Quán Rượu Nhỏ Yêu Nhau
|
|
“Đúng, vài lần vô địch giải võ thuật nữ rồi.”
Bị lây nhiễm cảm xúc vui sướng của anh, tâm tình cô thoải mái hơn, cũng hài hước nói: “Không sợ, anh không phải biết nhẫn thuật sao? Lấy đao võ sĩ đấu với cô ấy.”
“A không, không.” Anh làm bộ run sợ, nghiêm túc nói. “Anh không đánh phụ nữ.”
Cô nở nụ cười, trời ạ, cô thật là cao hứng. Thì ra là vậy, tất cả đều là cô tự dọa mình, Phương Ngải, Hàn Chấn Thanh, Đàm Hạ Thụ, bọn họ đồng mưu chỉ vì muốn ép cô đi tranh thủ hạnh phúc, nói ra chân tướng. Kết quả? Cô lại ngu ngốc, chỉ lo thương tâm, một mực kéo dài tới cuối cùng, mới đột nhiên phóng tới nhà anh, nói ra sự thực.
“Lần đó em rốt cuộc cũng thẳng thắn với anh, tại sao anh còn nói muốn lấy Phương Ngải?” Thư Dực không được tự nhiên hỏi.
Hàn Chấn Thanh cười đáp: “Lần đó em nói em chẳng qua là cảm thấy có nghĩa vụ nói cho anh biết chân tướng, nếu như anh cảm thấy cô ấy không phải Bạch Hạc cũng không sao, em còn kêu anh cứ lấy. . . . . . Nghe những lời này, giống như việc anh yêu em chả có quan hệ gì tới em, anh lấy ai cũng không sao vậy. Em thực sự là quá giỏi mà, anh bị em làm cho tức điên lên.”
“Cho nên anh mới cố ý nói muốn lấy Phương Ngải?”
Bọn họ nhìn nhau, đồng thời cảm thấy thật ngu xuẩn.
Sắc mặt anh trầm xuống. “OK, anh biết nghe rất ngu ngốc.” Là anh hành động quá cảm tính .
“Em so với anh càng ngu xuẩn hơn. . . . . .” Vành mắt cô đỏ lên, tay ôm ngực. “Tại sao em lại nói ra những lời đáng ghét như vậy chứ?” Nước mắt cô chảy xuống, thẳng thắn nói với anh: “Em sai rồi, em quá sợ bị anh cự tuyệt, dù chỉ là một ánh mắt thất vọng của anh, cũng khiến em chán nản muốn chết, bởi vì em rất để ý tới anh.”
Cô nghẹn ngào nói tiếp: “Lúc ấy em thấy anh sau khi nghe xong, không có nửa điểm vui sướng, em nghĩ tới anh thích Phương Ngải. Em cố ý giả bộ không quan tâm, như vậy dù cho anh không thích em, em cũng có thể không cần để ý, anh có thể đi lấy phương ngải. . . . . . còn lớp ngụy trang của em, ít nhất có thể giúp em giữ lại chút mặt mũi.”
“Phải, nếu như anh cũng giống em, cũng bận bịu bảo vệ tự tôn, em có biết cuối cùng sẽ như thế nào không? Đêm nay chúng ta sẽ không kết hôn. Nếu không người nào nguyện ý mở miệng nói yêu trước, vậy em nói cho anh biết tình yêu làm thế nào phát sinh đây?”
Thư Dực nhìn anh, nước mắt lấp lánh, mỉm cười nói: “Cám ơn anh.” Nếu anh không đủ kiên trì, cô sẽ ngu xuẩn mà bỏ lở cơ hội hạnh phúc.
Anh cũng mỉm cười, khóe mắt nổi lên nếp nhăn, làm trái tim cô như tan ra.
“Không cần cám ơn anh, anh là tự tìm khổ, yêu phải người phiền toái như em.” Đôi mắt anh ánh lên sự ôn nhu cùng cố chấp.
Cô lau nước mắt. Trời ạ! Cô thật yêu người đàn ông này. Thấy ánh nắng xinh đẹp chiếu vào trong phòng, thấy những hình bóng đáng yêu chập chờn lay động trên tường, lại thấy ánh mắt thực mê hoặc của anh, thấy anh từ đầu đến chân thực hoàn mỹ, trời ạ, cô hạnh phúc tới mức cả người bay bổng .
Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình giống như một đám mây, còn anh là bầu trời của cô, rồi lại cảm thấy mình giống như cây hoa nhỏ lay động, còn anh là mặt đất nơi cô cắm rễ. Anh thật tốt, bao dung cô mọi chuyện.
Chớp mắt, cô cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, tưởng như có thể một lần cho nổ tung tám tòa nhà, bảy con phố thậm chí cả một thành trì, hoặc một hơi leo đến đỉnh Himalaya mà reo hò. . . . . . A, cô hiện tại thật sự là mừng rỡ tới sắp nổ tung rồi!
Có bao nhiêu người có thể chống lại biến hóa lớn như vậy? Không lâu trước đó, cô còn cảm thấy mình đã thua sạch mọi thứ, hiện tại cô lại thấy như đã thắng toàn bộ thế giới.
Cô rất kích động, rất vui vẻ, sau đó lại nhìn anh, ngốc nghếch đỏ mặt nói: “Em. . . . . . em không biết nên nói như thế nào . . . . . .” Cô thẹn thùng cười, chột dạ ngó anh. “Anh còn tức giận phải không?”
“Đương nhiên.” Anh lười biếng nhìn cô. Bất quá, làm gì phải so đo với vợ sắp cưới của mình chứ? Tức thì tức, nhưng vẫn là kìm nén không được nhiệt tình. Anh lắc đầu thở dài, giống như rốt cục cũng hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn.
“Em làm anh sắp phát điên rồi.” Không, một Đinh Thư Dực mà làm cho anh cùng Phương Ngải còn có Hạ Thụ đau đầu nhức óc.
“Em cũng sắp phát điên rồi, thật đó.” Cô nhanh chóng thừa nhận.
“Vậy mới công bằng.” Anh nở nụ cười.
“Em thậm chí nghĩ tới cho nổ quán rượu, em rất ghen tỵ. . . . . .”
“Chậc chậc, không thể tưởng được em lại bạo lực như vậy.” Anh thích nghe những lời này, điều này cho thấy cô có bao nhiêu để ý tới anh.
“Nói thực ra, nhiều lần buổi tối làm việc nhìn thấy Phương Ngải nắm tay của anh, em thiếu chút nữa đã mang bình rượu trong tay tạt chị ấy rồi.” Đương nhiên đây chỉ là nói nhảm, cô tuyệt sẽ không làm như vậy, những lời này là để khiến anh vui vẻ.
“Em ghen, phải không?” Còn tưởng rằng cô rất tốt nhịn, không quá để ý, nguyên lai cũng là tức giận đến sắp nổi điên.
Anh biểu lộ vui vẻ, làm cho cô nói càng nhiều hơn.
“Nhớ ngày Phương Ngải tới không? Chị ấy uống hết Around the world, em thật muốn bóp cổ chị ấy, bắt chị ấy nhổ ra.”
Anh giật mình cười, cơ hồ tan hết tức giận. “Đầu óc em đang nghĩ cái gì vậy?” Nguyên lai cô có nhiều ý nghĩ đáng sợ như vậy trong đầu.
Thư Dực xấu hổ, gãi gãi đầu, không nói.
“Còn gì nữa không?”
Cô xấu hổ, lắc đầu. “Em không nói.” Rất mất mặt.
“Tới đây.” Hàn Chấn Thanh hướng cô mở ra hai tay.
Thư Dực do dự một giây, nhào vào trong ngực anh, anh ôm chặt cô, cô ở trong ngực anh buồn rầu nói: “Em thực sợ anh lấy chị ấy. . . . . . rất sợ. . . . . .”
Anh xoay người đem cô áp đảo trên giường, cười cười nhìn cô, cũng không nói chuyện. Ánh mắt của cô ngập nước, cũng đỏ mặt nhìn anh.
Anh cúi đầu, cô thẹn thùng nhắm mắt lại.
Anh ở bên tai cô nhẹ nói: “Chúng ta chờ hôm nay. . . . . . đã lâu.”
Cô ở dưới thân anh run rẩy, cảm giác thấy mỗi một tấc da thịt được trên cơ thể anh đang thân mật áp bách cô.
Anh hôn chóp mũi cô, còn có hai má cô.
“Làm sao lại không mở mắt?” Anh khàn giọng nói.
Cô nhẹ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt phát sáng của anh, tâm hoảng ý loạn.
“Có biết hiện tại anh muốn làm cái gì nhất không?”
Cô lo sợ nghi hoặc nhìn anh, không rõ.
Anh lấy tay đem cổ tay cô đặt ở hai bên, cúi đầu che miệng của cô, hôn cô thật lâu thật lâu. . . . . . (@_@ H chăng??? . . . . . . . . . Đương nhiên là không có =))) ) mãi đến khi nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm đến gõ cửa.
|
Chương mười
Đúng sáu giờ, hôn lễ sắp bắt đầu, Thư Dực phủ lên mình lễ phục cô dâu trong mơ, lễ phục hiển nhiên là đã đặc biệt sửa lại theo dáng người nhỏ nhắn của cô, cực kỳ vừa vặn. Nhà tạo mẫu tóc đến giúp cô làm tóc, trang điểm thật xinh đẹp.
Bên ngoài, khách khứa ồn ào náo nhiệt, Đàm Hạ Thụ cùng Hàn Chấn Thanh đỡ rượu, Thư Dực thì ở trong phòng lấy điện thoại gọi cho Phương Ngải, nhưng Phương Ngải tắt máy, liên lạc không được.
Thư Dực lo lắng, cô có rất nhiều lời muốn nói cùng Phương Ngải, cô hi vọng Phương Ngải tới tham gia hôn lễ.
Chợt có người gõ cửa, cô mở cửa ra, thấy Hàn Chấn Thanh nhìn cô mỉm cười, anh mặc lễ phục ba lớp, anh tuấn mà mạnh mẽ.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ.” Thư Dực mang giày cao gót vào.
“Mang giày cao như vậy sao? Cẩn thận ngã đó.” Anh nhíu mày, muốn Thư Dực khoác tay mình.
“Tại sao vẫn chỉ cao tới bả vai anh vậy?!” Thư Dực nhụt chí, thân thể của hai người chênh lệch quá xa.
“Đi thôi.” Hàn Chấn Thanh ha ha cười, véo má cô một cái.
Đi tới cuối hành lang, dưới ánh đèn sáng rực, toàn bộ khách khứa đều nhìn về phía bọn họ, Thư Dực khẩn trương đến thở không nổi.
Cô trong lòng kích động: “Tóc em có bị tuột ra hay không? Trang điểm còn OK không? Lễ phục có kéo hết hay chưa?” Bước chân cô cứng ngắc, đi bên cạnh Hàn Chấn Thanh tư thế hiên ngang, a. . . . . . Áp lực quá to lớn.
Hàn Chấn Thanh vẫn duy trì nụ cười, thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, em cực kỳ xinh đẹp.”
“Em cảm thấy sắp té ngã rồi.” Cô rất ít đi giày cao gót, thế này giống như đi bằng mũi chân vậy, rất không quen, trong đầu bắt đầu tưởng tượng đủ loại tư thế ngã xấu hổ.
“Có ngã cũng không sao, dù sao anh cũng sẽ đỡ em.” Hàn Chấn Thanh bước chậm lại.
Thư Dực liếc anh một cái, anh đang nhìn thẳng về phía trước, bước chân vững vàng, không có hốt hoảng lúng túng giống như cô.
A, thật hạnh phúc, có anh che chở cho cô.
Đến cửa hội trường, pháo giấy cùng băng lụa màu tung bay, khách khứa vỗ tay hoan hô, Hùng Bảo Bảo nhảy lên trên ghế huýt gió, Đàm Hạ Thụ hướng dàn nhạc ra dấu, âm nhạc vang lên, cô dâu chú rể lúc này mới xuất hiện.
Thư Dực nở nụ cười, những người này vừa thân thiết lại nhiệt tình, bọn họ thành tâm chúc phúc cho cô. Ở giữa mọi người vây quanh, bọn họ đi đến sân khấu.
Hôn lễ tiến hành thuận lợi, mọi người vui mừng nâng ly, Champagne chuyển vào từng thùng. Đến thời điểm quan trọng, cô dâu chú rể trao đổi nhẫn cưới. Hiện trường nhất thời yên tĩnh lại để chứng kiến thời khắc lãng mạn này.
Người chủ trì: “Bây giờ, xin mời chú rể đeo nhẫn cưới cho cô dâu!”
Hùng Bảo Bảo phụ trách chụp ảnh, nhảy cả lên ghế mà “tác nghiệp”.
Hàn Chấn Thanh nâng bàn tay nhỏ bé của Thư Dực lên, giúp cô đeo nhẫn.
“Chờ một chút!” Hùng Bảo Bảo đột nhiên kêu to: “Lấy ghế, cô dâu quá thấp.” (~^^~, bỉ ổi quá, sao lại dìm hàng nữ chính như thế)
Xôn xao ~~
Mọi người giật mình cười, Hàn Chấn Thanh lườm Đàm Hạ Thụ, Đàm Hạ Thụ vội vàng kéo Hùng Bảo Bảo, Thư Dực thì xấu hổ mặt đỏ bừng.
“Nói chuyện đừng thẳng thắn quá như vậy!” Đàm Hạ Thụ nhẹ khiển trách Hùng Bảo Bảo.
Hùng Bảo Bảo cãi lại: “Có làm sao? Chiều cao chênh lệch quá nhiều, chụp ảnh khó coi lắm.”
“Ai, anh bị em làm tức chết mất.”
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt người đẹp trầm xuống, nắm đấm chuẩn bị.
Nguy hiểm! Đàm Hạ Thụ nhếch miệng, hé ra hàm răng trắng. “Anh nói em đặc biệt ngay thẳng, không hổ là vợ yêu trong lòng anh.”
Mọi người phá ra cười, người chủ trì vội hoà giải, ồn ào một trận, cuối cùng ghế cũng được đưa tới.
Thư Dực đỏ mặt, bước trên ghế, vươn tay ra, Hàn Chấn Thanh cầm tay cô, đeo nhẫn vào.
“Đó đó!” Hùng Bảo Bảo nhảy lên bàn, bấm máy ảnh không ngừng. Hạ Thụ đỡ lấy hai chân vợ, sợ cô ngã sấp xuống.
Trên sân khấu, Đinh Thư Dực nhìn nhẫn kim cương trên ngón tay, mắt ươn ướt. Nhân viên đưa tới một chiếc nhẫn khác, Thư Dực giúp Hàn Chấn Thanh đeo lên.
“Chúc mừng hai vị, chúc hai người vĩnh viễn tắm trong bể tình!” Người chủ trì vỗ tay, dàn nhạc tấu lên, khách khứa đồng loạt hoan hô, Hùng Bảo Bảo kêu to — “Tốt, một kiểu nữa nào!”
Cô dâu chú rể lúng túng, khách khứa cười ồ lên. Đàm Hạ Thụ đau đầu, ai ~~ mặc kệ, anh buồn bực uống rượu, quyết định mặc kệ bà xã giương oai.
Đang lúc mọi người kích động, Thư Dực cúi đầu, chỉ lo mở to mắt nhìn lồng ngực Hàn Chấn Thanh. Thực xấu hổ!
Hàn Chấn Thanh nâng mặt cô lên, cô giật mình nhìn cặp mắt đen kia, chỉ cảm thấy ý loạn tình mê. Anh cúi đầu xuống, hơi thở của anh nhẹ lướt qua môi, cô hưng phấn run rẩy, tim đập như nổi trống.
Anh bao phủ miệng của cô, say đắm hôn môi. Hai tay vững vàng ôm lấy mặt cô, cho cô sức mạnh, khiến cô quên đi sợ hãi, cũng quên cả e lệ.
Một nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn, mọi người đánh trống reo hò, Hùng Bảo Bảo cười to.
Dạ dày Đinh Thư Dực như bị thiêu đốt, đầu óc cũng mơ hồ, cái miệng ấm áp của anh, đoạt đi ý thức cùng lý trí của cô. Cô chìm đắm trong nụ hôn nhiệt tình, cũng ôm lấy anh.
Bên kia có đứa trẻ làm đổ Champagne, khóc váng lên, cô không nghe thấy. Đằng trước Hùng Bảo Bảo cười to, khách khứa bàn tán rối rít, cô cũng không nghe thấy. Cô chỉ nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, cảm giác được hô hấp của anh, nụ hôn của anh, tình cảm ôm ấp trong lòng nhiều năm, cuối cùng cũng có thể bộc lộ.
Lát sau, anh rời khỏi môi cô, cô dâu mới hai mắt ẩm ướt. Anh xóa đi nước mắt nơi khóe mắt cô, mỉm cười tuyên bố: “Anh yêu em, Thư Dực.” Bọn họ trao đổi lời tuyên thệ.
“Em cũng yêu anh, mãi mãi.” Thư Dực ngọt ngào cười nói.
Đám đông vỗ tay, người chủ trì tuyên bố hôn lễ hoàn thành.
“Hiện tại chúng ta mời cô dâu tung hoa!”
Một đám con gái độc thân biểu lộ tỉnh táo, hai tay âm thầm chuẩn bị, Thư Dực giơ cao bó hoa cô dâu, đang muốn ném xuống thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang kéo va li xông vào hội trường.
“Phương Ngải?!” Cô kêu lên một tiếng, hoa cô dâu cũng theo đó ném đi.
Vật gì vậy?! Phương Ngải giật mình, nhìn một bó hoa bay thẳng tới, bịch, rơi vào giữa mặt cô.
“A ~~*○◎*%. . . . . .” Phương Ngải tuôn ra một chuỗi lời thô tục vô cùng đặc sắc bằng tiếng Anh.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Thư Dực bị Hàn Chấn Thanh ôm ở trong ngực, vội vàng nói xin lỗi với Phương Ngải.
“Chị biết em căm ghét chị mà!” Phương Ngải xoa xoa hai mắt.
“Em không phải cố ý, thật đó! Em gọi điện thoại cho chị mãi, chị đều không tiếp. . . . . . em đã nghĩ chị không tới, em. . . . . .”
Phương Ngải gầm nhẹ: “Em cố ý, dùng hoa đánh chị, em thật là âm hiểm.”
Những người bên cạnh đều cười, đâu có người nào trông thấy hoa cô dâu mà không tiếp, còn đứng sững sờ để cho hoa đập vào mặt?
“Phương Ngải ~~” Thư Dực ôm lấy Phương Ngải. “Phương Ngải. . . . . . Ô ô. . . . . . Cám ơn chị. . . . . . Cám ơn chị. . . . . . Phương Ngải. . . . . .”
“Được rồi được rồi, đừng khóc.” Phương Ngải muốn đẩy cô ra, nhưng Thư Dực lại ôm chặt không tha. Phương Ngải hướng Hàn Chấn Thanh nháy mắt, Hàn Chấn Thanh mỉm cười, kéo Thư Dực ra.
|
“Nếu không nhờ chị, em không biết còn có thể ngu ngốc bao lâu nữa. . . . . .”
“So–” Phương Ngải giang hai tay, thực kiêu ngạo nói: “Xem như em may mắn, có người bạn thông minh như vậy!”
Đàm Hạ Thụ cùng Hùng Bảo Bảo kêu bọn họ ngồi vào dùng bữa. Hiểu lầm đã tiêu tan, không khí vui vẻ, Phương Ngải nếm mấy món ăn, xem thời gian, nâng ly mời rượu cùng mọi người, sau đó đứng dậy cáo từ. “Khách hàng ở New York đang thúc giục tôi trở về, mọi người từ từ ăn, tôi phải ra sân bay rồi.”
“Em tiễn chị ra ngoài!” Thư Dực xách va li, kéo lấy Phương Ngải.
Phương Ngải cười nói: “Đâu có cô dâu nào lại rời tiệc trước?”
Vậy sao? Thư Dực nhìn về phía Hàn Chấn Thanh, anh cười gật gật đầu, muốn cô yên tâm tiễn Phương Ngải.
Bên ngoài quán rượu, Phương Ngải cùng Đinh Thư Dực đang mặc lễ phục nói lời từ biệt.
“Em vào đi thôi, mặc như thế đứng bên ngoài rất kỳ quái.”
“Chị không thể chờ mấy ngày nữa mới đi sao?” Thư Dực hai mắt hồng hồng, không nỡ để Phương Ngải đi.
“Tiểu thư, chị đã đợi đủ lâu rồi, dù sao vẫn phải kiếm tiền nữa chứ?” Phương Ngải véo mũi cô. “Khóc đến hỏng hết lớp trang điểm rồi.”
“Thực xin lỗi, chị đối với em tốt như vậy, em lại cáu kỉnh với chị, hiểu lầm chị.”
Phương Ngải chẳng muốn nghe những lời này, cô tinh nghịch ghé vào bên Thư Dực nói: “Em có biết đêm tân hôn phải làm cái gì không?” (~^^~ mọi người có ai biết không?)
Thư Dực đỏ mặt.
Phương Ngải càng cố ý hù dọa cô: “Nếu phải cởi hết sạch…, áo ngực ma thuật của em sẽ vô dụng rồi~~”
Thư Dực xanh cả mặt, Phương Ngải thấy thế, cười ha ha, xách hành lý đi ra đón xe. Xem ra, đêm nay Hàn Chấn Thanh lại phải chịu khổ rồi, Thư Dực nhất định sẽ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn bản tính cây nấm (rụt rè, nhút nhát) của mình.
. . . . . . . . . . .
Trên độ cao mấy vạn thước, trong khoang thương nhân của máy bay, Chu Phương Ngải nhìn ra cảnh sắc phía xa ngoài cửa sổ. Tưởng tượng ra đêm tân hôn của Thư Dực, ha ha, khẳng định rất đặc sắc! Thư Dực ngay cả lúc thay quần áo ở nhà cô, đều không cho cô nhìn thấy, huống chi là Hàn Chấn Thanh! Tưởng tượng đến bộ dáng hoảng sợ của đứa ngốc kia, Phương Ngải liền cảm nhận được khoái cảm khi đùa dai, cô mỉm cười, tâm tình đặc biệt tốt.
“Dường như cô rất cao hứng.” Người đàn ông vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh Phương Ngải đột nhiên mở miệng.
“Phải” Phương Ngải quay đầu đánh giá người đang mặc âu phục đen bên cạnh, anh ta ước chừng hơn ba mươi tuổi, mang kính mắt viền vàng, mũi cao thẳng, đường nét sâu sắc mà nghiêm túc, làm cho người khác có cảm giác anh ta lãnh khốc vô tình.
Phương Ngải đoán anh ta có lẽ là người làm ăn, có thể là muốn đi đâu họp hành gì đó.
Mới nãy, anh ta vẫn luôn chăm chú vào tạp chí tài chính kinh tế, lúc này cặp mắt kia ngược lại rất không lễ độ nhìn thẳng vào cô. Nếu là người phụ nữ bình thường, khi bị ánh mắt sắc bén như vậy nhìn chòng chọc, nhất định sẽ ngượng ngùng cúi đầu, hoặc di dời tầm mắt. Nhưng Phương Ngải cũng không phải là phụ nữ bình thường, cô khiêu khích, nhướng mày hỏi: “Anh đã nhìn đủ chưa?”
Anh ta mỉm cười, nụ cười đó làm cho Phương Ngải nghĩ đến 007 trong phim ảnh, khêu gợi mà xấu xa. Bọn họ cũng luôn cười vừa tà ác vừa gợi cảm như vậy, nhưng một giây sau đã lại giết mình rồi!
“Tôi hôm nay gặp may mắn .” Anh ta nói.
“Hử?”
“Ngồi cùng một chỗ với cô gái xinh đẹp như vậy.”
Phương Ngải phóng khoáng đáp: “Cám ơn đã khen ngợi.”
“Có chuyện gì tốt sao? Cô cứ mỉm cười mãi.”
“Đêm nay bạn thân của tôi kết hôn.”
“A? Đây thực là chuyện đáng chúc mừng.” Anh ta gọi tiếp viên hàng không tới, muốn kêu Champagne, sau đó hướng Phương Ngải nháy mắt. “Chúng ta cùng chúc mừng.”
Được rồi, đính chính một chút. Hiện tại anh ta cười đến phong độ như vậy, lại còn mới ca ngợi cô, cô nên sửa lại cái liên tưởng về người xấu của mình. Anh ta bây giờ giống như diễn viên diễn vai 007, James Bond.
Dáng vẻ anh ta nhìn cô, tựa như vẻ mặt khi James tính kế phụ nữ. Phương Ngải cũng hướng anh ta nháy mắt, giống như Marilyn Monroe, cười đến là ngây thơ trong sáng.
“Được, chúng ta đi cạn ly.” Dám cua mình, liền cho anh chết thật khó coi.
Rượu đưa tới, anh ta giúp Phương Ngải rót đầy, bọn họ nâng ly nhìn nhau.
Anh ta nói: “Chúc bạn của cô tân hôn vui vẻ.”
“Chúc bọn họ trăm năm hảo hợp.”
Cụng ly, ly rượu trống rỗng, anh ta lại rót đầy, lại nâng ly, đôi bên lại nhìn nhau.
“Lần này chúc mừng cái gì?” Phương Ngải hỏi.
“Chúc tôi ly hôn vui vẻ.” Anh ta nở nụ cười.
“Hả?” Phương Ngải sửng sốt, không nghe lầm chứ?
“Buổi sáng hôm nay, tôi vừa xong xuôi thủ tục ly hôn, vậy không phải thực thú vị sao?”
“Gạt người?” Phương Ngải cảm thấy anh ta đang dọa người.
Anh ta nhướng mày, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn, ném vào ly rượu của cô. “Nhẫn kết hôn của tôi đó.” Nhẫn kim cương chìm nổi trong ly rượu màu hổ phách, anh ta nói: “Tặng cô.”
“Anh điên à?” Phương Ngải trợn mắt nhìn ly rượu, nhẫn kim cương trong ly sáng bóng biểu thị công khai giá trị của nó. Đáng thương, anh ta không phải vì ly hôn nên loạn óc rồi chứ, tặng người xa lạ nhẫn kim cương?!
Phương Ngải móc cái nhẫn kim cương ra. “Cầm lấy đi!”
Anh ta nhấp một ngụm Champagne, không có ý định thu hồi nhẫn, chỉ là cười liếc nhìn cô.
“Vẻ đẹp của cô, đáng giá chiếc nhẫn này.”
Hiện tại, James Bond lại biến thành đồ xấu xa rồi, nhìn nụ cười tà mị này, khiến cho cô kinh tâm động phách . . . . . . Kỳ lạ, tại sao cặp mắt kia lại làm cho cô trong lòng nhộn nhạo? Chẳng lẽ có cái gì đã phát sinh sao? Chẳng lẽ cô cũng có kỳ ngộ?
Trong khi Chu Phương Ngải đang bận rộn cùng James Bond chiến tranh sức quyến rũ, dưới bầu trời đêm, trong một căn hộ, Đinh Thư Dực đang trốn trong phòng tắm không dám ra đi.
Bên ngoài, Hàn Chấn Thanh đã đem vật phẩm trong hành lý của cô lấy ra sắp xếp xong. Quần áo của cô treo trong tủ của anh, giày của cô đặt bên cạnh giày của anh, trên bàn computer của cô dựa vào của anh. Tốt, một giờ trôi qua, cô dâu mới của ảnh vẫn chưa có tắm rửa xong.
Vì vậy anh lại đi chuẩn bị đồ ăn khuya, trong hôn lễ khách khứa quá đông, bọn họ đều không có cơ hội lấp đầy bụng. Hàn Chấn Thanh chuẩn bị đồ ăn xong, cô dâu của anh vẫn không thấy bóng dáng.
Thế này thì quá khoa trương rồi, anh liền đi gõ cửa phòng tắm. “Nước không đủ nóng sao?”
“A? Không rõ!” Thanh âm cô khẩn trương.
“Rất tốt, anh còn tưởng em đã chết cóng ở bên trong rồi.” Cô không phải là khẩn trương đến mức không dám đi ra chứ? Hàn Chấn Thanh suy nghĩ.
Thư Dực ở một bên kêu to: “Em sắp xong rồi.”
Sắp xong . . . . mới là lạ!
|
Trong phòng tắm, Thư Dực trợn mắt nhìn chính mình trong gương. Ô. . . . . . Không có áo nâng ngực, thật quá nhỏ. Thực nản quá, bọn họ rốt cục kết hôn rồi, đêm nay phải ngủ ở cùng một chỗ, trời ạ! Sắc mặt Thư Dực xanh lét, anh sẽ nhìn thấy thân thể của cô, thân thể thiếu sức hấp dẫn của cô?
Trời ạ ~~ mới tưởng tượng thôi cũng muốn té xỉu rồi.
Nghiêng người, cô nhìn cái mông của mình, mẹ nó! Làm sao lại giống như còn dẹp hơn so với lúc bình thường a? Cúi đầu, cô nhìn chằm chằm bụng, xong đời, gần đây giống như lại gầy hơn rồi, khoảng cách tới gợi cảm mượt mà còn cả một đoạn xa.
A, Thư Dực muốn gục vào tường mà khóc rống lên. Làm sao bây giờ? Không muốn để cho anh trông thấy hình dáng thân thể mình, nhưng bọn họ là vợ chồng, đêm nay nhất định sẽ làm sự kiện kia?
Ngoài cửa, tính nhẫn nại của Hàn Chấn Thanh sắp dùng hết, anh thấp giọng uy hiếp: “Anh đếm tới năm, nếu em không ra, anh sẽ phá cửa.”
Thư Dực sợ tới mức vội vàng đem quần lót mặc vào, may mắn vừa rồi mang một đống quần áo vào để chọn lựa. Hiện tại cô quyết định mặc vào toàn bộ! Như vậy thoạt nhìn có vẻ đầy đặn hơn một chút a? Áo nâng ngực đặc biệt, đêm nay cô chết cũng không cởi ra, cô quyết định phải bảo vệ phép màu của mình!
Nếu anh dám bức cô cởi đồ, cô sẽ liều mình với anh! Loại siêu nhỏ này mà bị anh trông thấy, cô cũng không muốn sống nữa.
Hàn Chấn Thanh thật sự đếm: “Bốn, ba, hai. . . . . .”
A! Thư Dực luống cuống tay chân, mặc vào quần vải dày rộng, mặc áo nâng ngực, tiếp tục mặc thêm hai áo dài, cộng thêm một áo khoác có mũ màu cam. Đợi cô mở cửa đi ra, Hàn Chấn Thanh liền ngây người.
Đây. . . . . . từ trong phòng tắm mù hơi nước bỗng xuất hiện “Tiểu thư thịt cuốn”, đây thật sự là cô cợ mới cưới nhỏ nhắn xinh xắn của anh sao?
Tay phải của anh đè lấy của, mở to mắt nhìn Đinh Thư Dực nhỏ bé.
“Em muốn đi đâu?” Lại còn mang cả bao tay cùng tất, hiện tại cô nói muốn đi trượt tuyết anh cũng không hoài nghi.
“A? Không có muốn đi đâu cả.”
“Trong nhà rất lạnh sao?”
“A. . . . . . em không rõ nữa.”
“Phát sốt sao?” Anh sờ trán cô.
“Không có.” Mặt cô đỏ bừng.
“OK, anh biết rồi.” Biết rõ cô khẩn trương cái gì, biết rõ vì sao cô mặc nhiều như vậy, biết rõ cô bé này, tật xấu lại tái phát rồi.
Hàn Chấn Thanh hít sâu một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra dù cho bọn họ đã trở thành vợ chồng, cô ở cạnh anh vẫn khẩn trương sợ hãi.
“Biết cái gì?” Thư Dực hỏi.
“Anh thay đổi chủ ý.” Anh đột nhiên nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng làm da đầu cô tê dại.
“Cái gì?”
“Anh vốn chuẩn bị điểm tâm cùng rượu brandy, ý định cùng em ăn khuya, anh nghĩ chúng ta lần đầu tiên qua đêm cùng nhau, em sẽ có chút khẩn trương. . . . . .” Nhưng không nghĩ tới cô lại “vô cùng” khẩn trương!
Hả? “Tốt tốt, chúng ta đi uống rượu!” Cô lập tức đi về hướng bàn ăn, anh kéo cô trở lại, khóa trong ngực mình.
“Hiện tại anh thay đổi ý định.” Anh hôn lên má cô, thân thể nam tính mạnh mẽ làm cho Thư Dực thần kinh căng thẳng, càng làm cô kinh hãi hơn chính là lời nói kế tiếp của anh– “Chúng ta đừng ăn cái gì, cũng đừng uống rượu.”
“Vậy chúng ta nói chuyện một chút.” Trời ạ, thân thể của anh nóng quá!
Anh càng dùng sức ôm lấy cô, cô thét chói tai, cách một lớp quần áo, cô cảm giác được vật cứng rắn nóng bỏng nào đó đang kề sát vào mình.
“Quá khứ chúng ta đã trò chuyện quá nhiều rồi.” Anh nhìn cô, thanh âm lười biếng vang lên.
“Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu rõ hơn bối cảnh người kia, hoặc là. . . . . . hoặc là gia đình. . . . . .” Anh cúi đầu ở bên tai cô thổi khí, khiến cho cô hoảng hốt tới mức nói năng lộn xộn.
“Cái đó không vội, chúng ta còn cả đời để có thể tìm hiểu.” Anh nắm chặt cánh tay cô, kéo vào phòng, dễ dàng như xách con gà con vậy. “Hiện tại, chúng ta lập tức ân ái.” Anh quả quyết nói, không cho phép cự tuyệt, cô lập tức sợ tới mức ra sức giãy dụa.
“A, không, không! Chờ một chút. . . . . .” Cô còn chưa có dũng khí cùng anh.
“Như vậy, em mới có thể thực sự bình tĩnh lại.” Hàn Chấn Thanh đem cô ném lên giường.
Cô kêu to: “Tắt đèn, tắt đèn. . . . . .” Ít nhất không cần sáng đèn có được không?
“Không.”
“Hàn Chấn Thanh, em sẽ tức giận đó.” Cô phô trương thanh thế nghiêm mặt quát to, nhưng — không có hiệu quả! Hàn Chấn Thanh lên giường, cúi người, hôn lên miệng Thư Dực, bàn tay anh giữ chặt tay cô, đầu gối đẩy ra hai chân của cô, cho cô một nụ hôn vô cùng nóng bỏng. “Để anh nhìn xem em rốt cuộc đang tự ti cái gì.”
“Cứu mạng!” Cô kêu ai oán, tựa như có thảm án sắp phát sinh. Chuyện này thật sự là tai họa mà, Đinh Thư Dực bối rối.
Đêm tân hôn lãng mạn tới đây hoàn toàn biến dạng, bạch mã vương tử trong mơ đang đè trên người cô, sức lực của anh lớn vô cùng, hai tay vừa kéo vừa cởi. Vèo! Áo lông bay ra.
Người nào đó kêu gào: “Anh chờ một chút a!” Người khác là xa lạ chuyện nam nữ nên sợ hãi, cô thì lại sợ anh trông thấy thân thể mình.
Không để ý tới kháng nghị của cô, anh dùng động tác gọn gàng, ý chí kiên quyết cùng hiệu suất kinh người, trong nháy mắt đã cởi ra lớp quần áo thứ hai của cô, sau đó lại một lớp, lại một lớp. . . . . . Anh không nhịn được cười to.
“Anh chết mất, rốt cuộc em mặc bao nhiêu đồ vậy?”
Thư Dực nắm chặt lớp áo cuối cùng trên người, thở hồng hộc, mặt trướng hồng cảnh cáo: “Không cho phép cởi nữa, em tức giận rồi đó. Khốn kiếp, em giận thật đó!” Cô hiếm khi nói tục, hiệu quả rất kém cỏi, anh không sợ, còn cười đến rất mê người.
“Đây là cái cuối cùng sao?” Hàn Chấn Thanh ra tay.
Dưới tiếng thét của cô, cái áo cuối cùng bay ra. Cô quát to: “Anh, đồ khốn kiếp, bại hoại! Gặp quỷ . . . . . .”
Anh cười đến đau cả hàm, thật là buồn cười quá. Ai, đến tức giận cũng đáng yêu như thế.
Che mặt, Thư Dực cảm thấy thực khó khăn, cô khóc. Cô từng nhìn qua cơ thể đầy đặn mượt mà, đáng kiêu ngạo của Phương Ngải; xem xét lại chính mình, thực nhỏ đến buồn cười, khi đi học có người còn hoài nghi cô là con trai, cười nhạo dáng người phẳng lì của cô.
Ánh mắt Hàn Chấn Thanh ôn nhu nhìn cô, thấy cô khóc, có lẽ chẳng ai có đêm tân hôn đặc sắc như anh vậy?
“Làm sao lại khóc ?” Giọng nói anh ôn nhu.
“Tóm lại anh đừng cởi quần áo của em nữa!” Cô buồn bực.
“Không cởi quần áo thì chúng ta làm như thế nào?”
“Mặc quần áo làm. . . . . .” Trời ạ, thật không dám tin tưởng bọn họ lại thảo luận vấn đề này.
Anh nở nụ cười, cúi đầu cởi quần cô, Thư Dực kinh hãi, muốn ngăn trở, muốn cướp lại cái quần. Không sao, làm cho cô bận rộn là được. Anh vững vàng tỉnh táo, động thủ rút đi dây buộc quần bên hông cô.
Bàn tay nhỏ bé ngăn cản, bàn tay to liền đổi hướng tiến công; bàn tay nhỏ bé đuổi theo ngăn cản, anh cởi bỏ, đồng thời dùng tay trái gạt hai tay cô ra, tay phải rút sạch đồ còn lại.
“Anh thích thân thể của em.” Anh nói, ánh mắt kiên định tại nơi mềm mại, trắng nõn như ngọc. Nơi đó thật tinh tế, rất trắng, trong có tâm điểm phấn hồng.
Lồng ngực Hàn Chấn Thanh căng lên, như có lửa cháy mạnh. Anh phóng túng nhìn cô khắp nơi, làm cho Thư Dực xấu hổ lại thẹn thùng.
Cô nhíu mày, quay mặt qua chỗ khác, hờn dỗi nói: “Của em rất nhỏ!”
|
“Nhỏ nhưng vừa vặn.” Bàn tay anh thật to, bao lại ngực cô. Khuỷu tay chống ở trên giường, anh nghiêng người nhìn đỉnh hồng phấn dưới ngón tay anh trêu đùa, dần nhô lên.
Anh đang làm gì? Thư Dực thở dốc, bụng thấy ngứa ngáy.
“Hàn. . . . . . Hàn Chấn Thanh. . . . . .” Ánh mắt cô mơ mơ màng màng. Cô hoang mang bất lực nhẹ kêu, làm anh càng bừng bừng phấn chấn.
Rời đi ngực, bàn tay anh đi xuống bao trùm vùng bụng bằng phẳng mềm nhẵn, thong thả vỗ về, yêu thương làn da cô.
“Em chạm vào thật thoải mái.”
Tiếng nói của anh như có ma lực, khiến cô say mê. Hai tay của anh như mang theo lửa ấm, sâu trong cơ thể cô, có thứ gì đó đang từng bước vỡ vụn, bị anh hòa tan.
Ý chí của Đinh Thư Dực dần dần mềm yếu, thân thể lại căng thẳng. Giọng nói của cô đứt quãng: “Em biết rõ. . . . . . em quá gầy. . . . . .” Anh chạm vào có cảm giác gì? Anh thực sự yêu thích sao?
“Đừng lo lắng những chuyện ngu xuẩn kia.” Anh cúi người, bóng dáng bao trùm cô, một cái hôn rơi xuống mắt cô, thân thể nam tính cứng rắn như đá đè ép thân thể nữ tính.
“Để anh nói cho em biết. . . . . . em rất đẹp. . . . . .” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn của anh, chấn động bên tai cô.
Cô khép hai mắt lại, trái tim hưng phấn động, thần kinh khẩn trương chậm rãi buông lỏng. Cô phát hiện mình bắt đầu chờ mong, chờ mong anh làm nhiều hơn. . . . . . Cô đem bản thân trao cho anh, không hề chống cự.
Trọng lượng của anh áp lên cô, thân thể bọn họ lún xuống đệm.
Hàn Chấn Thanh hôn thân thể thẹn thùng của Thư Dực, anh đè nén bản thân gần như điên cuồng, đem thời gian tán tỉnh kéo dài ra. Anh chuẩn bị dùng thời gian cả đêm để âu yếm vợ yêu.
Anh muốn nói cho cô vợ thẹn thùng của anh biết, anh thích cô biết bao.
Anh muốn nói cho cô biết, bọn họ không cần mở miệng nói chuyện, có thể dùng thân thể trao đổi mật ngữ.
Anh chuẩn bị nói cho cô biết rất nhiều lời lặng lẽ, dùng thứ ngôn ngữ chỉ những người yêu nhau mới hiểu, chỉ cần yêu nhau tự nhiên sẽ hiểu.
Anh dùng miệng cùng hai tay nói chuyện với thân thể cô, dùng nụ hôn truyền đạt tin nhắn tình yêu, còn có rất nhiều những đốm lửa kích thích, chúng xuyên thấu qua nụ hôn của anh, lần lượt rơi trên thân thể cô.
Mãi đến khi da của cô như bị lửa thiêu, đến khi thân thể nhợt nhạt dưới người anh nhiễm lên một lớp đỏ ửng. Khi anh dùng ngón tay thử dò xét nơi anh sẽ lấp đầy, ẩm ướt nóng bỏng đã ngọt ngào vì anh chuẩn bị sẵn sàng. Thế này thực quá kích thích, anh mất đi tính nhẫn nại, mút hôn trở nên tham lam đói khát, lưu lại dấu hôn màu đỏ khắp nơi trên bụng cô.
Cô phát ra tiếng kêu e lệ, vặn vẹo thân thể, anh đè lại hai tay cô, làm chuyện càng phóng túng hơn. . . . . .
Anh làm sao có thể!
Thư Dực kinh hãi, bất ngờ giãy dụa, thân thể bị anh áp chế, hai tay cũng bị anh giữ chặt, cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể không ngừng mà run sợ.
Cô mở to hai mắt, khoái cảm như dòng điện từ chỗ sâu trong cơ thể nổ tung, mãnh liệt bao phủ lấy cô. Cô chịu không nổi, điên cuồng mà thở dốc, thân thể kịch liệt chấn động.
Ở giữa hai chân, lưỡi của anh, ấm áp, kiên định, chậm chạp thay thế ngón tay, yêu thương địa phương riêng tư nhất của cô. Khoái cảm làm cô cong người lên, từ đầu tới chân, phảng phất từng như từng cái lỗ chân lông đều hưng phấn mà mở ra hoan nghênh anh, cô sa vào một loại khoái hoạt mê loạn mà điên cuồng, tầm mắt một mảnh mơ hồ, lỗ tai cũng không nghe thấy gì, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại rung động ở nơi đó, tuôn ra từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm, xiết chặt mỗi một dây thần kinh. . . . . .
Thư Dực bám lấy bả vai anh, không biết mình làm sao lại như vậy, anh vừa làm cái gì với cô?
Cô vui sướng như điên, không tự chủ được mà run rẩy từng trận, cô thậm chí còn không thể khống chế cơ thể mình. Cô cảm thấy bản thân không thể thừa nhận nhiều kích thích, nhiều khoái hoạt hơn nữa, nhưng anh vẫn kiên định thong thả mút hôn liếm láp, đem cô lần lượt đẩy tới đỉnh cao khoái hoạt, khiêu chiến cực hạn hưng phấn . . . . . . Cô không còn bí mật, trái tim cùng cơ thể, đều bày ra trước mặt anh, không chút che dấu, toàn bộ để cho anh hôn khắp lượt.
Khi Thư Dực đang điên cuồng kêu to, anh dời lên, đè lấy hai vai cô, đẩy ra chân của cô, hạ thể vững chắc đặt trước nơi ẩm ướt giữa hai chân cô, chuẩn xác thẳng tiến. Cô kêu lên, miệng của anh che phủ miệng cô, cố hôn thật sâu.
Trời ạ! Anh chịu không nổi nữa, cô chặt chẽ mà ẩm ướt khiến cho anh điên cuồng, anh nắm chặt cái mông của cô hướng về phía trước, hoàn toàn thâm nhập vào cơ thể cô. Thư Dực kêu lên, áp lực dường như muốn xé rách cô.
Chết tiệt, anh biết mình làm đau cô, nhưng lại dừng không được, khoái cảm mãnh liệt làm cho anh va chạm mỗi lần một mãnh liệt hơn, anh ôm chặt cô, ở trong cơ thể cô điên cuồng xông tới. Anh đi vào mỗi lần một sâu hơn, cố ý muốn tới chỗ sâu nhất. Cô ở dưới thân anh, kích khởi khoái cảm của anh.
Thư Dực đổ mồ hôi đầm đìa, khoái cảm cùng đau đớn đều mãnh liệt như nhau. Mãi cho đến bước này, nếm được cái giá của khoái hoạt, anh xâm nhập làm cô đau đớn, nhất thời đỏ cả mắt, nhưng cô không có đẩy anh ra, cô hơi mở mắt, nhìn thân thể nam tính màu đồng, khỏe mạnh rắn chắc, đang chìm sâu trong thân thể cô. . . . . .
Anh nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, tay trái chuyển qua phía sau đem cô càng ép sát vào mình, để bọn họ kết hợp càng thêm triệt để. Hai người cùng nhau thừa nhận tiết tấu nguyên thủy nhiệt tình, giống như hai con thú động dục, điên cuồng yêu nhau, nhanh chóng muốn phát tiết. Bọn họ chặt chẽ kết hợp, dùng thân thể trao đổi thứ ngôn ngữ cuồng dã phóng đãng.
Thư Dực chăm chú vuốt ve anh, hai chân ôm chặt lấy thân thể cường tráng đang ẩm ướt đầy mồ hôi, anh ở trong cơ thể cô, ngọt ngào xoay chuyển, một lần so với một lần càng kịch liệt hơn. Giữa nhịp điệu điên cuồng, khoảng cách giữa hai người bị tiêu diệt, bọn họ vuốt ve nhau, cùng nhau thừa nhận kích thích, thân thể của cô tiếp nhận anh, cất chứa toàn bộ anh.
Thân thể của cô thỏa mãn, thân thể của anh cũng rất thỏa mãn, bọn họ cùng nhau trải qua sự điên cuồng ngọt ngào, hưởng thụ quyền lợi hạnh phúc khi chỉ thuộc về người mình yêu, sau cùng, hai người ôm nhau mệt mỏi thở dốc, trao đổi ánh mắt thâm tình.
|