Cuối Cùng Mình Cũng Thuộc Về Nhau
|
|
CUỐI CÙNG MÌNH CŨNG THUỘC VỀ NHAU
Tối hôm ấy cả bố mẹ Hạo Du cũng đến nhà Tiểu Minh ăn tối. Một bữa tiệc nho nhỏ diễn ra trong sự ấm áp và vui vẻ, hai gia đình vẫn thân thiết như ngày nào, nhất là vì đôi Hạo Du – Tiểu Minh giờ tuy không phải vợ chồng nhưng lại còn quấn quýt nhau hơn trước nên các bậc phụ huynh thật sự rất hài lòng. Thậm chí đã ngấm ngầm chuyện…tương lai cho cả hai.
Ăn tráng miệng xong, nhân lúc bố mẹ hai bên ngồi nói chuyện, hai bạn trẻ của chúng ta liền “lẻn” đi chơi riêng.
Ra phía sau nhà, Tiểu Minh cùng Hạo Du ngồi trên chiếc tháp – nơi Tiểu Minh gọi là xứ sở riêng của mình, cùng nhau tận hưởng cảnh thiên nhiên tuyệt vời, xung quanh là cánh đồng cỏ bạt ngàn, phía trên là cả một bầu trời bao la cao vời vợi. Tiểu Minh tựa đầu vào vai một nửa yêu thương, khẽ buông rèm mi, tĩnh lặng thả mình vào bản giao hưởng bất tận của gió.
Hạo Du ngồi bên tay quàng qua eo ôm lấy Tiểu Minh, liên tục thơm lên tóc cô. Đèn bốn bên soi sáng khuôn mặt cậu, có lẽ chỉ có thể dùng bốn từ “vô cùng thỏa mãn” mới có thể miêu tả được.
Khung cảnh khi ấy thật lãng mạn làm sao…
Cứ ngồi bên nhau bình yên như thế, không cần nói gì, trái tim cả hai vẫn cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc ngày một trở lớn hơn.
Một lúc sau thôi dựa vào vai Hạo Du nữa, Tiểu Minh mới ngồi dậy ngước lên ngắm bầu trời đầy sao.
Có phải ông trời ưu ái hai người quá không nhỉ, mà sao hôm nay trên trời lại nhiều sao thế kia.
_Hạo Du, anh nhìn kìa, ngôi sao kia to chưa? _Đâu, anh có thấy đâu? _Kia kìa, vừa to vừa sáng, có phải sao Bắc Đẩu không nhỉ?
Tiểu Minh chỉ tay về phía xa xa, hào hứng nói, còn quay lại nhìn Hạo Du cười rất tươi.
Thì chợt thấy có vẻ Hạo Du chẳng để ý gì đến những gì mình vừa nói, chẳng phải cậu đang nhìn chăm chăm vào cô đó sao.
_Hạo Du, anh nhìn đi đâu, em đang chỉ sao cho anh xem kia mà. – Tiểu Minh giận dỗi nói. _Anh đang ngắm sao mà. _Sao đâu, sao trên mặt em chắc?
Tiểu Minh vẫn chu môi, phồng má.
Suýt thì làm Hạo Du chảy máu mũi đấy biết không?
Lại thơm lên tóc Tiểu Minh lần nữa, Hạo Du liền đưa tay ôm chặt lấy cô vào lòng:
_Ừ, em là ngôi sao sáng nhất, rạng rỡ nhất. _Anh nịnh em đấy à? _Không, anh nói thật đấy, thề luôn.
Hạo Du nói có vẻ rất nghiêm túc, nhưng lại cười khì khì, ngay lập tức bị Tiểu Minh véo má một cái, rồi véo mũi một cái, rồi…
_Thôi thôi mà, anh thua, anh thua rồi. _Xí. _Nhưng mà anh nói thật đấy. Yêu em lắm. _Đáng ghét.
Tiểu Minh lại nũng nịu, dụi đầu vào ngực Hạo Du như một con mèo con ngoan ngoãn, hai má lại có điểm ửng hồng.
Hạo Du ôm người yêu chân thật nói:
_Em yêu này, em hát cho anh nghe đi. _Hát sao? _Ừ, nhớ giọng hát của em quá. Nhớ lắm ấy. _Vậy để em hát cho anh nghe.
Tiểu Minh nói rồi híp mắt cười, nụ cười tròn xinh duyên dáng, đôi môi hồng quyến rũ, hai má phúng phính. Nếu không phải vừa bảo cô hát, chắc Hạo Du đã ngay lúc này hôn Tiểu Minh một cái cho cô hết thở nổi luôn rồi.
Vậy là phải đợi cô hát xong đã.
_Anh đang nghe nè, hát đi em. – Hạo Du có phần nôn nóng. _Ừ, em hát đây, nghe kĩ nhé.
“Thật khó để chìm vào giấc ngủ mỗi đêm Vì em cứ mãi nghĩ về anh Và cảm xúc đó đến từ sâu thẳm trong em Em cố giấu những tình cảm mà em dành cho anh Cố gạt chúng khỏi tâm trí em Em không biết làm gì nữa Nên em khóc…”
_Sao bài hát gì mà nghe buồn thế, thôi không phải hát nữa đâu. _Vậy để em tìm bài khác.
Tiểu Minh thấy Hạo Du không thích, liền chiều ý cậu nghĩ ngợi tìm một bài hát khác. Đôi môi hồng vô tình lại chu lên khi cô suy nghĩ, một lần nữa làm trái tim Hạo Du đập loạn lên.
Thực ra là không cần phải hát nữa đâu mà. Tiểu Minh có nghe thấy tim Hạo Du đang gào lên như thế không?
_A, em hát nè.
“Em vẫn ngay bên cạnh anh đây thôi, mà sao dường như là quá xa. Đã rất nhiều lần em cố nói ra nhưng con tim em thực sự quá sợ hãi anh ạ. Nhìn anh từ đằng xa là tất cả những gì em có thể làm… Có một kẻ ngốc chỉ biết đứng nhìn… Bởi vì anh có thể sẽ xa em nếu em thổ lộ những gì con tim em thật sự cảm nhận…ư…”
Tiểu Minh còn chưa hát xong bỗng bị ai đó…bịt miệng.
Hạo Du từ khi nào đã cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, dường như là đã không thể đợi thêm được nữa.
Mấy phút sau buông Tiểu Minh ra, Hạo Du liền bị “ai đó”…lườm:
_Em đang hát kia mà. _Xin lỗi, nhưng tại vẻ mặt của em làm anh…không thể nào mà…kiềm chế được. – Hạo Du ngượng ngùng nói, nhưng mà rõ là đang sung sướng lắm kia kìa. _Ghét thế không biết. _Cho anh hôn cái nữa nhé, được không? _Không. _Đi mà. _Anh là hư lắm đấy nhá.
Nói thế mà Tiểu Minh lại nhắm mắt lại là sao. Hình như là lại “thông đồng” với Hạo Du rồi.
Thế là dưới bầu trời cao lồng lộng với những ngôi sao sáng rực rỡ, có một đôi trai gái ngây ngất chìm trong những nụ hôn nồng nàn và đắm say…
Nhưng đúng lúc nhiệt tình yêu làm nóng cả khung cảnh xung quanh ấy, chiếc điện thoại trong túi áo khoác của Tiểu Minh bỗng vô duyên vang lên.
_Ư…mẹ, em nghe đã.
Đang hôn đành dừng lại, Tiểu Minh vội nghe máy.
_Mẹ, con đây ạ. _Mi Mi, hai đứa đang ở đâu? Giờ bố mẹ định đến viện thăm Đình Phong, hai đứa có đi không? _Thăm Đình Phong bây giờ ấy ạ. Thôi để sáng mai con sang, trưa nay con cũng đến rồi mà, bố mẹ cứ đi đi ạ. _Ừ, liệu mà về sớm. Tối nay phải về nhà đấy. _Dạ.
Nghe mẹ dặn dò thêm vài câu nữa Tiểu Minh mới dập máy quay ra nhìn Hạo Du nhoẻn cười. Cứ tưởng lại được…hôn tiếp chứ, chỉ thấy Hạo Du vẻ mặt ngạc nhiên hỏi cô:
_Đình Phong sao mà bố mẹ em phải đến thăm thế. À mà nhắc đến anh ta… Đình Phong cho em biết anh đi du học à?
Nhắc đến Đình Phong Tiểu Minh không khỏi có chút không vui, nói:
_Dạ. Là anh ấy nói. Nói từ trước hôm anh đi một ngày, còn bảo em mau mau đến tìm anh nữa. _Vậy à. Thực ra anh đã dặn Đình Phong không được nói với em.
Tiểu Minh thở dài:
_Nếu không phải lúc đó em vui mừng quá mà chạy đi chẳng hề để ý đến mọi thứ xung quanh, giờ Đình Phong đã không phải nằm viện, lại càng không bị mất trí nhớ như thế.
_Nằm viện, mất trí nhớ?
Hạo Du ngạc nhiên đến mức không hiểu mình có nghe nhầm không nữa, còn mất bình tĩnh mà hỏi lớn.
Tiểu Minh lúc này chẳng nhìn Hạo Du nữa, hướng mặt lên những vì sao, cô lấy giọng chậm rãi kể cho Hạo Du nghe mọi chuyện. Trong khi kể còn chẳng thể kìm nén được cảm xúc cứ dâng trào mãnh liệt khiến lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Còn có lúc nước mắt rơi, Hạo Du ôm lấy Tiểu Minh ghì chặt vào trong lòng, nhè nhẹ lau chúng đi cho cô.
Rồi nghe Tiểu Minh kể xong, Hạo Du nói:
_Sáng mai đến thăm Đình Phong, cho anh đi với. Cả anh nữa cũng nợ anh ta.
Tiểu Minh sụt sịt mũi, tay tìm đến đan vào tay người yêu rồi sau đó mới liền gật đầu.
Một đêm trôi qua nhanh chóng. Bầu trời bảy giờ sáng trong vắt, phóng tầm mắt ra xa mãi mới nhìn thấy vài đám mây trắng điểm xuyết đơn độc tách rời nhau. Đâu đó đã có tiếng xe cộ đi lại.
Là sáng chủ nhật, trên đường tất nhiên lượng xe cộ đã bớt đi vài phần so với những ngày thường, Hạo Du lúc này đã chở Tiểu Minh từ nhà đến bệnh viện.
Gửi xe xong, Hạo Du tay xách túi sữa, rồi túi hoa quả đi bên Tiểu Minh thảnh thơi không cầm gì một mạch từ ngoài đi đến chỗ Đình Phong. Đi một lúc mới đến.
Có Tiểu Phần lúc này cũng đang ở đây.
Hai người bước vào mới biết Đình Phong vẫn đang ngủ.
_Tiểu Minh, bạn đến đấy à. Ơ, Hạo Du, sao…? – nhìn thấy Hạo Du, Tiểu Phần không thể không ngạc nhiên, tưởng rằng Hạo Du lúc này phải đang ở bên Đức chứ. _Hạo Du không đi du học nữa, hi, về ngay sau tớ đó. Thế Đình Phong vẫn đang ngủ à? Mà sao có mình bạn ở đây.
Cùng Hạo Du đi vào đặt nhẹ đống đồ mang theo lên tủ, Tiểu Minh vừa đến ngồi bên Đình Phong vừa nói.
Tiểu Phần buồn buồn đáp:
_Bố mẹ Đình Phong vừa về thôi, tớ bảo cứ để tớ ở lại trông. Còn Đình Phong đau quá, mãi đến gần sáng mới ngủ được. _Đình Phong vẫn đau sao, hôm qua anh ấy bảo tớ là hết đau rồi kia mà? _Ừm, vẫn đau chứ, sao mà hết nhanh vậy được.
Sau câu nói của Tiểu Phần, Tiểu Minh không nói gì nữa mà chỉ biết thở dài. Nhìn Đình Phong ngủ có vẻ mệt mỏi trên giường, Tiểu Minh thấy thật thương anh không sao chịu được. Mắt chăm chăm hướng vào anh phút chốc đã ngân ngấn niềm đau.
Vì Đình Phong vẫn ngủ nên cả ba cũng chỉ đối thoại vài câu qua lại, chủ yếu là tĩnh lặng ngồi nhìn nhau, nhìn “nhân vật chính” đang nằm trên giường đây. Phải đến gần chín giờ Đình Phong mới tỉnh, nhìn thấy Tiểu Minh bên cạnh mà mắt sáng cả lên.
Nhưng đến lúc thấy có thêm một người nữa đang ngồi đó cách mình không xa, mắt Đình Phong bỗng lại trở nên tối tăm.
Nhận ra điều đó, đoán Đình Phong thấy Hạo Du là người lạ, Tiểu Minh vội nói:
_Đây là Hạo Du, bạn trai em.
Dường như mắt Đình Phong lại thêm mờ mịt. Nhưng mấy phút sau lại thấy anh cười cười, vẫn là nụ cười ngốc nghếch vô cùng:
_Bạn trai Tiểu Minh sao? _Dạ vâng. _Có tốt với Tiểu Minh không thế? _Có ạ, anh ấy rất tốt với em.
Tiểu Minh hiền dịu cười với Đình Phong, tay khẽ đưa lên vuốt vuốt tóc cho “anh trai”. Rồi cầm lấy bàn tay Đình Phong, Tiểu Minh lại nói:
_Phong Phong, anh ngủ có ngon không? _Có, ngon lắm, ngủ rất ngon. _Vậy thì tốt rồi.
Đình Phong bây giờ cứ như con nít vậy, Tiểu Minh đau lòng nghĩ. Nhưng tự nhiên trong đầu lại cảm thấy đó cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Đình Phong có thể quên đi mọi chuyện trước kia, như thế cũng…đỡ khổ cho anh hơn.
Rồi không gian bỗng chìm trong sự yên ắng, không một tiếng động nào vang lên. Có họa chăng cũng chỉ là tiếng gió thổi lay lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ. Tiểu Minh ngồi đấy cứ nắm tay Đình Phong như vậy, Đình Phong thì không nói gì, Hạo Du, Tiểu Phần cũng chẳng lên tiếng.
Đến cả nửa tiếng sau.
_Tiểu Phần à, anh đói quá, anh muốn ăn.
Là Đình Phong. Tiểu Phần đứng bên cạnh anh vội vàng nói:
_Anh muốn ăn gì, ăn gì để em đi mua cho. _Ăn cháo. Em với Tiểu Minh đi mua cho anh đi. _Ăn cháo hả, được rồi, để em với Tiểu Phần đi mua cháo nhé. Hạo Du, anh ở lại đây với Đình Phong.
Tiểu Minh nghe Đình Phong nói vậy liền đứng lên ngay, tươi cười nói với Đình Phong xong cô lại quay ra nói thầm với Hạo Du ở đằng sau.
Rồi sau đó Tiểu Phần nhìn Đình Phong gật đầu, và cả hai nhanh chóng đi ra ngoài mua cháo.
Giờ chỉ còn lại Hạo Du với Đình Phong ở trong phòng. Hai người con trai ngồi đối diện với nhau.
Hạo Du nhìn Đình Phong có chút thương cảm cùng áy náy, dù sao cũng là cứu Tiểu Minh, cũng là lúc ấy muốn giúp mình nên bây giờ mới thành ra nông nỗi này.
Thế rồi đang định lên tiếng bắt chuyện cho Đình Phong đỡ buồn, Hạo Du bỗng nghe Đình Phong nói:
_Hạo Du, đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt thương hại như thế…
[…]
Sau khi Tiểu Minh với Hạo Du đã từ viện trở về, Tiểu Phần ngồi bên Đình Phong mới lên tiếng hỏi:
_Nãy anh nói chuyện gì với Hạo Du thế? _Có gì đâu. _Anh cho Hạo Du biết sự thật à, sao anh không giấu cậu ấy? _Hạo Du sẽ không nói cho Tiểu Minh biết, không cần phải giấu.
Đình Phong trầm giọng nói, nói xong vẻ mặt lại trở nên trầm ngâm.
Tiểu Phần cũng không tò mò hỏi Đình Phong nữa, cô lặng lẽ bổ cam Tiểu Minh vừa mang đến rồi bóc cho Đình Phong ăn tiếp. Nãy Tiểu Minh với Hạo Du còn ở đây cũng đã ăn mấy quả rồi.
_Em đút nhé. _Ừ.
Đình Phong nhẹ gật đầu. Thực ra đó cũng là một việc khá là khó khăn với anh. Kể cả tay chân, Đình Phong cũng chưa cử động lại bình thường được.
Nhưng thế cũng là may mắn lắm rồi, nếu bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, thật sự bị mất trí nhớ, cuộc sống sẽ còn khó khăn đến mức nào chứ.
_Đình Phong. _Ừ? _Anh còn đau lắm không?
Đình Phong nhìn vào mắt Tiểu Phần, hồi lâu mới lại khẽ gật đầu. Làm sao mà không đau cho nổi chứ.
_Lúc mới đến Tiểu Minh nói với em anh bảo hết đau rồi. _Ừ, không lẽ nói còn đau lắm.
Tiểu Phần chờ Đình Phong nói xong lại đút cam cho anh. Mắt cô tràn đầy đau xót. Đình Phong hẳn là đến lúc này vẫn còn yêu Tiểu Minh nhiều lắm, nên mới không muốn cô lo lắng cho mình.
Thậm chí cả chuyện nói dối là bị mất trí nhớ…
_Đình Phong, vì sao anh muốn nói dối Tiểu Minh như vậy? _Nhiều lý do. _……
Thấy Đình Phong có vẻ không muốn nói, Tiểu Phần cũng thôi.
Đút hết cam rồi, Tiểu Phần liền lấy khăn giấy lau miệng cho Đình Phong, rồi lại lặng lẽ dọn dẹp.
Tất cả những việc này, không phải cần Đình Phong cảm kích, là Tiểu Phần thật lòng tự nguyện.
Chợt đang im lặng, Đình Phong lại lên tiếng:
_Lúc bị tai nạn cứ tưởng sẽ chết, nên trót nói với cô ấy những lời không nên nói. Giờ hóa ra vẫn còn sống đây sợ Tiểu Minh bận tâm nên…
“Nên mới bảo mọi người nói dối là mình bị mất trí nhớ”, Tiểu Phần không cần Đình Phong nói cũng tự đoán ra được phần còn lại. Trong lòng thật không khỏi xúc động quá mức.
Đình Phong vì sao…lại tốt đến như thế chứ. Lúc nãy bảo cô ra ngoài với Tiểu Minh, hẳn là lại dặn dò Hạo Du phải chăm sóc Tiểu Minh cho tốt đây mà.
_Đình Phong, anh tốt quá.
Tiểu Phần nhìn Đình Phong, lý nhí nói. Rồi thấy anh quay ra nhìn cô rồi lại quay đi, nhìn xa xăm.
Đình Phong là nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài kia mà nghĩ đến mình, nghĩ đến Tiểu Minh.
Trước kia Đình Phong không tốt, ít nhất là không được như bây giờ. Là người con gái đó đã làm thay đổi anh.
Coi như đó là món quà cô tặng anh đi, Đình Phong không nuối tiếc gì chuyện đã qua nữa. Mọi kỉ niệm sẽ cho vào một cái hộp đóng kín, sẽ đóng vai một người mất trí nhớ đến suốt đời.
Anh cũng đã quyết định sẽ sớm rời xa nơi đây.
Bất chợt Đình Phong quay ra nhìn thẳng vào mắt Tiểu Phần.
_Tiểu Phần, anh tốt như vậy em có muốn đi theo anh không?
Nếu Đình Phong hỏi Tiểu Phần câu này lần thứ hai, Tiểu Phần chắc chắn sẽ trả lời là “có” không một chút do dự. Nhưng anh đã không làm điều đó cho đến khi cô đến tiễn anh ở sân bay một tháng sau đó.
Sân bay X bốn giờ ba mươi phút chiều.
Bốn bề tấp nập kẻ đón người đưa, nhìn đâu cũng thấy cảnh tưởng một người đi, năm bảy người tiễn.
Chỉ riêng Đình Phong.
Đình Phong sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục nên quyết định đi ra nước ngoài, hôm nay anh đi chỉ có mình Tiểu Phần đến tiễn.
Lúc Tiểu Phần hỏi anh vì sao, Đình Phong đã nói: “Anh không muốn nhìn thấy mẹ khóc. Trước kia đã rất nhiều lần thấy mà lại cứ dửng dưng, bây giờ thì thật không muốn thấy chút nào.”
Còn lúc Tiểu Phần thắc mắc tại sao Đình Phong thậm chí còn không cho Tiểu Minh biết, Đình Phong đã nói: “Cũng không muốn nhìn cô ấy khóc.”
Cả hai câu trả lời lúc đó đều làm Tiểu Phần suýt thì rơi nước mắt.
Thực ra vẫn còn một câu hỏi nữa Tiểu Phần không dám hỏi, vì sao anh lại không cấm cô đi tiễn mình…
Đình Phong hôm nay mặc áo mơ mi đen, quần bò đen, giầy đen, đeo kính đen, xách valy đen đứng ở sân bay không khỏi khiến mọi người xung quanh hiếu kì nhòm ngó.
Đứng đối diện anh là Tiểu Phần thật sự không giấu nổi nỗi buồn sâu thẳm con tim, mặt cứ buồn rười rượi.
_Đình Phong, anh sắp phải đi rồi. _Ừ, sắp đi rồi.
Đình Phong giọng đều đều đáp. Anh nhìn cô qua tấm kính đen, trong mắt cũng có hiện ra vài tia luyến tiếc.
Thực ra Đình Phong không nghĩ là Tiểu Phần sẽ từ chối mình như thế. Mà thôi, đi một mình cũng chẳng sao, Đình Phong không phải là người không biết cách tự chăm sóc bản thân, lo gì sang đó sẽ không sống được chứ.
Mà sao anh phải lo? Tiểu Phần chung quy lại cũng chẳng phải là người quan trọng với anh, sao mà Đình Phong lại có ý nghĩ Tiểu Phần không đi cùng thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mình chứ, thật vớ vẩn.
_Thôi anh đi đây. Em về đi Tiểu Phần.
Đình Phong vừa nói vừa định xách valy đi thì lại thấy Tiểu Phần giữ tay mình lại:
_Đình Phong, còn hơn hai mươi phút nữa…anh ở lại một chút được không? _Làm gì? _Nói chuyện ạ.
Nghe Tiểu Phần nói vậy, Đình Phong không hiểu suy nghĩ thế nào lại gật đầu.
Thực ra Tiểu Phần thấy Đình Phong đi nên vội vã nói vậy thôi chứ có biết nói gì với anh đâu.
Đứng nhìn Đình Phong mà Tiểu Phần buồn lại thêm buồn. Cô không nỡ rời xa anh chút nào. Một khoảng thời gian có thể coi là dài như vậy ở bên quan tâm, chăm sóc Đình Phong, anh chưa đi mà cô đã nhớ đến cồn cào ruột gan rồi.
Tiểu Phần thật sự không biết Đình Phong lên máy bay rồi, trở về nhà cô sẽ sống làm sao, sẽ nhớ anh không chịu nổi mất.
_Đình Phong. _Ừ? _Anh…sắp đi rồi. _Ừ. _Anh đi…mạnh khỏe nhé.
Đình Phong lúc này còn chẳng thèm ừ, chỉ khẽ gật đầu một cái.
_Vậy thôi anh đi đây. _Đợi…đợi đã Đình Phong… _Sao nữa? _Anh…anh sẽ trở về chứ? _Không biết nữa.
Đình Phong nói rồi lại xách valy toan bước đi.
Thì Tiểu Phần lại níu anh lại:
_Đợi đã… _Sao? _Có thể…có thể… _……? _Có thể…cho em…ôm anh một cái…, được không?
Cuối cùng Tiểu Phần cũng nói được cái câu đã luyện tập mất bao nhiêu hôm… Mặt cô lúc này nhìn đáng thương quá, sắp vì không nỡ xa Đình Phong mà phát khóc rồi.
_Có được không? – Tiểu Phần đỏ hoe mắt nhìn Đình Phong chờ đợi.
Thế rồi Đình Phong không hiểu suy nghĩ thế nào lại gật đầu.
Quả thật hai từ mừng rỡ không thể miêu tả được hết cảm xúc của Tiểu Phần lúc này.
Cô chợt nước mắt trào ra bước đến quàng tay ôm chặt lấy Đình Phong. Rất chặt, phút chốc cứ ngỡ anh là của cô.
Trái tim loạn nhịp trong lồng ngực, nó vừa hạnh phúc, lại vừa buồn thương da diết.
Dường như nó đang cố hòa nhịp đập với cái vật thể cùng loại trong lồng ngực người con trai này, tiếc là của người ta, không loạn nhịp vì nó…
Không sao, Tiểu Phần đâu cần điều đó chứ.
_Đình Phong, anh qua bên đấy nhớ chăm sóc mình thật tốt nhé.
Vẫn áp mặt vào ngực Đình Phong chưa muốn buông, Tiểu Phần nói trong nước mắt.
Chỉ dám nói như vậy thôi, không dám hơn. Cô không phải là gì của anh, câu “Em sẽ nhớ anh lắm” chỉ dám giữ trong lòng mà thôi.
_Phải sống thật tốt nhé, thật tốt đấy…
Tiểu Phần vẫn vừa khóc vừa nói.
Ngốc quá đi, người con gái này…
Đình Phong cau mày, tay vẫn buông xuôi, tất nhiên không hề có ý định đưa tay lên…
_Ừ, anh biết rồi.
|
Tiểu Phần đến lúc này không nỡ buông…cũng đành phải rời anh ra. Cô ngước lên nhìn gương mặt người mình yêu, hai tay còn đưa lên chạm vào mặt anh. Cô cố ngắm cho thật kĩ, cố khắc ghi hết hình ảnh anh vào trong tim trước khi anh đi. Sợ nhỡ…nhỡ không còn được gặp lại anh nữa, sợ có gặp cũng chẳng còn được lúc nào gần gũi anh như vậy nữa. Nhưng chỉ thấy trước mặt toàn là nước.
_Nín đi. Có phải sẽ không quay lại đâu mà khóc.
Đình Phong tỏ vẻ khó chịu nói. Thực ra…không hiểu sao rõ ràng lại không cảm thấy như vậy.
Lại xách valy định quay đi, Đình Phong chưa kịp nói gì bỗng lại từ xa nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình rất lớn:
_Phong Phong!
Quay ra thì ra…cô gái mình yêu.
_Phong Phong!
Tiểu Minh từ xa chạy lại, mặt nhăn nhó rất khó coi. Vừa chạy đến đã ôm chặt lấy Đình Phong rồi.
Tim Đình Phong nảy lên một nhịp.
_Phong Phong, anh đi sao…giấu em, anh… Ghét quá đi.
Tiểu Minh giận dỗi nói. Nhưng cô chưa khóc, ít nhất cũng không như cô gái kia, vậy mà anh cứ lo…
Đình Phong tay xoa xoa đầu Tiểu Minh, dịu dàng nói:
_Anh xin lỗi. Tiểu Minh ở nhà mạnh khỏe nhé. Anh sẽ nhớ em lắm. _Phong Phong, anh sang đó rồi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ chưa. Chú ý đến sức khỏe, ăn nhiều, cười nhiều nữa. _Ừ, anh biết rồi, anh biết rồi. _Bao giờ rảnh, nhớ về thăm bố mẹ, thăm em. _Ừ, anh sẽ về, rảnh sẽ về ngay. – thực ra định sẽ không quay lại nữa. _Em sẽ nhớ anh lắm đấy. _Anh cũng thế, sẽ nhớ em gái của anh lắm, sẽ nhớ lắm. _Vậy thôi, anh đi đi, đi đi không muộn. Phong Phong, em rất yêu anh, anh trai, em gái rất yêu anh.
Đình Phong nghe Tiểu Minh nói… Thực cười không được, khóc không xong.
_Ừ, anh cũng thế, anh trai cũng rất yêu em gái. Vậy anh đi nhé. _Anh đi.
Tiểu Minh lúc này mới rời Đình Phong ra, mắt cũng hoe đỏ. Bây giờ Đình Phong không còn lưu luyến gì nữa, xách valy cứ thế rời đi, không quay lưng lại đến một lần.
Tiểu Phần ở đằng sau…vẫn khóc.
Một lúc sau trong phòng chờ, Đình Phong nhận được tin nhắn của cô.
“Đôi khi người ta đến với nhau không phải bởi chữ yêu mà chỉ bởi chữ cần. Em mong một ngày nào đó trở về, anh sẽ nói anh cần em. Đình Phong, dù thế nào em cũng sẽ chờ anh.”
Có ai nhìn thấy không, Đình Phong trên môi nở một nụ cười?
Xem tiếp Chương 54
Tối hôm ấy cả bố mẹ Hạo Du cũng đến nhà Tiểu Minh ăn tối. Một bữa tiệc nho nhỏ diễn ra trong sự ấm áp và vui vẻ, hai gia đình vẫn thân thiết như ngày nào, nhất là vì đôi Hạo Du – Tiểu Minh giờ tuy không phải vợ chồng nhưng lại còn quấn quýt nhau hơn trước nên các bậc phụ huynh thật sự rất hài lòng. Thậm chí đã ngấm ngầm chuyện…tương lai cho cả hai.
Ăn tráng miệng xong, nhân lúc bố mẹ hai bên ngồi nói chuyện, hai bạn trẻ của chúng ta liền “lẻn” đi chơi riêng.
Ra phía sau nhà, Tiểu Minh cùng Hạo Du ngồi trên chiếc tháp – nơi Tiểu Minh gọi là xứ sở riêng của mình, cùng nhau tận hưởng cảnh thiên nhiên tuyệt vời, xung quanh là cánh đồng cỏ bạt ngàn, phía trên là cả một bầu trời bao la cao vời vợi. Tiểu Minh tựa đầu vào vai một nửa yêu thương, khẽ buông rèm mi, tĩnh lặng thả mình vào bản giao hưởng bất tận của gió.
Hạo Du ngồi bên tay quàng qua eo ôm lấy Tiểu Minh, liên tục thơm lên tóc cô. Đèn bốn bên soi sáng khuôn mặt cậu, có lẽ chỉ có thể dùng bốn từ “vô cùng thỏa mãn” mới có thể miêu tả được.
Khung cảnh khi ấy thật lãng mạn làm sao…
Cứ ngồi bên nhau bình yên như thế, không cần nói gì, trái tim cả hai vẫn cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc ngày một trở lớn hơn.
Một lúc sau thôi dựa vào vai Hạo Du nữa, Tiểu Minh mới ngồi dậy ngước lên ngắm bầu trời đầy sao.
Có phải ông trời ưu ái hai người quá không nhỉ, mà sao hôm nay trên trời lại nhiều sao thế kia.
_Hạo Du, anh nhìn kìa, ngôi sao kia to chưa? _Đâu, anh có thấy đâu? _Kia kìa, vừa to vừa sáng, có phải sao Bắc Đẩu không nhỉ?
Tiểu Minh chỉ tay về phía xa xa, hào hứng nói, còn quay lại nhìn Hạo Du cười rất tươi.
Thì chợt thấy có vẻ Hạo Du chẳng để ý gì đến những gì mình vừa nói, chẳng phải cậu đang nhìn chăm chăm vào cô đó sao.
_Hạo Du, anh nhìn đi đâu, em đang chỉ sao cho anh xem kia mà. – Tiểu Minh giận dỗi nói. _Anh đang ngắm sao mà. _Sao đâu, sao trên mặt em chắc?
Tiểu Minh vẫn chu môi, phồng má.
Suýt thì làm Hạo Du chảy máu mũi đấy biết không?
Lại thơm lên tóc Tiểu Minh lần nữa, Hạo Du liền đưa tay ôm chặt lấy cô vào lòng:
_Ừ, em là ngôi sao sáng nhất, rạng rỡ nhất. _Anh nịnh em đấy à? _Không, anh nói thật đấy, thề luôn.
Hạo Du nói có vẻ rất nghiêm túc, nhưng lại cười khì khì, ngay lập tức bị Tiểu Minh véo má một cái, rồi véo mũi một cái, rồi…
_Thôi thôi mà, anh thua, anh thua rồi. _Xí. _Nhưng mà anh nói thật đấy. Yêu em lắm. _Đáng ghét.
Tiểu Minh lại nũng nịu, dụi đầu vào ngực Hạo Du như một con mèo con ngoan ngoãn, hai má lại có điểm ửng hồng.
Hạo Du ôm người yêu chân thật nói:
_Em yêu này, em hát cho anh nghe đi. _Hát sao? _Ừ, nhớ giọng hát của em quá. Nhớ lắm ấy. _Vậy để em hát cho anh nghe.
Tiểu Minh nói rồi híp mắt cười, nụ cười tròn xinh duyên dáng, đôi môi hồng quyến rũ, hai má phúng phính. Nếu không phải vừa bảo cô hát, chắc Hạo Du đã ngay lúc này hôn Tiểu Minh một cái cho cô hết thở nổi luôn rồi.
Vậy là phải đợi cô hát xong đã.
_Anh đang nghe nè, hát đi em. – Hạo Du có phần nôn nóng. _Ừ, em hát đây, nghe kĩ nhé.
“Thật khó để chìm vào giấc ngủ mỗi đêm Vì em cứ mãi nghĩ về anh Và cảm xúc đó đến từ sâu thẳm trong em Em cố giấu những tình cảm mà em dành cho anh Cố gạt chúng khỏi tâm trí em Em không biết làm gì nữa Nên em khóc…”
_Sao bài hát gì mà nghe buồn thế, thôi không phải hát nữa đâu. _Vậy để em tìm bài khác.
Tiểu Minh thấy Hạo Du không thích, liền chiều ý cậu nghĩ ngợi tìm một bài hát khác. Đôi môi hồng vô tình lại chu lên khi cô suy nghĩ, một lần nữa làm trái tim Hạo Du đập loạn lên.
Thực ra là không cần phải hát nữa đâu mà. Tiểu Minh có nghe thấy tim Hạo Du đang gào lên như thế không?
_A, em hát nè.
“Em vẫn ngay bên cạnh anh đây thôi, mà sao dường như là quá xa. Đã rất nhiều lần em cố nói ra nhưng con tim em thực sự quá sợ hãi anh ạ. Nhìn anh từ đằng xa là tất cả những gì em có thể làm… Có một kẻ ngốc chỉ biết đứng nhìn… Bởi vì anh có thể sẽ xa em nếu em thổ lộ những gì con tim em thật sự cảm nhận…ư…”
Tiểu Minh còn chưa hát xong bỗng bị ai đó…bịt miệng.
Hạo Du từ khi nào đã cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, dường như là đã không thể đợi thêm được nữa.
Mấy phút sau buông Tiểu Minh ra, Hạo Du liền bị “ai đó”…lườm:
_Em đang hát kia mà. _Xin lỗi, nhưng tại vẻ mặt của em làm anh…không thể nào mà…kiềm chế được. – Hạo Du ngượng ngùng nói, nhưng mà rõ là đang sung sướng lắm kia kìa. _Ghét thế không biết. _Cho anh hôn cái nữa nhé, được không? _Không. _Đi mà. _Anh là hư lắm đấy nhá.
Nói thế mà Tiểu Minh lại nhắm mắt lại là sao. Hình như là lại “thông đồng” với Hạo Du rồi.
Thế là dưới bầu trời cao lồng lộng với những ngôi sao sáng rực rỡ, có một đôi trai gái ngây ngất chìm trong những nụ hôn nồng nàn và đắm say…
Nhưng đúng lúc nhiệt tình yêu làm nóng cả khung cảnh xung quanh ấy, chiếc điện thoại trong túi áo khoác của Tiểu Minh bỗng vô duyên vang lên.
_Ư…mẹ, em nghe đã.
Đang hôn đành dừng lại, Tiểu Minh vội nghe máy.
_Mẹ, con đây ạ. _Mi Mi, hai đứa đang ở đâu? Giờ bố mẹ định đến viện thăm Đình Phong, hai đứa có đi không? _Thăm Đình Phong bây giờ ấy ạ. Thôi để sáng mai con sang, trưa nay con cũng đến rồi mà, bố mẹ cứ đi đi ạ. _Ừ, liệu mà về sớm. Tối nay phải về nhà đấy. _Dạ.
Nghe mẹ dặn dò thêm vài câu nữa Tiểu Minh mới dập máy quay ra nhìn Hạo Du nhoẻn cười. Cứ tưởng lại được…hôn tiếp chứ, chỉ thấy Hạo Du vẻ mặt ngạc nhiên hỏi cô:
_Đình Phong sao mà bố mẹ em phải đến thăm thế. À mà nhắc đến anh ta… Đình Phong cho em biết anh đi du học à?
Nhắc đến Đình Phong Tiểu Minh không khỏi có chút không vui, nói:
_Dạ. Là anh ấy nói. Nói từ trước hôm anh đi một ngày, còn bảo em mau mau đến tìm anh nữa. _Vậy à. Thực ra anh đã dặn Đình Phong không được nói với em.
Tiểu Minh thở dài:
_Nếu không phải lúc đó em vui mừng quá mà chạy đi chẳng hề để ý đến mọi thứ xung quanh, giờ Đình Phong đã không phải nằm viện, lại càng không bị mất trí nhớ như thế.
_Nằm viện, mất trí nhớ?
Hạo Du ngạc nhiên đến mức không hiểu mình có nghe nhầm không nữa, còn mất bình tĩnh mà hỏi lớn.
Tiểu Minh lúc này chẳng nhìn Hạo Du nữa, hướng mặt lên những vì sao, cô lấy giọng chậm rãi kể cho Hạo Du nghe mọi chuyện. Trong khi kể còn chẳng thể kìm nén được cảm xúc cứ dâng trào mãnh liệt khiến lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Còn có lúc nước mắt rơi, Hạo Du ôm lấy Tiểu Minh ghì chặt vào trong lòng, nhè nhẹ lau chúng đi cho cô.
Rồi nghe Tiểu Minh kể xong, Hạo Du nói:
_Sáng mai đến thăm Đình Phong, cho anh đi với. Cả anh nữa cũng nợ anh ta.
Tiểu Minh sụt sịt mũi, tay tìm đến đan vào tay người yêu rồi sau đó mới liền gật đầu.
Một đêm trôi qua nhanh chóng. Bầu trời bảy giờ sáng trong vắt, phóng tầm mắt ra xa mãi mới nhìn thấy vài đám mây trắng điểm xuyết đơn độc tách rời nhau. Đâu đó đã có tiếng xe cộ đi lại.
Là sáng chủ nhật, trên đường tất nhiên lượng xe cộ đã bớt đi vài phần so với những ngày thường, Hạo Du lúc này đã chở Tiểu Minh từ nhà đến bệnh viện.
Gửi xe xong, Hạo Du tay xách túi sữa, rồi túi hoa quả đi bên Tiểu Minh thảnh thơi không cầm gì một mạch từ ngoài đi đến chỗ Đình Phong. Đi một lúc mới đến.
Có Tiểu Phần lúc này cũng đang ở đây.
Hai người bước vào mới biết Đình Phong vẫn đang ngủ.
_Tiểu Minh, bạn đến đấy à. Ơ, Hạo Du, sao…? – nhìn thấy Hạo Du, Tiểu Phần không thể không ngạc nhiên, tưởng rằng Hạo Du lúc này phải đang ở bên Đức chứ. _Hạo Du không đi du học nữa, hi, về ngay sau tớ đó. Thế Đình Phong vẫn đang ngủ à? Mà sao có mình bạn ở đây.
Cùng Hạo Du đi vào đặt nhẹ đống đồ mang theo lên tủ, Tiểu Minh vừa đến ngồi bên Đình Phong vừa nói.
Tiểu Phần buồn buồn đáp:
_Bố mẹ Đình Phong vừa về thôi, tớ bảo cứ để tớ ở lại trông. Còn Đình Phong đau quá, mãi đến gần sáng mới ngủ được. _Đình Phong vẫn đau sao, hôm qua anh ấy bảo tớ là hết đau rồi kia mà? _Ừm, vẫn đau chứ, sao mà hết nhanh vậy được.
Sau câu nói của Tiểu Phần, Tiểu Minh không nói gì nữa mà chỉ biết thở dài. Nhìn Đình Phong ngủ có vẻ mệt mỏi trên giường, Tiểu Minh thấy thật thương anh không sao chịu được. Mắt chăm chăm hướng vào anh phút chốc đã ngân ngấn niềm đau.
|
Vì Đình Phong vẫn ngủ nên cả ba cũng chỉ đối thoại vài câu qua lại, chủ yếu là tĩnh lặng ngồi nhìn nhau, nhìn “nhân vật chính” đang nằm trên giường đây. Phải đến gần chín giờ Đình Phong mới tỉnh, nhìn thấy Tiểu Minh bên cạnh mà mắt sáng cả lên.
Nhưng đến lúc thấy có thêm một người nữa đang ngồi đó cách mình không xa, mắt Đình Phong bỗng lại trở nên tối tăm.
Nhận ra điều đó, đoán Đình Phong thấy Hạo Du là người lạ, Tiểu Minh vội nói:
_Đây là Hạo Du, bạn trai em.
Dường như mắt Đình Phong lại thêm mờ mịt. Nhưng mấy phút sau lại thấy anh cười cười, vẫn là nụ cười ngốc nghếch vô cùng:
_Bạn trai Tiểu Minh sao? _Dạ vâng. _Có tốt với Tiểu Minh không thế? _Có ạ, anh ấy rất tốt với em.
Tiểu Minh hiền dịu cười với Đình Phong, tay khẽ đưa lên vuốt vuốt tóc cho “anh trai”. Rồi cầm lấy bàn tay Đình Phong, Tiểu Minh lại nói:
_Phong Phong, anh ngủ có ngon không? _Có, ngon lắm, ngủ rất ngon. _Vậy thì tốt rồi.
Đình Phong bây giờ cứ như con nít vậy, Tiểu Minh đau lòng nghĩ. Nhưng tự nhiên trong đầu lại cảm thấy đó cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Đình Phong có thể quên đi mọi chuyện trước kia, như thế cũng…đỡ khổ cho anh hơn.
Rồi không gian bỗng chìm trong sự yên ắng, không một tiếng động nào vang lên. Có họa chăng cũng chỉ là tiếng gió thổi lay lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ. Tiểu Minh ngồi đấy cứ nắm tay Đình Phong như vậy, Đình Phong thì không nói gì, Hạo Du, Tiểu Phần cũng chẳng lên tiếng.
Đến cả nửa tiếng sau.
_Tiểu Phần à, anh đói quá, anh muốn ăn.
Là Đình Phong. Tiểu Phần đứng bên cạnh anh vội vàng nói:
_Anh muốn ăn gì, ăn gì để em đi mua cho. _Ăn cháo. Em với Tiểu Minh đi mua cho anh đi. _Ăn cháo hả, được rồi, để em với Tiểu Phần đi mua cháo nhé. Hạo Du, anh ở lại đây với Đình Phong.
Tiểu Minh nghe Đình Phong nói vậy liền đứng lên ngay, tươi cười nói với Đình Phong xong cô lại quay ra nói thầm với Hạo Du ở đằng sau.
Rồi sau đó Tiểu Phần nhìn Đình Phong gật đầu, và cả hai nhanh chóng đi ra ngoài mua cháo.
Giờ chỉ còn lại Hạo Du với Đình Phong ở trong phòng. Hai người con trai ngồi đối diện với nhau.
Hạo Du nhìn Đình Phong có chút thương cảm cùng áy náy, dù sao cũng là cứu Tiểu Minh, cũng là lúc ấy muốn giúp mình nên bây giờ mới thành ra nông nỗi này.
Thế rồi đang định lên tiếng bắt chuyện cho Đình Phong đỡ buồn, Hạo Du bỗng nghe Đình Phong nói:
_Hạo Du, đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt thương hại như thế…
[…]
Sau khi Tiểu Minh với Hạo Du đã từ viện trở về, Tiểu Phần ngồi bên Đình Phong mới lên tiếng hỏi:
_Nãy anh nói chuyện gì với Hạo Du thế? _Có gì đâu. _Anh cho Hạo Du biết sự thật à, sao anh không giấu cậu ấy? _Hạo Du sẽ không nói cho Tiểu Minh biết, không cần phải giấu.
Đình Phong trầm giọng nói, nói xong vẻ mặt lại trở nên trầm ngâm.
Tiểu Phần cũng không tò mò hỏi Đình Phong nữa, cô lặng lẽ bổ cam Tiểu Minh vừa mang đến rồi bóc cho Đình Phong ăn tiếp. Nãy Tiểu Minh với Hạo Du còn ở đây cũng đã ăn mấy quả rồi.
_Em đút nhé. _Ừ.
Đình Phong nhẹ gật đầu. Thực ra đó cũng là một việc khá là khó khăn với anh. Kể cả tay chân, Đình Phong cũng chưa cử động lại bình thường được.
Nhưng thế cũng là may mắn lắm rồi, nếu bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, thật sự bị mất trí nhớ, cuộc sống sẽ còn khó khăn đến mức nào chứ.
_Đình Phong. _Ừ? _Anh còn đau lắm không?
Đình Phong nhìn vào mắt Tiểu Phần, hồi lâu mới lại khẽ gật đầu. Làm sao mà không đau cho nổi chứ.
_Lúc mới đến Tiểu Minh nói với em anh bảo hết đau rồi. _Ừ, không lẽ nói còn đau lắm.
Tiểu Phần chờ Đình Phong nói xong lại đút cam cho anh. Mắt cô tràn đầy đau xót. Đình Phong hẳn là đến lúc này vẫn còn yêu Tiểu Minh nhiều lắm, nên mới không muốn cô lo lắng cho mình.
Thậm chí cả chuyện nói dối là bị mất trí nhớ…
_Đình Phong, vì sao anh muốn nói dối Tiểu Minh như vậy? _Nhiều lý do. _……
Thấy Đình Phong có vẻ không muốn nói, Tiểu Phần cũng thôi.
Đút hết cam rồi, Tiểu Phần liền lấy khăn giấy lau miệng cho Đình Phong, rồi lại lặng lẽ dọn dẹp.
Tất cả những việc này, không phải cần Đình Phong cảm kích, là Tiểu Phần thật lòng tự nguyện.
Chợt đang im lặng, Đình Phong lại lên tiếng:
_Lúc bị tai nạn cứ tưởng sẽ chết, nên trót nói với cô ấy những lời không nên nói. Giờ hóa ra vẫn còn sống đây sợ Tiểu Minh bận tâm nên…
“Nên mới bảo mọi người nói dối là mình bị mất trí nhớ”, Tiểu Phần không cần Đình Phong nói cũng tự đoán ra được phần còn lại. Trong lòng thật không khỏi xúc động quá mức.
Đình Phong vì sao…lại tốt đến như thế chứ. Lúc nãy bảo cô ra ngoài với Tiểu Minh, hẳn là lại dặn dò Hạo Du phải chăm sóc Tiểu Minh cho tốt đây mà.
_Đình Phong, anh tốt quá.
Tiểu Phần nhìn Đình Phong, lý nhí nói. Rồi thấy anh quay ra nhìn cô rồi lại quay đi, nhìn xa xăm.
Đình Phong là nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài kia mà nghĩ đến mình, nghĩ đến Tiểu Minh.
Trước kia Đình Phong không tốt, ít nhất là không được như bây giờ. Là người con gái đó đã làm thay đổi anh.
Coi như đó là món quà cô tặng anh đi, Đình Phong không nuối tiếc gì chuyện đã qua nữa. Mọi kỉ niệm sẽ cho vào một cái hộp đóng kín, sẽ đóng vai một người mất trí nhớ đến suốt đời.
Anh cũng đã quyết định sẽ sớm rời xa nơi đây.
Bất chợt Đình Phong quay ra nhìn thẳng vào mắt Tiểu Phần.
_Tiểu Phần, anh tốt như vậy em có muốn đi theo anh không?
Nếu Đình Phong hỏi Tiểu Phần câu này lần thứ hai, Tiểu Phần chắc chắn sẽ trả lời là “có” không một chút do dự. Nhưng anh đã không làm điều đó cho đến khi cô đến tiễn anh ở sân bay một tháng sau đó.
Sân bay X bốn giờ ba mươi phút chiều.
Bốn bề tấp nập kẻ đón người đưa, nhìn đâu cũng thấy cảnh tưởng một người đi, năm bảy người tiễn.
Chỉ riêng Đình Phong.
Đình Phong sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục nên quyết định đi ra nước ngoài, hôm nay anh đi chỉ có mình Tiểu Phần đến tiễn.
Lúc Tiểu Phần hỏi anh vì sao, Đình Phong đã nói: “Anh không muốn nhìn thấy mẹ khóc. Trước kia đã rất nhiều lần thấy mà lại cứ dửng dưng, bây giờ thì thật không muốn thấy chút nào.”
Còn lúc Tiểu Phần thắc mắc tại sao Đình Phong thậm chí còn không cho Tiểu Minh biết, Đình Phong đã nói: “Cũng không muốn nhìn cô ấy khóc.”
Cả hai câu trả lời lúc đó đều làm Tiểu Phần suýt thì rơi nước mắt.
Thực ra vẫn còn một câu hỏi nữa Tiểu Phần không dám hỏi, vì sao anh lại không cấm cô đi tiễn mình…
Đình Phong hôm nay mặc áo mơ mi đen, quần bò đen, giầy đen, đeo kính đen, xách valy đen đứng ở sân bay không khỏi khiến mọi người xung quanh hiếu kì nhòm ngó.
Đứng đối diện anh là Tiểu Phần thật sự không giấu nổi nỗi buồn sâu thẳm con tim, mặt cứ buồn rười rượi.
_Đình Phong, anh sắp phải đi rồi. _Ừ, sắp đi rồi.
Đình Phong giọng đều đều đáp. Anh nhìn cô qua tấm kính đen, trong mắt cũng có hiện ra vài tia luyến tiếc.
Thực ra Đình Phong không nghĩ là Tiểu Phần sẽ từ chối mình như thế. Mà thôi, đi một mình cũng chẳng sao, Đình Phong không phải là người không biết cách tự chăm sóc bản thân, lo gì sang đó sẽ không sống được chứ.
Mà sao anh phải lo? Tiểu Phần chung quy lại cũng chẳng phải là người quan trọng với anh, sao mà Đình Phong lại có ý nghĩ Tiểu Phần không đi cùng thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mình chứ, thật vớ vẩn.
_Thôi anh đi đây. Em về đi Tiểu Phần.
Đình Phong vừa nói vừa định xách valy đi thì lại thấy Tiểu Phần giữ tay mình lại:
_Đình Phong, còn hơn hai mươi phút nữa…anh ở lại một chút được không? _Làm gì? _Nói chuyện ạ.
Nghe Tiểu Phần nói vậy, Đình Phong không hiểu suy nghĩ thế nào lại gật đầu.
Thực ra Tiểu Phần thấy Đình Phong đi nên vội vã nói vậy thôi chứ có biết nói gì với anh đâu.
Đứng nhìn Đình Phong mà Tiểu Phần buồn lại thêm buồn. Cô không nỡ rời xa anh chút nào. Một khoảng thời gian có thể coi là dài như vậy ở bên quan tâm, chăm sóc Đình Phong, anh chưa đi mà cô đã nhớ đến cồn cào ruột gan rồi.
Tiểu Phần thật sự không biết Đình Phong lên máy bay rồi, trở về nhà cô sẽ sống làm sao, sẽ nhớ anh không chịu nổi mất.
_Đình Phong. _Ừ? _Anh…sắp đi rồi. _Ừ. _Anh đi…mạnh khỏe nhé.
Đình Phong lúc này còn chẳng thèm ừ, chỉ khẽ gật đầu một cái.
_Vậy thôi anh đi đây. _Đợi…đợi đã Đình Phong… _Sao nữa? _Anh…anh sẽ trở về chứ? _Không biết nữa.
Đình Phong nói rồi lại xách valy toan bước đi.
Thì Tiểu Phần lại níu anh lại:
_Đợi đã… _Sao? _Có thể…có thể… _……? _Có thể…cho em…ôm anh một cái…, được không?
Cuối cùng Tiểu Phần cũng nói được cái câu đã luyện tập mất bao nhiêu hôm… Mặt cô lúc này nhìn đáng thương quá, sắp vì không nỡ xa Đình Phong mà phát khóc rồi.
_Có được không? – Tiểu Phần đỏ hoe mắt nhìn Đình Phong chờ đợi.
Thế rồi Đình Phong không hiểu suy nghĩ thế nào lại gật đầu.
Quả thật hai từ mừng rỡ không thể miêu tả được hết cảm xúc của Tiểu Phần lúc này.
Cô chợt nước mắt trào ra bước đến quàng tay ôm chặt lấy Đình Phong. Rất chặt, phút chốc cứ ngỡ anh là của cô.
Trái tim loạn nhịp trong lồng ngực, nó vừa hạnh phúc, lại vừa buồn thương da diết.
Dường như nó đang cố hòa nhịp đập với cái vật thể cùng loại trong lồng ngực người con trai này, tiếc là của người ta, không loạn nhịp vì nó…
Không sao, Tiểu Phần đâu cần điều đó chứ.
_Đình Phong, anh qua bên đấy nhớ chăm sóc mình thật tốt nhé.
Vẫn áp mặt vào ngực Đình Phong chưa muốn buông, Tiểu Phần nói trong nước mắt.
Chỉ dám nói như vậy thôi, không dám hơn. Cô không phải là gì của anh, câu “Em sẽ nhớ anh lắm” chỉ dám giữ trong lòng mà thôi.
_Phải sống thật tốt nhé, thật tốt đấy…
Tiểu Phần vẫn vừa khóc vừa nói.
Ngốc quá đi, người con gái này…
Đình Phong cau mày, tay vẫn buông xuôi, tất nhiên không hề có ý định đưa tay lên…
_Ừ, anh biết rồi.
Tiểu Phần đến lúc này không nỡ buông…cũng đành phải rời anh ra. Cô ngước lên nhìn gương mặt người mình yêu, hai tay còn đưa lên chạm vào mặt anh. Cô cố ngắm cho thật kĩ, cố khắc ghi hết hình ảnh anh vào trong tim trước khi anh đi. Sợ nhỡ…nhỡ không còn được gặp lại anh nữa, sợ có gặp cũng chẳng còn được lúc nào gần gũi anh như vậy nữa. Nhưng chỉ thấy trước mặt toàn là nước.
_Nín đi. Có phải sẽ không quay lại đâu mà khóc.
Đình Phong tỏ vẻ khó chịu nói. Thực ra…không hiểu sao rõ ràng lại không cảm thấy như vậy.
Lại xách valy định quay đi, Đình Phong chưa kịp nói gì bỗng lại từ xa nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình rất lớn:
_Phong Phong!
Quay ra thì ra…cô gái mình yêu.
_Phong Phong!
Tiểu Minh từ xa chạy lại, mặt nhăn nhó rất khó coi. Vừa chạy đến đã ôm chặt lấy Đình Phong rồi.
Tim Đình Phong nảy lên một nhịp.
_Phong Phong, anh đi sao…giấu em, anh… Ghét quá đi.
Tiểu Minh giận dỗi nói. Nhưng cô chưa khóc, ít nhất cũng không như cô gái kia, vậy mà anh cứ lo…
Đình Phong tay xoa xoa đầu Tiểu Minh, dịu dàng nói:
_Anh xin lỗi. Tiểu Minh ở nhà mạnh khỏe nhé. Anh sẽ nhớ em lắm. _Phong Phong, anh sang đó rồi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ chưa. Chú ý đến sức khỏe, ăn nhiều, cười nhiều nữa. _Ừ, anh biết rồi, anh biết rồi. _Bao giờ rảnh, nhớ về thăm bố mẹ, thăm em. _Ừ, anh sẽ về, rảnh sẽ về ngay. – thực ra định sẽ không quay lại nữa. _Em sẽ nhớ anh lắm đấy. _Anh cũng thế, sẽ nhớ em gái của anh lắm, sẽ nhớ lắm. _Vậy thôi, anh đi đi, đi đi không muộn. Phong Phong, em rất yêu anh, anh trai, em gái rất yêu anh.
Đình Phong nghe Tiểu Minh nói… Thực cười không được, khóc không xong.
_Ừ, anh cũng thế, anh trai cũng rất yêu em gái. Vậy anh đi nhé. _Anh đi.
Tiểu Minh lúc này mới rời Đình Phong ra, mắt cũng hoe đỏ. Bây giờ Đình Phong không còn lưu luyến gì nữa, xách valy cứ thế rời đi, không quay lưng lại đến một lần.
Tiểu Phần ở đằng sau…vẫn khóc.
Một lúc sau trong phòng chờ, Đình Phong nhận được tin nhắn của cô.
“Đôi khi người ta đến với nhau không phải bởi chữ yêu mà chỉ bởi chữ cần. Em mong một ngày nào đó trở về, anh sẽ nói anh cần em. Đình Phong, dù thế nào em cũng sẽ chờ anh.”
Có ai nhìn thấy không, Đình Phong trên môi nở một nụ cười?
|
CHƯƠNG CUỐI): CUỐI CÙNG…MÌNH CŨNG THUỘC VỀ NHAU!
_…Định mệnh đã an bài rồi, sớm muộn gì em cũng là của anh thôi. _Anh rất hạnh phúc, Tiểu Minh ạ, có phải cảm ơn ông trời bao nhiêu lần, anh cũng nguyện nói hết cho em…ngồi đếm. _Ừ, cảm ơn em, cảm ơn ông trời, trải qua biết bao nhiêu chuyện… Cuối cùng…mình cũng thuộc về nhau!
Chờ quá giờ máy bay cất cánh rồi, Tiểu Minh với Hạo Du mới từ sân bay ra về. Tiểu Phần được Tiểu Minh an ủi mãi, cuối cùng cũng nín khóc, cũng đã rời đi không bao lâu.
Vì lúc biết tin Đình Phong đi Mỹ quá muộn, Tiểu Minh với Hạo Du không kịp lấy xe mà gọi ngay chiếc taxi gần đó nên giờ lại đi taxi về. Ở trên xe, đang ngồi dựa vai Hạo Du, Tiểu Minh chợt ngẩng lên nhìn cậu nói:
_Hạo Du này. _Ừ, sao thế? _Chuyện Đình Phong đi du học ấy, bố mẹ nuôi nói với em là đã bảo với Đình Phong đó là mong muốn của anh ấy. _Vậy à? _Dạ, còn bảo để anh ấy đi du học vì sợ Đình Phong ở lại đây sẽ nhớ ra mọi chuyện nữa.
Lúc này mới hiểu ý Tiểu Minh muốn nói gì, Hạo Du chỉ nhẹ cười, âu yếm véo mũi cô một cái.
Tiểu Minh cũng không nói thêm gì, cô lại như trước tựa đầu vào anh, mắt hướng thẳng về đằng trước. Qua tấm kính trong suốt nhìn rõ cảnh xe cộ đông đúc chen chúc nhau trên đường, Tiểu Minh không khỏi thấy may mắn vì ngồi trong xe đây vô cùng là thoải mái, nắng không đến đầu, lại còn có chỗ dựa rõ êm nữa chứ.
Chỉ muốn ngồi luôn trong này ngủ một giấc rồi tí cứ để Hạo Du sẽ bế cô xuống xe sau, Tiểu Minh nghĩ, rồi nhắm ngay mắt vào.
Còn Hạo Du kề bên lại trầm ngâm suy nghĩ. Cậu biết tất cả những gì Tiểu Minh vừa nói đều là do “bố mẹ nuôi” cô nói dối cô. Đình Phong thật sự đâu mất trí nhớ, hôm ấy có hai người ở bệnh viện còn đã dặn dò cậu.
“Hãy chăm sóc cho em gái tôi thật tốt. Nếu cô ấy phải chịu bất cứ ấm ức gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Hạo Du khi đó thực khâm phục và ngưỡng mộ Đình Phong vô cùng. Cũng đã nói lời cám ơn và xin lỗi đến người con trai ấy.
Giờ không chỉ Tiểu Minh, mà cả cậu nữa, đều đã mắc nợ anh ta rất nhiều.
Nhưng cũng may mọi chuyện tất cả đã kết thúc rồi.
Hạo Du bỗng cười cười mãn nguyện, quay ra nhìn Tiểu Minh đôi hàng mi thanh tú đã khép lại từ bao giờ, cậu dịu dàng đưa tay ra siết chặt lấy tay cô, thì thầm những lời nói như rót mật vào tai:
_Vợ yêu, yêu em nhất trên đời.
Cứ nghĩ là Tiểu Minh ngủ mất rồi, đột nhiên lại thấy cô cọ cọ đầu vào cổ anh như con mèo con làm nũng chủ, rồi còn cất giọng lanh lảnh, môi chu lên:
_Ai là vợ anh chứ? _Không em thì ai nữa. – Hạo Du vẫn nói rất ngọt. _Không phải, ly hôn rồi kia mà. Giờ em chỉ là bạn gái anh thôi.
Lại ngẩng lên nhìn Hạo Du, Tiểu Minh nói, tay đưa lên chọc chọc vào má cậu, nhìn vô cùng…đanh đá.
Hạo Du lập tức bắt lấy tay cô, lắc lắc đầu:
_Không, ai đã ly hôn, tờ giấy nhàu nát năm xưa em đưa cho anh đó, anh đã ký đâu, chúng ta cũng chưa từng…ra tòa, thế nào gọi là ly hôn, em vẫn là vợ anh.
Nói rất chắc chắn, mắt Hạo Du hơi sáng lên. Chợt thấy Tiểu Minh híp mắt cười rất gian, hóa ra Hạo Du chưa biết gì hết.
Cô nói giọng giảng giải:
_Hạo Du, chúng ta vốn không cần ra tòa, tờ giấy đó cũng chỉ là hình thức thôi, mình chưa đăng ký kết hôn mà. Mà đến bây giờ sao anh có thể nghĩ là người ta cho phép mình đăng ký lúc mới 16 tuổi chứ hả anh ngốc của em.
Nói xong thấy mặt Hạo Du cứ nghệt ra. Sau đó là thể hiện nét mặt thất vọng nhìn đến là thảm thương.
Nhưng cuối cùng, cuối cùng, lại lấy ngay lại được…phong độ của mình, Hạo Du nói lớn:
_Vậy thì có sao, giờ đi đăng ký, vậy là được. Bây giờ chúng ta đi đăng ký.
Nói đoạn Hạo Du quay ngay ra định nói với anh tài xế thì bất chợt bị Tiểu Minh che miệng lại, một tay còn lại đưa lên “suỵt” một cái rất dài.
_Đợi đã, nghe em nói đã.
Ú ớ, muốn nói cũng không được, Hạo Du đành gật đầu, trước đó ra hiệu bảo cô bỏ tay xuống đã, nhưng Tiểu Minh không chịu.
_Hạo Du, em đã nói với bố mẹ rồi, cả với bố mẹ anh. Bao giờ anh học xong đại học, có việc làm, chúng ta sẽ kết hôn, như những cặp đôi bình thường khác.
Hạo Du lắc đầu. Lúc này Tiểu Minh mới bỏ tay khỏi miệng cậu, lại tiếp tục nói:
_Em nghĩ như vậy sẽ tốt hơn Hạo Du ạ. _Tại sao? Anh thấy bây giờ chúng ta đi đăng ký và kết hôn luôn chẳng là có gì không tốt hết. Em lại bắt anh đợi nữa, thật sự là anh không chịu nổi nữa rồi. – Hạo Du nhăn mặt nói. _Hạo Du, anh nhớ không, bốn năm trước chúng ta lấy nhau không có tình yêu, mọi chuyện đã tồi tệ thế nào. Bây giờ em chỉ muốn chúng ta có một mối tình bền chặt như bao người, rồi đến khi nào anh có đủ điều kiện để có thể cho em một mái ấm đảm bảo về cả mặt vật chất lẫn tinh thần, lúc ấy mình lấy nhau là hợp hơn cả.
Tiểu Minh vẫn tiếp tục giảng giải cho Hạo Du với thái độ rất nghiêm túc, rồi thấy mặt cậu cũng bớt nhăn nhó hơn. Nhưng sự thực là Hạo Du không thể nào chờ đợi hơn được nữa.
_Đằng nào chúng ra cũng ở với nhau mà. _Không, em đã nghĩ rồi, bố mẹ em cũng ủng hộ, em…chỉ ở với anh nốt hôm nay thôi. Ngày mai em sẽ về ở cùng bố mẹ. _Em… _Hạo Du, anh nghe em đi. Anh nghĩ kĩ xem, những gì em nói có đúng không? Chỉ là thêm bốn năm anh học đại học nữa, nếu chẳng hạn anh đi du học, em vẫn chờ được anh kia mà, đằng này, chúng ta vẫn được ở bên nhau, yêu nhau như bất kì cặp đôi bình thường nào khác. Quan trọng không phải ở tờ giấy đăng ký kết hôn mà quan trọng ở việc chúng ta sẽ chung sống với nhau suốt cuộc đời anh ạ.
Tiểu Minh là mang những lời nói của mẹ hôm trước ra nói với Hạo Du.
Thực ra còn một câu nữa của bố, cô chỉ giữ trong lòng không nói ra: “Mi Mi, con nghe bố nói đây. Bố mẹ biết Hạo Du rất yêu con, nhưng con cũng phải biết là bố mẹ còn yêu con hơn thế. Nếu là gả con cho Đình Phong, bố mẹ thật không còn gì phải lo nghĩ, vì Đình Phong đủ trưởng thành và chín chắn để làm chỗ dựa cho con cả cuộc đời, làm trụ cột vững chắc cho gia đình tương lai của con. Nhưng là Hạo Du…nó thực sự vẫn chưa làm bố mẹ tin tưởng mà giao con cho được. Hai đứa hãy cứ yêu nhau thêm một thời gian nữa rồi hẵng nghĩ đến chuyện kết hôn, đến khi nào cả hai đứa đều trưởng thành hơn, sẵn sàng tư tưởng xây dựng gia đình riêng, vì đó là việc vô cùng hệ trọng. Rút kinh nghiệm sai lầm bốn năm về trước, con hãy nghĩ đi, bố mẹ là đều nghĩ cho hạnh phúc cả đời của con”.
Đó là những lời khuyên dù có nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Minh đều thấy thật sự không còn gì để phản đối, và thật rất cảm kích với những lời bố nói. Bố mẹ đều là lo nghĩ cho cô cả.
Nói xong rồi thấy Hạo Du có vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, Tiểu Minh cũng bớt căng thẳng hơn nắm chặt lấy tay cậu, dịu hiền cười:
_Hạo Du, anh nghĩ đi. Dù sao, em cũng tin, cho dù thế nào chúng ta cũng sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, sẽ không “chán nhau” như những cặp đôi bình thường khác.
Lại thấy lông mày Hạo Du giãn ra thêm được một ít. Mất vài phút sau mới thấy cậu lên tiếng sau một cái thở như dài hàng thế kỷ:
_Thôi được rồi, anh chấp nhận. Định mệnh đã an bài rồi, sớm muộn gì em cũng là của anh thôi. Anh sẽ chờ.
Rồi Hạo Du ôm lấy Tiểu Minh và nhẹ thơm lên tóc cô, chẳng hề để ý anh tài xế kia có thấy hay không những cử chỉ thân mật này của hai người.
_Nhưng chúng ta hãy hứa với nhau nhé, cho dù ở bất kỳ thời điểm nào cũng sẽ vẫn yêu nhau như ngày đầu tiên.
Là giọng nói vô cùng dịu êm nhưng lại chứa một sự quyết tâm lớn đến lạ thường.
Tiểu Minh áp mặt vào ngực Hạo Du, vui mừng gật đầu, hai má cô hây hây đỏ.
Tình yêu của cô và Hạo Du đã vượt qua nhiều sóng gió như vậy, Tiểu Minh tin để con thuyền chở hai người này cập bến bờ hạnh phúc, thêm một khoảng thời gian nữa thôi, cô sẽ chờ được. Hai người sẽ mãi yêu nhau không rời. Cho dù bao nhiêu thời gian trôi qua, cho dù bao nhiêu chuyện vui buồn xảy ra, sẽ mãi giữ lời hứa hôm nay.
“…cho dù ở bất kỳ thời điểm nào cũng sẽ vẫn yêu nhau như ngày đầu tiên.”
* * * * * *
Là buổi tối cuối cùng Tiểu Minh ở cùng Hạo Du, ngày mai cô sẽ trở về sống với bố mẹ, sẽ hoàn toàn giống như các cặp đôi bình thường khác cho đến lúc hai người lấy nhau.
Hạo Du đang rửa bát trong bếp, còn Tiểu Minh thì ngồi trên sofa đọc truyện, bên cạnh là mèo Hạo Minh béo tròn xoay đang lười biếng liếm liếm lông. Hôm trước Hạo Du quyết định đi du học nên đã mang hết bọn mèo đến nhà bố mẹ nhờ chăm hộ, giờ Hạo Du không đi nữa nên nãy hai người đã cùng đi đón nó về đây, và chỉ đón Hạo Minh thôi.
Cảm nhận được cái-vật-thể-đầy-lông đó đang “lăm le” trèo lên người mình, Tiểu Minh liền bỏ ngay quyển truyện xuống, dịu dàng bế Hạo Minh vào lòng, ve vuốt bộ lông mượt mà của nó, không khỏi mừng vui khi nghĩ về những kỉ niệm đẹp đẽ vô cùng giữa “ba người”.
Khoảng thời gian Hạo Du tặng cho cô con mèo này, là khoảng thời gian Tiểu Minh chẳng bao giờ có thể quên được. Đó là những phút giây đầu tiên, và là những phút giây vô cùng hiếm hoi Hạo Du đối xử dịu dàng với cô bốn năm về trước. Cô lúc đấy thật không bao giờ có thể nghĩ đến một ngày, Hạo Du và cô lại có một tình yêu quá đỗi ngọt ngào và tràn đầy hạnh phúc như bây giờ đâu.
_Em yêu, đang làm gì thế?
Hạo Du từ lúc nào đã đi ra, chưa kịp ngồi xuống đã ôm lấy Tiểu Minh nhẹ thơm lên má cô một cái. Ánh mắt vô cùng âu yếm, dịu dàng.
Đấy, một Hạo Du thế này bốn năm trước Tiểu Minh có bao giờ dám nghĩ đến chứ.
_Hì, em ôm Hạo Minh. Nó càng ngày càng béo anh ạ, anh xem, phải đến năm cân rồi, khéo lại hơn ấy. Anh chăm thế nào mà giỏi ghê.
Tiểu Minh hai tay nhấc bổng Hạo Minh lên, xoay qua xoay lại con mèo đoán đoán rồi lại hạ nó xuống vuốt ve. Hai mắt nó lim dim nhìn đến là yêu.
Hạo Du ngồi đấy nheo nheo mắt nhìn “hai mẹ con”, thật cảm thấy trong tim, hạnh phúc cứ mỗi lúc lại thêm ngập tràn.
_Sau này em về ở với anh, anh còn chăm em hơn thế ấy chứ. _Ý, anh này, anh so em với mèo à. _Hihi, thì là anh nói thế.
Hạo Du cười cười trước lời nũng nịu của Tiểu Minh, thật không kìm được lại thơm lên má Tiểu Minh lần nữa, còn cố tình cúi xuống chút nữa chạm nhẹ một cái vào môi cô.
Tiểu Minh bị động chỉ biết ngồi đấy e thẹn cười, không nói gì. Hai má từ khi nào đã ửng đỏ.
Thỏa mãn rồi, cũng ngồi xuống bên Tiểu Minh nghịch nghịch giơ lên giơ xuống cái chân mập mạp của Hạo Minh, Hạo Du thấy quyển truyện cô đang đọc để đó mới hỏi:
_Em đọc truyện à, gì đây, cuối cùng…mình cũng thuộc về nhau hả, nghe hay đấy nhỉ. _Hi, bao giờ anh đọc thử xem, em thấy hai nhân vật chính trong đó rất giống chúng mình đấy. _Vậy hả. Anh không thích truyện tình cảm lắm nhưng mà…bao giờ rảnh anh sẽ đọc, hihi, yêu em quá. _Em cũng thế, mà để tính xem nào, từ ngày mai trở đi, ít nhất chúng ta có hơn mười tiếng không được nhìn mặt nhau đó.
Tiểu Minh vừa nói vừa quay ra nhìn Hạo Du, thấy cậu khẽ gật đầu:
_Ừ, sẽ nhớ em lắm đây, haiz. _Hihi, cố gắng lên. Mà Hạo Du, anh còn phải đi thi đại học nữa chứ nhỉ? – Tiểu Minh đột nhiên nghĩ đến. _Không, học sinh giỏi quốc gia được tuyển thẳng, em yêu ạ.
Nghe Hạo Du nói, Tiểu Minh thật không khỏi trong mắt tràn đầy ánh sáng ngưỡng mộ hướng vào người con trai ưu tú quá mức ngồi bên cạnh. Chợt nghĩ đến mình… Lúc thi đại học cô đã chật vật cùng Đình Phong ôn tập thế nào chứ, vậy mà suýt nữa đã không đỗ, thật xấu hổ với anh quá.
_Hihi, anh giỏi ghê, giỏi ghê. – Tiểu Minh cười gượng. _Ngốc quá, nhìn em kìa.
Hạo Du nhìn mặt Tiểu Minh mà bật cười, rồi thấy cô lườm là im bặt luôn.
Thấy Hạo Du “ngoan ngoãn” nghe lời mình như vậy, Tiểu Minh mới thấy thật hãnh diện làm sao, bạn trai ưu tú thì đã sao nào, cuối cùng vẫn là phải nghe lời cô thôi. Mới nghĩ thế mà đã thấy cái sướng nó đi đến toàn thân rồi.
Tiểu Minh gian manh ngồi đó cười. Rồi bỗng nhiên nghĩ ra điều gì lại làm mặt nghiêm túc quay ra nhìn Hạo Du, hỏi:
_Hạo Du, anh yêu em chứ? _Ừ, tất nhiên rồi, sao tự nhiên hỏi thế? _Nhiều không? _Có, rất nhiều. _Nhiều thế nào? _Ơ, Tiểu Minh, em hỏi gì lạ thế, còn không biết hay sao còn hỏi?
Hạo Du nghe Tiểu Minh hỏi toàn những câu rõ là…biết thừa rồi, liền có chút bất bình hỏi lại. Thì lại nghe cô nói:
_Thì anh cứ trả lời em đi. _Ừm, thì…rất nhiều, nhiều như sao trên trời.
Tiểu Minh nghe Hạo Du chợt lắc đầu có vẻ thất vọng.
_Sao thế? _Câu trả lời…không chấp nhận. _Ơ, thế em muốn thế nào, yêu em nhiều hơn tất cả mọi thứ tồn tại trên vũ trụ, đã được chưa?
Tiểu Minh vẫn nhăn mặt, tỏ vẻ không đồng ý.
_Vẫn chưa đúng ý em sao. À, anh biết rồi, tình yêu anh dành cho em không có gì có thể sánh nổi.
Hạo Du rất hào hứng nói, chợt thấy Tiểu Minh thở dài ngán ngẩm bế Hạo Minh chuyển sang bên Hạo Du rồi quay lưng đi thẳng về phía cầu thang, không nói không rằng. Làm Hạo Du ngồi đấy mặt cứ nghệt ra không hiểu gì.
Như vậy mà còn chưa đúng sao? Hạo Du ngốc nghếch ngồi nghĩ, thấy con gái đúng thật là khó hiểu.
_Hạo Minh, mày thấy cô ấy có khó hiểu không?
Lại bắt bắt cái chân béo mụp của Hạo Minh, Hạo Du cuối cùng cũng thở dài một cái. Rồi thấy quyển truyện cô không mang đi mà để bên cạnh, cậu liền cầm lên xem.
Cái truyện Cuối cùng…mình cũng thuộc về nhau đó…Hạo Du bỗng thấy có một đoạn hội thoại hình như là của hai nhân vật chính:
“Anh yêu em chứ?” “Ừ, tất nhiên, yêu em nhiều lắm ấy.” “Nhiều thế nào anh nói xem.” “Bằng tất cả trái tim anh.” “Vậy thôi hả?” “Ừ, vậy thôi. Nếu yêu em nhiều hơn cả con tim anh nữa thì anh biết giữ tình yêu ấy ở đâu bây giờ, đúng không?” “Hì hì, đúng rồi, em cũng yêu anh như thế đấy, bằng tất cả trái em. Trả lời hay lắm, thưởng cho anh một cái hôn nè.”
Hạo Du lúc này thật sự khẳng định được một điều: con gái là chúa khó hiểu.
Thế rồi đặt nhẹ Hạo Minh lười biếng xuống đất, cầm quyển truyện đó cũng đi về phòng, Hạo Du thấy Tiểu Minh đang nằm trên giường, quay lưng ra ngoài, không biết có phải giận cậu rồi không?
Mà cậu có làm gì sai đâu nào, khổ thế đấy.
Hạo Du đi vào nhẹ nhàng, rồi thật khẽ trèo lên giường. Cậu từ đằng sau ôm ngay lấy cô vào lòng.
_Tiểu Minh, anh biết câu trả lời rồi. _Câu trả lời gì? – nghe Tiểu Minh nói lạnh lùng chưa kìa. _Thì anh yêu em nhiều thế nào ý. _Thế nào? _Hì, thì bằng tất cả con tim anh, đủ chưa? _Chưa đủ. _Hả, còn chưa đủ, chẳng phải… – chẳng phải trong truyện kia nói vậy hay sao, Hạo Du không khỏi nhăn nhó mặt mũi. _Chưa đủ, phải bằng tất cả con tim anh, bằng tất cả tâm trí anh, bằng tất cả mọi giác quan của anh, có nghĩ cũng chỉ được nghĩ đến em thôi, cũng chỉ được nhìn mỗi em thôi. _Sao em còn tham lam hơn cô nhân vật trong truyện kia nữa. _Vậy anh không chịu chứ gì? _Không, anh chịu, anh chịu chứ, sao lại không. Nhưng mà…dù sao anh cũng trả lời đúng rồi, em…thưởng cho anh một cái hôn đi nào. _Còn đòi thưởng nữa.
Tiểu Minh vừa nói vừa quay lại nhìn Hạo Du, nói là nói thế mà miệng lại tủm tỉm cười.
_Thôi được rồi, thưởng cho anh một phát cắn.
Hạo Du thích chí cười sung sướng lắm, mắt nhắm ngay lại, không khỏi hồi hộp chờ đợi.
Tiểu Minh cũng không để Hạo Du đợi lâu, liền ngay đó cũng nhắm mắt lại từ từ đưa môi chạm vào môi Hạo Du. Nhẹ nhàng dùng lưỡi làm mềm môi anh rồi mới tiến vào trong “thưởng thức”.
Vị ngọt tan dần trong miệng, từ nơi có hai vật thể triền miên quấn lấy nhau không muốn rời ấy.
Hạnh phúc khẽ len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể của đôi trai gái, trái tim hai người đã cùng hòa chung nhịp đập, cùng thổn thức trong tình yêu thương mãnh liệt.
Kết thúc nụ hôn nồng nàn, đắm say ấy, Hạo Du ngay vài giây sau lại chủ động tiến tới, tiếp tục nụ hôn thứ hai cuồng nhiệt.
Thực sự không muốn rời nhau ra tí nào đâu.
_Anh rất hạnh phúc, Tiểu Minh ạ, có phải cảm ơn ông trời bao nhiêu lần, anh cũng nguyện nói hết cho em…ngồi đếm.
Quyến luyến nhau hơn ba phút, Hạo Du lại ôm Tiểu Minh vào lòng, vẻ mặt rất mãn nguyện.
Tiểu Minh nghe Hạo Du nói rõ là quá…khôn lỏi, nhưng dụi đầu vào ngực anh, cô chỉ nói:
_Cảm ơn em nữa chứ, sao lại cảm ơn mỗi ông trời nhỉ? _Ừ, cảm ơn em, cảm ơn ông trời, trải qua biết bao nhiêu chuyện… Cuối cùng…mình cũng thuộc về nhau!
|
CUỐI CÙNG MÌNH CŨNG THUỘC VỀ NHAU
SINH EM BÉ
Đã hơn một năm sau ngày cưới của Tiểu Minh và Hạo Du. Một buổi sáng thứ sáu đẹp trời, Tiểu Minh nhận được điện thoại của Tú Giang rủ đi thăm Gia Nhi – người chị họ mới sinh em bé. Nhưng Tiểu Minh vì cũng phải đến thăm thầy giáo của mình, vợ cũng mới đẻ, nên đành từ chối cô bạn thân trong tiếc nuối. Là thầy Tử Nam – thầy chủ nhiệm lớp 10 cũ của cô, lúc thầy cưới cô cũng đã không đến thăm rồi.
Chuẩn bị đồ cho ông xã đi làm rồi, Tiểu Minh cũng thay đồ và lên xe ngay, gần mười lăm phút sau mới đến trước cửa nhà thầy, là ngôi nhà cao tầng khác hẳn với nhà trước kia Tiểu Minh có đến một lần. Thế rồi không ngờ cô lại bắt gặp Tú Giang ở đây.
Hóa ra phu nhân của thầy Tử Nam không ai khác lại chính là bà chị Gia Nhi ghê gớm của Tú Giang – bạn thân cô.
_Không ngờ lại trùng hợp thế nha Tiểu Minh. _Hóa ra là cùng một nơi cả.
Hai người nhìn nhau cứ cười mãi.
Gặp lại Gia Nhi sau một thời gian rất dài, phải nói là quá dài, thật cũng không ai muốn nhắc lại chuyện xưa. Mấy “cô gái” tíu tít cười nói, một lúc mới vào xem em bé mới sinh được gần hai tháng.
Là một cặp sinh đôi một nam một nữ, hai đứa nhỏ dễ thương vô cùng, lại còn ngoan nữa chứ, nựng nựng vài cái là theo ngay. Tiểu Minh thích thú bế ngay thằng bé vào lòng, Tú Giang cũng ôm đứa còn lại lên xuýt xoa. Thật trẻ con sao mà đáng yêu thế chứ. Chân tay mặt mũi cái gì cũng nhỏ xíu hết.
Cuối buổi sáng hôm ấy, trên đường về, Tiểu Minh quay sang hỏi Tú Giang:
_Tú Giang, thầy với chị Gia Nhi cưới nhau lâu rồi mà giờ mới sinh em bé nhỉ. _Ừ, là hai người kế hoạch đấy. _Vậy sao, thế cậu với anh Nhất Thiên thế nào hả Tú Giang, có kế hoạch gì không?
Tú Giang nghe Tiểu Minh hỏi mặt bỗng đỏ bừng lên:
_À ừ thì…bọn tớ cũng chưa nghĩ tới chuyện sinh em bé.
Tiểu Minh cũng chẳng hề để ý đến sắc mặt cô bạn, chép chép miệng, đôi mắt bỗng mơ mơ màng màng:
_Tớ với Hạo Du thì định cưới một năm rồi mới tính đến chuyện sinh con. Ấy thế mà đã hơn một năm rồi kia đấy. _Vậy còn không mau sinh một đứa. – Tú Giang nhìn Tiểu Minh khích lệ.
Tiểu Minh nghe Tú Giang nói thì chỉ cười một cái đáp trả, không nói thêm gì.
Về nhà hôm ấy, Tiểu Minh nấu ăn trong bếp mà không hiểu sao miệng cứ tủm tỉm cười mãi. Cô nghĩ đến hai đứa trẻ con thầy Nam. Nghĩ rồi không khỏi…thèm thuồng. Thì ra cảm giác có một đứa trẻ trong nhà, cảm giác được ôm ấp chúng trong vòng tay và nuôi nấng chúng lớn lên từng ngày lại thích đến như thế. Rồi cô lại chợt nghĩ đến con của mình và Hạo Du trong tương lai mà bỗng chốc nóng bừng hai má.
Tiểu Minh nấu gần xong bữa cơm thì Hạo Du về. Vừa về đã gọi toáng lên “Vợ ơi” từ ngoài cửa, không biết anh định khoe gì với cô đây.
_Vợ ơi, vợ ơi. _Có gì mà anh có vẻ vui mừng thế. Chưa nhìn thấy mặt mà đã nghe thấy tiếng rồi. _Hì, vợ yêu à. _Sao thế?
Tiểu Minh nhìn Hạo Du đầy nghi vấn. Rõ là anh cười rất gian. Không lẽ là làm sai điều gì với cô nên định nịnh nọt?
Hạo Du phấn khích đưa tay ôm lấy eo vợ, cười tươi nói:
_Tháng này em chưa có đúng không vợ yêu? _Có g… À, chưa, sao anh hỏi thế? _Thì anh chưa thấy nên hỏi thôi. Bao lâu rồi ý nhỉ.
Tiểu Minh thấy Hạo Du có vẻ hỏi thật nên cũng ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, mấy giây mới nói:
_Một, hai tuần gì đó. Mà anh để ý ghê, em cũng quên mất. _Hihi, quên thế nào được chứ. Vậy chiều nay mình đi viện khám nha.
Nghe Hạo Du nói, Tiểu Minh phản ứng nhanh lẹ gạt ngay đi:
_Đến hiệu thuốc hỏi mua thuốc điều hòa là được mà, đi viện làm gì ạ?
Chợt thấy Hạo Du xoa xoa bụng Tiểu Minh, khẽ thơm lên trán cô, còn nói như trách yêu:
_Vợ ngốc này nữa.
Đến lúc này Tiểu Minh mới hiểu Hạo Du muốn nói gì.
_Ý anh là có em bé sao? _Chứ còn gì nữa. _Nhưng lần nào cũng dùng biện pháp mà? _Anh tính cả rồi, vậy nha, chiều anh đưa em đi khám.
Hạo Du lại gian tà cười, khẽ cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào của Tiểu Minh một cái. Anh thấy thật vui mừng quá đỗi khi nghĩ đến chuyện sắp sửa được làm bố. Ở văn phòng luật sư của anh, anh là người trẻ nhất, ai cũng lên bố cả rồi…
Chiều hôm ấy, Tiểu Minh vừa mới ngủ dậy đã bị Hạo Du giục đi cho sớm. Hai vợ chồng lật đật chuẩn bị rồi lên xe đi ngay. Hạo Du có vẻ như rất…thông thạo đường đến phòng khám, đưa thẳng Tiểu Minh đến đó, không hề cần có người chỉ đường. May là phòng khám lúc này chỉ có một chiếc xe máy để ở ngoài thôi, chứng tỏ đang vắng người.
Hạo Du dựng xe xong là dắt vợ vào ngay. Tiểu Minh đi bên cạnh anh từ chỗ lấy hồ sơ vào trong mà không khỏi tủm tỉm cười một mình khi nghĩ thầm: hóa ra Hạo Du cũng mong có con đến thế.
Bất ngờ đôi vợ chồng vừa đi vào thì bắt gặp Tú Giang đi ra từ đó. Bên cạnh là Nhất Thiên. Thảo nào mà cái xe bên ngoài nhìn quen thế. Tiểu Minh tròn mắt nhìn, Tú Giang sau mấy phút ngạc nhiên thì mặt cứ đỏ bừng lên.
_A, Hạo Du, cũng đưa vợ đi khám em bé hả? – Nhất Thiên đưa tay ra bắt tay Hạo Du, cười cười hỏi.
Hạo Du rất tự hào trả lời:
_Ừ, Tiểu Giang cũng có rồi hả? _Ba tuần rồi ạ.
Tú Giang ngượng nghịu nói, hai má đỏ hồng, lập tức sắc mặt Tiểu Minh đang tươi tỉnh rớt luôn một cái xuống thành u ám:
_Tú Giang, rõ là sáng nay cậu…cậu… _Hihi Tiểu Minh à – Tú Giang cười cười – bận quá nên tớ cũng đâu biết, thôi hai người vào khám nhanh nhé, xem kết quả thế nào. _Ừ thế hai người đi cẩn thận nhé.
Hạo Du chưa kịp để Tiểu Minh trả lời gì đã nhanh nhảu tiếp lời, rồi nháy mắt một cái đã đưa vợ mình vào trong, mặt hớn hớn hở hở.
Sáu rưỡi chiều, Hạo Du đã ở nhà ngồi vắt chân lên ghế sofa, tay cầm chắc tờ giấy ghi kết quả. Mắt anh cứ chòng chọc nhìn vào đấy không rời, miệng thì cứ lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng ngốc nghếch khiến người ta nhìn một cái đã không nhịn được cười.
_Trời ơi, tại sao em vẫn chưa có em bé hả vợ yêu. Tại sao lại thế chứ. Anh đã tính rồi kia mà.
Hạo Du thực muốn khóc mà, nãy đi ra còn bị Nhất Thiên cười nhạo nữa, sao lại bi thảm như thế.
Tiểu Minh từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề, giật luôn lấy tờ giấy kết quả trong tay Hạo Du ra rồi bộp một phát đập nó xuống bàn kính, hết sức thản nhiên nói: _Ăn cơm đã, có gì tối nay đi ngủ sớm.
_Ngủ sớm, ngủ sớm sao? – mặt Hạo Du phút chốc lại trở nên tươi tỉnh. _Ừ, ngủ sớm. _Vậy là ba ngày liên tiếp sao? Hôm qua rồi, hôm nay nữa, mai nữa. – Hạo Du còn đưa tay ra đếm đếm. _Ừ, vào ăn cơm.
Kết quả là cả bữa cơm hôm ấy, mặt Hạo Du cứ gọi là y như hoa đúng mùa nở rộ. Vừa ăn vừa cười, nhìn…chướng mắt kinh khủng. Tiểu Minh ngồi đối diện không khỏi lắc đầu ngao ngán, nhưng tất nhiên vẫn vui lắm, cô cảm nhận được tình cảm dạt dào anh dành cho gia đình này, cho cả đứa con trong tương lai của hai người. Nghĩ đến cái vẻ mặt ngốc nghếch đến không tả nổi lúc cả hai đi ra khỏi phòng khám, Tiểu Minh chỉ muốn phá lên cười. Dọn dẹp, “chuẩn bị” xong, Tiểu Minh đang định vào phòng thì nghe thấy có tiếng điện thoại bàn. Cô vội nhấc máy, là Tiểu Phần đầu dây bên kia giọng khá hoảng hốt:
_Tiểu Minh à, tớ có thai rồi, làm thế nào bây giờ? _Hả, bạn có thai? _Ừ, tớ mua que về thử, hai vạch rồi, biết làm thế nào bây giờ? _Có…thì sinh thôi. – ôi, Tiểu Minh đang muốn có chết đi được, sao phải lo lắng thế kia chứ. _Nhưng mà…nhưng mà…bọn tớ chưa cưới mà.
Tưởng tượng ra vẻ mặt “thiểu não” của Tiểu Phần ở đầu dây bên kia, Tiểu Minh lúc này mới chợt nhớ… Ra thế.
_Vậy hai người mau mau làm đám cưới, rồi đường đường chính chính sinh đứa bé ra, vậy là được rồi. Không mau bụng tớ to rồi không thể nào đi dự được đâu đây này. _Tiểu Minh, bạn cũng có em bé rồi sao? _À ừ… _Từ bao giờ mà không nói cho tớ biết.
Là Tiểu Minh nói dối thôi, thật là vẻ mặt cô lúc này y hệt Tú Giang vừa nãy.
_Hihi, cũng mới mới… _Hic, thế đấy, bạn bè tệ quá trời, có mà cũng không thèm thông báo nữa. _Hihi. _Vậy thôi bạn đi nghỉ đi Tiểu Minh. Nhớ dưỡng thai cẩn thận nhé. Tớ…phải đi nói với Đình Phong đây. _Ừ ừ, bạn mau đi đi. Rồi nhanh nhanh cho tớ ăn cỗ cưới nhé. _Hihi, ừ, chào bạn.
Tiểu Minh không đợi Tiểu Phần dập máy, chính mình dập trước. Rồi cô bỗng sau cái thở dài thườn thượt là một vẻ mặt hết sức…quyết tâm. Tay cô nắm chắc. Mắt sáng lên.
Nhất định không được để thua kém bạn bè!
Thế rồi Tiểu Minh hùng hổ đi ngay lên chỗ Hạo Du, thấy anh đang lạch cạch máy tính liền giục:
_Hạo Du, anh còn ngồi đấy, đi ngủ sớm thôi. Mình tạo baby, nhất định phải có baby.
Hạo Du nghe vợ cũng vội cuống cuồng, đứng lên ngay không chậm trễ.
_Ừ ừ, anh chuẩn bị tí đã, vợ yêu đợi anh tí nhé.
“…♫♪♫…Mình cùng tạo baby. Cùng tạo baby…♫♪♫…”
Hạo Du nghêu ngao hát, hết sức vui vẻ đi “chuẩn bị”. Rồi sau đó trước khi tắt đèn nhảy lên giường vẫn còn tuyên bố vô cùng khí thế:
_Anh đã sẵn sàng tạo baby rồi đây vợ yêu!
SINH EM BÉ
Đã hơn một năm sau ngày cưới của Tiểu Minh và Hạo Du. Một buổi sáng thứ sáu đẹp trời, Tiểu Minh nhận được điện thoại của Tú Giang rủ đi thăm Gia Nhi – người chị họ mới sinh em bé. Nhưng Tiểu Minh vì cũng phải đến thăm thầy giáo của mình, vợ cũng mới đẻ, nên đành từ chối cô bạn thân trong tiếc nuối. Là thầy Tử Nam – thầy chủ nhiệm lớp 10 cũ của cô, lúc thầy cưới cô cũng đã không đến thăm rồi.
Chuẩn bị đồ cho ông xã đi làm rồi, Tiểu Minh cũng thay đồ và lên xe ngay, gần mười lăm phút sau mới đến trước cửa nhà thầy, là ngôi nhà cao tầng khác hẳn với nhà trước kia Tiểu Minh có đến một lần. Thế rồi không ngờ cô lại bắt gặp Tú Giang ở đây.
Hóa ra phu nhân của thầy Tử Nam không ai khác lại chính là bà chị Gia Nhi ghê gớm của Tú Giang – bạn thân cô.
_Không ngờ lại trùng hợp thế nha Tiểu Minh. _Hóa ra là cùng một nơi cả.
Hai người nhìn nhau cứ cười mãi.
Gặp lại Gia Nhi sau một thời gian rất dài, phải nói là quá dài, thật cũng không ai muốn nhắc lại chuyện xưa. Mấy “cô gái” tíu tít cười nói, một lúc mới vào xem em bé mới sinh được gần hai tháng.
Là một cặp sinh đôi một nam một nữ, hai đứa nhỏ dễ thương vô cùng, lại còn ngoan nữa chứ, nựng nựng vài cái là theo ngay. Tiểu Minh thích thú bế ngay thằng bé vào lòng, Tú Giang cũng ôm đứa còn lại lên xuýt xoa. Thật trẻ con sao mà đáng yêu thế chứ. Chân tay mặt mũi cái gì cũng nhỏ xíu hết.
Cuối buổi sáng hôm ấy, trên đường về, Tiểu Minh quay sang hỏi Tú Giang:
_Tú Giang, thầy với chị Gia Nhi cưới nhau lâu rồi mà giờ mới sinh em bé nhỉ. _Ừ, là hai người kế hoạch đấy. _Vậy sao, thế cậu với anh Nhất Thiên thế nào hả Tú Giang, có kế hoạch gì không?
Tú Giang nghe Tiểu Minh hỏi mặt bỗng đỏ bừng lên:
_À ừ thì…bọn tớ cũng chưa nghĩ tới chuyện sinh em bé.
Tiểu Minh cũng chẳng hề để ý đến sắc mặt cô bạn, chép chép miệng, đôi mắt bỗng mơ mơ màng màng:
_Tớ với Hạo Du thì định cưới một năm rồi mới tính đến chuyện sinh con. Ấy thế mà đã hơn một năm rồi kia đấy. _Vậy còn không mau sinh một đứa. – Tú Giang nhìn Tiểu Minh khích lệ.
Tiểu Minh nghe Tú Giang nói thì chỉ cười một cái đáp trả, không nói thêm gì.
Về nhà hôm ấy, Tiểu Minh nấu ăn trong bếp mà không hiểu sao miệng cứ tủm tỉm cười mãi. Cô nghĩ đến hai đứa trẻ con thầy Nam. Nghĩ rồi không khỏi…thèm thuồng. Thì ra cảm giác có một đứa trẻ trong nhà, cảm giác được ôm ấp chúng trong vòng tay và nuôi nấng chúng lớn lên từng ngày lại thích đến như thế. Rồi cô lại chợt nghĩ đến con của mình và Hạo Du trong tương lai mà bỗng chốc nóng bừng hai má.
Tiểu Minh nấu gần xong bữa cơm thì Hạo Du về. Vừa về đã gọi toáng lên “Vợ ơi” từ ngoài cửa, không biết anh định khoe gì với cô đây.
_Vợ ơi, vợ ơi. _Có gì mà anh có vẻ vui mừng thế. Chưa nhìn thấy mặt mà đã nghe thấy tiếng rồi. _Hì, vợ yêu à. _Sao thế?
Tiểu Minh nhìn Hạo Du đầy nghi vấn. Rõ là anh cười rất gian. Không lẽ là làm sai điều gì với cô nên định nịnh nọt?
Hạo Du phấn khích đưa tay ôm lấy eo vợ, cười tươi nói:
_Tháng này em chưa có đúng không vợ yêu? _Có g… À, chưa, sao anh hỏi thế? _Thì anh chưa thấy nên hỏi thôi. Bao lâu rồi ý nhỉ.
Tiểu Minh thấy Hạo Du có vẻ hỏi thật nên cũng ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, mấy giây mới nói:
_Một, hai tuần gì đó. Mà anh để ý ghê, em cũng quên mất. _Hihi, quên thế nào được chứ. Vậy chiều nay mình đi viện khám nha.
Nghe Hạo Du nói, Tiểu Minh phản ứng nhanh lẹ gạt ngay đi:
_Đến hiệu thuốc hỏi mua thuốc điều hòa là được mà, đi viện làm gì ạ?
Chợt thấy Hạo Du xoa xoa bụng Tiểu Minh, khẽ thơm lên trán cô, còn nói như trách yêu:
_Vợ ngốc này nữa.
Đến lúc này Tiểu Minh mới hiểu Hạo Du muốn nói gì.
_Ý anh là có em bé sao? _Chứ còn gì nữa. _Nhưng lần nào cũng dùng biện pháp mà? _Anh tính cả rồi, vậy nha, chiều anh đưa em đi khám.
Hạo Du lại gian tà cười, khẽ cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào của Tiểu Minh một cái. Anh thấy thật vui mừng quá đỗi khi nghĩ đến chuyện sắp sửa được làm bố. Ở văn phòng luật sư của anh, anh là người trẻ nhất, ai cũng lên bố cả rồi…
Chiều hôm ấy, Tiểu Minh vừa mới ngủ dậy đã bị Hạo Du giục đi cho sớm. Hai vợ chồng lật đật chuẩn bị rồi lên xe đi ngay. Hạo Du có vẻ như rất…thông thạo đường đến phòng khám, đưa thẳng Tiểu Minh đến đó, không hề cần có người chỉ đường. May là phòng khám lúc này chỉ có một chiếc xe máy để ở ngoài thôi, chứng tỏ đang vắng người.
Hạo Du dựng xe xong là dắt vợ vào ngay. Tiểu Minh đi bên cạnh anh từ chỗ lấy hồ sơ vào trong mà không khỏi tủm tỉm cười một mình khi nghĩ thầm: hóa ra Hạo Du cũng mong có con đến thế.
Bất ngờ đôi vợ chồng vừa đi vào thì bắt gặp Tú Giang đi ra từ đó. Bên cạnh là Nhất Thiên. Thảo nào mà cái xe bên ngoài nhìn quen thế. Tiểu Minh tròn mắt nhìn, Tú Giang sau mấy phút ngạc nhiên thì mặt cứ đỏ bừng lên.
_A, Hạo Du, cũng đưa vợ đi khám em bé hả? – Nhất Thiên đưa tay ra bắt tay Hạo Du, cười cười hỏi.
Hạo Du rất tự hào trả lời:
_Ừ, Tiểu Giang cũng có rồi hả? _Ba tuần rồi ạ.
Tú Giang ngượng nghịu nói, hai má đỏ hồng, lập tức sắc mặt Tiểu Minh đang tươi tỉnh rớt luôn một cái xuống thành u ám:
_Tú Giang, rõ là sáng nay cậu…cậu… _Hihi Tiểu Minh à – Tú Giang cười cười – bận quá nên tớ cũng đâu biết, thôi hai người vào khám nhanh nhé, xem kết quả thế nào. _Ừ thế hai người đi cẩn thận nhé.
Hạo Du chưa kịp để Tiểu Minh trả lời gì đã nhanh nhảu tiếp lời, rồi nháy mắt một cái đã đưa vợ mình vào trong, mặt hớn hớn hở hở.
Sáu rưỡi chiều, Hạo Du đã ở nhà ngồi vắt chân lên ghế sofa, tay cầm chắc tờ giấy ghi kết quả. Mắt anh cứ chòng chọc nhìn vào đấy không rời, miệng thì cứ lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng ngốc nghếch khiến người ta nhìn một cái đã không nhịn được cười.
_Trời ơi, tại sao em vẫn chưa có em bé hả vợ yêu. Tại sao lại thế chứ. Anh đã tính rồi kia mà.
Hạo Du thực muốn khóc mà, nãy đi ra còn bị Nhất Thiên cười nhạo nữa, sao lại bi thảm như thế.
Tiểu Minh từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề, giật luôn lấy tờ giấy kết quả trong tay Hạo Du ra rồi bộp một phát đập nó xuống bàn kính, hết sức thản nhiên nói: _Ăn cơm đã, có gì tối nay đi ngủ sớm.
_Ngủ sớm, ngủ sớm sao? – mặt Hạo Du phút chốc lại trở nên tươi tỉnh. _Ừ, ngủ sớm. _Vậy là ba ngày liên tiếp sao? Hôm qua rồi, hôm nay nữa, mai nữa. – Hạo Du còn đưa tay ra đếm đếm. _Ừ, vào ăn cơm.
Kết quả là cả bữa cơm hôm ấy, mặt Hạo Du cứ gọi là y như hoa đúng mùa nở rộ. Vừa ăn vừa cười, nhìn…chướng mắt kinh khủng. Tiểu Minh ngồi đối diện không khỏi lắc đầu ngao ngán, nhưng tất nhiên vẫn vui lắm, cô cảm nhận được tình cảm dạt dào anh dành cho gia đình này, cho cả đứa con trong tương lai của hai người. Nghĩ đến cái vẻ mặt ngốc nghếch đến không tả nổi lúc cả hai đi ra khỏi phòng khám, Tiểu Minh chỉ muốn phá lên cười. Dọn dẹp, “chuẩn bị” xong, Tiểu Minh đang định vào phòng thì nghe thấy có tiếng điện thoại bàn. Cô vội nhấc máy, là Tiểu Phần đầu dây bên kia giọng khá hoảng hốt:
_Tiểu Minh à, tớ có thai rồi, làm thế nào bây giờ? _Hả, bạn có thai? _Ừ, tớ mua que về thử, hai vạch rồi, biết làm thế nào bây giờ? _Có…thì sinh thôi. – ôi, Tiểu Minh đang muốn có chết đi được, sao phải lo lắng thế kia chứ. _Nhưng mà…nhưng mà…bọn tớ chưa cưới mà.
Tưởng tượng ra vẻ mặt “thiểu não” của Tiểu Phần ở đầu dây bên kia, Tiểu Minh lúc này mới chợt nhớ… Ra thế.
_Vậy hai người mau mau làm đám cưới, rồi đường đường chính chính sinh đứa bé ra, vậy là được rồi. Không mau bụng tớ to rồi không thể nào đi dự được đâu đây này. _Tiểu Minh, bạn cũng có em bé rồi sao? _À ừ… _Từ bao giờ mà không nói cho tớ biết.
Là Tiểu Minh nói dối thôi, thật là vẻ mặt cô lúc này y hệt Tú Giang vừa nãy.
_Hihi, cũng mới mới… _Hic, thế đấy, bạn bè tệ quá trời, có mà cũng không thèm thông báo nữa. _Hihi. _Vậy thôi bạn đi nghỉ đi Tiểu Minh. Nhớ dưỡng thai cẩn thận nhé. Tớ…phải đi nói với Đình Phong đây. _Ừ ừ, bạn mau đi đi. Rồi nhanh nhanh cho tớ ăn cỗ cưới nhé. _Hihi, ừ, chào bạn.
Tiểu Minh không đợi Tiểu Phần dập máy, chính mình dập trước. Rồi cô bỗng sau cái thở dài thườn thượt là một vẻ mặt hết sức…quyết tâm. Tay cô nắm chắc. Mắt sáng lên.
Nhất định không được để thua kém bạn bè!
Thế rồi Tiểu Minh hùng hổ đi ngay lên chỗ Hạo Du, thấy anh đang lạch cạch máy tính liền giục:
_Hạo Du, anh còn ngồi đấy, đi ngủ sớm thôi. Mình tạo baby, nhất định phải có baby.
Hạo Du nghe vợ cũng vội cuống cuồng, đứng lên ngay không chậm trễ.
_Ừ ừ, anh chuẩn bị tí đã, vợ yêu đợi anh tí nhé.
“…♫♪♫…Mình cùng tạo baby. Cùng tạo baby…♫♪♫…”
Hạo Du nghêu ngao hát, hết sức vui vẻ đi “chuẩn bị”. Rồi sau đó trước khi tắt đèn nhảy lên giường vẫn còn tuyên bố vô cùng khí thế:
_Anh đã sẵn sàng tạo baby rồi đây vợ yêu!
|