Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô
|
|
Ngẫm nghĩ giây lát, Nguyên thử thả người xuống cạnh cô. Vừa nằm xuống, nhìn sang ngang, Nguyên đã thấy một khuôn mặt thanh tú. Các nét hài hoà, môi hồng tự nhiên, không hề có dấu hiệu của mỹ phẩm. Nếu so về vẻ xinh đẹp, Minh đúng là không được sự cá tính và mặn mà của Phương Vinh, nhưng cô bé này lại cho người khác cảm giác tươi tắn và đẹp mát, nhìn cũng thấy thích mắt. Mải nghĩ vẩn vơ, Nguyên không hay rằng mình dần chìm vào giấc ngủ.
Khi mặt trời chiếu thẳng mặt, Nguyên và Minh mới lờ đờ thức giấc. Hai khuôn mặt thiếu ngủ cùng đầu óc rối bù nhìn nhau, kinh ngạc đến cả phút. Minh ú ớ.
“Mấy giờ rồi sếp?”
Nguyên chìa đồng hồ ra cho Minh xem. Cô bé rất tự nhiên cầm tay anh quay ra nhìn, rồi hét lên thất thanh.
“Chết em rồi. Muộn làm rồi.”
Hai người vội vã phi về. Trên đường, Minh liên tục lèo nhèo, rằng, anh là sếp mà cũng muộn thì chẳng có tư cách gì sau này mắng mỏ cô đâu đấy!!!
Vừa nì nèo thế, thoáng cái cô đã xoa xoa má, nhìn quanh quất lên trời.
“Nắng to thế nhỉ? Mới sáng ra mà đã rát cả má rồi. Sao mặt trời lại cứ phải đỏ chứ? Mặt trời màu xanh có phải tốt hơn không?”
Nguyên phì cười, mặc kệ Minh cứ liên miên những suy tưởng chẳng giống ai của mình. Anh cũng sắp không giống ai nữa rồi, cả đêm lang thang, còn ngủ ngoài trời nữa. Anh lây bệnh bốc đồng của ai đây?
Ngày hôm ấy có hai người đi làm muộn, đã vậy ngay khi tiếp khách họ còn không kiềm chế mà cúi xuống bàn ngáp mấy cái. Khanh mím đôi môi đỏ, nhìn cả hai đầy nghi hoặc, chút thiện cảm với Minh vừa nhen nhóm lên đã tắt ngóm. Cô dằn gót giày, bước đi, trong lòng hậm hực, khiến Minh đang ngáp mà ớ người chẳng dám ngáp tiếp. Cô giật gấu áo Nguyên.
“Này, sao thế nhỉ! Hôm qua đỡ ghét em hơn rồi mà.”
Nguyên vỗ đầu cô, lúc sau mới hắng giọng.
“Hóng hớt cái gì. Làm đi!”
Mấy ngày sau, công việc dồn dập. Minh bị giao phải làm nội dung của hai TVC, suốt ngày xoắn xuýt với Tú và tổ Sáng tạo, cả lũ thường trực ôm mỳ tôm, các loại pizza để chiến đấu với deadline. Nguyên cũng phải ráo riết tiếp cận với Huỳnh Thái, người trong hiệp hội quảng cáo mà Vinh đã giới thiệu cho anh, vì sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội lớn này. Nghe Phương Vinh nói, người này khá cảnh vẻ, chỉ cần một thoáng trái ý là hỏng bét cơ sự. Cho nên, mỗi lần tiếp cận ông ta, Nguyên đều phải thận trọng hết mức có thể. Nhưng anh cũng nhận ra rằng, gã này, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa thì việc gian nan đến đâu cũng dễ dàng giải quyết.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com Cả công ty guồng cẳng vì công việc, đèn lúc nào cũng sáng đến tận đêm. Có hôm, Nguyên đi tiếp khách về muộn, thấy công ty còn sáng đèn, nghĩ xót ruột các thanh niên đang cắm đầu làm việc kia, trong đó có cả cô nhóc suốt ngày đói ăn, làm muộn thế này chắc bụng nhũn ra rồi. Anh vội vẫy hàng bánh khúc, mua mấy túi, rồi đi lên. Ai dè, chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng Minh hét om củ tỏi.
“Ôi, ù này! Em đã thề với cục shit là ván này em thắng mà lại. Ha ha.”
Anh khựng lại ở cửa, nhìn cô nàng đang nhảy tưng tưng, cười phe phé.
“Nào, nào, nào, toàn nhân loại, xì tiền ra cho em mau.”
Mấy tên con trai ngồi phệt dưới sàn mặt ngắn tũn. Cô nhóc tí tởn rút ví của Tú ra lấy tiền. Nguyên nhìn mấy túi bánh khúc trong tay, thực bụng nghĩ muốn nhét nguyên cả đống này vào cái miệng đang loé xoé kia cho bõ ghét.
Cuối cùng, gần như đống bánh khúc đó cũng nhét vào cái bụng Minh hết thật. Cô ăn vui vẻ, hỏi han hết người này đến người kia có ăn không để mình ăn hộ cho. Cô đã từng đi trồng lúa rồi, vất vả lắm, cho nên đừng lãng phí dù chỉ một hạt gạo. Tới khi bụng vật vã bằng cái trống, Minh mới đứng dậy, một tay chống lên bàn, tay kia xoa bụng, và đổ lỗi ngay lập tức.
“Ôi no quá, Tại sếp đấy, giờ sao em làm việc được?”
Nguyên hầm hừ nhìn cô, cô nhóc còn bóp bóp cổ.
“Bi kịch của đời người chính là ăn lắm thải nhiều. Porca miseria! Vỡ bụng mất.”
Tú kinh ngạc quay ra nhìn Minh.
“Porca miseria! Là cái gì???”
Minh gật đầu gãi tai, cười hề hề, “À, nói chúng là chắc anh không muốn biết đâu”, xong nhìn Nguyên, rất trịnh trọng.
“Đây, em đi làm nhiệm vụ đây. Yên tâm, em rất vì nước quên thân, vì dân phục vụ. Anh cất cái đôi mắt hình viên đạn ấy đi hộ em với!”
Nói rồi, cô nhóc ì ạch đi về chỗ ngồi của mình, hì hục trèo lên ghế, nhìn đống kịch bản trước mắt, thỉnh thoảng tay giơ lên, gãi gãi cằm, như thể mọi cơ quan chức năng giờ chỉ còn tập trung hăng say làm việc thôi vậy.
Thời kỳ căng như dây đàn ấy cuối cùng cũng qua. Những dự án xuôi chèo mát mái, đồng thời việc thiết lập được quan hệ với Huỳnh Thái khiến Nguyên nhẹ nhõm. Kỷ niệm ngày thành lập công ty, tiền thanh toán những dự án lần lượt chạy về, mấy anh em hò hét đòi Nguyên phải cho mọi người xả hơi một bữa, đặc biệt là cô nhóc nào đó cứ luôn miệng rên rỉ, “Nhân loại cần được nghỉ ngơi sau một thời gian cật lực”.
Cuối cùng, Nguyên cũng ngoáy bút ký vào tờ xuất chi một vụ chơi bời cho công ty, mặc Khanh nhăn nhó vì Nguyên dung túng cái lũ này quá mức. Nhưng khi nhìn cô nàng nhảy tưng tưng, cầm tờ quyết định gí vào mắt từng thành viên trong công ty, rồi cả đám hò hét lên điên loạn, Nguyên lại thấy mọi thứ đều đáng giá.
Đám thanh niên thừa năng lượng cãi nhau nhặng lên vì chuyện đi đâu, “rì sọt” nào ăn chơi hưởng thụ phè phỡn. Người đòi đi Đạ Lạt, người muốn Đà Nẵng, Nha Trang, loạn hết cả xới. Hỏi Minh, cô cười toe, bảo “Có dịp tiền chùa, em thích đi nước ngoài cơ, nước nào cũng được, còn trong nước thì lúc nào chẳng tranh thủ được”. Tú trợn mắt nói, “Đồ ngốc này, nhét em vào thùng, cho sang Triều Tiên chế tạo bom bây giờ”.
Chí choé một hồi vẫn chẳng biết đi đâu, cuối cùng, cả lũ hỏi ý kiến sếp. Sếp bảo đi đâu thì đi đó, cấm càu nhàu phản đối. Tú quàng vai kéo Minh về thẳng phía bàn của Minh, vui vẻ hỏi han. Đến lúc nghe Nguyên chốt đi Myanmar, cả lũ ngã bổ chửng, nhưng ít phút sau lại hăm hở như thường. Kệ, cứ đi cái đã. Được nhấc mông ra khỏi công ty khổ ải này là sướng lắm rồi.
Chỉ duy nhất Minh vẫn ngẩn ra, lúc sau, vẻ như đã hiểu điều gì đó, cô khẽ mỉm cười. Myanmar!
Phương Vinh từng gặp anh chàng làm gốm của mình ở đất nước này. Và sau đó, hai con người hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn đối nghịch ấy đã đổ ập vào đời nhau. Có lẽ, ông sếp đẹp trai và si tình của Minh muốn tới đó để hiểu vì sao anh lại là người chậm chân trong mối quan hệ đó chăng? Minh nhướn môi thầm nghĩ, cũng lại rất ưng cái bụng. Myanmar, cô thích nơi này chết đi được, nhất là lại không phải trả tiền, hì hì!
Nguyên nhìn vẻ mặt không ngừng biến hoá kia, không hiểu cô nhóc nghĩ gì mà lúc cười lúc lại ranh mãnh thế? Anh rất tò mò. Vô cùng tò mò!
Chuyến bay tới Yangon, thủ đô của Myanmar vào lúc chiều tối. Suốt chuyến bay, Minh không ngồi yên, cứ lôi máy ảnh chụp loạn xạ, rồi lấy cuốn sổ quen thuộc, note chi chít những ký tự loằng ngoằng vẫn bằng chiếc bút bi lắm màu béo ú. Nguyên bật cười, không hiểu cô lấy đâu ra lắm năng lượng thế. Mới hôm trước còn tranh thủ cuối tuần phi lên Yên Bái theo quỹ “Cơm có thịt”, về đến nơi lại đi chuyển nhà giúp Tú, hai đêm gần đây thì ngồi gật gà canh vé rẻ để đi chơi mùa hè, thế mà cô bé vẫn không ngồi im một chỗ được lúc nào. Khi tiếp viên đưa ra khay bánh, cô cười tít mắt nhận lấy, nhưng ngay lập tức nì nèo đòi Tú đổi cho cái bánh kem màu tím. Ăn xong thì mút tay, nhân tiện lau lau lên áo Tú, rồi mặc kệ Tú làu nhàu, cô ngoẹo đầu sang phía anh, nhắm mắt lại. Nguyên lơ đãng nhìn ra cửa máy bay, lát sau quay lại đã thấy cô nàng ngủ khò khò, rèm mi buông xuống, vô cùng yên ổn.
Nguyên chợt nhớ, rất lâu rồi, trong dịp công tác đầu tiên, anh được ngồi cạnh Phương Vinh. Lúc ấy, Vinh chỉ ngồi lặng lẽ, rất bình thản, mắt hơi nhắm như để yên tĩnh chứ không ngủ thật sự. Đó cũng là lúc Nguyên được ngắm cô thật lâu, khuôn mặt với những đường nét xinh đẹp, bàn tay từng ngón búp măng trau chuốt đỡ nhẹ một bên mái đầu. Nguyên vẫn nhớ cảm giác rung động và cả sự yên tâm ngập tràn khi đó. Phương Vinh là vậy, điềm tĩnh khiến người ta yên tâm, song cũng chẳng dám lỗ mãng mà tiến lại gần. Còn Minh…
Nguyên bất giác nhìn sang cô. Cô bé ngủ thật ngon lành, thậm chí còn ngáy lên nhè nhẹ, mặc cho bên tai vẫn nện một giai điệu bập bùng mà người ngồi cạnh như anh còn nghe láng máng. Thỉnh thoảng, cô xoay ngang xoay ngửa để tìm tư thế vừa ý, nhưng giấc ngủ không vì thế mà đứt đoạn, thậm chí nó kéo dài cho đến tận lúc máy bay hạ cánh.
Xuống sân bay, như không qua bất cứ giai đoạn ngái ngủ nào, Minh lập tức năng lượng đầy mình, hớn hở đi lấy đồ, rồi giục mọi người đổi tiền ở sân bay, vì tỷ giá ở đây tốt, tiền lại đẹp. Hơn nữa, ra ngoài đổi tiền ở Myanmar là bất hợp pháp. Trong lúc vừa kiểm tiền, Minh vừa tròn mắt nhìn những người đàn ông quấn Longyi đang đi đi lại lại, còn không chút ngại ngần huých vai Tú trêu chọc anh chàng cũng nên mua miếng vải quấn quanh người cho nó mát.
|
Tú trêu chọc Minh.
“Quấn quanh người cho nó mát á? Nó là cái gì mà cần phải mát?”
Minh mặt rất ngây thơ, “À, nó là cái nhân loại chẳng nói ra nhưng ai cũng biết ấy! Ai cũng biết nhưng ai cũng cứ phải giả vờ đi hỏi người khác đấy”.
Tú bật cười, véo má cô. Hai người đánh qua đánh lại ỏm tỏi một góc. Nguyên vẫn đổi tiền nhưng mắt không bỏ sót chút nào màn trêu ghẹo thân mật của Tú và Minh. Đến lúc nghe Khanh lầm bầm “Trông ngứa cả mắt”, Nguyên mới thấy, đúng là ngứa mắt thật!
Đi taxi ở Yangon là một trải nghiệm khá ấn tượng. Ở thành phố không có xe máy này, mọi thứ di chuyển bằng taxi và loại tuk tuk. Trên chiếc xe kiểu cũ, người tài xế nhai trầu bòm bèm khiến không gian nồng đượm mùi trầu. Khanh nhăn nhó bịt mũi, trong khi Minh lập tức xin một miếng trầu nhai thử, còn tròn mắt lên như ngẫm ngợi, thưởng thức rồi lúc sau thì nhai có vẻ rất ngon lành. Tay tài xế cảm kích vô cùng, bắt tay vui vẻ không thôi. Khi về đến khách sạn, miệng cô nàng đã đỏ chót và sưng mọng lên.
Nhìn đôi môi ấy, đột nhiên, Nguyên nhớ ra, rất lâu rồi, anh chưa hôn một cô gái nào.
Ở lại Yangon một đêm, với tần suất mất điện ba mươi phút một lần, cả đội vẻ như chẳng ai ngon giấc. Sáng hôm sau, bị thứ cà phê hoà tan của khách sạn doạ cho một trận, ai nấy đều nghệt mặt ra. Thế mà, trong khi cả đoàn có vẻ rất cám cảnh với điều kiện nơi đây, thì Minh đã từ chợ Byogoke phi về, tay lủng lẳng đồ lưu niệm, trên mặt có hai vệt thanakha tròn xoe, hệt như bất cứ một thổ địa nào. Chưa kể, cô nàng còn kiếm đâu ra chiếc Longyi, quấn quanh người, mặt hớn hở đến mức mọi người cũng thấy vui lây, còn tự hào rằng đã liên hệ được với một anh tài xế siêu dễ thương, cho thuê xe với giá cực mềm nữa.
Đến lúc lên xe, cả đoàn mới biết, hoá ra khi mọi người còn ngủ khò khò, cô nàng đã chạy quanh một lượt, tóm được anh trai người địa phương, nằng nặc bảo anh… để lại chiếc Longyi cho mình. Anh chàng ngại ngùng, đưa cô bé tới tận khu chợ để mua Longyi dành cho phụ nữ. Nhưng cuối cùng, cô nàng vẫn nhất quyết mua một cái dành cho đàn ông. Lý lẽ của Minh là: Longyi dành cho nữ chẳng khác gì váy bình thường cả, còn cái dành cho nam giới mới “xếch xy” cơ!
Loanh quanh chơi ở Yangon hết một ngày, mọi người dừng chân tham quan ngôi chùa Shwedagon nổi tiếng linh thiêng. Ngôi chùa rộng đến mức cả đoàn sợ bị lạc nhau, nên mọi người thống nhất hẹn gặp nhau ở cửa phía Đông. Nhưng rốt cuộc, khi mọi người tập trung đầy đủ rồi, vẫn chẳng thấy Khanh đâu cả. Nguyên bảo cả đoàn đợi, sau đó chạy đi tìm, cuối cùng cũng thấy Khanh, mắt đang đỏ lên đứng lơ ngơ một góc. Nhìn thấy Nguyên, cô túm chặt lấy anh, ấm ức nói em chẳng thích gì cái nước này. Xe pháo không ra gì. Ăn uống thì dầu mỡ. Chùa cũng rộng đến phát nản cả lên… Nghe xong, Nguyên phì cười, không đáp, nhưng lòng lại nhớ tới hình ảnh cô bé Phương Minh say mê đờ đẫn ngắm nhìn từng hoạ tiết trên thành chùa, hớn hở cầm dùi đi đánh chuông, còn chạy xớ rớ với người địa phương nơi đây, tha thiết xin được cầm chổi quét chùa cùng. Đi tới đâu, cô bé làm quen tới đó, hoà nhập thật nhanh. Có lẽ, cả Khanh và anh đều đã già rồi.
Lúc Nguyên và Khanh ra đến chỗ tập kết, mọi người ồn ã cả lên hỏi thăm Khanh. Nguyên không thấy Minh đâu. Nhìn quanh một hồi, anh thấy cô nhóc đang ngồi tựa bên tường, tay áp má ngủ say sưa. Tú banh má lắc lắc một lúc mới thấy cô nàng ngồi dậy, nhìn quanh ngơ ngẩn hồi lâu rồi cảm thán, “Công nhận đấy, ngủ trong chùa ngon cực, ai không tranh thủ làm một giấc thì thật là phí đời”, làm mọi người phì cười.
Hôm sau, mọi người đi tới khu bãi biển cách Yangon nửa ngày đường. Khanh sợ say xe nên ngồi đằng trước, mặt rất không hào hứng. Trong khi đó, Minh “chém chả” với Tú, Hải, Sang từ đầu đến cuối hành trình, trêu chọc nhau, tận tới khi Khanh mỏi mệt lên tiếng, “Có thể để chị yên tĩnh được không?”. Minh mới lè lưỡi, im thin thít. Cô nàng bèn móc điện thoại ra nghịch ngợm. Nguyên bỗng thấy điện thoại của mình có tin nhắn. Ở đó là một icon mặt khóc, và một câu rất nhiều dấu ba chấm, “Sếp ơi, anh nói với chị Khanh một câu ngọt ngào cho không khí đỡ băng giá đi. Chứ thế này em toàn thành tội đồ thôi, hu hu…”.
Đọc tiếp : Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Chương 20
|
Nguyên buồn cười, nhắn lại “hừ” một cái, rồi cầm chai nước đưa cho Khanh, bảo cô uống chút cho đỡ mệt. Mặt Khanh dãn hẳn ra, mỉm cười cảm kích với Nguyên, rồi uống từng ngụm nhỏ. Ở phía sau, cô nàng Minh quay ra cửa, toét miệng cười một mình rất sung sướng khi nhắn cái tin, “Mỹ nam kế của anh thật lợi hại”.
Cuối cùng cũng đến bãi biển. Nơi này vắng vẻ, dịch vụ chưa phát triển lắm, hơn nữa, họ đến không phải chính mùa du lịch, nên quang cảnh vô cùng lặng lẽ. Khanh thở ngắn than dài nhìn khu nhà nghỉ, còn cô nhóc Phương Minh vừa phi xuống xe đã dang tay dang chân hét lớn, “Trái đất này là của chúng mình”, rồi lao một mạch xuống biển, chẳng thèm cất đồ hay nghỉ ngơi tẹo nào. Một lúc sau, Nguyên từ nhà nghỉ trở ra, đã thấy cô nàng biểu diễn màn trồng cây chuối và thi bơi với đám con trai ầm ĩ. Khanh đứng bên cạnh, nhún vai.
“Ai mà không biết lại tưởng con bé này cắn thuốc lắc cả ngày cũng nên!”
“Thần kinh vận động của Minh mạnh mẽ hơn tụi mình chút thôi mà. Kệ, thế mới vui.”
Vẻ hài lòng hơn với cụm từ “tụi mình”, Khanh lẳng lặng ngồi thoa kem chống nắng chẳng nói gì nữa.
Sau khi ăn hải sản, tá lả, đi chơi trong mấy làng nghề gần đó, mọi người trở lại Yangon, chuẩn bị tới hành trình được chờ đợi nhất, Mandalay và Bagan.
Bagan là cố đô của Myanmar khi xưa. Nơi này, lâu đài san sát, được ngắm hoàng hôn hay bình minh trên khinh khí cầu là điều không gì tuyệt bằng. Nhưng Khanh khăng khăng rằng việc này phát sinh chi phí quá lớn, công ty không chi trả, còn ai muốn đi là quyền của người nấy. Nhìn khuôn mặt ngắn tũn của Minh, Nguyên không khỏi phì cười. Cô nhóc đếm tiền đi đếm tiền lại trong ví mấy lần, công cộng trừ trừ một hồi, cuối cùng nhìn Nguyên.
“Em tưởng anh nhất định sẽ muốn đi chứ?”
Nguyên nhướn mày, “Chẳng có gì là nhất định cả!”.
Minh xịu mặt, lầm bầm, “Thì… thì em cứ tưởng là… Mà thôi… Anh không đi thì thôi! Mọi người không đi cũng chẳng sao! Em sẽ đi. Cho mọi người GATO bằng chết!”.
Cô nàng rút xoẹt ra mấy tờ tiền, nhìn một lúc, rồi phẩy tay, “Cả đời chẳng biết có quay lại chỗ này hay không? Kệ, dù nghiến gãy cả răng thì em vẫn cứ đi”.
Nhìn vẻ bồn chồn tính toán của Minh nãy giờ, đám thanh niên lúc này phá lên cười. Tú xoa đầu Minh, “Khổ thế. Nghiến gãy cả răng cơ à! Yên tâm, đừng nghiến nữa, đại gia đây sẽ bao em”.
Mắt cô nhóc sáng lên, nhưng giây sau lại sụp xuống, “Xì, anh bao á! Thế thì nhân loại có khi di chuyển bằng khinh khí cầu hết cả rồi”.
Nguyên nhìn những thay đổi cảm xúc rõ mồn một trên mặt cô, không khỏi cảm thấy thú vị. Tận đến khi Minh cắn môi, vẻ quyết tâm lắm lắm, lao tới hỏi nhân viên để mua dịch vụ bay, Nguyên mới kéo tay cô ra, tự mình đi lên giao dịch. Thấy đôi mắt cô tròn xoe, rồi sau đấy sáng bừng lên, anh không nín được bật cười, và nghe cô nàng hú lên một chặp, còn nhảy tưng tưng.
“Ôi zồi ôi, sếp ơi, em yêu anh chết mất.”
Cô cứ tưng tưng như vậy, tận đến lúc Tú kéo cô ra một góc, thì thào.
“Im, im! Em không thấy mặt bà Khanh tím như quả cà rồi à?”
Buổi tối, mọi người đang ăn uống tưng bừng, Khanh bỗng ngước lên nhìn cả đoàn rồi nhìn sang Nguyên, uể oải, “Mai mọi người cứ đi. Em mệt, chắc không đi được”.
Mọi người đờ ra, nhưng ngay lập tức, Minh chun mũi.
“Ui, chị Khanh, chị mệt cũng gắng mà đi. Không thì phí công anh Nguyên lắm.”
Mặt Khanh đang cau lại cũng dần dãn ra, thắc mắc.
“Phí công gì chứ?”
“Dạ, thì anh ấy mất công đặt riêng một cái khinh khí cầu để bay với chị, hì hì, chị không đi là anh ý tự kỷ liền.”
Cả bàn ồ lên, trêu chọc ầm ĩ, Khanh mặt dần ửng đỏ, ngượng ngùng nói chống chế mấy câu. Nguyên không tỏ thái độ gì, chỉ bảo mọi người ăn uống thoải mái, rồi kín đáo lừ Minh một cái cảnh cáo. Nhưng sau khi “ghi điểm” với Khanh, cô nàng thở phào, cầm ly rượu uống ngon lành, sau đấy đánh chén rất tận tình, không cần biết đến tâm trạng của người mà mới chiều nay thôi mình còn hét lên inh ỏi là “yêu anh chết mất”.
Buổi tối, Khanh cáo mệt về nghỉ trước để dưỡng sức cho ngày mai. Đám con trai hồ hởi rủ nhau đi mát-xa trong khách sạn. Minh thì vẫn hăng sức, muốn ghé loanh quanh mấy ngôi chùa gần đó, cứ chèo kéo rủ Tú đi, nhưng Tú bị bọn con trai giữ lại, bảo, phải ở đây còn chơi mấy trò không lành mạnh nữa.
Minh xả ra một tràng toàn pakyu với lại sial gì đó, nghe rất lạ. Nguyên đoán vẫn là chửi thề của một nước nào đấy, nhưng không rõ là nước nào. Cô bé này chuyên kiếm những từ rất hiếm, anh có tra Google cũng chẳng ra. Tú ha hả cười phá lên, túm tóc cô giật giật, còn hát “Từ ngày có Minh về, nhà mình toàn tiếng chửi thề…”, song cô hất Tú ra, vẻ mặt rất phật lòng, bảo “Xí, em đây đi một mình, cóc cần đám đàn ông đen tối các anh”, rồi hùng hổ phủi mông bước đi. Ra đến đường lớn, cô bị Nguyên túm lại.
“Sao không rủ anh???”
Minh nháo nhác ngó quanh, rồi mới thở phào nhìn anh.
“Thôi, thôi, cho em xin. Em rủ anh đi để lại vào tầm ngắm của chị Khanh à! Mãi em mới cải thiện được tình hình một tí!”
Nói xong, cô rảo bước thật nhanh. Nguyên bước theo, vỗ mạnh đầu cô.
“Ấu trĩ. Anh còn chưa nói đến cái tội của em.”
Minh vội tránh anh xa một khoảng, “Em chẳng có tội gì cả. Nơ-ron thần kinh của em vốn không nhiều. Anh đừng làm bọn nó tật nguyền thêm nữa”.
Nguyên phì cười.
|
“Nếu nơ-ron thần kinh của em vốn không nhiều, thì sử dụng nó tiết kiệm một chút. Đừng phí công gán ghép anh với Khanh làm gì!”
Hai người thong thả đi dạo quanh. Myanmar là đất Phật, nơi nào cũng thấy chùa. Họ ghé vào một ngôi chùa ngay bên đường.
“Sao lại làm gì? Đấy là em làm điều cực cực tốt. Rõ ràng mỗi lần em gán ghép trắng trợn anh với chị ấy, chị ấy quý em hẳn.”
“Em cũng biết mình trắng trợn hả?”
“Có chứ. Nhưng em trắng trợn một cách hợp lý mà.”
“Cãi chày cãi cối, em dừng ngay mấy cái gán ghép vớ vẩn đấy cho anh”, Nguyên nghiêm mặt nạt, thấy Minh quay hẳn ra nhìn mình.
“Anh biết thừa chị ấy thích anh đúng không?”
Nguyên lững thững đi vào vòm chùa, không trả lời. Minh bước vội theo anh, nói hăng say.
“Chị ấy thích anh như thế. Tình yêu toé sáng trên mặt như thế. Thiếu mỗi cái là xung phong phát biểu thôi. Em tạo cơ hội cho chị ấy phát biểu thì có gì sai???”
Nguyên đứng phắt lại. Đúng như dự đoán của anh, Minh đâm sầm vào ngực anh. Cô xoa xoa mũi nhìn Nguyên ấm ức.
“Anh cố ý?”
“Ừ, đúng rồi đấy. Anh cố ý đấy. Để em tỉnh ra. Em tạo điều kiện cho Khanh, sao em không nghĩ xem anh nghĩ gì???”
“Tại sao anh lại phải nghĩ? Chị ấy phát biểu tình cảm xong, anh có hai lựa chọn gật hoặc lắc. Đơn giản thế thôi. Rất mạch lạc. Có gì phải vận động đầu óc đâu?”
Nguyên đang muốn nghiêm mặt mà vẫn phải phì cười.
“Em có biết thế nào là tình cảm không? Anh và Khanh là đồng nghiệp rất lâu. Khi anh từ chối cô ấy, hai người sẽ không thể như trước nữa…”
Nguyên tưởng nói đến đấy, Minh sẽ đuối lý, ai ngờ cô bé tỉnh queo, lấy kẹo ra ngậm.
“Không thể như trước thì sao??? Người ta phải chấp nhận rằng mọi mối quan hệ đều phải phát triển, hoặc đi lên, hoặc đổ vỡ chứ. Chẳng lẽ lấp lửng suốt đời. Mà với phụ nữ, đó mới là điều tàn ác nhất, thưa anh.”
Nguyên sững ra một lúc. Anh ngẩn người nhìn Minh, trong khi cô nàng hoàn toàn bình thản, sà xuống mua thêm một xâu hoa nhài trắng muốt. Cô kính cẩn đến trước mặt bàn thờ Phật, rồi cúi đầu thành kính. Lầm rầm mấy câu xong, vẻ mặt cô trở nên nhẹ nhõm. Khi quay ra, miệng Minh đã lại chóp chép nhai kẹo ngay lập tức. Sân chùa rộng và mát, nhiều phật tử lễ xong, ngồi xuống ngay khoảng sân hoặc tựa vào một cái cột. Minh cũng ngồi vào một góc, vui vẻ đấm đấm chân. Nguyên ngồi xuống cạnh cô, hỏi điều thắc mắc bấy lâu.
“Minh, sao ngày đó em lại bỏ dở việc học đại học?”
“Wow, vì em thấy nó không cho em niềm vui, sự say mê nào cả. Em thấy lãng phí thời gian.”
“Đến giờ vẫn nghĩ vậy? Em không thấy rằng em bỏ lỡ cơ hội để tạo dựng một nền tảng vững vàng cho mình à?”
“Không hề. Một năm ở đại học đủ cho em biết phương pháp học ấy như thế nào. Cực kỳ ít kiến thức ngoài giáo trình. Thậm chí, vài thầy giáo giảng em nghĩ mình còn nói hay hơn. À, tất nhiên, vẫn có những người dạy hay. Có thầy em hâm mộ, còn chạy sang những lớp có tiết thầy để dự thính mà. Này, anh có ăn kẹo không?”
Minh xoè tay ra. Trong đó là viên kẹo ngọt ngào như vòng tay âu yếm tròn xinh. Nguyên ngần ngừ rồi nhón lấy, bỏ vào miệng.
Ngậm kẹo hoá ra cũng vui.
“Anh vẫn nghĩ phải có điều gì đó khiến em quyết định nghỉ ngang chứ. Vì sinh viên chán học, thấy kiến thức vô vị cũng chẳng phải ít, nhưng quyết định bỏ hẳn thì không nhiều.”
Minh duỗi thẳng chân, ngước mắt lên nhìn. Khu chùa trong đêm, đèn điện sáng ngời càng vàng lên rực rỡ. Không gian thoảng hương hoa nhài, và tiếng người dân địa phương lầm rầm cầu khấn. Minh bặm môi, nghĩ ngợi rồi nói chậm rãi.
“Cũng có một lý do khác. Đó là vì em thấy cuộc đời này thật vô thường. Em đâu biết mình sẽ chết lúc nào. Cho nên em không ham gây dựng một thứ nền tảng mà em thấy vừa vô nghĩa, vừa chẳng biết đến bao giờ mới xong. Em thích bám theo cái điều em yêu thích từng giây, từng phút một. Để dù có chết ngoéo bất đắc kỳ tử, em vẫn luôn thấy, chẳng có gì phải tiếc cả!”
Nguyên nhíu mày nghe những lời của Minh. Tự thâm tâm, anh biết, Minh hay toe toét, cảm giác như ruột để ngoài da, nhưng cô không phải là người đơn giản, hay đơn điệu. Đột nhiên anh bật ra phán đoán.
“Em có người bạn từng chết trẻ à???”
Minh lặng đi, nhìn anh kinh ngạc, một nỗi đau thoáng qua trong mắt, nhưng rồi rất nhanh, cô bé gắng gượng mỉm cười.
“Đó là cậu bạn thân của em. Tụi em ở cùng khu, lớn lên cùng nhau, rất thân, thân đến mức, cậu ấy thích em cũng chẳng dám nói, vì cậu ấy nghĩ, tình bạn của tụi em đáng giá hơn, chắc vậy. Ngày thi xong đại học, anh biết tụi em làm gì không?”
Nguyên nhẹ lắc đầu. Gió thổi lồng lộng qua từng gian chùa, Minh ngồi xích lại gần Nguyên hơn, giọng nói cũng dần nhỏ lại.
“Tụi em lang thang cả một buổi chiều. Mua cái bản đồ thật lớn. Cậu ấy bảo: ‘Minh, cậu nhìn xem, tất cả thế giới ở trong đây, cậu muốn đi nơi nào?’ Em đáp, ‘Cứ nơi nào chưa biết, tớ đều muốn đi’. Cậu ấy nói rất rõ ràng, ‘Minh, trước năm hai mươi hai tuổi, tớ sẽ đi hết các nước Đông Nam Á. Giờ tớ mười tám tuổi, tớ còn đủ thời gian’. Em hỏi cậu ấy, ‘Tại sao bốn năm sinh viên mà đòi đi hết Đông Nam Á?’. Cậu ấy nói, ‘Cứ đặt mục tiêu, cứ lên kế hoạch, còn hành động được đến đâu thì tuỳ, tớ không muốn một tuổi trẻ tẻ nhạt, tớ sợ đến khi chết, tớ sẽ hối hận’.
|
Anh biết không, cậu ấy vừa nói vừa quay sang nhìn em, cười đến là rạng rỡ, đến là chói mắt. Chưa dứt lời, thì một chiếc xe lao thẳng về phía cậu ấy…
Và cậu ấy mãi mãi mười tám tuổi. Cậu ấy chưa kịp làm gì với tuổi trẻ của mình. Còn em, mỗi năm lại dần già đi…”
Giọng Minh bỗng nghẹn lại. Nguyên sững người. Trong khoảnh khắc không nghĩ ngợi, anh choàng tay, kéo cô gái đang so vai cô độc kia áp chặt vào vai mình. Cô nhóc vẫn kiên cường nói tiếp.
“Em cũng không muốn một tuổi trẻ tẻ nhạt. Em cũng sợ mình sẽ hối hận.”
Tay Nguyên siết chặt hơn, anh áp nhẹ mặt lên mái tóc cô, thì thầm.
“Không! Em chẳng bao giờ phải hối hận, lại càng không bao giờ tẻ nhạt!”
Ngày hôm sau, cả nhóm thuê hai xe ngựa đi lòng vòng thăm thú mọi nơi. Đám con trai mua được ít thuốc lá cuộn của dân địa phương ngồi hút phì phèo, còn rủ Minh hút cùng. Nhìn Khanh thoáng nhăn mặt, Minh bảo cả đám sang chỗ khác, cho Khanh và Nguyên đỡ thấy ô nhiễm, rồi chạy ù tới chiếc xe ngựa còn lại. Chẳng biết đám kia dụ dỗ kiểu gì, cuối cùng, cô nàng cũng cắm điếu thuốc to như ngón chân cái lên miệng, châm lửa, hút một điếu, dáng vẻ cũng nghiền ngẫm lắm, cuối cùng gật gù.
“Ô, nó cũng thơm đấy!”
Đang hút điếu thuốc bé bằng nửa điếu của Minh, Tú ho lên sặc sụa.
“Minh ơi, anh cũng đến lạy em luôn.”
“Thế thì anh cứ lạy em đi, đừng chần chừ, đừng do dự.”
Vẻ ngổ ngáo của Minh làm cho đám thanh niên vỗ tay lốp bốp, cười cợt, trêu chọc cô vô cùng khoái chí, hệt như người anh em thân thiết vậy. Nhưng cũng cái cô nàng ấy, khi xách Longyi vào từng lâu đài cổ, nhìn lên những chú sóc chuột đang cong đuôi chạy trên ngọn cây thì mắt tròn xoe như viên bi, vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, còn dáo dác đuổi theo khiến đám sóc chạy tán loạn. Minh mất nửa ngày giời hỏi người lái xe ngựa xem bọn sóc thích ăn gì dể dụ dỗ, nhưng cứ mỗi người nói một phách, thành ra chẳng đâu vào đâu.
Đến chiều, mọi người lên khinh khí cầu. Khinh khí cầu chỉ có hai loại giỏ, loại mười hai người hoặc tám người. Đoàn của cô lấy một giỏ mười hai người. Minh chạy ra, mặt rầu rĩ thanh minh với Khanh là hôm qua anh Nguyên đã trổ hết tài để tìm một chiếc khinh khí cầu cho hai người đi riêng, người ta bảo đến phút cuối sẽ báo lại. Nhưng giờ người ta mới nói hết sạch rồi. Thôi, thôi, nhà mình tiết kiệm, tụi em sẽ cố hết sức để có không gian riêng cho anh chị. Khanh không nói gì, cô cố kiềm nén, song mặt vẫn lộ vẻ khó chịu. Đúng lúc đó, Nguyên đi tới, cầm thanh thanakha đập lên đầu cô.
“Chị Khanh không thiếu hiểu biết như em. Còn liến láu lung tung nữa, lát anh cho ở dưới đất!”
Minh ôm đầu chạy ra chỗ Tú, vẻ áy náy khi nãy bốc hơi như chưa hề tồn tại, lập tức phấn khích đến độ phát hết ra ngoài, thỉnh thoảng lại hi hí cười lên một tiếng, “Trời, trời ơi, tin nổi không! Em sắp được bay khinh khí cầu!!!”.
Tú trêu chọc, “Ừ, đáng ra em được ngồi bồn cầu đã là sướng lắm rồi. Đúng là không thể tin được”. Thế là, cô nàng lại lao vào song phi Tú một chặp, ba lô trên lưng cứ trồi lên, sụt xuống, chí choé đến tận khi tất cả mọi người được lùa lên khinh khí cầu mới thôi.
Đó là một trải nghiệm khó tả khi được bay từ từ trong không trung, dưới ánh hoàng hôn hồng ửng. Những lâu đài màu gạch nằm im lìm, đẹp như một giấc mơ, khiến cô nhóc liến láu luôn miệng như Minh, đám thanh niên thô tục suốt ngày chỉ nói đến ngực mông như Tú với Sang, và cả cô nàng chỉ biết đến tiền và tình như Khanh đều nín thinh lặng để ngắm nhìn. Nguyên cũng choáng ngợp vì cảnh tượng trước mắt, và vì cả khoảnh khắc cô bé Phương Minh hít một hơi thật sâu, bờ môi hé mở, đôi mắt đen như mơ đi, đầy say mê tán thưởng với cảnh đẹp nhân gian phía dưới. Lúc ấy, khi ánh hoàng hôn đậu lại trên má cô đỏ hồng như trái táo, lần đầu tiên trong Nguyên thấu suốt một suy nghĩ mà bấy lâu nay anh vẫn chỉ mơ hồ.
Đọc tiếp : Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Chương 21
|