Tìm Lại Tình Yêu (SweetMouse)
|
|
Chương 14: Người em yêu là Bảo... không phải anh... 1. “I love you! I love you! I love you!” - Ư… ưm… oápppppppppppp… - Kim liêu xiêu bước xuống giường, vươn vai mấy cái rồi mới mở mắt ra. Cô đã quen với việc bắt đầu một ngày mới với tiếng chuông báo thức đáng yêu mà trước đây cô vẫn thấy rất kì quặc kia. Chính xác là cô bắt đầu thấy nó đáng yêu cách đây 1 tuần – khi Thiên nói đó là do cô bắt anh thu. Lúc đó cô đã cười sặc sụa. Nhưng càng nghe, cô lại càng thấy chuông báo thức của mình hay tuyệt!!! … - Chào em! – Vừa bước xuống nhà đã thấy Bảo ngồi trên sô-pha đợi cô. - Ơ… anh đến sớm thế?!?? – Cô ngạc nhiên. - Anh muốn gặp em mà!??? – Anh mỉm cười. - Anh dẻo mỏ như vậy, không biết có bao nhiêu cô gục dưới chân anh rồi!??? – Cô tò mò. - Anh không đếm, nhưng chắc cũng nhiều lắm!! - Haizzzz… tội nghiệp… tội nghiệp quá!?!? - Em nên thương bản thân mình trước đi. – Anh nhắc nhở. - Tại sao??? – Cô ngu ngơ hỏi lại. - Bởi vì… em cũng là 1 trong số đó. - Là sao??? – Cô đơ ra 1 lúc, rồic mới chợt hiểu. – Anh… anh mơ đi!! - Chẳng lẽ em không thích anh?? - Em… em… cái đó… anh… - Cô ấp úng. - Sao không trả lời thế?? – Anh cau mày. - Aaaaaa… Em… em… anh biết rồi còn cần em nói??? – Cô cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. - Hahhhaa… anh có nhìn nhầm không thế???! – Anh phá lên cười. – Em đang xấu hổ sao??? Cuối cùng thì em cũng có chút biểu hiện giống con gái. - Anh… - Cô ngẩng phắt đầu lên, trợn mắt nhìn anh. – Anh muốn chết rồi phải không??? - Dù sao em cũng yên tâm đi, anh chỉ yêu mình em thôi. – Anh vội đổi chủ đề. - Anh… mau vào ăn sáng rồi còn đi học nữa. – Cô hạ ngay cánh tay đang ở giữa không trung xuốn, lao vụt vào trong phòng ăn, không quay đầu lại. … - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - OH MY GODDDDDDDDD………………………. - Tôi đang mơ… nhất định là tôi đang mơ………… - Tát tôi đi… tát tôi 1 phát thử xem…………… - … - … - Ặc… anh tránh xa em ra một chút. – Kim nhăn mặt, đẩy Bảo ra xa. - Anh có làm gì đâu?? – Anh ngơ ngác. - Anh chẳng cần làm gì cũng đủ giết người rồi. Lần sau anh đừng đi cùng em nữa. Em còn muốn sống thêm vài chục năm nữa cơ. – Cô cảnh cáo. - Em có cần ác thế không????? Anh đâu có cố ý??? Là do bọn họ làm ồn sao lại đổ hết lên đầu anh?? – Anh kêu oan. - Nhưng nguyên nhân là do anh. - Anh mặc kệ. Anh cứ thích đi cùng em đấy, em làm gì được?? – Anh nắm chặt tay cô không chịu buông. - Anh… mau bỏ em ra. Em còn phải lên lớp. – Cô gắt. – Còn ở đây nữa chắc em điên mất thôi. - Để anh đưa em đi. – Anh kiên quyết. – Thanh, em giải quyết chuyện này đi. - Vâng. Anh với Kim đi trước đi, ở đây để em lo. – Thanh gật đầu. … - Không biết chị Thanh làm sao lo liệu được nhỉ??? – Cô thắc mắc. - Đó là sở trường của cô ấy mà?? - Sở trường??? – Cô kinh ngạc thốt lên. – Ý anh là chị Thanh là người chuyên đi “dẹp loạn” ấy hả???? - Ừ. Từ khi em bắt đầu đi học mẫu giáo, Thanh đã quen với việc đi theo sau em dọn dẹp chiến trường và cả những đám đông hỗn loạn nữa. - Em kinh như vậy sao??? – Cô không tin. - Em còn hơn thế nhiều lắm!?!!! Em không tưởng tượng nổi đâu. Đến bố em còn phải sợ xanh mặt khi chứng kiến em hạ đo ván 5 tên con trai dám tán tỉnh em đấy!?!? - Ặc… Anh có nói quá không thế!?!???? – Cô cố gắng vớt vát. – Có thể… có thể là có người giúp em… hay là… 5 tên kia rất yếu ớt… - Là 1 mình em đã hạ 5 tên đô con nhất trường THCS Star khi em mới 14 tuổi. – Anh nhắc lại 1 lần nữa. - Híc… em không biết… chắc chắn là anh nói quá lên rồi… - Cô lắc đầu nguầy nguậy. - Anh nói thật mà!??! - Em không biết… mặc kệ anh… em không biết đâu… - Haahahaa… - Anh cười phá lên. - Anh còn cười nữa??!?? Anh biết đi… biến ngay… Hừ!!!!! – Cô tức giận bỏ lên lớp 1 mình. … - Lê tiểu thư, chắc bây giờ cô vui lắm nhỉ??!?! – Vừa bước vào lớp Kim đã nghe thấy giọng nói the thé của Cẩm Tú. - Cám ơn Đỗ tiểu thư quan tâm. Tôi hôm nào chẳng vui vẻ!!???! - Kim, cậu đến sớm th… - My đang cười tươi bỗng khựng lại. – Có chuyện gì thế?!??! - Nghe nói bạn trai của Lê tiểu thư đây mới về Việt Nam. Cô là bạn thân của cô ấy, cũng nên chúc mừng 1 câu mới phải chứ!??! - Cái gì??? Bạn trai??? Chính là… là… cái người… – My trợn tròn mắt. - Là Trần thiếu gia, Trần Quốc Bảo. – Linh Lan nhắc nhở. – Cô làm bạn bè kiểu gì vậy??? Đến bạn trai của bạn thân mà cũng không biết là sao??!?! - Chuyện của tôi không cần các cô quan tâm. – Kim lạnh giọng, kéo My về chỗ ngồi. … - Người đó chính là… “anh Bảo” mà cậu hay nói đấy hả??? – My thắc mắc. - Tớ hay nói đến anh ấy lắm sao? – Kim hỏi ngược lại. - Lúc mới về cậu chẳng suốt ngày anh Bảo thế này… anh Bảo thế nọ còn gì??? Nhưng mà… dạo này tớ không thấy cậu nhắc đến anh ấy nữa. - Thật sao??? Tốt nhất là cậu đừng nói với anh ấy, không anh ấy sẽ xé xác tớ ra. - Haizzzz…. Thế mà tớ cứ tưởng… - My thở dài. - Cậu tưởng cái gì?? - Tớ tưởng là cậu quay lại với anh Thiên rồi. - What??? – Kim chột dạ, cuống cuồng phủ nhận. – Không phải… tuyệt đối không có chuyện đó. - Tớ biết rồi… Nhưng còn anh Thiên??? Anh ấy mới thực sự là bạn trai của cậu cơ mà?!?! - Tớ đã nói là không phải. - Kim, cậu tin tớ đi, tớ nói thật đấy!!? Trước đây cậu thật sự rất thích anh Thiên mà??!!? Tại sao lại xuất hiện anh Bảo nữa!??! - Được rồi mà. Tớ hiểu tình cảm của tớ mà!??! – Kim cười. - Cậu ngốc như vậy thì sao mà biết được chứ!??!?? - Ê ê… sao lại kêu tớ ngốc??? – Kim gắt. – Cậu đừng có mà bắt trước anh Nhật nói tớ đấy nhá!!? - Chẳng lẽ hơn 1 tháng qua ở bên anh Thiên cậu không có cảm giác gì sao? – My chớp mắt chờ đợi. - Tớ… - Kim bật cười, lắc đầu. - Cậu… thật sự là… - Thôi nào… cô vào lớp rồi kìa… - Kim cắt ngang, giả vờ như đang chăm chú nghe giảng. Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Cô không thể nói dối nhiều lần như vậy được. Cô sợ… mũi mình sẽ dài như cái gậy mất thôi!!? ~_~ … Reeng… reeng… reengggggggggg… - My, em làm sao thế??? – Thấy My cứ ngồi nhìn chằm chằm vào Kim rồi thở dài thườn thượt, Thanh khó hiểu hỏi. - Chị Thanh, nghe nói anh đó về rồi???! - Anh đó??? – Thanh hỏi lại. – Em muốn nói anh Bảo hả??? - Vâng. – My gật gật đầu. - Đúng thế. Anh Bảo về rồi. Hôm nay anh ấy bắt đầu đến đây học đấy. Hình như là cùng lớp với anh Thiên và anh Nhật. - Hả???? Sao lại như thế??!?!?!? – My hét toáng lên. – Sẽ có chiến tranh mất. - Ừ. Chị cũng thấy không ổn, nhưng biết làm sao được?!?? - Haizzzzz… - Em đừng có thở dài nữa. Nghe nẫu ruột quá. - Thì em cũng đang nẫu ruột lắm đây. – My ủ rũ. - Em lo cho anh Thiên?? – Thanh hỏi. - … - My gật gật đầu. – Anh ấy yêu Kim lắm! Chị không ở đây, chị không biết được anh ấy đã sống thế nào khi không có Kim đâu. - Nghe Nhật và em nói, chị cũng hình dung ra phần nào. Nhưng mà… không thể thay đổi được gì đâu. Kim thích Bảo mà!?!? - Nhưng tại sao cậu ấy lại lừa dối anh Thiên??? Rõ ràng trước đây là cậu ấy nói với em… cậu ấy rất thích anh Thiên… cậu ấy còn nói… sau này nhất định sẽ lấy anh Thiên… nhưng bây giờ… - My tức giận hét lớn. - Ư… - Kim bị tiếng hét của My làm cho giật mình tỉnh giấc. – 2 người cãi nhau à??? - Cãi cái đầu cậu ý. Ngủ cho lắm vào!!? Đi học mà thế à/??!!? – My trừng trừng nhìn Kim. - Ơ… tớ có làm gì cậu đâu??! Sao tự nhiên lại mắng tớ?!?! – Kim ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, vội tháo tai nghe ra. - Tớ còn muốn choảng cậu 1 trận nữa kìa… Hừ!??! – My khoanh tay trước ngực. - ??? – Kim quay sang Thanh thắc mắc. – Cậu ấy bị gì rồi?!?? Sao lại nổi khùng lên thế??!! - Đều tại em hết. – Nói rồi Thanh kéo tuột My ra khỏi lớp, để lại một mình Kinh ú ớ ngồi đó. … - Thanh, My, ở đây!! – Nhật vẫy tay, cười tươi hớn hở. - Sao hôm nay anh vui thế??! – Thanh ngạc nhiên. - Anh mới cắt được cái đuôi, đương nhiên là phải yêu đời rồi!?!?!? – Nhật cười phớ lớ. - My, sao trông em ỉu xìu như cái bánh bao ngâm nước thế?!?!????? – Thiên quan tâm hỏi. – Em ốm à?? - Haizzzzz… - My nhìn Thiên, rồi lại thở dài. - Thanh, My sao thế?? – Nhật ngừng cười, nghiêm túc hỏi. - Là vì chuyện của Kim. – Thanh giải thích. - Kim làm sao?? – Nhật vẫn không hiểu. – Cô ta lại gây chuyện gì sao??? - Anh Bảo về rồi. – My lên tiếng. – Anh Thiên, anh biết chứ?!? - Ừ. – Thiên vẫn bình thản. - CÁI GÌ?????????? – Nhật thì đứng bật dậy. – Bảo là cái thằng chết tiệt đó hả??!?! Chính là cái thằng… - Cậu nói gì tôi thế??!? – Bảo lên tiếng cắt ngang lời nói của Nhật. - Cậu là Bảo??? – Nhật nheo mắt. - Đúng. Có việc gì không??????????? – Bảo mỉm cười thân thiện. - Có. – Nhật hằm hằm tiến tới. - Anh Nhật… - Thanh hoảng hốt kéo Nhật lại. – Anh định làm gì??? - Em bỏ anh ra, anh phải cho cái thằng kia một trận… - Anh đừng có làm bừa… đây là trường học đấy!?!? – My cũng chạy đến giữ chặt lấy Nhật. - Bỏ ra… Cái thằng đáng chết… - Tôi với cậu không quen không biết… đương nhiên là không thể gây thù chuốc oán, tại sao cậu có vẻ ghét tôi như vậy!?!? - Không phải là ghét, mà là rất rất ghét… - Nhật gầm gừ. – Tôi muốn đập cho cậu chết tươi luôn… để khỏi cái thói… - Anh Bảoooooooooo… … --------------------------------------- 2. - Anh Bảoooooooooo… - Kim lao vào như một cơn gió, mặt bừng bừng tức giận, hét toáng lên. – Anh Bảo chết tiệt… Sao anh không đợi em??? Tại sao lại đi nhanh như vậy!?!??! Hại em chạy mệt muốn chết?!??! Anh có biết tội của anh lớn lắm không hả hả hả HẢAAAAAAAAAAA??????? - Haahahahaa… - Bảo phì cười. – Nhìn em kìa… mồ hôi mồ kê nhễ nhại… trông buồn cười quá!?!? - Anh… anh còn dám cười??!?! Đều tại anh hết… anh đi chết đi… đi chết điiiii… - Cô đánh thùm thụp vào người anh không thương tiếc. - Anh chết rồi sau này ai lấy em đây?! Em không sợ ế sao?!?! – Anh càng cười dữ hơn, đứng im một chỗ cho cô xả giận. - Anh… anh… TRẦN… QUỐC… BẢO… !!!!!!!!!! – Cô “gầm” lên. – Anh trù ẻo em ế chồng đấy à??! Em nói cho anh biết… sau này em mà ế… anh cũng đừng hòng lấy được vợ… Hừ!??! - Đến lúc đó nếu em dịu dàng hơn 1chút, anh sẽ suy nghĩ đến việc lấy em. – Bảo ôm bụng cười sặc sụa. - Anh… anh to gan lắm rồi đấy nhá?!??!?! Có phải 1 tháng không ăn đòn nên anh nhờn không hả??? Anh còn dám nói nữa… em đập cho anh bẹp dí như con gián luôn đấy?!?! – Cô chống nạnh. - Haahahaah……… - À không… phải cho anh chơi với gián chứ nhỉ?!??! Bạn bè lâu ngày không gặp chắc có nhiều chuyện để nói lắm đây!??! - Em lại chọc anh. – Anh nhíu mày. – Anh đã nói là lúc đó anh còn nhỏ mà?!?! Lúc nhỏ ai chẳng nhát gan?!?!? - Híhí… lớn nhỏ gì cũng là anh thôi mà. - Biết vậy chẳng kể cho em nữa. – Anh xị mặt. - Đáng đời anh lắm!! – Cô cười ha hả. - Lê… Hương… Kim… - Nhật gầm lên làm Kim giật bắn. - Oái… Anh… ơ… anh Nhật cũng ở đây à??!? – Cô ngạc nhiên. – Anh đến lúc nào thế??!!!?! Aaa… cả anh Thiên, chị Thanh với My nữa này!!??? - Kim… cậu… bọn tớ ngồi ở đây từ nãy mà?!! – My tức giận. – Mắt mũi cậu để ở đâu thế??! - À ờ… thế hả?!? Hìhì… chắc tớ không để ý… - Không để ý??? – Nhật lại càng tức điên lên. – Bây giờ cô hay rồi… có bạn trai bên cạnh nên không còn để ý đến ai nữa phải không??! - Em chỉ là… đang tức giận nên mới không nhìn ngó xung quanh thôi mà??! – Cô cười trừ. – Anh hạ hoả… hạ hoả… Lần sau em nhất định sẽ chú ý xung quanh. - Cô còn biết xung quanh mà chú ý hay sao??? Cô giờ đã bị mờ mắt bởi cái tình yêu chết tiệt của cô rồi… - Anh nói cái gì thế??? - Thiên, mày nhìn cho kĩ đi. Trong mắt cô ta bây giờ chỉ có cái thằng tên Bảo kia thôi… Cô ta cuối cùng vẫn không chọn mày… - Anh… - Kim nhíu mày. – Anh nói đủ chưa??? - Sao??? Cô sợ bạn trai cô biết chuyện xấu xa của cô sẽ tức giận sao???? – Nhật cười khẩy. - Anh… anh đừng có ăn nói lung tung. – Cô gắt. – Tôi chẳng làm chuyện gì xấu xa hết. - Vậy sao? Trong sạch quá nhỉ?!!??? - Đương nhiên. - Thế còn chuyện cô bắt cá 2 tay thì sao???? – Nhật cười mỉa mai. – Cô đừng nói đó là chuyện quang minh chính đại đấy. - Bắt cá 2 tay??? – Bảo cau mày. - Không phải. – Kim vội phủ nhận. – Em không có… là anh ta nói bừa, anh tuyệt đối đừng có tin. - Nói bừa????? – Nhật vẫn không buông tha. – Tôi nói có sách mách có chứng. Trước đây cô và Thiên là 1 đôi… ai cũng biết điều đó. - Những chuyện trước đây tôi không hề nhớ. Làm sao tôi biết anh nói thật hay nói dối???! – Cô cãi. - Được… cô không tin tôi… vậy cũng phải tin bạn thân của cô – Vũ Hà My chứ!??! My, mau nói cho cô ta nghe. - Kim, chuyện đó… - My… - Cô nhìn My lo lắng. Cô vừa mới bắt đầu, nếu để Bảo biết cô đã lừa dối anh, nhất định mọi chuyện sẽ hỏng bét. - Thật ra chuyện đó… “My!! Làm ơn… đừng nói… tớ xin cậu… làm ơn đi!!!??” - Mau nói. – Nhật thúc giục. - Cậu và anh Thiên… trước đây… - Chuyện trước đây không quan trọng. – Đột nhiên Bảo cắt ngang. - Anh Bảo… - Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh. - Chỉ cần bây giờ người em yêu là anh, chuyện trước kia anh không cần quan tâm nữa. - Anh Bảo… - Cô nhìn anh thở phào. Hú hồn!!!!? … - Kim, nói là em yêu anh đi!!! – Anh nhìn cô, chờ đợi. - Hả?? – Cô đơ ra. - Nói em yêu anh, được không??? – Bảo nhắc lại. - Cái đó… em… - Cô ngập ngừng. - Sao thế? - Cô ta không yêu cậu, làm sao mà nói được??? – Nhật càng được thể chọc ngoáy. - Em… em chỉ là… em nghĩ chuyện đó… nên nói khi… chỉ có 2 người… ở đây đông quá… - Cô ấp úng giải thích. - Nếu cô đã thật sự yêu cậu ta, thì còn cần để ý đông hay vắng làm gì? - Kim, mau nói đi!! – Bảo chờ đợi. - Em… Thật là khó xử mà!?!? Thiên cũng có mặt ở đây. Nếu như cô nói cô yêu Bảo, Thiên sẽ tổn thương. Nhưng nếu không nói, Bảo sẽ không tin cô, như vậy… cô sẽ mãi mãi không bao giờ biết được những chuyện trước đây… nguyên nhân thật sự của “vụ tai nạn” năm đó… - Cô nói thử xem… Tôi cho cô biết tay… - Nhật chuyển sang đe doạ. - Cậu im đi! – Bảo gắt. - Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi. Tôi có miệng, tôi thích nói gì là quyền của tôi, cậu cấm được à????? - Tốt nhất là cậu ngậm miệng lại cho tôi. - Tôi cứ nói, cậu làm gì được???! Lê Hương Kim… cô ta đã cắm sừng cậu 1 lần, chắc chắn sẽ có lần thứ 2. Trước đây là Thiên, sau này có thể là bất cứ người nào khác… chỉ cần có tiền… - Câm miệng. Tôi cấm cậu xúc phạm cô ấy. – Bảo hét lên, tay nắm chặt thành nắm đấm. - Haahahah… - Nhật cười phá lên. – Câu nói này tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần… Nghe nhiều đến nỗi chán ngán. Cậu thật giống thằng bạn tôi… ngu ngốc yêu cô ta… luôn bênh vực cô ta dù bị cô ta làm tổn thương… nhưng cuối cùng cậu cũng sẽ chẳng nhận được gì đâu… - Aaaaaa… có kịch hay… chúng ta đến muộn một chút rồi… thật chán quá đi!!! – Cái giọng choe choé của Cẩm Tú lại vang lên phía cổng căng-tin cắt ngang câu nói của Nhật. - Anh Nhật… anh nói rất đúng. Tiếp đi chứ!?!? - Cẩm Vân ủng hộ. - Cô ta không biết yêu là gì đâu!!? – Cẩm Tú tiếp lời. – Tốt nhất anh nên chấm dứt với cô ta ngay từ bây giờ, như vậy sau này sẽ không phải đau khổ. - Tôi nhớ là chúng ta chẳng có quan hệ gì cả. Cho nên… chuyện của tôi không cần cô phải quan tâm. – Bảo nghiêm mặt. - Cẩm Tú chỉ muốn tốt cho anh thôi mà!??! – Linh Lan bênh vực. – Trần thiếu gia, anh đừng có mất lịch sự như vậy chứ?!?! - Đối với loại người vô liêm sỉ như các cô, tôi cần gì phải giữ lịch sự chứ??!!? – Bảo khinh bỉ. - Anh nói cái gì??? – Cẩm Vân tức đến run người. – Anh đừng có sỉ nhục người khác quá đáng. Tôi có thể kiện anh. - Sỉ nhục?? Thật oan uổng quá!!? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà?!! – Bảo chớp mắt. – Nếu các cô không nhớ, tôi có thể nhắc lại việc các cô đã làm cho mọi người cùng nghe. - Anh… anh biết cái gì mà nói thế?!?! Chúng tôi đã làm cái gì? Anh đừng có ăn nói hàm hồ. – Cẩm Tú chột dạ. - Các cô đã làm những gì thì tự các cô biết rõ. Nếu thật sự cần tôi nói ra… e rằng danh dự của các cô… đến con chó cũng chẳng thèm nữa đâu. – Bảo “nhẹ nhàng” buông ra từng chữ khiến ai nấy đều lạnh sống lưng. - Anh Bảo, anh đã biết gì thế??! – Kim tò mò. - Chuyện này… để lúc khác. – Anh nháy mắt. … - Lê Hương Kim… - Nhật lại bắt đầu nổi điên. - Đây… đây… tôi ở đây… anh kêu gì mà to thế?!?! – Cô nhăn nhó. - Hôm nay cô nhất định phải nói cho rõ ràng. Rốt cục người cô yêu là Thiên hay Bảo???! - Tôi nói rồi đấy thôi. - Ở đây có rất nhiều người chứng kiến, cô mau nói lại 1 lần nữa. Sau này tuyệt đối đừng có hối hận. - Sao anh lằng nhằng thế nhỉ?!? – Cô bực mình. Chết tiệt! Tại sao anh ta không buông tha cho cô?!!???? Tại sao cứ ép cô phải nói???!??? Cô đã cố né tránh… đã không muốn làm tổn thương Thiên… không muốn khiến Bảo nghi ngờ… tại sao… tại sao anh ta cứ nhất quyết đối đầu với cô?!?!???????? - Nói đi chứ!??! - Tôi… tôi… - Không cần phải nói. – Thiên bây giờ mới lên tiếng. - Thiên… mày làm sao thế???? Sao lại không cần nói?? – Nhật khó chịu. - Tao bảo không cần là không cần. – Thiên dứt khoát. - Chẳng lẽ mày vẫn muốn tiếp tục tin tưởng cô ta??? Tiếp tục sống trong đau khổ và hi vọng 1 ngày nào đó cô ta sẽ trở về với mày?!?!? Tỉnh lại đi… sẽ chẳng bao giờ có ngày đó đâu… - Tao biết tao phải làm gì, không cần mày phải dạy… - Nếu như mày biết mày phải làm gì thì hôm nay mày đâu có thế này???? Loại con gái như cô ta… - Thôi ngay. – Bảo xen vào. – Cậu còn dám nói cô ấy thêm câu nào nữa thì đừng trách tôi. - Cậu thì làm gì được tôi??? – Nhật cười nhạt. – Đánh tôi??? Được thôi… đánh đi… cả 2 người cùng đánh tôi đi… đánh rồi thì làm ơn tỉnh lại dùm… bỏ cô ta đi… - Không bao giờ. – Bảo đáp dứt khoát. - Lê Hương Kim… cô thật là lợi hại… - Cẩm Tú vỗ tay khen ngợi. – Có thể khiến 2 người con trai yêu cô đến chết đi sống lại như vậy… kĩ thuật tán tỉnh đàn ông của cô quả là cao siêu vô cùng… - Đỗ Cẩm Tú… cô còn hé răng thêm nửa lời, tôi lập tức đem chuyện xấu xa của cô tung lên mạng. Đến lúc đó, xem cô giải quyết thế nào. – Bảo đe doạ. - Anh… - Cẩm Tú ức mà không dám làm gì. Cô không biết anh đã có được cái gì nên không dám làm bừa. … - Bây giờ cô đã nói được chưa???? – Nhật thúc ép. - Tôi… - Kim hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, chậm rãi nói ra từng chữ. – Người tôi yêu là Bảo… không phải Thiên. --------------------------------------- 3. Reeng… reeng… reengggggggggggg… Chuông tan học vừa reo, Kim đã “bay” ra khỏi lớp, chạy vèo ra cổng trường mà không đợi Thanh với My. Trên xe, - Kim!! – Bảo gọi khẽ. – Chúng ta đi chơi nhé!!! Trước khi sang Mỹ anh đã hứa sẽ đưa em đi chơi, hôm nay… - Để khi khác đi anh. – Cô cắt ngang. – Hôm nay em thấy rất mệt. - Em không khoẻ à?? Để anh đưa em đi khám. - Không cân đâu. Nghỉ ngơi 1 lát sẽ khoẻ ngay thôi. – Cô từ chối. – Anh cho em về nhà. - Được. Em ngủ 1 giấc đi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi. - Vâng. – Cô gục đầu vào vai anh, nhưng đầu óc lại nghĩ đến Thiên… đến ánh mắt của anh khi cô nói ra câu đó. … - Tôi… - Kim hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, chậm rãi nói ra từng chữ. – Người tôi yêu là Bảo… không phải Thiên. - Kim… - Bảo nắm chặt tay cô, nở nụ cười hạnh phúc. - Mày nghe rõ chưa hả Thiên??? Cô ta nói không yêu mày đấy. - … - Thiên không nói gì, chỉ nhìn Kim chằm chằm. Anh biết đó là lời nói dối. Anh biết cô chỉ nói thế để Bảo không nghi ngờ. Anh biết trái tim cô vẫn thuộc về anh… nhưng anh vẫn đau… rất đau… anh cũng sợ hãi… sợ lời nói của cô sẽ trở thành hiện thực… sợ cô sẽ thay đổi… sợ sẽ mất cô mãi mãi… - Thiên… mày còn đứng đó làm gì??? Đi thôi! – Nhật nhắc nhở. … - Không phải thế. – Đột nhiên Thiên hét lớn. - Anh Thiên????????? - Cô trợn tròn mắt. Chẳng phải… cô đã nói trước với anh rồi sao?? Cô đã nói… cô phải tiếp tục làm bạn gái của Bảo… cô cũng nói… cô yêu anh… tại sao anh vẫn không thể hiểu cho cô chứ???! - Kim, em không phải thế. Em không yêu cậu ta, em nói dối. - Anh Thiên… - Cô lấy hết dũng khí. – Em xin lỗi… nhưng người em yêu thực sự là Bảo… không phải anh… em xin lỗi… … - Kim!! Em vào nhà nghỉ đi, anh về đây! Nếu thấy khó chịu thì phải gọi cho anh đấy, biết chưa???? Anh sẽ đưa em đến bệnh viện. – Bảo dặn dò. - Em biết rồi. Chào anh! – Cô vẫy vẫy tay. - Mai gặp lại. - Vâng. … Đợi xe của Bảo đi khuất, cô vội vã chạy đến căn hộ của Thiên. Trên đường đi, cô lo lắng vô cùng. Cô sợ anh sẽ hiểu lầm… sợ anh sẽ tức giận… sợ anh sẽ không cần cô nữa… … Không cần bấm chuông, cô lập tức dùng chiếc chìa khoá anh đưa cho lần trước để mở cửa. Trong ánh sáng lờ mờ của hoàng hôn từ cửa sổ hắt vào, cô thấy Thiên đang nằm dài trên chiếc sô-pha giữa phòng, dùng cặp sách để gối đầu, có vẻ rất mệt mỏi. - Thiên!! – Cô khẽ gọi. - … - Anh không lên tiếng. Dường như anh đang ngủ rất say. - Thiên!!! – Cô từ từ tiến gần đến sô-pha, ngồi xuống bên cạnh anh. - … - Anh ngủ rồi sa… aaaaaaaaaaa… - Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh kéo xuống ghế, nằm gọn trong lòng anh. - Anh không làm gì em đâu. Đừng có kêu to như vậy!!? – Anh bật cười. - Anh… em tưởng anh… đang ngủ chứ??? – Cô nhỏ giọng thì thào. - Anh chỉ đang suy nghĩ một chút… - Suy nghĩ??? Về việc gì? – Cô hỏi ngay. – Có liên quan đến chuyện… ừm… lúc trưa… không? - Có. – Anh thành thật đáp. - Thiên… em… em xin lỗi… em… không có ý đó… em chỉ… chỉ là anh Bảo cũng ở đó… cho nên em… em không thể… em xin lỗi… em… không phải… - Cô vội vàng giải thích bằng những từ ngữ vô cùng lộn xộn chẳng đâu vào đâu. - Suỵt… - Anh ôm chặt lấy cô, không cho cô lên tiếng. - Oái… anh làm gì ôm em chặt thế???? Em còn chưa nói xong mà??!!? Thực ra em… - Cô kêu ầm lên. - Yên lặng nào!!? - Nhưng mà… em thật sự là chưa nói xong… chuyện lúc trưa là do… em chỉ… Cô còn chưa nói dứt câu đã bị anh bịt chặt miệng bằng 1 nụ hôn ngọt ngào. Đây là tuyệt chiêu của anh, cũng là cách duy nhất khiến cô ngoan ngoãn nghe lời. … - Giờ em muốn nói gì?? – Anh cười nhẹ, vẫn ôm chặt lấy cô trong lòng như 1 con gấu bông ấm áp. - Em… em muốn nói… em… cái đó… - Cô ấp úng 1 hồi rồi mới chợt nhớ ra mục đích của mình khi đến đây. – À… em đến là để giải thích với anh… chuyện lúc trưa… không phải như thế… ý em là… những điều em nói không phải là thật… đó là… chỉ là… là… nói dối… à mà cũng không hoàn toàn là nói dối… nhưng mà… em thật sự không… - Thôi nào. Nghe em nói anh loạn hết cả óc. – Anh cắt ngang. - Ơ… à… có lẽ là hơi khó hiểu 1 chút… nhưng… em quả thật không… không có ý đó mà!?!? Lúc đó em… mà cũng tại cái tên Nhật thối tha kia… khi không đến gây sự… lại còn bắt em nói rõ ràng… trước mặt anh Bảo, làm sao em có thể nói người em yêu là anh chứ!??! - Nhưng trước mặt anh thì em có thể nói người em yêu là Bảo. – Anh trầm giọng trách móc. - Em… cái đó… là bất đắc dĩ mà?!?! – Cô nhăn nhó. – Em đã cố tình chuyển chủ đề… rõ ràng anh Bảo đã xao lãng… cái tên của nợ đáng chết kia lại cứ thích nhắc lại… tất cả là tại cái lão Nhật… đáng ghét… - Cô đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Nhật. – Nhưng mà… dù sao đó cũng chỉ là nói dối thôi… - Thật không? – Anh hỏi lại. - 100% là sự thật. – Cô cam đoan. - Thế mau nói em yêu anh đi!! – Anh yêu cầu. - Hả??? – Cô chu mỏ. – Sao ai cũng muốn em nói câu đó chứ?!??? - Ngốc!! – Anh gõ vào đầu cô. – Bởi vì… câu nói đó có ý nghĩa rất lớn. Nó cũng giống như 1 lời hứa vậy… - Ặc… thôi chết rồi… - Cô kêu toáng lên. – Thế chẳng phải em đã hứa là yêu anh Bảo rồi à?!?!? Vậy làm sao yêu anh được nữa đây?!??! - Em nói gì??? - Em đã nói người em yêu là Bảo… theo như anh nói thì đó là 1 lời hứa… em có thể thất hứa không?? Thất hứa có sao không???? – Cô lo lắng hỏi. - Giờ em muốn bỏ anh??? Bạn trai của em trở về rồi nên em không cần anh nữa, phải không???? – Anh ngồi bật dậy, nổi giận đùng đùng. - Ơ… em… em… - Cô sợ hãi, lắp bắp. - Trước giờ em chỉ coi anh như người thay thế thôi, phải không???? Em không thật lòng yêu anh… em không muốn ở bên anh… em không cần anh nữa… có phải không??? PHẢI KHÔNGGGGGGG HẢAAAAAAAAAAAAA???????? - Thiên… em… anh bình tĩnh đi… - Cô sợ đến nỗi mặt mày tái mét. – Em… em… - Cuối cùng em vẫn không chọn anh… Nhật nói đúng… trái tim em hoàn toàn không có chỗ cho 1 thằng như anh… - Thiên… không phải vậy… em… em không… - Cô run rẩy túm chặt vạt áo anh. - Giờ Bảo trở về rồi… người em vẫn mong ngóng trở về rồi… em đâu cần đến anh nữa??!?!?! Em ác lắm!!! Em hoàn toàn không hiểu được cảm giác của anh… Em… - Thiên… Thiên… - Cô run lên từng hồi, sự giận dữ của anh… tiếng trách móc của anh… khiến những mảng kí ức đáng sợ ấy lại trỗi dậy… cô không muốn… cô không thể đối diện… cô sợ… cô căm ghét nó… - Thiên… - Đừng có gọi anh… em đừng bao giờ gọi tên anh nữa!!!? – Anh giận dữ đẩy cô ra, bỏ vào phòng mà không hề phát hiện ra tình trạng bắt đầu hoảng loạn của cô. - Thiên… Thiên… - Cô chỉ biết co ro trên chiếc sô-pha, không ngừng gọi tên anh, sắc mặt ngày càng trắng bệch. … - Mày đáng chết… Mày là đứa con gái hư hỏng… Mày đã lừa dối gia đình mày… bạn trai mày… bạn bè mày… … - Không… không phải… tôi không có… … - Mày đã làm trái lệnh ông chủ tao… mày đã không chịu yên phận… mày không theo số phận được sắp đặt trước… không theo cái tương lai tươi sáng giàu sang ông chủ ban cho mày… vậy thì mày phải chịu đựng hình phạt… CÁI CHẾTTTTTTTTT……………………….. … - Không thể… không được… khôngggggggggggg… - Cô bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm trên trán. Rầmmmmm… Cô lao như bay vào phòng anh, ôm chầm lấy anh – người đang đứng bên khung cửa sổ ngắm nhìn bầu trời, bàn tay siết chặt – từ đằng sau. - Em đang làm cái gì đây??? - … - Cô không nói gì. - Bỏ ra. Em mau bỏ tay ra. - Không… không đâu… - Cô lắc đầu ngoầy ngoậy, càng ôm chặt lấy anh hơn. - Em có nghe anh nói gì không???! BỎ TAY RA!!!!!!!!!!!!! – Anh bực mình quát. Tại sao khi anh đồng ý buông tay cô lại níu kéo? Rốt cuộc là cô muốn gì ở anh?!?! Cô cứ phải khiến anh đau khổ mới chịu được sao?!?!? - Huhhhuhuuuuuh… - Cô bật khóc, vẫn quyết không chịu rời tay. - … - Anh đờ ra. - Thiên… anh đừng đuổi em… đừng bỏ rơi em mà… anh đã nói sẽ bảo vệ em… tại sao giờ lại không cần em nữa… em sợ lắm… anh đừng vứt bỏ em được không… em… em sẽ ngoan mà… Thiên… - Cô nói như cầu xin, nước mắt tuôn như mưa. - Búp Bê!! – Anh đã cảm nhận được sự khác thường cô cô. – Em sao thế??? Có chuyện gì xảy ra với em vậy!??? - Em… em sợ… anh đừng rời xa em… tuyệt đối đừng bỏ em… em… - Được rồi… không sao đâu… - Anh hạ giọng. – Nghe lời anh, bỏ tay ra… - Không… không mà… - Cô càng khóc dữ hơn. – Em sẽ ngoan mà… nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh… anh đừng bỏ em… đừng đuổi em đi… - Anh không bỏ em… không đuổi em đâu… Em bỏ tay ra, để anh xem em làm sao… được không??? – Anh lo lắng. - Được… - Cô chần chừ 1 lúc rồi mới từ từ nới lỏng tay ra. - Búp Bê, em không sao chứ!?!?? – Anh lập tức kéo cô về phía trước. - … - Cô lắc đầu, sụt sịt. - Có chuyện gì thế?? Tại sao em lại khóc?? Em sợ cái gì? Mau nói anh nghe. – Anh vẫn hỏi tới tấp. - Anh vẫn quan tâm đến em phải không? - Cô không trả lời mà hỏi ngược lại anh. – Anh vẫn còn yêu em phải không? Anh vẫn cần em có đúng không??? - Ừ. – Anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gò má cô. – Chỉ cần em vẫn còn yêu anh… anh nhất định sẽ ở bên em. - Anh hứa đấy nhé!!??? – Cô chớp mắt. - Anh hứa. - Còn nữa. Anh phải hứa với em 1 điều nữa. - Điều gì?? – Anh hỏi. - Anh hứa đi, rồi em nói. - Em phải nói thì anh mới hứa được chứ!??! - Không… anh phải hứa trước, rồi em mới nói. – Cô kì kèo. - Anh không biết em muốn gì thì sao mà hứa được đây?!?!? - Anh nhíu mày. – Nếu anh không làm được thì sao? - Làm được mà?!? Anh nhất định làm được. – Cô đảm bảo. – Mau mau… anh mau hứa đi… - Haizzzz… Được rồi… anh hứa… - Híhí… - Cô cười thật tươi. – Từ nay về sau anh nhất định phải tin tưởng em, không được nghi ngờ em, không được nói em không yêu anh, không được nghĩ em không cần anh… không được… - Không cần phải dài dòng như vậy. – Anh cắt ngang. – Anh chỉ cần em nói 1 câu thôi. - 1 câu??? – Cô hỏi lại. – Chỉ 1 câu thôi à??? - Ừ. - Câu gì thế???? - Suy nghĩ đi… động não 1 chút… - Anh mỉm cười. … - Thiên… em yêu anh! … ------------------------------------------------------------------
|
Chương 15: Đặng Mạnh Cường 1. Ting… tang… toong… teng… - Ư… hư… aloooooo… - Kim uể oải vớ cái điện thoại đặt lên tai. Không biết ai mà độc ác đến nỗi gọi điện làm phiền cô trong 1 buổi sáng chủ nhật đẹp trời thế này cơ chứ!??! Có biết là cô đang ngủ ngon không hả??!? - Búp Bê, em vẫn còn ngủ sao??? - Ừm… - Em biết mấy giờ rồi không? - Hử… - Dù là chủ nhật thì cũng không nên ngủ muộn như vậy chứ?!?! - Ư… - Dậy đi!! - Ứ… - Ngoan nào, dậy đi chơi. - Hừ… - Búp Bê… em còn không mau dậy, anh sẽ đến tận nhà lôi cổ em lên đấy!!? – Anh đe doạ. - Anh… d..dá..mmmmm??!?? – Cô vẫn nhắm tịt mắt, nói với giọng ngái ngủ. - Em cứ thử để anh đợi xem. - Em muốn ngủuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu… - Cô kêu la thảm thiết. - Vậy đến nhà anh ngủ. – Anh đề nghị. - Có khác gì nhau đâu??? – Cô nhăn mặt. – Ngủ ở đâu chẳng thế?!???? Ngủ ở nhà có phải hơn không??? - Nhưng anh nhớ em! - Mặc kệ anh. - Búp Bê, em đừng độc ác thế chứ!??! - Anh mới là người độc ác đấy. Mới sáng ngày ra đã gọi điện làm gián đoạn giấc ngủ ngon lành của em. - Em coi giấc ngủ hơn cả anh hả??! - Đương nhiên. – Cô đáp tỉnh bơ. - Cái gì???? Em muốn ăn đòn phải không??????? - Em muốn ngủuuuuuuuuuuuuuuuuuu…. - Đã thế anh quyết không cho em ngủ nữa… Em mau dậy cho anh… DẬY NGAYYYYYYYYY… - Ặc…… - Cô ném cái điện thoại ra xa, chui vào chăn ngủ tiếp. … Ting… tang… toong… teng… - Alooooo………. - Búp Bê, em đến đây đi… - Không. - Anh nhớ em thật mà!!!!!!!!!!!!!! - Em buồn ngủ. - Ngủ sau cũng được mà?!? - Em muốn ngủ. - Em lập tức d… Cạchhhh… … Ting… tang… toong… teng… - Anh muốn gì đây??!! - Muốn gặp em. - Mai gặp. - Không… bây giờ cơ… anh nhớ em… - Để yên cho em ngủ… - Búp Bê… Cạchhhhhh… … Ting… tang… toong… teng… - Giề nữaaaaaaaaa??? - Em còn không mau dâ… Cạchhhhh… … Ting… tang… toong… teng… - Anh đi chết điiiiiiiiii… Cạchhhhh… … Ting… tang… toong… teng… - Anh… - Chè đậu xanh… - Chưa để cô kịp hét lên anh đã nói trước. - Chè đậu xanh??? – Cô mở hé mắt. - Anh sẽ nấu chè đậu xanh cho em… - Có thật không??? – Cô mở bừng mắt, bật dậy ngay. - Thật. - Anh thật sự sẽ nấu chè cho em??? - Ừ. Em có đến không? – Anh cố tình hỏi lại. - Có… có… em đến ngay đây… - Cô cười toe toét, nhảy khỏi giường. Cạchhhhh… … Vừa cúp điện thoại, anh đã cười phá lên. Cô đúng là Búp Bê ham ăn… Nhưng như vậy càng tốt… sau này anh có thể làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời mà không cần tốn nhiều công sức… Chỉ cần nấu vài món ăn ngon đã có thể được gặp cô… thật là quá tốt…^0^ … Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, vớ đại một chiếc váy tím nhạt mặc vào người, cô lao ra khỏi nhà như tên bắn. Chỉ 10’ sau cô đã có mặt trước căn hộ của anh. Kíng koong… kíng koong… kíng koong… kíng koong… kíng koong… kíng koong… kíng koong… - Haizzzz… Em có thể đừng tra tấn cái chuông cửa nhà anh được không?? - Không. – Cô trả lời dứt khoát. – Ai bảo anh lâu như thế??? - Lâu?? Từ lúc em bắt đầu bấm chuông đến giờ mới có 10s. – Anh lườm cô. - Híhí… vậy sao? Nhưng mà… như thế vẫn lâu. – Cô tự nhiên ôm gối ngồi xuống sô-pha, bật ti vi lên xem. - Chẳng phải em có chìa khoá sao? – Anh hỏi, tiến lại bên cô. – Tại sao không tự mở cửa? - Chìa khoá ở trong túi. Muốn mở cửa phải cho tay vào túi này… lục chìa khoá này… rút chìa khoá ra này… tra chìa khoá vào ổ này… vặn chìa khoá này… rồi mới mở được cửa… sau đó lại phải rút chìa khoá ra này… lại nhét vào trong túi này… – Cô giải thích, cố gắng liệt kê đầy đủ các công đoạn. – Lằng nhằng lắm. Cứ bấm chuông cho đỡ mệt. - Haahaha… - Anh ôm bụng cười sặc sụa. – Em không chỉ ham ăn mà còn lười… lười đến hết thuốc chữa… - Ai nói em lười??? Em chỉ thương cái chìa khoá phải di chuyển nhiều thôi. – Cô lí sự, chui vào lòng anh như 1 đứa trẻ. - Em mà không lười thì trên thế giới này chắc toàn người siêng năng… ui daaaaa… em mạnh tay thế??? – Anh nhăn mặt. - Hừ… ai bảo dám nói xấu em??!!! - Anh chỉ nói đúng sự thật thôi mà?!?! - Anh còn dám nói nữa??!! Đã vậy đánh anh thêm vài cái cho đỡ ngứa tay. - Em nỡ ra tay sao?!!!! – Anh nhìn cô bằng vẻ mặt tội nghiệp. - Hahahaha..a… - Cô cười đến đau cả bụng. – Trông anh giống con mèo nhỏ vừa được vớt từ dưới… cống lên. - Em so sánh kiểu gì thế??! Sao anh lại giống mèo nhỏ?!?!??? Lại còn mới vớt từ dưới cống lên??????? - Hahhaaa… như thế mới hợp với anh. - Em nói lại xem nào??! - Mèo nhỏ rơi xuống cống… ôi hhaaahhahhaa… - Cô vừa ôm bụng cười, vừa né tránh “móng vuốt” của anh. - Em lại đây… lại đây ngay… - Mèo nhỏ… aaaaaaa… mèo nhỏ bơi dưới cống… - Em to gan lắm… để anh bắt được em thì em thảm rồi… - Híhíhihíhí… meo meo… - Em… đứng lại ngay… quay lại đây cho anh… - … - … … - Thiên… xong chưa thế?!?! – Cô ngồi vắt chân trên chiếc sô-pha êm ái, hỏi vọng vào trong bếp. - Đợi một lát. - Híc… vẫn phải đợi sao?? … - Được chưa vậy?? Em đói quá!!!!!!!!!!!!!!! - Sắp xong rồi… chỉ 5’ nữa thôi… - Huhuuu… … - Thiên… - Cô thò đầu vào bếp, gọi nhỏ. - Rồi rồi… xong rồi đây… em ngồi vào bàn đi… - Anh phì cười trước ánh mắt long lanh của cô. - Híhíhíhí… cuối cùng cũng được ăn… - Cô nhảy cẫng lên. - Em cứ làm như anh bỏ đói em không bằng. - Thì đúng rồi còn gì?? Anh bắt em đợi nãy giờ… đói muốn chết… - Búp Bê ham ăn, mới có 8h30 mà em làm như nửa đêm rồi ý, làm anh tưởng muộn lắm rồi chứ?!?! – Anh liếc đồng hồ, trách. - 8h30?? – Cô tròn mắt. – Thế nãy giờ mới có 30’ thôi à??? - Chứ em nghĩ bao lâu? - Ơ… em tưởng… lâu lắm rồi???!?!!! – Cô cười trừ. – Hìhì… chắc tại em đói quá… nên mới… oaaaaaaaaaaaaaa… chè thơm quá!!!!!! - Đang còn nóng, em ăn cẩn thận. - Vâng. – Cô gật đầu, cầm cái thìa anh đưa, xúc từng miếng nhỏ. … - Ngon quá đi!!!!!!!!!! – Cô khen nức nở. – Sao anh lại nấu ăn ngon thế nhỉ??! - Nếu em thích… ngày nào anh cũng nấu cho em ăn. - Thật không??? Có thật là ngày nào anh cũng nấu cho em ăn không??????? – Mắt cô sáng lên. - Thật. - Hay quá!!!? Vậy ngày nào cũng được ăn món ngon… mà lại không cần vào bếp… anh thật tuyệt!!! - Nhưng mà… - Nhưng mà sao? – Cô hỏi ngay. - Phải đợi đến khi em biết tên dầu gội của anh đã. – Anh mỉm cười. – Khi đó nhất định em sẽ được ăn cơm anh nấu mỗi ngày. - Dầu gội??? – Cô ngơ ngác. - Không nhớ sao??!? – Mắt anh lấp lánh. - Nhớ gì?!?! - Nghĩ lại xem. - Dầu gội à?!?! Dầu gội thì sao nhỉ!!?!? Dầu gội của anh… làm sao em biết đượcc?!?!!!?? Anh phải nói thì em mới… Aaaaaaaaaaaaaaaaa… - Cô cắm đầu vào bát chè xúc lia lịa. … - Em no rồi. - Đã no rồi sao? – Anh ngạc nhiên. - Vâng. – Cô gật gật đầu. - No thật rồi?? – Anh hỏi lại lần nữa. - No rồi. - Sao hôm nay em ăn ít thế!??? Mọi khi… - Hìhì… - Cô cười nhăn răng, chớp chớp mắt nhìn anh. - Hiểu rồi… - Anh bật cười. – Đồ con heo! Em vào phòng anh đi, để anh dọn dẹp cho. Chỉ đợi có thế, cô te tởn chạy ngay vào phòng anh rồi… lăn ra ngủ không biết trời đất trăng sao gì. --------------------------------------- 2. - Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………. – Tiếng hét của cô làm cả toà nhà như muốn nổ tung, chim chóc bay tán loạn. - Em làm sao thế??? – Anh lập tức tông cửa lao vào, hoảng hốt hỏi. – Có chuyện gì vậy?? Em đau ở đâu à?? Hay lại mơ thấy ác mộng???... - Anh… anh… cái đó… ở kia… kia kìa… - Cô nhắm tịt mắt lại, chỉ tay về phía bức tường, run run. - Gì cơ??? – Anh nhìn theo hướng chỉ của cô. – Àaaaaaaa… chỉ là bức tranh thôi mà!!??? Hôm trước Nhật nó treo lên đấy… - Anh… anh mau bỏ nó xuống… bỏ xuống đi… - Cô nức nở. - Được rồi… được rồi… anh bỏ xuống đây… bỏ xuống rồi đây… - Anh nhanh chóng xé bức tranh trên tường xuống. – Em mà cũng biết sợ ma sao??? - Không… không phải ma… - Cô giải thích. – là rừng hoang… có máu… Thiên… em sợ… có máu… có máu… - Cô lao đến ôm chặt lấy anh. - Không sao… chỉ là bức tranh thôi mà!!? Anh vứt đi rồi, không sao nữa… chẳng có gì đâu… đừng sợ… - Huhuuhuu… - Đừng sợ… có anh ở đây rồi… … - Thiên, tại sao dạo này em không thấy Cục Bông??? – Cô thắc mắc. - Cục Bông đang đi “nghỉ dưỡng”. - Hả?? Nghỉ dưỡng???? – Cô trợn tròn mắt, suýt thì cả phun ngụm nước trong miệng ra ngoài. - Nghĩa là khám sức khoẻ định kì đấy. – Anh giải thích. - Ồ… Mà chỉ 1 mình nó đi thôi à??? Liệu nó có nhớ đường về không? – Cô lo lắng hỏi. - Cục Bông tuy thông minh nhưng không thần đồng đến vậy đâu. – Anh phì cười trước câu hỏi ngây ngô của cô. - Mọi năm anh đều tự đưa nó đi nhưng năm nay anh để nó vi vu cùng người khác rồi. - Tại sao??? Chẳng phải anh rất quý Cục Bông??? Sao có thể yên tâm giao nó cho người khác được?????!!!! - Anh phải ở đây canh chừng em chứ?!?! - Canh chừng gì cơ????? – Cô ngơ ngác. – Em có phải là tù nhân đâu!??!!!! - Để đề phòng em “bay” theo người khác chứ sao nữa?!?!?!!!! Em thật ngốc!!! – Anh véo má cô. - Sao anh cứ thích véo má em thế nhỉ?!!!!!!!!? Em có phải trẻ con đâu?!?! Em lớn rồi đấy nhá!!!! – Cô hét ầm lên. - Lớn rồi à??? Anh nhớ cách đây không lâu có người còn nói mình chưa lớn, vẫn còn là trẻ con cơ mà nhỉ?!?! Sao đã lớn rồi?!? – Anh châm chọc. - Ớ… thì em cũng chưa lớn hẳn… những đã hơi hơi lớn rồi… nghĩa là lớn lên 1 chút… nhưng vẫn chưa phải là lớn… - Lằng nhằng quá! Nói chung em là trẻ con hay người lớn vậy??!?! - Ừm… không phải trẻ con… cũng chưa phải là người lớn… chỉ là… - Cô suy nghĩ. – … là… a ha… người nhớn… - Hahhaaaha… - Anh lăn ra cười trước “từ ngữ mới” của cô. - Anh cười cái gì??? Không đúng sao?? Không còn là nhỏ, nhưng vẫn chưa phải là lớn… không là người nhớn thì là người lỏ chắc… - Hahahahah… ôi hahhahhaa… em quả có năng khiếu làm diễn viên hài… - Cảm ơn… em biết em tài năng đầy mình mà!?!? – Cô vênh mặt. - Cứ ở cạnh em thế này có khi anh phải dự trữ mấy thùng thuốc đau bụng trong nhà mới được… - Ặc… anh nói thế là sao chứ?!?!??? Sao lại có thuốc đau bụng ở đây??!?! - Em làm anh cười đến đau cả bụng… ôi ôi… đừng có trưng bộ mặt đó ra nữa… giống như cái bơm bị dính tương ớt ý… - Anh… em xinh xắn thế này mà anh đem so sánh với cái bơm dính tương ớt????? Mắt anh có vấn đề rồi à?!?!?!!!!! – Cô bừng bừng tức giận. - Em thử soi gương đi!! Xem anh nói có đúng không?? – Anh đưa cho cô chiếc gương nhỏ. - Hừ… - Cô giằng lấy, soi đi soi lại, soi mãi vẫn chẳng thấy giống cái bơm chút nào… cũng chẳng có tí tương ớt… - Anh nói dối… chẳng có gì là giống cái bơm… - Haaaahahahahaha… đúng là ngốc… quá ngốc… ngốc không chịu nổi… - Anh càng lăn ra cười dữ hơn, không thể dừng lại được. - Anh… anh… anh lại trêu em???!?! – Cô bực mình quay mặt đi, khoanh tay trước ngực không thèm nói năng câu gì. … - Búp Bê! – Anh khều khều vai cô. - … - Búp Bê!!!! – Anh gọi lại lần nữa, giật giật ống tay áo cô. - … - Chẳng có phản ứng gì. - Em giận rồi đấy à??? - … - Cô vẫn chăm chú xem ti vi, chẳng thèm đoái hoài gì đến anh. - Đừng giận nữa!!? - … - Anh xin lỗi. - … - Anh biết anh sai rồi. – Anh tiếp tục năn nỉ. – Tha cho anh lần này đi!!! - … - Búp Bê!! Em có thể đánh anh, nhưng đừng im lặng như thế!??! Chẳng giống em gì cả… - … - Anh… - … - Thật sự… - … … - Búp Bê!!!!! – Anh bực mình kéo cô về phía mình. - Áaaaaaa… Anh làm cái gì đấy??! – Cô kêu gào ầm ĩ, giãy giụa trong lòng anh, quyết không chịu ngồi yên. - Đừng giận nữa. - Bỏ ra… bỏ em ra nhanh… - Anh đã xin lỗi rồi mà?!!? - Anh bỏ em ra… nhanh lên… sắp hết rồi… bỏ ra… bỏ ra… - Hết gì??? - Thế giới động vật. - Hả????? – Anh há hốc mồm. – Thế ra nãy giờ em không trả lời anh là bởi vì… - Anh không thấy em đang bận xem ti vi à??! Làm sao trả lời anh được?!?! – Cô giải thích. - Anh còn tưởng em giận. - Giận gì chứ?!?! Anh lúc nào chẳng trêu em… - Thế là nãy giờ tốn công vô ích à??!? – Anh ỉu xìu. - Mau bỏ em ra đi… em muốn xemmmmm… - Không buông. Mặc kệ em… ai bảo nãy giờ làm anh mất công xin lỗi!??! - Híc… đâu phải tại em??!!? Em còn chưa xử anh tội cứ giật tay áo em, làm phiền em xem ti vi đấy!?!? Anh tránh ra nào!??! - Không tránh… anh cứ không cho em xem đấy?!?! Thế giới động vật gì chứ!?!? Chẳng lẽ chương trình đó còn hay hơn anh sao???? - Hơ… anh so sánh kiểu gì thế?!?! Anh là người… còn Thế giới động vật là chương trình giải trí… Nào… nào… anh bỏ tay ra đi… Í… là stone fish… - Ai cho em xem?!?! Nãy giờ em không thèm để ý đến anh… tất cả là vì cái chương trình chết tiệt kia… – Anh chắn trước mặt cô, nhăn nhó. - Ơ kìa… hay mà?!?! Anh ngồi xích ra đi… oaaaaaaa… - Cô nhổm người lên, 2 mắt sáng rực nhìn đàn cá rực rỡ giữa đại dương… - Không được xem nữa… nhìn anh này… - Anh tránh ra đi… ôi ôi… nhiều cá quá… - Em còn dám xem nữa!?!? - Anh… sao lại chắn tầm nhìn của em??!!... Đẹp quá?!??! - Lại còn khen đẹp sao?!?! Em… - Đẹp thế còn gì?!?!!! - Chẳng đẹp gì cả… - Oa oaaaaaaa… - Anh tắt đi bây giờ… - Đừng… oh my god… - … - … Cô hết luồn sang bên này, lại ngó sang bên kia, không thèm để ý đến anh đang tức xì khói bên cạnh. … - Hết rồi. Chán quá!?!? – Cô ỉu xìu. – Thiên!!! - … – Mặt anh chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào. - Oáiiii… Anh làm sao thế??! – Cô giật mình. - Em vẫn còn biết để ý đến anh cơ à?!? Anh tưởng em chỉ thích mấy con cá kia thôi chứ?!?! - Hả??! Anh… – Cô tròn mắt nhìn anh, rồi cười phá lên. – Anh đang ghen đấy à?!?! Ghen với mấy con cá trong ti vi??!??? - Hừ!!! - Hihihhiii… đó chỉ là 1 chương trình thôi mà?!? Anh không thấy nó hay à!??! Cả mấy con cá đó nữa… quá đẹp ý… - Mắt cô long lanh. - Em còn nói nữa anh “xử” em bây giờ??!! – Anh càng tức điên lên, véo má cô làm cô bừng tỉnh. - Áiiiiiii… đauuuuuuuuuuu… - Cô tru tréo lên. - Cho chừa cái tội dám lờ anh đi. – Anh nghiêm mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa chỗ đỏ ửng trên má cô. - Em lờ anh lúc nào?!?! – Cô kêu oan. – Chỉ là… em đang bận xem ti vi nên không có thời gian để ý đến anh… - Em… như thế có khác gì nhau đâu?!?! - Hìhì… hình như đúng thế thật. – Cô cười trừ. – Thôi mà… coi như em sai… em xin lỗi… lần sau em tuyệt đối không… ôiiiiiii… mai lại có nữa kìa… butterfly fish… hay tuyệt… – Vừa thấy giới thiệu đến chương trình Thế giới động vật, cô đã nhảy chồm chồm lên… - Em… em… LÊ… HƯƠNG… KIM… em đúng là hết thuốc chữa… - Anh bực bội hét ầm lên. - Híhí… xong rồi… hết rồi… lần này hết thật rồi… anh đừng có giận… - Em… em… mau đi nấu cơm cho anh. - Hả???! Sao lại bắt em… - Cô định phản đối thì thấy ánh mắt như muốn giết người của anh nên đành ngậm ngùi vào bếp. – Em biết rồi… được rồi mà… em nấu ngay đây… nấu ngay đây… … Đang hì hục xào xào nấu nấu, đột nhiên cô bị 1 vòng tay ôm siết lấy từ phía sau. Giật mình, suýt nữa thì cả cái chảo rau trên tay đáp ngay xuống đất. - Anh làm cái gì thế??? Có biết em bị yếu tim không hả??!?! Cũng may cái chảo không sao, nếu không em băm anh ra!!? – Cô gắt. - Em nói cái gì vậy??? Làm em giật mình là anh sai… anh xin lỗi… nhưng còn cái chảo của nợ kia anh chẳng quan tâm… Em cũng không được vì cái chảo mà mắng anh, hiểu chưa??!! – Anh nhăn mặt. - Anh… đây là chảo nhà anh đấy!!? Sao anh có thể vô lương tâm như thế được?!?! Hơn nữa, nó còn đang đựng rau cải. – Cô lí sự, tiếp tục đảo qua đảo lại. - Em đừng có cái gì cũng đặt lên trên anh có được không hả?!? – Anh rầu rĩ, gục đầu vào mái tóc cô dài xoã ngang lưng của cô. - Em có làm gì đâu?? – Cô ngu ngơ. – Em đang xào rau mà?!?! Nãy giờ có động vào anh đâu?!?! Đặt gì chứ!?!????? - Haizzz… Sao em lại có thể chậm hiểu như thế nhỉ?!?! Ý anh là… anh muốn là người quan trọng nhất trong lòng em… - Cái đó hả??! – Cô suy nghĩ, đếm đi đếm lại, cuối cùng tỉnh bơ đáp. – Không được. - Tại sao??? – Anh “gầm” lên làm cô giật mình đánh rơi cả đũa. - Anh đúng là… sao lại hét to như thế chứ?!?! Muốn doạ chết em sao??!?! – Cô cúi người nhặt chiếc đũa, trách. - Mau nói… tại sao lại không thể??! – Anh nóng ruột hối thúc. - Bởi vì… người quan trọng nhất với em là bố mẹ… ừm… anh chỉ đứng thứ 2 thôi… - Thứ 2??? – Măt anh dài ra như cái bơm, nhìn cô buồn bã trông thật tội nghiệp. - Anh đừng có nhìn em như thế?!? Cứ như em làm tổn thương anh ghê gớm lắm ý… ừm… em có thể bổ sung anh vào nhóm 1… - Thật không??? – Anh phấn chấn hẳn. - Cái đó còn tuỳ. - Tuỳ???? – Anh cau mày. – Còn tuỳ cái gì nữa? Em muốn bị đá đít ra ngoài không hả?!?! Chuyện đó mà cũng phải suy nghĩ nữa sao?!! - Híhí… em đùa chút thôi mà… anh đừng nóng… Với em… anh là quan trọng nhất… được chưa? - Em nhớ đấy!!! Không được thay đổi đâu. … - Bỏ em ra nào. – Sau 1 hồi chật vật nấu nướng với “bao tải” đằng sau, cô không chịu được mà kêu lên. - Không bỏ. – Anh vẫn bước bỉnh ôm chặt lấy cô, không chịu rời tay. - Anh đừng có ngang nữa… bỏ em ra… - Không. Anh thích ôm em thế này! - Anh mau biến ra ngoài kia xem ti vi đi, đừng ở đây cản trở em làm việc. – Cô đẩy anh ra mà không nổi. Tay anh bám vào người cô như tuy bạch tuộc. - Thì em cứ làm việc đi, anh có cản trở gì em đâu nào!?! – Anh tỏ vẻ vô tội. - Anh… anh thật vướng víu quá đi!!! – Cô bức xúc. – Anh còn không chịu ra ngoài là em cho anh nhịn luôn đấy!!? - Em… sao lại đuổi anh ra? - Anh ra ngoài ngay… đi ngay lập tức… - Búp Bê! Cho anh ở đây đi… anh hứa anh chỉ ôm em thôi… anh sẽ không nói gì đâu mà!?!? – Anh năn nỉ. - Anh chỉ ôm em cũng đủ làm em tức muốn hộc máu mà chết luôn rồi!!? Anh còn đứng đó nữa?!?! Mau đi raaaaaaaaa… - Được rồi. – Anh lầm lũi bước ra, được mấy bước lại quay lại. – Em thật sự đuổi anh đi à?!? - Đúng. Anh còn không đi em cho anh vài cái muôi bây giờ??! – Cô huơ huơ cái muôi múc canh trước mặt, doạ. - Ấy ấy… anh biến ngay đây… em đừng động thủ… - Anh lập tức “bốc hơi” khỏi nhà bếp, chẳng dám ngoảnh đầu lại. … --------------------------------------- 3. Kíng koong… Kíng koong… - Ai lại đến vào giờ này nhỉ?!?! – Vừa tất bật nấu nướng, cô vừa lẩm bẩm. – Không phải là anh Nhật đấy chứ!?!? … Kíng koong… Kíng koong… - Thiên!!! Có khách kìa!!? – Không thấy anh có động tĩnh gì, cô nói vọng vào. … Kíng koong… Kíng koong… - Thiên!!! Mau ra mở cửa đi! Anh còn làm gì đấy??!! … Kíng koong… Kíng koong… Mãi mà chẳng thấy anh trả lời, cô đành tắt bếp, mặc nguyên cái tạp dề xanh ngát chạy ra ngoài xem. - Thiên!!! Anh làm cái g… Quái, đi đâu rồi?!?! – Cô cau mày, đành phải ra mở cửa, vừa đi vừa lẩm nhẩm cầu nguyện. – Cầu trời đừng là anh Nhật… Nếu không thì mình chết chắc rồi!!? Xin đừng… Cạchhhh… - A… - Cô ngạc nhiên, chôn chân tại chỗ, tròn mắt nhìn người trước cửa, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Trước mắt cô là 1 ông lão trông rất “lạnh”. Ông mặc 1 bộ đồ đen từ đầu đến chân, không khác gì mấy “cây đen” nhưng đáng sợ hơn rất nhiều. Nhưng có điều, đôi mắt kia… có nét rất giống … Không lẽ… - Cháu chào ông. Ông là ông của anh Thiên sao ạ??? – Cô cười tươi rói, hoàn toàn quên mất cảm giác sợ hãi vừa rồi. - … – Ông lão không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi chăm chú quan sát cô từ đầu đến chân. Ông chính là Đoàn Mạnh Cường – Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Sky – cũng là ông nội của Đoàn Nhất Thiên. - Ông vào nhà ngồi chơi ạ. – Cô nhanh chóng đứng lùi sang một bên nhường đường cho ông đi. Ông lão từ từ bước vào trong, đảo mắt khắp căn hộ quan sát rồi thầm đánh giá. Đây là lần đầu tiên ông bước chân vào nơi ở của Thiên… nói đúng hơn đây là lần đầu tiên ông không bị đuổi đi hay cho đứng ngoài hàng giờ đồng hồ. Căn hộ này cũng không tệ! Tuy hơi nhỏ, nhưng không gian rất thoáng mát và sạch sẽ… đầy đủ tiện nghi… không thiếu thốn như ông tưởng… - Ông ngồi đây đi ạ. Chắc ông cũng khát rồi, để cháu pha nước cho ông nhé!!! Ông muốn uống gì ạ? - Tuỳ cô. - Vậy ông đợi cháu một lát nhé! – Cô nói rồi bước nhanh vào bếp, khẽ rùng mình bởi hơi lạnh toát ra từ đôi mắt kia. … - Ông ơi, cháu không biết ông thích uống gì, ở đây cũng không có nhiều đồ uống… – Vài phút sau cô mang ra một cốc nước cam, cẩn thận đưa cho ông lão bằng hai tay. – … nên ông uống tạm nước cam ông nhé!!? Nước cam rất nhiều vitamin, rất tốt cho sức khoẻ. - Cảm ơn. - Ông ơi, ông tên là gì ạ??? Anh Thiên chưa bao giờ nói với cháu về gia đình anh ấy cả. Chắc ông thương anh Thiên lắm nhỉ?!?! Có ông thích thật ấy. Bố cháu nói ông cháu mất từ khi cháu còn nhỏ. Anh Thiên thật là sướng… - Cô với Thiên có quan hệ gì? – Ông lão đặt cốc nước xuống, cắt ngang lời cô, hỏi với chất giọng khàn khàn. - Dạ? – Vì đang mải khua môi múa mép nên cô chẳng nghe rõ ông lão vừa mới nói cái gì, ngơ ngác hỏi lại. - Tôi hỏi cô với Thiên là gì của nhau. - Aaaa… Cái đó… chúng cháu là… bạn. - Bạn??? Cô thật sự chỉ là bạn của Thiên? – Ông lão nheo mắt. - Vâ… - Không phải. – Cô chưa kịp nói hết thì anh đã cắt ngang. - Anh Thiên??! – Cô giật mình quay lại. - Cháu nói không phải là sao? – Ông lão hỏi lại. - Chúng tôi không phải là bạn. - Vậy cô ta là… - Cô ấy là vợ tôi. – Anh trả lời dứt khoát. - HẢ??? VỢ Á!?!??!????? – Cả cô và ông lão đều bất ngờ trợn tròn cả mắt nhìn anh như sinh vật lạ. - Cháu nói cái gì??? Cháu lấy vợ từ bao giờ?!?! Tại sao không báo cho ông?!?! Tại sao cháu có thể tuỳ tiện quyết định chuyện hạnh phúc cả đời như thế được?!?!? Ít nhất cháu cũng phải hỏi ý kiến của ông chứ?!?! Sao có thể… - Ông thôi đi. Tôi không việc gì phải báo cáo với ông cả. Đây là cuộc đời tôi, tự tôi sẽ quyết định. Ông chẳng là cái gì cả. – Anh nổi giận. - Thiên!!! – Cô túm lấy tay áo anh. – Sao anh lại nói với ông như thế!??! Anh mau xin lỗi ông đi. - Anh chẳng làm gì sai mà phải xin lỗi cả. Ông ta không xứng để anh phải ăn nói tử tế. - Đồ mất dạy! – Ông lão tức điên lên. – Mày nói thế mà nghe được à?!? Dù gì tao cũng là ông nội của mày đấy!?!? - Ông nội??? – Anh bật cười mỉa mai. – Sau tất cả những gì ông làm với tôi, giờ ông vẫn có thể nhận là ông nội của tôi!??! Thật là mặt dày, ghê tởm, không biết xấu hổ!! - Thiên! – Cô sợ hãi khi thấy sắc mặt ông lão sa sầm. Cô sợ ông sẽ lao đến đánh cho Thiên một trận!!?!? – Ông ơi, anh Thiên không có ý đó đâu. Ông đừng giận, chỉ tại anh ấy… - Cô mau biến ra khỏi đây. – Ông lão đột nhiên trừng mắt nhìn cô, quát lớn làm cô hoảng sợ co rúm lại. - Cháu… cháu chỉ… - CÚTTTTTTTTTTTTTT - Ông không có quyền mắng cô ấy. Ông mới là người phải biến khỏi đây. Đừng có ở đó mà lớn tiếng với vợ tôi. – Anh lạnh giọng. - Đừng sợ!!! Có anh ở đây, ông ta sẽ không thể làm gì em đâu. – Anh quay sang cô bên cạnh, dịu giọng trấn an, rồi vòng tay ôm lấy bờ vai run rẩy của cô. – Đừng sợ!! Búp Bê! - Hay lắm! Giờ mày vì cô ta mà dám đối đầu với tao chứ gì?!? - Ông không đủ tư cách để tôi phải đối đầu. - Mày nói cái gì?!??! Mày… mày… - Anh đừng như thế mà!??! Đừng dùng thái độ đó nói chuyện với ông được không?!? – Cô van nài. - Cô đừng có ở đó mà giả nhân giả nghĩa. Tôi không cần cô nói giúp. Những việc tôi làm… đến một ngày nào đó Thiên sẽ hiểu. – Ông lão tiếp tục nhằm vào cô. – Tôi biết mục đích của cô khi tiếp cận Thiên. Cô muốn bao nhiêu, cứ nói. Tôi sẽ cho cô. Đừng có mà bám lấy Thiên nữa. - Ơ… Cháu không cân tiền… Ông hiểu lầm rồi… cháu không phải thế… - Cô vội vàng giải thích. - Đừng giả vờ nữa. Mánh khoé của cô có thể lừa được Thiên chứ không qua được mắt tôi đâu. Loại người như cô tôi đã gặp quá nhiều rồi. - Nhưng cháu thật sự không cần tiền. Cháu thật lòng yêu anh Thiên mà!?! - Đừng nói nhiều. - Ông tin cháu đi… Cháu không lợi dụng anh Thiên đâu… cháu không muốn lấy tiền của anh ấy… cháu không cần tiền… - Ra giá đi! - Haahaha… - Anh đột nhiên bật cười. – Ông có vẻ thích chơi trò này nhỉ?!?! Trước là với mẹ tôi và giờ đến vợ tôi sao?!?! - Mày im đi! Mày hãy tỉnh ra đi… nhìn cho rõ con người cô ta… Phụ nữ trên đời này đều không đáng tin cậy… Chỉ có 2 lí do khiến 1 người phụ nữ nói yêu lời mày… 1 là cô ta thích tiền của mày… và 2 là cô ta muốn đùa cợt tình cảm của mày… Tất cả những việc tao làm chỉ vì muốn tốt cho mày thôi. - Ồ… Thật vĩ đại làm sao!! – Anh nói với giọng châm biếm. – Muốn tốt cho tôi mà dùng tiền để ép mẹ tôi phải bỏ nhà đi?!? Muốn tốt cho tôi mà cho người bắt tôi đưa đến 1 nơi xa lạ, rời khỏi bố mẹ khi tôi mới 1 tuổi!!??? Muốn tốt cho tôi mà ngày ngày gây áp lực khiến bố mẹ tôi phải bỏ trốn và chết vì tai nạn giao thông!?!? Và giờ ông lại nói muốn tốt cho tôi… chính là việc đuổi vợ tôi đi!?!????? - Đó là do mày không hiểu. Người mà mày gọi là mẹ… và cả cô ta nữa… đều không yêu thật lòng. Tất cả việc bọn họ làm chỉ để lấy tiền của Sky thôi… - Không phải đâu. Cháu không đến với anh Thiên vì tiền. Cháu yêu anh ấy!! Cháu thật sự yêu anh Thiên mà??!!! – Cô yếu ớt giải thích. - Cô câm miệng lại cho tôi. Ở đây không có chỗ cho cô nói. – Ông lão gào lên làm cô im bặt, không dám ho he nửa lời. - Ông ra khỏi đây ngay! – Anh tức giận quát lớn. - Tôi đã cảnh cáo cô rồi đấy. Cô mà còn bám lấy Thiên nữa thì đừng có mà trách tôi. – Ông không hề để ý, tiếp tục đe doạ cô. - Cháu… - Cô không nói nên lời, chỉ biết bám chặt lấy anh. - Ông biến khỏi nhà tôi… NGAY LẬP TỨC!!! - Hừ! Rồi mày sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta thôi. – Ông lão nói rồi nhanh chóng bước ra khỏi căn hộ. Cạchhhhh… - Búp Bê!! – Thấy cô ngẩn ngơ, anh gọi nhỏ. - … - Đừng để ý đến những lời ông ta nói. Mặc kệ ông ta. – Anh ôm chặt lấy cô, thì thầm. - Mặc kệ?? Làm sao em có thể mặc kệ được đây?!?! Đối với ông, em chẳng khác nào loại con gái đào mỏ. – 2 mắt cô rưng rưng. - Đừng nghĩ ngợi nhiều. Tất cả là do ông ta nói năng lung tung. … - Tại sao ông không tin em chứ??? – Một lúc sau, cô lại oà khóc nức nở trong lòng anh. – Tại sao ông luôn miệng nói em tiếp cận anh là vì tiền??!! Tại sao ông không chịu nghe em giải thích?!?! Tại sao… - Anh bảo em quên đi mà!??! – Anh thở đài. Anh vốn oán hận Đoàn Mạnh Cường đến tận xương tuỷ… nay lại càng căm ghét hơn nữa. Chính ông ta đã phá nát cái gia đình với đầy đủ cha mẹ của anh… xỉ nhục người con gái anh yêu hơn cả mạng sống của mình, làm cô ấy bị tổn thương… - Em… em đáng ghét… lắm sao!?!? Tại sao m..ới nhìn thấy em… ông đã… - Cô vẫn nghẹn ngào. - Không phải tại em. - Nhưng… - Tin anh đi… em rất tốt. Đừng vì những lời nói của ông ta mà rơi lệ được không?!?! Anh sẽ đau lòng lắm! – Anh van nài. - Em… được… - Cô gật gật đầu. … - Nhưng mà… em vẫn không hiểu… tại sao ông lại… - Sau 1 lúc sụt sịt, cô tiếp tục thắc mắc. - Với ông ta, tất cả phụ nữ trên đời này đều là kẻ dối trá, yêu tiền hơn tất cả mọi thứ. Trước đây mẹ anh cũng từng bị ông ta xỉ nhục, thậm chí còn hơn thế này rất nhiều… – Anh giải thích. Anh thật sự không muốn giấu giếm cô bất kì điều gì. Anh sợ… nếu như sau này cô biết thông qua 1 người khác… sẽ nghĩ anh không tin cô… và sẽ không cần anh nữa… Như vậy thà chính anh nói ra. - Thật sao? – Cô kinh ngạc. - Từ khi bố mẹ anh còn đang yêu nhau, ông ta đã liên tục đến tìm mẹ bắt bà phải chia tay với bố anh. Đến khi bố anh biết chuyện, ông đã cùng mẹ anh bỏ đi. - Sau đó thế nào? – Cô nhìn anh chờ đợi. - Hai người sống rất hạnh phúc và sinh ra anh. Nhưng… khi anh lên 1… ông ta đã tìm đến… và bắt anh về… Sau đó tiếp tục ép mẹ anh phải rời bỏ bố anh. Một lần nữa, bố anh quyết tâm đưa mẹ anh đi. Cũng vì thế mà… - Nói đến đây, anh nghẹn lời, càng ôm siết lấy cô. - Thiên… em xin lỗi… em… - Cô rơm rớm nước mắt. … - Anh sẽ không để chuyện cũ lặp lại đâu. - Em không có ý gì đâu… nhưng… - Cô nhỏ giọng. - … nếu như năm xưa bác gái rời xa bác trai… có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế… - Búp Bê!! – Anh giật mình. – Em nói gì thế? - Em chỉ… chỉ cảm thấy… em không có ý nói bác gái… chỉ là… nếu là em… em sẽ không… em không kiên trì được như vậy… em cũng không thể dung cảm như thế… em… - Cô lí nhí. - Em bỏ ngay cái ý nghĩ vớ vẩn ấy đi. Anh nói cho em biết, anh sẽ không bao giờ cho phép em rời xa anh đâu. – Anh giận dữ. - Em… - Mới có vậy mà em đã muốn bỏ cuộc rồi sao? Em không thể vì anh mà cố gắng sao? Em nói là em yêu anh mà?!! Vậy sao còn muốn rời xa anh??!? Tình yêu em dành cho anh rốt cục được bao nhiêu!??! - Thiên! Em… em xin lỗi… em… - Cô lắp bắp. - … em chỉ… chỉ không muốn làm khó anh… không muốn khiến anh mệt mỏi… không muốn anh vì em mà từ bỏ mọi thứ… em… - Haizzzz… - Anh thở dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Anh không muốn làm cô hoảng sợ. – Em nghe anh nói… Nếu như năm xưa mẹ anh bỏ đi… có thể bố anh sẽ tiếp tục sống cuộc đời giàu có… làm đại thiếu gia… tiếp quản tập đoàn Sky… lấy 1 cô vợ xinh đẹp, gia thế đàng hoàng… nhưng… ông sẽ không bao giờ được sống trong hạnh phúc… - Tại sao? – Cô chớp chớp mắt không hiểu. – Chẳng phải cuộc sống đó rất hoàn mĩ ư? - Em ngốc lắm!!! – Anh véo má cô làm cô nhăn mặt. - Phải sống 1 cuộc sống được sắp đặt trước liệu có thể hạnh phúc hay không? Phải lấy 1 người mình không yêu liệu có thể hạnh phúc hay không? Ngày ngày mong nhớ 1 người nhưng mỗi khi về nhà lại phải đối mặt với 1 người khác liệu có thể hạnh phúc không??? - Không thể. – Cô đáp ngay. - Thì vậy đó. Nếu như em bỏ anh, anh cũng sẽ không hạnh phúc. Vì thế đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó, biết chưa? Em mà dám có ý định rời xa anh, anh nhất định nhốt em vào 1 chỗ không cho ra ngoài nữa. – Anh đe doạ. - Ặc… có cần dã man thế không?? – Cô rùng mình. - Nếu em không chịu nghe lời thì… - Em nghe lời anh là được chứ gì?!!? – Cô vội vàng cắt ngang. Anh toàn nghĩ ra những hình phạt quái dị khiến cô sợ phát khiếp. Thật đúng là ác ma!!!!! - Thế thì tốt. – Anh mỉm cười hài lòng. – Em nhớ đó, tuyệt đối không được rời xa anh. … - Anh đã bao giờ thắc mắc vì sao ông lại có định kiến về phụ nữ như vậy chưa? – Cô lên tiếng. - Anh không quan tâm. – Anh đáp hờ hững. - Nhưng phải có lí do chứ!?!? – Cô cau mày. – Chuyện gì cũng phải có căn nguyên của nó. Ông của anh không thể tự nhiên lại kì thị phụ nữ được. - Có thể là bẩm sinh đã thế. - É… anh nói kiểu gì thế??! Nếu bẩm sinh đã ghét phụ nữ thì bố anh ở đâu ra chứ?!?! Chẳng lẽ do ông của anh nhặt về nuôi à? – Cô kêu lên. - Em hiểu rõ nhỉ??! Nói cho anh nghe… bố anh ở đâu ra?!? – Anh bật cười. - Anh… - Cô đỏ bừng cả mặt, lí nhí… - Dù sao thì… em cũng muốn biết vì sao ông… - Cứ mặc kệ ông ta đi. Ông ta thích ghét phụ nữ thì cứ để ông ta ghét. Em để ý làm gì?!? - Em không thể để yên cho ông ghét em thế được. Em nhất định phải… - Anh yêu em là được rồi. Quan tâm đến cảm xúc của ông ta làm gì cho mệt!?! - Nhưng mà… - Thôi nào… anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!! – Anh lảng sang chuyện khác. Anh thật sự không muốn tiếp tục cái chủ đề này nữa. - Áaaaaaaaaaaa… - Đột nhiên cô hét toáng lên làm anh giật mình. - Có chuyện gì thế?!?! - Cơm… em còn chưa nấu xong… - Cô nói rồi lập tức lao như bay vào bếp, cuống cuồng chuẩn bị nốt đống thức ăn. … - Cứ từ từ mà làm. Em vội cái gì chứ!?!?? – Anh dựa lưng vào tường, bật cười nhìn cô chạy đi chạy lại như con thoi. - Chằng phải anh đói rồi sao? Đợi 1 chút, em làm xong ngay đây! – Cô nói mà tay vẫn hoạt động hết công suất. - Ngốc quá! Anh đợi lâu vài phút cũng có sao đâu?!!! - Anh thật sự có thể đợi?!?! Chẳng phải anh vừa kêu đói à?!?! – Cô nghi ngờ hỏi lại. - Ừ. Em cẩn thận 1 chút, đừng có vội. – Anh lại vòng tay ôm lấy cô, dịu dàng nói. – Chỉ cần em đừng có đuổi anh ra ngoài là được rồi. - Híc… ác ma… … ------------------------------------------------------------------
|
Chương 16: Giận dỗi 1. - Búp Bê… – Vừa thấy cô bén mảng đến cái giá sách, anh liền kêu lên. – Dừng lại!!!! - Sao ạ? – Cô ngạc nhiên quay lại. - Em đừng có lại gần đó. - Nhưng em muốn biết anh hay đọc những sách gì. – Cô chớp chớp mắt. - Nếu muốn biết em có thể hỏi anh. Nếu cần quyển gì thì để anh lấy cho. – Anh vừa nói vừa kéo cô lại chiếc bàn nhỏ trong phòng. - Nhưng em muốn xem giá sách của anh. Trông nó rất hay! – Cô nhăn nhó. - Hay thế nào cũng không được nghịch. Em mà lằng nhằng là anh “xử” em đấy. Nói trước là anh không nương tay đâu. – Anh nghiêm khắc cảnh cáo cô. - Tại sao???????? – Cô tru tréo lên. – Anh giấu cái gì ở đó à?!?! Sao không cho em xem!?!?!??!?! - Em lại nghi ngờ vớ vẩn gì vậy?!? - Tại anh làm em nghi ngờ mà?!?!? Khai mau, ở đó có cái gì?!?!? - Sách… vở… - Còn gì nữa? - Laptop… - Gì nữa??? - Giấy… bút… thước… - Tiếp. - Album ảnh… - Í… ảnh gì vậy? – Cô tra hỏi. - Ảnh chụp. - Em hỏi là ảnh của ai. – Cô nóng ruột. - Album của anh đương nhiên ảnh cũng của anh. – Anh tỉnh bơ. - Em muốn biết ảnh đó chụp ai. – Cô gắt. - Em muốn biết để làm gì?? – Anh vẫn tiếp tục chọc tức cô. Càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắc ửng đỏ vì tức giận của cô anh lại càng muốn chọc giận cô hơn. Thật là không tốt chút nào, nhưng biết làm sao được, cô quá dễ thương!!!! - Anh… Đặng… Nhất… Thiên… rốt cục anh có chịu nói hay không?!?! - Có nhiều người. Em muốn hỏi ai? - Tất cả. – Cô nhìn anh chằm chằm, chờ câu trả lời. Chỉ cần anh nói ra tên của 1 cô gái khác thôi cô sẽ cho anh một trận. - Nhiều lắm. Anh nhớ không hết. - Gì chứ?!! Vậy để em tự xem. – Cô nhanh chóng “bay” vèo đến bên giá sách, nhưng vẫn còn 1m nữa thì đã bị anh bế bổng lên khỏi mặt đất. - Anh đã nói em đừng lại gần mà?!! Em thật chẳng biết nghe lời chút nào hết. – Anh nghiêm mặt. - Tại sao anh cứ không cho em lại gần đó thế?!? Rõ ràng là anh có điều giấu em. Anh còn không thừa nhận???? - Thật sự không có mà. – Anh thở dài. – Em đa nghi quá!!! - Mau nói cho em biết, anh để gì ở đó thế??!!!! – Cô vẫn không chịu thua. - Chỉ có thế thôi mà!?!? - Vậy sao phải giấu em? - Anh không giấu em. – Anh đính chính. – Anh chỉ không muốn để em lại gần cái giá sách đó thôi. - Chẳng phải cũng như nhau cả sao???? - Không giống. Anh không cho em nghịch giá sách vì lo cho em thôi. – Anh giải thích. – Anh sợ em sẽ bị thương. - Nói dối. – Cô bĩu môi. – Giá sách thì có gì nguy hiểm chứ?!! - Thì trước đây anh cũng nghĩ như vậy cho nên em mới bị thương. Em có biết khi đó anh sợ thế nào không??? Vì thế anh tuyệt đối không để em chơi ở chỗ đó nữa đâu. - Bị thương? Em bị thương á?? Em bị thương thế nào??? Tại sao em lại bị thương???? – Cô hỏi dồn dập. - Cái đó… thực ra anh cũng chẳng thể hiểu nổi em làm cái quái gì mà đập tay vào góc giá sách rồi cả đống sách đổ ập xuống người em. - Ặc… kinh như vậy sao??? – Cô sợ hãi. – Từ giờ em sẽ không đến gần cái đó nữa đâu. - Em có muốn anh cũng không cho. – Anh bật cười. - Nhưng em vẫn muốn xem album ảnh của anh. – Cô phụng phịu. - Tốt nhất em không nên xem. – Anh can ngăn. - Vì sao? - Lần trước sau khi em xem xong đã đập cho anh một trận rồi đòi tịch thu album đó. May mà anh nhanh tay chộp lấy cất đi, không thì… - Vậy là rõ ràng anh đã làm điều mờ ám. Bị em phát hiện một lần còn chưa chừa, giờ vẫn tiếp tục?? Nói mau, anh giữ ảnh cô nào vậy? - Một cô gái rất xinh! - Cô gái rất xinh??? – Cô nổi điên lên. – Là ai?? Mau lấy cho em xem. - Cũng không hẳn là 1 cô gái. – Anh trầm tư suy nghĩ. – Cũng chẳng biết nói sao nữa. Có thể là 1 em bé, có thể là 1 cô nhóc, cũng có thể là 1 cô gái… - Là sao? Thể loại gì kì cục vậy?? – Cô mờ mịt. - Nghĩa là ảnh từ hồi mới sinh đến khi lớn lên đấy. – Anh giải thích. - Thật sao?? Ôi hay quá!!!!!!! Em gái anh à? – Mắt cô sáng lên. - Em gái? – Anh cau mày. - Thường thì anh trai sẽ giữ ảnh của em gái mà!??! – Cô chớp chớp mắt. – Bởi vì anh trai rất yêu thương em gái, nên muốn giữ lại hình ảnh từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành… - Đâu phải chỉ có em gái?!?!!! - Ưm… cũng đúng… - Cô gật gù, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt. – Lúc còn ở Mỹ, anh Bảo cũng cho em xem 1 quyển album ảnh của em do anh ấy làm… Trông em hồi nhỏ y như con búp bê thật luôn ý. Có bức ảnh em chụp cùng anh ấy trông ngộ lắm. Giống hệt như một cậu bé ôm con búp bê mới mua của mình ý… Anh Bảo còn nói, hồi nhỏ em toàn nghịch màu rồi bôi vẽ lung tung, nhưng chỉ vẽ lên mặt một mình anh ấy thôi. Cũng có 1 bức ảnh chụp lúc em đang “trang điểm” cho anh ấy đấy. Em có vẻ dã man nhỉ?!!? Để hôm nào em mượn của anh Bảo cho anh xem nhé!!! Đảm bảo anh sẽ cười vỡ bụng luôn. - … - Thiên nãy giờ ngây người nhìn cô, chẳng nói năng gì. - Anh sao thế?!? Nãy giờ anh có nghe em nói không đấy?!?! Sao lại nhìn em như thế?!!!!! – Cô thắc mắc. - Em lại giống như khi mới về rồi. – Anh nhẹ nhàng phán 1 câu. - Gì cơ?? – Cô không hiểu. – Khi mới về là thế nào? - Một câu anh Bảo… hai câu anh Bảo… lúc nào cũng anh Bảo thế này… anh Bảo thế kia… mỗi khi nhắc đến cậu ta, ánh mắt em đều rạng ngời… Em không thể nghĩ đến anh nhiều hơn sao? - Hả?? – Cô ngây ngẩn cả người. – Anh nói thế là sao? Em vẫn nghĩ đến anh đấy chứ!??! Em có quan tâm đến anh mà!?!? - Ở bên cạnh Bảo em có nhắc đến anh không?? - Làm sao có thể??!!! Anh thật là… – Cô bật cười. - Tại sao lại không thể? - Bởi vì… em sợ anh Bảo hiểu lầm… - Vậy còn anh??? Anh sẽ không hiểu lầm sao?? – Anh thở dài. - Ơ… cái đó… - Cô lúng túng. – anh… anh sẽ không đâu… - Sao em có thể chắc chắn như thế? Anh cũng là người mà!!? Ai có thể chấp nhận được bạn gái mình suốt ngày nhắc đến 1 người con trai khác chứ?!?! - Em… Thiên… em nghĩ anh… sẽ hiểu… - Hiểu? Hiểu thế nào? Hiểu là em chỉ yêu anh… hay là… em rất quan tâm đến Bảo? Lần trước em đã nói người em yêu là Bảo ngay trước mặt anh… và giờ là kể về kỉ niệm đẹp đẽ của 2 người… em muốn anh phải hiểu thế nào đây?!!! - Em đã nói lần trước chỉ là nói dối thôi mà!?!! Tại sao anh không thể quên đi chứ!??!? Còn về chuyện của anh Bảo… em chỉ muốn kể cho anh nghe thôi mà?!??!!! Em không có ý gì đâu… nếu như anh không thích, lần sau em tuyệt đối sẽ không nói nữa. – Cô làm điệu bộ kéo khoá miệng lại rồi ném chìa khoá vào túi áo anh khiến anh phì cười, bao nhiêu tức giận đều tan biến hết. - Em chẳng khác nào 1 chú hề. - Hả?? Anh nói gì cơ?? Hề á?!!!!?? Em mà là hề á?!? Chú hề xấu như thế, còn em xinh đẹp thế này mà anh bảo giống nhau à???! - Anh tưởng em khoá miệng lại rồi?? Hình như khóa này hỏng rồi thì phải!? – Anh châm chọc. - Ách… em quên mất… - Cô giật mình cười trừ. – Nhưng mà… có phải là em gái anh không? – Cô tò mò. - Không phải. Anh không có em gái. - Chứ là ai? - Haizzzz… Được rồi… Để anh lấy cho em xem. Nhưng em xem xong không được choảng anh đâu nhé! - Cái đó còn tuỳ. - Tuỳ là thế nào? - Là có thể có mà cũng có thể không. - Vậy anh không lấy nữa. - Anh không lấy? Vậy em đi về. – Cô doạ. - Về? Ai cho em về?? – Anh bật cười. - Em đi về cũng cần ai cho sao??? - Em nhìn lại mình xem, em có về nổi không?? – Anh nhắc nhở. - Là sao??! – Cô nghi ngờ. – Aaaaaaaaaaaaa… em… tại sao em… tại sao lại… - Cô hét toáng lên. – Tại sao em lại ở trên giường của anh vậy??? - Giờ em về đi. Nếu về được thì em cứ về đi. – Anh vừa nói vừa siết chặt lấy cô. - Anh… anh bỏ em ra đi. – Giọng cô run run. – Cho em xuống… em không quen nằm trên giường con trai đâu… em s..sợ… - Ngốc! Em sợ cái gì chứ?!?! – Anh véo mũi cô, bật cười thành tiếng. – Anh đâu có ăn thịt em?!?! Để anh ôm một lúc - Không đâu… Cho em xuống đi mà!?!? Em… thật sự thất sợ… - Haizzz… thôi được rồi. Em nhát gan quá!!! … - Búp Bê!!!! Em làm gì vậy?! – Anh hoảng hốt khi thấy cô đang vắt vẻo trên cái ghế với lên giá sách. - Tại nó cao quá cho nên… - Cô giải thích. - Em xuống đây ngay. Nguy hiểm lắm! - Đợi một chút. Để em tìm nốt. – Cô vừa nói vừa tiếp tục lục lọi ngăn trên cùng. - Không tìm gì cả. Em xuống ngay cho anh. – Anh giận dữ quát lên. - Đây… đây… đợi một chút… - Cô vừa trèo xuống vừa liến thoắng – Anh đừng có tức giận… mỗi lần anh tức giận đều làm em sợ hết hồn… - Nếu em ngoan ngoãn nghe lời anh thì anh đâu cần phải tức giận??? – Cô vừa xuống đến nơi anh đã nhanh chóng kéo cô ra xem có bị đau ở đâu không. - Em có sao đâu??? – Cô gạt tay anh ra, kêu lên. – Anh cứ làm như em là trẻ con ý!!! Đến bố mẹ em cũng không lo cho em như anh. - Cũng có thể nói là như thế. Em lúc nào cũng làm anh lo lắng. … - Vừa nãy em muốn tìm cái gì?? Sao không bảo anh lấy cho? - Tại anh không chịu cho em xem nên em mới phải tự mình tìm chứ?!?! - Không phải anh không cho em xem, chỉ là anh sợ em sẽ đòi lại thôi. – Anh vừa nói vừa rút quyển album đưa cho cô. - Đòi lại?? Là sao??! – Cô ngơ ngác. - Em xem đi rồi sẽ hiểu. - Ưm… - Cô lật quyển album ra xem, mắt trợn tròn, không thốt lên được lời nào. - ???????????? - Đừng sốc như thế. Chỉ là mấy tấm ảnh thôi mà??!! - Anh… anh… làm s..sao có… có được… mấ..y thứ… này?????? – Cô lắp bắp. - Là quản gia Đoàn với vú Nguyễn đưa cho anh đấy! - Tại sao họ lại đưa cho anh? - Ờ… vì… là do… anh hỏi… - Anh hỏi??? Anh…………………… - Cô tức nghẹn họng. - Thì anh muốn biết thêm về em mà?!!??! – Anh tỏ vẻ vô tội. - Muốn biết gì anh hỏi em được rồi, sao còn lôi ảnh hồi nhỏ của em ra làm gì chứ?!?!!! – Cô phản bác. - Có sao đâu? Anh thấy em hồi nhỏ rất đáng yêu! - Em biết. Nhưng mà dù sao cũng… - Làm sao? - Vậy em có tận 2 album sao? VIP quá nhỉ?!?!? – Cô cười toe toét. - Em thích cái nào hơn? – Anh hỏi, hồi hộp đợi câu trả lời của cô. - Hừm… để xem nào… - Cô đắn đo 1 lát rồi quyết định trả lời thành thật. - Album của anh Bảo có nhiều ảnh độc hơn… nhưng em thích cái này hơn!!!!!!!!! - Thật không? - Thật. – Cô gật đầu chắc chắn. - Tại sao??? - Bởi vì… cái này… - Cô từng bức ảnh ra lật mặt sau đọc những dòng chữ ngay ngắn của anh. - Em… tại sao em biết?? – Anh sửng sốt nhìn cô. - Em không biết. Em chỉ cảm giác là những bức ảnh này có gì đó đặc biệt cho nên mới lấy ra xem… thật không ngờ… mỗi bức ảnh đều có cảm nhận… oaaaaaaaaa… chữ anh đẹp thật đấy!!! … Em thật đáng yêu!!! Búp Bê của anh! … Bức ảnh này trông em ngộ thật! … Ôi dễ thương quá!! Tại sao anh không tìm thấy 1 khuyết điểm nào của em nhỉ!??! Có lẽ vì anh thích em quá mất rồi!!? … Hình như em càng lớn càng xinh thì phải!!? Từ giờ anh phải giữ em thật chặt mới được. … - Khoan đã. Cái váy đó… em lấy ở đâu ra thế?!? Anh không thích. - Oái… - Đang chăm chú xem, cô bị tiếng nói của anh làm cho giật mình. – Anh nói gì cơ??? Cái váy màu đỏ này á???? Trông đẹp mà!!!? Hình như khi đó em 16 tuổi phải không? - Đẹp thì đẹp nhưng anh vẫn không thích. Sau này anh không cho em mặc loại váy như vậy nữa?? – Anh quả quyết. - Loại váy thế nào? Tại sao anh lại không thích? – Cô nghệt mặt ra. - Em không thấy nó rất sexy sao?? – Anh nhăn nhó. - Àaaaaaaaaa… - Cô hiểu ra, gật gù. – Cũng có 1 chút… nhưng có làm sao đâu? Em thấy em mặc trông cũng ổn mà?!?? Anh thấy xấu lắm à? - Em mặc rất đẹp, nhưng chính vì rất đẹp nên anh mới không thích. Em xinh đẹp như vậy, bình thường đã rất cuốn hút, sexy như thế lại càng quyến rũ hơn. Anh không thích. - Hử??! – Cô lại lùng bùng rồi. – Anh không thích em đẹp?? Sao lại thế?!?! - Không phải anh không thích em đẹp. Anh chỉ không thích em đẹp trước mặt người khác thôi. Nếu người ta phải lòng em rồi thì phải làm sao đây?!?! Em lại không biết từ chối. Cho nên anh càng lo lắng. - Hahaaaha… Anh lo xa quá làm gì?!? – Cô cười khanh khách. – Không từ chối nhưng em cũng có đồng ý đâu, phải không??? - Dù sao cũng là không từ chối. Anh có nên dạy em cách từ chối không nhỉ?!?! – Anh đắn đo. - Không cần đâu. Dù anh có dạy em cũng không học. Với lại, anh cũng có từ chối ai bao giờ đâu??? – Cô chu mỏ. - Ai nói vậy? – Anh ngạc nhiên nhìn cô. Chẳng hiểu cô nghe ở đâu cái tin vớ vẩn này nhỉ??! Nếu anh mà không biết từ chối người khác thì sớm đã bị cô xé xác ra rồi. Chỉ là rất hiếm khi anh phải dùng lời nói mà thôi. Bởi vì, đa số những cô gái biết anh đều không dám lại gần anh. - Em thấy vậy đấy. Ví dụ như Cẩm Tú. Chẳng phải anh vẫn để cô ấy bám theo hay sao??? - Đấy là do thằng Nhật cứ suốt ngày lải nhải với anh Cẩm Tú tốt thế này… Cẩm Tú hay thế nọ… Cẩm Vân buồn vì anh luôn tránh xa Cẩm Tú… rồi nó cũng đau lòng này nọ… cho nên anh mới miễn cưỡng đi cùng cô ta thôi. – Anh nhanh chóng giải thích, sợ cô lại tức giận. – Em đừng hiểu lầm. Thực sự giữa anh và cô ta không có gì đâu. - Vâng. – Cô ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục lật ảnh. - Búp Bê!!! Em nhất định đừng có hiểu lầm đấy. – Anh nhắc lại một lần nữa. Sự đồng ý quá nhanh của cô khiến anh thấy hơi lạ và cũng có gì đó lo lắng. Nếu là trước đây cô sẽ bắt anh hứa này hứa kia, bảo đảm này nọ, còn lấy việc chia tay ra để cảnh cáo anh. Nhưng lần này… anh nghĩ có thể nào là do cô không hiểu nên mới tỏ ra không quan tâm như vậy không??! Có khi nào ngày mai cô đột ngột nói muốn rời xa anh không?!??! - Em có nói là không tin anh đâu? – Cô nhướn mày. - Nhưng… em lạ lắm. – Anh hạ giọng. - Lạ? Em lạ chỗ nào?!?! - Em không nổi giận, không lớn tiếng, không truy vấn anh, không cảnh cáo anh, không… - Khoan khoan… anh đang nói gì thế??! Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà?!?! Đâu cần phải trầm trọng hoá như thế chứ?!? - Cô cắt ngang. - Em thật sự nghĩ như vậy!??! – Anh ngạc nhiên tột độ, nhìn cô như người ngoài hành tinh. – Em không lừa anh đấy chứ!?! - Tại sao em phải lừa anh? – Cô cũng nhìn anh khó hiểu. – Anh bị làm sao thế?!? Sao khi không lại nói những cái vớ vẩn?!? - Ha… haaaha… vớ vẩn?? Là những việc mà trước đây em vẫn làm với anh đấy. – Anh cười sảng khoái. - Em á??????????????????? Anh có nhầm không??? Sao em lại đi làm những điều vô lí đó!?!? – Cô hét toáng lên. - Búp Bê của anh, em lớn thật rồi! – Anh không trả lời, chỉ nhìn cô tràn đầy yêu thương. --------------------------------------- 2. Còn chưa kịp đưa tay lên bấm chuông cửa cô đã bị một bóng đen nhảy tới chất vấn đến quay cuồng đầu óc. - Cả ngày hôm nay em đi đâu vậy? Tại sao điện thoại lại không liên lạc được? Anh gọi cho em không biết bao nhiêu cuộc… tìm em ở khắp nơi mà không thấy. Cả Thanh và My đều không biết em đi đâu. Em có biết là anh lo lắng lắm không?... bla… bla… bla… - Anh Bảo?? Là anh Bảo à?!? – Cô ngây ngô hỏi. - Thế em nghĩ là ai?? Còn ai đứng trước cửa nhà em vào lúc 11h30’ tối và lo lắng như một thằng điên như thế này nữa?!? – Bảo đùng đùng tức giận. - Không… em chỉ… tại sao anh lại đứng ở đây vào giờ này? Sao không vào nhà ngồi????? – Cô thắc mắc. - Ngồi?? Em nghĩ anh có thể yên tâm mà vào nhà ngồi sao?? Em mất tích cả ngày trời. – Bảo tức giận. - Em… em đi chơi với mấy người bạn trong trường thôi mà. Bọn em ra vùng ngoại ô chơi nên có lẽ là điện thoại bị mất sóng. – Cô vội bịa ra một câu chuyện. Cô cũng sắp phải vào viện mất thôi. Dạo này cô nói dối rất nhiều. Cứ mỗi lần nói dối là tim cô lại đập thình thịch như sắp bắn ra ngoài. Cũng may là cô chỉ cho phép Thiên đưa cô đến đầu đường, nếu không để Bảo nhìn thấy thì chết chắc. Lúc đó cô có mười cái đầu cũng không thể nghĩ ra cách đối đáp. - Anh còn tưởng… - Tưởng gì cơ? – Cô hỏi. - Không có gì. Không phải thì tốt rồi. – Anh thở phào. Có lẽ anh đã hành động quá hồ đồ. - Anh tưởng cái gì vậy?!?! Cho em biết đi!!? – Cô gặng hỏi. Hình như Bảo có cái gì đó không muốn để cô biết. - Không có gì mà! - Rõ ràng là có. - Không có, thật đấy. Là do anh lo cho em quá nên nghĩ lung tung thôi. - Em không tin. Anh mau nói điều anh nghĩ cho em biết đi. – Cô vẫn tiếp tục truy vấn. - Không có. Cái đồ ham chơi kia, em nghe cho rõ đây. Lần sau nếu đi đâu phải báo cáo với anh. – Bảo vội lảng sang chuyện khác. - Gì cơ? Báo cáo á????? – Cô trợn tròn mắt. – Em đâu phải nhân viên của anh chứ? Tại sao lại phải… - Đừng có vặn vẹo. Tại sao em không thể ngoan ngoãn nghe lời anh một lần hả??? – Bảo cau mày. - Nhưng tại sao em lại phải làm thế??!?! Giờ anh muốn quản lí cả cuộc sống của em nữa à?? – Cô bất bình. Đừng nói là Bảo, nếu là Thiên cô cũng sẽ không chịu đồng ý khai báo đời tư của mình cho anh biết đâu. Nhưng Thiên chắc chắn sẽ không bao giờ bắt cô làm cái việc vô lí như thế. Anh lúc nào cũng dặn dò cô hết các này đến cái khác như là đi đường phải chú ý an toàn, không được để đầu óc trên mây hay không được yêu ai khác ngoài anh, kể cả thích cũng không được… - Haizzz… Đừng bướng nữa. Nghe anh đi, chỉ riêng lần này thôi. – Bảo nài nỉ. Anh thật sự lo lắng cho cô. Ít nhất khi cô nghe lời anh, anh có thể bảo vệ cô tốt hơn. Không ai có thể biết được ông ta sẽ làm gì cô. - Không. – Cô kiên quyết. Dù thế nào cô cũng không chịu “ở tù” đâu. - Anh đã bảo là chỉ lần này thôi mà??!?! – Bảo nổi cáu. - Tại sao em lại cứng đầu như vậy!?! - Đấy đâu gọi là cứng đầu?!?! Tại yêu cầu của anh quá đáng đấy chứ?!? – Cô phản đối. - Quá đáng??!? Anh chỉ muốn em cho anh biết mỗi khi em ra ngoài. Anh chỉ muốn bảo vệ em thôi. Như vậy gọi là quá đáng ư??! - Bảo vệ em? Anh bảo vệ em bằng cách coi em như tù nhân à?!?! Anh có cần dọn đến nhà em ở để tiện giám sát em 24/24 không??? - Anh không có ý quản lí em. Anh chỉ muốn biết em có an toàn không mà thôi. Còn việc em đi chơi với bạn, anh không cấm. Em đừng có hiểu sai ý anh. - Hiểu sai??? Nếu như em bắt anh mỗi khi ra khỏi nhà đều phải gọi điện báo cho em biết là sẽ đi đâu, làm gì, với ai, bao giờ về thì anh sẽ nghĩ thế nào?!?! Anh có đồng ý cái yêu cầu quái đản đó không? - Nếu em muốn, anh sẽ làm. – Bảo trả lời dứt khoát. - Gì cơ??! Anh… anh… - Cô quá sốc với câu trả lời gần như lập tức của anh. – Anh đúng là bị điên rồi nên mới chấp nhận cái yêu cầu đó. - Có lẽ là như thế. Nhưng tất cả đều là vì em. Nếu như không phải vì em, anh đã không phải đau đầu như bây giờ. Em có thể hiểu cho anh được không?!?! – Bảo nhăn nhó. - Anh phải nói thì em mới hiểu được chứ?!?! Rốt cục anh đã làm gì hả?!? Tại sao lại là vì em? – Cô cao giọng hỏi, 1 phần vì tức giận, 1 phần vì muốn anh trong lúc nóng giận mà nói điều anh đang cố giấu cô. - Cái đó em không cần biết. Em chỉ cần nghe lời anh là được. – Bảo nghiêm mặt. - Nghe lời anh?? Anh nói nghe hay nhỉ?!?! Em là đồ chơi của anh đấy à?!? Hay anh nghĩ em thực sự là con búp bê của anh mà anh nói gì là em đều phải nghe theo? – Sự tức giận làm cô không còn để ý gì nữa, hét ầm lên. – Anh đừng tưởng là bạn trai của em thì muốn làm gì em cũng được. - Anh đã nói rồi, em chỉ cần nghe lời anh riêng chuyện này thôi, sao em khó bảo thế cơ chứ?!?! – Bảo cũng đã thực sự nổi giận rồi. - Khó bảo? Anh coi em là trẻ con đấy à?? Em lớn rồi, em có quyền làm gì em muốn mà không phải khai báo với bất kì ai, kể cả anh. - Chết tiệt! Sao anh lại phải mệt mỏi vì em thế này cơ chứ!??! Nếu như anh không yêu em thì anh đã có thể sống một cách thoải mái hơn nhiều, em có biết không hả?!?!!!!! - Rất đơn giản. Anh chỉ cần đừng yêu em nữa là được rồi. - Em nói cái gì????? – Bảo quắc mắt nhìn cô. Tại sao cô có thể nói ra câu đó dễ dàng như vậy?!?! Nếu như… nếu như cô gặp lại cậu ta… liệu cô có thể nói như vậy với cậu ta không?!!?? - Chẳng phải như thế thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Anh sẽ có thể sống thoải mái hơn còn gì?!?! Chỉ cần không có em, anh sẽ không cần đau đầu nữa, phải không?!?! - Em… em nói thế mà… - Hai người đang làm cái gì đấy?!?!! – Thanh đang định ra ngoài tìm Kim thì thấy 2 người đứng ngoài cổng cãi nhau, vội vàng chạy lại. - Cãi nhau. – Cô trả lời tỉnh bơ. - Em nói kiểu gì thế?! Cãi cái gì mà cãi???? Chắc chắn là do em làm anh Bảo tức giận rồi. Mau xin lỗi đi! – Thanh nhanh chóng kết luận. - Cái gì mà em làm anh ta tức giận chứ?!?!?? Em đâu có thừa hơi?!? Là do anh ta gây sự trước mà!??? Tự dưng muốn kiểm soát em, em là con rối chắc!??!??? – Cô đã tức giận nay lại càng tức giận hơn. - Anh chưa từng coi em là con rối. Em đừng có đổ oan cho anh. – Bảo lên tiếng phản bác. - Oan uổng quá nhỉ!!? Khôn phải là con rối thì là cái gì????? Xin lỗi nhá, em không phải cô gái ngoan ngoãn luôn vâng vâng dạ dạ với người yêu đâu. Cho nên tốt nhất là anh bỏ cái suy nghĩ viển vông đó đi. – Cô nói rồi bỏ vào trong biệt thự, không thèm quay đầu lại. - Anh Bảo… - Em cũng vào trong đi. Muộn rồi. Có gì mai nói sau. – Bảo lên tiếng, giọng nói vẫn còn khá bực mình. - Vâng. Vậy anh về nhé! – Thanh nói rồi đóng cổng đi vào. Nhưng vừa bước được 2 bước đã bị Bảo gọi lại. - Còn nữa… - Gì ạ? - Bây giờ cô ấy đang giận, tốt nhất là đừng có động vào. - Em biết rồi. - Có gì thì gọi cho anh. Anh về đây. - Vâng. … - Không biết bọn họ bị làm sao thế nhỉ?!?? Tại sao Kim có vẻ rất tức giận, còn anh Bảo lại có phần mệt mỏi như vậy!?!? Liệu có liên quan đến chuyện Kim mất tích cả một ngày trời không?!?! – Thanh vừa đi vừa thắc mắc. … Vừa bước lên tầng đã nghe thấy ‘RẦMMMMM’ một tiếng làm cô giật thót cả tim. May mà cô không có tiền sử yếu tim, nếu không chắc sẽ phải vào bệnh viện cấp cứu trong đêm mất thôi. - Tiểu thư của tôi ơi, cô có cần hành hạ cánh cửa vậy không?? Trời à, có ngày cái biệt thự này đến đau khổ mà phải chảy nước mắt với sự phũ phàng của cô mất. – Thanh lắc đầu ngán ngẩm. … Bực bội… khó chịu… cô theo phản xạ ấn 1 hàng số mà cô cũng chẳng rõ là cái gì nữa. Tút… tút… tút… cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người trả lời… - Sao lại gọi cho anh vào giờ này thế??? – Giọng Thiên trầm ấm vang lên ở đầu dây. - Anh… tại sao lại hỏi câu đó?? Em gọi cho anh không được à?? Bây giờ là 12h đêm thì sao chứ!??! Anh không muốn em gọi chứ gì?!!? Anh không muốn nghe điện thoại của em đúng không??! Anh không nhớ em đúng không?!?! Anh… bla… blá… blà… - Cô xả hết mọi bực dọc vào anh. … 15’ sau, - Búp Bê, em hết bực mình chưa? – Bây giờ anh mới lên tiếng. - Cũng đỡ rồi… - Cô hạ giọng nói nhỏ. - Thế thì tốt. – Anh thở phào. – Có gì khó chịu cứ trút lên anh được rồi, đừng có giữ trong lòng, không tốt đâu. - Khoan… sao anh biết em đang khó chịu? – Cô ngây thơ hỏi. - Nếu không tức giận tại sao lại mắng mỏ anh suốt 15’ đồng hồ? – Anh hỏi ngược lại. - Hả?? 15 phút? Lâu vậy sao??? Ôi… anh đợi một chút… - Nói rồi cô vứt điện thoại lên giường bay vèo ra chiếc bàn gần đó. … Một lát sau lại bay vèo lên giường, chui vào trong chăn, ôm lấy cái điện thoại. - Anh còn ở đó không? – Cô lên tiếng. - Còn. Em đi đâu đấy? – Anh tò mò hỏi. - Em á? Em vừa đi uống nước. Khát khô cả cổ luôn!!!! - Haahahah… Nói nhiều như vậy không khát nước sao được? - Í khoan… - Đột nhiên cô nhớ ra chuyện quan trọng. – Anh là Thiên… anh là Thiên đúng không?? - Em bị mộng du à? – Anh phì cười. – Không anh thì ai? - Ơ… em không biết… đây là số của anh à?? Tại sao em lại gọi cho anh nhỉ? – Cô ngẩn người. - Em nói thế là sao? Này… em đừng có doạ anh… không phải là em lại mất trí nhớ đó chứ?!?! Búp Bê! – Anh hoảng hồn. - Không… không có… chỉ là… vừa rồi do em tức giận quá nên cầm điện thoại lên và bấm bấm 1 dãy số mà em cũng chẳng hiểu là cái gì. Sau đó thì la mắng một trận mà thực ra em cũng chẳng hiểu em đang nói gì nữa. – Cô thành thật. – Đó là phản xạ tự nhiên thôi. - Phản xạ tự nhiên? – Anh nhắc lại, bất giác nhớ đến lần cô nhào vào lòng anh, sau đó còn khóc vì sợ anh tức giận sẽ đánh cô, lập tức bật cười vui vẻ. - Anh cười cái gì hả? – Cô chu mỏ. - Chắc chắn bây giờ em đang chu cái mỏ lên, mặt sưng như cái bánh đa nướng phải không? – Tưởng tượng ra vẻ mặt ngộ nghĩnh của cô, anh lại càng cười dữ hơn. - Hứ!!? Cái gì chứ?!?! – Cô hơi chột dạ. – Anh nói sai rồi. - Sai sao? Bây giờ em đang bĩu môi và nhìn những ngón tay đúng không? – Anh tiếp. - Anh… - Cô thất kinh. – Anh… sao anh… sao anh biết???!?! - Đúng phải không?? - Anh đặt camera ở phòng em đấy à? – Cô nghi ngờ, đảo mắt khắp phòng. - Đừng có tìm nữa, không có đâu. - Aaaaaaaaaa… - Cô sợ hãi kêu toáng lên. - Đừng có hét to như vậy. Em muốn hại chết lỗ tai của anh sao? - Anh… anh… anh làm… s..s.ao mà… - Yên tâm, anh không theo dõi em đâu. – Anh trấn an cô. – Anh chỉ đoán đựa trên thói quen của em thôi. - Cái gì? Anh đoán á??? Vậy sao… vậy sao lại đúng hết thế?? – Cô ỉu xìu. – Có phải em quá đơn giản và nhàm chán không? - Lại nói lung tung rồi. Nói anh nghe, em bực mình chuyện gì? Đều tại anh Bảo hết… - Vừa mới bắt đầu cô đã im lặng. – Hihhihi… chắc anh cũng buồn ngủ rồi… anh đi ngủ đi mai còn phải dậy sớm… - Em nói tiếp đi. Anh không sao đâu. - Nhưng mà… - Cô hơi do dự. - Em gọi điện thoại cho anh theo “phản xạ tự nhiên” chứng tỏ trong lòng em, vị trí của anh rất lớn. Giờ anh thấy tự tin hơn nhiều rồi. Em có thể nói về cậu ta thoải mái, chỉ cần nhớ rõ, người em yêu là anh, không được thay đổi, thế là được rồi. Nào, giờ em nói đi! – Anh khích lệ. - Chuyện này… nói đến lại thấy bực mình… anh Bảo đáng ghét… anh Bảo của nợ… anh Bảo chết tiệt… anh Bảo thối tha… anh Bảo quá đáng… anh… - Haaahhahaa… - Nghe cô chửi rủa, anh cười đến đau cả bụng. – Thật khổ cho những ai đắc tội với em. Rốt cục thì cậu ta làm gì em vậy??? - Anh ấy dám bắt em phải báo cáo lịch trình hàng ngày cho anh ấy biết. Em có phải là cún con của anh ấy đâu chứ?!? Lại còn nói cái gì mà tất cả là vì muốn tốt cho em… cái gì mà chỉ muốn bảo vệ em… cái gì mà phải đau đầu, mệt mỏi vì em… Quá đáng hơn nữa, anh ấy còn bảo nếu không yêu em anh ấy sẽ sống thoải mái hơn rất nhiều. Em có bắt anh ấy phải yêu em đâu? Em cũng không cần anh ấy yêu em… - Cô bức xúc. - Ngốc! Tình yêu sao có thể nói không cần là được?!?? Đến chính cậu ta cũng không quyết định được nữa là em?!?!!!! – Anh giải thích. – Khi đã yêu rồi thì sao mà dễ dàng quên được????? - Giống như em yêu anh, dù mất trí nhớ nhưng cuối cùng vẫn yêu anh. --------------------------------------- 3. Sáng hôm sau, Kim tự mình đến trường mà không đợi Bảo đến đón như mọi ngày. - Kim, em không đợi anh Bảo sao? Chắc anh ấy cũng sắp đến rồi đấy. – Thấy Kim không có ý định gì là dừng lại, Thanh nhắc nhở. - Không. – Kim đáp ngay mà không cần suy nghĩ, chân vẫn bước nhanh ra cổng. Nhận thấy vẻ “bình thản ủ bão” của Kim, Thanh ngay lập tức ngậm miệng đi theo cô mà không dám ho he thêm nửa lời. … Cả buổi sáng hôm nay Kim không hề ngủ, mà ngược lại, ngồi ngay ngắn nghe vị giáo Vịt sư đáng kính giảng bài. Mắt chăm chú trên bảng, tai ngoan ngoãn nghe tiếng thầy nói, nhưng có điều… tay cô không ghi bài và đầu cũng không dùng để ghi nhớ. Bởi vì… cô đang nghĩ đến… 1 chuyện rất hay!! … Reeng… reeng… reeng… Tiếng chuông vừa vang lên, cả trường như nổ tung bởi tiếng ồn ào náo nhiệt. Đợi cho lớp đã thưa bớt, Kim mới vui vẻ cùng Thanh và My xuống căng-tin. Vừa bước chân vào cửa… - Anh Thiên kìa! - Anh Bảo kìa! – Cả My và Thanh cùng đồng thanh reo lên và chỉ về 2 hướng khác nhau, sau đó im lặng len lén quan sát Kim như vừa mắc phải tội tày đình. Cả cái căng-tin rộng lớn bỗng yên ắng hẳn, tất cả đều hướng ánh mắt tò mò về phía Kim. Thậm chí có người còn cá cược xem cô sẽ chọn bàn nào. Phần lớn là đặt cho Bảo, chỉ có vài người tâm trí không bình thường là chọn Thiên. Sở dĩ nói là “tâm trí không bình thường” bởi vì ai cũng biết chuyện giữa 2 người họ: Kim là bạn gái của Bảo, Thiên yêu Kim nhưng bị cô cự tuyệt. Kim nghe thấy hết, cô chỉ cười thầm mà không có phản ứng gì. Nhìn về phía Thiên, anh vẫ bình thàn ngồi uống cà phê, chỉ mỉm cười với cô thay lời chào. Còn Nhật thì nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo, dường như muốn nói: “Cô mau biến sang bên kia đi. Cô mà còn lại gần Thiên nữa thì cô chết chắc rồi.” Kim cũng chỉ cười không phản kháng. Liếc sang bên Bảo. Anh đang ngồi giữa 1 đống con gái vây quanh, ngẩng đầu lên nhìn cô, giơ tay vẫy vẫy như có ý muốn gọi cô lại. Hành động đó càng làm cô tức lộn ruột. Anh ta coi cô là con cún con chắc??! Chỉ cần vẫy tay là cô sẽ phải lon ton chạy lại đó hay sao??! - Kim, bên nào? – My e dè lên tiếng. - Bên này. Kim cười tươi bước tới bàn của Thiên, tự nhiên ngồi xuống cạnh anh. - Em???? – Thiên kinh ngạc nhìn cô. - Anh làm gì nhìn em kì dị vậy? Anh không muốn em ngồi đây sao?? – Cô giả bộ phụng phịu. - Không phải. – Anh lắc đầu, rồi ghé sát tai cô thì thầm. – Em lại định giở trò gì nữa vậy???? - Em muốn anh Bảo tức chết. – Cô thì thầm lại. … Thấy cảnh thân mật như vậy, không ít lời xì xầm vang lên. Chẳng mấy chốc, 3 nhân vật nổi tiếng trong trường đã trở thành đề tài bàn tán khắp cả trong lẫn ngoài căng-tin. … Còn Bảo, anh hơi ngẩn người ra, rồi lại tiếp tục bữa trưa, không để ý đến cô nữa. Anh chỉ nghĩ dơn giản là cô vẫn còn giận chuyện tối hôm qua nên mới cố tình làm vậy để chọc tức anh thôi. Cho nên, để cô chơi chán rồi, anh sẽ nói chuyện sau. … - Em dùng anh làm công cụ diễn kịch?? – Mặt anh sa sầm. - Đúng. - Gì hả? - À… không… Dù sao cũng không phải diễn kịch mà!!? – Cô giải thích. – Chẳng phải như vậy thì chúng ta có thể thoải mái ở bên nhau sao?? Em muốn đàng hoàng đi chơi với anh mà không phải lo lắng bị người khác phát hiện. - Em thật sự nghĩ như vậy? – Anh nhướn mày, nhìn cô chằm chằm. - Phải. – Cô gật mạnh cái đầu, chắc chắn. … - Đồ ăn đến rồi đây! – Thanh bê 1 khay đầy thức ăn ra, hết ngó bên này đến ngó bên kia, ngạc nhiên tột độ. – My, chị có bỏ lỡ cái gì không? – Vừa ngồi xuống cô đã huých tay My hỏi han. - Có. Màn thân mật của 2 cái con người ở trước mặt ấy. – My hất cằm. – Họ thì thầm nãy giờ, rồi cả 2 còn cười rất vui vẻ nữa. Có khi nào họ… - Cái đó còn chưa biết được. – Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng Thanh đành bó tay, không hiểu nổi tình cảm của Kim. – Nhưng sao anh Nhật không nói gì thế? Binh thường anh ấy phản đối dữ lắm cơ mà???! - Híhíhí… em vừa chặn họng anh ấy rồi. Đảm bảo sau này anh ấy sẽ không phá đám họ nữa. – My tự hào với chiến công của mình. - Là sao? Em đã làm gì rồi??? – Thanh tò mò. – Không phải là kề dao vào cổ đe doạ anh ấy đó chứ??!?! - Cái đó… hihihihihiiii… - My cười bí hiểm. … 5’ trước, - Cô… - Nhật đang chuẩn bị nổi khùng thì bị một bàn tay nhỏ nhắn bịt chặt lấy miệng. - Anh Nhật! – My nhanh chóng ngồi xuống, tay vẫn không lơ là nhiệm vụ. – Anh đừng có gây chuyện nữa được không? - Hử?!?! – Nhật không nói được, chỉ dùng ánh mắt tức giận cùng cảnh cáo nhìn My. - Haizzzz… Anh cứ kệ bọn họ đi, không được sao? - Ư… ư… - Nhật quả quyết lắc đầu. Mặc kệ ư? Còn lâu nhá! Làm sao anh có thể đứng nhìn người bạn thân nhất của mình lại rơi vào đau khổ lần nữa chứ!?!? Một lần đã là quá đủ rồi. - Có thể anh không cảm nhận được. Nhưng em thấy có gì đó lạ lắm! Anh cứ để mọi chuyện tự nhiên đi, được không? Nếu như anh gây chuyện, sẽ chỉ làm anh Thiên thêm đau khổ thôi. - ???? – Nhật trố mắt nhìn My. Anh thực sự chỉ muốn tốt cho Thiên, tại sao lại thành hại Thiên rồi?!?!??? Thật nhức óc!!!! - Anh nghĩ mà xem. Nếu như anh thực sự yêu một ai đó, anh có thể dễ dàng bỏ cuộc khi vẫn còn hi vọng không? – My giảng giải. – Chắc chắn anh Thiên sẽ không cam lòng đâu. Vì thế, anh cứ để mặc họ đi. Nếu thật sự Kim không có tình cảm với anh Thiên, rồi anh ấy sẽ hiểu ra thôi. - … - Nhật im lặng nghĩ ngợi một chút, rồi gật gật đầu. - Anh hứa là từ nay không làm loạn nữa nhá!!? – Đến lúc này My mới bỏ tay ra, thở phào nhẹ nhõm. - Được rồi. Kệ bọn họ, hơi đâu mà quan tâm!!? – Nhật nói rồi cúi gằm mặt xuống ăn. … - Sao anh chỉ uống cà phê vậy? – Vừa gặm hamburger, Kim vừa quan tâm hỏi. - Em đang quan tâm đến anh đấy à?? - Phải. Có vấn đề gì à? – Cô tỉnh bơ. - … - Anh không nói gì, chỉ mỉm cười. … - Thằng điên! - Anh Nhật?!?! – My cau mày huých vào tay Nhật. - Biết rồi… biết rồi… anh đi ngay đây. - Nhật nhanh chóng cầm thức ăn biến khỏi căng-tin. … - 2 người ở lại nhé, em với chị Thanh đi trước đây. – My cũng nhanh tay kéo Thanh đi. - Ơ… 2 người đã ăn xong đâu?? – Kim hỏi với theo. - Bọn chị ra ngoài ăn cho thoáng. – Thanh quay lại trả lời. - Sao họ đi hết thế nhỉ?!?!!! – Cô quay sang hỏi anh. - Chẳng phải họ đang muốn gán ghép chúng ta sao?! - Gán ghép?????? – Cô tròn xoe mắt, rồi phì cười. – Chúng ta còn cần gán ghép sao??? - Em thấy có cần không?? – Anh hỏi ngược lại. - Cần cái đầu anh. – Cô trề môi. – Nhưng sao anh lại không ăn gì hết? - Anh không muốn ăn. - Tại sao lại không muốn ăn??? - Hôm nay anh hơi mệt. - Tại sao lại mệt? - Em đừng hỏi mãi câu tại sao được không hả? – Anh véo mũi cô. – Mệt thì là mệt thôi. Làm sao mà anh biết được??! - Tại sao anh lại không biết? – Cô vẫn tiếp tục thắc mắc. - Haizzzz… bó tay thật rồi! – Anh lắc đầu, không còn biết nói gì hơn. - Sao thế? Tại sao anh không trả lời? Anh mệt thế nào? Từ bao giờ? Mệt thì càng phải ăn nhiều vào chứ!??!? Ăn nhiều mới khoẻ được chứ!!? - Nhưng anh không muốn ăn. – Anh nhăn mặt. - Không muốn cũng phải ăn. Anh không ăn gì mà uống cà phê thế này làm sao được?!?! – Cô lo lắng. – Anh chẳng biết chăm sóc mình tí nào cả. - Em giống một cô vợ nhỏ lắm lời rồi đấy!!? – Anh bật cười. - Ai là vợ nhỏ hả? – Cô tru tréo. – Em còn chưa lấy chồng mà??!?!!!! - Thì em lấy anh là được rồi. - Gì hả?? Lại còn gì mà lắm lời chứ!??! Không phải là vì em lo lắng cho anh sao???? Anh mà không ăn gì thì không xong với em đâu!!? - Cô cảnh cáo. - Được rồi… được rồi… anh ăn… anh ăn mà!!? – Anh giơ tay đầu hàng. Với tính cố chấp cứng đầu của cô thì cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh đâu. Nên tốt nhất là cứ ngoan ngoãn nghe lời thôi, đừng dại gì mà phản bác. … - Em định thế nào? Còn không mau đi làm lành với Bảo đi??!?? – Anh lên tiếng khi cùng cô đi dạo phố. - Còn lâu. – Cô chu mỏ. – Lỗi là ở anh ấy, tại sao em lại phải làm lành trước? - Thế em muốn thế nào? Cứ giận dỗi mãi mà được à??!?! - Anh muốn đẩy em đi đấy à?? Anh thích em với anh Bảo là 1 đôi sao?? - Không phải thế. Anh chỉ muốn em nhanh chóng hoàn thành việc em muốn, rồi trở về với anh. Anh không thích em cứ lấp lửng thế này. Anh muốn tất cả mọi người đều biết, em là của anh. - Anh có biết em rất rất ghét câu đó không?? – Cô cau mày. – Em là người chứ có phải đồ vật đâu??!? - Vậy… nếu thêm 1 chữ… thành… em là vợ của anh… thì thế nào? – Anh ôm lấy cô đang đùng đùng nổi giận. - Haahaha… cái đó… - Cô bật cười. – … cái đó còn tạm được… nhưng là ở thì tương lai. - Nghĩa là em đồng ý làm vợ anh, phải không??! – Anh vui vẻ. - Ơ… a… - Cô lúng túng, đỏ mặt. – Em… em chỉ nói thế thôi… đâu có…có… nghĩa là… - Haahaha… Đi thôi!! – Thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, anh cười rất thoải mái. - Đi đâu ạ? – Cô mù mờ hỏi. - Em muốn đi đâu? – Anh không trả lời mà hỏi ngược lại. - Anh… tại sao lần nào cũng hỏi ngược lại em??? – Cô bức xúc. - Lần này thì em không thể nói là em không biết đâu với đâu được nhá!!? - Tại sao không trả lời em? - Em lại bắt đầu điệp khúc tại sao rồi. - Tại sao lại lảng đi vậy?!? Mau trả lời em. – Cô chu mỏ. - Anh không biết. – Anh thành thực. - Hả?? – Cô há hốc mồm. – Anh… anh nói không biết… là… không biết đi đâu… hay… không biết tại sao lại hỏi lại em… hay… không biết tại sao không trả lời em… hay… không biết tại sao lại lảng sang chuyện khác??? - Em làm anh rối cả óc rồi. Nói chung là em muốn đi đâu, làm gì, anh đều sẽ chiều em. - Có thật không? – Mắt cô lập tức sáng lên, hầu như đã quên sạch cái chuyện đau đầu kia. - Được rồi. Đi nào!! – Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé mà ấm áp của cô, kéo đi. - Ơ… em còn chưa nói là em muốn… - Về nhà anh. Anh làm bánh cho em ăn. - Aaaaaa… - Cô đột ngột hét lớn như gặp phải ma, lắp bắp không nói nổi nên lời. – Anh… anh… anh… - Không cần xúc động mạnh như vậy. – Anh phì cười trước bộ mặt kinh ngạc tột độ của cô. – Trên mặt em hiện rõ chữ “tham ăn” kia kìa. Anh chỉ là may mắn mà đoán trúng cái bánh thôi. - Anh… anh nói ai là tham ăn hả?!? - Là em đó. - Anh… đồ chết tiệt. Anh mới là đồ tham ăn ấy. Đáng ghét! – Cô hung hăng lườm anh một cái sắc lẻm. … ------------------------------------------------------------------
|
Chương 17: Lựa chọn 1. - Kim này, tớ có chuyện muốn hỏi cậu. – Vừa thấy Kim ló mặt vào lớp, My đã te tởn chạy tới. - Ừm. Có gì cậu cứ hỏi đi. – Kim vui vẻ đáp lại, tâm trạng rất tốt. - Ra ngoài rồi nói. – Nhận thấy ánh mắt tò mò của mọi người, Thanh nhanh chóng kéo 2 người đến tầng hầm khá kín đáo. … - Được rồi. My, em muốn nói gì thì nói mau đi. Cô sắp vào lớp rồi đấy. – Thanh thúc giục khi My cứ đứng im thin thít không có động tĩnh gì. - Em… cái đó… - My ấp úng hồi lâu, cuối cùng hít thở mấy cái lấy dũng khí dè dặt mở miệng. – Cậu hôm qua đi chơi với anh Thiên à? - Ừ. – Kim trả lời không chút giấu giếm, lại còn cười rất tươi làm My với Thanh sững sờ. - Thế… thế.. 2 ng..người… - Đến lượt Thanh lắp bắp. - Hử?? À… chuyện này… – Kim còn đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào cho phải thì một giọng nói trầm ấm bình thản vang lên phía sau làm cô giật nảy mình. - Không có gì cả. Chỉ là bạn bè bình thường thôi. - Hừ!!? – Kim thấy lòng nhói lên, liếc nhìn anh đầy tức giận. Cô thật không thể tha thứ cho cái câu nói kia, hơn nữa anh lại có thể bình thản mà nói ra những lời đó nữa chứ. - Anh Thiên, tại sao anh lại ở đây?? – My cũng giật mình, ngạc nhiên hỏi. - Đây là chỗ anh thường đến mỗi khi muốn trốn tiết. – Anh vừa trả lời vừa cười cười. Vẻ mặt tức tối cùng oán giận của cô làm anh thấy thoải mái vô cùng, phải cố gắng lắm mới có thể không bật cười thành tiếng. - Vậy sao? Làm phiền anh rồi. – Thanh vừa nói vừa ngoắc ngoắc My lên lớp. - Thôi, em lên lớp đây. Kim, cậu lên sau nhé!!? – My hiểu ý, vội chuồn thẳng. … Ở hành lang, - Chị Thanh, chị có thấy kì lạ không? - Có. – Thanh gật gật đầu. – Anh Thiên có thể bình tĩnh như vậy, có phải là Kim đã nói rõ ràng rồi không? Có thể nào họ thật sự trở thành bạn bè???? - Không thể. Anh Thiên làm sao có thể dễ dàng quên Kim như vậy được? – My phản đối. – Theo em thấy, nhất định là anh ấy đang giả bộ. - Giả bộ? Chị chẳng thấy một chút nào gọi là không thật cả. – Thanh nghi ngờ. - Hihiii… Thì em cũng có thấy cái gì đâu? – My cười cười. – Em chỉ là đoán bừa thôi. - Vậy mà cũng nói. – Thanh bĩu môi. - Nhưng ngoài khả năng đó ra, em chẳng nghĩ được cái gì hơn cả. – My nhăn mặt. – Anh ấy làm sao có thể chỉ sau 1 ngày đã hoàn toàn thay đổi như thế được chứ?!?! - Haizzzz… Chuyện của 3 người đó thật là phiền phức. – Thanh ảo não. - Không chỉ có chuyện của Kim đâu. – My cũng than phiền. - Ý em là sao?? – Thanh không hiểu. - À… à… không có gì đâu… - My vội xua xua tay, nhanh chóng về lớp. … Tại tầng hầm, - Búp Bê!!! – Thanh và My vừa đi khuất, anh liền ôm chầm lấy cô, gọi nhỏ. - Cái gì? – Cô không đẩy anh ra, cũng không ôm lại anh, chỉ lạnh lùng buông ra 2 chữ. - Em giận đấy à? – Anh buông cô ra, nhìn khuôn mặt bí xị của cô mà bật cười thành tiếng. Anh nhanh chóng kéo cô đến 1 căn phòng có ánh Mặt Trời chiếu vào. Mọi khi anh thường vào 1 căn phòng tối và… ngủ [úi trùi ui!! Sao giống ai đó thế nhỉ?!!] Nhưng vì cô sợ bóng tối, nên anh tạm thời đổi địa điểm vậy. - Không. – Cô không thèm nhìn anh, giương đôi mắt thiên thần nhìn ngắm xung quanh – cái nơi mà với cô không sáng cũng chẳng tối, không đẹp mà cũng chẳng xấu, không cầu kì mà cũng chẳng đơn giản… Nói chung là chẳng có chút ấn tượng nào cả, ngoài mấy tia sáng ấm áp le lói nơi cửa sổ. - Còn nói là không? Nhìn em này, rõ ràng là đang rất rất rất tức giận. – Anh véo mũi cô. - Hừ?!! – Cô gạt phắt tay anh ra, trừng mắt nhìn anh. - Muốn đánh anh phải không? – Anh cười tít. - Đúng. Em muốn đánh anh… đánh đến khi anh không cười được nữa… đáng ghét!!? – Cô gắt um lên. – Anh dám nói em chỉ là bạn bè bình thường đã là quá đáng lắm rồi, lại còn cười như vậy nữa, tức muốn chết!!? - Nói như vậy thì sao? Có chỗ nào không đúng??? – Anh giả bộ ngơ ngác. - Anh… đương nhiên là không đúng… Em với anh làm sao… - Nói đến đây, cô đột nhiên im bặt, suy nghĩ 1 lúc rồi xụ mặt. – Thật sự chẳng có gì là không đúng. - Thôi nào, tươi tỉnh lên đi, đừng có như đưa đám thế chứ??! - … - Im lặng 1 lúc, cô lại nổi đoá lên. – Dù thế nào đi nữa thì sao anh lại nói như thế chứ?!?! Em rất khó chịu. - Bởi vì… anh không muốn nghe em nói ra câu đó. – Anh nhẹ nhàng trả lời, không rời mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn bừng bừng tức giận kia. - Tại sao? – Cô chu mỏ. - Anh không muốn thử cảm giác đó lần nữa. – Anh trầm giọng, đồng thời ngồi lên chiếc ghế cao gần cử sổ, sau đó rất thành thục đặt cô lên đùi, ôm chặt lấy như sợ cô sẽ chạy mất vậy. - Cảm giác nào? - Lúc em nói câu đó ở căng-tin. – Anh trả lời rất nhỏ, rất nhỏ, như sợ ai nghe được vậy. - Anh… tại sao vẫn còn nhớ chứ!??! Em đã bảo anh quên đi rồi cơ mà?!! – Cô cau mày. - Không thể quên được… mãi mãi anh cũng không thể quên được… rất đau… đau đến không thở nổi… em nghĩ anh có thể vứt nó dễ dàng sao? – Anh cúi xuống nhìn cô đang nghịch ngợm những ngón tay mình. - Hả??? – Cô nghe anh nói thì giật mình, trái tim bỗng đau đớn vô cùng. Rất lâu sau, cô mới chậm rãi lên tiếng. – Không dễ. Nhưng nhất định em sẽ khiến anh quên đi, không chỉ chuyện đó, mà tất cả điều không vui trước đây. - Búp Bê ngốc, em bây giờ có thể nói câu đó hay sao?? Em còn không thể đường đường chính chính đi bên anh, làm sao có thể?? – Anh cười buồn. - Em… - Cô không biết nói gì nữa, dựa vào ngực anh, suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn. Cô quả thực không có tư cách để nói với anh những lời đó. Đến ngay cả việc đứng cạnh bên anh, để anh gọi 1 tiếng “Búp Bê” trước mặt mọi người cô cũng không làm được. Cô thực rất muốn từ bỏ tất cả, thoải mái làm búp bê nhỏ của anh, nhưng cô lại càng không thể bỏ qua cho những kẻ đã hãm hại mình. Cô muốn nói thật với Bảo về Thiên, nhưng lại không thể buông tay Bảo. Đơn giản là cô không thể dừng lại khi chưa đạt được mục đích. Tính tình cô trước nay vẫn như vậy, rất cứng đầu, rất cố chấp, sẽ không thể dễ dàng buông xuôi. … Cứ như vậy, cô ngồi trong lòng anh, tay vô thức nắm chặt bàn tay anh, đầu óc suy nghĩ lùng bùng… cho đến khi anh lên tiếng nhắc nhở. - Búp Bê!! Sắp đến giờ học rồi, mau trở về lớp đi! - Aaaaa… - Bị anh cắt đứt dòng suy nghĩ, cô giật mình kêu lên 1 tiếng, nhảy phóc xuống khỏi người anh. - Haahaha… không cần khẩn trương như thế, còn những 5 phút nữa cho em đi cơ mà!?!? – Anh một tay đỡ cái người vừa định chơi trò mạo hiểm, một tay lấy điện thoại ra xem giờ. - Cái gì cơ?? Cái gì khẩn trương? Cái gì còn 5 phút?!? – Cô ngu ngơ hỏi. - Em vừa rồi không nghe anh nói gì sao? Đầu óc em bay lên mây rồi hả? – Anh trêu chọc. - … - Cô không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu. - Vậy sao em lại nhảy xuống như thế?? Nguy hiểm lắm có biết không hả? Anh còn tưởng vì sợ muộn học nên em mới… - Tại anh làm em giật mình, cho nên… đó chỉ là phản xạ tự nhiên thôi. - Hình như em rất thích từ phản xạ tự nhiên thì phải?!??! – Anh cười cười. – Bất kể điều gì không giải thích được cũng đổ cho phản xạ tự nhiên. - Thì… thì… đúng là như thế mà??!!! – Cô cãi cố, trèo trở lại lên đùi anh. - Em không đi học sao?? – Thấy cô trở lại chỗ cũ, anh ngạc nhiên. - Không đi. Em ở đây với anh. – Cô trả lời dứt khoát, tìm tư thế thoải mái nhất trong lòng anh rồi… nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. … - Không được ngủ. – Thấy cô lim dim, anh gắt. [Cái thể loại gì vậy?? Bình thường anh cũng ngủ, tại sao hôm nay lại không cho cô ngủ chứ?!?!] - Áaaa… - Đang lúc mơ mơ màng màng thì bị tiếng nói của anh làm cho giật mình, cô thiếu chút nữa lại nhảy xuống đất lần nữa. May là anh đã đề phòng, ôm cô thật chặt trong lòng. - Ai cho em ngủ hả?? – Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hỏi tội. - Em buồn ngủ. – Cô dụi dụi mắt, nhìn anh với vẻ mặt tội nghiệp. - Đêm qua mấy giờ em đi ngủ? – Anh cau mày. - Em không biết… chắc khoảng 4h. - Em làm gì mà lại ngủ muộn như thế hả?!?! - Em… em… cái đó… anh hỏi làm gì?? – Cô lúng túng. - Em có chuyện giấu anh?? - Không… không có. – Cô vội vàng phủ nhận. - Vậy hôm qua em làm gì? - Em… em… em… - Cô luống cuống, vắt óc suy nghĩ xem nên nói thế nào để anh không nghi ngờ. - Có liên quan đến Bảo? – Anh hỏi, sắc mặt không tốt một chút nào. - Không. – Cô lập tức lắc đầu. - Có thật không? – Anh hỏi lại, chăm chú quan sát nét mặt cô. - Thật. Hôm qua em không hề gặp anh Bảo. – Cô nhìn thẳng vào anh, chắc chắn. - Thế thì tốt. Em không muốn nói thì thôi, chỉ cần em không làm chuyện có lỗi với anh. – Anh thở phào. - Cái gì hả??! – Cô trợn trừng mắt nhìn anh. – Cái gì gọi là việc có lỗi với anh chứ!?? Hôm qua em thức đến tận 4h sáng chẳng phải là để làm… aaaa… - Em làm cái gì?? – Anh cười cười hỏi. - Không… không có gì… - Cô giật mình, dùng 2 tay bịt chặt miệng lại, ra sức lắc đầu. Không nói nữa, tốt nhất là không nói nữa. Càng nói lại càng độc, nói nhiều nhỡ lộ ra thì biết làm thế nào?!!?! Lúc đó chắc cô không chịu nổi mà đâm đầu vào tường mất. - Em không làm hề đúng là uổng quá!?!?! – Anh cười đến đau cả bụng, phán 1 câu làm cô tức nổ ruột. - Có anh mới đi làm hề ấy!?!? Hứ! - Anh tự thấy tài năng không bằng em, cho nên tốt hơn là biết điều nhường cơ hội cho em. Em cố gắng lên, chắc chắn sẽ nổi tiếng! - Anh… anh… muốn ăn đòn rồi hả?!? – Cô đánh thùm thụp vào người anh, vừa đánh vừa mắng làm anh cười không ngừng lại nổi. … - Anh lập tức nghiêm túc cho em. – Không chịu nổi, cô kêu toáng lên. - Nghiêm túc? Em muốn anh nghiêm túc làm gì??! – Anh cười gian. – Muốn cầu hôn anh sao? - Anh… nói vớ… vớ vẩn c..cái gì… - Cô đỏ bừng cả mặt, liếc anh cảnh cáo. - Sao tự nhiên lại lắp bắp như vậy?! Không phải là bị anh đoán trúng rồi chứ!?!? – Anh vẫn không buông tha cho cô. - Anh… ai… ai nói thế… anh… anh… - Cô không đấu lại anh, tức giận quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến anh nữa. - Được rồi, Búp Bê, không đùa nữa. – Anh ôm lấy cô. - … - Cô trề môi không nói. - Giận rồi sao? Anh chỉ đùa chút thôi mà!?!??? - … - Cô vẫn không thèm lên tiếng. Anh không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng để cô dựa vào ngực mình, ngắm nhìn khuôn mặt vẫn chưa hết tức tối của cô, thỉnh thoảng lại phì cười. … - Búp Bê!!! – Anh đột ngột lên tiếng. - Vâng? – Cô vẫn nhắm nghiền mắt, khe khẽ đáp trả. - Em yên tâm, anh sẽ là người cầu hôn em. - Hả? – Cô bất ngờ, đang định ngẩng lên hỏi anh cho rõ thì đã bị anh ngăn lại, đôi môi dần tê đi… đàu óc quay cuồng… không biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào. … --------------------------------------- 2. - Ư… ưm… ưmmmmmmmmmm… - Không biết bao lâu sau, cô vươn vai, dụi mắt nhỏm dậy, ngó nghiêng khắp nơi. - Em dậy rồi??? – Anh vừa tức giận, lại vừa buồn cười nhìn cô. Anh thật không thể tin nổi cô lại có thể ngủ ngon lành trong khi anh đang chiếm giữ môi cô. Haizzzz… đúng là Búp Bê ngốc nghếch. - … - Cô gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn còn mơ màng. - Em vẫn muốn ngủ sao? – Anh nhìn vẻ mặt ngái ngủ của cô, cố gắng lắm mới nhịn được cười. - Vâng. – Cô đáp 1 tiếng, rồi rất tự nhiên, dựa đầu vào ngực anh, vòng 2 tay ôm lấy anh tiếp tục ngủ. - … - Anh đơ người, khoé môi bất giác cong lên. Hành động đáng yêu này, thậm chí trước đây khi 2 người ở bên nhau cô cũng chưa từng làm. Y như con mèo nhỏ chui vào lòng chủ nhân đòi được cưng chiều vậy. Thật dễ thương quá!!!!!!!!!!!!! Sau phút sửng sốt, anh cũng vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại đang chím trong giấc ngủ, bỗng nhiên có hứng ngồi ngắm mây trôi. … - Búp Bê!! – Đến trưa, anh khẽ gọi. – Dậy đi, đến trưa rồi. - Cho em ngủ thêm chút nữa!!!? – Cô nài nỉ, mắt vẫn nhắm nghiền. - Ngoan, dậy đi. Chúng ta đi ăn trưa. – Anh dỗ dành. - Chỉ một chút nữa thôi. Em buồn ngủ lắm!!! – Giọng cô rất nhỏ. - Em đã mấy ngày thức khuya như vậy rồi? – Anh đau lòng hỏi. - … - Cô không trả lời mà uể oải giơ 5 ngón tay xinh xắn lên. - Cái gì? – Anh sửng sốt, vội vàng cầm lấy bàn tay cô. - Em… em… rốt cục em làm cái gì mà… còn nữa… tay của em tại sao lại sưng lên thế này? - Ư… anh đừng ồn nữa… để em ngủ… - Cô mệt mỏi lên tiếng. - Dậy đi ăn đã, lát về nhà ngủ tiếp. Ăn no mới có sức chứ?!! … Sau 1 hồi vặn vẹo, cuối cùng cô cũng chịu mở mắt ra, ủ rũ nhìn anh. - Tại sao anh không cho em ngủuuuuu?????? - Ăn xong rồi ngủ tiếp. - Haizzzz… ăn xong rồi về nhà… về nhà rồi… - Rồi sao?? – Anh khó hiểu nhìn cô. - Không sao cả. Về nhà rồi đi ngủ. – Cô cười cười, không dám nhìn vào mắt anh. Haizzz… nói dối đúng là khổ. - Còn nữa, tay của em…
|
- Không sao cả. – Còn chưa đợi anh nói hết, cô liền giấu 2 tay ra sau lưng, vội vàng đáp. - Rõ ràng là tay em sưng đỏ hết cả lên. Sao lại nói là không sao? – Anh giận dữ. – Nói nhanh, em giấu anh chuyện gì? - Không có. – Cô ra sức lắc đầu. - Còn nói không có. Điệu bộ khẩn trương như vậy, nhất định có chuyện mờ ám. - Cái… cái gì mà mờ ám?!? – Cô chột dạ, mặt nóng ran. – Em… em không l..làm gì cả. - Anh không tin. Hôm nay em mà không nói rõ ràng thì đừng hòng anh tha cho em. – Anh đe doạ. - Em… em… thực ra em… - Em làm sao? – Anh nôn nóng. - Em đói. – Cô nhăn nhó. – Chúng ta đi ăn trưa có được không? – Nói xong, cô lập tức trượt xuống, nhảy ra ngoài. - Em… - Anh tức đến nỗi đờ cả người, vội vàng đuổi theo cái con người vừa mới chạy trốn kia, mặt mày cau có. … Bước vào căng-tin, Kim chạy như bay về phía… quầy bán đồ ăn. … - Em không sao chứ!??! Vẫn còn mệt à? – Thiên lay lay vai cô. - Kim, hôm nay cậu bùng học đi đâu thế? – My cười cười nhìn Kim đang nhìn chòng chọc vào xuất cơm mà chẳng động đũa. - Ngủ. – Kim giật mình trả lời, rồi nhanh chóng “chiến đấu”. - Cái gì??????? – Nhật đứng bật dậy. – 2 người… 2 người… - Gì hả? – Kim ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn rất mệt mỏi. - Mày làm gì mà căng thẳng vậy? Ngồi xuống xem nào!!? – Thiên kéo Nhật xuống ghế, phì cười. - 2 người cùng trốn học? - Ừm… - Kim vừa ăn vừa gật gù. - Cùng ở 1 chỗ sao? – Nhật tiếp. - Anh hỏi gì lạ vậy? – Kim gắt. – Cùng trốn học rồi không ở cùng 1 chỗ thì còn sao nữa??! - Sau đó thì sao? - Thì sao anh hỏi làm gì??? – Kim chu mỏ. - Nói mau! – Nhật sốt ruột kêu lên. - Mặc xác anh, em ăn. – Kim nói rồi cắm đầu vào xuất cơm không hề ngẩng lên. - Thiên, mày nói xem, vừa rồi mày với cô ta làm cái trò gì???? – Nhật ức chế, hung hăng lườm Kim một cái rồi quay sang tra khảo Thiên. - Làm trò gì à? – Thiên cười cười, nhớ lại cảm giác ấm áp ngọt ngào khi được ôm cô vào lòng. – Không nói cho mày. - Mày… mày muốn tao tức điên đấy à? – Nhật nổi khùng. – Trông cô ta tiều tuỵ như vậy, không phải mày đã… đã… ăn cô ta rồi chứ?!?! - Phụttttttttt… ặc… khụ…ụ…ụ…ụ… khụ…uuuuuu… - Kim đang ăn, vừa nghe Nhật nói liền phun sạch những thứ trong miệng ra, ho sặc sụa không dứt. - Em không sao chứ?!? – Thiên vội vã vỗ vỗ lưng cho cô, rồi đưa cô cốc nước, sau đó trừng mắt nhìn Nhật. – Mày ăn nói linh tinh cái gì vậy? Ăn với chả uống cái con khỉ gì??! - Ơ… a… tại tao tưởng… mà thôi… không phải thì tốt… - Nhật lúng túng, vội vàng bỏ chạy thoát thân. ... - Chết tiệt!!!! Đầu óc anh ta chứa cái quái gì cơ chứ!??! – Sau khi trở lại bình thường, Kim tức giận đùng đùng. - Híhí… thôi cậu ăn tiếp đi. – My dùng tay quạt quạt cho Kim hạ hoả. - Hừ!!? – Kim nhìn Thiên - đang cười đến rung cả ghế - một cái đầy cảnh cáo rồi lại cắm cúi ăn tiếp. … - Hương Kim!! – Cô đang ăn thì bên tai vang lên giọng nói của Bảo. - … - Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng không đáp lại. - Anh Bảo, anh đã ăn chưa? – Thanh lên tiếng. - Đi theo anh. – Bảo chỉ nhìn Kim chằm chằm, nghiêm giọng. - Không đi. – Cô bướng bỉnh. - Em tốt nhất nên ngoan ngoãn đi theo anh, đừng để đến khi anh nổi giận. – Bảo cảnh cáo. - Em cứ không đi đấy, anh làm gì được em??? – Cô chu mỏ, vênh mặt. - Kim, đừng thế nữa. – Thấy khuôn mặt Bảo xám xịt, Thanh vội vàng khuyên can Kim. – Em cứ đi theo anh Bảo đi. Chắc anh ấy có chuyện cần nói với em. - Em không thích, em không đi. Nếu muốn thì anh cứ nổi giận đi??! Có ai cấm đâu??! – Cô vẫn cứ ngang như cua. - Em… đứng lên. – Bảo nắm chặt tay Kim kéo mạnh. - Áaaaaaa… đauuuu… - Bị chạm vào chỗ đau, Kim rên lên. - Tay em làm sao thế này? – Bảo giật mình, vội buông cô tay cô ra. - Không liên quan đến anh. – Cô quay mặt đi chỗ khác. - Đi nào! – Giọng Bảo nhẹ nhàng hơn rất nhiều. - Không đi… không đi… không đi… - Cô lùi lại, trốn sau lưng Thiên. - Em đang làm cái trò gì vậy hả? – Bảo tức giận thật sự. - Em… - Cô giật mình, định tiến đến chỗ Bảo nhưng lại thấy vẻ mặt như muốn giết người của anh, bất giác nắm chặt vạt áo Thiên. - Cậu đang làm cô ấy sợ đấy. – Thiên lên tiếng, nắm nhẹ bàn tay cô. - Không cần cậu xen vào. – Bảo lại càng tức giận hơn. – Kim, em chơi đủ chưa??? Ra đây ngay! - Chơi cái gì mà chơi? Ai thừa hơi chơi với anh?? – Cô vẫn nấp sau lưng Thiên, chỉ ló nửa cái đầu ra cãi bướng. - ANH NÓI RA ĐÂY NGAYYYY!!!!!!!!!! – Bảo hét lên làm Kim sợ mất mật. - Ơ… - Cô run run, chân chậm chạp tiến lên phía trước. - Em ở yên đó. – Thiên đột ngột kéo cô lại, lạnh lùng nhìn Bảo. - Em… - Kim đang định lên tiếng thì Bảo đã cắt ngang. - SANG ĐÂY! - Cậu đang bắt ép cô ấy đấy. - ĐÂY LÀ CHUYỆN CỦA TÔI, KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CẬU. - Nhưng liên quan đến Hương Kim, cho nên tôi không thể không quản. - Cậu… cậu nói gì hả?> - Tôi nói gì chẳng lẽ cậu không nghe rõ/!!?? - ĐẶNG NHẤT THIÊN. Lần trước chính miệng cô ấy đã nói là không yêu cậu, chẳng lẽ cậu vẫn cố chấp không hiểu??! Bây giờ là do cô ấy giận tôi nên mới dùng cậu để chọc tức tôi. Chẳng lẽ cậu ngu ngốc đến mức tin là cô ấy có tình cảm với cậu???!! – Bảo nói chậm rãi, khoé miệng nhếch lên. - … - Thiên khẽ cau mày, sau đó bình thản nói. – Cậu nghĩ thực sự là vậy? Thật nực cười!!!! - Ý của cậu là gì? – Bảo nheo mắt hỏi lại. - Tôi chẳng có ý gì cả. – Thiên bình thản trả lời, rất hài lòng thấy vẻ mặt Bảo tối sầm. - KIM!! - Có? – Đang sợ hết hồn, vừa nghe nhắc đến tên mình cô lập tức đứng nghiêm, đầu ngó quanh. - Ngốc! Em làm trò gì vậy? – Thiên phì cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô. - Ơ… em… - Cô xấu hổ, tức khắc nhớ đến hoàn cảnh hiện giờ, cả người lập tức căng thẳng. - Tránh xa cô ấy ra. – Bảo nhanh chóng kéo cô về phía mình, ra lệnh. – Em mau nói, người em yêu là anh. - Gì… gì… gì cơ?? – Cô sốc đến nỗi tưởng như có thể ngất xỉu tại chỗ. - Nói nhanh. – Bảo thúc giục. - Em… em… - Cô run bần bật, mồ hôi túa ra. Trong lúc đầu óc hỗn loạn, ánh mắt vô thức nhìn sang Thiên cầu cứu. - Em nhìn cậu ta làm cái gì??? – Bảo gắt. - Bởi vì cậu đang làm cho cô ấy sợ hãi, cho nên mới phải cầu cứu đến tôi. – Thiên bình tĩnh trả lời. – Bởi vì cô ấy tin tưởng tôi. Bốppppp… Xung quanh bỗng dưng im phăng phắc, ai cũng trợn tròn mắt, không nhúc nhích nổi. - Anh Bảo???????????? Anh làm cái gì thế/?/ Anh… sao anh… – Cả My và Thanh cùng hô to. - Thiên!!! Anh không sao chứ??! Chảy máu rồi… anh có đau lắm không? – Kim lao như bay về phía Thiên, dùng khăn tay lau vết máu trên khoé miệng anh, mắt rưng rưng. - Anh không sao, đừng khóc. Em khóc nhè trông khó coi lắm! – Thiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô. - Chảy máu như vậy mà còn nói không sao???! Nhất định là rất đau… - LÊ HƯƠNG KIM!!!!!!!!!!!!! BÂY GIỜ EM ĐANG LÀM CÁI GÌ ĐÂY????? EM MUỐN ANH TỨC CHẾT CÓ PHẢI KHÔNG? – Bảo đơ người 1 lúc, rồi lớn tiếng. Không thấy cô có phản ứng gì, Bảo đùng đùng bỏ đi, không nói thêm lời nào. - Tức đi… tức nữa đi… tức chết được thì càng tốt. – Kim lẩm bẩm, không hề quay đầu lại. – Ai bảo anh đánh anh Thiên bị thương… cho anh tức… đáng đời nhà anh… - Cái đồ ngốc này, em lầm bầm cái gì?? Cậu ta đã đi rồi, em còn ngồi đó mà mắng mỏ gì nữa??!? – Thiên cười không dừng lại được. - Em còn chưa mắng xong. – Cô nhăn mặt. – Anh ấy dám đánh anh là chuyện không thể tha thứ. Hừ!!? Em sẽ cho anh ấy biết tay. - Được rồi… được rồi… anh không sao mà… … --------------------------------------- 3. - Này, mày không sao đấy chứ??! – Nhật huých huých vai Thiên, lo lắng hỏi. - Ừ. – Thiên hờ hững đáp, vẫn gục đầu xuống bàn. - Anh Thiên làm sao vậy ạ? – My dụt dè. - Nó lại lên cơn rồi. – Nhật trả lời không chút khách khí. - Hả??! – My giật bắn cả mình. – L..l..lên… cơn>???? - Đúng. Lên cơn rồi. Hơn nữa còn rất rất nặng nữa. Đều là nhờ phúc của ai đó cả đấy. - Ai đó… - Chào mọi người! – Thanh chạy đến cắt ngang lời My. - Thanh, con người đáng ghét kia hôm nay vẫn không xuất hiện hay sao? – Nhật nôn nóng. - Không có. – Thanh ủ rũ lắc đầu. - Đã 1 tuần rồi đấy. Thật không hiểu cậu ấy nghĩ cái gì nữa. – My than thở. - Cô ấy cũng không liên lạc gì sao? – Thiên ngồi phắt dậy. - Có. – Thanh gật đầu. – Hôm qua Kim có gọi, nhưng vẫn là câu đó thôi. Kim bảo là đang ở nhà bạn, chưa muốn về. - Bạn nào cơ chứ?!??! – My sốt ruột. – Cậu ấy làm em muốn đau tim luôn. - Chết tiệt!!! Cô ta đúng là muốn ăn đòn đây mà!?!? Đợi khi cô ta trở lại, nhất định anh phải phang cho 1 cái mới được. – Nhật bức xúc kêu lên. - Anh Bảo không có phản ứng gì sao? – My hỏi. - Haizzz… phản ứng gì chứ?!?! Hôm nào mà Kim chẳng gọi điện tán gẫu với anh Bảo!!!!? Từ sau vụ hôm trước, anh Bảo đã chủ động đến xin lỗi, 2 người họ làm hoà rồi. - Thế… thế sao?? – My sửng sốt. – Vậy còn… còn… - Anh về trước đây! – Thiên đột ngột đứng dậy bỏ về. … Thiên đờ đẫn về nhà. Anh có thể tha thứ cho cô việc cô biến mất mà không nói trước một tiếng, nhưng không thể chấp nhận được việc cô hàng ngày gọi điện cho Bảo mà lại lờ anh đi như vậy. Thật sự… anh thật sự… rất giận… rất tức giận… Cạchhhhh… Cửa vừa mở, anh đã bị một thân hình mảnh mai lao đến ôm chầm lấy. - Thiên!! Anh về rồi!!!!! Anh đã về rồi!!! Em nhớ anh quá!!!!! Thật sự rất rất rất nhớ anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Em… Búp Bê!!!!! – Anh vòng tay ôm lấy cô, tất cả tức giận đều tan biến hết. Giờ phút này anh chỉ muốn giữ chặt lấy cô bên mình, còn chuyện tính sổ với cô, anh chẳng còn nhớ gì nữa rồi. - Anh có nhớ em không? – Cô hỏi, 2 mắt long lanh chờ đợi. - Anh sắp phát điên rồi! Em mà không trở về, có lẽ anh sẽ phải thuê thám tử điều tra tung tích của em mất. – Anh véo mũi cô, tiện chân đóng cửa lại. - Hìhìiiii… - Cô cười vui vẻ, kiễng chân hôn anh 1 cái, rồi nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh. - Em đi đâu vậy? Anh không cho em rời khỏi anh. – Anh kéo cô vào lòng không chịu buông, hôn lên trán cô. - Em có đi đâu đâu? – Cô nói nhỏ. – Anh nhắm mắt vào đi! - Làm gì?? – Anh nhìn cô cười. – Anh còn chưa nhìn em đủ. - Anh thật là… - Cô đẩy anh ra. – Mau mau… nhắm mắt lại… em có điều bất ngờ cho anh. - Là cái gì vậy? - Là b… aaaaaaaa… sao anh lại hỏi chứ?!?! – Cô mở to mắt oán trách nhìn anh. - Ngốc! – Anh phun ra 1 chữ rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại. - Đi theo em nào! Cấm anh ti hí đấy!!!! – Cô cầm 2 tay anh kéo đi. … - Được rồi. Anh có thể mở mắt ra. – Cô cười hì hì chạy ra chỗ khác. - Sao tối thế?? Anh chẳng nhìn thấy gì cả. – Anh kêu ca. - … - Cô không lên tiếng. - Búp Bê! Em đâu rồi!???! – Anh gọi lớn. - … - Vẫn không có động tĩnh. - Búp Bê!!? Em chạy đi đâu mất rồi??! – Anh hoảng hốt. Không phải là vừa rồi anh nhớ cô quá mà gặp ảo giác đấy chứ!?!? Nếu như thật sự đó là ảo giác thì tại sao lại ngắn ngủi như vậy!?!? Anh muốn ôm cô thêm 1 chút… nghe tiếng nói trong trẻo của cô thêm 1 chút… Táchhhh… Cả căn phòng sáng choang… màu sắc sặc sỡ… rực rỡ… lung linh… Anh đờ người… mắt di chuyển khắp căn phòng, từ những dây kim tuyến... đến những ngôi sao giấy lấp lánh… rồi những cái kẹo đủ màu… cả những chiếc bánh muôn hình thù…, không thốt nên lời. Khi anh còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì cô đã chạy tới ôm lấy cổ anh, hỏi dồn dập. - Anh thấy thế nào? Có đẹp không? Anh có thích không? - Búp Bê! – Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt to màu hổ phách của cô, mỉm cười. – Rất đẹp! Anh rất thích!!! - Tốt quá rồi!!? Em còn sợ là anh sẽ không thích. – Cô cười tươi rói. – Tất cả đều là do em làm đấy! - Em làm? – Anh sửng sốt. – Là em tự mình làm?>? Tất cả sao? - Đúng. Là do em tự tay làm từng thứ, từng thứ một đấy. - Vậy… 1 tuần qua em biến mất… là đi làm những thứ này sao??? – Anh hỏi cô mà lòng cảm động vô cùng. - Hì… hì… Dù tốn nhiều công sức, nhưng rất tuyệt! Anh thật sự thích phải không??! – 2 mắt cô lấp lánh. - Thích… đương nhiên là anh thích… - Anh ôm cô thật chặt, hạnh phúc đến không diễn tả nổi thành lời. – Là do em vất vả làm từng thứ một, đương nhiên là anh thích rồi… thích lắm… Búp Bê của anh!!!! - May quá! – Cô thành thật. - Nếu như anh không thích, em quả thực không biết phải làm thế nào. Nếu anh trực tiếp nói với em là anh không thích, có lẽ em sẽ khóc mất!!? - Vớ vẩn gì vậy?!? – Anh véo mũi cô, cười lớn. – Dù có là cái gì, chỉ cần là em làm cho anh, anh đều sẽ thích. - Có thật không???? - Thật. Nhưng tại sao em lại tặng anh những thứ này???? – Anh thắc mắc. - Hả??? – Cô ngớ người. – Anh… anh… không nhớ thật hay là cố tình lừa em đấy?!?! - Gì cơ? – Anh mù mờ. – Thật sự anh không nhớ. Em nhắc anh là ngày gì được không?!?? - Haizzzz… em chịu anh rồi đấy. – Cô chu mỏ hôn lên má anh rồi lại chạy đi. … Một lúc sau, cô tắt đèn rồi mang 1 chiếc bánh sinh nhật hình trái tim, phía trên có hình 2 con thỏ nhỏ xinh đang cười tít mắt đến. - Thiên! Chúc mừng sinh nhật anh!!! - … - Anh ngẩn cả người, sau đó nhìn cô đầy thắc mắc. – Làm sao em biết sinh nhật anh?!?!? - Chẳng phải ở trong quyển album lần trước có ghi hay sao??! – Cô chớp mắt. – Trong đó anh viết sinh nhật anh trước sinh nhật em 2 tháng mà?!?!???? - Vậy sao? – Anh thật không ngờ cô lại nhớ đến điều này. – Cảm ơn em. - Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday… Happy birthday… Happy birthday to youuuuuuuuuuuuu!!!!!!! – Cô cất tiếng hát trong trẻo. – Thiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ!!!! - … - Anh mau ước rồi thổi nến đi! – Thấy anh không có động tĩnh gì, cô thúc giục. - Ừ. – Anh đang chăm chú ngắm cô, bị cô gọi thì giật mình, nhanh chóng nhắm mắt lại ước 1 điều, rồi thổi ‘phùuuuuu’ một cái. … - Thiên, bánh có ngon không? – Cô vừa nhìn anh ăn, vừa thấp thỏm chờ đợi. - Em tự mình nếm đi! - Không đâu!! Em muốn nghe anh nói cơ. - Tự em thử 1 miếng đi. Tại sao nãy giờ em không ăn chút nào thế?!? Toàn là anh ăn thôi. - Em đã tự nếm nhiều lắm rồi. Lần nào cũng cùng 1 kết quả… khó ăn chết được… - Cô nhăn nhó. – Lúc thì nhiều đường quá… lúc thì nhiều muối quá… lúc lại bị gợn vì bột đánh chưa kĩ… haizzzz… có phải lần này cũng rất khó nuốt không????? Hay là anh đừng ăn nữa?!? - Ai bảo với em là khó nuốt hả?? – Anh phì cười. – Bánh em làm rất ngon đó!!? Em cũng ăn đi. - Hả? Gì cơ??? Anh… anh vừa nói là… rất ngon sao??? Có thật không??? Hay là anh muốn an ủi em??!! - Anh nói thật. Ăn rất ngon. Em không tin thì tự mình kiểm chứng đi!? – Anh nói rồi xắn 1 miếng bánh đưa đến miệng cô. - Hử?!?! À… cái này… - Sau 1 hồi chần chừ, cô cũng chịu há miệng ra. - Sao? Ngon phải không??? – Anh nhìn khuôn mặt ngạc nhiên tột độ của cô thì bật cười, ôm cô đặt lên đùi. … - Ngon… ngon quá!!!!!!! – Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng,vòng tay ôm chặt lấy anh mà hét lên. – Thiên!! Cuối cùng em cũng thành công rồi!!!?? Aaaaaaa… bánh em làm cuối cùng đã ăn được rồi… ôiiiiiiiiii trời ơiiiiiiii… thật không thể tin nổi!!? Aaaaaaaaaa…………. - Búp Bê!!! – Anh nhìn cô phấn khích như thế thì càng cảm động hơn. Chắc chắn cô đã dành rất nhiều tâm huyết vào những thứ này. Búp Bê ngốc của anh, cô thật sự làm anh vô cùng vô cùng hạnh phúc. … - Thiên! Còn bánh bông lan nữa, vị ra sao? - Rất mềm, rất vừa miệng… … - Thiên! Thế còn bánh donuts????? - Ngọt lắm, xốp nữa… … - Thiên! Bánh flan ra sao? - Vừa thơm lại không bị ngán… … - Thiên! Anh ăn thử 1 cái kẹo đi!!!! - Được. … Cả buổi chiều cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh lấy từng thứ từng thứ đút cho anh. Nhưng mỗi thứ lại chỉ cho anh thử 1 chút. - Được rồi. Anh đừng ăn nữa! - Sao vậy?? – Anh ngạc nhiên nhìn cô. - Ăn nhiều đồ ngọt không tốt đâu. Em gói lại rồi cất vào tủ lạnh cho anh, mỗi ngày anh ăn một chút nhé!?!? Anh nhớ phải ăn trong vài ngày nữa đấy!?!? Nếu ăn không hết thì bỏ đi. – Cô dặn dò. - Anh biết rồi. – Anh đặt cô lên ghế, nói. – Để anh đi nấu cơm. - Không đến lượt anh đâu. – Cô cười hì hì. – Em đã nấu xong rồi, lát nữa chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được. - Em đã làm hết rồi sao? – Anh kinh ngạc nhìn cô. - Vâng. – Cô tự hào gật đầu, chui vào lòng anh như 1 chú cún con. - Búp Bê! Hôm nay em làm anh bất ngờ quá!!!? – Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, chân thành nói. - Aaa… còn 1 thứ nữa. – Cô đột nhiên nhớ ra, nhảy khỏi ghế. - Còn nữa sao? – Anh giật mình, nhìn theo cô. - Đây mới là quà sinh nhật em tặng anh!!! – Cô lôi từ trong túi ra 1 chiếc khăn len màu ghi, phía góc khăn còn có mấy đường hoa văn rất độc đáo. - Đẹp quá!!!!!!! – Anh thốt lên, nhìn cô ngỡ ngàng. – Em đừng nói với anh… đây cũng là do em tự làm nhé!?! - Bingo!!!!!! – Cô nhảy cẫng lên. – Anh biết không, đan khăn quả thực rất phức tạp, rất mệt nữa. Mấy lần em đã định bỏ cuộc rồi, nhưng mà nghĩ đến anh, nên em lại cố gắng 1 lần nữa. Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt vui sướng cùng hạnh phúc của anh là em có thể kiên trì tiếp tục đan khăn. - Búp Bê!!! – Anh không biết phải nói gì, chỉ có thể ôm cô thật chặt, cảm nhận trái tim mình đang đập rộn ràng. - Anh quàng thử xem?? – Cô với tay quàng chiếc khăn quanh cổ anh. – Anh thấy sao? Có ấm không??? - Ấm… rất ấm… giống như em đang ôm anh vậy!!/ - Anh cười tràn đầy hạnh phúc. – Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm!!!!! --------------------------------------- 4. Ting… tang… toong… teng… - Búp Bê! Em có điện thoại kìa. – Thấy cô vẫn lười biếng cuộn tròn trong lòng anh, tay đút vào túi áo anh, không nhúc nhích, anh nhắc nhở. Ting… tang… toong… teng… - Anh lấy hộ em đi!!? – Cô chớp chớp mắt. – Tiện thể xem ai gọi luôn. - Vừa rồi còn lăng xăng lắm mà???! Sao giờ lại thành mèo lười rồi>!>!?? – Anh buồn cười, với tay lấy chiếc điện thoại trắng muốt, liếc nhìn màn hình, cau mày nghĩ ngợi một lúc, rồi mới nói. – Số lạ. Ting… tang… toong… teng… - Đưa em. – Cô vươn vai, đón lấy điện thoại, ngắm nhìn dãy số, rồi chậm chạp ấn nút nghe. – Alo… xin hỏi ai ở đầu dây đấy ạ? - Tôi là ông của Thiên. – Giọng nói lạnh băng vang lên làm cô rùng mình. - Ch… - Đừng nói gì cả. Cô chỉ cần nghe thôi. – Giọng nói phũ phàng cắt ngang lời cô. – Cô 30’ nữa hãy đến nhà hang Sky 1, tôi có chuyện muốn nói với cô. - Vâ… - Còn nữa… - Câu nói của cô lại 1 lần nữa bị cắt ngang. - …tôi không mong Thiên biết được chuyện này. - Chá… Cạchhhh… Còn chưa đợi cô trả lời, đầu dây bên kia đã gác máy. Cô ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại như bị thôi miên, đầu óc mơ màng vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. - Ai thế? – Anh ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô. - Em… em không biết. – Cô hơi không tự nhiên lắc đầu. - Vậy người đó nói gì? - Chẳng có gì. – Cô tiếp tục lắc đầu. - Búp Bê! – Anh đột ngột cúi xuống, áp sát vào mặt cô. - Anh… anh… - Cô lúng túng đỏ mặt, vội nhích về phía sau. - Em ngồi im nào, trả lời anh, người đó là nam hay nữ. – Giọng nói của anh có chút khó chịu. - … - Cô đần mặt ra, chớp chớp mắt suy nghĩ, rồi với hiểu ra, cười như trúng tà. – Anh… anh lại nổi cơn ghen rồi??! - Biết vậy thì mau nói, đừng để anh điên lên sẽ tét vào mông em. – Anh đe doạ. - Hừ!?!?!!! Anh coi em là trẻ con đấy à? – Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh. – Là nam thì sao nào? Hơn nữa, người đó còn rất đẹp trai, phong độ… anh… - Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh hung hăng ngăn lại. … - Búp Bê! Em là của anh. – Anh dịu dàng lên tiếng, nhìn thấy con mèo nhỏ trong lòng mình mặt mày nhăn nhó thì lập tức bổ sung. – Anh yêu em!! - Em cũng yêu anh! – Cô dụi đầu vào ngực anh, e thẹn lên tiếng. … - Em về đây. – 10’ sau, cô vặn vẹo người lên tiếng. Ngồi trong lòng anh thực sự rất ấm áp, rất an toàn, cô chẳng muốn ra chút nào. Nhưng biết làm sao được, cô phải đi thôi, nhỡ mà để ông Đặng tức giận thì cô chỉ có nước đâm đầu xuống đất mà chết cho đỡ khổ. - Mới 8h mà? – Anh ngạc nhiên, nhanh chóng ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn ấm áp của cô. - Ở lại một lúc nữa đi!! - Không được. Em phải về rồi. – Cô hôn nhẹ lên môi anh, cười nói. - Vậy anh đưa em về. – Anh định đi lấy áo khoác thì bị cô ấn trở lại ghế. - Không cần đâu. - Tối rồi. Em đi ra ngoài một mình không an toàn. - Em có phải là đi bộ đâu??! Em đón taxi đến tận cổng mà, anh lo lắng cái gì chứ??! - Em đi gì anh cũng lo. Làm sao biết được cái taxi của nợ đó có đưa em về nhà hay không? - Anh thật là… - Cô phì cười. - Vẫn là để anh đưa em về thì hơn. – Anh dứt khoát. - Nhưng giờ em có hẹn, chưa về nhà. – Cô giải thích. - Em có hẹn? Là hẹn với ai? - Cái đó… cái đó… - Cô cúi đầu, hạ thấp giọng. - Em không nói… có được không??! - Được… Nhưng phải cho anh đi cùng… - Hả? – Cô chưa kịp cười thì đã bị anh làm cho đứng hình, nhất thời không thể phản ứng. Anh thật sự không thể qua mặt được, càng không chịu dễ dàng khuất phục. - Sao? Em quyết định thế nào?? – Anh cười cười. - Em… em… em… - Ngốc! Đừng có … em… em… nữa! – Anh véo chiếc mũi nhỏ xinh của cô. – Anh đùa thôi, em đi đi. - Aaa… là đùa thật sao? – Mắt cô lấp lánh. - Vậy em muốn là thật à? - Không… không… tuyệt đối không… - Cô vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, chạy vèo ra cửa, rồi quay lại chớp chớp mắt nhìn anh. – Thiên!!!! - Gì vậy? – Anh đang gấp lại cái chăn cô vừa đắp, quay ra cửa lại thấy khuôn mặt làm nũng của cô thì lắc đầu cười cười. – Em thật là không thể lười hơn được nữa!!? Anh không biết đã thành nô lệ của em từ lúc nào mất rồi. - Hì hì hì… Anh là tuyệt nhất!!!!!!!! - Cô cười vui vẻ, ngắm nhìn anh nhanh tay khoác áo, đi giày, đội mũ, đeo găng tay cho mình, hạnh phúc vô bờ. … - Anh đối xử với em có tốt không?? – Anh đột ngột nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi. - Có. – Cô lập tức gật đầu, không cần suy nghĩ. - Vậy hứa với anh… đừng bao giờ rời xa anh, được không? - Được. – Mặc dù không hiểu tại sao anh lại nói điều này, nhưng cô vẫn đồng ý không chút chần chừ. Cô không muốn anh hoài nghi hay bất an. Cô cũng muốn anh hạnh phúc, giống như cô. … - Xong rồi, em về nhé!! Đi đường nhớ cẩn thận, mắt phải tập trung nhìn về đằng trước, đừng có ngó dọc ngõ xuôi… - Rồi… rồi… - Cô cắt ngang. – Hôm nào anh cũng nói với em cái này, em sớm đã thuộc làu làu rồi. - Thuộc rồi nhưng em có áp dụng đâu?!! Anh phải nói đến bao giờ em cẩn thận thì mới thôi. - Em sẽ cẩn thận mà!!? Thôi, em đi đây!!? Bye bye… mai gặp lại. – Cô vẫy vẫy tay, mở cửa bước ra. … Bóng cô vừa khuất, anh cũng nhanh chóng vớ lấy áo khoác, đi theo cô. Anh biết cô đang vội vã đi gặp ai. Khi cầm điện thoại của cô, nhìn dãy số ấy, anh đã biết, đắn đo mãi mới quyết định đưa cho cô. Nếu như ông ta đã muốn gặp cô thì dù hôm nay không gặp cũng sẽ là 1 hôm khác. Vậy thì cứ là hôm nay đi, dù sao anh cũng sẽ đến đó, nếu ông ta làm khó cô, anh sẽ xử lí giúp cô, tuyệt đối không để cho cô chịu dù chỉ là 1 chút uất ức. … 10’ sau cô bước vào nhà hàng Sky1, rất nhanh đã được nhân viên phục vụ đưa đến 1 chiếc bàn nằm trong góc khuất, rất kín đáo. Ông của Thiên đã ngồi ở đó, trầm tĩnh uống từng ngụm trà xanh. Luồng hơi lạnh toả ra từ người ông làm cô run rẩy cả người. Cô thầm trách anh lằng nhằng làm cô đến muộn. Đáng lẽ cô phải đến sớm hơn và đợi ông mới phải. Haizzzz… ngày mai nhất định cô phải cho anh 1 trận. - Cháu chào ông! – Cô bước lại gần bàn, cung kính cúi đầu, rồi tỏ vẻ ăn năn hối lỗi. - Cháu xin lỗi vì đã để ông phải chờ. - Ngồi đi. - Vâng. Ông Cường đặt chén trà sang 1 bên, chăm chú quan sát cô gái trước mặt. Quả thật cô bé này rất xinh đẹp. Làn da trắng hồng, mái tóc suôn mượt, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hổ phách to tròn vô cùng trong sáng, đôi môi đỏ hồng… Tất cả đều toát lên vẻ đẹp mê hồn mà thuần khiết đến kì lạ!! Thật không hổ là thiên kim của Gold – Lê Hương Kim. Lúc cầm trên tay thông tin cá nhân của cô, ông đã rất vui mừng, cũng rất hài lòng. Ông đã định chấp nhận đứa cháu dâu này, nhưng… … Kim bị ông Cường nhìn như vậy thì trở nên vô cùng lúng túng. Cô không hề có ác cảm với ông Hùng, dù lần trước ông đã nói những điều làm tổn thương cô. Cô chỉ đơn giản nghĩ là ông vẫn chưa hiểu hết về cô nên mới nói như vậy. Cảm xúc của cô về ông chỉ có thể dùng 1 từ duy nhất để diễn tả… SỢ… Cô thực sự sợ ông… sợ ánh mắt lạnh lẽo của ông. … Rất lâu sau ông Cường mới lên tiếng. - Cô hãy rời xa Thiên đi!!! – Giọng ông vẫn rất lạnh lùng, không thể hiện bất cứ 1 cảm xúc gì. - Dạ? – Cô giật mình, tưởng ông vẫn còn hiểu lầm nên vội vàng giải thích. – Ông hãy tin cháu, cháu không thiếu tiền, cháu không cần tiền của anh Thiên, lại càng không muốn chiếm Sky. Cháu thật lòng yêu anh ấy…. - Cô không lợi dụng Thiên, cái đó tôi tin. Cô đường đường là thiên kim duy nhất của Gold, không có lí do gì phải làm loại gái đào mỏ. Nhưng… cô nói cô yêu nó, tôi tuyệt đối không tin. Cách đây hơn 2 năm cô đã bỏ nó 1 lần, dù là có lí do, nhưng vẫn là bỏ rơi nó. - Lúc đó cháu bị tai, rồi hôn mê, đến khi tỉnh dậy cháu thật sự không nhớ bất cứ điều gì cả. – Cô vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi lã chã. – Cháu không nhớ ra anh ấy, càng không thể liên lạc với anh ấy. - Nếu như cô thật sự yêu nó, vậy thì người nhà cô không thể không biết nó. Tại sao suốt 2 năm trời không một ai liên lạc với nó? – Ông nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ. - Cái đó… - Cô đơ người, không biết phải nói làm sao. Đến chính bản thân cô còn chưa biết chân tướng sự việc thì làm sao mà giải thích đây??!?! - Cô không nói được hay là không muốn nói?? Vậy để tôi nói giúp cô. Lí do chính là… cô đã lừa dối Thiên, bắt cá 2 tay… Anh bạn đó tên là Bảo… Trần Quốc Bảo, con trai của giám đốc chi nhánh Gold tại Việt Nam – Trần Quốc Tuấn. - … - Cô điếng người, mở to mắt nhìn ông lão đáng sợ trước mặt, không nói nổi 1 chữ. - Tôi nói có đúng không, Lê tiểu thư?? – Ông Cường cố ý hỏi lại. - Cháu… - Cô vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, chỉ biết cúi gằm mặt, 2 tay nắm chặt đến trắng bệch. Lúc này, cô ước có anh bên cạnh hơn bao giờ hết. Có anh, cô sẽ không phải sợ hãi… - Buông tha cho Thiên đi!!!! Sớm muộn gì cô cũng sẽ làm nó bị tổn thương lần nữa. – Ông Cường dứt khoát. - Không. – Câu nói của ông làm cô bừng tỉnh, lập tức phản kháng. – Cháu sẽ không buông tay đâu. Cháu yêu anh ấy, đo là sự thật. Chuyện của anh Bảo cháu có lí do riêng. Chỉ cần anh Thiên cũng yêu cháu, cháu tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. - Không bỏ cuộc? – Ông Cường cười mỉa mai. – Thế nào gọi là không bỏ cuộc??? Không chia tay Trần Quốc Bảo hay là không từ bỏ Thiên? - … - Tất cả sự can đảm vừa rồicủa cô đều tan biến hết rồi. Cô thật sự thấy khiếp sợ con người trước mắt. - Được rồi, tôi cho cô 2 lựa chọn. 1 là biến mất khỏi cuộc sống của Thiên… - 2… 2 là… g..gì ạ? – Cô run run hỏi. - 2 là… lập tức nói rõ ràng với Trần Quốc Bảo rồi trở về bên Thiên. Khi đó, tôi sẽ đồng ý để cô làm cháu dâu của tôi. - Cá..i… c..c..cái… đó… - Cô lắp bắp - Mau chọn đi!! - Cháu……. Cháu……. - Tôi không có nhiều thời gian cho cô đâu. - … - Tôi cho cô 10 giây… nếu cô không lên tiếng tức là lựa chọn số 1. - … - Sắc mặt cô bây giờ đã trắng bệch như tờ giấy. … Nãy giờ anh đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa 2 người. Mấy lần định chạy vào che chở cho cô nhưng lại sợ ông ta sẽ càng làm khó cô hơn, cho nên anh chỉ dám lặng lẽ đứng đây nhìn cô rơi nước mắt. Thực sự lòng anh rất đau. Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực và sợ hãi… sợ ông ta sẽ dùng thủ đoạn để đối phó với cô… sợ ông ta sẽ làm cô bị tổn thương trầm trọng hơn… anh sợ… sợ rất nhiều điều… Nhưng khi ông ta ép cô phải lựa chọn… anh chết sững… tất cả sự tức giận cùng đau đớn nãy giờ đều bùng lên mạnh mẽ… Chọn ư?? Lựa chọn giữa người mình yêu và nguyên nhân dẫn đến tai nạn của mình và cũng có thể liên quan đến cả tập đoàn của nhà cô ư? Làm sao cô có thể??! Làm sao cô có thể chọn cơ chứ??!!! Anh thật không thể chịu đựng thêm chút nào nữa. Anh mặc kệ, mặc kệ tất cả, dù cho ông ta có giở trò gì đi nữa, anh cũng sẽ quyết bảo vệ cô bằng được, dù có phải trả giá đắt cỡ nào. Khi anh đang định bước vào thì cô đột ngột lên tiếng. Lựa chọn của cô… là… là… Anh… không thể thở được nữa… ------------------------------------------------------------------
|