Hoa Vô Lệ
|
|
Nhìn nụ cười của Tử Di, cậu lại không dám mở mồm : - Không có gì. Cậu lại cúi đầu nhìn xuống chiếc lắc cầm dưới bàn chiếc hộp đang cầm trong tay/ - Anh sao vậy? San Phong lắc đầu : - Không sao. Tử Di nhíu mày nghiêng nghiêng đầu nhìn San Phong : - Hình như anh có chuyện muốn nói với em thì phải? - Anh…- San Phong ngập ngừng - Anh nói đi – Tử Di nhẹ giọng. Chưa bao giờ cậu lại rơi vào trạng thái ngượng ngập thế này…sao trước cô lúc nào cậu cũng yếu đuối thế này. Hai hàng mày chau lại, miệng khẽ mí rồi đột nhiên…nhìn sâu vao ánh mắt Tử Di : - Em có thể cho anh 1 cơ hội không? Tử Di cười nhẹ, cô thở phào nhẹ nhõm, tưởng San Phong gặp chuỵên gì khó nói ai ngờ… - Em xin lỗi San Phong, chuyện đó giữa chúng ta không thể được, em không muốn anh phải thiệt thòi vì em là người đã có con rồi. Chị Ngữ Yên có thể thay em được mà. - Nhưng anh không có tình cảm với cô ấy – San Phong nhìn cô buồn buồn – Anh chấp nhận tất cả miễn sao có em bên cạnh là đủ rồi. Tử Di lắc đầu cười : - Em chỉ coi anh là người anh tốt chứ chưa hề có tình cảm nam nữ….với … - Đủ rồi – San Phong không đủ can đảm nghe nữa, lòng đau mà miệng phải gượng cười – Coi như anh chưa nói chuyện gì nhé. Tử Di gật đầu, tháy San Phong như vậy cô cũng có vui hơn được đâu. Từ chối ngay là cách tốt nhất để giúp San Phong hiểu rõ được tình cảm từ hai phía, như vậy cậu sẽ không còn đặt hi vọng vào cô nữa dù cho sau khi cô từ chối tình cảm giữa hai bên không được như trước nữa thì cô vẫn sẽ chấp nhận. Như thế sẽ tốt hơn cho San Phong. Tử Di đưa mắt nhìn lên đồng hồ, cô khẽ cười nói : - Đến giờ làm rồi, em về côngty trước nhé. San Phong đứng dậy cùng cô : - Anh đưa em đi thì phải đưa em về chứ. - Cảm ơn. - Không có gì… Suốt đường về không khí giữa hai người chẳng còn ồn ào như trước nữa…San Phong cũng rơi vào trạng thái trầm lặng, đôi mắt ưu tư nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt buồn bã tĩnh lặng … Tử Di hiểu được tâm trạng đó của San Phong nên cô cũng im lặng để cậu được bình tâm. Cô đưa mắt nhìn xang khuôn mặt anh tuấn "Xin lỗi, sẽ có người xứng đáng với anh hơn em…". …
Chương : 55 Sao tối nay uống mãi mà cậu vẫn không thấy say vậy… - Thêm ly nữa đi. Cậu gọi hết ly rượu này đến ly rượu khác…hình như càng uống cậu lại càng thấy tỉnh thì phải. Nỗi đau cứ mãi nhức trong tin thế này thì làm sao mà sống được đây… San Phong gục mặt xuống bàn…Sao cô lại có thể từ chối cậu chứ, chẳng nhẽ cậu có điểm nào không tốt sao. Lần đầu biết yêu đúng đắn một người phụ nữ thì đã bị thất tình thế này rồi…Hay đây là quả báo của những kẻ lăng nhăng…Đôi mắt ướt cố gắng kìm lại những giọt nước sắp trào ra…Cậu luôn yếu đuối như thế đối với những chuyện liên quan đến Tử Di. Sao cô lại có ảnh hưởng lớn đến cuộc đời cậu như vậy. 4 năm trước cô từ chối cậu…và 4 năm sau kết quả vẫn là vậy…Nụ cười chua chát bật ra trên môi…thật đau lòng. Gía như anh không gặp em… Gía như anh không nhìn thấy em… Và giá như…em không có trên đời…thì cuộc sống anh có thể bình yêu hơn. Cậu chán nản đứng dậy…lấy áo lững thững bước ra về…Có uống nữa, uống mãi cũng vậy thôi, ckhông thể nào xoa dịu nỗi đau đó… … Vẫn như thường ngày…thói quen của cô là ở nhà ngồi chờ cậu trên bàn cơm. Thấy tiếng xe trong sân, Ngữ Yên ngạc nhiên khi hôm nay San Phog lại về sớm đến thế…chắc là cậu chưa ăn gì rồi. Cô đưa tay sờ bên ngoài bát đĩa đựng đồ ăn…tất cả đều đã nguội cả rồi. Ngữ Yên đứng dậy bê tất cả thức ăn đinh đi hâm lại thì San Phong đã đi vào, hai người nhìn nhau… San Phong cụp mi buồn bã, đi ngang qua Ngữ Yên mà không nói gì… Cô nhíu mày thấy thái độ lạ của cậu…sao nhìn San Phong lại ảo não như vậy. Cô quay đầu lại nhìn theo dáng đi thê lương, đầu cúi xuống…bước chân chầm chậm, bóng cậu đổ dài dưới sàn buồn bã… Ngữ Yên đặt mọi thứ trên tay xuống bàn, cô nhẹ nhàng theo sau cậu đến khi vào phòng. Đứng bên ngoài một lúc, cô mới dám đưa tay mở cửa bước vào trong… Chỉ vừa chạm chân vào trong, bóng tối đã ập vào mắt cô, chỉ có ánh đèn mờ của chùm đèn phalê trên trần rọi quanh căn phòng rộng… Cô từ từ bước vào trong, bước chân khựng lại khi nhìn San Phong đang ngồi dưới cuối giường…một chân xãi thẳng một chân co lên, tay chống lên che gương mặt đẹp… Cô bước gần lại hơn…nhận thấy có điều gì đó rất lạ…Trong ánh đèn mờ ảo, cô nhận thấy được bờ vai cậu đang run thì phải... Ngữ Yên lo lắng lên tiếng : - Anh không sao chứ. - 4 năm trước cũng vậy…4 năm sau vẫn là vậy… Gịong nói chất chứa đầu ưu thương vang lên…như tiếng đàn bi ai trong không gian trầm lặng. Cậu đưa tay xuống gạt đi thứ chất lỏng đang có trên khuôn mặt anh tuấn, giọng nói phảng phất những nỗi đau… Ngữ Yên ngồi xuống cạnh cậu…San Phong đang khóc…tim cô như muốn vỡ tung ra vậy. - Có chuyện gì vậy? - Tim tôi đau quá…- San Phong ngả đầu vào vai Ngữ Yên, giọng chán chường mệt mỏi. Hơi giật mình trước hành động mĩ miều của San Phong nhưng rồi cô lại thả lỏng cho cậu dựa vào vai mình " - Là vì Tử Di à.. –Ngữ Yên ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ một người hoàn hảo như San Phong mà lại có cô gái từ chối… San Phong gật đầu buồn bã, hai mắt nhắm nghiền không muốn suy nghĩ gì đến chuyện đó nữa : - Tôi muốn ngủ. Ngữ Yên im lặng cho cậu ngả vào vai mình mà ngủ… Nửa tíêng sau vẫn với tư thế đó… Dù vai đã nhức lưng đã mỏi nhưng cô vẫn cố gồng mình để làm điểm tựa cho cậu…Đúng là chỉ có người phụ nữ mạnh mẽ như cô mới có thể làm được điều đó. Cô sợ nhúc nhích sẽ làm San phong giật mình tỉnh giấc nên dù có mỏi đến đâu vẫn cố ngồi im. Có lẽ San Phong đang rất đau khổ nhưng thấy cậu như vậy Ngữ Yên còn đau hơn…Cô hiểu cái cảm giác yêu đơn phương một người là khổ đến mức nào…thật sự rất khổ tâm. Ngữ Yên đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt San Phong…môi cô khẽ cười…chỉ cần vậy thôi…Chỉ cần cậu muốn, cô sẽ là điểm tựa cho cậu mãi mãi…bất cứ lúc nào. "Chúc chồng ngủ ngon…"
…… - … - Cảm ơn, tôi không sao. - … - Vâng, cho tôi gửi lời thăm đến bà chủ tịch.
|
Tôi sẽ chú ý, cảm ơn anh. - … - Vâng. Tử Di tắt máy, mắt nhìn điện thoại mà đầu óc cứ mải suy nghĩ đi đâu.. Không biết chuyện của Tuyết Y ra sao rồi, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết ổn thoá thì phải. Sao đầu óc cô mấy ngày hôm nay cứ nghĩ đến Tuyết Y thế không biết mặc dù đã cố gạt bỏ mọi hình ảnh của cậu ra khỏi tâm trí rồi mà vậy mà… Những cử chỉ…nét mặt ưu thương của cậu vẫn cứ ám ảnh theo cô…khiến cô không thể tập trung vào công việc được… Còn cả San Phong nữa..cô cũng không biết cậu có sao không nữa…muốn đến thăm nhưng sợ cậu vẫn chưa bình tâm lại được. Cô thở dài não nề…mọi chuyện sao khó nghĩ đến vậy. Đau đầu quá. … - Đổng xự trưởng đâu…tôi muốn gặp ông ấy. Ông Thịnh hoảng sợ trước đám chân tay của ông Đổng, mặt mày toát hết mồ hôi lạnh… Tên đầu đinh cười khẩy : - Ông nghĩ còn cơ hội để gặp xự trưởng à? Ông Thịnh sợ hãi xua tay : - Tôi…tôi chưa nói gì, tôi không có nói gì hết. - Hừ…ông nghĩ còn ai tin ông không.- Hắn hất mặt cho hai tên đàn em đến. Chúng bước lại bẻ ngoặt tay ông Thịnh ra sau chói tay chân lại… - Tôi chưa nói gì hết…làm ơn tha cho tôi đi…tôi sẽ đi khỏi đây vĩnh viễn… Ông vừa nói, vừa dẫy dụa nhưng vô ích, chúng toàn tên hộ pháp to uỳnh với sức già của ông thì làm sao mà chống cự cho nổi…. - Gỉai quyết nhanh rồi về. Tên cầm đầu lạnh lùng buông một câu như sét đánh ngang tai ông Thịnh… Miệng ông liên tục hét lên xin tha nhưng nơi thanh vắng đó thì làm gì có ai cơ chứ… Chúng nhanh chóng nhét ông vào bao tải lớn mặc cho ông dẫy dụa rên la…chúng khênh ông ra đứng trước vực biển… ,,,
Nghe tin ông Thịnh mất tích, ông Đình vô cùng phẫn nộ…Khó khăn lắm mới có được tin tức hắn vậy mà… - Các cậu làm ăn kiểu gì vậy… - Xin lỗi chủ tịch…do… - Do vì gì…- Ông Đình đạp bàn tức tối – Mau đi tìm bằng mọi gía phải bảo vệ được ông ta hiểu ckhông. - Vâng thưa chủ tịch. - Không tim được ông ta thì nghỉ việc luôn đi. - Vâng.. Tên vệ sĩ cúi đầu tăm tắp dạ vâng khúm núm trước cơn phẫn nộ của chủ tử. Hắn liền cáo ra nhanh.. Đúng là cáo già nhanh tay thật… Ông Đình biết chắc ông Đổng đã ra tay rồi…nếu như vậy thì mọi chuyện lại có chiều hướng xấu hơn. Ông ngả người ra sau day day thái dương…Con ông nó sẽ ra sao nếu bị đổ cho tội mưu sát. …
Ông Đổng ngồi vắt chân hình chữ ngũ, người hơi ngả về sau, hai tay chống lên batong nhìn người phụ nữ đối diện mình, nói : - Bà Hà, bà không thấy sự ra đi của con gái mình là ẩn khúc sao. Bà Hà nhìn người đàn ông lạ bệ vệ trước mặt, nhắc đến con lại buồn hơn, chỉ có một đứa vậy mà cũng… - Số nó mệnh yểu chết sớm thì tôi biết làm gì hơn nữa đây. Mà…- Bà nhíu mày nhìn ông – Ông là… - Gọi tôi là xự trưởng được rồi. – Ông ngưng một lát rồi tiếp -Vậy bà khkông muốn cho kẻ hại con gái mình phải đền tội à…- Đáy mắt ông ta ánh lên sự tà độc nhìn bà. Bà Hà cúi đầu lặng thinh. Ông Đổng tiếp : - Chỉ cần bà lên tiếng kiện nó, tôi sẽ giúp bà tất cả các chi phí để cho nó phải đền tội với con gái bà. Vốn hiền lành, bà Hà chẳng nghĩ gì đến chuyện báo thù hay báo hận gì cả…vả lại bà cũng chưa biết sự thật thì làm sao mà buộc tội cậu trai đó được. Dù Tuyết Y không đến thăm viếng con bà nhưng cậu cũng đã có lòng giúp gia đình một khoản tiền trong lúc khốn đốn… Bà cắn môi bối rối nhìn ông : - Ý ông là… Ông Đình cười nhạt : - Nó cũng đã làm hại con gái tôi không còn mặt mũi nhìn người khác, và cả con bà nữa…mà tôi nghe nói cô Mĩ Chi đó còn đang mang thai với hắn…Hừ…đúng là không có tính người mới làm ra chuyện đó.. - Ông muốn nhân chuyện này trả hận cho con gái mình – Bà chau mày. Hiền nhưng bà không hề ngu dại…mọi chuyện phải biết trước biết sau, không thể nghe lời người khác xúi dục được, như vậy rất dễ dẫn đến sai lầm nghiêm trọng. Như con bà… - Bà thông minh lắm…- Ông Hà cười sảng khoải – Chỉ cần bà làm đơn kiện nó, xong mọi chuyện tôi sẽ đưa vợ chồng bà ra nước ngoài sống để tiện chữa bệnh cho ông nhà và đương nhiên kèm theo một tài khoản để bà và gia đình sống qua ngày Đây đúng là một điều kiện quá tốt…Nhớ đến ngoài chồng suốt ngày bệnh hoạn của mình…Hai tay bà xoắc chặt lại bối rối. Một cơ hội tốt như vậy thì làm sao nỡ từ chối cho nổi…Bà cắn môi suy nghĩ đắn đo rồi nhìn ông Thịnh… …
- Hàn thiếu, đây là kết quả xét nghiệm. Nhìn phong bì chứa cả một sự thật bên trong…cậu đưa tay cầm nó, lòng hồi hộp khó tả… Chầm chậm cậu đưa tay mở nó ra…Đến Qúach giám đứng bên cạnh cũng phải nín thở theo. Reng…reng… Đúng vào giờ phút này lại có địên thoại cơ chứ. Cậu để nó xuống bàn, nhấc máy : - … - Vâng tôi đây. - … - Được, vậy chiều nay đi ạ. - … - Vâng. Cậu tắt máy, lại tiếp tục cầm phong bì lên mở ra xem… Qúach giám cũng ghé mắt lại nhìn… Khoé miệng Tuyết Y nở nụ cười mãn nguyện…Vậy là đúng rồi… Qúach giám nhìn nụ cười hạnh phúc hiếm hoi trên môi Tuyết Y, cậu cũng thấy nhẹ nhõm. Đúng là cái kết có hậu…Nếu đứa trẻ là con Tuyết Y thì chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn. Tử Di dù có hận ghét cậu đến đâu cũng sẽ tha thứ vì đứa con thôi. Tuyết Y quay xang nhìn Qúach giám, môi cừoi không ngớt, phấn khích đến nỗi nói to khác xa phong thái nho nhã nhỏ nhẹ thường ngày: - Cậu có thấy không…nó đúng là con tôi… - Vâng.. – Qúach gíam cười cúi đầu. - Cảm ơn em…- Tuyết Y ngả người ra sau , tâm hồn thật thanh thản. Ngoài trời thật trong lành. Tất cả không còn quan trọng nữa rồi…cậu đã có những thứ mình muốn, cái tài sản kếch xù của ông Đình cậu cũng chẳng cần nữa rồi…vì bây giờ cậu biết mình đã có một gia đình nhỏ bé bên cạnh…tất cả những toan tính từ xưa đến giờ bỗng chốc trở thành hư vô…Chưa bao giờ cậu lại có cảm giác nhẹ nhõm thanh thản đến vậy…
|
Chương : 56 Hai ánh mắt nhìn nhau kẻ bối rối, người đau tim. Thoáng qua giây phút nhói lòng khi thấy Tử Di đi cùng với người đàn ông hôm nào đó...Cậu kiềm chế không bước đến gần họ, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô, khoé môi khẽ cười thay lời chào rồi quay mặt đi chỗ khác để khỏi phải nhìn để đau tim nữa… Cứ chỉ đó của cậu khiến Tử Di thấy mình như kẻ có tội vậy…Cô cũng quay mặt đi chỗ khác. Phải cứng rắn lên để sống thôi. - Em dùng gì – Níck nhìn cô khẽ cười. - Gì cũng được. Níck gấp menu lại gọi bồi bàn gọi hai xuất. Tử Di lên tiếng hỏi : - Bà chủ tịch đã bớt đau chưa? - Cũng đỡ rồi..- Níck cười nhẹ nhìn cô.- Chuyện bên L.E em giải quyết xong rồi chứ. - Ổn rồi. Mắt Tử Di thỉnh thoảng vẫn liếc về phía chỗ Tuyết Y…chắc cậu có hẹn với ai nên mới đến đây như vậy. … - San Phong đâu rồi phó tổng. Ngữ Yên dừng bút, ngước mắt lên nhìn người đứng khoanh tay mặt khinh khỉnh trước mắt mình…Cô hơi cười : - Cô nên hỏi trợ lý của anh ấy tốt hơn là hỏi tôi. - Tôi thích hỏi cô không được à – Gia Linh gằn giọng nói. Ngữ Yên nhún nhẹ vai: - Được nhưng tôi không muốn trả lời được không? Đúng là giọng nói thách thức…Gia Linh đổ quạu: - Cô giám ăn nói với tôi như vậy à? Môi dưới Ngữ Yên hơi trẽ xuống như đang cười chế giễu, cô đặt bút xuống bàn đứng dậy, thở hắt ra đi đến đứng đôi diện Gia Linh, ánh mắt không sợ sệt tránh né mà nhìn thẳng nói : - Cô nghĩ mình là ai vậy. Thời gian ở đây gây chuyện với tôi thì tốt nhất cô nên chạy theo mà giữ San Phong. Mặc dù gương mặt Ngữ Yên không kênh lên, giọng nói vẫn rất bình thường điềm đạm nhưng sao Gia Linh thấy khó chịu thế này…Cô ta là cái thá gì mà dám ăn nói theo giọng bề trên chỉ bảo với cô như vậy. Gia Lin cố điềm tĩnh lại, miệng cười khẩy : - Đừng tỏ vẻ dễ dãi như vậy, sớm muộn gì San Phong cũng là của Gia Linh này thôi. - Cô đừng nghĩ mình là bầu trời như vậy…tội nghiệp lắm. Bộp… Một cái tát Gia Linh dành tặng cho cô làm má Ngữ Yên nóng rát… - Đừng ăn nói kiểu đó với tôi. Bộp… Ngữ Yên cũng chẳng kếm cạnh, cô tát thẳng tay vào mặt Gia Linh không chút kiêng nhường nào cả, Mặt Gia Linh nóng bừng vừa rát vừa đau, cô ôm má mắt gườm trừng nhìn Ngữ Yên định mở miệng thì San Phong đi vào, cậu nhìn hai người, Ngữ Yên quay quay nghiêng người cho San Phong khỏi nhìn thấy nốt tay trên má mình, còn ngược lại Gia Linh thì cố tình cho thấySan Phog thấy được. - Má em… Mắt Gia Linh rưng rưng, tay ôm má nhìn Ngữ Yên : - Tôi chỉ đến tìm San Phong thôi chứ có làm gì anh ấy đâu mà cô … Nói đoạn, cô quay ngoắt mặt chạy đi… San Phong chau mày nhìn Ngữ Yên : - Sao vậy? - Không có gì giải thích. Chạy theo đi.- Gịong nói trầm tĩnh của cô khiến San Phong phát cáu. Cậu mà ở lại nói chuyện cho ra lẽ chắc lại ầm lên mất. San Phong lườm cô rồi ra ngoài… Ngữ Yên lại sofa ngồi phịch xuống, cô đưa tay lên sờ bên má vẫn còn nóng rát…bàn tay cô chạm vào thứ gì đó nước nước thì phải…hai mày khẽ nhíu lại, đưa ngón tay vừa chạm vào thứ đó xuống. Máu…Hèn nào cô còn thấy xót khi chạm vào nó nữa. Bàn tay Gia Linh thật lợi hại, chỉ một cái tát thôi mà cả móng cào mặt nữa. Cô thở dài đứng dậy lại phòng vệ sinh rửa mặt…những giọt nước mát lạnh làm cô tỉnh táo hẳn ra mặc dù vết xước có hơi xót…Cô nhìn mình trong gương, càng ngày càng hiện rõ nét buồn lặng…Đến bao giờ cô mới tìn được hạnh phúc của mình đây. … - Em với Ngữ Yên có chuyện gì vây. Gia Linh đắc ý khi thấy San Phong đã gọi điện ngay cho mình sau khi cô chạy ra ngoài côngty. Ngoài mặt vẫn vờ sướt mướt : - Em cũng không hiểu sao anh lại lấy được người vợ đanh đá đến vậy. Chỉ mới hỏi anh thôi là cô ta đã phát ghen lên tát em rồi. San Phong hơi cười "Ngữ Yên ghen Gia Linh". Cũng hay. Cậu nhìn nhìn Gia Linh môi hơi nhếch lên cười : - Chắc em lại nói gì chọc giận cô ta chứ gì? - Em nói gì đâu- Gia Linh chối quanh – Em chỉ hỏi anh đâu thôi, cô ta không thèm trả lời, em mới nổi nóng nói vài câu thôi mà đã bạt tai em rồi, anh không vào chắc đánh em luôn quá. Gia Linh kể lể, mặt phụng phịu như làm nũng : - Anh về dạy lại vợ đi nhé. Người như vậy mà cũng lấy được. - Được rồi, bỏ qua đi, anh sẽ nói Ngữ Yên rút kinh nghiệm. Giừơng như chưa hả dạ với câu hứa hẹn của San phong, cô trề môi : - Anh thích cô ta rồi à? San Phong bật cười : - Không có chuyện đấy đâu…
San Phong không ngờ câu nói vô ý của mình lại cả hai người cùng nghe được… Một người quay mặt cúi đầu buồn bã bước đi… Khoé môi người kia lại hơi cười " Sẽ có ngày cậu phải hối hận vì câu nói đó thôi…
……
- Ông Thịnh mất tích…- Tuyết Y chau mày nhìn ông Đình. - Phải, ba đã cho người đi tìm mấy ngày nay nhưng vẫn chưa có tin gì. - Vậy chuyện ông ta nói không còn giá trị nữa rồi. Mặt Tuyết Y vẫn tỏ ra bình thường, giọng nói điềm đạm không chút lo lắng. Ông Đình là người lo cho cậu hơn cả Tuyết Y lo cho mình. - Con yên tâm, bằng mọi cách ba sẽ tìm được tên khốn đó về. - Cũng không cần thiết…- Tuyết Y hơi cười nhign ba mình – Cảm ơn ba đã lo lắng, mọi chuyện để con được rồi. Thấy phong thái con mình vẫn nhã nhặn như thường ngày, ông chau mày : - Con có cách gì rồi à? Tuyết Y cười lắc đầu : - Chưa nhưng sẽ có thôi. Ông Đình nhìn con chân chối…nước đến chân rồi mà vẫn bình thường như không. Đúng là đằng cấp điềm nhiên của nó còn vượt trội hơn ông rất nhiều. …
- Con trai… Vừa nhìn thấy mẹ, Ren chạy tọt đến bên cạnh : - Mẹ, hôm nay con muốn đi chơi như lần trước. - Lần nào – Tử Di hỏi lại. - Đi với chú đẹp trai ấy, mẹ gọi địên cho chú ấy đến đây cùng đi luôn nhé. Tử Di chợt khựng người lại khi con mình nhắc đến Tuyết Y…nụ cười gượg gạo nở trên môi, ngồi xuống nói :
|
- Con ghét chú ấy lắm mà. Sao tự nhiên lại… Ren lắc đầu : - Lúc đầu thì con có ghét nhưng về sau biết hoàn cảnh chú ấy…cũng đáng thương lắm. - Hoàn cảnh – Tử Di chau mày – Hoàn cảnh gì? - Thôi, mẹ cho cho con đi chơi đi, con sẽ kể cho mẹ nghe. Tử Di cắn môi nghĩ ngợi rồi nói : - Mẹ với con đi thôi nhé, chắc chú ấy bận rồi. Ren thở hứat ra rồi cũng gật đầu : - Vậy cũng được ạ. Tử Di cười hiền nhìn con, cô xoa xoa lên đầu nó : - Ngoan lắm. Đi ăn đã rồi mới đi chơi đấy.. Tuyết Y ngồi trong xe nhìn họ từ xa…Đôi mắt buồn nhưng miệng lại vô thức cười theo khi thấy hai mẹ con họ cười. "Sẽ sớm thôi…"
... - San Phong…- Tử Di vô tình thấy San Phong đi ngang qua chỗ cô ngồi, cô liền đứng dậy gọi. Nghe tiếng quen quen, cậu quay đầu lại…nhận ra Tử Di. San Phong tròn mắt nhìn cô..,vết thương cậu vẫn còn âm ỉ nê chưa đủ dũng khí gặp lại cô. Cậu vội quay nhanh mặt đi bước nhanh hơn… Tử Di thấy vậy, cô nhìn về phía tàu siêu tốc Ren đang ngồi trên đó, chắc là còn lâu mới hết lượt. Tử Di vội vàng chạy theo gọi : - San Phong à… - San Phong… Càng nghe tiếng gọi, bước chân cậu càng xải nhanh hơn, không dám quay đầu lại nhìn cô. Chạy theo một đoạn khá xa…, người đông quá nên cô chẳng còn thấy cậu trong tầm nhìn nữa… Dòng người đông đúc, Tử Di đứng im xoay người quanh nhìn xem cậu có lẫn đâu đó trong đám người đấy không… Thấy thái độ của cậu đối với mình như vậy, cô càng cảm thấy mình đã có lỗi, nhưng biết làm sao hơn được,,,khi cô chỉ coi cậu như một người anh tốt. Tử Di buồn bã cụp hàng mi xuống lững thững đi về chỗ đứa con mình chơi.. "Xin lỗi…"- San Phong đứg trong góc khuất nhìn theo bóng cô xa dần, gương mặt ưu thương, mắt như chứa đựng một bọc nứơc sắp vỡ…cúi đầu lặng lẽ quay lưng bước đi… … Ren nhìn quanh không thấy mẹ mình đâu…chờ cả một lúc rồi mà vẫn chưa thấy mẹ quay lại, Ren bắt đầu thấy lo lắng, cậu bé cứ đưa đôi mắt to tròn xoe của mình dõi vào đám đông qua lại tìm mẹ…nhưng chẳng thấy đâu. Bước chân cậu bé bước đi trong vô thức…cứ bước đi để tìm mẹ. Dù là có hơi sợ nhưng cậu bé vẫn không khóc, gương mặt chỉ hơi ngơ ngác nhìn mọi người đều lạ lẫm… Đến khi đi được một đọan khá xa, Ren mới nghĩ lại…mình cần đứng đó để mẹ tìm dễ hơn. Cậu bé quay đầu định đi về chỗ lúc nãy thì nhìn xung quanh, mấy ngã rẽ đều giống nhau, biết đi đường nào bây giờ… Cậu bé cứ thế bước đi theo cảm tính nhưng càng đi thì lại càng loạn lên, không tìm thấy chỗ ban nãy… … Tử DI quay lại chỗ con chơi, cô nhìn quanh không thấy con mình đâu, cả trên phía tàu lượn kia toàn người lớn, không có bóng đứa trẻ nào cả…Vậy Ren đi đâu được… Cô hốt hoảng vội vàng chạy đi lung tung quanh đó tìm..vẻ mặt lo lắng lo sợ con mình sẽ làm sao…vừa đi miệng cô vừa lẩm bẩm "Mẹ xin lỗi…mẹ xin lỗi…". Tìm mãi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Ren đâu, bước chân cô ngày càng nặng nề hơn, đôi mắt thất thần nhìn hàng trăm, nghìn người qua lại xung quanh…tự nhiên nước mắt chảy lúc nào cũng không biết. Trong lúc này, chỉ còn Ren là ruột thịt suy nhất của cô mà thôi…Nó là có mệnh hệ gì chắc cô không còn muốn sống nữa mất. Nó chính là món quà ông trời đã tặng cô, sao cô lại có thể đánh mất được chứ… Cô cố gắng lên bước chân mệt mỏi của mình đi quanh đó tìm thêm lần nữa… … Cứ đi mãi như vậy không phải là cách tốt, như thế sẽ lạc đường hơn nữa, Ren sờ trong túi quần mình…cậu bé thảơ hắt là buồn bã..Hôm nay mẹ lại không để ít tiền trong túi quần cậu rồi. Ren trèo lên ghế đá ngồi ủ rũ, hai tay chống cằm, gương mặt phụng phịu…đứa trẻ lạc đường nào chắc chắn cũng khóc nhưng cậu bé lại không…hình như lý trí nó rất cao thì phải. Ngồi một lúc, mắt Ren chợt sáng lên…nguyên cái bóng đèn hiện ra trong đầu cậu. Ting… Ren cười cười, cậu bé đi vào đám đông, rồi níu tay một người phụ nữ… Bà ta nhìn xuống Ren : - Cháu có chuyện gì thế. Ren làm ra vẻ đáng thương : - Bác ơi, bác có thể cho cháu mượn điện thoại được không? - Cháu định làm gì? - Cháu bị lạc mẹ, bác giúp cháu nhé. Bà ta nhìn đứa trẻ kháu khỉnh bé xinh giương đôi mắt nhìn mình mà động lòng không ngần ngại : - Đây. Cần bác gọi hộ cho không. - Dạ thôi, cháu biết dùng ạ. - Ừ - Người phụ nữ cười nhìn đứa trẻ.
Chương : 57 Ren ấn số mình nhớ trong đầu. Mà số cậu bé nhớ duy nhất chỉ có số của Tuyết Y thôi, còn Tử Di thì không vì có bao giờ cậu xa mẹ đâu mà phải nhớ làm gì. Ren nhanh tay ấn số của Tuyết Y… Tút…tút… Chờ mãi một hồi mới có tiếng đáp. Ren mau mắn nhanh miệng nói : - Chú ơi cháu bị lạc rồi – Gịong đứa trẻ kéo dài như lo sợ. Tuyết Y ngồi bật dậy, cậu nói nhanh - Chú tới ngay đây, đừng sợ nhé…Nói xem cháu đang ở chỗ nào. - Ở khu giải trí… - Biết là vậy..- Tuyết Y vừa thay quần áo vừa nghe địên thoại, cậu cố gắng kìm chế sự xốn xao trong lòng để hỏi – Cháu thử nhìn xem…xung quanh đó có đặc điểm gì? Ren nhìn quanh đó, thấy có một con voi to đùng , cậu liền nói : - Cháu đứng cạnh chú voi màu đen to lắm… - Ừm được rồi, vậy đứng yên đấy nhe, chú tới ngay đây. - Vâng. Câu vội vàng vơ ngay khoá xe trên bàn xuống lấy xe phóng như bay đến khu vui chơi… … Ren tắt máy cầm điện thoại bằng hai tay lễ phép trả lại người phụ nữ : - Cháu cảm ơn bác. - Ừ, ngoan – Người phụ nữ xoa đầu nó cười. Trong lòng thầm khen "Con ai mà kháu khỉnh thế không biết.". Bà ta nói : - Có cần gì nữa không, để bác còn đưa con bác về? Ren lắc đầu : - Cảm ơn bác có lòng tốt, cháu ngồi kia chờ người đến đón được rồi ạ. Nghe cách nói chuyện thì chẳng liên quan gì đến ngoại hình loắt choắt búng ra sữa kia cả. Người phụ nữ phì cười : - Cái thằng bé này…sao đáng yêu thế… Ren cúi đầu chào bà : - Chào bác.
|
- Ừm. Bác đi nhé. - Dạ. Đợi người có ơn với mình đi rồi, cậu bé mới đi lại chỗ đã hẹn với Tuyết Y để ngồi chờ. … Mặt Tuyết Y bạc phếch…mắt đảo quanh liên hồi…Cậu thở dốc vì mệt…. Đi mãi, tìm mãi cuối cùng mới thấy được chỗ như con mình tả. Cậu đi nhanh lại đó tìm… Thấy đứa trẻ đang ngồi ngủ gật ở ghế đá, Tuyết Y chau mày nhìn xem có phải Ren không, cậu lại gần đó để xác nhận thì đúng là nó… Cậu thở phào nhẹ nhõm nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh lay lay Ren dậy…đứa trẻ mở mắt từ từ, đôi mắt ngơ ngác như vẫn còn đang buồn ngủ nhìn Tuyết Y rồi nó chợt ôm chầm lấy cậu nói : - Chú tìm mẹ cho cháu. Tuyết Y khẽ cười, nhẹ giọng nói : - Được rồi. … Tử Di vẫn lang thang quanh đó, cũng đã 10h hơn, bây giờ chỗ này đã thưa chỗ dần, cô đưa mắt dõi quanh dò tìm con mình… Mắt sưng vì khóc nhiều khiến mọi người đi ngang qua ai cũng ngoái lại nhìn cô gái trẻ vừa đi vừa khóc…cô chẳng còn quan tâm ai soi mói nhìn mình nữa, điều gì nhất cô mong trong lúc này là được thấy con mình… Rốt cuộc nó đang ở đâu…. Tít…tít… Tiếng chuông địên thoại reo lên, Tử Di giật mình, tay run run vội vàng lấy máy từ trong túi ra vì nghĩ có người nào đó tốt đã giúp con cô… Thấy số Tuyết Y hiện trên màn hình…đúng lúc này cô vừa cảm thấy tủi thân vừa cảm thấy thất vọng vì không phải là một số lạ khác. Tử Di mệt mỏi mở máy lên nghe, giọng nhũn đi vì mệt : - Em làm gì mà để lạc con vậy. Tử Di thẫn thờ đứng như pho tượng, cô nhớ cô chưa gọi cho ai biết chuyện này mà. Tử Di nói đứt quãng : - Sao..sao anh… - Đến chỗ tượng voi nhanh lên. Tút…tút… Tử Di chân chân nhìn vào điện thoại…Trong lúc này Tuyết Y cứ quát lên lại làm cô càg hoảng loạn. Tử Di vội vàng đi tìm chỗ tượng voi… Vừa thấy tượng, đồng thời cô cũng thấy Ren đang đứng đó…Tử Di nhanh chóng chạy đến ngồi xuống ôm chầm lấy con, giọng sũng nước : - Mẹ xin lỗi… Ren vỗ vỗ lưng Tử Di, giọng đứa trẻ thật trong sáng : - Con không sao, mẹ đừng khóc nữa. - Lần sau mẹ không thế nữa, mẹ xin lỗi Ren nhé…- Cô nhìn nó, tay quẹt nước mắt, miệng cười vì mọi lo sợ đều tan biến, Ren gật đầu nắm tay mẹ : - Về thôi mẹ, con buồn ngủ quá. Tử Di nhìn xung quanh, cô bỗng hỏi : - Lúc nãy… - Chú đẹp trai gọi mẹ đến xong đi luôn rồi. - Sao vậy. Ren chẹp miệng : - Chú ấy nói, mẹ không muốn gặp chú ấy nên phải tránh mặt. Nét cười chợt khựng lại trên môi cô, hàng mi đen cụp xuống nặng trĩu…Tuyết Y đã giữ đúng lời cậu nói, sao cô không thấy vui chút nào, ngược lại còn thấy hụt hẫng lẫn tủi thân nữa chứ. Tử Di đưa tay gạt ngang nước mắt vẫn còn đọng trên mi đi, hít một hưoi thật sâu, gượng cười nói : - Ừ, về thôi con. - Vâng. Tử Di dắt tay đứa trẻ đi rrồi, Tuyết Y mới lò mặt ra… Khoé môi chợt mỉm cười… nhìn theo hai người quan trọng nhất đời mình. …
San Phong, Ngữ Yên cùng đến quán bar theo lời rủ rê của Vũ Thanh và đương nhiên Gia Linh có mặt tại đó… Cả bốn gặp nhau tại Bar… Ngữ Yên chẳng hứng thú gì đến những nơi ồn ào này nhưng do San Phong đã mở lời nên cô cũng đành ngậm ngùi đi theo vậy. Vừa nhìn thấy hai người Vũ Thanh vẫy tay gọi ngay… Cả hai tiến về phía họ, San Phong lịch sự kéo ghế cho Ngữ Yên như bình thường, nhưng cử chỉ nhã nhặn đó lại làm Gia Linh gai mắt, cô gườm gườm nhìn Ngữ Yên…
… - Mọi chuyện bác cứ làm theo lời cháu. Còn lại cháu lo được rồi. - … - Vâng, cảm ơn. - … Tuyết Y đặt máy xuống, cậu xoay xoay chiếc ghế vài vòng…hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, hơi thở đều đặn không lo nghĩ… Ai bảo ông trời không có mắt…trong lúc bế tắc cậu lại gặp được người có lương tâm. Không hiểu sao một người mẹ như vậy lại sinh r đứa con trơ trẽn như Mĩ Chi không biết. Mà kệ, cậu không quan tâm nữa cần nhất lúc này là mau chóng giải quyết ổn thoả để được gần con và…Tử Di hơn. Cộc cộc… - Vào đi. Qúach giám bước vào nói : - Hàn thiếu, chuyện bà Thịnh cậu định… - Cứ cho bà ta một số tiền và đưa bà ta ra nước nào đó là được rồi. - Nhưng lúc trước bà ta đã… Tuyết y phẩy tay vẻ bao dung : - Tôi đã hứa với ông Thịnh sẽ làm những điều đó rồi…mà thôi cứ làm theo lời tôi đi, - Vâng. Qúach giám chẹp miệng bước đi. Dạo này tự nhiên cậu cảm thấy Tuyết Y có vẻ yếu mềm hơn trước không còn tàn nhẫn với kẻ đã từng đụng đến mình như trước nữa… … - Sau đây Vũ Thanh, anh đẹp trai ở bàn số 3 sẽ lên tặng một bài cho mọi người… Cả Bar vỗ tay bồm bộp, cùng lúc những ánh mắt rọi vào Vũ Thanh, cậu đần mặt nhìn lên sân khấu, mặt hầm hầm nhìn tên quản lý trong Bar này. Người quen cũng được coi là bạn tâm giao vậy mà dám chơi cậu một vố bất ngờ như vậy đây. Gìơ mọi người đã nhìn không lên cũng ngại, San Phong cười nói : - Lên đi, chần chừ gì nữa. - Lại đến lượt bạn đấy.."bạn hiền "ạ. Câu nhấn mạnh của Vũ Thanh làm cả 3 bật cười. Gia Linh thêm tiếng : - Thôi lên nhanh đi, mọi người đang chờ anh đấy. Vũ Thanh đổi ngay thái độ khi nghe Gia Linh nói, cậu mỉm cười : - Anh đang lên đây San Phong trề môi, đúng là phân bịêt đối xử. Vũ Thanh lườm tên quản lý đang đứng một góc cười thoả mãn rồi quay lại mọi người, cậu lấy lại sự tự nhiên thường ngày, ghé miệng vào mix cây nói : - Tôi sẽ hát bài này tặng một người… Bộp…bộp… Tiếng huýt lẫn vỗ tay vang lên cả khán phòng… Mọi thứ đều im lặng lại… Ánh mắt Vũ Thanh chỉ lướt nhanh qua Ngữ Yên nhưng chứa đầy hàm xúc còn điểm cuối cùng dừng của ánh mắt cậu là tại gương mặt Gia Linh…
|