Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo
|
|
Chương 29: Sao cô / anh lại ở đây?
---Sáng hôm sau (Chủ nhật)---
Hằng tuần nó phải đi làm thêm vào ngày Chủ nhật. Hôm nay cũng không ngoại lệ, chuyện nó đi làm thêm chẳng ai biết cả trừ Kinry. Nó xem Kinry như anh trai ruột nên nó muốn gì đều nhờ Kinry giúp, Kinrry biết nó không phải đi làm thêm là vì không đủ tiền tiêu xài mà là đi làm để giết thời gian.
Nếu như ơ Việt Nam, vào ngày Chủ nhật nó sẽ cùng Thắng và Chi nhưng đây là Mĩ, vào ngày Chủ nhật mọi người đều ở trong nhà nghỉ ngơi hoặc đi đâu chơi xa và nó cũng chẳng có bạn bè thân thiết nên quyết định đi làm thêm. Kinry tìm cho nó một chỗ làm cũng không quá cực, nó làm phục vụ ở một quán ăn cũng khá lớn. Anh quản lí của quán là bạn của Kinry nên nó chẳng bị ai bắt nạt.
Dù buồn chuyện của ông nhưng nếu nó không đi làm thì chắc sẽ làm chuyện dại dột như hôm qua. Mệt mỏi bước xuống giường, đi vào toilet và nhìn gương mặt của nó trong gương. Nó giật mình khi thấy mắt nó có dấu hiệu sưng nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy còn nhìn thoáng qua không thấy được.
Làm vệ sinh cá nhân xong nó cố nặn ra một nụ cười tươi bước ra khỏi phòng. Vẫn như mọi khi nó chào bác của mình rồi ra xe Kinry chở đi làm. Kinry thấy nó không nói chuyện như mọi khi cũng thấy vắng nhưng lại không dám hỏi vì sợ nó buồn hơn.
---Tại nhà hắn---
Mới sáng sớm hắn đã nhận được cuộc điện thoại từ anh quản lí:
-Alô tôi nghe!
Giọng anh quản lí vang lên:
-Hôm nay anh có buổi gặp mặt khách hàng phía công ty KWR. Họ hẹn anh ở quán ăn "Mmm Delicious" ở đường....
Hắn nói:
-Ùm! Tôi biết rồi! Anh chuẩn bị đi rồi qua đón tôi!
Rồi hắn cúp máy, vào toilet làm vệ sinh cá nhân xong hắn bước ra với bộ đồ vest lịch lãm với tông màu xám. Hắn đảo quanh căn phòng và ánh mắt dừng ngay cái bàn mà nó ngồi ăn hôm qua, hắn bước lại thấy có một tấm hình lúc nhỏ của nó chụp cùng một người đàn ông lớn tuổi (chắc là ông nó - hắn nghĩ).
Tim hắn như đập trễ một nhịp khi thấy nụ cười tươi và không giấu đi vẻ hạnh phúc của mình. Hắn ước gì hắn được thấy nó cười tươi như vậy nhỉ! Rồi hắn lật sang phía sau tấm hình thấy có dòng chữ:
"Dù con không có bạn trai nhưng đối với con điều đó không quan trọng. Thứ quan trọng nhất với con là gia đình."
Hắn nhìn dòng chữ thầm nghĩ:"Dữ như cô thì ma nào dám làm quen! Ha ha." Nghĩ xong rồi hắn cất tấm hình vào túi áo của mình, bước xuống nhà nhưng không quên ghé qua phòng của Linh để lại tờ giấy ghi vài dòng chữ dặn dò của hắn dành cho em gái mình:
"Đi học về tự nấu ăn nhé! Anh phải đi gặp khách hàng."
Rồi hắn bước xuống nhà. Ở ngoài, chiếc xe của anh quản lí đã chờ sẵn. Hắn mở cửa xe ngồi vào trong và nói:
-Chúng ta đi thôi!
Anh quản lí gật đầu rồi khởi động xe đi mất, trả lại khung cảnh yên bình như ban đầu.
---Tại quán ăn---
Nó mở cửa xe ra và không quên chào Kinry rồi đi vào. Kinry dặn dò nó vài câu rồi khơi động xe đi mất. Đơn giản là Chủ nhật nào Kinry cũng dẫn cô người yêu của mình đi chơi. Nó thấy Kinry đi cũng quay mặt bước vào trong.
Anh quản lí thấy nó liền cười nói:
-Hello! You always come soon!
Nó cười với anh quản lí rồi nói:
-Ha ha! Really? I don't think so!
Vừa nói nó vừa chỉ chị phục vụ bàn đằng kìa. Anh quản lí thấy cũng cười rồi cả hai ai làm việc nấy!
Trong lúc nó đang dọn bàn bên đây thì nghe tiếng kêu. Nó cầm thực đơn lại đưa cho khách và...nó với hắn thốt lên cùng lúc:
-Sao anh / cô lại ở đây?
Hắn trả lời trước:
-Tôi đến bàn công việc! Còn cô...không lẽ...
Nó cũng lập tức trả lời:
-Phải! Tôi làm phục vụ ở đây! Anh kêu món gì lẹ lên đi!
Hắn im lặng không nói gì nhìn thực đơn và chọn. Nó ghi xong liền đưa giấy ghi chú cho đầu bếp rồi tiếp tục làm việc của mình. Hắn ngồi bàn công việc với khách hàng mà lâu lâu lại liếc nhìn nó. Thức ăn cũng đã có, nó được phụ trách bưng ra rồi đi làm việc tiếp.
Một lúc sau, nó thấy hắn đứng dậy bắt tay đối tác. Đợi đối tác ra về hắn đi về phía nó định trả tấm hình. Điện thoại nó reo lên, nó bắt máy mà không biết hắn đang đứng kế bên:
-Alô!
Giọng bên kia vang lên:
-Chào cậu! Lâu quá không gặp!
No nhíu mày hỏi:
-Cậu là...?
Người bên kia cười nhạt đáp:
-Là Ân!
Nó ngạc nhiên nhưng rồi bình tĩnh trả lời:
-Sao cậu biết số tôi? Cậu gọi có việc gì không?
Ân nói với giọng buôn buồn:
-Tình cờ điều ta được thôi! Đừng hỏi tôi như vậy, cậu sẽ làm tôi buồn đấy. Tôi muốn gặp cậu với tư cách bạn bè!
Nó ấp úng:
-Nhưng...tôi không ở Việt Nam.
Ân cười nói:
-Tôi biết cậu đang ở Mĩ, tôi cũng vậy! Vậy nhé chiều nay một giờ tại High Coffee. Bye cậu!
Nó chưa kịp trả lời thì Ân cúp máy. Nhìn lên đồng hồ đã mười một giờ rồi chứ ít gì, nó chưa kịp ăn cơm nữa. Nhìn vào điện thoại nó lèm bèm:
-Đồ khùng! Khi không lại xuất hiện bây giờ! Tôi mà mất việc thì tôi chém đầu cậu bay 1000 mét đó!
Nó quay lại thấy hắn đứng sau lưng, giật mình nó mắng:
-Anh bị điên hả? Ban ngày mà muốn nhát ma à? Đứng đây có việc gì?
Hắn đưa tấm hình ra cho nó rồi nói:
-Trả cho cô! Vậy nhé bye!
Mặt nó ngớ ra chẳng biết tại sao hắn và nó có duyên đến vậy. Rồi cất tấm hình vào túi, còn hắn thì ra xe nói với anh quản lí:
-Anh chở tôi về nhà đi! Công ty nếu có gì gấp thì gọi cho tôi.
Anh quản lí chở hắn về nhà, hắn chạy vào nhà thì thấy tin nhắn của Linh:
"Anh hai! Em chán quá! Anh chở chị Như qua chơi với em đi!".
Xem tin nhắn xong hắn quay ra garage lấy xe rồi chạy lại phía quán của nó. Nhìn lên đồng hồ thì đã mười hai giờ năm mươi, hắn định bước vào quán để "bắt cóc" nó về nhà chơi với em gái hắn nhưng đã thấy nó bước ra khỏi quán với vẻ vội vàng. Hắn để nó đi trước, mình chạy theo sau và đương nhiên nó đi xe đạp không có kính chiếu hậu nên không biết hắn đang đi theo nó.
---High Coffee---
Nó dừng trước quán, tìm chỗ đậu xe và hít thở sâu mới dám đi vào trong. Hắn đậu xe gần xe của nó rồi cũng đi vào trong. Nó lướt nhìn một lượt thấy bàn có một cậu con trai cũng khá menly ngồi một mình, nó mở điện thoại và gọi:
-Alô! Cậu đến chưa?
Ân nói và giơ tay lên:
-Rồi! Ở đây nè!
Nó cúp máy, đi lại phía cậu con trai đó. Hắn chọn bạn cách bàn của nó một khoảng không xa mấy nhưng không nghe hai người nói gì cả.
Nó ngồi xuống rồi hỏi:
-Có chuyện gì sao?
Ân nhìn nó nói:
-Cậu vẫn xinh nhỉ!
Nó nhíu mày đáp:
-Cám ơn! Cậu cũng menly ra, tôi sẽ không nhận ra cậu là ai nếu tình cờ gặp ở ngoài.
Ân cười nhạt nói:
-Cậu thay đổi nhiều quá! Không còn dịu dàng khi nói chuyện với tớ nữa!
Nó cười nửa miệng đáp:
-Thời gian sẽ làm con người thay đổi là điều dĩ nhiên. Nếu cậu hẹn tôi ra đây để nói chuyện nhảm nhí thì xin phép trước!
Bỗng Ân đứng dậy và ôm nó. Hành động của Ân khiến hắn muốn đấm vào cái bản mặt của Ân vài đấm nhưng lại nghĩ:"Tại sao mình phải làm thế?". Từ xa cũng có một cô gái nhìn nó và Ân mà mắt đã đỏ ngầu, tức tối. Cô ta muốn bay vào xé xác nó ra nhưng rồi cô ta không làm vậy mà ngồi đó tiếp tục theo dõi.
Ân ôm nó và nói:
-Tớ sai rồi! Tớ đã không nghĩ cho cậu! Tớ sẽ chia tay với Trương Thoại my và tớ muốn chúng ta quay lại. Được không?
Nó trả lời một câu lạnh lùng, không cảm xúc:
-Tôi không phải là đồ chơi của cậu! Thích thì lấy ra chơi, không thì bỏ xó.
Nói xong nó đẩy Ân ra và chạy thật nhanh ra khỏi quán. Hắn cũng đuổi theo, nó đi về phía công viên gần đó. Nó bước một bước hắn cũng bước một bước, nó bước hai bước hắn cũng bước hai bước. Hai người cứ làm hành động đều nhau đến khi nó ngồi xuống ghế đá còn hắn thì đứng tựa vào cái cây sau lưng nó.
Nó lấy điện thoại ra gọi cho Chi, Chi bắt máy với giọng ngáy ngủ:
-Alô!
Nó nói:
-Là tui! Như nè!
Chi bực mình khi đã biết kẻ phá giấc ngủ của mình, mắng:
-Mày canh giờ hay quá ha! Mày biết bây giờ ở Việt Nam là mấy giờ rồi không? Mai tao còn đi học nữa đó!
Nó nói:
-Gọi tâm sự thôi mà mày không muốn nghe thì tao cúp!
(Nó và Chi xưng hô mày-tao cũng lâu rồi nên đừng thắc mắc nhé!)
Chi nghe nó nói vậy liền hỏi:
-Được rồi! Có chuyện gì nói tao nghe!
Nó nói:
-Tao vừa gặp Ân đó mày ạ! Hắn hẹn tao ra rồi nói muốn quay lại...
Chi ngạc nhiên hỏi:
-Mày trả lời làm sao?
Nó nói:
-Dĩ nhiên là không đồng ý rồi! Tao đâu phải đồ chơi của hắn! Thích thì lấy ra chơi không thì quăng một xó.
Chi gật gù nói:
-Vậy mày làm đúng đó!
Rồi nó nói:
-Dạo này màt có tin của Thắng không?
Chi nhăn mặt nói:
-Tại mày hết đó! Giới thiệu cho nó cô bạn người Tây của mày làm gì để nó cho tao ra rìa! Không có ai chơi cùng hu hu.
Nó cười ha hả nói:
-Trời! Mới đầu ổng la làng nói không chịu mà bây giờ ngoan ngoãn vậy đó hả? Ha ha! Mày với tao cũng không có ai theo, tao đang nghĩ hay là tao với mày quen nhau đi.
Chi la hết công suất vào điện thoại:
-MÀY KHÙNG HẢ? TAO LÀ NỮ 100% ĐẤY!
Nó giả bộ khóc chọc Chi:
-Mày với tao đã có thời gian bên nhau nồng ấm mà! Hu hu. Cùng ăn chung, ngủ chung,...mà mày phụ bạc với tao như vậy đó hả? Hic, tao khổ quá mà!
Chi bó tay với mức độ nhây của nó nên nói:
-Tao lạy mày! Tha cho tao ngủ để mai tao đi học!
Nó cười ha ha rồi nói:
-Okay! Bye mày!
Nó cúp máy ngồi thừ ra, nhìn cái gì ở dưới đất. Hắn đứng sau lưng nghe nó trò chuyện mà nhịn cười đau ruột. Thấy nó cúp máy rồi nhìn xuống đất nên tiến lại ngồi cạnh nó. Nó thấy có người ngồi cạnh mình nên quay qua định nói gì đó thì bắt gặp hắn, nó giật mình la lên:
-ANH LÀ MA HẢ? SAO LÚC NÀO CŨNG LÙ LÙ CẠNH TÔI VẬY? ANH THEO DÕI TÔI ĐẤY À?
Hắn nhún vai nói:
-Ghế công viên, đâu có cấm tôi không được ngồi! Nên tôi ngồi thì cô lại bảo tôi theo cô! Vô lí.
Nó tức tối nhìn hắn không nói gì. Cả hai cùng im lặng, bỗng nó hỏi:
-Anh có bạn gái chưa?
Hắn cười nói với nó:
-Đã từng! Chi vậy? Cô cưa tôi à?
Nó liếc hắn nói:
-Cho cũng không thèm!
Rồi nó nói tiếp:
-Anh quen được bao nhiêu người?
Hắn trả lời:
-Ba người!
Nó không hỏi nữa mà đến phiên hắn hỏi:
-Còn cô?
Nó cười nhạt trả lời:
-Nhiều không kể hết. Nhưng chỉ có hai người là thật thôi! Người đầu tiên là tình đầu, tôi chỉ mến thôi nhưng vì lúc đó tôi tự nhận là yêu. Người thứ hai là đơn phương, cũng là người đầu tiên làm tôi khóc và cho tôi leo cây. Cũng là người đầu tiên dám từ chối tôi, nên nhờ người đó mà tôi mới biết cảm giác bị tôi đá của những người trước kia tôi quen là như thế nào...
Hắn không nói gì, chỉ ngồi nghe nó nói. Vì dù trải qua ba mối tình nhưng mối tình một và hai hắn bị đá vì tội không giàu như bạn trai đến sau của họ. Người thứ ba bị hắn đá là vì bắt cá hai tay...
Hai con người, hai hoàn cảnh đang suy nghĩ về điều gì đó mà được gọi là "Tình yêu"...
|
Chương 30: Trả đũa!
---Ba mươi phút sau---
Nó nhìn đồng hồ, nói:
-Tôi về trước để trả xe đạp tôi mượn.
Nói rồi nó đứng lên, hắn cũng đứng lên nói:
-Tôi cũng về lấy xe!
Nó quay lại hỏi:
-Xe anh để chỗ nào?
Hắn nhún vai nói:
-Lát nữa sẽ biết!
Nó không nói vì thấy hắn sang bên kia đường, hướng của quán cà phê High và xe nó ở đó. Đến trước cửa quán nó dắt xe đạp ra còn hắn lái con xe hơi thể thao của mình ra và điều làm nó ngạc nhiên là hắn với nó gửi xe cùng một nơi. Nó trợn tròn mắt rồi hỏi:
-Biến thái! Anh theo dõi tôi à?
Hắn cười nửa miệng trả lời:
-Cô là gì mà tôi phải theo dõi? Quán cà phê này đâu phải của cô vì thế tôi cũng có quyền tới uống!
Nó tức tối nhưng không cãi được vì mọi chứng cứ cho thấy hắn theo dõi nó đều mờ ảo, không ai làm chứng nên thôi. Nó chạy xe cố đạp thật nhanh để hắn không đuổi kịp nhưng nó cực ngốc! Hắn đi xe hơi còn nó đi xe đạp thì làm sao hắn chạy thua nó được.
Đến quán ăn của nó, nó xuống xe và đem chìa khóa trả cho Alire. Hắn đã đợi ngoài cổng nhưng nó không thèm để ý mà gọi cho Kinry:
-Alô! Anh đang ở đâu?
Kinry nói:
-Đang dẫn girl friend đi chơi!
Nó bất lực nói:
-Vậy thì thôi!
Hắn nhin nó cười khẩy, nói:
-Ha ha! Bị hất hủi rồi! Không sao, tôi sẽ làm người tốt cứu cô.
Nó liếc hắn và nói:
-Ai cần?
Hắn nói:
-Không cần thì thôi! Tôi về, cô tự đi bộ nhé!
Nó liền đổi ý:
-Ê! Đừng ác vậy chứ! Tui không có tiền, không có xe anh định thấy chết mà không cứu à?
Hắn quay lại nhún vai, trả lời:
-Lúc nãy có người nói không cần!
Nó chạy lại mở cửa xe và ngồi vào sau đó nói tiếp:
-Rồi chạy đi! Lèm bèm nhiều lời!
Hắn thấy nó đã yên vị nên lái xe về nhà. Đương nhiên là nhà hắn rồi! Vì em gái cưng của hắn muốn chơi cùng nó mà.
Dừng trước nhà hắn, nó ngạc nhiên hỏi:
-Sao lại đến đây?
Hắn mở cửa nói:
-Thì cô bảo đi, tôi không biết đi đâu nên chạy xe về nhà tôi!
Đầu nó lúc này có sấm chớp, mắt nó chứa rất nhiều tia lửa điện, nó nghiến răng ken két nói:
-Anh...đồ bệnh hoạn!
Hắn nói:
-Cô thôi chửi rủa người khác đi được không vậy? Em gái tôi muốn cô qua chơi với nó!
Trong đầu nó lúc này giảm đi tia lửa điện và hiện ra một bóng đèn sáng trưng. Vì nó có cách trả thù rồi! Nó bước vào nhà và hỏi hắn:
-Phòng em gái anh ở đâu?
Hắn lấy tay chỉ đường cho nó xong rồi về phòng đóng cửa lại. Nó đi vào phòng Linh thấy cô bé đang ngồi chơi game. Nó lại gần định hù thì bị Linh phát hiện, sau đó nó nói:
-Em muốn chơi cùng chị đúng không?
Linh gật đầu, nó nói tiếp:
-Vậy thì mục tiêu sẽ là anh hai em ok?
Linh hí hửng nói:
-Okay!
Rồi nó bàn chiến lược tấn công hắn. Mười lăm phút sau cả hai đều thực hiện kế hoạch một cách im lặng...nó chuẩn bị xong thì ra hiệu cho Linh mở cửa phòng hắn. Hắn mở cửa bước ra thì trượt chân vì đống dầu ăn dưới đất, chưa hết cả người còn bị dính đầy băng keo trong mà nó dán ở cửa phòng. Nhìn hắn thê thảm như vậy nó cười thỏa mãn còn Linh cười đau cả bụng.
Hắn tức tối la lên:
-Cái quái gì vậy? Hai người định ám sát tôi à?
Rồi hắn từ từ đứng dậy đi vào phòng, đóng cửa cái rầm chứng tỏ hắn đang giận. Phải, rất giận! Nó và Linh thấy vậy liền dọn dẹp bãi chiến trường rồi nó mở cửa phòng hắn bước vào. Nó không thấy hắn trên giường nên nó nghĩ hắn trong toilet, nó ngồi đợi hắn ra để nói xin lỗi và kêu hắn bớt giận. Vì nếu hắn giận thì nguy cơ nó tự đi bộ về là rất cao.
---Hai mươi phút sau---
Hắn mở cửa toilet bước ra thấy nó đang ngồi trên giường. Hắn tiến lại gần định nói gì đó nhưng đã bị nó la oai oái chiếm mất lời:
-Á! Biến thái! Anh mặc đồ vào lẹ lên!
Vì hắn chỉ có một cái khắn quấn ngang hông, để lộ cơ bụng sáu múi và những cơ bắp săn chắc của mình. Nó xấu hổ lấy tay che mặt đi còn hắn thì cười và tiếp tục chọc nó:
-Ai bảo cô vào phòng tôi làm gì? Vào phòng con trai mà còn chửi tôi biến thái? Cô tự nghĩ ai biến thái hơn?
Nó lúc này đứng dậy định chạy ra ngoài nhưng hắn đã kéo lại, tiến lại gần nó và nở một nụ cười gian:
-He he! Đừng hòng thoát!
Nó la oai oái:
-Anh làm cái gì vậy! Tránh ra!
Hắn lắc đầu và làm gương mặt đáng thương như đứa trẻ, nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới và nói:
-Tôi muốn...gì cô cũng biết mà!
Nó đẩy hắn ra nhưng không được, khoảng cách của hai người chỉ còn lại năm xen-ti-mét nữa thôi. Mắt nó đỏ lên, nó khóc. Từng giọt ước mắt lăn dài trên má khiến hắn cảm thấy mình có lỗi nên ôm nó vào lòng nói:
-Xin lỗi đã làm cô sợ!
Nó vừa khóc vừa lấy tay đấm đấm vào ngực hắn, nói:
-Đồ xấu xa! Biến thái! Hic...
Hắn cúi xuống nhìn nó nói:
-Được rồi! Tôi sai! Tôi nhận lỗi rồi mà...
Nó không nói gì chỉ im lặng mà khóc. Hắn có biết đã làm nó sợ như thế nào không? Nó rất sợ hắn sẽ làm gì thật thì nó còn mặt mũi đâu nhìn gia đình. Hắn đúng là ác độc, đùa dai hơn đỉa! Thấy nó chưa nín, hắn nói:
-Được rồi! Nín đi...khóc xấu lắm!
Nó nói:
-Kệ tôi!
|
Chương 31: Tỏ tình....
Đột nhiên hắn siết chặt nó như muốn giữ nó bên mình như thế này vậy. Hắn mở miệng nói:
-Làm bạn gái anh nhé!
Nó đang khóc thì nghe hắn nói như vậy nên ngước lên sờ trán hắn và nói:
-Anh đâu có bị sốt. Sao lại lảm nhảm vậy?
Mặt hắn tối sầm, khi không bị nó phá giây phút lãng mạng. Hắn ho một tiếng rồi nói:
-Cô có bị gì không vậy? Sốt gì ở đây! Hừ!
Nó cười nói:
-Tại tui thấy anh lảm nhảm nên tưởng anh bị sốt và lên cơn mê sảng.
Hắn tức tối lặp lại một lần nữa:
-Làm bạn gái tôi nhé! Cô chỉ có ba lựa chọn. Một là đồng ý, hai là chấp nhận và ba là chọn cả hai đáp án trên.
Nó hơi choáng vì sự bá đạo của hắn nên nói:
-Anh đang tập tỏ tình để hẹn bạn gái ra tỏ tình à? Sao không nói sớm để tui biết anh đang tưởng tượng tui là bạn gái anh! Mà nói thật với lời tỏ tình bá đạo của anh tui nghĩ cô bạn gái của anh sẽ không chấp nhận đâu.
Hắn bực tức với thái độ đùa cợt của nó nên nói một cách chắc nịch:
-Tôi nói thật! Không đùa! Làm bạn gái tôi nhé!
Nó ngạc nhiên thì ra lời hắn nói là thật chứ không phải đùa. Mặt nó bắt đầu đỏ lên, nó lắp bắp nói:
-Th...thật à? Kh...không ph..phải đùa?
Hắn gật đầu, nó nói tiếp:
-Anh thích tui ở điểm gì vậy?
Hắn nhún vai, nói:
-Cảm thấy thích thì thích thôi!
Nó liếc hắn nói:
-Đó chỉ là tỉnh cảm đùa giỡn!
Hắn lắc đầu nói:
-Không phải! Là thật đó!
Nó vò đầu nói:
-Để tui suy nghĩ! Cho tui hai ngày.
Nói rồi nó đi ra khỏi phòng, hắn nhìn theo rồi mặc đồ vào cũng đi xuống nhà theo. Linh đã nấu sẵn thức ăn để cả nhà ăn cơm, nó nhìn bàn ăn tuy đơn giản nhưng ít ra Linh còn biết nấu chứ nó chào thua.
Ở Việt Nam thì toàn mẹ của nó nấu, qua bên đây thì bác và Kinry nấu cho nó ăn, mẹ của nó cũng hay nói:"Con gái lớn rồi phải học nấu ăn đi chứ!" nhưng nó chỉ nhùn vai trả lời:"Mẹ kêu con làm gì cũng được nhưng mấy việc nấu nướng thì con chịu thua!"
Nó nhìn Linh mà khen:
-Em giỏi thiệt đó! Biết nấu ăn luôn!
Linh cười nói:
-Anh hai dạy em nấu đó!
Nó ngạc nhiên thì ra hắn cũng biết nấu ăn, Linh hỏi:
-Chị biết nấu ăn không?
Như một mũi tên bắn ngay điểm yếu của nó, nó ấp úng nói:
-Chị...chị...không biết! Hề hề!
Linh tròn mắt nhìn nó hỏi:
-Vậy thường ngày ai nấu ăn cho chị?
Nó cười gượng, nói:
-Ở Việt Nam mẹ chị nấu, ở bên đây là bác và Kinry nấu.
Linh nhìn nó thắc mắc hỏi:
-Kinry là ai? Bạn chị á?
Nó thấy hắn xuống đến cửa phòng ăn nên quyết định trêu hắn, nó trả lời:
-Kinry là người yêu của chị!
Hắn nghe xong vẻ mặt có chút thất vọng còn nó thì thỏa mãn vì đã đạt được mục đích, Linh mới nói:
-Vậy thì tiếc quá...
Nó hỏi:
-Tiếc gì cơ?
Linh chỉ lắc đầu khi thấy hắn đang đứng trước phòng ăn nên đánh trống lảng:
-Anh hai ăn cơm!
Điện thoại nó reo lên, nó bắt máy:
-Alô! Em nghe!
Kinry hỏi:
-Em đang ở đâu? Anh đến chỗ em làm mà không thấy!
Nó sực nhớ đã trễ nên nói:
-Để em nhắn địa chỉ cho anh!
Kinry nói tiếp:
-Okay em! Anh chở em đi ăn nhé! Hôm nay mẹ anh bận việc nên không nấu cơm.
Nó nghe đến ăn mắt sáng như bóng đèn:
-Okay! Mà anh nhớ mang cho em khẩu trang nha!
Kinry lo lắng hỏi:
-Em bị bệnh hả?
Nó cười nói:
-Không phải! Vì được hotboy chở đi ăn nên sợ bị tạt axit ha ha!
Kinry cũng phá lên cười rồi nói đùa:
-Có anh ở đây ai dám làm gì em chứ! Trừ bạn gái của anh.
Nó khổ sở nói:
-Anh qua đón em nhanh đi! Em đói lắm rồi!
Nói xong nó cúp máy và nhắn địa chỉ cho Kinry. Nhắn xong nó quay sang hắn và Linh nói:
-Hai người ăn vui vẻ hì hì! Tui có việc nên không phiền nữa!
Rồi nó đi nhanh ra khỏi cửa, nó ngại phải đối diện với hắn. Nó đi rồi Linh nhìn hắn hỏi:
-Anh buồn đúng không?
Hắn cười nhạt trả lời:
-Hơi hụt hẫng! Mà thôi ăn cơm đi.
Phải rồi! Anh đã nhận ra nó là người vài năm trước anh tình cờ gặp trên phố. Anh nghĩ đó là định mệnh khi anh gặp nó lần thứ ba ngay tại nước Mĩ. Anh đã thích tính cách của nó, thích nụ cười tươi của nó và mỗi khi thấy nó khóc anh lại khó chịu. Anh chỉ muốn nó mãi cười và anh sẽ bảo vệ nó...
---Trước cổng---
Nó đợi được ba mươi phút thì Kinry tới, hại nó đứng tới mỏi cả chân. Nó giả bộ trách móc:
-Anh làm gì lâu quá vậy? Chân em sắp rời ra luôn rồi nè!
Kinry than thở:
-Anh chạy nhanh lắm đó! Mà nhà ai vậy? Xa quá chạy muốn hết xăng...
Nó nói:
-Hì hì! Nhà bạn em...
Rồi cả hai vào quán ăn Shushi ở gần đó. Vừa bước vào quán nó và Kinry đã bắt gặp bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ nhưng đa số là hướng về Kinry nhiều hơn vì vẻ ngoài hấp dẫn của anh.
Lựa một bàn ăn gần cửa sổ, nó ngồi xuống chờ Kinry gọi món xong mới lên tiếng hỏi:
-Nếu anh nhận được một lời tỏ tình về một người anh chỉ có mến và xem như anh em thôi thì anh làm sao?
Kinry suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
-Chưa hẳn em xem người đó là anh em nếu không em đã từ chối ngay từ đầu rồi. Vì vậy em hãy thử yêu người đó xem biết đâu em sẽ không hối hận vì quyết định của mình...và nếu có hối hận thì em chẳng mất gì hết vì thật chất em không yêu người đó. Anh biết em đã từng có mối tình đầu không đẹp và em đã vội vàng chia tay rồi chợt nhận ra em không thể thiếu đi người đó. Vậy nên lần này em phải học cách yêu và đón nhận, chỉ có như vậy em sẽ hiêu được khi yêu sẽ thú vị như thế nào. Chỉ có như thế em mới trưởng thành lên được!
Lời của Kinry như một lời nhắc nhớ cho nó biết rằng nó đã từng sai lầm trong quá khứ và đừng để sai lầm đó lặp lại thêm lần nào nữa...
Nhưng tâm trạng nó vẫn còn rối lắm, nó không biết phải làm sao. Nó hỏi tiếp:
-Nhưng...em không biết bắt đầu từ đâu, học như thế nào.
Kinry mỉm cười nói:
-Em hãy dùng cách mà em đã dùng với những người em thật lòng trước đây đi.
Nó gật đầu định nói nhưng thức ăn đã được dọn ra nên nó cắm cúi ăn.
---Tại nhà của hắn---
Sau khi ăn cơm xong hắn rửa chén, Linh ra phòng khách xem ti vi. Rửa chén xong hắn lên phòng nghĩ về chuyện lúc nãy nó nói. Trong lòng hắn bây giờ chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi là nó nói dối. Cái người tên Kinry kia không phải người yêu của nó mà là bạn hay anh trai thôi cũng được.
Hắn không muốn đau thêm lần nào nữa, hai mối tình đổ vỡ kia đã khiến hắn sợ yêu nên tìm đến mối tình thứ ba. Hắn chỉ có cảm giác yêu thật sự khi gặp nó mà thôi...vì thế hắn không muốn mất nó. Không muốn một tí nào! Nếu người nó chọn không phải hắn thì hắn cũng sẽ âm thầm chúc nó hạnh phúc. Hắn thật sự sợ và cô đơn.
Những người khác nhìn vào cứ nghĩ hắn hạnh phúc khi sinh ra trong một gia đình giàu có, lớn lên được mọi người khen khi hắn may mắn có được ngoại hình điển trai và còn thừa kế tập đoàn của gia đình. Nhưng mọi người đâu biết rằng hắn đang cô đơn trong cái thế giới hào nhoáng đó, chính vì gia thế của hắn nên những cô gái đến với hắn chỉ vì yêu tiền của hắn chứ không thực sự yêu hắn.
Chỉ có nó mới dám phách lối với hắn như vậy thôi! Gặp những cô gái khác dù có phách lối cỡ nào nhưng khi biết hắn là tổng giám đốc của công ty SAB đều đổi giọng với hắn liền. Hắn yêu cái sự ngốc nghếch của nó, yêu cái sự đanh đá của nó và yêu cả sự giản dị của nó nữa!
Điều hắn có thể làm bây giờ là chờ đợi...chờ đợi câu trả lời từ nó...chờ đợi một điều kỳ diệu xảy ra...
|
Chương 32: Bất ngờ!
Hôm nay đã đến thời hẹn mà nó nói với hắn. Nó sẽ cho hắn câu trả lời, đang đi lang thang trong sân trường, nó thấy cả đám đông tập trung lại một khoảng sân nên tò mò lại xem.
Bất động...một giây...hai giây...vì người đang đứng trước mặt nó, người là tâm điểm cho cả đám học sinh nữ vây quanh lại là hắn. Hắn cầm cây đàn guitar vừa đàn vừa hát tặng nó bài hát "Cho anh bên em".
[Ngay từ giây phút chốc ta vô tình thấy nhau
Trong lòng anh đã lòng thương em rồi Chỉ là khoảnh khắc ấy ở bên em đã có một người Sẻ chia với em bao buồn cùng với em trong đời ....
Hãy cho anh bên cạnh em kể từ nay nhé có được không Để anh có thể chở che và dìu em đi từng bước trên con đường Bao phong ba bão tố trong cuộc đời đối với anh gánh hết Em chỉ cần nằm ngoan trong vòng tay anh thôi Dù anh vẫn biết niềm tin giờ này trong em không còn nữa Vì ai kia mang niềm đau đặt vào con tim em đã quá dư thừa Nhưng anh tin em vẫn sẽ mở lòng cho anh mang tình yêu của mình đến bên em trong đời Từ phút giây thiêng liêng này phải không]
Giọng hát ấm áp của hắn cất lên dù đám nữ sinh không hiểu tiếng Việt nhưng tim họ đã nhảy khỏi lồng ngực từ lúc nào. Còn nó vừa bất ngờ vừa có gì đó hạnh phúc, nó cười rất tươi còn mắt luôn hướng về phía hắn. Nó cảm nhận được có một niềm hạnh phúc đang len lỏi trong nó...
Hắn hát xong, đứng dậy tiến lại gần nó, tay đưa ra một sợi dây chuyền mặt là chiếc nhẫn đôi của nó và hắn. Chưa để nó phản ứng hắn đã vòng tay qua cổ đeo cho nó và nói:
-Anh biết em sẽ không đồng ý nên đã làm liều. Nhưng hãy nhớ dù ở bất cứ nơi đâu anh vẫn luôn dõi theo em, cả món quà anh tặng và đừng quên anh nhé!
Rồi hắn xoay người định bước đi nhưng nó đã níu tay hắn lại và nói:
-Em không thích anh nhưng em sẽ thử yêu anh. Xem như em đã đồng ý lời tỏ tình của anh nhưng anh hãy cho em thời gian để học cách yêu anh được không?
Hắn nghe vậy vừa mừng vừa hụt hẫng nhìn nó và hỏi:
-Vậy còn Kinry? Em không cần tự ép bản thân mình như vậy...
Nó cười với hắn, thì ra hắn tưởng Kinry là người yêu của nó thật nên giải thích:
-Kinry là anh trai của em!
Lúc này hắn rất vui, vui không tả xiết nên đã quay người lại ôm nó, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc. Hắn cất giọng nói với nó:
-Anh sẽ cố gắng làm em yêu anh, hãy cho anh thời gian!
Nó gật đầu rồi ôm lại hắn, chắc hai người sẽ không buông ra nếu không có tiếng chuông báo hiệu giờ vào học. Hắn tiếc nối buông nó ra và nói:
-Em vào học đi! Anh đến công ty, chiều nay anh sẽ đón em!
Nói rồi hắn bước ra khỏi trường của nó. Nó nhìn theo với ánh mắt vui vui và lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kinry:
-"Chiều nay anh khỏi phải đón em nhé! Có bạn em đưa em về rồi hì."
Kinry nhắn lại:
-"Okay em! Nếu cần gì thì nhắn cho anh."
Rồi nó cất điện thoại vào túi, bước vào lớp học.
---Tại trụ sở chính của SAB---
Hắn vừa đi vừa nghĩ về chuyện lúc nãy nên môi lúc nào cũng mỉm cười khiến cho mọi nhân viên đều bị hút hồn và bàn tán với nhau:
-Tổng giám đốc làm gì vui thế nhỉ? - nhân viên khu kế toán nói.
-Đúng đó! Thường ngày tổng giám đốc rất vui vẻ nhưng cũng đâu đến mức vừa đi vừa cười như thế này - một nhân viên Marketing lên tiếng.
....
---Tan học---
Nó vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy hắn đợi sẵn, nó mỉm cười tiến lại gần và nói:
-Anh đến sớm vậy? Công việc ở công ty xong hết rồi á?
Hắn lắc đầu nói:
-Vẫn chưa nhưng anh sợ em đợi lâu nên nghỉ sớm.
Nó cười và tiện tay mở cửa xe ngồi vào, nói:
-Vậy thì về thôi!
Hắn lên xe khởi động và đi. Nó đang ngồi thì bỗng nghĩ:"Bài học tình yêu đầu tiên là gì nhỉ? Mình phải thực hiện bài học đầu của khóa Tình Yêu đã!"
Nghĩ rồi nó quay qua nhìn hắn và nói:
-Em muốn đi công viên giải trí!
Hắn bĩu môi:
-Lớn rồi còn đi công viên giải trí.
Nó chu mỏ nói:
-Anh có cho em đi công viên không? Không thì dừng xe lại em tự đi!
Hắn sợ nó giân nên nói:
-Được rồi! Đi công viên giải trí.
Nó hí hửng và chăn chú nhìn vào điện thoại chơi game.
---Công viên giải trí Lavo---
Nó thấy sự đồ sộ của công viên này đã thốt lên:
-Wow! Đẹp quá!
Còn hắn thấy nó cứ ngắm hoài mà không vào nên nói:
-Vào thôi!
Nó cười, gật đầu và nói tiếp:
-Em ước được đến Disneyland một lần chắc cũng to hơn công viên này anh nhỉ?
Hắn xoa đầu nó:
-Đúng rồi! Khi nào rãnh anh sẽ dẫn em đi công viên Disneyland chơi.
Nó nắm tay hắn dắt đi từng khu trò chơi mà không biết rằng hắn đang hạnh phúc. Phải, rất hạnh phúc và rất vui vì nó đã mở lòng với hắn! Nó và hắn chụp với nhau rất nhiều hình, ai nhìn vào cũng tưởng anh trai dắt em gái đi chơi không ý. Nói về khuôn mặt thì mặt hắn nhìn như bạn nó, nói về chiều cao nó đứng đến ngực của hắn thôi nên người khác tưởng anh em là đúng.
Chơi rất nhiều trò cảm giác mạnh khiến đầu nó hơi choáng, nó không sợ những trò chơi cảm giác mạnh chỉ là sức khỏe nó từ nhỏ đã không tốt nên khiến nó choáng. Hắn đành cõng nó còn nó được cõng thích thú quá nên chụp hình để lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ cho tình yêu gà bông của nó.
Nó và hắn đi gần một nửa công viên đã mệt nên quyết định ra về. Cạnh công viên có một shop quần áo cặp nên nó lôi hắn vào shop và nói:
-Em muốn mua áo cặp!
Hắn vào shop lựa chung với nó. Nó lựa hình đầu lâu, xương người,...quái dị nên hắn nhăn mặt nói:
-Em không nữ tính được à?
Nó lườm hắn nói:
-Áo này shop bán có nghĩa là có người mua vả lại còn có cả size cho nữ thì tội gì em không mua?
Hắn bó tay nên nói:
-Được rồi! Nhưng anh thích em mặc đồ dễ thương hơn. Em thấy áo màu trắng hình Mickey Mouse này không? Anh hình Mickey Mouse còn em là Minnie Mouse.
Nó cũng thấy được nên chọn, không chỉ hình Mickey và Minnie Mouse nó và hắn còn chọn hình vị Donald, áo kiểu thủy thủ,...ra về với hàng đống đồ cặp trên tay nên hắn ra lệnh:
-Mỗi ngày chúng ta sẽ mặc một áo giống nhau, khi anh đến trường đón em mà thấy em không mặc là anh cho em đi bộ về nhà!
Nó nhăn mặt nói:
-Làm sao em biết anh mặc áo nào chứ!
Hắn xoa đầu nó nói:
-Mỗi sáng anh sẽ nhắn tin cho em!
Nó chu môi phụng phịu rất đáng yêu làm hắn không kìm được mà cuối xuống hôn vào môi nói, một nụ hôn chân thật. Nó bị tấn công bất ngờ nên không kịp phản ứng, để mặc hắn hôn. Hắn hôn xong nó nói:
-Đây là nụ hôn đầu của em đó! Anh đền cho em!
Hắn cười nói với nó:
-Ha ha! Vậy thì em hôn trả lại anh đi!
Nó giả bộ lườm hắn:
-Như vậy thì anh lời quá còn gì!
Rồi nó quay người lại tiến về phía xe, hắn ôm nó từ phía sau nói:
-Đừng giận anh mà!
Nó chỉ chu môi nói:
-Ai thèm giận! Về nhà thôi!
Hắn gật đầu rồi nắm tay nó dắt về phía con xe BMW cua hắn. Trên xe nó im lặng hồi lâu rồi nói:
-Ngày mai anh vẫn đón em sao?
Hắn gật đầu nói:
-Ùm! Anh sẽ đưa và đón em thay cho anh trai của em!
Nó nói:
-Nhưng...em chưa nói việc em và anh quen nhau cho ai biết cả. Em sợ anh đến đón rồi lại bị tra khảo!
Hắn cười buồn nói:
-Cũng phải, em đối với anh chỉ trong giai đoạn tập yêu thôi mà...vậy em cứ cho Kinry đưa em còn anh sẽ đón.
Nó thấy hắn nói vậy trong lòng có chút không vui nên nói:
-Thôi! Em nghĩ em sẽ công khai. Chỉ vì em sợ sẽ có một người nào đó đến cướp mất anh bằng cách phá tình cảm của chúng ta thôi! Nếu không công khai thì chẳng ai biết việc chúng ta quen nhau và vì thế chẳng ai có thể phá đám được.
Hắn cốc nhẹ tránh nó:
-Ngốc! Yêu phải tin nhau chứ! Đừng suy nghĩ lung tung.
Nó mỉm cười rồi tựa vào vai hắn nói:
-Em đã từng mất đi người quan trọng nhất nên khi hạnh phúc đến em cũng sợ sẽ có một ngày hạnh phúc đó sẽ biến mất...
Hắn nắm tay nó và động viên:
-Anh sẽ không để ngày đó xảy đến!
Nói xong hắn hôn vào tay nó, cũng đã đến nhà nó rồi nên hắn xuống xe và qua bên kia mở cửa xe cho nó, xách hộ mớ đồ đến trước cổng nhà thì hắn mới quay lại xe và đi về.
Hắn cũng sợ những điều nó nói lúc nãy chứ! Nhưng hắn sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho nó...
|
Chương 33: Ra mắt bất đắc dĩ...
Hôm nay là ngày nghỉ và cũng tròn một tháng kể từ khi nó với hắn quen nhau. Nó vẫn chưa công khai, chỉ có Kinry biết thôi. Vì nó xem Kinry như anh ruột và dù gì Kinry cũng là con trai nên sẽ hiểu trong tình yêu con trai thường thích bạn gái mình như thế nào nên nó mới nói cho Kinry biết để được tư vấn.
Nó bắt đầu biết nhớ khi xa hắn, biết buồn khi nghĩ đến người sau này đám cưới với hắn và đi cùng hắn cả cuộc đời không phải nó thì nó sẽ chúc phúc cho hắn. Chỉ cần hắn được hạnh phúc nó cũng sẽ vui. Kinry nói đó là cảm giác khi nó bắt đầu biết yêu một ai đó nên khóa học về tình yêu của nó cũng đã hoàn thành được bước đầu.
Nó gọi cho hắn:
-Alô! Anh đang ở đâu vậy?
Hắn nói:
-Anh đang ở công ty. Hôm nay em được nghỉ muốn anh dẫn đi đâu chơi nè?
Nó cười nói:
-Hì hì. Em muốn qua nhà anh thăm Linh, lâu rồi không gặp cô bé. Mà anh đang bận việc công ty mà để chiều cũng được!
Hắn trả lời:
-Không sao! Việc công ty khi nào giải quyết cũng được. Em chờ anh một chút anh qua đón em liền.
Nói rồi hắn cúp máy còn nó đi chuẩn bị.
---Ba mươi phút sau---
Hắn gọi cho nó:
-Anh đang trước cổng nhà em nè! Em ra đây đi.
Nó nói:
-Đợi em một chút!
Nói rồi nó chạy ra khỏi cửa và không quên để lại lời nhắn với bác của mình:
-Con đi với bạn! Chắc không ăn cơm trưa ở nhà đâu hi hi, bác đừng chừa cơm cho con.
---Ở cổng nhà nó---
Nó lon ton chạy ra và ôm hắn, nói:
-Mình đi thôi!
Nó đâu biết rằng hành động của nó làm tim hắn rộn ràng. Rồi nó buông hắn ra và ngồi vào xe. Hắn khởi động xe phóng đi mất hút...
---Tại nhà hắn---
Linh nghe tin nó đến chơi đã chạy ra cửa đón, vừa thấy nó nắm tay hắn đi vào Linh đã nhanh chân chạy đến giật tay nó ra và nói:
-Lên phòng em đi! Em có cái này muốn cho chị.
Rồi nó bị Linh kéo lên phòng để hắn bơ vơ không ai bên cạnh. Đành mang bộ mặt hầm hầm bước vào nhà.
Linh kéo nó vào phòng rồi hí hứng mở điện thoại lên gọi video với ai đó và nói:
-Có người muốn gặp chị!
Vừa dứt câu nó thấy màn hình bên kia đã hiện lên hai người khá lớn tuổi và ngạc nhiên hơn khi nghe Linh xưng hô với hai người đó:
-Bẩm ba mẹ, có chị dâu đến chơi nên con mới gọi cho ba mẹ.
Người mẹ trả lời:
-Con làm tốt lắm! Chuyển camera qua cho ba mẹ thấy mặt xem nào!
Linh đưa điện thoại cho nó cầm và nói:
-Chị cầm đi, em đi trước.
Rồi Linh đi ra khỏi phòng để nó ngồi cứng đơ như tượng. Nó rất ngại khi đối diện với người lớn mà lại không ai nói trước với nó cả, những dòng suy nghĩ của nó bị cắt đứt khi giọng của mẹ hắn vang lên:
-Chào con! Con quen thằng Khôi bao lâu rồi?
Nó ấp úng trả lời:
-Dạ...chỉ có một tháng thôi ạ!
Bà rất ngạc nhiên vì từ trước đến giờ chưa một ai trong vòng thời gian ngắn mà đã làm cho con trai bà tươi cười khi nhắc đến như nó. Chắc hẳn con bà rất yêu cô bé này đây - bà nghi thầm. Bà cũng mến nó vì nhìn nó hồi hộp bà cứ như thấy mình lúc còn trẻ nên bà nói với nó:
-Khi nào hai đứa định đám cưới với nhau? Bác là người thẳng thắng nên bác muốn hai đứa tính chuyện tương lai khi đã xác định được đối tượng trước đã.
Nó nghe mẹ của hắn nói mà đơ người ra, cũng may Linh đi xuống nói với hắn là nó đang nói chuyện với ba mẹ nên hắn tò mò đứng ngoài cửa nghe trộm. Nào ngờ nghe được câu hỏi cắc cớ này từ mẹ hắn, chính hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần huống chi là nó. Hắn vào phòng giải vây cho nó:
-Mẹ! Cô ấy còn đi học mà!
Mẹ của hắn nói:
-Cưới vợ phải cưới liền tay, để lâu ngày người khác cướp mất đó con! Vả lại cưới xong vẫn đi học được mà!
Hắn nói:
-Mẹ à! Tụi con chưa tìm hiểu kĩ mà!
Nó cũng gật đầu nói theo:
-Đúng đó bác! Bác cho tụi con thời gian tìm hiểu trước đã...
Bà nói tiếp:
-Lấy nhau về tìm hiểu cũng được mà! Không nói nhiều mẹ quyết định rồi!
Hắn nhăn mặt nói:
-Ba mẹ cô ấy chưa chấp nhận con thì làm sao mà cưới hả mẹ!
Mẹ của hắn nói:
-Hè năm nay mẹ sẽ về Việt Nam nói chuyện với ba mẹ của con bé!
Hắn và nó đồng thanh nói:
-Không được...
Rồi bà giả bộ khóc nói:
-Tôi biết rồi! Tôi nuôi anh khôn lớn để anh chẳng xem lời nói của người mẹ này ra gì. Từ nay tôi sẽ không xen vào chuyện của anh nữa! Mặc anh, anh tự lo đi. Hu hu.
Nói rồi bà chấm chấm nước mắt, hắn thở dài nói:
-Tùy mẹ! Mẹ muốn thì theo mẹ vậy. Mà mẹ đừng giở trò khóc lóc nữa được không? Con sợ rồi!
Nghe con trai mình nói vậy, bà mừng rỡ cười tươi như hoa rồi nói:
-Ha ha! Không làm vậy anh nghe lời tôi à? Vậy thôi con lo chuyện cưới hỏi đi, mẹ với ba con phải đi ngắm tháp Eiffel đây!
Nói rồi bà cúp máy để nó và hắn hai người nhìn nhau cười gượng, nó nói:
-Em không biết đâu! Em chưa học xong, chưa có nghề nghiệp và còn chưa được ngắm hết trai đẹp trên thế giới mà tự nhiên bắt em cưới anh.
Hắn lườm nó hỏi:
-Em yêu anh hay yêu trai đẹp?
Nó thấy hắn hỏi nên cười nói:
-Dĩ nhiên là anh mà phải cho chiêm ngưỡng cái đẹp nữa chứ!
Hắn ôm nó và nói:
-Đừng nói vậy! Tim anh đau lắm!
Nó ôm hắn lại, nói:
-Em biết rồi! Chỉ có mình anh thôi!
Bỗng Linh từ đâu xuất hiện vừa che mắt vừa trêu hắn và nó:
-Á! Hai người muốn tình tứ thì về phòng đi! Đây là phòng của em cơ mà!
Vì tò mò không biết ba mẹ nói gì với nó mà lâu thế nên lên xem thử nào ngờ bắt gặp cảnh này. Nó buông hắn ra nhưng hắn vẩn còn ôm nó, nói:
-Có phim tình cảm miễn phí mà em không thích xem thì ra chỗ khác chơi. Để anh chị làm việc...
Linh hất mặt về phía hắn và nói:
-Phòng của em mà!
Hắn nhún vai hỏi:
-Phòng em nhưng giấy tờ nhà anh đứng tên!
Linh hậm hực đi ra mà không nói được câu nào, nó thấy hắn như vậy liền trách:
-Có ai như anh không? Em gái mình mà cũng bắt nạt được nữa!
Hắn véo má nó nói:
-Anh không bắt nạt em ấy chỉ tại em ấy phá hỏng việc tốt của anh thôi!
Nó lườm hắn nói:
-Biến thái! Anh thì có chuyện gì tốt?
Hắn cười gian nói:
-Chưa thử sao biết không tốt? He he. Sắp làm vợ anh rồi mà còn giả ngây thơ à?
Nó bĩu môi nói:
-Ai thèm lấy anh! Anh lo giải quyết vụ cưới hỏi đi đó. Em chưa muốn kết hôn đâu!
Hắn nghe nó nói mà lòng hụt hẫng...đúng là vậy, nó chỉ đang thử đem tình yêu của nó cho hắn thôi. Hắn nghĩ nó thực sự chưa yêu hắn...
Nó thấy hắn buồn thì nói:
-Thôi nào! Để ba mẹ anh quyết định vậy...nhưng ba mẹ em thì không biết he he.
Nói rồi nó chủ động hôn vào má hắn rồi gục đầu vào ngực hắn. Hắn hỏi:
-Em có muốn cưới anh không?
Nó im lặng một lúc rồi nói:
-Nếu anh có thể làm em hạnh phúc thì em sẽ đồng ý! Ha ha. Mà việc cưới hỏi bỏ qua một bên đi! Em muốn làm một video kỉ niệm một tháng quen nhau.
Hắn hỏi:
-Em định làm video như thế nào?
Nó giả vờ vò cằm rồi nói:
-Để em nghĩ đã! Em muốn làm một video thật tự nhiên hi hi.
Rồi nó đẩy hắn ra đi lại giỏ lấy điện thoại ra bắt đầu quay video. Nó đếm:
-1...2...3
Rồi chạy lại nắm tay hắn lại để ghi hình, nó nói:
-Xin chào mọi người! Đây là Khôi Khỉ Khọt - người thương của Như Nhí Nhố.
Hắn nhắn mặt quay qua nói với nó:
-Tại sao biệt danh của anh lại xấu hơn biệt danh của em vậy? Anh không đồng tình đâu!
Nó cười nói:
-Anh là con khỉ xấu xí, biến thái mà em biết nên biệt danh của anh cũng phải xấu chứ!
Hắn nhìn nó nói:
-Anh biến thái khi nào chứ?
Nó nhìn vào máy quay nói:
-Các bạn không biết đâu, cái con khỉ xấu xí này hay có ý định giở trò đồi bại nhưng mình đã kịp ngắn lại đấy! Hic...
Hắn tức tối nhìn vào camera nói:
-Các bạn muốn xem trò đồi bại không? Đợi một chút nhé!
Nói rồi hắn bế nó lên giường, và nở nụ cười gian...Nó la oai oái:
-Biến thái! Anh tính cho mọi người xem trò gì thế? Buông em ra!
Hắn nói:
-Em nói anh biến thái thì anh thực hiện cho mọi người xem đây!
Nó hoảng loạn khi không từ giả thành thật nên tay nó vớ đại cái gối bên cạnh ép sát vào mặt hắn, nói:
-Ha ha anh thua rồi!
Thế là cuộc chiến gối đã xảy ra...đánh nhau bằng gối mệt rồi nó ngồi xuống còn hắn thì bá cổ nó lôi lại camera:
-Các bạn vừa thấy là những hành động được con heo lười này cho là biến thái. Các bạn nghĩ đi, tôi mới là người vô tội đây nè!
Nó đột nhiên bị trở thành kèo dưới nên nói:
-Anh ấy nói xạo đó! Mọi người tin Như...
Chưa kịp nói hết hắn đã hôn vào môi nó và tiện thể với tay tắt camera. Nó đẩy hắn ra nói:
-Anh cũng quá đáng thật! Dám bêu xấu em.
Rồi nó nắm tay hắn cùng nhau về phòng hắn, trả lại phòng cho Linh mà không để hắn mở miệng vì nó biết hắn nói chỉ có chọc tức nó thôi!
Vào phòng hắn nó nói:
-Anh bị giam ở đây vì tội biến thái dám sàm sỡ em! Cấm anh bước ra khỏi phòng dù một bước nếu không em không cưới anh đâu đó!
Rồi nó bước đi, được hai bước hắn kéo ta nó lại hỏi:
-Em vừa nói gì?
Nó nhớ lại câu lúc nãy nó lỡ lời nên sửa lại:
-Cấm anh bước ra khỏi phòng dù một bước!
Hắn nói tiếp:
-Còn nữa! Khúc sau đó!
Hắn vờ không biết gì nên nói:
-Có khúc nào đâu! Anh chưa già tai đã có vấn đề rồi thiệt tình, em đi đây!
Hắn ôm nó từ phía sau nói:
-Em nói lại khúc sau của câu đó đi! Anh muốn nghe.
Nó nói:
-Trước sau gì ba mẹ anh cũng thuyết phục ba mẹ em nên anh nắm chắc kết quả trong tay rồi còn muốn em thừa nhận là sao?
Hắn lắc đầu nói:
-Anh không muốn em bị ép buộc nên nếu em muốn hãy nói lại câu đó đi...anh muốn nghe. Còn nếu không thích lấy anh thì anh sẽ khuyên ba mẹ không bàn chuyện đó nữa!
Nó nghe hắn nói giọng buồn buồn nên nói:
-Em sẽ lấy anh nhưng với điều kiện anh hãy cầu hôn em bằng một bữa tiệc nhỏ dành cho hai người đẹp nhất thế giới em mới đồng ý.
Nói xong nó đắc chí vì lam gì có bữa tiệc nhỏ dành cho hai người mà đẹp nhất thế giới được. Làm khó hắn rồi...hắn nghe xong cũng gật đầu đồng ý vì đối với hắn chuyện không mấy là khó khăn khi đối tác của hắn có mặt trên tất cả các quốc gia, việc nhờ họ chuẩn bị giúp một phần nhỏ của bữa tiệc là quá đơn giản. Hắn cũng đắc ý nhìn nó.
Hai con người đang đắc ý đều đang chuẩn bị kế hoạch cho tương lai, một người thì nghĩ xem nên hành hạ đối phương như thế nào, một người nghĩ xem nên thực hiện từ đâu trước...
|