Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Trường xem Hồng bị không nhẹ, anh thấy nó bị xốt cao quá mà ngoài trời lại gió như thế này, anh tự hỏi con bé này là gì của Loan nhỉ, chắc là bạn bè hay chị em, nhìn nó lo cho con bé này là biết.
Anh bảo anh tài xế:
_Bế cô bé này lên xe, rồi cho chạy về nhà tôi..!!
Loan nghe anh ta nói là về nhà của Trường chứ không phải bệnh viên, thấy lạ nó hỏi:
_Anh làm cái gì đấy hả, tại sao bạn tôi bệnh mà anh lại đưa nó về nhà là sao..??
Trường quát anh tài xế:
_Còn không mau nhanh đi, hay là để tôi làm…!!
Anh kia thấy vậy thì cuống lên, vội bế Hồng đặt vào trong xe, nhìn thấy thế Trường hài lòng, xong anh quay ra bảo Loan:
_Nhà tôi có bác sĩ riêng, có phòng bệnh nữa, như thế không tốt hơn là bệnh viện à…??
Nghe anh ta nói cũng có lý, nhà của anh ta giàu quá mà, nhưng nó không muốn quay về đó tí nào nên nó bảo:
_ Nhưng…!!
Nó chưa dứt câu thì Trường đã lôi nó lên xe.
_Còn không mau đi, hay là để bạn cô chết…!!Trường quát
Nó còn muốn cãi tiếp nhưng nhìn con Hồng lúc này thì nó lại thôi, nó đã nóng quá rồi, cái mặt thì như chái cà chua, sờ trán nó con Loan cảm tưởng là mình đang ngồi gần cái lò lửa, mắt nó lại ươn ướt, nó đang khóc vì lo cho con Hồng.
Trường nhìn thấy vậy, anh nghĩ con bé này đúng là mau nước mắt, nhưng nó là một cô gái tốt, anh mỉm cười, nhưng cũng không quên liếc nó một cái tóe lửa, nó dùng mình vì sợ, nó quên khuấy mất cái vụ nó trốn ra đây, cứ tưởng thoát thì lại ra nông nỗi thế này, nó nghĩ biết thế mình nhờ anh Đăng hay chú Tuấn có phải là hơn không, bây giờ mình vừa bị bắt, con Hồng lại bị bệnh nặng thêm, hu hu hu mày đừng có mà làm sao nhé, nếu không thì cả đời tao sẽ sống không yên mất.
Trường khẽ vỗ nhẹ hai cái vào tay nó, nhìn thấy nó run run, anh cảm thấy thương cảm cho nó, nó giàu tình người quá, xem ra con bé này có nhiều điểm tốt hơn anh tưởng.
Chiếc xe lăn vào cổng, Trường bước vội xuống, anh mở cửa xe cho Loan, nó đang cố lay cho con Hồng tỉnh, thật ra Hồng biết tất cả mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình, nhưng tâm trí nó thì lơ mơ nên nó cũng không rõ ràng lắm, nó chỉ đang tự hỏi là con Loan đem nó đi đâu đây, và cái anh chàng kia nữa chứ, anh ta là ai, mà con Loan nó quen anh ta khi nào, sao mình lại không biết, đau đầu quá, nó lắc lắc, mình không nên nghĩ nhiều nữa, bạn của con Loan thì coi như là bạn của mình rồi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
Anh tài xế bế Hồng lên phòng mà con Loan nó đã ngủ ở đấy, bác sĩ riêng của gia đình đã trực sẵn, ông khám xong cho con Hồng, ông bảo:
_Cô bé này không sao, nhưng cần phải nghỉ ngơi, nếu mà còn đi lung tung kiểu này nữa lại biến chứng thì khổ, tôi sẽ kê đơn cho cô ấy, cậu bảo người lấy thuốc cho cô ấy uống...!!
Con Loan nó nghe bác sĩ nói, nó thở phào nhẹ nhõm.
Trường quay sang bảo ông Tài:
_Phiền bác đi lấy dùm cháu vậy…!!
_Vâng, để tôi đi…!!
|
Trường xem Hồng bị không nhẹ, anh thấy nó bị xốt cao quá mà ngoài trời lại gió như thế này, anh tự hỏi con bé này là gì của Loan nhỉ, chắc là bạn bè hay chị em, nhìn nó lo cho con bé này là biết.
Anh bảo anh tài xế:
_Bế cô bé này lên xe, rồi cho chạy về nhà tôi..!!
Loan nghe anh ta nói là về nhà của Trường chứ không phải bệnh viên, thấy lạ nó hỏi:
_Anh làm cái gì đấy hả, tại sao bạn tôi bệnh mà anh lại đưa nó về nhà là sao..??
Trường quát anh tài xế:
_Còn không mau nhanh đi, hay là để tôi làm…!!
Anh kia thấy vậy thì cuống lên, vội bế Hồng đặt vào trong xe, nhìn thấy thế Trường hài lòng, xong anh quay ra bảo Loan:
_Nhà tôi có bác sĩ riêng, có phòng bệnh nữa, như thế không tốt hơn là bệnh viện à…??
Nghe anh ta nói cũng có lý, nhà của anh ta giàu quá mà, nhưng nó không muốn quay về đó tí nào nên nó bảo:
_ Nhưng…!!
Nó chưa dứt câu thì Trường đã lôi nó lên xe.
_Còn không mau đi, hay là để bạn cô chết…!!Trường quát
Nó còn muốn cãi tiếp nhưng nhìn con Hồng lúc này thì nó lại thôi, nó đã nóng quá rồi, cái mặt thì như chái cà chua, sờ trán nó con Loan cảm tưởng là mình đang ngồi gần cái lò lửa, mắt nó lại ươn ướt, nó đang khóc vì lo cho con Hồng.
Trường nhìn thấy vậy, anh nghĩ con bé này đúng là mau nước mắt, nhưng nó là một cô gái tốt, anh mỉm cười, nhưng cũng không quên liếc nó một cái tóe lửa, nó dùng mình vì sợ, nó quên khuấy mất cái vụ nó trốn ra đây, cứ tưởng thoát thì lại ra nông nỗi thế này, nó nghĩ biết thế mình nhờ anh Đăng hay chú Tuấn có phải là hơn không, bây giờ mình vừa bị bắt, con Hồng lại bị bệnh nặng thêm, hu hu hu mày đừng có mà làm sao nhé, nếu không thì cả đời tao sẽ sống không yên mất.
Trường khẽ vỗ nhẹ hai cái vào tay nó, nhìn thấy nó run run, anh cảm thấy thương cảm cho nó, nó giàu tình người quá, xem ra con bé này có nhiều điểm tốt hơn anh tưởng.
Chiếc xe lăn vào cổng, Trường bước vội xuống, anh mở cửa xe cho Loan, nó đang cố lay cho con Hồng tỉnh, thật ra Hồng biết tất cả mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình, nhưng tâm trí nó thì lơ mơ nên nó cũng không rõ ràng lắm, nó chỉ đang tự hỏi là con Loan đem nó đi đâu đây, và cái anh chàng kia nữa chứ, anh ta là ai, mà con Loan nó quen anh ta khi nào, sao mình lại không biết, đau đầu quá, nó lắc lắc, mình không nên nghĩ nhiều nữa, bạn của con Loan thì coi như là bạn của mình rồi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
Anh tài xế bế Hồng lên phòng mà con Loan nó đã ngủ ở đấy, bác sĩ riêng của gia đình đã trực sẵn, ông khám xong cho con Hồng, ông bảo:
_Cô bé này không sao, nhưng cần phải nghỉ ngơi, nếu mà còn đi lung tung kiểu này nữa lại biến chứng thì khổ, tôi sẽ kê đơn cho cô ấy, cậu bảo người lấy thuốc cho cô ấy uống...!!
Con Loan nó nghe bác sĩ nói, nó thở phào nhẹ nhõm.
Trường quay sang bảo ông Tài:
_Phiền bác đi lấy dùm cháu vậy…!!
_Vâng, để tôi đi…!!
|
Ông Tài cầm lấy đơn thuốc, ông đi ngay xuống phòng khách để lấy, chả gì thì nhà của Trường cũng có sẵn cả một tủ, toàn những loại thuốc quý, ông vừa lấy những gì mà trong đơn đã ghi, vừa tự hỏi, tại sao Trường lại cho thêm cô gái kia vào nhà, không phải là ngoài Loan ra thì không có trường hợp ngoại lệ hay sao, hay là Trường nghĩ vì cô bé đó là bạn của Loan nên làm thế nhỉ, mình có nên hỏi Trường hay không, nhưng thôi đó là chuyện riêng của cậu ấy, mình nên hoàn thành nhiệm vụ cậu ấy giao thì hơn.
Ông mang thuốc lên, con Loan nó giúp cho Hồng uống thuốc, nhưng mà đắng quá khiến cho nó ho sặc xụa, nó nhăn mặt lại, nó không muốn uống nữa, nó đẩy số thuốc còn lại ra nó bảo:
_Thôi tao không muốn uống nữa đâu, mai là tao lại khỏe ngay ấy mà, thuốc thang làm gì cho mệt..!!
Loan nhìn Hồng như vậy thì xót xa lắm, nhưng nó phải bắt ép con này uống thuốc mới được, nếu không thì làm sao mà khỏi bệnh, nó nghiêm nghị bảo:
_Mày có uống không hả, hay là tao phải bón..!! Loan dọa
Con Hồng bực mình nên gắt:
_Để cho tao yên hay là mày uống luôn đi, phòng bệnh không phải là tốt hơn à..??
Loan không nói gì cả, nó nhảy lên vành miệng của con Hồng ra, vừa đau vừa tức nó muốn chửu cho con Loan một trận lắm nhưng mà nó lại đau ốm thế này thì làm ăn gì được, hu hu bạn thân mà ác quá, người ta đang mệt muốn chết, vì nó mà mình quên là mình đang bị bệnh, mình chạy ra khỏi cả bệnh viện để tới đây mà bây giờ nó lại đè mình ra thế này, đúng là bạo lực mà.
_Thế nào có uống không…?? Loan quát hỏi.
Con Hồng nghĩ mình mà thi gan với nó thì có thể mình không chết vì bệnh cảm, cũng chết vì bị đè, thế là nó cố nuốt hết số thuốc vào mồm, nó uống một ngụm nước thật to cho trôi hết, xong rồi nó bảo:
_Đã được chưa…!!
Con Loan hài lòng bảo:
_Em ngoan lắm, thế có phải là chị cưng hơn không..!!
Con Hồng nó đang bực mình nên không bảo con Loan thế nào, nó đắp chăn kín đầu, ý nó bảo là để yên cho nó ngủ.
|
Nhìn hành động của hai chúng nó từ nãy tới giờ, Trường cảm thấy hai con nhỏ này giống nhau quá mà con bé kia tên là gì nhỉ, cô ta xinh đẹp hơn Loan nhiều, nhưng có vẻ là nghịch ngợm hơn, mà cô ta cũng rất mạnh mẽ thì phải, không hiểu có chuyện gì mà con bé kia đang ở trong bệnh viện lại chạy ra đây làm gì, nhìn bộ quần áo của nó thì biết, đúng là khó hiểu thật, xem ra từ nay mình lại có thêm một người để nghịch nữa rồi, vui thật.
Loan nắm tay Hồng một lúc thì hình như là nó ngấm thuốc nên Hồng đã ngủ ngon lành, nó giật mình xem là mấy giờ rồi trời ạ, cái xố của con, sao cái chuyện quan trọng nhất mà con lại quên đi mất nhỉ..???
Nó lôi cái điện thoại ra, đầu tiên nó gọi cho mẹ nó, nghe giọng mẹ nó ở bên đầu dây, nó bảo:
_ Mẹ à, con là Loan đây…!!
_Thế cô đi đâu từ sáng tới giờ mà cô vẫn còn chưa về..??
Khi mẹ nó mà tức nó thì bao giờ mẹ nó cũng bảo nó như vậy.
_Dạ, con có chút chuyện nên không về được, mà mẹ ơi hôm nay mẹ cho con ngủ ở ngoài nhé…!!
_Cái gì…!! Bà Thảo quát lên.
Quát xong bà bảo.
_Tao có nghe nhầm không hả, mày đi với ai mà mày bảo tao cho mày ngủ ở ngoài…???
Con Loan bí quá, nếu nó mà bảo là ở nhà con Hồng thì lộ chuyện ngay, không phải sáng nó đã gọi đến nhà mình, và nó vừa mới chốn viện ra đây hay sao, làm sao đây hả trời…??
Nó còn đang phân vân thì, Trường tước lấy cái điện thoại của nó, anh áp lên tai mình và nói:
_ Chào bác, cháu là bạn học của Loan, do lớp học có tổ chức đi thăm mấy nhà tình thương, và Hồng cũng đang ở đây, cháu tự hỏi là bác có thể cho phép Loan được ở lại đây với các em chứ ạ, cũng sắp trung thu rồi..??Trường lấy cái giọng lễ phép và lịch sự nhất anh hỏi bà Thảo.
Nghe giọng là của một thằng con trai là bà Thảo đã không yên tâm rồi, nhưng mà có cả con Hồng nó ở đấy, thì bà cũng hơi yên dạ, bà tự hỏi là chúng nó gặp nhau khi nào sao bà không biết, chẳng phải là con Hồng sáng còn gọi điện cho mình hay sao.
Thấy mẹ của Loan im lặng không nói gì, anh nhìn nó một cái, thấy mặt của nó thay đổi liên tục anh mỉm cười xem ra con nhỏ này sợ anh tiết lộ chuyện đây mà, yên tâm đi nhóc anh không ngu mà kết thúc trò chơi ở đây đâu.
_Bác nghĩ sao ạ..??? Trường lễ phép hỏi lại.
_À, thôi cũng được, cho bác nói với nó vài câu…!!!
|
Trường chuyển máy cho Loan, mà không quên nháy mắt với nó, còn nó thì không thể tin vào tai mình nữa sao mẹ lại đồng ý dễ dàng như vậy nhỉ, anh ta chỉ cần nói như vậy mà mẹ đã xiêu lòng rồi sao, nhưng mình phải cám ơn anh ta nếu không thì mình cũng chẳng biết ăn nói với mẹ mình như thế nào cả.
_ Loan hả..??
_Vâng, thưa mẹ…!!
_Mặc dù tao đồng ý cho mày ngủ ở ngoài nhưng mà mọi chuyện phải cẩn thận nghe con, mày mà gây ra chuyện gì thì tao không sống nổi đâu…!! Bà Thảo đe nó.
_Dạ, con biết rồi mà mẹ..!!Loan lễ phép chả lời.
_Biết rồi là tốt, nhớ phải cẩn thận đấy, bảo cả con Hồng như thế..!!Bà Thảo răn đe.
Bà Thảo còn dặn nó một lô một lốc những thứ khác nữa rồi mới cúp máy, con Loan nó phải vận dụng hết cả trí não ra để đối phó, nó nghĩ mẹ mình mà nói thêm lúc nữa thì có gì mình cũng phun ra hết cho mà xem, thật là hú vía.
Trường ngồi trên nghế, anh nghe hai mẹ con nói chuyện với nhau anh mỉm cười, xem ra bà này thương con thật, nếu bà ấy mà biết con gái bà ấy đã gây ra chuyện gì thì sao nhỉ, chắc là bà ấy sẽ đau tim mà chết mất, Loan à, anh lại nắm thêm được một điểm yếu của em nữa rồi, nguyên cô bạn đang nằm ngủ kia, và cả mẹ em nữa chứ, anh thích thú vì dồn được Loan vào đường cùng, nhưng mà cứ từ từ thôi thì còn thú, chứ vội vàng quá lại không hay.
Loan lại bấm số nhà cái Hồng, lần này thì mới thật sự là khổ, mình biết nói gì đây, họ lại đang lo lắng cho nó quá, mình phải làm gì..!! nó ôm đầu, tay của nó cầm cái điện thoại lên nghe mà run run:
_A lô, ai đấy…??Tiếng của bà Hoa.
_Dạ, cháu là Loan đây..!!
_Loan hả, có chuyện gì không cháu…??
Giọng bà Hoa đầy lo lắng, có lẽ bà đang lo cho con Hồng, vì nó vẫn chưa quay về bệnh viện.
_Bác ơi, bác có thể cho Hồng ở đây với cháu được không ạ..??
_Sao…!! Bà Hoa hét lên, chắc là bà không thể nào hiểu nổi, con Hồng nó bị bệnh như vậy mà cũng bỏ mặc rồi lại đến chỗ con Loan là sao..!!
Thấy hét lên như thế cũng hơi kỳ nên bà Hoa hạ bớt giọng xuống hỏi.
_ Có chuyện gì quan trọng lắm hay sao, mà con Hồng nó chốn viện ra ngay chỗ cháu là thế nào..??
_Dạ, bác yên tâm con Hồng nó đã uống thuốc nên ngủ rồi, lúc cháu gọi cho nó thì không biết là nó bị ốm nên cháu xin lỗi đã làm cho bác lo lắng, còn bọn cháu đang ở..!!Loan trấn an bà Hoa.
Nó quay sang nhìn Trường một cái, nó hít một hơi nó nói y nguyên như những gì mà anh ta vừa nói với mẹ nó.
Bà Hoa dù không hài lòng lắm, nhưng nghe tiếng của con Hồng đang ngủ ngon bà cũng an tâm phần nào, nhưng bà vẫn đang toát hết cả mồ hôi, bà không thể nào tin được chỉ vì cái chuyện vặt vãnh ấy thôi mà nó lại dám đem sinh mạng mình ra đùa như vậy thì… ôi đứa con gái nghịch ngợm của bà, nó làm cho bà chết vì lo lắng cho nó mất. Nói một hồi bà cũng đành cúp máy, bà định đánh xe đến chỗ nó để đưa nó vào bệnh viện nhưng ông bác sĩ kia đã làm cho bà an tâm, mà ông ta là ai thế nhỉ, tại sao con Hồng nó lại ở nhà của anh chàng đó, con Loan nó bảo có cả các bạn của nó nữa, chúng nó định ôn lại kỷ niệm học trò, nhưng bạn bè của nó thì có ai giàu có như thế đâu, bà lại chột dạ tự hỏi là chúng nó sẽ không gây ra cái gì khủng khiếp chứ bà lo quá đến nỗi ông Hùng phải an ủi mà bà mới yên, nhưng cũng may là chuyện đi xem mắt của Khoa diễn ra tốt đẹp mặc dù lúc về nó lái xe như thằng điên nhưng nó chịu đựng được cả buổi như thế thì bà cũng mừng.
|