Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo
|
|
Chương 39: Em vẫn còn sống?
Hôm nay là ngày cuối thu, trời se lạnh, cây cối trơ trụi lá. Hắn sải bước đi dạo dưới tiết trời se lạnh giống như tim hắn cũng đã nguội lạnh theo người con gái ấy. Hôm nay là lần đầu tiên hắn có nhã hứng đi dạo, cũng từ lâu rồi kể từ ngày người con gái ấy ra đi thì hắn cũng chẳng còn hứng thú đi ra ngoài nữa.
Đang ngắm nhìn đường phố và dòng người tấp nập, hắn đụng phải một cô gái người địa phương khá xinh xắn. Theo bản năng, hắn vòng tay đỡ cô gái ấy và hỏi:
-Cô có sao không?
Theo đó là những cặp mắt nhìn vào hành động của hắn, bắt đầu bàn tán. Cô gái đó ngại ngùng đứng dậy nói:
-Tôi không sao! Cảm ơn!
Hắn hỏi:
-Cô tên gì?
Cô gái e thẹn trả lời:
-Tôi tên Emily.
Rồi hắn im lặng xoay người bước đi nhưng Emily nói với theo làm hắn ngừng bước:
-Này! Anh không định bồi thường cho tôi à?
Hắn cười nhạt nghĩ:"Ngoài em ra thì tất cả mọi cô gái đều thực dụng như nhau!". Sau đó hắn xoay người hỏi:
-Cô muốn bao nhiêu tiền?
Cô gái đấy lắc đầu nói:
-Tôi không cần tiền của anh! Chỉ cần anh khao tôi một bữa là được.
Hắn nhíu mày và gật đầu vì một bữa đối với anh không gì là to tát, hắn nói:
-Cô thích ăn gì?
Emily suy nghĩ rồi hỏi:
-Anh là người châu Á sao?
Hắn nhíu mày vì câu trả lời không liên quan, hắn nói:
-Đúng vậy!
Emily trả lời:
-Vậy thì đi ăn món châu Á thôi! Tôi chưa bao giờ thử nhưng nghe nói rất ngon.
Hắn gật đầu nói:
-Tôi đến từ Việt Nam nên tôi sẽ cho cô ăn món đặc sản của nước tôi!
Emily hào hứng nói:
-Vậy thì đi thôi! Tôi đói bụng rồi!
Cũng hên cho hắn, khu vực hắn đang đi dạo gần với quán ăn Việt Nam nên khỏi đi bộ xa. Hắn cũng mệt rồi...
Từ xa, có một người đứng nhìn hắn từ đầu đến khi hắn cùng Emily bước đi với ánh mắt buồn còn miệng nói nhỏ:
-Bao năm qua chắc anh cũng đã quên em rồi...em đã đến sau trong một tình yêu mà em đến trước, nhưng tình yêu làm gì có khái niệm trước sau. Chỉ cần ai được yêu nhiều hơn thì người còn lại sẽ là người cất bước! Em chúc anh và cô ấy hạnh phúc...hãy xem như em đã chết thật sự...
Rồi nó quay đi, nó đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng sao tim vẫn đau? Ba năm trước, khi xe nó bốc cháy, nó đã bị tiếng gào của Jessi và Bety ở bên đường làm cho tỉnh dậy và rất sợ. Nó sợ sẽ không được gặp những người nó yêu thương nữa...nên liền tùy cơ ứng biến.
Nó nhìn bên cạnh mình là thùng nước suối nên mở hết tất cả chai nước suối ra đổ vào đầu, quần áo để cơ thể không bị bỏng. Lửa cháy gần đến chỗ nó ngồi nên nó nhanh tay lấy cây tua vít dự phòng bất trắc trong giỏ ra và gõ thật mạnh vào kính xe bên cạnh.
Kính vỡ thành những mảnh vụn, nó chui ra ngoài nhưng vì là da người nên nước rất mau khô vì vậy chân trái của nó bị lửa làm cho bỏng nặng, tay bị thương do kính xe gây ra. Nó cố chạy thật nhanh về phía khu rừng rồi ngất vì kiệt sức.
Tỉnh dậy nó thấy người đau nhức, tay toàn băng keo cá nhân còn chân vị băng bó. Cửa mở ra, một cô gái xinh xắn bước vào, thấy nó đã tỉnh nên nói:
-Cô thấy trong người thế nào?
Nó nhìn cô gái và hỏi:
-Cô là ai? Sao tôi lại ở đây?
Cô gái ấy mỉm cười nói:
-Tôi là Chương Bối Kỳ cứ gọi là Lisa, tôi đến từ Đài Loan. Hôm qua tôi đi thăm mộ ông bà trong khu rừng thì thấy cô ngất xỉu, toàn thân đều bị thương nên tôi đưa cô vào bệnh viện.
Nó nhìn xuống chân mình hỏi:
-Chân của tôi có sao không?
Bối Kỳ trả lời:
-Bác sĩ nói bị bỏng nặng và có dấu hiệu hoại tử nhưng do tôi đưa đến kịp thời nên còn chữa được. Nếu cô muốn ra ngoài thì dùng xe lăn, tôi sẽ đưa cô đi.
Nó im lặng không nói. Nhờ có sự chăm sóc tận tình của Bối Kỳ nên trong vòng hai năm nó đã có thể hồi phục nhanh chóng và rồi khỏi xe lăn. Nó định quay về tìm mọi người nhưng khi lên mạng tìm những bài báo nói về vụ tai nạn năm đó của nó chỉ để là tai nạn xe còn lí do ghi "không rõ".
Nó nghĩ thầm:"Tại sao lại không có một tí thông tin gì về người đã gây ra tai nạn cho nó? Hắn ta đang sống ngoài vòng pháp luật sao? Không thể để hắn ung dung mà xem như không có chuyện gì xảy ra được."
Từ đó nó nhờ Bối Kỳ điều tra xem ai là người đã gây tai nạn cho nó. Vì ba của Bối Kỳ là cảnh sát ở Mĩ nên việc điều tra không quá khó khăn. Nhưng ba của Bối Kỳ chỉ điều tra được chiếc xe đụng nó đã bị tiêu hủy còn người lái đã chết, có lẽ bị giết bịt đầu mối. Nó thấy sợ, sợ người đã ra tay độc ác như vậy...nhưng nó đâu có thù oán gì với ai, tại sao lại nhắm vào nó?
Mọi thông tin rất bất lợi cho việc điều tra ra kẻ chủ mưu, nó vẫn không bỏ cuộc mà cố gắng điều tra. Nhưng một năm trôi qua vẫn không có tí thông tin, nó quyết định bàn bạc với Bối Kỳ:
-Mình nghĩ mình nên xuất hiện để dụ cọp rời hang!
Bối Kỳ nói:
-Như vậy rất nguy hiểm! Cậu không nên mạo hiểm!
Nó nói:
-Nhưng mình đã quyết định rồi!
Bối Kỳ thở dài nói:
-Nếu cậu đã quyết thì mình ủng hộ vậy!
Nó mỉm cười nói:
-Cảm ơn cậu!
Bối Kỳ nhìn nó trách:
-Cảm ơn gì chứ? Cậu cũng như bạn của mình thì cần gì cảm ơn?
Rồi cả hai lảng sang chuyện khác, nó đợi Bối Kỳ đi đến trường liền mở điện thoại ra gọi cho Kinry. Kinry thấy số điện thoại lạ, chần chừ một lúc rồi bắt máy:
-Alô! Cho hỏi ai vậy?
Nó giả vờ giận dỗi:
-Là em! Anh đã quên em rồi sao?
Kinry bất động, không tin vào tai mình. Giọng nói này là của nó nhưng nó đã chết rồi mà...nửa tin nửa nghi, Kinry hỏi lại:
-Em là Tinnie sao?
Nó nói:
-Đúng! Là em đây!
Kinry mừng như bắt được kim cương liền hỏi:
-Em vẫn còn sống? Không phải em đã...?
Nó thở dài nói:
-Chuyện dài lắm! Em sẽ kể cho anh nghe sau.
Kinry hỏi nó:
-Ba năm qua em sống ở đâu? Sao...
Kinry chưa nói hết nó đã chen vào:
-Chiều nay hai giờ tại quán cà phê Angle. Em sẽ kể cho anh tất cả mọi chuyện nhưng anh không được nói với bất kì ai rằng em còn sống.
Nó nói rồi cúp máy không để Kinry hỏi thêm. Kinry gọi lại nhưng không được đành chuẩn bị chiều nay gặp nó vậy...
---Một giờ rưỡi chiều---
Kinry lái xe rời khỏi nhà với cảm xúc khó tả. Một chút vui khi biết nó còn sống, một chút lo bao năm qua nó sống ở đâu và một chút thắc mắc sao nó không về nhà với mọi người? Tất cả mọi câu hỏi đều được Kinry mang theo đến quán cà phê Angle.
Nó từ trên tầng hai nhìn xuống thấy Kinry bước vào liền nhắn tin:
-"Tầng hai, phòng Vip 3."
Kinry nhận được tin nhắn liền đi lên tầng hai, trước mặt anh là cửa phòng Vip 3 nhưng lại không có can đảm mở cửa bước vào. Anh sợ mọi thứ chỉ là mơ...hít một hơi thật sâu, Kinry vặn cửa bước vào thấy nó đang ngồi xem menu. Kinry hạnh phúc và bước đến ngồi đối diện nó. Cô phục vụ hỏi:
-Anh chị dùng gì?
Nó trả lời:
-Cho chúng tôi hai ly Capuchino. Cám ơn!
Kinry đợi cô phục vụ bước ra ngoài liền nói:
-Em không thích uống Capuchino mà!
Nó nhìn Kinry trả lời:
-Thời gian sẽ làm thay đổi một con người. Anh có muốn nghe mọi chuyện không?
Kinry gật đầu và nó bắt đầu kể cho Kinry tất cả mọi chuyện của ba năm qua và nhìn Kinry dò hỏi:
-Anh sẽ giúp em điều tra chứ?
Kinry im lặng một lát rồi nói:
-Được! Anh giúp! Nhưng em hãy cho anh biết địa chỉ em đang ở để dễ liên lạc.
Nó lấy giấy, viết ra ghi ghi gì đó rồi đưa cho Kinry:
-Đây là số điện thoại của em! Chúng ta liên lạc qua điện thoại là được rồi!
Vừa nói xong, cô phục vụ bước vào đặt hai ly Capuchino xuống bàn và nói:
-Chúc quý khách ngon miệng!
Kinry gật đầu trả lời:
-Cảm ơn!
Sau đó nó nói tiếp:
-Mọi người vẫn khỏe chứ?
Kinry nhìn vào mắt nó nhưng vẫn không hiểu nó đang nghĩ gì nên nói:
-Em nghĩ sao? Ba mẹ và bạn bè em ở Việt Nam nghe nói ai cũng đau lòng. Claire cũng vì em mà sang đây nhưng đã về từ tuần trước rồi! Còn bạn trai lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc, tính cách trở nên lạnh lùng và ít nói hơn. Dù mọi người khuyên cậu ta nên có người mới đều bị cậu ta bác bỏ. Em nghĩ mọi người như vậy có vui không?
Nước mắt của nó rơi nhiều hơn và nói:
-Em xin lỗi! Nhưng nếu em xuất hiện, mọi người se gặp nguy hiểm. Vì em chưa nắm rõ mục đích của kẻ hại em thì làm sao đường đường chính chính mà xuất hiện được chứ?
Kinry lấy tay lau những giọt nước mắt của nó mà đau lòng. Em gái anh đã trải qua rất nhiều ưu phiền và lo lắng mà anh còn nói như vậy nữa. Anh đúng là người anh trai vô tâm mà, anh nói:
-Anh xin lỗi! Anh không cố ý...em đừng khóc nữa!
Nó nói:
-Anh không có lỗi! Em mới là người có lỗi vì đã làm mọi người đau lòng...
Kinry hỏi:
-Dự định của em là gì? Em sẽ tìm lại bạn trai mình chứ?
Nó nghe Kinry nhắc đến hắn mà lòng lại đau. Chẳng phải hắn có bạn gái rồi sao? Vậy thì cớ gì nó lại đi tìm hắn và phá hoại hạnh phúc mà nó không thể cho hắn? Nó lắc đầu nói:
-Em sẽ không đi tìm anh ấy! Anh ấy đã có người mới rồi!
Kinry nhìn nó nói:
-Sao em biết?
Nó trả lời:
-Tình cờ em thấy anh ấy vào lúc sáng. Anh ấy đi bên cạnh cô gái người địa phương rất xinh xắn...
Kinry nói:
-Chưa chắc những gì em thấy là đúng! Cậu ta đã vì em mà ba năm nay không đoái hoài gì đến phái nữ thì làm sao mà có bạn gái được? Em đừng tin những thứ em thấy, có khi chỉ là hiểu lầm thì sao? Nghe anh di, em hãy tìm cậu ấy đi! Cậu ta còn rất yêu em!
Nó nghe Kinry nói vậy có chút phân vân nên nói:
-Em sẽ suy nghĩ lại.
Nói xong nó nhìn đồng hồ đã bốn giờ nên nói:
-Tạm biệt anh! em có việc phải về!
Kinry đứng dậy theo nó và trả lời:
-Anh đưa em về!
Nó lắc đầu từ chối:
-Em có xe! Đừng tìm hiểu chỗ ở của em, điều đó sẽ không an toàn đến tính mạng của em đâu!
Nói xong nó bước đi, Kinry nhìn theo mà đau lòng. Em gái anh tại sao lại hại đến mức phải trốn tránh và xa lánh tất cả mọi người như vậy? Anh chỉ mong mau tìm được kẻ chủ mưu để trả em gái anh về với tự do và trả cho em gái anh một cuộc sống vô tư không lo nghĩ...
|
Chương 40: Nhân viên mới.
Nó trở về với vẻ mặt ngu ngơ vì đang suy nghĩ một số thứ. Bối Kỳ thấy nó như người trên mây nên chạy lại vỗ vai nói:
-Này! Cậu bị gì vậy? Đang suy nghĩ gì hả?
Nó cười nói:
-À đâu có!
Bối Kỳ nheo mắt nghi ngờ nhìn nó, nó thấy chột dạ nên khai thật:
-Thật ra mình muốn vào công ty SAB làm việc nhưng không biết có đủ khả năng không...
Bối Kỳ nghe xong cười phá lên:
-Ha ha ha! Con heo lười nhà cậu từ khi nào thích làm việc vậy?
Nó xấu hổ nên quát:
-Này này! Cậu có cần hạ thấp mình như vậy không? Mình cũng siêng năng, chăm chỉ lắm nhé!
Bối Kỳ ngừng cười và vỗ vai nó:
-Mình tin cậu sẽ được nhận mà. Khả năng của cậu có thừa!
Nó mỉm cười nhìn Bối Kỳ vì nhỏ lúc nào cũng tốt với nó. Sau tai nạn đó nó đã đăng kí học tại một trường đại học khác và tốt nghiệp loại giỏi khoa thiết kế. Nó muốn vào công ty của hắn làm để dễ quan sát hắn và lấy kinh nghiệm cho bản thân. Cả hai im lặng một lúc lâu rồi Bối Kỳ hỏi:
-Cậu không sợ sẽ bị hãm hại sao? Nếu bây giờ cậu xuất hiện với tên thật của mình thì tớ e là...
Nó hiểu ý của Bối Kỳ nên nói:
-Yên tâm đi! Mình sẽ lấy tên giả và sẽ hóa trang thật xấu để chụp hình thẻ dán vào hồ sơ.
Bối Kỳ nhìn nó nói:
-Như vậy có ổn không? Không lẽ sau này đến công ty cậu phải mang bộ dạng xấu xí đó đi làm?
Nó nghĩ cũng đúng, bản thân nó rất ghét trang điểm nên không lẽ vì chuyện như thế mà ngày nào cũng hóa trang đi làm. Nó thở dài trả lời:
-Biết làm sao được...đành vậy thôi. Mình cũng rất ghét trang điểm nhưng vì điều tra nên hy sinh một chút có đáng gì đâu.
Bối Kỳ nhìn nó suy nghĩ một lúc rồi nảy ra một ý kiến:
-A! Mình có cách này!
Nó tò mò hỏi:
-Cách gì? Cậu nói thử xem!
Bối Kỳ ghé sát vào tai nó nói nhỏ rồi cả hai gật đầu cứ theo đó mà làm.
---Ngày hôm sau---
Nó đã chuẩn bị xong hồ sơ xin việc, bây giờ chỉ có việc đi nộp vào công ty SAB thôi. Hóa trang cẩn thận rồi bước ra cổng, nó đã thấy Bối Kỳ chờ sẵn nên ngồi vào trong xe. Bối Kỳ nhìn gương mặt xấu xí của nó mà cười lăn lộn, nói:
-Ha ha! Tài hóa trang của cậu cũng ghê thật! Cậu tìm đâu cái hàm răng vẩu đó vậy?
Nó thẹn quá hóa giận nói:
-Này! Cậu thôi cười đi được không hả?
Bối Kỳ biết nó giận nên cố gắng kìm nén mà nội tạng bị tổn thương nặng nề, nói:
-Cậu giận hả? Tớ chỉ đùa thôi mà! Hôm nay đi xin việc mà giận sẽ không may mắn đâu!
Nó không nói gì mà nhìn ra cửa xe, cảnh vật quen thuộc hiện về trong đầu nó. Nó tự hỏi:"Đã bao lâu mình không đi lại con đường này rồi nhỉ?". Đến nơi, Bối Kỳ dừng xe lại và nói:
-Cố lên! Mình tin ở cậu!
Nó gật đầu rồi mở cửa xe bước ra. Cầm xấp hồ sơ trên tay, nó bước vào khiến ai cũng nhìn như người ngoài hành tinh xuất hiện. Nó lại bàn tiếp tân lịch sự hỏi:
-Chào cô! Tôi đến đây xin việc.
Cô tiếp tân nhìn nó rồi lịch sự trả lời:
-Vâng! Cô đi theo tôi!
Nó bước theo cô tiếp tân đến cửa phòng giám đốc nhân sự. Cô tiếp tân gõ cửa, người bên trong lên tiếng:
-Mời vào!
Nó thở phào nhẹ nhõm vì đây không phải tiếng của hắn. Cô tiếp tân mở cửa bước vào, nó theo sau rồi cô tiếp tân nói:
-Thưa giám đốc! Có người muốn vào xin việc.
Người giám đốc đấy gật đầu ra hiệu cho cô tiếp tân lui rồi nói:
-Mời cô ngồi!
"Anh giám đốc này cực đẹp trai và lãng tử nhưng lại thua hắn" - nó nghĩ. Nghĩ xong nó nhẹ nhàng ngồi xuống, anh ta đó hỏi tiếp:
-Cô có thể làm việc gì?
Nó đưa hồ sơ ra cho hắn ta xem rồi nói:
-Tôi tốt nghiệp ngành thiết kế nên muốn vào công ty làm ở khoa thiết kế.
Giám đốc nhân sự cầm hồ sơ của nó lên xem xét rồi nói:
-Trùng hợp, khoa thiết kế vừa có người xin nghỉ nên cô có thể thay thế vị trí của người đó.
Nó gật đầu rồi hỏi:
-Vậy là tôi được nhận?
Vị giám đốc nhân sự đó gật đầu và chìa tay ra bắt tay nó nói:
-Mong cô sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cho công ty chúng tôi! Tôi tên là Edwin.
[Giới thiệu nhân vật:
Edwin: Giám đốc nhân sự - bạn thân của hắn. Là người Mỹ lai Việt (cũng biết tiếng Việt). Lúc đầu thích nó nhưng khi biết nó là bạn gái của hắn thì xem nó như em gái nên luôn giúp đỡ tận tình.]
Nó lịch sự bắt tay lại và nói:
-Tôi cũng rất vui khi được quý công ty đây nhận vào làm việc! Tôi là Amanda.
Bắt tay xong vị giám đốc nhân sự đó nói:
-Tôi sẽ dẫn cô tham quan công ty và giới thiệu nơi làm việc của cô.
Nó gật đầu rồi đi theo Edwin. Edwin dẫn nó đi nhiều nơi à giới thiệu rất nhiệt tình, nó phải công nhận công ty của hắn to và rộng rãi thật. Mới được tham quan có vài phòng mà chân muốn gãy ra. Edwin dẫn nó đến phòng làm việc của Tổng giám đốc và cũng là phòng của hắn và nói:
-Đây là phòng của Tổng giám đốc William. Phòng làm việc của cô cũng gần đây, mời theo hướng này.
Nó bước theo Edwin mà lòng hơi lúng túng và tự hỏi:"Tại sao phòng làm việc của mình lại cùng dạy với phòng làm việc của anh ấy chứ? Từ nay chắc phải cẩn thận, không được để lộ thân phận."
Edwin dừng chân tại một căn phòng lớn, rồi nói:
-Đây là nơi làm việc của cô. Chúng ta vào thôi!
Edwin vừa mở cửa bước vào thì mấy chục cặp mắt của các cô gái hướng về phía cửa mà tim bay tung tóe. Nó đứng phía sau cũng khá khó chịu và nghẹt thở, Edwin mở lời:
-Chào mọi người! Tôi đến đây để giới thiệu một thành viên mới cho mọi người biết.
Tất cả mọi người đều hò hú, Edwin kéo nó lên phía trước và nói:
-Đây là thành viên mới! Bắt đầu từ ngày mai, cô ấy sẽ là đồng nghiệp của mọi người.
Cả căn phòng im lặng khi nó xuất hiện, mọi người nhìn nó như người ngoài hành tinh. Nó biết mình hóa trang hơi quá tay nhưng biết làm sao được, nó nói:
-Xin chào mọi người! Tôi là Amanda. Rất vui được làm đồng nghiệp với mọi người và mong mọi người giúp đỡ!
Nói xong nó gập người theo góc chín mươi độ để cúi chào. Mọi người thấy nó cởi mở như vậy nên dẹp ngay cái khái niệm về ngoại hình của nó không ưa nhìn và hào hứng trả lời:
-Rất vui được làm quen!
Edwin thấy thái độ của mọi người đối với nó vui vẻ nên cũng yên tâm. Dẫn nó ra ngoài và không quên nói:
-Hôm nay chào hỏi đến đây thôi! Ngày mai cô ấy sẽ là đồng nghiệp chính thức của mọi người. Chúng tôi đi trước đây! Mọi người tiếp tục làm việc đi.
Và kèm theo nụ cười tươi khiến tim của các cô muốn rớt ra ngoài. Nó theo Edwin ra khỏi phòng rồi nói:
-Hôm nay phiền anh rồi! Tôi có thể tự về, tạm biệt!
Nói xong không để Edwin phản ứng, nó bước lại phía thang máy và bấm tầng xuống tầng trệt. Cửa thang máy vừa mở, nó thấy hắn bước vào. Hắn không nhận ra nó nhưng nó lại rất nhớ hắn, mới xa ngần ấy năm mà hắn khác quá. Gương mặt ấm áp được thay thế bằng gương mặt lạnh hơn tiền, ánh mắt dịu dàng được thay bằng ánh mắt sắt bén - nó nhìn thấy mà còn sợ. Nó bước ra khỏi thang máy, hắn bất ngờ lên tiếng:
-Cô làm gì trong công ty này? Sao từ trước đến giờ tôi chưa thấy cô?
Nó cố kìm nén cảm xúc nhớ nhung lại và trả lời với giọng thật bình tĩnh:
-Tôi là nhân viên mới được nhận vào làm cách đây vài tiếng nên anh không biết tôi là chuyện dĩ nhiên.
Hắn nhíu mày hỏi:
-Cô biết mình đang nói chuyện với ai không?
Nó trả lời:
-Vâng thưa Tổng giám đốc.
Câu trả lời của nó khiến hắn bực mình hơn, gằng giọng nói:
-Thái độ của cô đối với sếp của mình là như vậy sao? Cô tin tôi sa thải cô không?
Nó trả lời bình thản:
-Dạ thưa Tổng giám đốc. Tôi vừa được nhận vào đây cách đây vài tiếng nên công ty của anh chưa đưa thẻ nhân viên cho tôi và tôi cũng chưa làm bất kì việc gì cả nên chưa được xem là nhân viên chính thức của công ty vì thế anh không thể sa thải tôi.
Hắn tức hộc máu định nói tiếp nhưng nó đã đi ra ngoài cổng rồi.
---Phía trong thang máy---
Hắn suy nghĩ lại những lời cô nhân viên mới đó nói lúc nãy mà cảm thấy giống một người. Người hắn ngày đêm nhung nhớ nhưng rồi hắn lắc đầu xua đi ý nghĩ điên rồ đó. Thang máy vừa mở, hắn bước vào phòng làm việc và gọi Edwin lên phòng mình.
Edwin mở cửa bước vào, hắn đã nói:
-Cái cô nhân vân xấu xí đó là cậu nhận vào sao?
Edwin bất ngờ vì chưa giới thiệu mà hắn đã gặp rồi sao? Nhanh vậy! Rồi Edwin đáp:
-Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?
Hắn trả lời:
-Cô ta tên gì?
Edwin trả lời mà không quên kèm theo câu trêu hắn:
-Amanda. Anh bạn, tôi không nghĩ cậu thích mẫu người con gái xấu xí đó! Ha ha.
Hắn lườm Edwin và nói:
-Cậu muốn chết phải không?
Edwin ngừng cười vì biết mình đã làm hắn giận nên nói:
-Không còn việc gì nữa mình đi trước!
Rồi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh trước khi bị hắn xử tử.
---Về phần nó---
Vừa bước ra ngoài đã thấy xe của Bối Kỳ đậu trước cửa công ty nên nó mở cửa ngồi vào. Bối Kỳ hỏi:
-Sao rồi? Ổn chứ?
Nó gật đầu nói:
-Được nhận rồi!
Bối Kỳ cười thích thú và nói:
-Ha ha! Tớ đã nói cậu sẽ làm được mà! Bây giờ cậu phải trả công cho thầy bói giỏi như tớ đi chứ!
Nó tháo hàm răng vẩu của mình ra và nói:
-Được! Cậu thích ăn gì tớ sẽ dẫn đi nhưng cậu là người thanh toán.
Bối Kỳ mừng hụt, bĩu môi trông nhỏ dễ thương vô cùng, trả lời:
-Hứ! Không thèm!
Nó cười và nói:
-Về nhà đi, mình nấu cho cậu ăn! Mình muốn tẩy trang, mình cảm thấy khó chịu với lớp phấn này rồi đây!
Bối Kỳ gật đầu và tăng tốc, nói:
-Thắt dây an toàn vào!
Hai mươi phút sau đã có mặt tại nhà của nhỏ. Bối Kỳ cất xe vào garage, nó chạy lên phòng tẩy trang vì nếu chậm trễ gương mặt không tì vết của nó sẽ ngứa và đỏ tấy lên mất. Tẩy trang xong nó vào bếp nấu cho Bối Kỳ một bữa thật ngon, mấy năm qua nhờ sống tự lập cùng Bối Kỳ nên nó đi mua sách học nấu ăn vì vậy tay nghề cũng được nâng cao.
Vừa bưng đĩa thức ăn ra, Bối Kỳ là khen:
-Oa! Thơm quá! Đúng là bạn mình, nấu ăn là số một!
Nó nhìn Bối Kỳ và nói:
-Chỉ cần cậu được ăn là cái gì cũng khen ngon!
Bối Kỳ lè lưỡi và nói:
-He he! Chỉ có cậu hiểu được mình.
Nói rồi cả hai bắt tay vào ăn rồi nói chuyện rôm rả.
|
Chương 41: Triển Khai Kế Hoạch
Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi làm. Diện một cái áo thun bình thường và quần jeans dài. Sau đó, nó cầm dụng cụ lên và bắt đầu hóa trang, đội tóc giả (vì tóc thật đã bị nó cắt ngắn rồi).
---Một tiếng sau---
Nó bước ra khỏi nhà và tự lái xe đến công ty, không quên để lời nhắn cho Bối Kỳ:
-"Mình đi làm nhé! Nếu cậu về thì tự nấu ăn nha."
Đến nơi, nó gửi xe rồi bước vào trong bắt gặp những cặp mắt kì dị nhìn nó như sinh vật lạ. Đơn giản là vì tất cả mọi người trong công ty đều diện váy công sở cùng áo sơ mi kiểu làm tôn lên ba vòng chuẩn của họ, mặt thì trang điểm không thể nào đậm hơn. Còn nó, nó chỉ mặc áo thun với quần jeans dài - trang phục không thích hợp vào công ty cho lắm. Đã vậy cộng với cái mặt đã được hóa trang xấu xí nên nhìn nó bây giờ trông rất khó coi.
Nó biết điều đó nhưng vì an toàn nên phải làm vậy. Nó bước đến phòng làm việc của mình nhưng không đi hẳn mà còn dừng lại phòng làm việc của hắn một lúc rồi mới bước đi. Tất cả hành động của nó đều được camera bí mật trước phòng hắn quay lại, mọi dữ liệu đều truyền vào máy tính làm việc của hắn. Hắn ở trong phòng thấy hành động kì lạ của nó mà không ngừng thắc mắc:
-"Cô ta làm sao vậy nhỉ? Sao chỉ đứng nhìn rồi đi? Nếu có việc phải vào hỏi mình chứ! Hay cô ta có ý đồ xấu gì đó? Có lẽ cô ta là gián điệp của một công ty nào đó phái đến, từ nay phải cẩn thận và âm thầm theo dõi cô ta mới được!"
Nghĩ rồi hắn gọi cho Edwin lên phòng mình có việc nhờ. Edwin nghe vậy liền lên phòng của hắn, mở cửa bước vào hỏi:
-Có chuyện gì mà tổng giám gọi tôi gấp vậy?
Hắn nhìn Edwin rồi nói:
-Cậu cho người âm thầm theo dõi biểu hiện của Amanda - nhân viên mới vào công ty cho tôi!
Edwin nhíu mày thắc mắc:
-Có việc gì sao?
Hắn cho Edwin xem hành động của nó lúc sáng trước cửa phòng làm việc của hắn rồi trả lời:
-Tôi nghi ngờ cô ta là gián điệp của công ty nào đó phái đến!
Edwin gật đầu rồi hỏi:
-Theo dõi ở công ty hay tất cả mọi thứ?
Hắn im lặng một lúc mới trả lời:
-Chỉ ở công ty thôi! Chuyện bên ngoài công ty tôi không quan tâm! Nếu thấy cô ta có hành động khả nghi nói cho tôi biết!
Edwin gật đầu hiểu ý rồi bước ra ngoài...
---Khoa thiết kể---
Nó mở của bước vào, mọi ánh mắt đều hướng về phía nó. Một chị nói với nó:
-Hình như em mặc sai đồng phục của một nhân viên thì phải...
Nó mỉm cười đáp:
-Em đến để làm việc chứ không phải đi trình diễn thời trang. Nào! Bỏ qua chuyện quần áo đi và làm việc thôi! Xếp mà biết mọi người không làm việc thì sẽ trách phạt đó!
Mọi người nghe vậy liền cúi xuống làm việc một cách ngoan ngoãn, vì ai cũng sợ mất hình tượng của mình trong lòng xếp tổng tài năng, đẹp trai và giám đốc Edwin cũng đẹp trai không kém.
---Ba tháng sau---
Thời gian trôi qua nhanh thật, thoáng đó mà nó làm việc trong công ty này được ba tháng rồi. Nó vẫn giữ nguyên cái phong cách đó, gương mặt xấu xí của nó chỉ xuất hiện vào ba ngày đầu tuần còn ba ngày cuối tuần nó đều mang khẩu trang theo lời Bối Kỳ bày cho. Vì nó không muốn gương mặt mình bị hủy hoại bởi phấn trang điểm.
Ban đầu mọi người ai cũng hỏi lí do tại sao nó luôn mang khẩu trang vào ba ngày cuối tuần, nó chỉ trả lời rằng nó không muốn tra tấn mắt của mọi người khi phải nhìn nhan sắc của nó cả tuần làm việc vất vả. Mọi người đều cười ầm lên và không ai hỏi lí do nữa.
Sở dĩ nó chọn ba ngày đầu tuần là vì mỗi sáng thứ hai đều có cuộc họp tất cả các bộ phận do hắn chủ trì. Nhờ vậy nó mới biết hắn thật oai khi đứng trước tất cả nhân viên. Nó cũng bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ, thèm thuồng của họ dành cho hắn và điều náy khiến nó khó chịu nhưng phải nhịn. Nó nghĩ:"Nếu họ biết khi ở bên bạn gái tổng giám đốc của họ như trẻ con thì sao nhỉ? Chắc họ sẽ thất vọng về thần tượng của mình mất ha ha!"
Thứ ba hàng tuần nó đều có cuộc họp riêng của từng bộ phận với giám đốc nhân sự - Edwin. Cuộc họp này chủ yếu để triển khai kế hoạch mới và nếu lên những ưu điểm hoặc khuyết điểm của từng cá nhân, bộ phận. Thứ tư, thường thì công ty của nó sẽ có đối tác đến tham quan để suy nghĩ về vấn đề họp tác giữa hai bên. Tuy không diễn ra thường xuyên nhưng là một nhân viên ai cũng muốn công ty mình được đánh giá cao qua thái độ và nhan sắc của nhân viên.
Tuy ngoại hình nó đang mang không được đẹp nhưng nó cũng quyết định để bộ mặt đó cho phía đối tác thấy được công ty hắn không xem trọng ngoại hình mà chỉ xem trọng tài năng và thực lực. Nó cũng muốn chứng tỏ một điều là vì nó có tài năng nên mới được làm việc tại đây, điều đó ít nhiều gì cũng làm cho đối tác thấy một điều:
-"Mặc dù là một công ty lớn có tầm quốc tế nhưng lại không chú trọng ngoại hình mà chỉ chú trọng thực lực, tài năng nên nếu những người có tài năng lại không có ngoại hình cũng sẽ được làm việc tại công ty nổi tiếng này. Họ sẽ không bị tự ti về ngoại hình của mình và tư tưởng muốn xin việc dễ thì ngoài năng lực phải có ngoại hình bị dập tắt".
Điều nó đang làm đều tốt cho hắn và công ty nên hắn rất hài lòng về thái độ của nó. Tuy suy nghĩ hơi đơn giản nhưng chính vì đơn giản mà không phải ai cũng làm, nghĩ được như nó và hắn cũng phải công nhận cái tài năng của nó. Mặc dù vào công ty chưa được lâu nhưng nó đã trở thành thư kí riêng của hắn. Cái vị trí nó đang ngồi khiến bao người mơ ước và thầm ghen tỵ với nó nhưng họ cũng phải thừa nhận nó xứng đáng nên cũng không bàn cãi nhiều.
Về phần nó, từ khi làm thư kí cho hắn lúc nào cũng phải về nhà rất trễ vì phải cùng hắn đi gặp mặt đối tác. Edwin có tình cảm với nó nên nhìn nó như vậy anh rất xót xa. Hôm nay anh thừa cơ hội nó xuống phòng in ấn để in hợp đồng, liền lên phòng hắn nói chuyện riêng:
-William à! Cậu có thể nào đổi thư kí riêng được không?
Hắn nhíu mày hỏi:
-Tại sao phải đổi? Amanda làm rất tốt nhiệm vụ của bản thân và nhiệm vụ mình giao.
Edwin khổ sở giải thích:
-Nếu cậu thấy người mình yêu mến thường xuyên về nhà trễ và mang nét mặt mệt mỏi, thiếu sức sống đến công ty cậu có thể đành lòng sao?
Hắn cười nhẹ đáp:
-Ha! Cậu thích người ta sao?
Edwin gật đầu có ý khẳng định, nói:
-Đúng vậy! Dù bề ngoài cô ấy không được đẹp nhưng mình lại yêu cô ấy bởi vẻ đẹp tâm hồn.
Hắn nghe vậy trong lòng hơi khó chịu nhưng cũng nhoẻn miệng cười:
-Biết làm sao được khi tôi cũng thích cô ấy?
Edwin ngạc nhiên hỏi:
-Không phải cậu vẫn còn yêu Tinnie sao?
Hắn lắc đầu nói:
-Ở Amanda có nét gì đó giống Tinnie và mấy tháng nay mình đã cho người điều tra về cô ấy nhưng họ nói mọi thông tin về Amanda dường như không có, cô ấy cũng không có trong danh sách nhân dân mang quốc tịch của các nước trên thế giới. Cậu nghĩ cô ấy từ trên trời rơi xuống hay người ngoài hành tinh?
Edwin ngỡ ngàng:
-Ý của cậu là cô ấy mang diện mạo giả sao?
Hắn gật đầu đáp:
-Không hổ danh là bạn thân của tôi!
Edwin im lặng, hắn nói tiếp:
-Mình vẫn muốn tìm ra sự thật Amanda có phải là Tinnie hay không nên cậu đừng bày tỏ tình cảm với Amanda được không?
Edwin nghĩ một lúc rồi gật đầu trả lời:
-Được! Mình cũng muốn biết sự thật và nếu cô ấy không phải là Tinnie của cậu thì mình cũng muốn biết vì sao cô ấy lại giả dạng. Cô ấy làm vậy có mục đích gì...
Nói xong Edwin bước ra khỏi phòng của hắn với tâm trạng hỗn độn, vừa tò mò vừa hy vọng người con gái anh thích là người yêu của bạn thân mình...anh đi về phòng làm việc mà ngồi thừ ra.
Edwin vừa đi được mười phút, cửa phòng hắn lại vang lên tiếng gõ cửa. Hắn vẫn xem hợp đồng với công ty "Funny World" nói vọng ra:
-Vào đi!
Nó đẩy cửa bước vào và để xấp hồ sơ lên bàn làm việc của hắn nói:
-Đây là hợp đồng mới giữa công ty chúng ta và công ty giải trí "Funny World". Mời tổng giám đốc xem qua!
Hắn ngước nhìn nó, nó nói tiếp:
-Chúng ta đã có hẹn với công ty "Funny World" ở nhà hàng GW để bàn về vấn đề hợp tác. Tôi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi!
Hắn gật đầu, đóng xấp tài liệu đang cầm trên tay và nói:
-Vậy thì đi luôn thôi!
Nó bước theo hắn ra ngoài, trên xe cả hai đều im lặng nhưng một lúc sau hắn mở lời trước:
-Cô là người châu Á?
Nó đáp:
-Đúng vậy! Anh hỏi chi vậy?
Hắn lắc đầu nói:
-Không có gì, chỉ là thấy cô không có nét gì giống người Mĩ nên hỏi.
Nó mỉm cười trả lời:
-Tôi và tổng giám đều là người Việt Nam nên không cần nói tiếng Anh khi ở riêng như thế này.
Hắn ngạc nhiên hỏi:
-Sao cô biết tôi là người Việt Nam?
Nó nhún vai:
-Trong công ty ai mà không biết.
Rồi cả hai im lặng không ai nói với ai lời nào nữa...
(Sorry mọi người! Dạo này mình bận ôn thi nên không đăng đều chương được...mong mọi người thông cảm hì hì!)
|
Chương 42: Bị Phát Hiện.
Nó và hắn đến nhà hàng "GW" để gặp mặt ông chủ "Funny World" như lời hẹn. Vừa vào cổng cả hai người được nhân viên tiếp tân nói: -Xin chào! Hai người có đặt trước bàn không ạ?
Hắn nói:
-Tôi là khách của Lưu tổng.
Cô nhân viên nghe vậy liền dẫn đến phòng Vip 2. Vào phòng, theo phép lịch sự hắn giơ tay ra bắt và nói:
-Xin lỗi đã để Lưu tổng đợi lâu!
Người được gọi là Lưu tổng trả lời:
-Không sao! Giang tổng quá khách sáo rồi. Được Giang tổng đồng ý kí hợp đồng là vinh hạnh của Lưu Quốc An tôi!
Hắn gật đầu ra hiệu cho nó lấy bảng hợp đồng ra và nói:
-Đây là hợp đồng bên công ty chúng tôi đã soạn. Mời ông xem qua!
Lưu Quốc An có chút không vui hỏi lại:
-Hợp đồng của chúng tôi có vấn đề sao? Tại sao Giang tổng đây phải soạn mới?
Hắn bình tĩnh trả lời:
-Như Lưu tổng đã biết, công ty chúng tôi đang là công ty phát triển đứng nhì thế giới về mọi lĩnh vực. Vì thế tôi xem bản hợp đồng của công ty Lưu tổng đây có vẻ như không thành ý hợp tác của công ty tôi mà chỉ muốn kiếm lợi nhuận và tiếng tăm. Tôi nói thẳng thắn nên có gì mong Lưu tổng bỏ qua cho!
Sắc mặt của Lưu Quốc An biến sắc. Ông đã ra thương trường bao lâu nay lại thua một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn. Dù tức giận nhưng ông vẫn nể phục tài năng của hắn, còn nhỏ tuổi mà đã điều hành một công ty đứng thứ tư thế giới lên thứ nhì thế giới. Ông bình tĩnh xem qua từng trang của bản hợp đồng mới. "Xem ra thằng nhóc này vẫn cho mình con đường có lợi cho hai bên" - ông nghĩ.
Xem xong, ông liền đặt bút và kí vào, nói:
-Tôi đồng ý với bản hợp đồng này! Hy vọng hợp tác vui vẻ!
Nói xong ông đưa tay ra bắt tay với hắn, hắn cũng lịch sự đáp trả lại và nói:
-Hợp tác vui vẻ!
Lúc này Lưu Quốc An mới để ý sang nó, hỏi:
-Đây là thư kí của Giang tổng sao?
Hắn gật đầu, ông ta nói tiếp:
-Sao cô ấy phải mang khẩu trang vậy? Tôi thấy mình không được tôn trọng.
Nó như gà mắc thóc, hắn nói giúp:
-Cô ấy bị cảm! Sợ lây cho Lưu tổng.
Ông ta nghe hắn nói rồi "à" một tiếng rồi hắn nói tiếp:
-Xin phép Lưu tổng chúng tôi có việc đi trước.
Lưu Quốc An gật đầu rồi nói:
-Tạm biệt! Hợp tác vui vẻ!
Hắn và nó đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng. Cả hai ngồi vào xe, không ai nói với ai câu nào. Nó vì quá mệt nên ngủ thiếp đi, hắn thấy nó ngủ liếc nhìn đồng hồ cũng đã bảy giờ tối, tấp xe vào lề đường chờ nó ngủ rồi mới chở nó về công ty lấy xe vậy.
Hắn ngồi đó lướt web, điện thoại nó reo lên. Nó nửa mê nửa tỉnh bắt máy:
-Alô! Tinnie nghe!
Bối Kỳ trả lời:
-Mấy giờ cậu về nhà? Mình mua sẵn đồ ăn cho cậu rồi đó!
Nó nói:
-Ờ...ùm...chắc một lát nữa!
Nó cúp máy, nhận ra mình còn ngồi trên xe liền đổ mồ hôi quay sang nhìn hắn với hy vọng hắn không nghe thấy gì. Vừa quay lại thấy hắn đang nhìn mình, nó cúi mặt xuống không dám đối diện với anh mắt của hắn.
Hắn lúc nãy đang chơi game, nghe nó nói nó là Tinnie thì lòng vui như hội và câu hỏi bấy lâu về thân phận thật của nó đã được giải đáp.
Hắn nâng mặt nó lên, tiện tay mở khẩu trang ra. Nó vì kiềm nén nỗi nhớ nhung của mình với hắn nên cũng không kịp phản ứng. Gương mặt mà hắn ngày nhớ, đêm mong cũng đã xuất hiện trước mắt hắn, bất giác nó rơi nước mắt. Hắn ôm nó vào lòng rồi trao cho nó một nụ hôn mang màu nỗi nhớ. Nó đáp lại một cách nhẹ nhàng, nước mắt không ngừng rơi, nó nhớ hắn lắm và rất vui khi biết hắn vẫn một lòng chờ đợi mình nhưng hắn cũng quá ngốc vì lỡ nó ra đi thật, chẳng phải hắn ở vậy suốt đời hay sao. Còn hắn, hắn đâu thua gì nó, hắn nhớ nó đến phát điên, lao đầu vào công việc như một cái máy được lập trình sẵn...
Hắn buông nó ra khi cả hai gần hết oxi. Nó hít lấy không khí, hắn tiếp tục ôm nó vào lòng và bắt đầu hỏi:
-Ba năm qua em đã gặp phải vấn đề gì? Tại sao lại xuất hiện với danh phận khác? Em mau nói, nếu không anh sẽ phạt em!
Nó buông hắn ra, mắt hướng về phía cửa kính của xe rồi nói:
-Hôm xảy ra tai nạn, em đã may mắn thoát được ra ngoài trong lúc lửa đang cháy đến gần chỗ em ngồi. Nhưng không may, chân của em bị bỏng nặng, tay đầy những vết thương lớn nhỏ do kính xe gây ra.
Hắn ôm nó từ phía sau để tiếp thêm sức mạnh cho nó. Nó nói tiếp:
-Em cố nén cơn đau, chạy vào rừng...nhưng không bao xa thì em ngất đi. Lúc tỉnh dậy thấy mình năm trong bệnh viện, bác sĩ nói chân em có dấu hiệu hoại tử nhưng được đưa vào kịp thời nên không quá nghiêm trọng. Cô gái đã cứu em tên là Bối Kỳ - người Đài Loan. Cô ấy đã chăm sóc cho em rất tốt nên sau hai năm em đã có thể rời khỏi xe lăn và tự di chuyển bằng đôi chân của chính mình. Lúc đó em định quay về tìm mọi người nhưng em muốn xem thông tin của kẻ gây ra tai nạn cho em qua báo chí viết về vụ tai nạn năm đó. Anh biết em đọc được gì không?
Hắn lắc đầu, tay vẫn ôm nó. Không ngờ cô gái của anh lại gặp nhiều khó khăn như vậy mà anh lại không hề ở cạnh chăm sóc. Nó thấy hắn lắc đầu liền tiếp tục kể:
-Tất cả mọi thông tin trên báo đều ghi là tai nạn, họ không biết lí do. Chứng tỏ người gây ra tai nạn ho em vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật. Em nhờ ba của Bối Kỳ - một cảnh sát lâu năm ở Mĩ điều tra thì biết dược người đó đã bị giết, chiếc xe cũng bị tiêu hủy! Em biết đó không phải một vụ tai nạn bình thường nên đã cố gắng tìm kiếm cả một năm nay mà vẫn chưa có kết quả. Em quyết định xuất hiện để nhờ Kinry giúp đỡ, dù gì anh ấy cũng la cảnh sát. Một lí do nữa là em muốn "dụ cọp rời hang".
Hắn nghe nó nói xong liền nhíu mày lại:
-Như vậy rất nguy hiểm! Nghe anh, để anh giải quyết chuyện này.
Nói lắc đầu:
-Nếu không có em làm mồi dẫn, còn lâu "cọp" mới rời hang.
Hắn ôm nó chặt hơn, nói:
-Xin lỗi! Là anh không tốt, không thể bảo vệ em...anh sẽ khiến cho người đã hại em chịu một hình phạt đau đớn gấp trăm lần nỗi đau em đã chịu. Bây giờ em hãy quay về nhà anh đi! Linh - con bé rất nhớ em, vừa an toàn cho em mà lại tiện đường đến công ty. Anh sẽ không để em rời xa anh nửa bước!
Nó từ chối:
-Không được! Bối Kỳ sẽ làm sao khi không có em ở cùng? Cô ấy dù gì cũng là ân nhân của em. Em không thể bỏ mặc...
Hắn suy nghĩ rồi đáp:
-Đưa cô ấy đến nhà anh ở cùng em luôn!
Nó lắc đầu phản đối:
-Ba mẹ cô ấy sẽ không đồng ý!
Hắn im lặng một lúc rồi nói ra quyết định của mình:
-Vậy em ở cùng cô ấy ba ngày đầu tuần, bốn ngày còn lại em sẽ qua ở cùng anh!
Nó nghe hắn nói xong mà bó tay với hắn, nó có phải món hàng hay là người cần được chăm sóc đặc biệt đâu chứ! Nhưng tận trong lòng nó đều có cảm giác vui vui. Hắn không thấy nó trả lời liền khởi động xe đi về nhà mình. Khi định thần lại sau một hồi suy nghĩ, nó liền nhìn xung quanh. Cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt nó, nó quay sang nhìn hắn định thắc mắc thì hắn lên tiếng:
-Khi nãy em đã đồng ý ở cùng anh rồi! Hôm nay là thứ năm!
Nó phùng má nói:
-Giang tổng! Con cáo già nhà ngươi đáng ghét!
Hắn cười - nụ cười hiếm hoi trong ba năm qua, trả lời lại:
-Anh là người làm ăn nên không bao giờ để mình chịu thiệt thòi!
Nó không cãi với hắn nữa mà lấy điện thoại gọi cho Bối Kỳ:
-Alô! Mình xin lỗi, từ nay về sau bốn ngày cuối tuần mình đều đi công tác nên cậu ở nhà một mình nhé!
Bối Kỳ đáp:
-Không sao! Công việc của cậu mà, mình hiểu!
Nó thở phào nhẹ nhõm cúp máy và không quên cảm ơn Bối Kỳ. Hắn thấy nó cúp máy liền trêu:
-Trình độ nói dối của em cũng được nâng cao quá nhỉ!
Nó liếc hắn nói:
-Nhưng vẫn không bằng anh!
Hắn nghi hoặc hỏi lại:
-Anh có dối em bao giờ?
Nó tức tối nhìn hắn nói:
-Hứ! Còn cãi nữa! Cái cô gái Tây ba tháng trước anh cùng đi ăn là thế nào?
Hắn cười:
-Ha ha! Em thấy sao?
Nó nghiến răng đáp:
-Anh khôn hồn thì nói mau! Cô gái đó là gì với anh?
Hắn nhìn nó ghen mà lòng vui vui nên tiếp tục trêu nó:
-Tại sao lúc đó em không xuất hiện để can ngăn mà bây giờ lại trách anh?
Nó im lặng nói:
-Em...em sợ anh hết yêu em rồi...
Hắn mắng yêu nói:
-Ngốc! Em ăn gì mà ngốc vậy hả? Cô gái đó chỉ tình cờ gặp trên đường trong lúc anh đi dạo phố thì cô ta ngã, anh đỡ thôi! Cô ta muốn trả ơn anh nên mới muốn anh cùng đi ăn.
Nó nhìn hắn:
-Em tin anh! Không được mắng em ngốc nữa đó!
Hắn cười sảng khoái à trả lời:
-Ha ha ha! Dù em cố biến thành người khác nhưng em vẫn ngốc như vậy! Cũng giống như một con heo mà biến thành thiên nga, bề ngoài đẹp cỡ nào nhưng bên trong vẫn ngốc nghếch.
Nó giơ tay thành nắm đấm nói:
-Anh nói ai là heo?
Hắn cười rồi đáp:
-Em là con heo đáng yêu của anh!
Rồi hắn tiếp tục lái xe mà không để ý đầu nó đang bốc khói vì tức...
|
Chương 43: Manh Mối...
Cả hai đều im lặng vì cánh cổng nhà hắn đã xuất hiện trước mặt. Hắn gọi Linh ra mở cổng rồi lái xe thằng vào garage. Linh cũng lon ton đi theo, vừa thấy hắn bước ra khỏi xe nhỏ đã đứng trước mặt hắn và nói:
-Anh hai! Anh cho em mượn laptop của anh được không?
Hắn nhíu mày hỏi:
-Laptop của em bị hư sao?
Nhỏ trả lời
-Đúng rồi!
Hắn hỏi tiếp:
-Sao vậy?
Nhỏ nãy giờ nén cơn tức giận nhưng hắn hỏi lí do nên nhỏ không kiềm được mà nghiến răng nói:
-Lúc sáng đang đi qua đường thì có một anh chàng xem cũng rất lịch lãm, điển trai nhưng lại không lịch sự tí nào! Anh ta đụng phải em khiến laptop của em rơi xuống đường mà không xin lỗi. Em cũng không chấp nên định cúi xuống nhặt thì đèn giao thông chuyển qua màu xanh. Em đành ngậm ngùi đi nhanh qua đường bên kia rồi đứng nhìn dòng xe cán nát cái máy tính của em!
Hắn lúc này mới hiểu ra chuyện nên nói:
-Thật tội nghiệp cho anh chàng đó!
Nhỏ nghe anh mình nói vậy liền tức giận đe dọa:
-Anh vừa nói gì? Anh không bênh vực em của anh mà lại đi bênh cái thằng cha mắc dịch đó hả? Anh tin gương mặt điển trai của anh sẽ bị hủy hoại dưới tay em không?
Nó nãy giờ vì muốn tạo sự bất ngờ cho Linh nên mới không xuống xe nào ngờ nghe nhỏ nói vậy liền mở cửa phụ họa theo:
-Ấy! Sao em lại hủy hoại nhan sắc của anh trai em? Em nhìn đi, nhan sắc này mà đem bán chắc cũng được một đống tiền!
Linh hơi bất ngờ với giọng nói này liền quay sang nhìn người vừa phát biểu ra câu nói đó. Linh chạy đến ôm lấy nó và reo lên như trẻ sắp được quà:
-Chị! Là chị thật rồi! Chị còn sống sao?
Nó cốc nhẹ vào đầu nhỏ rồi nói:
-Ngốc! Không còn sống thì làm sao đứng đây được!
Linh buông nó ra và nói:
-Lúc nãy chị nói cũng có lí! Em sẽ giữ lại gương mặt này và đem bán lấy tiền đó mua laptop mới ha ha!
Hắn lúc này mới lên tiếng:
-Này! Hai người quá đáng vừa thôi nhé! Tôi đâu phải hạng dễ dãi muốn bán là bán đâu chứ!
Nó nheo mắt nhìn hắn rồi quay sang nhìn Linh lắc đầu thở dài:
-Đúng rồi! Anh của em mà đem bán không biết có ai chịu mua không nữa!
Nói xong nó và nhỏ cười lớn còn hắn thì giận đến đỏ mặt. Cả hai cười xong liền kéo nhau vào nhà sớm trước khi bị đem ra làm thịt. Một lúc sau hắn cũng vào theo, vừa vào nhà hắn đã ngửi thấy mùi thơm từ bếp nên liền đi về hướng bếp xem mùi thơm từ đâu. Vừa vào đến bếp, hắn đã thấy nó xào nấu cái gì đó còn Linh lăng xăng phụ giúp nó. Nhìn vào cảnh này hắn cảm thấy rất muốn ôm nó vào lòng một cách ấm áp nên cất giọng:
-E hèm! Linh à, em lên phòng lấy laptop đi! Để anh phụ được rồi!
Linh nheo mắt nhìn anh trai mình cũng cũng ngoan ngoãn đi ra, khi đi ngang anh mình nhỏ liền đứng lại và nói chỉ đủ hai người nghe:
-Lần sau không cần đuổi khéo đâu! Cứ nói thẳng ra! Ha ha!
Hắn ngượng khi bị phát hiện nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
-Vậy tốt nhất là mai mốt khi có mặt anh em hãy tránh ra xa đi nếu em muốn được làm cô. Ha ha
Nói xong Linh đi lên phòng còn hắn bước đến gần nó, ôm nó vào lòng nói khẽ:
-Bà xã! Nấu gì đó? Có gì cho anh phụ không? Anh đói quá rồi!
Nó lườm hắn nói:
-Ai là bà xã của anh chứ? Con mèo lười nhà anh, đi ra ngoài bàn ngồi im đi!
Hắn nghe vậy liền giơ tay kiểu chào quân đội:
-Tuân lệnh bà xã!
Nó phải phì cười với thái độ của hắn. Bữa tối diễn ra thật vui vẻ khi hắn và Linh gắp món nào cũng khen món đó và Linh còn nói:
-Ước gì em khỏi phải lấy chồng để được chị nấu cho ăn hoài nhỉ? Em chẳng muốn lấy chồng tí nào!
Hắn nghe xong liền trêu:
-Cũng chưa chắc thằng nào dám lấy em! Ha ha!
Linh phụng phịu nhìn hắn quát:
-Anh thôi trêu em đi! Em sẽ không lấy chồng để chị Như nấu cho em ăn hoài luôn!
Như cười nói:
-Em muốn làm bà cô già sao?
Linh lắc đầu trả lời:
-Không phải! Em muốn được chị nấu cho ăn hi hi!
Hắn ra vẻ cau có nhìn em gái mình buông ra câu khẳng định:
-E hèm! Đây là vợ anh chứ có phải osin của em đâu mà em bắt chị nấu ăn cho em hoài? Em cũng phải học nấu ăn đi!
Nhỏ bĩu môi nói:
-Hứ! Không thèm!
Nó nhìn hai anh em mà cười khổ nên vội can ngăn:
-Này! Đủ rồi đó! ăn đi không thôi nguội mất ngon.
Ăn xong nó và Linh rửa chén, nhỏ chưa bao giờ rửa chén cả vì thường ngày đều có người đến nấu ăn và dọn dẹp có khi thì anh nhỏ làm nên nhỏ cũng chẳng biết làm sao. Rửa chén xong nó lấy trái cây cho mọi người vừa ăn vừa xem ti vi, đang xem một chương trình hay thì nó có điện thoại. Nó ra hiệu cho hắn tắt ti vi để giảm ồn rồi trả lời:
-Alô! Em nghe!
Kinry đáp:
-Anh tìm được manh mối rồi nhưng vẫn còn mơ hồ lắm!
Nó mừng rỡ nói:
-Anh có thể lên mạng nói chuyện cụ thể cho em được không?
Kinry đồng ý đáp:
-Okay! Em lên mạng liền đi, anh gọi video cho em!
Nói rồi cả hai cúp máy, nó lấy lấy laptop trong giỏ ra để lên mạng gọi video với Kinry. Linh cũng tò mò ngồi sát lại xem còn hắn thì đã đoán được việc gì đang xảy ra nên nóng ruột nhìn vào webcame. Mặt của Kinry hiện lên cũng là lúc Linh la oai oái:
-Chị! Chị quen với thằng cha đáng ghét này hả?
Nó bất động vài giây vì câu hỏi của nhỏ còn Kinry nhăn mặt nói:
-Nè! Ăn nói cho cẩn thận nha cô kia! Tôi và cô có quen biết à?
Linh tức tối nói:
-Anh đụng vào tôi lúc sáng chưa xin lỗi mà giờ còn lên tiếng trách móc à? Đồ khó ưa!
Nó lắc đầu can ngăn:
-Được rồi! Chuyện này xử lí sau đi! Kinry vào vấn đề chính!
Kinry ngưng cãi với nhỏ và vào vấn đề:
-Anh đã cho người điều tra thông tin về người lái xe gây tai nạn cho em hôm đó thì vô tình thấy điện thoại của ông ta rơi ngay khu vực chiếc xe bị tiêu hủy. Cũng may điện thoại của ông ta chỉ bị trục trặc vì ngấm nước mưa nên anh đã cho người sửa và phục hồi lại bộ nhớ để biết được ông ta đã gọi điện cho ai. Anh không biết là có thể phục hồi lại hay không nhưng vẫn phải thử và bên anh còn điều tra được ông ta có là thuộc hạ của một cô gái người Việt.
Nó nghe Kinry trình bày xong thì nói:
-Việc ông ta là thuộc hạ của một cô gái người Việt em đã biết vì ba của người đã cứu em cũng là cảnh sát ở Mĩ nên chú ấy giúp em điều tra chỉ được duy nhất thông tin đó thôi!
Kinry gật đầu nói tiếp:
-Tiếp theo là chờ xem cái điện thoại đó có phục hồi được hay không. Nếu phục hồi được chúng ta sẽ tra danh bạ cuộc gọi của ngày hôm đó còn nếu không phục hồi được ít ra phải biết số điện thoại của ông ta rồi nhờ cục quản lí truyền thông xem có lưu lại các cuộc gọi của số thuê bao đó không.
Nó mỉm cười đáp:
-Cám ơn anh đã giúp em!
Kinry cười - nụ cười tươi chỉ dành riêng cho nó nói:
-Có gì đâu! Anh xem em như em gái nên việc này là chuyện nhỏ.
Nó nghiêm túc dặn dò Kinry:
-Nếu như có thể tra ra cuộc gọi của ngày hôm đó thì mọi thứ chắc sẽ tiến triển được một chút còn nếu không em sẽ trở về Việt Nam một chuyến để "dụ cọp rời hang".
Kinry nhăn mặt:
-Em vẫn còn nuôi ý định nguy hiểm đó à?
Nó thở dài:
-Biết sao được? Vì thời thế nên phải vậy thôi! Mấy năm qua em đã được theo học một khóa huấn luyện sát thủ của nổi tiếng của đội cảnh sát cấp cao ở Mĩ nên việc nhỏ này có nguy hiểm gì so với những phi vụ em làm?
Lần này thì cả hắn, nhỏ và Kinry đều ngạc nhiên, Kinry nét mặt khó coi hơn trách nó:
-Tại sao em không nói với anh?
Nó bình thản đáp:
-Ngay từ lần gặp anh em đã nói rồi tại anh không để ý thôi!
Kinry cố nhớ rồi hỏi:
-Em nói gì? Em chỉ nói "con người sẽ thay đổi theo thời gian" khi anh hỏi em về việc em uống Capuchino - một thức uống mà trước giờ em ghét.
Nó gật đầu:
-Đó! Chính là câu nói đó! Mấy năm qua khi em còn ngồi trên xe lăn, muốn bảo vệ bản thân vì đôi chân đang bị thương của mình, em đã gia nhập khóa học đạo tạo sát thủ. Với cách di chuyển khó khăn của em nên thay vì học võ như mọi người em được học bắn súng, cung tên. Khi chân em lành lại, em được học võ thuật và kết hợp cả hai thứ. Phi vụ đầu tiên của em là cướp lô hàng đá quý được nhập lậu từ Mexico, xém tí không còn mạng để quay về nhưng nhờ được rèn luyện cách giải quyết tình huống khi bị phát hiện nên em đã thoát được trước khi chúng nhìn thấy mặt em và phi vụ thành công. Sau đó còn rất nhiều phi vụ khác nhưng em đã từ chối vì em muốn được rèn luyện thêm cho việc trả thù người đã cố tình gây ra tai nạn cho em. Cũng từ đó em tập thích nghi với những thứ mà trước khi em ghét, Capuchino là một điển hình.
Kinry nheo mắt, hắn nhìn nó với ánh mắt đau lòng, nhỏ nhìn nó đầy ngưỡng mộ rồi Kinry nói tiếp:
-Những thứ em ghét bao gồm cả rượu, bia...
Nó búng tay nói:
-That's right! Em đã tập uống những thứ đó để phòng những bất trắc xảy ra. Tửu lượng cũng vì vậy mà tăng lên.
Kinry nhăn mặt nói:
-Cấm em làm những phi vụ đó nữa!
Nó cười:
-Em đã từng làm gián điệp dưới nghề làm gái để phá đường dây buôn bán ma túy của bọn tội phạm.
Mặt hắn xám xịt lại, xoay người nó lại hỏi:
-Bọn đàn ông đó có làm gì em không hả?
Nó lắc đầu nói:
-Họ chưa kịp làm gì em đã đánh họ ngất rồi cướp hàng rồi!
Hắn thở phù rồi ôm nó nói:
-Cực cho em rồi! Sau này anh phải canh chừng em chặt chẽ mới được!
Nó phì cười rồi nói:
-Biết rồi mà!
Cùng lúc đó điện thoại nó lại vang lên, nó bắt máy nói với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh như băng:
-Tôi nghe!
-.....
-Được! Gửi qua cho tôi!
-.....
-Tạm biệt!
Nó cúp máy rồi quay lại nhìn Kinry qua webcame nói:
-Có phi vụ mới! Họ bảo em phân tích địa hình rồi gửi qua khu vực của anh. Em sẽ gửi qua cho anh luôn nhé!
Kinry gật đầu nói:
-Em có tham gia không hay chỉ phân tích địa hình?
Nó nhún vai nói:
-Phi vụ lớn nên sát thủ chuyên nghiệp như em cũng phải tham gia để phục kích, bao vây xung quanh.
Kinry nói:
-Vậy chúng ta chuẩn bị hợp tác à?
Nó vui vẻ gật đầu nói:
-Đúng vậy! Ngày mai em cùng một đồng nghiệp đến sở của anh! Chuẩn bị đón tiếp đi nhé ha ha!
Kinry cũng cười:
-Dĩ nhiên rồi ha ha!
Tắt cuộc trò chuyện video với Kinry nó liền gọi điện cho Bối Kỳ:
-Chào hacker Bối Kỳ!
Bối Kỳ hứng thú hỏi:
-Có việc gì mà lại kêu cả nghề nghiệp của tớ ra thế?
Nó cười rồi nói:
-Nhờ cậu hack trang web của quán bar Night và lấy một số thông tin chính gửi vào email cho mình!
Bối Kỳ trả lời:
-Phi vụ mới hả?
Nó đáp:
-Đúng vậy! Phiền cậu được chứ?
Bối Kỳ hớn hở đồng ý:
-Ha ha! Đừng khách sáo! Dĩ nhiên là được rồi.
Nó cúp máy rồi nói:
-Khôi! Nhờ anh kiểm tra giúp em những thông tin liên quan đến vụ tai nạn năm đó. Em phải lên phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai đây!
Khôi gật đầu và nói:
-Được! Em nghỉ ngơi đi.
|