "Anh không lời nào để nói với em, hai người chúng ta không có tiếng nói chung, không có cách nào câu thông."
"Tại sao?" Thành Thành cuống cuồng hỏi.
Trình Hàn Lang cũng không trả lời, mà đứng dậy đi ra bên ngoài, Thành Thành cười hỏi một câu: "Ca, anh có thể không đi, ở đây bồi em không?"
Không bới là bởi vì thanh âm của Thành Thành nhỏ hay là Trình Hàn Lang không nghe thấy, Trình Hàn Lang vẫn mặt không biểu tình đi ra bên ngoài, đầu Thành Thành mất hứng ngã xuống giường, đầy mặt tuyệt vọng.
Qua khoảng 5 phút, Trình Hàn Lang mới đi vào, trên mặt Thành Thành lại lập tức hiện lên thần tình vui sướng. Trình Hàn Lang hướng Thành Thành đưa tay ra, Thành Thành cười cười đem tay mình đưa tới, nhẹ nhàng nắm chặt lấy Trình Hàn Lang, muốn mượn lực của hắn ngồi dậy.
"Nằm xuống cho anh!" Trình Hàn Lang rống lên một tiếng, Thành Thành sợ đến mức vội vàng nằm vào trong chăn. Trình Hàn Lang lườm cậu một cái nói: "Ai muốn em đưa tay ra cho anh, anh muốn nhiệt kế."
Thành Thành lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu ngu xuẩn, cậu mau chóng lấy nhiệt kế ra, đầy mặt quẫn bách đưa cho Trình Hàn Lang, liền không dám có thêm động tác gì.
Trình Hàn Lang cúi đầu vừa nhìn, Thành Thành còn phát sốt, so với tối hôm qua cũng không nhiều hơn bao nhiêu. Tối hôm qua gần ngủ Trình Hàn Lang đã đem dịch lưu lại trong cơ thể Thành Thành lấy ra, vẫn không thể nào tránh khỏi cậu phát sốt, cúi đầu nhìn trên khuôn mặt tái nhợt của Thành Thành in một đám lớn ửng hồng, Trình Hàn Lang không biết nên hận cậu hay là nên đau lòng cậu.
Thành Thành chú ý tới ánh mắt của Trình Hàn Lang, vội vàng nắm lấy cơ hội hỏi: "Ca, anh sao lại nói hai ta không có tiếng nói chung? Là bởi vì em không nghe lời sao? Hay là anh cảm thấy cùng một chỗ với em đặc biệt không có ý nghĩa?"
Thấy Trình Hàn Lang lại muốn đi, tâm trạng Thành Thành quýnh lên, nhanh chóng bắt lấy tay hắn, chặt chẽ nắm lấy. "Ca, anh đừng đi, anh nói như vậy em sợ, anh không phải là mất hứng với em chứ?"
Trình Hàn Lang muốn gạt tay Thành Thành ra dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn là bị mềm lòng, mặc cho Thành Thành nắm.
"Không có, anh không cần thiết phải tức giận, em muốn làm gì là quyền tự do của em."
"Anh có tức giận, anh rõ ràng có, tại sao không thừa nhận?"
"Em muốn anh nói thế nào với em?" Trình Hàn Lang không cách nào che giấu lửa giận trong lòng, lớn tiếng nói: "Nói với em đừng rời bỏ anh sao? Hay là nói em đừng làm chuyện điên rồ? Những cái này hữu dụng sao? Em tiếp thu qua sao? Trước đây anh nói với em bao nhiêu lần rồi, em còn không nghe chỉ nghe lời người khác, thu thập hành lý, lưu lại một lá thư rách như vậy liền đi, anh chưa từng nói qua đừng để anh thất vọng về em sao?"
Mỗi một câu nói của Trình Hàn Lang, giống như là một cây búa, tàn nhẫn mà gõ lên trái tim Thành Thành. Thành Thành không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể tự lẩm bẩm: "Em nghe lời anh, sau này không làm chuyện điên rồ nữa, đừng thất vọng với em ..."
"Em vẫn là suy nghĩ thật kỹ đi! Nghiêm túc nghĩ xem mình rốt cuộc phải làm như thế nào, đừng có tiếp tục dự vào tâm trạng muốn làm cái gì thì làm, anh không hy vọng lại nhìn thấy do dự của em."
Trình Hàn Lang nói xong câu đó, tay Thành Thành liền lỏng ra, Trình Hàn Lang không có nhìn cậu, thần sắc phức tạp đi ra ngoài cửa.
Gian nhà trống rỗng, chỉ còn dư lại Thành Thành một mặt mờ mịt, cậu xưa nay chưa từng nghĩ tới có thể từ trong miệng Trình Hàn Lang nghe lời như vậy. Từ lúc ban đầu cậu yêu Trình Hàn Lang cho đến bây giờ, Thành Thành chưa tình hoài nghi tìm cảm của mình đối với hắn, cậu chỉ sợ có một ngày Trình Hàn Lang sẽ hối hận với quyết định của hắn, bây giờ xem ra, Trình Hàn Lang cũng lo lắng như thế, đến tột cùng là bởi vì sao, Thành Thành vẫn là nghĩ không ra.
Trình Hàn Lang gọi điện thoại gọi bác sĩ, Thành Thành lại bắt đầu truyền dịch. Nhìn thuốc nước trong bình nhỏ từng giọt chảy về phía mạch máu mình, hai người đều trầm mặc. Làn này Trình Hàn Lang không rời đi, hắn vẫn lo lắng Thành Thành sẽ có sơ xuất gì, tuy rằng trong lòng hắn không muốn thừa nhận như vậy. Thành Thành thì lại ngốc ngốc mà nhìn về phía Trình Hàn Lang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tràn đầy thận trọng, hy vọng có thể nhìn thấy ý nghĩ thực sự của Trình Hàn Lang.
Nam nhân hôm qua nhiệt tình như lửa, vì sao một buổi sáng liền lạnh lùng như băng? Tối hôm qua còn chặt chẽ quấn lấy nhau, hôm nay liền cách một con mương không thể vượt qua.
Tiếng chuông cửa vang lên, tâm trạng Thành Thành cả kinh, Trình Hàn Lang đứng dậy đi mở cở. Thành Thành ở trên giường bắt đầu bất an, có phải là Trình mẹ trở về? Cậu sáng sớm kích động, đều đem lời Trình mẹ quên đi, khai báo thế nào, đối mặt thế nào, từng vấn đề khó đặt ở trước mặt Thành Thành, đầu Thành Thành lại bắt đầu đau.
Mở cửa, Trình Hàn Lang liền nhìn thấy Trình mẹ và Củng Chí đứng ở cửa. Trình mẹ nhìn thấy Trình Hàn Lang miệng giật giật, không nói ra lời. Trình Hàn Lang chỉ là theo thói quen gọi bọn họ một tiếng, cũng không có ** tán gẫu, cứ như vậy, vợ chồng hai người sắc mặt phức tạp đi vào.
Hết thảy tất cả Trình mẹ cũng đã hiểu được, sự tình cuối cùng đều thất bại. Hơn nữa bằng đầu của Trình Hàn Lang, hắn hẳn là có thể dự đoán được ai là người giật dây một chuyện như vậy. Trình mẹ cũng không muốn giải thích thế nào, bà vẫn cho rằng chuyện mình làm như vậy cũng không sai, có sai chỉ là sai ở phương thức mà thôi.
Trình mẹ đi vào phòng bà, cái gì cũng không nói. Củng Chí hướng Trình Hàn Lang ném tới một ánh mắt áy náy, ôn hòa nói: "Mẹ cháu chính là nhất thời nghĩ không ra, Hàn Lang, chú có thể tâm sự với cháu không?"
Trình Hàn Lang gật gật đầu, trước tiên đi vè phòng ngủ của mình. Thành Thành ở đây đưa cổ nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy Trình Hàn Lang đi vào mắt sáng rực lên một hồi.
Trình Hàn Lang nhìn bình treo một chút, thuốc nước bên trong vẫn còn không ít; lại đi tới sờ sờ trán Thành Thành, nhìn sắc mặt cậu một chút, cảm thấy không có dị thường gì mới an tâm thoải mái đi ra ngoài. Thành Thành không dám hỏi cái gì, không thể làm gì hơn là nhìn cửa chậm rãi bị Trình Hàn Lang đóng lại, lẳng lặng mà ở trong phòng chờ Trình Hàn Lang.
|