Học Sinh Chuyển Lớp Phần 1 và 2
|
|
-Chị Xuyến, em hỏi chị này! -Gì hả?
Tôi kể một mạch chuyện của tôi với thằng Vũ, tất nhiên là trừ cái chuyện vì Ngữ Yên mà khiêu chiến, rồi tôi đánh nó ra sao, giờ như thế nào. Bà chị ngồi im nhìn tôi gật gù.
-Lạ, đúng lạ! -Lạ gì cơ chị? -Chị nói tính Vũ đó, cứ cô độc và thấy tủi thân thế nào ấy.
Đúng là bà chị tâm lý, chỉ sơ qua cũng đoán được tính thằng Vũ hình như có cái gì đó khác thường, cái mà tôi phải qua một tháng mới đúc kết được. Khẽ ngồi im chờ nghe lời tư vấn tiếp theo.
-Em cứ để mặc đi! -Mặc là sao? -Là tự nhiên đó!
Tôi lắc đầu ra dấu không hiểu, bà chị khẽ bóp mũi tôi, lắc lắc:
-Ngốc thế, là cứ để tự nhiên, lời xin lỗi nói rồi, cứ tự nhiên như bạn bình thường, đối xử tốt với bạn bè thì bạn sẽ quý lại. -Nhưng mà em đối xử tốt trước rồi còn gì? -Không cho đi mà muốn có à! Chị nhìn tôi và cười, đầu óc lùng bùng trong cuộc đúng là chẳng bao giờ bằng người ngoài cuộc được. Khẽ cười và đồng ý. Hai chị em tôi tán dóc đến tận trưa.
-Chị với Huy dạo này sao rồi! -Hì, vẫn thế, nhưng đã đỡ hơn!
Chị Xuyến vẫn như thế, bao dung và tế nhị. Chẳng bao giờ chị nói về những điều buồn bã của mình với ai. Có lẽ chị chỉ thích là nơi người ta trút tâm sự để rồi chính mình giải đáp. Cách sống vì người khác ấy làm cho bà chị đối diện tôi thêm phần đáng tin cậy.
Tôi vẫy tay chào chị và chuẩn bị bước qua bên trạm xe bus chờ xe về. Vừa canh me dòng xe cộ đang trốn tránh cái nắng giữa trưa, vừa nhìn chị Xuyến đang đứng đó nhìn tôi, bất chợt môi chị mấp máy, tiếng của chị hòa trong cơn gió đâu đấy khẽ lướt qua tai tôi, đọng lại trong trí óc:
-Xuyến về nha T!
|
Special chap: Những ngày tháng đó
Khẽ đặt bút, cố gắng nắn nót từng chữ, dù cho trước giờ, chữ viết của tôi cũng được đánh giá là “giống chữ con gái”. Chỉ mỉm cười nhìn những dòng chữ mình sắp đặt bút viết trong cuốn sổ lưu bút của từng đứa bạn trong lớp. Ba năm qua, tính tình tôi vui vẻ và hòa đồng, cho dù thân thiết với đám chiến hữu, nhưng cũng nhiều bạn thích nói chuyện với tôi. Và giờ tôi biết viết gì đây, ba năm cùng lớp, à, chính xác hơn là hai năm rưỡi, kỉ niệm quá nhiều mà chỉ gói gọn trong một trang giấy trắng. -Viết ít thôi cho bạn khác viết, nhớ viết đẹp đẹp nha! -Ừ, mình nhớ rồi! Khẽ đưa ánh mắt từ dưới lớp nhìn lên, tôi càng yêu cái bàn cô độc ấy, cái bàn trước giờ tôi thường than trách, giờ lại mang cho tôi một cái nhìn tổng quát về những người bạn sắp phải xa nhau. Ngoài trời, nắng vẫn gắt, nhưng nó cũng chỉ là một gam màu phụ để tôn nên vẻ đỏ rực của những bông hoa phượng, ve vẫn kêu râm ran. Đặt những dòng chữ đầu tiên. “ Ve kêu phượng nở khắp sân trường Sắp phải xa rồi bạn thân thương Còn nhớ bàn ghế sách vở ấy Bây giờ mỗi đứa sắp một phương” Khẽ mỉm cười và đặt thêm một dòng tái bút: Thằng T này yêu những người bạn cùng lớp. Cố gắng đặt thêm một ký hiệu mặt cười, tôi mỉm cười và trả lại cuốn nhật ký lớp yêu thương cho mấy đứa bạn. Thở dài và tựa lưng vào tường, hay tay trước ngực, đảo mắt cố ghi nhớ những hình ảnh này. Nó không có những giọt nước mắt như thời chúng tôi học cấp 2, đơn giản mọi người đều cố mang vẻ mặt vui vẻ, giấu đi nỗi buồn vời vợi bên trong. Cố gắng nói với nhau những câu ân tình, những lời chúc cho đường đời sắp tới. Bỗng nhiên bản nhạc Cry on my Shoulder vang lên từ cái máy mp4 của ai đó. Khóc trên vai anh, hay khóc trên vai tôi, hay khóc trên vai bạn, như thay lời muốn nói cho tất cả. Cả lớp tôi bỗng chợt im lặng, lẳng tai nghe giai điệu vang lên. Và rồi không khí chùng xuống, chỉ còn những ánh mắt nhìn nhau, ngân ngấn nước mắt. Khẽ mấp máy môi khi bản nhạc kết thúc, lần này là một bài thuần Việt: -Giờ chia tay đã đến rồi bạn ơi, mới đây thôi ta còn với nhau……! Chẳng hiểu tôi đào đâu ra cái can đảm ấy, và rồi những người bên cạnh nghe tiếng hát của tôi và hát theo, cuối cùng cả lớp tôi hòa cùng giai điệu. Ừ, sắp chia tay rồi. Vẫn mãi là bạn nha những thành viên lớp tôi, cái nôi nôi dưỡng tâm hồn đẹp đẽ tuổi học trò của tôi, cái nôi nuôi tôi với những rung rinh đầu đời. Giờ giai điệu ấy chuyển qua bài hát nối vòng tay lớn. Cả lớp tôi đồng lòng, khóe mắt ngân ngân nước, sống mũi cay cay. Những xích mích, những lần cãi vã nay không có là gì khi tình bạn lên ngôi. Và tôi vẫn ngồi đó, như một người thầm lặng, ngắm nhìn những người bạn mặc đồng phục của tôi lần cuối. Mai chúng ta không phải đến trường, mai chúng ta không được ngồi cạnh nhau, mai chúng ta không phải trả bài, không kiểm tra. Và chúng ta đã cùng nhau kết thúc cấp 3. Cái kết ấy là chương mở cho một cuộc sống mới, những thay đổi mới, nhưng quan trọng, chúng ta mãi là bạn.
|
CHAP 81: TÌNH BẠN HAY TÌNH YÊU
Khẽ gật đầu và chào lại bà chị đang nở nụ cười tươi hơn cả nắng giữa trưa, vui vẻ băng qua đường, xém chút hôn vào xe tải. Thở phào nhẹ nhõm, và nở nụ cười, trước khi nó vụt tắt lúc giáp mặt Nguyệt và Nhân.
-Đi đâu? -Ờ, đau chân đâu đá được đâu-Nguyệt nguýt dài lườm tôi! -Ờ thì………!
Sau một hồi bị tra khảo, thêm chút hờn dỗi vu vơ, lẫn nịnh bợ, tôi thật thà khai sạch sành sanh sự việc vừa diễn ra. Nhân đen thì nhìn tôi với ánh mắt “ ăn lẻ, bỏ bạn một mình”, còn Nguyệt thì chỉ nhìn tôi tủm tỉm cười.
Tôi tảng lờ kiếm cho mình một không gian khác. Một không gian chỉ chứa đầy ắp cái câu nói cuối cùng của chị Xuyến.
-Xuyến về nha T! -Xuyến về nha T! -Xuyến về nha T!
Không hiểu sao bấy lâu nay, bà chị ấy vẫn mở miệng một hai:
-Em trai! -Em trai!
Nay lại đưa tôi lên, nâng cao địa vị, cho tôi già trước tuổi để có thể xưng ngang tên với chị. Nhưng có lẽ với tôi đó là một điều gì đó khó khăn. Đơn giản thôi, từ lúc đầu tình cảm của tôi dành cho chị Xuyến vẫn như là một người chị, dù đôi rằng từ Chị trong định nghĩa lúc này cũng có vài lần rung rinh, trước những nụ cười, trước khuôn mặt đẹp, trước cái cảnh tà áo dài trong nắng.
-Vẫn gọi chị thôi!
Tôi kết một câu cẩu thả, vì chiếc xe bus quen thuộc cũng vừa thắng trước cái trạm cách quán nước tôi ngồi có mấy mét.
Leo lên xe, mở tung cửa sổ, cho gió lùa vào xóa rỗng đi trí óc. Có lẽ đó là cách hay nhất lúc này. Việc học hè của tôi trôi qua trong êm đềm, của những trận đá banh sáng thứ năm, những buổi Derby xóm vào hàng chiều bên cái sân cạnh hồ, và vẫn hạnh phúc với Dung. Cô thiên thần bé nhỏ của tôi. Đám anh em chiến hữu của tôi vẫn như vậy, đứa độc thân thì vẫn độc thân, đứa giống tôi như thằng Kiên thì cũng như cũ vẫn tình cảm với Trang lắm. Chỉ có thằng Hà, Mr Xin Lỗi của bé Uyên , tiểu sư muội của tôi là có khác. Chắc nó là ngoại lệ.
-Sao, giờ muốn tán tiểu sư muội tao hả? -Mày hỏi ngu thế? Tao nói ra rồi còn gì.
Thằng Hà sửng cồ với cái giả ngu của tôi, muốn dập tắt ngay cái trò thiếu ý thức, đồng thời ngó ngang canh me xem có đứa nào biết không.
-Gọi tao tiếng sư huynh! -Sư, sư cái búa chứ sư, lẹ đi!
Tôi hắng giọng, uống ngụm nước ngọt thằng bạn mời, thoang thoảng mùi hương trầm, “ của chùa “ mà. Bắt đầu kể các thông tin tôi biết được cho cu cậu nghe. Bình thường thì tính nó ồn ào chẳng khác bao nhiêu với tôi, vậy mà giờ im lặng lắng nghe, lâu lâu gật gù.
-Thế thôi hả? -Chứ mày đòi gì hơn nữa! -Tưởng mày biết nhiều lắm.
Tôi nổi sùng với thằng bạn, tôi mới gặp thì làm sao biết cái thể loại sư muội tôi thích như là : màu sắc, món ăn, phim ảnh, âm nhạc…..cho thằng bạn tôi biết chứ.
-Vậy thôi, sau này tao biết gì thì tao giấu, đừng năn nỉ tao. -Ấy, ấy, từ từ, uống nước,uống nước.
|
Nó lại trầm ngâm, chắc đang lên kế hoạch cưa bé Uyên. Để mặc tôi tha hồ kêu snack ra nhâm nhi.
Có lẽ bé Uyên cũng có tình cảm với thằng Hà, bởi lẽ thỉnh thoảng khi tôi “ chơi chiêu” kể về thằng Hà trước mặt là cô bé nghe một cách chăm chú. Thỉnh thoảng có hỏi thêm một cách tế nhị. Chứ nghe về mấy thằng chiến hữu khác thì hững hờ lắm, cứ sốt ruột hỏi về Mr-Xin Lỗi thôi. Chắc có lẽ tôi sắp trở thành ông mai rồi.
Thằng đệ tử chính thức của tôi, trong tháng tám ấy cũng trở thân thiết với nhóm tôi hơn, và nhất là tôi. Tuy không đùng một cái thành thành viên của hội , nhưng cũng dần dần từng bước từng bước một. Đúng là không đánh nhau thì không trở thành bạn.
-Hồi đó mày đánh tao đau quá! -Đánh không đau thì đánh làm gì!
Nó khẽ cười, vẻ mặt điềm tĩnh chắc là đang nhớ về buổi sinh nhật đầy kỷ niệm. Tranh thủ cơ hội, tôi hỏi tình cảm của nó với Ngữ Yên tới đâu.
-Sao rồi, đổ chưa? -Gì đổ! -Cây hồng hàng xóm!
Vừa nói tôi vừa hếch cằm về phía bảng tên a10. Hiểu ý nó thở dài:
-Bạn thôi! -Xạo mày, thấy thân thiết lắm mà! -Không tin thì thôi!
Nó nói xong bỏ tôi lại giữa cái ban công trống trơn, cu cậu đi thẳng vào lớp.
“ Ngại hả mày, lớn rồi còn!” -Lại ngắm gái hả?
Giọng nói quen thuộc, từ một gương mặt đến nỗi quen thuộc. Quen thuộc vì tôi vẫn gặp hàng ngày, cũng ở trong kí ức của tôi 24/24, và tất nhiên đó là của Nàng. Người mà tôi không hề biết chán khí ngắm nhìn.
-Không, có gái nào xinh hơn cái người vừa nói chứ!
Chẳng cần xoay đầu lại, tôi chậm rãi nhìn cây bàng ngoài sân. Khoảng trời trống cạnh đó kết hợp lại như một bức tranh. Bức tranh yên bình đến lạ thường. Khẽ chống tay và đứng cạnh tôi, nàng cũng đang ngắm bức tranh ấy. Hai đứa tôi chỉ nhìn khẽ qua nhau và cười. Nụ cười ấy là điều tuyệt nhất với hai đứa tôi.
-Mệt không? -Có làm gì đâu mà mệt! -Xạo, chạy cả ngày hôm qua rồi! -Ở đâu? Dung có chạy đi đâu đâu!
Chỉ vào đầu tôi, ý muốn nói nàng chạy trong tâm trí tôi cả ngày rồi, cái này tôi học mót trên mạng, giờ đem ra áp dụng thực tiễn thôi. Khẽ đánh vào vai tôi và nàng bỏ đi vào lớp, trên khuôn mặt còn nguyên vẻ bối rối, và hẳn nhiên sẽ có một nụ cười. Vâng, tôi chỉ nói những lời hoa mỹ với người tôi yêu, cho dù nàng biết đó là sự khoa trương, nhưng đương nhiên vẫn sẽ hạnh phúc.
Cơn mưa tháng tám đột ngột xối cái nóng của ngày hè về một bên. Ở nơi mảnh đất đỏ Bazan này chỉ có hai mùa, khô và mưa. Tháng tám giao mùa, cơn mưa không báo trước, đổ xuống, nhốt mười thằng chiến hữu đang ung dung họp mặt bữa cuối hè ở căn-tin. Sân trường vắng lặng. Lác đác vài học sinh về muộn kẹt lại ở mấy tầng trường học.
Qua cái cửa sổ căn-tin duy nhất không có song cửa, tôi nhận ra một dáng vẻ quen thuộc. Ngữ Yên đang đứng đó, đưa tay hứng những giọt mưa, cảnh tượng ấy thật đẹp.
-Tao,……đi vệ sinh cái!
Nói là đi liền, tôi chạy băng qua khoảng sân trường nối từ căn-tin đến cái cầu thang gần nhất, những hạt mưa lẫm thẩm im hằn lên chiếc áo trắng. Cơn mưa ấy thật mát về dễ chịu.
-E hèm! -Giật cả mình, lại đi hù Yên! -Hì hì, lâu lâu mà! -Ừ, lâu rồi!
Phải công nhận, lâu rồi tôi với Ngữ Yên không có thời gian nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng gặp mặt cũng chỉ cười và hỏi han vài câu cho qua lệ. Với cô nàng thì sao tôi không biết, nhưng với tôi thì dễ hiểu thôi. Bạn bè đông vui, thêm cô vợ từ nhỏ trở về, lại có Dung bên cạnh. Nên Ngữ Yên vô tình bị phủ mờ đi trong tâm trí. Giờ có lẽ là lúc tôi với cô nàng được nói chuyện thoải mái.
Mưa vẫn rớt tí tách, và Ngữ Yên vẫn đưa tay hứng những giọt mưa rớt xuống từ khoảng trời mây đen. Tôi học theo, thò tay ra, hứng nước mưa, nhưng không thả nó xuống, mà tạt vào mặt. Tỉnh táo và mát rượi.
Xoay lưng vào ban công, vẫn nhìn Ngữ Yên. Cô bạn của tôi vẫn hiền dịu, vẫn cái tính cách ấy, ở bên Yên tôi cảm thấy tâm trạng mình thật nhẹ nhàng. Nếu Dung là nắng, thì Ngữ Yên sẽ là mưa. Đừng nói mưa buồn, mưa làm con người ta có thời gian tĩnh tâm, có thời gian ngẫm nghĩ nhiều điều.
|
-Mai nghỉ rồi, sắp vào học chính rồi! -Ừ, sắp vào học chính, mà cũng chẳng có gì khác nhau mấy nhỉ! -Ừ, cũng chẳng khác nhau mấy!
Không cười, không nói gì, hai đứa tôi chỉ nhìn những giọt mưa rơi. Mưa hôm nay đẹp đến lạ thường.
-Yên với Vũ sao rồi! -Sao là sao? -Thì thấy hai người thân hơn! -Hì hì, bạn…..là bạn! -Không tin lắm! -Không tin điều gì, không tin Yên thích Vũ hả! -Ừm! Tuy muốn điều đó xảy ra, nhưng vẫn không tin lắm! -Haha, T già rồi!
Tôi ngơ người trước câu trả lời của Ngữ Yên. Khẽ cười để xem nàng nói gì tiếp theo.
-Yên với Vũ là bạn thì mới thoải mái vậy chứ. Bởi vì…..! -Vì sao? Nói nghe coi, hứa không nói ai đâu….!
Yên nhìn tôi, mặt đỏ lại. Vài cọng tóc ướt nước mưa, khẽ đùa nghịch ôm đôi má gợi lên vẻ bẽn lẽn:
-Vì Yên thích người khác! -Ái chà, ai vậy…T biết không? -Không cho. Biết để làm gì!
Tôi lặng im , ừ mình biết thì cũng thế, không thì cũng thế, có gì đâu. Khẽ cười, chỉ tiếc cho thằng Vũ, chắc nó cũng cố gắng lắm để khỏi buồn vì không đạt được ý nguyện hơn một năm qua.
-Mưa đẹp ha T! -Muốn biết đẹp hay không, có một cách ! -Cách gì?
Chỉ chờ có thế, tôi chụp tay cô bạn, kéo ra giữa khoảng sân trường. Trên trời, mưa vẫn rả rích, hai đứa tôi bắt đầu chìm trong cơn mưa. Miệng vẫn cười, Ngữ Yên dang hai tay đón những giọt mưa. Và thỉnh thoảng đẩy tay, vẩy những hạt mưa vang qua người tôi.
-Thế này mới đẹp!
Vậy là ngày học hè cuối cùng cũng kết thúc. Trong cơn mưa tháng tám, không phải Dung, mà là Ngữ Yên, tôi với cô nàng đang đứng dưới mưa, để xem mưa đẹp đến đâu. Mưa chảy xuống mặt, khẽ vuốt mặt, tôi nhìn Ngữ Yên. Hàng lông mi cao vút ấy vô tình đọng lại những giọt nước mưa. Chúng gom nhau lại, khẽ rớt xuống khi đủ nặng. Trông như một người con gái đang khóc vì hạnh phúc, hoặc như đang trút bỏ tâm sự.
Đám anh em chiến hữu của tôi cuối cùng cũng phát hiện thằng T đang làm gì. Chúng òa cả ra, chẳng thèm cất sách vở. Thi nhau hò hét, đá những vũng nước dưới sân trường. Hò nhau ra mà giã gạo. Cuối cùng nắm tay nhau thành vòng tròn, xoay xoay, chụp tôi và Ngữ Yên vào tâm. Vui quá nhỉ, mưa ơi!
-Về nhé!
Khoác cái áo khoác trong cặp lên cho Ngữ Yên, tôi vẫy tay nàng khi cơn mưa vừa tạnh. Cô nàng nhìn tôi và mỉm cười. Vẫy tay chào lại trước khi tôi phải chạy đua để kịp cái xe bus đang bấm còi báo hiệu sắp tới trạm ầm ĩ.
Tôi và Nhân đen lên xe bus trong ánh mắt khó chịu của nhân viên. Hai thằng cũng biết ý, để mặc mấy cái ghế trống chờ khách lên, đứng ở cánh cửa sau. Hai thằng vuốt những giọt mưa vẫn còn sót lại và cười hề hề. Đôi khi phải trẻ con, thì cuộc sống này mới có nhiều sắc màu và niềm vui, phải không thằng bạn?
|