Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa
|
|
Chương 5
Editor: Nguyên Nguyên
Không khí yên lặng xấu hổ, cây gậy bóng chày từ bên chân Dư Tư Nhạc lăn vào một góc tường, âm thanh lộp cộp vang lên trong đêm vắng.
“Tôi nghĩ rằng…………Cô gặp tên trộm, phải biết gọi điện thoại báo cảnh sát.” Du Lăng Thần mắt lạnh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cánh tay nhỏ gầy của Dư Tư Nhạc: “còn nữa, nếu muốn tay không bắt tên trộm, trước tiên phải đánh giá sức lực của mình, biết rõ phía trước là bức tường chết, mà vẫn cứng răn va vào.”
Đây là cách nói cô ngu ngốc sao?
Dư Tư Nhạc cúi thấp đầu.
“Khu biệt thự này có bảo vệ thay phiên trực, công nhân sửa ống nước muốn vào, cũng phải đăng ký nghiêm túc sau đó mới có thể cho phép vào, tên trộm thông thường không có gan dám đến chỗ này.”
Dư Tư Nhạc cúi đầu càng thấp, hai má bất giác đỏ bừng lên.
Khóe mắt nhìn thấy cửa tủ lạnh mở rộng, không khí lạnh lẽo xông tới, lạnh buốt cả bàn chân.
“Anh, anh chưa ăn tối sao?” Nếu không thế nào đêm hôm khuya khoắc lại mở tủ lạnh làm gì.
“Xào cho tôi hai đĩa thức ăn.” Giọng điệu ra lệnh hùng hồn.
Du Lăng Thần ném những lời này rồi cất bước ra khỏi phòng bếp, ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi xem tin tức tài chính kinh tế.
Đeo tạp dề lên, Dư Tư Nhạc mệt mỏi cầm lấy muôi xào.
Nhìn Du Lăng Thần thay đổi thái độ, từ buổi trưa hôm nay, hẳn là có tác dụng rồi. Ít ra Du Lăng Thần không giống như trước kia, từ đầu đến cuối đều đối địch với cô.
Nghĩ đến muốn cùng anh ta chung sống hòa bình với nhau, Dư Tư Nhạc xào hai món đặc biệt.
Khéo léo lấy một đôi đũa ra, đặt trên bát cơm, rồi bưng đến trước mặt Du Lăng Thần.
Ước nguyện được đền bù nếm món ăn ngon miệng, sắc mặt Du Lăng Thần dịu đi rất nhiều: “Mệt mỏi thì đi ngủ đi, không cần ngồi ở chỗ này nhìn tôi, bát đũa ngày mai lại thu dọn.”
Gì?
Dư Tư Nhạc chớp mắt vài cái: “A, đã biết.”
Kiên định của cô thật khó khăn, cô ngáp một cái thật to. Nghe thấy Du Lăng Thần lên tiếng, như được hoàng thượng ân xá, chán nản bỏ đi về phòng.
Nhìn bóng lưng yếu ớt của cô gái, Du Lăng Thần lâm vào trầm tư. Để cô một mình ở lại biệt thư, là có chút bất nhân. Không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, tất nhiên là không có gì để nói. Nhưng ngộ nhỡ có tên trộm thật sự đi vào, anh có thể mặc kệ không can thiệp?
Một đĩa thịt xào, một đĩa của cải trắng xào.
Thức ăn đơn giản, lại tràn ngập ấm áp gia đình.
Giờ phút này, Du Lăng Thần như tìm được đáp án cho nổi đau khổ phiền muộn của mình.
Xem ra em gái kia của anh, có chỗ nào không đúng, vì sao trước kia không phát hiện ra cô có ưu điểm?
Đêm này, Du Lăng Thần ở lại biệt thự, khó có được một giấc ngủ ngon. Trong đêm khuya không có người mang lòng quấy rối, có ý đồ leo lên giường của anh, càng không có một cô gái quấn lấy anh như kẹo kéo.
Nếu một trận mất trí nhớ, có thể làm người ta thay đổi triệt để. Như vậy, anh tình nguyện cả đời này Dư Tư Nhạc đều ở trạng thái mất trí nhớ……….
Trong sương mù mờ mịt, như có một tầng lụa mỏng. Tia nắng mặt trời đầu tiên cắt ngang sương mù, xua đuổi bóng đêm hắc ám.
Từ trên cầu thang lầu hai đi xuống, lập tức ngửi được mùi thức ăn thơm ngát.
“Anh, ăn sáng.” Dư Tư Nhạc gọi rất thân mật, đây cũng là vì để lại ấn tưởng tốt cho Du Lăng Thần.
Sau này tất cả còn phải dựa vào sự cấp dưỡng của người anh này, kéo quan hệ gần hơn, dù sao vẫn đúng.
“Trường học của cô gọi điện thoại đến, nhớ ngày mai đi học như thường lệ.” Du Lăng Thần sửa sang lại âu phục, thắc caravat lại.
Du Tư Nhạc suýt chút cho rằng mình đã nghe lầm.
Cách một lúc lâu, mới nhớ đến khối cơ thể này năm nay mười bảy tuổi, đang học lớp 11. Bởi vì sự kiện tự sát, làm chậm trễ việc học hết mười ngày.
“Anh hai, em học lớp nào?”
Người đàn ông đang ăn chào thần sắc bất định, đôi mắt đen kia, như đang bắt lấy manh mối gì từ cô, như đang tự hỏi.
“Ngày mai tôi sẽ bảo A Bưu đưa cô đi.” Từ trước đến nay Du Lăng Thần chỉ nói chuyện trọng điểm, sau khi nói xong câu đó, cũng không mở miệng nữa.
Sinh ra trong một gia đình có giáo dục tốt, có thể làm cho Du Lăng Thần không thích nói chuyện khi đang ăn cơm.
Trải qua một ngày ở chung, lúc đối mặt với Du Lăng Thần, Dư Tư Nhạc không còn khẩn trương như trước nữa, đối xử với anh như một người anh trai thật sự.
Kếp trước của cô bơ vơ, không có người thân, cho nên sau khi trọng sinh, lại càng thêm quý trọng người thân duy nhất của khối cơ thể này.
Đột nhiên điện thoại phòng khách vang lên.
Đúng lúc Du Lăng Thần vừa ăn xong, anh sải bước qua, cầm lấy ống nghe.
“Này, tiểu thư sao? Cô có ăn sáng không? Có thể hôm nay tôi sẽ không trở lại.” Ở đầu dây bên kia điện thoại, dì Lưu nói.
Dư Tư Nhạc đứng bên cạnh nghe, rất muốn trả lời bà một câu, nhưng mà ống nghe đang nằm trong tay người đàn ông này, cô không dám cướp đoạt trắng trợn, chỉ có thể lẳng lặng nghe.
Trong lúc Du Lăng Thần còn đang nhận thức, cầm tiền của anh, thì phải làm việc cho anh. Bà ta đã không làm được chỗ này, giữ bà ta lại có tác dụng gì?
“Từ hôm nay trở đi, bà không cần đến…………..” Giọng nói người đàn ông đều đều, đơn thuần giải quyết việc chung.
Dư Tư Nhạc cảm thấy anh sẽ nói tiếp cái gì, cô lúng túng cướp ống nghe, vội vã nói với dì Lưu: “Này, dì Lưu, dì chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, dì không cần lo lắng cho con……… Bệnh tình có nghiêm trọng không? Được, vậy dì chăm sóc đứa nhỏ vài ngày đi. Như vậy nha, con cúp điện thoại trước đây.”
Dư Tư Nhạc nói hết lời, dứt khoát cúp điện thoại, không cho Du Lăng Thần cơ hội nói chuyện. Lần đầu tiên có người dám cướp đồ trong tay anh, nhìn bàn tay trống không, sắc mặt Du Lăng Thần dần dần thay đổi.
“Là cô phát lương cho bà ta, hay là tôi?”
Một câu nói đúng trọng tâm.
Dư Tư Nhạc mím chặt môi: “Anh hai…..”
Một tiếng gọi này rất ủy khuất, đáng thương.
Nếu như trước đây, Dư Tư Nhạc ôn nhu gọi anh như thế này, Du Lăng Thần tuyệt đối sẽ bỏ mặc rời đi.
Nhưng….. Lúc này, tâm lại mềm ra.
Nhìn vào cặp mắt ngấn nước kia, giống như ai làm cho cô chịu ủy khuất, đều là đắc tội rất lớn. So với giết người phóng hỏa, tội ác tài trời hơn nữa.
“Nếu mỗi ngày bởi vì việc riêng, mà làm trễ công việc, công ty của tôi còn mở cửa nữa không?” Du Lăng Thần cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ, vội vàng thu dọn tài liệu bỏ vào trong túi công văn: “Chỉ lần này thôi, lần sau không giải quyết như vậy nữa.”
Một lần là đủ rồi!
Dư Tư Nhạc chân chó xách giày cho anh: “Anh, anh thật tốt…..”
Ba chữ sau, làm tâm tình Du Lăng Thần vui vẻ hẳn lên.
Cô gái khom người, đem giày để trên mặt đất.
Du Lăng Thần nhìn sợi tóc mai của cô gái rơi loạn trên bờ vai, đầu tóc bù xù, giống như con chó nhỏ lắc lư, nhịn không được đưa tay vuốt ve.
Bề ngoài giống như……… nuôi dưỡng một em gái rất biết nghe lời, như vậy cũng đúng.
Đặc biệt khi nhìn thấy cô gái chưng diện mình, lòng người đàn ông điên cuồng tăng vọt lên.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, tâm tình Du Lăng Thần rất tốt, anh lái xe đi làm.
Chạy một đường thẳng đến tập đoàn Du thị, ý cười nhàn nhạt trong mắt anh vẫn không biến mất, làm cho rất nhiều cấp dưới liếc mắt nhìn.
Cũng có không ít cấp dướp nhân lúc tâm tình sếp rất tốt, đem một phần báo cáo trình lên.
Ngày trước khi bọn họ trình báo cáo, luôn bị boss trách mắng vài câu, nói bọn họ không tận tâm làm việc, làm sao cũng bị đuổi về làm lại vài lần nữa, boss mới hài lòng.
Mà hôm nay, có vài phần báo cáo, chỉ một lần là thông qua.
Cũng có viên chức được boss khích lệ………
“Này này viết rất đúng.”
Vì vậy, tin tức boss trúng tà, lan truyền đi rất nhanh.
|
Chương 6
Editor: Nguyên Nguyên
A Bưu, là một bảo vệ bên cạnh Du Lăng Thần.
Lúc an
|
Chương 7
Editor: Nguyên Nguyên
Ngoài cửa sổ bóng đêm mờ mịt, yên tĩnh không một tiếng động.
Trong thư phòng, ánh đèn chiếu sáng cảnh vật xung quanh, ngọn đèn xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt, chiếu xuống cây cổ thụ bên ngoài, in bóng cây trên nền đất.
“Anh hai, đề này làm thế nào?” Dư Tư Nhạc cầm quyển sách vật lý lên, đi đến trước bàn làm việc của Du Lăng Thần.
Liên tục nhiều ngày sau mười hai giờ mới ngủ, viền mắt Dư Tư Nhạc có nét thâm quầng mờ nhạt.
Ngược lại, Du Lăng Thần có thói quen ngủ trễ dậy sớm, thông thường ngày hôm sau rời giường, tinh thần vẫn rất phấn chấn.
Cây bút đặt dưới góc bên phải văn kiện, nhanh chóng ký tên vào, sau đó ánh mắt Du Lăng Thần dừng trên sách bài tập, đều là đề bài cường độ dòng điện.
“Em xem, rất đơn giản, bắt đầu giải như vậy, sau này lúc em giải đề bài, trước hết hãy viết điều kiện ra, sau đó liên kết nhưng thông tin lại, đã không biết suy luận, rất nhanh có thể viết ra đáp án.” Cây bút trên tờ giấy nháp, gạch xóa lung tung: “Hiện tại hướng giải của các đề trung học cũng không khác nhau là mấy, chỉ cần nhớ kỹ một loại đề, về sau gặp lại nó thì liếc mắt một cái cũng biết nên viết như thế nào.”
Dư Tư Nhạc nhìn rất say mê, ánh mắt di động theo cây bút.
Lông mi dài màu đen, được đèn chiếu đến, tạo ra một mảnh đen nhỏ.
Sau khi Du Lăng Thần giải quyết vấn đề cho cô, thì nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của cô gái.
Lông mày cong cong, ánh mắt mang theo vẻ vui sướng khi giải quyết được vấn đề.
Trong nháy mắt Du Lăng Thần hơi ngây người……………
Có lẽ sau khi người ta đặt thành kiến sang một bên, mới có thể phát hiện người ta chán ghét mình, thật ra cũng có chỗ khiến người khác yêu thích.
Chí ít đây là lần đầu tiên Du Lăng Thần cho rằng, gương mặt trước mắt này cũng không tệ, ánh mắt này có thể làm anh muốn yêu thương.
“Anh hai…….” Thật lâu không thấy câu trả lời, Dư Tư Nhạc gọi lại vài tiếng, “anh, còn một câu này nữa………….”
“Cho tôi xem.” Che giấu đi sự xấu hổ của mình, ánh mắt Du Lăng Thần trở nên lạnh như băng, sau khi xem xong đề bài, lại giải thích ý cho Dư Tư Nhạc nghe.
“Vâng, em đã hiểu, em sẽ viết quá trình giải đề ra, cảm ơn anh.”
Dư Tư Nhạc trở lại bàn học nhỏ, vùi đầu vào làm bài tập.
Ở chỗ cô không nhìn thấy, trong mắt Du Lăng Thần hiện lên một tia cảm xúc khó nói. Du Lăng Thần cầm cây bút quay hai vòng: “Làm xong hai bài này, thì em đi ngủ đi, ngày mai còn phải lên lớp. Luyện tập không thể nóng vội, ban ngày đi học phải tập trung tinh thần, không thể để thân thể gục ngã được.”
Dư Tư Nhạc cầm điện thoại di động lên nhìn, mới có chín giờ rưỡi. Nếu không phải anh hai đã lên tiếng, cô ngượng ngùng phản bác lại. Hơn nữa mấy ngày nay cô rất mệt, nằm lên giường, chưa đến ba phút đã đi vào giấc ngủ.
Lấy tập sách để vào trong túi xách, Dư Tư Nhạc đứng lên: “Anh hai, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”
Lúc đi ra khỏi thư phòng, cô cẩn thận đóng cửa lại.
Dư Tư Nhạc vừa mới đi ra, Du Lăng Thần bên kia đặt cây bút xuống, tấm lưng dựa vào ghế xoay, ánh mắt có chút bối rối.
Sau khi mất trí nhớ, tính cách của con người sẽ có sự thay đổi lớn sao?
Cùng với cô gái trước mắt này ở chung, Du Lăng Thần cảm thấy cô có sự thay đổi lớn. trước kia luôn quấn lấy anh, bé gái ngày đó nói thích anh, dần dần đã đi xa, ngũ quan trên mặt cũng dần mơ hồ không rõ.
Thậm chí làm Du Lăng Thần có một loại ảo giác, giống như Dư Tư Nhạc trước khi mất trí nhớ và sau khi mất trí nhớ là hai người.
Lúc con người mệt mỏi đến cực điểm, khi ngủ sẽ rất sâu, cũng không thể nằm mơ.
Dư Tư Nhạc bị đồng hồ báo thức đánh thức, bắt lấy đồng hồ báo thức Đôremon kia, nhìn về cái nút trên mặt, nhấn thật mạnh vào nó.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Cô nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, rửa mặt đánh răng.
Lấy vài miếng bánh mì trong tủ lạnh ra, ăn qua loa vài miếng.
Bởi vì thời gian gấp rút, ngoại trừ ngày chủ nhật, Dư Tư Nhạc hoàn toàn không có thời gian làm bữa sáng. Không phải cắn bánh mì lấp đầy bụng, thì trên đường đi học, cũng mua bữa sáng khác.
Phòng ngủ của Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần gần sát, đi thêm vài bước nữa là đến thư phòng.
Dư Tư Nhạc nhanh chóng cầm lấy túi sách trên bàn, định rời khỏi thư phòng, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy bên dưới bàn làm việc của Du Lăng Thần có vài mảnh giấy.
Dư Tư Nhạc xoay người đi đến bên bàn nhặt lên, nhìn thấy trên giấy viết rất nhiều điều khoản, xem ra là hợp đồng, góc bên phải còn có chữ ký của anh hai.
Du Lăng Thần đem văn kiện về biệt thự xét duyệt. Đợi sau khi xử lý xong, ngày thứ hai lại mang đến công ty.
Vì vậy, Dư Tư Nhạc dám khẳng định một trăm phần trăm, tờ giấy này là lúc anh hai thu dọn, không cẩn thận làm rơi xuống.
Ngộ nhỡ đây là hợp đồng quan trọng, thì phải làm sao bây giờ?
Dư Tư Nhạc nhíu mày, đúng lúc lái xe đến, phân phó anh ta lái đến công ty.
“Tiểu thư, hôm nay cô không đi học sao?”
Lái xe có tên gọi là “Tiểu Vương”, Dư Tư Nhạc không biết tên đầy đủ của anh ta là gì, nhưng mà nghe người khác đều gọi anh ta như vậy, cô cũng thuận miệng gọi theo.
“Tôi có chút việc đi tìm anh hai, anh ở bên dưới chờ tôi một chút, tôi gặp anh hai xong sẽ xuống.” việc đến trường nhất định sẽ trễ, tổng công ty tập đoàn Du thị nằm trong trung tâm thành phố, cách trường học hơi xa một chút, từ chỗ này lái xe qua, ít nhất phải nửa giờ, hơn nữa giao thông ùn tắc, đoán chừng phải gần một giờ.
Vì vậy mới nói, Dư Tư Nhạc có thể sẽ “trốn học.”
Nghĩ phải nhanh chóng đến trường học, Dư Tư Nhạc mở cửa xa ra, xông vào công ty, chạy đến thở hổn hển.
Sau khi chạy đến đại sảnh, mới ý thức được………..Cô không biết phòng làm viêc của Du Lăng Thần ở tầng mấy.
Trước cửa đại sảnh có vài nhân viên lễ tân mình thấy cô, liền đoán được là người chưa thành niên, không chừng là nữ sinh bất lương trốn học ra ngoài.
“Chỗ này không dành cho người không liên quan đi vào, nếu không có việc gì, cửa lớn ở bên kia.” Một lễ tân đứng trước đại sảnh chỉ vào cánh cửa bên kia cho Dư Tư Nhạc.
Trong lúc nhất thời Dư Tư Nhạc hơi tức giận, nói thầm trong lòng, thái độ của người này là có ý gì?
“Lão tổng của các người ở tầng mấy?” Dư Tư Nhạc không có thời gian vô nghĩa với các cô gái đó, trong lòng gấp rút muốn đi học.
“Lão tổng?” Khóe miệng cô lễ tân nhếch lên một tia châm chọc: “Cô có hẹn trước không? Lão tổng của chúng tôi không phải người tùy tiện để cô muốn gặp! còn nữa, Boss của chúng tôi không có hứng thú với đứa trẻ không đủ lông đủ cánh này. Muốn học người khác xây dựng quan hệ, cô còn phải chờ thêm vài năm nữa.”
Lần này Dư Tư Nhạc thật tức giận, cô lấy điện thoại ra bấm vài dãi số của Du Lăng Thần, “Alo, anh hai……. Em ở dưới lầu công ty anh, anh xuống đây gặp em, anh quên dem theo cái gì nè.”
Vẻ mặt của các lễ tân không khác nhau, môi đỏ mọng có thể nhỏ ra máu. Vừa nhìn thấy cô gái nói chuyện điện thoại với giọng điệu này, hình như là có quan hệ với ông chủ. Nhưng cô không phải là người dễ bị hù dọa, chỉ là cô gái này cố ý giả vờ.
“Gọi là anh hai? Sao lại không gọi là cha nuôi? Trên người cô đều là hàng hiệu, chắc không phải là do anh hai cô mua đi?”
Lời nói này thật mờ mịt.
Dư Tư Nhạc lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói.
Xung quanh đại sảnh có vài cô gái khác đều nhìn đến Dư Tư Nhạc, không ít người xem náo nhiệt.
Lần đầu tiên Dư Tư Nhạc hỏi anh hai mình vì sao lại chọn những viên chức này, vì sao lại là có những người nói chuyện không có chừng mực, cũng có thể là cô gái trước mặt này? Nhân viên lễ tân này không biết đây là trước cửa công ty sao?
Người có dáng vẻ thật xinh đẹp, nhưng khi mở miệng lại làm cho người ta thật chán ghét.
Đinh một tiếng, thang máy chuyên dụng mở cửa ra.
“Boss đến đây………” Vài nhân viên lễ tân khác đứng thẳng lưng, vẻ mặt hiện lên tia mỉm cười chuyên nghiệp. Hoàn toàn khác với vẻ mặt đang xem kịch vui lúc nãy
|
Chương 8
Editor: Nguyên Nguyên
Tất cả mọi người đều cho rằng Boss có việc nên mới đi ra ngoài, vì vậy lúc Du Lăng Thần đi đến, mồ hôi lạnh trên tay các cô đều chảy ra.
“Tiểu Nhạc, em đến công ty làm gì?”
Một tiếng “Tiểu Nhạc” này, làm cho vẻ mặt nhân viên lễ tân trắng bệch như tờ giấy.
Nhưng mà, vẫn không đủ…………….
Dư Tư Nhạc chưa bao giờ thừa nhận mình là người nhu nhược………..
“Anh hai, chúng ta có quan hệ là cha nuôi không?” Dư Tư Nhạc bày ra bộ dạng giả vờ ngây thơ, nhìn Du Lăng Thần, chờ đợi anh trả lời.
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh xuống, bàn tay khoát trên vai cô: “vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Cha nuôi, ý nghĩa từ này rất rộng. Không thể trách Du Lăng Thần nghĩ nhiều, ai nói trên internet có rất nhiều nữ sinh ngu ngốc, luôn giở chiêu bài khoe cha nuôi, cha nuôi trong miệng các cô không phải là kim chủ bao nuôi sao?
Dư Tư Nhạc giơ tay lên lắc một cái: “Lúc em gọi điện thoại, cô ta hỏi em sao không hướng về phía điện thoại gọi cha nuôi, còn hỏi em quần áo này có phải người khác mua cho em không?”
Lời này từ miệng Dư Tư Nhạc nói ra, đều là ẩn ý hàm xúc quá nặng, trong lời nói còn có sự chăm chọc, đều này là nhắm vào Du Lăng Thần.
Ám chỉ Tiểu Nhạc là tình nhân bao nuôi của người khác?
Lá gan cũng đủ lớn!
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lẽo dọa người, mọi người xung quanh đều khúm núm cúi đầu. Cô gái lễ tân trước đứng trước đại sảnh hai chân đều run rẩy, trên mặt trang điểm bị mồ hôi chảy ra, nhìn vào rất khó coi.
Toàn bộ người trong công ty đều biết Boss có em gái, nhưng mà vị thiên kim của nhà họ Du lại ít xuất hiện trước mặt mọi người, bọn họ hoàn toàn không biết đối phương lớn lên là một đứa bé trông như thế nào.
Trước kia cũng có một nữ sinh chạy đến đây tìm Boss, cố ý kiếm cớ vô căn cứ, muốn gặp mặt Du Lăng Thần. Có vài lần bọn họ nghiêm túc đi thông báo, nhưng mà đổi lấy là bị thư ký mắng xối xả, sau này chỉ cần có nữ sinh đến đây, các cô đều nói hai ba câu rồi đuổi đi.
“Còn nhớ rõ điều thứ mười lăm của công ty không?” Giọng nói của Du Lăng Thần lạnh như băng.
Du Lăng Thần nổi tiếng là Boss mặt lạnh, hễ người nào là nhân viên của anh, ai đều không sợ anh?
“Không được phép đối đãi thô bạo với khách, phải hòa nhã vui vẻ đối xử với khách.” Không đợi được câu trả lời, Du Lăng Thần nói điều này ra: “Đây là điều cơ bản nhất của nhân viên lễ tân, cô cũng không làm được, tôi còn có chỗ nào dám mời cô. Bảo về đem ngươi này ra ngoài, đừng làm ô uế sàn công ty tôi.”
Ông chủ ra lệnh, ai dám không nghe theo?
Hai người bảo vệ chế trụ bả vai của cô nhân viên lễ tân kia, kéo ra ngoài.
Lúc này, cô gái kia cuống cuồng khóc rống lên, ra sức cầu xin Du Lăng Thần tha cho cô một lần, cô thề sau này tuyệt đối không tái phạm nữa.
Tập đoàn này thuộc quyền sở hữu của Du thị, tiền lương đãi ngộ cao ngất trời, bất luận là ai cũng điều muốn đến đây làm việc. Mất công việc này rồi, sau này cô làm sao có thể tìm được việc tốt hơn? Hoặc là nói, nếu đắc tội với Du Lăng Thần, có công ty nào dám mướn cô?
Mặc cho cô gái ăn nói khép nép cầu xin tha thứ, dường như Du Lăng Thần vẫn không nghe thấy.
Cúi đầu nhìn em gái mình, Du Lăng thần nói: “Ai còn dám nói những lời này, Tiểu Nhạc em cứ nói với tôi, em gái của Du Lăng Thần tôi không đến mức để người khác khi dễ.”
Anh nói chuyện vẫn lạnh như băng, nhưng tốt hơn nhiều so với thái độ vừa rồi.
Mở miệng là một tiếng “Tiểu Nhạc”, làm cho Dư Tư Nhạc có chút không thoải mái.
Nhưng mà cô hiểu rõ……………. Du Lăng Thần gọi như vậy, là cố ý nhắc nhở người khác bọn họ là tình cảm anh em. Có ai dám suy nghĩ động đến một sợi lông của cô, chính là làm khó dễ Du Lăng Thần anh.
Phần bao che khuyết điểm này, tỏa ra lo lắng, bao trùm suy nghĩ Dư Tư Nhạc.
Cô lấy giờ giấy trong túi xách ra: “Anh hai, anh xem này, em phát hiện nó trên mặt đất.”
Du Lăng Thần nhận lấy, gật gật đầu: “Chắc là do kim gài văn kiện không chắc, nên không cẩn thận làm rơi trang này.”
Nghĩ đến cô gái này trốn học, đem tờ văn kiện đến đây cho mình, tâm tình Du Lăng Thần ngày càng tốt hơn.
“Tôi phái người đưa em đến trường.”
“Anh hai, anh đi nhanh đi, Tiểu Vương ở bên ngoài chờ em, đợi lát nữa anh ấy sẽ đưa em đi.” Dư Tư Nhạc xoay người rời đi, vừa đi được hai bước, thân hình chợt lung lay sắp ngã.
Sự vật trước mắt thay đổi thành mấy cái bóng, lắc lư qua lại, đầu không kiềm chế được đau đớn.
Du Lăng Thần nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, đưa tay ôm lấy eo cô, bàn tay sờ lên trán, cả người cô nóng rực.
“Phát sốt làm sao cũng không biết?” Du Lăng Thần nhẹ nhàng bế ngang người cô.
Lúc rời giường, Dư Tư Nhạc cảm thấy có chút không thoải mái, nghĩ chỉ là bệnh cảm cúm nhỏ, qua một chút tự nhiên sẽ khỏi bệnh, nên không để trong lòng. Ai biết được vừa qua khỏi hơn một giờ, đầu ngày càng nặng, nhưng cô không nghĩ đến mình phát sốt.
“Tôi đưa em đến bệnh viện.” Du Lăng Thần cất bước ra ngoài.
Dư Tư Nhạc kéo ống tay áo anh: “Mua thuốc cảm mạo uống một chút là hết rồi.”
Đi bệnh viện làm gì, rất phiền phức nha.
Du Lăng Thần không cho rằng như vậy, tiếp tục cất bước đi ra ngoài.
Ngay lúc đến cửa công ty, một cô gái mang giày cao gót chạy đến: “Ông chủ, người của tập đoàn Vươn thị bên kia chờ ngài đã lâu, hỏi ngài khi nào trở về để tiếp tục cuộc họp.”
Lúc Dư Tư Nhạc gọi điện thoại đến, Du Lăng Thần đang cùng tập đoàn khác bàn chuyện. Giữa đường kêu ngừng, chạy đến gặp em gái mình, đã khiến đối phương rất không hài lòng. Nếu chậm trễ thời gian, người khác sẽ cho rằng bọn họ tự cao, kế hoạch bày ra thất bại rồi.
Có thể khiến cho tự Du Lăng Thần thảo luận làm ăn, đây tính ra là hàng ngàn kế hoạch.
Dư Tư Nhạc không muốn vì chuyện của mình, mà khiến Du Lăng Thần mất một khoản tiền.
“Anh hai, anh không cần lo lắng cho em, thân thể em không có việc gì đâu.”
Làm sao Du Lăng Thần có thể bỏ mặc?
Nhưng mà cuộc thảo luận này rất quan trọng, phần lớn tài chính Du thị đều quăng vào làng giải trí, nếu không dựa vào kế hoạch này kiếm một khoản, tài chính Du thị sẽ trở nên khó quay vòng.
“Em đến phòng làm việc chờ tôi, tôi họp xong sẽ trở lại thăm em.” Quay đầu lại nói với thư ký: “thư ký Bành, đến tiệm thuốc mua một ít thuốc cảm về đây.”
Du Lăng Thần ôm người, đi vào thang máy chuyên dụng.
Thang máy đến tầng cao nhất, từ từ dừng lại.
Để Dư Tư Nhạc ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, Du Lăng Thần trước khi đi luôn dặn cô, có gì không thoải mái, lập tức gọi điện thoại cho anh, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
Lúc đi, trong tay anh cầm bản hợp đồng mà Dư Tư Nhạc đem đến.
“Quả nhiên là rất quan trọng.”
Cô đảo mắt một vòng nhìn xung quanh phòng.
Phòng làm việc này rất lớn, một cửa sổ sát đất có thể nhìn đến khu đô thị nhộn nhịp bên ngoài, từng chiếc ô tô nhanh chóng vượt qua ngã tư đường.
Trên tường treo một bức tranh vẽ……………
Chỉ tiếc, Dư Tư Nhạc là người chưa có năng lực thưởng thức, bức tranh vẽ này không có tên. Trong bức tranh vẽ toát lên không khí hào hùng, nhìn rất vui mắt, chắc chắn là do một bậc thầy tạo ra.
Bởi vì liên quan đến cảm cúm, Dư Tư Nhạc nghiêng người nằm lên ghế sô pha, không đến một lúc lâu, liền mơ màng ngủ thiếp đi.
|
Chương 9
Editor: Nguyên Nguyên
Dư Tư Nhạc là bị người khác đánh thức, cô mở mắt ra, nhìn thấy anh hai đang ngồi trên ghế sô pha nhìn mình.
“Họp xong rồi hả?” Hai tay vô ý xoa xoa hai mắt nhập nhèm ngái ngủ, bộ dạng này đáng yêu nói không nên lời, nếu dùng những từ ngũ lưu hành trên mạng internet để hình dung, nhưng vậy chính là………. Có thêm một chút đáng yêu.
Du Lăng Thần nhìn em gái mình, càng nhìn càng thấy thích.
“Trước tiên uống thuốc đi.” Du Lăng Thần cầm mấy viên thuốc trong tay, bưng một ly nước đến trước mặt Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc không chút nghĩ ngợi, lấy vài viên thuốc đưa vào miệng, uống hai ngụm nước, nuốt tất cả vào bụng.
“Em ở lại đi, tôi thu dọn văn kiện một chút, đưa em đến bệnh viện truyền nước biển.”
“Bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, đến trường lên lớp sẽ không có vấn đề gì.” Dư Tư Nhạc xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, không rõ vì sao đầu đau một chút, rất nhẹ, trên cơ bản không có vấn đề gì. Theo lẽ thường, bị cảm cúm phát sốt sao có thể đau đầu? Nhiều lắm là choáng váng.
“Đừng cậy mạnh, bên trường học tôi đã xin nghỉ phép cho em rồi. Em từ nhỏ đến lớn bị bệnh không biết bao nhiêu lần, sức đề kháng của em, không đến bệnh viện kiểm tra một chút, không chừng sẽ nằm viện vài ngày.” Tuy rằng trước kia Du Lăng Thần không có quan tâm chăm sóc cô, nhưng lại thường xuyên nghe người hầu báo cáo tình hình của cô.
Dư Tư Nhạc nhíu nhíu mày, không ngờ mình lại được cưng chiều như vậy.
Nghĩ lại kiếp trước, quanh năm suốt tháng cô chưa từng bị cảm cúm.
“Ông chủ, có phần văn kiện cần ngài ký tên.” Một cô gái dáng vẻ thướt tha đi đến, trong tay cô ta cầm một tập văn kiện, lúc đi rất phong tình lạm chủng.
Dư Tư Nhạc mở to hai mắt nhìn thẳng vào cô ta.
Lúc nảy bởi vì bị cảm sốt choáng váng, nên không quan sát kỹ cách ăn mạc của cô thư ký này.
Lúc này vừa nhìn thấy, Dư Tư Nhạc nuốt nuốt nước bọt. Mùa hè thật là nóng bức, nắng sáng có thể phơi khô chết người. Nhưng mà……Cô ta ăn mặc cũng rất mát mẻ đi.
Hơi xoay người một chút, một phần ngực hở lớn lộ ra trước mặt người khác.
Còn có chiếc váy ngắn này………………….
Đây là xích lỏa quyến rũ người khác mà!
Trong đầu hiện lên một đoạn gian tình “tổng giám đốc và tiểu thư ký”, cái gì mà tình yêu văn phòng, cái gì mà quy tắc ngầm của công ty, cái gì mà thư ký dụ dỗ cấp trên, thăng cấp tình nhân……………….
Dư Tư Nhạc suy nghĩ lung tung lên.
“Tiểu Nhạc, em đang nhìn cái gì vậy?” Du Lăng Thần vừa ký tên xong, nhìn thấy em gái mình nhìn thư ký đến ngẩn người.
Theo ánh mắt cô nhìn qua, chỗ anh dừng lại chính là bộ ngực lộ ra một mảng lớn của thư ký Bành.
Giọng nói Du Lăng Thần ngày càng lại, anh hô lớn: “Tiểu Nhạc………”
Tiếng nói lạnh lẽo này làm Dư Tư Nhạc giật thót mình, cũng thu hồi tầm mắt lại.
Dư Tư Nhạc xấu hổ sờ sờ mũi, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn anh hai. Trong lòng lại suy nghĩ, không biết anh hai và thư ký Bành có quan hệ bất chính không?
Vẻ mặt Dư Tư Nhạc đã sớm bán đứng suy nghĩ của cô.
Đều nói thương trường hơn chiến trường, Du Lăng Thần là con cáo già trong quan hệ. Chỉ bằng về điểm này của Dư Tư Nhạc, làm sao có thể giấu diếm được anh.
Vì vậy, phải ngăn chặn những yếu tố làm hư Dư Tư Nhạc.
“Thư ký Bành, cô đến phòng tài vụ nhận lương tháng này đi.” Du Lăng Thần lấy vài phần văn kiện quan trọng để vào ngăn kéo, rồi khóa lại.
Thư ký Bành bất động nhìn Du Lăng Thần, cô ta sốt ruột hô lên: “Ông chủ, tôi có chỗ nào làm không tốt sao?”
Ý tứ việc tổng kết tiền lương, không phải là đuổi việc cô sao?
Cô ta cắn môi dưới, thật không cam lòng.
Du Lăng Thần sao có thể nói với cô ta………….Cô ăn mặc ít quá, lại cố ý ở trước mặt anh cúi người, để lại ấn tượng xấu cho em gái anh?
Quan trọng nhất là………Cô khiến cho em gái anh hiểu lầm rồi.
Tóm lại, nhìn ánh mắt Dư Tư Nhạc đang nghĩ vẫn vơ, trong lòng Du Lăng Thần cảm thấy hơi khó chịu.
“Thư ký Bành, tôi nói không cần tôi nhắc nhở cô lần nữa. Nói ra, sĩ diện của người nào cũng không tốt.” Nói ra đáp án mập mời, Du Lăng Thần nhìn về phía Dư Tư Nhạc, sau đó kéo tay cô đi ra ngoài.
Thư ký Bành cả người cứng ngắc, có chút không thể tin được.
“Ông chủ………” Thư ký Bành còn muốn cầu xin.
Du Lăng Thần bỏ lại một câu: “Tôi còn muốn đưa Tiểu Nhạc đến bệnh viện, cô thu dọn hồ sơ, rồi có thể rời khỏi đây.”
Mỗi bộ phận chuyên môn trong công ty đều có quan hệ với nhau, tin tức càng lan truyền nhanh.
Sau khi thông tin về em gái của Boss đến công ty, liên tục chuyên khai từ hai nhân viên, không bao lâu sau mọi người đều biết. Từ nay về sau, mỗi lần Dư Tư Nhạc đến công ty, các bộ phận đều sẵn sàng trận địa chờ sẵn quân địch, không dám có một chíu xíu lơi lỏng, e sợ Boss nổi giận, sẽ đuổi hết bộ phận bọn họ.
Du Lăng Thần ngồi vào vị trí lái xe, cài dây an toàn xong, nói: “Tôi và thư ký Bành chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới.”
Đây là giải thích sao?
Dư Tư Nhạc không hiểu nhìn về phía anh trai: “Em biết.”
Em biết? Vậy ánh mắt vừa rồi giải thích thế nào?
“Em chỉ bổ sung thêm dung lượng của bộ não.”
Loại tình tiết cẩu huyết em gái thích anh trai này, cô đã từng gặp rồi! Chỉ là một thư ký, lại có thể phá vỡ sự bình tĩnh của cô sao?
“Nhưng mà thư ký Bành kia có chút……………….” Cái từ kia, Dư Tư Nhạc không nói nên lời, cô thay đổi câu nói: “Mạc thiếu vải như vậy cũng dám ra ngoài, ngộ nhỡ ban đêm gặp phải kẻ bắt cóc, nhìn xem cô ấy làm thế nào bây giờ?”
Du Lăng Thần không lên tiếng, sủng nịnh sờ đầu cô.
Ở chỗ làm này, còn có nhiều mặt tối tăm, nhưng mà Du Lăng Thần không nghĩ tới, chẳng qua Dư Tư Nhạc chỉ đến công ty một lần, liên tục gặp phải hai chuyện như vậy.
Nhưng mà hôm nay khác biệt rồi……………
Người đàn ông nào đó cần phải tác phong đứng đắn trước mặt em gái mới được.
Không chấp nhận được một chút bẩn nào, làm tổn hại hình tượng trong lòng em gái anh.
Xa rất nhanh chạy đến bệnh viện.
Sau khi hai người đi vào, Dư Tư Nhạc nhìn xung quanh đánh giá một vòng, nhìn thấy nơi này tốt hơn nhiều so với bệnh viện thông thường.
“Đây là bệnh viện tư nhân.” Du Lăng Thần mở miệng giải thích với cô.
Bệnh viện tư nhân đều lấy lợi nhuận làm mục đích, vì vậy về phương diện giá cả tương đối cao, nhưng thái độ phục vụ tốt hơn nhiều so với những nơi khác.
Du Lăng Thần đi thẳng lên lầu 6, đứng trước một căn phòng.
“Sao các người lại đến đây?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Dư Tư Nhạc thò đầu nhìn vào bên trong: “Anh Trịnh.”
Du Lăng Thần đứng bên cạnh sắc mặt lập tức tối đen, vì sao cảm thấy “anh Trịnh” còn thân thiết hơn so với “anh hai”?
“Tiểu Nhạc lại bị ốm rồi hả?” Trước ngực Trịnh Thiếu Hoa đeo một ống nghe, anh ta mặc áo trắng dài, càng tôn thêm vẻ đẹp trai.
“Cô ấy hơi cảm sốt, cậu xem cho cô ấy đi.” Du Lăng Thần để Dư Tư Nhạc ngồi xuống.
“Chỉ là cảm vặt mà thôi, em đã nói không cần đến bệnh viện, là anh hai ép buộc em phải đến.” Lúc này Dư Tư Nhạc tứ giận tăng lên.
Trịnh Thiếu Hoa lắc lắc đầu, không đồng ý nói: “Bệnh nặng đều xuất phát từ bệnh nhẹ, không thể xem thường được. Em có chỗ nào không thoải mái không?”
|