Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo
|
|
Chương 10: Trouble!
Buổi sáng, những giọt sương long lanh còn đọng trên những chiếc lá! Nó tung tăng bước đến trường như thường ngày. Nhưng nó không biết rằng “hôm nay có rất nhiều điều thú vị đang chờ nó ở trong trường”.
Vừa bước vào cổng, mắt nó đã bị một người làm thu hút tầm nhìn và nó để ý xung quanh người lạ mặt đó là những cô nàng xinh đẹp bao vây lấy anh ta có người thì nhìn chằm chằm vào anh ta, có người tuy không lại gần nhưng miệng cứ tấm tắc khen: “Ôi! Sao anh ấy đẹp trai thế nhỉ?”
Nó nghe mà choáng và thầm nghĩ: “haiz! Anh ta có gì mà đẹp chứ? Chỉ mỗi cái cao, trắng, gương mặt không đến nỗi tệ thôi! Có cần làm quá vậy không trời?”
Cắt đi dòng suy nghĩ nó bước lại chỗ đám bạn loi choi của nó đang đùa giỡn! Trên đường đi đến chỗ Chi và Thắng nó lỡ đụng phải anh chàng lạ mặt mà được tất cả bọn con gái trầm trồ khen, nó nói:
-Xin lỗi! Anh có sao không?
Anh chàng lạ mặt kia đáp trả:
-À! Anh không sao!
Nó nghe vậy thì vội nói:
-Ừm! Anh không sao thì tốt rồi! Em đi trước! Tạm biệt anh!
Nói rồi nó lách người đi qua anh chàng lạ mặt đó và bỏ lại sau lung tất cả những ánh mắt hình viên đạn cùng với những lời bàn tán của mọi người về nó, nào là:
-Hứ! Con bé đó giả bộ đụng vào prince rồi xem như không có gì!
Có tiếng người khác lại nói:
-Nhỏ đó đáng ghét thật! Không biết prince có sao không nữa!
Thêm tiếng một người khác chen vào:
-Muốn tạo ấn tượng với prince đây mà!
Và bla…bla…bla
Nó vừa nghe mà khẽ cười, nó nghĩ: “gì chứ! Dám nói mình như vậy à! Sao không giỏi mà đặt mình vào trường hợp của người ta đi rồi hãy nói! Đúng là không biết trái phải ra sao mà cứ thích phán xét người khác haizz!”
Còn về phần anh chàng prince gì đó thì cứ đứng nhìn nó chăm chú không dời mắt!
---Giới thiệu nhân vật prince---
(Họ và tên: Đỗ Khánh Khoa, là cụ học sinh trường nó và đang làm nhân viên ngân hàng. Ba anh ta là một giáo sư của trường Đại Học Koximi nổi tiếng, còn mẹ anh ta là một y tá tài ba. Nhân dịp ngày đầu tiên đi làm anh ta về trường cũ của mình để thăm thầy, cô cũ và tình cờ gặp nó!)
Còn nó vừa bước đến chỗ của Thắng và Chi thì tình cờ đọc được dòng chữ trên cuốn sách của Chi đang đọc:
^♥^ Có những điều chưa cần nói, Thiên Bình đã hiểu...
Thiên Bình có thể dễ dàng hiểu và chạm tới tâm hồn của một ai đó. Nhưng gần như không có ai hiểu trọn vẹn được Bình Nhi
- Có phải vì thế mà Thiên Bình luôn cảm thấy đơn côi?
- Có phải vì nhìn thấy được nhiều hơn tất thảy những gì " ai đó" dấu, nên Thiên Bình thấy thế giới ngoài kia toàn là giả dối, đáng sợ...
Đừng nghĩ là Thiên Bình không biết, chỉ là đang Im Lặng thôi!
- Ai bảo Trái tim Thiên Bình nhạy cảm và tinh tế quá!
Để rồi phải một mình chịu đựng tất cả. Có những thứ chôn vùi sâu thành bí mật, có những nỗi đau khắc lâu tới tê tái dại lòng.
- Ai bảo Thiên Bình là gió Thu đa sầu, đa cảm
Nó cảm thấy rất đúng và rất giống nó vậy! Dạo này trong nó có rất nhiều thứ bề bộn chưa giải quyết hết vì vậy nó không bao giờ có thời gian rãnh mà luôn phải dành thời gian để giải quyết những công việc đó!
Nó cần một ngọn gió để xua tan đi bao mệt mỏi, buồn bực trong lòng nhưng trong nó ngộ nhận một điều rằng: "Vì gió cả đời sẽ mãi là 1 ngọn gió thôi. Biến động vô bờ, mặt hồ sóng gợn lúc yên lúc nổi. Tâm hồn bất an, cất bước lang thang như tản băng tan chu du giữa lòng đại dương mà không thể biết, đến khi nào mình sẽ tan. Ngày sẽ tàn và tâm mình bình thản."
Chính vì vậy mà nó không có mơ ước cao như bao cô gái khác! Nó chỉ muốn được làm gió để đi phiêu lưu nhiều nơi, được làm biển để có thể tạo ra sự bình yên cho mọi người!
*Tiếng trống báo hiệu giờ vào học làm nó thoát khỏi những suy ngĩ vẩn vơ và trở về với thực tại. Nó bắt đầu vào tiết học đầu tiên và cũng là tiết học bất ngờ nhất đối với cả lớp không trừ nó…
Nó vừa bước vào chỗ ngồi thì đã nghe tiếng lớp trưởng Hoàng Phúc la to:
-Trời ơi! Coi kìa mọi người ơi…!
Cả lớp ai cũng nhìn theo hướng tay Hoàng Phúc chỉ mà không thấy gì bèn hỏi:
-Ủa! Lớp trưởng chỉ gì ngoài đó vậy?
Một người khác lại nói:
-Ờ! Có thấy gì đâu!!!
Lúc này Phúc mới cười và nói:
-Thì tui chỉ cho vui thôi chứ có gì ngoài đó đâu! Tui đang test thử xem trình độ ông tám, bà tám lớp mình là bao nhiêu, ai dè cũng hơn nữa lớp hơi căng à nha!
Vì bị Phúc chọc quê nên cả lớp xúm lại khiêng Phúc ra trước cửa lớp và cho nằm đó rồi đóng cửa lại không cho Phúc vào! Còn về phần Phúc sau khi bị nhốt ở ngoài liền than vãn xin tha mạng và hứa đủ điều, làm đủ trò mà cũng không có tác dụng nên Phúc đành phải xử dụng cách cuối cùng đó là “Nam nhân kế”
Hoàng Phúc nhà ta phải dùng sắc đẹp của mình để nhờ những cô nàng xinh xắn lớp kế bên để xin hộ cho Phúc vào lớp! Những cô nàng đó cũng đồng ý giúp và thế là phương án dùng “nam nhân kế” đã thành công!
Năm tiết học trôi qua thật là lặng lẽ nhưng riêng về phần Phúc thì không tài nào học được. Vì phải đối đầu với những cặp mắt nảy lửa! Phúc thầm than thân trách phận: “Hic! Biết vậy không chơi dại đâu! Hu Hu.”
|
Chương 11: Việc Gì Đang Xảy Ra?
Ngày hôm sau, trên con đường đến trường nó đã bắt gặp một số học sinh cùng trường với nó đang tụm ba tụm bảy xù xì việc gì đó. Nó tò mò nhưng cũng không quan tâm lắm cho đến khi bước vào cổng trường…
Xì xào...xì xào…
Vừa bước vào trường nó đã nghe tiếng của đám con gái trong trường đang bàn tán về việc gì đó thì Chi và Thắng chạy lại, nói đứt quãng vì quá mệt:
-Như! Bà biết tin gì chưa?
Nó lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không biết thì Chi nói tiếp:
-Hôm nay, có cái anh gì đó đẹp trai lắm vào trường mình đó! Nói là muốn tìm người nào đó! Bởi vậy mấy đứa con gái trường mình mới tưởng tượng là anh đó tìm mấy nhỏ nên cứ mơ mộng tụ tập xù xì từ sang tới giờ!
Lúc này nó mới “À” một tiếng tỏ ý hiểu lí do tại sao sang nay có nhiều việc kì lạ đến như vậy! Nhưng mắt của nó thì vô thức nhìn vào nhân vật đã làm cho trường nó náo loạn lên thì trong vô thức nó thấy người này rất quen, hình như nó đã gặp ở đâu rồi nhưng lại không thể nhớ!
Trong lúc nó đang nhìn chăm chú và cố nhớ lại xem mình đã gặp ở đâu thì người đó bỗng nhiên đứng trước mặt nó và làm nó không khỏi bất ngờ. Là một Thiên Bình thì lắm lúc nó dù cứng cỏi như thế nào nhưng khi gặp tình huống bất ngờ thì nó cũng sẽ hoảng sợ như bao người khác! Giọng nó bỗng trở nên lắp bắp:
-A…an…anh là ai? Sao t…tự…tự nhiên đứng trước mặt em vậy?
Người đó bỗng nhiên cười và nói nhỏ với nó:
-Anh là người mà em nói nhìn anh giống người Hàn Quốc đó!
Lúc này nó mới từ từ nhớ lại…
Cách đây vài hôm, nó tình cờ gặp được một anh chàng đẹp trai ở trên một trang mạng xã hội vì tò mò nên nó gửi lời kết bạn, nhưng nó đợi đến hai ngày cũng không thấy anh này hồi âm lại. Lúc này, nó mới nhắn tin cho anh này và nói: “Mình làm bạn nha!” thì ngày lập tức anh ấy đồng ý kết bạn với nó. Nó thấy rất vui nhưng nó không dám inbox nói chuyện.
Nhưng trong đầu nó lại nghĩ: “Chưa thử nhắn tin sao mà biết người ta có trả lời hay không?” và rồi nó lấy hết can đảm nhắn tin chào hỏi người lạ mặt này:
“Em…chào anh! ”
Người này cũng trả lời lại:
“ùm…chào em”
Đến lúc này nó thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều! Nên nó quyết định hỏi người lạ mặt này một câu mà nó thắc mắc nhưng không biết người này có khó chịu khi xem câu hỏi của nó không, nó quyết định nhắn:
“Anh ơi! Anh là người Việt hả?”
Người lạ mặt mới ngạc nhiên và trả lời lại:
“Ừm! Chứ em nghĩ anh là người nước nào?”
Nó mới nói thẳng:
“Tại em thấy ảnh đại diện của anh đẹp giống sao Hàn Quốc quá nên hỏi hihi”
Chàng trai lạ mặt này mới cười và nhắn:
“Trời! Hàn Quốc gió đá”
Lúc này, nó thấy anh chàng này cũng vui vẻ và nó mạnh dạng nhắn tin tiếp:
“hihi! Anh mấy tuổi vậy?”
Chàng trai này cũng trả lời:
“Anh 19 còn em?”
Nó nói tiếp:
“Em 15! Hồi đó anh học trường nào vậy anh?”
Chàng này mới trả lời không do dự:
“Hồi đó anh học trường Quốc Tế KIE, còn em?”
Nó xem xong tin nhắn và há hốc mồm ra! Vì từ trước đến giờ ai lại không biết trường Quốc Tế KIE là một trường chất lượng dành cho giới thượng lưu đâu chứ!
Nó trả lời lại:
“À! Em học trường Angel Wings”
Người kia lại trả lời:
“Lúc trước trường anh cũng gần trường đó đấy!”
Và thế là nhiều nhiều câu chuyện được nó bày ra vô số để tám chuyện với anh chàng lạ mặt này…!
Kết thúc buổi nói chuyện! Nó thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn!
Tít…tít…
Tiếng chuông tin nhắn của nó lại vang lên, nó mở tin ra thì trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng vì không biết người gửi là ai và tại sao người này lại có số điện thoại của nó? Và bla…bla nó lại đọc thầm tin nhắn vào đầu mình: “Voi! Chúc ngủ ngon!”…….
Lúc này nó mới nhớ đến khuôn mặt của người đang đứng trước mặt nó và nhớ đến cái tin nhắn mà nó quyết tâm đi tìm ra người nhắn nhưng lại quên bén!
Nó mới bừng tỉnh khỏi đám suy nghĩ mông lung rồi cười nói:
-À! Chào anh! Anh là người hôm bữa nói chuyện với em phải không?
Người đó không nói gì, gật đầu rồi lấy một tờ giấy nhỏ nhét vào tay nó sau đó người này đi ra khỏi cổng trường trước bao nhiêu cặp mắt ngất ngây và ái mộ. Còn Chi và Thắng thì đã hiểu được một phần nhỏ của câu chuyện qua cuộc đối thoại trên!
|
Chương 12: Những Cảm Xúc Không Nên Có
Chiều hôm ấy, vừa tan học nó đi về nhà với một nét mặt không mấy là vui vẻ. Trên đường đi, nó nhớ đến những chuyện của nó và Ân lúc trước. Trong đầu nó bây giờ lại nghĩ đến những chuyện lúc trước và những chuyện lúc sáng. Nó sợ, sợ lắm sợ rằng người lúc sáng đưa nó tờ giấy sẽ lại bỏ rơi nó. Nó đang phân vân nên đi lại chỗ hẹn mà lúc sáng người lạ mặt ấy đã đưa? Trong lòng nó lại gợi lên một cảm xúc khó tả, nó lại đọc thầm hai câu thơ mà nó vừa nghĩ ra được lúc nãy và hai câu thơ này lại là tâm trạng của nó:
Hình bóng ấy bây giờ đã khác!
Con đường này chẳg còn gió heo mây.
Lúc trước nó cứ ngỡ là mình đã tìm được hạnh phúc! Nhưg có ngờ đâu một ngày đã có người thay đổi. Nó nhớ từng câu nói của Ân, nhớ từng lời thề, nhớ nụ cười của Ân, nhớ chỗ mà nó và Ân hẹn nhau,....
Nó nhớ nhiều lắm, nhiều đến mức không kể hết. Lúc ấy, nó cứ ngỡ nó là người hạnh phúc nhất! Nhưng cuộc sống diễn ra không như là nó nghĩ!
Ân đã thay đổi, Ân đã trở thành một người khác, Ân không còn là người mà nó yêu thương và không còn là người nó tin tưởng.
Lúc đầu, ai cũng chúc mừng nó và Ân, mọi người ai cũg thầm ghen tị với cặp đôi đáng yêu này! Nó cũng vui lắm, cứ cười mãi thôi! Cho đến một ngày, nó chợt biết rằng đằng sau những lời nói, cử chỉ ân cần,...là một con người khác hoàn toàn! Nó cảm thấy lạc lõng, buồn bã nhưng nó lại không khóc như bao người khác khi biết được người mình gửi gấm niềm tin và hy vọng là một người hoàn toàn khác. Ở điểm này, ai cũng nói nó mạnh mẽ!
Rồi đến một ngày nọ, nó không chịu đựng được nữa nên mới quyết định buông tay! Ân cũng năn nỉ nó nhiều lắm nhưng những lời năn nỉ của Ân làm cho nó cảm thấy sợ và càng làm cho khoảng cách của nó với Ân ngày một xa hơn!
Sau khi buông tay, nó nhớ Ân nhiều lắm nhưng nó đã quyết định buông tay thì sẽ không bao giờ quay lại nữa. Điều này với nó mà nói là một nỗi ân hận lớn! Nó hận nó tại sao lại buông tay để rồi lặng lẽ nhìn Ân ngày ngày than thiết với một bạn nữ khác không phải nó. Nó sợ? Phải nó đag sợ! Một nỗi sợ vô hình rằng nếu nó quay lại Ân nhất định sẽ không để nó đi, không để nó rời xa Ân một lần nữa.
Tối hôm đó, nó quyết định đến điểm hẹn. Nó đến trước nửa tiếng nên ngồi chờ, trong khi ngồi chờ nó cảm thấy nó là một con người bé nhỏ trong một thế giới rộng lớn, nhất là trong môi trường nồng nặc mùi hoang phí và mùi của những kẻ nhà giàu khiến nó cảm thấy khó chịu. Ba mươi phút sau, người lạ mặt đó đến và cười nói:
-Xin chào! Anh tưởng em không đến chứ.
Nó cười nhạt rồi trả lời:
-Anh hẹn em ra đây có chuyện gì không?
Anh ta không trả lời mà quay sang kêu phục vụ:
-Cho tôi một chai rượu vang.
Lúc này, người lạ mặt hỏi nó:
-Em biết uống rượu vang không?
Nó lắc đầu, người đó nói tiếp:
-Vậy em thích uống gì?
Nó trả lời:
-Cho em ly cam vắt là được, cám ơn!
Người lạ mặt lại nói với người phục vụ:
-Cho tôi các món ăn như thường ngày. Lần này mỗi thứ cho hai phần! Cám ơn!
Người phục vụ cuối chào rồi đi vào nhà bếp, người lạ mặt hỏi nó:
-Anh tên Tiến, còn em?
Nó trả lời:
-Em tên….N…Nh...Như.
Tiến cười nó rồi bảo:
-Sax! Có gì đâu mà phải nói lắp? Bộ anh đáng sợ đến vậy à?
Nó lắc đầu nguầy nguậy nói:
-Không…không phải, là do em căng thẳng quá nên…nên…
Tiến lại cười và nghĩ: “từ trước đến giờ chưa một ai có thể làm mình cười nhiều như vậy, cô bé này thú vị đây!”
Cùng lúc đó, thức ăn và nước được người bồi bàn đem ra, Tiến nói với nó:
-Mời em! Ăn ngon miệng nhé!
Nó cười rồi gật đầu…Bữa ăn diễn ra rất vui khi Tiến và nó nói chuyện rất hợp nhau.
Khi ăn xong, nó và Tiến cùng đi dạo xung quanh khu vực nhà hàng và nó hỏi:
-Nghe nói anh là du học sinh ở Mỹ?
Tiến gật đầu, nó hỏi tiếp:
-Anh qua Mỹ được bao lâu rồi?
Tiến nói:
-Hai năm mấy gần ba năm!
Nó hỏi tiếp:
-Khi nào anh quay lại Mỹ?
Tiến trả lời:
-Thứ bảy tuần sau!
Nó ngạc nhiên hỏi:
-Gì chứ! Thứ bảy tuần sau? Vậy sao anh không mời gia đình đi ăn mà lại mời em đi?
Tiến bình thản đáp:
-Gia đình mời khi nào mà chẳng được, chỉ vì anh tò mò muốn biết người khen anh giống sao Hàn Quốc là ai thôi mà!
Nó cười nhẹ rồi đi tiếp, lần này là đến lượt Tiến hỏi:
-Tại sao em lại đến đây?
Nó không hiểu cho lắm nên tròn hai mắt nhìn Tiến, Tiến nói tiếp:
-Tại sao em biết anh và em chỉ mới biết nhau mà em lại đến đây? Lỡ anh là người xấu thì sao?
Nó cười nhẹ và nói:
-Em tin vào trực giác của mình! Vả lại bây giờ mà ở nhà thì cũng chỉ có lên mạng xã hội chơi, tán gẫu với bạn bè thôi. Có cơ hội đi chơi mà sao không thử!
Tiến cười không nói gì thì nó lại hỏi:
-Mà anh đi với em người yêu của anh biết không đấy?
Tiến nói:
-Anh làm gì có người yêu! Ế nhăn răng nè em!
Nó cười bảo:
-Anh mà ế thì em chắc ở giá luôn quá!
Rồi cả hai đều cười, đến 8 giờ tối thì Tiến chở nó về bằng xe hơi riêng và chúc nó buổi tối vui vẻ. Ở phía xa đang có một nụ cười không vui dành cho nó và Tiến…
|
Chương 13: Lạc lõng!
Vào một buổi tối trời se se lạnh, có một bóng người đang đứng bên cửa sổ ngắm ánh trăng khuya và nghĩ về chuyện lúc ban chiều…Bỗng điện thoại cậu reo lên, cậu bắt máy trả lời:
-A lô! Là tôi!
Người bên đầu dây bên kia nói tiếp:
-Ngày mai em về nước, anh ra sân bay đón em nha!
Cậu với vẻ mặt khó chịu nói:
-Ngày mai tôi bận lắm, cô tự về một mình đi.
Nói rồi cậu cúp máy và nghĩ về một người nào đó rất lâu, rất lâu…
Sáng hôm sau, tại nhà của nó…
-Như! Như à! Dậy đi con có bạn qua chơi nè!
Nó trả lời với giọng ngái ngủ:
-Dạ! Con biết rồi, bảo bạn ấy chờ con một chút.
Nó vội vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi “bay” thẳng xuống nhà với vẻ mặt vui vẻ vì nó cứ tưởng là Thắng và Chi đến chơi nhưng sự thật không như nó nghĩ…
Nó vừa bước xuống thì bắt gặp mỗi mình Tiến còn Thắng và Chi theo như nó tưởng tượng lại không có, nó hỏi:
-Sao giờ này anh đến nhà em? Ba ngày nữa anh quay lại Mĩ còn không lo thu xếp quần áo, kiểm tra kĩ cái gì thiếu thì mua đi.
Tiến cười, một nụ cười không tự nhiên cho lắm và nói:
-Em muốn anh quay lại Mĩ đến vậy à?
Như bối rối nói:
-Kh…khô…không phải chỉ là….À thôi bỏ đi anh qua đây có chi không ạ?
Tiến nói:
-Thì anh qua đây rủ em đi ăn sáng. Ok không?
Nó hớn hở gật gật đầu và nói:
-Hihi! Thích quá!
Thế rồi nó xin phép mẹ và đi ăn với Tiến…
Vừa mới lên xe hơi riêng của Tiến, nó hỏi:
-Mình đi đâu bây giờ?
Tiến nói:
-Chúng ta ra Q.1 ăn đi!
Nó nói:
-Xa lắm đó mất nửa tiếng hơn lận đó!
Tiến nói:
-Sax xa quá ha có nửa tiếng à!
Nó cười như đứa trẻ con và nói:
-Vậy thì đi đi kẻo trễ!
Tiến khởi động xe và nói:
-Hôm nay em ở bên cạnh anh được không?
Nó ngây thơ hỏi:
-Hở? Có chuyện gì với anh sao?
Tiến nói:
-Không phải! Chỉ là anh đang muốn trốn tránh!
Nó ngạc nhiên hỏi:
-Trốn tránh? Anh muốn trốn ai?
Tiến lắc đầu nói:
-Không có gì! Em có đồng ý ở cạnh anh hôm nay không?
Nó nói:
-Cũng được! Em sẽ làm bạn tâm sự cùng anh.
Cả hai cùng mỉm cười nhưng họ đâu biết được ở nơi nào đó có một người đang giận dữ vì liên lạc mãi mà đầu dây bên kia không bắt máy, cô buộc gọi lần nữa nhưng chỉ nhận được câu nói “số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” từ đầu dây bên kia.
Cô có cảm giạc như mình đang bị bỏ rơi và cô sợ cái cảm giác này vì cô biết anh không yêu cô. Anh chỉ vì cái hôn ước đã được sắp xếp của hai bậc sinh thành nên cô và anh mới gặp nhau, mới đầu cô cũng không thích anh cho lắm vì anh quá lạnh lùng với cô nhưng không hiểu sau một thời gian thì cô đã quen với sự lạnh lùng đó của anh và rồi bắt đầu mến anh, bắt đầu nhớ nhung anh khi không gặp được anh…Lần này cô trở về nước là vì cô nhận được tin anh đã trở về nước từ một tuần trước nên cô cũng vội mua vé máy bay về nước nhưng do việc học của cô ở Mĩ chưa hoàn thành xong nên cô phải ở lại Mĩ một tuần để hoàn thành khóa học rồi mới trở về nước được.
Khi về nước, cô cứ nghĩ anh và cô có thể ở gần bên nhau nhưng không ngờ anh vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ lạnh nhạt với cô. Có khi cô tuyệt vọng gần như sẽ nói cho ba mẹ biết rằng cô không thể thực hiện nhưng con tim của cô không cho cô làm điều đó, cô đã yêu anh quá đậm sâu, có lẽ cô đã mù quáng khi tin một ngày nào đó anh sẽ suy nghĩ lại và yêu cô nhưng cô đợi mãi, đợi cả ba năm nhưng anh vẫn như thế…Cô vẫn không biết làm sao…
---Giới thiệu nhân vật nhé---
[-Phùng Minh Tiến: con trai của một thương gia giàu có, đang là du học sinh ở Mĩ và có hôn ước với con gái gia tộc họ Quỳnh, học tốt và có ngoại hình khá điển trai.
-Quỳnh Linh My: con gái gia tộc họ Quỳnh, là một người hiền lành và rất ngốc khi yêu, học giỏi và đang du học ở Mĩ cùng với Tiến, có ngoại hình xinh xắn với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu.]
Cũng đã gần 8 giờ tối, Tiến đưa nó về…
Nằm trên giường, nó thực sự rất vui khi có người đưa nó đi hóng mát và đi chơi vì lâu lắm rồi nó mới được ra ngoài hóng gió. Nhiều khi nó thấy nó thật may mắn khi có rất nhiều người quan tâm và giúp đỡ nó ngoài những thành viên trong gia đình…
Từ sáng đến giờ nó và Tiến đi gần hết Thành Phố Hồ Chí Minh nên bây giờ rất mệt và rất muốn được nghỉ ngơi nhưng nó không tài nào ngủ được nên đành phải lên mạng nói chuyện với Chi:
-Tiểu quỷ: Buzz!!!
-Dâu devil: Tui cũng định pm bà nè! Sáng giờ đi đâu mà không thấy onl vậy?
-Tiểu quỷ: Hihi! Tui đi chơi với anh hôm bữa lại trường tìm tui á!
-Dâu devil: À…! Bây giờ người ta có người mới rồi quên tui rồi!
-Tiểu quỷ: Thôi đi bà. À! Bà có bài hát gì hay không? Gửi tui nghe để tui dễ ngủ đi, sáng đi đến bây giờ mệt quá mà ngủ không được!
-Dâu devil: Tưởng gì chứ nhạc là tui có cả đống! Chờ tui chút!
-Tiểu quỷ: Okay!
-Dâu devil: Mà tâm trạng bà đang vui, buồn, giận dữ,…?
-Tiểu quỷ: Tui đang vui!
-Dâu devil: Vậy thì bà nghe bài này đi:
Em như đoá hồng Dịu dàng mong manh Trong đôi mắt người Cuộc đời ngập tràn yên vui Bao nhiêu người lo Sợ một ngày em vấp ngã Và cuộc sống không như em chờ...
-Tiểu Quỷ: Okay! Cám ơn Chi nha hihi!
|
Chương 14: Hiểu lầm lớn!
[Nếu ngày ấy chính anh đừng buông tay mà cố giữ em nhiều hơn có thể Chắc có lẽ kết quả không buồn như bây giờ Chỉ biết trách dòng đời bao thay đổi Phải làm sao để lãng quên đi, một người từng cho ta hạnh phúc Quá trễ để tất cả quay lại nơi bắt đầu Để bước tiếp con đường ngày xưa...]
Sáng hôm sau, trên đường đi đến trường nó tình cờ nghe các câu hát này và nó chợt nhớ đến Ân nhưng lần này nó không thấy buồn, không thấy nhớ và nó nghĩ chắc có lẽ nó đã quên được Ân rồi hoặc là vì thời gian đã khiến vết thương lòng của nó được lắp đầy bằng những chuyện vui và buồn xung quanh nó…Câu hỏi này có lẽ là quá khó để một đứa ngốc như nó trả lời.
Đến trước cổng trường, nó gặp Chi và Thắng đang nói điều gì đó nhưng khi thấy nó vào thì cả hai lại im lặng, nó thấy vậy tò mò lại hỏi:
-Lúc nãy hai người nói gì vậy? Sao không nói tiếp?
Chi cười ngượng trả lời:
-Có gì đâu! Hì hì tui với Thắng đang bàn xem chủ nhật này đi đâu chơi mà bàn xong rồi!
Thắng thấy vậy liền đánh trống lảng:
-Ừm, Chi nói đúng đó! Thôi vào lớp đi nắng quá! Tui không muốn thành “heo quay” đâu!
Chi cười chọc lại:
-Ông mà là “heo” gì? Khủng long thì có!
Rồi Thắng và Chi cùng cười nhưng riêng nó chỉ thấy có điều gì đó bất ổn, hình như hai đứa bạn của nó không muốn cho nó biết chuyện gì thì phải…
Và…trong đầu nó nảy ra một ý định đó là “đi theo dõi Chi và Thắng” bởi vì theo nó chỉ có “theo dõi” thì mới biết được hai người này đang có chuyện gì muốn giấu nó…
Tùng…tùng…tùng…Tiếng trống vang lên vội vã đã làm nó quay về hiện tại…
[Tại lớp của nó]
Lớp trưởng Mạnh Phúc nói lớn:
-Cả lớp! Đứng!
Giáo viên bộ môn Toán:
-Mời các em ngồi!
Nói xong giáo viên Toán nói tiếp:
-Hôm nay không có bài vì các em mới thi xong! Bây giờ vẫn còn là chương trình của Học Kì 1 mà chương trình Học Kì 1 tôi cũng đã hoàn thành từ trước khi thi nên bây giờ các em được ngồi giải lao để tôi nhập điểm vào sổ!
Giáo viên vừa nói xong thì được một tràng pháo tay phấn khởi của cả lớp…
Lúc này, nó quay xuống bàn của Chi và Thắng nói:
-Tí hồi hết tiết hai tụi mình xuống căn-tin ăn gì bây giờ?
Chi nói:
-Cái con nhỏ này tật ăn không bỏ được!
Thắng chen vào:
-Dĩ nhiên rồi! Bả có biệt danh là “heo” mà!
Nó đánh vào vai của Thắng một cái và nói:
-Ừa! Tui là “heo” còn ông chơi với “heo” thì cũng là “heo” thôi!
Chi thấy vậy can ngăn:
-Thôi đi hai ông bà! Im lặng dùm tui một tí…Haiz khổ quá đi! Thôi bàn tí ăn gì nè!
Bỗng từ đâu Phúc chạy lại bắt ghế ngồi cạnh nó và Thắng nói:
-Ba người đang bàn gì vậy? Tui bàn nữa được không?
Chi nói:
-Ừm, cũng được! Tụi tui đang bàn tí hồi ra chơi ăn gì đó!
Phúc nói tiếp:
-Vậy hả! Ở căn-tin mới bán Pizza mini đó! Cũng ngon lắm mấy bạn ăn thử đi!
Nó và Chi ngạc nhiên hỏi:
-Ủa! Có hả? Sao tụi tui không biết ta?
Phúc nói:
-Hôm qua tui thấy rồi! Tui tưởng mấy bồ biết chứ!
Thắng nói tiếp:
-Thôi! Nói gì mấy bà này! Chỉ biết ăn thôi chứ có cập nhật tin tức gì đâu!
Nó liền đánh Thắng một cái và nói:
-Đúng rồi! Tụi tui chỉ biết ăn thôi còn mấy người thì sao? Ăn không lo lại đi lo chọc ghẹo người khác hứ!
Phúc thấy vậy liền chen vào đỡ cho Thắng vì dù gì cũng là con trai với nhau:
-Thôi im lặng đi “Giọng to” (biệt danh của Phúc đặt cho nó) bà nói nhỏ không được hay sao mà cứ thích hét vào tai người khác thế?
Nó thấy vậy xấu hổ im lặng còn Phúc và Thắng thì cười đắc ý. Lúc này Chi mới lên tiếng trách móc:
-Hai người là con trai mà cứ bắt nạt con gái tụi tui là sao? Coi bộ không được gì hết! Thôi giải tán đi hết tiết rồi kìa!
Lúc ấy, cả lớp ai về chỗ nấy…
[Ra chơi]
Cả đám đứng lựa chọn thức ăn rất vui vẻ chỉ có mình nó là ngồi vào bàn chuẩn bị ăn thôi...nhưng chưa kịp ăn thì nó đã bị ai đó kéo đi.
[15 phút sau]
-Bạn là ai vậy? Bỏ tay tui ra coi!
Lúc này, người cầm tay nó mới quay lại và nở một nụ cười nham hiểm nói:
-Mày muốn biết tao là ai à? Vậy cho tao hỏi mày là hồ ly ở đâu đến mà lại dám cướp Phúc của tao? Còn cười nói vui vẻ trước mặt tao?
Nó ngạc nhiên hỏi:
-Phúc của bạn? Bạn nói gì tui không hiểu! Tui có cướp Phúc của bạn đâu!
Người đó giơ tay tát vào mặt nó một cái đau điếng và nói lớn:
-Mày còn chối à? Dạo này Phúc đi đâu cũng chỉ nhìn mày, nói chuyện cũng tìm mày để nói, mày còn làm bộ ngây thơ à?
Nó đau lắm nhưng cũng phải trả lời:
-Nhưng tui với Phúc chỉ là bạn! Còn bạn dựa vào những cái bạn thấy trước mắt để trách người khác mà không tìm rõ mọi chuyện, có phải bạn quá hồ đồ rồi không? Vả lại bạn là cái gì của Phúc mà tự nhiên ghen tuông với tui?
Người đó trả lời:
-Tao là Hân, bạn gái cũ của Phúc sao hả?
Nó cười khinh khỉnh và nói:
-Bạn gái cũ thì thứ gì cũ cũng là cũ rồi đã là quá khứ rồi bây giờ còn níu kéo Phúc làm gì? Bạn nhìn cũng đâu đến nỗi nào tại sao bám lấy Phúc mặc dù hai người đã chia tay chứ?
Hân trả lời trong giận dữ:
-Mày là gì mà dám dạy đời tao? Tao với Phúc đã chia tay thì sao? Mặc dù đã chia tay nhưng tao vẫn còn thích Phúc và tao không muốn Phúc quen với ai ngoài tao!
Nó nói:
-Bạn làm như vậy có tốt gì được cho bạn? Bạn làm vậy cho thấy bạn là người ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không nghĩ đến cảm giác của Phúc.
Hân tức điên lên giờ tay tát vào mặt nó thêm một cái đau điếng và nói:
-Hãy nhớ hai cái tát này của tao và khôn hồn tránh xa Phúc ra!
Rồi Hân bỏ đi để lại nó với hai bên má in hằn các ngón tay…
---Giới thiệu một chút về Hân nhé---
[Dịp Linh Hân: người yêu cũ của Phúc, xinh xắn, chơi thể thao giỏi và là con của ông chủ gỗ quý nhưng tâm địa thì không được “hiền”, rất ác độc với những ai làm Hân chướng mắt hay được Phúc quan tâm hơn mình]
|