Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Hồng chạy thật nhanh, trong lòng của nó vừa hồi hộp vừa lo lắng, nó muốn nói chuyện với anh lắm nhưng khi gặp mặt anh rồi, nó sẽ nói gì với anh đây, nó sợ cả hai sẽ đau khổ thêm, nó có nên để cho anh đi luôn không, vì nó chỉ cần biết là anh tỉnh lại là được rồi, gặp mặt nhau làm gì vì càng đau đớn hơn mà thôi.
Nhưng nó không thể nào yên tâm được, nếu nó vẫn còn chưa thấy được mặt của anh Trường.
Nó chạy xung quanh tìm kiếm anh như một con điên nhưng nó không thấy bóng dáng của anh đây cả, bây giờ mọi hy vọng về sự sống của anh tan biến trong lòng nó, nó sợ là anh ấy đã chết thật rồi, còn bà lão kia chỉ nhìn nhầm mà thôi.
Nó đau khổ quá, nó liền chạy ngay vào bệnh viện, nó tìm vị bác sĩ chăm sóc cho anh Trường, nó run run hỏi.
_Bác làm ơn cho cháu biết, anh Trường anh ấy đã…??
Nó khóc nấc lên và không nói được câu nào nữa cả.
Ông bác sĩ nhìn nó khó hiểu ông bảo.
_Cháu bị làm sao thế, không lẽ Trường lại chuyển biến xấu à…??
Hồng kinh ngạc, nó vội nắm lấy tay của bác sĩ, nó hỏi.
_Không phải là bác sĩ chuyển anh ấy đi rồi sao..??
Ông bác sĩ cũng kinh ngạc không kém gì Hồng, ông hối thúc Hồng.
_Cháu nói sao, làm sao mà Trường biến mất được, ta đi nào, bác cũng muốn kiểm tra xem Trường đi đâu, vì bác vừa khám cho nó xong, bác có thấy cái gì đâu..??
Hồng sợ hãi quá, hay là ai đã làm gì anh ấy rồi, nó suýt ngất đi, nó chỉ sợ anh ấy mà bị làm sao, thì cả đời này của nó sẽ ăn năn cho tội lỗi vì bỏ đi của nó mất.
Mọi người tìm khắp bệnh viện mà không thấy Trường đâu cả, ông Sơn lại ngất đi, ông không còn chịu đựng được hơn nữa.
Hồng ngồi một chỗ, nó nghĩ anh ấy có lẽ bỏ đi xa rồi, anh ấy cũng giống như nó vì không muốn đối diện với cuộc đời này và với mối tình oan trái này nên anh ấy mới ra đi.
Nó không hề trách anh, nó chỉ lo anh là anh ấy đang đau ốm thế này ai sẽ chăm sóc cho anh.
Nó lau dòng lệ đang chảy trên má mình, nó bảo mọi người.
_Hãy để cho anh ấy đi đi, anh ấy cần có thời gian, rồi anh ấy cũng sẽ về thôi…!!
Nó nhắm mắt lại, mắt của nó nhìn ra ngoài cửa sổ, có con én nào đang bay về phương trời xa, cuộc đời của nó rồi sẽ về đâu và cả anh ấy nữa, hai con tim chung một nhịp đập, nó thì thầm, nó như muốn gió nhắn gửi cho Trường.
_Hãy sống tốt nhé anh và hãy quên em đi, vì có lẽ suốt cuộc đời này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu….!!!
|
Hồng thu xếp hành lý, nó cần phải bay sang bên kia để tiếp tục việc học, nó không còn đau buồn cho Trường hay cho nó nữa vì trái tim của nó đã chai lại rồi.
Trường đã bỏ đi được gần một tuần, anh ấy cũng không hề báo hay gọi điện về nhà, ngày nào Hồng cũng gọi điện đến nhà của Trường để hỏi thăm, nhưng họ đều lắc đầu bảo là không.
Nó chỉ còn biết cầu chúc cho anh, nó cần phải ra đi vì nó không thể nào ở đây mãi.
Nó dạo bước quanh bờ hồ, nó muốn nhìn lại lần cuối nơi này vì mai là nó phải tạm biệt nơi đây, tạm biệt những kỷ niệm êm đềm của nó và anh, nước mắt của nó chảy ra, tất cả những thứ tốt đẹp đang được hồi tưởng lại ở trong đầu của nó.
Có một bà bước đến gần nó, bà ta run run hỏi nó.
_Cháu có phải là Hồng không…??
Hồng kinh ngạc vì nó không hiểu gì cả, nó và bà này không hề quen biết nhau, sao bà ta lại biết tên của nó, nó lễ phép trả lời.
_Vâng, mà sao bác biết tên của cháu…??
Bà ta lại run run hỏi tiếp.
_Cháu có biết Trường bây giờ ở đâu không…??
Hồng nghe nhắc đến Trường, nó rơi lệ, nó bảo.
_Cháu xin lỗi, nhưng bác là ai và bác hỏi anh ấy làm gì…??
Bà kia cũng khóc, bà bảo.
_Tôi là mẹ của Trường…!!
Hồng ngừng khóc, nó tròn xoe mắt nhìn người đàn bà trước mặt, bà ta không hề giống mẹ của Trường vì anh ấy đã cho nó xem ảnh của mẹ của anh ấy.
Hồng nghi ngờ hỏi.
_Cháu xin lỗi, nhưng trông bác không giống mẹ của anh ấy và mẹ của anh ấy đã mất lâu rồi…!!
Bà kia đau khổ bảo.
_Cháu có thể đi đâu đó uống nước với bác được không, vì bác có chuyện cần nhờ cháu…??
Hồng mặc dù không muốn đi, nhưng vì tò mò nên nó đồng ý, nó và bà kia chọn cho mình một cái quán gần hồ.
Sau khi gọi đồ uống, nó hỏi người đàn bà trước mặt mình.
_Bác có thể giải thích rõ chuyện này cho cháu được không, vì cháu không hiểu gì cả, trong hai bác, ai mới là mẹ ruột của Trường…??
Bà kia lau nước mắt bà kể.
_Ta là một người làm thuê cho nhà ông Sơn khi ta sinh Trường được hai tháng tuổi, ta lúc đó còn yếu lắm nhưng vì nhà nghèo nên ta đành chịu và bà Thoa vợ của ông Sơn cũng vừa sinh được một đứa con trai, nó cũng bằng tuổi với con trai của bác, bác hàng ngày đến chăm sóc cho đứa trẻ đấy trong khi con của bác đói khát, vì không muốn con mình khổ nên trong một đêm khi họ đi vắng hết bác đã đánh tráo Trường với con trai của bà ấy, bà ấy vì tưởng Trường là con đẻ của mình nên chăm sóc và yêu thương nó như con ruột, ta mặc dù có cảm thấy tội lỗi vì bà Thoa là một người phụ nữ tốt bụng và hiền hậu nhưng vì tương lai của con mình ta đành làm một kẻ ác, ta đem đứa trẻ kia về nhà và chăm sóc cho nó, nhưng nó quá yếu và hay bệnh tật nên nó đã mất khi nó lên năm, ta đau khổ và ta đã khóc rất nhiều, nếu không phải vì ta thì có lẽ đứa trẻ kia không chết nhưng chuyện đã lỡ rồi, từ đó ta không còn dám đến đó làm việc nữa, ta bỏ đi thật xa và cũng tìm được cho mình một người chồng, ta cố làm ăn và trở nên giàu có, mặc dù xa nó nhưng không ngày nào ta không cho người nghe ngóng tin tức của nó cả, ta biết cháu người yêu của nó vì ta đã mua chuộc được một người làm trong gia đình của nó…!!
|
Hồng không tin vì làm sao có chuyện phi lý như vậy được, nó hỏi.
_Bác nói dối đúng không, vì không có người mẹ nào thương con lại không biết đó là con của mình, chưa hết đứa trẻ đó đã hai tháng tuổi rồi làm sao mà bà ấy lại không nhận ra..??
Bà Hường cười như điên như dại bà bảo.
_Phải tại làm sao mà bà ấy không nhận ra ư, vì Trường cũng là con của ông Sơn và bà Thoa lại bị mù nữa, làm sao mà bà ấy nhận ra được…!!
Hồng kinh ngạc và đau xót, vậy hóa ra anh ấy là con rơi của ông Sơn ư, đau khổ thật.
Hồng khóc, nó hỏi.
_Tại sao bác phải làm như vậy, bác có thể yêu cầu ông Sơn nhận Trường kia mà…??
Bà Hường buồn rầu bảo.
_Cháu tưởng là ta không làm à, ông ta yêu cầu bác phải giữ im lặng vì ông ta trả tiền viện phí cho mẹ của bác mà, bà ấy cần phải thay máu hàng tháng, căn bệnh quái ác đã hành bà ấy lâu rồi, bác vì mẹ mình mới làm tình nhân cho ông ta…!!
Hồng chua xót quá, ông ta lại gây ra thêm một bi kịch của gia đình.
Nó hỏi.
_Bác định làm gì bây giờ, không lẽ bác định nhận lại anh ấy hay sao, anh ấy đã đau khổ lắm rồi, bác đừng nên xuất hiện vào lúc này thì hơn…??
Bà Hường nói.
_Ta biết nhưng ta cần phải tìm ra nó, và đưa nó đi, bây giờ ta giàu rồi, ta không muốn nó ở bên ông ta một phút nào nữa, ta sẽ bù đắp lại cho nó….!!
Hồng đau khổ bảo.
_Bác định tìm anh ấy ở đâu, biển trời mênh mông thế này, cháu sợ là cả đời này chúng ta cũng không gặp lại được anh ấy…??
Bà Hường tin tưởng vào khả năng của mình, bà nói.
_Cháu yên tâm đi vì trên đời này không có gì là không làm được cả, ta sẽ tìm được nó cho dù có đi tới tận cùng của trái đất…!!
Hồng cười buồn bảo bà Hường.
_Cháu cũng hy vọng là bác tìm được anh ấy, và cầu mong là anh ấy không sao….!!
Bà Hường nắm lấy tay của Hồng bà bảo.
_Khi ta tìm được nó rồi, cháu sẽ ở bên nó suốt đời chứ…??
Hồng khóc nấc lên nó nói.
_Cháu làm sao có thể ở bên anh ấy được, vì chúng cháu là anh em họ mà…!!
|
Trường giở cái hộp nhỏ của mẹ anh ra, anh cười buồn, bà bảo anh là khi nào lớn lên hãy mở nó ra xem, anh cũng không biết đó là gì.
Anh thấy ở trong đó có một mảnh giấy và một lá thư, anh tò mò mở ra đọc.
“ Con trai yêu quý của mẹ….!!!
Mẹ biết là khi con đọc được lá thư này thì mẹ đã mất rồi, mẹ yêu con và luôn yêu con kể cả khi mẹ biết con không phải là con ruột của mẹ”.
Trường buông rơi lá thư anh không thể nào tin được, anh không phải là con ruột của mẹ anh ư, anh run run nhặt tờ giấy kia lên và đọc tiếp.
“Mẹ biết khi con đọc lá thư này con sẽ xốc lắm, nhưng con ạ, sự thật thì vẫn là sự thật, mẹ đã chăm sóc cho con mặc dù mẹ bị mù nhưng con khác con trai của mẹ, nó ốm yếu và hay khóc, nó không thể nào khỏe mạnh và ngoan ngoãn như con được, đầu tiên mẹ đau khổ lắm, mẹ biết là có ai đó trong nhà này đã tráo đứa con của mẹ.
Mẹ đã nhiều đêm nằm suy nghĩ, ôm con trong vòng tay của mình, mẹ đã khóc, mẹ đau khổ quá. Thấy mẹ khóc con cũng khóc theo, mẹ vội vàng vỗ về con, con nằm ngủ yên, con là một đứa trẻ cũng giống như con trai của mẹ, mẹ không biết bây giờ nó đang ở đâu và ai đã làm gì nó.
Mẹ hàng ngày ngóng chờ tin tức của nó nhưng như giã tràng xe cát biển đông, không hề có kết quả gì, lại thêm chuyện bồ bịch lăng nhăng của bố con nữa, trái tim của mẹ đã suy tàn theo từng ngày, mẹ yêu con, nhưng con biết không, trong lòng mẹ vẫn có một khoảng trắng vô tận mẹ giành cho đứa con trai tội nghiệp của mẹ.
Con hãy vì mẹ mà đi tìm nó được không, lẽ ra mẹ đã nhờ con sớm hơn nhưng mẹ sợ con sẽ buồn vì mẹ biết khi mẹ chết đi và người đàn bà kia về nhà mình, con sẽ không thể nào sống yên ổn được, bây giờ con đã lớn rồi hãy đi tìm đứa con thất lạc của mẹ, nếu nó còn sống hãy mang nó về, còn nếu nó chết, hãy thay mẹ thắp cho nó một nén nhang…”
Trường khóc, anh tự hỏi anh là ai, anh không phải là con của mẹ anh, vanh cũng giống như Hồng được người ta nhận về nuôi, vậy là anh và cô ấy có thể đến được với nhau, nhưng lúc này anh không thể nào cười nổi, anh run run cầm nốt mảnh giấy kia lên xem.
Lá thư này hình như là mẹ của anh trước lúc chết viết cho anh, vì ngày tháng để trong này cách ngày mẹ anh ra đi không xa.
“Hôm qua mẹ nhận được tin về đứa con trai thất lạc của mình, mẹ mừng lắm, mẹ muốn được gặp nó trước khi chết nhưng cái tin mà mẹ nhận được khủng khiếp quá, nó đã chết rồi, mẹ đau khổ tột cùng trái tim của mẹ như muốn nổ tung ra, vậy là hy vọng của mẹ đã hết, mẹ không còn gì để cố mà sống nữa, mẹ định cả đời này không nói cho con biết con là ai, nhưng suy nghĩ lại mẹ thấy con cũng là một đứa trẻ vô tội nếu muốn trách thì hãy trách người lớn vì họ mới là người gây nên tội.
Con có biết con là ai không, con cũng là con của ông Sơn và người đàn bà mà mẹ vẫn yêu thương và tin tưởng ấy đã đánh tráo con với con trai của mẹ, bà ta tên là Thoa, người giúp việc và cũng là tình nhân của bố con.
Nếu con có gặp lại bà ấy thì hãy nói với bà ấy là. “Mẹ hận bà ta, vì bà ta mà mẹ không thể nào nhìn mặt được thằng con trai của mình lần cuối”, mẹ cầu mong con hãy tha thứ cho họ và đừng sống trong thù hận, vì cả đời của mẹ đã sống trong thù hận rồi, mẹ không muốn con cũng giống như mẹ bị vỡ tim mà chết”…”
|
Bà Hường cười bảo.
_Tại sao lại không được vì cháu và Trường đâu có quan hệ gì…!!
Hồng vừa kinh ngạc, vừa vui mừng hỏi.
_Có thật không hả bác…??
Bà Hường cầm tay nó, bà âu yếm bảo.
_Bố cháu không thể nào sinh con được nên mẹ của cháu đã đi thụ tinh nhân tạo, và đã xin tinh trùng của một người đàn ông khỏe mạnh, người đó bây giờ là chồng của bác…!!!
Bà Hường vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên bước vào, ông nhìn nó đầy yêu thương, ông bảo.
_Chào con gái, bố là bố của con đây…!!
Hồng đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, đầu tiên là anh Trường không phải là con của bác Thoa, bây giờ tới lượt nó là con của người đàn ông này.
Nó lắp bắp hỏi.
_Bác đang đùa cháu đúng không, làm gì có chuyện phi lý như vậy được…??
Ông An bảo nó.
_Bố không hề đùa con, nếu con không tin thì bố con mình có thể đi xét nghiệm ADN…!!
Hồng hai tay nắm chật vào nhau, nó hỏi ông An.
_Tại sao chuyện này Dì Thủy Tiên của cháu lại không biết…???
Bà Hường thở dài bảo Hồng.
_Bác cũng không biết là tại sao nhưng hình như mẹ của con không muốn ai biết chuyện này thì phải, lúc đó gia đình của ông Sơn như thế thì ai mà dám nói…!!!
Hồng ngồi bất động trên ghế, nó nhìn người đàn ông trước mặt của mình, nó run run hỏi.
_Tại sao hai bác không xuất hiện sớm hơn mà tới bây giờ mới nói là sao…??
Bà Hường khóc lóc bảo Hồng.
_Bác xin lỗi vì bác cũng mới biết chuyện này, bác đã bay sang đây ngay khi nghe tin báo của một bà bạn về tình hình của Trường, lúc đó nó cũng đã nằm viện được gần hai tháng rồi, khi nhìn thấy cháu, bác đã rất xửng sốt, bác liền cho người chụp ảnh của cháu lại và gửi cho chồng của bác, ông ấy cũng bay sang đây ngay khi nhận được tin…!!
Hồng vừa buồn vừa sung sướng vì nó và anh Trường có thể đến được với nhau, nhưng anh ấy ở đâu, nó phải đi tìm anh ấy ngay, nó rơi lệ vì hạnh phúc nó bảo.
_Hai bác có thể về nhà của cháu không, vì cháu muốn hai người gặp gia đình của cháu…??
Ông An bảo.
_Bố cũng muốn đến nhà để gặp bố mẹ nuôi của con, bố muốn nói chuyện và cảm ơn họ đã chăm sóc cho con thời gian qua…!!!
|