Này Anh! Yêu Em Đi
|
|
Chương 21 Hôm sau, vừa học xong là nó và nhỏ đã lôi Vy ra quán kem ngồi bàn kế hoạch tác chiến. Cái mà, như chúng nó nói thì đã dành hẳn 30 phút để vạch ra. (@@, hẳn 30 phút cơ đấy). Vy ngồi nghe chúng nó thao thao bất tuyệt mà chóng cả mặt. Cuối cùng, không phản kháng được, cô buộc lòng phải làm theo kế hoạch của hai con bạn dở hơi. Bước 1: Sửa sang lại ngoại hình. -Tao thấy mày mặt mũi cũng tạm tạm, không xinh cơ mà rất dễ thương, mày mà cắt mái bằng rồi ốp vào nhìn được hơn á. Nó chống cằm, bỏ kem vào miệng, và phán 1 câu xanh rờn. Cô nhất thời xúc động quá, bị sặc kem, sắc mặt méo mó đến tội nghiệp. -Ờ, tao thấy con này lần này nói được đấy, mù thẩm mĩ như con Nhi mà nó còn phát hiện ra thế, mày mà không làm ngày thì mày có vấn đề về thần kinh. Nó nghe nhỏ hưởng ứng thì cười khì khì, cứ như con dở ý, nhưng rồi nhìn bộ mặt thản nhiên của nhỏ, nó sắc mặt chuyển dần đen: -Cái con kia, không nói móc tao mày ăn không ngon hả. Rõ ràng là sai nhưng mà nhỏ vẫn phùng mang trợn mắt nhìn lại nó: -Đúng rồi. Tay nó run run, chỉ ước bay sang mà bóp cổ cho cái con bạn đểu trước mắt chết luôn đi ấy, nhưng mà ngẫm nghĩ một lúc thì thấy:"nó mà chết giờ thì mình tốn tiền đi cúng giang, ngửa tay xin mẹ thì ngại lắm, thôi thì quân tử trả thù 10 năm chưa muộn". Thế là nó chỉ biết trút giận lên miếng kem. Vy ngồi giữa, nhìn ánh mắt "rực lửa" của hai con bạn thì không tránh khỏi rùng mình. Nhẹ nhàng cất lời vàng ngọc: -Thế khi nào làm. Như bắt được tín hiệu, cả hai đứa kia quay sang, làm cô đứng cả tim: -Ngay bây giờ. Đứa lôi tay trái, đứa kéo tay phải, đưa Vy đến tiệm làm tóc. Ây da. đúng là đến chỗ chuyên nghiệp nha, mới ngồi có tí thời gian mà Vy đã thay đổi gần như là hoàn toàn nhé. Vy đứng trước gương, chớp chớp mắt: -Nhìn cũng được nhỉ. -Được con khỉ, chính xác là vịt đã biến thành thiên nga rồi đấy. Nó vừa ăn bánh quy, vừa nói. Vy đấm phát vào lưng, nhất thời làm nó bị nghẹn, miếng bánh chặn cứng ở cổ. Nó thấy nghẹn thở, sắc mặt trở nên tím tái. Tay đập đập vào lòng ngực. Vy thấy thế thì cuống cuồng tìm ly nước đưa cho nó. -Uống đi, huhu, mày đừng chết, chết giờ tao phải đi tù đó. huhu Nuốt hết cục nợ xuống bụng, nó trừng mắt nhìn Vy, cô thoáng rùng mình, mồ hôi toát lạnh sống lưng, giơ tay cầu hòa: -Thôi thôi, tha cho em, em không cố ý mà, Nó lườm, không nói gì, ngồi xuống ăn bánh tiếp. Vừa lúc nhỏ vừa đi vào. Nhìn nó và cô thì hỏi: -Chuyện gì thế.?? Vy lè lưỡi, cười hì hì, chỉ vào gói bánh trên tay nó rồi chỉ tay vào cổ họng mình, Nhỏ bật cười ha hả: -Haha, thôi kệ nó đi, đang giận cá chém mèo ý mà. -Ơ có chuyện gì sao? Nhỏ gật đầu rồi bước tới thì thầm vào tai cô:"Đang giận lão Duy ý mà, tình hình là em ý thấy chàng chở nàng nào ý, nhìn xinh xinh." Cô nhất thời xúc động, hét lên: -AAAAA. tao biết rồi, ghen ý hả, phải không? -Ừ, haha, chính xác là cái đó đấy Nhỏ vỗ vai cô. Cười ra nước mắt. Nó lườm lườm, rồi đứng lên ra về. Linh và Vy biết mình trêu hơi quá nên chạy theo dỗ dành nó, nó không nói gì, cứ cúi mặt, nhưng mà cũng vất vả lắm mới không giữ để vai khỏi run run. Suýt nữa thì nó phải nhập viện vì nén cười quá nhiều, không chịu nổi nữa. Nó cười khanh khách, làm hai đứa bạn ngơ ngác, sắc mặt đổi màu rồi chạy lên cùng xử đẹp nó. ... *Bước 2: Xuất hiện bất ngờ khiến trái tim chàng rung động. Sau khi nghe hai cô nàng nghiện tiểu thuyết và truyện teen nêu phương án, Cô ngước ánh mắt nghi ngờ nhìn chúng nó. -Như thế liệu có được không?? -Được, tao đọc nhiều truyện rồi, thấy cũng toàn thế.-Nó nói. -Đúng rồi, tao thấy chắc được đấy-Nhỏ bồi thêm. Không trừa cho cô có cơ hội lung lay ý chí. Nó và nhỏ đứng dậy, kéo nhỏ đến địa điểm đã hẹn Quân. Thấy sự xuất hiện của chúng thì Quân cười toe toét, tính đưa tay vẫy, nhưng ánh mắt vừa lướt qua, thấy Vy thì đã lộ rõ vẻ chán chường. -Chuyện gì thế này. Rùa với cáo mà đi chung sao?? -Thích thế, làm gì được nhau.-Nhỏ vênh mặt nhìn Quân thách thức. Quân cười nhếch mép, thái độ dửng dưng, đi đến cúi sát cô: -Đừng nghĩ đi chung với hai đứa nó sẽ tiếp cận được tôi, à với cả, nhìn dáng điệu của cô bây giờ không khác gì "huyền diệu" là mấy đâu, đồ rùa xấu xí. Nói rồi hắn ngoáy mông đi thẳng, Nhìn đôi mắt rơm rớm của Vy, Chúng nó rất tức giận. Định xong đến cho hắn một trận thì bị Vy giữ lại. Kế hoạch tan tành mây khói. Nhỏ giọng ủ rủ: -Xin lỗi nhá, không giúp được mày mà còn làm mày buồn hơn. Vy lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh: -Ôi dào, có gì đâu mà, anh ý như thế với tao suốt, tao quen rồi, hôm nay anh ý mà không như thế thì không phải là Quân tao thích rồi. -Mày yên tâm, rồi có ngày hắn phải gục dưới chân mày thôi. Bọn tao sẽ lên kế hoạch khác giúp mày. -Đúng. nhất định thế-Nhỏ gật đầu, ra vẻ quyết tâm. Vy lo lắng, vội xua xua tay: -Thôi hai mẹ cho con xin, để con tự làm được rồi. Chứ cứ như thế anh ý ghét tao hơn thì sao. Cô thở dài. Chúng nó cũng thở dài:"Vy nói đúng, nhìn biểu hiện hôm nay của Quân là biết." ............ Nhìn biểu hiện đăm chiêu của nhỏ, Huy hỏi: -Em sao thế?? -Anh thân với lão Quân không? -Hở??? Huy rất bất ngờ, có hơi chạnh lòng nha, đang ngồi với anh mà Linh dám công khai tuyên bố là nghĩ về thằng khác. -À, kha khá. Nhỏ gật đầu, Huy nghiêng đầu: -Có chuyện gì??? Nhìn ánh mắt "chân thành" của Huy, nhỏ không đành lòng giấu, hơn nữa, kể ra có thêm đồng minh cũng tốt hơn. Sau một hồi thì thầm to nhỏ, Huy đã thấm, với thái độ dửng dưng nhất có thể, Anh phán: -Thôi kệ người ta, anh thấy em với Nhi cứ xen vào thì không hay đâu, Chuyện tình cảm không ép buộc được. -Nhưng mà... -Thôi, lo chuyện của em trước đi. Chớp chớp mắt nhìn anh, nhỏ hỏi: -Chuyện em thì có gì mà lo??? Nhíu mày. nhìn nhỏ: -Không?? em chắc chắn. Nhỏ gật đầu cái rụp, nhưng chợt nhớ ra điều gì, nhỏ lắc đầu: -À à, em xin lỗi.. -Chuyện gì??? Nuốt nước bọt cái ực, nhỏ dõng dạc: -Không nên nghi ngờ anh. Nhìn nhỏ, thật lâu, ánh mắt xoáy sâu. Huy mỉm cười, vuốt tóc Linh. -Ừm, biết thế là tốt rồi. Nhỏ thấy thế thì thở phào nhẹ nhỏm. Miệng cứ cười tủm tỉm. Nhìn rất dễ thương nhá. ................. Duy nhìn nó ngồi phụng phịu trên giường, mặt hằm hằm, thì thở dài hỏi: -Chuyện gì nữa??? Nó ngước mắt nhìn anh, bặm chặt môi: -Lúc trưa anh nói là bận, không đi ăn kem với em, thế mà chở nàng nào đấy. Biết là nó lại đang phát bệnh ghen, Duy lắc đầu, thở dài: -Em gái bạn anh. -Thật??? -Ờ.-Xoay ghế ngồi quay lưng với nó, anh lên tiếng, giọng đều đều-em thôi kiểu ghen tuông ngớ ngẩn đi, trẻ con lắm, với cả anh không thích. -Anh... Nó tức giận, đứng dậy, giậm chân bình bịch xuống nền nhà bỏ về. Duy chỉ biết nhìn theo mà thở dài. Người yêu của anh, con nít quá.!!
|
Chương 22 Một tháng nữa trôi qua, kể ra thì thời gian cũng trôi nhanh thật, mới đó thôi mà đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Riêng cái lão Quân kia vẫn không thay đổi gì, với người khác thì cười cười, riêng với Vy thì mặt nhăn cứ như khỉ ăn ớt ấy, Nhiều lúc hắn tỏ rõ sự hắt hủi, nhưng Vy không chịu bỏ cuộc. Chúng nó nhìn mà thấy đau lòng. Cái đứa em gái bạn Duy đó tính ra thì cũng trái đất tròn thật, con nhỏ đó cùng lớp học thêm sinh với nó, mới xin vào đầu khóa 2. Nó thì là ma cũ, theo từ khóa 1. Nó ghét con bé đó lắm, nhìn cái cách con nhỏ đó thể hiện là nó ghét lắm rồi, huống hồ giờ ả còn ra sức giành người yêu với nó. hmm, thật là, oan gia mà. Trưa, buồn bã, nó rầu rĩ bước sang nhà anh, hôm nay, ba mẹ lại về quê, hichic, đành phải vác cái xác đi ăn ké thế đấy. Ăn xong, nó lên phòng anh ngồi, mở máy tính truy cập facebook, anh chưa đăng xuất, vô tình hay cố ý, anh có tin nhắn mới, đến từ 1 nickname rõ kêu: My dịu dàng: Anh ơi, chiều em sang nhà anh, anh giúp em làm mấy bài toán với nha, hihi Lại là con nhỏ đó, nó tức giận, nhanh chóng trả lời thay anh: Nguyen Anh Duy: Bận rồi, nhờ anh trai em đi. My dịu dàng: thôi, anh giúp em đi mà. Nguyen Anh Duy: Phiền phức, bận là bận giúp cái gì mà giúp. My dịu dàng: Hôm nay anh sao thế, .. Đang tính trả lời tiếp thì... -Em đang làm cái gì thế. Duy cầm chặt lấy bàn tay nó đang lướt trên bàn phím, nó tự nhiên thấy sợ, nhưng rồi ngọn lửa tức giận bóc lên, nó trừng mắt nhìn anh: -Em cắt đuôi, sao??? -Hừ, anh đã bảo em thôi ngay cái kiểu ghen tuông con nít anh đi mà. -Thì anh đừng có mà qua lại với cái con My đó nữa. -ANH QUA LẠI VỚI AI THÌ CŨNG PHẢI ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA EM SAO??? Anh tức giận, lớn tiếng mắng nó. Nó giọt ngắn giọt dài, ấm ức chạy ra khỏi phòng. Duy thở dài, anh không hiểu sao nó lại có thể hành động hồ đồ thế nữa. Nhìn một loạt icon mặt khóc được gửi đến, anh trả lời: Nguyen Anh Duy: chiều anh có việc, anh hơi mệt nên nóng tính, xin lỗi. Mai em rảnh thì sang, anh giúp cho. My dịu dàng: vâng, anh đau ốm gì ạ, em lo quá. huhu. Nguyen Anh Duy: ừ, thôi anh out đây. Nói rồi anh tắt máy tính. Hừm, nó thật không hiểu chuyện, My là em gái bạn thân của anh. Người bạn đó cũng đã từng giúp anh rất nhiều, không lẽ giờ từ chối được sao.?? Ngồi ở quán kem, nó nức nở, kể hết lại chuyện cho 2 đứa kia nghe. Bọn chúng thở dài ngao ngán, rồi chỉ biết an ủi nó thôi. Suy cho cùng dù đúng dù sai thì Linh với Vy luôn luôn ủng hộ nó hết mình mà, bạn bè, nó chỉ cần thế thôi..!! Chủ nhật, một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác. Hôm nay Vy đã chuẩn bị mấy hộp bánh rất xinh, xếp từng hộp bánh vào cặp, cô khẽ đếm. -Cái này cho Nhi, cái này cho Linh, cái này cho anh Quân..!! Tưởng tượng viễn cảnh Quân ăn bánh của cô, rồi khen ngon khiến cô ngại ngùng. Hôm nay trời mưa, Vy có tham gia lớp làm bánh tại trung tâm. Gần đó, Quân cũng đi tập bóng rổ. Nhắc đến việc tham gia lớp làm bánh, cũng tại tính dại trai thôi. Do biết Quân chủ nhật luôn đến đây tập bóng rổ, để thuận lợi cho việc "gặp mặt" cô đăng kí học ở đây luôn. Một công đôi việc. Hôm nay trời mưa, cơn mưa rào khá lớn và kéo dài, đứng ngoài nhìn Quân tập bóng. Rồi lại nhìn cái áo mưa, chỉ có một cái thôi, cô phải làm sao bây giờ... Đẩy cửa bước ra. Từng người từng người một trong phòng tập dần ra về hết. Quân đi ra nhìn cô, giọng hằn học: -Chuyện gì?? -Dạ, áo mưa.. Cô cúi đầu "dâng" chiếc áo mưa cho hắn. Nhìn thái độ của hắn mà xem.. thẳng tay giựt chiếc áo mưa trên tay Vy rồi đi thẳng, không thèm quẳng lại một câu cảm ơn, thật là.. ngạo mạn hết thuốc chữa. Vy nhìn hắn bước đi, mím môi khẽ thở dài, dù sao thì cô cũng đã miễn dịch với thái độ dửng dưng này của hắn rồi. Nhưng ít nhiều, cũng thấy chạnh lòng quá. Chậm rãi bước theo sau, chợt khựng lại vì mình đã quên điều gì đó, Vy vội đuổi theo: -Anh Quân. Hắn xoay người, khuôn mặt nhăn nhó đến khó chịu: - Gì nữa. -Bánh, em mới làm đó, ngon lắm, hì hì. Bằng một thái độ thô lỗ nhất có thể, hắn giật mạnh hộp bánh, không quên bỏ lại một câu rất có tính sát thương. -Phiền phức.. Đứng nhìn bóng hắn khuất sau dãy hành lang, cô đưa tay quẹt ngang thứ chất lỏng đang chảy dài trên má. Nhìn cảnh hắn tươi cười, cầm chiếc áo mưa của mình che cho người con gái khác, cô thấy lòng mình thắt lại. Thật sự, rất đau..!! Trời mưa khá nặng hạt, áo mưa thì đưa cho người ta rồi, cô về kiểu gì đây. Đưa tay hứng mưa, nhìn dòng người qua lại tấp nập.. Vy thấy mình sao lạc lõng quá.Giữa màn mưa trắng xóa, có một cô bé đang lũi thũi bước đi. bóng dáng nhỏ bé ấy thật cô đơn.!! Đi từ phía xa, thấy con bạn hâm hấp của mình "đầu đội mưa chân đội nước", nhỏ phóng nhanh đến, hét lớn: -Con điên, áo mưa đâu mà tắm luôn thế này. Xoay người nhìn Linh, cô chớp chớp mắt, khẽ lè lưỡi liếm liếm giọt mưa còn động trên khóe miệng: -mát mà..keke -Thôi, má cho con xin, đi lên về. Ốm lăn ra đó là con vạ lây đấy ạ. -Xí, bạn với chả bè. Leo lên xe, rúc vào áo mưa của nhỏ, cô cười khúc khích. Ít ra, giờ cũng không phải một mình nữa rồi. Vì có hẳn hai mình cơ mà. (kaka) *** Mệt mỏi, nhìn cặp đôi chướng mắt bên phòng bên cạnh, nó hằn học đấm đấm đá đá con gấu bông trên giường. Nó lúc này, phải nói là rất ức chế đó nhá. Nhìn vẻ mặt cười đùa của anh, cùng bản mặt cợt nhả của ả My. Nó thây nóng trong người..!!
|
Chương 23 Hạnh Dung: hehe, bánh ngon ngon lắm ý, cảm ơn "lãng tử" nhiều nhiều nhá, . Tim đập nhanh, toàn thân như co rút, hành động khó nhọc, cô từ từ đọc cmt. Lãng tử: keke, Dung vui là Quân cũng vui rồi. Hạnh Dung: thật không, hihi, bánh ngon lắm, Quân mua đâu thế, giới thiệu tớ với. Lãng tử: Cái đó là bí mật, Dung thấy ngon là được rôi, <3. Hạnh Dung: hihi, Quân thật là.. ghét thật Cuộc "trò chuyện công khai" của hai người kia, như lưỡi dao, đâm sâu vào tim cô. Bánh, cô vất vả chuẩn bị cho hắn, hắn lại đem để lấy lòng người con gái khác... Hỏi sao, cô không thấy đau lòng được chứ??? Đang bần thần, thì Vy nhận được tin nhắn. Thật luôn: bánh mà lão quân đưa bà dung là bánh của mày, phải không? Cỏ dại: ừm, " /> . Thật luôn: hắn ta thật quá đáng. Cỏ dại: thôi mà, có gì đâu chứ, anh ấy không thích ăn thì cho bạn cũng đúng mà. Thật luôn: Mày còn có tỉnh táo không hả, con điên này, nói chuyện với mày tao điên mất.. Cỏ dại: thôi thôi, cho tao xin, hehe, tao học bài đã. Tắt máy tính trong tâm trạng nặng nề, ngước mắt nhìn trần nhà, cô tự hỏi chính mình: Tiếp tục theo đuổi anh ấy, liệu có đúng không??. Rồi chợt giật mình, lắc lắc đầu để xua đi ý nghĩ đó. Không, cô không được nghi ngờ vào lựa chọn của mình. Cô yêu Quân, và cô tin, sẽ có ngày anh ấy hiểu cho nỗi lòng của cô. Thấy sắc mặt nó không được tốt, Duy lên tiếng hỏi: -Có chuyện gì thế. Ngước mắt nhìn anh, nó bặm môi không nói gì. Ra chiều, còn giận anh lắm. -Chuyện gì?? Anh lại hỏi, nhiệt độ của câu hỏi đang giảm dần: -Tại sao anh lại giúp nhỏ My chứ. -Nhi.!! Anh nhíu mày, giọng điệu thoáng xuất hiện chút bực mình. Nó không nói gì nữa, đứng lên ôm tập về. Hừm, ngồi thêm tí nữa, kiểu gì cũng cái nhau lớn cho mà xem.. Thứ tư, thời tiết mát mẻ, có thể nói là một ngày đẹp trời. Cả nhóm học thêm Hóa rủ nhau đi chơi. Hôm nay nó bận học thêm sinh. Ngồi nghe mấy đứa trên lớp bàn tán tranh luận về cuộc chơi buổi chiều, nó thấy nóng ruột. Cả nhóm có 12 đứa, toàn bạn cũng khá thân trên lớp. lâu lâu mới rủ nhau đi chơi một lần. Nó thật muốn tham gia. Đang đấu tranh tư tưởng dữ dội thì nó giật mình vì câu hỏi của thằng ngồi bên cạnh: -Con Nhi, chiều đi không? -Ax. chiều học thêm sinh, hay là bỏ nhỉ. -Chẹp, ai mà biết, tùy mày. Thằng Đức ốm từ bàn dưới chồm lên: -"anh" Nhi không đi à, đi cho vui, lâu lâu chơi 1 bữa gì đó mà. -Ờ. tao cũng chán học quá, muốn nghỉ. -Thắm thế nào??? Thắm, là một đứa bạn khá thân, ở trên lớp của nó, cũng tham gia ôn thi môn sinh. -Tí nữa tao xuống hỏi coi, chắc rủ nó nghỉ luôn. -Ờ, hỏi nhanh, còn biết mà mua đồ. Nhìn nó quay lại chỗ ngồi, thằng Đức ốm lại hất cằm hỏi: -Thế nào??? -Chơi, bỏ 1 buổi. -Ờ. thế thì chiều 1h, mày qua nhà thắm rồi tao sang rủ đi luôn. -Ok. Đây là lần đầu tiên nó bỏ học thêm để đi chơi như thế này, dù cũng thấy hơi sợ, nhưng niềm vui trước mắt, nó không thể cưỡng lại. Với cả, mấy ngày gần đây, nó không được vui, đi chơi coi như "xả" luôn cũng được. Cả buổi chiều trốn học đi chơi, dù có mất mát một chút kiến thức, nhưng nó thấy rất đáng, ít ra, cũng để lại nhiều kí ức trong quãng đời học sinh, ai cũng cười nhiều, chụp ảnh cũng nhiều nữa. Dù đại đa số là ảnh mang tính chất "dìm hàng" (haha). Hôm nay chơi vui, nên nó về hơi muộn, lúc rẽ vào ngỏ. trời cũng đã choạng vạng tối. Thấy anh đứng chắn trước đầu xe, nó thấy chột dạ, cười khì khì: -Anh.. -Đi đâu về.. -Em.. em.. sao anh hỏi thế. -NÓI. -Đi học. -NHI. Nhìn xoáy sâu vào mắt nó, vẻ mặt như là vô tội kia khiến anh càng thêm tức giận. -Nếu My không gọi điện thoại hỏi anh tại sao em không đi học thì em còn định dấu anh đến bào giờ hả. Nói, chiều nay đi đâu. Khẽ rít lên trong miệng, anh tra khảo nó. Tâm tình nó đang vui, tự nhiên cái tên My được thốt ra từ miệng anh, khiến nó sa sầm mặt mũi. -Lại là cái con đó, hừm, em nghỉ thì ảnh hưởng gì điện nước nhà nó mà nó nhiều chuyện thế chứ. -IM NGAY.!! -Em nói cái gì sai chứ, anh hiện tại chỉ biết có mỗi con nhỏ My đó thôi, anh có quan tâm em không chứ. Nói rồi, nó đẩy người anh, ôm mặt chạy vào nhà. Duy lại càng tức giận, đến lúc này mà nó còn ghen tuông. Đúng thật, hết nói nổi mà. Giờ anh không trị tận gốc, thì mai mốt không biết, nó sẽ phạm phải những lỗi gì nữa. Nó ấm ức chạy lên phòng khóc nức nở, mặc kệ sự ngạc nhiên của ba mẹ nó. Nhìn con gái ôm mặt khóc chạy vào nhà, mẹ nó lắc đầu: -Cái con bé này, chắc lại giận dỗi gì thằng Duy đây mà. Đúng thật.. Ba nó chỉ cười cười: -Không phải nó giống em sao??? Mẹ nói lườm lườm ba nó, rồi cả hai cùng bật cười hạnh phúc. Sau khi nghe nó tức tưởi kể hết mọi chuyện, nhỏ khẽ thở dài. lại sắp có sóng gió đây. Thật cây muốn lặng mà gió chẳng dừng mà, chuyện tình cảm, lúc nào cũng có "hơi" của kẻ "thứ ba". Dù chỉ là chút ít, nhưng cũng khiến cho nhân vật chính phải đau đầu, lận đận nhiều phen. "Tao thấy mày nên xin lỗi anh Duy đi. anh ấy cũng vì lo cho mày nên mới nổi giận" "Nhưng mà.." "Không nhưng gì hết, nghe lời tao" Trong mọi hoàn cảnh, thì nó luôn luôn nghe theo lời khuyên của nhỏ, vì nhỏ là người bạn mà nó tin tưởng và hiểu nó nhất. "Ừm, tao nghe mày. thôi ngủ đây." Tự an ủi bản thân rằng:"anh ấy vì lo cho mình". Nó gắng mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ. Hôm sau, học về sớm, nên nó qua nhà anh luôn. Vừa bước vào, nhìn đôi giày ngoài cửa, nó nhíu mày. "Nhà có khách sao" Thấy nó đi vào, bà Tư bưng dĩa hoa quả từ bếp lên tươi cười: -Nhi hả, thằng Duy nó ở trên phòng chỉ bài cho My, cháu lên đi nhé, cầm cái này lên mấy đứa cùng ăn. -Vâng. Nó thấy hơi nóng xuất hiện, nhưng cố kìm xuống, dù sao, hôm nay sang đây cũng vì mục đích làm hòa mà. Mở cửa phòng bước vào, nó thấy My đang ngồi sát cạnh Duy, thỉnh thoảng còn cười "duyên dáng". Nó thấy ngứa mắt, lên tiếng: -Bà bảo em đem lên. Duy nghe tiếng nó, im lặng làm ngơ, tiếp tục giảng bài cho My. My thấy thế thì mỉm cười: -Nhi hả, tớ đến nhờ anh Duy làm toán. Nó lườm cô ả, nhếch miệng cười đểu: -Tớ được biết anh trai cậu cũng học rất đỉnh mà. Nụ cười trên môi cô ả đột nhiên đông cứng, nó thì thấy cực hả dạ. Nhưng chưa được nhiều thì: -Kệ đi, chúng ta làm tiếp. Câu nói "dịu dàng" của anh như một đạp đá nó từ trên cao xuống, nó cắn chặt môi tức giận, phụng phịu ngồi xuống giường. Nhìn 2 kẻ "gian phu dâm phụ" công khai kia, nó thật cục ức cứ ứ lại nơi cổ họng. Một lúc lâu sau, Duy mới thôi, không coi nó như là không khí nữa, lên tiếng hỏi: -Có chuyện gì không. Nó ương bướng hỏi đáp. -Phải có chuyện gì mới được sang à?? -Thế thôi, My làm xong rồi đứng lên anh đưa về. Ngay từ lúc vào phòng đến giờ, anh không thèm đưa mắt nhìn nó một cái, lúc này còn dám đưa cô ả đó đi nữa, nó thật không chịu nổi nữa rồi. My tiếp tục "dịu dàng" -Nhi ở lại, tớ về trước nhé. -Khoan đã-Nó lên tiếng.-Hôm nay tôi muốn nói rõ với cậu-Nó không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi. -Cậu muốn nói gì.-My e dè hỏi nó, đồng thời lướt mắt nhìn biểu hiện của anh. -Anh Duy là của tôi, cậu đừng mặt dày xen vào, làm kẻ thứ ba, thật đáng khinh bỉ. -EM IM NGAY CHO TÔI. Duy tức giận, tay nắm thành nắm đấm. Gân xanh lộ rõ. -Gì chứ.-Nó đưa đôi mắt bắt đầu xuất hiện "chất lỏng trong suốt" nhìn anh. -Em còn như thế lần nào nữa, thì chúng ta chia tay. "Đoàng". Câu nói của anh như tiếng sét đánh bên tai nó, chết lặng. Anh kéo tay My bỏ ra ngoài, nét mặt đang xấu đi, rất tệ. Nhìn bóng anh cùng kẻ thứ ba khuất sau cửa, nó thấy quặn thắt lòng: anh đòi chia tay nó, vì nhỏ My. Hai chân như không đứng vững nữa, cố lắm nó mới giữ không để mình gục xuống. Mệt mỏi, nó bước ra khỏi phòng. Nó ghét nó. Hôm nay mục đích là giải hòa, sao lại thành ra thế này cơ chứ. Nó không nghĩ, mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Dường như, anh bắt đầu "chán ghét" nó. Vy và nhỏ đẩy cửa bước vào phòng nó, thấy nó ôm gối. mắt nhìn chăm chăm xuống bàn chân, bước đến thở dài. -Có chuyện gì thế. Nó im lặng, không nói gì. Nhỏ chơi với nó từ nhỏ nên hiểu, lúc này chỉ cần ngồi bên nó, và im lặng là đủ, không nên hỏi gì cả. Ra tay, làm kí hiệu im lặng, Nhỏ kéo Vy nằm ngả dài trên giường. Cả ba cùng im lặng. Lúc sau, nó cất giọng đều đều, mắt vẫn không rời khỏi bàn chân. -Tao đã ghen tuông quá đà, từ giờ tao sẽ không thế nữa. Vy định nói gì đó, nhưng lần nữa, nhỏ lại ngăn lại. Cả ba lại chìm vào không gian yên ắng đến lạnh lẽo.
|
Chương 24 Ngôi ôm gối thật lâu, rồi lại nhìn sang hai đứa bạn đang ủ rủ mặt mày ngồi bên mình, nó mở miệng: -Ngồi đây chi nữa??? Lượn về đi, tối rồi kìa. "Choáng, đơ, đơ toàn tập". Nhỏ và cô đều cằm rớt xuống đất. Cái con bạn này không phải là người mà, nó là yêu quái, yêu tinh đội lốt người. Nhỏ sấn tới, hai tay siết chặt vào cổ nó: -AAAAAAAAAAAA, mất công hai đứa tao ngồi đây từ chiều đến giờ. -Hờ hờ, ai bắt bọn mày ngồi đây chi. Vy cũng ức chế không chịu được nữa. -JAAAAAAAAAAAAAA, thế ai khóc lóc gọi điện thoại cho bọn tao hả. -Tao, chính tao, cơ mà có từ nào tao nói bảo chúng mày đến đây à.??? Hất cằm nhìn hai đứa kia, mặt dương dương tự đắc. Nhìn rất chi là "quái vật". -Được, mày ngon lắm, hứ, bổn cô nương coi như thua ngươi lần này-Quay sang Vy-Về.!! Ra đến cửa, nhỏ đạp cửa cái "Sầm". Nó giật mình suýt nữa ngả ngữa. Cầm gối, trừng mắt, ném thẳng ra cửa. Nhưng chỉ kịp nhận thêm một tiếng "Sầm" nữa, cả hai đứa kia đã thoát thân, và cất tiếng cười "gian ác" nhất có thể. Đi được một quãng khá xa, nhỏ mới tắt hẳn nụ cười, mắt nhìn xa xăm: "mày nghĩ có thể qua mắt được tao sao, con điên kia, tối nay đừng khóc, chắc mày không làm được". Nghe thấy tiếng thở dài, Vy nhướn người ngả hẳn vào lưng nhỏ, vòng hai tay ôm chặt eo: -Tao biết con bé đó sẽ lại khóc cho mà xem, đúng thật, haiz. Khẽ chép miệng, rồi nhỏ cựa mình, xoay đầu về phía sau: -Thế còn chuyện mày thì sao hả??? -Tao thì có chuyện gì??? Chớp chớp mắt, trưng ra vẻ mặt ngây thơ, cô hỏi lại. Nhỏ thấy điên đầu quá, sao lại vấp phải hai đứa dở hơi thế này. Ngửa mặt kêu trời:"Ông trời ơi, sao ông bất công với con thế này". Rồi quay sang trừng mắt với cô: -Dẹp cái bộ mặt đó đi nhá, hừm hừm, thế giờ mày có chịu khai báo không??? hử??? Nuốt nước bọt cái "ực". Cô khẽ rùng mình, giờ tay vẫy cờ trắng: -Em xin đầu hàng vô điều kiện. Mỉm cười hài lòng, nhỏ cười ha hả: -Tốt. Sau một hồi nghe cô luyên thuyên, nhỏ khẽ lay tay áo chấm chấm nước mắt: -Tội nghiệp mày quá, huhu. -ja, mày muốn chết không??? -Haha, thôi tao đùa tí, mà cái lão Quân đáng ghét đó đúng là quá đáng nhá, hừm -Ôi xời, có gì đâu mà. Nói rồi cô chun mũi rồi lè lưỡi, trưng ra bộ mặt cún con, Nhỏ vờ vuốt ngực,"ọe ọe" vài tiếng, Cô lườm lườm rồi đấm thùm thụp từng cái vài lưng nhỏ. -Thôi thôi, mày điên quá rồi, đúng thật, haiz. -Gì chứ. -Haha.. Nằm ngửa người xuống chiếc giường rộng thênh thang, nó sải tay sải chân nhìn rất xấu tướng, nhướn nhướn mày nhìn mấy chiếc lá bay bay ngoài cửa sổ, nó ngồi bật dậy. "Hừm, anh được lắm, Nguyễn Anh Duy, vì cái con bé kia mà anh dám đòi chia tay với tôi à, hừm hừm, không ghen thì không ghen nữa là được chứ gì, anh đừng hòng chia tay được nhá, nhá" Nhìn qua phòng đối diện, nó vừa lẩm bẩm một mình, vừa nước mắt nước mũi rưng rưng, nhìn thật quá tội nghiệp. Một buổi sáng đẹp trời, chim ca ríu rít, nó bước ra khỏi nhà với đôi mắt thâm quầng. Haiz, mang tiếng lên giường sớm, chứ cả đêm có chợp mắt được tí nào đâu, đến 3h sáng mới thiếp đi được tí, chẳng thấm vào đâu. Nhìn bộ dạng thảm hơn cả thảm của nó, nhỏ lắc đầu chán nản: -Khi nào chết thì alo tiếng tao qua khóc hộ cho, nhá. Lườm nhỏ cái cháy da, nó vọt lên xe: -Hôm nay chở đi, tao không còn hơi sức đâu mà lết nữa. -Hờ hờ, mày là bà hoàng chắc. Gật gật đầu, lấy tay che miệng, ngáp cái rõ dài: -Gần như thế. Cốc vào đầu nó phát, nhỏ xoay người đạp xe đến trường. Tối, như cái lịch trình đã hình thành từ ngày xửa ngày xưa, nó ôm tập lết mình sang phòng anh. Anh đang ngồi trên giường đọc sách, thấy nó mở cửa bước vào thì chỉ lướt nhìn rồi lại úp mặt vào sách. Nó thấy thế, chỉ bĩu môi: "Hừm hừm, tôi không tỏ thái độ thôi anh tỏ thái độ chi" chỉ là nghĩ thế thôi chứ nó không dám nói thẳng mặt. (haha). Khẽ lườm anh một cái cho bỏ ghét, nó ngồi xuống giường, cứ im im, mở vở ra làm. Ngồi một lúc lâu, thấy nó không lên tiếng, lại mãi loay hoay làm bài hóa không được, anh thấy bực mình, nên cằn nhằn: -Làm không được thì hỏi, không hỏi thì sang đây làm gì?? Trừng mặt nhìn lại anh, nó bặm môi, thấy hành động của nó, anh không hài lòng, mà mắng tiếp: -Thái độ gì thế hả, không hỏi gì thì về đi. -Anh đuổi em??? Nó bức xúc rồi nha. Nhìn anh quay đi, không thèm trả lời, nó chỉ giận không thể bóp cổ anh chết ngay bây giờ. Nắm chặt tay rồi lại ngồi phịch xuống. -Bài này. Nó chìa quyển vở trước mặt anh, đầu xoay về hướng khác, không thèm nhìn mặt anh nữa. Anh nhíu mày, cầm lấy quyển vở, giật ngòi bút trong tay nó, tô tô vẽ vẽ vài đường rồi vứt lại cho nó. Sau đó lại nhiệt tình cắm mặt vào sách. Nó tức giận, thu lượm bút vở, nện chân thật mạnh xuống nền nhà rồi bỏ về. "Hừm, xem như anh ngon, hừm hừm." Ngày thứ 2, nó và anh diễn ra chiến tranh lạnh, mọi việc vẫn diễn ra gần như là như vậy. Haiz, thật hết nói nổi ông bà này mà. Ngày thứ 3, đang nằm vắt vẻo trên chiếc bàn trong quán kem trước 4 con mắt chán nản của 2 con bạn. Nó thở dài thườn thượt. -Hứ, cái đồ chết dẫm nhà mày kêu bọn tao ra đây chỉ để ngồi ngắm mày thôi à??? Nhỏ lên giọng chanh chua, không thèm liếc nhỏ cái, nó xoay đầu nhìn sang hướng khác. Nhưng gì kìa. hình ảnh anh chở con bé My kia đập thẳng vào mắt nó. Nó thấy bực rồi nha. Ngồi bật dậy, tức tối đưa lia lịa mấy thìa kem vào mồm. Mắt trừng trừng nhìn rất buồn cười. Phát hiện được vẻ khác thường của con bạn, nhỏ và cô nhìn theo hướng mắt lúc nãy của nó. Không hẹn mà gặp, cả 2 "à" lên một tiếng, rồi cắm đầu xuống ăn kem. Tối, đẩy cửa bước vào, nó không thèm nhìn anh đang ngồi trên bàn, ngồi phịch xuống giường. Mở sách và ra, ghi ghi xóa xóa, xóa xóa lại ghi ghi. Thấy thế, anh liền giật mạnh quyển nháp trong tay nó. Nó vẫn không thèm nhìn anh, xoay đầu về hướng khác. (lại cái chiêu này, hờ hờ). Anh nhíu mày, lườm nó cái, rồi ngồi xuống bên cạnh nó. Ghi ghi nhanh hướng làm. Khi anh vừa ghi xong chỉ cuối cùng thì bằng cách mà anh đã làm, nó giật mạnh quyển vở rồi ngoáy mông đi về. Anh bị "đơ" trong vài giây, khi tỉnh lại thì nó đã đi hỏng ra cửa rồi. "Cái con bé này, đúng thật là.!!" *** Chủ nhật. Lại một ngày cuối tuần không nắng không mưa, khí trời mát mẻ. Vy lại vui vẻ tung tăng đến lớp học làm bánh. Đang mơ màng đến những khung cảnh trong tương lai, khi cô đưa hộp bánh cho Quân, thì bắt gặp Quân đang đi phía đối diện, nhưng nét mặt, hình như không được vui. -A..anh -Chuyện gì nữa.?? -Bánh, em mang bánh cho anh, ngon lắm, hì hì, cái này cho anh, còn cái này là cho chị Hạnh Dung, có phần của chị ấy rồi, anh đừng cho chị ấy phần anh nữa nhé. Nghe đến từ bánh là hắn lại tức giận, máu nóng dồn lên não, không phải vì mấy hộp bánh vớ vẩn của con nhỏ này mà hắn bị hai đứa nhiều chuyện kia chưởi bới cả buổi chiều thứ 7 sao. Nóng giận không kiềm chế được tức giận, hắn vung tay, hất mạnh mấy hộp bánh xuống đất. -Lại bánh, thật phiền phức, tôi không cần mấy thứ vớ vẩn này của cô đâu. Làm ơn tránh xa tôi ra, đừng làm phiền tôi nữa. Rắc rối. Nói rồi hắn vô tình bước đi. Trong phút giây cô thấy mình như không thở được nữa. Cúi người nhặt hai hộp bánh. Phủi phủi mấy vết bẩn trên bì, cô cười nhạt: "Mày nghe chưa, người ta nói mày đang làm phiền người ta đấy" Lấy tay quệt ngang dòng nước mắt. Cô đứng lên đi về một phía khác, ngược chiều với hướng hắn đã đi..
|
Chương 25 Vy cầm điện thoại, chần chừ nhưng rồi lại thôi. Lúc nãy hẳn hai đứa bạn của cô cũng khổ tâm lắm rồi, hơn nữa, rất nhiều khả năng khi biết chuyện chúng nó sẽ tìm đến Quân để hỏi tội, như thế Quân sẽ ghét cô hơn. Quả thật cô không muốn, người cô yên chán ghép cô thêm nữa. Nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, cô khẽ hít hà bầu không khí ngột ngạt trong phòng... *** Ngồi gặm bút, suy ngẫm lại bài toán vừa mới giải, thì điện thoại rung, là tin nhắn của nhỏ: "Ê, mai học về, tao có việc đi với anh Huy rồi, sáng mai anh ấy sang rước tao luôn, mày nhờ lão Duy chở đi nha" Thở dài, đang chiến tranh lạnh thế này mà mở mồm nói anh chở đi học, không phải là quá mất mặt sao??? Nghĩ rồi nó nhìn anh, rồi lấy hết dũng cảm. -Anh..!! Anh chỉ ngước lên, khẽ lướt qua nó rồi lại lờ đi, mấy hôm nay thái độ anh luôn hờ hững với nó như thế. Tự nhiên nó thấy ấm ức, câu "mai anh chở em đi học cùng với nha" cũng trôi tuột xuống bụng. -Em về đây. Nó ôm hết sách vở ra khỏi phòng, vừa đi vừa lầm bầm: "Hứ cần lắm đấy, mai mình tự đi bộ, hừm." Bà Tư đang lúc đi lên cầu thang, thấy nó vẻ giận dỗi, loáng thoáng nghe vừa đủ nội dung cần thiết của câu nó vừa nói, mỉm cười hiền từ: -Sao thế, mai ai đi bộ?? Giật mình, nó nhìn bà Tư, mắt bắt đầu nong nóng: -Ơ bà, hehe, không có gì đâu ạ. Nói rồi nó chạy vụt đi, bà chỉ biết lắc đầu nhìn theo. *** Sáng sớm, nó sửa soạn sách vở, rồi "buồn bã" ôm cặp bước xuống nhà. Tưởng tượng khung cảnh cuốc bộ vượt hơn 2km đến trường, nó thấy nó quả thật xứng đáng nhận được danh hiệu, học sinh "vượt khó". Nhìn dáng điệu ủ rủ của nó, ba mẹ nó lên tiếng: -Không ăn sáng đã đi sao?? -Thôi ạ, hôm nay đi bộ, ăn nữa không kịp, chào ba mẹ con đi học đây. Vừa mở cửa ra thì nó chợt thấy đứng tim khi anh đang đứng sừng sững trước cổng nhà nó, mắt chữ A miệng chữ O nó hỏi: - Anh đứng đây làm gì?? Đưa cái mũ bảo hiểm về phía nó, anh "từ tốn" lên tiếng: -Bà nói với anh là em nhắn bảo anh chở em đi học. -Hử.?? Nhìn mặt nó nghệt ra, trên mặt xuất hiện rõ một dấu "?" vô cùng lớn. Anh hồi tưởng về tối qua: "-Duy. Đang ngồi dán mắt vào máy tính, nghe bà gọi thì anh quay đầu lại. -Dạ?? -Mai cái Nhi nó phải đi bộ đi học đấy, con bé bảo cháu mai chở nó đi học đấy." -Có phải hôm nay đi bộ???-Anh hỏi -Ừm. Giờ thì anh hiểu rồi, bà anh đúng thật tâm ý sâu xa quá mà, biết hai đứa giận nhau nên tạo cơ hội làm lạnh. Ừm, thôi dù sao anh cũng không muốn căng thẳng nữa, nên dịu giọng bảo nó: -Thôi lên xe đi anh chở đi học. Nó hơi đứng tim trước thái độ thay đổi đột ngột của anh, một tia ấm áp khẽ luồn qua tim nó. Sáng sớm, Vy xoay người, cả lưng chân tay đều thấy tê cứng. "Ưm" Lấy tay vuốt mặt, rồi chống tay lên bàn ngồi dậy. Hôm qua tâm trạng không tốt, nên cô quyết định làm bánh, không ngờ lại ngủ quên. Kiểm tra số bánh nướng trong lò, cô vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm qua cô đã hẹn giờ tự động tắt lò, không thì giờ đã xảy ra "tai nạn nghề nghiệp" rồi, Hài lòng nhìn những chiếc bánh trong khay. Cô cầm một chiếc lên thử, vị đắng chát. Thở dài, đổ hết mẫu bánh vừa làm đi, cô bước lên chuẩn bị đi học. *** Sân trường hỗn loạn như bầy ong vỡ tổ, nó lôi điện thoại nhìn giờ rồi lại ngước tầm nhìn ra xa, điện thoại reo, là cuộc gọi từ anh, nó bắt máy: -Alo. -Anh bận rồi, không đón được, nhờ bạn đưa về đi. -Vâng, Nó thở dài rồi tắt máy. Kịp lúc thằng đức ốm phóng xe ra, nó giang hai tay chắn đường, nó phanh xe cái "két" -Con điên, trưa rồi không về đi, ở đó mà ám tao, -Mày đưa tao về đi. Chưa để thằng bạn có cơ hội từ chối, nó phóng thẳng lên xe. -Trả tiền xe ôm cho tao. -Cho ôm rồi trả, dám không??? Thằng đức ốm chỉ biết nghiến răng nghiến lợi. Haha. Nó làm gì dám cho, người yêu nó xé xác nó mất. Nó tủm tỉm cười, dương cái mặt đắc chi, làm đức ốm suýt nữa, "hộc ra nước bọt" Đến ngả tư, gặp đèn đỏ, phải đứng lại, giữa trưa trời nóng bức, lại nhiều xe cộ, khiến không khí trở nên bức bối, ngột ngạt, Nó khó chịu vặn vẹo người, đồng thời chuyển hướng nhìn, phía bên kia đường, là anh, đang chở nhỏ My. Dường như nó cũng bắt gặp được ánh mắt của anh đang nhìn nó. "Hôm nay anh bận, là đi với nhỏ đó sao??" Nó như không thể tin vào mắt mình nữa, anh bỏ rơi nó ở trường về với bạn là để đi đón nhỏ My. Nghĩ đến đây, nó thấy máu dồn lên não, xoay mắt đi hướng khác. Nắm chặt tay, cô giữ nước mắt không rơi. Hôm nay Linh với Huy đánh lẻ, hai người hẹn nhau đi ăn rồi ghé qua nhà sách chơi luôn, dù sao hôm nay buổi chiều cả hai cũng được nghỉ. Sau khi đánh chén no nê bữa trưa, bọn họ ngồi tô tượng ở phía trong nhà sách, đang chăm chú tô thì nhỏ ngẩng đầu nhìn Huy. -Anh. -Ừ. Đưa mắt về phía nhỏ, anh chờ đợi nhỏ nói. -Ehem. Hình như em thích anh thì phải. haha Bị "chấn động" trước câu nói "vô tư" của nhỏ, anh đơ trong 10s. Rồi phát hiện mình đã bị nhỏ lừa, anh thản nhiên đáp trả một câu cũng hết sức "vô tội" làm nhỏ chính thức bị ho sặc sụa, vì quá "đau" -Ừm, không có gì đặc biệt, về cơ bản thì anh đẹp trai mà. Sau đó, nhỏ chỉ biết lườm lườm anh, còn anh thì mỉm cười trong chiến thắng vang dội. Tức giận xoay mặt đi chỗ khác, nhỏ phát hiện ra bóng dáng người quen, là Quân. -Ê.!! Nhỏ lên tiếng gọi Quân, hắn từ xa mỉm cười, kéo tay người con gái đi cùng về phía nhỏ. -Hi, Huy hôm nay lại có nhả hứng tô tượng à, haha -Khỏi xiên xỏ đi.-Huy lườm lườm thằng bạn -Ai thế.-Nhỏ hất cằm về phía "người lạ mặt" -À, bạn gái. Vừa nói hắn vừa nhìn người kia nháy mắt, cô nàng nũng nịu nhéo vào tay hắn cái, nhìn rất ngứa mắt. -bạn gái bạn gú gì?? Còn em rùa thì sao hả. -Em rùa cái quái gì, anh đây không có hứng để ý đến nhỏ đó, phiền phức. Nhỏ tức giận muốn nhảy dựng lên nhưng bị Huy ngăn lại. Lôi nhỏ ra quầy thu ngân, anh nhỏ giọng "khuyên bảo" -Đừng thế, làm thế em rùa sẽ bất lợi đấy, em thật là. -Hứ, các anh đều giống nhau, -Đừng đánh đồng bọn anh vậy chứ.. Nhỏ bĩu môi, anh chỉ biết cười cười, véo má nhỏ 1 cái. Ngồi trong phòng, không hiểu sao Duy thấy hơi lo lắng, không biết nó có giận anh tiếp, hay là nổi cơn ghen như bữa không nữa, thật là. Lúc trưa, sắp đi đón nó thì nhận được điện thoại của My. Con bé bảo đang đi học về xe bị hỏng nên nhờ anh đến đón, đang chần chừ nhưng con nhỏ ranh ma đó lại đưa ra một lí lẽ rất thuyết phục, làm anh không thể từ chối, đó là: em về muộn quá nên các bạn về hết rồi, không xin nhờ được, anh trai em lại làm gì ý, em gọi không bắt máy. Xui xẻo thay trên đường về lại bị nó bắt gặp, không gì cả nhưng anh vẫn thấy khó xử với nó, dù gì, nó cũng hay ghen tuông mà. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì nó bước vào: -Anh. -Ừ. Ngước nhìn nó, không có dấu hiệu gì đặc biệt, thậm chí còn dịu dàng và nghe lời hơn mấy hôm trước. Nó bước đến ngồi xuống, chủ động hỏi bài. Khuôn mặt phảng phất nét buồn. Hỏi bài xong thì chào anh một tiếng rồi đứng lên ra về. Không hề có chuyện xảy ra như anh đã nghĩ."Cô bé của anh, suy nghĩ đã chính chắn hơn rồi sao??"
|