Tôi Ghét Anh Đồ Du Côn
|
|
Sau khi nhai+ nuốt+ ngấu+ nghiến (khiếp) xong chiếc bánh tôi ung dung trở lại chỗ Phong ngồi, chắc mẩm h này hắn đang sung sướng ngất đi đc, ko dưng lại đc 5, 6 mĩ nữ săn sóc cho còn gì. Nhưng sao đột nhiên tôi lại thấy hơi tưng tức nhỉ. "đúng là cái đồ nhìn thấy gái là mắt sáng như đèn pha ô tô" tôi lẩm bẩm rủa thầm rồi bước đến chỗ băng ghế đá lúc nãy hắn ngồi. Nhưng quái sao tôi chẳng thấy ai nhỉ? tôi ngó quanh quất 4 phía nhưng ko tìm thấy mống nào kể cả 1 cái bóng. Chẳng lẽ…tên Phong giận quá mất khôn, bỏ đi mất rùi. Ôi ko nếu thế thì tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ phải đi bộ về nhà, nhưng mà tôi có bít đường đâu mà mò về. Những suy nghĩ vừa rồi làm tôi ko khỏi sợ hãi mặt méo xẹo sắp khóc đến nơi, chúa ơi sao người lại đối xử tàn tệ vs con như vậy. Đã thế xung quanh lại có tiếng gió rít, tiếng côn trùng khiến tôi sợ mất mật. Ko kìm chế đc, tôi ngồi bệt xuống bù lu bù loa lên: - Oa oa oa…huhuhuhu… 3 hồn 7 vía của Phong ở đâu về đây đi, huhuhu tôi biết tôi sai rồi, đừng đi mà …oa oa oa…quay lại đi tôi sẽ ko gọi cậu là PX là cờ hó nữa đâu, tôi cg ko thèm đấu khẩu vs cậu nữa, à còn nữa tôi sẽ băng bó cho cậu mà….híc ......... - Này….ai ko biết lại tưởng nhà cậu có tang đấy_ 1 giọng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang bài ca khóc thương con cá của tôi. Tôi vội ngoảnh khuôn mặt méo mó tèm nhem nc mắt…cá sấu của mik quay lại, là Phong, hắn đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, 2 tay vòng trc ngực, khuôn mặt lạnh lùng khẽ nhếch lên 1 nụ cười mỉa mai. Ôi ôi ko hỉu sao lúc này nhìn khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét đó của hắn tôi lại thấy thân thương bít bao, ko kìm chế đc tôi vội bật dậy chạy đến ôm chầm lấy hắn, huhuhu vậy là sống rồi, cứ tưởng cả đêm nay phải ngủ lại vs mấy con côn trùng chứ. Xem ra ông trời vẫn còn bít thương hoa tiếc ngọc, hura. - Này….ra đây là cách cậu biểu hiện tình yêu đấy hả?_ Phong đột ngột nói, nhưng lần này trong giọng nói lạnh lùng của hắn lại mang cả sự thix thú và 1 chút ấm áp le lói. Tôi giật mik trc cái hành động quá lố của mik, ôi ôi ngượng quá đi mất, sao tôi có thể ôm hắn ngọt xớt như thế nhỉ? Huhu chắc chắn là tôi đã ăn nhầm phải bùa mê thuốc lú của hắn rồi. Mặc dù rất ngượng (tôi cũng là con gái chứ bộ) nhưng tôi ko vội vã đẩy hắn ra như mấy cô gái trên phim vẫn làm, tôi chỉ nhẹ ngàng buông ra, giả vờ tròn mắt nhìn hắn, rồi lấy tay búng mũi hắn cười híp mí nói: - Chu choa, cún milo nhà bà đấy hả? Sao em biết chị ở đây mà đến, ôi chao lâu ko gặp mà bộ lông xù của em vẫn trắng ghê ha. Lời tôi nói hiệu nghiệm ngay lập tức, mặt Phong chuyển từ trắng sang đỏ rồi từ đỏ sang tím tái. Hắn nghiến răng trèo trẹo nhìn tôi trừng trừng quát: - Cậu có biết mik đang nói chuyện vs ai ko hả??? Tôi tròn mắt nhìn hắn giả vờ ngây ngô nói: - Ủa Phong hả?? ôi ôi cho tôi xin lỗi nha dạo này mắt mủi tôi nó kèm nhem thế đấy, nhìn khuôn mặt đẹp giai của cậu mà tôi lại lầm thành khuôn mặt dễ thương của con cún Milo nhà…. Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị sát khí của Phong bóp cho ngạt thở, thấy tình hình căng thẳng tôi bèn lảng sang chuyện khác: - Ờ à… mấy cô gái kia đâu rồi, sao ko thấy cô nào hết zậy? - Tôi đuổi hết đi rồi._ hắn gắt Tôi nhăn mặt nhìn hắn rồi nhìn sang vết thương trên tay hắn, trời ạ, ko bít mấy cô mĩ nữ này làm ăn thế nào mà vết thương trên tay hắn vẫn đc băng bởi lớp băng tôi đã quấn, tôi nuốt nc bọt hỏi hắn: - à, này mà… mấy cô kia ko băng bó cho cậu à? Sao vẫn là lớp băng cũ tôi đã băng thế? - Tôi ko mún họ động vào tôi nên đuổi đi hết rùi._ hắn nói - Eo, cậu tàn nhẫn quá đấy_ tôi nhăn mặt nói - Cậu còn tàn nhẫn hơn nhiều_ hắn nói và nhìn thẳng vào mắt tôi. Ơ hơ, cái tên này đúng là thù dai, có thế mà hắn cũng mắng tôi tàn nhẫn, nhưng thui đúng là tôi có lỗi thật, haizzzz dù sao hắn cũng đã cứu tôi thôi thì làm ơn làm phước 1 lần, nghĩ vậy tôi bèn kéo hắn đến băng ghế đá, ở đó có mấy cuộn bông băng mà các cô gái kia vất lại, tôi ngồi xuống tháo lớp băng cũ, rồi bảo hắn lau hết máu đi, sau đó ms cẩn thận băng bó lại, chà lần này thì tuyệt, tôi sung sướng ngẩng đầu lên nhìn hắn cười toe toét…..
|
Nụ cười trên môi tôi chợt vụt tắt khi bắt gặp cái nhìn chăm chú của hắn, trong đôi mắt màu cà phê đẹp tuyệt vời ấy ko còn sự lạnh lùng, kiêu ngạo như tôi vẫn thường thấy nữa thay vào đó là là 1 ánh mắt dịu dàng ấm áp, khiến cho 1 đứa miễn dịch vs trai đẹp như tôi còn phải ngẩn ngơ, thật ko ngờ 1 tên đc nhặt về từ hồ băng vĩnh cửu như hắn mà cũng có cái nhìn ấm áp như vậy. Nhưng tôi bỗng thấy ngượng, ko hỉu trên mặt tôi có dính cái gì mà hắn nhìn dữ vậy, hừ khuôn mặt sáng sủa của tôi sinh ra là để cho hắn mún nhìn là nhìn chắc, bực mik tôi dùng nội công gõ vào đầu hắn 1 cái rõ mạnh càu nhàu: - Nhìn cái gì mà nhìn, chọc đui mắt bây h muốn nhìn thì nhìn vào tay cậu đi, lần này thì đẹp rồi đấy Tôi nói xong rồi chỉ vào tác phẩm nghệ thuật của mik, mỉm cười mãn nguyện, nói vs hắn: - Khà khà, cậu phải thấy hãnh diện vì là người đầu tiên đc Tôn Nữ Hà Nhiên tôi băng bó cho đấy, sướng ko? Hắn bèn thu lại ánh mắt có 102 vừa nãy nhìn vào chỗ tôi băng bó cau có nói: - Cậu mà đi làm bác sĩ thì số người xuống âm ti sẽ tăng vọt, chắc chỉ có tôi ms chịu đc 1 bác sĩ như vậy - Nếu thế thì người ta phải cảm ơn tôi dài dài, vì đã tống tiễn đc 1 thằng đười ươi như cậu xuống cửu âm_ tôi đốp lại - Cậu….đc lắm, vậy chắc là tôi ko chở cậu về đc rồi, tôi sắp phải xuống cửu âm kia mà_ hắn mỉa mai nói bằng cái giọng kiêu căng đáng ghét, mỗi nhếch lên 1 nụ cười đểu giả. Câu nói của hắn như đá choảng xuống đầu tôi, hừ hừ sao trên đời lại có người bỉ ổi như hắn nhỉ, cãi nhau ko lại vs tôi thì đem chuyện đưa tôi về nhà ra để uy hiếp, nếu tôi mà biết đi xe mô tô thì tôi đã choảng cho hắn ngất đi sau đó cướp xe của hắn dông về nhà rồi, nhưng tiếc thay điều đó ko thể xảy ra vì tôi đâu có bít đi xe máy huhu. Vì vậy, lúc này nhẫn nhịn là biện pháp duy nhất, nghĩ vậy tôi đành ngậm ngùi nuốt cục tức vào bụng, rồi nở 1 nụ cười hình bán nguyệt ngọt ngào nói vs hắn: - Hihi, aida cậu Phong đẹp trai (bất tài, dại gái), tốt bụng (sắp rụng) thân mến, làm gì mà cậu chấp chi nhỏ mọn thế, chở tôi về 1 chút ko đc sao? - Tôi vốn là 1 con người nhỏ mọn như thế đấy, sao nào?_ hắn nghếch mặt lên hỏi tôi, ôi chao sao tôi lại muốn tống cái dép bi tít của mik vào mồm hắn thế nhỉ? - Cậu đã chở hơn trăm cô gái rồi, h chở thêm mik tôi thì có mất mát gì đâu_ tôi nói - Ai nói thế, tôi chưa từng chở 1 cô gái nào trên con đen thân yêu của tôi cả đâu. - Con đen thân yêu là cái gì?_ tôi ngây ngô hỏi - Là cái xe mô tô của tôi chứ còn gì nữa_ hắn gắt Tôi ngẩn ngơ 1 lúc rồi cố nín cười nhìn hắn khẽ khàng nói: - Thì ra là vậy….tôi hỉu rồi - hỉu cái gì?_ hắn ngơ ngác nhìn tôi - trc h tôi cứ tưởng cậu thay bồ như thay áo là vì mún che đậy 1 cuộc tình loạn luân giữa 2 thằng con trai té ra ko phải vậy. - Hừ, h cậu ms biết hả, tôi là 1 thằng con trai chính cống đấy. - Vâng… cậu ko yêu con trai nhưng cậu lại mang trong mik 1 mối tình lặng câm vs bé mô tô, hahahaha…._ nói đến đây tôi ko nhịn đc phá lên cười nắc nẻ. Sau khi dứt đc tràng cười như điên lại, tôi ms để ý đến ko gian xung quanh mik đang sặc mùi sát khí, tôi vội nuốt nc bọt ừng ực quay ra nhìn khuôn mặt đang tím tái vì tức của Phong. Thôi rồi quả này tôi chạm vào tổ ong bò vẽ rồi, tốt nhất là nên lái sang chuyện khác, nhưng chuyện gì nhỉ? à..à…tôi ngước mặt lên nhìn hắn nở 1 nụ cười ko thấy mặt trời nói: - Phong nè, ờ ừm…lúc cậu nói chuyện vs tên Dương đó, có nhắc đến 1 người phụ nữ là ai vậy? Khuôn mặt đang tím rịm vì tức của hắn đột ngột chuyển sang màu trắng bệch, khiến cho tôi có cảm giác đang đi giữa tiết trời mùa đông bên Nga, hờ hờ ko lẽ tôi lại nói ko đúng chuyện. - Này, có chuyện gì mà cái mặt cậu buồn như con chó gặm cỏ thế?_ tôi lên tiếng dò hỏi Khi câu nói vừa thoát ra khỏi miệng thì tôi đã biết đó là 1 sai lầm, ngay sau đó hắn liền phản ứng vs câu "hỏi thăm thân tình" của tôi = cách lừ đôi mắt nửa trên đen, nửa dưới trắng sang nhìn tôi khiến cho tôi liên tưởng đến bộ phim kinh dị "mắt mèo". 1 khoảng ko gian im lặng đang chìm ngập giữa tôi và hắn, chưa bao h tôi thấy cái mặt hắn lại đáng sợ như vậy, trông cứ như 1 tay đồ tể sắp chọc tiết lợn ấy, phải đến 1 lúc lâu sau khi tôi đang phân vân ko bít có nên mở miệng bảo hắn làm ơn làm phước chở tôi về 1 lần ko thì… - Bà ta là mẹ tôi….._ giọng nói lạnh lùng của hắn đột ngột vang lên khiến cho quả tim của tôi suýt phọt ra ngoài, nhưng sao giọng nói của hắn lại buồn bã đến vậy nhỉ? có lẽ trong trường hợp này tôi nên im lặng lắng nghe thì hơn, ko khéo nhỡ mồm nhỡ miệng động chạm gì đến hắn là khỏi về nhà luôn. Hắn dừng 1 lúc rồi nói típ: - Đó cg là người tôi hận nhất trên đời, bà ta đã bỏ bố con tôi từ lúc tôi 5t để chạy theo 1 người đàn ông khác, mà chung qui cũng chỉ tại nhà tôi quá nghèo…_hắn chua chát nói, rồi cười nhạt, tiếng cười chứa đựng 1 nỗi đau đã khắc sâu vào trong tim. - Khoan, đừng bốc phét nhà cậu giàu lắm mà…_ tôi phọt miệng nói, ngay lập tức tôi lại nhận đc cái nhìn kinh dị từ đôi mắt mèo của hắn, eo ơi đúng là cái mồm nó hại cái thân, cũng may hắn chưa nhẫn tâm đến độ đào hố chôn sống tôi. - Lúc trc nhà tôi rất nghèo, sau khi bà ta bỏ đi, bố tôi ms hận đời làm vc như điên để tạo lên cơ nghiệp như ngày hôm nay (nhưng sắp bị hắn phá nát rồi)_ Hắn lạnh lùng nói tiếp Trong giọng nói thuộc tính băng của hắn chứa đựng sự đắng cay, uất hận và căm thù, khiến cho người ngồi bên cạnh hắn ta là tôi đây còn phải run lẩy bẩy da gà nổi lên từng mảng, eo ơi, ko khéo sắp có án mạng mất. Hắn nói xong rồi im luôn, khiến cho tôi rơi vào tình trạng bối rối, quả thực bây h tôi ko bít phải nói gì vs hắn, sống từng ấy năm trên đời nhưng tôi chưa hề biết cảm giác bị bỏ rơi là ntn, tôi cũng ko ngờ 1 người như hắn lại có hoàn cảnh đáng thương như vậy, nhưng cũng có thể tại hoàn cảnh xô đẩy nên hắn ms trở lên xấu xa như thế. Vả lại tôi ko phải là người bít cách an ủi người khác, nhỡ trong khi an ủi hắn, cái bản chất thích nói móc nói mỉa người khác của tôi nó lại lộ ra rồi động chạm gì đến lỗi đau của hắn thì chết. Nhưng im lặng mãi thì cũng ko đc, suy nghĩ 1 hồi cuối cùng tôi cũng phun ra 1 câu chẳng rõ là an ủi hay mỉa mai nữa: - À tôi hỉu rồi, té ra đó là lí do khiến cậu thích bỡn cợt tình cảm của các cô gái khác, chậc chậc đây có thể coi như 1 căn bệnh xuyên thế kỉ - bệnh: ghét đàn bà. Ngay lập tức ánh mắt chó luộc của hắn lại chuyển sang tôi, ko phải chứ tôi lại nói gì sai à? Nhưng ko, lần này ko có 1 sắc thái biểu lộ sự tức giận nào trên khuôn mặt hắn, khaon gì..gì chứ, hắn cười, đúng vậy trên môi hắn khễ nhếch lên 1 nụ cười, khiến tôi phải trố mắt ngạc nhiên. Rồi nhìn tôi ko chớp mắt hắn nói bằng cái giọng lạnh tanh pha chút thix thú: - Hừ…cậu nói đúng đấy, tôi hận bà ta nên hận luôn cả nhưng cô gái chỉ biết có tiền và mẽ bề ngoài. Nên tôi ms thích bỡn cợt vs họ,… nhưng tôi đã bị báo ứng rồi. - Bị báo ứng???...._ tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi hắn - Đúng_ hắn gật đầu nhẹ nhàng Tôi nuốt nc bọt nhìn chòng chọc vào người hắn khẽ khàng nói: - Ko lẽ…cậu bị tai nạn…và báo ứng mà cậu nói đến chính là cái..ấy ấy đấy.. - Ấy, ấy cái gì cơ? Từ lúc nào cậu học cái kiểu úp úp mở mở thế_ hắn gắt - Thì..thì đại khái là mắc bệnh giống thái giám ấy_ tôi ngập ngừng 1 lúc rồi huỵch toẹt ra luôn. Ngay khi câu nói đậm chất ngây thơ của tôi vừa phọt ra, thì khuôn mặt Phong lập tức biến đổi sang màu xám xịt, ko lẽ bị tôi nói trúng tim đen? CỐP…._ ăn nói bậy bạ, đúng là trong đầu cậu chứa toàn rác Hắn vung tay gõ vào đầu tôi 1 cái rõ đau, tôi ấm ức đưa tay lên xoa chỗ bị đánh giận dỗi nói: - Hứ đầu tôi chứa toàn rác thì đầu cậu chứa toàn phâ… - Toàn gì_ hắn trừng mắt nhìn tôi hỏi Tôi vội vàng phanh kít lại, đánh trống lảng: - Tôi cứ thix lấp lửng thế đấy, đầu cậu chứa gì thì tự cậu đi mà nghĩ…ms lại ko phải báo ứng như vừa rồi tôi nói thì cậu bị báo ứng gì, nói xem nào, cứ lấp lửng mãi. Nghe tôi hỏi, hắn bèn thu lại ánh mắt mèo kinh dị đang trừng trừng nhìn tôi quay mạt sang hướng khác, ngập ngừng nói: - Tôi..chính tôi lại đang bị 1 đứa con gái khác bỡn cợt….
|
Thông tin vừa rồi của hắn khiến tôi quên ngay cơn đau trên đầu, 2 mắt sáng lên như đèn pha ô tô reo lên: - Cái gì???? Thật ko??? Cô gái nào mà lại có thể dắt mũi đc cậu thế? Chắc phải là người đặc biệt lắm nhỉ, ôi ôi chuyện này sẽ trở thành 1 đề tài giật gân đây, cậu nói xem tôi có nên bán tin này ra ngoài ko, đảm bảo thu đc ối tiền đấy nhỉ hehe…. Tôi cười hehe rồi tự vỗ ngực trc trí thông minh siêu hạng của mình, hỏi típ: - Mà nè, cô gái ấy là ai thế? Tôi có biết ko? Có học trường Thanh Đằng ko? Gì mà giấu kĩ thế - Cậu thực sự muốn biết cô gái ấy là ai hả?_ Hắn hỏi lại kèm theo 1 nụ cười nửa miệng Mắt tôi sáng lên, ô hô chuyện lớn như vậy sao lại ko muốn biết cơ chứ, thông tin về cô gái bí mật này mà lộ ra thì tôi cũng chẳng còn lo mik phải hứng chịu những ánh mắt dao cạo của mấy cô nường ở trường nữa. - Muốn, muốn lắm, cậu mau nói đi, là cô nào mà đen đủi xí lộn mà may mắn thế? - Hừ, cậu muốn biết??? Tôi gật đầu lia lịa - Nhưng tôi lại ko muốn nói_ hắn buông 1 câu xanh rờn, nụ cười tươi như hoa buổi sớm trên khuôn mặt tôi vụt tắt, tôi bực mình xẵng giọng: - Nếu từ đầu đã ko mún tiết lộ thì còn nói ra làm gì, đồ dở hơi. - Tôi thích thế_ trời ơi sao tôi mún đấm vào mặt hắn thế chứ, lại là tôi thix thế, muôn đời vẫn là câu trả lời dở hơi ấy, ko khéo nếu hắn bảo thix giết tổng thống Mĩ thì ông Barack Obama cũng phải đề phòng, kẻo bị nã đại bác vào đầu lúc nào ko hay. Đang suy nghĩ lung tung đột nhiên tôi lại nhớ đến cuộc nói chuyện của hắn và Dương, hình như có nhắc đến 1 cô gái, ko lẽ 2 người này là 1, hehe đúng là ko ai thông mik hơn tôi cả, suy nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu thì tôi đã vội kéo tay hắn reo lên như là vừa giải ra mật mã Davanci vậy: - A ha, tôi nhớ ra rồi, có phải cô gái dắt mũi cậu chính là cái con nhỏ mọt sách mà cậu và tên Dương đã nhắc đến vừa nãy ko? - Sao cậu biết?_ hắn hơi ngạc nhiên hỏi tôi - Hehe, tôi mà lị, ui ui mik phục mik quá…. À mà này, nghe thì có vẻ nhỏ đó học rất giỏi, nhưng nó học có giỏi bằng tôi ko?_ tôi ngước ánh mắt dò hỏi lên nhìn hắn - Tôi cũng ko biết, có lẽ là giỏi như nhau_ hắn nói, trong đôi mắt cua hắn ánh lên sự thix thú Nghe thế, tôi xị mặt xuống, bùn ơi là bùn, dù vẫn biết tôi ko phải là người giỏi nhất, nhưng nghe nói có người ngang ngửa mik khiến cho tôi ko khỏi khó chịu, mang trong mik tâm trạng bực bội, tôi hơi gắt: - Đó là ai thế? Phong nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cau có khó chịu của tôi, cười rãnh mãnh nói: - Cậu đang ghen đấy à?? - Ai..ai nói thế, vớ vẩn, từ ghen vik như thế nào tôi còn ko biết nữa là, rõ là khùng _ tôi vội vàng nói rồi bực mik quay mặt sang chỗ khác, đáng ghét ko thèm nhìn mặt cái tên PX ấy nữa. - Ko ghen, thế sao cậu lại bực bội_ hắn hỏi bằng cái giọng nhừa nhựa đáng ghét pha chút thix thú - Tại vì….mà thôi, có nói cậu cũng ko hiểu đâu_ tôi gắt - Cậu thật sự ko biết cô gái ấy là ai à?_ hắn hỏi, đôi mắt lạnh lùng ánh lên sự tinh quái - Ơ hay, cậu có bị đứt dây não ko đấy, cậu có hàng trăm cô bạn gái, thix cô nào tôi làm sao biết đc - Ngốc…_ hắn mắng tôi, lạy chúa từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến h chưa có ai mắng tôi ngốc cả, nhìn cái mặt thông mik sáng láng, tương lai tiền của chất đống của tôi mà hắn dám nói tôi ngốc sao, bực mik tôi hét lên giận dữ: - Này, ai cho cậu nói tôi ngốc, tôi mà ngốc thì cậu là cái đồ thiểu năng trí tuệ, tứ chi bại liệt nằm ở nhà bi bô o, ô, ơ… Nhưng hắn xem chừng ko thèm để ý đến lời vàng ngọc của tôi, bình thản nói: - Cậu có muốn biết tên cô gái ấy ko? - Cậu có thèm nói cho tôi biết đâu_ tôi khoanh tay trc ngực bực mik gắt lên - Ok..h tôi sẽ nói cho cậu biết, đc chứ? Nghe câu nói vừa rồi của hắn, tôi quen hết mọi bực tức vội quay ra nìn hắn mắt sáng như vì sao đêm hè, khè khè tin này mà bán ra ngoài, cũng đủ cho tôi ăn mấy năm - Thật ko? Ai vậy? cậu nói nhanh đi, tôi hồi hộp quá rồi…_ tôi giục - Người ấy chính là……
|
- Này, 2 cô cậu kia có biết bây h là mấy h rồi ko? Muốn hú hí gì thì vào khách sạn mà làm, còn ở đây là công viên, các cô cậu đang làm ô uế nơi công cộng đấy Đúng vào giây phút quan trọng ấy, giây phút quyết định sự sung túc của tôi trong mấy năm típ theo, thì 1 giọng nói "trầm ấm" vang lên khiến cho tôi suýt phải vào viện vì đột quỵ Ko hẹn mà gặp tôi và Phong cùng quay ra nhìn người vừa phát ra giọng nói thuộc tính kim ấy, té ra là ông bảo vệ, trời ạ sao lại đúng lúc thế ko biết, lựa lúc nào ko phá lại phá đúng lúc này, người gì đâu mà vô duyên quá. Nhưng khoan đã, ông bảo vệ vừa ms nói cái gì cơ? Hú hí ư? Khách sạn ư? Ô uế nơi công cộng ư? Lạy chúa chứng giám, Hà Nhiên tôi 1 đời trong sạch chỉ biết quanh quẩn bên sách vở và mẹ cha vậy mà ông bảo vệ lại có thể gắn cho tôi cái mác hư đốn như thế ư, huhuhu thế này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng ko rửa hết tội. Tất cả cũng chỉ tại cái tên PX Phong cứ cù cưa mãi ko chịu đưa tôi về nhà. Bực mik tôi liếc xéo sang Phong… Nhưng Phong hình như ko để ý mấy đến lời ông bảo vệ nói, khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng ko biểu lộ cảm xúc, đã thế lại còn hếch lên ra vẻ bất cần đời. Tôi phải khẽ nhéo vào tay hắn ra hiệu chuồn êm trc khi ông bảo vệ kia hô vàng cho cả làng cả nc biết, Ôi ôi mất mặt quá đi mất, thế là ngay lập tức tôi đã quên phéng đi chuyện người iu của Phong (già rồi trí nhớ kém tệ) Và bây h thì tôi đang ngồi trên con đen yêu dấu của Phong chuẩn bị vi vu về nhà, haizzz hôm nay quả thật là 1 ngày dài và mệt nhọc, ko bít dạo này tôi có bị sao quả tạ chiếu trúng ko mà đen đủi thế ko biết, ngày nào cũng gặp mấy chuyện xui xẻo kiểu này nữa chắc tôi chết mất. - Này, cậu có muốn chết ko??_ đột nhiên cái giọng lạnh lùng vô duyên của Phong vang lên, làm tôi giật mik suýt nữa thì ngã lộn cổ, để sau đó lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân. - Cậu điên hả??? Đang yên đang lành lại rủa tôi chết_ tôi gắt lên - Nếu ko mún chết thì ngồi lui vào và bám vào người tôi_ hắn nói lạnh tanh - Hừ, đáng ghét, ko cần, cậu cứ lo lái xe đi đừng có bận tâm đến tôi_ tôi nói rồi lẩm bẩm "định lợi dụng con gái nhà lành đây mà.." - Đc thôi nếu cậu có mệnh hệ gì tôi ko chịu trách nhiệm đâu_ hắn nói rồi rồ ga phóng nhanh khiến tôi khiếp vía suýt ngã, phải ngồi lui vào nhưng vẫn nhất quyết ko bám vào người hắn. Đúng là đi cùng hắn tôi ms biết trên đời này vẫn còn nhiều người điên mà chưa bị bắt vào trại. Thật chẳng hiểu sao đang đi bon bon trên đoạn đường nhẵn, hắn lại quẹo tay lái để chiếc xe đâm đúng vào cái ổ voi to đùng. - Á Á Á Á Á Á……._ tôi kêu lên thất thanh rồi vội đưa 2 tay ôm lấy người hắn như vớ lấy cái phao cứu sinh. Lạy chúa, tôi lại vừa ms thoát chết. Ngay khi chiếc xe vừa trở lại vs quỹ đạo, như điện xẹt, tôi vội buông tay ra khỏi người hắn, hình ảnh về nụ hôn đầu tiên lại hiện về khiến tôi ngượng đỏ cả mặt, đúng là cái đồ chết bầm, đi đứng ko cẩn thận làm tôi lại nhớ về hình ảnh tồi tệ ấy, tôi bực mik nghĩ rồi liếc xéo hắn, thì chợt giật mik, phản chiếu qua tấm gương chiếu hậu là 1 gương mặt lạnh lùng, đẹp trai trên môi phảng phất 1 nụ cười đẹp tuyệt. Nếu là bình thường thì tôi đã gân cổ lên mắng hắn, hoặc tìm ra 1 câu nói móc thật độc đốp lại hắn, nhưng ko hỉu sao lúc này, cái miệng cũng như bộ não của tôi dường như đóng băng chẳng thể thốt ra đc lời nào. Huhu tất cả chỉ tại hắn nên tôi ms trở nên như thế này đây, làm sao đây chẳng lẽ càng gần hắn thì đầu óc tôi càng ngu đi, phải mau mau tránh xa hắn ms đc.
|
Cuối cùng sau bao nhiêu hoạn nạn tôi cũng đã trở về đc mái ấm thân yêu, trc khi mẹ tôi kịp phát giác tôi đã mau chóng tống tiễn tên Phong đi, kẻo lại gây ra 1 vụ lùm xùm ko đáng có. Còn vấn đề về nhà muộn, do mẹ tôi ko nóng tính như bố tôi nên tôi có thể dễ dàng qua truông bằng 1 lời nói dối - Con đến nhà đứa bạn mượn cuốn sách, 2 đứa mải chơi vui nên quên thời gian. - Ừ thế lên nhà thay quàn áo rửa mặt mũi rồi xuống ăn cơm. Chấm hết, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đi lên phòng, nếu là bố tôi thì chắc chắn tôi sẽ bị hạch cung suốt đêm chứ chẳng chơi. Vc đầu tiên tôi làm là sạc bin cho con dế yêu quái của mik, haizzz mọi sự đen đủi của ngày hôm nay chung qui cũng chỉ tại nó ngủm củ đèo ko đúng lúc. Híc Ngay sau khi ăn cơm xong, tôi phóng vội lên phòng, mong sao tìm đc giấc ngủ bình yên, 1 ngày như thế đã là quá đủ vs tôi rồi. Ting..ting…ting… Chiếc điện thoại vừa đc nạp năng lượng kêu ỏm tỏi -có tin nhắn. Tôi uể oải vs tay lấy con dế mở xem tin nhắn. Tim tôi thót lại….là Phong Sau khi xem xong tin nhắn, tim tôi lại thót 1 cái nữa, nhưng lần này là vì tức giận đến tột độ. Suýt chút nữa thì tôi đã ném con dế yêu cùng dòng tin nhắn chết tiệt của hắn ra bụi chuối rồi. Nội dung của cái dòng tin nhắn như sau: < ngủ đi, mơ thấy thằng nào khác ngoài tôi là cậu chết chắc.> Đúng là tôi chưa thấy tên nào lại vô duyên, vô dáng, vô dạng, vô hình, vô tình, vô nghĩa như hắn, nhận đc dòng tin nhắn sặc mùi sát khí của hắn mà tôi có cảm giác như mik đang đc đóng phim kinh dị, tôi vào vai nv nữ chính "may mắn" lọt vào tầm ngắm của tay sát thủ biến thái. Tên Phong này đúng là…. đến lúc đi ngủ cũng ám người ta. Cũng là nội dung như thế sao hắn ko ngọt ngào hơn nhỉ, chẳng hạn như: < tối ngủ nhớ mơ đến tôi nhé chẳng hạn.v.v..> Xùy xùy chết tiệt, tôi vừa nghĩ cái quái gì thế này, 1 tên đao phủ giết lợn, lạnh lùng tàn ác như tên Phong thì biết gì mà ngọt ngào… đang suy nghĩ lung tung đột nhiên tiếng con dế yêu ting... ting..ting… lại vang lên khiến tôi giật mình ngã nhào xuống giường, đau đớn thay cho cái bàn tọa của mik tôi bực tức vs tay lấy chiếc điện thoại, lại 1 tinh nhắn nữa: <chúc em ngủ ngon, và nhớ mơ về tôi nhé! @....@>_ là ông thầy khỉ vàng Thiên, vẫn là nội dung như thế nhưng có phần ngọt ngào, dịu dàng hơn nhìu so vs Phong, haizzzz 2 người này đúng là…tư tưởng lớn gặp nhau. Nhưng mà họ bói đâu ra số điện thoại của tôi thế nhỉ? Chắc là con Trang bẻm mép rồi. Đúng là cái đồ bạn đểu, trọng sắc khinh bạn. Mơ về 2 tên này thì thà tôi thức trắng đêm nay còn hơn, híc híc…Nói vậy nhưng chỉ 5' sau…tôi đã ngủ ngon lành. Và... tôi đã mơ, giấc mơ về 1 chàng trai có khuôn mặt đẹp như 1 thiên sứ vs mái tóc màu…vàng. Thiên sứ nở nụ cười ấm áp, rạng rỡ vs tôi, rồi dịu dàng dắt tôi đến 1 nơi có khung cảnh đẹp như mơ. Ở nơi đó, có chàng hoàng tử của tôi đợi sẵn, chàng mang 1 vẻ đẹp hoàn mĩ, khuôn mặt lạnh lùng môi khẽ nhếch lên 1 nụ cười đẹp mê hồn, chàng hoàng tử có mái tóc màu…nâu hạt dẻ…
|