Twin, Này Nhóc, Đứng Lại
|
|
- Học sinh ngồi chỗ trống kia đi đâu rồi hả em?
Cô giáo dạy văn nhìn về phía chiếc ghế trống cạnh cửa sổ, rồi lại nhìn sang đứa ngồi cạnh là Ngân. Con nhỏ đang lo lắng từ nãy giờ, bị nắm thóp bất chợt nên không tránh khỏi lúng túng.
- Dạ, bạn ý... bạn ý bị đau bụng nên về trước, chưa kịp xin phép cô.
Với tài nói láo và gây trò cười xưa nay thì có lẽ Linh đã cho cả lớp một trận cười bể bụng. Nhưng lần này đứa nào cũng biết lí do thật sự là gì, cả mức độ ghê gớm của nó nên chỉ nín thinh. Trong đầu thầm cầu nguyện cho con bạn tai qua nạn khỏi để ngày mai còn xuất hiện.
Cô giáo chẳng biết gì về chuyện này, nên chỉ gật đầu rồi tiếp tục bài giảng. Ngân gục mặt xuống bàn.
Thư ơi, tự dưng tao lại nhớ mày. Nhớ lành lặn mà trở về nghe con.
Hùng ngồi phía sau, đặt một tay lên vai Ngân ra chiều an ủi.
- Mày yên tâm, nó như vậy, cùng lắm là chỉ...
Thằng nhỏ định nói là “cùng lắm chỉ gãy vài cái tay”. Nhưng sau khi cân nhắc kĩ con người chỉ có hai cái tay và mức độ an ủi của câu nói, nó đành im re.
*****
Chuông vừa reo hết tiết, cả trường lại nhốn nháo như cũ. Nếu Hoài Thư có ở đây, chắc chắn phải lấy làm vui lắm vì mức độ nổi tiếng của mình. Việc nhỏ Thư bị mất tích vẫn chưa rõ thực hư ra sao nên học sinh khối 11 chỉ biết bám riết lấy Linh và Hùng – hai đứa bạn thân chí cốt.
Trước sự “hâm mộ” không mong đợi này, Linh chẳng nói ra được thông tin nào ngoài mấy câu cáu gắt. Nó thề là sẽ đốt nhà đứa nào còn tiếp tục nhắc đến hai chữ Hoài Thư trước mặt nó. Hùng đi bên cạnh chỉ khẽ lắc đầu
Phải khó khăn lắm hai đứa mới ra khỏi được cái cổng trường mà không bị hỏi thăm. Tuy đường về ngược hướng nhưng Hùng vẫn đồng ý đi cùng Linh để an ủi con bạn. Trong lòng nó cũng không khá hơn là mấy, nhưng ít ra nó là con trai. Còn Linh lại là bạn từ thời quấn tã của Hoài Thư, chắc chắn sẽ bị dằn vặt trong lòng.
- Tôi phải đi đây.
- Đi đâu? Biết đi đâu mà tìm nó bây giờ.
Ngân giãy nảy:
- Chẳng lẽ lại đứng im nhìn thế này? Ít nhất cũng phải báo cho má nó một tiếng...
Mắt con bạn đỏ hoe, lại sắp nước mắt ngắn nước mắt dài.
- Ơ hay, đã biết nó bị làm sao đâu. Mà bà quên nó có võ à?
- Mớ võ học lỏm đấy thì làm được cái gì? Vây quang nó ít nhất cũng có 3 thằng. Hic, huhu...
Kì thực cả hai đứa chưa thấy Thư phải giở ngón võ ra làm gì, nhưng mỗi đứa lại có một suy nghĩ khác nhau. Ngân thì cho rằng chỉ là mấy đòn đánh đấm tuềnh toàng, dù sao Thư cũng chỉ là một đứa con gái chỉ được cái miệng là giỏi. Nhưng Hùng cho rằng tay nghề của Thư cũng không kém, ít nhất có hiểm nguy cũng biết đường mà tháo chạy.
Hai đứa nhìn nhau chẳng nói được câu nào.
- Thôi ông về đi.
- Tôi sẽ đưa bà về tận nhà.
- Tôi không sao đâu. Trên đường về tôi còn ghé qua nhà Thư nữa. Có còn hơn không.
Ngân đang muốn ở một mình, nhưng khổ nỗi Hùng vẫn không tha cho nó:
- Để tôi đi cùng.
- Không, ông về đi. Cứ coi như đây là chuyện của hai đứa bạn thân. Có gì nhắn tin báo tôi sau cũng được. Nhớ đừng nói gì gở là được rồi.
Nói xong Ngân bỏ đi.
Vừa căt đuổi được Hùng, Ngân nhằm thẳng hướng nhà con bạn thân.
Hoài Thư vốn là học sinh trọ, ở một mình từ khi vào cấp ba. Mới đầu Ngân chẳng hiểu tại sao cô Thành – má Thư lại chuyển về quê. Mãi sau mới biết do cuộc sống khó khăn, cô Thành phải nương nhờ họ hàng, bắt nó ở lại một mình ráng học cho hết cấp ba. Thương má nên Thư đành cắn răng chịu đựng. Nó vừa học, vừa làm thêm kiếm tiền nuôi thân. Miệng thì lúc nào cũng lạc quan yêu đời nhưng mỗi khi ở một mình, nó lại tự kỉ hơn bất kì ai.
Mỗi khi như vậy, chỉ có Ngân ở bên cạnh hiểu và an ủi cho nó. Giờ không làm được điều ấy, nó cảm thấy áy náy vô cùng.
Căn nhà cũ với chiếc cổng xanh lá và hàng rào tigon ở cuối cùng là nhà của Hoài Thư. Trước đây ngôi nhà khá rộng nhưng từ khi cô Thành chuyển đi, hai phần ba căn nhà đã được ngăn ra để cho thuê – nguồn thu nhập lớn nhất của nhỏ bạn.
Ngân nhìn cánh cửa sắt đóng kín mà lòng nặng trĩu. Nó vạch đám tigon ở hàng rào, đưa mắt vào phía trong. Cửa chính đóng kín mít. Thế là không có tin gì rồi.
Bỗng con Xù – chó cưng của Hoài Thư phát hiện ra nó, sủa ầm lên và vẫy đuôi vui vẻ. Bình thường Ngân sẽ thọc tay vào vuốt đầu con Xù, nhưng lúc này nó chẳng còn tâm trạng nào mà làm thế, chỉ đưa mắt buồn rầu nhìn con chó của cô bạn tội nghiệp.
- Này, đứng lét lút gì ở đấy?
- Thư? – Nhận ra con bạn, Ngân hét toáng lên – mày về khi nào?
Hoài Thư chạy ra mở cửa cho bạn. Ngân ôm lấy nó ngay lập tức làm nó nghẹt thở. Phía dưới, con Xù ngoáy tít đuôi.
- Có chuyện gì vậy? – Ngân hỏi.
- À... – khuôn mặt Thư lập tức méo xệch – tao phải làm sao đây mày?
|
7 – con số định mệnh của tôi
Chắc có lẽ không chỉ Ngân và Hùng, mà có rất nhiều đứa đang lo sợ cho tôi lúc này: bị bốn tên anh chị dắt ra chỗ vắng xử lí. Nhưng tụi nó đâu có biết rằng tôi đang ở trông một tình huống dở khóc dở cười như thế này.
Đùng một cái có thêm một chị/em sinh đôi nữa (vẫn không biết là cô ta ra trước hay mình ra trước).
Nhưng làm thế quoái nào mà có chuyện lạ đời như thế này nhỉ? Hay là má...
Cô gái trước mặt tôi nhếch khóe miệng lên tạo thành một nụ cười mỉa... tuyệt hảo. Ừ thì có cùng khuôn mặt đấy, nhưng với một đứa nổi tiếng ăn chơi được sống trong nhung lụa, với một con bé vừa nghèo vừa quê như tôi thì phải có sự khác biệt rồi.
Hừ, trông Anh Thư cứ như thiên thần xảo trá, còn tôi lại trở thành kẻ khố rách áo ôm mất rồi.
Cô ta cười khẩy.
- Nhìn thế này chắc khỏi phải xét nghiệm ADN thì mới biết là chị em chứ gì? Không ngờ lúc nãy cô lại có thể nói ra một câu ngu ngốc đến như vậy.
Này, ai nói là tôi ngu ngốc. Chỉ là... không thể chấp nhận nổi sự thật + quá sock nên mới hành xử như vậy.
Khỉ thật, cái lưỡi của tôi cứ như thụt vào trong, cứng đơ không nói được câu nào.
- Bây giờ làm gì hả Tỉ Tỉ?
Tên con trai đứng sau tôi chắc đứng nắng nên sốt ruột rồi chứ gì. Bản thân tôi đây vì sock đến nỗi không thèm để ý mồ hôi đang chảy lòng ròng nữa.
- Về đã. Ở đây không hay.
Cô ta vừa ra lệnh, tức thì tên Phong tiến lại, xốc nách tôi lên.
- Này khoan đã (tôi dù có thụt lưỡi đi chăng nữa thì cũng phải lên tiếng bảo vệ mình lúc cần thiết). Các người định đưa tôi đi đâu?
Mắt tôi trừng lên, nhưng chẳng đáng sợ bằng cái liếc của Phong.
- Cô không nghe Tỉ Tỉ nói gì hả? Đi về.
Hu hu, ai chẳng biết đi về, nhưng đi về là đi đâu?
Tôi bị kéo ra ngoài cổng trường không khác gì kẻ bị trọng tội. Trong những lúc cuối cùng bị kéo đi đến nơi-mà-mình-chẳng-biết-là-nơi-nào-đấy, tôi nhìn lại ngôi trường “iu thương”, chẳng biết có đứa nào không thích học nhòm ra cửa sổ cho tôi kêu cứu với.
Khổ nỗi chưa kịp đưa ra tín hiệu SOS nào, tôi đã bị tống vào ghế sau chiếc taxi bốn chỗ, một bên là Anh Thư, một bên là tên Thanh Phong đáng ghét. Chỉ còn thiếu chiếc còng tay nữa là đủ bộ.
Hai tên đàn em còn lại lọ mọ đi tìm hai chiếc xe ga gửi bên kia đường. Xong, cả ba chiếc xe dọt thẳng.
Xe bốn chỗ chứ có phải năm đâu, nhét ba đứa một hàng ngồi chật không chịu nổi. Một tay tôi áp sát vào bên tay phải của Phong. Tự dưng tôi bỗng đỏ mặt. Dù sao tôi cũng là con gái chứ bộ. Cậu ta không xấu hổ thì thôi chứ, tôi lại...
Anh Thư ghé đầu sang ngoài cửa sổ, mắt nhắm khẽ. Nhìn lúc này ai nghĩ cô ta là kẻ ăn chơi trong giới giang hồ, hơn nữa lại còn là chị em ruột của tôi. Phải công nhận một điều, tuy sinh đôi nhưng cô ta giống má hơn tôi tưởng. Những sợi mi cong vút ấy cứ làm tôi nhớ đến bà mỗi khi ngồi buồn bên cửa sổ.
Lả chị em ruột, có lẽ cô ta chẳng hại gì mình.
Tôi tự trấn tĩnh mình lại. Có khi muốn đưa tôi “về” để giải thích cho dễ dàng. Nhưng trước khi biết được tại sao lại có chuyện này, tôi muốn rõ một điều.
- Vậy... Tôi hay cô là chị?
Anh Thư hơi nghiêng đầu qua phía tôi, hé mắt nhìn.
- Ra là bà ta không nói gì với cô về sự xuất hiện của tôi à? – Cô ta cười mỉa – Tôi ra sớm hơn cô 7 phút đấy.
Vậy thì tôi là em? Nghĩa là phải phục tùng cô ta? Thế mà tôi đã vẽ ra viễn cảnh mình là chị của dân ăn chơi nổi tiếng rồi. Nhưng làm em ruột của Anh Thư Tỉ Tỉ thì sao nhỉ?
Ôi trời ơi, không thể tin được là trong lúc rối như tơ vò thế này mà tôi còn nghĩ ra được điều này.
Vừa đặt đầu dựa lại vào cửa kính, Anh Thư đã nhổm dậy. Chị ta nhìn tôi với ánh mắt muốn đọc hết tất cả những suy nghĩ trong cái đầu sắp nổ tung này.
- Cô cũng giống bà ta phải không?
Lúc đầu tôi không hiểu Anh Thư nói gì, nhưng rồi chợt nhớ ra cô ta đã gọi má bằng từ “bà” bằng một giọng nói chẳng mấy kính trọng. Nhưng tôi thì khác.
Cuối cùng tình yêu gia đình cũng phải chiến thắng nỗi sợ hãi (lúc này thì tôi chưa có ý định kết nạp Anh Thư vào gia đình có hai người của mình)
- Đừng có gọi má tôi bằng “bà”, đó cũng là má cô cơ mà.
Chị ta lại cười khẩy, bằng cái vẻ mặt đáng ghét:
- Nhưng bà ta đã làm gì cho tôi?...
Tôi chưa kịp cắt ngang câu nói ấy thì Phong đã lên tiếng. Nếu không tôi tưởng trên băng ghế này chỉ có hai người mất.
- Từ từ đã Tỉ Tỉ. Còn nhiều chuyện cần thiết – Hắn ta nói bằng giọng nhẹ nhàng khá là có sức thuyết phục. Thế thì kẻ nào lúc nãy đã lườm cho tôi suýt đứng tim chứ?
Giờ thì tôi lại bắt đầu tò mò về cái mà Phong gọi là “chuyện cần thiết”.
|
Chiếc xe taxi đậu trước một căn biệt thự hai tầng mới toe xây theo kiểu kiến trúc phương Tây. Những cây dừa cao vút trồng sát hàng rào che khuất một nửa khuôn viên phía trong khiến người ta có cảm giác muốn khám phá.
Dù chấm cho căn nhà này 99,5 điểm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình phải vào hang cọp cả. Amen! Khiếp sau con nguyện làm người lương thiên.
Hai tên đàn em phóng xe tới còn trước cả taxi chỉ để nghe Anh Thư dặn dò câu gì đó, rồi lại phóng thẳng. Tiếng rú ga nghe mà khiếp. Có lẽ sau này tôi phải điều tra xem vì lí do gì mà cô gái đang đứng trước tôi lại có quyền thế đến như vậy.
- Này, vào nhà.
- Nhà chị đây à? – Không biết từ khi nào, tôi đã chấp nhận xưng hô như vậy.
Haiz! Đây là căn nhà của nửa kia trong gia đình tôi, ý tôi là Anh Thư chẳng phải sinh đôi với tôi sao. Biết đâu, có một chút kỉ niệm gì về gia đình xưa cũ trong đấy.
- Không, là nhà tôi.
Giọng Thanh Phong êm ái hơn cả lời mời.
Khoan đã! Cái gì? Nhà cậu ta sao?
Tôi đứng sững lại trong khi Phong và Anh Thư đang chuẩn bị bước qua cổng.
- Này, hai người kia. Tôi không vào đâu.
Cả hai đều quay lại nhìn tôi chằm chằm.
- Chuyện gì chứ? – Anh Thư thắc mắc.
- Tôi... cậu ta – cái lưỡi lại líu vào rồi – không phải về nhà chị, mà vào nhà hắn ta??? Rồi chị định bỏ tôi ở lại một mình chứ gì??? Các người định giở trò...
Anh Thư mắt tròn xoe chưa hiểu chuyện, trong khi Phong đã bỏ cái bộ mặt ngơ ngác của mình. Hắn ta cười suýt rách cả miệng.
Này, tôi đang nói về cậu đây. Tên khùng.
- Cô tưởng tôi định làm gì chứ? Hả cô nàng biến thái.
Sau câu nói của Thanh Phong, “chị gái iu quý” của tôi cũng đã hiểu ra chuyện. Chị ta không thể nể tình chung dòng máu mà bỏ đi cái nụ cười đáng căm ấy đi à.
- Này đừng tưởng bở. Tôi ngu gì đưa cô về nhà để ông già phát hiện ra à.
Ra thế. Nhưng có hiểu cũng đã muộn rồi. Giờ mặt tôi đã đỏ lựng như trái cà chua chín, chỉ thiếu người hái về gặm nhấm nỗi sỉ nhục của một đứa con gái ăn dưa bỏ nữa thôi. Ôi cái cuộc đời khốn khổ.
Tôi bước vào nhà mà cái mặt cúi gằm. Cái tên đáng ghét kia, hắn ta lấy đâu ra để cười sặc sụa từ cổng vào nhà thế không biết.
Dù sao vào đây cũng không phải là một cực hình. Máy lạnh mát rượi làm tôi có cảm giác refresh thật là sung sướng. Ở nhà làm gì được như thế này.
Anh Thư tự nhiên như đang ở nhà, tót lên cái ghế một chân ở quầy ba góc trái căn nhà, tự với tay rót cho mình một li gì đó xanh lè.
Còn tôi vẫn đứng lóng ngóng vì bộ bàn ghế gỗ to đến nỗi tôi chẳng phân biệt nổi giữa cái bàn con và ghế con. Chưa gì Thanh Phong đã ấn tôi xuống cái ghế to oạch bên cửa sổ kính cũng to không kém rồi đi vào trong nhà.
Không biết phải làm gì, tôi đành mở lời trước.
- Có thể nói cho tôi biết tại sao chị lại biết còn một đứa em sinh đôi nữa... mà đến bây giờ mới tìm? Anh Thư nhìn tôi hệt như mới ăn trúng quả gì chua lét, rồi thở dài.
- Chẳng đứa nào biết về sự tồn tại của đứa kia. Cả hai li dị xong đã thề sẽ không nhắc lại chuyện này.
Dù không muốn tin, nhưng điều này vẫn thật phũ phàng.
- Có thật là như thế.
- Cô không thấy bà ta đã làm gì à? Cô có biết gì về tôi không?
Tôi cảm giác như chị ta sắp mắng mình đến nơi. Lại thêm một tiếng thở dài.
- Phụ nữ giỏi che giấu, chứ đàn ông thì không như vậy. Ông ta làm gì tôi đều biết. Tình cờ lục phòng, tôi phát hiện ra rất nhiều... ảnh và giấy tờ.
Nghe chị ta nói, tôi chỉ muốn về quê, hỏi lại má cho rõ thực hư. Tại sao hai người làm ba má mà phải như thế? Chị em không biết mặt nhau thật là một nỗi bất hạnh. Hoàn cảnh chúng tôi tái ngộ cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Anh Thư giơ ly lên ngang mặt, sóng sánh thứ chất lỏng bên trong. Người chị của tôi sao lại trở nên như thế?
Bầu không khí trong phòng rơi vảo khoảng lặng khó xử. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngó quanh gian phòng.
Trong khi tôi đang mải ngắm cái LCD to khủng bố, Phong đã từ nhà trong trở ra với một xấp giấy trên tay. - Đọc đi – Hắn ta ra lệnh.
Ừ thì đọc, không phải giấy đòi tiền chuộc bắt cóc gửi cho cái Ngân là được rồi.
Đập vào mắt tôi là dòng chữ “HỢP ĐỒNG THAY THẾ”
- Cái gì thế này? – Tôi thốt lên sau khi đọc hết cái hợp đồng đấy.
- Có chịu hay không? – Anh Thư nhướn mày, giờ thì ra dáng đàn chị rồi đây.
Giờ thì tôi đã hiểu lí do vì Anh Thư sao không đưa tôi về nhà. Đơn giản chỉ là không muốn cho người bố đã từng bỏ rơi mẹ con tôi, nhìn thấy tới “hai” Anh Thư trong cùng một lúc. Như vậy thì kế hoạch để tôi đóng thế cho chị ta sẽ đi tong.
- Tuần tới tôi sẽ đi Vũng Tàu trong vòng một tháng. Công việc của cô là vừa làm một Hoài Thư, vừa làm một Anh Thư. Sáng đi học, tối đi quán bar. Việc học của tôi thì khỏi lo, tôi sẽ kiếm được một cái đơn bị bệnh truyền nhiễm. Mà nhớ là phải bí mật với mọi người, kể bà ta.
- Này, chị bảo sáng đi học tối đi bar là sao???
- Công việc hằng ngày của tôi là thế mà – Anh Thư tròn mắt rồi phá ra cười – nhưng mà khỏi lo, Phong sẽ cho cô biết mình phải làm gì, từ việc cải trang đến đi lại. Cậu ta sẽ hộ tống cô như tôi vậy.
Tôi nhìn Thanh Phong. Hắn ta chẳng ý kiến cũng chẳng phản đối, cứ như một tên chỉ biết nghe lời. Lí do vì sao thì tạm thời bây giờ tôi chưa đoán ra.
- Còn một việc nữa – giọng “chị gái” vẫn đều đều – vì cô ở một mình nên chẳng ai biết đâu. Tuần tới chuyển đến nhà tôi ở luôn đi. Có như vậy mới che mắt được ông già.
- Chuyển đến... sống với ba sao?
- Thích gọi là gì cũng được.
Trước giờ tôi đã mơ ước không biết bao nhiêu lần được làm một cô nhóc có đủ ba má. Giờ sự thật trước mắt nhưng sao lại khó chấp nhận đến thế.
- Rút cục thì cô có làm không? – Anh Thư sốt ruôt.
Tôi hết chuyển mắt từ Thanh Phong sang Anh Thư, rồi cuối cùng dừng lại ở mấy dòng cuối hợp đồng.
- Tôi đồng ý.
*****
- Mày đã đồng ý? Sao lại đồng ý? – Ngân ré lên khi tôi vừa kể hết câu chuyện. Từ từ đã nào.
- Là khoản thương lượng cuối hợp đồng. Chị ta đồng ý chu cấp cho tao tất tần tật từ tiền học đến mua sắm đồ đạc... cả khoản tiền gửi về cho má.
Ngân nhìn tôi thông cảm. Nó biết gia cảnh nhà tôi, và cả chuyện má tôi không khi nào khỏe mạnh hoàn toàn.
- Hơn nữa, tao còn có cơ hội gặp ba, được sống trong căn nhà mà gọi ba một tiếng không phải quá xa vời.
- Tao hiểu, xin lỗi vì thái độ lúc nãy.
Con bạn thân chợt ôm lấy tôi.
- Nhưng chuyện này vẫn cứ khó tin. Ai mà biết được chị gái mày lại là Tỉ Tỉ nổi tiếng.
- Ừ, cuộc đời thật lắm chuyện giật gân.
Nhưng đó là tôi chưa kể đến cái khúc cuối, lúc Anh Thư đã có người đến chở (chắc lại bar hay hàng quán nào) còn tôi định chạy ra đón taxi (tất nhiên đã được gọi sẵn, con nhà nghèo làm gì dám xài sang) thì Thanh Phong đã níu tay tôi lại.
- Này cô bé đi xe đạp, có muốn đền bù thiệt hại không?
Hắn mỉm cười ranh mãnh, còn tim tôi như rớt ra ngoài.
Rút cục con đã làm gì đắc tội hở ông trời.
|
Ngày hôm sau đi học.
Tôi đã mường tượng ra cái viễn cảnh ở trường sau khi nghe nhỏ Ngân thuật lại tình hình “nổi tiếng” của mình. Nhưng đối mặt vẫn thật là đáng sợ.
Trước hết là trên xe bus. Tôi vừa bước được lên xe, còn chưa kịp lấy hơi sau cú chạy vì không bắt kịp xe nãy giờ đã bị một nhóc lớp hàng xóm – tức A6, chụp lấy hai cái cổ tay.
- Trời ạ. Hoài Thư!! Mày vẫn lành lặn trở về sao.
Thế tôi phải bị mất cái gì thì mới bình thường à? ><
Thật tiếc là tôi không quen cậu ta, nhưng nói ra điều đó chẳng phải khiếm nhã lắm sao. Dù gì người ta cũng có lòng quan tâm cho mình.
- Nhóc gây thù oán gì với tụi nó à? Đúng là gan cùng mình.
Một tên lớp 12 với cái đầu vàng hoe ở đâu tiến lại, nhìn tôi với vẻ đồng cảm. Này, tôi không phải dân dao chợ như mấy người đâu.
Khổ nỗi, nếu muốn thanh minh thì tôi biết nói gì đây? Chẳng lẽ lại phun ra cái hợp đồng quoái gở ấy? No no, tôi đâu có điên.
- Này sao nó chẳng nói gì cả?
- Chắc bị hù cho sợ nên mới thế.
- Hay là bị câm rồi?
- Chậc, nhóm của Tỉ Tỉ đáng sợ thiệt.
Tin đồn bắt đầu được thêu dệt, và thật bất mãn là người trong cuộc như tôi lại không thể làm gì để thay đổi nó.
Vào đến trường tôi chỉ muốn bay ngay vào lớp để ôm cái Ngân cho đỡ tức. Thế nhưng càng đông người càng rắc rối mà. Đầu tiên người ta sẽ hét tên tôi, sau đó là những ánh mắt nhìn kì dị, và sau đó là cú chạm trán với những kẻ mà ta không quen biết.
Bị vây quanh một đống người, quen có lạ có, nhưng hầu hết chẳng có ai hiểu chuyện, tôi tưởng chừng mình sắp tắc thở vì thiếu oxi đến nơi, miệng không ngớt.
- Không có chuyện gì.
Hay
- Chẳng sao đâu, đừng bận tâm.
Trong lúc định khóc lóc để giải vây cho bản thân, tôi nhận ra tiếng nói quen quen. Chẳng phải của nhỏ Ngân, cũng chẳng phải của thằng Hùng.
- Tránh ra đi nào, định tụ tập ngoài đây làm gì hả?
Giọng của anh chàng nào mà lại có sức công phá lớn đến thế?
Đám đông dần giãn ra, vị anh hùng của tôi tiến lại. Thật lạ là tại sao mọi người cứ phải cuối xuống nhìn.
- Hoài Thư – cậu ta xướng tên tôi.
Oái! Giật cả mình.
Trước mặt tôi là thằng nhóc lùn tịt (có lẽ chỉ đến ngang eo mình hic) đang mỉm cười.
- Này nhóc – tôi lên tiếng – về đi. Đây là trường cấp ba mà - Tôi đưa tay chỉ cái bảng đề tên trường, vẻ mặt rất ân cần – Nhanh nhanh không trễ, trường tiểu học vào sớm hơn ở đây 5 phút đấy.
Thằng nhỏ đỏ mặt tía tai.
- Tôi... tôi học lớp 10 rồi đấy. Chị...
Amen!
Có phải mình tôi hiểu nhầm đâu, cả đám xung quanh cũng ngạc nhiên đến sắp rớt hàm trên ra rồi kìa.
Chẳng lẽ giờ lại nói xin lỗi.
- Hừ - thằng nhóc lườm tôi, cái nụ cười hăng hái lúc nãy của nó đi đâu rồi nhỉ, giờ tự dưng nhớ - nếu không vì đưa cho chị cái này, tôi đã chẳng thèm...
Nó chìa ra cho tôi một mảnh giấy được gấp lại cẩn thận, kèm thêm câu thuyết minh:
- Của Anh Thư Tỉ Tỉ.
Anh Thư? Nếu muốn nói gì với tôi thì chị ta chỉ cần gọi điện chẳng phải sẽ an toàn hơn sao.
- Cái gì? Của Tỉ Tỉ.
- Đâu, cho xem cái.
Đám đông nhốn nháo. Tôi chưa kịp đưa tay ra thì một tên khác đã nhanh tay chụp lấy với vẻ mặt hí hửng, Tức thì cả đám đuổi theo cậu ta.
Ê, tôi mới là nhân vật chính cơ mà.
Thấy chưa, bọn họ đâu thực sự lo lắng cho mình.
Mải nhìn theo đám hâm mộ cuồng nhiệt, tôi quên mất ý định chính của mình.
- Tranh thủ chuồn nhanh đi.
Một giọng nói ấm áp sát bên tai. Tôi quay lại, ngước nhìn tên con trai đứng cạnh mình.
- Là cậu... hôm qua đâm phải tôi đây mà.
Cậu nhóc nháy mắt rồi kéo tôi đi.
Cùng đụng trúng cả hai người. Nhưng ai sẽ là định mệnh của đời tôi?
|
Đám đông lúc này đã quên đi sự chú ý dành cho kẻ-bị-bắt-cóc-hôm-qua. Tôi lại một lần nữa bị lôi đi trong im lặng.
Lần này mới để ý thấy hai tên bạn chí cốt đang đứng trên ban công quan sát sự việc. Haiz! Bạn bè thế đấy. Nhỏ Ngân thì há hốc miệng, còn thằng Hùng đút nhầm bắp rang bơ vào tai. Đến tôi còn phải ngạc nhiên nữa là chúng nó.
*****
Trên ban công trường.
- Ớ, Hùng, ông có thấy gì kia không? Tôi bị hoa mắt à? – Ngân khép miệng lại, lấy tay vỗ vỗ vào hai bên má.
- Cái thằng dắt nó đi là ai vậy kìa? Trông lạ hoắc, hình như không ở khối 11 – Hùng cũng tròn mắt không kém.
- Là khối 12 hả? Đàn anh hỏi chuyện nó chuyện hôm qua?
- Không, cái mặt trông quen lắm, đã thấy ở đâu rồi.
Bỗng dưng thằng nhóc Hòa chen vào giữa hai tụi nó, mắt nhìn không chớp xuống sân trường nhưng tay lại nhanh chóng... chộp lấy bì bắp rang trên tay Hùng đút lấy đút để vào miệng, vừa ăn vừa kêu nhồm nhoàm.
- Đại ca! Đại ca đi đâu thế.
Cái giọng gọi khàn khàn the thé của nó chỉ khiến thằng Hùng thêm bực mình.
- Cốp.
- Ai da.
- Mày ăn nhằm cái gì hả nhóc.
Bị Hùng giáng một đấm thẳng trên đầu và cái nhéo má khét tiếng của Ngân, nhóc Hòa nhăn mặt đưa tay lên ôm đầu sờ má, thả luôn cả bịch bắp xuống đất.
- Cái thằng này!! – Ngân ré lên tiếc rẻ.
- Khoan đã – thằng nhóc giơ hai tay hòa hoãn, né người tránh cú nhéo của Ngân một cách điệu nghệ - giết em xong rồi đừng hòng em cho biết thêm thông tin gì.
Hùng nhìn nó nhăn mũi.
- Thôi được rồi. Mày biết thằng nhóc đó hả?
- Là đại ca Hy lớp em chứ ai – Thằng nhỏ giương giương tự đắc – Cũng nổi tiếng lắm mà sao anh chị không biết nhỉ.
- Có phải cái thằng nhỏ hôm qua bỏ trốn lúc Tỉ Tỉ đến trường mình không?
- Ừ, đúng rồi. Đại ca vừa nghe bọn họ đến là chạy thục mạng quên cả cột dây giầy. Haiz, điều này làm em rất nà thất vọng.
Ngứa gan, Ngân bợp tai nó một cái.
- Đừng quên hôm qua đứa nào cũng vội vã trốn về, làm chị mày tức muốn chết.
- Hu hu, chị tha em mà.
- Nhưng không phải tìm nó, sao lại kéo Hoài Thư đi làm gì?
Thằng Hùng lộ vẻ đăm chiêu. Tối hôm qua Ngân gọi điện kể chuyện nó mới sáng tỏ ra được chút ít, nhưng có vẻ mọi thứ ngày càng rắc rối.
*****
- Tự dưng đem tôi ra bãi đất này làm gì hả?
Hoài Thư tôi đây bắt đầu từ hôm qua đã biết sợ cái mảnh đất quoái quỷ này rồi.
- Nhóc là con trai mà sao chân dài thế hả? Làm tôi chạy theo muốn hụt hơi.
Tôi ngồi thụp xuống đám cỏ rồi duỗi thẳng hai chân. Hôm nay là cái ngày gì thế nhỉ, không được đi mà toàn phải chạy.
- Chị không sao chứ?
Hóa ra tên này học lớp dưới thiệt. Nghe cậu ta nói hôm qua cứ tưởng đùa. Cao hơn tôi cả cái đầu chứ ít gì. - Có bị thương gì không?
Phải đến câu hỏi thứ hai mới lôi kéo được tôi ra khỏi khuôn mặt “trắng không tì vết ấy”.
- Cậu hỏi chuyện hôm qua?
Lại thêm một thằng nhỏ quan tâm không cần thiết nữa rồi. Thế mà tôi cứ tưởng có chuyện gì hay hơn chứ.
- Nhìn đây mà không biết. Có thấy tôi vẫn con lành lặn không? Mà cậu đưa tôi ra đây chỉ để hỏi một câu đó thôi à? Vậy thì tôi đi đây. Vì cậu mà tôi không biết được tờ giấy kia viết gì.
Trái với thái độ hách dịch của tôi, cậu nhóc vẫn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay tôi.
- Từ từ đã. Em chỉ muốn cảm ơn chị nên mới bày ra cái trò đưa tin ấy để giải tán đám đông.
Thì đấy, đời nào Anh Thư làm chuyện lộ liễu như thế. Nhưng mà...
- Sao? Cảm ơn tôi á.
- Uhm. Em cứ tưởng bọn họ hôm qua tới tìm mình, không ngờ lại có chị thế mạng.
- Tìm cậu á? Cậu gây thù chuốc oán gì với họ à?
- Một chút.
|