Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Bố mẹ Hồng kinh ngạc hỏi:
_Sao con lại nói cái giọng đó, như thế là không được đâu, con có biết nói như thế thì sẽ lãnh hậu quả thế nào không hả..??
Hồng không sợ, nó nói với cái giọng khinh nghét những kẻ đó, nó bảo:
_Con hiểu là ai cũng sẽ trách và ghê tởm cuộc sống hiện tại bây giờ của anh ấy, nhưng….!!
Bà Hoa giục:
_Nhưng sao…??
Hồng lau giọt lệ trên mi, nó nhắm mắt lại, nó kể câu chuyện về cuộc đời của Trường, mà như chính là cuộc đời của nó vậy.
_Anh ấy không hề sung sướng như bố mẹ tưởng, từ bé anh ấy đã mất mẹ, mẹ anh ấy do bố của anh ấy đưa người đàn bà mà bố mẹ biết bây giờ về nhà, bà đã uất lên mà chết, bà ta đã về sống với ông ấy khi mẹ của Trường vẫn còn là vợ của ông ấy, bà đã vì ông mà chịu bao đau khổ, trái tim của bà vỡ tan, bà đã bỏ lại Trường một mình trên cõi đời này, bà mất trong một cái bệnh viện tồi tàn, cả đời bà sống phúc hậu nhưng khi bà ra đi chỉ có hai con người đưa tiễn, đó là Trường và bác Tài – quản gia của gia đình, bố của anh ấy lúc ấy ở đâu ư, ông đang vui thú bên người đàn bà kia, ông không đến nhìn mặt người vợ cùng ông đồng cam cộng khổ với ông suốt bao nhiêu năm qua lần cuối….!!!
Cả nhà cũng đang bị câu chuyện buồn của Hồng thu hút, họ cũng muốn hiểu thêm về gái đình của Trường và cả của Trường nữa.
Hồng khóc nấc lên, nó lau nước mắt nó nói tiếp:
_Từ đó bà ta thay mẹ anh Trường tiếp quản căn nhà, bà ấy luôn hắt hủi Trường, anh có một tuổi thơ bất hạnh, bố mẹ có nhớ không con chỉ bị nhốt có 30 phút trong kho chứa đồ thôi mà đã sợ hãi như vậy rồi còn anh ấy bị bắt cóc, bị gian giữ trong một căn hầm, với một đứa trẻ như thế là quá sức chịu đựng, gia đình anh ấy không hề trả tiền chuộc cho anh ấy, họ không muốn mất tiền, họ để cho bọn kia muốn làm gì anh ấy cũng được, cũng may bọn kia thấy không làm gì được nên thả anh ấy ra…!!
_ Anh ấy lớn lên mà không có tình thương của bố và luôn bị bà mẹ kế của mình tìm đủ mọi cách hành hạ và tìm cách hại anh ấy, như chuyện cô vợ mà anh ấy suýt chút nữa là cưới cũng vậy, cô ta là do bà ấy xắp xếp ở bên Trường, bà ta không muốn Trường cướp tài sản của thằng con trai kế của bà ấy, anh ấy cũng vì cô ta mà bị người yêu của cô ta thuê người đâm dao vào bụng của anh ấy, vết thương cũ tái phát nên anh ấy mới ngất như vậy vào hôm qua…!!!
_Bố mẹ cũng thắc mắc tại sao anh ấy về Việt Nam chứ gì, anh ấy bị bố mình đuổi ra khỏi nhà vì nghi ngờ phản bội ông ấy và cả cái công ty nữa, nhưng tất cả mọi chuyện trên đều do bà ta gây ra cả, bà ta muốn tống Trường đi cho khuất mắt, có lẽ nếu Trường mà chết hôm qua thật thì họ mừng lắm….!!!
Bốn người ngồi nghe Hồng nói, họ cảm tưởng là họ đang xem phim trên ti vi vì làm sao ở trong cuộc đời thực lại có một gia đình như vậy được, thật khủng khiếp, và tội nghiệp cho Trường biết bao..
|
Hồng nước mắt ràn rùa, nó nói:
_Con hiểu chứ, con nên xa Trường và không nên ở bên anh ấy, nhưng con yêu anh ấy, và con cũng nghĩ có ai hái được trái ngọt mà không khổ công vun đắp…!!
Nó quỳ ngay xuống đất, nó nhìn cả nhà, nó khóc và nó nói:
_Anh ấy cần con, nếu mà con bỏ anh ấy trong lúc này, thì anh ấy sẽ chết mất, anh ấy đã mất tất cả rồi, bạn bè, gia đình, và đáng sợ hơn là cả niềm tin trong cuộc sống, con ở bên anh ấy vì con yêu anh ấy, tuyệt đối không phải là con thương hại anh ấy, hay vì hoàn cảnh của anh ấy mà con làm vậy đâu…!!
Nó nắm chặt lấy tay của mẹ nó, mẹ nó khóc vì thương cho nó, còn bố nó thở dài, Khoa không nói gì nhưng trong lòng anh rất đau, anh sợ cô em gái của anh, trông nó mỏng manh như thế kia, mà lỡ chuyện tình của chúng nó có gì trắc trở thì anh phải làm gì để giúp nó vào lúc đó đây.
Đoài khóc nấc lên, nó ôm lấy Hồng, nó không ngờ cô em chồng mà nó thương yêu lại khổ như thế này, ôi chuyện tình, đâu phải cái gì cũng tốt đẹp, đâu phải chỉ có yêu nhau là được đâu, còn cha mẹ hai bên, còn gia thế, và bao nhiêu thứ khác nữa, nó nhìn Hồng đau khổ, Đoài thấy mình thật may mắn, vì được anh Khoa yêu và được cả gia đình của hai bên ủng hộ, nó phải làm gì để an ủi cho Hồng và chia bớt gánh nặng cho Hồng bây giờ.
Ông Khoa đau buồn hỏi:
_Con có chắc về tình cảm của mình không, vì con là một cô bé tốt bụng, thấy ai đau con cũng đau, thấy ai khóc con cũng khóc, bố chỉ sợ con vì thế mà hiểu lầm tình cảm của mình chỉ là thương hại Trường thôi, thì khổ cả hai đứa, mà khổ nhất là con..!!!
Hồng nhìn bố mình đầy thương yêu và kính trọng, nó lễ phép trả lời:
_Con yêu anh ấy thật lòng vì con chỉ nhận ra khi anh ấy bị bệnh và khi con nhìn thấy anh ấy nằm bất động trên giường, lúc con tưởng anh ấy đã chết, con nghĩ dù có cách xa nhau và dù anh ấy có về với cát bụi, cũng không chia cắt được tình cảm của con dành cho anh ấy, con tim của con tan nát, hạnh phúc lứa đôi có là gì khi không được ở bên người mình yêu, con cầu xin bố mẹ cho phép chúng con được qua lại với nhau, và cũng cầu xin đừng hắt hủi Trường vì anh ấy đã đau khổ lắm rồi, hãy cho anh hơi ấm thương yêu, và tình cảm của gia đình, vì anh ấy chưa bao giờ được hưởng nó cả….!!!
Bà Hoa nghe những lời nói chí tình và chí lý của nó, bà kêu khổ ở trong lòng, nó ăn nói được như thế kia và suy nghĩ thấu đáo như vậy, thì nó đã trưởng thành và yêu người ta thật rồi, có yêu mới có lo, và có yêu mới có sợ.
Anh chàng Trường kia cũng đau khổ quá nhiều rồi, mình không ngờ anh ta lại có quá khứ đau thương như vậy, anh ta phải chịu không bao nhiêu vết thương lòng, mà vẫn thành công và trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, anh ta cũng sống trên đôi tay của mình, bà cũng muốn có một chàng rể như vậy, nhưng…
Anh ta lại là một kẻ chăng hoa và anh ta hận đàn bà, liệu con Hồng có thể nào xóa đi được những suy nghĩ đó của anh ta hay không, người ta thường nói tình yêu và yêu thương thường làm cho con người sống tốt hơn, bà có nên mạo hiểm mà giao con gái bà vào tay của Trường không..??
|
Bố mẹ Hồng lúc này cũng dối như Hồng vậy, lòng họ đang giằng xé giữa việc cho Hồng ở bên Trường và không cho Hồng ở bên anh.
Hồng nhìn sự căng thẳng hiện lên trên khuôn mặt của cả nhà, nó hiểu, nó đang làm cho bố mẹ nó buồn lòng, nhưng nó không thể nào từ bỏ Trường được, nếu nó mà mất Trường thì cả nó và anh đều chết mất, vì cả hai không thể nào sống thiếu nhau, và xa nhau được.
Hồng nhìn cả nhà như cầu xin:
_Làm ơn hãy cho chúng con được ở bên nhau đi mà, con sẽ đau khổ lắm nếu phải xa rời anh ấy…!!
Nó ôm lấy mặt, nó khóc, vừa khóc nó vừa nói:
_ Ôi tình yêu 17 tuổi của con đã phải sớm tan nát thế này, con khổ quá bố mẹ ơi, biết như thế này con sẽ không bao giờ yêu, nhưng con lại yêu anh ấy mất rồi, con đã trao hết tình thương, con tim của con và cả hơi thở này nữa, nếu con mất anh ấy, là coi như con mất đi một nửa tâm hồn mình, con sẽ cố gắng sống mà không có anh, nhưng con sẽ không bao giờ cười được nữa, và bầu trời trong xanh kia với con sẽ không bao giờ có ánh sáng…!!!
Bố mẹ Hồng bực cả mình, vì ông bà đã nói gì đâu, mà nó gào lên như là ông bà cấm nó thật vậy, ông bà nghĩ kiểu này mà cấm thật thì nó sẽ cắt mạch máu tự tử, hay bỏ ăn, bỏ uống cho chết đói và cho chết khát đây mà.
Bà Hoa gắt:
_Con bé kia, con có im đi không hả, sao không đứng lên chuẩn bị mà đi đi, vì bố mẹ cũng theo con vào thăm anh ta..!!
Hồng sợ hãi, nó tưởng bố mẹ nó vào đó để yêu cầu Trường xa nó, nó hốt hoảng nói:
_Đừng mà, con xin bố mẹ đấy, đừng vào đó, con không muốn bố mẹ nói gì với anh ấy đâu…??
Bà Hoa cốc cho nó một cái vào đầu:
_Sao con ngu thế, bạn trai của con thì bố mẹ vào thăm có gì là sai, và hai nữa bố mẹ cũng muốn biết tình cảm của anh ta với con như thế nào…!!!
Bà thở dài bảo:
_Nếu mẹ mà thấy có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ anh ta chỉ coi con là đồ chơi, mẹ sẽ cắt đứt chuyện của hai đứa ngay lập tức và không bao giờ cho phép con được gặp anh ta hay là nói chuyện với anh ta nữa…!!
Hồng mừng quá, nó ôm chầm lấy mẹ của mình và bảo trong nước mắt:
_Con cám ơn cả nhà nhiều lắm vì đã hiểu cho con…!!
Bà ôm lấy nó, bà cũng khóc, bà chỉ mong chúng nó có một cái kết hạnh phúc, nhưng bà linh cảm trong chuyện này không đơn giản như vậy. Trả Lời Với Trích Dẫn
|
Tuấn và Đăng hai người ngồi trong một quán rượu, Tuấn đưa ly rượu lên môi, anh uống cạn một ly, mắt anh nhìn xa xăm, anh đang buồn và anh đang nhớ Hồng.
Đăng nhìn thấy Tuấn lúc này hết thở dài, rồi lại lắc đầu, anh không hiểu là thằng bạn của mình gặp phải chuyện gì hay sao, mà trông nó buồn quá vậy.
Giằng cái ly ra khỏi tay của Tuấn, Đăng hỏi:
_ Mày bị làm sao vậy, sao mày cứ thở dài mãi thế…??
Tuấn lấy cái ly khác, anh rót rượu vào, anh bảo:
_ Hôm nay, mày sẽ say với tao một bữa chứ…??
Đăng chán nản nói:
_ Mày không nhớ lần trước tao với mày xảy ra chuyện gì à, sao mày con rủ tao uống say nữa…??
Tuấn bỏ cái ly rượu ở đấy, anh không uống nữa, anh nhìn thằng bạn thân, anh thở dài bảo:
_Yêu mà đau khổ và chán như thế này thì tao đã không yêu thêm một lần nữa…!!!
Đăng tròn mắt ra hỏi:
_Mày bảo cái gì "yêu mà đau khổ", không lẽ mày lại yêu ai rồi…??
Tuấn im lặng, anh không muốn trả lời Đăng, nhưng Đăng làm sao có thể buông tha cho Tuấn dễ dàng được, anh truy hỏi tới cùng:
_Mày yêu ai, sao không nói nhanh đi, còn ấp úng cái gì nữa, mày mà như vậy, tao về đây, tao chán làm cái bình phong cho mày lắm rồi, có gì thì nói phứt đi, làm cho người ta tò mò muốn chết…!!!
Tuấn nói:
_Người mà tao thích mày cũng biết đấy…!!!
Đăng cố nhớ xem con nhỏ đó là ai, ngoài mấy người bạn của anh và Tuấn ra, thì không còn có ai cả, từ sau cái vụ ấy thằng này nó sống khép kín có chơi bời bạn gái hay bạn trai gì đâu, mà bảo lắm người cho mình đoán, xét ra thì chẳng có ai cả, hay là con bé thư ký của nó, cô ta cũng đẹp đấy, nhưng mà õng ẹo thế ai mà chịu nổi, mình không ngờ cái thằng này lại đi thích con bé đó, thôi quan trọng gì, chỉ cấn nó yêu con nhỏ đó và nó hạnh phúc là được.
Đăng hỏi:
_Con bé thư ký Nhung của mày chứ gì, cô ta cũng được đấy, tao không ngờ là mày lại kín như thế, ngày nào tao với mày cũng gặp mặt nhau ở công ty, mà có bao giờ mày nói cho tao biết đâu…!!!
Tuấn nghe Đăng nói, anh phì cười bảo:
_Có cho vàng tao cũng không bao giờ thích loại phụ nữ ấy, vì cô ta có khác gì Lan đâu, tao sợ những loại đàn bà ấy lắm rồi, mày lại bảo tao chui đầu vào rọ à, chỉ một lần cũng đủ làm cho tao nhớ suốt đời thì yêu cô ta thế nào được…!!!
|
Đăng thấy mình đoán sai, anh hỏi:
_Vậy người mày yêu là ai, sao mày không nói nhanh đi…??
Tuấn uống cạn ly rượu, anh bảo:
_Là bạn của Loan đấy, tao cũng nói cho nó biết tình cảm của mình rồi, nhưng chỉ qua điện thoại, tao chưa có cơ hội gặp mặt để hỏi cô ấy thực sự nghĩ gì về tao…!!!
Đăng kinh ngạc, nhưng anh lại phì cười, anh thích và yêu Loan, Tuấn lại thích và yêu Hồng, hay thật, hai thằng bạn thân, cùng yêu hai con nhỏ bạn thân của nhau, mà mình và nó giống tính cách nhau, nên thích hai con nhỏ giống nhau là đúng rồi, điều này là hiển nhiên, anh nghĩ may mà anh và nó yêu hai người khác nhau, nếu cùng một người thì anh biết phải làm như thế nào đây.
Đăng cười, anh vỗ vai thằng bạn thân và bảo:
_Tao nghe Loan nói Hồng vẫn chưa có người yêu đâu, nên mày yên tâm đi, sầu mà làm gì, sao không gọi điện cho nàng, và rủ nàng đi đâu đó, mà ngồi đây uống rượu giải sầu là sao, mày ngốc vừa thôi..??
Tuấn chán nản bảo:
_Tao đã gọi điện cho cô ấy rồi, và cũng đã rủ cô ấy đi chơi, nhưng cô ấy còn chăm sóc người ốm ở bệnh viện nên từ chối tao…!!!
Đăng trấn an Tuấn:
_Có thế thôi mà mày cũng chán, hôm nay không đi được thì mai đi, lo gì, lẽ nào chỉ có hôm nay mày mới nói được câu tỏ tình với Hồng hay sao…???
Tay của Tuấn xoay xoay cái ly anh bảo:
_ Nhưng trong lòng của tao không yên được, tao cảm thấy cơ thể mình như đeo đá vậy, tao cần phải chút bỏ nó nếu không tao sẽ bị nó đè chết mất…!!!
Đăng buồn cười quá, anh bảo:
_Thằng này, hôm nay mày chiết lý gớm, sao mày không làm như thế này từ trước cho tao nhờ…!!!
Tuấn bảo Đăng:
_Tao phải tìm được người thích hợp với mình đã chứ, yêu Hồng tao đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều, và mấy đêm mất ngủ để nghĩ về cuộc đời mình, tao mới dám nghĩ tới chuyện tỏ tình với Hồng…!!
Đăng cầm ly rượu trên tay, anh bảo:
_Tao hy vọng là mày với Hồng sẽ được như tao và Loan, nhưng mà xấp này cô ấy lạ lắm không còn vui vẻ như trước nữa, lúc nào cũng âu sầu và buồn bã, tao có gặn hỏi, và tìm đủ mọi cách cô ấy cũng không cho tao biết vì sao, nên tao cũng đang lo lắng và chán nản lắm đây…!!
|