Ông xã ăn vụng xin chùi mép
|
|
Chương 5.2: Một bữa cơm ăn xong, không khí hết sức hòa hợp. Sau khi ăn xong, Vu Linh San đột nhiên hỏi: “Này, chúng ta ăn nhiều như vậy mất bao nhiêu tiền?” Tựa hồ ăn xong nhiều món ăn, từ đầu tới đuôi cô chỉ nhớ ăn cái gì, đều quên mất phải nhìn giá món ăn, cô có chút hối hận, nơi này rất xa xỉ, tiền của hắn không phải là tiền của mình sao? Nên thay hắn tiết kiệm. “Loại vấn đề này, phụ nữ không cần biết, để đàn ông trả tiền là tốt rồi.” Hắn giống như nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ cong khóe môi. “Tôi chỉ hỏi mà thôi, dựa theo giá trị con người của tôi, tôi ăn không nổi nơi này.” Cô thật thà nói. “Vậy tôi nói cho cô biết, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là bà chủ của nơi này, cô cảm thấy giá trị con người của cô có ăn được hay không?” Hắn mang theo trêu đùa, nói ra những lời này, nụ cười nhàn nhạt lay động. Hai mắt của Vu Linh San càng mở càng lớn, chiếc ví trong tay cơ hồ muốn rơi xuống, “Anh nói cái gì?” “Khách sạn này là của tôi, cho nên. . . . . .” Hắn khẽ ngoắc ngoắc môi. Vu Linh San trừng mắt nhìn, “Vậy sau này tôi không phải có thể ngày ngày ở đây ăn cơm sao? Ha, tôi đang lo trong nhà không có ai nấu cơm, thật sự là quá tốt.” Lục Hiên Vũ rên lên một tiếng, đột nhiên hứng trí tiếp tục nói cũng không còn. Người phụ nữ này thật sự là quá không hiểu phong tình rồi. Cơm nước xong, Lục Hiên Vũ hỏi Vu Linh San muốn đi tắm suối nước nóng hay không, Vu Linh San gật đầu một cái! Cô vừa mới chuẩn bị đến phòng thay đồ thay đồ bơi, lại bị Lục Hiên Vũ kéo về, chỉ nghe hắn lãnh đạm nói: “Hai người chúng ta tắm trần đi.” “Ách. . . . . .” Mặt Vu Linh San không khỏi đỏ lên, Lục Hiên Vũ thấy cô vẫn còn đang do dự, trực tiếp tiến lên sờ hông của cô hai ba lần cởi y phục xuống, sau đó ôm thân mình trơn bóng của cô cùng chìm vào trong suối nước nóng. Nơi này hơi nước mờ mịt, mặt của hắn rất gần mặt của cô, trên mặt mang theo vài phần tươi cười, nhìn xem có vài phần hoảng hốt. Làn nước ấm trêu chọc, nhuộm thân thể của cô thành màu hồng xinh đẹp, cô thoải mái vùi mình vào, thõa mãn than thở. Hai người vẫn luôn không nói gì, có thể là bởi vì mới vừa ăn cơm xong có chút lười biếng. Lục Hiên Vũ đột nhiên dùng nước trêu chọc cô, “Này, cô nói gì đi, ngồi không như vậy rất buồn bực.” Vu Linh San cũng động thủ trêu chọc hắn, “Buồn bực? Chúng ta lại không quen, có lời gì hay để nói sao?” Cô thoải mái để nước ngập tới cổ, cô thích nhất tắm suối nước nóng, toàn thân được làn nước ấm bao quanh, từng lỗ chân lông cũng cảm thấy thật là sảng khoái. Cho tới bây giờ, Lục Hiên Vũ đều là người cao cao tại thượng, trên thế giới này vô số người muốn nịnh nọt hắn, hiện tại vợ mới cưới của mình cư nhiên dùng loại giọng này nói chuyện với hắn, trong lòng dĩ nhiên hết sức không vui. Lục Hiên Vũ lạnh lùng nhìn cô một cái, đi tới phía sau cô, đôi tay tự nhiên đặt lên hai vai của cô, đôi môi thật mỏng dính vào vành tai cô, “Vu Linh San, tôi không thích nghe cô nói như vậy, giọng điệu như vậy, tôi vô cùng không thích, thật sự! Tôi xem chỉ có thời điểm ở trên giường, lời của cô tôi mới thích nghe.” Hô hấp của Vu Linh San không khỏi hơi chậm lại, khẽ giật mình không biết nói cái gì cho phải. Bàn tay của Lục Hiên Vũ không đứng đắn di chuyển trên người cô, “Nơi này chính là địa phương tốt. . . . . . Không có ai, lại trống trải, kêu ở chỗ này nhất định sẽ rất êm tai.” Vu Linh San có chút buồn bực, tối qua đã bị hắn hành đến sắp không xong, bây giờ còn muốn? Cô khẳng định không chịu nổi, cô nhạt nhẽo cười một tiếng xoay người lại, chống lại ánh mắt có chút sớm nắng chiều mưa của hắn, cô cúi đầu, theo bản năng lẩn tránh lồng ngực của hắn, “Hiện tại ban ngày, không tốt lắm đâu?” “Vu Linh San, tôi cho cô biết, bởi vì cô mà tâm tình tôi không tốt, cô không thỏa mãn tôi. . . . . . . . .” Ánh mắt của hắn khẽ híp một cái, môi cũng lộ ra một đường cong xinh đẹp, đặc biệt hấp dẫn.
|
Nhưng Vu Linh San nghe được lý do này của hắn cũng hết sức buồn bực, hắn cùng cô kết hôn hắn buồn bực, chẳng lẽ cô không buồn bực sao? Mặc dù chuyện này là do cô dựng nên, nhưng nếu như hắn không có ý xấu, hai người bọn họ sẽ đến nỗi biến thành quan hệ như hôm nay sao? Cô càng nghĩ càng rối rắm, có chút giận đẩy hắn ra, muốn bò lên trên bờ, cô mới nâng một chân lên, hoa huyệt non mềm của cô liền lộ ra trước mặt hắn, dính vào nước ấm, nở rộ rất tươi, rất rực rỡ. Hắn ngừng thở, một tay kéo cô xuống, chính là một hồi mãnh liệt. Thời điểm Vu Linh San bị hắn hôn thở hổn hển, trong lòng mặc dù cũng rất muốn, nhưng lúc này cô lại đang suy tư một vấn đề, cô không muốn trở thành công cụ phát tiết của hắn, giữa bọn họ cần phải hảo hảo thông suốt, mà không phải luôn luôn triền miên như vậy. Cô có chút tức giận đẩy hắn ra, lấy chiếc khăn tắm ở bên cạnh khoác lên mình chạy đi. Lục Hiên Vũ thấy cô không giải thích được tức giận, hay bởi vì dục vọng kia không chỗ phát tiết cũng hết sức nổi giận, tròng mắt ám trầm, mang theo hung ác nham hiểm, vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt mím môi. Hắn mặc quần áo tử tế ra ngoài, nghe phục vụ nói cô đã rời đi rồi. Hắn mặc dù cảm thấy cô tức giận có chút không thể nói lý, đột nhiên cũng cảm thấy mình có phần nóng nảy, giống như chưa từng thấy qua phụ nữ, bất quá cũng là kiêng ăn đã lâu, đột nhiên tìm được một món đúng khẩu vị liền muốn ăn một bữa Thao Thiết [1] thịnh yến. [1]: ác thú trong thần thoại Trung Quốc, là một con ác thú ăn không biết no Lục Hiên Vũ không khỏi cười cười, đi ngang qua tiệm bánh ngọt còn mua một chiếc bánh ngọt nhỏ, chuẩn bị trở về hò hét với cô vợ nhỏ này. Hắn mới vừa lập gia đình, đối với khái niệm gia đình cũng không phải là rất hiểu, nhưng hắn biết, nếu kết hôn, hắn liền bắt đầu phải có trách nhiệm chăm sóc tốt gia đình này. Khi về đến nhà, cư nhiên phát hiện Vu Linh San không ở nhà, gọi điện thoại cho cô, cô cũng không nhận, Lục đại thiếu gia hắn khi nào chủ động làm những chuyện như vậy? Cúi đầu nhận sai, lại không nhận được đáp lại. Trong lòng tức giận càng quá mức, cho đến lúc chín giờ, cô vẫn chưa về. Hắn ngồi trên ghế sa lon, cầm điều khiển TV, kênh truyền hình đổi lần lượt, hắn không nhịn được, giận đến ngay cả một chút nhẫn nại cũng không có, hắn quả quyết tắt ti vi, đổi một bộ quần áo, liền chạy đến câu lạc bộ đêm. Ngày thường công việc của hắn rất bận, chẳng qua thỉnh thoảng vài buổi tối rảnh rỗi mới có thể cùng mấy người bạn tốt đến câu lạc bộ đêm thả lỏng, nếu đụng phải con mồi tốt, cũng sẽ đi săn một chút tươi đẹp. Thường ngày hắn mang một dáng vẻ hoàn hảo, tùy ý ngồi một chỗ liền có rất nhiều phụ nữ tự động đưa tới cửa. Chỉ là kể từ khi quyết định kết hôn cùng Vu Linh San, hắn không đến những chỗ như thế này nữa! Kết hôn, muốn thu liễm tính tình, trung trinh chính là chủ yếu. Nhưng hôm nay hắn tức giận. Lúc này hắn ngồi ở trong câu lạc bộ chậm rãi thưởng thức từng ngụm rượu, tròng mắt khẽ nheo lại, nghe tiếng nhạc đinh tai, nhìn những người đang điên cuồng trong sàn nhảy. Hắn nghĩ, nếu như bây giờ hắn không phải là chồng của một người phụ nữ, hắn có thể còn phô trương hơn so với mỗi người.
|
Chương 6.1: Bên cạnh có một người phụ nữ không mời mà tới, hơi uốn éo sát vào thân mình, cảnh đẹp dưới y phục nhìn không sót một cái gì, dưới sự trêu chọc có chủ ý của cô ta, ngoại trừ vừa mới bắt đầu nhìn cô một cái, sau đó một ánh mắt cũng keo kiệt không chịu cho, chẳng biết tại sao, trong đầu cư nhiên hiện ra gương mặt quật cường của Vu Linh San, không khỏi bắt đầu lo lắng, cô không trở về nhà, tức giận thuộc về tức giận, trông nom vẫn là muốn trông nom. Hắn để rượu xuống, trả tiền, không để ý tới cô nàng gợi cảm lớn tiếng kêu la liền lái xe về nhà. Khi về đến nhà, Vu Linh San đang xem TV, hai chân đặt lên trên bàn bàn trà, móng chân màu đỏ tươi dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt xinh đẹp, cô đang ôm bánh ngọt hắn mua cho cô, dùng dĩa xắn từng miếng một cho vào miệng, không biết là xem tiết mục gì hay ho, toét miệng ngây ngốc cười. Hắn đứng trước cửa, nhìn cô không khỏi ngây cả người, đây mới thật sự là cô đi, không có tim không có phổi, vui vẻ giống như đứa bé. Cô đang toét miệng, sau khi đối diện với ánh mắt của hắn, khóe môi cũng cứng ngắc một chút. Lục Hiên Vũ thấy cô như vậy, lạnh lùng cười cười, tự mình vào phòng tắm, đợi đến hắn lúc đi ra, Vu Linh San cũng đứng ở cửa phòng tắm, trong tay đang cầm một nửa bánh ngọt, lầu bầu một câu, “Tôi giữ lại một nửa cho anh, anh ăn đi.” Lập tức, Lục Hiên Vũ đột nhiên có chút dở khóc dở cười, hắn nhàn nhạt liếc cô một cái, “Tôi không thích ăn cái này.” “Vậy anh làm gì nhìn chằm chằm bánh ngọt của tôi, còn một bộ mặt như đi đại tiện, rõ ràng chính là giận tôi không cho anh ăn bánh ngọt.” Lục Hiên Vũ nghe được thanh âm răng rắc bởi vì nắm chặt phát ra từ xương tay mình, thật sự không biết cô rốt cuộc đang giả bộ ngu hay là cố ý làm hắn tức giận, hắn nói: “Vu Linh San, xin cô không cần nổi giận linh tinh, tôi không có kiên nhẫn lấy lòng cô.” Vu Linh San ngẩng đầu lên, nhàn nhạt ừ một tiếng, “Tôi cũng vậy, cho nên anh có chuyện gì nói thẳng với tôi là tốt rồi, tôi. . . . . . Hôm nay chúng ta đến mức độ này cũng không phải là lỗi của một người, xin anh không nên đem toàn bộ sai lầm đều đổ lên trên người tôi, dù sao tôi cũng không muốn. Còn nữa, bánh ngọt ăn thật ngon, cám ơn.” Cô tiếp tục ôm bánh ngọt lại ngồi trở lại ghế sa lon. Lục Hiên Vũ tuy nói như vậy, nhưng cũng chỉ tức giận một chút rồi thôi, nay bởi những lời này của cô, tức giận lại nổi lên, hắn khẽ nheo mắt, nhìn cô, cô lại không để ý tới hắn, tiếp tục không có tim không có phổi xem TV, xem còn rất vui vẻ, toét miệng ngây ngốc cười. Lục Hiên Vũ đột nhiên liền ý thức được một vấn đề, cô không quan tâm tới hắn, một chút cũng không quan tâm, không quan tâm cảm thụ của hắn, cũng không quan tâm tối nay hắn đi đâu. Đối với nhận thức này, hắn có chút cảm thấy khó chịu. Hai người kết hôn, hắn thành người chủ động ở phương diện kia, nhưng về phương diện tình cảm hắn lại không muốn chủ động, hắn chờ cô tới lấy lòng hắn! Cô chế giễu, tức giận, trở mặt, hôm nay mới là ngày thứ hai kết hôn. Một buổi tối này, Vu Linh San không trở về phòng ngủ, cô xem TV đến rất khuya, sau đó đến phòng khách. Cô cũng không hiểu phải sống cuộc sống hôn nhân như thế nào, cô chỉ biết mình mới kết hôn ngày thứ hai đã cùng Lục đại thiếu gia tính tình nóng nảy chơi cứng rồi. Trong lòng cô nghĩ, đại thiếu gia hắn xem ra là loại người được một đám đông kính ngưỡng, kỳ thực cũng rất ấu trĩ.
|
Một đêm này, hai người đều ngủ không ngon, đều đang suy nghĩ một vấn đề, hôn nhân rốt cuộc là cái gì? Ngày hôm sau hai người cũng tỉnh dậy rất sớm, thời điểm chạm mặt trong phòng khách, vẻ mặt đều là nhàn nhạt, không muốn nói chuyện. Vu Linh San thấy Lục Hiên Vũ không có ý động thủ làm bữa ăn sáng, đói bụng rồi, liền chuẩn bị ra ngoài mua, cửa còn chưa mở ra, Lục Hiên Vũ liền kéo cô trở lại. “Anh làm gì thế?” Vu Linh San có chút tức giận hỏi một tiếng. Lục Hiên Vũ ép mặt cô tới chiếc gương trước cửa, dùng sức khá mạnh, mặt cô dán vào tấm gương lạnh như băng, mặt cũng bị ép tới biến hình. Vu Linh San đang muốn nổi giận, nhưng thời điểm hắn chỉ tay vào chút gỉ mắt ở khóe mắt cô, sắc mặt cô liền chầm chậm đỏ lên, cô che mặt chạy tới toilet, qua thật lâu mới dám ló đầu ra nhìn. Lục Hiên Vũ nhàn nhạt nhìn cô một cái, ấn một chút tiền vào trong tay cô, “Tôi cũng muốn.” Vu Linh San mặc dù có chút không vui, nhưng cũng cảm thấy chuyện mới vừa rồi có chút ngượng ngùng, không muốn cự tuyệt hắn, sợ hắn cười nhạo. Cô mua bữa ăn sáng trở lại, hai người an vị ở trên ghế sofa ăn, tin tức sáng sớm trên TV làm cho người ta bật cười một màn, Vu Linh San đột nhiên hắc hắc hai tiếng phá lên cười, sau khi nhận được ánh mắt của Lục Hiên Vũ, cô có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu. Lục Hiên Vũ chỉ chỉ miệng của cô, “Thật bẩn.” Nụ cười có thể làm tan đi đồng minh và kẻ thủ. Cũng bởi một tiếng cười như vậy, chiến tranh lạnh giữa hai người kết thúc. Lục Hiên Vũ thật sự không thích loại cảm giác chiến tranh lạnh này, những phụ nữ hắn từng kết giao trước đây, người nào không phải nhìn sắc mặt hắn? Người phụ nữ trước mắt này lại không như vậy, dám đối với hắn hô to gọi nhỏ, cũng không chủ động cầu hòa, như thế khiến hắn cảm thấy có chút không khỏi phiền não. Mà Vu Linh San thì sao, nhìn sắc mặt của hắn âm tình bất định, không dám lên tiếng. Buổi tối này, hắn vốn định cùng Vu Linh San ở nhà hảo hảo mây mưa một phen, nhưng một đám bạn thay phiên gọi điện thoại cho hắn, mời hắn đi chơi, Lục Hiên Vũ vốn muốn cự tuyệt, lại nghe được một đám ở bên kia đùa cợt: “Trọng sắc khinh bạn, có lão bà cũng đừng không quan tâm đám bạn này chứ!” Lục Hiên Vũ vốn muốn hỏi ý kiến của Vu Linh San, lại thấy đôi mắt cô chỉ biết nhìn chằm chằm TV, rõ ràng là nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hắn, nhưng không có một chút ý tứ quan tâm. Lục Hiên Vũ chỉ cảm thấy lần này không khỏi tức giận, không khỏi ừ một tiếng, “Đợi chút, tôi qua ngay.” Lục Hiên Vũ cố ý thay quần áo trước mặt cô, còn thay đặc biệt chậm, Vu Linh San cũng không hỏi, tiếp tục xem TV. Mỗi người đều có riêng tư của mình, cô nghĩ cô không nên kiểm soát hắn, thầm nghĩ cho hắn thêm một chút không gian, mức độ quen thuộc của bọn họ vốn không lớn, cô sợ cô hỏi sẽ khiến cho hắn chán ghét, chọc giận hắn, cô không muốn chiến tranh lạnh với hắn nữa, cô không có tinh lực thấp thỏm làm như thế nào cầu hòa cùng hắn. Nhưng thái độ lúc này của cô khiến cho sắc mặt Lục Hiên Vũ trở nên đặc biệt khó coi, lúc ra cửa đóng cửa cũng thực mạnh tay. Sau khi đến câu lạc bộ đêm, hắn không khỏi uống nhiều một chút rượu, cúi đầu uống rượu giải sầu. Một người trong đám bạn cười xấu xa nói: “Hiên Vũ, tuần trăng mật cư nhiên không bồi lão bà của mình ngược lại đi theo chúng tôi, có phải lão bà của cậu chăm sóc không tốt hay không?”
|
Chương 6.2: Lục Hiên Vũ vừa nghe, chân mày cau lại, lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Lời này cần cậu lắm mồm sao?” Giọng điệu của hắn không tốt, sắc mặt âm trầm. Hắn là một người tự chủ, không thích người khác lời ong tiếng ve về chuyện của hắn, đám bạn này cũng không dám nói gì, chỉ cho rằng bọn họ mời làm khó hắn. Lục Hiên Vũ uống chút rượu trở về, không biết vì sao, trong lòng có chút bất an, trong đầu luôn nghĩ xem cô đã ngủ chưa, nghĩ tới cô rốt cuộc còn giận hay không, hắn nghĩ, trái tim hắn lan tràn sự đồng tình rồi, cư nhiên bắt đầu đi quan tâm cô. Lúc trở về hơi muộn, hắn cho rằng Vu Linh San đã ngủ, thời điểm mở cửa đi vào, lại thấy ánh đèn vẫn sáng, hắn cho rằng cô là đặc biệt để đèn cho hắn, đang vui vẻ. Không nghĩ vừa mở cửa, lại thấy cô ôm cái gối vùi ở trên sô pha, cả người cũng co rút thành một đống, hắn không khỏi có chút giật mình, bước nhanh tiến lên, “Làm sao vậy?” Mỗi tháng đại di mụ tới đều làm cho Vu Linh San thống khổ, chính là lúc này, cô đau đớn khó nhịn, khuôn mặt trắng bệch, trên mặt đều là mồ hôi lạnh. Làm thời điểm Lục Hiên Vũ nâng đầu cô lúc lên liền phát hiện trên trán cô đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, không khỏi sờ sờ khuôn mặt cô, “Làm sao vậy? Cô làm sao vậy?” Vu Linh San ngượng ngùng nói ra khỏi miệng, chẳng qua là úp úp mở mở: “Nhịn một chút sẽ qua thôi.” Lục Hiên Vũ thấy bộ dạng đè nén của cô, tựa hồ hiểu ra cái gì, đến phòng bếp lấy một chén nước đường đỏ tới cho cô uống. Vu Linh San lắc đầu một cái, “Không cần.” “Uống vào sẽ đỡ đau!” Hắn kiên nhẫn dỗ cô. “Không muốn uống, uống vào sẽ buồn nôn, muốn nôn.” Cô lại lặp lại một câu, “Tôi vừa mới nôn rồi.” Lục Hiên Vũ hơi ngừng lại, đối với chuyện đau bụng kinh của phụ nữ hắn cũng hiểu ít nhiều, nhưng nhìn thấy đau tới mức độ này không khỏi có chút giật mình, hắn ôm thân thể mảnh khảnh của cô lên, quả quyết nói: “Chúng ta đến bệnh viện.” “Tôi không đi.” Vu Linh San lại giãy giụa, bấu víu vào ghế sa lon. “Tại sao?” Lục Hiên Vũ không khỏi có chút không hiểu. “Tôi không muốn tiêm, tôi cũng không muốn uống thuốc.” Vu Linh San nói xong liền co rúc người trong góc ghế. Lục Hiên Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đẩy tay của cô ra, “Đau cũng phải đi, chẳng lẽ để cho cô cứ đau như vậy sao?” Hắn ôm cô lên, nhanh chóng xuống lầu, nhét cô vào trong xe. Hắn vừa mới bắt đầu lái xe rất nhanh, Vu Linh San nôn khan mấy cái, “Anh chậm một chút. . . . . . Tôi khó chịu.” “Đã bao lâu? Sao không đến bệnh viện xem một chút?” Lục Hiên Vũ hỏi cô. “Dù sao tôi cũng quen rồi.” Cô có chút ngượng ngùng nói: “Huống chi, tôi ghét đến bệnh viện.” Cô là một người sợ khổ lại sợ đau, đến bệnh viện không phải kê đơn thuốc chính là tiêm, huống chi đau bụng kinh cũng không phải là bệnh tật gì, nhịn một chút là tốt rồi. Cô chẳng thèm nói chuyện, mềm nhũn tựa vào trên xe, nhắm mắt lại không nhúc nhích. Hắn đến một bệnh viện gần nhất, ôm cô đến phòng điều trị gấp, bởi vì tình huống hiện tại của Vu Linh San, truyền nước biển là phương pháp nhanh nhất. Vu Linh San sợ bị tiêm, ôm Lục Hiên Vũ tỉ mỉ cầu khẩn, “Chúng ta về nhà đi, tôi uống chén nước đường đỏ kia có được hay không, tôi nhẫn nhịn một chút là được, có được hay không?”
|