Ác Ma Chi Sủng
|
|
CHƯƠNG 79
Edit : Phương Thiên Vũ
Lam Tư nhìn chai rượu cuối cùng trong tủ rượu. Thản nhiên mở miệng “Chai rượu kia đưa tôi đi !” Nói xong liền đi lấy.
“Không được !” Nam Cung Liệt đứng lên định tiến lên, thề sống chết bảo vệ chai rượu cuối cùng của anh.
Bùi Diệc giữ chặt cậu ta lại, Nam Cung Liệt mắt thấy chai rượu kia rơi vào trong tay Lam Tư, trong lòng nóng lên ! “Bùi Diệc, cậu làm cái gì ?”
Lam Tư cầm lấy chai rượu kia bước đi, nhẹ nhàng bỏ lại hai chữ “Cám ơn !”
Phạm Bảo Nhi vội vàng đuổi theo,“Tiểu Tư, đợi em với !”
“Ầm” cửa đóng lại.
Nam Cung Liệt nổi giận,“Bùi Diệc ! Cái tên ăn cây táo, rào cây sung này !”
Bùi Diệc buông cậu ta ra, nhíu mày,“Tôi khi nào thì ăn cây táo, rào cây sung ?” Nhìn bộ dáng Nam Cung Liệt nổi giận đùng đùng, trong lòng thoải mái rất nhiều, quả nhiên đau khổ của người khác là niềm vui của mình !
“Uống nhiều rượu của tôi như vậy, cư nhiên còn cùng Lam Tư cấu kết với nhau làm chuyện xấu, ngay cả chai rượu cuối cùng của tôi cũng không buông tha, không phải ăn cây táo, rào cây sung thì là gì ?”
Nhìn bộ dáng Nam Cung Liệt nổi giận, Bùi Diệc sờ sờ mũi,“Anh em đã lâu, cậu sẽ không nhỏ mọn ngay cả một chai rượu cũng không cho chứ ?”
Nam Cung Liệt tức giận đến phẫn nộ “Cái gì cũng được, nhưng rượu thì không được !”
Bùi Diệc liếc xem thường,“Tôi đền cậu là được chứ gì ?”
Nghe vậy Nam Cung Liệt nháy mắt tỉnh táo lại,“Cậu nói đó ! Một chai cũng không thể thiếu !”
Bùi Diệc không nói, thật sự là keo kiệt ! Tuy rằng những chai rượu này giá trị xa xỉ nhưng Nam Cung Liệt căn bản không thiếu tiền.
“Đúng rồi, tôi phải về biệt thự. Lão đại cùng chị dâu nhỏ hôm nay hẳn sẽ qua đó !” Nói xong liền tiến vào phòng ngủ thay quần áo.
Bùi Diệc ngồi trên sô pha, đưa chân đá chai rượu nằm trên mặt đất, cứ thế thất thần, mãi đến khi Nam Cung Liệt đi ra mới hồi phục tinh thần lại,“Cậu chờ tôi một chút, tôi phải về nhà Vũ Văn. Đúng lúc tiện đường !” Dứt lời trực tiếp chui vào phòng ngủ của Nam Cung Liệt, thân hình bọn họ không khác nhau lắm, anh tự nhiên không khách khí lấy quần áo của Nam Cung Liệt thay. [Vũ : hắc hắc, bước 1 trở thành vợ chồng]
Nam Cung Liệt đau bụng nên chuyện lái xe đương nhiên giao cho Bùi Diệc. Xe dừng lại trước tòa cao ốc tập đoàn Tuyệt Thế, Nam Cung Liệt nhíu mày nói,“Cậu không phải về nhà Vũ Văn sao ?”
“Tôi muốn lấy một phần văn kiện !” Bùi Diệc đang muốn mở cửa xe thì dừng tay, nhìn người đang từ tòa cao ốc đi ra.
Nam Cung Liệt theo tầm mắt của cậu ta liếc mắt một cái,“Diệc, cậu không phải không có tiền đồ như vậy chứ ? Rượu của tôi không phải đều uống uổng công hết sao ?” Haizzz, thật sự là lúc nào cũng không thể quên được rượu của anh mà.
Người từ tòa cao ốc đi ra đúng là Mạc Mạc cùng Tề Tường, Bùi Diệc thản nhiên nói, “Yên tâm, tôi không sao !” Lúc nên cố gắng tranh thủ anh sẽ tranh thủ, nhưng một khi quyết định buông tay, anh sẽ không tiếp tục dây dưa.
“Liệt, cậu có cảm thấy nam sinh kia rất quen mắt không ?” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tề Tường, anh đã có loại cảm giác này. Nhưng vì thấy Mạc Mạc và cậu ta ở cùng một chỗ nên trong lòng không thoải mái, thật là có chút sơ xuất.
“Ân ?” Nam Cung Liệt nghiêm túc nhìn Tề Tường đi cùng Mạc Mạc, ánh mắt hơi lạnh,“Đó là người Hồng Bang !”
Bùi Diệc sắc mặt trầm xuống, người Hồng Bang trà trộn vào học viện Già Đế, ẩn tàng bên cạnh Mạc Mạc mục đích cuối cùng khẳng định là anh, hoặc là nói U Minh Điện. Xem ra Hồng Bang đã rục rịch a !
“Đi lên uống ly cà phê chứ ?”
Nam Cung Liệt liếc mắt xem thường,“Tôi đau bụng ! Hơn nữa cậu không phải đang vội sao ?”
“Không sao cả, tôi đã nói qua điện thoại với Lạc rồi, tối nay trở về cũng không sao, đi thôi ! Có sữa đặc biệt chuẩn bị cho chị dâu nhỏ nữa !”
Nam Cung Liệt lắc đầu, thở dài nói,“Được rồi, cậu không phải là muốn vì cô gái kia giải quyết phiền phức sao ?”
Bùi Diệc vẻ mặt không chút xấu hổ, chỉ thản nhiên nói,“Phiền phức này vốn là tôi mang đến.” Vốn là anh phá vỡ cuộc sống bình yên của Mạc Mạc, không thể nhìn cô chịu chết !
“Tôi hiểu !” Nam Cung Liệt mở cửa xe đi xuống, tuy đã quyết định cần phải đoạn tuyệt nhưng thời gian này Bùi Diệc cũng không thể nhìn Mạc Mạc đi tìm cái chết.
Mạc Mạc vốn tìm đến Bùi Diệc nhưng cô gái ở quầy tiếp tân lại nói anh chưa tới làm, hại cô chỉ có thể thất vọng ra về. Nhưng không nghĩ tới vừa ra khỏi liền thấy Bùi Diệc từ trên xe đi xuống, vội vàng chạy qua “Diệc…”
Bùi Diệc thản nhiên gật đầu, nhìn về phía Tề Tường đi theo phía sau, Mạc Mạc vội vàng giải thích,“Tề Tường lo cho em nên mới theo em đến.”
Nam Cung Liệt liếc mắt xem thường, cảm thấy cô gái này thật sự là quá ngu ngốc. Lúc trước chẳng qua thấy Bùi Diệc ôm chị dâu nhỏ một chút bộ dáng liền không muốn sống, bây giờ cô ta lại nghênh ngang dẫn theo người đàn ông ái muội với mình không rõ đến tìm Diệc, xem bộ dáng của cô ta là muốn đến quay trở lại sao ? Thành ý thật đúng là chẳng ra gì !
Bùi Diệc nhẹ nhàng “Ân” một tiếng,“Lên lầu nói đi !”
Nói xong cùng Nam Cung Liệt dẫn đầu đi vào, Mạc Mạc nhìn bóng dáng của anh nhíu mày, cô cảm thấy Bùi Diệc đối với cô không còn giống như trước, cảm giác rất lạnh nhạt. Thật giống như là người lạ không quen vậy.
Phần lớn lực chú ý của Bùi Diệc đều đặt trên người Tề Tường, người có chủ ý đánh U Minh Điện không ít nhưng lại chưa từng có người nào thành công. Mạc Mạc thật là một người rất dễ đột phá, khó trách Hồng Bang lại tiếp cận cô ta.
Mạc Mạc nhìn Bùi Diệc, đấu tranh một hồi lâu mới thấp giọng nói “Diệc, đối với…”
Bùi Diệc không nói gì, Tề Tường an ủi vỗ vai Mạc Mạc, nhíu mày nhìn Bùi Diệc nói,“Người ai mà không có lỗi, Mạc Mạc đã biết hiểu lầm anh, anh có thể cho cô ấy một cơ hội không ?”
Nam Cung Liệt ôm ly sữa, đùa cợt cười nói,“Cậu thật sự không yêu cô ta chứ ?”
Tề Tường sắc mặt thay đổi, có chút đề phòng nhìn Nam Cung Liệt, Mạc Mạc nhìn Bùi Diệc mặt không chút thay đổi, trong lòng có chút hối hận, cô không nên để Tề Tường đi cùng cô.
Bùi Diệc nhìn Tề Tường, đột nhiên rút súng chỉ vào cậu ta, Tề Tường sắc mặt thay đổi, bị phát hiện rồi ?
Mạc Mạc ngẩn người, vội vàng chắn trước người Tề Tường. kinh hoảng nói,“Diệc, em cùng Tề Tường thật sự không có gì, anh đừng giết anh ta !”
Bùi Diệc như cũ không có thu tay lại, Tề Tường toàn bộ tinh thần đề phòng, chuẩn bị tìm cơ hội bắt lấy Mạc Mạc làm tấm chắn.
“Diệc, đừng giết người nữa, đừng để em phải hận anh !”
Nam Cung Liệt thật không biết nên giận hay nên cười, cô gái này thật đúng là mỗi lần đều không làm rõ tình hình !
“Ha ha…” Tề Tường đột nhiên cười to ra tiếng,“Bùi Diệc, xem ra người phụ nữ của mày có vẻ để ý tao a !” Vốn là muốn kích thích Bùi Diệc một chút để anh ta thất thần, hắn mới có cơ hội bắt lấy Mạc Mạc, nhưng Bùi Diệc không chút nhúc nhích, họng súng vẫn ngay giữa trán làm hắn không dám có động tác nhỏ nào.
Mạc Mạc sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn về phía Tề Tường, trong mắt đều là không thể tin,“Tề Tường… anh…” Tề Tường làm sao có thể nói ra những lời như vậy ?
“Tề Tường…” Mạc Mạc lại đột nhiên từng bước tới gần Tề Tường, có chút kích động đưa tay muốn nắm lấy tay anh ta.
Tề Tường cắn răng một cái, chỉ có thể liều mạng đưa tay rút súng để ở huyệt thái dương của Mạc Mạc nhưng cổ tay đột nhiên đau xót. Súng cũng “Ba” một tiếng rớt xuống đất, ngay sau đó đầu vai cũng bị bắn một phát.
Nam Cung Liệt cười như không cười nhìn Tề Tường, súng lục trong lòng bàn tay xoay tròn một vòng, lại nắm chặt.
Tình huống vừa rồi, Bùi Diệc sẽ lo lắng an toàn của Mạc Mạc, khẳng định không thể nắm chắc, chỉ cần có một tia do dự e rằng cũng có thể xuất hiện sai lầm. Nhưng Nam Cung Liệt không giống, nên một phát trên cổ tay Tề Tường kia là anh bắn, một phát trên đầu vai kia đương nhiên chính là kiệt tác của Bùi Diệc, về phần vì sao không có trực tiếp giải quyết hắn ? Đó là vì địa vị Tề Tường ở Hồng Bang không thấp, nếu không Nam Cung Liệt cùng Bùi Diệc cũng không có khả năng gặp qua hắn, nên có lẽ hắn còn chút tác dụng.
Mạc Mạc cũng không dám đến gần Tề Tường nữa, lui về phía sau vài bước, hai mắt đầy tơ máu nhìn Tề Tường, sắc mặt một mảnh tái nhợt, tại sao có thể như vậy ? Cô nghĩ Tề Tường đối với cô rất tốt, thậm chí so với Bùi Diệc đối với cô càng tốt hơn. Nhưng hóa ra đều là giả !
Tề Tường biết hôm nay trốn không thoát, đột nhiên cười to ra tiếng,“Tao bị phát hiện cũng không có quan hệ gì, chúng mày còn không biết sao ? Hồng Bang đã toàn bộ hành động chặn giết Tư Minh Dạ, không biết hiện tại tên đó đã chết chưa ? Điện chủ U Minh Điện có lẽ hiện tại đã thật sự đến U Minh địa ngục ! Ha ha.”
“Cái gì ?” Nam Cung Liệt kích động đứng lên, Bùi Diệc trong mắt cũng có chút kích động, cùng Nam Cung Liệt liếc mắt nhìn nhau lại đồng thời tỉnh táo lại. Lấy năng lực của lão đại, cho dù gặp phải chặn giết cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Huống chi lão đại khẳng định mang theo chị dâu nhỏ, Điện chủ U Minh Điện cùng Dạ đế, chỉ sợ mấy người đó không làm được gì !
Tuy như thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút lờ mờ lo lắng. Nam Cung Liệt gọi điện thoại cho sát thủ ẩn núp ở Tuyệt Thế đem Tề Tường mang đi, sau đó liền cùng Bùi Diệc đi ra văn phòng.
Mạc Mạc nhìn Bùi Diệc rời đi lại không biết nói nên như thế nào, cô còn mặt mũi nào cầu xin sự tha thứ của anh ? Cô thật sự ngốc mà ! Vì sao mỗi lần đều vì người khác mà tổn thương anh ? Giữa bọn họ dường như thật sự không thể trở lại được nữa. Nếu ngay từ đầu cô liều lĩnh yêu, không sợ bị tổn thương, có phải sẽ khác với bây giờ không ?
Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt ngồi lên xe, nháy mắt liền xông ra ngoài. Bùi Diệc chỉ một lòng lái xe, còn Nam Cung Liệt lấy điện thoại ra gọi cho An Thụy,“An Thụy, lão đại bị người Hồng Bang chặn giết, tra vị trí của lão đại ngay !”
Có lẽ loại chuyện này trải qua đã rất nhiều, tuy trong lòng có lo lắng nhưng cũng không bối rối. Càng nguy hiểm gấp gáp ngược lại càng bình tĩnh, chỉ cần làm chuyện nên làm là được !
Trong xe lại yên tĩnh lại, Bùi Diệc đột nhiên hỏi “Cậu không có vấn đề gì chứ ?”
“Ân ?” Nam Cung Liệt phục hồi tinh thần lại, cười nói,“Tôi nào có yếu như vậy ?” Chẳng qua là đau bụng mà thôi.
Nam Cung Liệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, cảm thấy hứng thú hỏi,“Diệc, cậu nói cô gái kia có thể có con của cậu hay không ?” Tuy rằng trước kia Bùi Diệc rất bừa bãi nhưng chưa từng xuất hiện ngoài ý muốn. Nhưng lần này không giống vậy !
Ân, nếu thật sự có, có lẽ anh có thể lấy ra chơi đùa, dạy dỗ em bé lớn lên. Anh nhất định sẽ huấn luyện nó thật tốt, để nó trở thành trò giỏi mà anh có thể đắc ý, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Nam Cung Liệt đang lên kế hoạch đào tạo đồ đệ của anh như thế nào thì Bùi Diệc một cước đá qua,“Cút !”
“Tê” Bởi vì nghĩ đến nhập tâm mà không chú ý, Nam Cung Liệt bị đá một cái,“Làm ơn ! Đặt chân không thể nhẹ một chút sao ? Đừng quên chúng ta phải đi giúp lão đại, đừng để đến lúc đó thành gánh nặng !”
Bùi Diệc vừa lái xe vừa thản nhiên nói “Tôi không chạm qua cô ấy !”
“Khụ khụ…” Nam Cung Liệt bị nước miếng của mình làm sặc, kinh ngạc hỏi,“Cậu không chạm qua cô ấy ?” Biểu tình kia tựa như lúc trước thấy Tư Minh Dạ dịu dàng ôm Kiều Bối Nhi vậy, biểu tình kỳ lạ rõ ràng.
Hơn nữa ngày Nam Cung Liệt mới hồi phục tinh thần lại, tầm mắt hoài nghi lướt qua Bùi Diệc, cuối cùng bật ra một câu,“Cậu sẽ không xảy ra vấn đề chứ ?” [Vũ : Bingo !! Anh đoán đúng òy a]
Bùi Diệc sắc mặt hóa đen, lại một cước đi qua. Nhưng lần này Nam Cung Liệt sớm đã có chuẩn bị, nghiêng người né tránh.
Bùi Diệc hừ lạnh một tiếng,“Nói nhảm nữa cẩn thận tôi cho cậu xảy ra vấn đề !”
Nam Cung Liệt sờ sờ mũi, vốn cũng rất làm cho người ta hoài nghi được không ?
Lúc này điện thoại Nam Cung Liệt vang lên. Hai người lập tức trở nên nghiêm chỉnh, Nam Cung Liệt ấn nút nghe.“An Thụy…”
Nhận được địa chỉ, xe trực tiếp hướng về nơi bước vào ác chiến hỏa lực, Nam Cung Liệt không cười nữa, nghiêm túc nói,“An Thụy đã phái người đi tiếp ứng. Hẳn là không có vấn đề gì !”
Bùi Diệc nhíu mày nói,“Người Hồng Bang ắt biết thân phận lão đại.” Dù sao Tư Minh Dạ cũng không có che giấu quá kĩ, mọi người đều có thể đoán,“Nhưng lại có thể xuất động lớn như vậy nhất định trước đó đã nhận được tình báo chính xác.” Suy nghĩ một chút liền chọn người cung cấp tình báo tập trung tại nhà Vũ Văn. Nhưng người nhà Vũ Văn mặc dù biết lão đại ra ngoài, sao có thể biết lão đại muốn đi biệt thự ? Nếu nói theo dõi từ trước đó, lão đại không có khả năng không phát hiện mới đúng !
|
CHƯƠNG 80
Edit : Phương Thiên Vũ
Tư Minh Dạ cùng Kiều Bối Nhi vừa rời khỏi, Lục Mạn Nhã liền đưa mắt nhìn một người làm, người làm đó gật đầu, đi đến góc phòng lấy di động ra lén lút gọi một cuộc điện thoại, chỉ đơn giản nói một câu,“Đã ra ngoài !” Sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại.
Hôm qua sau khi cùng Vũ Văn Lạc tranh cãi, Lục Mạn Nhã rất tức giận, nói đến cùng đều là vì Kiều Bối Nhi. Nếu không phải cô, Vũ Văn Lạc cũng sẽ không làm trái ý bà, lại càng không chịu trách nhiệm với Kiều Tịch Nhan khi đã xảy ra quan hệ làm Kiều Tịch Nhan mất hết mặt mũi, nên bà muốn Kiều Bối Nhi biến mất.
Tổ chức U Minh Điện với Ám Dạ bà không có cách nhưng Hồng Bang là một bang phái nhỏ, bà có thể liên lạc.
Kỳ thật vốn bang chủ Hồng Bang không tính nhận cuộc trao đổi này vì đoạn thời gian này Hồng Bang toàn lực chú ý U Minh Điện, chuẩn bị từ vũ khí đến hành động. Đương nhiên không có tinh lực gì, hơn nữa cũng không muốn vì nhỏ tổn thất lớn, vạn nhất có gì ngoài ý muốn thì không thể bù đắp nổi, nhưng vấn đề lại xảy ra trên ảnh chụp kia.
Vì trước kia Kiều Bối Nhi đều dịch dung nên đương nhiên không thể dùng ảnh chụp trước nên lúc Lục Mạn Nhã truyền ảnh chụp mới qua, hơn nữa lại không cẩn thận chụp dính Tư Minh Dạ, bang chủ Hồng Bang vừa nhìn thấy ảnh chụp kia lập tức thay đổi chủ ý.
Với lại trước đó hắn mới nhận được tin Tư Minh Dạ về biệt thự thẩm vấn một người phụ nữ. Sau đó lại có một người phụ nữ bị bắt về biệt thự, nội gián nói cho hắn biết Tư Minh Dạ nhất định sẽ mau chóng về biệt thự gặp người phụ nữ kia nên hắn quyết định bố trí mai phục ở giữa đoạn đường từ nhà Vũ Văn đến biệt thự. Hắn nói với Lục Mạn Nhã khi Tư Minh Dạ ra ngoài thì thông báo với hắn một tiếng, về phần Kiều Bối Nhi, hắn sẽ giúp bà loại trừ.
Lục Mạn Nhã cũng không có ý thức được có vấn đề gì vì Kiều Bối Nhi cùng Tư Minh Dạ ra ngoài. Lúc Tư Minh Dạ ra ngoài thì thông báo hắn, cũng tương đương với nói với hắn Kiều Bối Nhi ra ngoài.
Trong xe, Kiều Bối Nhi tựa vào trong lòng Tư Minh Dạ, chơi đùa bàn tay to của anh, lắc đầu thở dài,“Vốn Lãnh Nguyệt Tâm kia cũng không tệ lắm !” Đáng tiếc a ! Phụ nữ ghen tị thật đáng sợ !
Tư Minh Dạ hôn lên trán cô một cái, đang muốn nói gì xe đột nhiên lắc lư rồi “Két” một tiếng ngừng lại, người lái xe phía trước đã chết vì bị trúng đạn giữa hai đầu mày.
Vì Tư Minh Dạ hiện tại thân phận là tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế mà không phải điện chủ U Minh Điện nên lái xe chỉ là người thường.
Kiều Bối Nhi bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, híp mắt nhìn bốn phía, cười lạnh,“Dạ, chúng ta bị bao vây rồi !” Tay trái nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn trên ngón trỏ bàn tay phải, ánh mắt mang theo vài phần khát máu.
Tư Minh Dạ ánh mắt lạnh như băng dọa người, hôn trên môi Kiều Bối Nhi một cái rồi nhẹ giọng nói,“Cẩn thận một chút !” Sau đó một tay kéo người lái xe ra, lên ngồi ở vị trí lái.
Xe giống như tên rời cung nhanh chóng vọt về phía trước, Kiều Bối Nhi cũng không biết từ đâu lấy ra hai cây súng. Chỉ cần súng bóp cò nhất định sẽ có người trúng đạn, không phải bị thương, mà là tử vong, tuyệt không lãng phí một viên đạn.
Tư Minh Dạ câu môi cười,“Em sao biết trên xe có súng ?”
Kiều Bối Nhi nhíu mày,“Trực giác !”
Phía trước một loạt xe cản trở đường đi nhưng Tư Minh Dạ vẫn như cũ không quan tâm mà chạy về trước. Tốc độ không giảm mà lại tăng, không có chút ý định dừng lại, mắt thấy sẽ đụng nhau nhưng sắc mặt không chút thay đổi. Kiều Bối Nhi cũng không quan tâm có thể bị đâm chết hay không, chỉ không ngừng nổ súng, giải quyết người theo ở phía sau, đồng thời còn phải chú ý người phía trước. Mắt thấy xe sẽ đụng nhau, những chiếc xe phía trước lại đột nhiên tránh ra.
Tư Minh Dạ lạnh lùng nhếch môi, so ai không sợ chết hơn !
Xe xông ra ngoài thì tốt rồi, tuy người ở phía sau theo nhiều nhưng chỉ cần không bị vây quanh ở trong là tốt rồi. Giải quyết những người này chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Kiều Bối Nhi vừa nổ súng ở phía sau vừa cười nói,“Dạ, kỹ thuật của anh tốt lắm !” Luôn có thể đúng lúc tránh đi viên đạn bay tới, ngoài ra muốn tránh cũng không được.
Tư Minh Dạ cười cười, dịu dàng nói,“Cẩn thận một chút.” Tuy biết cô thân thủ không kém hơn anh nhưng vẫn lo lắng cô không để ý mà làm mình bị thương.
Kiều Bối Nhi gật đầu, sau khi dùng hết đạn thì cầm súng trong tay ném đi, đưa tay sờ nhẫn rồi trực tiếp đem nhẫn làm súng, rung đùi đắc ý cảm thán nói,“Vẫn là này dùng tốt hơn !”
Cô nghiên cứu rất lâu cũng không biết rõ nhẫn này rốt cuộc có nguyên lý gì, nhưng món vũ khí này quả thực dùng rất tốt. Tầm bắn so với súng lục xa hơn, tốc độ so với viên đạn nhanh hơn nên lúc làm nhiệm vụ cô đều mang nó theo. Nhưng này cũng chỉ là cảm giác, vì trên thực tế nhẫn này căn bản không có bắn ra gì cả, cô nghiên cứu qua người chết do chiếc nhẫn này gây ra vốn không tìm thấy miệng vết thương.
Có lẽ kỹ thuật lái xe của Bùi Diệc tốt nên Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt tới sớm hơn người mà An Thụy phái tới. Bọn họ đi theo tuyến đường Tư Minh Dạ đi, tình hình dọc theo đường đi thật sự làm người ta không biết nói cái gì cho phải.
Nam Cung Liệt trừng đôi mắt to nhìn tình hình bên ngoài xe, nuốt nuốt nước miếng,“Xem ra lão đại giống như không cần chúng ta hỗ trợ !” Bùi Diệc đồng ý gật đầu.
Xe chạy một khoảng cách liền có thể thấy một chiếc dừng bên đường, trong xe đều là người chết. Bùi Diệc lắc đầu nói,“Xem ra Hồng Bang lần này toàn quân bị diệt !”
Nam Cung Liệt dựa về sau, nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Diệc hỏi,“Cậu nói là ai động thủ ?”
Bùi Diệc đem tốc độ xe thả chậm một ít, nhìn người chết trong một chiếc xe bên cạnh, lắc đầu nói “Nhìn không ra, xuống tay gọn gàng hoàn toàn không cho người ta cơ hội thở gấp, lão đại cùng chị dâu nhỏ đều có thực lực này.”
Bùi Diệc trực tiếp lái xe hướng về biệt thự, một đoạn đường phía sau đã không còn nhìn thấy trong xe đầy người chết nữa.
Trong phòng khách biệt thự, Kiều Bối Nhi ngồi trên đùi Tư Minh Dạ, ôm một ly sữa. Nhìn hai người vào thở dài nói,“Ác thật, thật không đáng tin a ! Bị người đuổi giết như vậy lại không có một người tới cứu mạng.”
Nam Cung Liệt run khóe miệng,“Chị dâu nhỏ, là chị với lão đại ra tay quá nhanh !” Bọn họ vừa nhận được tin tức liền chạy đến không phải sao ? Kết quả cư nhiên không kịp, người An Thụy phái tới lại càng không nói, nửa đường trực tiếp quay trở về.
Bùi Diệc nhìn Tư Minh Dạ một cái, do dự nói,“Lão đại, tôi hoài nghi U Minh Điện có nội gián”. Kỳ thật chuyện nội gián là khó lòng phòng bị, bang phái khác cũng đều có cơ sở ngầm của U Minh Điện, tính ra U Minh Điện đã xem như là tốt hơn rồi.
Tư Minh Dạ gật đầu, Lãnh Dạ Bạch lên tiếng nói,“Liệt, trước cậu bảo người đưa người của Hồng Bang tới đi !”
Nam Cung Liệt bóp bóp nắm tay, trên mặt trẻ con là nụ cười khiến người ta lông tóc dựng đứng,“Tôi phải đi thẩm vấn !” Tề Tường ở Hồng Bang địa vị không thấp, chuyện nội gián hắn rất có khả năng biết.
Bùi Diệc nhíu mày, cũng đi theo. Kiều Bối Nhi đem sữa uống xong liền kéo Tư Minh Dạ đứng dậy,“Dạ, chúng ta đi xem Lãnh Nguyệt Tâm.”
Lãnh Nguyệt Tâm bị trói trên giá, nhìn hai người ôm nhau xuất hiện trong mắt liền hiện lên chút ghen tị, nhưng lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Kiều Bối Nhi nhìn cô ta bộ dáng lạnh như băng, nhíu mày hỏi,“Cô rất muốn tôi chết ?”
Lãnh Nguyệt Tâm nhìn cô một cái, không chút che giấu nói,“Đúng !”
Kiều Bối Nhi cười cười, biết rõ còn cố hỏi “Vì sao ?”
Lãnh Nguyệt Tâm nhìn thoáng qua Tư Minh Dạ, ánh mắt phức tạp, không trả lời vấn đề của Kiều Bối Nhi nhưng nguyên nhân vì sao mọi người đều rõ. Kiều Bối Nhi ngửa đầu nhìn về phía Tư Minh Dạ,“Dạ, anh nói xử lý như thế nào?”
Tư Minh Dạ cũng không nhìn Lãnh Nguyệt Tâm một cái, thản nhiên nói,“Giao cho Lam Tư đi !”
“Lam Tư ?” Kiều Bối Nhi nháy mắt mấy cái, không hiểu được.
Tư Minh Dạ trực tiếp ôm cô đi ra ngoài. Lãnh Nguyệt Tâm nhìn bóng dáng của anh, hai tay nắm chặt, trong lòng một trận đau đớn. Nước mắt làm hai mắt mơ hồ, cô chỉ biết muốn cái gì thì bản thân phải tự đoạt lấy, nhưng cô không biết có nhiều thứ, cho dù cố gắng như thế nào cũng không chiếm được.
Kiều Bối Nhi xoay người ôm Tư Minh Dạ, vẻ mặt tò mò,“Chuyện tra tấn không phải đều là Nam Cung Liệt làm sao ?”
Tư Minh Dạ dừng lại cước bộ, cúi đầu hôn lên cánh môi mịn màng của cô, nhấm nháp một lúc mới buông cô ra,“Lam Tư cần chuột bạch.”
|
CHƯƠNG 81
Edit : Phương Thiên Vũ
Kiều Bối Nhi nhíu mày, ý của anh là muốn đem Lãnh Nguyệt Tâm đưa cho Lam Tư làm thí nghiệm ? Tư Minh Dạ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói,“Lam Tư thí nghiệm không phải ai cũng chấp nhận được”, Lam Tư với y thuật gần như điên cuồng cố chấp, lại có một chút ý tưởng kỳ quái.
Thủ đoạn của Nam Cung Liệt là vì hành hạ mà tra tấn, Lam Tư là vì nghiên cứu mà thí nghiệm, nhưng rơi vào trong tay Nam Cung Liệt so với đau khổ đó có lẽ tốt hơn. Hơn nữa bị người mình yêu chính tay đưa ra hình phạt, nội tâm còn bị tra tấn nhiều hơn.
Kiều Bối Nhi cùng Tư Minh Dạ đi sang biệt thự bên cạnh, lúc đi vào vườn hoa đột nhiên bóng trắng chợt lóe. Kiều Bối Nhi lên tiếng,“King, không cho phép ra ngoài !”
Tư Minh Dạ nhìn King liếc mắt một cái, anh nuôi nó chỉ bởi vì nó rất có linh tính.
King tiến đến bên chân Kiều Bối Nhi, cọ cọ trên đùi cô. Sau đó lại đến bên chân Tư Minh Dạ, cũng cọ cọ. Lãnh Dạ Bạch đúng lúc thấy một cảnh này, cười nói,“Y Y, mấy ngày nay King bị bệnh nên vẫn luôn ở trong phòng không có ra ngoài. Bây giờ vừa ra tới liền thấy em mới có thể cao hứng như vậy.”
“Bị bệnh ?” Kiều Bối Nhi ngồi xổm xuống, ôm đầu King cẩn thận quan sát đến. King lại trực tiếp vươn đầu lưỡi liếm mặt của cô.
Tư Minh Dạ đưa tay liền kéo Kiều Bối Nhi đứng lên, lạnh lùng liếc mắt King một cái thì nó lại gục đầu run lên, đáng thương nhìn Kiều Bối Nhi. Lãnh Dạ Bạch lắc đầu, cũng chỉ có ở trước mặt Kiều Bối Nhi, King mới có ánh mắt như vậy.
Kiều Bối Nhi không cần nhìn cũng biết Tư Minh Dạ sắc mặt không tốt, hướng về phía King cười cười,“Đại Bạch ngoan nga ! Chị bảo Tiểu Bạch chuẩn bị đồ ăn ngon cho cưng !”
“Ha ha… Tiểu Bạch, cậu nên hầu hạ King Đại Bạch cho tốt đi !” Trên mặt trẻ con của Nam Cung Liệt đều là đùa giỡn, Bùi Diệc cũng là vẻ mặt buồn cười. Chỉ cần kêu Tiểu Bạch thì cũng được, nhưng giờ Tiểu Bạch cùng Đại Bạch ở cùng một chỗ, thật sự là…
Kiều Bối Nhi nhíu mày, một cước đá qua, Nam Cung Liệt lại quay người trốn phía sau Bùi Diệc.
“Tê… Nam Cung Liệt !”
“A !” Nam Cung Liệt sờ cái mũi, đưa tay vỗ vai Bùi để ngừa vạn nhất, dù sao nơi hẹn cũng là địa bàn của Danny · Rock nhưng thấy Tư Minh Dạ cùng Kiều Bối Nhi đều là bộ dáng không sao cả. Nhíu mày nhưng cũng không mở miệng nữa, anh tin hai người này đều là người có chừng mực.
Hiếp Tử là một câu lạc bộ rất được hoan nghênh, nhưng hiện tại không có náo nhiệt như mọi khi vì hôm nay câu lạc bộ phải nghỉ một ngày.
Xe dừng lại trước cửa, rất nhanh liền có người đến đón. Trong mắt người đó phát sáng, vừa nhìn thì biết không phải nhân vật đơn giản, không dấu vết đánh giá một lượt mấy người trong xe. Cung kính mở cửa xe “Mời mọi người !”
Bốn người đi theo sau người đó vào câu lạc bộ yên tĩnh, người đó chỉ im lặng dẫn đường ở phía trước, dẫn bốn người họ lên lầu 3.
“Cốc cốc…” Người đó đưa tay gõ cửa.
|
CHƯƠNG 82
Edit : Phương Thiên Vũ
Cửa đột nhiên bị mở ra, một cô bé khoảng mười bảy, mười tám tuổi giống cô em gái nhỏ nhô đầu ra nhìn mọi người, sau đó tầm mắt dừng trên người Nam Cung Liệt, ánh mắt phát sáng. Mà Nam Cung Liệt bị cô nhìn với ánh mắt như vậy cả người nổi cả da gà.
Kiều Bối Nhi tựa vào trong lòng Tư Minh Dạ, cười nhìn Nam Cung Liệt rồi lại nhìn cô gái kia, hỏi “Cô chính là em gái của Danny · Rock, Viên Viên ?”
Viên Viên ngạc nhiên nhìn cô,“Chị làm sao biết ?”
An Thụy và Nam Cung Liệt liếc mắt nhìn nhau, em gái của Danny · Rock ?
Kỳ thật Danny. Rock là con lai, Viên Viên đương nhiên cũng vậy, nhưng Viên Viên rất thích văn hóa trung quốc, bộ dạng cũng không khác gì người Trung Quốc cho nên lúc còn rất nhỏ, cô liền tự mình sửa lại một cái tên trung quốc đáng yêu.
Kiều Bối Nhi cười nói “Bởi vì cô và anh cô có sở thích giống nhau !” Danny · Rock thích nhất cô gái có gương mặt búp bê. Dĩ nhiên đây không phải yêu, chỉ giống như thích màu sắc quần áo thôi.
Viên Viên không chút cảm thấy ngượng ngùng, cứ thế chạy đến bên cạnh Nam Cung Liệt, đưa tay ôm lấy anh, hai mắt tỏa sáng hỏi,“Anh trai xinh đẹp, anh tên là gì ?”
Anh trai xinh đẹp ? Nam Cung Liệt khóe miệng run rẩy, mắt nhìn Tư Minh Dạ, xinh đẹp cũng phải là lão đại hấp dẫn hơn nhiều chứ !
Lúc này, ghế bành phía bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, “A… Bảo bối, em đã đến rồi !” Chỉ thấy một người đàn ông tuấn mỹ ngũ quan thâm thúy, tóc vàng mắt xanh bổ nhào về phía Kiều Bối Nhi. Tư Minh Dạ ánh mắt lạnh lùng, ôm Kiều Bối Nhi hơi hơi nghiêng người, tránh thoát cái ôm mạnh mẽ đang bổ nhào tới. Một cước hướng tới ngực, Danny · Rock liền nghiêng người. Thoát khỏi nguy hiểm, sau đó đứng ở một bên vỗ ngực, ủy khuất oán giận nói,“Bảo bối, người đàn ông của em thật hung dữ !”
Kiều Bối Nhi thản nhiên liếc mắt hắn một cái,“Dưới chân đã lưu tình !”
Danny · Rock nhìn bộ dáng hai người thân mật, lắc đầu thở dài,“Hai người mà liên thủ xem ra tôi không thể thắng được rồi.” Ám Dạ và U Minh Điện, muốn thắng một trong hai đã khó. Hiện tại hai người này cư nhiên lại ở chung với nhau, xem ra Thương Lang bang nhất định bị Ám Dạ cùng U Minh Điện áp chế rồi.
Danny · Rock dẫn bọn họ vào ghế bành, còn Nam Cung Liệt vẫn bị Viên Viên quấn lấy. An Thụy liếc mắt nhìn vào bên trong thấy cũng chỉ có một mình Danny · Rock, không khỏi nhíu mày. Vì không có đóng cửa nên anh cứ đứng ở cửa nhìn Nam Cung Liệt bị quấn lấy.
Vốn cho rằng Nam Cung Liệt sẽ không kiên nhẫn, không ra vẻ nể mặt Danny · Rock cũng sẽ lễ phép tách khỏi Viên Viên. Nhưng Nam Cung Liệt lại giống như rất thích Viên Viên, trên mặt trẻ con luôn xuất hiện tươi cười, thậm chí trong mắt nhìn Viên Viên cũng mang theo một tia dịu dàng không dễ phát hiện. An Thụy không khỏi ngẩn người, Liệt không phải mùa xuân đã tới rồi chứ ?
Tư Minh Dạ giống như cố ý tuyên thệ quyền sở hữu, trực tiếp ôm Kiều Bối Nhi ngồi ở trên đùi mình. Danny · Rock nhìn hai người ngồi ôm nhau, đau lòng nói,“Bảo bối, em sao có thể có người mới liền quên người cũ chứ ? Em chẳng lẽ đã quên lúc trước chúng ta…”
Kiều Bối Nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, không mặn không nhạt nói,“Lúc trước tôi nên chờ anh chết mới hành động”
Danny · Rock sờ sờ mũi, ủy khuất nhìn cô,“Bảo bối sao có thể nhẫn tâm như vậy ?”
Lúc trước Danny · Rock bị người bang phái khác đuổi giết. Bởi vì nhất thời lơ là nên bị ép đến bước đường cùng. Nói đến cũng trùng hợp, Kiều Bối Nhi đúng lúc nhận nhiệm vụ tiêu diệt bang phái kia, cho nên kịp thời cứu một mạng của Danny · Rock. Tuy là cô vô tâm nhưng Danny · Rock vẫn quấn lấy cô, nói cái gì muốn lấy thân báo đáp. Thực chất là thấy một mình cô tiêu diệt toàn bộ bang phái, thân thủ lại tốt cho nên muốn kéo cô vào Thương Lang bang. Nhưng sau này mới biết được Kiều Bối Nhi là đầu lĩnh Ám Dạ nên dù không muốn cũng phải bỏ qua. Danny · Rock mặc dù có một chút biến thái nhưng vẫn còn có nghĩa khí, đã biết Kiều Bối Nhi là đầu lĩnh Ám Dạ cũng không tìm cơ hội trừ khử cô, đương nhiên sau khi nhìn thấy một mình cô tiêu diệt cả một bang phái, anh cũng sẽ không ngốc đến nỗi ra tay với cô.
Tư Minh Dạ lạnh lùng nhìn Danny · Rock, rõ ràng bất mãn với anh, Kiều Bối Nhi xoa dịu vỗ vỗ bàn tay to bên eo, sau đó nhìn về phía Danny · Rock hỏi,“Danny, nói một chút về mục đích anh tới Z thị đi !”
Danny · Rock cười lắc đầu, cũng khôi phục nghiêm chỉnh,“Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được em !” Dừng một chút lại nói,“Lần này tôi muốn tìm U Minh Điện hợp tác, vốn tôi là tính tìm Ám Dạ, dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng khá hơn phải không ?” Nói xong lại không đứng đắn, một chút cũng không sợ đắc tội Tư Minh Dạ.
Kiều Bối Nhi cảnh cáo nhìn anh một cái, Danny · Rock tiếp tục nói,“Nhưng tôi phát hiện Ám Dạ có chút khác thường nên liền bỏ qua quyết định này.”
“Chuyện gì khiến cho Thương Lang bang cần tìm người hợp tác ?”
Danny · Rock cười thần bí, nháy mắt mấy cái nói,“Tìm bảo vật !”
Kiều Bối Nhi nhíu mày, bộ dáng chăm chú lắng nghe. Danny · Rock cầm lấy túi văn kiện trên bàn trà đưa cho Kiều Bối Nhi, sau đó để cho Nam Cung Liệt, An Thụy cùng Viên Viên tiến vào. Cửa khép chặt, người Thương Lang bang liền canh giữ bên ngoài.
Kiều Bối Nhi chậm rãi mở túi văn kiện ra, rút đồ vật bên trong ra nhìn rồi nhíu mày nói,“Minh Quốc ? Chưa nghe nói qua !”
Viên Viên hưng phấn liền nói,“Đây là tôi phát hiện nga ! Tôi điều tra rất lâu mới tìm được nhiều tài liệu liên quan như vậy đó !”
Viên Viên nhìn qua rất đơn thuần nhưng chỉ số thông minh cũng rất cao, đơn giản mà nói chính là chỉ số thông minh cao, tình cảm thấp.
Văn kiện này đều là về quốc gia Minh Quốc, mặt trên có vị trí của Minh Quốc, còn có vài món báu vật của Minh Quốc, thậm chí còn có truyền thuyết về Minh Quốc làm bạn với ma quỷ. Minh Quốc phồn vinh giàu có, những quốc gia khác cũng không thể sánh bằng, nhưng không biết vì sao lại trong một đêm người dân Minh Quốc biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một tòa thành trống rỗng.
Kiều Bối Nhi nhíu mày hỏi,“Anh xác định này không phải trò đùa gạt đứa con nít chứ ?”
Viên Viên vừa nghe lời này lập tức kích động,“Tôi chắc chắn 90%. Minh Quốc này quả thực có tồn tại, chỉ là không có lưu lại dấu vết trong lịch sử thôi !”
Kiều Bối Nhi lật xem từng trang giấy, ánh mắt đột nhiên dừng lại. Trên trang giấy kia giới thiệu chính là chi bảo trấn quốc của Minh Quốc, phù hình ngọc !
Kia không phải là vật cô muốn tìm sao ? Phù hình ngọc này sao có thể là chi bảo trấn quốc của Minh Quốc ? Nhớ tới truyền thuyết Minh Quốc là nước làm bạn với ma quỷ, lại nghĩ đến năng lực của Vân Huyên, chẳng lẽ Vân Huyên cùng Minh Quốc này có liên quan mật thiết với nhau ?
Theo cô biết phù hình ngọc này là truyền gia chi bảo của nhà Vũ Văn, chẳng lẽ nhà Vũ Văn cũng có liên hệ với Minh Quốc ? Hay là nhà Vũ Văn đã từng có người đi tìm bảo vật ?
Tư Minh Dạ đưa tay lên sờ hai đầu lông mày đang nhíu chặt lại của cô, Kiều Bối Nhi cười với anh,“Này chính là truyền gia chi bảo của nhà Vũ Văn.”
Viên Viên đi đến gần nhìn liền phản bác, “Không có khả năng !”
Kiều Bối Nhi nhíu mày nhìn về phía cô ấy, ý bảo cô ấy nói tiếp. Viên Viên vẻ mặt nghiêm túc nói,“Tôi điều tra rất rõ, hoàng thất Minh Quốc họ kép là Thượng Quan. Những quốc bảo khác không nói, nhưng phù hình ngọc này là trấn quốc chi bảo, chỉ có hoàng thất mới có thể có, những người khác căn bản không thể đụng vào. Chị nói nhà Vũ Văn kia căn bản không có khả năng có phù hình ngọc.”
Nghe vậy Kiều Bối Nhi nhíu mày, cô tin thông tin mình điều tra được là thật, nhưng phù hình ngọc này thật giả như thế nào không ai có thể phân biệt, chẳng lẽ tấm phù hình ngọc kia ở nhà Vũ Văn là giả ? Nhưng tấm phù hình ngọc này rất quan trọng, cô nhất định phải đạt được.
Kiều Bối Nhi trầm ngâm một chút rồi mới nhìn về phía Danny · Rock,“U Minh Điện đồng ý hợp tác cùng Thương Lang bang !”
Danny · Rock nhìn về phía Tư Minh Dạ, thấy anh không có phản đối mới cười nói,“Bảo bối, em thật sự là phúc tinh của anh !”
Nếu không phải có Kiều Bối Nhi, anh thật đúng là không dám khẳng định có thể thuyết phục được Tư Minh Dạ. Mọi người trong giới hắc đạo đều biết điện chủ U Minh Điện tâm tư khó dò, không theo như bài để ý ra bài. Tuy quốc bảo này nhìn qua rất mê người nhưng anh cũng không dám chắc Tư Minh Dạ sẽ cảm thấy hứng thú.
Kiều Bối Nhi không để ý đến lời anh nói, trực tiếp hỏi,“Khi nào thì xuất phát ?”
“Ngày mai !”
“Gấp như vậy ?”
Viên Viên chen miệng nói,“Chị không biết đâu, nghe nói cổng chính thức đi vào Minh Quốc sẽ đặc biệt mở ra trong một khoảng thời gian, một năm chỉ mở một lần. Kết quả vào lúc nào cửa mở tôi sao cũng không điều tra được, cho nên chúng ta đương nhiên càng nhanh xuất phát càng tốt. Bằng không nếu chúng ta ngày kia mới đi nhưng cửa lại mở vào ngày mai. Vậy không phải sẽ vô cùng hối hận sao !”
Kiều Bối Nhi khóe miệng run run, cho nên nói bọn họ vô cùng có khả năng phải đợi thêm một năm ? Xem ra sinh nhật Vũ Văn Liệt cô không có biện pháp tham gia. Nhưng cũng phải đề phòng ngộ nhỡ phù hình ngọc nhà Vũ Văn là thật chứ ?
“Được ! Ngày mai thì ngày mai đi ! Tôi còn có một số việc phải xử lý. Đi trước !”
Tư Minh Dạ từ đầu đến cuối đều không có nói gì nhiều, tất cả đều do Kiều Bối Nhi quyết định, mà Nam Cung Liệt và An Thụy cũng không có bất mãn gì. Thân phận của Kiều Bối Nhi đã được bọn họ thừa nhận, đương nhiên cô có quyền lực đó, hơn nữa năng lực của cô ai cũng đã rõ.
Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi đi ra ngoài cửa, Nam Cung Liệt cùng An Thụy liền đi theo.
“Đợi chút…” Danny · Rock đột nhiên lên tiếng.
Tư Minh Dạ quay đầu nhìn về phía anh ta, không vui nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy anh ta rất dài dòng.
Danny · Rock sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói,“Cũng phải hẹn khi nào và địa điểm tập hợp chứ ?” Anh thật ra không có hi vọng muốn trở về cùng bọn họ, dù sao anh cũng là bang chủ Thương Lang bang, cứ như vậy đến địa bàn U Minh Điện thì không tốt lắm. Nếu người trong giới hắc đạo biết anh có qua lại với Tư Minh Dạ, chỉ sợ sẽ khiến mọi người hoảng sợ.
|
CHƯƠNG 83
Edit : Phương Thiên Vũ
Viên Viên đột nhiên chen miệng nói,“Tôi muốn đi cùng mọi người.” Nói xong liền tiến lên ôm lấy cánh tay của Nam Cung Liệt. Nguyên nhân muốn đi cùng với bọn họ, không cần nói cũng đã biết.
Kiều Bối Nhi nhìn về phía Danny · Rock, mở miệng nói,“Anh cứ ở nơi này, chúng tôi ngày mai tự nhiên sẽ đến. Về phần Viên Viên…”
Thấy Viên Viên chờ đợi nhìn mình, Kiều Bối Nhi cười cười,“Đuổi kịp đi !”
Viên Viên hai mắt sáng ngời, nhìn cô cười nói,“Tôi rất thích chị nga ! Nếu không chị làm chị dâu của tôi… Ngô…
Còn chưa nói xong Nam Cung Liệt đã che miệng của cô lại, cảnh cáo nói,“Muốn đi theo thì đừng nói lung tung !” Nha đầu kia thật đúng là không nắm rõ tình hình, cư nhiên dám cướp người với lão đại. Chê mạng quá dài rồi sao !
Bị mắt lạnh của Tư Minh Dạ liếc qua, Viên Viên liền co người lại, sau đó nghiêm túc gật đầu với Nam Cung Liệt. Nam Cung Liệt buông tay che miệng cô ra, đưa tay xoa nhẹ tóc mái của cô,“Đi thôi !”
Trở lại phòng khách trong biệt thự, khi mọi người vừa ngồi xuống thì Nam Cung Liệt hỏi,“Lão đại, anh tính mang theo bao nhiêu người ?
Viên Viên nhắc nhở,“Không thể mang theo nhiều người, tốt nhất là hạn chế trong vòng mười người thôi. Đúng rồi, bỏ tôi và anh tôi ra thì khoảng tám người nữa, nếu không nhiều người chỉ sợ không qua được cửa.”
Tư Minh Dạ thản nhiên nói,“Liệt, Bùi Diệc, Lam Tư đi theo tôi.” Như vậy thêm Kiều Bối Nhi cùng anh nữa cũng chỉ có năm người. Anh sắp xếp như vậy là có đạo lý của anh, U Minh Điện không thể không ai trấn thủ.
Lãnh Dạ Bạch nhíu mày nói,“Tuyệt Thế làm sao bây giờ ?” Ông chủ cùng Bùi Diệc đều đi hết rồi, vậy Tuyệt Thế ai quản lý ?
Tư Minh Dạ nhíu mày. Lưu lại An Thụy cùng Lãnh Dạ Bạch trấn thủ U Minh Điện tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng Tuyệt Thế cũng là một vấn đề. Để An Thụy lại, Bùi Diệc nhất định phải đi theo, việc này là lợi thế của cậu ấy. Nam Cung Liệt là một sát thủ chuyên nghiệp, trực giác so với người bình thường nhạy cảm hơn, đương nhiên phải đi theo. Còn Lam Tư y thuật rất cao, đi tìm bảo vật khó bảo toàn không có người bị thương, đương nhiên cũng phải để cậu ấy đi theo. Kỳ thật anh hoàn toàn không có đem mình tính vào, đây là thói quen của anh, loại mình ở ngoài rồi sau đó an bài những người khác. Mỗi một việc đều có người phụ trách, cho dù đến lúc đó có gì ngoài ý muốn anh vẫn có thể bổ sung. Cho nên U Minh Điện mỗi lần có hành động lớn đều không xảy ra vấn đề gì.
Tư Minh Dạ lo lắng có nên đổi An Thụy và Bùi Diệc hay không, tuy An Thụy đối với việc tình báo này sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn nhưng nếu để Bùi Diệc cũng sẽ không có vấn đề gì, có điều lại thêm Tuyệt Thế, chỉ sợ Bùi Diệc sẽ rất bận.
Kiều Bối Nhi đột nhiên mở miệng nói,“Cứ mang Bùi Diệc theo đi ! Chuyện Tuyệt Thế em đã chọn người rồi !”
Đang nói, đột nhiên nghe một trận đánh nhau ở bên ngoài, Kiều Bối Nhi nhíu mày, đưa tay kéo tay áo Tư Minh Dạ,“Để các cô ấy vào đi !”
Người đến là hai cô gái, một người lạnh như băng, một người quyến rũ, diện mạo đều vô cùng xuất sắc. Hai người tiến vào đại sảnh, thấy Kiều Bối Nhi được Tư Minh Dạ ôm ở trong ngực, sửng sốt một chút, sau đó cung kính gật đầu “Đầu lĩnh !”
Nam Cung Liệt, An Thụy, Lãnh Dạ Bạch đều nhìn về phía hai cô gái này, sát thủ kim bài của Ám Dạ ? Quả thực không thể khinh thường, hai người này so với hai sát thủ ám sát Tư Minh Dạ xuất sắc rất nhiều.
Kiều Bối Nhi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề,“Tôi có việc sẽ biến mất một thời gian, có nhiệm vụ giao cho các cô !” Liếc mắt nhìn cô gái lạnh như băng kia liền nói,“Diệp Hạm, tập đoàn Tuyệt Thế giao cho cô xử lý không thành vấn đề chứ ?”
Lãnh Dạ Bạch nhíu mày, hóa ra Y Y nói chọn người là chỉ cô gái này. Nhưng sát thủ kim bài đột nhiên đi quản lý Tuyệt Thế thật sự được chứ ?
Diệp Hạm mặt không chút thay đổi nói,“Không thành vấn đề !”
Kiều Bối Nhi gật đầu, nhìn về phía cô gái còn lại,“Tân Vũ, cô cải trang thành bộ dáng của tôi trở về nhà Vũ Văn. Sinh nhật Vũ Văn Liệt sắp đến rồi, đến lúc đó cô nhất định có cơ hội đến nhà tổ của nhà Vũ Văn, hãy thử điều tra về tung tích của phù hình ngọc, nhưng không cần miễn cưỡng vì phù hình ngọc nhà Vũ Văn vẫn không biết là thật là giả. Nhớ kỹ, tôi mất trí nhớ, cái gì cũng đều không hiểu, hiểu chưa ?” Nếu không thể xác định phù hình ngọc nhà Vũ Văn là thật là giả thì cứ tiến hành đồng bộ như thế.
Tân Vũ cười quyến rũ,“Hiểu được !”
“Có chuyện gì không thể giải quyết có thể tìm An Thụy cùng Tiểu Bạch giúp đỡ !”
Sau khi dặn dò xong, Tân Vũ trực tiếp trở về nhà Vũ Văn, còn Diệp Hạm thì đã đến tập đoàn Tuyệt Thế. Tuy Diệp Hạm rất có thiên phú nhưng muốn trực tiếp tiếp nhận tất cả vẫn phải cố hết sức một chút, cho nên Kiều Bối Nhi đã bảo Bùi Diệc nói sơ qua về tình hình Tuyệt Thế cho cô biết.
Ngày hôm sau, mọi người đã sớm tập trung ở lầu ba. Phạm Bảo Nhi nhìn Kiều Bối Nhi, lấy lòng cười nói,“Chị dâu nhỏ, tôi cũng đi nữa được không ?”
Lam Tư phun ra hai chữ lạnh như băng,“Thêm phiền !”
Phạm Bảo Nhi nghe vậy hai tay chống nạnh, hung tợn trừng mắt anh,“Tiểu Tư !” Lam Tư liếc mắt thờ ơ nhìn cô, Phạm Bảo Nhi hừ một tiếng, lại chuyển hướng Kiều Bối Nhi, trong mắt đầy chờ đợi.
Kiều Bối Nhi liếc mắt nhìn Tư Minh Dạ hỏi ý kiến của anh, dù sao bọn họ cũng không phải đi chơi. Cô không biết thân thủ của Phạm Bảo Nhi như thế nào, nhưng cô cũng không ngẫm lại, Tư Minh Dạ làm sao có thể biết ?
Tư Minh Dạ giương mắt nhìn về phía Nam Cung Liệt, Nam Cung Liệt hiểu ý mở miệng nói.“Bảo Nhi có thể đi !”
Thấy Tư Minh Dạ cùng Kiều Bối Nhi đều không có phản đối, Phạm Bảo Nhi cao hứng nhảy dựng lên, trực tiếp nhào về phía Nam Cung Liệt,“Anh trai, em yêu anh chết mất !”
Viên Viên trợn tròn đôi mắt nhìn cô hỏi,“Cô là em gái của anh Liệt ?” Nhìn Nam Cung Liệt, lại nhìn nhìn Phạm Bảo Nhi, phát hiện bộ dáng bọn họ quả thật rất giống.
Phạm Bảo Nhi nắm chặt tay Viên Viên hỏi,“Chị có phải muốn làm chị dâu của tôi hay không a? Tuy anh ấy không phải anh trai ruột của tôi nhưng anh ấy vẫn là anh tôi, chị nếu gả cho anh ấy chính là chị dâu của tôi. Nhưng xem qua dường như chị còn nhỏ hơn tôi a !”
Nam Cung Liệt liền bóp trán,“Bảo Nhi, em nói bậy bạ cái gì đó ?”
Phạm Bảo Nhi phản bác nói,“Em nào có nói bậy ?” Sau đó lôi kéo Viên Viên đến một bên nói khẽ.
Danny · Rock bởi vì bây giờ còn có chính sự nên không có đi đùa giỡn Phạm Bảo Nhi. Nếu đổi là bình thường thấy cô gái nào gương mặt trẻ con, anh nhất định phải mang về nhà chơi đùa, cũng không để ý đối phương có nguyện ý hay không.
Thêm một lát sau, cuối cùng Danny · Rock nhịn không được hỏi,“Chúng ta sao còn chưa xuất phát ?” Anh nhưng thật ra rất dứt khoát, cư nhiên chỉ mang theo Viên Viên, một người khác cũng không mang theo, cũng không sợ Tư Minh Dạ nhân cơ hội trừ khử anh !
Kỳ thật cũng không phải anh không có lo lắng qua nhưng muốn tìm được bảo vật cần có Viên Viên cung cấp tin tức, Tư Minh Dạ ít nhất tạm thời sẽ không động thủ với anh. Nhưng dù vậy anh cũng lo lắng, dù sao tâm tư của Tư Minh Dạ thật sự khiến người ta khó đoán nên anh cũng lo lắng có nên mang thêm vài người hay không. Nhưng sau khi nhìn thấy Kiều Bối Nhi liền hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ kia, anh đối với Kiều Bối Nhi vẫn có một chút hiểu biết, chỉ cần anh không có chủ ý gì, Kiều Bối Nhi chắc sẽ không động đến anh, hơn nữa mang thêm người hành động ngược lại bất tiện. Bọn họ cung cấp tin, U Minh Điện ra sức, thế này mới công bằng. Điều quan trọng nhất anh không muốn thừa nhận chính là người dưới tay anh thua xa tứ đại đường chủ của U Minh Điện, nếu không anh cũng không cần tìm U Minh Điện hợp tác rồi.
Nam Cung Liệt mở miệng trả lời vấn đề của anh,“Diệc còn chưa tới !”
“Bùi Diệc ?” Tứ đại đường chủ của U Minh Điện, người trong giới hắc đạo ít nhiều cũng có chút hiểu biết.
Đang nói, cửa đột nhiên bị người mở ra, Bùi Diệc uể oải đi vào, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Liệt,“Trước cho tôi nghỉ một chút !”
Nam Cung Liệt nhìn bộ dáng anh như sắp chết, tò mò hỏi,“Cậu làm cái gì vậy ?”
Bùi Diệc liếc mắt,“Cậu cho là tập đoàn Tuyệt Thế dễ tiếp nhận như vậy sao ? Tôi là cả một đêm không ngủ đấy !” Trước mắt mà nói, Tuyệt Thế có vài hợp đồng lớn, có vài chỗ anh phải cẩn thận nói rõ, cũng may cô gái kia rất có thiên phú, nếu không trong khoảng thời gian ngắn như vậy muốn tiếp nhận Tuyệt Thế hoàn toàn là không có khả năng.
“Được rồi, xuất phát đi !” Kiều Bối Nhi mới mặc kệ anh có phải là còn nửa cái mạng hay không a ! Ở trên xe không phải có thể nghỉ ngơi như nhau sao ?
“Chị dâu nhỏ…” Bùi Diệc khóc không ra nước mắt, chị dâu nhỏ thật sự là nhẫn tâm a !
Dưới lầu đã chuẩn bị tốt hai chiếc xe, không có tài xế. Trong tình huống này lái xe chỉ có vướng víu thêm thôi. Kiều Bối Nhi cùng Tư Minh Dạ trực tiếp tiến vào ghế ngồi phía sau xe phía trước, Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt cũng đi theo hướng chiếc xe đó, Bùi Diệc không khách khí nói “Cậu lái xe !”
Nam Cung Liệt cũng không phản đối, trực tiếp đến vị trái lái xe nhưng vừa mở cửa xe, Viên Viên đã chạy tới giữ chặt anh,“Anh Liệt, chúng ta qua ghế sau xe kia ngồi a.” Dứt lời liền kéo Nam Cung Liệt rời đi.
Nhìn Nam Cung Liệt cư nhiên thật sự đi theo Viên Viên, ánh mắt Bùi Diệc lộ ra một tia kinh ngạc, không dấu vết nhíu mày.
Chiếc xe sau đã có Lam Tư đảm nhận nhiệm vụ lái xe, chỗ ngồi kế anh đã bị Bảo Nhi chiếm lấy. Viên Viên kéo Danny · Rock đã yên vị ở vị trí ghế sau xe ra,“Anh, anh đi lên xe phía trước làm lái xe !” Sau đó kéo Nam Cung Liệt vào trong xe.
Danny · Rock há hốc mồm nhìn vị trí của mình bị chiếm lấy rồi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể đi lên xe phía trước đảm nhận nhiệm vụ lái xe. Có thể nhìn ra được anh rất yêu thương Viên Viên.
Hai chiếc xe hướng về phía ngoại ô thành phố. Phía sau xe, Viên Viên líu ríu đối với Nam Cung Liệt nói không ngừng, cư nhiên bộ dáng Nam Cung Liệt cũng không có một chút ngại phiền. Lam Tư từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, cảm thấy Nam Cung Liệt có chút khác thường, anh không phải là thích con chim sẻ nhỏ kia chứ ?
Viên Viên đột nhiên nhắc nhở,“Theo sát anh tôi, cố gắng đừng đi lầm đường !” Tuy Lam Tư đối với vùng này cũng không xa lạ nhưng nghĩ đến Viên Viên cố ý nhắc nhở, nhất định có dụng ý của cô.
|