Chồng Tôi Là Một Playboy
|
|
Chương 32 Sưu tầm - Nhật Phong! Nhật Phong, anh ở đâu?_nó khẽ gọi rồi mệt mỏi ngồi dậy
- Tiểu thư đã tỉnh giấc ạ. Người còn chưa khỏe hẳn xin hãy nghĩ thêm chút nữa_cô hầu gái kính cẩn thưa
- Tôi...tôi đang ở đâu? Cô là ai?_nó ngạc nhiên hỏi
- Đây là Giả gia nhà của tiểu thư, tôi là A hoàng mới trong nhà sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô.
- Sao tôi lại ở đây, Nhật Phong đâu, anh ấy đâu rồi?_nó hoảng loạn bước xuống giường
- Tiểu thư cẩn thận
- Mở ra, mở cửa cho tôi, tôi không muốn ở đây, tại sao lại chốt cửa chứ? Nhật Phong cứu em, em không muốn ở đây, anh ở đâu_ nó ra sức dật mạnh cánh cửa nhưng vô vọng
- Tiểu thư xin người hãy bình tĩnh_cô hầu gái kéo nó lại
- Chào mừng con lại trở về nhà_ba nó mở cửa bước vào cùng Shin và Thất thiếu gia em trai cùng cha khác mẹ với nó
- Chị San San, chị về rồi, Tiểu Uy nhớ chị lắm_cậu bé ôm nó cười hạnh phúc
- Nhật Phong đâu? Ông đã làm gì anh ấy rồi? Tại sao ông lại đem tôi đến đây?_nó mặc kệ cậu em thương yêu nói gì, lao vào người ba nó, giữ lấy khủy tay ông nó dồn dập hỏi
- Con làm gì vậy? Mới sống ở nhà Hoàng Nhật mấy tháng mà đến đứa em mình quý nhất cũng xem như vô hình sao. Con làm nó buồn đó_ba nói
- Tiểu Uy không buồn, Tiểu Uy thương chị San nhất.
- Con nhìn đi, đây chính là chữ kí của hắn- người mà con luôn yêu thương và kì vọng đó. Nó đã phản bội con, đã kí vào đơn li hôn để nhận được tấm sét hôm trước._ông đưa tờ giấy ra trước mặt nó
- Không thể nào, Nhật Phong không làm vậy với con. Con phải đến hỏi anh ấy thật rõ ràng._nó chạy ào ra
- Giữ con bé lại_ông nhìn cô hầu gái nói, -Thôi, ba không muốn nói gì với con nữa, hãy ở đây và suy nghĩ kĩ lưỡng về hôn nhân với Đức Anh, nếu không con đừng mong ra khỏi đây mà gặp thằng nhox đó_nó rồi ông lạnh lùng quay đi
- Chị San San, mỗi ngày em sẽ đến thăm chị, bây giờ Tiểu Uy đi đây_thằng bé ngây thơ vẫy tay tạm biệt
Nó ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt thất thần, nước mắt cứ rào ra đến tội nghiệp, miệng cứ lẩm bẩm "Nhật Phong, Nhật Phong". Đức Anh (shin) nhìn nó đau sót nhưng vô dụng vì nếu anh giúp nó gặp hắn thì thật mâu thuẫn với lòng mình. Ngoài việc nhìn nó đau khổ anh không biết làm gì cả.
Từ hôm ấy, nó đâm ra ngây ngây ngô ngô, cả ngày không chịu ăn uống gì cả, khi tỉnh thì thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ gọi tên hắn, mệt thì lại thiếp đi. Ngày qua ngày sắc mặt nó trở nên rất tệ
|
Chương 33 Sưu tầm - Chị San San, chị San San của Tiểu Uy_nhox nhào đến ôm lấy nó ngay sau khi chị hầu gái mở cửa
-..._nó vẫn im lặng và mặc mọi chuyển biến của cuộc sống
- Thưa tiểu thư và thiếu gia, tôi xin lui ra ngoài để hai người nói chuyện_chị đóng cửa lại và nhường khoảng không gian còn lại cho nhox với mong muốn làm nó tươi tỉnh lên
Nhox biết nó đang không vui nên đi thẳng vào vẫn đề. Đặt vào tay nó một viên thuốc, nhox cười
- Cái gì vậy?_không ngoài dự đoán của nhox nó phản ứng ngay lập tức
- Chẳng phải chị rất muốn đi gặp anh Nhât Phong sao?
- Nhưng...
- Hãy cứ làm đi theo trái tim chị mách bảo. Em tôn trọng tình yêu của chị nhưng nếu em là chị tuyệt đối không tự hành hạ bản thân như vậy mà sẽ cố tìm cách đến với người mình yêu. Cuộc đời đã tàn nhẫn với chị thì chị hãy cho nó cái giá đích đáng đi_nhox nói như người lớn
- Em nói gì vậy Tiểu Uy, em cứ như là một con người khác
- Chỉ có chị là xem em như con nít thôi, em đã 12 tuổi rồi, đã có 12 tuổi đời xem phim tình cảm cùng với các bà chị dâu trong nhà.
- Em..._nó cười
- Giờ chị nên ăn uống nhiều vào để có sức tối nay hành động, em đã..._nhox thì thầm vào tai nó
Sau khi Tiểu Uy ra khỏi phòng, nó bất ngờ đòi chị hầu gái dọn cơm. Nó ăn ngon lành làm chị cũng vui và thầm cảm ơn nhox. Với chị tiểu thư là tất cả, không có tiểu thư thì chị giờ đây hẳn phải lang thang nơi đầu đường xó chợ. Đến với Giả gia ngoài sống vì tiểu thư chị không cần biết gì cả
- Chị Quỳnh, em nói nhỏ chuyện này_nó gọi
- Tiểu thư cứ sai bảo ạ
- ...._nó thì thào
- Cái gì? Không được đâu, lão gia đánh què chân tôi mất_chị kêu lên
- Vậy thì...tôi không đi nữa_nó thất vọng ra mặt
- Nhưng cái chân này là vì tiểu thư mà..._chị chợt nói khiến nó ngẩn mặt lên nhìn thắc mắc- Nếu không có cô thì Như Quỳnh này cũng đã chết ngoài đường lâu rồi. Nhờ Giả gia nhặt tôi về để lo lắng cho tiểu thư thì cái gì tiểu thư muốn dù chết cái mạng này cũng ráng đáp ứng huống chi là vì hạnh phúc của tiểu thư.
- Chị..._nó rưng rưng nước mắt
- Tiểu thư đừng xúc động, ăn đi, tôi sẽ giúp cô_đưa tay lên má nó, chị quệt nhũng dòng nước mắt trên đó
7h tối hôm đó
- Anh vệ sĩ, anh đã đứng ở đó rất lâu rồi. Vào ăn chút gì đi_chị mở lời
- Cảm ơn cô nhưng...
- Không sao đâu, tiểu thư đã ngủ rồi. Anh cứ vào đi
- Vâng, cảm ơn cô
Người vệ sĩ vào trong dùng bữa cùng chị hầu gái. Nhanh chóng, thuốc ngấm vào người khi anh dùng nước súp.
Xoảng..._cái chén trên tay anh rơi xuống, nó bật dậy vì biết kế hoạch đã thành công mĩ mãn
Cả hai buộc chặt anh vào ghế rồi ra ngoài mở khóa hệ thống bảo vệ bằng tia la ze theo chỉ dẫn của Tiểu Uy.
- Tiểu thư, cô đi đi
|
- Cảm ơn chị, em sẽ không quên ơn này của chị đâu
- Tiểu thư mau đi đi
Nó vừa chạy vừa ngoái lại nhìn cô a hoàng tốt bụng.
" Hết dãy hành lang, có một cái cầu thang dẫn xuống đường hầm trong nhà. Chạy thẳng cho đến cuối đường hầm chị nhấn các nút 5480361 cánh cửa sẽ mở dẫn đến nhà xe. Em đã để chìa khóa trong chiếc Spyder của chị rồi". Theo kế hoạch của nhox, nó lên xe và ra khỏi Giả gia
Tại khu chung cư
Nó hì hụt bước lên tầng 5 rồi chạy về phía cuối dãy
- Nhật Phong_nó vừa nói vừa mở toang cánh cửa
- San San, sao con lại đến đây?_mẹ mừng rỡ hỏi
- Nhật Phong đâu ạ, con vừa mới trốn ra.
- Nó đi làm chưa về con à._ba nói
- Con đi vậy có làm sao không?_ông hỏi
- Tạm thời thì chưa ai biết ngoài em trai con và chị hầu gái, 2 người họ đã giúp con đến đây
- Ông và ba mẹ con mới đi làm về._hắn mở cửa àm bất ngờ nhận ra nó- San San
- Nhật Phong_nó gọi
Hắn đứng sững một hồi lâu rồi nhận ra việc quan trọng mình phải làm cho nó. Kiềm chế lòng mình, hắn lạnh lùng đi qua nó
- Cô đến đây làm gì?
- Tại sao anh lại kí vào đơn li hôn? Là ab ép anh phải không?_nó vội vàng hỏi, đôi mắt hi vọng một câu trả lời thỏa đáng cho mình từ hắn
- Cái đó cô không cần biết
- Anh hãy trả lời đi, không phải vậy đúng không, nói với em là không phải như vậy đi
- Anh...thật ra anh...
Một lần nữa cánh cửa nhà Nhật Phong lại mở toang ra cắt ngang câu nói của hắn
- San San_Shin hốt hoảng chạy vào và mỉm cười khi nhìn thấy nó an toàn ở đây.
- Con dám bỏ nhà đi ư?_ba nó bước ra từ sau cánh cửa với vẻ mặt phẫn nộ hết sức
- Ba... nó khẽ nói, vẻ mặt nhăn nhó đầy lo lắng
- Lôi nó đi_ông vừa nói vừa ra hiệu cho đám vệ sĩ tiến lên phía trước bắt nó lại
- Buông tôi ra, thả ra. Ba con nghe xong câu trả lời của Nhật phong rồi sẽ đi. Nhật Phong anh nói đi, anh hãy nói anh luôn yêu em, anh kí vào đơn li hôn là do ba em ép buộc_nó gắng nói
Hắn nhìn nó lưu luyến rồi bất chấp buông câu
- Anh..._hắn dừng lại khi bắt gặp ánh mắt cầu xin từ ba nó và Shin. Chăm chăm vào mắt Shin, hắn muốn tìm thấy sự thay thế hoàn hảo trong người bạn thân nhất của mình.
Ba nó ra dấu tạm dừng lại khi hắn định trả lời
Hắn biết tình yêu Shin dành cho nó không thua kém gì hắn vì đã đôi lần hắn thấy Shin quan tâm tới nó rồi cả cái đỡ tay từ Shin dành cho nó khi bị hắn đẩy ra khiến hắn thật sự tin tưởng vào Shin- người sẽ tiếp tục yêu nó, bảo vệ, chăm sóc và cho nó cuộc sống tốt đẹp.
- Tôi làm vậy mà không có sự ép buộc nào chỉ là tôi muốn dùng số tiền kia để giúp đỡ gia đình. Vậy thôi. Tôi không thể hi sinh bản thân vì cô được xin cô đừng đến làm phiền tôi nữa_miệng nói mà lòng hắn cay đắng biết bao nhưng biết mình không thể mang hạnh phúc tuyệt đối đến cho nó hắn đành nhẫn tâm đâm nát trái tim nó cũng như tự hủy hoại trái tim mình...
|
Chương 34 Sưu tầm Quệt nước mắt, nó rút chiếc nhẫn trên tay ra và tiến lại gần hắn.
- Anh quên hết rồi sao? Quên đứa con gái ngỗ ngáo chắn trước xe anh chỉ vì một con mèo. Quên cái trò chơi trốn tìm ở tuần trăng mật. Quên cái ngày anh bất chấp tất cả để mang xác em từ trong tay Tử thần về. Quên luôn cái câu "anh yêu em" sẽ nói trong ngày sinh nhật của cả hai rồi sao? Anh không biết nói dối trước mặt em đâu
-..._hắn im lặng hồi lâu, mắt chăm chăm nhìn nó.
Keng..._chợt hắn giật lấy chiếc nhẫn trên tay nó, ném vào đống lửa đun nước rồi quay lưng lại không muốn để nó thấy vẻ mặt đau đớn của mình
Nó tròn mắt nhìn ngọn lửa vô tình bập bùng cháy mặc ấm nước tràng lã chã rồi lao vào bới trong đống tro tìm chiếc nhẫn dù lửa đang xéo lên tay và nước thì khiến nó rát bỏng.
Quá nhanh để mọi người kịp phản ứng và ngăn nó lại. Hắn thoáng quay lại định kéo nó ra nhưng khi thấy Shin đang dần thế chỗ của mình, hắn ngậm ngùi đứng nhìn, nén hết tình yêu dành cho nó lại.
- Mau đưa con bé ra khỏi cái nơi chết tiệt này_ba nó hét lên trước bao nhiêu cặp mắt còn đang mở to và bối rối
Bế nó trên tay, Shin đưa cặp mắt thất vọng nhìn hắn rồi lạnh lùng quay đi
Chờ khi người của Giả gia khuất hẳn, hắn mới ngã phịch xuống đất, mặt tái xanh dù mọi người lay thế nào hắn cũng không nói gì ngoài 2 từ "hết rồi"
Từ khi ở nhà hắn về, nó chẳng tốt hơn lúc trước được là bao, thậm chí còn trầm trọng hơn: mặt mày xanh bủng, giọng nói yếu ớt nhưng người ta vẫn hiểu nó đang gọi "Nhật Phong". Tựa vào vai Shin, nước mắt nó cứ thế chảy dài mà khuôn mặt thì chẳng có chút biểu cảm.
- Đặng thiếu gia! chủ tịch cho gọi cậu đến thư phòng hỏi chuyện_chị hầu gái khẽ thưa
- Được, tôi sẽ đến ngay._ Đặt nó nằm xuống giường, anh ra ngoài và không quên dặn dò chị hầu gái - Chăm sóc cẩn thận cho San San
Trên đường đến gặp ba nó, Shin biết chuyện ông định nói là gì. Dù biết làm vậy là tàn nhẫn với nó nhưng...không có cách nào khác tốt nhất với nó cả.
- Cháu đến rồi sao? San San đã khá hơn chưa_ba quay mặt về phía cửa sổ hỏi
- Cô ấy vừa mới chợp mắt được một lúc.
- ...thật ra, chắc cháu cũng biết chuyện ta muốn nói đến lúc này
- Là hôn nhân Đặng- Giả
- Phải, để tránh đêm dài lắm mộng ngay ngày khi hôn lễ sẽ được tổ chức tại trung tâm *** (không biết phải gọi nơi đó ntn nên mình đặt dấu *)
- ..._Shin im lặng bởi anh đang ghê tởm con người này- sẵn sàng hi sinh máu mủ ruột thịt của mình chỉ mong có được tiền tài, danh vọng.- " không lẽ ông ta không biết *** là một quần thể tự nhiên đặc biệt. Bao quanh khu trung tâm là vực thẳm sâu với nước chảy siết cách li hoàn toàn với bên ngoài. Muốn vào bên trong chỉ có thể đi bằng trực thăng. Như vậy chẳng khác gì ngăn Nhật Phong gặp lại San San lần cuối. Ông quả là một con sói độc tài, nham hiểm"
Trở lại phòng nó, Shin ngồi cạnh bên đưa tay vuốt ve mái tóc đen óng của nó. Lòng nhói đau khi thấy vẻ mặt luôn đề phòng ngay cả trong giấc ngủ của nó.
Phải mạnh mẽ đến đâu, một cô gái yêu đuối như nó mới có thể chấp nhận sự thật này. Bị tổn thương bởi chính gia đình mình. Đến người yêu thương nhất cũng ruồng rẫy bỏ mặc thì trên đời này còn điều gì bất hạnh hơn thế nữa.
Ngoài chuyện ngồi nhìn nó, lúc này Shin không biết phải làm gì khác
Ngay sau khi Shin ra khỏi thư phòng, mẹ nó- lục phu nhân hầm hầm đi vào
- Ông đang làm gì San San vậy hả? Có biết ông đang biến nó trở thành đứa điên điên dại dại không, nó là con ông, ông không được phép mang nổi đau đến cho nó_bà hét lên
- Để nó về làm dâu nhà giàu có, sung sướng là mang đến cho nó nổi đau sao?_ông lạnh lùng nói
- Nhưng đó là ép buộc, là không tình yêu, nó sẽ không thấy hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này.
- Rồi cũng như với nhà Hoàng Nhật thôi, thời gian sẽ làm nó hạnh phúc
- Vậy có phải thời gian qua tôi và ông đã miễn cưỡng sống với nhau không?
- Đó là 2 chuyện khác nhau, sao bà cứ xem chúng là 1 vậy chứ?
- Không có gì là khác nhau cả? Nếu ngày đó, tôi không trốn khỏi xe hoa thì bây giờ San San đã không tồn tại, con bé đã không phải chịu khổ đau do chính cha mình gây ra._bà hét lên
Chát..._ba nó đưa tay tát bà, loạng choạng bà ngã phịch xuống đất. Ánh mắt vẫn không đổi, vẫn xoáy vào tâm can, vẵn cắn xé nổi lòng người khác. Đứng dậy bà nhìn ông chằm chằm
|
- Ông không còn là ông nữa_nói rồi bà đi thẳng về nhà ba mẹ đẻ luôn.
|