Cô Gái Hung Dữ Thu Phục Lưu Manh
|
|
Rõ ràng đang vô cùng tốt thế nhưng giờ phút này Cổ Hựu Hiền đang nằm trên giường thống khổ giãy dụa.
"A. . . . . . Đáng chết, Mộc Thâm đâu? Tôi muốn uống mật ông củ cải. . . . . ." Đầu đau muốn nứt, Cổ Hựu Hiền vô lực kêu.
Anh lại thất tình rồi, chỉ nhớ rõ mình mua một túi bia đến nhà Hàn Mộc Thâm uống rượu giải sầu, nhưng chẳng biết tại sao khi tỉnh đã ở trong phòng mình.
Anh rõ ràng luôn tự hào vì được phụ nữ hoan nghênh mà! Tại sao quanh năm suốt tháng đều thất tình, hơn nữa mỗi lần chia tay bạn gái luôn nói với anh một câu: "Hẹn hò với anh em không có cảm giác an toàn" , hoặc là"Anh tuyệt đối không đáng tin cậy" vân vân, anh thật sự không rõ mình không đáng tin ở chỗ nào, cảm giác mình thật sự vô tội!
Mà cho tới nay, anh cũng đã hình thành thói quen mỗi khi thất tình sẽ tìm đến chỗ em ba để uống rượu.
Cái thói quen này làm cho em bà Hàn Mộc Thâm của anh luyện được bản lĩnh chăm sóc con ma men yêu rượu rất tốt, laoij giải rượu nào cũng làm ra được, điều này làm cho Cổ Hựu Hiền càng thêm ỷ lại vào anh. Tuy nói trên danh nghĩa anh là anh hai, nhưng Hàn Mộc Thâm vẫn luôn chăm sóc Cổ Hựu Hiền, thường xuyên giúp đỡ cái người anh hai chuyên gây rắc rối này giả quyết mọi chuyện.
"Không đúng. . . . . . Lão Tam chạy tới chỗ đó rồi?" Cổ Hựu Hiền mở mắt ra nhìn về phía anh cả Cổ Bá Chương ngồi bên cạnh. Đây là anh cả lớn hơn anh năm tuổi, đối với anh rất nghiêm khắc, đồng thời ăn nói cũng thận trọng giống cha anh, dù sao, có một người em trai cứ hai ngày ba bữa lại xảy ra chuyện không may, làm anh trai nếu không nghiêm khắc cũng không được.
"Nửa đêm hôm qua Mộc Thâm đưa em về chỉ nói câu ‘ em bị anh ấy hại khiến sau này không giám ngẩng đầu lên nhìn mặt hàng xóm được nữa rồi’, nói xong cũng không thèm quay đầu lại, đi luôn. Rốt cuộc em đã làm chuyện gì hại em ba vậy?" Cổ Bá Chương cầm một ly trà đặc đưa cho Cổ Hựu Hiền.
Tiếp nhận trà, uống một hơi hết sạch, Cổ Hựu Hiền nhíu mày, phàn nàn nói: "Đắng chết, em muốn uống trà giải rượu em ba pha."
"Ầm ĩ cái gì, có trà uống là tốt lắm rồi, nếu để cho mẹ biết em thất tình lại uống đến say như chết, khẳng định em chết chắc." Cổ Bá Chương lại đổ thêm một ly trà cho Cổ Hựu Hiền.
Thấy Cổ Hựu Hiền uống xong trà xong tự đi vào trong phòng tắm tắm rửa, Cổ Bá Chương thật sự cảm nhận được sự tồn tại của em ba đối với bọn họ quan trọng như thế nào. Lần trước, cả nhà bọn họ tham gia tiệc rượu cuối năm của công ty, cũng là một mình Hàn Mộc Thâm chăm sóc toàn bộ người say.
Mộc Thâm à! Anh thật sự hi vọng em mau chóng trở về, yến tiệc cuối năm của chúng ta phải làm sao đây! Cổ Bá Chương reo hò trong lòng.
Anh nhìn Cổ Hựu Hiền chỉ mặc một cái quần ngắn, để trần nửa người trên rắn chắc, một tay tùy ý vung khăn mặt lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, nói: "Có tốt hơn chút nào không?"
"Đau đầu muốn chết, mau tìm lão đệ đã về giúp em đi!"
Tuyệt đối không để ý tới sự tùy hứng của em trai, Cổ Bá Chương chậm rãi nói: "Mấy ngày hôm trước mẹ phát hiện chuyện em mua xe mới rồi."
"Thật vậy sao? Mẹ có nói cái gì không?" Anh vội vàng quay đầu lại nhìn anh trai, trong nháy mắt, cảm giác không khỏe biến mất hơn phân nửa. Trong nhà họ Cổ, người duy nhất trị được Cổ Hựu Hiền chính là mẹ "Hàn Thục Cầm". Người mẹ bình thường hiền lành dịu dàng khéo léo của bọn anh khi Cổ Hựu Hiền học trung học gây ra một đại họa đã treo ngược anh lên đánh cho một đêm, cộng thêm bỏ đói ba ngày. Từ đó về sau Cổ Hựu Hiền ở trước mặt bà láu lỉnh giống như con cừu nhỏ vậy, bảo anh đi hướng đông, anh tuyệt đối không dám đi hướng tây.
"Sau khi mẹ biết em quyết định đưa chiếc Audi R8 cho Mộc Thâm để mua xe mới, cũng không nói thêm gì nữa."
|
"Em xin anh, lão tam vắt cổ chày ra nước sao có thể tự mua cho mình một chiếc xe tốt, lần trước còn nói với em là chỉ cần mua một chiếc xe năm, sáu mươi vạn thay đi bộ là tốt rồi! Đúng là hay nói đùa, em trai của em sao có thể đi chiếc xe như thế được, muốn nó bỏ tiền ra mua một chiếc xe mới quả thực là muốn mạng của nó, cho nên em mới từ bỏ thứ yêu thích của em đó! Thật ra cũng là báo đáp chuyện lần trước nó đã giúp em giải quyết việc bán nhà kia." Cổ Hựu Hiền nói xong còn nở nụ cười gian xảo, tiện tay tìm một cái áo T-shirt mặc vào.
"Ừ! Bỏ những thứ yêu thích! Anh đã sớm nghe em nói R8 không đủ phong cách, muốn vứt bỏ chiếc xe đó, tự mình chạy đi mua một chiếc lamborghini LP561 mới, nếu cho mẹ biết em bỏ ra gần một ngàn bốn trăm vạn mua nó, không biết mẹ có lột da em hay không."
Cổ Bá Chương vừa nói xong, Cổ Hựu Hiền lập tức tiến lại gần anh, dùng nét mặt cực kỳ nịnh nọt nói: "Anh, anh thấy người em trai như em có đối tốt với anh hay không? Chỉ cần phát hiện cái gì ăn ngon lập tức dẫn anh và chị dâu đi ăn, thấy cái gì chơi hay là lập tức mua về cho Chương Bác, bé con đẹp trai siêu cấp đáng yêu và tiểu công chúa Vũ Tiệp. Trên thế giới này không thể tìm được đứa em trai nào tốt như em đâu. Mẹ không hiểu về xe, anh, anh đừng nói gì cả, em sẽ không quên ân tình của anh."
"Anh cũng mặc kệ chuyện của em, dù sao những năm này em làm việc trong bộ phận tiêu thụ rất tốt, việc trong việc ngoài em cũng thu được không ít lợi nhuận, em muốn tiêu tiền của mình như thế nào anh không xen vào, nhưng mà, Hựu Hiền, nghe anh, em cần học hỏi Mộc Thâm nhiều, xe chỉ cần đi được là được rồi, mua loại xe đua có danh tiếng đó cũng không thể chạy với tốc độ cao ở Đài Loan, không thấy là rất đáng tiếc sao?" Nhìn ánh mắt dao động của Cổ Hựu Hiền, trong lòng biết lời nói của mình không lọt lỗ tai của anh, đơn giản là không nói nữa, "Thôi, em vui là được rồi, vậy hôm nay phải xin phép nghỉ cho em sao?"
"Không cần, em đỡ rồi, hôm nay tòa nhà bốn tầng “Giếng trời Cổ Thành” đối diện tòa thị chính có thể sẽ hoàn thành, em phải đến đó chụp ảnh để tuyên truyền, thuận tiện giúp nghiệm thu công trình luôn. Em nghỉ nghỉ ngơi thêm một chút nữa sẽ đến thẳng đó luôn.” Cổ Hựu Hiền nghiêm túc đi xem xét xung quanh, đừng thấy anh luôn tùy tiện, trong công việc, anh là một người quản lý có trách nhiệm, dẫn theo một đám công nhân viên tràn ngập nhiệt tình kinh doanh "công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Cổ Thành" vô cùng tốt.
"Đồ ăn Nhật? Cậu nói ai sẽ làm?" Lâm Thanh Vũ chớp đôi mắt to đen láy, có chút nghi hoặc nhìn dáng vẻ đắc ý tươi cười của Lăng Y Linh.
"À, hàng xóm của tớ, Hàn Mộc Thâm! Anh ấy nói thứ bảy này sẽ xuống bếp làm đồ ăn Nhật chiêu đãi chúng ta." Lăng Y Linh vui vẻ nói.
"Thật hay giả, cái tên kiến trúc sư mà gần đây cậu hay nhắc đến còn có thể làm đồ ăn Nhật sao?" Lâm Thanh Vũ nâng đôi hàng mi duyên dáng lên nhìn Lăng Y Linh. "Ừ, đúng thế! Anh ấy nói hồi trước đến Nhật Bản để học kiến trúc còn bị bắt học nấu ăn nữa!" Lăng Y Linh kể lại chuyện của anh hàng xóm cho bạn tốt nghe.
|
Hóa ra đây chính là vị kiến trúc sư từ bỏ căn nhà yêu thích của mình, nhượng một nửa phòng ở cho Lăng Y Linh, hơn nữa sau khi Lăng Y Linh dọn vào đó ở không bao lâu, trong một đêm mưa bão nào đó bị xuất huyết dạ dày đến hôn mê, cũng chính người hàng xóm tốt bụng này đã đưa cô đến bệnh viện.
"Cậu gặp được một người đàn ông tốt đấy! Muốn tiến thêm một bước thử gặp gỡ qua lại hay không?" Lâm Thanh Vũ nói nửa thật nửa đùa.
"Tớ xin cậu, tớ với Hàn Mộc Thâm không phải là loại quan hệ đó! Anh ấy và cậu giống nhau, đều là chị em tốt của tớ!"
Vẻ mặt Lăng Y Linh vô cùng chân thật nói.
"Phù!" Lâm Thanh Vũ che miệng cười khẽ, tuy cô chưa từng nhìn thấy Hàn Mộc Thâm nhưng đã nghe thấy rất nhiều sự tích về cậu ba của công ty xây dựng Cổ Thành, là một thiếu niên vô cùng tài giỏi, khác một trời một vực so với anh hai Cổ Hựu Hiền suốt ngày gấy rối, hôm nay lại nghe thấy anh đối tốt với Lăng Y Linh như thế, còn thường xuyên nấu cơm cho cô ấy ăn, khẳng định là có tình cảm với cô ấy rồi.
"A! Suýt chút nữa thì tớ quên không nói, anh hai của Mộc Thâm - Cổ Hựu Hiền cũng sẽ đến!" Lăng Y Linh tranh thủ thời gian bổ sung.
Lâm Thanh Vũ nghe vậy, tâm tình vốn đang vui vẻ thay đổi trong nháy mắt, nếu như có thể, cô thật sự không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với Cổ Hựu Hiền. Sau khi trải qua lần náo loạn ở nhà khách kia, cô cuối cùng cũng hiểu được, khi đã chán ghét một người thì cho dù có qua bao nhiêu năm vẫn cứ chán ghét, lần trước cô vẫn hận không thể ném anh ta qua vai một lần nữa.
Thấy Lâm Thanh Vũ không nói gì, Lăng Y Linh tựa sát vào bên tai cô, "Này, Cổ Hựu Hiền từng có quan hệ gì với cậu sao? Tớ thấy cậu có vẻ rất chán ghét anh ấy, nhưng lại không phải là người bạn trai trước của cậu ở Đài Bắc, rốt cuộc cậu và anh ấy có quan hệ gì?"
Cô thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Lăng Y Linh, biểu cảm giống như không hề để ý, trả lời: "Tớ và anh ta cũng chẳng có bí mật gì không thể để cho người khác biết. Cổ Hựu Hiền đàn anh thời đại học của tớ, tớ và anh ta không quen biết nhau nhiều, nhưng có lần, khi đang bàn chuyện công việc đã cãi nhau một trận vô cùng nghiêm trọng, sau đó cũng không gặp lại nhau nữa. Chuyện xảy ra từ lâu rồi cho nên anh ta cũng không nhớ rõ tớ." Cô cố ý làm giảm tính nghiêm trọng của trận cãi nhau kia, muốn bảo vệ hình tượng ưu nhã của mình trong lòng người bạn thân.
"Ha Ha! Anh ấy không nhớ cậu, thế mà cậu lại nhớ rõ anh ấy!" Lăng Y Linh cười vui vẻ.
"Tớ nhớ rõ anh ta vì tớ vô cùng ghét anh ta, cho nên, đừng có nói chuyện này ra đấy!" Lâm Thanh Vũ nhắc nhở cô.
|
Chương tư
Đầu tháng mười hai, vào một buổi sáng chủ nhật, Lâm Thanh Vũ rời giường sớm, sau khi đi dạo một vòng chợ mưa thức ăn, về đến nhà lại chạy đông chạy tây trong phòng bếp phụ giúp mẹ nấu cơm trưa.
Cô tự đầu lên trên vai Hoàng Mỹ Hoa, làm nũng như cô bé con, "Mẹ, buổi trưa hôm nay con không thể ăn cơm với mẹ được rồi! Con phải đến chỗ Lăng Y linh."
"Cái con bé này, phải đi chơi nhiều vào chứ, mỗi khi nghỉ con đều ở nhà làm sao có thể tìm được bạn trai? Yên tâm đi! Một mình mẹ không sao cả." Tình cảm mẹ con rất tốt hai người bình thường vẫn luôn ôm ôm ấp ấp, từ hai năm trước sau khi cha mất, Lâm Thanh Vũ vốn đang công tác ở Đài Bắc dứt khoát quyết định trở về Đài Nam, nói cái gì cũng phải ở bên cạnh mẹ.
"Ha ha! Con muốn sống chung với mẹ cả đời." Cọ cọ làm nũng trong lòng mẹ, khiến Hoàng Mỹ Hoa không thể hiểu rõ sự tình, đuổi cô trở về phòng mình, một mình thanh tĩnh.
Chuẩn bị mọi thứ không hết nửa giờ đồng hồ, còn cầm máy uốn tóc, Lâm Thanh Vũ thoả mãn nhìn mình trong gương, "Ừ, có thể ra cửa."
Mở cửa chiếc xe con rùa Beetle màu vàng yêu quý của mình ra, nhanh chóng đi tới khu nhà cao cấp Sâm Lâm, sau khi gọi điện thoại thông báo cho Lăng Y Linh, bạn tốt của cô lập tức xuống lầu chỉ cô lái xe vào một bãi đỗ xe riêng.
Trong bãi đỗ xe đã có ba chiếc xe, ngoại trừ chieeusc Swift màu trắng của Lăng Y Linh, còn có một chiếc Audi R8 màu trắng, cùng với một chiếc Lamborghini LP560 màu cam.
Sau khi đỗ xe xong, Lâm Thanh Vũ đi đến trước chiếc xe Lamboghini kia, cẩn thận đánh giá xem xét, quay đầu hỏi Lăng Y Linh: "Chiếc xe thể thao vô cùng khoa trương này là của ai?"
"Tớ cũng chưa nhìn thấy bao giờ, chắc là của Cổ Hựu Hiền, cái màu trắng kia chính là của Hàn Mộc Thâm."
"Hừ, lái một tòa nhà cấp cao đi trên đường cái, thật đúng là tác phong của anh ta." Lâm Thanh Vũ cười nhạt nói.
Đi theo Lăng Y Linh lên lầu, đi vào nhà Hàn Mộc Thâm, trong phòng quét dọn tương đối sạch sẽ, bài trí cũng rất đơn giản, thể hiện chủ nhà là người đơn giản, rất thực tế. Cô có chút hiếu kỳ, một người như vậy sao có thể mua chiếc xe thể thao trị giá ngàn vạn.
"Tiểu Vũ, cậu cứ ngồi ở phòng khách đời trước đi, tớ đi hỗ trợ." Lăng Y Linh nói xong lập tức đi thẳng vào bếp.
"A, người kia chính là Hàn Mộc Thâm! Ha, hai người này thoạt nhìn còn vô cùng ăn ý với nhau đấy!" Nhìn hai người ăn ý mười phần giúp đỡ nhau trong phòng bếp, Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng cười.
Mỗi lần nói đến cảm tình ngày xưa với bạn thân, Lăng Y Linh đặc biệt yên lặng, chỉ nhẹ nhàng bang quơ nói về quá trình hẹn hò với cậu bạn trai nhỏ hơn cô ấy 5 tuổi, cái khác thì không nhiều lời, mà cô cũng không truy vấn. Nhưng thái độ cự tuyệt người theo đuổi từ xa ngàn dặm của bạn thân khiến cho cô không khỏi có chút lo lắng. Cho nên, từ sau khi Lăng Y Linh nhắc đến người tên Hàn Mộc Thâm này, cô lại có chút chờ mong với Hàn Mộc Thâm, thực sự là càng lo lắng hơn, lo lắng anh sẽ lại đi vào vết xe đổ giống người bạn trai trước của Lăng Y Linh. . . . . .
"Ơ! Lâm tiểu thư, tôi đang nghĩ có phải là cô không."
|
Phía sau truyền đến tiếng nói trong trẻo, Lâm Thanh Vũ chậm rãi xoay người, nhìn thấy Cổ Hựu Hiền đi ra từ thư phòng.
Thân thể Cổ Hựu Hiền cao lớn cân xứng đứng cách chỗ của cô không xa, cô đứng dậy dùng nụ cười yếu ớt trả lời anh, "Cổ tiên sinh, xin chào."
Muốn nói Lâm Thanh Vũ có gì bất đồng so với thời đại học, chính là bây giờ cô có thể mắng một đống thô tục người trước mắt này ở trong lòng nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười ngọt ngào, hơn nữa càng làm cô chán ghét, nụ cười của cô lại càng sáng lạn, hoàn toàn bất đồng với trước kia, tất cả vui giận đều biểu hiện ra mặt.
Cũng bởi vì năng lực này của cô mà cô đã trở thành người chuyên môn ra mặt xử lý khách khó tính trong ngân hàng, được gọi là “ tổ trưởng xử lý” bất kỳ một người khách nào đang nộ khí đằng đằng sau khi nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười đẹp như thiên tiên của cô, tức giận cũng đã vơi đi hơn nửa, lại trải qua ngôn ngữ trấn an của Lâm Thanh Vũ, tất cả tức giận đều tiêu tan.
Cổ Hựu Hiền cảm thấy khá bất ngờ khi nhìn thấy người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng chanh chua hôm trước lại lộ ra khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, trong sáng như vậy, gò má trắng nõn điểm thêm chút phấn hồng nhàn nhạt, một đôi mắt hoa đào tràn ngập vui vẻ hấp dẫn người khác, đôi môi đỏ hồng hơi cong tươi đẹp, ướt át như thế, mặc một bộ trang phục màu hồng phấn, dáng người mặc dù có chút nhỏ nhắn xinh xắn nhưng tỉ lệ cũng rất hoàn mỹ. Sauk hi nghe cô nói câu "Quý nhân hay quên sự" kia, anh thường lục lại trí nhớ, nhưng không tìm thấy hình bóng nào của cô.
Đối với một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao anh lại không thể nhớ được mình đã gặp cô ở đâu?
"A, Lâm tiểu thư, tôi đã suy nghĩ lại nhiều lần rồi, một cô gái xinh đẹp như cô, tôi làm sao có thể quên, cô có thể nhắc nhở tôi một chút được không, tôi nhất định có thể nhớ ran gay lập tức." Cổ Hựu Hiền ngồi bên cạnh Lâm Thanh Vũ trên sô pha, lộ ra vẻ mặt ngại ngùng nhẹ nhàng hỏi.
"Người có gia thế tốt như Cổ tiên sinh đây, tại sao lại có ấn tượng với một nhan viên ngân hàng làm trong bộ phận ngoại hối bé nhỏ như tôi đây chứ, có thể trước kia khi tôi đến gặp Cổ Bá Chương tiên sinh trùng hợp nhìn thấy anh thôi! Ta nghĩ, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều quá." Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng cười nói.
"Là thế này phải không. . . . . ." Cổ Hựu Hiền gãi đầu, trong lòng cảm thấy quái dị.
"Cơm trưa chuẩn bị xong rồi! Mau tới nhà ăn đi!" Lăng Y Linh bưng khay cơm đi về phía phòng ăn, cùng với Hàn Mộc Thâm hai người ra ra vào vào rất nhanh đã sắp xếp xong một bàn ăn giống như một bữa tiệc lớn vậy.
Lâm Thanh Vũ trợn to mắt cẩn thận dò xét Hàn Mộc Thâm, không khỏi cười một tiếng, hóa ra ba an hem nhà họ Cổ này lớn lên cũng có điểm giống nhau, cùng có dáng người cao ngất, mày kiếm, mắt sáng, bộ dáng tuấn tú lưu lại ấn tượng tốt cho người khác, mà Cổ Bá Chương và Cổ Hựu Hiền hai người anh em ruột này thì càng giống nhau, đều có một đôi mắt một mí, còn em họ Hàn Mộc Thâm thì có một đôi mắt hai mí xinh đẹp, huyết thống này thật là kỳ diệu.
"Tôi tự giới thiệu, tôi là Hàn Mộc Thâm, vị này chính là Cổ Hựu Hiền." Hàn Mộc Thâm lôi kéo Cổ Hựu Hiền giới thiệu.
|