Văn Sĩ Điên Cuồng
|
|
Chu Tân Tân đột nhiên nói, “Vậy anh mở đầu thử một bài đi, em là không có tế bào hài hước rồi đó.”
Chu Phóng dùng ngón cái chống cằm suy nghĩ, lúc sau cười nói, “Có một con sói và một con thỏ trắng nhỏ cùng vào WC, nhưng quên mang theo khăn giấy. Con sói hỏi thỏ trắng nhỏ, ‘cậu có bị rụng lông không?’, thỏ trắng trả lời, ‘không có a!’, thế là con sói không phân nặng nhẹ nắm lấy con thỏ trắng chùi chùi vào mông.”
“Ha ha ha ha…” Chu Tân Tân không thèm để ý hình tượng cười đến điên dại.
Ngược lại, Đoan Mộc Ninh không hiểu nhìn Chu Phóng, “Sao lại hỏi nó có bị rụng lông không?”
Chu Phóng nghiêm túc, “Hỏi nó có rụng lông không, vì con sói dùng nó để chùi mông, lông sẽ dính vào mông a.”
Chu Tân Tân nghe thấy càng cười lớn hơn, “Đoan Mộc Ninh, cậu thật đáng yêu … thật ngây thơ. Ha ha ha…”
Mặt Đoan Mộc Ninh hóa đen, “Đừng có nói anh định đem cái truyện cười ghê tởm này lên báo trường?”
Chu Phóng nhún vai, “Tất nhiên không, đem mấy cái từ ‘mông, đít’ không lịch sự lên báo thật là không tốt, đây là anh kể cho mấy đứa nghe, để kích thích tạo linh cảm thôi a.”
Nói xong, hắn đến sát bên tai Đoan Mộc Ninh, nhỏ giọng nói, “Cậu thật sự… rất là ngây thơ a.”
Đứa nhóc này thật dễ bị lừa, Chu Phóng nhếch mép nhìn hai tai Đoan Mộc Ninh hiện chút hồng hồng.
Hắn không phát hiện được, tay Đoan Mộc Ninh nắm chặt đến nỗi bẻ cong cả cán bút.
*****
|
Chương 4 | Yêu Thương Trong Đêm Mưa
Mấy ngày bận rộn cuối cùng qua đi, việc lựa chọn bài viết cũng hoàn tất, tổng biên tập Bách Xuyên xã Chu Tân Tân cầm bản thảo đứng trên ghế, cười tươi rói.
“Các đồng chí, đứa con thứ một trăm năm mươi mốt của chúng ta cuối cùng cũng đến lúc phôi thai trưởng thành.”
Đoan Mộc Ninh khó hiểu nhìn Chu Phóng, Chu Phóng ghé sát vào tai cậu, “Mỗi lần phát hành một kì báo, giống như một lần sinh con, xác định chủ đề là giai đoạn thụ thai, xác định bài viết xong là giai đoạn phôi thai trưởng thành, in ấn là giai đoạn mang thai, in xong rồi phát hành chính là giai đoạn sinh con.”
Nói xong cười lớn, “Mỗi lần phát hành tập san, mấy ngày chúng ta rất bận bịu đó, chính là kì sinh sản.”
Đoan Mộc Ninh cười cười, đối với cách làm việc kì quái của nhóm người Chu Phóng ban đầu cậu không thể hiểu được, sau mấy ngày cùng làm chung với họ, từ từ cậu cũng quen.
Đặc biệt là Chu Phóng và Chu Tân Tân, hai người này luôn toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng quen rồi mới thấy họ thật thú vị.
Bách Xuyên Xã hệt như tập đoàn mấy con ma lộn xộn, mà Chu Phóng chính là con ma cầm đầu.
Ấy nhưng cái bầu không khí tùy tiện này lại khiến cho người ta có cảm giác thoải mái, chí ít là lúc kiểm tra bản thảo, sẽ có một vài bài của xã viên bị trêu chọc, làm cho không khí trở nên thoải mái hẳn ra.
“Tốt lắm, tiếp theo sẽ đưa đi in.” Chu Phóng cười lớn, “Tân Tân à, mau xuống đi, tất cả mọi người đều biết em lùn, dù có đứng lên ghế thì vẫn là lùn thôi.”
“Ông anh à, em chính là gen di truyền biến dị, ba em một mét tám, mẹ em một mét bảy, làm sao biết đẻ ra em chỉ có một mét rưỡi chứ?” Chu Tân Tân thở dài ngồi xuống ghế, cầm bản thảo nói, “Xem bản thảo xem bản thảo, xem cái lông, tôi đây đã nhanh chóng xem hết rồi.”
“Lông với chả lông, con gái như em bớt thô tục đi.” Chu Phóng mắng.
“Lông không phải là thô tục, anh mặc áo lông không phải cũng từ lông may thành sao? Nếu nói như anh, thì cái áo anh mặc thật là thô tục a.”, Chu Tân Tân lè lưỡi, để bản thảo lại chỗ cũ rồi cầm túi xách rời đi, “Hai tên thanh mai trúc mã kia lát nữa sẽ đến tìm, em đây sẽ không quấy rầy, cáo từ.”
Cô cười cười đi đến chỗ Đoan Mộc Ninh, “Tiểu Ninh, cùng đi ăn đi, tỷ tỷ mời.”
“Không cần.”, bị Đoan Mộc Ninh lạnh lùng từ chối, Chu Tân Tân cười gượng chạy ra khỏi cửa.
Văn phòng chỉ còn lại hai người Chu Phóng và Đoan Mộc Ninh.
Đoan Mộc Ninh nâng mắt kính nhìn Chu Phóng, thấy hắn đang ngồi ở góc kia chăm chú viết bài.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào người hắn, làm cho người nhìn có cảm giác đặc biệt ấm áp.
Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng đến ngồi bên cạnh hắn, nhìn thấy được rõ ràng một bên gương mặt nghiêng nghiêng kia. Chu Phóng vì đang tập trung, không hề phát hiện ánh mắt khó hiểu đang nhìn hắn, chỉ một mình chìm đắm trong việc xem xét bản thảo.
Trong phòng im lặng, đến cả tiếng thở cũng có thể nghe được.
Thật lâu sau, Chu Phóng buông bút, day day thái dương rồi duỗi thẳng người, “Cậu nhìn tôi làm gì?”, hắn xoay người, đôi mắt sáng nhìn thẳng Đoan Mộc Ninh.
Đoan Mộc Ninh giật mình, giống như đi ăn trộm bị người ta phát hiện, bối rối một lúc, lại lập tức bình tĩnh, thản nhiên nói, “Anh muốn xem lại lần nữa sao? Không phải chủ biên đã xem qua rồi à?”
Chu Phóng cười cười, “Con nhóc Tân Tân kia, tuy rằng tốc độ đọc bản thảo rất nhanh, chọn ra bài viết đều là chất lượng, nhưng mà… nó có chút cẩu thả, mấy lỗi chính tả không khi nào phát hiện. Tôi khi buồn chán thì giúp nó sửa lại.”
Đoan Mộc Ninh hỏi, “Còn có phó chủ biên mà?”
Chu Phóng dựa lưng vào ghế, khẽ thở dài, “Phó chủ biên Hà Tiểu Tuyết, cô ấy bộn bề nhiều việc, lại còn phải lo bảo vệ thành tích hạng nhất, nên tôi không dám giao nhiều công việc cho cô ấy.”
“Vậy nên anh thay các cô ấy làm việc này?”
“Ừ, các thành viên trong xã đoàn đều là tự nguyện tham gia, không có thù lao, có khi còn ảnh hưởng đến bài vở và bài tập. Ngay cả khi là vì sở thích, lúc bắt đầu nhiệt huyết sôi sục, hiện tại thì nhiệt tình đều đã lạnh nhạt, làm việc chỉ thấy mệt mỏi, may mắn còn có Tân Tân giúp tôi kiên trì suốt ba năm…”, nhớ tới trước kia vất vả, Chu Phóng đột nhiên có chút bồi hồi.
Không hiểu sao, hắn trước đây chẳng bao giờ đứng trước mặt người khác nói ra nỗi lòng của mình, nhưng giờ lại tự nhiên kể lể với Đoan Mộc Ninh.
Có lẽ, đối với cái tên lạnh lùng im lặng kia, hắn cảm thấy an tâm nói ra tâm sự của bản thân.
Chu Phóng nhếch miệng cười, kéo ghế đứng dậy, đưa tay xoa xoa đầu Đoan Mộc Ninh, “Đi thôi, đi ăn chiều, buổi tối còn phải lên tự học.”
Đoan Mộc Ninh im lặng suy nghĩ, đột nhiên nói, “Sau này, tôi sẽ giúp anh.”
Chu Phóng khựng lại, “Cậu?”
“Sao? Vẫn là không tin tưởng , xem thường tôi à?”
“Không phải vậy, haha…” Chu Phóng cười thích thú, “Tôi còn nghĩ cậu vào xã đoàn để trả thù tôi. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà, hay là tại tôi tự mình đa tình?”
Nhìn Đoan Mộc Ninh không phản ứng, có lẽ đã quen với thói đùa giỡn của hắn. Chu Phóng ngừng cười, thở dài, “Tôi không muốn làm ảnh hưởng việc học của cậu a.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi à… tôi không sao cả, tôi sẽ không vì thành tích mà sống một cách mệt mỏi như vậy.” Chu Phóng nhún vai, “Thi thì cứ thi, có thế nào thì tôi vẫn như củ cải ngay thẳng cắm xuống đất thôi.”
Đoan Mộc Ninh muốn nói gì đó, thì bị Chu Phóng khoác vai lôi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Tôi mời cậu ăn cơm , thích ăn gì nào?”
Đoan Mộc Ninh có chút khẩn trương, cả cơ thể bị kéo căng ra, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
“Tự chọn đi.”
“Kem ly tự chọn Mông Ngưu á? Cái tên nhóc này, giờ đang là mùa đông đấy.”
Cuối cùng, hai người thực sự đến cửa hàng bán đồ ngọt tự chọn bên ngoài trường mua hai ly kem.
Trời mùa đông, ngồi bên trong cửa hàng ấm áp, mỉm cười và ăn kem, cảm giác thực không thể tả.
Thật lâu sau, Chu Phóng vẫn thường hay nhớ lại khoảng thời gian này.
Hắn khi đó là tên thiếu niên không lo lắng, sầu muộn, luôn cảm thấy chuyện thuyền đến được cầu là việc rất tự nhiên, chưa từng suy nghĩ cho tương lai, thậm chí chẳng có khát vọng gì, chỉ nghĩ rằng, mỗi ngày mới đều rất vui vẻ, cứ như vậy trở thành người không có lý tưởng.
Đoan Mộc Ninh lại không như vậy, cậu đã sớm có kế hoạch cho tương lai, mỗi bước đều đi rất cẩn thận, tựa như bước trên miếng băng mỏng.
Tối đó trời đột nhiên đổ mưa, hai người sau khi ăn cơm xong thì quay về trường tự học, Chu Phóng thân thiết hỏi, “Nhà cậu ở đâu?”
“Ở Đông Thành.”
Chu Phóng suy nghĩ, một lát sau đưa tay khoác vai Đoan Mộc Ninh, “Hết giờ tự học đứng ở cửa chờ tôi, tôi chở cậu về.”
Vì Đoan Mộc Ninh tuổi còn nhỏ, lại vừa chuyển đến đây, Lâm Vi có dặn dò là nên giúp đỡ cậu ấy .
Chu Phóng nói ra những lời này thực rất tự nhiên, nhưng Đoan Mộc Ninh lại sửng sốt hồi lâu.
“Vậy… tan học tôi chờ anh.”
Đoan Mộc Ninh dứt lời, Chu Phóng đưa tay vò vò đầu cậu, “Cậu thật kì lạ, có mỗi chuyện nhỏ mà cũng suy nghĩ lâu như vậy.”
Nói xong, xoay người đi lên lầu.
Đoan Mộc Ninh vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hắn.
Một lúc sau, cậu mới đưa tay vuốt lại mái tóc bị hắn làm cho rối bời, thở dài, “Chu Phóng, anh có lẽ là không biết, chưa ai đối với tôi thân mật như vậy. Lần sau còn làm rối tóc tôi, tôi nhất định không để yên.”
Cậu nói như thế nhưng vẫn không kiềm được mà nhoẻn miệng cười.
Tối đó, sau giờ tự học, Lâm Vi và Ôn Đình như mọi ngày đứng chờ Chu Phóng ở cổng.
Thấy Đoan Mộc Ninh đội mũ đứng gần đấy, Lâm Vi mang dù lại che cho cậu, cười nói, “Tiểu Ninh, cậu đang đợi ai à?”
Đoan Mộc Ninh “vâng” một tiếng.
Ôn Đình nhìn Đoan Mộc Ninh, cậu cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người đều lạnh băng, lại thêm mưa vào buổi tối, khiến cho không khí hạ xuống vài độ. Lâm Vi không nhìn hai người, xoay đầu nhìn về phía xa xa.
Đèn đường của trường học le lói, mưa rơi tí tách, ánh đèn chiếu vào tựa như giọt mưa có màu vàng.
Trời mưa lớn, một nam sinh nhắm hướng này mà chạy như điên, cả dù cũng không che.
Cái dáng tùy tiện kia sao trông giống Chu Phóng vậy?
Lâm Vi vừa định mở miệng hỏi, thì dáng người kia xẹt cái đã đến bên họ, thở hỗn hển, cười nói, “Để mấy đứa chờ lâu, anh vừa đi lấy ít đồ ở văn phòng.”
Đoan Mộc Ninh mở miệng trước, “Không sao, tôi cũng vừa xuống.”
Lâm Vi cùng Ôn Đình liếc nhau một cái, đồng thời hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Chu Phóng.
Chu Phóng cười cười giải thích, “Tiểu Ninh chung đường với chúng ta, sau này cùng đi đi. Sau này chúng ta từ ba người thành bốn người, hai đứa không ý kiến gì chứ?”
Ôn Đình gương mặt không thay đổi gật đầu, Lâm Vi quay sang Đoan Mộc Ninh, thân thiết mỉm cười.
Chu Phóng nói tiếp, “Cũng để tránh cho trong trường mọi người đồn chúng ta là tam giác tình yêu, Đình Đình em có biết con nhóc Tân Tân kia suốt ngày kêu em với anh là một cặp, còn Lâm Vi chính là kẻ thứ ba.”
Lâm Vi cười cười không nói, Ôn Đình hậm hực, “Chu Tân Tân a, con nhóc đó đầu óc thần kinh chắc là bị ít rồi.”
“Ít gì chứ?”
“Ít óc a.”
*
|
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, về nhà, ăn cơm đều chỉ có ba người, hiện tại đột nhiên lại thêm một người thứ tư.
Bầu không khí thân thiết giống như bị phá hủy, trở nên tế nhị hơn.
Đoan Mộc Ninh không có xe, Ôn Đình ở gần nên cũng không đi xe.
Ôn Đình có thói quen để Chu Phóng chở, nên liền đi ra phía sau xe, tự động ngồi lên yên sau lưng Chu Phóng.
Lâm Vi liền khụ một tiếng, chỉ chỉ phía sau mình.
“Đình Đình, đến đây.”
Ôn Đình quay lưng khinh khỉnh, đổi sang ngồi sau lưng Lâm Vi, Lâm Vi quay đầu cười, chầm chậm đạp xe đi.
Chu Phóng vì cúi đầu sửa sang túi sách, nên không nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, khi ngẩng đầu lên chỉ thấy còn hai người.
“Bọn họ… đi trước rồi.”, Đoan Mộc Ninh giải thích.
“Nga, cậu chờ một lát, tôi sắp xếp lại mấy thứ này.”, Chu Phóng lấy trong ngực áo ra một cặp tài liệu, đưa cho Đoan Mộc Ninh, “Cầm giúp tôi một chút.”
Đoan Mộc Ninh gật đầu, cầm lấy tài liệu.
Cặp tài liệu kia hẳn rất quan trọng, được hắn bảo vệ bên trong ngực áo. Nhiệt độ cơ thể hắn lưu lại trên cặp tài liệu, trong không khí lạnh lẽo của mưa đêm, dường như cũng được sưởi ấm.
Chu Phóng mở cặp, đem tài liệu bỏ vào trong, sau đó lấy ra cái áo mưa đưa cho Đoan Mộc Ninh.
“Mặc vào đi.”
Đoan Mộc Ninh ngẩn người, “Còn anh…”
“Tôi không sao, cậu nhìn xem, chẳng phải tôi cũng ướt rồi sao? Ướt ít hay ướt nhiều cũng đâu khác gì nhau, đúng không? Đừng nói nữa, mau mặc vào.”
Đoan Mộc Ninh không nói tiếng nào, Chu Phóng thở dài, “Kính trên nhường dưới là truyền thống đẹp đẽ của dân tộc Trung Hoa, tôi là tên đại lưu manh khó khăn lắm mới làm chuyện tốt, mong cậu cho tôi toại nguyện.”
Đoan Mộc Ninh suy nghĩ, một lát sau mới ừ rồi đem áo mưa mặc vào.
Đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy, khóe miệng Chu Phóng vểnh lên, cười đến lưu manh. Mưa rơi ào ào, hắn cũng không chút để ý.
Không biết có phải do ngọn đèn đường không, Đoan Mộc Ninh đột nhiên thấy người kia cười thực đẹp, mọi thứ trước mắt đều hỗn loạn.
“Tốt lắm, đi thôi. Tôi sẽ đạp xe đi một đoạn, rồi sau đó cậu nhảy lên xe, có được không?”
Đoan Mộc Ninh nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Kết quả là Chu Phóng đạp được hai bước, Đoan Mộc Ninh từ phía sau nhảy lên, do nắm bắt trọng tâm không tốt, chút nữa là làm ngã xe.
Chân cũng bị đập vào, đau đến nhíu mặt nhíu mày.
Chu Phóng nhìn cậu không biết làm sao, bất lực, “Thật ngốc.”
Đoan Mộc Ninh cúi đầu im lặng, Chu Phóng dừng xe, chân chống đất, quay đầu lại nói, “Lên xe đi, tôi cũng đoán được cậu sẽ không chịu ngồi nghiêng một bên, cứ trực tiếp ngồi dạng chân ra, giống như đang cưỡi ngựa.”
Mưa lớn, Chu Phóng cũng không nhìn rõ được Đoan Mộc Ninh có đỏ mặt hay không, chỉ nghĩ rằng thấy cậu ngoan ngoãn nghe theo hắn ngồi xuống, khiến cho hắn muốn đùa giỡn một phen.
Nghĩ xong liền mở miệng trêu chọc, “Không phải muốn tôi bế cậu lên chứ? Cậu chưa từng ngồi qua xe đạp sao?”
Đoan Mộc Ninh lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật.
Chu Phóng không khỏi bật cười ra tiếng, tên nhóc này thật theo khuôn phép cũ rích mà, trả lời các vấn đề đều phân tích rõ ràng, lắc đầu là trả lời cho vấn đề đầu tiên, không cần ôm, gật đầu ý nói chưa từng ngồi qua xe đạp sao?
Thật là đáng yêu.
Đoan Mộc Ninh bước lên xe, Chu Phóng liền huýt sáo, “Đi đây, nhớ ôm chặt thắt lưng tôi, tôi đạp xe tương đương máy bay đấy.”
Chu Phóng nói xong, thấy Đoan Mộc Ninh không phản ứng, liền tăng tốc đạp nhanh, chỉ nghe Đoan Mộc Ninh “A” một tiếng, nhanh chóng ôm chầm lấy thắt lưng Chu Phóng.
Đùa giỡn tên nhóc nhỏ tuổi này khiến cảm giác đạt được thành tựu lại nổi lên trong Chu Phóng.
Được làm anh của người khác thiệt là thích mà.
Bạn bè bên cạnh đều là nhỏ tuổi hơn, Chu Phóng đương nhiên từ nhỏ đã có thói quen làm đại ca, tựa lời Ôn Đình từng nói, Chu Phóng giống như lão gà mái, nhìn thấy đàn gà con liền kéo vào ôm dưới vòm cánh, cũng chẳng thèm hỏi thăm xem người ta có chịu để cho mình bảo vệ không.
Tốc độ đạp xe của Chu Phóng có phần đáng sợ, hai chân đạp xe so với máy tự động có phần giống nhau.
Do trời mưa, phần lớn học sinh đều đi từ từ, chậm rãi, ở ngã tư bên ngoài trường học tụ tập rất nhiều người, Chu Phóng chở Đoan Mộc Ninh xuyên qua đám đông, cư nhiên ở khe hở nửa mét giữa hai người mà đâm qua, người bị vượt qua liền đứng phía sau chửi rủa, “Lại là tên Chu thiếu gia lưu manh! Đi xe đạp như đi máy bay!”, “Mình cậu có xe à! Chu Phóng chết tiệt…”
Chu Phóng nhếch khóe miệng nói, “Thế nào, kỹ thuật của tôi không tồi đúng không.”
Đoan Mộc Ninh mặt không biến sắc gật đầu, tay càng siết chặt lấy quần áo hắn, đến mức các khớp xương đều hiện ra.
Đi hết dãy phố, thấy Lâm Vi cùng Ôn Đình đang đứng chờ ở góc đường, Lâm Vi đứng bên cạnh xe, Ôn Đình đứng hơi dựa vào xe một chút, bức tranh trước mặt kia thực hoàn hảo.
“Hai người thật chậm chạp a.”, Lâm Vi khẽ trách.
Đoan Mộc Ninh thở dốc không đáp, nhìn sang thấy Ôn Đình cũng như mình sắc mặt trắng bệch, hai người liếc nhau một cái, không hẹn mà cả hai cùng khẽ run run nhếch miệng cười.
Chu Phóng nói, “Mưa lớn hơn rồi, đi nhanh thôi.”
“Vâng.”, Lâm Vi gật đầu, vỗ vỗ yên sau, “Đình Đình lên xe.”
Ôn Đình liền nói, “Hai người các anh chạy xe chậm một chút không được à? Dùng thuốc kích thích giống nhau thật.”
Lâm Vi cùng Chu Phóng nhìn nhau cười, Chu Phóng thở dài, “Vừa rồi ở dãy phố kia, nếu đi chậm không chừng sẽ bị chen lấn, đi một con phố phải mất đến vài giờ, chi bằng cứ trực tiếp xông lên.”
“Được rồi, đi chậm chút đi, chú ý an toàn.” Ôn Đình ngắt lời Chu Phóng, rồi xoay người ngồi sau xe Lâm Vi.
“Biết rồi, nữ vương bệ hạ.” Chu Phóng cúi đầu, đùa giỡn khiến Lâm Vi cùng Ôn Đình đều cười.
Đoan Mộc Ninh nhìn thấy sự hợp ý giữa ba người họ, trước sau đều cảm nhận được, mình không thể cùng họ hòa hợp. Thái độ của Chu Phóng đối với Lâm Vi và Ôn Đình, khiến cậu cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.
Nhẹ nhíu mày, nắm chặt góc áo Chu Phóng.
Nhà Ôn Đình gần trường học nhất, đi mất khoảng mười phút, Ôn Đình xuống xe, khách sáo nói, “Cảm ơn Lâm Vi.”
Chu Phóng cười xấu xa, “Trả ơn thế nào a? Nếu không… hôn nhẹ lên mặt cậu ta đi?”
Bị Ôn Đình, Lâm Vi cùng một lúc liếc cho.
Một chiếc xe đột nhiên chạy qua, từ ánh đèn chói mắt chiếu ra một thân ảnh, chỉ thấy một người không nhanh không chậm hướng ngõ nhỏ đi tới, mặc áo khoác màu trắng giữa đêm mưa gió trông thật nổi bật.
Ôn Đình nhăn mặt nhíu mày, “Lại là anh ta, trời mưa cũng không mang theo dù.”
Chu Phóng cười nói, “Đau lòng thì đem cho hắn đi a.”
Ôn Đình, “Chu Phóng, anh có thể nói chuyện để người khác bớt ghét một chút được không?”
Chu Phóng tiếp tục cười, “Có thể a, tâm hồn thiếu nữ của em chả phải bị tên Tiêu Phàm kia rung động rồi sao, tâm đã động mà còn không dám hành động a.”
Ôn Đình tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.
Lâm Vi nhìn theo bóng dáng Ôn Đình, khẽ thở dài, “Haiz , anh lúc nào cũng nhổ râu cọp, làm cho con cọp nổi điên lên mới chịu.”, nói xong liền vẫy tay chào tạm biệt Đoan Mộc Ninh, không thèm nhìn đến Chu Phóng, tự mình đạp xe đi một con đường khác.
Đoan Mộc Ninh ngồi sau, nhẹ giọng hỏi, “Anh vừa nói đến Tiêu Phàm, anh ta là ai?”
“Cậu vừa đến Trung học Nhân Xuyên nên không biết a, Tiêu Phàm là đối thủ cạnh tranh cực mạnh của Lâm Vi, tên nhóc đó thực kì quặc, luôn muốn dành lấy hạng nhất, tôi thấy được cậu ta rất mệt mỏi.”
Đoan Mộc Ninh suy nghĩ một lát, giật mình nói, “Tên thật rất quen, là người đứng trên bảng thứ hạng cao, kém anh Lâm Vi hai phẩy đó sao?”
Chu Phóng gật đầu, “Đúng vậy, chính là hắn. Hắn học hành thực chăm chỉ, luôn coi trọng điểm thi, không giống tôi a, thích tự do tự tại, bất kể việc gì, thế nên thành tích lúc nào cũng quá tệ.”
“Phải vậy không?”
“Phải, toán học thi không đạt, ngữ văn viết bài quá số từ quy định.”, Chu Phóng nói tiếp, lại còn ra vẻ tự hào, “Tôi sẽ viết thứ gì đó, trở thành nhà văn. Tôi rất chán ghét mấy thứ văn viết tám trăm chữ rập khuôn bình thường cũ rích, càng chán ghét mấy công thức toán học của sao Hỏa.”
Đoan Mộc Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười, “Muốn tôi dạy cho anh không?”
Chu Phóng giật mình, nhếch miệng nhếch cười xấu xa, ghé sát tai Đoan Mộc Ninh, thấp giọng nói, “Nhóc con này, cậu thật không biết lượng sức a? Tôi so với cậu học cao hơn vài lớp, tôi không giúp cậu thì thôi, còn đến phiên cậu dạy tôi? Hay là… muốn tìm kế tiếp cận tôi đây?”
Đoan Mộc Ninh im lặng nhíu mày, Chu Phóng cười lớn, vèo một cái đạp xe chạy đi mất.
|
Chương 5 | Sính Lễ Hỏi Vợ
Còn một đoạn nữa là đến nhà Chu Phóng, Đoan Mộc Ninh tỏ ý muốn xuống xe.
Chu Phóng khẽ hỏi, “Nhà cậu ở đâu? Tôi chở cậu về tận nơi.”
“Được rồi, cho tôi xuống đây đi.”
Chu Phóng cau mày, “Như vậy sao được? Mưa lớn như vầy sao tôi để cậu tự về được chứ?”
“Không có gì đâu, nhà tôi ngay gần đây thôi.”
“Vậy, tôi chở cậu đến trạm xe bus phía trước, rồi tự cậu đi về, đi cẩn thận một chút.”
“Cám ơn anh.”
Đoan Mộc Ninh nói chuyện vẫn khách sáo như trước, Chu Phóng liền nhíu mày, lắc đầu, “Sao lại xa lạ như vậy a, chúng ta vừa nãy không phải mới đùa giỡn với nhau sao?”
Đoan Mộc Ninh thầm nghĩ, lúc tôi còn nhỏ bị anh đùa giỡn còn nhiều hơn, chỉ là anh trong một lúc không thể nhớ thôi.
Trên mặt cố nặn ra nụ cười, “Không phải, chả qua là tôi đã quen nói chuyện như thế rồi.”
Chu Phóng cười cười, “Lại nữa, giọng nói của cậu gần như không có nhiệt độ, tôi luôn có cảm giác rằng cậu lớn lên từ hầm băng.”
Chu Phóng dừng xe, giúp Đoan Mộc Ninh chỉnh lại áo mưa, gật đầu chào tạm biệt, rồi đạp xe điên cuồng phóng về phía trước.
Đoan Mộc Ninh đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hắn dần dần mất dạng giữa trời mưa bụi mênh mông.
Một lúc lâu sau, cậu nhếch khóe miệng cười gượng, xoay người đi về hướng ngược lại.
Thật ra đã sớm tới nhà rồi, nhưng chính cậu không biết vì sao, khi tay nắm chặt áo hắn lại quên hết thời gian, thậm chí còn không muốn xuống xe.
Giờ thì khổ rồi, phải tự mình dầm mưa quay lại.
Vừa vào cửa, cởi áo mưa ra, quản gia đã ân cần tiến đến, đưa một cái khăn cho Đoan Mộc Ninh.
“Thiếu gia, phu nhân chờ cậu trên lầu.”
Đoan Mộc Ninh gật đầu, cầm lấy khăn lau lau nước mưa, đem áo mưa đưa cho người phía sau.
“Đây là?”
“Của bạn cháu, chú Chung giúp cháu phơi khô, mai cháu đem trả lại.”
Căn nhà thật to, buổi tối càng trở nên lạnh vắng.
Lúc lên lầu, nghe tiếng bước chân loẹt xoẹt từ trong phòng vọng ra, Đoan Mộc Ninh cảm thấy, nơi này thích hợp quay phim kinh dị hơn là để ở.
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng, rồi tự mình đẩy cửa đi vào.
Người phụ nữ đứng cạnh cửa sổ, những lọn tóc nâu đen màu hạt dẻ xõa trên vai, mặc chiếc áo ngủ, để lộ ra cánh tay gầy yếu trắng như tuyết. Ngón tay kẹp chặt điếu thuốc, tỏa ra những đốm lửa sáng.
Đoan Mộc Ninh cau mày, gọi một tiếng, “Mẹ.”
Người phụ nữ quay đầu, nhìn Đoan Mộc Ninh, giọng nói lạnh lùng, “Về rồi à?”
“Vâng.”
“Mưa lớn như vậy, cũng không thèm gọi điện cho chú Chung đến đón, là ai chở con về?”
“Bạn học chung.” Đoan Mộc Ninh trả lời đơn giản, không muốn nhiều lời.
Người kia ném tàn thuốc đang cháy xuống đất, khẽ thở dài, “Thà rằng ngồi xe đạp cũng không cần người đến đón?”
Đoan Mộc Ninh im lặng.
“Thật không hiểu nổi con nghĩ gì, được rồi, tắm rửa rồi ngủ đi, mẹ phải đi nước ngoài vài ngày, con ở nhà tự chăm sóc bản thân.”
Nói xong, lại châm một điếu thuốc khác.
Đoan Mộc Ninh dừng một chút, lúc sau mới nói, “Mẹ, con đăng kí thi Olympic, muốn mời một gia sư phụ đạo thêm một chút toán học.”
Người phụ nữ nhả ra một lớp khói, thản nhiên nói, “Tự con quyết định đi.”
Đoan Mộc Ninh gật đầu, nhẹ nhàng đi ra ngoài, suy nghĩ một chút lại đẩy cửa vào, nhẹ giọng nói, “Mama hút thuốc ít một chút, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Người kia dường như có chút giật mình, ngón tay kẹp thuốc lá có chút run rẩy. Đoan Mộc Ninh cười nhẹ, lui ra ngoài đóng cửa lại.
Quay về phòng ngủ, ngồi trước bàn học, cầm lấy bức ảnh đặt trên bàn.
Một đôi vợ chồng trẻ, ôm một đứa trẻ trắng trẻo mềm mại.
Đây là ảnh gia đình chụp lúc còn nhỏ, sau này cậu mới biết, người đàn ông kia chỉ là cha dượng.
Còn người cha ruột, cậu không còn nhớ chút gì.
Sau này, cha dượng và mẹ ly hôn.
Theo mẹ sinh sống nhiều năm như vậy, trằn trọc bôn ba, lúc đó hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, nhưng vẫn không tìm được chủ đề chung để nói. Dù là lúc trời lạnh, nhắc nhở nhau mặc thêm quần áo cũng cảm thấy lúng túng.
Phải chăng bên trong nội tâm hai người quá mức lãnh đạm? Cái gọi là thân tình máu mủ đều không cảm nhận được.
Đoan Mộc Ninh cười nhẹ, di chuyển ánh mắt, nhìn sang ống đựng bút bên trong chỉ có duy nhất một que kẹo.
Vì thời gian đã quá lâu, giấy gói đã phai màu, bên trong là…bùn, trở thành một cục gì đó, thậm chí còn khuyết một lỗ to.
Chu Phóng à…
Hồi còn nhỏ, mấy đứa nhóc hay gọi hắn là kẻ hung ác, hắn luôn lừa bọn nhỏ ăn bùn, ăn trứng chim sống, ăn lá cây, không làm cho mọi người ăn phân, xem ra hắn còn có lương tâm.
Que kẹo này là lúc dọn nhà đi năm ấy, Chu Phóng nói muốn lấy mình làm áp trại phu nhân của hắn, đã tặng xem như “sính lễ”.
Đoan Mộc Ninh cầm que kẹo ngắm nghía một lúc, rồi cất trở lại.
Khi đó cậu đã được năm tuổi, mọi chuyện về Chu Phóng cậu đều nhớ rất rõ.
Cũng không phải là trí nhớ cậu tốt, chỉ là, trong kí ức tuổi thơ đơn độc lạnh lẽo, Chu Phóng chính là điều đặc biệt đáng nhớ nhất.
Vậy nên mới khắc sâu trong đầu, nhớ kĩ đến như thế, chứ không hề cố ý nhớ kĩ về hắn.
Lúc trước trong khu rất nhiều trẻ con, chỉ có Chu Phóng đến đùa giỡn với cậu, Lâm Vi bất quá cũng chỉ là cái đuôi đi theo hắn.
Tuy rằng phần lớn đều là bị Chu Phóng đùa giỡn, lúc ấy còn ngu ngốc, cũng không biết mình bị hắn đùa giỡn, bị bán còn giúp anh ta đếm tiền, những chuyện ấy xảy ra hằng ngày, hắn làm không biết mệt, dường như chính mình cũng cam tâm tình nguyện để hắn trêu chọc.
“Chu Phóng là người xấu, đừng chơi với anh ấy.”
Bọn nhóc đều nói như vậy, vừa nói vừa ném bùn.
Đoan Mộc Ninh mỗi lần đi cùng họ đều bị làm cho xấu hổ, Lâm Vi cũng không giúp cậu, chỉ kéo cậu đến một góc, lời nói thành khẩn, “Tiểu Ninh em đừng nghe bọn nó nói bậy, bọn nó không hiểu chuyện! Không cần nói chuyện cùng mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện!”
Đoan Mộc Ninh gật đầu, lẩm nhẩm cùng Lâm Vi, Chu Phóng là người tốt.
Hiện tại nghĩ lại, tuy rằng hồi trước bị hắn lừa nhiều như vậy, trêu chọc cũng nhiều, trứng chim sống cũng từng ăn qua, bùn cũng từng cào rồi.
Nhưng mà nghĩ lại hắn cũng có điểm tốt.
Tuổi thơ quạnh vắng, nhờ có Chu Phóng, cả khu phố nhỏ trở nên náo nhiệt hơn, bị người ta ức hiếp cũng có thể tìm hắn giúp trả thù.
Hắn tuy rằng hay lừa mấy đứa nhỏ, nhưng lúc bọn nó khóc thì hắn ôm vào lòng cho đến khi nín thì thôi, còn dùng giấy mà gói bùn lại xem như kẹo đem tặng chúng.
Hắn còn dạy mọi người viết chữ.
Lúc đó, trong khu phố chỉ mình Chu Phóng đi học, mặt khác mấy đứa nhỏ kia còn chưa đến tuổi, vì thế hắn mỗi lần tan học về nhà, liền đặc biệt tự hào khoe mọi người chữ mới hắn vừa học.
Dưới bóng cây mát mẻ, Chu Phóng cầm phấn viết từng chữ trên đất.
“Gỗ cộng thêm gỗ là rừng, vì vậy nên a, Lâm Vi em chính là hai khúc gỗ.”
“Trong khăn voan cô dâu, thêm một chữ “T”, chính là Ninh(1), Ninh trong Tiểu Ninh, tròn trĩnh có phải tốt không?”
(1) cái này là Hán tự ;_____; QT dịch sao ta để vậy vì ta ko biết nhiều về tiếng Hoa ~. Chữ Ninh: 寧
“Mấy đứa có khi không biết khăn voan cô dâu, chả sao hết, chỉ cần nhớ rõ viết thế nào là được, phải nhớ rõ nhá.”
“Ôn Đình… hai chữ kia rất khó đọc, anh không nghĩ là em viết được.”
Chu Phóng nói chuyện lúc nào cũng làm cái bộ dáng đáng ghét, giống như cái gì hắn cũng biết, làm như bản thân là cái từ điển sống.
Giờ ngồi nhớ lại, dáng vẻ đáng sợ của hắn, đến giờ vẫn còn là kí ức mới mẻ.
Viết ra mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc ấy cảm thấy thực thần kì, còn ngầm sùng bái hắn.
Vậy nên lúc về nhà, cậu kéo góc áo mẹ, hưng phấn nói.
“Mama, mẹ sinh cho con một người anh đi, được không…?”
Mama thản nhiên hỏi, “Muốn mẹ sinh cho con người anh thế nào?”
“Giống anh Chu Phóng ấy.”
“Ừ, mười năm sau mẹ sẽ sinh cho con một đứa.”
Được mẹ đồng ý, miệng liền cười toe toét, khi ấy còn quá nhỏ, không nghĩ đến mẹ nói vậy chỉ cho có lệ, cậu chỉ biết mình rất muốn có một người anh như Chu Phóng, cả ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng ở trên giường nghe hắn kể chuyện cổ tích, nghe hắn hát mấy bài hát quái dị không rõ âm xướng.
Hy vọng hồi năm tuổi dĩ nhiên không có khả năng thành sự thật.
Mười năm sau, cậu gặp lại Chu Phóng, chỉ là hắn đã quên tất cả.
Đoan Mộc Ninh nhếch khóe miệng cười nhạt, cầm lấy que bùn, xoay người muốn bỏ vào thùng rác, suy nghĩ một lúc, lại đem bỏ về chỗ cũ.
May mắn là vẫn còn nhớ điểm tốt của hắn, khi tôn kính hắn như là anh trai, không nghĩ đến kẻ kia vẫn lưu manh như trước, đi đâu cũng đùa giỡn người khác không nói đi, đoạn kí ức đối với cậu vô cùng quý giá kia… hắn cũng không thèm nhớ.
Không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Nghĩ ra cũng may mắn, may mắn vì không có anh trai như hắn, nếu không, chẳng phải từ nhỏ đến lớn sẽ chịu dày vò không được yên sao?
|
Thảo nào Lâm Vi tính tình tốt như vậy, bị Chu Phóng dày vò, chịu đựng hắn đùa giỡn, Lâm Vi mới có thể luyện tập được công phu dù trời có sập xuống vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh không lay động.
Đoan Mộc Ninh xoay xoay ống đựng bút, cười nhẹ, lấy điện thoại gửi cho Chu Phóng một tin nhắn.
“Tôi muốn mời anh làm gia sư.”, câu nói bình thản như trước.
Chu Phóng đang uống nước thì bất ngờ phun hết lên mặt bàn, bị sặc, đè ngực ho một hồi mới bình tĩnh lại.
“Này nhóc, cậu có phải bị sốt không? Mời tôi làm gia sư?”
“Anh học hơn tôi vài năm, bài tập của tôi đối với anh chắc không thành vấn đề.”
Chu Phóng cười khẩy, tên nhóc này dám dùng khép khích tướng, hầy, đáng tiếc là kế khích tướng dùng với anh đây, quả thật là… trăm phát trăng trúng.
“Được rồi, tôi sẽ kèm cặp cậu.Việc kia… kì thi giữa kì vừa rồi, cậu được mấy phẩy?”
Đoan Mộc Ninh suy nghĩ, thành thật trả lời, “Toán học tròn phẩy, môn văn thì 9.5.”
Chu Phóng khóe miệng run run, thật sự không nghĩ rằng chính mình lại chột dạ. Đứa nhỏ này như vậy còn cần gì dạy kèm chứ? Chính hắn hiện tại nếu làm lại bài thi lớp năm, nói không chừng còn làm không được tròn phẩy… Haiz, nói đến mấy công thức toán học sao Hỏa kia chỉ khiến Chu Phóng nổi điên.
“Vậy đi, tôi giới thiệu một người bạn học của tôi cho cậu.”
“Tôi không thích người lạ dạy kèm.”
“Tôi kêu Lâm Vi dạy cậu, thành tích học của nhóc đó khá lắm.”
“Đừng kêu anh ấy, anh ấy bận lắm.”
“Vậy… cậu thích tôi dạy à?”
Đoan Mộc Ninh suy nghĩ một lát, trả lời một chữ, “Ừ.”
Chu Phóng nhìn điện thoại di động mỉm cười, tiếp tục đùa giỡn,” Cậu thích?”
Không biết sao, tự dưng Đoan Mộc Ninh cảm thấy hai tai nóng hổi, vì thế nói lãng sang chuyện khác, “Vậy anh đồng ý rồi, cuối tuần đến nhà tôi.”
“Đến nhà cậu, có muốn quà gì không? Thích socola không?”
Đoan Mộc Ninh nhìn hàng chữ, suy nghĩ , không thèm để tâm lời đùa giỡn của hắn.
Cậu không thèm trả lời tin nhắn, để điện thoại lên bàn, xoay người vào phòng tắm.
Ngược lại Chu Phóng nhìn những tin nhắn ngắn gọn kia, ngây người rất lâu.
Tự dưng lại mời kẻ mà mình ghét nhất làm gia sự dạy kèm cho mình? Là hắn nằm mơ, hay Đoan Mộc Ninh đầu óc có vấn đề?
Tiết học cuối cùng của sáng hôm sau, Chu Phóng bụng đói kêu gào, nằm bẹp trên bàn chờ chuông tan học reo.
Bạn cùng bàn đẩy đẩy cánh tay Chu Phóng, “Cô giáo đang nhìn cậu kìa.”
Chu Phóng ngẩng đầu nhìn cô giáo mỉm cười, rồi lại nằm xuống.
Tiếng chuông tan học reo lên, cô giáo trẻ liếc nhìn Chu Phóng, “Theo tôi lên văn phòng.”
Chu Phóng cúi đầu theo cô về văn phòng, nghe giáo huấn.
“Học cấp ba đã thế này, em có muốn thi đại học không?”
“Tôi biết em không thích toán học, trường đại học lấy điểm toán cao như vậy, em không muốn cũng phải học, Chu Phóng a…” Cô giáo trẻ khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Chu Phóng, khuyên bảo, “Em đối với tương lai của mình không có tính toán gì sao?”
Chu Phóng suy nghĩ một chút, cười nói, “Nói thật, em chẳng có lý tưởng gì cao cả, chỉ mỗi ngày qua thì đếm một ngày.”
“Em có bao giờ nghĩ xem sao mình lại sống được tới giờ?”, cô giáo tức giận, nói đạo lý với hắn.
Chu Phóng nhún vai, “Vì em còn sống.”
Sắc mặt cô giáo đen lại, Chu Phóng nhếch miệng, cười thật tươi, “Cô à, em cảm thấy người sống được, là vì còn sống. Cái lý tưởng vì tiền, vì quyền, vì nước mà đóng góp, em không có… Tính toán thế này, muốn được cái kia, sao phải khiến bản thân trở nên mệt mỏi như vậy? Giống như hai đứa nhóc luôn đạt thành tích cao kia, Lâm Vi và Tiêu Phàm, cô chưa thấy thôi, áp lực bài vở của chúng quá lớn, tính cách đều trở nên kì cục.”
Cô giáo mặt càng đen hơn, Chu Phóng ngồi xuống tiếp tục đùa giỡn, “Con người cũng như vạn vật, sau này sẽ chết, chẳng phải cũng trở thành cát bụi sao? Mục tiêu của em là: có thể nuôi sống bản thân, sau đó nuôi vợ con là được…”
“Đừng có đùa với tôi, nếu em đem tâm tư đặt cho Bách Xuyên xã, một nửa đặt vào việc học hành, thì toán học cũng không đến nổi không đạt!”, cô giáo tức giận.
“Vâng…” Chu Phóng gật đầu, “Em lần sau sẽ cố gắng thi cho đạt.”
Nhìn thấy vẻ mặt trơ ra của hắn, cô giáo bất đắc dĩ thở dài, “Thôi được rồi, đi ăn đi, cả một tiết chỉ thấy em ôm bụng.”
“Cảm ơn cô.”, Chu Phóng cười tươi cúi đầu, xoay người phóng như bay ra khỏi văn phòng.
Ra đến cửa, hắn mới khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa trán.
Vừa rồi bị cô giáo gọi lên, tuy rằng hắn rất thông minh, nhưng những điều kia, đều là sự thật trong lòng Chu Phóng.
Trong mấy năm lăn lộn với văn chương, những câu văn buồn sầu, đau khổ, nào là hào quang qua đi, năm tháng vội vàng, cái gì sống uổng thời gian, lãng phí thanh xuân, Chu Phóng đọc được đều cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Có thể rất lâu về sau, hắn sẽ cảm thấy mình thật đã sống quá lãng phí thời gian, sẽ cố gắng sống cho tốt những thời gian ít ỏi chỉ còn đủ trôi qua kẽ tay?
Nhưng còn hiện tại… sống được thật là dễ chịu a.
Tuy rằng thành tích toán học không tốt, nhưng các môn ngữ văn, chính trị đều không tệ, còn như môn toán học, đem mấy ký tự xếp liên tiếp nhau thành một chuỗi, thật là môn học kì lạ, Chu Phóng từ nhỏ đã không thích học. Hắn rất hứng thú với môn lịch sử, cho dù không có bản dịch từ nguyên bản , Chu Phóng vẫn đọc đi đọc lại mấy lần.
Hắn nhớ tới lần thi tháng môn Toán Học, từ trên xuống dưới đều màu đỏ, được năm phẩy tám, Chu Phóng không khỏi cau mày.
Cái tên ngốc Đoan Mộc Ninh kia lại đi mời “thiên tài” toán học là hắn làm gia sư dạy kèm, rốt cục là cậu ta nghĩ gì?
Đem theo thắc mắc như vậy, cho đến cuối tuần, Chu Phóng theo lời hẹn, đến nhà Đoan Mộc Ninh.
Còn đem theo một rổ hoa quả to tướng.
Chu Phóng vào cửa chính, nhìn xa trăm mét thấy một tòa biệt thự nhỏ, cười nhẹ, trong lòng cảm thán: nhà Đoan Mộc Ninh thật là to bỏ mẹ nha. (-.-)
Hôm nay cậu chỉ đơn giản mặc chiếc áo trắng, càng lộ ra làn da trắng nõn nà, Đoan Mộc Ninh đứng trên lầu, dáng vẻ thật phong độ, cao quý.
“Anh đến rồi.”, Đoan Mộc Ninh cười nhẹ, “Vào phòng sách đi.”
Nói xong cậu tự mình đi lên lầu, Chu Phóng liền cười xấu xa, “Cậu ở nhà một mình à?”
“Ừ…”, Đoan Mộc Ninh quay lại, gật gật đầu, sợi tóc đen cũng vì thế mà đong đưa, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Một mình a…”, Chu Phóng tiếp tục cười.
“Mẹ tôi đi công tác, chú Chung thì về nhà rồi.”
“A… cho nên là cậu ở nhà một mình.”
Đoan Mộc Ninh chỉ thấy tên quái đảng này thật là cười đến kì lạ, vậy nên không thèm để ý đến hắn, tiếp tục đi lên lầu.
“Tôi đây sẽ không khách sáo.”
Không khách sáo cái gì?
|