Chồng Tôi Là Một Playboy
|
|
Chương 25 Sưu tầm Nó vui đến phát điên, vui đến chạy chân trần trên đường suốt một quãng đường dài mà không hề hay biết, tay nó nắm chặt lấy chiếc máy ghi âm Hellen gửi cho mình, miệng toe toét cười dưới nắng đến rạng ngời. Thề rồi ông trời đã đáp lại cho nó một kết quả chẳng có hậu chút nào.
Vừa đến cổng Hoàng Nhật gia thì đập ngay vào mắt nó hình ảnh đầu tiên về những con người chen chút nhau với vẻ mặt nhăn nhó, khẩn trương dời những vật có thể lấy của Hoàng Nhật gia đi mà không hề có bất cứ sự ngăn cản nào từ phía người bên trong.
- Các người làm cái quái gì vậy? Sao lại mang đồ của chúng tôi đi?_nó vội vã chạy vào trong và hét lên
- Con nhỏ này, có buông ra không hả?_người đàn bà chanh chua quát, vung tay xô ngã nó xuống nền đất
- Tiểu thư, tiểu thư, cô có làm sao không?
- Tiểu thư phải cẩn thận hơn chứ ạ.
Đám người làm vây lấy nó, mắt người nào cũng có vẻ sưng mọng lên vì khóc rất lâu
- Chuyện gì vậy? Cái gì đang diễn ra vậy? Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?_nó bàng hoàng hỏi
- Tiểu thư vào trong nhà rồi nói ạ_bà Sáu nói rồi đưa tay dìu nó vào trong.
Cả nhà, tất thảy đều im lặng từ hắn đến ông, không ai nói hay phản ứng gì cả ngoài vẻ mặt thất thần của mẹ và tiếng khóc sụt sịt của người làm, mãi cho đến khi lũ người kia biến hết khỏi Hoàng Nhật gia và đồng thời mang hết mọi thứ trong nhà đi lúc này ông mới khẽ gục đầu xuống bàn, đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho đám người làm
- Con xin người, lão gia. Người đừng đuổi chúng con.Hu...hu...
- Con sẽ không đi đâu hết, xin lão gia đừng đuổi con...hu...hu..
- Hoàng Nhật gia ăn cơm thì con húp cháo,hức...hức... Hoàng Nhật gia ăn thịt thì con gặm xương chứ lão gia đừng đuổi con hức...hức... Con không còn nơi nào để đi cả lão gia ơi...hu...hu....
- Bà chủ, ông chủ 2 người xin lão gia đừng đuổi chúng con
- Chỉ cần ở bên cạnh chăm sóc cho mọi người thì dù không trả tiền lương cũng không sao nhưng xin đừng đuổi chúng con...hu...hu..
- Mợ chủ, em không thể rời xa mợ được... hức...hức...
- Thiếu gia, cậu hãy cứ để già này tiếp tục hầu hạ cậu, thiếu cậu và Hoàng Nhật gia sao già sống nổi....hu...hu...
Đám người làm vừa khóc vừa nói toàn những điều khó hiểu, họ quỳ xuống đất, ôm lấy chân mọi người van xin thảm thiết khiến nó trở nên ngơ ngác
- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao người ta đến lấy đồ của chúng ta đi mà không ai nói gì? Sao bà Sáu, dì Năm, chị Hạnh và mọi người phải khóc lóc van xin chúng ta đừng đuổi họ? Ai nói cho con biết đi_nó hỏi
- Nhà ta đã phá sản_ba thừ người ra nói- Dự án khu nghỉ mát ở Nha Trang của tập đoàn chúng ta đã có trục trặc, mọi cổ đông đều rút hết vốn giữa thời điểm thi công, quản lí dự án đã ôm tiền bỏ trốn, không tiền trả công nhân, không tiền trả vật liệu, không tiền trả ngân hàng, người ta đến xiết đồ.
Vừa dứt lời thì lực lượng công an đến làm việc và đề nghị tịch thu toàn bộ tài sản còn lại trong nhà.
- Tôi xin nhắc lại, kể từ bây giờ, căn biệt thự này sẽ không còn là của Hoàng Nhật gia nữa, phiền gia đình thu dọn một vài vật dụng cá nhân rồi chuyển ra nơi khác sống
Mọi người không nói gì, lẳng lặng xách hành lí ra ngoài, mẹ nghe tới đây thì lăn ra xỉu.
Một ngày, nó chỉ vừa mới đi một ngày mà biết bao chuyện xảy ra, một gia đình giàu có nhất châu Á tiền phá không hết nhưng lại kết thúc một cách vô nghĩa trong một ngày không lấy làm đặc biệt.
Nó đi bên cạnh hắn, nhìn hắn thật chăm chú, nước mắt nó tự dưng trào ra vì chỉ duy một mình nó biết mai, mốt hay ngay bây giờ nó có thể bị ba kéo về như lời hứa trong lễ thành hôn của nó
|
Chương 26 Sưu tầm - Chào ông, chủ tịch Hoàng Nhật_giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng mọi người khi vừa bước ra khỏi cổng nhà
- Ba..._nó quay lại nhìn, vẻ mặt lo lắng, những gì nó nghĩ đã sắp thành sự thật vì tuyệt đối nó sẽ không rời khỏi Hoàng Nhật gia một bước nào
- Con gái đi thôi_ba nó nói
- Không, con không đi đâu hết_nó hốt hoảng kếu lên, chạy ra sau lưng Nhật Phong trốn
- Tôi đến để đưa Hoàng Nhật thiếu gia giấy li hôn._vừa nói ông vừa ra hiệu cho người quản lí mang tờ giấy tiến lại gần chỗ hắn- Chính cậu cũng biết mục đích của cuộc hôn nhân này là cứu vãn tình cảnh của Giả Đông, bây giờ nó đang rất ổn, mà không...phải nói là rất cường thịnh kia. Chúng tôi lại có đủ tiêu chuẩn để mang San San về. Cậu hãy kí vào đây để trả lại sự tự do cho con gái chúng tôi đồng thời Giả gia muốn gửi đến cậu một khoảng tiền nho nhỏ xem như là cảm ơn về sự chăm sóc chu đáo của Hoàng Nhật gia với con gái chúng tôi_gã quản lí chìa bút và một tấm sét ra trước mặt hắn
- Đừng kí, Nhật Phong, anh đừng kí, em không muốn đi, em không muốn_nó hét lên
- ..._hắn lặng thinh không nói gì cũng không nhận lấy số tiền hay kí vào đơn li hôn
- Giả Thiện Đông, ông thật bỉ ổi_ông nội nói
- Chủ tịch à phải gọi là bác Hoàng Nhật thì đúng hơn. Bác Hoàng Nhật, thương trường không có cái gì gọi là chân chính đâu._ba nó cười khinh bỉ nhìn ông
- Ông...ông..._ông loạng choạng lùi lại vì lên cơn đau tim.
Nó vội vã chạy lại đỡ lấy ông dù vậy, hắn vẫn không chút phản ứng.
- Ông, ông có sao không? Ba đừng quá đáng như vậy có được không?_nó quay sang ba mình nói
- Con gái, con thực sự muốn sống những tháng ngày cùng cực sắp tới với Hoàng Nhật gia hay sao? Về nhà đi con, con không còn thuộc về nơi này nữa rồi...
- Ba về một mình đi, ba không phải là người cha khoan dung, độ lượng của con trước kia nữa rồi. Đồng tiền đã làm lu mờ mắt ba, ba nghĩ bằng những tấm sét kia mà có thể mua được tình cảm của con với Hoàng Nhật gia hay sao?_nó cắt ngang
- Nó không mua được tình cảm của con dành cho họ nhưng nó có thể mua được tình cảm họ dành cho con. Đưa tiểu thư đi_ông quay ra đám vệ sĩ nói
Ngay lập tức, nó bị đám người vây lấy và kéo về phái ba nó.
- Tôi sẽ đưa San San về trước, mọi người cứ dùng tạm số tiền kia xoay sở, chừng nào kí và tờ giấy ấy, chúng tôi sẽ gửi thêm_nói rồi ba quay đi
- Thả tôi ra, tôi không về nhà, không về, bỏ ra. Ba bảo họ bỏ con ra đi. Nhật Phong giữ em lại đi, em không muốn đi, ông ơi con không muốn đi, ba mẹ ơi đừng để ba bắt con đi. Con- Giả San San này sống làm người nhà Hoàng Nhật chết làm ma nhà Hoàng Nhật nên ba đừng vô ích kéo con về nữa_nó ngoảnh đầu lại, hét ầm lên
- Bỏ cô ấy ra_hắn bất ngờ xông đến trước 2 tên vệ sĩ đang giữ nó khiến ba nó đi trước cũng phải ngoái đầu lại xem- Bỏ vợ tôi ra nghe không hả?_hắn gào lên, đưa đấm vào mặt tên vệ sĩ rồi nắm tay nó giật mạnh về phía sau
- Nhật Phong..._nó hơn hở nói nhỏ
- Chủ tịch Giả ông đừng quá coi thường người nhà Hoàng Nhật, chúng tôi dù có chết cũng sẽ mang lại hạnh phúc đến cho San San vì cô ấy là người nhà Hoàng Nhật, là cháu dâu của ông, là con dâu của ba mẹ và là vợ tôi. Ông có thể mang cái thứ rác rưởi này về được rồi vì từ nay Hoàng Nhật gia sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về San San mà không liên can gì đến Giả gia nữa_hắn ném những tấm sét vào mặt lũ vệ sĩ rồi dắt tay nó cùng cả nhà đi dù chưa biết nên đi đâu
Nó nhìn hắn cười hạnh phúc, tay nó nắm chặt lấy tay hắn, đầu nó tựa vào cánh tay hắn thì thầm nhỏ
- Anh yêu em anh nhỉ?
- Này, đừng tưởng bỡ nghe chưa, tại anh thấy em gào thét tội nghiệp nên nói vậy để em không bị tên giả thú ấy mang đi thôi
- "Bỏ vợ tôi ra nghe không hả?" ai nói mà ngọt ngào thế hả ông?_nó nhìn ông cười
- Ừ, đến ông nghe con đến phát thích đây nè.
- Em và ông thông đồng với nhau_hắn đỏ mặt
Cả nhà cứ rảo bước trên đường với tầm trạng phấn chấn hẳn lên, mẹ cũng dỡ cái vẻ buồn bã khi nãy và thay vào nụ cười dịu dàng ngày nào. Ba cũng vơi lo lắng đi một chút. Ông thì vẫn vui tính như thường khi. Mỗi người đều bắt đầu rút ra cho mình một chân lí chung rằng" Hoàng Nhật gia vẫn chưa lụi tàn khi vẫn còn có nó, còn có nụ cười và tình yêu"
|
Chương 27 Sưu tầm - Trước hết chúng ta cần có một mái nhà mới ổn định_mẹ lên tiếng khiến cả nhà im bặt
- Ông còn 500.000 tiền tiêu vặt
- Mẹ gửi tiết kiệm cả nên chắc tài khoản cũng khóa rồi
- Ba có 1000.000 trong người
- Con thì chỉ còn 200.000 thôi_Nhật Phong nói
- Chắc bây giờ ba vẫn chưa kịp khóa tài khoàn của con đâu, con sẽ đến rút hết những gì có thể_nó nói rồi đến quầy ATM bên đường.
Thật may là đúng như dự đoán của nó nhưng nó không hay tiết kiệm nên chỉ có 3000.000 trong tài khoản
- Vậy thì ahy rồi, ta sẽ thuê một căn hộ chung cư khá khá một chút để ở_nó reo lên
- Cần tiết kiệm con à, thuê loại trung bình thôi_ba buồn bã nói
- Vâng ạ
Tối đó, cả nhà trú trong một căn hộ chỉ một phòng, tận trên cao mà lại chẳng có thang máy rất vất vả nhưng đó là giá "bèo bọt" nhất trong cái thành phố phông hoa này (2500.000đ/ tháng). Số tiền còn lại hơn 2 triệu dùng để mua t vật dụng cần thiết nhất. May là mùa nóng nên chỉ cần sắm 5 cái gối là đủ cho việc ngủ. Còn nấu nướng thì phải thực hiện với bếp củi cho đỡ tốn tiền khiến nhà cả ngày mịt mù khói.
Sáng hôm sau
Ba và mẹ cùng đi xin việc, nó và hắn đến trường, bếp núc giao lại cho ông.
Tại trường học:
Từ sáng sớm cả trường đã ồn ào, náo nhiệt với những chủ đề nóng hổi mới cập nhật và hôm nay tin tức vây quanh báo Kinh tế: "Tập đoàn Hoàng Nhật phá sản"
- Phá sản rồi sao? Vậy họ sống thế nào?
- Ra đường ở chứ thế nào?
- Họ toàn là tầng lớp thượng lưu giàu có, đột ngột sống với dân đen liệu có chịu nổi không?
- Tội nghiệp hoàng tử
- Nào, nào, im lặng hết coi. Hoàng tử và Ray đến rồi kìa, để họ nghe thấy thì không hay đâu
- À..ừ...biết rồi
Từ khi nó và hắn bước vào trường, không khí im lặng bao trùm lên khắp các ngóc ngách của Trần Quốc Tuấn, mọi người tròn mắt, hết nhìn nó và hắn lại nhìn nhau ngạc nhiên khi thấy cả hai vừa bước ra từ xe buýt. Ô tô mọi ngày đã đi đâu hết rồi.
Vào lớp học, cô giáo bất ngờ chuyển Shin sang A1 và ngồi cạnh nó diều đó tưởng không có gì đặc biệt nhưng lại là lời ngầm giải thích cho sự biến mất của Shin mấy ngày qua.
Tiết học bắt đầu nặng nề và mệt mỏi, ngoài việc học hành, nó và hắn phải đắn đo về các khoảng chi tiêu, và tài chính cho gia đình khi số tiền chỉ còn trên dưới 400.000đ. Với nhiêu đó tiền liệu tháng sau gia đình nó có còn ở được trong căn hộ kia nữa hay không? Trưa về sẽ ăn gì? Ba mẹ đã xin được việc chưa? Mọi thứ cứ quay vòng trong đầu nó và hắn dù trước kia chưa bao giờ họ phải bận tâm đến những chuyện này.
Tan học, khi cả trường đã về hết, lúc này nó với hắn mới dắt nhau từ dãy hành lang ra đến cổng. Ba nó lại xuất hiện và bên cạnh lúc này là Shin
- Con gái, ta có thể cùng con đi ăn trưa không?_ông nói
- Con xin lỗi, cả nhà đang chờ con về, con không đi với ba được._nói rồi nó dắt tay hắn kéo đi.
- Con định sẽ ăn gì vào trưa nay khi số tiền còn lại không nhiều. Những món thường dân con nuốt có vào không hay lại nhịn đói như sáng nay
- ..._nó dừng lại, chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn, nói- ông theo dõi tôi?
- Không, không, con hiểu lầm ta rồi, vì quan tâm đến con nên ta mới làm thế_ông giải thích
- Vậy thì từ nay đừng quan tâm đến tôi nữa, xem như không có đứa con này như tôi đi.
- San San, sao con lại nói vậy, con là công chúa duy nhất của Giả gia kia mà, là con gái yêu của ta, không quan tâm mà được à?
|
Nếu ông thực sự thương yêu tôi thì đã không vì Giả Đông mà gả tôi cho Hoàng Nhật gia, ông còn một cơ hội nữa để bù đắp cho tôi, một cơ hội cuối cùng để ông được thực hiện thiên chức của người cha đối với con gái
- Là gì?
- Là...đừng bao giờ đến làm phiền tôi, phiền Hoàng Nhật gia, hãy coi như đứa con bất hiếu này đã... chết rồi_rảo bước thật nhanh, nó bỏ đi
- San San, vậy con có thể đồng ý với ta một việc được không?_ông nói với theo
- Việc gì?
- Ăn trưa cùng ta, ăn bữa cuối cùng này của 2 cha con thôi. Được không con?
-... _nó nhìn hắn rồi quay lại nhìn ba, vẻ mặt thành khẩn của ông lúc này khiến nó tin vào người cha từng rất nhân hậu của nó.
Tại nhà hàng hải sản Seafood
- Ba! ba mua thêm 3 phần nữa đi, con muốn đem về cho ba mẹ và ông._nó vừa ăn vừa nhìn ba nói
- Ừ! con cứ ăn đi_ông nhìn nó cười, vuốt ve mái tóc nó
- ba, con ra ngoài gọi điện về nhà nha. Có thể giờ này mọi người đang rất lo lắng vì con vẫn chưa học về
- Ừ, đi đi con
Nó cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh. Lúc này, ba nó lên tiếng chĩa và hắn
- Cậu đã thấy rồi đấy, San San khi ở nhà chúng tôi chưa bao giờ phải ăn uống như người bị bỏ đói nhiều ngày giống hôm nay. Nó thậm chí còn không ăn nổi những món tầm thường của lũ dân đen. Trước nay, nó chỉ toàn dung hàng hiệu, bất ngờ thay đổi sẽ làm khổ nó. Cậu hãy buông tha cho nó đi. Cuộc sống bần hàn không hợp với nó. Nếu thực sự yêu San San thì hãy kí vào đây để nó có thể trở về với giới giàu sang. Đó mới là yêu_ông đẩy đơn li hôn ra trước mặt hắn
- Như thế mới tốt cho San San sao?_hắn nói
- Phải!
- Tôi...
- Ba và Nhật Phong đang nói chuyện gì vậy?_nó chợt chạy ra từ phòn vệ sinh khiến ba vội vàng giấu tờ giấy đi- Em đã nói với mẹ rồi, mình có thể ở đây ăn thỏa thích một chút nữa.
- Ừ , ăn nhiều vào con gái
- Vâng ạ,_ nó ngồi vào bàn và tiếp tục thưởng thức bữa trưa mà không hề hay biết chuyện gì sắp xảy ra với chính mình
- San San, đây là Đặng Đức Anh, con trai của chủ tịch tập đoàn Đặng Bách._ông giới thiệu
- Con biết rồi ạ. Ở trường cậu ấy là Shin học lớp 12A2 vừa mới chuyển sang lớp con.
- Hai đứa quen biết nhau trước rồi sao? Đúng là trời định mà
- Trời định gì chứ, cùng trường thì quen nhau là hiển nhiên mà
- Con có thể trở về Giả gia không?
- ..._nó im lặng, dừng mọi hoạt động ăn uống lại nhìn ba nhắn nhó
- Đây sẽ là vị hôn phu tương lại của con, ngườ này sẽ amng lại hạnh phúc cho con. Sống ở Đặng gia con sẽ sung sướng hơn
- Ba lại lên kế hoạch bán con nữa sao?
- Không, ba chỉ...
- Chẳng phải ba đã hữa sẽ không nói gì về chuyện buộc con về nhà còn gì? Nay còn ép hôn con, ba xem con là món hàng hay sao mà thích thì bán cho người này rồi chuyển nhượng lại cho người kia. Cong khôgn về , không li hôn cũng không kết hôn thêm lần nào nữa._nó đứng dậy, kéo hắn đi.- Shin, cậu thật quá đáng
|
Chương 28 Sưu tầm Nó và hắn chưa vội về nhà, cả hai nắm tay nhau lang thang trên khắp các con phố, nói thật nhiều về mọi chuyện
- Chẳng biết ba mẹ đã bắt đầu công việc như thế nào nhỉ?_nó hỏi
- Đương nhiên là rất tốt rồi.
- Anh...
- Chuyện gì?
- Có khi nào anh chấp nhận kí vào đơn li hôn kia không?
- Em nghĩ có không?_hắn hỏi ngược lại
- Dù thế nào anh cũng nhất quyết đừng kí nha
- Tại sao?_hắn vờ hỏi
- Vì...em thích anh, yêu anh và không muốn rời xa anh
- Này, em là con gái kiểu gì mà chủ động vậy hả?_hắn cười
- Có bao giờ anh nói "anh thích em"đâu mà em không phải người đủ kiên nhẫn để chờ đợi
- Một câu nói như vậy quan trọng lắm sao?
- Phải, không biết lúc nào ba sẽ bắt em đi, dù anh không kí nhưng chuyện rời khỏi Hoàng Nhật gia là sớm muộn nên em muốn được nghe anh nói câu ấy
- Em sẽ không phải đi đâu cả. Nhiệm vụ của em là chờ dợi cho đến khi mình 60 tuổi, lúc ấy, anh sẽ nói "anh yêu em" vậy nha
- Anh...
- Thôi nào, về nhà đi, anh đói lắm rồi.
- "anh yêu em", "anh yêu em", anh nói đi, rõ ràng trong máy ghi âm anh đã nói như vậy mà.
- Máy ghi âm nào?_hắn chợt dừng lại, hỏi
- Khi anh đối thoại với Hellen ở vũ trường, cô ấy đã thu lại.
- Cái gì cơ?_hắn tròn mắt nhìn nó
- Để em bật anh nghe lại nha. Em đã cẩn thận cắt đoạn hay nhất đó
Tút...." Người anh yêu là San San, anh yêu cô ấy vì đơn giản đó là Giả San San chứ khổng phải Phạm Hà Quyên" ....
- Anh nói đi, nói lại đi, nói câu ấy đấy. Anh...anh..._nó chạy lên trước, nhảy nhảy lên để dễ dàng trông thấy khuôn mặt đỏ như trái cà chua của hắn
- Anh yêu em_hắn nói rồi vội vã đi thật nhanh lên xe buýt khiến nó đứng sững sờ một lúc lâu.- Này, em muốn đi bộ về hả?_hắn hét toáng lên lôi nó về thực tại.
Nó luống cuống chạy lên xe và hiển nhiên nhỏ đã bị chủ xe mắng cho một trận
- Cháu xin lỗi, xin lỗi ạ_nó dập đầu lia lịa
- Còn không mau ngồi vào, muốn cản trở người ta làm ăn sao?
- Dạ, dạ không phải ạ, cháu về chỗ ngay đây. Xin lỗi chú_nó cười trừ rồi chạy đến bên cạnh hắn
Nó quàng tay mình qua tay hắn, tựa đầu vào vai, tay ôm chặt lấy tay hắn rồi thiếp đi
Xe dừng lại, hắn cõng nó xuống vì không muốn đánh thức nó dậy dù sao hôm nay cũng là một ngày mệt mỏi rồi.
Từ khi nó đến bên đời hắn, một Hoàng Nhật Phong ngang tang, hung dữ đã dần trở thành anh chàng dịu àng, biết quan tâm và suy nghĩ cho người khác.
Tất cả là một hắn của riêng nó, một tác phẩm kì công do nó điêu tạc bằng tình yêu ngây ngô của mình.
Mọi chuyện có tiếp tục yên bình với cả nó và hắn nữa hay không? Ba nó sẽ giở trò gì? Shin nghĩ sao về cuộc hôn nhân này? Quan trọng nhất là tối nay ăn gì?
|