Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo
|
|
Chương 19: Mùa hè đến rồi!
Sau những tháng ngày vất vả học tập cuối cùng mùa hè cũng đã đến. Bao nhiêu sách vở của năm học cũ nó đều để vào một thùng giấy giữ làm kỷ niệm...và đặc biệt hơn hôm nay là ngày 1-6 (Quốc tế Thiếu Nhi) cũng là ngày Hưng - kẻ mà nó muốn trả thù về nước...và cũng là kẻ mà bạn nó thích nhờ nó cưa dùm.
---Sáng---
Reng...reng...reng
-Alô! Ai vậy ạ?
Đầu dây bên kia trả lời:
-Tui là Hương nè bà! Bà nhớ vụ tui nhờ bà không?
Nó ngáp một cái rồi hỏi:
-Bà nhờ tui vụ gì?
Hương nói với giọng trách móc:
-Bà mau quên thật! Cái vụ tui nhờ bà cưa dùm tui anh Hưng đó....Hôm nay ảnh về nước nè! Mọi chuyện ui trông cậy vào bà...
Lúc này nó mới mở mắt to hết cỡ, nói:
-Ờ ha! Bà không nhắc tui cũng quên. Mà cưa Hưng dùm bà tui được cái gì?
Hương nói:
-Một chầu kem ha!
Nó vừa suy nghĩ vừa nói:
-Để coi...đã....
Chưa để nó nói tiếp, Hương liền nói:
-Hay là một chầu lẩu nha!
Nhắc đến lẩu mắt nó sáng rực lên, nói:
-Cái này được! Okay vậy đi!
Bàn xong điều kiện, nó cúp máy rồi suy nghĩ xem làm cách nào để tiếp cận được với Hưng. Suy nghĩ mãi cuối cùng nó cũng nghĩ đến bà chị họ “đáng yêu” của nó và bắt tay vào công cuộc cưa Hưng “giùm” cho Hương.
Nó liền cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của chị nó trong danh bạ và nhấn gọi...từng tiếng chuông reo lên bên tai nó: ring...g...g...g
Cuối cùng Châu cũng bắt máy:
-Alô! Có chuyện gì gọi chị sớm vậy em yêu?
Nó hí hửng nói:
-Chị rãnh không? Qua nhà em đi em có chuyện muốn nói với chị nói trên điện thoại không tiện.
Châu cau mày rồi nói:
-Òm vậy tí chị qua bây giờ chị đang ăn sáng. Chờ chị một chút!
Nó cười rồi cúp máy...ngồi trong phòng cười một mình - nụ cười đắc ý vì đã hoàn thành được một phần của kế hoạch...
---Một tiếng sau tại nhà nó---
-Như ơi! Chị qua nè em!
Nó nghe tiếng gọi của Châu liền chạy xuống nhà rồi nằm tay Châu kéo lên phòng, khoá cửa lại...nó nói:
-Chị Châu! Em có chuyện muốn nhờ chị giúp...không biết chị đồng ý không?
Châu nói:
-Thì chuyện gì em phải nói cho chị nghe chị thấy được mới giúp chứ!
Nó ngập ngừng nói:
-Em...em...thích anh Hưng rồi...chị làm mai cho em được không?
Châu ngạc nhiên hỏi:
-Nói chị nghe lí do em thích nó?
Nó trả lời:
-Thì...thì...tại em thấy ảnh dễ thương, học giỏi...chỉ vậy thôi!
Nó nói xong và thầm nghĩ: “Hương à! Vì Hương đó nha Hương. Nếu như Hương có ơn với tui thì còn lâu mới hạ mình đi cưa trai!”. Nó vừa nghĩ xong cũng là lúc Châu lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này:
-Okay! Nhưng chị thấy em không phải mẫu người của Hưng. Hưng nó đòi hỏi cao về bạn gái của nó lắm! Nó thích những cô gái: giỏi giang, thông minh, xinh đẹp hoặc dễ thương, hợp tính, chững chạc,...mà em thì chỉ có: dễ thương, còn tính thì con nít, không giỏi mấy. Chị nghĩ em bỏ cuộc đi...
Thấy tình hình không ổn, nó nói:
-Nhưng chưa thử sao biết được chị? Bởi vậy em mới nhờ chị giúp em đó...
Châu chau mày không nói gì rồi nói:
-Chuyện tình cảm không ai có thể giúp ai được em ạ! Nếu như em có thể làm Hưng chú ý đến em thì chị sẽ chỉ em cách cưa nó.
Nó hỏi:
-Làm Hưng chú ý đến em ư?
Châu gật đầu nói tiếp:
-Ừm! Trước tiên em hãy xem nó có bạn gái chưa đã.
Nó gật đầu rồi nói tiếp:
-Okay chị!
---Tối---
Nó lướt Facebook và thấy Hưng đăng status: “Hello Vietnam! Tớ đã trở về”. Nó thấy vậy rồi đặt Hưng vào chế độ “Bạn thân” để “theo dõi” từng dòng status, từng tấm hình của Hưng cho dễ...nó chợt bật cười và nghĩ: “Như à! Mày đang làm cái trò này chỉ vì trả ơn cho Hương sao? Mày thật ngốc khi đã nhận lời của Hương...”. Thế là hằng ngày nó đều lên Facebook để theo dõi từng hoạt động của Hưng.
---Hai tuần sau---
Hưng đăng một tấm hình chụp chung với một cô gái cũng khá xinh và đăng những dòng status tình cảm...lúc ấy nó đã biết Hưng đã có bạn gái rồi nên gọi cho Hương bảo Hương bỏ cuộc đi...nhưng Hương lại không chịu còn nói một câu:”Như biết tính của tui mà! Cái gì Hương thích nhưng không thể có được thì Hương sẽ tìm mọi cách, dùng mọi thủ đoạn để có được...”.
Nó nghe xong liền cúp máy và tự trách bản thân:”tại sao mọi chuyện lại thành như thế này chứ? Mọi thứ đã đi quá xa, vượt qua tầm kiểm soát của mình rồi. Mình thật ngốc khi đã nhận lời giúp Hương...bây giờ làm sao mà quay đầu lại đây...hu hu thảm rồi!”.
Nó bèn tiếp tục theo dõi hoạt động của Hưng trên Facebook....rồi đến một hôm nó thấy Hưng đăng status:”Now you’re just somebody that I used to know” rồi thấy Hưng đổi ảnh bìa và ảnh đại diện chụp một mình chứ không phải chụp chung với cô gái đó nữa thì nó đã hiểu Hưng và cô ấy đã chia tay. Nó liền gọi cho Châu, Châu bắt máy:
-Chị ơi! Anh Hưng vừa chia tay đúng không chị?
Châu trả lời:
-Hình như và vậy đó! Mà nó chia tay rồi em có cơ hội rồi! Em hãy nhắn tin hỏi thăm nó, tâm sự với nó đi nó sẽ cảm động cho coi. Con trai ai cũng vậy lúc mới chia tay mà có người ở bên tâm sự, an ủi là nó cảm động sẽ nghĩ lại mà theo đuổi em thôi!
Nó thấy vậy ngẫm nghĩ xem nên nói gì với Hưng...
|
Chương 20: Kế hoạch bắt đầu!
---8 giờ tối (thứ bảy)---
Nó bắt đầu tiến hành kế hoạch cưa đổ Hưng giùm cho con bạn của nó...Việc đầu tiên, nó nhắn tin với Hưng.
-Hello anh!
-Ukm! Hi em! Em khoẻ không?
-Vâng! Em khoẻ hì hì. À anh đi chơi không?
-Đi đâu em?
-Đi...đi ăn chè.
-Ngay bây giờ hả em?
-Dạ đúng rồi! Mà không biết anh có rãnh không?
-Thứ ba tuần sau được không em? Tại hôm qua anh đi chơi về trễ hôm nay về trễ nữa là dọn đồ ra khỏi nhà luôn đó em!
-Ukm! Cũng được anh.
Cùng lúc đó nó thấy Hưng đăng status “Bảo đảm khi tốt nghiệp ra trường rồi mình sẽ đi chơi đến sáng luôn, bực bội...!”. Nó đọc xong status của Hưng vội nhắn tin hỏi Hưng:
-Anh...đang có chuyện không vui hả?
-Ukm!
-Em cũng vậy!
-Em có chuyện gì không vui?
-Hay là vầy đi hai anh em mình sẽ chia sẻ cho nhau những việc mà làm cả hai không vui rồi cùng nhau đưa ra lời khuyên cho đối phương nha!
-Ukm vậy cũng được!
-Bây giờ anh nói trước đi. Anh có chuyện gì không vui?
-Chuyện là vầy: anh đi chơi về khuya nên bị mẹ cấm không cho đi nữa!
-Anh đi với ai? Bạn hay gia đình?
-Dĩ nhiên là gia đình rồi em! Anh mà đi với bạn mà về khuya là chuẩn bị cuốn gối ra khỏi nhà luôn đó em ha ha! Còn em?
-À...ùm thì mẹ em nhìn vẻ bề ngoài đánh giá bạn của em rồi cấm em không được chơi với nó nữa! (thật ra nó bịa chứ làm gì có chuyện đó)
-Thì em nói mẹ em là: Mẹ đừng đánh giá bạn con qua vẻ bề ngoài nữa!
-Ùm em nói rồi, mẹ chỉ im lặng. Còn chuyện của anh là vì mẹ anh lo cho anh nên đừng giận mẹ làm gì.
-Nhưng anh lớn rồi...
-Đối với mẹ anh mãi là con nít. Làm lành với mẹ anh đi...
-Em nghĩ sao vậy? Anh với mẹ nói chuyện chưa được hai câu là cãi nhau rồi!
-Tại anh nóng tính, hấp tấp quá đó! Con trai là “người tình kiếp trước” của mẹ nên chắc chắn mẹ không giận anh lâu đâu!
-Gì vậy em! Cũng có vụ đó nữa hả? Ha ha
-Có chứ sao không nè! Hì hì
Cuộc nói chuyện cũng khá vui vẻ. Thế là nó với Hưng ngày nào cũng nhắn tin đến khuya, Hưng hay nhắn tin hỏi thăm nó, quan tâm nó và cách nhắn tin rất tình cảm không như lúc Hưng còn ở Mĩ toàn là nó nhắn trước.
Không hiểu sao nó có cảm giác vui vui, cái cảm giác này lạ lắm chưa từng có bao giờ...đôi lúc nó thầm nghĩ:”Nó có tình cảm với Hưng rồi sao?” nhưng rồi ý nghĩ đó lại biến mất vì nó lại đưa ra câu trả lời “tạm thời”:“Không thể được!
Vì Hương nhờ nó có nghĩa là Hương cũng thích Hưng...nó không thể cướp đi người mà bạn mình thích được. Vả lại nó chỉ muốn cho Hưng một bài học vì khi Hưng còn ở Mĩ đã đắc tội với nó kia mà...đây là cơ hội tốt cho nó trả đũa mà...”.
Từng ngày từng ngày trôi qua...cuối cùng cũng đến thứ ba...cái ngày mà nó và Hưng sẽ gặp nhau lần đầu. Nó trang bị thật chu đáo từ quần áo đến mái tóc,...nó chạy xe đạp đến chỗ hẹn trước 30 phút để đi dạo lòng vòng và nghĩ đến vẻ mặt của Hưng khi gặp nó chắc bất ngờ lắm vì nó ngoài đời khác với trong hình (trong hình trắng như tuyết còn ngoài đời chỉ trắng được 40% thôi) nó rất e ngại về điều này nhưng chờ lâu quá nó nhìn đồng hồ đã hơn 10 phút rồi mà không thấy Hưng nó bèn nhắn tin:
-Anh đến chưa?
2 phút sau Hưng trả lời:
-Anh đang chạy xe.
Nó thấy tin của Hưng trả lời ngay:
-Em đang ở quán Angel Coffee...
4 phút sau Hưng trả lời:
-Anh đang ở Quận 7. Mình hẹn bữa khác em nha! Tại em của anh ở Mĩ mới về chơi nên anh dẫn nó đi Quận 7 chơi...xin lỗi em nha!
Nó đọc xong tin nhắn mà không thể không thắc mắc:” Đang chạy xe mà cách 2 phút nhắn một tin? Đã hẹn với mình trước mà lại đi với em không nói mình trước” nhưng rồi nó nhắn lại:
-Em anh mấy tuổi? Đi chung luôn đi.
Hưng trả lời:
-Em của anh cũng lớn rồi. Nhỏ hơn anh một tuổi.
-Vậy đi chung cũng đ ược xem như quen được bạn mới!
-À...ùm...con trai không à! Với lại anh đang ở Quận 7...về chắc không kịp.
Đến lúc này nó hiểu rồi. Chắc Hưng chưa chuẩn bị tâm lí để gặp nó...nó lặng lẽ bước ra khỏi quán. Cùng lúc đó trời mưa...mưa như trút hết nỗi buồn của nó, nó không thể ngờ là có một ngày nó lại ngốc nghếch tin một người lạ và rồi kết quả nó nhận lại là gì? Chỉ là sự chờ đợi, chỉ là sự buồn bã,...nó trách bản thân nó vì sao lại ngốc như vậy và vì sao tin người như vậy?
Lê bước chân nặng trĩu chất đầy những dòng tâm trạng buồn hoà vào những hạt mưa cũng nặng hạt không kém gì nó.
Tít...tít...tiếng tin nhắn vang lên làm nó trở lại với hiện thực. Nó tìm chỗ trú mưa mặc dù đã ướt gần hết người rồi từ từ mở tin nhắn ra. Ngạc nhin chưa? Là tin của Hưng, nó cười nửa miệng - thái độ bất cần rồi đọc tin:
-Em về nhà chưa?
-Chưa! Đang dầm mưa.
-Em không mang áo mưa hả?
-Không!
-Tại sao không mang? Dặn rồi mà vẫn quên là sao?
Lúc này, nó rất tức định trả lời:”Anh có quyền gì mà trách em?” nhưng rồi nó không nhắn như vậy, nó nhắn lại:
-Tại không thích mang.
Nhắn xong, nó gọi cho Châu - chị gái của nó, nó kể cho Châu nghe hết tất cả để Châu biết tại sao nó hẹn Châu ra gấp đến như vậy. Nghe xong câu chuyện, Châu tức quá nên buộc miệng nói:
-À ha! Dám cho em gái của chị leo cây hả! Ăn gan trời đây mà! Đợi đó, chị gặp nó ở đâu chị sẽ đánh cho nó một trận.
Nó thích thú vì có đồng minh nên hí hửng nói:
-Đúng rồi! Chị phải giải quyết hắn cho em!
Rồi hai chị em dẫn nhau đi chơi bowling đỡ buồn. Vừa ngồi xuống ghế chuẩn bị lăn quả blowling đầu tiên thì Hưng lại nhắn:
-Em về chưa? Đang làm gì vậy?
- Đang đi chơi vui lắm không rãnh để nhắn tin.
-??? Em đang ở đâu? Anh đến được không?
- Đang ở Quận 3.
-Sao xa vậy?
-Ukm! Nếu có lòng thì anh đến.
-Anh lỡ về nhà rồi! Thôi hẹn em bữa khác nha!
-Uk! Bye anh!
-Bye em.
Nó cảm thấy có gì đó rất hụt hẫng và cảm thấy giận lắm. Tại sao Hưng lại đối xử với nó như vậy? Có hẹn với nó trước mà sao lại thất hứa? Rồi còn hỏi nó đang ở đâu và nó cứ ngỡ là Hưng sẽ đến nhưng không ngờ Hưng chỉ hỏi để mang tiếng là “đã hỏi thăm” xem như “đã hoàn thành” trách nhiệm của mình và cũng xem như lời hỏi thăm đó thay thế được lời xin lỗi của Hưng gửi đến nó rồi.
Nó trách, không phải nó trách Hưng mà trách nó quá ngốc vì đã nhận lời làm việc này và quá ngốc khi đặt hết niềm tin của nó vào Hưng. Nhưng rồi nó nghĩ lại:”Mày đang cưa đổ Hưng dùm bạn mày mà! Thực tế mày đâu thích người ta nên lấy quyền gì mà giận người ta chứ? Mày đúng là ngốc thật!”.
|
Chương 21: Cuộc Hẹn Thứ Hai
ó mở Messenger lên thì thấy Hưng nhắn tin cho nó:
Hưng: Nếu được thì mình hẹn lại vào chủ nhật em nhé!
Nó: Chủ nhật em bận việc rồi anh à!
Hưng: Vậy thứ mấy em rãnh?
Nó: Em cũng không biết nữa!
Hưng: Vậy khi nào em rãnh em nhắn cho anh, anh sẽ có mặt liền!
Nó: Ùm!
----Thứ sáu----
Nó mở điện thoại và nhắn tin cho Hưng
Nó: hôm nay em rãnh. 1 giờ chiều mình gặp nhau ở chỗ cũ nha!
Một lát sau Hưng nhắn lại: Ok em!
Thế là nó gọi cho Châu nhờ Châu sửa soạn giúp nó. Vừa gọi không lâu Châu qua tới và nở một nụ cười ranh ma. Nó hỏi:
-Chị bị gì vậy?
Châu ngừng cười và nói:
-Hôm bữa nhớ nói hung hổ lắm mà? Sao giờ hí hửng quá vậy?
Nó như bị trúng tim đen nên ấp a ấp úng hỏi lại:
-Hùng hổ gì chị?
Châu trêu nó:
-Hôm bữa ai bảo với chị là:”Em mà gặp ông Hưng ở đâu em đánh ở đó” rồi còn cái gì mà “chị nhớ trả thù giúp em,…” sao bây giờ hí hửng đi gặp người ta vậy?
Nó nghe xong gượng cười hề hề và nói:
-Thì bữa đó giận nên nói vậy thôi!
Nói xong nó ngẫm nghĩ lại lời của Châu nói lúc nãy và tự hỏi “không lẽ mình thích hắn ta?” nhưng nó lại tự trấn an mình rằng “không phải! Mình chỉ cưa giúp bạn mình thôi mà! Vả lại mình không phải loại người hay cướp người yêu của bạn!”
Ngay lúc đó Châu lên tiếng làm đứt nhưng dòng suy nghĩ lung tung mà chính nó cũng không biết câu trả lời của nó:
-Em định làm kiểu tóc gì?
-Em không biết nên mới nhờ chị giúp mà chị là hỏi ngược lại em…
-Vậy thì chị làm tóc kiểu chị mới nghiên cứu nha! Hy vọng là thành công hè hè!
Nó thấy không an tâm vì nếu Châu làm kiểu mới đó không thành công phải tháo ra làm lại thì rất mất thời gian. Nó biết tính Châu rất kĩ nên sơ xuất gì là làm lại hết. Nó hỏi:
-Chị có chắc là thành công không? Hay là để không tốn thời gian chị làm kiểu cũ cũng được mà!
Châu cau mày nói:
-Mày làm gì gấp vậy? Hẹn với nó thôi có cần quan trọng vậy không? Để yên tao làm không thôi xấu ráng chịu!
Nó mới im lặng để Châu tập trung làm tóc và chọn quần áo cho nó. Khi tác phẩm hoàn thành Châu hú lên:
-Yeah! Model quá xinh! Bảo đảm Hưng nó thấy nó lé mắt luôn ha ha!
Nó thì mỉm cười nhưng trong long rất lo lắng không biết một chút nữa nên nói gì với Hưng…
---1 giờ chiều---
Nó đã có mặt trước 5 phút để gửi xe và đi lòng vòng cho thoáng thì từ xa Hưng chạy đến. Nó vừa thấy bóng của Hưng, hai má đỏ ửng lên nên nó vội chạy lên tầng một và đứng chờ. Hưng vào đến quán nhưng không thấy nó nên kêu nước uống trước, trong lúc đợi nhân viên mang nước ra nó nhắn tin với Hưng
Nó: Em đang ở tầng một. Anh lên đi!
Hưng: Sao em bảo ở tầng trệt?
Nó: Tầng trệt đông quá nên em lên tầng trên.
Hưng: Oh vậy đợi anh một lát! Anh lỡ kêu nước rồi phải chờ nhân viên mang ra.
Nó: Okay anh!
Chờ trên tầng một 10 phút mà tay nó đổ rất nhiều mồ hôi. Đang loay hoay không biết làm sao thì nó nhìn thấy một dáng người to cao mặc áo thun trắng quần Jeans đơn giản nhưng lại trông rất đẹp.
Ngay lúc đó hai mắt vô tình chạm nhau, tim nó đập loạn xạ rồi Hưng cười với nó một nụ cười làm nó ngây ngất. Hưng đứng trước mặt nó và hỏi:
-Em tới lâu chưa?
Nó bối rối trả lời:
-Dạ cũng không lâu mấy hì!
Hưng nói tiếp:
-Hôm nay anh tranh thủ chỉ được 15 phút thôi vì một chút anh phải về chở bà anh ra sân bay đi Đà Nẵng du lịch.
Nó nghe xong thấy có chút hụt hẫng nhưng cũng mỉm cười cho qua chuyện. Rồi nó lấy tai phone ra nghe nhạc nên mọi lời nói của Hưng sau đó nó không nghe rõ lắm chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
15 phút cũng đã đến, bây giờ nó phải về còn Hưng thì mãi mê chơi games đua xe nên nó lại gần nói với Hưng:
-Em có việc gấp phải về! Anh ở lại chơi rồi lát về sau nhé!
Hưng cười rồi nói:
-Ùm! Bye em!
Nó chạy thật nhanh và bước vào thang máy vì nó sợ. Nó sợ nếu nó ở lại thì người về trước là Hưng sẽ làm nó thấy hụt hẫng nên nó mới về trước để cái cảm giác hụt hẫng đó không xảy đến.
Nhìn bóng nó khuất dần sau hàng người đông đúc Hưng nở một nụ cười nhẹ vì anh cảm thấy có gì đó không được vui.
Về đến nhà nó mở điện thoại ra và gọi cho Hương:
-Alô! Hương hả? – nó hỏi
-Ừa tui nè ! Có gì không bà?
-Hôm nay tui mới đi gặp mặt Hưng xong!
Hương nghe vậy liền hỏi tới tấp:
-Vậy hả? Ổng ngoài đời thế nào? Đẹp hơn trong hình đúng không?
-Bà hỏi từ từ để tui trả lời đã! Chưa gì đã hấp tấp rồi.
Hương cười hề hề rồi hỏi từng câu một:
-Anh Hưng ngoài đời thế nào? Đẹp hơn hay xấu hơn?
-Ảnh cũng được. Nói chuyện dễ thương. – nó nói vậy chứ có biết Hưng nói chuyện dễ thương chỗ nào đâu. Vì lúc Hưng nói nó bận nghe nhạc rồi nên trả lời đại với Hương vậy thôi.
Hương nghe xong trách nó:
-Ai mày cũng bảo được là sao? Đẹp thì nói đẹp xấu thì nói xấu chứ nói chung chung như vậy ai hiểu cho được!
Nó nói:
-Thì tùy mỗi người. Theo mày ảnh dễ thương nhưng theo tao ảnh bình thường!
Nói rồi nó cúp máy rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Hưng:”Anh có hụt hẫng không?”
Hưng nhắn lại:”Hụt hẫng gì em?”
Nó ngại ngùng nhắn lại:”Thì…em khác ở trong hình! Trong hình xinh hơn ở ngoài đúng không?”
Hưng nhắn:”Cũng như nhau mà em! Với lại anh không quan trọng hóa ngoại hình đâu nên em yên tâm haha”
Nó xem xong trong long cảm thấy vui vui nhưng cũng lo vì lỡ Hưng nói xạo thì sao?
Sau đó mấy ngày nó chờ hoài không thấy Hưng nhắn tin cho nó như lúc chưa gặp mặt, trong lòng nó thấy khó chịu và trống vắng một thứ gì đó nên nó chủ động nhắn cho Hưng trước:”Anh ngủ dậy chưa?”
30 phút sau Hưng mới nhắn lại:”Anh dậy rồi, ăn sáng rồi và đang đi chơi với bạn!”
Nó đọc xong tin nhắn nó thấy có gì đó khó chịu giống như nó đang hỏi cung tội phạm vậy. Nó không nhắn nữa vì sợ phiền và gọi cho Châu:
-Alô! Chị nghe! – Châu bắt máy.
Nó ấp úng nói:
-Chị qua nhà em đi! Em có chuyện muốn kể chị nghe.
---15 phút sau---
Ding dong…tiếng chuông cửa vang lên, nó biết là Châu đã đến nên vội chạy xuống nhà mở cửa cho Châu. Sau đó, nó kể hết mọi chuyện xảy ra giữa nó và Hưng mấy ngày nay. Nó nhờ Châu tư vấn xem tại sao Hưng không chủ động nhắn tin cho nó như trước nữa? Tại sao Hưng trả lời tin nhắn của nó lâu đến vậy?,…
Châu nghe xong câu chuyện nên im lặng và một lát sau mới nói:
-Chắc tại nó thấy em còn nhỏ hoặc nó thấy em không phải mẫu người yêu của nó,…
Lời của Châu nói làm nước mắt nó chợt rơi lúc nào không biết. Nó biết là nó không xứng với Hưng nhưng nó cưa Hưng cho bạn nó nếu cưa không được thì biết nói sao với Hương đây! Nó chỉ trách bản thân và bắt đầu hối hận tại sao lại nhận lời Hương chứ! Để rồi nó phải khổ sở thế này đây!
Nó bất lực gọi cho Hương:
-Alô! – Hương bắt máy.
-Tui nè! À…ùm…tôi có chuyện muốn thông báo với bà…
Hương tò mò hỏi:
-Chuyện gì vậy?
-Thì…thì tui thất bại rồi!
Lúc này Hương cũng rất buồn nhưng vội cười trấn an bản than và hỏi nó:
-Bà đùa tui phải không? Không phải sự thật đúng không?
Nó trả lời:
-Tui…nói thật đó!
-Chờ tui một tí tui qua nhà bà!
Hương cúp máy và chỉ trong vòng 10 phút Hương có mặt tại nhà nó. Hương nhấn chuông thì nó ra mở cửa rồi mời Hương vào nhà chơi để nó lấy nước cho Hương uống.
Nó đi xuống lầu rồi Hương vội lấy điện thoại nó và nhắn tin cho Hưng:
-Em có chuyện muốn nói với anh!
Hưng nhắn lại:
-Em nói đi!
-Em thích anh! Lâu lắm rồi nhưng không dám nói!
Hưng ngạc nhiên hỏi:
-Chúng ta chỉ vừa gặp lần đầu mà em nói thích anh là sao? Em giỡn đó hả?
Hương nhắn lại:
-Em gặp anh ở ngoài nhiều rồi nhưng chỉ từ xa…
Hưng rất sốc nhắn:
-Nhưng anh thấy chúng ta không hợp và cũng không thể!
Hương cố chấp nhắn lại:
-Tại sao lại không? Anh muốn một người chững chạc em sẽ thay đổi thành người chững chạc, anh muốn người học tốt em cũng học tốt,…
Hưng bắt đầu cáu:
-Tình cảm không thể ép người khác được em à! Anh không thích em dù em ép anh thì anh cũng không thể thích em! Chúng ta chỉ làm bạn mà thôi em nha!
Lúc này Hương ức lắm nhưng bản tính cố chấp và kiêu ngạo nên Hương không cho phép bất cứ một chàng trai nào được quyền từ chối Hương cả nhưng anh là người đầu tiên từ chối. Và rồi Hương nhắn tiếp:
-Nhưng em lỡ thích anh mất rồi…!
Hưng bất lực nhắn:
-Vậy thì làm em thất vọng rồi! Chào thân ái và quyết thắng!
Nhắn xong Hưng offline và chặn luôn nick của nó vì Hưng cứ nghĩ là nó. Hương để điện thoại lại chỗ cũ và ngồi xuống ghế, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng xa xa nào đó ở phía ngoài cửa sổ mà chính Hương cũng không biết là gì.
Nó mở cửa phòng ra đem hai ly nước ép trái cây đặt lên bàn và nói:
-Sẵn dịp nhà có trái cây tui ép bà uống thử không biết có ngon không hihi!
Hương cười nhạt nói:
-Được bà ép nước trái cây cho uống là hạnh phúc của tui rồi!
Cả hai nói chuyện cũng khá lâu rồi Hương ra về. Nó tiễn Hương ra cổng sau đó đi vào phòng lấy điện thoại lên định nhắn tin cho Hưng nhưng tìm mãi không thấy nick của Hưng nữa!
Nó nghĩ điện thoại nó có vấn đề nên mới vào tin nhắn định nhắn cho Hưng thì những dòng tin mà Hưng với Hương nhắn đập vào mắt nó. Nó đau, phải nó hụt hẫng nữa! Nước mắt rơi trong vô thức…và không biết làm sao. Nó định kể cho Châu nghe nhưng lại thôi!
Cứ thế ngày qua ngày nỗi nhớ Hưng tràn về trong tâm trí nó. Nó chịu không được nên gọi và kể hết cho Châu nghe rồi Châu lên mạng hỏi Hưng:
-Ông chặn nick em tui rồi hả?
Hưng nói:
-Ùm! Xin lỗi nhưng tui chỉ muốn em ấy quên tui thôi!
Châu nói:
-Không sao! Ông làm vậy cũng đúng vì nó còn lo học nữa! Tui hiểu mà!
-Ùm! Cám ơn bà nhiều! Bà khuyên em bà giúp tui nhé!
Châu nói:
-Okay!
Nó đọc tin Châu nhắn với Hưng mà lòng hụt hẫng…nó chỉ biết im lặng và cho qua với hy vọng Hương sẽ không trách nó và nó cũng đỡ buồn hơn khi đối diện với cảnh Hưng – người nó thích thầm và Hương yêu nhau.
|
Chương 22: Dạy dỗ!
Tâm trạng của nó sau cuộc chia tay với Hưng hiện giờ đã trở lại bình thường. Phúc cũng đã giải quyết xong việc của Dịp Linh Hân - bạn gái cũ của Phúc. Dù là giải quyết xong nhưng cô ả vẫn chứng nào tật đó, vẫn ghen tuông kì lạ, vẫn ghét nó nhưng không dám làm gì nó vì ả sợ Phúc sẽ "dạy dỗ" ả như hôm đó.
---Quay về lại hôm Phúc "dạy dỗ" Hân nhé---
Sau khi nghe Chi chỉ kế: "Dạy Hân một bài học" thì Phúc thực hiện ngay lập tức. Đầu tiên Phúc cho người điều tra xem cô ả đang "bắt" bao nhiêu con cá. Tiếng của một người đàn ông vang lên:
-Thưa cậu chủ! Tài liệu cậu cần có rồi ạ!
Phúc đưa tay cầm phong bì thư đó và hiệu cho người vệ sĩ lui đi, khóe môi nhoẻn miệng cười và mở bìa thư ra xem. Phúc chẳng ngạc nhiên gì mấy khi thấy những tấm hình từ người thám tử anh thuê chụp được, tất cả là mười người mà Hân đang quen cùng một lúc. Đằng sau những tấm hình là thông tin của những người "xui xẻo" và lịch hẹn với Hân.
Phúc cười, nghĩ:"Ghê thật! Cô ta quả thật cao tay, một lúc bắt mười con cá. Lần này tôi xem cô còn lấy quyền tự cho mình là thân phận cao quý nên có thể bắt nạt những người bên cạnh tôi trong khi lịch sử của cô toàn những vết đen."
Phúc nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi cho Chi:
-Alô! Chi hả?
-Ừa! Tui nè có việc gì hả?
Phúc giọng hớn hở:
-Chuyện bà nhờ tui điều tra đã có rồi! Bước tiếp theo là gì?
-Lẹ quá vậy! Đúng là nhà giàu làm việc có khác ha ha!
Phúc nhăn mặt:
-Thôi đừng chọc tui nữa! Nói cho tui biết bước tiếp theo là gì đi.
Chi ngừng cười và nói:
-Bước tiếp theo là hẹn những chàng bị cô ta thả lưới câu được đến một quán nước. Rồi ông gọi cho cô ả ra một quán nước ấy nhưng nhớ bảo bọn họ đeo kính hay gì đấy đừng để ả phát hiện! Sau đó ông nói về chuyện giữa ông và cô ta, ông hỏi cô ta còn yêu cô không,...đợi cô ta cắn câu rồi thì tự nhiên những anh chàng kia sẽ xử lí cô ta giúp ông!
Phúc nghe xong nói:
-Cảm ơn bà nha! Tui làm liền.
Nói rồi Phúc cúp máy và thực hiện. Quả nhiên theo lời Chi nói, cô ả bị dính bẫy và tất cả anh chàng bị nạn đều tra tấn cô ta một cách không thương tiếc. Các anh chàng ấy cho biết cô ta là kẻ đào mỏ,...và bắt cô ả trả lại hết những số tiền cô ta "đào" được cho việc mua sắm,...
Kể từ ngày hôm đó, ả ta tức lắm nhưng không dám đụng gì đến nó cả. Nhìn nó thân với Phúc mắt cô ả đỏ ngầu vì cho rằng nó dám cướp đi tất cả của cô. Cô thề với lòng thù này sẽ trả!
|
Chương 23: Du học!?!
Hôm nay là chủ nhật, trời đẹp khiến nó rất muốn hẹn hai đứa bạn nhí nhố của nó đi lòng vòng. Vừa định nhấc máy gọi Chi và Thắng thì giọng mẹ nó từ dưới nhà vọng lên:
-Như à! Dậy chưa con?!
Nó trả lời lại:
-Vâng! Con dậy rồi! Có chuyện gì hả mẹ?
Mẹ nó nói lớn:
-Con xuống nhà đi! Mẹ có việc muốn nói cho con biết.
Nó nghe vậy liền xuống nhà, ngồi đối diện mẹ nó và hỏi:
-Có chuyện gì gấp vậy mẹ?
Mẹ nó ôn tồn trả lời:
-Con hãy chuẩn bị tinh thần đi du học nhé! Mọi thứ mẹ đã chuẩn bị xong rồi. Hai tuần nữa con sẽ xuất phát, học bạ của con tuần sau mẹ sẽ đến trường làm việc với nhà trường.
Nó ngạc nhiên và không tin vào tai mình, nó lắp bắp hỏi:
-Hả! Du học!?! Sao lại gấp vậy mẹ? Sao con không biết vì vậy?
Mẹ nó nói:
-Vì bác con ở bên đấy cứ mong con qua nên mẹ cho con qua sớm với bác!
Nó ngậm ngùi không nói gì rồi lên phòng gọi cho Chi:
-Alô - Chi bắt máy.
Nó nói với giọng buồn bã:
-Bà với Thắng hôm nay rãnh không? Tui muốn đi chơi với hai người.
Chi thấy lạ nên hỏi:
-Có chuyện gì hả?
Nó nói:
-Không phải có chuyện gì mà là chuyện rất quan trọng và rất gấp!
Chi nói:
-Ok! Chờ tui gọi cho Thắng!
Rồi cả hai cúp máy, nó cũng sửa soạn rồi ngồi thừ ra chờ điện thoại của Chi.
Reng...reng - từng tiếng chuông điện thoại vang lên như hối thúc người nghe, nó bừng tỉnh khỏi đống hỗn độn trong đầu và bắt máy:
-Alô!
Chi nói:
-Chỗ cũ nhé! Tụi tui đến rồi!
Nó trả lời:
-Ùm! Chờ tui một lát.
Nó chạy xuống nhà và dắt xe đạp ra không quên để lại lời nhắn cho mẹ của nó:
-Con đi với Chi nha! Tạm biệt mẹ.
Nói rồi nó chạy thật nhanh và mất hút, vì nó sợ. Nó cũng không biết mình sợ gì nữa!
---Khu vui chơi---
Chi và Thắng đã có mặt từ lâu, trong lúc đứng đợi nó cả hai cùng đoán mò xem tại sao nó lại gọi ra gấp như thế nhưng rồi cũng không biết được nguyện do là gì. Rốt cuộc nó cũng tới, thở hồng hộc nó nói:
-Tui...tui sắp đi du học!
Chi và Thắng há hốc "mồm chữ o, mắt chữ a" đồng thanh hỏi:
-Hả? Thật á? Khi nào đi?
Nó nói:
-Hai tuần nữa! Tuần sau mẹ tui rút học bạ cho tui rồi hic!
Chi ôm nó nói:
-Sao gấp vậy? Tụi mình chưa đi đâu chơi cho đã mà!
Thắng thì bình tĩnh, chạy lại vỗ vai nó và Chi nói:
-Trời ạ! Nó đi du học chứ có ở bên đó luôn đâu! Nó vẫn có thể gọi về cho tui với bà được mà.
Chi gật gù nhìn Thắng:
-Cũng đúng nhưng mà tui muốn gặp nó bằng da bằng thịt ở ngoài chứ không muốn nhìn trên cái màn hình nhỏ xíu hic!
Cả ba tâm trạng hỗn độn nhìn nhau thở dài. Lúc này nó mới nói:
-Mấy người yên tâm đi! Tui đi học chứ có đi qua đó lấy chồng luôn đâu mà sợ. Tui sẽ tranh thủ mỗi mùa hè là về thăm mấy người mà hi~
Rồi cả ba lấy lại trạng thái bình tĩnh và bước vò công viên trò chơi. Nó đâu biết rằng lần đi du học này sẽ có nhiều bất ngờ đang chờ nó ở phía trước...(phần sau sẽ thú vị lắm nhé! Mọi người đừng bỏ lỡ hihi)
|