Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu ?
|
|
Chương 5
Anh vẫn tận dụng thời gian này để giải quyết việc chính ở trong nước, lí do anh ép cô đi cùng lần này. Cô thì chỉ chuyên tâm vào công việc, tuyệt đối không để tình cảm xen vào công việc, đối với anh đã có chút quen thuộc nhưng cô vẫn giữ cho mình một khoảng cách nhất định. - Trần thiếu gia!- Cô cầm một tập tài liệu đặt trước bàn làm việc của anh. - Xong rồi?- anh ngẩng mặt nhìn cô, mỉm cười ôn nhu. Cô chỉ tiện thể gật nhẹ đầu, mặt không chút biểu cảm, cô cũng không dám nhìn thẳng mặt anh. -Em muốn đi dạo cùng tôi chứ?- anh đẩy ghế đứng dậy nhìn cô. -Ukm!- cô gật đầu, dù sao cũng muốn thư giãn một chút. Anh không để ý biểu hiện của cô mà vòng tay khoác vai cô dẫn đi, cô bị hành động thân mật quá mức này làm mất tự nhiên. - Trần thiếu gia! Anh làm ơn buông tay! Cô lách qua vòng tay anh, dù sao quan hệ của hai người cũng chỉ là cấp trên cấp dưới nếu để người khác chông thấy sẽ không hay. Anh thu tay lại đút vào túi quần , có chút không vui. Hai người đi bộ bên bờ biển, cùng ngắm cảnh biển chiều, cảm giác bình yên. Đằng xa cũng có vài người nước ngoài đi dạo như họ. - Em thích ở đây chứ?- anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này. Cô không trả lời chỉ vòng tay trước ngực và nhìn về phía trước. Anh quay sang nhìn cô, gió biển thổi nhẹ làm mái tóc cô bay bay rối loạn, tà váy khẽ bay mơn chớn đôi chân dài của cô. - Em đối với anh có nhất thiết phải giữ khoảng cách đến thế không?- Anh cầm tay cô kéo lại. Ngước mắt nhìn anh sau đó rất nhanh cúi đầu nhìn chân. Cô cố tình lảng tránh.. - Anh biết em có rất nhiều tâm sự! Sao em không nói vanh! Anh cảm thấy bực bội trước thái độ của cô. Cô nhìn anh thản nhiên như không. - Anh đáng tin? - Rốt cuộc tình cảm anh dành cho em em có quan tâm không!? Em biết từ khi gặp em anh đã muốn bảo vệ em. Em nỡ làm ngơ vậy sao?! Anh cầ cằm nên để anh nhìn và đối mặt với nhau. - Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!- cô đẩy anh ra. - Cô đẩy anh ra và quay bước bỏ đi. - Anh nhìn theo cô gái nhỏ bé đang cố tình trốn tránh anh, cũng như chốn tránh tình cảm của anh. ❤ . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .❤ Hiếu Thiên lặng lẽ đi sau cô không nhanh không chậm theo chân cô. Thôi được, anh không vội, cô không chấp nhận anh anh sẽ đợi. Nếu cô mãi vẫn trốn tránh anh sẽ có cách của riêng anh. " Em đừng nghĩ sẽ thoát khỏi tôi! Cuộc đời này, em chỉ có hai lựa chọn một là yêu anh hai là yêu anh chọn đời. Cho dù em có chạy chốn đến chân trời góc bể anh cũng tìm được em..." Gió thổi ngày một lớn mặt trời cũng đang lặn, những đợt sóng dạt dào vô bờ, nước biển dâng cao, sóng xô ướt chân cô. Cô cởi giầy cao sách trên tay nhẹ nhàng bước đi trên cát mịn. Cảm giác lành lạnh cùng hoàng hôn khiến cô hơi rùng mình, tà váy bay bay trong gió cảm giác cô đơn lại vây lấy cô. Anh đứng từ phía xa nhìn cô im lặng như đang nghĩ gì đó. Thấy cô vòng tay ôm trước ngực anh biết cô lạnh, vì ở đây không phải phương Đông, anh biết cô thích ứng không kịp. Anh lắc đầu tiến tới bên cô , mang áo vest của mình cởi ra khoác cho cô. Cô quay đầu lại nhìn câu " cảm ơn" - Lạnh đúng không? Về thôi!- anh ôn nhu nhắc nhở. - Hoàng hôn đẹp!- cô đưa mắt nhìn về phía biển hơi ánh đỏ , màu mặt trời dần chìm xuống biển. Anh cũng đứng bên cạnh và hướng mắt nhìn về hướng cô dõi theo. - Em thích? Cô không nói thêm...đôi khi im lặng là câu trả lời hoàn hảo cho cả hai. Lúc này nhìn hai người như đôi tình nhân mặn nồng. Tự nhiên anh cũng muốn yên bình như thế này mãi mãi. Chỉ cần được ở bên cô mỗi ngày như thế này là đủ rồi. ❤ . . . . . . . . . . . . . . ❤ Hai người sang đây đã một tuần mà chưa gặp mặt đối tác, nên lịch mấy ngày cuối cùng cũng có thời gian để gặp anh. Lúc này anh đang có mặt cùng cô trong phòng họp công ty SM. - Em sao vây?- anh hỏi han khi thấy mặt cô có chút nhợt nhạt. Cô lắc đầu rồi coi bản hợp đồng lần nữa trước khi kí kết với đối tác. Anh nhìn qua là đoán ra ngay cô đang bị bệnh. Cô giấu đi sư quan tâm quá mức của mình. Đúng lúc đó một người đàn ông đẩy cửa bước vào, đó là một người Tây chính gốc theo sau là một thanh niên trẻ đeo kính cận. Người này anh đã gặp qua, anh ta là thư kí của chủ tịch công ty SM. - Hello!- chủ tịch tập đoàn SM lên tiếng trước, ông ta đưa tay chào. Anh cũng nở nụ cười đưa tay chào lại, hai bàn tay nắm lấy rồi nhanh chóng buông ra. - Mời ngồi! - Mời! Cô cũng im lặng ngồi xuống bên cạnh anh, đưa mắt liếc nhìn người đàn ông kia cô ngạc nhiên vì ông ta nói tiếng Trung rất chuẩn. - Ồ! Ngài có cô thư kí thật xinh đẹp.! Người đàn ông kia cũng chuyển sang nhìn cô nở nụ cười khen ngợi...cô gét bị nhìn kiểu này. Anh cũng liếc nhìn cô một cách âu yếm rồi quay lại nói bằng giọng trầm ổn: - Ngài quá khen! - Được rồi! Chúng ta vào vấn đề chính nhé! Người đàn ông kia nhận thấy sự không vui trong mắt anh nên nở nụ cười lịch lãm chuyển chủ đề khác. Hai bên thảo luận về các điều khoản để cả hai đều có lợi. Anh thầm khen cô, bản hợp đồng này lợi nhiều hơn vẫn là bên anh, nhưng bên kia cũng không có ý kiến bất đồng xem như chấp nhận buổi kí kết rất thành công. ❤ . . . . . . . . . . . . . . ❤ - Anh đưa tôi đi đâu? Cô thắc mắc khi anh cho xe chạy theo hướng khác, đây đâu phải đường về khách sạn. Anh đưa tay xoa đầu cô nở một nụ cười nửa miệng không đáp , đến nơi cô sẽ biết, hôm nay vất vả cho cô rồi. Anh cho xe dừng lại trước một trang viên rộng lớn , cô che miệng lại ho sặc sụa, cô chưa để ý đến bên ngoài khung cảnh thế nào. - Không sao chứ?- anh kéo cô lại chau mày hỏi. Cô lắc đầu tránh ánh mắt của anh. - Em sốt rồi!- anh một tay giữ gáy cô một tay đưa lên chán cô kiểm tra nhiệt độ. - Không sao!- cô cố đẩy anh ra vì không quen cảm giác này. - Ngồi im! Anh đột nhiên nổi giận quát lên khiến cô giật mình không giám phản kháng. Cố kiềm nén lửa giận anh quay lại bấm còi xe liên tiếp. Bíp...bíp ...bíp Một lúc sau có hai người bảo vệ chạy ra mở cổng, cung kính cúi đầu chào anh, anh không để ý mở khóa xe cho xe lăn bánh vào trong. Lúc này cô mới để ý xe đang chạy vào con đường dài uốn lượn, hai bên là hai hàng hoa nở rộ, phía bên phải là vườn cây cảnh, bên trái là vườn cỏ trải dài cắt tỉa gọn gàng, còn có một tháp nước chảy nhân tạo; vào sau chút nữa là đài phun nước cao mười mấy tầng, cuối cùng xe của anh dừng lại trước tòa biệt thự cao 3 tầng nguy nga cháng lệ. Tòa nhà được xây dựng theo phong cách hiện đại kết hợp giữa phương Đông và phương Tây. Có hai người bảo vệ chạy lại mở cửa xe cho anh và cô, anh nhanh chóng đi qua bên cô rồi cúi người nhấc bổng cô lên mang ra ngoài. Mặc kệ ánh nhìn của những người có mặt tại đây. Cô ngượng ngùng đòi xuống... -Thả tôi xuống! Tôi tự đi được... Anh không để ý mà ngang nhiên mang cô vào trong. Cuối cùng không nhịn được tức giận lên tiếng đe dọa. - Đủ rồi! Tiếng gắt của anh, mang theo quyền lực uy hiếp làm cô có chút kinh hãi, im lặng mặc anh tùy ý mang đi. Từ khi nào mà cô chở thành người nhu nhược và sợ người đàn ông này như vậy? - Anh bước vào cửa lớn, cùng lúc đó hai hàng người giúp việc cung kính cúi chào. - Thiếu gia đã về! Anh quay lại nhìn người đàn ông đứng tuổi sau lưng nói bằng giọng ra lệnh. - Mang thuốc hạ sốt lên phòng cho tôi!-lại nhìn sang người phụ nữ đã già nhưng nghiêm trang phiía bên- Quản gia Su! Bà cho người mang chút điểm tâm nên cho tôi. Anh mang cô bước nên cầu thang lớn đi vào phòng anh. Cô không nói gì can bản người đã mệt vô cùng. Cô biết đây là nhà của anh, lúc trước có mơ cô cũng không nghĩ sẽ đứng trong một căn nhà đẹp đến vậy. Tự dưng cô thấy mình thực sự nhỏ bé như một hạt cát mà thôi. Nằm trong vòng tay anh được anh ôm chặt , cảm giác được quan tâm khiến cô ấm áp. ❤ . . . . . . . . . . . . ❤ Đặt cô nằm xuống chiếc giường hình tròn lớn chải nhung mềm mại... Anh đưa tay kéo chăn đắp cho cô. - Tổng giám đốc! Tôi muốn về khách sạn... Hành lý của tôi... Khụ...khụ... - Hành lý sẽ có người mang tới!Em phải chú ý mình chứ! Anh đưa tay vứt chiếc áo vest sang bàn trang điểm, tiện tay lới lỏng chiếc cà-vát ra, cúc áo cũng mở ra gần hết... Nhìn anh lúc này khác với anh thường ngày, bây giờ nhìn anh rất manly và có chút bất cần. Cô nhìn quanh căn phòng đánh giá, thật quá mức tưởng tượng. Căăn phòng thiết kế có thẩm mĩ,.bên trái là phòng tắm và tủ quần áo , bên phải là bàn trang điểm và bàn máy tính
|
Chương 6
Màn đêm đã buông xuống thay thế cho ban ngày,cô đã ăn được một chút , uống thuốc và nằm nghỉ hết buổi chiều, đến giờ mới thức giấc, căn bản đã ổn. Mở mắt quanh phòng đèn sáng chưng nhưng không thấy anh đâu cả. Mệt mỏi ngôi dậy , bước xuống giường bàn chân trần trực tiếp, tiếp xúc với đất lạnh làm cô hơi giật mình, ở đây đang là mùa hè nhưng nhiệt độ về đêm vẫn khá lạnh. Lê bước đến tủ để đồ, kéo cánh tủ lật tìm một bộ quần áo để tắm , trong tủ có đồ của anh và rất nhiều đồ phụ nữ, đa số váy vâ gắn mác, hành lí của cô cũng được sắp gọn vào tủ. Cô cầm đại một chiếc váy ngủ màu ngà băng satanh mỏng đẩy cửa vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, tinh thần có chút thư thái, dễ chịu hơn rất nhiều , cảm giác mệt cũng không còn nữa. Lúc này cô đang đứng ban công tầng hai, ngắm nhìn bầu trời đêm lung linh những vì sao, ở đây cách Trung Quốc nửa địa cầu, lúc này ở đó là ban ngày. -Lạnh như vậy?Mặc thế này sẽ ốm nặng đấy! Một vòng tay kéo cô vào lòng, ôm lấy cô từ sau lưng cô định đẩy ra nhưng không còn sức lực mà chống đối. -Nhớ nhà!?-Anh ghé tai cô hỏi nhỏ, hít hà mùi hương sữa tắm từ người cô. Cô im lặng không có ý đáp lại. -Muốn tôi kể cho em nghe về gia đình chứ?- anh lại hỏi. Có những chuyện cô nên biết. Cô chỉ gật đầu nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp từ anh. - Tôi là con lai! Ba tôi là người Trung Quốc, mẹ là người Việt Nam! Mẹ tôi là người mẫu nổi tiếng, sau nhiều lần đi diễn gặp ba tôi. Họ kết hôn nhưng sau này bà ấy đã bỏ tôi về nước, tiếp tục sự nghiệp. Tôi lớn lên không có sự chăm sóc của mẹ... Tôi đã mở rộng đầu tư kinh doanh ở VN mục đích là tìm mẹ. Vậy mà bà ấy không về...- đang kể thì anh cúi xuống nhìn cô lúc này đã phát hiện cô ngủ cực say.... Thở dài anh lắc đầu ngán ngẩm, cúi xuống bế cô vào phòng, đặt cô xuống giường, hôn nhẹ lên trán cô, rồi đứng dậy khép cửa ra ngoài. ❤ . . . . . . . . . . . . . ❤
|
Trong thư phòng anh nhẹ nhàng đặt khung ảnh xuống bàn. Trong khung ảnh là cô bé 8 tuổi mặc một bộ váy màu trắng đã cũ, ngồi trên chiếc ghế đá dưới cây anh đào đang độ nở rộ, khuôn mặt không biểu hiện tình cảm, môi nhỏ mím lại lì lợm mà đẹp tựa thiên thần , đặc biệt là đôi mắt đẹp vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt, mái tóc dài hơi xoăn kẹp một chiếc kẹp gắn đá long lanh dưới ánh nắng. Nếu ai nhìn vào sẽ tưởng như nhìn thấy một thiên thần lạc xuống trần gian. Chán nản vì không tìm được đường về.... " È...è...!!!" Chuông điện thoại của anh rung trên bàn, nhìn tên trên màn hình anh bấm nút trả lời. - Alô!? - " Trần tiên sinh! Việc ngài giao cho tôi đã làm xong!" - Tốt! Không được để cô ấy biết! - " Vâng ! Ngài yên tâm!" - Tốt! Anh cúp máy luôn để điện thoại qua một bên và nhắm mắt ngả người xuống ghế, hai tay ray thái dương. Cô thật sự khiến anh phải suy nghĩ, cứng đầu, lì lợm. ❤ . . . . .. . . . . . . . . ❤ Những ánh nắng buổi sớm không thể xuyên qua tấm rèn đen , cô chỉ có thể tỉnh giấc bằng lí do khác. Chuông điện thoại của cô gieo inh ỏi, cô giật mình thức giấc cầm chiếc điện thoại nên bấm nút nghe. -" Cô Lâm?" - Ừm! Là tôi! Cho hỏi bà là ai? -" Ngại quá! Tôi là bà chủ chỗ cô thuê phòng!Trả là mấy ngày không thấy cô về tôi cần chút ý kiến của cô" - Dạ! -" Khu này đã bị mua lại để xây dựng công ty gì gì đó... Tôi gọi điện báo cho cô một tiếng hộ đã đập phá để thi công!"- giọng bà chủ trọ nói có chút áy náy. - Vậy đồ đạc và hành lý của tôi?- cô lo lắng vội hỏi thật ra không có gì nhiều chỉ có vài đồ dùng sinh hoạt và chút quần áo, nhưng điều cô lo lắng là khung ảnh của Băng Di, đó là những gì quý giá nhất cô có. -" À! Tôi đã giúp cô thu dọn không xót thứ gì, đồ đạc đang ở chỗ tôi cô có thể qua lấy!!!"- bà ta cười xòa bên đầu dây. - Được! Tôi sẽ quay lại lấy. -" Vậy tôi sẽ giữ giúp cô! Không có gì nữa thì chào cho!" - Ừm! Cô ngắt điện thoại thở dài đặt máy qua một bên, bước chân vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, hiện tại đã là 7h sáng, bên kia địa cầu đang là bạn đêm. ❤ . . . . . . . . . . . . . ❤ Đến đây đã được một ngày một đêm rồi nhưng cô vẫn chưa có dịp đi thăm quan khu vườn. - Băng Đồng! Anh gọi khi cô bước xuống cầu thang, nhìn sắc mặt cô hôm nay có khá hơn, cô mặc một chiếc váy xòe hai tầng đến đầu gối màu đen, áo ba lỗ cổ trễ bó lấy thân, rất nhẹ nhàng mà âm thầm cá tính trẻ chung. - Lâm tiểu thư! Mời cô xuống dùng bữa với thiếu gia.- một cô giúp việc trong bộ trang phục người làm cúi đầu cung kính với cô. - Ừm! Cô gật nhẹ đầu rồi hướng ăn đi tới... Một người giúp việc khác giúp cô kéo ghế, cô nhã nhặn ngồi xuống phía đối diện anh. - Ăn sáng đi! - Cô cầm lấy miếng sanwick anh đưa, cắn một miếng nhỏ từ từ thưởng thức. - Ăn nhiều chút!- anh ngừng ăn ngồi nhìn cô rất chăm chú. Cô chẳng nhìn anh mà từ từ thưởng thức những thứ trên bàn. Cô không có thói quen ăn sáng vì trong cô nhi viện hầu như cô đều bỏ bữa. Cô nhấp một ngụm sữa rồi ngừng hẳn, lúc này mới đưa mắt nhìn sang anh, mắt dửng dưng vô hồn và chán gét. - Xong rồi?- anh hỏi lửng. Cô không đáp thay vào đó là hành động đứng lên đi về phía của lớn. Cô có chút giận trước thái độ không coi ai ra gì. Cố kìm nén anh đứng lên bước theo cô trước khi đi còn dặn người làm: - Bữa trưa hãy hỏi cô ấy thích ăn gì rôồi làm! - Dạ! Thưa thiếu gia!- đám người giúp việc cúi đầu nhận lệnh. Bọn họ ngạc nhiên trước thái độ ôn nhu, ánh mắt chan chứa tình cảm anh dành cho cô. Trước kia anh là một thiếu gia lạnh lùng , đôi khi cáu gắt, nghiêm khắc, khẩu khí rất bức người, nhưng bây giờ đứng trước cô anh thay đổi một cách nhanh chóng. ❤ . . . . . . . . . . . .❤ Cô đi dọc con đường lát đá bên phải, đây là vườn cây cảnh, có vô số những cây cảnh quý hiếm và giá trị vô cùng lớn cho thấy chủ nhân của nó phải là một người biết chơi cây cảnh. - Em thích? Anh hỏi khi thấy cô đứng lặng nhìn mấy cây phong lan đủ loại, đang nở hoa nhiều màu sắc. Cô biết anh vẫn đi theo sau mình nãy giờ, quay lại nhìn anh rồi đưa tay với lấy một chùm hoa lan Ý, cô không hái mà chỉ đưa tay miết nhẹ cánh hoa mềm mỏng tựa như nhung kia. - Nếu em thích anh sẽ cho em nhiều hơn thế?- anh đứng bên cạnh ghé tai cô nói nhỏ, môi khẽ nở nụ cười sủng nịnh, chỉ cần cô thích cho dù có lớn đến đâu anh vẫn cho cô. Cô rụt tay lại không đáp tiếp tục bước vào trong vườn, bên trong còn rất nhiều hoa hồng đủ loại, đặc biệt hơn cả là giống hoa hồng xanh và hồng đen , hai loại thuộc hàng hiếm, cô ngắm nhìn một đóa hồng xanh, không ai đoán được cô nghĩ gì . - Em biết ý nghĩa của nó chứ? Anh bất giác hỏi khi thấy ánh mắt chăm chú của cô. -....?- cô dương mắt nhìn anh, thắc mắc, lần đầu tiên cô biết đến hoa mà cũng có ý nghĩa. - Nó tượng trưng cho sự hy vọng!-anh ngắt một bông đưa lên cài vào mái tóc dài của cô. Thích thú ngắm nhìn tác phẩm của mình, cô quả thật không chỉ đẹp mà còn rất thuần khiết. Cô chuyển hướng sang một bông hồng đen nở rộ, bàn tay khẽ chạm nhẹ vào cánh hoa. - Nó rất giống em! - Anh vô tình so sánh, cô cũng giống bông hồng kia kì bí và hấp dẫn, mặc dù màu sắc của nó u tối bí hiểm nhưng nó rất mạnh mẽ... Cô rẽ sang một hướng khác, bên đó trồng vài cây Bonsai được cắt tỉa vô cùng tinh xảo, uốn lượn. Anh đi song song với cô, nhìn họ giống đôi tình nhân sánh bước. Cả hai cùng im lặng hưởng thụ giây phút bình yên này. Nếu cứ như thế này mãi thì hay biết mấy, nhưng sự đời đâu phải muốn là được. Đó mới chỉ là khởi đầu còn chưa diễn biến thì sao có thể dễ dàng kết thúc. Thật khó lường trước... ❤ . . . . . . . . . . . . ❤ Cô đã thích nghi với khí hậu nơi đây, đặc biệt là với con người ở đây, những người làm ở trong trang viên đa số là người Trung. Riêng quản gia Su là người Hàn Quốc, mặc dù gần 60 nhưng bà vẫn rất nghiêm khắc trong mọi việc, cô có phần kính nể. - Lâm tiểu thư! Mời cô vào trong dùng bữa tối! Bà chống gậy đứng đằng sau cô, còn cô đang mải mê ngắm hồ bơi trong xanh mà không để ý bà đứng sau từ khi nào? - Bà cho cháu hỏi... Hiếu Thiên đi đâu rồi? Cô bặm môi một lát cuối cùng cũng không nhịn được mở lời. - Thiếu gia đi thăm gia đình người thân!- bà nghiêm nghị thưa. - À! Bà đừng kêu cháu là tiểu thư này nọ, cứ gọi cháu là Băng Đồng.- cô nhận thấy ở bà có tấm lòng nhân hậu cao cả, bà rất giống với viện trưởng Lý ở cô nhi viện. - Sao thế được! Thiếu gia sẽ trách phạt... Tôi nuôi lớn thiếu gia từ khi lọt lòng nên tôi rất hiểu cậu ấy! Đây là lần đầu tiên cậu ấy để một cô gái vào phòng và cũng là lần đầu tiên có thái độ ôn nhu với con gái.- bà vẫn giữ khoảng cách như cũ không quá giới hạn chủ tớ. - Anh ta như vậy đương nhiên phải có nhiều phụ nữ ở bên!- cô phản bác, thái độ hơi lúng túng, ở bà còn có một thứ gì đó khiến cô không dấu diếm được cảm xúc của mình. - Tiểu thư mau vào ăn cơm kẻo nguội hết rồi. - Tôi không đói! Tôi có thể đợi tổng tài về cùng ăn!- cô lắc đầu thật sự không muốn ăn, cô không thích sự cô đơn, nhất là phải ngồi một mình trên cái bàn ăn lớn đó. - Vậy tôi sẽ cho người làm hâm lại đồ cho nóng!- bà cúi đầu lui trước. Cô thở dài gần đây cô thấy mình thay đổi hơn nhiều so với trước, có chút dựa dẫm, hay nói nhiều hơn với người khác, lại hay nghĩ đến anh... Cô đều chưa thể xác định được rõ ràng , mà cũng không muốn mở lòng thừa nhận thêm một ai khác... Cô sợ cảm giác một ngày nào đó mất đi một người quan trọng nên cô càng không muốn thân thiết với bất cứ ai. ❤ . . . . . . . . . . . .❤ - Thiếu gia đã về! Chiếc xe màu đen đỗ lại trước cửa, anh bước ra khuôn mặt có chút mệt mỏi. Anh đưa áo cho giúp việc cầm đưa mắt liếc nhìn tìm bóng cô.
- Cô ấy đâu?
- Dạ! Lâm tiểu thư đang đợi cậu ở hồ bơi!-quản gia Su cung kính lên tiếng.
Anh sải bước về phía hành lang dẫn tới bể bơi. Một buổi không nhìn thấy cô có vẻ nhớ, đôi chân dài có nhiều lợi thế...
Cô đứng khoanh tay trước ngực nhìn vào khoảng không vô vọng mà không hay có người đang tiến gần đến mình, anh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ phía sau lưng, hít hà mùi hương từ tóc cô thoang thoảng đầy mê luyến.
Cảm nhận được sự ấm áp và mùi hương nam tính rất gần này cô có chút thân quen. Nhưng cô không muốn duy trì khoảng cách này thêm nữa, đưa tay đẩy nhẹ anh ra, quay mặt lại nhìn anh một cách lạnh lùng che dấu sự quan tâm cô hỏi:
- Ăn tối rồi?
- Không quan trọng! Em vẫn chưa ăn sao?
- Ăn rồi thì thôi!
Cô không có ý định trả lời câu hỏi của anh, cô cụp mắt lại một giây rồi mở mắt ra nhìn anh, vẻ mặt thoáng thất vọng.
Anh biết cô chưa ăn tối, vẫn đợi anh về nhưng anh không biết được cô lại thất vọng, hụt hẫng.
- Im lặng! Cấm phản kháng.
Anh đột nhiên nhấc bổng người cô lên mang vào trong.
Cô có chút hoảng sợ dẫy dụa mặc anh đe dọa.
- Buông ra! Mọi người nhìn kìa!
- Này! Trước sau gì em cũng làm vợ anh không phải ngại!- anh bừng bừng tuyên bố.
- Tôi không muốn! Thả tôi xuống!- cô hét ầm lên, không ngừng dẫy dụa .
Anh không những không buông mà còn xiết chặt hơn khiến cô không thể nhúc nhích.
...
Đặt cô ngồi vào bàn ăn, anh kéo ghế ngồi cạnh cô, thức ăn đã được người hầu mang nên bàn sẵn. Anh chống tay ra lệnh.
- Ăn đi!
- Không muốn!
- Không ăn???- anh cúi sát mặt cô, có chút đe doạ ánh mắt vẫn tức giận vằn đỏ. Không biết từ bao giờ cô lại sợ đôi mắt ấy.
- Đừng ép tôi!
- Được! Em không ăn tôi cũng không ngại đút cho em ăn.- anh bắt đầu cầm bát nên.
- Không cần!
Cô thật sự hết cách với người đàn ông này, bá đạo bức người. Cô đành phải ăn mặc dù không muốn.
...
Đợi cô dùng bữa xong anh mới dịu đi chút ít...
- Xong rồi!
- Ừm!- cô gật đầu , đột nhiên nhớ tới việc chính , quay sang anh thái độ thỉnh cầu.- Tôi muốn về nước!
- Được! Ngay ngày mai,...a- anh gật đầu đồng ý vì can bản mọi việc đều đã xử lí xong, cô muốn về rất nhớ nơi đó.
|
Chương 7
...Bắc Kinh...... Cô và anh đáp chuyến máy bay lúc 7:00pm..
Anh trở cô về nhà trọ cũ , không ai nói lời nào, không khí im lặng bao trùm lên tất.
- Anh họ ở đây được rồi! - Cô lên tiếng phá vỡ không khí này.
Anh nhìn cô rồi nở một nụ cười đắc ý, anh dừng xe theo ý cô.
Băng đồng mở cửa bước ra ngoài cúi đầu chào anh Anh không nói gì chỉ nhìn theo dáng cô đi vào trong ngõ. Anh lại nở một nụ cười như nắm chắc phần thắng.
" Cô bé lì lợm! Anh đợi em .."- Anh thầm nghĩ theo như anh biết thì ở đây cô không có họ hàng hay bà con nào , cũng không có bạn bè thân quen gì. Không có chỗ ở cô chắc chắn tìm đến anh
..........................
Cô chỉ đến chỗ bà chủ chỗ trọ lấy ít quần áo và cái ảnh của Băng Di, còn những thứ kia cô đều không mang đi. Bà chủ chỗ trọ hoàn lại tiền thuê nhà cô đã đặt trước hai tháng sau. Với chỗ tiền đó cũng đủ để cô thuê một phòng trọ , nhưng giờ này đã tối rồi biết đi đâu tìm đây ? Cô không đi ra đường chính nữa mà đi đường ra phía đối diện. Trước tiên cần phải ăn cái gì đó đã
-Cho hỏi em dùng gì ?- Chị chủ quán hỏi cô với giọng êm dịu, lịch sự.
-Cho em mì xào!- Cô nhận thấy sự thân thiện từ người này chị ấy còn khá trẻ.
-Em chờ chị lát !- Chị ta chạy vào trong, trước khi đi còn quay lại nhìn cô cười tươi
Cô nhìn quanh hán , giờ là giờ cao điểm mà quán lại vắng tanh , chỉ có hai ba người
- Mì của em đây !-Chị ta đặt xuống bàn hai phần mì xào.
-Em không ăn nổi hai phần đâu ! - Cô nhìn hai phần mì xào rồi nhìn chị ánh mắt ái ngại.
-Chị làm luôn cho chị mà! Em ăn cùng chị nhé! - Chị nháy mắt nháy mắt tinh nghịch và ngồi xuống ghế đối diện.
-Dạ!- Cô cúi đầu đồng ý, mặt vẫn không nở một nụ cười.
Cả hai cùng ăn mì, cô ăn ở đáy lần đầu nên giờ mới biết mì ở đây rất ngon.
- Em đang tìm chỗ ở hả?- Chị nhìn Băng Đingf là biết ngay, con mắt nhìn người của chị chưa bao giờ sai.
-Ơ....em......
-Nhìn em là chị biết ngay à! Có việc gì cần chị giúp không ?
-Em tìm nơi trọ ạ!
-Oh! Vậy hả? Nhìn em chắc đang đi học đúng không ? Chị có thuê một căn nhà ở khu trung cư cao tầng cạnh đây! Chị sống một mình hơi buồn nếu em không chê có thể đến ở với chị cho vui!- Chị từ trước đến nay vẫn hoà nhã như vậy. Thú thật chị cũng rất quý những người sinh viên.
- Em ....
-Em không phải lo ! Cứ đến ở vói chị, nếu em không thích muốn chuyển đi cũng không muộn.
- Umk! Cảm ơn chị ạ!- Cô có vẻ áy náy , vì có thể làm phiền tới người ta.
- Thế nhé ! Chị tên Cẩm Tú ! - Cẩm Tú miền nở cười toe toét.
- em là Băng Đồng !- cô mỉm cười đáp lại.
Chính cô cũng không ngờ mình lại có thể cười lại.
- Năm nay chị 23 tuổi ! Chắc em cũng tầm 18 ,19 nhỉ?
- Dạ em 18 ạ! -"Cô chủ tính tiền !"- Giọng nói của vị khách ngồi bàn bên.
- Dạ ! Đến ngay!- Cẩm Tú quay sang đáp lời, rồi quạt lại nhìn Băng Đồng - Em đợi chị lát!
Băng Đồng cúi đầu ăn nốt chỗ mù trong đĩa , quả thật cô không ngờ mình lại gặp được người tốt như Cẩm Tú ở cáu nơi này.
************************************
Anh đợi mãi không thấy cô ra Liên hơi bực , tự mình đi vào kiểm tra.
Không có ai ?
Cô đã đi đường nào ? Anh không hề biết và cũng không lường trước được khả năng này. Cô đã đi đâu khi mà cô không có ai thân quen ở đây để nhờ vả?
Anh cảm thấy lo lắng , vòng xe đi tìm khắp các lẻo đường mà vẫn không thấy. Đã quá khuya cô có thể ở đâu được chứ ?
..........................
- Em để đồ vào tủ đi ! Ở đây chỉ có một phòng ngủ , 1 phòng bếp , 1 phòng khách nên em sẽ ngủ với chị. Để chị dọn dẹp chút. .... em đi tắm đi !
-Dạ !- Cô nhìn căn hộ nằm ở tầng thứ 20 này...... nó đẹp và rộng hơn chỗ trọ cô rất nhiều , đầy đủ tiện nghi , còn có ban công nữa.
Nhưng cô không thấy tấm hình nào của gia đình Cẩm Tú. Tấm nào cũng chụp một mình và có một tấm khiến cô phải thắc mắc. Một đứa bé tầm 10 tuổi ngồi ở xích đu , đây chả phải chiếc xích đu cô vẫn ngồi ở cô nhi viện sao ?
-Em vẫn chưa xếp đồ vào à ? Cần chị giúp gì không ?
Thấy cô vẫn ngồi nhìn mấy tấm hình trên bàn nên Cẩm Tú có chút nhắc nhở.
- Chị là trẻ mồ côi ?- Cô quay sang nhìn Cẩm Tú.
- Ừ ! Ba mẹ chị là ai chị còn không biết !- Cẩm Tú thừa nhận luôn mà không có ý chốn tránh cái quá khứ của mình.
Băng Đồng đột nhiên bước đến ôm trầm lấy Cẩm Tú, không khóc.
- Em cũng như chị ! Nhưng em biết mặt ba mẹ ! Em vó em gái! Nhưng nó ở đâu thì em chưa tìm được !
- Vậy hả ? Chị có thể nhận em làm em gái nuôi không ? - Cẩm Tú bắt đầu khóc , không ngờ gặp được người cùng cảnh ngộ.
- Được ạ !- Cô đồng ý ngay , dù sao cũng cùng cảnh nên cô thông cảm cho Cẩm Tú , ở Cẩm Tú có cái gì đó vô cùng trân thật và gần gũi.
- Tốt thôi ! Chúng ta sẽ là một gia đình nè ! Đi tắm đi ! Nhanh ngủ một giấc thức dậy sẽ quên hết buồn đau và làm lại từ đầu ! - Cẩm Tú cười típ mắt nhìn rất cá tính , nhí nhảnh cực.
************************************
Cả đêm không ngủ mệt mỏi ngồi dậy , Cẩm Tú đang làm bữa sáng trong bếp. Đêm qua cả hai tâm sự về mình suốt , Cẩm Tú rất thông cảm cho hoàn cảnh của cô , nhưng có một chuyện cô không muốn kể đó là chuyện của cô với Hiếu Thiên.
- Chị cần em giúp không ? - Băng Đồng bước tới mỉm cười lên tiếng.
- Em phải đi làn đu vs không ? Chị làm xong rồib! Em mau thay đồ ra ăn là vừa ! - Cẩm Tú quay lại nháy mắt cười tươi.
-Ưm.....- Cô quay bước trở lại phòng thay đồ.
Sau khi ăn sáng xong cô đi đến công ty trước còn Cẩm Tú thì dọn dẹp xong mới đi.
- Bye em ! Chiều em cứ về trước nhé ! Chị về muộn không phải đợi ! - Cẩm Tú tiễn cô ra cửa.
- Ưm ! Bye chị !
Cô nhanh chóng bước vào thang máy rồi đợi cho cánh cửa khép lại cô mới buông mình thở dài. Cuộc đời vẫn có không ít những người tốt như Cẩm Tú , chỉ là chưa có gặp qua. Cẩm Tú thật lạc quan , vui vẻ , còn cô thì sao ? Ủ rũ , lạnh nhạt , khép kín,... thạt bi thương.
.................
Đúng lúc đến cổng công ty cô và Hiếu Thiên đụng mặt nhau. Anh đã để ý thấy cô , vội vàng đưa xe cho bải vệ rồi chạy theo kéo cô lại.
Cô bị giật mạnh suýt chút ngã vào Anh , dương đôi mắt vô cảm nhìn anh , xem chút thắc mắc về thái độ của anh lúc này.
Em đã đi đâu ? - Anh gằn giọng , tức giận hỏi.
- Trần thiếu gia ! Anh muống tay tôi ra ! - Cô tiện lời nhắc nhở. Đây là cổng công ty nếu không muốn bị hiểu nhầm chỉ còn cách thoát khỏi đây , càng nhanh càng tốt.
Anh nhìn xung quanh , có biết bao con mắt tò mò đang kéo cô vào đại sảnh , đi vào thang máy dành riêng cho tổng tài..... Khi của khép lại , những ánh mắt kia cũng không còn anh mới tiếp tục chấp vấn.
- Tgar tôi ra ! - Cô hét lên , cố thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Anh.
- Được ! Nhưng em hãy trả lời tôi trước. Hôm qua em đi đâu? - Anh gặng hỏi.
- Đó là chuyện của tôi! Liên quan gì đến Anh ?
- Em .... Được thôi ! Tuỳ em ! - Anh quay đi , trả lại sự tự do cho cô cũng đúng lúc thang máy dừng lại , cánh cửa mở ra. Anh đút hai tay vào túi quần âu rồi dảo bước ra ngoài. Cô bặm môi nhìn theo bóng lưng cao lớn của Anh hai giây rồi cũng bước ra.
Cô thực sự không biết Anh rất tức giận đến mức nào đâu Thực sự anh rất tức giận , nhưng anh đã cói kìm chế không mạnh tay với cô.
******+++++++++++++++++++++*********
Hiện tại cả công ty đang đồn ầm lẻn về mối quan hệ giữa cô và anh , có người nói tốt cho cô nhưng cũng có người nói này nọ.
Cô uể oải khoác túi sách bước ra khỏi đại sảnh của công ty , những lời lẽ kia không làn cho cô chú ý cho lắm.
Hiện tại đã là 1h p.m ... Cô phải lên lớp vào buổi chiều nên việc cần thiết là phải ăn trưa đã.
Bước vào tiệm ăn đối diện cổng công ty , cô chọn cho mình một bàn cạnh lối ra vào.
- Cho hỏi , chị dùng gì ạ ? - Đó là một cậu phục vụ rất trẻ.
- Một cơm gà ! - Cô quay đi tránh ánh nhìn của cậu ta.
- Xin chờ một phút ! - Câij ta vào trong , thái độ có chút lúng túng vì lần đầu tiên gặp một cô gái xinh đẹp mà thờ ơ như cô.
Một lát sau....
Cậu ta quay lại vói đĩa cơm gà thơm phức , nóng hổi trên tay , đặt đĩa xuống trước mặt cô , cậu ta nở một nụ cười cực kool nhưng đáp lại sự nhiệt tình ấy vẫn là sự lạnh lùng của cô.
- Chúc bạn ăn trưa ngon lành ! - Cách xưng hô có chút thay đổi. Lúc này cô mới để ý cách nói của cậu ta , đưa mắt nhìn lại cô mới nhận ra cậu là con lai , cô nhận ra diều đó là vì màu mắt xanh biếc của cậu ta và cái dáng người Trung đích thực.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc nâu rồi cậu ta bối rối khi nhìn phải ánh mắt vô hồn của cô nên phải quay đi , bước vào trong.
Cô dửng dưng quay lại ăn nhanh phần cơm của mình.
******+++++++++++++++++++++++******
Cô chăm chú nghe giảng bỏ ngoài những gì xung quanh mình đang diễn ra. Vì nghỉ học 1 tháng liền nên cô phải cố hết sức để theo kịp bạn bè trong lớp.
- Bài học của chúng ta tạm thời dừng lại ở đây ! Tôi có chút việc với ban giám hiệu nhà trường , nén các bạn sẽ về sớm một chút! - Giảng viên Tô gấp tập giáo án , nhắc nhở chút.
- Húuuu! Ya ! Ya ! - Lớp cô là thế đấy, cứ thỉnh thoảng được về sớm chút là lại hú ầm , reo hò inh óc , còn cô chẳng rảnh rỗi thời gian đi chơi như các sinh viên khác , cô còn rất nhiều việc phải làm.
Nhanh chóng thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi lớp , ra về. Tầm giờ vẫn sớm cô có thể đến phu Cẩm Tú công việc ở quán ăn. Nghĩ vậy cô đi rất nhanh vì từ đây ra đến đấy cũng mất 20 phút đi bộ.
- Á! - Đó là tiếng la đồng thanh của cô và một người nữa.
Xấp giấy trên tay người kia bay tứ tung trên sàn , cô cúi xuống nhặt , không có một câu xin lỗi thoát ra khỏi cái miệng xinh xắn kia.
- Của bạn này ! - Cô đưa xấp giấy cho người đối diện , lúc này mới để ý , chính là cậu phục vụ ở hàng ăn lúc trưa , nhưng lúc này cậu ta khác hoàn toàn với ban nãy trong bộ đồ Tây Âu : áo vest trắng , quần Tây hộp trắng , thắt một chiếc calavat đen nhỏ nổi bật trên chiếc cổ áo sơ mi trắng ; đôi giầy bóng hàng hiệu.
- Nhìn đủ chưa ? - Cậu ta lên tiếng , đưa tay cầm lấy xấp giấy từ tay cô , miệng nở một nụ cười cực kool , rất cuốn hút ! - Chúng ta lại gặp nhau !
- Ưm .... - Vô quay đi , trong lòng tự thấy xấu hổ vì sự nỗ mãn vừa rồi.
Cậu ta đút một tay vào túi quần nhìn theo bóng lưng khuất dần nơi cuối hành lang của cô , miệng nở một nụ cười lạnh nửa miệng , xen chút thích thú.
•••••••••••**********************••••••••••
Cô đến phụ giúp Cẩm Tú công việc ở quán ăn , gần đây khách rất đông , càng ngày càng làm ăn tốt hơn. Cẩm Tú dự định thuê thêm người làm , cô thì sao cũng được vì quyền hành ở Cẩm Tú quyết định.
- Em để đấy chị rửa cho ! Em đã đi làm lại đi học giờ lại giúp chị. Em vất vả hơn chị rồi ! Nghỉ chút đi. Để đấy chị làn nốt cho.
- Em làm được mà ! - Cô cho số bát đũa vào chậu rửa.
..................
Cô cứ khép kín các mối quan hệ xã hội , vì cô không niết làm sao để tránh những mối nguy hiểm ngoài kia. Công tư phân minh đó là cách làm việc của cô. Cô chả chú ý đến xung quanh nên không hay biết anh cho người bám theo cô âm thầm bảo vệ.
- Thiếu gia ! - người đàn ông nghiêm trang trong bộ vest đen cung kính cúi đầu chào.
Anh ngồi ngả người ra ghế xoay trong phòng làm việc , tư thế thư thái nhìn người kia.
- Nói đi ! - Lamhj lùng lên tiếng.
- Dạ ! Tiểu thư lâm vẫn sống tốt , hiện tại cô ấy đang sống với một cô gái , cô gái đó có một tiệm ăn ở gần đây......- Người đàn ông kia thông báo với anh mọi chuyện liên quan đến cô.
- Được ! Làn tốt nhiệm vụ đi ! Cô ấy mà làm sao thì cái mạng ông không đền nổi đâu !
- Dạ ! Thiếu gia ! - Người đàn ông kia cúi đầu nhận lệnh và quay người bước ra ngoài.
Anh nhắm mắt lại và tưởng tượng đến hình ảnh cô thờ ơ , lúc nài cũng né tránh người khác.
- Cậu rảnh quá ha ! - Giọng nói ai kia khiến anh mở trừng mắt.
Lại là Thái Lăng , cái tính vào phòng người khác không gõ cửa , không được sự cho phép của anh vẫn không thay đổi.
- Ngồi đây nhàn hạ ! Đua cho móng một đống việc kêu đi giải quyết ! - Thái Lăng nằm trên sofa thở dài than vãn.
- Về rồi à ! - Anh Lạnh lùng hừ giọng.
Con người anh là thế , lúc nào cũng lạnh lùng , khó đoán , có phần Bí hiểm..... làm cho người khác phải sợ.
- Ưm ! À ! Băng Đồng đâu rồi ? - Thái Lăng chọt liếc mắt nhìn qua bàn làn việc của cô.
- Cậu hỏi làm gì ? - Anh gằn giọng khó chịu. - Thôi ! Thôi ! Mình chỉ hỏi thăm cô ấy thôi ! Đừng nghĩ oan cho mình ! - Thái Lăng cười toe khi nhìn thấy ánh mắt màu hổ phách sắc liếc kia thì đừng có khiêu khích.
Hai anh là bạn nối khố nhưng Thái Lăng luôn sợ Hiéu Thiên vài phần.
Cuộc sống vẫn đúng quy luật của nó vì lúc này sóng vẫn yên , biển vẫn lặng.
|
Chương 8
Cô phải đến công ty sớm hơn một chút vì hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị vô cùng quan trọng, là một thư kí riêng cô phải có ý thức trách nhiệm trong công việc.
Nhìn qua đồng hồ ở đại sảnh công ty, lúc này mới 6h sáng nên chưa có nhiều người đến làm. Cô nhanh chóng đi nên phòng làm việc của mình. Lúc này trước mắt cô là hình ảnh thư kí Linh Lm đang ngồi trên ghế của Tổng giám đốc., ánh mắt mê luyến nở nụ cười đầy tham vọng, tay cầm tấm hình đóng khung trên bàn anh ngắm nhìn.
- Tổng giám đốc! Anh phải là của em! Của riêng em!
Cô chứng kiến tất cả qua khe cửa khép không kín, là một người vô cảm nên cô không có phản ứng gì. Cô biết điều đầu tiên là nên tránh người phụ nữ mưu mẹo kia, cô không muốn bị dính vào mấy chuyện vớ vẩn.
Đang định bỏ đi coi như chưa nhìn, chưa nghe thấy điều gì thì ánh mắt của Linh Lam lại đụng trúng người cô. Cô ta vội vàng đứng dậy, chạy đến cửa kéo cô vào trong và khóa trái cửa lại, mặc kệ cô có thấy gì không.
- Cô nghe nén?- Linh Lam quắc mắt nhìn cô giận dữ, ánh mắt sắc lẻm như muốn xé xác cô tới nơi.
- Tôi không quan tâm!- Băng Đồng đáp lại với thái độ thản nhiên hết mức.
- Cô nói dối! Cô đã nghe thấy hết đúng không?- Linh Lam gằn giọng, từng bước dồn cô vào tường - Tôi nói cho cô biết! Đừng tưởng làm thư kí riêng mà lợi dụng cơ hội ve vãn anh ấy! Bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi không đừng trách tôi!
- Vô vị!- trên mặt cô chẳng có biểu hiện gì cho thấy cô sợ sệt, mắt nhìn Linh Lam một lượt rồi buông một câu chán nản.
- MÀY!- " Bốp" Linh Lam giơ tay tát vào má trái của cô.- Đây là tao cảnh cáo! Mày đừng có tranh giành với tao! Nhớ lấy.
Linh Lam vùng vằng mở cửa bỏ ra ngoài.
Cô thở dài, thật khó lường trước được, má trái đã hằn đỏ năm ngón tay của Linh Lam . Cô bước vào nhà vệ sinh trong phòng làm việc, dùng nước để xoa dịu đi cái tát vừa rồi. Tại sao cô luôn phải chịu đựng tất cả chứ?
❤ . ...............................❤
Mặc dù cố che dấu nhưng má trái cô vẫn còn đỏ ửng, anh đã nhìn ra sự khác thường trong cuộc họp. Cố kìm nén để không tra hỏi cô ngay tại đây, anh tiếp tục cuộc họp cho đến khi kết thúc. Cô xin phép về phòng làm việc trước, anh cũng bỏ đi luôn.
Lúc này anh đang nhìn cô chằm chằm, nếu như anh biết chuyện gì xảy ra thì hay biết máy.
- Xảy ra chuyện gì?- anh nâng mặt cô lên nhìn kĩ lại lần nữa.
- Không sao!- cô gạt tay anh ra... Quay mặt né tránh.
- Tôi đang hỏi em đấy!
- Tôi trả lời rồi!- cô đi về phía bàn làm việc.
Anh phát bực nên được với cái kiểu cứng đầu, ương bướng của cô. Anh tiến lại phía tủ thuốc nhỏ treo tường, mở tủ lấy hộp thuốc mỡ, nhanh chóng đến trước mặt cô, vươn tay giữ chặt mặt cô không cho nhúc nhích , tay kia lấy thuốc xoa nhẹ nên má cô. Cô càng muốn thoát khỏi tay anh thì anh càng giữ chặt hơn.
- Im nào!
Cô bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi. Từ trước đến nay cô không sợ bất cứ thứ gì chỉ có một thứ đó là...anh .
- Được rồi!-anh buông cô ra!- Anh mang hộp thuốc để vào vị trí cũ rồi quay về làm việc của mình.
Căn phòng lại chở về sự im lặng, chỉ còn tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím.
" cốc ...cốc...cốc..."
Tiếng gõ cửa vang nên phá vỡ không gian ngột ngạt này .
- Vào đi. - Anh lên tiếng mắt vẫn không thôi nhìn vào màn hình của mình.
Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, cư nhiên đến trước mặt anh, nhẹ nhàng đặt tách caffê lên bàn, cô ta lên tiếng:
- Tổng giám đốc! Em mang caffe cho anh.!
Anh nhìn người trước mặt và liếc qua ly caffe đen đang tỏa khói kia.
- Ta cho gọi cô sao?
- Dạ ....em....em .... Là em...
- Mang ra đi! Tôi không thích uống caffe đen! Mang đi!- Anh lại tiếp tục công việc của mình, mặc kệ Linh Lam đang đứng chôn chân tại chỗ trước bàn làm việc của mình.
Cô ta liếc nhìn Băng Đồng một cái cháy xém người. Tức giận cầm ly caffe mang ra ngoài...
Vừa vào đến phòng chờ, cho bực mình đổ ly caffe vào thùng rác, giận dữ nghiến răng ken két.
- Băng Đồng! Tao ghét mày! Tại mày mà tổng giám đốc mới lạnh nhạt với tao! Aaaaa!!!!!
❤ .....................❤
Chiều nay cô về sớm hơn nên có thời gian đến phụ Cẩm Tú. Khách trong quán rất đông mặc dù thuê tham hai người làm nữa vẫn tối mắt tối mũi. Chạy ngược, chạy xuôi.
- Bà chủ! Cho hai cơm chiên!- tiếng gọi của khách.
- Có ngay! - Cẩm Tú tất bật xào nấu, quay sang nhìn tiểu Hương -Tiểu Hương mang cho chị hai cái đĩa.
- Dạ!- Tiểu Hương đặt hi cái đĩa ra bàn và quay vào tiếp tục rửa bát.
- A Hùng! Em mang đồ ăn ra bàn cho khách hộ chị!- Cẩm Tú nhanh chóng xào nấu, nở một nụ cười tinh thần, đưa tay quyệt giọt mồ hôi trên chán.
- Cẩm Tú rất mừng vì cửa hàng làm ăn ngày càng phát đạt, đối với cô lao động là vinh quang .
Băng Đồng vừa đặt túi vào trong tủ đã quay ra giúp mọi người một tay.
- Cẩm Tú! Để em phụ chị!
- Cẩm Tú em về sớm thế?- Cẩm Tú đưa mớ rau thơm cho cô nhặt .
- Em không đi chơi với lớp mà về sớm thế?-cô nhanh nhảu nhặt mớ rau thơm trên bàn.
- Em thật là.....- Cẩm Tú ngưng chút quay sang cô có ý trách móc.- Tí nữa đóng cửa, hai chị em mình đi siêu thị nhé.
- Ưm.....
- Này ! Cô chủ xinh đẹp ơi! Cho tôi hai phần cánh gà chiên giòn.- cũng có những vị khách vui vẻ nói đùa thế đấy.
- Xin chờ chút!- Cẩm Tú cũng đoe toét bắt tay vào công việc .
|