Học Sinh Chuyển Lớp Phần 1 và 2
|
|
Cả lớp chúng tôi đổ dồn ra cửa, nơi tiểu sư muội của tôi đang đứng, cuốn sách vật lý được hai cánh tay ôm gọn trước ngực. Biết ngay là con bé đến hỏi bài, chẳng ngờ là nó dạn đến nỗi thế này thôi. Lục đục đi ra trong tiếng xì xào của đám bạn:
-Ai xinh vậy mày? -Ai vậy? Bé nào vậy?.
Dung khẽ nhìn tôi, nhíu mày, nhắc tới lời cảnh cáo buổi sáng. Tôi lạnh xương sống vừa đi vừa một hai khẳng định:
-Em họ tao! -Em họ tao, tao làm mai cho mày nhé !
Phải vất vả lắm trước mấy lời nói kéo lại hỏi han, tôi đứng ở cửa lớp, Uyên khẽ dịch ra đằng sau, ít nhất cũng có mấy cái song cửa che bớt mặt cho đám lớp tôi đỡ ồn ào.
-Có việc gì vậy em? -Là gì?-Uyên khẽ nheo mắt. -Ờ…tiểu sư muội! -Hờ hờ, xuống hỏi anh bài Lý này!
Khóa lớp 10 sau chúng tôi học chương trình cải cách, nói chung là theo yêu cầu của Bộ giáo dục thì nhiều cái sẽ được thêm vào, nhiều cái sẽ được bớt ra. Nhưng nói chung là kiến thức thì bổ sung, chẳng thế mà cuốn sách nó to ra hơn sao. May mà Lí tôi học cũng cứng, tuy không thể một tay che trời như Hóa nhưng cũng thuộc loại đáng gờm nên dễ dàng chỉ chỗ khúc mắc cho tiểu sư muội. Phong mập từ đâu tót ra, giả bộ hỏi han tôi, nhưng thực chất thì tôi biết rõ, bằng chứng xác đáng nhất là mặt nó dán chặt lên khuôn mặt của sư muội tôi, mặc cho con bé mặt mũi đỏ gay ra vì ngại.
-Ơ, anh này sáng…… -Sáng sao…….ơ?-Tôi giật mình.
Phong mập cũng giật mình, nhanh tay giật cuốn vở trên tay tôi, biến vào lớp, quay mặt sang Kiên cận nói chuyện, chứ chẳng dám quay lại ngắm Uyên nữa. Lộ mất mánh rồi cái thằng lanh chanh. Uyên đưa mắt vào lớp tôi bắt gặp Hưởng đù cạnh cửa sổ, Linh vẹo lớp trưởng bàn cuối cùng, quay lại đưa con mắt lưu ly nhìn tôi:
-Á à, vậy là sáng nay….! -Không huynh không liên quan! -Không liên quan, chưa đánh mà khai nhé.!
Thôi xong, một phút lỡ miệng mà hại cái thân, kiểu này chắc là bị ăn quả giận rồi.
-Dám đem muội ra làm trò nghịch, huynh được lắm. -Không,…….ờ, chẳng qua. -Hờ hờ, nhớ đó, muội sẽ trả đũa.
Nói rồi cô bé quay lại về phía cầu thang bước xuống sân trường, sau khi để lại tôi một nụ cười nham hiểm. Ít nhất cũng không giận tôi là được.
-Kịch…..ào!
Hai tiếng động rất nhanh , kế bên nhau làm tôi phải quay đầu lại. Chỉ thấy một cảnh tượng như vừa trải qua cơn đánh nhau kịch liệt vậy. Áo tiểu sư muội ướt sạch một bên, đất văng lên làm bẩn một bên. Chẳng là thằng Hà lớp tôi đi múc nước cho giáo viên rửa tay hai tiết sau, chẳng hiểu thế nào mà lại va phải Uyên. Nó đang long ngóng đỡ Uyên dậy.
-Sao không em? Anh…… -Dạ, không sao, nhưng áo bẩn mất rồi, ướt nữa.!
Dang tay bên phần bị ướt, Uyên nhìn nó với vẻ khó chịu. Càng làm thằng Hà nghệt mặt ra, dù trước đó có vẻ đã bị sắc đẹp Uyên công phá ít nhiều.
-Ờ, anh xin lỗi, tại anh không để ý. -Dạ không sao…! -Anh xin lỗi nhé…! -Em đã nói không sao rồi mà!
|
Uyên khẽ phủi mấy bụi bận bám bên áo, vẻ mặt đang băn khoăn không biết tính sao. Tôi đi xuống cầu thang dẫn xuống chỗ tai nạn, hỏi han cho có lệ, rồi nháy mắt thằng Hà. Nó nãy giờ đứng chết trân, chẳng để ý tôi ra hiệu cho nó. Uyên khẽ chào hai đứa tôi rồi đi ra ghế, chắc là lại chỗ mấy đứa bạn. Tôi huých nhẹ lên thằng Hà :
-Cởi áo khoác mày ra! -Làm gì? -Làm gì nữa, cởi ra!
Nó làm theo như cái máy, nhưng mà chỉ đúng như tôi bảo, chứ không biết làm gì tiếp theo nhìn tôi băn khoăn.
-Chạy theo đưa áo cho nó! -Thôi, tao ngại lắm! -Ngại gì lẹ lên.
Cuối cùng , tôi đưa Phật phải đưa đến Tây thiên, chạy theo Uyên và gọi với cô bé lại.
-Ế, chờ huynh! -Gì á huynh? -Muội mặc vào!
Uyên khẽ nhìn rồi khoác cái áo vào, vẻ mặt hình như ưng ý lắm.
-Của ai vậy? -Của thằng lúc nãy nó va vào muội đó! -À, của anh Xin Lỗi! -Anh Xin Lỗi? -Hì hì, anh ấy tên gì vậy huynh. -Hà! Sao vậy? -Nhắn với anh ấy muội cảm ơn nha!
Nói rồi cô bé cười tươi như hoa, cộng thêm đôi môi tươi tắn, như một cái gì ấm áp và sáng chói, phần nào xua đi không khí âm u của bầu trời tháng tám Tây Nguyên.
-Xong rồi đó! -Ừ, ừ….cảm ơn mày nhé.
Tôi nhìn thằng bạn ngẩn ngơ ngắm về phía ghế đá sân trường mà mỉm cười, chắc có lẽ sét đánh rồi. Thiên lôi gõ sét tình trúng ngay thằng bạn Xin Lỗi của tôi rồi. Và thiên lôi thường đánh nhiều mục tiêu, nên giờ tôi cũng bị sét đánh ngay cửa lớp:
-Cô bé xinh quá ha! -Ừ, cũng tàm tạm. -Vậy mà tàm tạm, xạo! -Vì có người đẹp hơn nữa cơ, tí nữa biết. -Là ai? -Đã bảo tí nữa biết cơ mà! -Không nói là giận á! -Tí về soi gương là biết!
|
Tôi cười hì hì trước nụ cười hơi ngại ngùng của nàng. Cho dù những lời hoa mỹ đó có như thế nào thì nó cũng một phần diễn tả nên cảm xúc thật của tôi, và điều đó ít nhiều cũng làm cho Dung biết rằng, với tôi Nàng vẫn là cô nữ sinh đẹp nhất trường cấp ba này. Nàng khẽ cười và dựa vào lan can, còn tôi thì chống tay xoay mặt ra hướng sân trường. Người ta thường bảo khi yêu hai người cùng nhìn về một hướng, tôi không đồng tình lắm, vì giờ rõ ràng là hai hướng mà yêu thương vẫn ngập tràn đấy thôi. Nàng lặng im cười và chỉ cười, hầu như lúc nào cũng thế, trừ khi giải quyết mâu thuẫn hay giận hờn gì đó mới có thể nói nhiều với nhau được, còn lúc bình thường thì đa số là cười, không biết cười vì mình không thể lớn để nói chuyện với nhau hay cười vì quá hạnh phúc.
-T này, chuyện của Vũ… -Ờ, đang đau đầu không biết giải quyết sao…! -Cứ để tự nhiên được không? -Cũng không biết nữa, vì chỉ còn cách đó thôi, tính Vũ….nó tự kỷ sao sao ấy.
Nàng nhìn tôi rồi khẽ cười:
-Ừ, không như ai đó, cái miệng dẹo quẻo. -Đâu có bình thường cơ mà! -Còn chối nữa sao! -Dẻo quẻo với cô nướng thôi.
Hai đứa tôi giỡn với nhau thì bắt gặp ngay thằng Vũ đang đi về hướng lớp. Thằng này thiêng thật, nhắc là tới. Điều đáng ngạc nhiên là đi bên nó là Ngữ Yên, cô bạn lâu nay tôi ít gặp. Và điều trái với tự nhiên nhất là cái cảnh hai người đang nói chuyện thân mật với nhau, không hề có sự e ngại như tôi thường thấy mấy lần trước. Phải chăng thằng đệ tử đang theo bước thầy nó tìm hồng nhan tri kỷ và đã thành công.
Nó tiễn Ngữ Yên rồi lững thững đi về lớp. Chạm mặt hai đứa tôi ngay ngoài cửa. Khẽ gật đầu chào rồi lặng lẽ lướt qua. Chẳng hiểu vì sao,tôi lại gọi giật nó lại:
-Vũ, nói chuyện xíu đi!
Đây là lần đầu tiên tôi yêu cầu nó nói chuyện riêng, phải chăng mọi chuyện đang đi đúng hướng tự nhiên của nó. Thằng Vũ khẽ gật đầu, Dung biết ý cũng chào hai thằng tôi rồi đi vào lớp sau khi vỗ vào vai tôi để tiếp thêm động lực.
-Giải quyết hết đi nào!
Update chap 79,next chap is 80.......
|
CHAP 80: Cuộc hẹn lúc 9h
Thằng Vũ lững thửng bước theo tôi ra cạnh cái ghế đá gần lớp tôi nhất, có lẽ ở đây phong cảnh không đẹp và nó cũng chẳng ồn ào để cuốn hút các học sinh khác vào đây ngồi. Trơ trọi và cô độc, nhưng nó là chiếc ghế đá thích hợp cho câu chuyện sắp diễn ra.
Ngồi xuống chắp hai tay nâng cằm lên, tôi cũng chưa phải biết mở miệng bằng cách nào, còn thằng Vũ hiển nhiên vẫn kiệm lời như bình thường.
-Ờ chuyện hôm trước….! -Chuyện gì?
Câu nói của nó làm tôi như bị cái gì đó chặn ngang ở cổ, khó cho một từ một câu nào được thốt ra. Có lẽ là nó còn giận, hoặc là quá vô cảm để không thèm để ý đến vụ việc vừa rồi.
-À, ờ…bữa sinh nhật, tao …hơi nóng!
Nó vẫn im lặng, để mặc tôi độc thoại một mình:
-Tao, ờ…..xin lỗi mày.!
Nó vẫn lặng im mà không có một cái gì đó gọi là phản ứng, từ những cử chỉ nhỏ nhất, hay cả trên khuôn mặt lãng tử của nó. Kiểu như câu xin lỗi nó đã chuẩn bị để nghe lâu lắm rồi vậy. Với một thằng con trai có tính sĩ diện như tôi, và hầu như những đứa con trai ở lứa tuổi đó, mở miệng “xin lỗi” là một điều gì đó quá xa xỉ. Bởi tính háo thắng, xin lỗi tức là thừa nhận mình sai, thừa nhận mình kém cỏi, nên mặc nhiên nó chẳng bao giờ được thốt ra, nhất là giữa một thằng con trai với một thằng con trai.
Ấy vậy mà, cái hạ mình của tôi cũng chẳng đổi được một tí cảm xúc của thằng Vũ, nó vẫn lặng im nhìn và thở dài. Cuối cùng nó quay sang để lại một câu, như nãy giờ chắc nó đấu tranh tư tưởng:
-Ừ, không sao, tao quên rồi.! -Ừ, vậy thì tốt.
Nhẹ lòng dù kết quả không tốt đẹp như tôi mong muốn, dù thằng Vũ vẫn còn băng phong mối quan hệ vốn đã tốt đẹp hơn một chút. Tôi mường tượng trong đầu nó sẽ chửi tôi vài câu, kể lể lí do và cuối cùng đồng ý làm lành, vui vẻ hơn trước. Nhưng không, đó không phải là phong cách của người lãng tử, của thằng đệ tử tôi quen.
-Mày vào đội banh chứ?-Tôi mở lời với nó. -Đội banh? -Ừ, tao thấy mày đá hay mà! -Không, tao không đá!
Hơi bất ngờ trước câu trả lời của nó, vì một người đá banh khá như nó, lại chăm chỉ để học nghề từ anh trai, chẳng có lí do nào nó từ chối cả. Vậy lí do là gì?
Tất nhiên tôi cũng chẳng dám hỏi nó về cái lí do đó, sợ rằng nó lại bảo không quan tâm, còn tôi không kiềm chế được dễ lại bụp nó mất. Thở dài vì chiêu mộ hụt nhân tài, tôi ra giọng tiếc rẻ:
-Bao giờ mày muốn đá thì nói tụi tao! -Ừ, tao biết rồi, hi vọng sẽ là thế!
Rồi nó cũng trầm ngâm. Hai thằng theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau, chẳng ai nhìn ai lấy một câu. Ít nhất cũng đủ hiểu rằng lời xin lỗi đã được nói ra, nó chưa đủ để xóa bỏ bức tường im lặng bấy lâu, nhưng ít nhất cũng làm cho bức tường đó lung lay. Chỉ cần sau này có gì đó tốt đẹp hơn thì nó sẽ là tiền đề cho sự phá vỡ bức tường đó để thiết lập sợi dây tình bạn.
-Á……..em trai!
Tiếng nói vọng từ phía bên của tôi, khỏi phải nói tôi cũng thừa biết là ai rồi, cũng đã lâu lắm rồi chưa gặp lại, vậy mà cái điệu bộ thân quen ấy đã xóa nhà đi tất cả.
-Chị đi đâu vậy? -Mời chị nước đã rồi hãy hỏi!
Tôi chỉ biết lắc đầu cười khổ, giơ cái đồng hồ báo hiệu cho bà Nữ tặc biệt rằng chỉ còn ít phút nữa là tôi phải vào lớp, không thể la cà như bà được.
Khẽ gật đầu và chào thằng Vũ, trước khi nó lặng lẳng đi về lớp, trả lại không gian riêng cho chị em tôi. Tôi chỉ kịp gọi với theo nó:
-Mày có gì khó hiểu hỏi tao, không cần hỏi Nguyệt , chung nhóm mà!
Nó quay lại, và bất ngờ cười:
-Tao biết rồi!
Tôi nghệt mặt ra, này là sao nhỉ? Hạ mình xin lỗi nó không thèm nói gì, giờ nói có câu đã cười rồi, lạ thật.
-Cậu nhóc đó là ai thế, nhìn đẹp trai quá vậy! -Chị thích không em giới thiệu cho? -Xí, chị mà thèm….!
Bà chị trề môi nguýt dài, ngồi xuống chỗ thằng Vũ vừa để trống:
-Hôm nay chị lên trường lấy tài liệu của thầy pho-to cho lớp học thêm, đang tính đi về thì gặp em! -Hè hè, gặp em để bắt nạt à! -Xí, đang hè, có cái gì đâu mà bắt!
|
Bà chị Nữ tặc vẫn thế, tính tình bình thường thì vui vẻ , phóng khoáng, nhưng lúc có chuyện cũng tâm tư, tế nhị lắm. Bộ mặt bình thường ấy hôm nay trong đẹp hơn hẳn.
Hai chị em tôi chỉ kịp trao đổi mấy thứ đơn giản trước khi tiếng trống trường báo hiệu vào học lại vang lên. Trước khi đi chỉ kịp bàn bạc cái hẹn:
-Thứ 5 hai tiết, vậy học ở cổng trường nhé! -Dạ, rồi.!
Chỉ nói thế thôi, bà chị nữ tặc vẫy tay , cười tươi tiễn tôi vào sống tiếp hai tiết đau khổ. Lâu lắm rồi mới gặp, công nhận bà chị Nữ tặc của tôi trông có vẻ đẹp ra, rất năng động nữa.
Mãi nhìn chị Xuyến nên tôi chỉ kịp bước vào lớp trước thầy giáo tôi hai bước chân. May sao thầy tóm hụt cái cổ áo không thì thầy ném tôi ra ngoài lớp mất. Hai tiết học đó, không dám gây rối hay chọc ghẹo, vì thân đã mang tiền án tiền sự mất rồi. Hai ngày hôm sau trôi qua trong sự im lặng và hồi hộp chờ đợi của tôi với cuộc hẹn với chị Xuyến. Quan trọng hơn, là phải cẩn trọng với Dung. Có nhiều thứ họ thường chia sẻ với người mình yêu thương, nhưng riêng tôi thì tôi ngược lại, giấu sao Nàng không biết thì càng tốt, đơn giản không phải vì tôi không tin Nàng, hay lo sợ Nàng không tin tôi, hay tình cảm của tôi dành cho nàng không đủ lớn, mà là không muốn Nàng suy nghĩ nhiều. Cảm thấy lo lắng khi tôi đi với người con gái khác, người mà ít nhiều có tình cảm với tôi.
Hai ngày học, thằng Vũ cũng đến nhờ tôi chỉ nó học Hóa như thường lệ, tôi tin rằng chắc nó cố gắng nỗ lực nhiều. Nhiều cái nó hỏi, ngay cả tôi cũng phải im lặng suy nghĩ toát mồ hôi mới giải đáp được cho vừa lòng thằng đệ tử cầu toàn này. Tuy việc xin lỗi nó chưa trọn vẹn, nhưng ít nhất từ cái bộ mặt băng phong, nay tiến triển tình bạn giữa hai đứa ít nhất không lệch đường ray như trước. Tình bạn xây từ hai phía mà. Cái an ủi nó đến giờ này có lẽ là tình cảm của nó với Ngữ Yên được tiến thêm một bước mới, có lẽ vì thế mà nó hay cười hơn thường lệ. Và việc nó với Ngữ Yên thỉnh thoảng vẫn đi cùng nhau là một minh chứng.
Khẽ mơ hồ suy nghĩ giữa trận bóng giao hữu lớp tôi với lớp mười. Có lẽ hôm nay gác lại, để hẹn gặp với chị Xuyến. Lí do thì tất nhiên đã chuẩn bị trước, cái chân của tôi, mặc dù đã cử động lại bình thường, nhưng ai biết đấy là đâu. Có chăng thì chỉ thắc mắc sao thằng Linh cũng chấn thương mà sao giờ nó đã khỏe như voi thế kia rồi.
Đúng 8h30 trống kết thúc hai tiết học nhàn hạn thứ 5 vang lên, cả lớp tôi ùa ra toán loạn. Hội chiến hữu đá banh nhanh chóng vây quanh tôi để bàn bạc như thường lệ. Nhẫn tâm tôi cắt ngang khí thế:
-Chân tao đau, xin phép về trước! -Gì mày, đau gì, đá đi.
Sau một hồi nì nèo, vẻ mặt giả bộ lẫn đã cố gắng hết sức của tôi không thuyên giảm, chúng bạn chuyển qua bắt tôi phải đi cổ vũ.
-Thôi, tao mà xem khác gì bị tra tấn, để tao về đi, mệt quá!
Thế là qua ải thứ nhất, đến ải Mỹ nhân mới là khốn khổ, Nguyệt thì không nói gì, nhưng chỉ nhìn tôi với ánh mắt nghi kỵ, còn Dung thì:
-Sao không đá banh? -Chân đau nè! -Ở lại xem với Dung, đi, đi mà!
Anh Hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng hôm nay rõ ràng tôi không thuộc người anh hùng, chân tiểu nhân đành phải giở dọng dẻo quẹo:
-Thôi, hôm nay mệt quá, cô nương xem một mình đi. Bữa nào hồi phục, tại hạ sẽ đá hết sức cho cô nương cổ vũ.
Dung phịu má, vẻ không vừa lòng, miễn cưỡng để tôi về, nhưng không quên với theo.
-Nhớ nha!
Tôi lắc đầu cười khổ, có khi giấu giấu diếm diếm như thế này, bại lộ ra thì vô phương bào chữa. Nhưng lúc này tôi cần gặp chị Xuyến hơn bao giờ hết. Đơn giản tôi cần lời khuyên của chị cho vụ thằng Vũ. Ít nhiều chị Xuyến cũng đã tư vấn cho tôi, và chị cũng nhiều kinh nghiệm. Đã lâu lắm rồi hai chị em tôi cũng chưa đi chơi cùng với nhau.
Dáo dác chờ ở cổng trường thêm 15’, thêm 15’ vượt ải, cuối cùng chị Xuyến cũng có mặt. Bà chị Nữ Tặc cột tóc đuôi gà, để luồn qua cái nón lưỡi trai jean phá cách, quần jean và áo sơ-mi ca-rô sọc đỏ làm tôn lên vẻ nữ tính nhưng không làm phai đi nét quyến rũ.
-Mới từ nhà thầy ra này! -Em tưởng chị quên! -Giờ đi đâu đây, bà chị? -Ăn kem nha!
Vậy là tôi đành mặc cho bà dẫn đi lòng vòng qua mấy con hẻm, để tới cái nơi bà gọi là “ thiên đường mát lạnh” của riêng bà chị này. Cái chân giả đau của tôi lần này thì đau thật bởi phải đi xa quá, mỏi nhừ.
Thở dốc và tận hưởng những muỗng kem mát rượi, bà chị Nữ Tặc nhìn tôi và cười.
-Lâu lắm mới nhìn được em! -Bận rộn mà chị! -Trông vẫn xấu trai như mọi khi, chẳng đẹp lên được miếng nào. -Ối giào, đẹp trai có mài ra ăn được đâu, xấu chút cũng đâu có sao.
Tôi để mặc chị nhìn tôi, cắm cúi thưởng thức cái ly kem đã vơi gần một nữa . Sực nhớ tới cái mục đích của tôi lúc đầu:
|