Hoa Vô Lệ
|
|
- Chú không chơi à? - Ừ không.- Tuyết Y cười như không. Vừa nhìn lên cậu đã cảm thấy chóng mặt rồi…trèo lên nó rồi thả trôi xuống chắc cậu chết mất. Tuyết Y mắc chứng sợ độ cao nên mấy trò này với cậu không hề có hứng thú. - Chú đang sợ à.- Ren cười cười nói. - Sợ gì, chú lớn rồi nên không muốn chơi trò trẻ con thôi – Tuyết Y từ chối khéo. Ren trề môi, cậu bé đưa bàn tay nhỏ xinh trắng nõn chỉ lên phía trên nói - Mấy người kia cũng lớn rồi mà vân chơi thôi, chú sợ thì nói đại đi. Trò này không phải ai cũng chơi được đâu. - Thôi, chú ấy không đi thì mẹ con mình vào thôi – Tử Di dục. Ren cười cười nhìn Tuyết Y vẻ khinh khỉnh khiến Tuyết Y nóng mặt, chẳng nhẽ lại để thằng ranh con hỉ mũi chưa sạch này khinh mình sao. Tuyết Y tằng hắng nói : - Được rồi, chú cũng chơi. - Vậy chứ- Ren đá lông nheo nhìn Tuyết Y cười. Mặt cậu méo xệch dở khóc dở cười mua thêm chiếc vé nữa… Chân Tuyết Y run run bước vào ghế ngồi, mặt mày biến sắc trông thấy nếu không có những ánh đèn mập mờ chiếu vào chắc cậu đã lộ vẻ sợ sệt và trái tim yêu đuối của mình ra rồi. Cài lại dây an toàn rồi…hai tay cậu còn níu chặt vào sườn quần mắt cố gắng mở to như không sợ miệng cố ép nở nụ cười. Ren và Tử Di thì có vẻ thích thú với trò này…hai mẹ con ngồi cùng một xe còn Tuyết Y thì ngồi cùng người lạ nào đó. Hết một lượt, Tuyết Y cười cười cũng chẳng có gì xi nhê mấy, chỉ hơi choáng một chút nhưng không sao vẫn trụ được, cậu định bwosc chân xuống thì Ren từ xe sau đã nói to : - Thêm lượt nữa đi chú Y. Tuyết Y cắn răng quay lại nở nụ cười : - Tuỳ cháu. Họ lại thêm lượt nữa, rồi lại đến lượt thứ 3 thứ 4… … Vừa bước xuống đấy liền, mặt Tuyết Y bạc phếch..chân vẫn còn run run bước ra ngoài…đầu tóc dựng loạn xạ hết cả lên do gió mạnh…lảo đảo bước xa chỗ đó ra… Tử Di cùng Ren bước xuống, vẻ mặt thì tươi cười hớn hở cho đó là trò tiêu khiển rất thú vị thì phải… Tử Di nhìn bộ dạng suy sụp trầm trọng của Tuyết Y, cô nheo mắt cười hỏi : - Anh không sao chứ, Hàn thiếu. Câu hỏi mang chút giọng giễu cợt. Ren lại còn bồi thêm : - Chú vẫn ổn đấy chứ. Đến lúc này cậu không còn cần thể diện nữa rồi… Tuyết Y đưa tay bụm miệng…chạy ra một góc khuất.. Ù…oẹ… Cả chiều chưa ăn được tý gì đã nôn ra hết…bụng cậu coi như trống rỗng lại còn bị đói hành nữa chứ. Ren đứng gần nhìn, cười phá lên : - Hâha…chú bị bệnh sĩ hành rồi. Tuyết Y chống một tay vào tường, vẫn giữ hiện trạng như muốn nôn nửa, mắt lờ đờ vì chóng mặt quay lại lườm Ren, chiếc miệng mỏng dính cứ ụa ụa nhưng chẳng có gì để mà ra nữa cả…chắc chỉ do cảm giác buồn nôn thôi. Tử Di lấy trong túi xách ra hộp khăn ướt bé nói : - Lau mặt đi cho tỉnh. Tuyết Y nhận lấy thấm thấm vào miệng rồi lau quanh mặt miệng không nói được lời nào vì quá mệt. Ren trêu vào : - Nữa không chú? Gìơ chỉ cần bước lên nó nữa thôi chắc cậu ngất luôn mất… giờ thì mặc kệ ai cười thì cười nói mình nhát thì nhát cậu cũng chẳng quan tâm. Tuyết Y lườm lườm Ren - Cháu muồn thì chơi một mình đi. Ren tỏ ra hứng thú nói : - Cũng được, vậy mẹ chăm sóc chú nhé, con lên chơi vài vòng nữa. - Ừ. Cũng được- Tử Di gật đầu chiều con. Ren tung tăng hăng hái mua thêm vé vài vòng nữa chơi. Bước chân Tuyết Y loạng quạng như đnag trên không…cái cảm giác tốc hết tóc gáy lên làm cậu muốn nôn mà không ra gì mới khó chịu chứ. Tử Di vội đi lại gần đỡ cậu lại ghế đá ngồi : - Không chơi được thì đừng có cố. Tuyết Y thở hắt mệt nhọc…cậu có muốn đâu chứ, chẳng nhẽ lúc đó lại thua một đứa trẻ con. Mà công nhận thằng bé đấy thâm thật toàn nói kích vào tim đen của người khác. - Anh mệt quá..- Tuyết Y ngả đầu vào vai Tử Di như trẻ con. Tử Di phì cười, những giây phút này quả là hiếm thấy với một người khó chịu như Tuyết Y. … - Nghe nói anh sắp phải ra toà. Trên lưng Tuyết Y cõng theo Ren đang ngủ, cậu gật đầu : - Ừ. Tử Di muốn hỏi một câu để khẳng định nhưng sợ lại làm Tuyết Y nổi giận, nếu không hỏi thì cô đang tự dày vò chính mình vì tò mò chết mất. Miệng cô ngập ngừng : - Sự thật…sự.. - Em muốn hỏi có phải anh hại Mĩ Chi không? Tử Di quay xang nhìn sững Tuyết Y…quả nhiên cậu vẫn lợi hại như xưa, nhìn ngữ mịêng thôi mà đã đóan được tâm ý của người khác. Tử Di ngó ra chỗ khác không đáp nhưng tai vẫn hóng chờ câu hồi âm : - Chuyện này em đừng hỏi nữa được không, thời gian sẽ trả lời tất cả thôi. Tử Di lặng im đi bên cậu, cô chỉ là quá thắc mắc mà thôi chứ không có ý cố động chạm vào chuyện của Tuyết Y.
|
Chương : 48 - Tử Di…- San Phong đưa tay vẫy vẫy cô ngoài cổng côngty. Tử Di đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, miệng cô khẽ cười khi thấy cậu. - Anh đến đây có việc gì à? - Không có gì, đi ăn với anh nhé. Tử Di nhìn lên đồng hồ, rồi lại nhìn cậu : - Mới 4h hơn thôi mà, ăn gì. - Không ăn thì đi chơi cũng được. - Nhưng…- Tử Di nhăn nhó ngập ngừng. - Em có vịêc à? - Cũng không hẳn…à hay để em đón con đã rồi cùng đi cũng được. - Con – San Phong trố mắt nhìn Tử Di, miệng cậu lắp bắp :- Em vừa nói gì cơ? Con, con ai? - Con em- Tử Di ngây thơ nhìn cậu nói. Sốc…Sốc nặng… Tí nữa là cậu ngã ngửa ra sau khi nghe tin động trời này. Mặt cậu biến sắc tái hẳn đi nói : - Em, lấy, chồng…rồi à? Cậu nuốt nước bọt chờ đợi câu trả lời. Tử Di cười nhẹ lắc đầu : - Không hẳn. Vậy anh có muốn đi nữa không? Cái gì cũng không hẳn. Nhưng không sao, câu trả lời mập mờ đấy cũng có thể coi như là cô chưa có chồng đi…San Phong tự gạt bản thân, cậu mỉm cười. Đã là vậy thì cậu vẫn có cơ hội. Tất nhiên đứa bé sẽ là cầu nối giúp cậu…trong cái rủi cũng có cai may. Chỉ cần Tử Di ở bên cậu là đủ rồi, không cần quan tâm những chuyện khác nữa/ - San Phong… Đang miên man theo kế hoạch, nghe Tử Di gọi mình, cậu giật mình cười hề hà : - À vâng. Ừ, đi thôi. - Ờ. San Phong mở cửa cho Tử Di an vị rồi mới vào lại. Xe hai người vừa mới lăn bánh thì xe Tuyết Y lại đi tới…mắt cậu tối kịt một màu đen khi nhìn thấy Tử Di lên xe họ…hai hàm răng cắn chặt lại, tay đập mạnh lên vô lăng thở hắt ra…đầu ngửa ra sau, tay vắt lên trán “Mẹ kiếp…sao em cứ làm tôi đau tim thế này” Mỗi lần chỉ cần thấy Tử DI bên người đàn ông khác thì cậu lại không chịu nổi…có do bản tính độc tài nên mới vậy. Mắt Tuýêt Y bỗng mở lớn khi nhớ còn một thứ giúp cậu tiến gần hơn với Tử Di…Cậu vội vàng bật dậy, lấy lại phong nhã thường ngày cho xe lăn bánh qua lối tắt để đến nơi đó nhanh hơn hai người kia… … San Phong thong dong cho xe từ từ chạy, còn một đằng Tuyết Y lại cho xe phóng với tốc độc ánh sáng đến nơi cho kịp. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi vừa kịp lúc thấy Ren ra khỏi cổng trường. Cậu ngồi xuống mìm cười, tay vẫy vẫy đứa trẻ. Ren vẫn từ từ bình thản đi đến : - Hôm trước chú làm mất điểm quá. Lại nhắc đến chuyện đấy…không nhục gì bằng nhục này. Cậu lảng ngay xang chuyện khác bằng nụ cười mở đầu : - Cháu có biết chơi P/S khôg? Ren gật mạnh đầu : - Chú muốn thử không? Tuyết Y trố mắt nhìn đứa trẻ miệng mồm khôn lanh này, cậu cười thú vị : - Được thôi. Vậy về nhà chú nhé. - Vâng.- Rên gật đầu cười. Cậu bé tự đưa bàn tay nho xinh mình nắm lấy tay Tuyết Y…chợt như có luồng địên chạy dọc sóng lưng Tuyết Y vậy. Một cảm giác như thân quen…như ruột thịt vậy. Nhìn đứa trẻ này cậu cứthấy nó quen quen làm sao ấy mà không nghĩ ra được là nó giống ai. Tử Di…chẳc chắn là chỉ giống mỗi cái làm da trắng hồng đó thôi. Cậu hơi khựng người…đây là lần đầu cậu có hứng thú chơi với trẻ con như vậy…bỗng nhiên miệng cậu nở nụ cười nhẹ nhàng đến thanh thản nắm chặt lấy tay đứa bé dắt ra xe. - Ren… Tử Di từ đâu gọi dật lại. Cậu bé ngoảnh đầu lại thấy mẹ mình liền nói : - Mẹ. Lại là Tuyết Y…Tử DI chau mày khi Tuyết Y lại xuất hiện bên con mình, cô cùng San Phong đi lại. - Anh đến làm gì vậy? San Phong nhìn nhìn đứa trẻ…thật sửng sốt, mắt cậu mở lớn xang nhìn lại Tuyết Y. Đúng là giống thật… đúng là chỉ có người trong cuộc mới bị lu mờ thôi, còn người ngoài là sáng suốt nhất. - Con định đến nhà chú ấy chơi. Mẹ cho con đi nhé. Ren vẫn nắm tay Tuyết Y mà nói thay cho cậu. Chú ấy…San Phong lại thật sự ngạc nhiên..Chẳng nhẽ họ không biết là cha con…hay, cậu nhìn xang Tử Di…chuyện 4 năm trước cô bỏ đi chẳng lẽ do nguyên nhân này. Rốt cuộc là như nào đây khó hiểu quá. Kệ để điều tra sau vậy, lúc này phải chiếm được cảm tình của thằng bé mới được… San Phong ngồi xuống cho ngang bằng chiều cao của đứa trè, cậu khẽ nở nụ cười hiền lương trong sáng như thiên thần của mình gây kích thích mạnh cho người đối diện, giọng ấm áp nói : - Cháu tên là Ren à. Cậu bé đưa đôi mắt tròn xoe nhìn sâu vào mắt San Phong, đầu gật nhẹ : - Vâng. Chú là ai? San Phong hơi cười : - Gọi là chu Phong được rồi. San Phong ghé tai nói nhỏ với Ren gì đó mà sắc mặt nó có vẻ thích thú, San Phong cười nhướng mày nhìn nó : - Được không? Ren làm vẻ mặt tiếc rẻ nhìn lên Tuyết Y rồi nói : - Tiếc quá, cháu có hẹn với chú ấy rồi. Để lần sau Phong thúc nhé. Tuyết Y nén cười đắc ý…cậu không biết họ to nhỏ gì nhưng đứa trẻ này biết giữ lời là rất tốt. Người có nguyên tắc…giá trị của Ren ngày một nâng cao trong mắt Tuyết Y. San Phong hơi ngạc nhiên trước lời lẽ của đứa bé này…cũng phải thôi, ai mà nghĩ cho được đứa bé mấy tuổi nói được những câu không ngoan như vậy. San Phong cười gật đầu : - Vậy à, để lần khác cũng được. Ren quay xang nhìn mẹ : - Mẹ với Phong thúc có hẹn với nhau thì đi đi. Tối mẹ nhớ qua đón con ở nhà chú Y nhé. Tử Di lườm lườm con nhưng Ren đã nhanh quay xang nhìn chỗ khác bơ đi ánh mắt dăn đe đó của mẹ. Tuyết Y nãy giờ mới lên tiếng, cậu ghé gần tai Tử Di : - Nhớ đến sớm vào đấy đừng về muộn. Mặt cậu quay xang Ren, thay đổi thái độ trog chớp nhoáng miệng cười hiền hậu : - Đi thôi. - Vâng – Ren cúi đầu chào San Phong và mẹ mình rồi mới đi qua họ theo sau Tuyết Y. … - Nhìn thằng bé xinh nhờ.- San Phong buột miệng khen. - Ồ- Tử Di khẽ cười gật đầu. - Nhìn nó giống Hàn thiếu thật đấy – San Phong cố tình nói bâng quơ. Tử Di im ngay nét cười, cô đánh trống lảng ngay xang chuyện khác :
|
À anh với chị Ngữ Yên sao rồi, sống tốt chứ? - ừ…ừm.- Tử Di này – San Phong chợt nói. - Sao ạ? San Phong định hỏi về chuyện đứa bé là con ai nhưng cậu sợ sẽ làm không khí mất vui nên liền lảng ngay xang vấn đế khác : - Tên thật cùa thằng bé là gì vậy? - Lãnh Điệp. - Tên cũng hay đấy. À, đúng rồi, anh có chỗ này muốn đưa em đến … Song Linh cau mày nhìn Thừa Ân. Cô chưa bao giờ có thái độ khiếm nhã như vậy với trai đẹp bao giờ nhưng trường hợp này đúng là ngoại lệ…Thừa Ân quá bẩn tính, chỉ vì một cốc nước mà cũng lôi ra lải nhải. - Bây giờ cô tính sao đây. - Sao là sao, chẳng qua tôi chỉ vô tình là vỡ nó thôi. - Vô tình rồi không biết thái độ nhún nhường à. Nhân viên vụng về bê bối.- Thừa Ân chống tay vào hông vênh mặt nhìn cô thách thức. - Này anh trai …- Song Linh cũng không vừa, mặt hất hất lên làm cương – Trưởng phòng là to à, cùng lắm ngày mai tôi đền cho anh là được chứ gì. Đàn bà vừa thôi…hừ - Cô quay ngoắt mặt bỏ đi. - Này…- Thừa Ân quýet không thua, cậu bước nhanh theo sau kéo cô lại. - Sao nữa, anh zai..- Song Linh nhăn mặt kéo dài giọng. Tinh….*** Đột nhiên cậu nhớ đến xấp văn bản cần dịch trong phòng, mắt Thừa Ân sáng lên, hàng mày nhướng nhướng lên đểu giả : - Cô đi đâu không định làm việc à? - Việc, thưa xếp em làm hết rồi ạ.- Song Linh cười nhe ra – Em đi được chưa xếp. - Ai bảo cô là hết việc, đi vào đây. Thừa Ân quay lưng đi trước, vẻ mặt nham nhở “ Em gái đụng nhầm địa chỉ rồi…”. Qủa này đúng là đì rồi…Song Linh thở hắt ra, phải nhịn thôi vì hắn là cấp trên của cô mà. Cô nhăn nhó theo sau…vẻ không cam chịu. … Phịch… Một xấp văn bản đặt lên trước mặt Song Linh, Thừa Ân chống tay lên đó, nhìn cô cười cười : - Cô hãy dịch cho tôi chỗ này, đến sáng mai là phải có bản dịch chi tiết hiểu chưa. Cậu ngồi xuống ghế ngả gười ra sau thư giãn, mặt kênh kênh đó thật ngứa mắt. Song Linh hít thở mạnh rồi cười hề ra : - Được, được chứ xếp. - Tốt , - Thừa Ân cười hài lòng, tay phẩy phẩy như đuổi cô – Còn đợi gì nữa, ra ngoài. Đúng là quá đáng mà…Song Linh hít mạnh đến nỗi thành tiếng cố ghìm cơn tức trong lòng, bây giờ cô đang là nhân viên dưới cấp hắn nên không thể ra mặt được. Song Linh ôm xấp giấy tờ lộm cộm đó ra ngoài… Chưa đến cửa Thừa Ân đã lên tiếng : - À này. - Gì nữa xếp – Song Linh quay đầu lại bức bối. Thừa Ân đứng dậy, cầm xấp mẫu thiết kế trong ngăn kéo tiến về phía Song Linh đặt lên chồng văn bản kia nói : - Gíup tôi photo luôn, mỗi kiểu 5 bản nhé. Cảm ơn…- Không những nói, miệng Thừa Ân còn mím mím như đang cười, mắt lại còn đá lông nheo nữa chứ… Ôi điên lên mất…Gia Linh cắn răng mà cười : - Vâng. Cô có phải hậu cần đâu mà phải làm mấy việc này cơ chứ….Nhẫn, nhẫn, cô vào đây làm việc để luyện tính nhẫn nại mà. Hừm… …… Nhã Kỳ đứng trước căn bịêt thự của Tuyết Y khá lâu…cô nhìn đăm đăm lên đó ánh mắt thù hằn dù trong lòng vẫn còn muốn độc chiếm lấy Tuyết Y… Nhã Kỳ đưa tay nhấn chuông… Không đợi bao lâu, người gúp việc đã xuất hiện, bà mở cổng miệng hỏi : - Cô đến gặp cậu Y à? Nhã Kỳ chau mày: - Biết rồi còn hỏi gì nữa, anh ấy có nhà không? Thái độ kênh kiệu của Nhã Kỳ làm bà hàng lông mày của bà nhíu lại nhìn cô từ trên xuống dưới, mịêng nói : - Có nhưng cô là ai mới được? - LÀ người tình của Hàn thiếu được không – Nhã kỳ khó chịu trừng trừng nhìn bà rồi lách qua người vào nhà tự nhiên. Bà Nga vội đóng cửa đi nhanh theo sau Nhã Kỳ, thân làm người giúp vịêc nên cũng chẳng giám hó hé gì nhiều với khách của chủ, nhỡ đâu cô ta là người quan trọng thì chết. … - Chú thua rồi nhé…làm sao bây giờ. Tuyết Y nhướng mày nói : - Chú nhường thôi, lại đi. Đúng là Tuyết Y đang nhường thật, cậu muốn câu khách để có việc mà chơi, chứ không thắng mãi cũng chán. Ren trề môi : - Được chơi thì chơi. Chú gà lắm. Nhã Kỳ sững người nhìn cảnh tượng trước mắt… Hàn Tuyết Y chơi với trẻ con…Đây đúng là tin gây chấn động các chị em phụ nữ và cả những người khác nữa, miệng Nhã Kỳ nhếch lên cười không tin vào mắt mình, cô khẽ tằng hắng : - Ừ hừm… Hai người 1 trẻ một lớn vẫn chẳng quan tâm, hướng ánh mắt về màn hình siêu mỏng trên tường tay ấn ấn… Bà Nga từ sau đi tới, kính cẩn cúi đầu : - Cậu chủ, có khách tới.
Chương : 49 … Tuyết Y định quay vào phòng chơi cùng Ren thì Tử Di đã đến, cậu ngạc nhiên nhìn cô : - Sớm vậy? - Anh muốn nửa đêm tôi mới đến đón con à – Tử Di lườm cậu đi thẳng vào phòng. - Em đi một mình à, để anh đưa 2 mẹ con về nhé. - Không cần – Tử Di vừa đi vừưa nói – San Phong đang chờ bên ngoài rồi. Lại là San Phong…ánh sáng trong đáy mắt Tuyết Y dần tắt lụ, môi mím chặt, giọng nói của cậu nghe thật đau lòng : - Em đừng như thế nữa được không…. Tử Di không hiểu câu nói Tuyết Y cho lắm nhưng cô cảm nhận được trong đó sự khổ tâm, Tử DI quay lại nhìn cậu, cô thấy được trong đáy mắt sâu thẳm tối mịt đó một làn sương mỏng manh : - Anh sao vậy. Tuyết Y bước đến, nhẹ ôm lấy cô vào vòng tay của mình…cúi đầu xuống cằm tựa vào vai cô : - Em đừng đến với ai khác, đợi mọi chuyện được giải quyết chúng ta sẽ kết hôn. Có được không?- Khoé miệng hoàn mĩ nói từng chữ một thật chậm rãi nhẹ nhàng. Tử Di đứng sững trong vòng tay ấm áp đấy trong chốc lát…thật là xúc động, nhưng cô không thể biết được con người Tuyết Y có lúc này lúc nọ…Cũng giống như xưa thôi, cậu có thể đối xử rất tốt thậm chí đến mức cô phải nhớ cái ơn đó suốt đời rồi có lúc cậu lại nhẫn tâm đến mức không thể chấp nhận nổi. Sống với Tuyết Y liệu cô có được cái hạnh phúc như mình kì vọng không. Người ta thường nói…hi vọng nhiều thất vọng càng đau. Tốt nhất nên dừng lại ở mức nhất định thôi. Tử Di khẽ đấy người cậu ra, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát : - Xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Cô cố nở nụ cười nhẹ nhàng xua tan cái tàn nhẫn trong câu nói quay đầu bước đi…Còn
|
lại Tuýêt Y đứng sững giữa hành lang tràn ngập bóng tối…ánh đèn in hằn chiếc bóng to lớn đơn độc dưới nền sàn, các ngón tay cậu run lên buông xuôi…”Chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn “…Tim câu đau nhói giống như đang bị một con dao lạnh buốt đâm từng nhát, từng nhát đau buốt…Đôi chân trở nên nặng trịch, người như đeo đá không thể cất nổi một bước đi theo Tử Di…Mọi tia hi vọng trong cậu tưởng trừng sau lời nói đó sẽ tăng lên ai ngờ nó lại có tác dụng phụ…tất cả đều hết..hết thật rồi. Cậu đang lạc trong một thế giới có lớp sương mù dày đặc bao bọc không lối thoát. Bóng dáng âm thầm lặng lẽ quay về căn phòng tối…nơi duy nhất có hình bóng cô… … Tử Di dẫn Ren ra khỏi căn biệt thự…Bên ngoài có San Phong đang đứng chờ họ… Từ trên cao nhìn xuống Tuyết Y thấy họ cười nói với nhau mà lòng tràn ngập nỗi đâu…trái tim cậu như bị bóp nghẹt lại, thật sự rất khó thở… Qua khung kính, nét mặt của Tử Di cũng không thấy rõ nữa, cô dần dần mờ mờ đi trong đêm tối… … Tuyết Y ngồi trên chiếc ghế sofa da đen hoa văn đôi diện là người đàn ông trung niên trạc ngoài ngũ tuần… Gịong cậu có chút mệt mỏi trong đó nói : - Chú đã tìm hiểu được gì chưa? Ông Mạnh gật nhẹ đầu, đẩy tấm phong bì to về phía Tuyết Y nói : - Đây là hình và hồ xơ của chủ nhân chiếc xe đó, chiều nay chú sẽ xang bên đó để tìm hắn. - Vâng, làm phiền chú quá – Tuyết Y cười nhẹ káhch sáo nói.- Ông Mạnh đưa ly trà lên nhấp ngụm , từ tốn nói : - Không sao, con cháu có nạn phải giúp thôi. - À còn chuyện đứa trẻ, chú đã tìm được họ tên của ba nó không? Ông Mạnh nheo mắt cười cyừơi nhìn Tuyết Y, ông lấy trong túi áo ra tấm ảnh nói, ánh mắt cười nhìn Tuyết Y đầy ngụ ý : - Chuyện này chú không biết được. À này – Ông cười tự nhiên nhận xét – Chú thấy nó giống cháu thật đấy. Tuyết Y nhìn vào tấm ảnh, nghiêng đầu nhíu mày nhìn nhìn,,,Gíông cậu sao. - Hàn thiếu có ông Đổng đến. Tuyết Y hơi nhíu mày rồi cũng gật đầu : - Mời vào. - Vâng. Ông Mạnh đứng dậy, cáo lui ngay : - Cháu làm việc đi, chú về trước nhé, - Vâng – Tuyết Y đứng dậy cúi nhẹ đầu chào tiền bối. … Ông Đổng bước vào, nhìn dáng vẻ bệ vệ chống cây gậy batong đầu rồng làm bằng gỗ cao cấp bước đi từng bước chậm chạp như vịt đực vậy. Tuyết Y lại khẽ cười xã giao : - Đổng xự trưởng. Ông Đổng hơi trề môi cười, ánh mắt gian xảo nhìn Tuyết , vừa ngồi xuống vừa nói : - Nghe nói sau khi Hàn thiếu bỏ rơi con gái tôi lại dây vào vụ án mạng của cô người tình Mĩ Chi à? Gịong nói châm chích lẫn mỉa mai không làm Tuyết Y khó chịu, mà còn ngược lại, cậu vẫn điềm nhiên nở nụ cười : - Đổng xự trưởng đến đây vì chuyện đấy thôi à. Vậy làm phiền ông quá? - Ồ không…- Ông Đổng cười sảng khoái – Mục đích đến đây của tôi không chỉ là hỏi thăm đơn thuần mà là muốn chỉ cách giúp cậu thoát tội. - Gíup thoát tội – Tuyết Y lặp lại câu nói, miệng hơi cười ý tò mò. - Đúng vậy, nếu cậu chịu lên báo xin lỗi và quay lại với con tôi…mọi chuyện liên quan đến vụ án đó cứ để ba vợ này lo. Đúng là có người nhà làm trong nhà nước toà án chức cao nên mạnh miệng như vậy… Tuyết Y bật cười :... - Cảm ơn thành ý của Đổng xự…chuyện đó tôi đã lo hết rồi, đã phiền ngài quan tâm quá. Thấy Tuyết y còn cười tỏ ra cứng đầu khiến ông Đổng phát bực, chỉ là hậu sinh mà lúc nào cũng ngang ngạnh như vậy. - Hừm…tôi đã có lời mở lối cho cậu vậy mà còn không biết điều. Tuyết Y cười nhẹ như tỏ ý vô cùng xin lỗi vì không cần đến cái ơn của ông ban cho. Ông Đổng bực mình chống gậy đứng dậy, nện cây batong xuống sàn nghe côm cốp : - Để xem cậu còn cười được đến bao giờ. Đúng là ngựa non háu đá. Ông Đổng vừa đi, nét cười trên khuôn mặt Tuyết Y cũng dần mất đi…thay vào đó là bộ mặt mỏi mệt, cậu đang phải đóng kịch trước địch như vậy đúng thật là quá căng thẳng, cậu ngả đầu ra phía sau thở hắt ra… Chợt nhớ ra điều gì đó, cậu cầm tấm ảnh Ren ở trên bàn đi lại bàn làm việc đi về nhà. … Tuyết Y ngây người ngỡ ngàng trước sự giống nhau của hai tấm ảnh… Một tấm đã cũ kĩ còn một bên mới toanh…ngoài sự mới cũ ra thì hình trong ảnh đều rất giống nhau, đến từng đường nét như khuôn đúc vậy. Bàn tay Tuyết Y như vô thứ cầm chặt lấy tấm ảnh, đôi mắt chợt như có một thứ ánh sáng xua tan cái màn sương mù dày đặc của đêm hôm qua…rồi lại chợt tối sầm đi…nhớ lại cảnh tượng cậu đã làm với Tử Di trước lúc cô bỏ đi… Tiếng thở dài não nề lại vang lên…Tuýêt Y tự cảm thấy xấu hổ trước những chuyện mình đã gây ra cho cô. Nếu đúng là sau lần đó cô mang thai thì mọi chuyện đều phù hợp. Tuổi của đứa bé cũng tầm đó…Như vậy là cậu vẫn còn cơ hội để đến bên Tử Di. …nhưng trước hết vẫn phải xác định đúng đứa trẻ có phái con cậu không đã. Tuyết Y cố lục lọi trong trí nhớ xem hôm qua thái độ của Tử Di ra sao khi cậu nói lời đó…trong đôi mắt cô cậu rõ thấy một chút gì đó do dự và lưu luyến với cậu, trong đáy mắt còn thoáng chút u sầu dù là mỏng manh nhưng có là tốt rồi, điều đó chứng tỏ Tử Di vẫn còn tình cảm với cậu, Lần này cho dù có phải vứt bỏ cả lòng tự tôn của một người đàn ông, dù cho có bị cô từ chối hay làm tổn thương cậu cũng sẽ chạy đến bên cô. Chỉ cần cô bên cạnh, như thế là quá đủ rồi. Khoé môi cậu khẽ nở nụ cười thanh thản nhìn tấm ảnh trên tay…Sao cậu lại có thế không nhìn ra nó giống mình sớm hơn được chứ…Dù chưa xác định được thực hư nhưng cậu có linh cảm rằng đó chính là con mình…chắc chắn là như vậy. …
Lại một ngày thật dài nữa Ngữ Yên phải chờ đợi San Phong… Thật hiếm khi được ngồi cạnh cậu để ăn bữa cơm gia đình, dù biết mình chờ là vô vọng nhưng sao cô vẫn cứ như vậy…có lẽ chờ đợi nó đã thói quen mất rồi… Nhìn bàn cơm đã nguội ngắt, cô lại đứng dậy đi hâm lại từng thứ một cho nóng…Rồi đậy lồng bàn lại, chán nản về phòng… Cô uể oải mở tủ ra lấy đồ đi tắm …Chiếc áo cưới trắng muốt, hoa văn sang trọng những đừong nét thon dài mềm mại hiền hịên trước mắt cô. Nhìn thấy nó tâm trạng cô càng thấy u nề hơn, ánh mắt ẩn chút ưu thương nhìn nó…Những ngón tay thon dài đưa lên vô thức vuốt chiếc áo cưới như nó là miềm ao ước của cô vậy. Đã mặc áo cưới rồi., vậy mà cô vẫn không thểm làm được một người vợ đúng nghĩa. Bao giờ San Phong mới quay đầu nhìn lại cô đây. Ngày ấy chắc hẳn xa xôi lắm. Cô uể oải kéo cửa tủ lại, nằm xập xuống giường…Đúng là sống chung với người mình yêu cảm giác thật khó tả. Vừa đau vừa hạnh phúc… Tiếng xe cả ánh đèn xe chớp bên dưới vườn cho thấy San Phong đã về. Ngữ Yên chống tay ngồi dậy thái độ làm ra vẻ tươi tỉnh rồi mới bước ra ngoài. - Anh ăn gì chưa? Vừa thấy cậu cô đã hỏi ngay. San Phong gật đầu nhẹ tênh : - Ăn rồi – Mắt cậu chợt dừng lại bàn ăn, ngạc nhiên nhìn cô – Cô đợi tôi à? Ngữ Yên lắc đầu : - Không có, tôi cũng vừa mới về thôi, định làm gì đó ăn thì anh về. - Ừ - Cậu gật đầu – Vậy tôi ngủ đây, mệt quá. - Ừm- Ngữ Yên gật đầu ngồi xuống bàn ăn. Vẫn là 1 mình…lúc nào cũng chỉ một mình. Miệng cô đắng ngắt lại, ánh mắt thất vọnh nhì theo San Phong rời khỏi như đứa trẻ bị bỏ rơi… … Ngữ Yên đi ngang qua phòng San Phong…bước chân cô chợt dừng lại. Chiếc rèm che cửa kính ở phòng cậu hôm nay không kéo xuống, chỉ cần đứng ngoài có thể nhìn thấy hết bên trong đó. Ngữ Yên đứng lại, tay đưa lên chạm vào tấm kính như đang muốn chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt San Phong vậy…Khoé môi cô khẽ cười nhìn cậu chìm trong giấc ngủ say…” Ngủ ngon nhé chồng…” Những câu nói đó chỉ được ở trong suy nghĩ của cô mà thôi…có lẽ không bao giờ có thể thành lời được. Ngữ Yên đứng lặng một lúc thật lâu, thật lâu…ngắm nhìn cậu mới trở về phòng. Tiếng thở dài lặng lẽ cất dấu trong lòng…
|
…
Chương : 50 - Chỉ cần lấy mẫu tóc là được rồi. - Vậy là tôi phải đến nhổ tóc của thằng bé sao? – Qúach gíam nuốt khan nhìn Tuyết Y. Cậu gật đầu, xoay ghế một vòng : - Sao, không được à. Vậy nghỉ việc luôn đi. Lại giở dọng dọa dẫm rồi…Quách giám gật đầu kéo dài vọng như bất mãn : - Được thưa Hàn thiếu. Nhưng – Cậu ngập ngừng. - Có vấnd dề gì nữa. – Tuyết Y nhăn mặt nhìn Qúach giám . - Tôi nghĩ cậu đi lấy thì tốt hơn chứ. - Tôi có chuyện phải làm trong mấy ngày tới rồi. Cậu là người thân cận nhất của tôi nên mọi chuyện nhờ cậu vậy. - Ò vâng- Qúach giám gật đầu cung kính – Chuyện này cậu cứ yên tâm. - Ừm – Tuyết Y gật đầu mỉm cười hài lòng. Qúach giám cùi đầu xin lui. Vừa lúc ông Đình đi vào. - Chủ tịch. Qúach giám cúi đầu chào, ông Đình mỉm cười hơi gật đầu rồi đóng cửa vào trong. Tuyết Y thấy ông liền đứng dậy : - Ba. - Ừ. Ông đi lại ghế ngồi xuống nói ngay : - Người lái xe đó, ba đã tìm thấy nhưng hiện hắn vẫn chưa chịu khai ra gì. Thuyết Y lấy hai ly nước đặt lên bàn mời ông rồi nói : - Vậy hắn đang ở đâu. - Tạm thời ba cho hắn về rồi, nhưng vẫn cho người theo dõi. Ba thấy hắn có vẻ sợ điều gì đó nên mới không dám khai ra gì. ,,, - Sao đứng một mình vậy, em gái – Vũ Thanh từ đâu lù lù xuất hiện sau lưng Ngữ Yên. Chưa biết gì đã nghe hơi nói cợt nhả hắn rồi…Ngữ Yên thản nhiên nở nụ cười xã giao. Hơi cúi đầu : - Anh cũng trú mưa à? - Ờ…- Vũ Thanh mím môi cười gật đầu. Trú cái gì cơ chứ. Hắn có xe cơ mà…Ngữ Yên chỉ cười cho qua rồi im lặng nhìn cơn mưa xối xả như trút nước kia…mắt cô nheo lại chờ đợi màn mưa kết thúc. Vũ Thanh bắt lời : - San Phong đâu, để em lang thang vậy? - Anh ấy đang ở côngty. - Vậy em đi gì đến đây? - Taxi.- Ngữ Yên trả lời cho có phép. - Sao không gọi taxi mà về. Đứng chờ đến bao giờ mới tạnh. Chắng nhẽ cô lại nói ra nỗi khổ của mình… là em hết tiền rồi thưa anh.Ngữ Yên cười lảng chuyện không nói gì. Vũ Thanh cười hắt ra : - Em có vẻ ghét tôi ra mặt nhỉ. - Sao anh lại nói vây – Ngữ Yên hơi nhíu mày hỏi lại. - Tôi thấy vậy thôi.- Vũ Thanh lắc đầu cười . cậu cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra đưa cho Ngữ Yên – Đi theo tôi. Ngữ Yên mở lớn mắt nhìn theo Vũ Thanh nhưng rồi cùng chùm chiếc áo cậu đưa lên đầu rồi lao ra màn mưa… Chỉ chạy một đoạn ngắn thôi người Vũ Thanh đã ướt sũng…có lẽ do làn mưa quá to và dày đặc, cậu dừng lại trước một chiếc Audi R8 mở sẵn cửa. Ngữ Yên vừa chạy đến cậu đã nói qua làn nước : - Vào đi. Không còn thời gian để hỏi dông dài, cô chui tọt vào trong. Vũ Thanh đóng cửa lại rồi quành xang bên vào trong. Cậu vuốt mặt thở hắt ra, miệng vẫn cười. Ngữ Yên lên tiếng hỏi : - Xe của anh à. - Không – Vũ Thanh lắc đầu – Anh đi mượn. Câu nói chẳng thể tin được, biết nhưng cô cũng chẳng nói gì thêm. Cậu ta cho đi quá giang về nhà là tốt lắm rồi còn hỏi nhiều anh ta điên lên lại đạp nga xuống xe thì khổ. Vũ Thanh cho xe dời khỏi đó, vừa đi vừa nói : - Em có biết quan hệ giữa San Phong với Gia Linh không. Ngữ Yên lắc đầu : - Cũng không rõ mấy. Có chuyện gì à? - À không…- Vũ Thanh lắc đầu. Tay xoa xoa vào cằm, mắt như đang nghĩ ngợi điều gì đó…Bỗng chốc không khí rơi vào cảnh im lặng. Ngữ Yên nhìn xang hai bên đường…cô chợt nhận ra đây không phải đường về nhà mình, cô cau mày quay xang nhìn Vũ Thanh : - Anh định đưa tôi đi đâu vậy. Vũ Thanh quay xang nhìn cô : - Anh đói… Cái này được gọi là làm nũng không … Ngữ Yên nhìn gương mặt trắng bóc côngtử bột…từng nét như con gái.. cùng bộ tóc nửa ướt nửa khô lù xù trông mà buồn cười. Nhớ lãi ngữ chỉ cao đẹp của hắn dành cho mình (cho mượn áo đội mưa ). Bỗng chốc lòng hào hiệp của cô nổi lên : - Vậy để tôi mời đi anh vậy. - Tốt quá. – Vũ Thanh mỉm cười như trẻ thơ. Ngữ Yên thấy hình như đám đàn ông có quyền có thế bây giờ tâm hồn lúc nào cũng vui tươi trả phải suy nghĩ vấn đề gì thì phải…Toàn 3 chấm mà cứ nhứ còn trẻ lắm vậy. Lúc nào cũng cười đùa ồn ào không bù cho cô…có tiền là tập trung vào trả khoản nợ khồng lồ mà ba mẹ để lại trước khi ra đi. Thế nên nhìn cô mới có vẻ già giặn thế này đây…lúc nào trong đầu cũng chỉ có nghĩ cách kiếm thêm tiền. …"
Tử Di sững người khi nhìn một trong số bản thiết kế khu văn phòng mới của L.E. Cô lật từng trang xem kĩ lại, quả đúng là mẫu này rất giống tuy 1 số chi tiết đã được thay đổi nhưng vê ftổng thế là không thể sai rồi nhất là cách bài trí và kết cấu. Nếu cô nhơ không lầm là mẫu thiết kế này là của Hàn thị mới gưỉ xang bên côngty cô cách đây 2 ngày. Tử Di cau mày suy nghĩ, tay chống lên thái dương, từng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào trán " Chẳng nhẽ bên L.E múôn nhái lại ý tưởng của Hàn thị ". Reng..reng… - Cháu nghe đây bà chủ tịch. - … - Vâng, được ạ, cháu sẽ làm ngay. - … - Dạ…dạ.vâng. Tử Di cúp máy đứng ngay dậy cầm túi xách và bản dự thảo trên bàn xang phòng làm việc của Níck. Cộc…cộc… - Vào đi. Tử Di mở cửa bước vào, hơi ngạc nhiên trước thái độ nghiêm chỉnh làm việc của Níck..cậu vẫn dán mắt vào những đống giấy tờ, không nhìn lên mf hỏi : - Có chuyện gì vậy. Nói dứt câu cậu mới nhướng mắt lên nhìn : - Bích An. Tử Di cười nhẹ gật đầu : - Anh chuẩn bị đi cùng tôi xang bên L.E làm việc. - Trợ lý của em đâu ?- Níck ngạc nhiên hỏi. - Bà chủ tịch muốn anh đi cùng để học hỏi. - Ừ - Níck gật đầu đứng dậy thu xếp đống giấy tờ gọn xang một bên rồi nói :- Vậy đi. …
Tuyết Y gõ gõ đầu bút xuống bàn…ngỗi ngẫm nghĩ gì đó, chiếc ghếxoay xoay theo từng suy nghĩ. Trông cậu có vẻ mệt mỏi ,môi nhợt nhạt hơi mím - Hàn thiếu.
|