Yui! Anh Yêu Em
|
|
Yui! Anh Yêu Em. Tác giả: Miyoka Reo
Chapter 1: Khởi Đầu
Trên đời này k biết có còn 1 ai khác hiểu cho nỗi lòng của tôi hay k. Từ nhỏ tôi lớn lên trong sự bao bọc của cả ba và mẹ thế rồi đến 1 ngày khi tôi tròn 10 tuổi và tính đến nay tôi đã 16, tôi k hiểu chuyện gì đã xảy ra mà tất cả mọi người trong nhà đều xa lánh tôi lun coi tôi là người thừa, tôi muốn đi đâu hay làm việc gì cũng chỉ có 1 mk nhiều lúc tôi tự hỏi rằng rốt cuộc mk đã làm gì sai chứ mk cũng giống như mọi người luôn mong muốn có 1 cuộc sống hạnh phúc bên gia đình z mà họ nỡ lòng nào đẩy tôi vào hoàn cảnh éo le như z chứ, nhiều lúc tôi rất buồn chỉ mong muốn có 1 người để mk chia sẻ những tâm tư z tại sao lại chẳng ai giúp cho tôi thực hiện đc mong muốn đó, nó rất nhỏ nhoi thôi mà tại sao chứ tại sao ai cũng đi ngược lại những mong muốn đó của tôi nó đâu có gì sai đâu chứ. Tôi đã quyết đứng lên trên đôi chân của mk k cần ai phải giúp đỡ tôi muốn tự đi con đường của mk, muốn có 1 cuộc sống riêng mà k 1 ai xen vào, tương lai của mk thì tự mk định đoạt k ai có thể cản mk trên con đường mk đã chọn...chân lý ấy tôi đã đúc kết ra từ chính cuộc đời của mk. Một ngày lọ khi tôi đang làm việc trong bếp như 1 con hầu thì ông Kotowa chính là cha tôi người mà tôi căm ghét nhất cái nhà này gọi -Yui...Yui..mày ở đâu z mau ra đây cho tao-ông ta gắt gỏng -dạ con đây -tôi vội chùi tay vào cái tạp dề chạy vội lên nhà trên -ba gọi gì con -mày làm cái gì mà lâu vậy ..mau dọn cái đống này đi nhìn mà phát khiếp mà..-ông ta quay đầu đi vào để 1 mk tôi ở đó, nói thực thì đúng như lời ông ta nói cái đống đó nhìn mà buồn nôn à nó nhầy nhầy xong lại toàn nước lẫn trong đó là cái gì đó xi đèn đèn à rồi còn xanh xanh vàng vàng nữa chứ, tôi chưa làm gì mới chỉ nhìn thôi mà đã z rồi k biết đến lúc dọn đi sẽ kinh tởm đến mức nào. Tôi đứng loay hoay ở đó 1 lúc lâu mà vẫn k biết làm gì thì lúc đó bà Misawa hay chính là mẹ tôi đi vô -mày đứng đó làm gì vậy còn k mau đi làm việc đi -a..dạ..-tôi giật mk quay đầy lại định đi xuống bếp thì bà ta gọi dật lại -còn k mau dọn cái đống này đi...nhìn mà phát khiếp quá mà-bà ta lấy tay che mũi và miệng đi -dạ.....-tôi loay hoay mãi mới dọn xong vừa mang cất những dụng cụ đó đi thì tôi phải chạy ra 1 chỗ ngồi nôn thốc nôn tháo- kinh quá đi mất..chụi hết nổi rồi mà..oẹ. -Yui....mày đâu rồi- ông Kotowa lại gọi tôi -dạ con tới liền-tôi lại chạy lên nhà trên, ngày nào cũng z giờ nào cũng z lúc nào họ cũng gọi tôi chạy đi chạy lại muốn chóng cả mặt, mệt muốn đứt hơi luôn ngay cả nhưng lúc đêm muộn cũng k đc tha khi thì kêu tôi đi nấu phở, khi thì đi pha trà, lúc thế này lúc thế khác sức nào chịu cho nổi chứ. Ngày nào tôi cũng phải làm việc quần quật từ sớm cho tới khuya mà vẫn k đc yên. Tôi chưa từng nghĩ rằng cuộc đời của tôi nó lại thảm hại đến mức này kể từ khi chuyện đó xảy ra, nhiều lúc tôi có suy nghĩ rằng liệu họ có phải ba mẹ ruột của tôi k mà đối sử vs tôi như z, tôi ất ức lắm chứ pộ nhưng biết làm thế nào đc có ai chịu hiểu cho đâu và cũng chẳng có ai chịu nghe tôi nói hết. HẾT CHAPTER 1
|
Chapter 2: Rắc rối lớn Hôm nay hai ông bà đó lại đòi đi cắm trại bắt tôi phải chuẩn bị mọi thứ thật nhanh buổi sáng tôi phải dậy sớm đã mệt thì chớ bây giờ lại còn phải chạy ngược chạy xuôi mệt muốn chết đi mà. -Yui....đã chuẩn bị xong chưa...sao lề mề quá z...thích ăn đòn phải k...-bà ta quát tháo tôi nghe mà muốn vứt lun cái tai đi quá ngày nào cũng lải nhải k ngớt k hiểu bà ta ăn cái gì mà nói lắm thế k bít. -dạ xong rồi....bực mk nói lắm quá-tôi mang hết những thứ cần thiết cho buổi cắm trại tới bỏ vào xe. -xong r ạ chỉ việc đi thôi-tôi đóng cửa xe rồi đi vào thông báo cho 2 người họ biết, người đâu mà lề mề thế k biết kêu người ta làm nhanh mà trong khi đó mk thì chậm chạp lần nào đi chơi cũng z toàn bắt mk làm thật nhanh trong khi đó người thì làm đẹp 1 cách thái quá còn 1 người thì đi ra đi vào vì mấy bộ quần áo toàn khiến tôi phải dát cổ nổ họng mới gọi đc xuống. -con chuẩn bị xong rồi có thể đi đc-tôi phải vào tận cửa phòng gọi -đc r mày ra ngoài đi lát nữa tao xuống-bà ta ngồi trát phấn lên mặt đến độ trắng muốn làm ma la canh ở các cửa hàng thời trang lun. Tôi đi xuống lầu nói đúng hơn là vừa đi vừa thở như muốn vứt lun cái mũi đi -mèo ghẻ lại muốn làm phượng hoàng hay sao mà lên đó-1 giúp việc nói, đs vs tôi chuyện này quá quen thuộc rồi họ thấy 2 ông bà đó hay chửi bới mắng nhiếc tôi cứ tửơng tôi cũng là giúp việc bình thường như họ nhưng trên thực tế tôi còn khổ sở hơn họ, họ làm giúp việc mà xướng như tiên z đó có cái gì là 2 ông bà đó lại kêu tôi chứ có kêu họ đâu bọn họ suốt ngày thiếu việc đâm ra dửng mỡ toàn nói móc tôi k à, tôi cũng chẳng chấp nhặt họ làm gì mặc muốn nói gì thì nói tôi cũng chẳng béo lên hay gầy đi đc cả, mà mk gầy làm sao đc nhỉ còn mỗi da bọc xương thì còn cái gì đâu mà gầy đi nữa cơ chứ. Tại điểm cắm trại -Yui....mau dựng trại mau..-đấy bà ta lại kêu tôi rồi đấy có bực mk k cơ chứ, tôi hậm hụi đi dựng trại cho họ -Yui..mau đi kiếm củi để chất đi ta định hôm nay sẽ qua đêm ở đây-lại thêm ông ta cái này chưa xong đã tới cái khác 1 ngày tôi bị xoay như chong chóng vì công việc nhiều lúc chết chìm về công việc. Tôi lang thang trong rừng chẳng may lại bị lạc đi mãi đi mãi mà vẫn chưa tìm đc đường ra tôi gần như kiệt sức thì trông thấy 1 đốm sáng tôi cố gắng đứng dậy đi về phía ánh sáng đó tôi như lạc vào 1 thành phố về đêm z ở đây đèn điện sáng trưng như ban ngày tôi còn đang mải ngắm nhìn thì -đi...đi mau..-tên lâu la quát tháo phiá sau còn mấy tên khác đang áp giải vài cô gái thì tên đó trông thấy tôi -mau bắt cô ta lại-tên đó ra lệnh tôi chẳng biết gì thấy họ đuổi tôi thì tôi chỉ còn nc chạy thôi nhưng tôi đâu cò nhiều sức cơ chứ chưa gì đã bị bắt lại rồi -giải bọn họ về chính điện-tên đó quát tháo. Tôi bị đưa tới 1 nơi tối om òm òm chẳng nhìn rõ thứ gì hết đột nhiên ánh sáng tới làm tôi phải nheo mắt lại đc 1 lúc mới thích nghi đc, tôi nhìn xung quanh 1 lượt có thể đánh giá rằng trong số ngồi đây tôi là người lạc loài nhất vừa đen vừa bẩn trông chẳng giống ai. Tôi còn đang tự ti về bản thân thì có cô bạn hỏi tôi -bạn tên gì vậy cho mk làm quen đc k cuộc sống sau này ở đây chắc khó khăn lắm đây nếu k có 1 người bạn thì khó sống lắm-cô gái đó nói một lèo tôi vẫn chẳng hiểu gì -hỏi tôi sao-tôi chỉ mk -ừm..-cô gái đó gật đầu chắc nịch-mk hỏi bạn đó mk làm bạn đc chứ? -bạn???-đs vs tôi tình bạn xa vời lắm tôi cứ nghĩ rằng có lẽ trong cuộc đời này tôi sẽ k bao h có bạn đc đâu vậy mà trong hoàn cảnh này có người lại muốn tôi làm bạn -ừm..bạn tên gì z mk tên Makoto rất vui đc làm quen-cô gát đó xoè tay ra -mk tên...Yui..-tôi vẫn có hơi bất ngờ nên cũng xoè tay ra giống cô gái đó thì cô ấy bắt tay tôi-làm bạn nha hihi...-làm bạn..-tôi gật đầu XOẢNG.....BỊCH...BỤP... -đây là quần áo của mấy người mau thay ra rồi đi theo bọn ta-tên lâu la vứt xuống 1 túi quần áo chẳng có ai chiụ ra lấy chỉ có mỗi mk tôi Makoto hỏi tôi -sao bạn lại làm vậy -thì bọn họ cho chúng ta còn gì-tôi chẳng hiểu gì chỉ biết ngồi im nghe -bạn từ vùng khác tới chứ gì -ừ -vậy là đúng r bạn k biết cũng đúng thôi... -Makoto kể cho tôi nghe mọi chuyện thì ra ở đây đang thiếu người làm đồng thời cũng tạo cơ hội cho hoàng tử chọn vợ nên bắt con gái tới tôi nghe mà bất bình thay cho họ trong đó có cả tôi nè..haizz..có phải tôi lun là người xui xẻo k sao đi đến đâu cũng gặp chuyện k hay thế này.omg... -mau lên k có nhiều thời gian đâu-tên lâu la quay lại quát mọi người dăm rắp làm theo k ai cãi lời cả. Sau đó chúng tôi lại đc đưa đến 1 tòa nhà rộng khủng khiếp nó còn rộng hơn cả nhà của tôi gấp trăm nghìn lần tôi còn nghe nói nơi này đc gọi là cái gì...à chính điện đen tôi chẳng hiểu cái mô tê gì hết á thôi thì cứ ngắm cho thỏa thích z, hiếm khi đc trông thấy 1 tóa nhà lớn như thế phải chiêm ngưỡng cho đã con mắt chứ. Khi tôi còn đang mải ngắm những thứ xung quanh thì tên lâu la đi ghi lại tên của những người đang đứng ở đây mà tôi đâu có để ý đâu đến khi Makoto cấu tôi 1 phát thì tôi mới bít -TÊN GÌ??-tên đó vừa ghi vừa nói vừa cắm đầu vô quyển sổ dày cộp chẳng hiểu bên trong có gì nữa -Yui-tôi trả lời cho qua để tên đó khỏi phải hét điếc hết cả lỗ tai -tiếp...-tên đó ghi tiếp những người còn lại có lẽ tôi là người gây cản trở nhiều nhất cứ làm gì mà đến tên tôi là y như rằng.
|
Chapter 3: Gặp phải oan gia truyền kiếp Vừa sáng ra tôi đã bị lôi dậy cũng bởi vì việc này đối vs tôi là quá quen thuộc nên thấy rất bình thường còn những người khác thì uể oải
-Makoto tỉnh táo lại đi kẻo bị ăn đòn bây giờ-tôi vỗ má Makoto cho tỉnh ngủ-ờm..ừ....mk biết rồi nhưng cái mắt cứ nhíu lại chứ bộ sao bạn dậy sớm đc vậy..-Makoto ngáp 1 cái dõ dài-mk quen r nên bình thường thôi-chắc ở nhà bạn hay dậy sớm quá nhỉ-Makoto vừa nhắc tới làm tôi nhớ lại lúc trước nếu xét lại lúc trc và bây h thì tôi có thể nhận định ngay bây h sướng hơn rất nhiều vừa có quần áo mới để mặc có giường để nằm cơm ăn ngon lại nhiều k như lúc trc tôi phải sống ở 1 nơi bẩn thỉu quần áo của tôi toàn đồ cũ đã thế ông bà đó còn chuẩn bị cho tôi cái giường mục nát lại còn hăm dọa tôi ''nếu mà sập thì nằm đất'' tôi ngủ trong sự nơp nớp, nghĩ lại nếu biết đc ở đây tốt như z tôi tới đây lâu rồi.
-Yui..Yui bạn k sao chứ sao lại đứng đơ như tượng z-Makoto lay người tôi
-à..ờ mk k sao
-mau lên...-tên lâu la giục-Yui..Yui đâu r mau đem cái này tới cho hoàng tử-dạ-tôi phải mang 1 mâm đồ ăn kệ nệ chỉ cần xảy chân 1 cái là chết như chơi k bị chửi chết cũng bị cái mâm này đè chết ..sợ lắm.
-hoàng tử tôi mang đồ ăn tới-vào đi-tôi đi vào bên trong tối om như mực chẳng thấy cái gì hết CẠCH đèn đc mở lên tôi thấy cũng vậy vì màu ở đây tòan đen k à cho dù có bật đèn hay k thì cũng như nhau mà thôi
-cái này để đâu đây ạ
-cô là con người -anh ta hỏi tôi 1 câu hết sức ngớ ngẩn tôi k phải con người chẳng lẽ lại là ma sao tôi đang suy nghĩ viển vông về con ng lạ đời này
-tôi hỏi.. cô là con ng sao-hắn nhắc lại nhưng mang 1 âm điệu hoàn toàn toàn khác tôi tin chắc 1 điều rằng nếu mang ngữ điệu này ra chiến trường đảm bảo sẽ giết chết ngay kẻ địch mà k cần phải đánh hay tốn 1 binh sĩ nào hết.
-tôi k là con người thì tôi là quỷ chắc sao anh có thể nói như z chẳng lẽ anh k phải là con người -tôi thật k ngờ trên đời này lại có người tự hỏi *đồng bào* của mk như thế
-tại sao con người lại xuất hiện ở đây chứ-hắn ta lầm bầm cái gì đó có trời mới biết-tại sao cô lại ở đây
-hơ k nhắc k nhớ tại mấy tên lính mà tôi bị bắt vô đây này lại còn phải làm việc k công nữa chứ tức quá đi mà....sao mk vẫn k thể thoát khỏi cái bể khổ này đc vậy trời ơi là trời-tôi ca cẩm vớ vẩn chỉ mk tôi biết vậy mà hắn lại dội ngay cho tôi 1 ca nước lạnh
-cô im đi là đc rồi đấy nói nhiều thế k biết chán à làm xong việc r thì đi đi còn ở đây làm gì nữa chứ
-hả tôi...-tôi thật k ngờ là anh ta có thể đọc đc suy nghĩ của tôi ối mẹ ơi chẳng lẽ từ nãy đến giờ con nghĩ cái gì hắn ta đều đọc đc hay sao thật chẳng ra sao mà cũng may mk k có nói xấu hắn
-tôi ra ngoài ngay-bực mk người đâu mà khó tính thế k biết, tôi đi ra nhưng vừa tới cửa lại bị gọi vào
-mang cái kia đi tôi k cần đâu-hắn chỉ cái mâm tôi vừa mang đến có điên k chứ bắt vạ con người ta mà.
-cô còn đứng đó làm gì điếc hay sao
-dạ tôi mang đi ngay-1 ngày cứ quanh đi quẩn lại ở cái chỗ này chẳng xung sướng tí nào, và cái tin như sét đánh vào ngày hôm sau đc giáng xuống đầu tôi, biết tin gì k tôi phải làm người hầu cho hắn đó k biết ông trời có mắt k mà để tôi lâm vào hoàn cảnh này biết tỏng là tôi k ưa gì hắn rồi mà lại xếp tôi ở gần hắn mới chết chứ. Lúc nào cũng gọi phiền hết cả người, hắn còn độc mồm hơn cả 2 ông bà kia
-Yui...cô đâu rồi mau ra đây...-hắn đi khắp căn phòng đó tìm tôi mà cũng phải nó căn phòng này rộng khủng khiếp
|
-tôi tới ngay-tôi mệt mỏi vì người này sao bây h tôi lại muốn về nhà đến vậy chứ ít ra có nhiều lúc tôi đc thư thả cái lỗ tai k như bây giờ lúc nào cũng bị tra tấn bởi hàng loạt các loại ngôn ngữ và sắc thái biểu cảm khác nhau, cứ sống thế này tôi chết mất.
-cô đi đâu từ sáng tới giờ z có biết tôi gọi khản cả cổ k
-tôi..tôi xin lỗi-người đâu mà khó tính thế chứ mk k nhầm thì hắn ta mới gọi mk đc 1 câu thôi mà.
-cô nói cái gì thế hả?-hắn trừng mắt nhìn tôi
-tôi...tôi đâu có nói gì đâu..
-mau đi mang cho tôi 1 tách cà phê
-vâng- Bực mk, bực mk, k biết mk còn phải làm cái công việc này đến bao giờ nữa chứ huhu.>O.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại một nơi khác
-tại sao cô ta có thể tới đc đây chứ-Triaki ngồi trầm ngâm
-sao vậy có chuyện gì nói cho tôi nghe đi- Heji cũng tham gia vào mớ bòng bong k lời giải
-ở đây có con người
-sao cơ cậu nói thế nào z có kết giới mà sao con người có thể vào đc chứ cứ cho là con người tìm đc đi nhưng k bị kết giới thiêu đốt mới là lạ-Heji rất ngạc nhiên khi người bạn thân của mk nói như z
-đây là sự thật k tin thì tôi cũng hết cách chẳng biết làm thế nào-Triaki chán nản đây là vấn đề mà mấy hôm nay cậu suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn k có lời giải đáp
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Cà phê tới rồi đây-tôi mang vào thì thấy xuất hiện thêm 1 người con trai khác nữa mong rằng người này k phải chủ nhân của tôi nhìn cái mặt anh ta là đã k ưa rồi y hệt hắn mà
-là cô ta sao
-ừ-tự nhiên cái tên lạ mặt đó đứng dậy đi 1 vòng quanh người tôi
-ê..anh là ai z làm thế có ý gì đây...bộ anh bị điếc à-hơ chắc mới chốn từ 3TK ra r..ế nhưng sao lại xuất hiện ở đây chứ chẳng lẽ ở đây cũng có 3TK sao, mà hắn ta cũng ngồi im chịu đựng chắc giống...
-hahahaha...-hắn ta cười 1 cách hồn nhiên như 1 thắng điên
-ây sao z-người lạ mặt hỏi hắn
-khục....cô ta bảo cậu mới chốn từ 3TK ra haha..-hắn ta lại cười 1 tràng cười bất hủ
-3TK là gì?-người lạ mặt đó hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn
-hahaha...tôi thật k thể ngờ trên đời này có người k hiểu 3TK là gì haha...-tôi cười ra nước mắt trong suốt quãng đời của tôi có lẽ hôm nay là ngày tôi cười thỏa mái nhất đó
-hai người sao vậy tôi hỏi sao k có ai trả lời vậy?
-hộc..hộc..mệt quá...3TK tức là....-tôi còn chưa nói hết thì hắn nhảy ngay vào họng tôi ngồi
-là trung tâm thần kinh rõ chưa
-hử....-tôi đã nhận ra người này có thể còn kinh khủng hơn cả hắn nữa ý chứ
-kinh khủng?-hắn nhắc lại những thứ tôi vừa nghĩ
|
-thôi ngay cái kiểu đọc suy nghĩ của người khác đi nhớ...bực mk quá mà-tôi bỏ đi
-đứng lại đó ai cho cô đi mà đi-hắn quát tôi-thế bây giờ mấy người muốn gì nói luôn đi tôi k có thời gian đứng đây tán dóc đâu
-cô là con người thật chứ-người lạ mặt đó hỏi tôi
-phải chắc chắn trăm phần trăm
-tai sao cô có thể vào đc đây cô biết đây là đâu k-tên lạ mặt hỏi tôi
-chịu.. vừa tới đã bị mấy tên lính đưa đi thì biết sao đc-ra là vậy tôi cũng xin thông báo cho cô biết đây là khu vực sống của quỷ chỉ có những ai mang dòng máu quỷ mới vào đây đc nhưng cô là trường hợp đặc biệt nên mới vào đc
-ra vậy....HẢ...sao có thể chứ trên đời này có quỷ thật sao-tôi k thể tin nổi những gì mk đang thấy ở đây, những ngày qua tôi ăn ở vs quỷ làm bạn vs quỷ, ối giời ơi chắc tôi sắp chết rồì hay sao mà nhìn thấy đc những chuyện này cơ chứ
-cô thôi ngay những suy nghĩ vớ vẩn đó đi -hắn nói vs tôi bình thường thì những câu nói như thế này tôi chẳng thấy sợ gì hết vậy mà bây giờ tôi đang bủn nhủn cả người
-AAAA....-tôi chạy đi 1 cách nhanh nhất có thể
-cậu nghĩ sao đặc biệt chứ-hắn hỏi Heji
-rất đặc biệt là đằng khác nhưng tôi vẫn k hiểu cô ta sống ở đây lâu như vậy mà k có ai nhận ra-mùi con người trên cô ta rất ít khó có thể nhận ra -ừ cậu nói tôi mới nhớ nếu k phải cậu bảo cô ta là con người thì tôi cũng chưa chắc đã phát hiện ra.
|