Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Anh thở dài nói tiếp:
_ Anh mở mắt ra chỉ có mình bác Tài ở bên anh, ông vì anh mà phờ phạc cả người, khuôn mặt ông đầy lo lắng và mắt ông sưng lên vì khóc cho anh, ông ấy cũng trông giống hệt như em lúc đó, anh nhìn ông như vậy thì đau lòng lắm, ông chỉ bảo anh một câu :
_”Cháu có thể vì ta và mẹ cháu mà cố gắng sống không, vì họ không là gì của cháu cả, cháu không nên vì những con người đó mà đau buồn hay tự hủy hoại bản thân mình nữa, được không hả cháu…??”
_Anh im lặng nghe ông nói, anh nhìn ra cửa xổ, từng làn mây trắng bay, bầu trời vẫn trong xanh và cuộc sống vẫn tiếp tục dù anh có buồn đau hay không thì cuộc đời này vẫn vậy, anh đã hiểu ra và từ đó anh thay đổi hẳn, anh sống buông thả, anh chìm trong bể tình ái, anh say rượu, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để theo đuổi ước mơ của mình.
_ Khi bị tống ra khỏi nhà, anh muốn về quê nhà, anh muốn được sống gần mẹ, nên anh đã mua ngôi nhà đó, anh tập trung vào thiết kế, anh đã thành công và anh trở nên nổi tiếng, những chiếc áo, do anh thiết kế không chỉ ở đây muốn sở hữu nó, mà còn vươn xa ra đại dương, anh mừng vì anh có thể tự sống trên đôi tay của mình.
_ Nhưng cái di chúc của bố anh đã làm đảo lộn tất cả, anh đã muốn xé nó đi, nhưng anh nghĩ đến mẹ anh, bà đã giành gần hết cả cuộc đời mình để tạo dựng nên cái công ty ấy, bà ra đi quá sớm bà không kịp nhìn thấy nó phát triển và cũng không được hưởng gì cả, bà phải chịu đói rét để lo cho bố anh, nhưng khi thành công rồi, ông lại hắt hủi bà, ông đi bồ bịch lăng nhăng, và cũng vì ông ta đưa người đàn bà mà bây giờ là mẹ kế của anh về nhà, họ ngang nhiên sống với nhau trong khi mẹ anh vẫn còn là vợ của ông ta, bà đã uất lên mà chết…!!!
Anh không nói gì hay khóc nữa, với anh lúc này chỉ có sự im lặng trong tâm hồn, anh muốn cảm nhận vị mặn của nước mắt đang chảy xuống môi mình, nó mặn chát như muối, trái tim anh cũng như bị ai đó đang xát muối, lòng anh buốt giá, anh buồn quá.
Qua cơn đau này, anh sẽ phải về nhà, và phải đối diện với họ, anh không biết mình có còn đủ dũng khí nữa hay không, anh bóp thật chặt tay của Hồng, không phải là anh có cô ấy ở bên đời anh rồi sao, anh còn lo gì nữa, anh cười, anh bảo Hồng:
_Em sẽ không bao giờ bỏ anh dù chỉ là trong ý nghĩ chứ…??
Hồng nhìn anh đầy âu yếm và thương yêu, nó bảo:
_Trừ phi anh phản bội em trước, lúc đó em không đảm bảo là em sẽ giữ lời đâu…!!
Trường sợ, anh bảo:
_Em nói thế là sao, dù có chuyện gì thì em vẫn phải tiếp tục ở bên anh chứ, sao lại có chuyện em bỏ anh khi anh cần em…??
Hồng thở dài bảo:
_Em còn lạ gì tính chăng hoa của anh, em nghĩ thế này, hay mình là anh em đi, như thế sẽ tốt hơn, em sẽ chăm sóc cho anh và em sẽ chuyển tình cảm của em từ tình yêu thành tình anh em, anh thấy thế nào..???
|
Hồng nhìn Trường ngủ, anh đau quá nên khó khăn lắm anh mới ngủ được, nó tự hỏi là sao gia đình của Trường sang đây cả rồi, sao họ không đến thăm Trường mà chỉ có người đàn bà kia, cô ta tên là gì nhỉ, đúng rồi là Băng, nhưng cô ta đâu có đến thăm anh vì thiện chí, mà hình như cô ta đang cố thăm dò nó thì phải, trong ánh mắt của cô ta chứa đầy sự ghen hờn.
Cả người nó khẽ rung lên, nó cảm nhận được ánh mắt của Băng ở đâu đây, nó ôm đầu, nó ngồi dựa vào giường vì Trường gối đầu lên đùi nó mà ngủ, lúc nãy nó khó khăn lắm mới ép anh được bát cháo do nó nấu nhờ bếp của bệnh viện, anh ấy cố ăn hết bát cháo, nhưng mà khen ngon làm cho nó vui lắm, nó bón cho anh từng thìa cháo nhỏ, nó ngượng nó không muốn làm như thế, nhưng anh ấy nhìn nó cầu khẩn quá, anh ấy bảo do tay anh ấy bị đau, hai nữa anh ấy lại bị mổ nên nó đành ngượng ngùng mà làm cho xong cái việc ấy.
Trường ăn xong, anh nói chuyện vài câu, anh uống thuốc rồi đi ngủ, nó vuốt mấy sợi tóc trước trán của anh, nó thở dài.
Hồng bây giờ mới thấy sợ, chuyện này quá sức chịu đựng của nó, gia đình của Trường sao lại phức tạp quá như vậy, nó không ngờ là ở trên đời này lại có một gia đình như vậy tồn tại.
Nó chỉ là một con bé học hết cấp ba, nó đâu có biết làm vợ như thế nào đâu, còn mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nữa, bà ta lại đanh đá và thâm hiểm như vậy thì làm sao mà nó chịu nổi.
Chưa hết cô người yêu cũ của anh ấy cũng sang đây, hình như cô ta muốn cướp Trường của nó đi thì phải, chắc là cô ta lại muốn tài sản của Trường nữa chứ gì, cái di chúc béo bở ấy làm sao mà họ bỏ qua cho được.
Nó sợ họ sẽ tìm mọi cách để hại nó, nó sợ quá, kiểu này thì nó chết mất, hu hu hu, con còn yêu đời lắm, sao con lại đi yêu tên này làm gì nhỉ, gia đình của anh ấy đúng là ngục tù, nó chỉ mới vừa gặp sơ qua cô người yêu tên Băng của Trường thôi mà đã khiếp thế rồi, nếu mà sống với Trường thật thì nó không tưởng tượng nổi nữa.
Nó tự hỏi tiền quan trọng như thế hay sao, bố của Trường có thể vì tiền mà bỏ rơi con mình bị bắt cóc không cứu, và sao ông có thể bội bạc tới mức, người vợ cùng ông san sẻ trong lúc khó khăn, để chạy theo một người đàn bà khác khi giàu có hơn.
Nước mắt Hồng rơi, khi nhìn thấy Trường khẽ nhăn mặt lại, hình như vết thương của anh ấy lại hành anh ấy, Hồng nhẹ nhàng cầm tay anh và vỗ nhẹ hai cái, nó thì thầm bảo:
_Ngủ ngon nhé anh yêu, đừng có sợ, vì em ở đây rồi mà…!!!
Không biết anh có nghe nó nói không, nhưng anh không còn nhăn nhó nữa, mà khẽ cựa mình, rồi nằm im.
Nó không biết mình có đủ sức để mà sống cùng Trường trong căn nhà ấy không, họ khủng khiếp quá, Hồng chưa thấy ai bạc tình như gia đình họ cả, Hồng cảm thấy khinh ghét những con người đó, sao họ có thể nhởn nhơ sống trên nỗi đau của người khác nhỉ, lẽ nào đêm đi ngủ, họ không mơ thấy ác mộng, và tại sao họ vẫn ăn ngon khi một đứa trẻ bị bỏ rơi đói khát ngoài đường, và bị bắt cóc, sao họ không nghĩ đứa bé đó đã sợ như thế nào, sao họ tàn ác thế….!!!
Nó cảm thấy đau xót cho Trường quá, nó cảm nhận nỗi đau của anh, nó không trách anh đã sống buông thả, nó chỉ mong là từ nay Trường sẽ thay đổi, nó sẽ cố gắng làm cho Trường cười nhiều hơn, và nó nguyện làm bờ vai cho anh dựa khi anh buồn và khi anh khóc, nó mong là một người bạn tri kỷ suốt đời của anh.
Tay của nó nắm lấy tay của Trường, nó nhẹ nhàng đặt đầu anh xuống gối, nó cần đi gọi điện thoại cho mẹ nó, nó sợ mẹ nó lo, vì từ tối hôm qua tới giờ nó chưa gọi về nhà lần nào.
|
Hồng buồn quá, nó đi ra nghế đá của bệnh viện, nó ngồi xuống, nó ngắm những người bệnh trong những chiếc áo màu kẻ trắng, nó khóc.
Nó cảm thấy cô đơn, cuộc đời của nó chỉ là như thế thôi sao, nó yêu anh, nhưng nó có làm gì được cho anh đâu, con tim của nó nhói đau,, hai hàng lệ dâng trào, nó cảm nhận cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ thành.
Trái tim nó đang đập rất nhanh, nó hiểu, linh cảm của nó không bao giờ sai, nó ghét linh cảm của mình, nhưng mà nó không thể nào phủ nhận được điều đó, từ lúc nó gặp người đàn bà đó, nó biết bà Thủy Tiên ấy có liên quan tới nó và cả thân phận của nó nữa chứ.
Nó sẽ làm sao đây khi nó phải xa anh, nó nghĩ nó sẽ sống trong đau khổ, nó sẽ không chết đâu, nhưng cả cuộc đời còn lại của nó sẽ là một màu u tối, nó yêu anh quá, nhưng mà hình như nó cũng hận dòng máu của anh thì phải.
Tại sao thế…?? Nó cũng không biết nữa, sờ lên vết trích để cho anh máu, nó cảm thấy hình như vẫn còn đau, nhưng tại sao nó lại ghê sợ dòng máu trong anh, nó cũng không biết nữa, nó dối quá, nó buồn quá, nó tự hỏi nó yêu anh là sai hay sao..??
Từ bao lâu rồi con tim của nó mới đập nhanh, và hạnh phúc vì nó có anh, nhưng trong tâm trí nó thì đang nói với nó hãy xa anh ấy đi, đừng cho anh ấy hy vọng rồi lai làm cho anh ấy đau, anh ấy đã khổ nhiều rồi, vậy mày hãy xa anh ấy đi.
Nhưng trái tim nó không làm được, dù có đi đâu hay làm gì, thì kể từ sáng nay, nó muốn gắn kết cuộc đời mình với anh, nó ôm lấy trái tim mình nó tự nhủ và bảo bản thân:
_Linh cảm ơi, mày có thể ngủ yên được không, hãy cho tao chỉ một lần, một lần này nữa thôi, tao muốn được toàn tâm toàn ý bên anh ấy, có được không hả…??
Nó nhắm mắt lại, nó cố để cho đầu óc nó thanh thản và không nghĩ gì cả, nhưng có một đôi mắt buồn đang nhìn nó bà ấy mấp máy môi và như là thầm bảo nó:
_”Hãy tránh xa Trường ra, cô và anh ta không thể ở bên nhau được đâu..???””
Nó sợ quá, vội mở mắt ra, nước mắt của nó lại rơi, trái tim của nó đau nhói, cơ thể của nó run rẩy, nó ôm lấy mặt mình mà khóc, tại sao người đàn bà kia cứ ám ảnh nó, và giấc mơ ấy, nó không thể nào quên được, tại sao cứ mỗi lần ở bên Trường, nó luôn cảm thấy có một sức mạnh vô hình như muốn tách nó ra khỏi Trường, tại sao…??
Lấy cái điện thoại ra, nó run run bấm nút nghe vì hình như có ai gọi cho nó, nó xem màn hình là số của Tuấn, nó lấy tay chùi nước mắt cho đỡ nhòe, nó muốn biết anh ấy gọi cho nó có việc gì.
_Hồng hả, em đi đâu mà suốt từ tối hôm qua không về…???
Hồng cố gượng, nó không muốn Tuấn biết nó khóc, nó bảo:
_Dạ, bạn em bị bệnh nên em ở bệnh viện suốt đêm hôm qua, và làm sao anh biết em không về nhà…??
Anh cười bảo nó:
_Thì con Loan chứ ai, mà tối hôm qua anh cũng tới nhà em nữa, em đi suốt làm anh lo quá, nên gọi điện hỏi thăm…??
|
Hồng hỏi:
_Hôm qua tiệc vui chứ anh…??
Tuấn buồn buồn bảo nó:
_ Không có em thì vui sao nổi, anh đến đó chỉ để tìm em thôi..!!!
Hồng nghe cái giọng tha thiết của Tuấn, nó tự nhiên cảm thấy sợ, không lẽ anh ấy yêu mình, hay thích mình rồi, như vậy thì mình sẽ chết vì lo lắng và cảm thấy có lỗi với anh ấy mất, mình chỉ hy vọng anh ấy nói thế vì lo cho một người bạn, một đứa cháu của anh ấy giống như con Loan thôi.
Hồng cố lấy cái giọng vui tươi để che lấp đi lo lắng ở trong lòng nó bảo:
_Anh chỉ khéo đùa, còn bao nhiêu người khác, có cả Loan, Đăng và gia đình hai bên nữa mà, phải vui hơn mới đúng chứ, vì vắng một con bé quậy phá như em…!!!
Tuấn nói với cái giọng chán nản, anh bảo:
_Em nói đúng, tiệc nào mà chả vui, nhưng tâm hồn của anh đã để ở đâu rồi thì làm sao mà vui nổi, em có hiểu anh đang nói gì không…???
Nó sụt sịt hỏi:
_Anh… anh nói như vậy là ý làm sao…??
Tuấn lo lắng hỏi:
_Sao em lại khóc, có chuyện gì xảy ra à…??
Hồng trả lời:
_Chỉ là em lo cho bạn em thôi…??
_Bạn em không sao chứ….??
Hồng gượng gạo nói:
_Dạ, mọi chuyện ổn rồi vì ca mổ thành công…!!!
Tuấn mừng vì nghe bạn của Hồng không sao, anh an ủi nó:
_ Vậy thì em nên mừng mới đúng, sao em còn khóc, em cũng phải lo cho sức khỏe của mình chứ…!!!!
_Vâng, em cám ơn anh…!!!
Tuấn nghĩ mình có nên mời cô ấy đi đâu đó không nhỉ anh muốn nói cho Hồng biết chuyện tình cảm của anh cho Hồng biết, vì cả đêm hôm qua anh không ngủ được, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, thà là anh nói ra đi thì hơn, nếu mà để ở trong lòng nếu ai đó đã cướp mất Hồng của anh rồi thì sao.
|
Anh hỏi:
_Em có thể ra ngoài cho anh gặp một chút được không….???
Hồng ngạc nhiên hỏi:
_Có chuyện gì hay sao mà anh cần gặp em…???
Tuấn ngập ngừng, nhưng cuối cùng anh lấy hết dũng khí ra, anh nói:
_Anh nghĩ là anh thích em, vì thế em có thể cho anh gặp mặt được một chút không…???
Bây giờ Hồng thấy những lo lắng của mình là đúng, anh ấy đang trách móc nó vắng mặt ở buổi tiệc và điều đó làm cho anh ấy buồn, vậy là anh ấy thích mình thật, nhưng mình làm sao có thể.
Nó lại khóc, vì nó đã yêu người khác mất rồi, nó run run nhìn cái điện thoại đã mờ đi vì nước mắt của nó, nó khổ quá, em xin lỗi Tuấn ạ, vì em không thể nào và không bao giờ có thể đáp lại được tình cảm của anh.
Nó sờ lên môi của mình, anh đã hôn nó và nó đã trao cho anh nụ hôn đầu đời và những rung động đầu đời với một người đàn ông, đúng nó đã thích anh, nhưng chỉ là tình cảm của một người em với một người anh thôi, cũng giống như Quân vậy.
Trải qua lần sống chết của Trường vừa rồi, nó mới biết nó cần ai và muốn ở bên ai, nó không còn là nó nữa, khi nó nhìn thấy anh nằm bất động ở trên giường, và trong giây phút ấy nó muốn được đi theo anh, nó không còn cảm thấy có bất cứ mong muốn hay hứng thú gì với cuộc đời này nữa nếu anh ra đi thật.
Nó nghĩ nếu Tuấn mà nói cho nó biết sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác nhưng anh ấy lại nói vào lúc này.
Nó tự hỏi là nó phải làm sao đây, nó không muốn làm cho anh buồn nhưng nó cũng không muốn anh hy vọng vào tình cảm của nó, làm như vậy thì thà là nó giết chết anh còn hơn.
Hồng không biết là nên trả lời anh như thế nào, vì bỏ Trường ở đây nó làm sao mà yên tâm được, còn nếu nó mà không đi nó sợ anh Tuấn buồn, sao anh lại nói ra tình cảm của anh vào lúc này, nó mệt mỏi quá.
Cô gái nào mà trả thích có nhiều người để ý, nhưng nó chỉ thích yêu một người và nó nguyện cầu cả đời chỉ cần người ấy thích nó và yêu nó lại là nó không còn mong muốn gì nữa.
Nó sợ nếu nó bỏ đi mà Trường biết được thì lại đau đầu lắm, anh ấy lại đang bệnh thế kia, rồi anh ấy vì tức mình quá mà chết thật thì sao.
Nó dối như tơ vò nó không biết phải làm gì vào lúc này cả, nó phải làm sao đây, cho vẹn cả đôi đường.
Nó vừa không muốn mất tình yêu với Trường và mất đi tình bạn với Tuấn, nó ước nó có thể xẻ ra làm đôi, nhưng làm sao trên đời này có chuyện phi lí như vậy được.
|