Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Băng tái mặt lại vì tức và vì thẹn, con nhỏ này là ai mà dám sỉ nhục cô như thế chứ, nó muốn chết đây mà, đã vậy cô sẽ cho người bắt cóc nó hay kết liễu nó thật, lúc đó nó đừng có hối hận vì những gì mà nó nói hôm nay, dám găng lên với chị hả em, sao con đường sáng em không đi, lại muốn chui vào chỗ tối làm gì.
Băng dơ tay lên định cho Hồng một cái tát, nhưng Hồng đã nhanh tay đỡ được, nó cầm tay của Băng, nó bảo:
_ Này chị kia, chị hãy cẩn thận và suy sét cho hành động của mình, chị có biết đây là đâu không hả, có cần tôi gọi cho ai đó và báo chí tới đây không, họ chắc cũng thích thú lắm, vì họ cũng muốn biết tại sao cô người yêu trước của Trường tại sạo lại bị hủy hôn ước, thế nào cô còn muốn đánh tôi nữa hay là ta ngồi xuống nói chuyện…???
Băng tức bầm gan, nhưng cô ta sợ, cô ta không ngờ con nhỏ vắt mũi chưa sạch này lại dũng cảm và thông minh quá, những trò dọa nạt và khủng bố tinh thần của cô không có tác dụng gì với nó cả.
Hồng nhìn xa xăm nó bảo:
_Cô yêu anh ấy ư, cô yêu mà làm cho anh ấy bị tổn thương, tôi không hiểu cô yêu anh ấy như thế để làm gì, lẽ ra khi yêu ai cô phải làm cho ai đó hạnh phúc chứ, cô có quá ích kỷ hay không, khi chỉ biết có mình…??
Băng tức giận gắt:
_Con nhỏ kia, mày thì biết cái gì mà nói, đừng có mà lên mặt dạy đời, mày tưởng mày ngon lắm, mày thì biết cái gì, ba tuổi nhóc con mà đòi làm thầy hả, em còn non dại lắm em ạ, chưa trải đời thì đừng có tưởng cái gì mình cũng biết…!!!
Hồng cười với Băng, nó bảo:
_Chị nói đúng, tôi chưa trải đời, và hãy còn non dại, nhưng có một thứ tôi hơn chị đó là tình người, tôi không muốn ai vì tôi mà bị tổn thương, hay đau khổ vì mình, còn chị, chị trải đời, chị nhiều kinh nghiệm hơn tôi, nhưng chị thích làm cho người ta đau khổ, và chị còn nhẫn tâm đạp lên nỗi đau của người khác mà sống, vậy chị trải đời hơn tôi thì có ích gì, sao không giả vờ còn non dại và ngu ngơ như tôi có phải là hơn không…??
Băng bị Hồng sỉ nhục đến nỗi môi băng run run, cô ta hẹn gặp Hồng cốt dọa nạt nó và làm cho nó sợ mà rút lui, nhưng hình như tình hình lại hoàn toàn thay đổi, bây giờ không phải Hồng là nạn nhân mà là cô ta.
Băng vớt vát lại lần cuối:
_Tao hỏi câu cuối cùng mày có chịu xa Trường và từ bỏ cuộc hôn nhân này không…??
Hồng lấy thìa khoáng ly nước của mình, nó bảo:
_Cô đã biết câu trả lời của tôi rồi…!!
Băng mai mỉa:
_Mày nói thì hay lắm, mà chắc gì mày yêu Trường, mày cũng đâu có khác gì tao, cái mà mày yêu chỉ là tiền bạc và địa vị của anh ấy mà thôi, con mối béo bở như thế làm sao mà mày từ bỏ được, đúng là không thể nào tin vào khuôn mặt non choẹt của mày mà nói mày là một con nai tơ, phải gọi mày là một con cáo già mới đúng, mày còn mưu mô và thủ đoạn hơn cả tao…!!!
|
Hồng cười khẩy bảo:
_Chị suy từ bụng ta ra bụng người rất hay, chị cũng nghe câu “Đi với bụt mặc áo cà xa, đi với ma mặc áo giấy” chưa…??”
Băng không hiểu nên hỏi lại:
_Mày nói như thế là ý gì…???
Hồng thương hại bảo:
_Đó là cái tâm và cái thiện của con người, cái tâm trong sáng thì nhìn đâu cũng thấy điều tốt đẹp, và có hy vọng vào cuộc sống cho dù nó có gian khổ và khó khăn như thế nào, còn cái tâm không trong sáng nhìn đâu cũng thấy một màu tối đen, chắc chị hiểu tôi đang nói gì…??
Băng ngẫm nghĩ lại lời của Hồng, sao nó hay dùng thành ý và những hành động ám chỉ cho cô hiểu thế nhỉ, con nhỏ này nó muốn nói cô là một người có tâm địa xấu xa nên đi đâu cũng gặp toàn những tai ương, cô không bao giờ sống vui vẻ, và hay nghi ngờ người khác chứ gì, còn nó, nó sống lương thiện nên lúc nào nó cũng vui vẻ, và nó cũng chẳng coi những lời khích bác của cô vào đâu cả, vì cô là người xấu mà.
Hai tay của Băng bóp chặt vào nhau, cô tức quá, cô lại dơ tay lên, lần này cô sẽ cho nó một cái tát thật đau, mà nó lại đang suy ngẫm cái gì thế kia thì làm sao mà biết là cô sẽ đánh nó mà đề phòng nhưng…
Hồng bảo:
_Cô đừng có hơi bực một chút là dơ tay đánh người, xem ra cô cũng là người gan dạ và mặt dày quá, đã phản bội và hại người ta suýt chết, người ta vì mình mà đau khổ, sống trên những vết thương cả về tinh thần và thể xác, khó khăn lắm người ta mới quên được, thế mà nay cô lại về đây yêu cầu vợ chưa cưới của anh ta dời xa anh ta, cô có thấy mình vô lý quá không, lẽ ra người làm việc đó phải là tôi, vì tôi bây giờ mới là vợ chưa cưới của anh ấy, và cô cũng chỉ đến đây với tư cách là một người họ xa dự lễ cưới của anh ấy thôi, nếu cần tôi có thể đuổi cô đi, vì bố chồng tôi đã giao tất cả quyền quản lý gia đình của anh ấy cho tôi, thế nào cô còn muốn nói gì hay chơi gì nữa không…??
Băng ngồi im không dám ho he gì nữa, con nhỏ này kinh quá, sao cái gì nó cũng biết trước thế nhỉ, cô mà làm căng với nó, nó sẽ có quyền đuổi cô, vì chú Sơn bố của Trường, càng ngày càng ghét cô và quý con bé kia hơn cả Trường, cái gì nó nói ông cũng đều nghe theo nó cả, xem ra trận chiến này cô chỉ có thể dựa vào Dì của mình mà thôi, hy vọng Dì của cô sẽ có cách trị con bé này.
Băng vênh mặt lên thách thức:
_Cô tưởng cô dọa tôi mà tôi sợ cô sao, cô còn chưa bước chân vào nhà họ Hạ, nên đừng có tự tin quá, nếu không lại chuốc lấy khổ đau đấy em ạ…!!!
Hồng buồn cười hỏi:
_Vậy là chị và Dì đã lên kế hoạch cho tôi hết cả rồi à, may thật, vì cuộc sống của tôi cũng buồn tẻ quá, nay có thêm hai người chơi cùng thì vui quá rồi còn gì, lẽ ra tôi phải cảm ơn hai người mới đúng, vì hai người đã chiếu cố đến tôi…!!!
Băng giận Hồng tái mặt, cô ta lắp bắp:
_Cô…cô…!!!
|
Băng tức quá, cô ta bỏ về trước chỉ còn lại một mình Hồng ngồi đấy, nó nhìn những chậu hoa ở trong quán.
Lúc nãy nó mạnh miệng như thế, nhưng bây giờ nói mới thấy sợ, vì cô ta và bà Dì ghẻ kia đâu có phải là những người đơn giản, có khi vì việc này mà bà ta cho người giết nó cũng nên, nhưng mà nó không sợ chết, cái nó lo là lo cho bố mẹ nó thôi, nó chỉ sợ vì nó, bà ta sẽ hại bố mẹ của nó và gia đình của nó thay vì nó thì sao, lúc đó nó sẽ hối hận mà chết mất.
Nó thở dài, và buồn bã, bây giờ trong đầu nó, có hai mối lo, mối lo thứ nhất là trong lòng nó không muốn kết hôn với Trường một chút nào cả, mối lo thứ hai là nó sợ hai người kia sẽ hại gia đình của nó.
Còn bản thân nó, nó không sợ bất cứ thứ gì, kể từ lúc hiểu hoàn cảnh và gia đình của Trường, nó đã hình dung ra cuộc sống của nó như thế nào và nó sẽ phải đối diện với cái gì, nên nó không lạ lắm khi Băng yêu cầu nó xa Trường, nếu không nó sẽ bị xử.
Nó mở điện thoại ra có tin nhắn của Trường, anh hẹn nó đi ăn cơm, nhưng mà nó làm sao mà đi được, nó cần về nhà và giải thích cho bố mẹ nó về tờ báo hôm nay, nếu không họ sẽ lo cho nó mất.
Nó gọi cho anh, nó chỉ muốn anh không lo cho nó, mà yên tâm ăn một mình.
_A lô, Anh Trường hả, em Hồng đây..!!
Trường âu yếm nói trong máy:
_Thế nào vợ yêu, em đã đọc báo hôm nay chưa….??
Hồng nén tiếng thở dài và lo lắng ở trong lòng, nó bảo:
_Dạ, em đọc rồi, nhưng anh có biết ai tung tin này lên báo không..???
Trường trả lời:
_Là bố của anh đấy, ông mới nói cho bố anh sáng nay…!!!
Hồng chán nản bảo:
_Em không thích chuyện của chúng ta bị xoi mói một chút nào, lẽ nào bố của anh không thể để cho mọi chuyện diễn ra trong im lặng hay bình thường được sao…??
Trường cười bảo:
_Sao thế em yêu, em không thích làm người nổi tiếng à..??
Hồng giận vô cớ, vì nó vừa phải gặp cô nàng băng giá của Trường xong, bây giờ anh còn trêu nó nữa, nên nó gắt:
_Vui cái con khỉ, em chỉ muốn mình được yên thôi, em làm sao mà ăn nói với bố mẹ em bây giờ, họ sẽ sốc lắm khi biết tin này…!!
|
Trường bảo:
_Bây giờ em ở đâu, anh sẽ lái xe đến và chúng ta về nhà em luôn, anh cũng muốn nói chuyện với bố mẹ em về mối quan hệ của chúng ta…!!!
Hồng nghĩ, anh ấy nói đúng, chuyện đã đến nước này, mình và anh ấy cần phải nói rõ ràng cho bố mẹ biết, nếu không khi việc đã rồi, bố mẹ cũng sẽ chấp nhận thôi, nhưng bố mẹ sẽ giận nó và không thèm nhìn mặt nó mất.
_Em đang ở cái quán gần nhà em…!!!
Trường cười, anh nói:
_Anh biết rồi, anh tới ngay đây, em chờ anh mấy phút thôi…!!!
Trường cúp máy, anh lấy vội cái chìa khóa xe, và phóng ngay ra cổng mà không cần nhờ ai đưa anh đi cả, vì Hồng đang đợi anh mà, làm sao anh có thể chần chừ được, anh muốn gặp nó vì anh nhớ nó quá, mặc dù anh vừa gặp nó lúc nãy, nhưng anh vẫn thấy nhớ, anh nghĩ nếu phải xa nó thật, anh sẽ chết dần mòn vì nhớ nó và cô đơn mất.
Trường vừa lái xe, anh vừa nghĩ, sao Hồng của anh xấp này lạ thế nhỉ, từ lúc anh xuất viện về nhà, nó hay đến chăm sóc cho anh, vẫn ân cần và quan tâm tới anh như xưa, nhưng anh cảm nhận là cơ thể của nó không muốn anh chạm vào, thậm chí là nắm tay thôi, mà nó cũng gượng ép, và khẽ rung lên khi anh cầm vào hay chạm nhẹ vào nó.
Còn khi anh ôm nó, cả người nó run lên, như là nó đang ôm một khối băng hay cái gì đó, anh không hiểu và không tài nào hiểu nổi, anh yêu nó, anh làm sao mà kiềm lòng được khi nó ở bên anh kia chứ, anh hiểu mình còn làm hơn thế nữa với những cô gái khác, nhưng anh làm thế vì bản năng, anh không có chút cảm giác nào cả, nhưng mà với nó anh chỉ dám cầm tay, ôm nó và hôn nó thôi.
Tại sao cơ thể của nó lại quá nhạy cảm với anh như thế, anh sợ là nó ghê tởm anh vì anh có quá nhiều mùi vị đàn bà, nên nó mới khinh ghét anh, anh đau khổ và mệt mỏi quá, nếu tình trạng này mà kéo dài chắc anh chết mất.
Anh nghĩ tới lúc anh và nó cưới nhau rồi, nó cũng làm như thế với anh thì anh sẽ sống ra sao đây, anh không thể cưỡng ép nó, vì anh yêu nó, nhưng làm vợ chồng mà chỉ có cầm tay, ôm và hôn thôi sao, anh phải làm sao để nó tin tưởng anh đây.
Anh vò đầu mình, từ xưa tới nay, anh luôn tự hào về ngoại hình của mình, không có cô gái nào thoát khỏi anh cả, họ vồ vập lấy anh, dù chỉ là với một ánh mắt hay nụ cười của anh, sao cô vợ chưa cưới của anh lại chẳng có phản ứng gì, thậm chí cô ấy còn muốn tránh xa anh ra.
Anh dối quá, bây giờ thôi thì mình cứ cưới được cô ấy đã, rồi từ từ anh sẽ có cách làm cho cô ấy tin tưởng anh, anh lấy lại được tự tin và phong độ hàng ngày, anh phóng xe thật nhanh đến cái quán mà Hồng nói anh không muốn nó đợi anh lâu, và anh cũng muốn được ôm nó vào lòng nữa, anh nhớ mùi hoa trên tóc của nó và trên cả cơ thể của nó nữa.
Mấy phút sau anh cũng tới nơi, anh thấy nó đang ngồi trên bậc thang của quán, và mắt nó nhìn ra cái hồ bên cạnh, tay của nó cầm cái điện thoại, anh nhìn cái móc khóa mà anh đã được nó tặng cho anh, nó bảo là tự nay nó làm, anh hạnh phúc quá, anh đã hôn nó thay vì cảm ơn nó, anh cài sợi dây đó lên điện thoại của mình, và anh cũng lấy ảnh của nó làm hình nền cho điện thoại của mình nữa, anh muốn ngắm nó hàng ngày.
|
Triều nhận được cuộc gọi của mẹ mình, anh đã trở về nhà ngay lập tức, anh muốn biết mẹ anh gọi anh về gấp như vậy là có gì cần nói với anh.
Anh buồn lòng quá, sao sự việc lại trở nên rắc rối như vậy, anh nhìn tờ báo mà thở dài, anh sẽ làm sao đây, anh không biết là Hồng sẽ phản ứng như thế nào khi nó biết được sự thật mà anh sắp nói với nó.
Anh đi dạo trên vỉa hè, tay anh đút vào túi quần, chân của anh đá mấy cái lá khô dưới đất, anh không muốn làm một con người độc ác khi phải phá tan cái đám cưới kia, nhưng vì mẹ anh, anh phải làm vậy.
Anh mong là em gái của anh sẽ hiểu cho anh, sao không phải là sớm hơn, mà lại đúng vào lúc này, anh sợ cả cuộc đời của nó sẽ đau khổ vì hạnh phúc bị vỡ tan vì gia đình, sao người lớn gây tội, con trẻ phải gánh trách nhiệm là sao.
Anh chưa yêu ai, và chưa nếm trải cảm giác đau khổ khi phải xa người yêu nhưng anh hiểu được và cảm nhận được nỗi đau của những người yêu nhau khi họ không đến được với nhau.
Anh lang thang cất bước mà đâu hay có ai đó cũng đang đi về phía anh, hình như là cô gái mà anh đã làm cho ngã xe, khi anh muốn hỏi cô ấy đường ra.
Hà hôm nay cũng hơi buồn, cô cũng không hiểu tại sao, nhưng cô muốn đi dạo một chút trước khi về nhà ăn cơm với mẹ, cuộc sống chỉ có hai mẹ con trong căn nhà màu hồng ấy, khiến cho cô nhiều khi cảm thấy buồn tẻ.
Cô đi trên vỉa hè, mắt nhìn xuống đất, cô đang đếm những viên gạch được lát ở đây, và cũng đếm xem mình đi được bao nhiêu bước, cô va vào một người đi ngược hướng với mình, cô giật mình nhìn lên.
Anh chàng kia cũng ngước lên nhìn cô, cả hai kinh ngạc nhận ra nhau, vì họ đâu có lạ gì nhau, anh chàng làm cho cô bị ngã xe, khi anh ta quát lên như điên đây mà.
Cô chán nản quá, đang buồn tự nhiên gặp ngay oan gia của mình, sao anh lại xuất hiện đúng lúc này nhỉ, cô nghĩ thôi thì cứ giả vờ không quen biết đi cho xong, mình chán cãi nhau với anh ta lắm, mà hai nữa lại ở ngoài đường thế này, thiên hạ họ thấy một chàng trai và một cô gái cãi nhau, họ lại được dịp bình phẩm thì khổ.
Cô cất bước không hề quay lại, Triều thấy vậy bực mình nói:
_Này cô, cô đã đi khám bệnh chưa, sao lại lang thang như người điên thế kia…??
Hà nghĩ anh ta sao cứ thích kiếm chuyện với mình thế nhỉ, mình không nên nói với anh làm gì, vì người lớn không chấp trẻ con, mặc anh ta mình đi.
Thấy nói như thế mà Hà vẫn cố tình lờ mình đi, Triều bước theo sau, vì anh cũng đang buồn nên cần tìm ai đó để chọc phá cho hả, mà con bé này lại là oan gia của anh, nên anh càng muốn đùa.
Hà tưởng Triều đã đi rồi, cô cứ thế bước đi, còn Triều đi theo sau, cả hai lang thang hết con phố này tới con phố khác.
Triều mệt mỏi quá rồi, mà Hà không có dấu hiệu dừng lại, anh bảo:
_Cô có thể dừng ở đây để nghỉ ngơi không, tôi mệt quá rồi, tôi không thể nào theo cô được nữa đâu…???
|