Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo
|
|
Chương 44: Phi Vụ Ngọt Ngào...
Nó lên phòng sách nghỉ ngơi nhưng đôi tay phản chủ của cứ lần lượt giơ cao rồi lướt ngang qua các kệ sách. Dừng lại ngay cuốn sách có tựa đề "Hận Thù Mù Quáng", nó lật trang đầu tiên đọc, phần mở đầu của cuốn sách như thế này: -"Con người chỉ có thể sống vui khi bản thân không mang thù hận. Càng hận chỉ khiến bản thân càng thêm mệt mỏi. Hận thù có nhiều nguyên nhân nhưng đa số là bắt nguồn từ tình yêu, yêu càng nhiều sẽ khiến con người sinh lòng ích kỷ và chỉ muốn độc chiếm người đó. Khi thấy đối tượng khác bao quanh người mình yêu họ sẽ nghĩ nhiều cách để chia cách người mình yêu khỏi mọi người xung quanh."
Đọc xong khẽ suy nghĩ việc của nó có khi nào cũng vì yêu? Nhưng là ai mới được nhỉ? Người yêu cũ của Khôi? Hân - người cũ của Phúc? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nó nhưng rồi sự nghi ngờ đó lại dừng tại cái tên Thoại My - người yêu của Ân. Sở dĩ nó nghi ngờ là vì Ân hay dùng ánh mắt ấm áp nhìn nó lại bắt gặp anh mắt như muốn "ăn tươi nuốt sống" nó ngay lập tức. Nó đồng ý là khi yêu ai cũng sẽ ghen nhưng ánh mắt của My khi nhìn nó có chút giả tạo và có nét ghanh tỵ, điều nó phủ nhận hiện tại là người hiền dịu như Thoại My tại sao lại có thể làm những điều như vậy được. Nó vẫn đang hy vọng là không phải vì bản thân chưa có chứng cứ xác thực...
Cạch...tiếng cửa phòng sách mở ra khiến nó thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu và quay về thực tại, nhìn về hướng cửa phòng thấy hắn bước vào. Hắn quan tâm hỏi:
-Em nói cần nghỉ ngơi mà? Sao lại vào đây ngồi?
Nó đứng dậy ôm hắn, tựa vào vòm ngực rắn chắc khiến nó cảm thấy bình yên nói:
-Em suy nghĩ một số việc thôi!
Hắn tò mò:
-Em nghĩ gì?
Nó đang phân vân không biết nên nói với hắn hay không. Lưỡng lự một hồi nó chọn cách nói ra và cùng hắn chia sẻ:
-Em nghi ngờ người hại em là Thoại My - bạn gái của Ân...
Hắn hỏi lại:
-Sao em nghĩ vậy?
Nó kể cho hắn nghe về những lần tình cờ gặp Ân và bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của My dành cho mình. Thấy hắn chưa tin hẳn nó liền đưa phần mở đầu của cuốn "Hận Thù Mù Quáng" cho hắn xem. Hắn cũng dần bị thuyết phục nhưng vẫn nói:
-Hiện giờ chúng ta chưa có bằng chứng cụ thể nên cũng không thể biết nghi ngờ của chúng ta là đúng hay sai.
Nó gật đầu rồi đáp:
-Tạm thời anh cho người theo dõi cô ta đi sau đó đợi làm xong phi vụ này chúng ta sẽ về Việt Nam một chuyến!
Hắn gật đầu hiểu ý rồi nhắn tin cho đàn em của mình và Edwin nhờ họ theo dõi giúp. Gọi xong hắn nhìn nó với ánh mắt gian sảo nói:
-Bỏ công việc qua một bên đi! Bây giờ đi ngủ thôi!
Nó nghi hoặc nhìn rồi nở nụ cười ranh ma:
-Anh cõng em đi!
Hắn thu ánh mắt gian sảo lại rồi lắc đầu với vẻ mặt mè nheo của nó liền bế nó lên tay đi về phòng, vừa đi hắn vừa than:
-Em ăn gì mà nặng thế? Xem ra mấy năm nay cô bạn Bối Kỳ của em chăm sóc em khá kĩ đấy! Nhưng anh vẫn phải bồi bổ đến khi em thành heo ha ha!
Nó mím môi nói:
-Hứ! Anh quên công việc của em là gì à? Thân hình mập mạp sẽ rất khó di chuyển và điều đó rất nguy hiểm với em.
Hắn đặt nó xuống giường, vuốt ve mái tóc nó khiến nó đỏ mặt rồi hắn nói:
-Đừng đi làm công việc đó nữa! Ở nhà anh nuôi!
Nó mỉm cười trêu:
-Em sợ anh không nuôi nổi thôi!
Hắn bẹo má nó cười lớn:
-Ha ha! Sao lại không nuôi nổi? Thôi ngủ đi mai còn làm việc.
Với tay tắt đèn, hắn và nó ôm nhau ngủ đến sáng hôm sau. Đối với nó như vậy là quá đủ, nó chỉ cần một người che chở mình mỗi khi gặp khó khăn ngoài cuộc sống, chỉ cần về nhà có hắn - người luôn ủng hộ nó đã đủ động lực để nó đương đầu với khó khăn.
Reng...reng...- điện thoại hắn reo lên khiến cả hai thức giấc. Hắn lười nhác bắt máy:
-Hello! William Giang nghe!
Edwin nhăn mặt ở bên kia đầu dây khi nghe giọng ngáy ngủ của hắn:
-Cậu định quyến rũ tôi à? Giọng ngọt ngào đến vậy đấy...
Hắn nghe giọng trêu ghẹo của Edwin liền hét vào điện thoại:
-Quyến rũ cái đầu cậu đó! Có chuyện gì sao?
Edwin nghiêm giọng:
-Tại tôi không thấy cậu và Amanda đi làm nên gọi xem hai người có đi chung hay không. Nào ngờ con heo lười nhà cậu còn đang ngủ.
Hắn giật mình vì quên thông báo cho Edwin rằng Tinnie chính là Amanda nên nhẹ giọng nói:
-Amanda là Tinnie...tôi mới biết hôm qua thôi nên không thông báo cho cậu biết được!
Edwin nghe vậy liền buồn, có lẽ cậu nên rút lui vì cậu không muốn làm kẻ thứ ba, kiềm nén nỗi buồn anh nói tiếp:
-Vậy hả? Chúc mừng cậu...
Hắn biết anh bạn của mình tâm trạng không tốt nên lảng sang chuyện khác:
-Tối nay cậu rãnh không? Có việc gấp!
Edwin nghe vậy liền trở lại cuộc sống bình thường như trước đây, anh sẽ âm thầm chúc nó hạnh phúc vì anh tin hắn sẽ đối xử tốt với nó.
Bị chuông điện thoại của hắn đánh thức nên nó vào toilet làm vệ sinh cá nhân, vừa bước ra đã thấy hắn nhìn mình. Mặt nó đột nhiên đỏ lên nên vội xoay mặt về phía tủ quần áo nói đùa:
-Đề nghị đồng chí Khôi vào toilet làm vệ sinh cá nhân!
Hắn phì cười la lớn:
-Rõ! Thưa bà xã!
Cả hai cùng cười rồi nó xuống bếp làm điểm tâm sáng. Hắn đi xuống ôm eo nó từ phía sau:
-Làm xong phi vụ chúng ta kết hôn nhé!
Nó xoay người đối diện hắn nói:
-Em phải đòi xong món nợ mà người ta gây ra cho em xong mới cùng anh kết hôn được!
Hắn ôm nó chặt hơn, cằm tựa vào vai nó đáp:
-Anh sẽ cùng em đòi món nợ đó!
Nó mỉm cười cùng hắn ngồi xuống ăn điểm tâm. Ăn xong hắn đến công ty còn nó đến sở của Kinry như lời đã nói để bàn bạc kế hoạch cho tối nay.
---Tối---
Nó đã trang bị đầy đủ và đang mai phục trên tầng thương đối diện tòa nhà diễn ra cuộc giao dịch ma túy với số lượng lớn. Kinry đã ngụy trang thành thuộc hạ của ông trùm buôn lậu ma túy.
Khoảng ba mươi phút sau, một tên thuộc hạ canh gác vào báo hàng đã được chuyển tới. Kinry nhấn nút ra hiệu cho nhóm sát thủ bao gồm cả nó chuẩn bị hành động. Vừa nhận được tín hiệu nó đứng vào vị trí, hàng vừa được chuyển đến nó nhắm vào hai tên đang khuâng vào. Nó dùng loại súng laze nên không gây ra tiếng động và bên trong chẳng ai hay biết, vừa hạ được hai tên đó nó nghe có tiếng đập cửa tầng thượng nên vội tìm chỗ núp.
Cánh cửa bật tung ra, một đám tên mặt bặm trợn bước ra tìm kiếm nó khắp nơi nhưng không thấy liền buông ra vài câu chửi tục:
-Mẹ kiếp! Tao mới thấy tia laze xuất phát từ phía này mà lại để cho nó thoát!
Bỗng có một tên tiến lại gần cái thùng nó đang núp, hắn định mở cái thùng ra thì lại nghe có tiếng đạp cửa. Tên đó xoay người bỏ đi đến nơi đồng bọn của mình đang bị một người áo đen, bao kín mặt như ninja tấn công. Nó vẫn ngồi đó vì không biết người áo đen kia là bạn hay thù cho đến khi có một con dao giơ lên nhắm thẳng vào lưng người áo đen. Nó vội lao ra, đẩy người áo đen thoát khỏi con dao kia khiến cả hai cùng ngã.
Đám người bặm trợn lúc này cười man rợ vì đã thâu tóm cả hai người. Nó và người áo đen bị bao vây, người áo đen liền kéo nó đứng dậy tựa lưng mình vào lưng nó và vòng tay của ôm tay nó nhấc người nó lên bằng lưng rồi xoay một vòng. Hiểu được ý, nó ra sức đạp vào mặt những tên bặm trợn khiến bọn người đó chao đảo.
Người áo đen nắm tay nó chạy xuống cửa thoát hiểm và tiện thể khóa luôn cánh cửa tầng thượng khiến bọn kia không làm gì được. Vào đến thang máy xuống tầng trệt của tòa nhà đó, người áo đen mở khăn che mặt mình ra khiến nó vô cùng bất ngờ. Phải, người đang đứng trước mặt nó là hắn! Nó ngạc nhiên hỏi:
-Sao...sao anh lại ở đây?
Hắn nhăn mặt nói:
-Không ở đây chắc em đã....
Nó lí nhí đáp:
-Cám ơn anh!
Hắn trách:
-Em phải tập trung chứ! Tại sao lại để người của bọn chúng phát hiện?
Nó cúi mặt xuống trả lời:
-Em...em đang lo cho Kinry không biết anh ấy có ổn không nên nhất thời không để ý xung quanh...
Hắn thở dài:
-Em phải tập trung vào! Công việc của em rất nguy hiểm, cần sự tập trung cao nên không thể để mình bị phân tâm được.
Nó gật đầu tỏ ý đã hiểu, điện thoại nó reo lên, nó bắt máy:
-Alô!
Kinry nhẹ nhàng nói:
-Thành công rồi! Em đang ở đâu?
Nó trả lời:
-Em chuẩn bị về nhà!
Kinry gật gù nhắn:
-Vậy...em ngủ ngon nhé! Nói với cô em của Khôi anh sẽ gửi trả lại máy tính khác cho cô ấy.
Nó nhíu mày hỏi:
-Sao anh không tự nói?
Kinry ấp úng rồi lảng sang chuyện khác:
-Anh...anh...thôi anh cúp máy đây! Em ngủ ngon.
Nó bỏ điện thoại vào túi rồi quay sang nói với hắn:
-Em gái anh có người theo đuổi!
Hắn thừa biết vì hắn cũng nghe được cuộc trò chuyện của nó và Kinry, thở dài:
-Nên trách anh ấy ngốc hay trách anh ấy xui xẻo đây?
Cả hai cùng cười rồi bước ra xe trở về nhà...
|
Chương 45: Kinry! Tôi Nguyền Rủa Anh!!!!
Sáng sớm, Kinry đã nhắn tin cho nó, nhờ nó đưa địa chỉ nhà của Linh để trả lại laptop. Vừa nhận được địa chỉ, Kinry lập tức chạy sang mà quên mất Linh ở cùng nhà với hắn. Anh ấn chuông trông chờ người ra mở cửa là người khác không phải Linh...nhưng ông trời không thương anh lại khiến Linh ra mở cửa. Cả hai vừa gặp nhau Linh không thể kiềm chế cơn tức giận mà mắng: -Sao anh lại ở đây?
Anh nhăn mặt nói trong sự khó chịu:
-Nè! Cô có phải là con gái không hả? Ăn nói nhỏ nhẹ một chút không được sao?
Cô quát:
-Xin lỗi! Với anh thì không thể!
Anh bất lực đưa giỏ đựng latop cho Linh và nói:
-Nè! Đền laptop cho cô, hy vọng sau này gặp lại không bị người nhỏ mọn mắng!
Trong lòng cô bây giờ dâng lên một cảm giác là lạ, cô cầm lấy latop mới và hạ giọng nói:
-Cảm ơn! Mời anh về!
Dứt câu, cô đóng cửa thật mạnh bỏ lại anh ở đó với tâm trạng bối rối, anh thầm nghĩ:
-"Mình điên thật rồi! Tại sao mỗi lần nhìn vào mắt của con nhỏ hung dữ đó tim mình lại đập mạnh như vậy? Mình cần đi bác sĩ kiểm tra tim mạch gấp!"
Anh xoay người bước mà không để ý có hai con người đứng trên tầng một và cố nén cười, đợi Kinry đi khỏi hắn mới nói:
-Ha ha! Xem ra Kinry đụng phải tổ ong rồi!
Nó nhéo hắn:
-Anh đừng nói vậy sẽ làm tổn thương Linh biết không hả?
Hắn giơ tay xin đầu hàng vội đánh trống lảng:
-Anh đói rồi, em làm bữa sáng cho anh ăn đi!
Nó lắc đầu ngao ngán:
-Chúng ta chưa kết hôn nhưng em cảm thấy em như osin cao cấp của anh vậy!
Hắn bẹo má nó nói:
-Xa em lâu rồi anh thèm món em nấu...bà xã lần sau anh sẽ nấu cho em ăn đền tội nhé!
Nó cười như không cười:
-Anh chỉ giỏi nịnh!
---Tại phòng của Linh---
Cô vừa cầm laptop mới trong tay mà lòng nghĩ ngợi lung tung:
-"Anh ta cũng tốt đấy chứ! Anh ta cũng khá tử tế đấy chứ! Không, mày bị gì vậy Linh? Tại sao lại nghĩ tốt cho tên đáng ghét đó chứ. Hừ!"
Lòng nghĩ như vậy nhưng tay lại mở laptop lên xem nó hoạt động thế nào, vừa khởi khởi động máy lên cô hét:
-Á á á! Kinry đáng chết, tôi giết anh! Con lợn thúi nhà anh có giỏi thì trốn đi đừng để tôi gặp được!
Nó nghe tiếng hét trên phòng của Linh liền cùng hắn chạy lên xem thử có chuyện gì, hắn chưa gõ cửa phòng đã thấy cửa tự mở cùng gương mặt đang phát hỏa của Linh bước ra. Nó lên tiếng hỏi:
-Có chuyện gì xảy ra vậy em?
Linh kéo tay nó vào phòng, hắn cũng theo vào, vừa vào phòng cả hai bật cười lớn, nó nói:
-Ha ha! Kinry vui tính thật!
Linh lên tiếng phản bác:
-Chị nói ai vui tính? Hắn ta á? Hừ, chị nhìn cho kĩ dòng chữ trên màn hình laptop nè:"mụ phù thủy, tôi đền máy cho cô nên xin cô vui lòng đừng ám tôi nữa!". Anh ta có nhầm không? Là ai ám ai chứ? Hừ, tức chết mà!
Lúc này hắn lên tiếng bảo vệ Kinry:
-Anh hai cũng thấy Kinry nói đúng mà! Ha ha!
Lúc này, Linh phát hỏa hét lên:
-HAI NGƯỜI RA KHỎI PHÒNG EM NGAYYYYY!!!! HAI NGƯỜI NẾU THÍCH THÌ DỌN QUA Ở CHUNG VỚI TÊN ĐÁNG GHÉT ĐÓ ĐIIIII!
Nó và hắn phải chạy ra đóng cửa phòng lại, hy vọng sẽ giảm được tiếng hét của Linh, nếu không lỗ tai của cả hai sẽ hư mất!
Cả hai đợi Linh hạ cơn lôi đình rồi mới vào phòng thông báo "tin tốt" cho Linh biết, nó nói với hắn:
-Anh vào nói đi!
Hắn nhăn nhó:
-Thôi! Em nói đi, chị em phụ nữ sẽ dễ nói hơn! Anh nói măc công lại bị đuổi ra ngoài...
Cả hai dằn co nhau mãi cuối cùng quyết định bằng cách oẳn tù tì, ai thua sẽ vào nói với Linh:
-Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!
Hắn la lên:
-Em chơi ăn gian! Oẳn tù tì lại!
-Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!
Lần này đến lượt nó:
-Nè! Rõ ràng lúc nãy anh ra cây búa mà, sao anh đổi thành cây kéo? Anh ăn gian vừa thôi nha!
5 phút trôi qua...kết quả nó thua nên phải vào "hang cọp" thông báo:
-Linh à! Ngày mai, Kinry sẽ dọn sang ở chung với em. Vì...anh chị phải về Việt Nam một chuyến để giải quyết công việc.
Linh nghe xong liền phản đối kịch liệt:
-Không được! Hắn không được sang đây! Em ở một mình được mà, xin anh chị đừng cho hắn dọn sang đây! Nghĩ đến cảnh ngày ngày gặp mặt hắn là em muốn hét lên rồi hu hu! Chị Như, chị không thương em hả? Hic
Thấy Linh mè nheo nó thấy tội nhưng cũng nói:
-Chị bảo em nghe, nhà rộng như vậy mà em ở một mình nguy hiểm lắm! Lỡ có trộm hay kẻ xấu thì sao? Có Kinry, anh ấy sẽ bảo vệ em!
Linh đáp:
-Có hắn ta mới là nguy hiểm đó! Hic.
Đột nhiên hắn bước vào nói:
-Anh chị hết cách rồi Linh à! Nếu không vì an toàn của em thì anh chị cho em ở một mình rồi. Nhưng em không thích thì em sang Pháp sống cùng ba mẹ nha!
Linh lắc đầu nguầy nguậy, than thở:
-Thôi được rồi! Ở cùng hắn thôi mà! Hừ!
Đợi nó và hắn ra khỏi phòng cô mới hét lên:
-CÁI TÊN CHẾT BẦM! SAO ANH ÁM TÔI HOÀI VẬY? GRỪ!!!!
|
Chương 46: Kế Hoạch Trong Dự Định
---Sân bay tại Mĩ---
Hôm nay là ngày nó về Việt Nam cùng hắn để thực hiện kế hoạch đã bàn. Đi sau nó và hắn có Kinry với Linh, cô nàng ngậm ngùi nói:
-Em cũng muốn đến Việt Nam...từ bé đến lớn chỉ về được vài lần, anh hai về hoài mà chẳng bao giờ dẫn em theo cả!
Kinry lên tiếng châm chọc:
-Lớn rồi còn nhõng nhẽo! Tôi cũng có bao giờ đến Việt Nam đâu!
Nhỏ liếc Kinry rồi đáp trả:
-Anh thì liên quan gì! Hừ!
Nó và hắn chỉ biết lắc đầu cười, một người nghiêm túc như Kinry lại gặp phải cô nhóc tinh nghịch như Linh thì chỉ có nước phát điên mất. Tiễn nó và Khôi vào sân bay xong Kinry chở nhỏ về nhà, vừa về đến nhà nhỏ đã lên tiếng đe dọa:
-Từ nay anh ở nhà tôi cho đến khi anh chị hai về, tôi là chủ nhà nên xin anh hãy tuân theo quy tắc của tôi:
1. Đứng cách xa tôi năm mét.
2. Khi chưa có sự cho phép của tôi, tôi cấm anh vào phòng tôi.
3. Bớt nói, im lặng luôn càng tốt.
4. Cấm đụng vào đồ đạc của tôi.
5. Tạm thời chưa nghĩ ra, sau này sẽ bổ sung...
Nhỏ nói một tràng rồi lên phòng đóng chặt cửa để lại Kinry cười mỉm tỏ vẻ đồng ý nhưng lòng anh lại nghĩ khác "cho tiền tôi cũng không dám đụng vào con cọp như cô". Để xem cô làm được trò gì?!
---Sân bay Việt Nam---
Nó và hắn bước ra khỏi cổng sân bay liền bắt taxi về nhà hắn, việc nó và hắn về Việt Nam lần này cả hai đều giấu ba mẹ của nó. Vì nó biết lần này về có lẽ sẽ rất khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ trả thù nên nó không muốn gia đình bị nó liên lụy.
---Tại nhà hắn---
Nó vừa bước vào nhà là tiến lại cái ghê sofa "đáng mến" nằm xuống nghỉ ngơi sau chuyến bay dài, hắn lắc đầu nói:
-Con mèo lười nhà em mau đi tắm rửa đi!
Nó đáp với giọng nũng nịu:
-Anh cho em nghỉ một chút thôi! Đi mà, nha nha...
Hắn thở dài, bước lại ngồi cạnh nó vuốt vài sợi tóc vương trước mặt nó, nói với giọng cưng chiều:
-Vậy thì nằm một chút thôi đó! Em nói thử xem có nên dạy lại em hay không? Sau này về làm vợ anh mà cứ dùng cái giọng nũng nịu như lúc nãy hoài thì người chịu khổ sẽ là anh mất.
Nó ngồi dậy nhìn hắn:
-Không phải đàn ông bọn anh thích người yêu dùng giọng nũng nịu nói chuyện sao?
Hắn cười khổ:
-Đúng là vậy! Nhưng đó là đối với những cô gái dịu dàng, còn em thì...
Chưa để hắn nói hết nó đã dùng cái gối trên ghế sofa ném thắng vào mặt hắn:
-Anh...chết với em!!!!!!
Thế rồi một cuộc chạy đua vòng quanh nhà diễn ra kèm theo tiếng cười sảng khoái của cả hai, cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, nó cùng hắn ra mở cửa thấy một người phụ nữ quá năm mươi tuổi đứng trước nhà với gương mặt nhăn nhó nói:
-Hai cô cậu là chủ nhà này hả?
Hắn và nó gật đầu, người phụ nữ nói tiếp:
-Tôi là Liên, gọi tôi là dì Liên là được rồi! Tôi thấy nhà này toàn để trống ít ai ở, hôm nay có hai cô cậu đến ở nên tôi cũng muốn nhắc nhở cô cậu một điều.
Nó thắc mắc hỏi lại:
-Là điều gì ạ?
Dì Liên nói:
-Cô cậu có đùa giỡn tôi không ý kiến nhưng làm ơn né giờ nghỉ trưa của người khác. Tôi nói xong rồi, tạm biệt hai cô cậu! Có cần giúp đỡ gì cứ gọi tôi và mọi người trong xóm.
Nó gật đầu tỏ ý đã hiểu, nói:
-Tụi cháu cảm ơn dì, xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ trưa của dì! Bọn cháu sẽ rút kinh nghiệm ạ!
Đợi dì Liên bước đi nó đóng cửa lại và vờ trách hắn:
-Tại anh hết!
Hắn cau có tỏ vẻ không phục:
-Sao lại liên quan đến anh? Em rượt anh trước mà!
Nó nhăn mày:
-Tại anh!
Hắn không vừa cãi lại:
-Tại em!
-#$%$^%&^
Có lẽ cuộc cãi nhau vớ vẩn này không dừng nếu tiếng chuông điện thoại reo lên, nó bắt máy:
-A lô.
[...]
-Ừm! Cứ theo kế hoạch mà làm!
[...]
-Ok! Hẹn gặp lại.
Hắn nhìn nó định hỏi thì nó nói:
-Ngày mai phải bắt tay làm việc rồi!
Hắn hiểu ý liền mỉm cười ôm nó dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh:
-Anh biết em đang lo lắng nhưng có anh đây rồi! Anh sẽ bảo vệ em!
Nó cựa nguậy đầu vào vòm ngực anh, nói:
-Em biết mà! Hi hi!
Hắn nói tiếp:
-Hứa với anh dù chuyện gì xảy ra em hãy sống tốt và phải luôn mỉm cười! Vì anh luôn phía sau ủng hộ em.
Nó ngước nhìn anh gật đầu đáp:
-Em hứa!
---Sáng mai---
Nó uể oải ngước nhìn đồng hồ đã tám giờ sáng, còn hai tiếng nữa là đến giờ hẹn với nhà tình thương Tâm Thiện. Nó vào toilet làm vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp làm điểm tâm cho nó và hắn, do mùi hương ngào ngạt nên đã kéo "con sâu lười" từ trong phòng đi xuống. Hắn vòng tay ôm nó:
-Bà xã, sao không kêu anh để anh nấu cho em?
Nó bĩu môi:
-Xùy! Con heo nhà anh ngủ đến tận giờ mới dậy còn nói nữa?
Nó cười hôn nhẹ vào má nó, nó xoay mặt lại nói:
-Anh muốn nhịn đói sao? Anh ôm em như vậy sao em để thức ăn xuống bàn ăn đằng kia?
Hắn cười, đáp:
-Ai nói không thể?
Nói rồi hắn một tay ôm eo nó, một tay cầm đĩa điểm tâm điều khiến nó đi đến bàn ăn. Nhìn nó lúc này như một con người bị điều khiển bởi con robot phía sau.
Khung cảnh hạnh phúc này sẽ diễn ra trong bao lâu??? Hy vọng sẽ mãi mãi...
|
Chương 47: Thực Hiện Kế Hoạch ''dụ Cọp Rời Hang"
---Nhà tình thương Tâm Thiện---
Nó cùng hắn bước vào nhà tình thương, trên tay cả hai là thùng bánh kẹo cho tụi nhỏ và gạo cho các sơ. Một sơ có gương mặt phúc hậu ra cửa đón tiếp nó, sơ mở lời:
-Chào hai con, ta tên là Lam. Tụi con gọi ta là sơ Lam được rồi!
Nó và hắn lễ phép chào sơ:
-Dạ, tụi con chào sơ! Con là Như, còn đây là Khôi.
Sơ gật đầu bảo:
-Thôi, tụi con vào trong với bọn trẻ đi. Hôm nay có khách chắc bọn trẻ sẽ rất vui.
Nói rồi sơ Lam dẫn cả hai vào trong, quả đúng như lời sơ nói, bọn trẻ thấy có khách đến thăm liền vui vẻ chạy. Cô bé mũm mỉm nhất trong đám bước ra nhìn hắn với cặp mắt tròn xoe như hai hòn bi ve, nói:
-Anh đẹp trai ơi! Anh chơi cùng bọn em nhé!
Hắn ngồi xuống xoa đầu con bé, mỉm cười:
-Ừm, anh sẽ chơi cùng các em! Mà trước tiên các em hãy giới thiệu tên mình đi!
Con bé mũm mỉm cười tươi giới thiệu:
-Em tên là Ly, còn đây là bạn Đạt - cô bé chỉ vào cậu nhóc ốm nhom trong đám nói.
Bọn trẻ thấy vậy liền nhốn nháo giới thiệu tên mình, cô bé tên Ly chờ các bạn giới thiệu xong liền tiếp lời:
-Tụi em sống chung với nhau từ nhỏ nên như anh em một nhà vậy! Hôm nay có anh chị tới đây chơi cùng em con nên bọn em rất vui!
Nó nghe cô bé nói mà tim hơi nhói đau, vì sao trên đời này lại có những số phận trớ trêu như vậy? Người thì nghèo khổ, thiếu tình thương của ba mẹ và mọi người. Kẻ thì giàu có nhưng chẳng xem ai ra gì, không biết trân trọng những thứ bản thân được ông trời ưu ái ban cho. Những đứa trẻ ở đây rất vô tư, hồn nhiên hơn so với thế giới của những người trưởng thành chỉ biết vụ lợi cho bản thân ngoài kia. Nó ước được vô tư như bọn trẻ nhưng không thể...
Lo đứng suy nghĩ nên không biết hắn đã ra sân chơi cùng bọn trẻ từ bao giờ, nhìn dáng vẻ cười đùa của hắn cùng bọn trẻ nó cảm thấy vui vui trong lòng. Nó biết hắn rất thích trẻ con nhưng làm sao được khi cả hai chưa kết hôn nên muốn sinh con cho hắn cũng phải chờ, có lẽ những suy nghĩ của nó sẽ không dứt nếu như nó nghe thấy tiếng lách tách của những chiếc máy ảnh từ xa của đám phóng viên mà nó nhờ đến phụ giúp nó trong nhiệm vụ lần này.
Nó thoát ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu và bước lại gần hắn, hòa nhập cùng bọn trẻ. Nó nói khẽ với hắn:
-Phóng viên đến rồi! Chúng ta hãy "diễn" thật tốt anh nhé!
Hắn khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, cả hai đem những thùng bánh kẹo phát cho bọn trẻ rồi cùng bọn trẻ chơi trò chơi. Nói là "diễn" chứ thật ra cả nó và hắn thật sự rất vui, nó cũng thuộc dạng mê trẻ con không thua kém hắn. Chơi đùa cùng bọn trẻ mệt lã rồi nó xin phép sơ Lam ra về, bọn trẻ dĩ nhiên níu kéo kịch liệt:
-Không! Anh chị ở lại chơi cùng bọn em đi.
Bé Đạt là đứa ít nói và lạnh lùng nhất trong đám cũng lên tiếng:
-Anh chị ở lại đi! Em chưa trò chuyện cùng anh chị gì hết...
Bé Ly mắt đỏ hoe nói:
-Hay là tụi em không ngoan làm anh chị giận? Anh chị ở lại đi, tụi em hứa sẽ ngoan mà...hic hic!
Tình cảnh này làm nó với hắn bối rối, nó phân bua trước bọn trẻ:
-Không phải tụi em không ngoan, chỉ là anh chị còn có công việc nên không thể ở lại lâu được. Hay là vầy đi, mỗi ngày cuối tuần anh chị sẽ đến đây chơi cùng bọn em, tụi em chịu không?
Bọn nhỏ nghe nó nói xong liền hò reo vui vẻ, nó nghĩ "đúng là trẻ con, mau dễ khóc và cũng dễ dỗ dành thật!".
Nó và hắn chào tạm biệt sơ Lam cùng bọn trẻ rồi bước ra về, ngồi trên xe nó mở điện thoại lên đọc tin tức thì thấy rất nhiều dòng tin về buổi từ thiện của nó và hắn. Nào là:
"Hot-boy bí ẩn chơi đùa cũng bọn trẻ ở mái ấm tình thương Tâm Thiện"
"Xác định được danh tính của hot-boy chơi cùng bọn trẻ ở mái ấm tình thương"
"Cô gái đi cùng hot-boy chơi cùng bọn trẻ ở mái ấm liệu có phải là bạn gái của anh ta?"
"CEO của tập đoàn SAB - Giang Quốc Khôi cùng bạn gái làm từ thiện ở mái ấm tình thương Tâm Thiện"
....và rất nhiều bài báo khác nói về nó và hắn, bài nào cũng có số lượt xem kinh khủng. Cư dân mạng đang tìm kiếm mạng xã hội của nó và Khôi một cách điên cuồng.
Nó tắt điện thoại và nói với hắn:
-Giới nhà báo làm việc cũng nhanh thật, mới đó đã làm thành một đống bài báo. Kì này chúng ta bất đắc dĩ nổi tiếng rồi.
Hắn nở nụ cười ma mãnh trả lời:
-Có phải họ nói anh rất đẹp trai phải không? Ha ha, sẽ có hàng tá cô gái rình mò anh nên em hãy chăm anh cẩn thận nhé!
Nó liếc hắn:
-Nè nè! Anh thử có cô nào khác xem, em sẽ......
Hắn tò mò hỏi:
-Em sẽ làm sao?
Nó cười tươi đáp lại:
-Em sẽ đem anh cho cô gái đó luôn! Em sẽ kiếm một người khác ha ha.
Mặt hắn đanh lại, nghiến răng nói:
-Em dám??
Nó vênh mặt thách thức, hắn cũng bó tay với nó. Cả đời hắn chưa bao giờ thấy cô người yêu nào ngoan ngoãn đem người yêu của mình cho người khác như nó, xem như hôm nay được mở mang tầm mắt.
---Tại căn biệt thự XX---
Thoại My đọc tin tức trên mạng mà không khỏi ngạc nhiên, cô ả liền gọi điện cho ai đó chỉ biết một lúc sau tên con trai có dáng người to lớn bước vào phòng cô ta.
Thoại My đưa bài báo đang đọc cho tên đó xem vàu quát:
-Các anh làm việc kiểu gì thế hả? Tại sao con nhỏ đó còn sống?
Tên con trai im lặng nhìn cô ta rồi trả lời:
-Thưa tiểu thư, đây là lỗi của chúng tôi. Xin cô tha lỗi mà bỏ qua cho bọn tôi...
Cô ả bực tức ném bìa giấy tờ vào mặt tên con trai và nói lớn:
-Tôi cho các anh cơ hội cuối, nếu lần này tiễn con nhỏ đó xuống âm phủ không thành công thì các anh tự hiểu gia đình của các anh gặp chuyện gì rồi chứ?
Tên đó vừa nghe Thoại My nhắc đến gia đình gương mặt lập tức đanh lại:
-Tiểu thư, tôi biết rồi! Tôi sẽ cố gắng hết sức, xin tiểu thư đừng làm hại gia đình tôi...
Thoại My nở một nụ cười nham hiểm nói:
-Được thôi! Chỉ cần ông xử lí gọn lẹ con nhỏ đó sớm ngày nào thì tính mạng gia đình ông an toàn ngày đó!
Tên đó gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi nói:
-Vậy tôi xin phép!
Thoại My gật đầu nhẹ rồi với tay lấy ly rượu nhấm nháp uống, môi nở nụ cười nham hiểm.
|
Chương 48: Nguy Hiểm (1)
---Hôm sau---
Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch nó đã vạch ra, hôm nay nó đi dạo phố một mình và từ xa có một chiếc xe màu đen chạy nhanh đến chỗ nó. Đang loay hoay lựa đồ trong tiệm tạp hóa, bỗng nhiên có một đám người bịt kín mặt chạy đến chụp thuốc mê rồi khiêng nó lên xe chạy mất hút.
Từ xa, một chiếc xe hơi màu bạc bám sát theo chiếc xe màu đen vừa bắt cóc nó. Khôi vừa lái xe vừa nhìn vào chấm đỏ trên điện thoại định vị vị trí hiện tại của nó, chiếc xe màu đen quẹo vào con hẻm vắng rồi rẽ sang phải đến một khu nhà hoang ngoại thành. Tiến vào một căn nhà hoang cũ nát nhất, chiếc xe màu đen mới dừng lại rồi một tên to con xuống xe mở cửa cho hai tên còn lại đưa nó vào.
Khôi dừng xe bên ngoài, cách ngôi nhà hoang đó phạm vi không xa cũng không gần để tránh bị phát hiện. Khi thấy nó bị hai tên đàn ông đưa vào nhà hoang, hắn lo lắng lắm nhưng sợ kế hoạch bị bại lộ nên đành ngồi chờ trong xe.
---Trong nhà hoang---
Nó tỉnh dậy thấy mình đang ngồi trên ghế và bị trói bằng một sợi dây thừng cỡ lớn khiến nó không thể nhúc nhích dù tay chân tê dần dần mất đi cảm giác, một lúc sau nghe tiếng mở cửa nên nó đành giả vờ hôn mê. Tiếng giày cao gót vang lên ngày một gần rồi dừng lại cách nó một khoảng không xa.
Thoại My cất tiếng hỏi một tên đang đứng cạnh mình:
-Các người cho nó bao nhiêu liều thuốc mê mà đến giờ vẫn chưa tỉnh vậy?
Tên đó trả lời:
-Dạ thưa tiểu thư, bọn em dùng ít mà chắc con nhỏ này thân chủ yếu quá nên hôn mê tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Nó nghĩ đã đến lúc nên giả vờ mở mắt hi hí rồi mở to hơn, quả nhiên người hại nó là Thoại My. Nó cười thầm nhưng cũng vờ hỏi:
-Đây là đâu? Sao lại bắt tôi đến đây? Cô là....?
Thoại My nhếch mép, đáp:
-Mày giả vờ không biết lí do hay thật sự không biết?
Nó lắc đầu nói tiếp:
-Tôi thật sự không biết!
Thoại My nắm chặt tay rồi giơ một ngón tay lên chỉ thẳng mặt nó:
-Tao nói cho mày biết, nếu không vì mày thì Vỹ Ân sẽ không lạnh nhạt với tao. Nếu mày không xuất hiện anh ấy cũng đã kết hôn cùng tao chứ không do dự đến ngày hôm nay! Mày đã cướp đi Vỹ Ân từ tao đã đành, mày còn cướp luôn cả Quốc Khôi. Mày là một con đê tiện, hôm nay tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ!
Nó khác bất ngờ sao lại có thêm hắn vào chuyện này, nó hỏi:
-Chẳng lẽ...cô cũng yêu Quốc Khôi sao?
My nhếch miệng cười ha hả như kẻ mất trí, cô ta giờ đã bị tình yêu làm mờ mắt hết rồi nên chẳng phân biệt đúng sai gì cả. Cô ta cứ cười như thế, cuối cùng cũng cất lời:
-Phải! Trước khi đến với Ân tôi đã thầm để ý anh Khôi, anh ấy là một học viên ưu tú của trường, đẹp trai, nhà giàu lại học giỏi nên không biết bao nhiêu cô gái thầm thương anh ấy và trong số những đứa con gái đó có tôi. Thế rồi ngày nọ, tôi lấy hết can đảm đứng trước mặt anh ấy bày tỏ tình cảm nhưng lại nhận được sự lạnh nhạt từ anh, tôi đã nghĩ bản thân sẽ buông tay nên chấp nhận đến với Vỹ Ân.
Nó thắc mắc:
-Cô đã có được Vỹ Ân rồi sao lại nhắc đến Khôi làm gì?
Nghe nó hỏi, mắt của Thoại My bỗng hằn lên những tia tức giận quát nó:
-Chính vì Vỹ Ân còn yêu cô! Tôi chấp nhận nghe theo gia đình đến bên cạnh cậu ấy nhưng tìm cậu ta chưa một lần hướng về phía tôi. Tôi đã cố gắng hoàn thiện hơn trong mắt cậu ấy nhưng tại sao mỗi lần cậu ta chuẩn bị nguôi ngoai về hình ảnh của cô trong tim thì cô lại xuất hiện trước mặt cậu ấy? Là cô cố ý hay vô ý khiến hình ảnh của cô trong tim Vỹ Ân ngày một lớn để bây giờ dù tôi cố gắng cách mấy tim cậu ta vẫn không hướng về phía tôi! Tôi đã nghĩ sẽ nhường Ân lại cho cô vì trong tim cậu ấy mãi mãi sẽ không có hình bóng của tôi, tôi trở lại với mối tình dang dở của mình là Khôi. Nhưng thật đau lòng khi người yêu anh ấy hiện tại là cô...Lạc Mỹ Như cô nói cho tôi biết kiếp trước tôi đã nợ gì cô để kiếp này những người tôi thương yêu đều không hề yêu tôi mà lại yêu cô? Tôi hận cô, cả đời này vẫn sẽ hận cô!!!!!
Nó nghe xong những lời My vừa nói, lòng bỗng nhiên xót xa. Lúc này đây nó chỉ có cảm giác thương hại cho My, suy cho cùng cô ta cũng là một kẻ thất bại trong tình yêu. Nó im lặng một lúc rồi nói:
-Tình yêu nó xuất phát từ trái tim, nếu Ân không yêu cô thì cô hãy tìm người khác để yêu đâu cần phải miễn cưỡng để cuối cùng người tổn thương vẫn chỉ mình cô? Quốc Khôi lúc đầu đã từ chối tình cảm của cô, đâu nhất thiết phải nuôi thêm hy vọng có thể chiếm được trái tim anh ấy? Huống chi sau lần tỏ tình thất bại đó của cô Khôi cũng ra nước ngoài định cư, nếu người yêu hiện tại của anh ấy không phải tôi và cũng không phải cô thì cô sẽ căm ghét người đó luôn sao? Khái niệm của cô về tình yêu nó còn sai lắm! Cô nhỏ hơn tôi, tuổi xuân của cô còn dài thì hà cớ gì cô phải ép bản thân như vậy?
Thoại My hét lên:
-Cô im ngay cho tôi! Cô có tư cách gì mà dạy đời tôi hả? Tôi nói cho cô biết, Quốc Khôi yêu ai cũng được nhưng phải loại cô ra! Cô đã cướp đi hạnh phúc đáng lí tôi phải được nhận từ tay tôi thì cô cũng đừng hòng có được hạnh phúc!
Nói rồi Thoại My giơ con dao lên, tiến thẳng về phía nó, nó bất ngờ nên thét lên:
-Cô điên rồi Thoại My! Hãy dừng lại trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn!
Bỏ ngoài tai lời nói của nó, Thoại My giờ như con hổ đói lao đến vồ con mồi. Bỗng có tiếng đạp cửa, Khôi bước vào với ánh mắt lạnh hơn tuyết nghìn năm nhìn My. Vì bên ngoài không có người bảo vệ nên Khôi dễ dàng đứng ngoài ngôi nhà hoang để nghe ngóng tình hình bên trong, anh rất bất ngờ khi nghe My nhắc đến chuyện cô tỏ tình nhưng lại bị anh từ chối. Đến khi anh nghe tiếng thét của nó, anh đã dồn hết sức để đạp cửa xông vào, trước mắt anh Thoại My đang cầm con dao sắc bén giơ lên trước ngực trái của nó khiến anh hoảng hốt.
Thoại My xoay đầu lại thấy Quốc Khôi đứng đó, mặt thoáng ngac nhiên nhưng rồi cô ả vòng ra phía sau nó, giơ dao kề cổ nó và đưa ra lời hâm dọa:
-Nếu anh bước đến, tôi e là cái mạng của cô ta sẽ không vẹn toàn!
Tim hắn như bị ai bóp nghẽn, liền giơ tay lên thể hiện ý nhắc nhở đối phương "bình tĩnh" rồi cất giọng trao đổi:
-My! Cô đừng làm điều dại dột, cô phải biết nếu cô giết người rồi ba mẹ cô sẽ sống sao? Cô không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ đến mọi người xung quanh cô chứ! Nếu như Vỹ Ân thấy cảnh tượng này liệu cậu ta còn cho cô cơ hội đến gần cậu ta hay không?
Câu nói của hắn làm Thoại My khẽ dao động nhưng rồi lấy lại phong thái nói với giọng giễu cợt:
-Hừ! Dù gì cả đời này của tôi đã định không có được trái tim của cậu ấy, dù tôi có cố gắng chinh phục thì tình cảm của cậu ta chỉ dành cho ả tiện nhân này thôi!
Vừa nói xong, My liền kê dao sát cổ nó hơn nữa. Khỏi phải nói hắn đứng phía đối diện mà căng thẳng vô cùng, lỡ như nó có chuyện gì hắn làm sao sống đây? Thời gian nó và hắn yêu nhau cũng đủ chứng minh nó đối với hắn có vị trí quan trọng như thế nào. Ba năm xa nó và tập sống với lời đồn nó đã chết cũng đủ khiến hắn vật vã ngần ấy thời gian, hắn không muốn mất nó...nhìn thấy nó đang trong tình trạng này, hắn bỗng giận bản thân vô cùng. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ nó, sẽ không để nó chịu thêm bất kì đau khổ nào cả vậy mà sao bây giờ hắn chỉ có thể đứng đó, bất lực nhìn nó bị một kẻ yêu trong mù quáng uy hiếp.
Đứng đối diện hắn, nó cũng không khá khẩm gì mấy. Nó thấy thời gian như bất động để nó nhìn người mình yêu lần cuối, nó cảm thấy có lỗi khi đã khiến hắn khó xử. Đáng lẽ nó không nên xuất hiện trước mặt hắn thì có lẽ bây giờ hắn đã quên được nó, hắn đã tìm thấy người yêu thương hắn thực sự, cứ cho hắn tin là nó đã chết vì dù gì đi nữa sau ba năm mất tích nó sẽ đi tìm kẻ đã hãm hại mình rồi bị cô ta giết trong tình trạng này. Trước sau gì cũng phải chết nên thà biến cái chết giả của mình thành sự thật để mọi người không phải đau lòng thêm lần nữa.
Thoại My thấy cả hai không nói gì chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt thì nở một tràng cười, nói:
-Ha ha ha! Nhìn nhau, lưu luyến như vậy đủ rồi! Giang Quốc Khôi, hôm nay tôi sẽ cho anh biết cảm giác mất đi người yêu thương sẽ đau như thế nào, tiếc là bây giờ không có Cao Vỹ Ân ở đây cùng chứng kiến thì sẽ kịch tính biết bao nhiêu, ha ha! Thứ mà Thoại My này không có thì Lạc Mỹ Như cô cũng đừng hòng có!
Nói rồi cô ả giơ cao con dao lên không trung và nhắm thằng vào ngực trái của nó...
|