Cô Bé Lọ Lem Đá Hoàng Tử
|
|
“Anh nha, nói cho cùng giống như chỉ là ăn bữa cơm.” Phản ứng của anh khiến cô nở nụ cười, người đàn ông này luôn có bản lĩnh chọc cô cười, có lẽ về sau sẽ có lúc rơi lệ, nhưng cô sẽ không quên vui vẻ anh mang đến cho cô.
“Anh đã sớm muốn lấy em về nhà, em cũng không phải không biết, hiện tại anh càng chờ không được, nhất định phải để cho đứa nhỏ có hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất.” Anh bắt đầu thể ngộ ra tâm tình làm cha mẹ, có đứa nhỏ chính là không giống với lúc trước, toàn bộ ý thức trách nhiệm cùng áp lực sẽ phát sinh, nhưng cũng là gánh vác ngọt ngào nhất. Cô thật cao hứng anh có thể có phần tâm này, chứng minh cô không có yêu lầm người. “Nhưng người nhà anh cùng ý giải quyết sao?”
“Em không cần lo lắng, để anh thu phục, ông nội bà nội của anh đều rất thích trẻ con, anh sẽ có biện pháp khiến cho bọn họ gật đầu.”
“Uh, hy vọng có thể thuận lợi.” Chuyện tới nay ngoại trừ toàn lực ứng phó, cũng không còn biện pháp khác.
“Trúc An, em xin nghỉ được không? Anh lo lắng cuộc sống một mình của em ở Đài Bắc.” Anh hy vọng mình lúc nào cũng có thể bảo vệ cô, chiếu cố cô, nam bắc tương tư làm cái gì cũng không tiện, giống như hiện tại anh muốn ôm lấy cô xoay vòng, lại chỉ có thể ở bên điện thoại giậm chân.
“Em không yếu ớt như vậy.” Hôm nay cô mới trở thành nhân viên chính thức, chẳng lẽ thật muốn buông tha như vậy? Cảm tình cùng nhóm đồng nghiệp cũng dần tốt lên, lại bỗng nhiên muốn nói hẹn gặp lại, trong lòng cô có một trăm điều không muốn.
“Chờ sau khi chúng ta kết hôn còn muốn ngăn cách hai nơi sao? Anh hy vọng em theo anh quay về Đài Nam ở, trước đem đứa nhỏ bình an sinh ra, đến lúc đó sẽ tìm một bảo mẫu chiếu cố, nếu em muốn làm việc sẽ chờ đến sau lúc đó, được không?” Anh biết cô không phải cô gái được chiều chuộng, quen sống độc lập, nhưng cô đã vất vả lâu như vậy, sao không thừa cơ thả lỏng, chỉ cần phụ trách để cho anh cưng chiều thì tốt rồi.
Cô biết anh nói đúng, hai vợ chồng sau khi kết hôn nên ở cùng dưới mái hiên, nếu không một mình cô cũng vô pháp chiếu cố con trẻ tốt, mà sự nghiệp của nhà anh lại khổng lồ như vậy, chẳng lẽ bảo anh nghỉ việc? Bởi vậy cô đành phải thỏa hiệp. Căn cứ vào sự thật suy tính, cô không thể không đáp ứng. “Được rồi.”
“Cám ơn, phía người nhà của anh em không cần lo lắng, anh sẽ thuyết phục được bọn họ.”
“Trăm ngàn đừng cãi nhau, anh phải kiên nhẫn một chút.” Cô chỉ sợ anh tự ái cao, chọc giận các trưởng bối, cứng đối cứng cả hai đều thiệt, hơn nữa sau khi em gái của anh rời nhà, nói vậy các trưởng bối đều rất dễ dàng sầu não.
“Un! Anh đều nghe lời em.” Anh quyết định làm một người chồng tốt và ba ba tốt, liền từ giờ trở đi. “Đúng rồi, muốn đứa nhỏ lấy tên là gì? Muốn học trường gì? Nên đi du học ở Mĩ hay là Nhật Bản?”
“Ann nghĩ đến có phải quá xa hay không? Đứa ngốc.”
Cuộc điện thoại này vẫn nói đến nửa đêm, hai người sắp trở thành cha mẹ, vẫn hưng trí vang dội thảo luận không hết, nhiệt liệt chờ mong sinh mệnh mới đến,
Vào Đài Nam lần nữa, Kha Trúc An ngồi máy bay một lát liền thấy bạn trai, anh đang cầm một bó hoa hồng, dùng nụ cười vô cùng vui vẻ nghênh đón cô.
“Em thật xinh đẹp!” Vừa thấy mặt, Chu Thế Hiên lập tức ôm eo cô, nhiệt tình hôn lên má cô, cho dù bị chụp được cũng không sao cả, dù sao bọn họ cũng sẽ kết hôn.
“Em thật khẩn trương, sợ xảy ra cái gì sai, anh nhất định phải giúp em lưu ý.” Cô mua một bộ âu phục hàng hiệu, phí hết một nửa tiền lương của cô, chỉ hy vọng cho người nhà anh ấn tượng tốt.
“Đừng lo lắng, anh đã nói với bọn họ, bọn họ đều đồng ý.” Đứa nhỏ tới đúng lúc, nhà bọn họ đã lâu không có thanh âm của con trẻ, các trưởng bối cho dù cố chấp cũng đều thương cháu.
“Uh, hy vọng hôm nay tất cả thuận lợi.” Vô luận có trở ngại gì, nay chỉ có thể đi tới không thể lui về phía sau.
“Xem ra tinh thần em không tệ, cục cưng có đá bụng em hay không? Có cảm giác gì?” Anh nhìn cái bụng bằng phẳng của cô, nhìn thế nào cũng nhìn không ra manh mối, thật có một đứa nhỏ trưởng thành ở bên trong sao?
“Không nhanh như vậy, anh đừng nóng vội được không?” Mới mang thai hơn một tháng, làm sao có cảm giác? Hai người ngồi trên xe nói nói cười cười, trực tiếp đi đến Chu gia, đó là một căn nhà lớn ba tầng có vườn hoa, chiếm hơn ba trăm mét vuông, thậm chí có bể bơi và sân tennis, trừ những thứ đó ra, đương nhiên quản gia, đầu bếp và tài xế cũng không thiếu.
|
xuống xe, Chu Thế Hiên giới thiệu hoàn cảnh cho bạn gái trước. “Ông nội bà nội của anh ở lầu một, ba mẹ anh ở lầu hai, về sau chúng ta ở lầu ba, em vốn không ở tầng trệt, hẳn là có thể quen chứ?”
“Em... em sẽ cố gắng làm quen.” Đồng dạng là lầu 3, nhưng hoàn cảnh kém hơn rất nhiều, nhìn ngôi nhà thiết kế cao cấp, khí phái mười phần nhưng không ấm áp chút nào, Kha Trúc An bỗng nhiên run run, cô thật có thể trở thành một thành viên trong Chu gia sao? Người giúp việc thay bọn họ mở cửa, Chu Thế Hiên vào nhà liền lớn tiếng tiếp đón. “Chúng con đã trở lại.”
“Chu ông nội, Chu bà nội, bá phụ, bá mẫu, các người khỏe, quấy rầy thật ngại.” Kha Trúc An mang đến một hộp điểm tâm truyền thống, không biết bọn họ có thể để mắt hay không? Ít nhất cô đã biểu đạt thành ý của mình.
Trong phòng khách, bốn vị trưởng bối ngồi ở trên sô pha màu đen, thần sắc ngưng trọng, không có nửa điểm bộ dáng bàn việc vui, người giúp việc đã chuẩn bị trà bánh thỏa đáng, so với Kha Trúc An mang đến càng cao hơn, đây cũng là chuyện trong dự kiến.
Trong im lặng, ông nội Chu Bác Quân đã mở miệng đầu tiên. “Kha tiểu thư, có liên quan đến chuyện của cô, chúng tôi đã nghe Thế Hiên nói qua, cũng biết cô mang thai, một khi đã như vậy vậy kết hôn đi, mọi người ở cùng nhau mới có người chăm sóc.” Cháu gái Chu Tương Kì không nói đã đi, khiến cho sinh khí của người Chu gia tổn thương nặng nề, giữa những bạn bè không ngẩng đầu lên được, cháu trai Chu Thế Hiên tuy rằng chọn một người không thích hợp, nhưng xem mặt con trẻ, bọn họ cũng đành phải nhận, ít nhất không phải sống cách hai nước, cuối cùng là so với trên không đủ, so với dưới có dư.
Bà nội Lý Phức Trữ uống ngụm trà, lấy thân phận người từng trải nói chuyện. “Quá khứ của cô như thế nào chúng tôi không xen vào, nhưng từ hôm nay trở đi, cô chính là con dâu Chu gia, lời nói và việc làm đều phải chú ý, đừng đánh mất mặt mũi nhà chúng ta, biết không?”
Chu Thế Hiên vừa nghe cực kỳ phản cảm, bọn họ rốt cuộc xem Trúc An là gì? “Ông nội, bà nội, các người không cần nghiêm túc như vậy, Trúc An vốn rất ngoan, rất hiểu chuyện, nếu các người không hài lòng, con và Trúc An chuyển đi ra ngoài ở là được, đỡ cho các người nhìn phiền lòng.”
“Như vậy sao được?” Bốn vị trưởng bối hầu như trăm miệng một lời phản đối, ở trong quan niệm của bọn họ, Chu Thế Hiên là trưởng tôn (cháu trai đầu tiên) trong nhà, cưới con dâu nên ở trong nhà, huống chi con trẻ được sinh ra, nếu thiếu trưởng bối ân cần dạy bảo, nói không chừng sẽ biến thành đứa nhỏ lỗ mãng không gia giáo!
“Thế Hiên, anh đừng nói như vậy, chúng ta nên cùng mọi người ở chung.” Kha Trúc An lôi kéo tay bạn trai khẩn cầu, từ mười lăm tuổi cô bắt đầu sống một mình, kỳ thật cực kỳ chờ mong có một đại gia đình, hơn nữa cô không hy vọng người đàn ông mình yêu, bởi vì cô mà cùng gia tộc náo loạn trở mặt. Chu Thế Hiên vẫn đang tức giận khó bình tĩnh, ở nhà này ngay cả anh đều cảm thấy khó có thể hô hấp.
“Em xác định? Không cần miễn cưỡng mình.”
“Anh đã nói, đây là nhà của anh, cũng là nhà của em.” Con trẻ có thể có ông bà cố ông bà nội và cha mẹ yêu thương, đó là may mắn khó được cỡ nào, nghĩ như thế, cô cảm thấy mình thực may mắn. “Được rồi, chúng ta trước thử xem xem, không được liền chuyển ra ngoài.”
“Thế Hiên!” Chu Tín Vũ không thể kiềm được, đứng lên rống giận với con. “Anh rốt cuộc có để chúng ta vào mắt hay không? Đừng tưởng rằng các ngươi có đứa nhỏ, có thể muốn làm gì thì làm, nhà này còn chưa tới phiên anh tới làm chủ.”
Chu Thế Hiên cũng đứng lên theo, âm lượng đề rất cao. “Con tôn trọng các người, hy vọng được các người chúc phúc, nhưng nếu không được, con cũng có thể cái gì đều không cần!”
Lời này nói đủ nặng, hai cha con hung hăng trừng mắt nhau, quả thực muốn nhào vào nhau, mắt thấy tình huống không hay, Kha Trúc An lập tức cúi đầu xin lỗi. “Bá phụ, thực xin lỗi, xin ngài tha thứ Thế Hiên nói chuyện vô lễ, anh ấy không phải cố tình, chúng con đều hy vọng đứa nhỏ lớn lên trong nhà này.”
“Hừ.” Chu Tín Vũ hừ lạnh một tiếng với con dâu tương lai, cho dù cô xử sự hoà nhã, cũng đừng mơ tưởng được được ông công nhận.
“Con cũng nên sửa miệng, Trúc An.” Chu Bác Quân nhắc nhở vị cháu dâu này, ông thấy cô gái này rất có trí tuệ, kỳ thật an phận thủ thường là quan trọng nhất, trăm ngàn đừng nói muốn đi Nam Mĩ mở nông trường là được rồi.
Kha Trúc An ngây ra một lúc, tỏ vẻ cô được tiếp nạp sao? Cô nhanh chóng lại cúi đầu nói: “Ông nội, bà nội, ba, mẹ, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lý Phức Trữ cũng không muốn nhìn con cùng cháu trai cãi nhau, trực tiếp phân phó trọng điểm. “Tốt lắm, thời gian không nhiều lắm, việc cần làm cũng rất nhiều, nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ đi.”
Nếu cha chồng và mẹ chồng đã quyết định, lúc này Bạch Bội Lăng mới mở miệng. “Trúc An, về chi tiết hôn lễ cứ giao cho chúng ta xử lý, con chỉ cần chuẩn bị chuyển vào là được, còn có liệt kê danh sách khách mời bên con.”
Cô cùng bà nội Lý Phức Trữ đều là phu nhân từng trải, rất hiểu phương diện phô trương và quy củ này, tuyệt đối không thể giao cho người học nghề, vạn nhất mất mặt xấu hổ thì có thể thảm.
“Cám ơn bà nội, cám ơn mẹ.” Kha Trúc An lôi kéo tay bạn trai, liều mình nháy mắt với anh.
Chu Thế Hiên đành phải nhẫn cơn tức xuống, hoà hoãn nói. “Con cũng hy vọng mọi người ở chung thật tốt, gia cùng mọi sự hưng (gia đình hoàn thuận mọi việc hưng thịnh).”
Cứ như vậy, hôn lễ sắp cử hành, cho dù lòng người dao động vẫn muốn duy trì mặt ngoài hòa bình, tất cả đều vì đứa nhỏ, đứa nhỏ đáng yêu, đứa nhỏ bảo bối, chỉ mong tiểu sinh mệnh sinh ra là một hài kịch, mà không phải là một cuộc tan rã.
Một ngày trước khi kết hôn, cô dâu mới đem đồ vật sửa sang lại xong, gọi công ty chuyển nhà trực tiếp đưa về Đài Nam. Bà chủ cho thuê nhà biết được Kha Trúc An là vì kết hôn mới chuyển nhà, cực kì cao hứng cho cô, tuy rằng ký hợp đồng một năm, trước thời gian trả nhà xem như vi phạm hợp đồng, bà chủ cho thuê nhà vẫn thực sảng khoái trả lại toàn bộ tiền thế chấp, nói là coi như làm một bao đỏ nhỏ.
Nhìn phòng ở trống rỗng, lúc này Kha Trúc An mới phát hiện, ngày độc thân của mình đã xong, bắt đầu từ ngày mai cô chính là Chu phu nhân.
“Trúc An, em suy nghĩ cái gì?” Chu Thế Hiên vỗ vỗ vai bạn gái, cô đã ngẩn người một hồi lâu.
“En cảm thấy tất cả đều xảy ra thật nhanh, giống như đang nằm mơ...” Hai người mới nhận thức hơn ba tháng đã thành hôn, có vài người nói không chừng còn đang trong giai đoạn không rõ ràng, bọn họ lại nhảy lớp lần nữa, thậm chí phải làm ba mẹ, khiến cho người ta không khỏi choáng váng một trận.
“Em không phải muốn nói với anh, em có chứng sợ hãi trước kết hôn chứ? Anh cũng không cho em biến thành tân nương bỏ trốn.” Anh hôn lên mặt cô một cái. “Đi, chúng ta đi ăn trưa, ăn xong rồi trở về nhà.”
Anh nói nhà đúng là Chu gia, tân phòng của bọn họ đã trang hoàng xong, tất cả đều là chủ ý của Chu bà nội và Chu mẹ, Kha Trúc An không có ý kiến, chỉ cần trưởng bối thích là tốt rồi. Bất quá đêm nay bọn họ vẫn ở khách sạn Đài Nam, chờ sau khi hôn lễ ngày mai kết thúc, mới chính thức bước vào cửa Chu gia.
“Em đáp ứng anh sẽ không bỏ trốn, nhưng anh cũng phải đáp ứng em, không nên vì em mà cãi nhau với ngươi nhà, như vậy em sẽ có mặc cảm tội ác.”
“Em tốt như vậy, bọn họ lại không hiểu chút nào, ai!” Anh nhịn không được thở dài. “Thực xin lỗi, khiến em chịu ủy khuất.”
“Không sao, em chỉ hy vọng mọi người thật vui vẻ, dù sao có thể làm người một nhà thật là duyên phận khó được.” Không biết có bao nhiêu cô nhi, bé gái mồ côi, đứa nhỏ mồ côi cha cùng gia đình ly dị, giấc mộng xa vời bọn họ hy vọng vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành sự thật.
“Anh biết, anh đều biết.” Anh lại bị yếu ớt trong mắt cô thuyết phục, nhu hoà của cô khắc chế cứng rắn của anh.
Hai người ở trong nhà trọ kiểm tra một lần cuối cùng, tạm biệt địa điểm tình yêu cuồng nhiệt của bọn họ, đi vào một quán ăn ngon gần đó, không khí tốt, đồ ăn ngon, mỗi lần đều phải đặt trước mới có vị trí.
Khi cửa tiệm vừa mở, Kha Trúc An bị cảnh tượng trước mắt dọa đến, đây là có chuyện gì? Trừ bỏ bong bóng, hoa tươi, pháo, còn có tấm áp phích viết ‘Party tạm biệt độc thân’.
Thì ra đây là party kinh hỉ Chu Thế Hiên chuẩn bị cho cô, mời bạn học của cô, bạn bè cùng nhóm đồng nghiệp, bởi vì hôn lễ cử hành ở Đài Nam, có mấy người không có phương tiện tham dự, dứt khoát đều triệu tập lại đây cùng vui.
“Chúc mừng!” Mọi người đã chờ một lát, lúc này rốt cục có thể lên tiếng kêu to.
Tất cả người quen biết Kha Trúc An, đều rất khó tưởng tượng cô lại kết hôn như tia chớp, lại có thể gả vào nhà giàu có trở thành phu nhân, tựa hồ cũng không còn cái gì lo lắng, từ nay về sau chính là cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), ung dung đẹp đẽ quý giá, mọi người có thể dính may mắn của cô cũng thấy vinh quang.
“Trời ạ, sao mọi người đều đến đây?” Kha Trúc An không thể tin được hai mắt của mình, Chu Thế Hiên lặng lẽ tiến hành lúc nào, sao anh lại biết phương thức liên lạc với những người này? A, đúng rồi, nhất định là anh lại trộm xem điện thoại của cô, càng đừng nói anh còn có thư ký, làm việc tự nhiên thỏa đáng.
“Còn không phải ông xã cậu an bài, anh ta siêu dụng tâm với cậu.” Dương Thiến Văn ôm lấy bạn tốt, vui mừng nói: “Khi đó cậu nhận được hoa cô dâu, quả nhiên là điềm tốt!”
“Nói cũng đúng, cám ơn cậu.” Có lẽ tất cả đều là ý trời, Kha Trúc An không thể kháng cự, cũng không muốn kháng cự, cả quán ăn đều bị bao, chủ quán chuẩn bị buổi ăn chiều kiểu tự phục vụ, các loại điểm tâm tinh xảo và đồ uống đều có, chỉ không có rượu, không cần phải nói đương nhiên là chủ ý của Chu Thế Hiên. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, mọi người vừa ăn vừa uống vừa tán gẫu, còn có người biểu diễn tiết mục văn nghệ giúp vui, hi hi ha ha rất náo nhiệt.
Chu Thế Hiên đứng ở một bên chụp ảnh, anh cùng những người này không phải rất quen thuộc. Nhưng anh muốn bắt giữ tươi cười của bạn gái, nha không đúng, đã là bà xã của anh, cô khó có khi cười đến sáng sủa như vậy, hoạt bát như vậy, so với lúc chụp hình cưới còn xinh đẹp hơn, anh đương nhiên không thể bỏ qua.
Ông chủ Ngải Địch (Eddy) của ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ cũng đến đây, đánh giá Chu Thế Hiên trong chốc lát. “Kỳ quái, đây là party tạm biệt độc thân của Trúc An, chú rể không nên ở đây chứ?”
“Tôi là hộ hoa sứ giả của Trúc An.” Chu Thế Hiên không thích người đàn ông này, may mắn Trúc An đã từ chức. “Có phải sợ cô dâu bị người khác đoạt đi hay không?” Trong lời này của Ngải Địch có chuyện, ánh mắt cũng mang theo khiêu khích, nhưng nói thật, anh chỉ là mê mà thôi. “Có bản lĩnh có thể thử xem xem.”
Kha Trúc An không chú ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người đàn ông, quay chung quanh nhóm bạn tốt, cô dứt bỏ tất cả ưu phiền, thừa dịp ngày độc thân cuối cùng, lúc còn có thể cười vui liền tận tình cười vui đi.
|
Người thừa kế đời thứ ba của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’ muốn kết hôn, tin tức đúng mười phần, đưa tới rất nhiều truyền thông báo viết, hơn nữa tân nương tử xuất thân bình thường, cha mẹ sớm ly dị, chỉ là một tiểu AE của công ty quảng cáo, chuyện tình chim sẻ biến thành phượng hoàng lại chấn động một thời, cũng thành đề tài hay cho mọi người lúc rảnh rỗi.
Địa điểm hôn lễ ở Đài Nam là một khách sạn cấp năm sao, tiệc cưới có thể chứa hai ngàn người, chọn không gian cao sáu thước, khí phái thanh lịch, hiện trường xa hoa giống như quốc yến (tiệc cấp quốc gia), không thu tiền biếu còn có vật kỷ niệm tặng, biểu hiện ra gia sản hùng hậu của Chu gia.
Cha mẹ của Kha Trúc An không có tham dự, dì và dượng của cô đảm nhiệm chủ hôn cho nhà gái, cô cũng không trách cứ cha mẹ, dù sao bọn họ đã có gia đình mình, có thể gọi điện thoại chúc mừng là đủ rồi.
Khi cô nhìn đến những xe SNG này cũng bị dọa đến, nghĩ rằng nghiêm trọng như vậy sao? Bất quá chỉ là một hôn lễ, lại muốn cùng lúc phát sóng cho cả nước xem? May mắn khi cô cùng Chu Thế Hiên quen nhau không bị chụp đến, nếu không cô có thể ngay cả đi làm cũng không được.
Đối mặt trận lớn như thế, cô không khỏi nhớ tới dặn dò của Chu bà nội, thực sợ mình sẽ nói lỡ lời, làm sai chuyện, ngộ nhỡ đánh mất mặt mũi của Chu gia thì nguy rồi. Nghe nói người Đài Nam gả con gái đồ cưới đều phải một xe bò, cô lại chỉ đem theo mình cùng đứa nhỏ trong bụng, cùng với một phần tâm tình hy vọng cả nhà hoà thuận vui vẻ.
“Chúc mừng, chúc mừng!” Các khách mời trừ bỏ thân là nhân vật nổi tiếng, mặc trên người đều là hàng hiệu tinh phẩm.
“Đa tạ, đa tạ!” Các trưởng bối Chu ông nội có bạn hữu rộng lớn, ra vào không bình dân, lui tới đều quyền quý.
Kha Trúc An căn bản không biết những người này, lại phải cùng bọn họ chia xẻ niềm vui kết hôn của cô, nếu không phải còn có ba bàn người thân và bạn bè nhà gái, cô cho rằng mình đi nhầm hội trường, may mắn ông xã đã giúp cô làm một bữa tiệc tạm biệt độc thân, cô nên thỏa mãn.
Trong hôn lễ khách thay nhau đọc diễn văn, một người so với một người càng có lai lịch, ngồi trên bàn chủ là cô dâu chú rể cùng các trưởng bối, bên cạnh Kha Trúc An vừa vặn là Lý Phức Trữ, bà một thân màu sườn xám đỏ sáng, phối hợp trọn bộ trang sức kim cương, quý khí đến người mở mắt không ra.
Trong đám người Chu gia, Kha Trúc An sợ nhất đúng là Chu bà nội, đang lúc cô nghĩ như vậy, Lý Phức Trữ dặn dò khẽ với cháu dâu. “Con là cô dâu mới, khi cười không thể lộ răng, chỉ có thể hé miệng mỉm cười, hiểu hay không?”
“Vâng...” Kha Trúc An thế mới biết, thì ra ‘cười’ như thế nào cũng là một môn học, bình thường cô cũng không phải là người thường cười ha ha, nhưng hôm nay cô kết hôn, có cần làm thấp như vậy không? Vì thế cô bắt đầu thu lại biểu tình, chỉ nhẹ nhàng tác động khóe miệng.
Thẳng đến ông xã phát hiện tình huống khác thường, thấp giọng hỏi cô. “Em làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?”
“Không có.” Cô chỉ là đang mỉm cười, chẳng lẽ anh nhìn không ra sao? Chu Thế Hiên ở dưới bàn nắm chặt tay cô, dịu dàng trấn an tâm tình của cô. “Vui vẻ chút, không cần khẩn trương, nhân vật chính là chúng ta, không cần phải trông nom người khác nghĩ như thế nào.”
“Uh.” Cô gật gật đầu, thử cố gắng nghĩ như vậy, anh từ nhỏ đã trưởng thành trong hoàn cảnh này, đương nhiên không để vào mắt, cô lại không biết phải bao lâu mới có thể thích ứng, chẳng lẽ từ nay về sau cô phải qua loại cuộc sống ‘lễ nghi đoan chính’ sao? Cô bỗng nhiên cảm thấy không bằng ở quán nhỏ ven đường ăn cơm, cảm giác tự do tự tại kia thật đáng quý nha.
Bởi vì khách đọc diễn văn quá dài, tiệc mừng đến mười một giờ mới chấm dứt, khi đôi cô dâu chú rể tiễn xong khách trở lại Chu gia, trong biệt thự chỉ có quản gia cùng người giúp việc nghênh đón, các trưởng bối đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hoan nghênh về nhà.” Ông quản gia dẫn dắt nhóm người giúp việc cúi đầu chào hỏi.
Gì, thiếu gia là chỉ Chu Thế Hiên, thiếu phu nhân là chỉ cô sao? Kha Trúc An không nghĩ tới sẽ có loại từ xưng hô xưa quá, bất quá nghĩ nghĩ cũng đúng, nếu đều kêu Chu phu nhân, nhà này còn có ba Chu phu nhân, hẳn nên phân chia một chút, Chu bà nội hẳn là lão phu nhân, Chu mẹ lại là phu nhân, cô tự nhiên nên gọi thiếu phu nhân, chẳng qua nghe qua rất quái lạ, muốn thích ứng cuộc sống nhà giàu có thật không dễ dàng.
“Vất vả, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.” Chu Thế Hiên vung tay lên, bảo tất cả mọi người lui về phòng, sau đó anh quay sang vợ cười nói: “Muốn anh ẵm em vào phòng hay không?”
“Không cần, rất xấu hổ.” Ngộ nhỡ bị người lớn trong nhà thấy được làm sao bây giờ? Về sau trừ phi ở trong phòng, bằng không cô chỉ sợ cũng không dám cùng anh có hành động thân mật, dù sao đây là một gia tộc mà ngay cả nụ cười cũng phải có chuẩn mực.
Cho dù chú rể không ẵm cô dâu, hai người vẫn tay trong tay cùng lên lầu, vừa mở cửa phòng ra, tân phòng xanh vàng rực rỡ ánh vào mi mắt, trần nhà dùng thuốc màu vẽ một vườn hoa cùng suối phun, vách tường cùng cây cột đều là đá cẩm thạch màu trắng cùng chạm trổ hoa văn, khắp nơi trong phòng đều có áp hoa, mạ vàng, trang sức hình giọt nước, thậm chí còn có vỏ sò! Đồ nội thất cũng mang phong cách tinh xảo diễm lệ, lấy màu đỏ và màu vàng làm chủ, trên giường lớn để một mâm quýt, tượng trưng đại cát đại lợi, giống như lễ mừng năm mới náo nhiệt cực kỳ.
“Oa, bà nội và mẹ sao lại thế này? Cho dù hoàng cung cũng không khoa trương như vậy chứ?” Đêm nay Chu Thế Hiên uống hơi nhiều, vốn ánh mắt còn có chút mông lung, thấy cái này cũng phải mở to mắt.
Kha Trúc An đã nói không ra lời, so với nhà trọ nhỏ cô ở, căn bản là hoa mắt hỗn loạn! Nghĩ đến mình phải ở trong phòng này dưỡng thai, cô không khỏi choáng váng đầu, nói vậy phòng trẻ con cũng sẽ đồng dạng xa hoa, ai... Càng thần kỳ là, trên tường ở cạnh cửa sổ của bọn họ nhìn đến giấy đỏ, trên đó viết ‘Thờ cúng thần thai ở chỗ này’, phía dưới bàn trà thì để hoa quả cùng nước trà, hay đây là chỗ cung phụng thần thai?
Trung Tây hợp lại khéo như thế, hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể dở khóc dở cười, thật rất cám ơn dụng tâm của các trưởng bối, đến lúc này không khí lãng mạn gì cũng bị mất. Tắm rửa xong, hai người cùng nhau nằm trên giường, hôm nay thật sự là mệt muốn chết rồi, mặc dù là đêm tân hôn cũng chỉ có thể ngã đầu ngủ nhiều.
“Bà xã, cục cưng, ngủ ngon.” Anh hôn lên trên trán cô, rốt cục thành gia, từ nay về sau bọn họ chính là người một nhà.
“Ngủ ngon, ông xã, cục cưng.” Cô nhắm mắt lại, nói cho mình phải lạc quan, phải có tin tưởng, chỉ cần có tình yêu, không có gì qua không được cửa ải khó khăn.
Ngày hôm sau, Kha Trúc An trải qua cuộc sống của phu nhân, cuộc sống sinh hoạt thường ngày đều có người hầu hạ, không cần mình phải động tay, hơn nữa cô có mang, cho nên tiêu chuẩn ‘giữ gìn yên tĩnh’ rất cao.
Khi cả nhà cùng nhau dùng cơm thì ở trước mặt cô để là cơm đặc biệt, đều là chút thức ăn bổ thân, cô ăn không quen cũng không thể không biết xấu hổ cự tuyệt, bởi vì đầu bếp dụng tâm nấu nướng như vậy, người nhà lại quan tâm hỏi như vậy, vì thế cô dùng hết ý chí từ từ ăn xong, cho dù sau khi trở về phòng có khi nhịn không được sẽ ói, cô cũng kiên quyết không nói cho bất luận kẻ nào.
|
Đàn ông Chu gia thường thường ra bên ngoài làm việc, do Chu ông nội đảm nhiệm hội trưởng hiệp hội có thư pháp, câu lạc bộ golf cùng một hậu viện của nhân vật chính trị; Chu ba ba mặc dù đã là trạng thái nửa về hưu, vẫn là chủ tịch của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’, giống như có rất nhiều bữa ăn và hội nghị; về phần Chu Thế Hiên, anh vốn làm việc bận rộn, gần đây lại liên tiếp đi công tác, thỉnh thoảng bay đi công ty con ở Nhật Bản, Mĩ và Hà Lan.
Phụ nữ Chu gia thì phần lớn thời gian đều ở trong nhà, bao gồm bà nội Lý Phức Trữ cùng mẹ chồng Bạch Bội Lăng, cùng với con dâu Kha Trúc An vừa vào cửa, cho dù cô muốn tránh ở trong phòng cũng không được, các bà có rất nhiều chuyện muốn dạy người mới tới.
Ăn cơm trưa thì Lý Phức Trữ nói với cháu dâu: “Trúc An, bà đã tìm tiệm bán quần áo cùng nhà thiết kế quen biết, buổi chiều sẽ lại đây.”
“Xin hỏi có chuyện gì không?” Kha Trúc An uống một ngụm canh gà, vị thuốc Đông y nồng đậm khiến cô không biết mình đang ăn cái gì.
“Phải giúp con đặt làm mấy bộ quần áo, sớm muộn gì sẽ dùng đến.” Bạch Bội Lăng mỉm cười giải thích với con dâu.
“Vâng, cám ơn.” Đã lâu không ai mua quần áo cho cô, nhất là đến từ trưởng bối nữ, Kha Trúc An thấy ấm áp trong lòng, có loại cảm giác được trở thành con gái. Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ đến, cái gọi là ‘đặt làm mấy bộ quần áo’, lại là năm nhà thiết kế sư liên thủ, thay cô tạo ra ‘ba mươi bộ quần áo’, cùng một màu đều là phong cách phu nhân, bao gồm đồ bộ, âu phục, sườn xám, lễ phục dạ hội, đều có thể mở rộng thành trang phục xa hoa, đàn ông không ở, đống vải dệt trong phòng khách giống toà núi nhỏ, Kha Trúc An nhịn không được đặt câu hỏi. “Bà nội, mẹ, như vậy có thể nhiều lắm hay không?”
“So với chúng ta, đã ít.” Lý Phức Trữ vừa uống trà vừa lật mục lục, quyết định màu sắc và hoa văn cùng hình thức. “Về sau khi có tiệc xã giao, con phải trang điểm khéo, mặt khác còn có một ít linh kiện cần mua, ngày mai chúng ta đến cửa hàng bách hoá, mua đồ một phen, yên tâm, con không cần mang ví tiền, là bà nội muốn cho con.” Bạch Bội Lăng tự nhận đã rất chiếu cố con dâu, lúc trước khi bà vừa gả vào nào có mệnh tốt như vậy?
“Cám ơn bà nội, cám ơn mẹ...” Kha Trúc An giống như búp bê, nhận hai vị nữ chủ nhân an bài, cố tình các bà lại yêu thích trang phục hoa lệ phiền phức, không phải phong cách thanh lịch cô quen, nhưng có thể làm sao bây giờ? Dù sao cũng là ý tốt của trưởng bối.
Từ khi ở đây, ăn trúng mặc vào, cô mất đi chủ trương của mình, kế tiếp còn có cái gì phải thỏa hiệp? Cô đã không dám tưởng tượng.
Buổi tối, Chu Thế Hiên về nhà đã mười giờ, vừa vặn kịp thời gian nói chuyện mỗi ngày của anh và vợ, dĩ vãng cần nhờ đường dây điện thoại, mà nay tùy thời đều có thể gặp mặt, chỉ tiếc công việc của anh quá bận, mỗi ngày đi sớm về trễ, tựa hồ vắng vẻ kiều thê.
Vào nhà, anh thẳng đến tân phòng ngọt ngào ở lầu 3, tuy rằng hoa lệ có chút không tưởng tượng nổi, vẫn là khoảng trời nhỏ lãng mạn của bọn họ. “Anh đã về!” Vào phòng, anh nhìn thấy vợ ngồi ở bàn, đang ở máy tính vẽ, tò mò hỏi: “Em có công việc?”
“Anh đã về rồi, vất vả.” Kha Trúc An đứng lên bước đến cạnh chồng, chủ động thay anh cởi bỏ caravat.
Chu Thế Hiên ôm lấy eo nhỏ của vợ, xem ra cô vẫn không giống mang thai, mới hai tháng mà thôi, thật muốn sớm một chút nghe được tiếng tim đập cùng đá chân của cục cưng, anh đã bắt đầu ảo tưởng hình ảnh mang đứa nhỏ du lịch.
“Có nhớ anh hay không? Hay là đang vụng trộm lên mạng kết bạn?” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, nói mấy lời nói ngu xuẩn nhàm chán.
“Đứa ngốc! Em chỉ là đang sửa sang lại vài thứ trước kia, có mấy bản nháp phải hoàn thành, làm như kỷ niệm cũng tốt.” Từ nhỏ cô đã thích vẽ và thiết kế, hiện tại thời gian rảnh nhiều, tự nhiên chơi đồ chơi nhiều năm.
“Em chăm chỉ như vậy?” Anh sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ có phần tâm tư này.
“Mỗi ngày em ở nhà rất nhàm chán, trừ ăn ra chính là ngủ, chuyện gì cũng không cần làm, sắp buồn hỏng rồi.” Anh lôi kéo cô đến bên giường, ôm cô ngồi lên đùi anh, dùng giọng điệu cưng chiều nói: “Hiện tại em là phụ nữ có thai, hưởng phúc có cái gì không đúng? Giống như mẹ anh và bà nội anh, chỉ cần mua quần áo, làm tóc, cho người ta mát xa, phụ trách giải trí nhàn nhã thì tốt rồi.”
“Ngày đầu tiên anh quen em sao? Em không thích hợp cuộc sống như thế.” Cô đem mặt dán trên vai của chồng, đây là lựa chọn thuộc về cô, nhưng cô không muốn tạo cho anh nhiều áp lực, khiến cho anh khó xử giữa người trong nhà và cô, vì người cả nhà hoà thuận vui vẻ, cô vẫn nên tự mình nhẫn nại hơn.
Bà xã anh quả thật không giống người thường, anh muốn làm hư cô thực khó khăn. “Như vậy cũng được, anh dặn dò bộ phận bán hàng chuyển một ít công việc cho em, em chỉ cần ở nhà dùng máy tính làm việc, an toàn lại phong phú, em nói thế nào?”
“Em mới không cần dính ánh sáng của anh! Em nghĩ, có lẽ em có thể tìm‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ nhận mấy case.” Cô cũng có tự tôn, sao có thể dựa vào chồng bố thí cơ hội làm việc cho cô? Đương nhiên muốn bằng bản lãnh của mình.
Vừa nghe đến công ty quảng cáo này, thần kinh của anh liền khẩn trương lên. “Anh không quá thích ông chủ Ngải Địch kia của em, anh ta không phải muốn theo đuổi em chứ?”
“Anh suy nghĩ nhiều quá, làm sao có thể?” Cô nghe những đồng nghiệp nói qua, Ngải Địch này mặt ngoài có chút lỗ mãng, kỳ thật công và tư rõ ràng, tốc độ thay bạn gái mau thế nào, cũng chưa từng ra tay với nữ nhân viên trong công ty.
“Hiện tại em đã là vợ người ta, không cho phép hoa tâm, nghe không?”
“Thần kinh!” Cô đấm ngực của anh, dám hoài nghi sự trung thành của cô, thực quá đáng! Chính anh thường chạy đông chạy tây, ai biết anh có lưu tình khắp nơi hay không? Cô là trăm phần trăm tín nhiệm anh mà.
Anh ôm ngực, làm ra biểu tình nội thương. “Đáng đánh, đây mới là bà xã nhiệt tình có lực của anh...”
“Đa tạ khích lệ.” Cô nhẹ giọng nở nụ cười, may mắn đang ở trong phòng, cười đáp lộ ra răng nanh hẳn là không quan hệ. Thật vất vả gặp lại tươi cười của cô, anh vươn tay xuyên qua mái tóc của cô, nhịn không được ở trên mặt cô hôn tới hôn lui. “Khuyết điểm duy nhất của em chính là rất nghiêm túc, rất dụng tâm, sống dễ dàng không phải tốt sao?”
“Anh đã chê em?” Cô nhắm mắt lại, tùy ý anh hôn như mưa lộn xộn rơi xuống, đây là hạnh phúc cô muốn, không có sai.
“Em suy nghĩ một chút, trước khi chúng ta quen biết, một mình em qua cực khổ như vậy, lại không có người nhà chiếu cố em, hiện tại anh chỉ nghĩ yêu em, cho em thật vui vẻ, không có áp lực gì, chỉ cần nhớ rõ yêu anh và đứa nhỏ thì tốt rồi.” Anh quen thấy phụ nữ không cần làm việc, tựa như bà nội và mẹ, thoạt nhìn rất thích ý.
Cô mở mắt ra nghiêm túc đáp lại. “Không được, đời người nào có đơn giản như vậy? Anh đừng nhìn em như thế, em không phải loại phụ nữ đó.” Mỗi ngày chỉ có việc chờ chồng về nhà, chỉ quan tâm gia đình mình, thế giới nhỏ như vậy, cô sẽ không thể hô hấp.
“Uh uh, anh hiểu được, bà xã đại nhân!”
Thời gian tốt cần gì tranh luận, anh cúi đầu hôn môi cô, nên đem thời gian lãng phí ở trên sự vật tốt đẹp, vừa mới cưới, chỉ có tình nồng ý ngọt quan trọng nhất, cho dù có vấn đề gì, cũng đều tạm thời ném ra... sau đầu đi.
*********
Vô luận là buồn là vui, ngày vẫn tiếp tục trôi qua, Kha Trúc An mang thai đến tháng thứ ba, lão nhân gia đặc biệt để ý giới tính của đứa nhỏ, yêu cầu bác sĩ làm kiểm tra trước, kết quả chứng thật là một bé trai, các trưởng bối đều rất vui mừng, con dâu còn chưa sinh đã được bao đỏ trước, mỗi bao đều vượt qua sáu chữ số. (#Ami: sao ko chia em =.=“)
Chu ông nội muốn dạy tằng tôn viết thư pháp, đánh golf, Chu ba ba muốn tôn tử làm người thừa kế đời thứ tư, hai người nhiệt liệt thảo luận tiền đồ của đứa nhỏ này, tuyệt đối sẽ là thiếu gia trong thiếu gia, tinh anh trong tinh anh. Chu bà nội cùng Chu mẹ cũng hăng say, dụng tâm quy hoạch bố trí phòng trẻ con, chọn dùng phong cách Baroque mà các bà yêu thích, có thể tránh thì tránh.[Phong cách Baroque: là một kiểu phong cách có hoa văn cầu kỳ trên các món đồ, trang trí phòng đồng màu]
|
Xem lão nhân gia vui vẻ như vậy, Kha Trúc An cũng không nói nhiều, kỳ thật cô cảm thấy nam hay nữ đều giống nhau, khỏe mạnh quan trọng nhất.
Chu Thế Hiên đối với việc mình sắp có con trai cũng thật cao hứng, cố tình lúc này công ty con ở Nhật Bản lại xảy ra tình trạng, anh còn chưa cao hứng xong đã phải bay qua, Kha Trúc An muốn tìm một người nói chuyện cũng không có biện pháp, thực hoài niệm những ngày du học Nhật Bản lúc trước, đơn giản phong phú mà tự do, vốn bọn họ đã có kế hoạch muốn tới Nhật Bản hưởng tuần trăng mật, bất đắc dĩ cô là phụ nữ có thai, làm sao cũng không thể đi.
Sau khi giới tính đứa trẻ công bố, tiêu chuẩn ‘giữ gìn yên tĩnh’ của cô càng thêm tăng lên, khi cô muốn từ lầu một lên lầu ba, cư nhiên đưa tới hô to gọi nhỏ.
“Ngừng, ngừng, ngừng! Không nên cử động!” Lý Phức Trữ vươn tay chỉ vào cháu dâu, gấp giống cảnh sát bắt được kẻ trộm.
“Làm sao vậy?” Kha Trúc An khó hiểu quay đầu lại, không rõ cô lại làm sai cái gì?
Vừa vặn có một nữ giúp việc ở bên, Lý Phức Trữ vội vàng chỉ huy. “Ngươi! Đỡ thiếu phu nhân lên lầu.”
“Phải” nữ giúp việc đương nhiên là ngoan ngoãn nghe lệnh, nhưng Kha Trúc An không hiểu, cô cũng không phải không thể đi đường!
“Về sau con lên xuống cầu thang đều phải có người đỡ mới được, bằng không ngộ nhỡ té ngã, ai đền được tằng tôn rất tốt của ta?” Lý Phức Trữ cũng đi theo hộ tống lên lầu ba, thẳng đến cháu dâu vào phòng.
“Nhưng bác sĩ nói qua, đi cầu thang là vận động tốt...” Kha Trúc An thử giải thích.
“Không được chính là không được, kỳ thật ta vốn muốn gọi con chuyển đến lầu một, nhưng thai thần đã bình yên rồi, mọi thứ trong phòng cũng không thể di chuyển, miễn cho xúc phạm thai thần.” Quy định của lão nhân gia rất nhiều, Kha Trúc An quả thực phải ghi vào laptop mới nhớ rõ.
“Trong khoảng thời gian này không thể động đao động kéo, không thể đập gõ đánh, không thể ra yến tiệc hoặc tang sự, miễn cho hỉ đụng hỉ, hỉ thành bi, còn có không có thể ăn thịt thỏ, đứa nhỏ sẽ sứt môi, không thể ăn cua, đứa nhỏ sẽ sinh ngược, không thể ăn gừng, đứa nhỏ sẽ có mười một ngón tay, nghe rõ rồi chứ?” Lý Phức Trữ nói một hơi xong những cấm kỵ, mặt không đỏ khí không gấp, giống như chính là vè thuận miệng.
“Vâng...” Kha Trúc An thật sự cầm giấy bút ghi lại, chỉ cần lưu ý hẳn là đều làm được, nhưng cô cũng tránh không được kinh ngạc, lấy ở đâu ra nhiều tập tục kì kỳ quái quái như vậy? Trí tuệ của lão tổ tông có thật đều có đạo lý không?
“Tốt lắm, con ở trong phòng nghỉ ngơi, có cái gì cần liền rung chuông kêu người giúp việc.” Lúc này Lý Phức Trữ mới yên lòng, đi đến trước giấy đỏ có chữ ‘Thờ cúng thần thai ở chỗ này’, hai tay tạo thành chữ thập, lẩm bẩm.
Kha Trúc An nhìn chỉ cảm thấy vớ vẩn, nhưng NGHĨ LẠI, kỳ thật bà nội cũng muốn tốt cho cô, nếu không làm sao có thể lo lắng quá sức như thế? Có lẽ là cô rất không biết đủ, trước kia không có người nhà thì cảm thấy cô đơn, hiện tại có người nhà lại cảm thấy nặng nề.
Mắt thấy ăn uống ngủ nghỉ đều có người quy định, cô còn có thể làm những thứ gì? May mắn ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’ phi thường đạt đến một trình độ nào đó, thỉnh thoảng liền kí cho cô một vài case, công việc thành an ủi duy nhất của cô, chỉ cần có máy tính cùng mạng, tin tưởng thế giới của cô còn có một mảnh bầu trời có thể bay lượn.
Buổi tối mười giờ, Chu Thế Hiên từ Nhật Bản gọi điện thoại trở về, mới mở miệng liền hỏi: “Bà xã, có chiếu cố tốt cho mình hay không?”
“Yên tâm, em chỉ là bị bảo vệ cẩn thận.” Cô tựa như ở trong phòng bệnh, không có bác sĩ phụ trách cho phép, tuyệt đối không cho phép bước ra cửa phòng nửa bước.
“Bọn họ không phải có rất nhiều quy định chứ? Bảo ngươi không cho phép cái này, không cho phép cái kia.” Chu Thế Hiên không cần đoán cũng biết, các trưởng bối đều dễ dàng khẩn trương quá độ, anh từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh này, nếu không phải cá tính của anh đủ mạnh mẽ, đã sớm trốn nhà.
“Không sao, em còn tốt. Bên anh thế nào? Tình huống rất nghiêm trọng sao?” Nghe nói là nhà máy hợp tác sắp phá sản, ngay cả tiền lương cũng phát không được, những công nhân ở trên đường kháng nghị, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động công ty con của ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’.
“Việc nhỏ mà thôi, anh sẽ xử lý tốt.” Anh sắp làm ba ba, sao có thể khiến cho mẹ đứa nhỏ lo lắng? Đương nhiên phải kiên cường vươn lên. Hai vợ chồng tâm tình kéo dài, tuy nhiên cũng có điều giữ lại, nguyên nhân quá yêu đối phương, cho nên không muốn khiến cho đối phương phiền não, yêu nhau thật sự rất đơn giản, nhưng phải biết làm sao ở chung mới đúng? Mỗi người đều còn đang tìm kiếm đáp án.
*********
Một tuần sau, Chu Thế Hiên từ Nhật Bản trở về Đài Loan, khi về nhà đã hơn mười một giờ tối, theo lý thuyết các trưởng bối hẳn đã ngủ, anh lại nhìn thấy bà nội ngồi ở trong phòng khách.
“Bà nội, sao người còn chưa ngủ?”
“Tôi đang đợi anh.” Lý Phức Trữ vốn đang ngủ gà ngủ gật, nghe được thanh âm của tôn tử lập tức phấn chấn tinh thần.
“Có chuyện gì không?” Một chuyến hành trình Nhật Bản này có thể nói là tràng tai nạn, hiện tại anh chỉ muốn ngã đầu ngủ bù, hy vọng bà nội nói ngắn gọn.
Lý Phức Trữ trước nhìn xem bốn phía có người hay không, cố ý đè thấp thanh âm, thần bí hề hề hỏi: “Anh có biết hay không, Trúc An, nửa đêm không ngủ được, thức đêm đánh máy tính, rốt cuộc là đang làm cái gì?”
Vấn đề này rất đơn giản, anh lập tức có giải đáp. “Cô ấy có mấy bản thiết kế phải vẽ, có lẽ đang đuổi bản thảo.”
Lý Phức Trữ vừa nghe lại cau chặt mày. “Vẽ bản thiết kế cái gì? Trong nhà lại không cần nó kiếm tiền, huống chi, đuổi thế nào cũng không thể thức đêm, nhà chúng ta cũng chỉ có anh là người thừa kế, em gái của anh đã quên gia đình này, anh nhất định bảo vệ cho đứa nhỏ này, hơn nữa lại là cháu trai!”
“Người không cần khẩn trương, Trúc An cô ấy rất hiểu chuyện.” Cũng không thể bảo cô cái gì cũng không làm, cô cũng không phải bình hoa, tiếp tục như vậy, đứa nhỏ còn chưa có sinh, mẹ có lẽ đã mắc chứng u buồn.
“Nói thật, nó cũng rất ngoan, nhưng người trẻ tuổi dù sao không có kinh nghiệm, phải học hỏi lão nhân (người già) nhiều.” Lý Phức Trữ đối với cháu dâu này coi như có thể nhận, chỉ hy vọng cô đừng làm nhiều trò, làm mẹ đương nhiên phải lấy con trẻ làm trọng.
“Tốt, con sẽ khuyên nhủ cô ấy.” Chu Thế Hiên chỉ có thể trả lời như thế, nếu không bà nội sẽ niệm không ngừng.
Lúc này Lý Phức Trữ mới an tâm, vừa đánh ngáp vừa đi trở về phòng, nếu không phải vì bảo bối tằng tôn, sao cần vất vả như vậy?
|