Ông xã ăn vụng xin chùi mép
|
|
Ông xã ăn vụng xin chùi mép Tác giả: Lăng Hề Hề Tình trạng: Hoàn (14 chương) Thể loại: Ngôn tình hiện đại, 18+ Convert: Ngocquynh520 Edit: Vy Vy Văn án:
Đặc biệt săn sóc, là thể hiện sự cưng chiều của cô; Đặc biệt kiều mị, chỉ thể hiện ở trước mặt hắn. Mọi người đều biết “Lục thị” là công ty mỹ phẩm lớn nhất Đài Loan, Hơn nữa còn có tổng tài Lục thị tuấn nhan tuyệt mỹ, Lục Hiên Vũ, Là tình nhân trong mộng cộng thêm bạch mã hoàng tử trong lòng của tất cả phụ nữ! Mà Vu Linh San cư nhiên vận may ba đời được thân cận một chọi một cùng vị soái ca này! Ai ngờ, sau khi cô nhìn thấy “người đàn ông cực phẩm” trước mặt, Vu Linh San chỉ cảm thấy ba đời trước nhà cô sao lại thối như vậy! “Người đàn ông cực phẩm” nguyên lai chính là “tên đàn ông không phẩm” lúc trước hại cô ngã theo thế vồ ếch! Hắc hắc, nếu số mạng muốn bọn họ gặp lại một lần nữa, thù này không báo không phải là con gái, Lần này cô nhất định phải khiến “tên đàn ông không phẩm” đẹp mắt! Trước tiên hạ xuân dược, Bạo hoa cúc của hắn, sẽ đem “phim” của hắn post lên mạng . . . . . Chỉ là một giấc ngủ tỉnh lại, nhân vật chính trong phim như thế nào lại biến thành cô? Vu Linh San khóc không ra nước mắt, còn nghe “tên đàn ông không phẩm” kia nói muốn cưới cô? Huống chi còn rơi “nhược điểm” trên tay hắn, cô dám nói không lấy chồng sao? Lục Hiên Vũ dưới sự đau khổ bức bách của người nhà họ Vu, không thể làm gì khác hơn là cưới Vu Linh San! Còn tưởng rằng cô điêu ngoa tùy hứng lại không đáng yêu, nhưng không nghĩ tới vẻ mặt làm nũng của cô, Khấu khí quật cường, kiều mị trên giường, đều làm cho hắn không tự chủ quan tâm . . . . . . Lục Hiên Vũ thế mới biết, nguyên lai hắn đã yêu cô vợ nhỏ này rồi!
|
Chương 1.1: Đối với chuyện đi thân cận này, Vu Linh San thập phần bài xích. . . . . Một nam một nữ xa lạ chưa từng quen biết, chỉ với một lần gặp mặt lại trở thành người yêu hoặc vợ chồng chưa cưới, thật sự rất kì quái, nhưng hôm nay cô lại không thể không tới một buổi thân cận như vậy. Từ nhỏ đến lớn, trong suy nghĩ của mọi người, Vu Linh San là một cô gái ngoan ngoãn, rất xinh đẹp, thành tích tốt, tính tình lại ôn hòa, hiện tại tìm được một công việc tốt, ở trong một khu nhà giàu có nổi danh của trường nghệ thuật làm cô giáo dạy Piano, từ nhỏ đến lớn là một cô bé ưu tú, đều không cần người trong nhà quan tâm. Nhưng đã tốt nghiệp đại học nửa năm, đã hai mươi ba tuổi nhưng lại không có lấy một người bạn trai, mọi người trong nhà đều bắt đầu lo lắng. Vu Linh San không khỏi bĩu môi, là ai lúc trước cả ngày đều ân cần dạy bảo cô, không cho phép yêu đương, nếu cô không nghe lời liền đánh gãy chân. Cô không phải đã ngoan ngoãn nghe lời sao? Hiện tại cả ngày lại bắt đầu càu nhàu tại sao không có bạn trai . . . . Hiện tại mọi người trong nhà đều bắt đầu quan tâm đến đại sự cả đời của cô, đặc biệt là mẹ cô, gần đây khi về nhà liền mang theo vài tấm ảnh chụp mấy tên đàn ông. Vu Linh San nhàn nhạt cười, nhận lấy ảnh chụp, “Tự con chọn một cái.” Vừa xoay người một khắc liền đem tất cả ảnh vứt vào thùng rác. Bất quá vô luận như thế nào, dì út thích nhất làm bà mối của cô vẫn giúp cô sắp xếp một buổi thân cận, không biết là giới thiệu con trai nhà ai cho cô, muốn hôm nay cô nhất định phải gặp mặt người kia một lần. Dì út này thật khó trị, so với mẹ thì cằn nhằn nhiều hơn! Vu Linh San mới đầu không đồng ý liền bị nói đến thần kinh suy nhược, không nhịn được nữa đành phải theo dì tới quán cà phê này một phen. “Linh San, người này là tổng tài của tập đoàn Lục thị.” Dì út rõ ràng đã hơn bốn mươi rồi nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ háo sắc của thiếu nữ, hai tay nắm lại chống lên bàn, đôi mắt tràn đầy trái tim hồng, ngẩng mặt lên trời. “Nếu dì mà trẻ lại hai mươi tuổi thì nhất định sẽ theo đuổi hắn!” Vu Linh San cảm thấy một trận ghê tởm . . . . . Bất quá không thể không nói, ngay cả người kiến thức nông cạn như cô cũng biết “Lục Thị” là công ty sản xuất mỹ phẩm lớn nhất Đài Bắc, hoặc có thể nói là một “nhà máy tạo ra ngôi sao”, bởi dưới cờ công ty có rất nhiều người mẫu chất lượng tốt, có người mẫu thậm chí đã bước trên sàn catwalk quốc tế, đó là công ty duy nhất có thể so sánh với “Lăng thị” của anh họ cô Lăng Tuân. Còn về ông chủ của “Lục thị” Lục Hiên Vũ, hắn là một người hết sức bí ẩn, hầu như không có ảnh chụp truyền ra ngoài, được đồn đại như một nhân vật thần thánh, có vẻ ngoài tuấn tú tuyệt mỹ cùng với tiền tài địa vị không thể ước lượng được, hắn là hoàng tử trong mộng của các cô gái Đài Loan. Nhưng Vu Linh San cô thì khác, cô cho rằng mình có điều kiện như vậy, không nhất thiết phải trông chờ bám vào kẻ quyền quý, bất quá không thể không nói, vận khí của cô không tệ lắm, người hôm nay cũng có thể coi là cực phẩm. “Linh San, đây là cơ hội hiếm có, trăm năm khó gặp được một con rùa vàng như vậy, nếu không vì mẹ của hắn là bạn học cũ của dì thì làm sao cháu có thể gặp mặt hắn được. Cháu phải biết hắn là một người cực kì bận rộn! Bất quá mẹ hắn thì cực kỳ xinh đẹp, trước kia là hoa hậu giảng đường của trường, cho nên Lục Hiên Vũ này khẳng định đẹp trai vô cùng.” Thấy Linh San không tập trung, dì út liền đẩy cô, bất mãn liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp tục ba hoa chích chòe về người đàn ông này. Vu Linh San thì nghe lấy lệ, trong lòng cũng chẳng để tâm, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô đều học những trường học tốt nhất, đám con trai ưu tú chỗ nào cũng có cho nên cũng sẽ không vì mấy câu nói của dì út mà cảm thấy hứng thú với một người đàn ông xa lạ.
|
Bởi vì dì út nói đến sớm là một phẩm chất đạo đức tốt, cho nên Linh San bị bắt phải rời giường từ sớm để trang điểm, chải tóc. Vì thế lúc này cô thật mệt mỏi, không khỏi che miệng ngáp vài cái. Cô cúi đầu, buồn bã lấy thìa khuấy khuấy ly cà phê thơm đậm đặc, trong đầu không khỏi suy nghĩ, cô chỉ mới vừa tốt nghiệp không lâu, cuộc sống tươi đẹp cũng vừa mới bắt đầu, cô mới không cần dùng một cuộc hôn nhân để trói buộc bản thân, mặc dù cô rất thích có gia đình, nhưng cô vẫn còn trẻ, hẳn nên có cuộc sống rực rỡ mới đúng. Đang mải mê suy nghĩ, một người đàn ông mặc Tây trang liền xuất hiện trước mặt các cô, thanh âm trầm thấp lại dễ nghe, “Chào hai người.” Linh san nhìn thoáng qua điện thoại di động bên cạnh, dự tính thời gian vừa vặn phù hợp, không sớm cũng không muộn, trong lòng không khỏi khen ngợi người đàn ông này thật đúng giờ. Vu Linh San chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trước mặt, sắc mặt lập tức biến đổi, người đàn ông này cô đã gặp qua! Cùng lúc đó cô liếc thấy vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt người đàn ông này thì cô cũng hiểu được, hắn cũng nhận ra cô. Chỉ là do có dì út ở đây cho nên Linh San không thể thể hiện quá nhiều cảm xúc của mình, cô ưu nhã nhìn về phía người đàn ông kia nói: “Xin chào, mời ngồi.” Trong ấn tượng của Linh San, ông chủ của các công ty đều là một bộ mặt béo phệ, nhưng người trước mắt cô hoàn toàn bất đồng. Đúng như trong lời đồn đại, hắn có một gương mặt tuấn mỹ vô cùng như được điêu khắc, gương mặt tràn đầy khí phách, trán cao no đủ, lông mày đen rậm nhếch lên, dưới lông mày là đôi mắt lạnh lùng lộ ra vẻ kiêu ngạo, đôi môi hơi mỏng gợi cảm khẽ nhếch lên. Không thể không nói, đó là một người đàn ông có khí chất, có phong độ. Nếu lúc trước chưa từng đụng chạm, Vu Linh San có thể sẽ thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, cùng hắn ở chung một chỗ. Sau khi Lục Hiên Vũ ngồi vào chỗ, hai mắt của dì út sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt háo sắc vô cùng rõ ràng. Vu Linh San không khỏi đẩy dì một cái, nếu không cô cũng không thể đảm bảo dì sẽ đột nhiên chảy nước miếng, vậy thì thật mất mặt. Bị cô đẩy một cái dì út liền hồi phục lại tinh thần, bắt đầu giới thiệu hai người với nhau, sau đó liền tìm một lý do vụng về rời đi. Dì út vừa mới rời đi, ánh mắt Vu Linh San liền đột nhiên trở nên sắc bén, khuôn mặt dịu dàng nho nhã cũng mang theo vài phần tức giận, cô cười lạnh một tiếng, mang theo vài phần đùa cợt: “Thì ra là anh chính là Lục Hiên Vũ? Hừ, không nghĩ tới người đàn ông nổi tiếng như vậy, cũng sẽ đi thân cận.” Lục Hiên Vũ cũng không nói gì, đôi mắt lãnh đạm mà xa cách, lạnh lùng liếc cô một cái. “Hôm nay sở dĩ tôi đến đây vì không muốn mẹ tôi cứ nhắc đi nhắc lại, lại nghe nói đối phương là một cô gái tốt, tôi vốn đang mang theo vài phần hy vọng, bất quá sau khi nhìn thấy cô thì . . . . đặc biệt ngán.” Nói dứt lời cũng không thèm nhìn Linh San, hướng người phục vụ gọi một ly cà phê. “Anh . . . . ” Đôi mắt Vu Linh San nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp mang theo vài phần tức giận, nhưng hiện tại so với người đàn ông trước mặt, cô bực tức không nói nên lời. “Tiểu thư, tôi đối với cô một chút hứng thú cũng không có, xin tùy tiện.” Hắn giơ tay ra. Linh San nắm chặt hai tay, thực sự sợ bản thân mình không nhịn được mà cho hắn một cái tát, lại thoáng nhìn thấy dì út ở cách đó không xa, cô đành cố gắng bình tĩnh lại. Dì út cũng thật là, rõ ràng nói cùng bạn đi dạo phố, khi không lại ở đây quan sát mình. Nhìn thấy Vu Linh San đang nhìn mình, dì út còn thể hiện một tư thế cố gắng lên, Vu Linh San chỉ sợ dì út trở về sẽ nói gì với mẹ, lập tức đổi một nụ cười tươi tắn. Hắc, địch không động ta không động, nếu đã đến đây rồi, tốt hơn là nên ngồi lại một lát. Lục Hiên Vũ nhìn theo tầm mắt của Vu Linh San, cũng hiểu ra cái gì, lạnh lùng cười một tiếng. Vu Linh San tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Đồ đàn ông hèn hạ vô sỉ, xấu xa, hẹp hòi, tôi cũng rất chướng mắt với anh, cô gái nào gả cho anh đúng là xui xẻo, hừ!”
|
“Thưa tiểu thư, xin cô không cần đem những tội danh này gán lên người tôi, làm ơn xem kĩ lại khuyết điểm của mình một chút, chân tay vụng về, lại thêm tâm địa bất chính . . . . ” Vu Linh San lần nữa bị chọc tức: “Tên đàn ông thối! Hoa khổng tước !” Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt chính là một tháng trước.
|
Chương 1.2: Vu Linh San cùng bạn thân hẹn nhau đi trượt băng! Vu Linh San ca hát, đánh đàn luôn luôn không thành vấn đề, duy chỉ có vừa đụng đến thể dục là không được. Lúc vừa bắt đầu, mấy người bạn tốt còn dắt cô đi từ từ, nhưng một lát sau Vu Linh San vẫn không nắm giữ được một chút bí quyết nào, mấy người dạy cô cũng không chịu được nữa, thực sự cảm thấy Vu Linh San quá ngốc nghếch, nếu cứ dắt cô đi một ngày một đêm chắc cô cũng không thể học được! Vu Linh San cũng không phải không biết xấu hổ làm phiền tới mọi người, liền ngoan ngoãn tự mình trượt. Một mình cô phải đứng vịn tay vào lan can, nhìn thấy một đứa bé khoảng 7, 8 tuổi đáng yêu đang trượt băng một cách điêu luyện, cô không khỏi hâm mộ. Một bé gái bên cạnh nói: “Chị à, chị phải cố gắng trượt mấy lần, ngã càng nhiều càng tốt, nếu không vĩnh viễn sẽ không biết trượt băng đâu.” Vy Linh San cảm thấy có lý, tin lời cô bé nói liền buông lan can ra trượt đến chính giữa sân băng. “Rầm!” Hai cái mông hoa lệ đặt xuống sân trượt băng làm cô đau không chịu nổi, thật vất vả đứng lên, một người đàn ông la lo lướt nhanh qua người cô làm cô hoảng sợ lại ngã sấp trên mặt sân. Cô ngơ ngác ngồi dưới đất, thấy người đàn ông phía trước xoay đầu lại nhìn cô một cái. Khuôn mặt hắn rất tuấn mỹ, bản thân cô cũng là một cô gái bình thường, nhìn thấy đàn ông đẹp như vậy liền bị mê hoặc, nhìn trộm hắn vài lần. Trong mắt hắn chậm rãi xuất hiện vài tia không vui, lắc mình một cái biến mất trong đám người. Vu Linh San mở lớn hai mắt, trong lòng có một thanh âm đang nói: đàn ông như vậy, thật đúng là bên ngoài nạm vàng, bên trong thối rữa, hù dọa người ta té ngã cũng không nói một câu xin lỗi. Lúc này, Vu Linh San mới từ từ bò dậy, tên đàn ông kia tựa hồ đã trượt xong một vòng, lại một lần nữa lướt qua người cô, làm cô sợ lại hoảng sợ, lần nữa té ngã trên sân. Nếu lần đầu tiên hắn vô ý, lần thứ hai hắn tuyệt đối cố ý! Vu Linh San cái gì cũng không thèm quan tâm nữa, tháo giày trượt băng ra chân trần chạy tới trước mặt hắn, giang hai cánh tay ta. Người kia giống như thực sự hưởng thụ cảm giác trượt băng, khép hờ hai mắt, việc Vu Linh San đột nhiên xuất hiện hắn nhất thời chưa phát hiện, tuy dừng chân đúng lúc nhưng cả người vẫn ngã nhào về phía trước theo quán tính. Vu Linh San đáng thương lại một lần nữa ngã sấp xuống, hơn nữa còn bị người ta đè lên người, trong nháy mắt sắc mặt cô liền thay đổi, rất đau, đau vô cùng. Vu Linh San đau đến nước mắt ứa ra, lại nghe tên đàn ông kia đẩy cô ra, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ giở trò với tôi, đừng nghĩ rằng chỉ như vậy là có thể khiến tôi chú ý đến cô.“ Chỉ trong chốc lát toàn bộ sự tức giận, khuất nhục đều dồn lên đầu! Đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bình thường, bất quá là hắn đụng phải cô, chỉ cần hắn chịu xin lỗi cô là được! Thế nhưng một câu “thật xin lỗi” cô cũng không nghe được, lại còn phải bị người này sĩ nhục, người này nghĩ cô đang làm cho hắn chú ý tới cô sao? Đúng là một con chim công tự yêu bản! Vu Linh San ném đi vẻ điềm đạm nho nhã thường ngày, liên tiếp mắng xa xả vào mặt hắn, mắng tới mức mặt hắn đen hơn phân nửa. Cô vốn là người rộng rãi, nhưng chỉ có chuyện này là so đo, bởi vì cảm giác bị người khác hiểu lầm thật tệ. Lúc này, Vu Linh San ngồi đối diện hắn, uống một ngụm cà phê rồi nói: “Lục tiên sinh, nếu hôm nay anh nói một tiếng xin lỗi với tôi thì giữa chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra.”
|