Ông Chồng Ma Cà Rồng
|
|
Mẫn mẫn bị ánh nắng gay gắt chiếu ngoài cửa sổ làm cho tỉnh dậy, cô từ từ mở mắt, nhìn xung quanh. Hôm qua rõ ràng cô đang tắm mà, tại sao bây giờ cô lại ở đây?? Mẫn mẫn cố gắng nhớ về chuyện hôm qua, đúng rồi, hôm qua....
“Mẫn mẫn, đời mày sung sướng chán rồi nên bây giờ ông trời bắt khổ mày, thế gian có biết bao nhiêu loại người, thà mình lấy tên điên, còn hơn là lấy phải ông chồng ma cà rồng.”
Mẫn mẫn dằn vặt, tự chửi mắng bản thân, tay run rẩy khẽ đưa lên sờ cổ. Ủa??? Vết cắn hôm qua đâu rồi? Cô giật mình, sờ khắp cổ, không thấy…! Cô vội đứng dậy, chạy ra bàn trang điểm, soi khắp cổ, cũng không thấy. Thật là lạ, chuyện hôm qua như 1 giấc mơ vậy, nhưng cảm giác đau dát trên má vẫn còn. Cô ngồi thần người trước gương.
“Cạch…!!”
Tiếng cửa phòng mở làm Mẫn mẫn giật thót người, Mẫn mẫn chỉ sợ rằng tên chồng khốn khiếp kia quay về hành hạ cô như hôm qua. Từ bé đến giờ cô chưa biết sợ điều gì, duy chỉ có cái…chết. Híc, làm người mà, ai chẳng ham sống sợ chết, hơn nữa đối với 1 tiểu thư lá ngọc như cô, từ bé đã chưa bị ai mắng, chưa bị ai đối xử tệ, vậy mà từ trên trời rơi xuống lại có 1 tên chồng bạc đãi cô đến nỗi khuôn mặt của cô sưng lên. Cô nhìn người giúp việc trước mặt, đó là 1 cô gái hơn cô khoảng 4,5 tuổi, thấy ánh mắt của Mẫn mẫn đnag nhìn mình khó hiểu, người giúp việc kia lên tiếng:
“Tiểu thư, tôi sợ tiểu thư đang ngủ nên không gõ cửa.!”
Mẫn mẫn định thần lại, không biết là người giúp việc ở đây có biết không nữa. Bằng mọi giá cô phải rời khỏi nơi này, kể cả kết hôn rồi, cũng phải trốn, cô sẽ mách bố cô để ông trừng trị gia đình naỳ ( trẻ con quá Mẫn tỉ ơi =.=” )
“Không sao, cô là ai? Tại sao tôi lại có thể ngủ trên giường?”
“A, là tôi sáng nay đem điểm tâm đến thấy cửa phòng mở, vội đi vào thì thấy tiểu thư đang nằm dưới sàn, tôi đã đưa tiểu thư lên giường.
“Oohmmm, hóa ra là vậy, cảm ơn cô. Cô tên là gì?”
“Thưa tiểu thư, tôi tên là Phương Diêu.”
Mẫn mẫn gật đầu, chợt 1 câu hỏi xảy ra trong đầu cô, cô vội đứng dậy, kéo Diêu diêu ngồi xuống gần mình, rồi bắt đầu hỏi:
“Diêu diêu, chúng ta hãy làm chị em tốt nhé!”
“Không được, nếu quản gia biết, chắc chắn Diêu diêu sẽ bị phạt mất!”
“Không sao đâu, mà này, ông chủ nhà này…à, ý tôi là bố mẹ chồng tôi ý, họ là người thế nào?”
Mặt Phương Diêu giãn ra, cô cười tươi, nhắc đến ông bà chủ cô cảm thấy rất vui ư???
“Ông bà chủ rất tốt,chúng tôi đều là những người ở trại trẻ mồ côi, ông đã đưa chúng tôi đến đây và tạo điều kiện làm cho chúng tôi.!”
“Tốt vậy ư???”
Mẫn mẫn thắc mắc, nếu đến cả người giúp việc còn có đa phần hảo cảm như vậy, hẳn là đúng 2 người đó tốt thật, nhưng 2 đứa con của họ….
“Vâng, ông bà chủ rất tốt, chỉ có điều….”
“Điều gì?...???”
Mẫn mẫn như vớ được của, hỏi dồn Phương Diêu, Diêu diêu cúi đầu:
“Cậu chủ và cô chủ có nhiều hành động kỳ lạ, khiến chúng tôi thắc mắc hoài mà không dám hỏi!”
Dĩ nhiên, bọn họ là ma cà rồng mà, không kì lạ thì đúng là lạ kì. Haizzz, số Mẫn mẫn thật là khổ, thôi trốn khỏi đây rồi tính, coi như là xui xẻo 1 lần này bù cho cả đời. Cô đứng dậy:
“Diêu diêu, tên khốn kia đâu rồi?”
“Tên khốn nào cơ? Tiểu thư nói gì vậy?” Diêu diêu thắc mắc:
“À không, tôi nhầm, chồng tôi ấy, anh ta đâu rồi?”
“À, cậu chủ cả ngày hôm qua không về, nghe nói trường cậu chủ chuẩn bị đi cắm trại, nên cậu chủ ở lại cùng bạn để chuẩn bị.”
“Trường? Chẳng lẽ là trường đại học ư??”
Mẫn mẫn ngớ người ra, cô thật không hiểu rằng tại sao mình lại đi đồng ý kết hôn với 1 người chỉ biết hắn là ma cà rồng và khuôn mặt của hắn, và tên, tuổi nữa.
“Không ạ, cậu Tư Vũ đang học ở trường cấp 3 Đài Bắc thưa tiểu thư!”
Trường Đài Bắc, nơi đó chẳng phải Phục Luân đang học hay sao? Thôi kệ cô không quan tâm, cô cần phải rời khỏi nơi này, căn nhà đáng sợ này. Chuyện anh ta là ma cà rồng, khi về nhà cô sẽ đưa lên báo, đưa cả căn nhà này lên báo, cô phải rời đi nhanh thôi, không khéo trong nhà này ai cũng đang đội lốt chó sói, hay hổ tinh cũng nên.
“Diêu diêu, tôi phải về nhà, hôm nay là ngày sinh nhật bố tôi!”
Mẫn mẫn kiếm vội 1 lí do, rồi với lấy chiếc áo khoác trên giường mình mặc vào và đi ra ngoài, nhưng bàn tay của Diêu diêu đã nắm chặt lấy cô:
“Tiểu thư, tiểu thư hãy đợi cậu chủ về rồi đi, ông bà chủ có dặn, dạo này có nhiều điều xấu đang rình rập bên ngoài, tiểu thư đi như vậy không an toàn!”
“Trời ạ!!” Mẫn mẫn chán nản thốt lên, rồi gỡ tay Diêu diêu ra “Diêu diêu, đây là ban ngày, hơn nữa tôi sẽ bắt taxi về, tôi không muốn làm phiền chồng mình”
Cái chữ chồng cô nói ra mà cảm thấy thật ngứa mồm, gọi 1 tên ma cà rồng làm chồng, lại còn suýt giết cô nữa, nhưng để rời khỏi thật nhanh, cô phải đóng kịch.
Mẫn mẫn vội chạy nhanh xuống dưới nhà, người giúp việc nhìn thấy cô bèn cúi đầu chào, Mẫn mẫn chẳng còn để tâm đến bọn họ nữa, cửa kia rồi, mau chạy ra thôi Mẫn mẫn. Mẫn mẫn cố gắng bước nhanh hơn, đi như chạy, cô sắp đến cửa rồi, sắp thoát rồi.
…..
Bỗng…1 bàn tay nắm chặt lấy vai cô, lạnh toát, Mẫn mẫn đứng hình, sợ hãi từ từ quay đầu lại….
Trời ơi là Tư Vân, thật là xui xẻo, nếu Tư Vũ cầm thú kia là ma cà rồng, hẳn em gái hắn cũng là ma cà rồng, không, không chỉ vậy, còn ông bà Mạc nữa, còn họ hàng của nhà họ nữa. Phen này Mẫn mẫn chết mất thôi.
“A, là Vân…Vân….Vân nhi.!!”
“Chị định đi đâu vậy?? Vừa mới đến đã muốn chạy đi ra ngoài ư?”
“A, không phải đâu Vân vân, chị về nhà để lấy thêm 1 số thứ, và hôm nay là sinh nhật bố chị nữa!”
“Chị nói dối cũng phải biết cách 1 chút chứ! Hừ, sinh nhật ông già kia ư? Lấy đồ ư? Không đâu, tôi nghĩ chị đang chạy trốn.!!”
“Vân vân, em nói gì vậy?”
Mẫn mẫn ngạc nhiên, tại sao Vân vân lại biết ý định của cô cơ chứ???
“Không phải sao? Chị phát hiện ra là đã cưới 1 ông chồng ma cà rồng, hơn nữa còn bị hút máu ngay lần gặp đầu tiên nữa, chị định chạy trốn để ra ngoài kia nói cko mọi người biết chúng tôi là ma cà rồng đúng không??????” Vân vân ghé sát nói vào tai của Mẫn mẫn, nói nhỏ. Câu nói khiến Mẫn mẫn sững người, sao…sao Vân vân lại biết được chuyện cô bị Tư Vũ hút máu ngày hôm qua??? Sao lại biết được cô đã biết Tư Vũ là ma cà rồng?? Chẳng lẽ ngoài khả năng bá đạo và hút máu người ra, ma cà rồng còn có thể đọc được suy nghĩ của người khác ư??????
“Nói cho chị biết, chị không thể chạy trốn được đâu, chị không chỉ bị anh tôi hút máu, mà còn bị anh ấy truyền độc khí vào người, chị chỉ cần rời khỏi đây, anh tôi biết chuyện, chắc chắn độc khí sẽ làm cho chị chết….”
Vân vân cười khẩy rồi lướt đi như cái bóng ma, trời ơi Mẫn mẫn chết mất thôi, tại sao số cô lại khổ thế này???? Ở cũng chết, mà đi cũng chết, ở thì bị tên kia hút máu chết, mà đi thì bị máu độc giết chết. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Số cô thật là khổ quá đi mà! Bố ơi, bố có đang biết con đang chịu khổ thế nào không? Trời ơi là trời! “Tiểu thư, đây là đồng phục của cô, ngày mai cô sẽ nhập trường học của cậu chủ”
Diêu diêu đi đến, đưa bộ đồng phục cho Mẫn mẫn, đi học?đúng rồi, cô sẽ đi học, sau đó tìm cách thông báo cho bố cô để cô nghĩ cách, vậy là ổn rồi.
Mẫn mẫn gật gù, nhưng cô đâu ngờ rằng, cuộc sống sau này của cô, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô sẽ bị xoáy vào vòng tròn tình cảm của cô, Tư Vũ.
|
Mẫn mẫn cúi đầu chào quản gia rồi hít 1 hơi thật dài, cô đang đứng trước cổng trường Cấp 3 Đài Bắc, ngôi trường nổi tiếng của học sinh giỏi, nhưng loại người và giai cấp rất đa dạng, Mẫn mẫn không hề thích điều này, ở trường quí tộc kia cô chỉ kết bạn với người như mình ( cái bệnh kiêu ngạo đáng ghét của tỷ đây ), cô thầm mong hôm nay được bình yên, vì ngày hôm qua tên khốn kiếp kia không về, cầu mong hôm nay cũng không gặp hắn ở đây.
“Bạn ơi, cho mình hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu vậy?”
Mẫn mẫn kéo 1 người vừa đi qua mình lại, người đó vội vã chỉ chỗ cho Mẫn mẫn rồi đi. Đúng là bọn mọt sách, được 1 người xinh đẹp như cô hỏi mà còn chẳng thèm để ý. Haizzz, tại sao phải chuyển trường cơ chứ? Ở trường Marie trước cô còn là Đại tỷ được biết bao nhiêu người nể nang, vậy mà sang đây lại bị bọn mọt sách không thèm đặt vào trong mắt. Mẫn mẫn chán nản tiến thẳng về phòng hiệu trưởng:
“Cộc, cộc”
“Mời vào!”
Tiếng mời vào vọng từ trong ra, Mẫn mẫn mở cửa bước vào, cô lễ phép cúi đầu chào hiệu trưởng, đó là 1 ông lão cũng khá đứng tuổi rồi, ông ta hồ hởi mời cô ngồi xuống, trịnh trọng mời nước, trời ạ, có tiền thì đúng là đến hổ còn phải cung kính.
“Tiểu thư Dương, à quên, cô Mạc, rất vui mừng được chào đón cô nhập học.”
“Sao hiệu trưởng lại gọi tôi là cô Mạc????”
Chẳng lẽ lão già này cũng biết cô đã kết hôn với Mạc Tư Vũ ư???
“À, tôi làm việc dưới quyền của chủ tịch Mạc, nên có chủ tịch dặn, tôi đã sắp xếp cho tiểu thư học cùng cậu chủ Mạc theo chỉ định của chủ tịch rồi.”
“Cái gì????”
Mẫn mẫn đang uống nước, suýt nữa thì sặc, trời ơi, cái ông bố chồng kia, thật là bá đạo hết sức, cô đã muốn tránh tên đó rồi, trời ơi, gọi cho bố cả buổi sáng không được, gặp lại tên đó, lỡ hắn giết cô thì sao???
“ Tiểu thư, có chuyện gì không ổn ư???”
“Có đấy, rất rất rất không ổn, tôi không muốn chuyện tôi kết hôn làm ảnh hưởng đến tư tưởng của các bạn học sinh, tôi có thể...học ở lớp khác không?”
Mẫn mẫn đưa ánh mắt hy vọng nhìn ông hiệu trưởng già đó, ông hiệu trưởng trầm tư suy nghĩ.
“Không được, đây là mệnh lệnh của chủ tịch Mạc, xin tiểu thư thứ lỗi.”
Mẫn mẫn sụp đổ hoàn toàn tinh thần, chuyện này khiến cô điên lên mất.
“Thư kí Trương, mau dẫn tiểu thư đến lớp”
Hiệu trưởng tìm cách đuổi khéo Mẫn mẫn, lão già này, ở Marie, đến cả hiệu trưởng còn phải cung kính với cô, vậy mà ở đây cô lại bị đuổi khéo như 1 người mang lại rắc rối vậy, nhưng Mẫn mẫn không biểu lộ ra mặt, để ông ta biết thì cô quả thật mất mặt, Mẫn mẫn đứng dậy, đi theo thư kí của hiệu trưởng. Bà ta dẫn cô đến trước cửa lớp 2S, đây là lớp được hiểu ngầm là toàn học sinh rất giỏi được vào. Trời ạ cái ông bố chồng kia, trước khi chọn cô làm con dâu ông ta không để ý đến thành tích học tập của cô ư mà xếp cô vào lớp này???? Cô chỉ giỏi mỗi môn Tiếng Anh và thanh nhạc, còn Toán Lí thì cô dốt đến mức dù phải nể cô nhưng các thầy giáo không thể không kêu than được, mà vốn dĩ cô chẳng muốn học. Haizzz
“Xin chào, tôi là Dương Tuyết Mẫn, học sinh mới, mong được giúp đỡ.”
Mẫn mẫn chán nản bước vào theo thư kí Trương, miễn cương giới thiệu, học sinh trong lớp dường như rất vui vì có học sinh nữ, lớp gì mà chỉ có 10 người, mà có đúng 3 người con gái thế kia???? Mẫn mẫn ngẩng đầu lên ngó quanh, phù, may quá, không thấy tên điên kia.
“Dương Mẫn!!!!”
Dương Mẫn, câu nói đó làm Mẫn mẫn giật mình, trên thế gian này chỉ có duy nhất 2 người gọi cô là Dương Mẫn, 1 là Phiên Băng, 2 là...chẳng lẽ....thật không ngờ!!! Mẫn mẫn nhìn về nơi có tiếng gọi, trời, đúng rồi, là Phục Luân:
“Phục Luân!!!”
Mẫn mẫn reo lên thích thú, chạy đến ôm chầm lấy Phục Luân, đây là cậu bạn 6 năm cùng kề vai sát cánh cùng cô và Băng băng ở Marie ( trường có cả cấp 2 nhé), mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó đều hết sức ngạc nhiên, trước giờ Phục Luân tuy có thân thiện và hòa đồng thật, nhưng chưa từng thấy cậu ta thân mật với con gái như thế này.
“Vậy Mẫn, em hãy ngồi cạnh Phục Luân nhé, nào, chúng ta bắt đầu học thôi.”
|
“Phục Luân, 2 năm không thèm liên lạc với tớ, tưởng cậu quên Dương Mẫn này rồi chứ!!!”
“Dương Mẫn, tớ bị mất điện thoại, hơn nữa sau khi chuyển trường, công ty của nhà tớ phá sản, nên không tiện gặp cậu!”
“Chuyện này tớ đã nghe Phiên Băng nói rồi, Băng băng cũng rất nhớ cậu đấy, tuần sau Băng băng cũng chuyển sang đây, nó mà biết cậu cũng ở đây, chắc trường này đại loạn mất. Hihiih”
Mẫn mẫn vui vẻ nói chuyện với Phục Luân mà không để ý có 1 cặp mắt đang rất sắc, sắc như dao đang nhìn mình, à không, phải là 2 cặp mắt mới đúng chứ.
“Cô ta là ai vậy Luân?”
Hết tiết đầu, đang định quay sang nói chuyện tiếp với Phục Luân, thì 1 cô bạn khá xinh đẹp tiến đến, chỉ thằng vào mặt Mẫn mẫn không ngần ngại mà hỏi, Mẫn mẫn ngơ ngác, cô ta là ai vậy?
“Ủa, Luân, ngoài tớ và Băng băng ra, còn có bạn này gọi cậu là Luân nữa hả”
“Cô im mồm!!”
Cô gái đó gái đó gắt lên, giơ tay lên định tát Mẫn mẫn, tuy rằng Mẫn mẫn trước đây có là Đại tỷ ( đại ca đó. Mẫn tỷ ghê gớm), nhưng còn đang ngạc nhiên vì cô gái đó, hành động của cô ta Mẫn mẫn không kịp trở tay, cô nhắm mắt lại chuẩn bị nhận cái tát:
“Bốp….!!!”
Tiếng tát vang lên, Mẫn mẫn định kêu đau, nhưng thật sự thì cô không cảm thấy đau tí nào, Mẫn mẫn mở mắt ra, 1 gương mặt đập vào cô làm cô giật mình, không phải cô đang bị quả báo đấy chứ, đi đến đâu cũng bị ám là thế nào.
“Cô đang làm trò gì thế hả Lâm Di???”
“A..nh…anh….anh Tư Vũ.”
Cô gái đó ôm mặt, sợ sệt lắp bắp, trời ạ, trong hoàn cảnh này, có phải là Tư Vũ vừa tát cô ta không???? Tư Vũ chuyển ánh mắt nhìn Mẫn mẫn, nhận thấy Tư Vũ nhìn, cô giật mình, vội kéo Phục Luân ra để núp sau lưng anh.
“Phục Luân, cậu hãy dạy dỗ lại Fan của mình đi, còn để cô ta làm thế với vợ tôi, tôi sẽ cho cậu hết đường sống đấy!”
“Cái gì???Vợ ư???” Phục Luân ngạc nhiên hét lên, tiếng hét của Phục Luân lại càng làm Mẫn mẫn sợ hơn. Lúc trước nhóm của Phục Luân, Mẫn Mẫn và Phiên Băng đã hứa rằng sẽ không dấu nhau chuyện gì. 1 lần cô và Phiên Băng lỡ giấu Phục Luân chuẩn bị sinh nhật cho cậu ta, hại cho 2 cô phải chạy theo năn nỉ xin lỗi Phục Luân hẳn 1 tháng. Lần này không những thế mà còn nghiêm trọng hơn, không phải Phục Luân sẽ tuyệt giao với cô đấy chứ???
“Cô còn đứng đó??? Mau đi theo tôi!”
Tư Vũ cáu giận, không thèm để ý đến thái độ của Phục Luân, lạnh lùng ngoắc tay gọi Mẫn mẫn, rồi đi ra ngoài. Mẫn mẫn cúi đầu, vội vàng chạy theo Tư Vũ, tính hắn ta nóng như vậy, cô không nghe theo hắn, hắn sẽ hút máu của cô chết mất.
“Dương mẫn, cậu nói rõ cho tớ rồi hãy đi”
Phục Luân nắm lấy tay của Mẫn mẫn kéo lại, Mẫn mẫn đang lo sợ cơn thịnh nộ của Tư Vũ, vội vàng hất tay Phục Luân ra, ném lại 1 câu rồi chạy theo Tư Vũ:
“Luân, khi nào về mình sẽ giải thích, tuyệt đối không được giận mình đâu đấy!”
Mẫn mẫn và Tư Vũ vừa đi khỏi, trong lớp như được thả không khí vào để cho mọi người hít thở, Lâm Di vẫn còn đang tức giận, nhõng nhẽo với Phục Luân:
“Luân, cô ta là ai vậy???”
“Là Dương Mẫn”
Phục Luân hờ hững trả lời, chán nản mở quyển sách ra, Mẫn mẫn kia, khi về kiểu gì cũng chết chắc với cậu ta. Lâm Di kia thật to gan, chẳng phải vừa nãy cô ta định đánh Mẫn mẫn hay sao?
“Cô ta có quan hệ như thế nào với anh?”
“Cô quan tâm làm gì? Cô đâu phải bạn gái tôi!”
“Em không phải, nhưng sẽ phải!”
“Dương Mẫn là bạn tôi, và tôi cấm cô, không được động đến 1 sợi tóc của cô ấy!”
Phục Luân tức giận đập bàn, mạnh dạn cảnh cáo Lâm Di, rồi ra khỏi lớp.
Cùng lúc đó, Mẫn mẫn đã bị Tư Vũ lôi ra khu tập bóng rổ vắng tanh người.
“Tại sao cô lại ở đây???”
“Tôi…tôi….vì…vì….”
Mẫn mẫn lắp bắp không nói nên lời, cô thật sự là sợ Tư Vũ đến chết mất thôi, cô ngẩng đầu còn không dám ngẩng đầu.
“Cô có mau nói không hả?” Tư Vũ cáu lên, giục Mẫn mẫn. Câu nói của Tư Vũ làm Mẫn mẫn giật nảy mình, run sợ trả lời:
“Tôi, là tôi được bố xếp học ở đây!!!”
“Hóa ra là vậy! Cô đã biết bí mật của tôi rồi, xin lỗi nhưng tôi không thể để vậy được!!”
OMG, Mẫn mẫn chết mất, cô đang bị ông chồng ma cà rồng của mình khủng bố tinh thần, kiểu này không chết bây giờ thì sau này cũng chết sớm vì tổn thọ quá mất.
“Anh…anh định làm gì?????”
Mẫn mẫn lùi lại, nhìn bộ mặt khó ưa cộng khó tính cộng đáng sợ của Tư Vũ, nếu anh ta dám tiến cô sẽ bỏ chạy. Chạy vào trường kêu cứu, nói cho mọi người anh ta là ma cà rồng. Híc híc.
“Cô nghỉ xem tôi sẽ làm gì??”
Tư Vũ vẫn đứng đó, đút tay vào túi quần, nhếch mép nhìn Mẫn mẫn:
“Anh làm gì tôi sao biết được? 1 con ma cà rồng như anh chỉ cần hút máu tôi đến chết là được, nhưng anh cứ thử đi, tôi, tôi mà chết như thế, chắc chắn người ta sẽ điều tra ra là do ma cà rồng làm, hơn nữa lần cuối tôi xuất hiện là tôi đi cùng anh, anh, anh sẽ bị nghi ngờ, và anh sẽ bị bắt.”
“Vậy ư?? Ý cô là tôi sẽ bị phát hiện nếu giết cô ư???Hừ!!”
“A, đúng, đúng vậy, vì thế...anh hãy để tôi sống, để đảm bảo an toàn cho anh. Ôkê!!” (Trời ơi đúng là…=.=”)
“Cũng được”
Tư Vũ suy nghĩ 1 lúc rồi gật đầu. Nghe thấy câu trả lời, Mẫn mẫn sung sướng nhảy cẫng lên, vậy là thoát chết rồi, cô thật là thông minh quá đi!!
“Nhưng, nếu để cô sống, tôi cũng sẽ bị lộ!”
“Hả???”
Câu nói của Tư Vũ vừa đưa Mẫn mẫn lên mây, liền 1 phát kéo mạnh cô xuống đất, thật là….Cô chạy đên ôm lấy cánh tay của Tư Vũ:
“Anh yên tâm, tôi thề, tôi sẽ không nói, nếu tôi nói tôi sẽ chết không toàn mạng, sẽ bị người đời nguyền rủ. Ok!!”
Tư Vũ hất tay Mẫn mẫn ra, đưa tay xoa cằm, nhìn Mẫn mẫn từ đầu đến chân:
“Vậy được, tôi sẽ công khai mối quan hệ giữa tôi và cô ở….”
“KHÔNG ĐƯỢC!!!”
Chưa đợi Tư Vũ nói xong, Mẫn mẫn đã hét lên, cô chỉ cần nghe thấy “công khai quan hệ” là đã không thể đồng ý rồi. Tư Vũ nhướn mày, nhìn Mẫn mẫn dò hỏi:
“Thật không được chứ!!?!”
“Không được, có chết cũng không được!”
“Có chết cũng không được ư?”
“Đúng vậy!!” Mẫn mẫn quả quyết gật đầu, nhưng cô chợt nhận ra mình vừa nói 1 điều rất ngu ngốc, cô đang nói chuyện với 1 kẻ rất muốn giết cô để diệt đầu mối, giờ cô lại còn tự chui đầu vào rọ nữa cơ chứ!!!
“A, không phải, ý tôi là, chuyện này, có thể không công khai có được không?”
“Không!!”
“Vậy anh cứ làm theo ý anh đi!”
Mẫn mẫn ỉu xìu, xị mặt xuống, cô thường làm vậy khi có điều gì cô không được chấp nhận, nhưng điệu bộ đó lại làm Tư Vũ thích thú bật cười:
“Cô thật là, cái bộ dạng trẻ con đó cũng thể hiện ra được!”
“Anh không vừa ý ư???” Mẫn mẫn lo lắng hỏi, chưa bao giờ cô lại thấy sợ 1 người như vậy.( k những sợ, còn iêu nữa đó tỷ. Hehe)
“Tối nay có đại hội ma cà rồng, đây là 1 trong những lễ hội linh thiêng nhất của dòng tộc ma cà rồng chúng tôi, vì bố tôi là 1 trong những người đứng đầu tộc ma cà rồng, nên tôi buộc phải lấy vợ để tối nay dẫn đến đó. Cô phải chuẩn bị đó!”
“Nhưng đến đó, tôi có thể trở về chứ???” Mẫn mẫn ngây thơ hỏi Tư Vũ.
“Tôi chưa giết cô, ai dám giết cô cơ chứ!!”
Tư Vũ nói xong rồi bỏ đi, Mẫn mẫn thần người, ý anh ta là, k đến đó thì sẽ chết, mà đến đó rồi cũng có khả năng chết, thật là khiến cô sợ chết mất đi.
|
Mẫn mẫn bước vào lớp, ánh mắt tìm kiếm Phục Luân, sau khi được tên chồng đáng ghét của cô tuyên bố sẽ không giết cô nếu cô đi cùng hắn đến dạ hội này, và tuyệt đối không được làm mất mặt hắn, cô đã có phần nhẹ nhõm hơn. Ủa? Luân không có trong lớp, Mẫn mẫn nhìn quanh.
“Dương Tuyết Mẫn!”
1 giọng nói từ đằng sau làm Mẫn mẫn quay lại, là cô gái vừa nãy và 1 người nữa, mặt 2 người này đằng đằng sát khí. Sao gần đây cô gặp nhiều chuyện rắc rối vậy chứ, Mẫn mẫn định tránh 2 người đó đi, nhưng nghĩ là cô gái tên Lâm Di này có khi biết Phục Luân đang ở đâu, Mẫn mẫn lên tiếng:
“À, là bạn à! Lâm Di, bạn có biết Luân đi đâu rồi không?”
“Chị Di, có thật anh Tư Vũ đã nói rằng con nhỏ này là vợ của anh ấy không?”
“Đúng vậy!!!”
Cô gái đi bên cạnh Lâm Di quay sang hỏi Lâm Di, Di gật đầu,2 người đó không thèm để ý đến Mẫn mẫn, cô bức xúc vì ở đây mình bị xúc phạm nhiều quá, mà bản tính Đại tỷ của cô đâu rồi cơ chứ! Híc, tính khí đại tỷ ơi, mi ở đâu, mau ra đây để ta trừng trị 2 con nhỏ này 1 trận. Cô mếu dở khóc dở, cô rất thích đánh nhau, gây rắc rối mà, sao giờ lại ngoan ngoan nghe 2 đứa kia xỏ đểu mình cơ chứ!!!!!
“Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là 1 con nhà quê…Phụt….”
Lâm Sương cao ngạo ngẩng đầu lên, rồi phụt 1 cái, cô nhổ nước bọt vào người Mẫn mẫn. Mẫn mẫn sững người trước hành động quá vô lễ của cô ta. Lúc trước ở Marie,chỉ 1 cái nhìn đểu mà Mẫn mẫn đã cắt hẳn 1 lọn tóc của cô ả đó để cảnh cáo. Vậy mà cô em lạ mặt kia, 2 người không quen biết, không thù không oán, nghe cô ta gọi tên Tư Vũ, chắc cô thích anh ta. Nhưng chỉ vì 1 người con trai mà cô ta ngang nhiên chọc giận 1 con hổ đang ngủ yên, cô ta thật ngu ngốc, hành động này đã khiến Mẫn mẫn tức giận, hung khí dựng dậy đùng đùng.
“ Hây ya------~”
Mẫn mẫn xoay người, co chân đá ngay vào cổ của cô nàng đó làm cô ta ngã xuống nền nhà, Mẫn mẫn cười khểnh, cô đạp lên người của cô gái đó.
“Lâm Sương…”
Lâm Di hét lên, nhìn em họ của mình rồi hung hăng giơ tay lên đánh Mẫn mẫn….
“Bốp”
Mẫn mẫn không để Lâm Di ngạo mạn kia động được đến cô, cô giơ tay lên tát lại. Học sinh trong lớp thấy đánh nhau thì xúm lại xem, bình thường mọi người đều bị 2 tiểu thư ngang ngược kia bắt nạt, hôm nay đã có người trừng trị bọn họ, ai cũng cảm thấy thích thú.
Lâm Di và Lâm Sương hung hăng đứng dậy, cả 2 cùng xông vào đánh Mẫn mẫn, nhưng điều đó chẳng là gì với cô. Vốn là do cô không muốn đánh nhau với con gái nên đã nhường nhịn 2 người kia, đánh họ nhẹ nhất có thể, vậy mà bọn họ chẳng biết điều. Mẫn mẫn túm tóc Lâm Di, rồi đạp thẳng vào bụng của Lâm Sương, rồi giật mạnh Lâm Di lại gần và lên gối vào bụng cô ta.
“Biến đi cho khuất mắt tao!!” Ông chồng Ma Cà Rồng [Hoàn]
Thấy bạn bị đánh, 1 đàn em của Lâm Sương vội vàng lao đến lợi dụng lúc Mẫn mẫn vừa ném 2 chị em Lâm Di và Lâm Sương xuống để đánh lén, cô ta túm tóc của Mẫn mẫn, do bị đánh bất ngờ nên Mẫn mẫn không kịp đỡ. Thấy Mẫn mẫn bị túm lại rồi, mấy con nhỏ đi cùng cười hả hê sung sướng:
Ông chồng Ma Cà Rồng [Hoàn]
Mẫn mẫn tức giận, điều cô ghét đó là ai đó giật tóc và làm hỏng nó, không những thế, thêm 1 đứa con gái nữa xông vào, túm tóc cô, cô cho tay vặn lại 2 ả đó, khiến 2 ả ngã ra dưới đất.
1 đứa khác lại xông lên định vồ lấy Mẫn mẫn nhưng....
"Con nhỏ đáng ghét!!"
"Haha, hụt rồi!!"
Mẫn mẫn huých vào tay cô ta:
Ông chồng Ma Cà Rồng [Hoàn]
"Bọn mày yêu hơn tao tưởng đấy"
|
Dương Mẫn, cậu vẫn chưa bỏ được cái bản tính Đại tỷ đó hả? Đúng là Mẫn tỷ của Marie!”
Tiếng nói cất lên, Mẫn mẫn ngước đầu lên, là Phục Luân!!! Trời ạ, trước đây Mẫn mẫn đã hứa với Phục Luân là sẽ không đánh con gái ( trời ạ Mẫn tỉ có phải con trai đâu!”, vậy mà lại để Phục Luân nhìn thấy cảnh này….
“A, Luân, mình….”
“Mình sẽ nghe cậu giải thích, chúng ta đi thôi, Phiên Băng vừa gọi cho mình rồi”
Phục Luân cười tươi, nụ cười tỏa nắng, học sinh trong lớp tí nữa thì chết đứng từ con gái lẫn con trai. Mẫn mẫn vui vẻ đi cùng Phục Luân, cô sẽ đi gặp Phiên Băng, cô bạn thân của mình, Băng băng và Luân rất thông minh, nếu kể cho họ nghe về trường hợp của mình, chắc chắn họ sẽ có cách. Lúc đó tên Tư Vũ đáng chết kia sẽ bị trừng phạt vì dám khủng bố tinh thần của ta. Hahahaha.
“Cô đứng lại!!!!!”
Mẫn mẫn vừa đi cùng Phục Luân ra khỏi lớp chừng 5m thì Lâm Di chạy ra đuổi theo và hét lên, ánh mắt cô ta long sòng sọc, trừng mắt nhìn Mẫn mẫn ( cô nàng này giỏi thật, vừa bị đánh thế mà vẫn còn đủ sức đánh ghen được).
“Luân, anh dám đi sao???”
Lâm Di gằn giọng, cô ta tiến về hướng Mẫn mẫn và Phục Luân, đe dọa Luân. Phục Luân cúi mặt xuống, bàn tay đang nắm tay Mẫn mẫn vô tình nắm chặt và siết mạnh lấy tay cô làm cô các thấy đau. Phục Luân vốn là người hòa nhã, thân thiện, chỉ khi thật sự khó xử, Mẫn mẫn mới thấy Phục Luân nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, nhưng vì đang cầm tay cô nên siết mạnh lấy tay cô.
“Lâm Di, giờ tôi phải có chuyện, 1 lát tôi sẽ về!!”
Phục Luân kiên nhẫn dỗ dành Lâm Di!! Trời ạ, tại sao Luân phải dỗ dành cô ta cơ chứ, cô ta đâu là gì của Luân, không lẽ….Luân cũng thích Lâm Di ư??
“Không được, em không cho anh đi!”
“Di….” Phục Luân thất vọng gọi tên cô ta, Lâm Di đưa ánh mắt nhìn xuống tay Phục Luân đang nắm chặt lấy Mẫn mẫn, cô ta nhướn mày lên nhìn Mẫn mẫn thách thức, ánh mắt như sai khiến Mẫn mẫn bỏ tay Phục Luân ra. Mẫn mẫn khó chịu, định nắm chặt lấy tay Phục Luân hơn để trêu tức cô ta, thì bàn tay Phục Luân từ từ thả lỏng ra, không còn siết chặt tay cô nữa. Mẫn mẫn tròn xoe mắt, ngạc nhiên, còn Lâm Di thì nhếch môi lên, cười khinh bỉ. Phục Luân, cậu ta điên rồi ư? Cậu ta biết nếu cậu ta bỏ tay ra, sẽ hạ gục danh dự của Mẫn mẫn như thế nào không? Bao nhiêu năm làm bạn mà cậu ta không hiểu ư??? Lâm Di kia có gì lợi hại mà làm cho Phục Luân tốt bụng và hiền lành, bạn bè là số 1 kia khuất phục???
“Tôi không cho phép cậu bỏ tay cô ta ra!”
Tư Vụ thản nhiên đi đến, lạnh lùng nói với Phục Luân, vừa thấy Tư Vũ, Phục Luân nắm chặt lại tay của Mẫn mẫn như phản xạ, Tư Vũ nhướn mày, nhìn Mẫn mẫn. Bắt gặp ánh mắt của con ma cà rồng bá đạo đang nhìn mình, Mẫn mẫn cúi đầu xuống không dám nhìn Tư Vũ.
“Tôi không cho phép bất kì ai dám làm người của tôi mất mặt!”
Tư Vũ đưa tay ra, gỡ tay của Phục Luân và Mẫn mẫn ra, bàn tay lạnh toát của Tư Vũ vừa có tiếp xúc với da của Mẫn mẫn đã làm cô sợ đến nổi cả da gà, cô bất giác đưa mắt lên nhìn hắn ta. Tên này đang giúp cô ư???
“Lâm Di, nể tình Lâm Sương tôi sẽ tha cho cô, MỌI NGƯỜI NGHE CHO RÕ ĐÂY….” Tư Vũ dõng dạc tuyên bố : “ Dương Tuyết Mẫn là người của Mạc Tư Vũ, Ai dám động đến, hoặc gây khó dễ cho Mẫn nhi, thì đừng trách ta vô tình!!” ( trùi ui Vũ ca oai quá :x:x)
Mẫn mẫn ngạc nhiên, người nắm lấy bàn tay cô từ tay Phục Luân và người vừa lên tiếng bảo vệ cô có phải là tên khốn kiếp vô duyên đã xông vào phòng tắm lúc cô đang tắm, hút máu cô, tát cô, đe dọa cô, là 1 con ma cà rồng hay không???? Sao lại dịu dàng và oai phong đến vậy cơ chứ???? Còn thân mật gọi cô là Mẫn nhi nữa ( Tỷ tỷ trúng độc của Vũ ca rồi =))~
“Chúng ta đi thôi Mẫn nhi!!!”
Tư Vũ kéo Mẫn mẫn đi trong sự ngạc nhiên tột độ của học sinh trong trường, trước giờ Tư Vũ họ biết chỉ là 1 kẻ nóng tính, lạnh lùng, và….mọt sách, chưa thấy hắn ta quan tâm việc gì khác ngoài học và học. Đúng là anh hùng khó qua kẻ mĩ nhân ( Chuyện, Mẫn tỷ của ta mà ) Mẫn mẫn vẫn đơ người từ lúc nãy, mặc kệ cho Tư Vũ kéo đi. Tại sao cùng là 1 con người mà tính cách có thể khác nhau như vậy được cơ chứ! Bỗng Mẫn mẫn thấy hơi đau tay, trời ạ tên Tư Vũ kia, không thể nghĩ hắn tốt được, hắn thật là bá đạo, siết chặt cổ tay cô khiến cho chúng đau nhức đến biểu tình rồi ( 1 phần cũng tại Luân ca mà tỷ ><” )
“Tư Vũ, bỏ tay tôi ra rồi đi có được không??”
“A, tôi quên mất, sao cô không nói sớm cơ chứ!!”
Tư Vũ dừng lại, nhìn xuống bàn tay đang nắm tay Mẫn mẫn, rồi vội rút tay lại, thốt lên trách móc cô. Tư Vũ lôi trong túi áo 1 chiếc khăn tay rồi lau tay, nhìn Mẫn mẫn. Tên Tư Vũ đáng ghét kia, thiên kim tiểu thư như cô, được cầm tay là phục của bao nhiêu tên con trai mơ ước, vậy mà hắn lại mị thiệt cô như vậy mới ghét chứ!!
“Anh mà không phải ma cà rồng, tôi đã giết anh cho hả mối giận này rồi!!”
Mẫn mẫn lầm bầm **** rủa Tư Vũ, nhưng hình như cô nói to quá khiến cho hắn nghe thấy, hắn lườm cô, hung hăng hỏi:
“Cô vừa nói gì cơ?”
“A, tôi đâu có nói gì…” Mẫn mẫn giật mình, sao tai anh ta thính như….chó vậy?? Hắn mà biết cô nói thế, sẽ giết cô trước khi cô giết hắn mất, bằng mọi giá cô phải sống để trả thù, hức!! Mẫn mẫn xua tay, vội đánh trống lảng:
“A, Tư Vũ này, giờ chúng ta đi đâu vậy??”
“Đi về, tuy cô là 1 đại tiểu thư, chuyện ăn mặc tôi không phải lo, nhưng phải chuẩn bị 1 số thứ để trả lời ông bà tôi! Nói cho cô biết, bà tôi là 1 con ma cà rồng cực kì đáng sợ, hơn tôi gấp trăm lần….”
Ực ực…Mẫn mẫn nuốt nước bọt nghe Tư Vũ nói, trời ơi, nếu tối nay cô mà có sơ suất nhỏ gì thôi, chẳng phải cô cũng sẽ chết sao . Ông trời ơi, “Mẫn mẫn ta phải chịu cảnh khổ này đến bao giờ cơ chứ??”. Mẫn mẫn than khổ, số phận thật trớ trêu mà.
“Và còn nữa…tối nay, tối nay cô phải cùng với tôi đóng kịch để qua mặt ông bà tôi, cho họ tin tưởng là chúng ta đang sống rất hạnh phúc.”
Mẫn mẫn gật đầu, được, chuyện gì cô cũng làm hết, chỉ cần sống, chuyện gì cô cũng sẽ nghe hắn ta. Chợt Mẫn mẫn sực nhớ ra, hỏi Tư Vũ:
“Xe để đâu vậy? Còn xa nữa không? Tôi đi dép cao nên không thể đi xa được đâu. Để chân đau, tối nay xuất hiện sẽ không vừa mắt ông bà anh đâu!”
“Tôi đâu nói sẽ đi xe!!”
“Ủa, vậy chúng ta sẽ đi gì???”
“Đi bộ! Ma cà rồng cũng giống con người thôi, phải rèn luyện thể thao thì mới khỏe mạnh, nếu không thì cũng sẽ không sống được lâu!!”
Haha,tên Tư Vũ kia, hắn ta đang đùa ư? Trong tất cả các thứ cần làm, cô ghét nhất là thể thao, nó sẽ làm cơ thể cô có cơ bắp mất.
“A, Tư Vũ, có lẽ anh không biết, thể thao là có hại đó!!” ( trời ơi, có hại??)
Mẫn mẫn sáng mắt, cô vừa tìm được ra 1 lí do cực kì hợp lí, bằng mọi giá phải đả thông tư tưởng tên ma cà rồng này, nếu không thì cô sẽ phải lết bộ về ngôi biệt thư xa lắc xa lơ kia mất.
Tư Vũ vừa nghe câu nói của Mẫn mẫn đã cau mày khó hiểu, biểu tình đó làm Mẫn mẫn vội vàng giải thích:
“Nếu nhờ thể thao mà anh sống được thêm 10 năm, thì anh cũng mất 15 năm cho các buổi tập thể thao đó. Thật lãng phí phải không???” ( Các thầy thể dục nghe rõ chưa?? Phải hủy bộ môn Thể dục đi nhé. Hahaha)
Vừa nghe cái cách giải thích vớ vẩn của Mẫn mẫn, Tư Vũ ngán ngẩm lắc đầu rồi mặc kệ cô, hắn ta cứ tiến bước đi tiếp. Mẫn mẫn vội đuổi theo:
“Nhưng Tư Vũ à, tôi không thể đi bộ xa thế được đâu, tôi sẽ kiệt sức mất! Có lẽ anh chưa biết, mỗi lần tôi mệt bộ dạng của tôi đều rất xấu xí, dù có trang điểm thế nào cũng không được, sẽ làm mất mặt anh ở buổi dạ hội tối nay mất, vậy nên, chúng ta bắt taxi được không???”
“Aigzzz, cô thật là phiền phức mà!!!”
Tư Vũ tức giận mắng Mẫn mẫn, thấy thái độ của Tư Vũ, Mẫn mẫn ỉu xìu mặt. Tư Vũ dịu đi 1 chút, rồi ngồi xuống, hành động đó làm Mẫn mẫn ngạc nhiên:
“Anh đang làm gì vậy??”
“Mau lên đi!!”
“Lên đâu??”
“Tôi đang cõng của nợ đấy, thế cô có lên không?”
“A, Tư Vũ, anh sẽ cõng tôi thật không???”
Thấy Mẫn mẫn không chịu leo lên mà cứ hỏi, Tư Vũ chuẩn bị đứng dậy, Mẫn mẫn vội chạy đến trèo lên lưng của Tư Vũ. ( Vũ ca ga lăng quá à!)
“Tư Vũ à!! Về nhà, thẳng tiến!!!”
Mẫn mẫn vui vẻ leo lên lưng Tư Vũ, cười tươi và hô lên, điệu bộ đó thật đáng yêu, khiến cho Tư Vũ không thể nhịn được bèn bật cười. :x:X ( Vũ ca có tình cảm với Mẫn tỉ rồi đó. Hahha)
|