Đại Boss Trẻ Con Cực Kỳ Yêu Vợ
|
|
Đại Boss Trẻ Con Cực Kỳ Yêu Vợ
Tác giả: HanaKisuke Chương 40: Phải chuẩn bị kỹ càng nha anh “Nhã Ái...anh muốn em...” Tối đêm nào đó, Đại Kỷ tắm rửa xong, thấy Nhã Ái đang mặc chiếc đầm ngủ ngắn cũn cỡn, khoe hết thảy những cái gì cần cần khoe, chỗ nào cần che thì che, chỗ nào không che thì thấy hết...Nói thật, khiến yết hầu anh cứ lên xuống không ngừng. Cũng đã đủ lâu để họ không “làm” rồi. Thừa dịp hôm nay Thiên Toàn đi cắm trại qua đêm ở trường, anh tận dụng hết cơ hội đòi lại công bằng. Vòng tay qua người vợ, hôn tai vợ và rồi thì thầm thật khẽ: “Có được không?”
“Vâng...” Mặt Ái Ái hơi phiếm hồng, khẽ gật đầu, cô cũng rất mong chờ...
Anh lập tức kéo cô lên giường, nhưng chưa kịp làm gì...
Điện thoại réo...
Ai kia trẻ con nhìn số điện thoại, đè dục vọng đang bùng lửa xuống, bắt máy nghe: “Tiểu quỷ, con có việc gì?”
“Baba, cho con nói chuyện với mama đi!” Giọng nói non nớt của Thiên Toàn reo lên, thật sự muốn kể cho mẹ nghe hết những gì hôm nay đi cắm trại, đặc biệt lại là đi cùng bạn mới quen Kì Như a~
“Mai được không? Mama con bây giờ có việc bận.” Nói xong, Đại Kỷ cúp máy cái cụp.
Rồi lại mới thò chân lên giường, chuẩn bị ôm ấp bảo bối khởi trận thì điện thoại lại reo.
“Baba! Baba quá đáng!! Con muốn mama nghe máy! Baba đưa máy cho mama đi!!” Thiên Toàn uất ức tận cổ gào lên, bé muốn mama nghe máy, baba nghe máy thật làm mất hứng!
“Im!!” Dục vọng lần thứ 2 bị tắt làm Đại Kỷ bực bội, cúp máy cái cụp, đưa số điện thoại của thằng bé ngoan Toàn Toàn vào danh sách đen.
“Anh à...con nó...” Nhã Ái chưa kịp nói gì thì thấy sắc mặt đen sì của chồng nên đành im miệng.
Mới vừa đặt tay xuống giường, điện thoại reo...
“Ai đấy!!” giọng Đại Kỷ khàn khàn gào lên.
“Dạ, tôi là trợ lý Hoàng, Giám đốc, có hơi phiền khi tối gọi cho anh, nhưng mà tôi cần hỏi ý kiến của anh về mặt hàng mới để liệt vào danh sách cho ra thị trường tiêu thụ...” Hoàng Tố nhà ta đang nằm cạnh Kì Bách, nhưng trên tay anh lại là 1 cái laptop làm việc.
“Có Kì Chủ tịch ở đó không? Đưa máy cho Kì Chủ tịch giúp tôi.” Đại Kỷ nhẹ giọng hỏi.
“Có.” Hoàng Tố ngơ ngơ mặt đưa điện thoại cho Kì Bách, anh chàng mặt than kia cũng không ngần ngại đón lấy nghe. Chỉ 1 chốc sau, Kì Bách đã được hiểu thêm tính cách Đại Kỷ. Qua điện thoại, Đại Boss nhà ta kể ngắn gọn nỗi khổ của mình, rồi kết thúc bằng 1 câu:
“Làm ơn anh có hiểu thì bắt Kì Phu nhân nhà anh đừng gọi hỏi tôi vào tối như thế này nữa, tôi thật sẽ chết.”
Xong rồi cúp máy cái cụp...
Đại Kỷ đã được nghe tiếng đồng ý, tức là không còn ai làm phiền nữa. Nhưng chưa được bao lâu thì điện thoại Nhã Ái reo...là của Tống gia...Thật không tin nổi giờ này còn gọi nhà họ Đại làm gì...
Đại Kỷ không đợi Nhã Ái cầm máy, lập tức ấn nút tắt nguồn cả 2 máy, rồi nhét vào tủ, khóa lại.
Anh bây giờ mới nhào lên giường, nhưng mới vừa chống 2 tay xuống...
Chuông cửa reo...
.
.
.
Ra ngoài xem mới biết chỉ là nhân viên tiếp thị...
“Đại Kỷ, bình tĩnh, anh hãy bình tĩnh...”
“U oa!!! Bảo bối ơi!!! U oa!!! Anh đã làm gì nên tội!!?”
Nhã Ái xoa đầu cái người khóc bù lu bù loa trong lòng cô, Đại Kỷ thật không ngờ có chuyện này thôi mà làm anh chết lên chết xuống thế này....
|
Chương 41: Hủ ở khắp mọi nơi “Haha, Kì Chủ tịch ăn nhiều 1 chút đi!” Một người đàn ông mỉm cười, gọi bồi bàn tới đưa menu, gọi tiếp những món ăn hảo hạng đặt xuống bàn. Kì Bách nhìn mớ thức ăn này, nheo mắt, rồi lại liếc sang đối tác làm ăn. Tự hỏi: Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao Trần tiểu thư lại có ở đây?
“Trần Chủ tịch, tôi mong là ông vào thẳng vấn đề, về hợp đồng của công ty chúng ta...” Kì Bách nhìn mớ thức ăn ngày càng nhiều trên bàn, dạ dày anh không tốt, nên ăn rất ít.
“Kì Chủ tịch bỏ việc đó qua 1 bên đi! Xem này, đó là con gái tôi! Nó rất thích cậu đó!” Người đàn ông cũng không ngại ngần mà mai mối cho nhân duyên này. Con gái đầu lòng của ông là đứa con gái xinh đẹp nhất, khiến ông hài lòng nhất, rất dịu dàng thục nữ, ai ai cũng không vừa lòng, thế mà có mỗi Kì Bách lại dính mắt xanh của cô bé, đương nhiên ông cũng không muốn bỏ qua miếng mồi béo bở như thế.
“Cha!” Cô bé đỏ mặt, Kì Bách vừa nhìn đã biết là cô bé này mới vừa tròn 19 thôi. Nhưng thật tiếc, anh năm nay đã gần 34.
“Trần Chủ tịch, nếu là về công việc, tôi rất hân hạnh, còn về việc này, thật lòng xin lỗi.” Kì Bách còn hàng trăm hàng ngàn công việc, làm sao mà rỗi hơi ngồi đấy coi 2 cha con thi nhau diễn tuồng chán phèo trước mắt anh thế này chứ?
“À...không khí có hơi căng thẳng nhỉ? Thôi, cậu cứ ở lại đi! Tôi để dành thời gian cho 2 người. Con gái, cố lên!” Ông ấy vốn là người hoạt bát quá mức, chuyện gì cũng phải do mình giải quyết mới được. Về người này Kì Bách có chút tôn trọng, anh cũng vì điều đó mà ngồi lại 1 chút.
Tuy nhiên, không khí của nhà hàng chỉ vang mỗi âm nhạc, còn lại 2 người đều không nói gì.
Chợt điện thoại Kì Bách réo làm đứt không khí căng thẳng. Anh xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
“Anh đi đâu giờ này chưa về hả!!!” giọng bên kia đủ để màng nhĩ Kì Chủ tịch bị thủng cả chục lỗ, người đầu dây bên này mới ý thức được mình đã đi quá lâu, để bảo bối Hoàng Tố phải lo lắng rồi.
“Anh ra ngoài với đối tác 1 chút, an tâm, tắm rửa sạch sẽ đợi anh.” Kì Bách mỉm cười, không quên chèn vào vài câu gợi tình.
“Im ngay!! Anh bây giờ ở đâu? Tôi đi đón!” Nghe tiếng lộc cộc bên kia thì Bách nhà ta biết ngay là vừa làm việc vừa gọi điện cho anh, tự dưng phải thở dài. Cái người ngốc nghếch này. Không phải anh nói mọi thứ để anh lo rồi sao? Cứ thích tối là chăm đầu làm việc? Hay Hoàng bảo bối này là M hả?
“Anh biết rồi, anh sẽ về ngay thôi, em tắt máy ngủ đi.” Kì Bách lòng ngập hạnh phúc. Từ khi 2 người quen nhau, anh quyết định bắt Hoàng Tố về bao ăn bao ở, tính từ đầu tới nay đã tăng 4 kg, trong lòng ngập tràn vui mừng. Hoàng Tố giờ đã đi đi về về nơi anh ở như nhà của mình. Tiểu tử ngốc cùng anh đã ra mắt gia đình, lúc đầu nhà họ Hoàng bị sock đến mức có người nghe tin xong ngất xỉu, nhưng rồi thuận buồm xuôi gió, không ai phản đối mối quan hệ này. Nhà anh có tư tưởng phóng khoáng hơn, mới vừa nghe tin con trai duy nhất có người yêu là con trai, mẹ anh cùng chị anh đã nhảy cẫng lên vui mừng, cha anh cũng gật gù, thậm chí còn hỏi định bao lâu mới kết hôn khiến Hoàng Tố 1 phen thử áo cưới.
Nhưng rồi họ chỉ đeo nhẫn cưới khi về nhà, còn công việc, Hoàng Tố nhất quyết không đồng ý cho phép 2 người đeo nhẫn, anh nói điều đó làm ảnh hưởng đến mọi người trong công ty, sẽ nháo nhào, nhất là trong khoảng thời gian này lại càng không được. Nhưng anh biết, tiểu tử ngốc ấy sẽ ngại khi mọi người hỏi mối quan hệ này. Nên cũng mắt nhắm mắt mở đồng ý.
“Nhớ về sớm, tôi đợi.” Nói rồi, Hoàng Tố cúp máy cái cụp, khiến khóe môi Kì Bách không ngừng nhếch lên. Cảm giác có người đợi anh về nhà thật tuyệt.
“A...ưm...Kì tiên sinh...” cô bé ngồi đằng kia thấy anh quá lâu, nên đi lại hỏi, tiếc thay, cô bé lại thấy ánh mắt dịu dàng của Kì Bách, tự dưng có dự cảm không lành. Cô là hôm nay ăn mặc, trang điểm rất đẹp chỉ vì anh. Nhưng đôi mắt anh chưa 1 lần nhìn lấy. Chỉ có cú điện thoại đó khiến anh trở thành lột xác thành 1 con người khác, không còn lạnh lùng khó gần, chỉ còn ôn nhu lưu tình.
“Thật tiếc quá, gửi lời chào của tôi tới Trần Chủ tịch giúp.” Chưa kịp bỏ đi, anh đã bị cô bé níu lại, anh cũng biết mà đứng lại nghe lời nói của Trần tiểu thư.
“Em thích anh!”
“Thật xin lỗi, vợ tôi đang chờ ở nhà.”
Anh cắt ngang lời tỏ tình của cô bé mà không hề chần chừ, liền đó lấy từ cổ ra sợi dây chuyền có móc 1 chiếc nhẫn bạc khắc chữ “Hoàng Tố” để chứng minh, khuôn mặt hết sức nghiêm túc. Cô bé nghe xong, biết anh không nói đùa, như sét đánh ngang tai, bàn tay giữ anh lại cũng vơi dần đi. Kì Bách cúi đầu chào cô bé, rồi nhanh chóng chạy đi thật nhanh, anh là vậy.
Nhưng anh là không biết....cô bé là hủ....thích anh là cho có, thực chất dụ dỗ để đưa anh về làm thụ cho anh trai....Cả nhà cô bé dường như không biết điều này....
Nên nhìn thấy tên của đàn ông trên chiếc nhẫn của anh, hết sức phấn khởi, ngay đó buông tay anh ra, thậm chí còn lấy khăn chấm chấm nước mắt, cảm giác như hoa hòe lá cỏ gì xung quanh cô bé...
Hoàng Tố: Sao tui lại gọi đúng lúc đó a~~ Tui muốn nhìn thấy Kì Chủ tịch bị đè!!! >0
Kì Bách: Hửm? Em nói muốn nhìn ai bị đè ^_^?
Hoàng Tố: Dạ không... Ọ.Ọ Tôi nói tôi muốn bị đè...
Ngay đó, mặc kệ đang ở phòng khách, Hoàng Tố bị đè thật...
|
Chương 42: Đừng đùa chứ “Mama!!! Baba nhìn trộm con tắm!!!” Thiên Toàn không mặc đồ chạy ra ôm chầm lấy mẹ, nước mắt nước mũi tè le, thằng bé đang tắm trong bồn với vịt thì thấy Đại Kỷ đứng ngoài cửa - thực chất là lấy khăn lau mặt, 4 con mắt đụng nhau...sau đó thằng bé ré lên.
“Hả?” Nhã Ái ngồi xem phim, nghe con trai nói vậy cảm thấy thật buồn cười, ngày nào 2 cha con cũng tắm với nhau, sao hôm nay mới ré lên thế này? Cô choàng tay ôm thân hình nhoi nhoi, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho thằng bé, mặc đồ lại cho bé. Thiên Toàn bảo bối cũng rất biết điều, 2 tay ôm lấy mẹ, cười khì khì.
“Mama, con bị baba nhìn lén khi tắm, sau này sẽ không gả cho ai được phải không?” Thiên Toàn cọ cọ má với mẹ, uất ức nghẹn trào.
“Hả?” Nhã Ái hết hồn, đây có phải thằng bé mới 7 tuổi không đấy? Liền đó ôm con, hỏi: “Sao con nói vậy?”
“Mấy bạn nữ trong lớp con nói vậy á! Nên sau này con sẽ không gả cho ai được phải không mama?” Thiên Toàn thút thít rồi. Bé không ngờ baba nhìn lén bé khi đang tắm. Sau này chắc chắn sẽ không có bạn nào thích bé nữa...Nhã Ái chưa kịp giải thích...
“Nếu sau này con không thể gả, an tâm, baba sẽ nói Lục Tư cưới con.” Đại Kỷ từ đâu chui ra, vỗ đầu thằng bé, đắc chí mỉm cười. Cơ mà anh chỉ nói đùa, nhưng Đại Thiên Toàn nghe thành thật, nghĩ lại thấy cũng đúng quá đi, Kì Bách với Hoàng Tố còn cưới nhau được! Vậy đi! Nếu sau này không có ai đòi cưới Thiên Toàn, thì Toàn Toàn này sẽ đi kiếm Lục Tư đòi gả! Nghĩ xong xuôi, thằng bé toe toét, nhảy xuống lòng mẹ, chạy lại chỗ điện thoại bàn, gọi cho nhà họ Hào.
“Mẹ nuôi ơi! Cho con nói chuyện với Lục Tư đi!” Thiên Toàn tươi rói, bé là phấn khởi a~ Rất phấn khởi a~
Lục Tư bên này mới vừa chơi đàn cùng em gái thì bị mẹ gọi giựt, nên tâm trạng có chút không vui. Cuối cùng cầm lên thì nghe chuyện trời đánh thánh đâm...
“Lục Tư nè, hứa rồi nha, sau này lớn lên chúng ta sẽ cưới nhau nha!”
Điện thoại đang bật loa ngoài, đặc biệt đang ở phòng khách có đầy đủ người nhà...Tống Hoa nghe xong, rớt hẳn vá xới cơm...Trạch Quan đang xem tivi như thể vừa bị sét đánh, còn Vân Tử thì đệm trúng phải nốt trầm kéo dài....3 đôi mắt đều chĩa về phía Tiểu Tư.
Nói xong, Thiên Toàn cúp máy, để lại Lục Tư đứng im re...
Đừng đùa chứ...hôm nay sư huynh ăn nhầm cái gì à?
|
Chương 43: Tình tay 3...Khoan, để tính lại Một buổi sáng đẹp trời nọ, nơi mà chim ríu rít hót vang ngoài sân, một cô gái ngồi đan áo, đúng nghĩa của thục nữ. Cô gái ấy chính là chị của Kì Bách - Kì Tuyết Nhi. Gia nhân trong nhà đứng đó nhìn cô, thấy bóng lưng cô đơn của cô, tự dưng lòng quặn đau. Tuyết Nhi từng có 1 mối tình hạnh phúc, nhưng ông trời cho cô một, lấy lại 2, cô mang thai Kì Như cũng là lúc anh ta mất tích, đến khi cô gặp lại anh ta thì trên tay anh ta đã bồng 2 đứa con, đeo nhẫn hẳn hoi, phía sau còn là 1 cô gái khác. Lúc đó, Kì Như chỉ mới 1 tuổi, không nhận ra khuôn mặt của cha. Con bé cứ hỏi: “Cha con đâu hả mẹ?” Thật khiến cô như bàng hoàng, Tuyết Nhi không ngờ mình chỉ là người thứ 3, anh ta đã có gia đình, đã có con....giờ là lúc anh quay lưng bỏ mẹ con cô. Kể từ đó, Tuyết Nhi chỉ còn có Kì Như là bờ vai bé nhỏ.
“Mẹ ơi!” Giọng Kì Như yếu ớt vang lên, cô bé dùng bàn tay nhỏ nhắn gạt đi nước mắt của mẹ, cô bé đi học đã về, thấy mẹ ngồi đan áo mà khóc đến lòng quặn đau. Bé cũng đã biết cha mình là người thế nào, mẹ không hận cha cũng là người bao dung lắm rồi, cha bé chưa 1 lần thăm cô bé cả, có lẽ cũng đã quên mất mình có 1 đứa con rồi chăng? Bé yêu mẹ, mẹ Tuyết Nhi của bé đã cực khổ sinh bé ra, bé mang dòng máu của người đàn ông lăng nhăng, mẹ không ghét bé, mẹ cũng chưa từng phàn nàn bé là con của người phản bội mẹ. Bởi vậy, thấy mẹ khóc, bé cũng chỉ tự hỏi sao bé không phải con trai? Để bé lớn, để bé bao bọc che chở cho mẹ?
“Như, con về lúc nào vậy? Hôm nay ở trường vui không?” Tuyết Nhi giật mình, rồi lau vội nước mắt mà mỉm cười.
“Hihi, vui lắm! Có Thiên Toàn chơi chung với con, còn có cả Lục Tư và Vân Tử nữa!” Cô bé nhớ lại hôm nay đã vui như thế nào, toe toét cười, sà vào lòng mẹ. Tuyết Nhi nhăn mặt, sao cái tên này quen quen? Nhất thời cô không nhớ ra. Hay là đã tới tuổi già rồi? Thôi đi, cô không muốn mình mau lớn đến thế! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại...cô hơn Kì Bách 1 tuổi...năm nay 35 rồi...
“Vui đến thế có thể kể mẹ nghe không?” Tuyết Nhi nắm tay con đi vào trong nhà, tâm trạng phần nào được gỡ rối. Cô phải vì con mà tiếp tục mỉm cười bước tiếp, người đàn ông đó ư? Cô đã quên mất khuôn mặt anh ta như thế nào rồi, giọng nói anh ta ra sao, cô cũng chẳng thể nhớ nỗi nữa là, tên anh ta? Thật tệ quá, cô chỉ độc nhất nhớ được cô có con tên Kì Như, còn lại cô chẳng nhớ gì hết.
“Hôm nay Thiên Toàn nói với cả lớp là Lục Tư sẽ cưới bạn ấy...” Tự dưng nói đến đây, Kì Như bĩu môi, bộ dạng không vui lắm làm Tuyết Nhi cùng gia nhân trong nhà hơi lo lắng. Hình như đây là tên của con trai mà...nhưng mà chủ yếu là...sao cô bé lại buồn?
“Con muốn cưới Thiên Toàn cơ...” Cô bé nước mắt lưng tròng, thật sự không hiểu từ “cưới” với “gả” nó khác nhau thế nào mà lại...
Rầm!!!
Sét đánh ngang mông...à không...ngang tai mọi người trong nhà, tất cả phải tự hỏi, đây là Kì tiểu thư thục nữ đáng yêu của họ sao? Không thể nào 1 tiểu thư mà đòi ”cưới” 1 cậu bé hết! Không thể nào! Gia nhân đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy nhìn hướng Tuyết Nhi, mong cô đừng cho phép việc này xảy ra, còn chưa biết mặt thằng bé kia thì không đời nào họ chấp nhận việc này! Trả lại cho họ 1 bóng hình đáng yêu dễ thương đi!!!
Nhưng vô ích, Tuyết Nhi thật sự đã hóa đá...
|
Chương 44: Sự khác biệt Đại Kỷ cùng trợ lý Hoàng được đi công tác 1 tuần để hoàn thành hợp đồng bên Anh Quốc, lúc đầu Đại Boss rất vui vẻ tiếp nhận, và nhanh chóng đón máy bay sang thẳng Anh ngay lập tức. Nhã Ái nghe tin chỉ mỉm cười, chỉnh chu quần áo chồng cho đàng hoàng, rồi nhón chân hôn vào má anh, thủ thỉ: “Đi sớm về sớm nhé anh.”
Thiên Toàn đứng kế bên cũng bắt ghế leo lên, nhưng chỉ tới cằm của cha, mặc kệ, 2 tay chụp lấy khuôn mặt tuấn tú của Đại Kỷ, đưa môi “chụt” 1 cái rõ to, rồi cười hì hì: “Baba, nhớ về sớm nha! Con sẽ mong baba lắm đó!”
Đại Kỷ hôn lên trán vợ, xoa đầu con 1 cái, cười tươi rói: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt!” Nhìn baba lên xe hơi, rồi vụt đi rất nhanh, Thiên Toàn mỉm cười vẫy tay thật cao để baba thấy, đến khi chiếc xe màu xám bạc mất bóng, mới hạ cánh tay xuống. Lần đầu tiên bé biết cảm giác không có baba ở nhà nên cũng có chút hào hứng, Nhã Ái trước đây cũng có lần thế này rồi nên đã quen.
Bé leo xuống ghế, nhanh chóng khoác cặp vào, rồi mỉm cười toe toét, nãy giờ là cố nén thời gian đi học lại để tiễn baba đi. Nhã Ái cúi người, cụng trán con 1 cái: “Buổi sáng tốt lành, cục cưng.”
“Dạ! Mama cũng vậy nha! Moa!” Bé hôn lên trán mama 1 cái, rồi chạy đi học 1 mình. Nhã Ái nhìn bóng con đã khuất, nghĩ lại mình cũng nên đi dọn dẹp lại phòng ốc.
Vẫn như mọi ngày, học, chơi rồi lại tranh tài...cả ngày rất bình thường, được Kì Bách hậu hĩnh đón cả 4 đứa trẻ về - tính luôn Kì Như đã nhập bọn, duy chỉ có Hoàng Tố không có mặt. Vân Tử thấy mẹ Kì không có, nên có chút buồn buồn, lần nào đi học về cũng thấy Hoàng Tố giang tay đón bé, giờ đã mất tiêu, đã vậy còn phải chờ hẵng 1 tuần cơ...
“Nè, mẹ Kì với cha Đại nhà sư huynh đi đâu vậy?” Lục Tư nắm tay em gái, quay sang hỏi Thiên Toàn.
“Công tác bên Anh Quốc á! Có cả mẹ Kì luôn!” Thiên Toàn mỉm cười.
“Vậy à...Tử Tử, Toàn Toàn à, đừng có buồn nha...cha mẹ sẽ sớm về thôi...” Kì Như nắm tay Vân Tử an ủi.
Thiên Toàn vậy mà vẫn chưa hiểu ý nói của Kì Như là gì, mà cậu bé Lục Tư kia hiểu cũng chẳng rảnh giải thích.
Cho đến khi về nhà...
“Con về nhà rồi!” Thiên Toàn thấy nhà trống vắng lạ thường, bình thường, ngoài cửa sẽ có đôi giày da vứt lung tung, khiến bé phải nhặt lại bỏ lên kệ giúp, lúc đó mới chạy vào, thấy bóng dáng cao lớn kia còn mặc vest ôm mama, cười tươi rói nhìn bé. Nhưng bây giờ chỉ có mama đang bày đồ ăn trên bàn, và vẫn câu nói quen thuộc: “Con đi tắm đi.”
Lòng có gì đó thiếu đến mức khó hiểu, bé vào nhà tắm, mới chợt nhớ thường cũng sẽ có baba vào, cùng nhau cởi đồ, rồi cùng nhau lấy vịt thả vào bồn tắm. Baba dù có bận đến đâu cũng sẽ cùng bé tắm. Nếu không cùng tắm, bé cũng sẽ nghe tiếng tivi mà biết rằng baba đang ngồi xem ngoài sofa. Nhưng giờ nhà im lìm, cả tiếng chén dĩa của mama bày ra, bé còn nghe rất rõ.
Nhìn con vịt của riêng bé bơi 1 mình, bé nhìn xuống đất, con vịt lớn hơn 1 chút đang nằm dưới đất, chỉ vô tri vô giác ở đó, tự dưng bé thấy lòng quặn lại, nhoi nhói khó chịu. Bé co người rồi trong bồn tắm, tay chọt chọt vào mỏ con vịt nhỏ.
“Nhớ baba quá...”
Tắm xong, bé được mama đem đồ tới cho mặc, rồi ra ăn cơm. Nhà 3 người ăn, bây giờ chỉ mỗi bé và mama, không có cái miệng của baba, thật không có chút vui vẻ nào. Nhã Ái nhìn con buồn thiu, cũng phải đau, nhưng biết làm sao đây? Cô không thể gọi cho Đại Kỷ được, anh đã tắt máy, giờ này không biết anh đã tới chưa. Hay là anh còn đang họp hành làm việc? Công việc đó kéo dài hết cả 1 tuần....cũng khiến Nhã Ái cô đơn.
Bé ăn rất ít, rồi đánh răng, phụ mama dọn dẹp, bỏ vào phòng khi mama đi rửa chén. Nhìn trên giường, có baba ở nhà, bé sẽ thấy cái thân hình to bự nằm chiếm gần hết cái giường bé nhỏ, cực kỳ xộc xệch, lười nhác mà nhấn điều khiển chuyển kênh. Mà bây giờ, màn hình tivi tối đen, trên giường gọn gàng. Bé nhớ, nếu là lúc này...bé sẽ cùng leo lên giường với baba, sẽ tranh nhau 1 cái điều khiển, sẽ bắt baba phải nhường kênh cho mình. Giờ baba đi rồi, bé cũng đã giành được cái tivi rồi, nhưng mà...bé không có hứng thú xem chút nào. Bé sụt sịt mũi, nhưng baba dặn, là con trai nhất định không được khóc, bé lúc này sẽ nghe lời mà không khóc.
“Cục cưng, con không xem phim à?” Nhã Ái nhìn con buồn bã, nên ôm lấy con, hôn má con.
Thiên Toàn gật đầu.
“Vậy chúng ta đi ngủ nhé!”
Lại gật đầu.
Nhã Ái nhìn con tự động chạy lên giường, cô cũng leo lên giường, nhưng định tắt đèn thì điện thoại cô reo lên, là của Đại Kỷ. Thiên Toàn nghe tiếng chuông mà mama cài riêng cho baba, liền vụt người dậy, nhanh hơn cả Nhã Ái mà ấn máy nghe, thấy chất giọng quen thuộc vang lên thật làm bé hạnh phúc:
“A lô, anh đây, đã tới rồi nhé em. Ở đây rất tuyệt đó! A lô, sao em không nói gì vậy, bảo bối? Bảo bối?”
“Baba!!! Con 'ngớ' baba lắm!!! Con....rất 'ngớ'....Baba 'dề ới' con đi!!! U oa...oa!!”
Thiên Toàn khóc òa lên, nước mắt tong tỏng rơi đầy trên giường, lại nghẹt lên giọng không rõ ràng. Bé đi cắm trại 1 mình với trường cũng không khóc, nhưng baba đi rồi, lại đi rất lâu. Với bé, thiếu baba 1 ngày đã không sống nổi. Bé rất nhớ baba! Bé không muốn baba đi thêm ngày nào nữa, bé muốn baba về, về chơi với bé! Nghe bé khóc ré lên đòi mình về, Đại Kỷ 1 cổ xúc động, anh cũng nhớ cái cục nhỏ nhắn đấy lắm chứ, anh rất nhớ con. Ở nơi xa lạ này, thật sự không hạnh phúc như bên vợ và con trai anh.
“Toàn Toàn, baba đã dặn là con trai thì không được khóc. Baba hứa sẽ mua quà về cho con, nhé?”
“Con không cần quà! Con muốn baba về với con!!” Thiên Toàn lắc đầu nguầy nguậy, bé nhớ baba lắm rồi.
“Được, con ngủ đi, mai con sẽ thấy baba.” Đại Kỷ mỉm cười, thằng bé này tuy quậy phá nhiều với anh, nhưng lại rất tình cảm, đúng là từ máu của anh mà ra.
“Hứa nhé?” Thiên Toàn khịt khịt mũi, nước mắt còn chưa khô, nhưng trong lòng bé, lại được an ủi phần nào.
“Ừ, hứa!” Đại Kỷ mỉm cười, chắc chắn ngày mai anh về. Nhã Ái nghe cũng có hơi lo, Đại Kỷ làm sao mà...nhưng thấy con tươi cười lại rồi, cô cũng chẳng quan tâm gì nữa.
Nhưng cô quên mất, người đi cùng Đại Kỷ, là cực phẩm Hoàng Tố....
|