Này Anh! Yêu Em Đi
|
|
Này Anh! Yêu Em Đi Tác Giả : Giodongamap Thể loại : Truyện Teen Số Trang : 32 Trạng Thái : FULL
Câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng, mang đến nhiều tình tiết vui nhộn, cũng không kém phần thu hút.
Chương 01 Giữa cái nắng gắt của tiết trời mùa hạ, nó cùng nhỏ đạp xe về nhà. Vừa đi vừa tíu tít trêu đùa nhau. Bỗng: - Ù uôi! mày xem thằng kia xinh trai chưa kìa? - Đâu? Đâu? - Vừa hỏi nó vừa nhìn theo hướng tay của nhỏ. - Chậc, con cái nhà ai mà đẹp trai dữ..!! Miệng nói, mắt chóe lên, chỉ thiếu nước chảy nước miếng. Trên mặt hai đứa hiện rõ chữ:" HÁM TRAI". - Ơ ơ, cái con kia, cẩn thận... a..a.á....!!! Nhỏ đập phát vào lưng nó cái "bốp": - Có hám cũng hám vừa vừa thôi, tính lên bàn thờ à..??? - Hừm, cũng tại mày ý, tự nhiên chỉ tao chi, biết rõ bệnh tao mà cứ... Nhỏ nhìn nó nguýt dài, rồi cả hai cùng bật cười. Dựng xe lên và tiếp tục đi về, thẳng đường không ngớt lời bình luận về anh chàng lúc nãy. Nó và nhỏ chơi thân từ nhỏ, cũng không biết là tại sao lại thân, chắc có lẽ từ nhỏ lên đã chơi như một thói quen, và dần coi nhau là một thứ quan trọng, lên cấp ba, hai đứa học khác lớp nhưng cùng trường. Nhỏ A1 còn nó A2, là hai lớp chọn của khối, cũng là kì phùng địch thủ của nhau. Thế nhưng, chả xi nhê gì đến tình bạn của chúng nó. Nhà nhỏ gần nhà nó nên học chính khóa cả hai đứa vẫn hay đi chung. "Kít"-Nó phân xe cái nghe chói tai chết được. - Cút đi, tao về, hứ. - Mày được lắm, mai đi bộ nghe con. xí- nói rồi nhỏ vẫy tay tạm biệt nó rồi rẽ vào nhà. Đi qua cổng nhà bà Tư, nó thấy có khá nhiều người, một số đồ đạc còn để trước sân, " Nhà bà Tư có người chuyển đến sao" nó khẽ nghiêng đầu vẽ nghỉ ngợi, Chợt từ trong nhà, 1 anh bước ra, nhìn thẳng vào nó. Tự nhiên nó cảm thấy như mình bị điện giật, cảm giác toàn thân tê tê:"hơ hơ, anh kia đẹp trai quá" nó ước chừng chảy cả máu mũi luôn ấy. haiz bệnh mê trai tái phát. Anh xách vali đi vào trong lâu rồi mà nó còn đứng trân trân một chỗ. -"Kịt kịt" tiếng còi xe vang lên in ỏi, kéo nó khỏi giấc mơ giữa trưa hè. Cũng may là có cái xe máy đáng yêu kia đi qua không chắc nó đứng đó đến chiều quá. Vừa thay đồ xong, nó lấy điện thoại nhắn tin cho nhỏ: "Ê mày" "Gì con điên"- Nhỏ trả lời. "Hàng xóm nhà tao có anh kia vừa chuyển đến, xinh trai cực. Hehe" " Đừng troll tao nhá mày, lúc nãy hám trai mà ngã còn đau đây, tính cho tao mất ăn luôn à" " Thật đấy không tin chiều sang nhà tao biết liền" "Ok mạy, chiều tao sang mà không có là tao giết" " Ok, nếu có thì xoài giầm đấy" "Ok, thôi ăn cơm cái, mệt" Nó vứt điện thoại xuống giường, lướt mắt sang phòng đối diện:"ước gì anh ấy ở ngay.." "Soạt" chưa ước xong câu, cửa sổ phòng bên mở toang ra:"aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, ông trời ơi sao hôm nay ông ưu đãi với con thế" Khỏi phải nói, nó vui phải biết. Anh nhìn nó, cái nhìn lướt qua nhưng cũng làm nó vui như được cho tiền (kaka). Tính vẫy tay chào anh, thì anh lại quay lưng đi mất. Tự nhiên nó chợt thấy hơi hơi chạnh lòng tí. Nhưng chả sao, ngày tháng còn dài. Nó cúi xuống, hôn chụt chụt con voi bông nhỏ tặng nó hôm sinh nhật. Miệng hát nghêu ngao chạy xuống nhà. Vừa dọn xong mâm cơm thì bà Tư cùng anh đi vào: - Cho dì với thằng cháu ăn ké với nhá, cả sáng đứng chờ nó mà thấp thỏm không yên, quên luôn việc nấu cơm. - Haha, dì cứ tự nhiên, cháu đoán trước thế nên chuẩn bị chu đáo cả rồi, dì vào ngồi ăn luôn đi ạ. Vừa nói mẹ nó vừa kéo ghế, ba nó bưng tô kênh từ trong bếp ra cũng lên tiếng chào: - Chào dì Tư, cháu nội dì nhìn mặt mày đẹp trai quá nhá. Anh cười cười: - Cháu chào cô, chào chú. Nó bưng chén bát từ trong bếp ra vừa lúc anh cười, "ôi ôi, muốn hét lên quá đi mất"-Suy nghĩ trong nó. thấy nó tới thì mẹ nó lên tiếng: - Đây là nhi, con gái cô chú, lớp 12 rồi mà nhỏ con thế đấy. Nghe mẹ nói, mặt nó đỏ ửng, cả nhà ai cũng cười, anh cũng nhẹ cười, tự nhiên đang thấy tức tức mà thấy anh cười tự nhiên nó thấy vui vui:"Anh cười nhìn đẹp trai dã man" Đang ăn thì ba nó lên tiếng: - Ừm, Duy! Cháu đang học năm hai đại học y đúng không? - Vâng, thế nên cháu chuyển đến sống với bà đi lại cho tiện.- anh lễ phép trả lời "Hức, hức, tương lai anh làm bác sĩ, chắc chết mất, aaaaaaaaaaaaaa, thế là có thêm lý do để thi vào trường y rồi" nó cứ như được mở đường trong bụng ấy. - Con Nhi nó cũng định thi vào trường y, có gì cháu giúp nó học nhé, cũng sắp thi rồi. Tự nhiên nghe nhắc đến tên mình nó giật thót." ba hay thật, gần thi gì chứ, mới vào đầu năm học 12 thôi mà. nhưng cái gì, anh sẽ giúp mình học á, ối ối, ba của con quá tuyệt vời" Nó khẽ liếc anh, hồi hộp chờ câu trả lời.
|
Chương 02 - Vâng. Anh lại cười. "Ối anh ơi, anh muốn giết luôn trái tim em đấy à"- suốt cả buổi, ngồi ăn mà nó cứ cười mãi, cứ như là hít phải khí N2O ấy. Ba mẹ nó nhìn nó mà không khỏi phải lắc đầu. Bà Tư nhìn biểu hiện của nó thì khá vui, Riêng anh thì chẳng mấy quan tâm lắm, Vì anh đã biết gì về nó đâu. Ăn xong, nó và anh cùng thu dọn bàn anh, với tư cách là con gái và là "chủ nhân" của ngôi nhà nó lên tiếng: - Anh lên nhà đi, để đấy em dọn được rồi. Anh nhìn nó, rồi bưng chỗ chén bát lại bồn rửa, và bắt đầu công việc. nó bị "đơ toàn tập". Anh lướt qua nó cứ như chưa nghe nó nói gì ấy. Đứng bên anh mặt mày ủ rủ, úp hết mấy cái bát còn lại lên giá, anh lên tiếng: - Khăn lau tay đâu? - Ơ.. dạ ở cái góc bên phải trên tủ ấy. Vừa nói nó vừa nhướng mình lên để lấy. Nhưng một lần nữa, anh phớt lờ hành động của nó. Cầm cái khắn trên tủ, lau tay và bước lên trên nhà. Nó thấy thế liền đi theo sau, anh ngồi xuống cạnh bà Tư, còn nó ngồi xuống chỗ đối diện, tiếp tục công việc ngắm anh và suy nghĩ. Lát sau, bà Tư về, ba mẹ nó vào phòng nghỉ trưa, nó cũng đi lên tranh thủ ngủ tí. Chiều, đúng như đã hẹn, nhỏ sang nhà nó. Vì thân lắm nên nhỏ chả cần bấm chuông, cứ thế mở luôn cửa bước vào. Thấy ba mẹ nó đang chuẩn bị đi làm thì lên tiếng chào: - Con chào dì, chào chú. -Linh đến rồi à con? Mẹ nó mỉm cười, ba nó khẽ xoa đầu nhỏ: - Cái Nhi nó đang ngủ trên phòng ấy, con vào gọi nó dậy giùm chú nha, giờ dì chú đi làm. - Vâng. Nói rồi nhỏ chạy lên, mở cửa phòng, vẻ mặt ánh lên sự nguy hiểm (kaka). Nhỏ rón rén đi lại bên giường, hét to: -aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, HOTBOY HOTBOY Nó nghe thấy thế liền bật dậy. - Đâu? Đâu? hotboy đang đứng đâu? Nhỏ nhìn bộ dạng nó mà cười ngặt nghẽo. Nó khẽ nguýt rồi vào phòng vệ sinh. 10 phút sau: - Hứ, bạn bè chơi được lắm nhá- Nó tiếp tục nguýt nhỏ. - Dẹp đi mạy, chuyện lúc trưa ấy tính sao? Như bắt được vàng, nó ôm chầm lấy nhỏ: - Mày ơi, anh ấy quá ư đẹp trai, ở phòng đối diện kìa, cháu bà Tư, còn sẽ giúp tao học nữa. - Thế là thật á. Nhỏ đẩy nó ra, ánh mắt không khỏi chứa sự nghi ngờ. Nó gật đầu, khẳng định: - Ừ, lát nữa sẽ thấy thôi. Xoài giầm đê. - Hứ, để tao thấy được tên kia đã. hứ Thế là 2 đứa cứ ngồi buôn dưa lê. 1 tiếng sau: - Way, có thật là có không vậy, hay tính chơi tao mạy? - Ai chơi chi mày, hmm, nói thật không tin muốn nghe nói giả hả? - hứ. Nhỏ quay mặt đi thì anh tự nhiên xuất hiện trước mắt nhỏ. Nhỏ nhìn chăm chăm kéo áo nó: - Ê, Ê anh kia à..!! Nó nhìn sáng, ánh mắt trái tim: - Đúng rồi, anh của tao đây. - Công nhận đẹp trai dữ ha. - Tất nhiên, anh của tao mà. Đến đây, nhỏ quay phắt sang nhìn nó: - Cái gì mà anh của mày, có hoang tưởng nặng quá không mày? - Tao đấm chết giờ, hứ, của tao nhá, cấm mày xí xọn. - Hứ, ta cần vào đấy, cơ mà nhìn mặt cái thằng kia lạnh tanh thế, chả hợp gu tao. - Ăn nói đàng hoàng mày, anh hơn 2 tuổi đấy, còn là sinh viên trường y. - Ách, ngon thế cơ á, thế cố lên nhá mày, chị mày chả có hứng, xí. - Vâng, em biết-nó bĩu môi Nhỏ tươi cười: - Mà công nhận đẹp trai dã man. Nó cười toe hưởng ứng, thế là chúng nó tiếp tục trò chuyện. Anh ở phòng bên, ít nhiều cũng nghe được chúng nó nói gì, khẽ thở dài. Anh vốn không thích những đứa con gái hám trai. Anh luôn cảm thấy phiền phức vì những cô nàng như thế. Hôm nay, nếu không vì nể bà anh và ngại ba mẹ nó thì anh đã chẳng nhận lời kèm nó học đâu..
|
Chương 03 Tối trong tâm trạng vui vẻ, nó lướt facebook. Đăng một cái stt hết sức nham nhở. "Thế là từ nay cuộc đời con nở hoa..!!" Chưa đầy 1 phút sau, xuất hiện cmt: Đùa thôi:"hay là bế tắc vậy con?" Thật luôn:"Giả cái đầu mày, mau tìm cách ghi điểm cho tao đi" Đùa thôi:"Tao được cái chi, khựa khựa, kệ cmm" Thật luôn:"Gru, bạn với chả bè, biến" Đùa thôi:" haha, con ngoan, khỏi cần tiễn". Đang tâm trạng vui vẻ, nó vào nhóm ôn thi đại học làm luôn mấy bài tập mấy mem đăng chưa có lời giải. Chả là nó cùng một số đứa bạn ở lớp, đang làm admin tại nhóm ôn thi đại học, bữa giờ bỏ bê, ít quan tâm, hôm nay đẹp trời tâm trạng vui vui nên mới làm tròn nghĩa vụ (hơ hơ). Hơn 10h30, nó thoát máy tính. nhìn sang phòng anh, đèn đang sáng, anh vẫn ngồi ở bàn học. haiz anh đúng là siêu nhân mà, nhưng mà thế cũng tốt, anh đúng là mẫu người nó thích rồi. hehe. Sáng, 5h40, chuống báo thức vang lời bài truefriend, nó ngồi dậy, tắt đi, nhanh chóng xuống giường làm vscn, sau đó xuống nhà ăn sáng rồi đi học. Đi ngang qua nhà bà Tư, nó lén nhìn vào, rồi nhanh chóng lướt qua nhà nhỏ: -Linh ơi! Linh từ trong nhà nói vọng ra: - Ờ, chờ tao tí. 5phut sau nhỏ dắt xe ra. Cả 2 đứa tiếp tục hành trình gian nan của mình. Lên lớp, nhìn một lượt, chả thấy ma nào đi, trên bàn giáo viên có một đứa đang nằm gục, dưới lớp chỉ rái rải vài cái cặp, còn người đâu mất tiêu, chắc lại xuống cangtin rồi. Còn 5 phút nữa là vào học mà lớp nó còn chưa đến quá nửa lớp. Haiz, lớp nó toàn là chúa lề mề mà. Chẳng bù cho lớp nhỏ, giờ này đảm bảo đã có mặt đủ, cũng tại 2 ông chủ nhiệm quá khác nhau. A1 thì quá ư là khắt khe và ác ôn. A2 thì quá ư lõng lẽo và nhân nhượng. Nhưng cũng nhờ thế mà 2 lớp tạo nên cho mình một vỏ bọc và cả một cá tính riêng lên, mà mỗi lần nhắc đến, giáo viên có thể đập tay xuống bàn và nói luôn rằng: ĐÓ CHÍNH LÀ A2. Hôm nay tâm trạng nó vui nên cũng có thể gọi là hơi bá đạo. Cứ 15 phút đầu giờ, là mấy ẻm cờ đỏ đã đứng ngay trước lớp. nói thật là không gì riêng nó, mà ai trong cái lớp này đều thấy mấy ẻm rất ngứa mắt. Nó ngồi gần cửa sổ, ngồi trước 2 thằng bạn thân cũng không kém phần tinh nghịch. Ẻm vừa đứng trước cửa lớp, ngay gần cửa sổ. Thằng Đức cao đã đẩy mạnh cửa sổ, cánh cửa bị mở mạnh đập vào người ẻm, đau phải biết. Nghe thấy tiếng động lạ, cả lớp quay sang nhìn, ai cũng bật cười ha hả, thật là sáng khoái. Ẻm cờ đỏ cắn răng, cắn môi, mặt đỏ phừng phừng mà chẳng làm gì được, hầm hừ rồi lên tiếng: - Lớp lộn xộn, trừ điểm đấy. -Haha..haha.. Cả lớp lại được một trận cười xôn xao. có đứa còn lên giọng khiêu khích" - Trừ hết đi bé ơi, , bọn anh chả sợ. có đứa khác: -Có ảo tưởng về sức mạnh bản thân quá không em ơi? Thế là 15 phút đầu giờ, ở lớp 12a2 không dứt hết tiếng cười. Lớp nó là thế, bá đạo một cách phát ghét, đến cả giáo viên cũng phải ngán ngẩm. Dù là lớp chọn, Mà cứ như theo lời thầy chủ nhiệm chúng nó nói là lớp đứng đầu trường về kết quả học tập, nhưng nhiều lúc nó và cả mấy đứa cũng phải cảm thấy bất mãn. Chiều, sau giờ học thêm hóa. nó phóng nhanh về nhà, ăn cơm xong ôm tập sang nhà bà Tư. Cái lí do mà nó ôm tập đi thế thì chắc các bạn cũng biết rồi. Anh là gia sư của nó mà. haiz. Thấy nó mở cửa phòng đi vào. Anh lên tiếng: - Có gì không? - Hôm nay em học dạng mới, hóa, có nhiều bài không hiểu lắm. chưa kịp hỏi thầy, anh chỉ em với. Nói rồi nó ngồi xuống, lôi tập ra. Học ra học chơi ra chơi, tính nó thế. Lúc anh giảng nó chăm chú nghe, không hiểu thì hòi và còn cả nêu ý tưởng nữa. Nó, lực học không quá cao, nhưng cũng thuộc dạng được. Không đến nỗi ngu lâu khó đào tạo. Cũng đã 2 tháng từ ngày đầu tiên nó thấy anh, 2 tháng qua không ngày nào là nó thôi làm phiền anh. Những tin nhắn chào ngày mới cùng những lời chúc ngủ ngon luôn được nó gửi đi đều đặn, và cũng gần như là đều đặn như thế, anh không hề trả lời. Nhưng chả sao, anh cứ thế nó càng thích anh hơn. 2 tháng quen anh không phải thời gian quá dài nhưng cũng đủ để nó nhận ra là anh không hoàn toàn lạnh lùng, ít nói như nó nghĩ. Anh khá gần gũi, điềm tĩnh. Anh hay cười với bạn bè, những người anh quý mến, cũng biết cả cách pha trò nữa. Nhưng, với tất cả là thế, còn với nó thì khác: ít nói, lạnh lùng, và không quan tâm. Cũng gần ngày thi học kì, nó lao vào học hành, cũng không để tâm lắm đến việc ngắm anh nữa, hỏi bài xong là chạy về nhà tụng kinh. Thi học kì xong, trút hết được gánh nặng, nó hẹn nhỏ đi ăn kem, tại quán kem: - Mày với anh đẹp trai sao rồi. - Chán lắm mày ơi, với tao mặt anh ý cứ như băng nghìn năm ý. - Haiz, khổ thân con bạn tui chưa.? Vừa nói, nhỏ vừa vuốt vuốt vào lưng nhỏ, ra chiều an ủi. Nó vờ thút thít: -Hichic, mày làm tao cảm động quá, cho tao gọi thêm ly chè nhé. haha Nhỏ đấm gió nó, rồi cũng gọi thêm, cả 2 đứa vui vẻ chuyện trò. Trên đường về, nó lên tiếng: -Ê, mai là giáng sinh, tao tính tỉnh tỏ với anh mày ạ. Như đoán trước, nhỏ gật đầu cái rụp: -Ờ, làm luôn, đêm dài lắm mộng, mất ảnh như chơi. Có thêm lời động viên của nhỏ, nó thêm tự tin hơn. Ngẩng mặt nhìn bầu trời cao vút, nó tự nhủ quyết tâm tỏ tình.
|
Chương 04 Sáng sớm. giáng sinh, đúng hôm chủ nhật được nghỉ, sau ca học thêm từ 7h-9h. Nó rủ nhỏ ghé chợ mua vài thứ, cũng như chọn quà cho anh. Cả 2 cứ lăng xăng chạy tới chạy lui, haiz, rõ khổ. Bỗng nó giật tay áo nhỏ: - Ê, cái khăn kia được mày. Vừa nói nó vừa chỉ tay vào cái khăn ấm màu tro. Nó thích màu đó, và nó có cảm giác, anh cũng sẽ thích nó. Nhỏ gật gù: -Ờ. Tao thấy được đó mày, chắc anh nhà mày sẽ thích thôi hà. Mà cái coi thấy trai quên bạn kia? -Cái giề? -Mày mua quà cho trai mà thả bạn hả mày? -Hứ. loại bạn như mày mua quà phí tiền lắm, về.. kaka. Vừa nói nó vừa lôi nhỏ về. Trên đường, nhỏ giả vờ giận dỗi. Nó cười hề hề, lôi trong cặp ra một hộp quà nho nhỏ được gói cẩn thận. -Ehem, tao nhặt được ngoài đường, đem về chật nhà, cho mày nà. -Hứ, tao thèm vào, cầm về đi nhá, tao không phải thùng rác. -Nhớ nhá, thế tao cất à. -Ấy ấy… Nhỏ cười híp mắt, cất nhanh gói quà, đồng thời lôi ra hộp khác: -Tao vừa nhặt được trong thùng rác đấy, chắc còn dùng được, cho mày đấy. Nói rồi nhỏ vứt vào tay nó, nó nguýt: -Cái gì vậy mạy?-Vừa nói nó vừa lắc lắc cái hộp -Ai mà biết, nhặt trong thùng mà, cái loại bạn như mày chỉ đáng được tặng mấy cái nhặt được trong thùng rác thôi, haha.. Nói xong câu nhỏ chạy vụt mất, nó thì mặt nóng, chạy đuổi nhỏ, kẻ trêu người đuổi, 2 đứa nó cứ như mấy đứa trốn trại đi lại nghênh ngại trên đường ấy. (haha) Vừa về đến nhà, nó nhận được tin nhắn của nhỏ: "ê, con điên, tao gặp hên mày ạ? Mày nhặt được ngay một cái lắc tay, cực chuẩn ý, ôi trời ơi, yêu người vứt đi quá" "ehem, tao cũng thế, mày cũng hay dữ, lục thùng rác mà tìm được cái đồng hồ đẹp kinh, vừa khớp tay tao ấy, kaka, sao số tui hên vậy nè" "haha, do tao biết cách tìm đồ, haha" "haiz, thôi không đùa đâu, tao đang tính sang nhà anh" "ờ, thôi quá đi, cố lên con hâm" Nó quẳng điện thoại xuống giường, hít một hơi thật sâu, ôm hộp quà sang nhà bà Tư. -Nhi hả cháu.-Bà Tư tươi cười nhìn nó. -Dạ, anh Duy đâu bà? -Ờ, nó trên phòng ấy, cháu lên đi. bà đang làm bánh, tí xuống ăn nhá. -Vâng ạ, thôi cháu lên chỗ anh Duy đây. Đưa tay lên trán theo kiểu quân đội rồi nó chạy nhanh lên. Đứng trước phòng anh mà tim nó đập mạnh, mặt thì nóng ran, haiz, tội nghiệp, sau 1 phút mặc niệm, nó cũng quyết định đẩy cửa bước vào. -Anh! Nghe tiếng mở cửa cộng với lời chào của nó, anh ngẩng đầu lên nhìn. -Có việc gì? -À , ừm, em có quà cho anh. Anh nhận hộp quà trên tay nó, khẽ nhíu mày, chưa để anh kịp phản ứng, nó lên tiếng: - Anh, cho em làm bạn gái anh nhé. Anh bất ngờ, phải nói lúc này là anh đang "đơ", mắt nhìn nó trân trân, hàng lông mày khẽ nhíu lại, không để anh đáp lời, nó làm luôn: - Anh không nói gì là đồng ý rồi nhé, từ hôm nay em là bạn gái anh, thôi em về đây. Nói rồi nó chạy thật nhanh, để tránh anh không thấy khuôn mặt đỏ ửng của nó. Nhưng mà, nó đã lầm, anh biết nó rất run và cả hồi hộp nữa. Sau khi nó đi, anh quay lại với công việc của mình, dường như chẳng để tâm lắm đến những gì nó vừa nói. Thấy nó xuống, bà Tư hỏi: -Nhanh thế cháu. ăn bánh đã. -Hehe, thôi ạ, cháu phải về đây. Nói rồi nó lè lưỡi chạy đi, bà Tư khẽ mỉm cười nhìn theo nó. Về đến nhà, việc đầu tiên là nhìn sang phòng anh, thấy anh vẫn đang chăm chú úp mặt vào sách. Có hơi chạnh lòng, nó lôi điện thoại nhắn tin cho nhỏ: "xong rồi" "việc của mày mà tao còn lo hơn tao ấy, thế nào, có đày tao nữa không mạy?" "chả biết, anh ý im lặng luôn" "im lặng hay mày không cho người ta cơ hội nói mày" "mày đúng là sâu trong bụng tao mà" "kaka, biết mà, thôi mày ạ, kệ ổng, xoài giầm đê, tí qua nhà tao, ở nhà một mình nà, anh bao, haha" "nhưng mà nản quá cơ, khuôn mặt không cảm xúc, hức hức" "bựa bựa mày, tí qua tao cho mượn khăn mà lau, thôi qua đây nhanh lên" 10 phút sau, nó đang trút giận lên cái chuông nhà nhỏ: - Điên hả mạy? Tức thì chém cái thằng đẹp trai nha mày, chứ làm gì mà mày hành cái chuông nhà tao thế hả. - À, nhầm, tao quên. kaka, thôi vào đê. Ngồi với nhỏ xong nó cũng thoải mái hơn. Ngồi tám một lúc lâu nó mới ra về. Bước lên phòng. lại lướt sang phòng anh, ơ anh đang nhìn nó, tự nhiên nó cười toe: -Chào người yêu, buổi tối vui vẻ. Nói rồi nó chạy nhanh ra khỏi phòng (haha). Anh, khẽ nghiêng đâu, ừm, có trời mới biết hiện tại trong anh đang có cảm xúc gì, khi mà khuôn mặt vẫn phải gọi là không cảm xúc như thế. (hơ hơ)
|
Chương 05 1 tuần rồi kể từ ngày định mệnh ấy, nó vẫn hơi hơi bị ngại khi ngồi học cùng anh. Đôi lúc lén nhìn anh, nhưng mà anh vẫn luôn giữ cái khuôn mặt không chút tình cảm ấy. Quả thật, nó không kìm được một chút tự ái. Ôm tập về nhà trang trạng thái buồn rười rượi, bỗng điện thoại reo, báo có tin nhắn: "Lúc chiều học về trúng gió rồi, mệt chả đứng nổi nữa, sáng mai chịu khó đi một mình nha, viết giấy xin phép giùm tao" Haiz, đang lúc tâm trạng thế này, cộng thêm 1 tin không mấy vui vẻ như thế nữa, liệu nó sẽ như thế nào? Trong đầu nó lóe lên 1 suy nghĩ, soạn xong tin nhắn, nhưng nó cứ chần chừ, không dám bấm nút gửi đi. Lát sau, nó vừa lén lén nhìn anh, vừa gửi đi, ừm, anh đang đọc tin nhắn: "Linh ốm, mai anh chở em đi học nhé" Nhíu mày, lại nhíu mày, sao anh cứ thích nhíu mày thế nhỉ-Nó nghĩ trong đầu rồi phụng phịu nằm phịt xuống giường. 5' sau, điện thoại có tin nhắn: "Rồi, sáng đợi ở cổng, 6h10" Đọc được tin nhắn của anh, nó chỉ muốn nhảy cẫng lên luôn ấy. "Ôi Linh ơi, tao có lỗi với mày, nhưng biết làm thế nào được, hichic, mày nghỉ tao được anh chở đi học này, hạnh phúc quá" "Định mệnh nó cho tao con bạn được như mày đấy, hứ, cái đồ phản bạn theo zai" "Chậc chậc, nói thế chứ, mai học về tao mua xoài cho" "Thôi khỏi, bữa giờ xoài xoài mụn lên rồi này" "kaka. thế thôi, mà nghỉ đi, kẻo mệt" Sáng. 6h nó đã chuẩn bị xong mọi thứ, giờ chỉ có chờ anh thôi, được anh chở đi học mà nó còn lo lắng, hồi hộp hơn cả ngày đầu tiên đi học ấy. (@@). 6h05 nó đã chờ sẵn ở dưới cổng nhà anh, ôi trời ơi, sao mà thời gian trôi lâu thế. Cánh cổng nhà bà Tư mở. anh bước ra, nhìn thấy nó. lại nhíu mày: -Mũ? - Đây ạ. Mà nhíu mày là thói quen của anh ạ? -Gì? Anh hơi đơ và hỏi lại nó, nó cười khì khì: -Không có gì ạ, đi thôi. Nhanh chóng nó lên xe, và anh cũng thôi k quan tâm nữa. Dọc đường đi nó cứ cười suốt, nhìn nó qua gương mà anh không khỏi thở dài, trong lòng tự hỏi:"Vui đến vậy sao?" Đã 2 tháng kể từ ngày nó làm "người yêu" của anh. mà đó là nó nghĩ thế thôi, còn với anh thì, dường như không đúng lắm. Tối nó lại ôm tập sang nhà anh: -Chào bà Tư. hehe -Ờ, nhi hả cháu, cháu sang học à, anh Duy đi với bạn rồi, chưa về. Cháu chờ chút nhé. -Thế ạ, lần đầu từ khi chuyển đến đây cháu thấy anh ấy đi với bạn đấy ạ. Không khỏi ngạc nhiên, nó nói lại, bà Tư cười hiền từ, khẽ xoa đầu nó: -Ừ. thì anh cũng phải có bạn chứ. -Dạ. Nó lè lưỡi, rồi xin phép lên phòng chờ anh. Vừa ngồi đợi, lòng nó vừa cảm thấy nong nóng, tâm trạng quả thật có chút bất an. Nó nằm lăn lóc, mở laptop của anh đọc truyện, đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng, đã 10h rồi, anh hẹn bạn khuya thế sao? Bỗng, anh bước vào. thấy anh, nó ngồi bật dậy: -Anh đi đâu về đấy ạ? -Có việc gì không? -Em hỏi bài tập ấy mà. hehe Chợt, điện thoại anh reo: -Alo. "Duy à, về đến nhà chưa" -Ừ, Ngọc, Tớ về đến rồi."ừ, về muộn nên tớ hơi lo, thế thôi nhé. ngủ ngon" -ừ.ngủ ngon. "Tối nay anh có hẹn với con gái à" Nõ khẽ bĩu môi. anh quay lại nhìn nó: -Bài nào? -Anh hẹn với chị nào thế? Nó hỏi lại tỉnh bơ, cơ mà không đâu vào đâu cả. haiz. Anh nhìn nó, ánh mắt hơi khó chịu, hình như nó nhiều chuyện quá thì phải. Nhận thấy thế, nó đứng lên đi về. -Còn bài tập?-Anh nhìn nó, hơi ngạc nhiên. -Anh ngủ đi, tí em lướt facebook hỏi mấy anh trên kia cũng được. Nó trả lời, giọng ỉu xìu, cũng chả hiểu thế nào, nhưng nó không thể phủ nhận là nó đang rất khó chịu, haiz. Cũng tại anh chưa bao giờ nói như thế với nó, chưa bao giờ chúc nó ngủ ngon, mặc dù ngày nào nó cũng gửi tin nhắn đi, Anh cũng chưa từng trả lời, hay nhắn tin cho nó cả. Tự nhiên nó thấy hơi ức, muốn khóc lắm ấy. "Muốn khóc quá mày ạ"- nó nhắn tin cho nhỏ, lúc buồn thì nhỏ luôn là chỗ dựa cho nó mà. "Sao thế, anh đẹp trai bắt nạt mày à" "Tao cũng đang mong được 1 lần anh ấy bắt nạt đây, lần nào nói chuyện với tao anh cũng tỏ vẻ chán, hức" "thế rồi sao nữa. bữa giờ toàn thế mà mày có thế đâu?" "Hôm nay anh có hẹn với chị nào ấy. hic, lúc về còn nói chuyện điện thoại, có vẻ thân lắm" "à, đã hiểu, thôi buồn gì, chắc bạn bè thôi, mày là hay suy nghĩ vớ vẩn, thôi ngủ đi, mai mà đi học" "ờ" Ngẩng đầu nhìn chăm chăm lên trần nhà, nó cũng không biết là hiện tại nó đang nghĩ gì nữa. Sáng hôm sau: -Nhi ơi. Linh đứng trước cổng nhà nó, gọi lớn. -Ờ chờ tí. Nó vội vội vàng vàng chạy xuống, chẳng kịp đeo dép cho hoàn chỉnh nữa. -Keke, hôm qua ngủ muộn lại quên hẹn giờ, xin lỗi mày nhá. -Thôi đi, nghe mày xin lỗi mà tao tổn thọ quá. Đi thôi. Trưa, tan học, nó với nhỏ lại tíu tít trên đường về, bỗng: -Này này, anh đẹp trai kìa, phải không? Nó nhìn theo hướng nhỏ chỉ, ừ đúng là anh rồi, nhưng anh đang chở chị nào ấy. -Lão ta chờ ẻm nào thế? -Sao hỏi tao, mà tao đoán là người tên Ngọc -Ồ.. Nhỏ gật đầu ra vẻ đã hiểu hết, nhưng rồi, nhìn nét mặt ảo não của nó, nhỏ lên tiếng: -Eo ơi, nhìn cái mặt kìa, hứ. -Gì mạy, đừng có mà gây nhá/ -Thích gây đấy, làm gì nhau. -À,ờ thì làm gì đâu, thế này thôi hà.. Vừa nói, nó vừa lấy tay chọc vào lưng nhỏ: -ấy ấy, ngã chết luôn giờ, haha, con điên..haha này..haha Nó làm nhỏ nhột, cười ra nước mắt luôn ấy, ngưng động tác, nó cũng bật cười khanh khách, mọi nỗi buồn phút chốc tan biến. Tối, như một thói quen, nó lại ôm tập sang nhà anh. -Nhi hả, Thằng Duy đi vắng rồi, cháu chờ nó tí nhé. -Thôi ạ, cháu về nhà cũng được, hôm nay bài cũng không khó lắm, hehe. Cố nặn ra nụ cười, nó trả lời bà Tư rồi xoay người ra về. Ngồi ở bàn học, nó không thôi suy nghĩ miên man, Bỗng đèn phòng anh sáng. "Anh đi đâu về đấy ạ?" Anh đọc tin nhắn, rồi nhìn sang nó, khẽ thở dài, vứt điện thoại xuống giường, bước ra khỏi phòng. Anh không trả lời tin nhắn, nó nước mắt rưng rưng. Ôi mẹ ơi, sao mà dễ nước mắt thế chứ, có gì đâu mà, haiz, đúng là... Tâm trạng không được ổn, nó onl facebook, tự nhiên đụng phải một stt của cái nick vô danh: "Khi một thằng con trai đã không có cảm giác, thì dù có cố thế nào cũng đừng mong bước vào trái tim nó" "Vớ vẩn, hết sức vớ vẩn" nghĩ rồi nó unf luôn nick kia, haiz, đó có được gọi là giận cá chém mèo không nhỉ? (hờ hờ).
|