Thiếu Gia Lạnh Lùng và Tiểu Thư Dễ Thương
|
|
Chương 126 YÊU THÊM LẦN NỮA
_____________________________________________________________
Buổi sáng đẹp trời không có tuyết lại bắt đầu tại thành phố washington dộn dàng . Mọi người bước ra trên phố tấp nập , từ mua bán đến chuyện kinh doanh nghe vẻ tươi tỉnh hơn mọi khi ...Hôm nay có 1 chút nắng nhẹ làm cho không khí giống như đang ở trong 1 vườn xuân vậy ...
Vậy mà ....lúc này vẫn còn có người đang ngồi chơi xơi đồ ăn trong biệt thự cơ đấy .
Ở phòng khách của Trí gia Xuân đang ngồi xem tivi với 1 chiếc bánh trên tay
'' ôi , ước gì mình cũng được ngắm hoa anh đào như ở nhật ''
Đúng lúc cô đang mơ ước hết mình thì có thằng ranh đến trước mặt cô nói xỏ
'' mơ vừa thôi , cẩn thận ăn trái bơ đấy ''
'' CÁI GÌ ? lại là anh ''
Ném ánh mắt sắc lạnh về phía Hàn Phong cô ức chế định cầm cái gối từ ghế về chỗ anh
'' ây ây , bà chị ...bình tĩnh ....tôi cứu mạng cô mà ''
'' cái gì ...cho nói lại ''
'' uk , cứ cho là lão đại cứu cô đi nhưng dù sao thì cô cũng đã uống thuốc của tôi rồi ''
'' xí , không phải là Long bảo anh đưa thuốc tôi uống thì chắc có kề dao
trước cô anh cũng không đưa đâu ''
'' ớ ...cái đấy thì tính làm gì ? ''
'' sao lại có chuyện không tính ở đây ''
'' cô ...''
'' 2 người thôi đi ''
Đang trong cuộc chiến tranh bằng miệng thì đột nhiên 2 người bị cắt ngang bởi giọng nói khá là lãnh đạm của Lục Vương
'' gì nữa , anh cứ thíc xen vào chuyện của người khác là sao ? ''_ Xuân
'' haizz , anh ta xen vào cũng tốt đằng nào tôi không muốn cãi nhau với cô
''_Hàn Phong
'' tôi mà không xen thì 2 người còn coi đây là Trí Gia ? '' _Lục Vương
Nói đến đây thì đó sẽ là câu chốt để 2 người kia im miệng
Thừa nhận Trí Gia là nơi mình phải coi trọng thì cũng hơi sớm đối với Xuân . Nhưng ở đây cô có cảm giác an toàn nhưng nói thật , mấy ngày nay cô cứ tỏ vẻ là an nhàn vậy thôi chứ...cô thật sự cũng rất nhớ Diệp Hân và căn phòng nhỏ của mình . Cô đi biệt tăm biệt tích như vậy thì chắc Trần Thiên Bảo cũng góp mặt trong sự lo lắng đó .
'' sắp tới chúng ta lại có thêm 1 buổi tiệc nữa cần phải tham gia ''
Khi Lục Vương đang nói chuyện với Hàn Phong 1 cách rất nghiêm túc thì Xuân chỉ chăm chú gặm bánh
'' NÀY CÔ ''
Tiếng quát của Lục Vương làm xuân giật mình rơi cả miếng bánh xuống đất
'' CÁI GÌ MÀ ANH HÉT TO THẾ ? ''
'' cô làm ơn nghiêm túc nghe tôi nói ''
'' liên quan gì tới tôi đâu mà tôi phải nghe chứ ? ''
'' đây là lệnh của lão đại cô không được cãi ''
'' cái đ** ''
'' cấm nói bậy ? ''
'' liên quan ? ''
'' cô phải biết rõ những thứ như thế , thôi được rôi , sau khi thioong báo xong chuyện này tôi sẽ ...đưa cho cô bản nội quy để cô học thuộc ''
Hàn Phong thì đứng đó trong khi anh ta chỉ biết cười với màn kịch đầy gay cấn này ...
'' sao tôi phải làm thế ? ''
'' đây là lệnh của lão đại cô có gì thắc mắc thì cứ việc hỏi lão đại ,còn đâu thì nhiệm vụ của tôi đến đây là chấm hết ''
Nói xong thì Lục Vương dõng dạc bước ra ngoài để lại 2 con người đanh đá liên quan đến nhà cá cày kia
'' tối nay có tiệc cô làm sao mà chuẩn bị cho đỡ xấu mặt bọn tôi , người hầu ạ ''
''...''
Vì để ý đến cái lòng tự trọng không hề í ...t ...của mình cô đành nuốt cục tức vào lòng mong sao là cô sẽ không bị hành hạ trong cái căn nhà này thêm nữa
Tối nay cô sẽ phải dự thêm 1 buổi tiệc nữa
Lần này có lẽ sẽ còn phải gặp Trần thiên Bảo , chuyện này nhất định sẽ gây chấn động cho Trần Thiên Bảo lẫn Diệp Hân , cô hơi thất vọng .
Đứng ngây người ra ở phòng khách suy nghĩ 1 lúc mà cô không biết hơn 20 phút đã trôi qua , căn phòng khách trống vắng không có 1 bóng người .
Bỗng một cảm giác lạnh buốt trỗi dậy trong người cô , cảm giác trống trải xen lẫn sự cô đơn tột cùng . Cảm giác này là cảm giác mà cô đang nhớ anh ...nghĩ đến đó thì cô mới kịp nhận ra sáng nay mình đã không được nhìn thấy gương mặt của người mà sáng nào cũng có thể thấy , nhưng không biết sáng người đó biến đâu rồi ...cô đang nhớ tới phát điên rồi đây ....
Ngồi phịch xuống ghế sofa cô nhìn ra bên ngoài anh mắt thiếp đi theo làn gió nhẹ ...cô ngả người xuống ghế ...ngủ lúc nào mà cũng không hề hay biết
Sau giấc mơ của buổi chiều khi thiếp đi thì hoàng hôn cũng đã tắt ngấm , 1 giấc ngủ dài từ chiều cho tới giờ vẫn chưa thấy cô thoải mái , cái cảm giác nằm trên ghế sofa chợt biến mất thay vì đó lại là cái đệm êm siêu thoải mái của căn phòng đã gắn bó với cô được 2 ngày rưỡi .
Cuối cùng mắt cũng phải mở khi đồng hồ điểm 6h30'
Mùa đông ở đây rất lạnh nên trời tối rất nhanh , tỉnh dậy thì cô đã thấy mình ở trong phòng
Quay ra bên cạnh thì thấy 1 hộp quà được bọc bằng giấy rất kín , trên thắt 1 cái nơ . Sự tò mò lại trỗi dậy , cô nghĩ đặt bên cạnh mình như vậy thì chắc là quà của mình rồi
Ngồi bật dậy lấy tay mở hộp quà ra thì cô thấy bên trong là 1 bộ váy rất đẹp ...bộ váy màu đen , màu đen của sự huyền bí , chiếc váy dài đến đầu gối , thân váy xòe ra , phần trên được đính bởi những viên đá quý long lanh . vì đây là 1 chiếc váy không dây nên còn có kèm thêm 1 chiếc áo choàng bằng lông cũng màu đen nốt , tiếp đó à đôi dày cao gót có đính kim cương sáng chói . Trang sức thì lại được đựng vào 1 hộp quà khác ...Tiếp đó cô nhận được 1 bức thư khi mở hộp quà nhỏ nhất ở trong chiếc hộp quà lớn
'' những thứ này tôi chuẩn bị hết cho em rồi , thay đồ nhanh và 7h30' có mặt dưới lầu 1 . đừng để tôi đợi lâu ''
Không hiểu sao sau khi đọc xong bức thư này trên môi cô bất giác nở 1 nụ cười không rõ là nụ cười gì nhưng có 1 thứ ẩn chứa trong nụ cười đó ...cô đang...cảm thấy hạnh phúc . Thay đồ xong thì đồng hồ điểm đúng 7h20' , 10' còn lại để cô trang điểm ...vậy thì còn dư
Kết thúc màn make up nhìn cô đẹp lộng lẫy . Bước xuống phòng khách anh chỉ ngây người ra nhìn cô trong vài giây rồi lại thu hồi lại ánh mắt , ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lục Vương và Hàn Phong đang nhìn cô ngây ngất khiến cho 2 người kia rụt đầu 1 cách ngài ngại
'' lão đại đến giờ rồi , chúng ta đi thôi ''
Từ bên ngoài chạy vào 1 người đàn ông tầm ngoài 30 đến thông báo
'' được rồi , ra ngoài trước đi , chúng tôi sẽ ra sau ''
Lục Vương quay ra nói với người đàn ông kia
'' vâng ''
'' lão đại , chúng ta đi ''
'' uk ''
4 người cùng nhau bước lên xe để đi đến buổi tiệc .
Chiếc xe Mercedes-Benz S550 2006 dừng lại trước cánh cổng lớn của 1 căn biệt thự nhìn cũng khá sang trọng và to lớn .
Cạch
'' laõ đại , chúng ta đến nơi rồi ''
Lục Vương và Hàn Phong bước xuống xe đi đến chỗ đằng sau mở cửa ra và lễ phép nói với Long
Anh đi ra khỏi xe theo sau là người con gái anh mang theo trong buổi tiệc ngày hôm nay . Ôm ngang eo cô anh đưa cô vào bên trong căn biệt thự
nhưng chỉ vừa mới đi tới cổng thôi thì đã có 1 người đàn ông trung niên và 1 đám người chạy ra nở nụ cười xã giao với anh .
'' Trí lão đại , anh đến thật là đúng lúc , tiệc đã sắp sửa bắt đầu , mời anh ''
'' Kiều tổng , ông thật là chu đáo nhưng lão đại của chúng tôi đến đây là để bàn chuyện làm ăn cùng với 1 số nhà kinh doanh khác ''
'' à ...dĩ nhiên là tôi vẫn còn nhớ , được rồi vây thì mời các vị lên phòng của tôi , lát nữa các đối tác làm ăn sẽ tới đây . ''
'' được rồi , ông đi làm việc của ông đi , để đó cho người hầu của chúng tôi đưa lên ''
Bỗng nhiên người lảng lặng từ nãy giờ chợt lên tiếng , Long nhìn người đàn ông trung niên bằng ánh mắt khá sắc và nói
'' à , vây thì Tiểu Hoàn , cô đưa Trí lão đại v...''
'' khỏi đi , để người kia đưa chúng tôi lên là được rồi ''
'' làm sao lại có thể như vậy được ạ , cậu ta là người mới của tôi , hết sức vô dụng nên làm sao có thể dẫn Trí lão đại và các vị đây vào , tiểu Hoàn ăn ở tại nơi này đã lâu , nhất định con bé sẽ thông thạo đường hơn ''
'' đâu cần chứ , người bên cạnh Kiều tổng thì ít nhất cũng phải biết phòng chủ ở đâu còn nếu không thì thật không xứng đáng ''
Nhất quyết ngăn cản '' lòng tốt '' của Kiểu tổng Long thốt ra những câu nói lạnh xuyên tim
'' vậy thì...theo ý Trí lão đại cả ''
'' ....''
cuối cùng theo chỉ dẫn của người đàn ông kia , Long và đám Lục Vương đi đến phòng của Kiều tổng .
|
Tác giả: linh suri Chương 127 Yêu thêm lần nữa (3)
___________________________________________________________________
Căn phòng mà đám của Long được chỉ dẫn là căn phòng ở trên lầu 3 của biệt thự , căn phòng này nhìn khá là bí mật và lối đi khá lằng nhằng .
\'\' đây là phòng làm việc của ông chủ , các vị ngồi đây , lát nữa sẽ có trà và bánh được mang lên \'\'
\'\' cảm ơn \'\'
Trong không gian yên tĩnh chẳng ai nói gì mà có 1 mình cô nàng tên Xuân kia hớt lẻo cười cười nói nói rất tươi với người đàn ông kia làm cho đám đàn ông ngồi đó mất mặt . Quả thực đáng lí cô cũng mang danh người hầu trong đám này nhưng mà so về thân thế và địa vị giới người hầu thì cô có chức hơn người kia nên phải nói 1 thứ gì đó dễ nghe mà cứng nhắc 1 tí đằng này cô lại ....chẹp chẹp ...
\'\' cô có tự trọng không ? \'\'
Khi thấy người đàn ông kia quay bước ra ngoài và đóng cửa , Hàn Phong mới quay ra nói với Xuân
\'\' cô không thấy ngượng hay sao đường đường là người hầu cao cấp và có địa vị hơn 1 tên hầu thấp cấp vậy mà có thể vui tươi được , thật đúng là làm cho Trí gia mất mặt \'\'
Lắc đầu nhìn cô anh nói giọng thương tiếc
\'\' có sao đâu , tôi thấy bình thường chỉ là ...nhìn anh ta thật sự rất đáng thương \'\'
Cô vẫn nhìn về phía cửa ra vào , chiếc cửa đã đóng nhưng cô vẫn nhìn vào 1 thứ gì đó rất chi là vô thức , cô khá là có thiện cảm với người con trai đó , chả hiểu sao nhưng trong con người ấy có 1 thứ gì đó ...1 thứ gì đó tận sâu trong đáy mắt mà cô rất muốn thấy
Và chỉ 1 lúc sau đó thôi Kiều tổng cũng đi vào phòng cùng với những tiếng bước chân vang lên phía sau .
Trong khoảnh khắc dường như chỉ tính bằng từng giây đó cánh cửa bật mở Kiều tổng bước vào , sau ông ...là ...Trần Thiên Bảo và Diệp Hân cùng đám thuộc hạ của Trần gia đang tiến vào trong cộng thêm 1 số đối tác làm ăn nữa .
Trong giây phút này 1 cảm giác bất ngờ xen lẫn sự phẫn nộ đang hiển thị rõ trong đôi mắt của cô ...Và ngay cả Trần Thiên Bảo và Diệp Hân cũng không có phần ngoại lệ với ánh mắt đó , cả 3 người cùng nhau ngạc nhiên , như bất động tại chỗ không thể tiến thêm bước nữa Trần Thiên Bảo vừa bỡ ngỡ mà nét mặt cũng có thoáng chút vui mừng khó tả ...
Nhận ra được ánh mắt của cả 3 người anh thật sự thấy khó chịu , cái ánh mắt mà anh nhìn đầu tiên của đối tác làm ăn là ánh mắt tư tưởng đến người con gái của anh hay sao ? Mọi thứ làm sao có thể chấp nhận được đây ?
\'\' Trần tổng , tôi hy vọng anh đến đây là để bàn chuyện làm ăn với chúng tôi \'\'
Giọng nói đầy lãnh đạm của Long đột nhiên làm cho Trần thiên Bảo sực tỉnh , anh thu hồi lại ánh mắt khi nhận ra mình đang làm gì , ý thức được việc mình làm nên anh cũng ngăn không cho Diệp Hân nhìn Xuân lâu thêm nữa
Tuy rất nhớ bạn và cả nụ cười thân thương đó , cái ánh nhìn lãnh khốc khi giết người đó nhưng trong thời điểm này cô vẫn rất vui vì bạn cô vẫn còn ổn ...chỉ cần vậy thôi là đủ rồi
\'\' vâng , chúng tôi tới đây chỉ có 1 ý định là muốn kết hợp chuyện làm ăn với Trí gia thôi \'\'
\'\' được , vậy vào chủ đề chính luôn đ....\'\'
PẰNG PẰNG ....RẦM ....
Bỗng nhiên khi đang nói chuyện thì chợt có tiếng súng từ bên ngoài vang lên , những viên đạn từ bên ngoài bay vào trong chốc lát , xuyên qua lớp kính dày đặc , mọi người trong căn ai nấy đều hoản sợ chỉ có mỗi Long , Lục Vương và Hàn Phong là bình tĩnh , và trong lúc đó khi Long đang định quay ra hỏi xem đây là chuyện gì với Kiều tổng thì từ các bóng đèn có màu tỏa ra 1 làn khói sắc màu làm cho không gian trở nên mờ ảo chẳng ai còn nhìn thấy gì nữa ,đôi mắt của Xuân hiện giờ đang không nhìn thấy gì cả , cô đang rất sợ hãi ...những lúc thế này không hiểu sao cô có thể chắc chắn nếu không phải lúc này thì làn khói này sẽ không là gì vớ cô nhưng quả thực cô vẫn như ngày xưa ...có anh bên cạnh là sẽ mang lại cho cô 1 sự yếu ớt ...
Đưa tay sờ soạng khắp nơi cô hói thật to mà không ai nghe thấy vì đây là 1 loại khí độc có chức năng làm cho con người ta có thể nói được nhưng mọi người sẽ không thể nghe thấy ...Bỗng cô thấy thật sợ hãi thế nên cô chỉ có thể ngồi xuống tránh né đi tiếng đạn lúc này cô chỉ mong anh sẽ đi đến chỗ này ...cách mấy bước thôi là cô có thể nắm được bàn tay anh ...Và đúng như cô mong đợi 1 bàn tay đã sải đến để ôm lấy cô , anh đưa tay mình cầm lấy tay cô truyền cho cô sự ấm áp trong làn khói mịt mờ , lúc này tiếng súng vẫn vang lên ... Anh nhẹ nhàng đưa cô đi từng bước , 1 cơn đau buốt vang dội khắp chân ...không hiểu sao từng bước chân cất trên sàn nhà của cô lại đau đến như thế ...đi thêm vài bước nữa cô mới nhận ra dưới nền đất là 1 làn sóng điện từ có sức công phá cực mạnh làm cho con người ta thấy tê nhức .
Mãi cho tới 1 lúc sau và mất 1 chút thời gian để mò được cửa ra vào thì lúc này không khí cứ phun ra làm cho cô mệt mỏi , sự chịu đựng đang dần có giới hạn , nhìn cô vậy thôi chứ thật ra 4 năm trước vì phải lăn lộn với công việc diễn viên khá nhiều mà cũng quên ăn quên ngủ dần dần thành thói quen nó làm cho cô đuối sức trong tất cả các tình huống .
Lúc này Long vừa nắm chặt lấy tay cô và tự nhủ mình phải thoát ra khỏi đây sớm
Cạch 1 tiếng bỗng nhiên 1 làn ánh sáng hiện ra trước mắt tất cả mọi người , nhìn thấy 1 ngọn ánh sáng trong màn khói mịt mờ ai nấy đều chạy ra phía chiếc cửa nhưng đều phải nhường đường cho Xuân và Long trước rồi ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm nhưng thật tồi tệ đúng lúc bước ra thì bỗng nhiên có 1 đám người từ đâu chạy tới cầm súng định dơ lên bắn , may là Hàn Phong và Lục Vương nhanh tay hơn bọn chúng , cầm sẵn 2 khẩu súng trên tay và bắn liên tục . Từng phát súng dứt khoát vang lên tại hành lang u ám .
Lúc này thì Long thật sự đang lo lắng cho người con gái đang nằm trong tay mình , hồi nãy lúc gần ra ngoài cô đã ngất đi vì làn khói .
Thoát ra được trong đó nhìn Xuân trông nhẹ nhõm hẳn , cũng may mà cô cũng không bị shock bởi màn đạn mà định ngất thêm nữa
Yêu thêm lần nữa ( 4 )
yêu thương tận sâu trong đáy mắt
______________________________________________________________
Kết thúc màn đạn kịch tính bỗng nhiên khi mà họ đang cấp tốc chạy ra khỏi căn nhà thì 1 tiếng nói giống như tiếng nói phát ra từ 1 con robot vang lên từ chiếc vòng tay của Diệp Hân .
'' báo động mạnh , có bom hẹn giờ . báo động có bom hẹn giờ . báo động có bom hẹn giờ...''
Tiếng nói cứ thế vang lên trong hành lang dài dằng dặc
'' cái gì vậy ? ''
Cả 3 người : hàn phong , lục vương và trần bảo thiên cùng hỏi 1 lúc
'' báo động có bom hẹn giờ ''
'' sao cô biết ? ''
'' thì các anh không nghe thấy gì hồi nãy hay sao ? báo động của tôi chỉ có thể là đúng ''
'' lão đại ở đây có bom, thời gian chắc cũng không còn nhiều đâu chúng ta phải mau thoát khỏi đây thôi ''
Chạy theo Long thật nhanh để nói tới chuyện quả bom 1 cách đầy lo lắng Lục Vương không thể nào mà kìm chế nổi cho sự nguy hiểm của hàng đống người bây giờ
'' tên khốn Kiều Diễm Thiên đó , hắn dám gài bẫy mọi người như thế này
''_Hàn Phong
'' ở đây không có cửa thoát hiểm ''_Long
'' cái gì vậy chúng ta ra thế nào ? '' _ Xuân
'' Từ nãy giờ cô im lặng đến bây giờ mới thấy cô mở miệng đấy '' _Hàn Phong
'' liên quan đến anh à ? '' _Xuân
'' cửa thoát hiểm không , nhà lại phải đi bằng cầu thang bình thường kiểu này thì thật không thể rút ngắn t/g được ''_Trần Bảo Thiên
Mặc dù biết là sẽ rất lâu nhưng mà họ vẫn quyết định đi xuống bằng cầu thang đường bộ , vì đây là tầng 3 nên rất cao , việc nhảy xuống từ cửa sổ thì có lẽ với đám con trai thì không sao nhưng mà dù sao Long và Trần Bảo Thiên cũng không đồng tình .
Dù là cứ cho là lo sợ nhưng quả thực chỉ 1 lúc thôi họ đã có thể xuống được dưới tầng , cửa lớn xuấ hiện ngay trước mặt nhưng sự thật phũ phàng vf cánh cửa đang bị khóa chặt . dùng mình mà đập nhưng Trần Bảo Thiên không thể nào làm cho cánh cửa này xập được .
'' vô ích thôi , cánh cửa này mà không có tia laze thì không thể nào mà mở được đâu''
Long từ đằng sau cất tiếng nói với Trần Bảo Thiên
2 chữ laze mà hắn nói ra làm cho Xuân ngỡ ngàng , nếu nói về laze thì chẳng phải là ...
Đúng lúc cô quay ra nhìn Diệp Hân thì Diệp Hân cũng quay ra nhìn cô
'' bọn tôi có tia laze ''
'' ý của lão đại là laze thuộc thể phân hủy ''
'' bọn tôi có ''
Xuân tự tin nói rành rọt từng chũ 1 với Lục Vương , người đang đứng trước mặt mình
' thông báo , còn 1 phút nữa bom sẽ nổ . thông báo , còn 1 phút nữa bom sẽ nổ .thông báo , còn 1 phút nữa bom sẽ nổ ......''
|
Lúc này tiếng nói từ chiếc vòng tay của Diệp Hân lại vang lên , cô vội vàng thúc giục Xuân .
'' cậu nhanh đi , t/g không còn nhiều đâu ''
'' 1 chút nữa thôi ''
Cô cầm trên tay viên đá quý màu đỏ từ cổ Diệp Hân cọ sát vào 1 chiếc vòng cổ bên trong chiếc vòng cổ mà cô vẫn hay đeo .
Càng cọ thì ánh sáng màu đỏ bên trong của nó càng mạnh
Long nhìn cô bằng ánh mắt rất chăm chú , thấy nhiều lúc thật ra dù chỉ là đi theo nhưng cô đã giúp anh rất nhiều , đó chỉ là riêng về khoản này thôi .
'' nhanh nhanh dùm đi , còn 1 phút thôi cô nương ''
'' đây , chờ đi , gần...gần được rồi ''
'' còn 49 giây ''
Thời gian đang làm cho đôi bàn tay của cô toát hết mồ hôi khiến chệch chỗ này chệch chỗ nọ .
'' bình tĩnh , còn thời gian thì vẫn có thể sống , lo gì ? ''
Cạnh Ạch ....cách ....keng ...keng ....cạch cạch
TÁCH
'' được rồi''
Cô vui mừng reo lên với chiếc vòng cổ đã chuyển màu trên tay , hiện giờ viên đá chuyển sang màu đỏ , cô ấn tay vào 1 chiếc nút cực bé ở giữa viên đá , 1 vạch đỏ tươi như máu xuất hiện chiếu thẳng vào chiếc cửa .
'' nhanh đi , còn 15 giây nữa thôi ''
'' cậu nói cái gì , còn 15 giây ? ''
Câu nói có số 15 và 1 chữ giây làm cho cô mất đi sự tập trung , tia lase suýt chệch sang 1 bên thì Long chạy tới nắm chặt lấy tay cô , ra sức ẩn mạnh tia lase vào cánh cửa
1 chút ánh sáng đang hé ra trong bóng tối u ám
Cái nắm tau đó làm cho Trần Bảo Thiên để ý đến rất nhiều
Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở mọi người chạy dồn dập ra ngoài nhưng chẳng ai dám đi trước Long cả , Long đưa xuân ra rồi thì lũ kiến con kia ào ào chạy ra như sắp chết .
Nhưng đúng lúc này thì bất chợt Xuân cũng ngất đi trong giây lát , khi mắt cô gần nhắm thì cô thấy 1 lực chạy cực kì nhanh đang đưa cô đi khỏi nơi đó , sau đó chỉ nghe thấy tiếng nổ hãi hùng của căn biệt thự , chuyện có ra sao thì cuối cùng mắt cô vẫn nhắm lại , trên những ngón tay chảy ra những giọt máu đỏ tươi ....
|
Chương 128 Vết thương và những giọt máu ở trên người cô đều do sự ảnh hưởng của những tia lase , có thể là Long không sao vì sức khỏe cường kháng của anh tốt nhưng còn Xuân không hiểu sao sức khỏe đã suy yếu rất nhiều từ 2 năm trước , mặc dù cô cũng đã đi kiểm tra tại bệnh viện nhưng bác sĩ chỉ nói là do tâm lí làm ảnh hưởng đến sức khỏe và cô cũng nghĩ là do mình suy nghĩ quá nhiều nên mới vậy ...
'' Hàn Phong , cô ấy sao rồi ''
'' không sao . Cô ấy giờ đã ổn rồi ''
Đứng bên ngoài nói chuyện với cả Long Hàn Phong tháo kính xuống nói với giọng không mấy tỉnh
'' sao lại như vậy ? ''
'' à ...điều này cũng khó nói ''
'' nói đi ''
'' sức khỏe cô ấy không được tốt nên là mới xảy ra chuyện này ''
'' vậy thì được rồi ''
'' tôi về trước ''
''uk ''
Hàn Phong lui ra , Long đưa tay mở cửa phòng nhìn người con gái đang nằm trên giường nhắm nghiền mắt lại .
Qua bao nhiêu năm trôi qua , anh cũng không muốn mình trở nên tàn khốc như vậy ...anh thật quá vô tâm với cô , 4 năm với anh chẳng nhẽ không nhiều ? thời gian trôi đi như vậy nhưng sao anh vẫn còn thấy không thể quên đi được nỗi đau năm đó , dường như có 1 thần giảo cách cảm nào hoặc là 1 sự trùng hợp đến tình cờ , trong giấc mơ của cô lúc này cũng đang hiện lên kí ức đau khổ của đêm mưa tầm tã vào 4 năm trước ...
'' LONG ... em xin lỗi ...em xin lỗi ....em không cố ý ...đó chỉ là hiểu nhầm thôi ...LONG ''
Đang nhìn cô với khuôn mặt lặng lẽ thì đột nhiên nghe thấy những lời đó thì thật khiến cho lòng anh thấy đau ...Anh ...vẫn còn yêu cô rất nhiều nhưng vì cái lòng tự tôn bây giờ nên anh tự chủ được bản thân rằng mình không thể nói gì nữa ...1 lời tha thứ thôi cũng là 1 việc khó khăn và có lẽ là không thể ...Anh biết chuyện năm đó là do 2 người hiểu nhầm nhau nhưng mà ...giờ thì tất cả đã quá muộn để quay trở lại ...
Trong cơn mê cô vẫn luôn miệng gọi tên anh ...nhưng nhìn ngoài sự thật anh không thể đưa tay ra cầm lấy bàn tay lạnh băng đó nữa , ánh mắt cô nhíu lại trong cảm nhận đau đớn của giấc mơ ...
Ánh mắt lúc này của anh thật sự khiến cho người ta phải hồi hộp , trong ánh mắt đó 1 sự đau khổ lẫn mong mỏi nhưng vì tất cả mọi thứ mà không thể đi tiếp ...không thể nào mà vì điều đó mà quay lại bên cô được ...
Cốc cốc
'' ai ? '' _ Long
'' lão đại , Diệp tiểu thư và Trầ Tổng muốn vào thăm Xuân ạ ''
'' để diệp Hân vào thôi ''
'' vâng ''
'' khoan ''
'' còn gì ạ ? ''
'' nói với Trần Thiên Bảo là tôi muốn nói chuyện với anh ta ''
'' vâng , thưa lão đại ''
__________________________________________Phòng khách
Cộp Cộp
'' Lục Vương , sao rồi , lão đại đồng ý cho chúng tôi vào chứ ''
'' có ...nhưng chỉ cô vào thôi ''
nói đến đây thì đột nhiên sự vui mừng trên gương mặt TTB tắt ngấm
'' còn anh ...lão đại nói là có việc muốn nói với anh ở ngoài ban công bên lầu 2 phòng 5 ''
'' có chuyện gì ? ''
'' đừng hỏi tôi ''
Nói rồi Lục Vương dẫn Diệp Hân lên phòng
Cạch
Lúc Diệp Hân bước vào thì Lục Vương biết ý đi ra đẻ lại mọi thứ cho Diệp Hân lo .
Cộp cộp cộp
'' Xuân , sao cậu vẫn chưa tỉnh lại ? ''
Nhìn người nằm ở trên giường với ánh mắt buồn rầu Diệp Hân thấy 1 sự htuj hẫng khá lớn , đáng nhẽ lúc đó cô không nên để Xuan làm việc đó , có 1 chuyện liên quan đến bệnh tình của xuân mà Diệp Hân vẫn chưa hề cho ai biết , có thể nói đây là 1 căn bệnh do gel di truyền của mẹ cô mà ít ai biết được trong dòng họ , có thể là thắc mắc tại sao diệp Hân biết mà Long không biết thì đó là 1 điều không thể nào chỉ qua sự kiểm tra mới biết được .
Bao giờ đến thời cơ căn bệnh này sẽ tái phát ngày một nặng và cô còn đang lo khi mà biết rồi thì không còn chữa được nữa hoặc là đã quá muộn . Nếu bây giờ nói là cô có bệnh thì chữa không đúng thời điểm thì thật quá sớm vẫy nên dễ dàng dẫn tới cái chết cho cuộc phẫu thuật
________________________________________________Ban công
'' anh có chuyện gì muốn nói với tôi ? '' _TTB
TTB đi đến thì thấy Long đang ngồi đó nhâm nhi ly rượu đỏ
'' ngồi đi ''
'' có chuyện gì anh nói đi ''
'' chuyện về Xuân ''
'' có gì để nói ''
'' đừng ôm hy vọng vô ích nữa ''
'' ý anh là sao ? ''
'' Xuân hiện giờ đã là người của tôi vậy nên đừng bao giờ nghĩ đến chuyện lại gần cô ấy ''
'' nếu chỉ có thế thôi thì thật thừa đằng nào thì dù sao anh nghĩ cô ấy vẫn còn yêu anh ? ''
'' không cần phải nghĩ ''
'' anh thật sự quá là tự hào rồi đấy Trí lão đại ''
'' đó là sự thật ''
'' thì sao ...cô ấy đằng nào cũng không bao giờ quay lại với anh đâu ''
'' làm sao anh biết được ? anh không là người trong cuộc và chứng kiến tất cả những gì của tôi và cô ấy thì hãy im lặng nhìn hành động mà suy đoán ''
'' cái gì ? ''
'' tôi nói anh nghe không hiểu hay sao ? ''
''....''
'' từ khi gặp lại tôi cô ấy đã có 1 sự giao động lẫn sự chấn động không hề rồi . Có thể ngoài mặt cô ấy không lộ ra nhưng sâu trong thâm tâm thì cô ấy cần tôi hơn anh ''
'' anh ...''
'' quên cô ấy đi và hãy chờ cho đến lúc cô ấy thật sự cần anh còn nếu không thì chuyện cô ấy yêu anh thì chỉ là phù du thôi ''
Kết thúc mọi chuyện chỉ có vậy , TTB đứng đó ánh mắt hết sức tức giận , anh ta có gì mà Xuân không yêu được chứ . Anh ta có gì Xuân không vừa lòng được chứ ? điều này khiến cho anh không cam lòng
Mùa đông tại washington vẫn chưa kết thúc, đêm nay trời mưa chứ không có tuyết , vì đây là cuối mùa đông nên lượng mưa sẽ nhiều hơn là tuyết .
Trong cơn mê man Xuân tỉnh dậy với đầu óc trống rỗng đến đau nhức , dường như cô chẳng còn nhớ gì hay để tâm gì đến mọi thứ xung quanh mà chỉ thấy mình đang đói bụng 1 cách cồn cào .
Cạch .
|
Lúc này 1 tiếng cửa mở vang lên, từ phòng tắm hắn bước ra trên người chỉ có đúng 1 chiếc khăn để che , còn 2 tay đang lấy khăn bông lau đầu
Biết ý quay ra thì đỏ mặt nên Xuân liền quay vào trong , mặt đỏ hừng hực
'' quay đi đâu ? ''
'' đi ...đi đâu thì kệ tôi ''
'' cô có nhìn thấy tất đâu mà chả quay ''
Câu nói này của Long làm cho cô bị hớ , cũng đúng ...cô ...quay đi như vậy chả khác nào thừa nhận ...mình ...ngại trước mặt hắn
'' thì ...thì kệ tôi ...TÔI ĐÓI RỒI ''
'' cô có sức mà hét thì có sức để đi kiếm đồ ăn ''
'' CÁI GÌ ? ''
'' co bảo cô đói thì tự kiếm đi ''
'' nhưng mà ...''
'' hay cần tôi lấy lên cho cô ? ''
Quay ra nhìn Xuân với ánh mắt hằm hằm khiến cho cô sợ nên cô đành im lặng bỏ chăn ra bước xuống giường nhưng chưa đi đủ 3 bước thì đầu óc cô đã choáng váng , mọi thứ trước mặt cô rất mờ , chết rồi ...tụt huyết áp , người cô không còn vững nữa suýt ngã thì Long đi thật nhanh đến đỡ lấy cô , trong giây phút ngắn ngủi cũng đủ làm cho 2 ánh mắt giao nhau 1 cách bất ngờ ...
'' tôi không đi được ''
'' nằm xuống ''
'' anh lấy đồ ăn cho tôi , tôi đói ''
'' ...''
Để cho Xuân nằm xuống giường rồi Long không nói gì chỉ đi ra khỏi phòng , anh xuống nhà bếp bảo họ làm 1 số món ăn có lợi cho sức khỏe của cô hiện giờ
Cạch
1 lúc sau nhà bếp mang đồ ăn lên cho cô , nhìn khay đồ ăn thơm phức cô không kìm nổi mà ngồi bật dậy để đón nhận lấy đồ ăn của mình
Nhưng khi không nhìn thấy Long đâu thì cô liền hỏi người giúp việc
'' Long đâu chị ? ''
''à ...cái đó tôi không biết , lão đại bảo tôi mang lên cho cô chứ không nói gì thêm nữa ''
'' vâng , cảm ơn chị ''
Gật đầu rồi cô giúp việc đi ra khỏi phòng
Thật ra có lẽ cô chỉ hỏi vậy thôi chứ cô cũng để tâm lắm , có lẽ là hiện giờ anh đang ở trong thư phòng chẳng hạn ...v...v . Với lại người hay biến mất đột xuất như anh thì làm sao mà có thể ở yên 1 chỗ được chứ , giống như năm xưa vậy ...
Nghĩ đến đây thì cô tự nhủ lòng mình nên dừng lại , mọi chuyện đã qua lâu rồi không nên nghĩ lại nữa ...
Với lại có lẽ cô sẽ chẳng thể sống được bao lâu nữa rồi ...Nếu có yêu lại lần nữa thì...cũng chỉ làm anh thêm thôi . Khóe mắt cay xè cô như muốn bật khóc thành tiếng thật to . Bệnh của cô ...cô biết rõ nếu như không có ai để hiến tủy cho cô thì cô sẽ chẳng thể sống được bao lâu và căn bệnh tủy của cô là 1 căn bệnh tủy đặc biệt do di truyền bẩm sinh mà chỉ có mẹ cô và Diệp Hân biết , căn bệnh này không phổ biến 1 cách thông thường mà nhất thiết phải gần đến giai đoạn cuối bệnh sẽ tự nhiên phát triển và đến lúc đó bệnh mới được phát hiện thì đã quá muộn , cho dù là còn thời gian phẫu thuật thì cũng đâu thể làm được gì bởi đến lúc đó tìm ra tủy cũng đã quá muộn , quá muộn để cô sống tiếp và thời gian sống của cô sau lần này lại còn giảm sút đi rất nhiều , chỉ mấy tháng nữa thôi cô sẽ phải rời xa mọi thứ nơi đây ...Lòng cô lúc này thật đau
____________________________________________________________
Cùng 1 tâm trang lúc này Diệp Hân cũng đang đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra khung trời mưa dồn dập nghĩ về bệnh tình của bạn mình , nước mắt tràn mi cô không sao kìm nổi , từ đây chỉ còn mấy tháng thì giữa cô và Xuân sẽ là 2 người 2 thế giới ...biết làm sao bây giờ ...Làm ơn hãy có ai đó cứu sống bạn cô , hiện giờ thời gian chỉ còn mấy tháng cô phải làm gì đây ???
Không thể kìm hãm thêm nữa cô đưa tay với lấy chiếc điện thoại và gọi cho Xuân , và mong là cô ấy đã tỉnh lại
Tút Tút tút
'' alo ..Diệp Hân ''
'' cậu ...không sao chứ ? ''
'' Cậu...nói gì vậy ? ''
''bệnh tình của cậu ? ''
'' tớ...vẫn ổn ''
'' ổn thật sao ? ''
'' uk ''
'' tớ xin lỗi ''
'' chuyện gì ? ''
'' vì không giúp được gì cho cậu ''
'' không sao ''
'' tại sao lại không chứ ? bây giờ ...cậu đâu còn nhiều thời gian ''
'' bệnh của tớ nên tớ hiểu rõ hơn ai hết mà , không sao đâu ''
'' làm ơn ...cậu đừng bỏ tớ ...tớ có mình cậu là bạn thôi ''
'' tớ ...không bỏ cậu đâu ...tớ hứa đấy ''
Sau câu nói đó xuân không còn nghe thấy lời đáp lại mà chỉ còn nghe thấy tiếng òa khóc đau khổ của diệp Hân ...cô cố gắng chấn tĩnh nhưng sao mà nước mắt vẫn rơi ...Cô luôn tự nhủ bản thân mình phải cố gắng mà sao mọi thứ khó đến vậy ...dũng khí của cô đâu rồi ...cuộc sống mà cô vốn có đâu rồi ...tại sao mọi thứ với cô bây giờ lại khiến cô mềm yếu như thế . bây giờ cô muốn nhìn thấy anh , nhìn người có thể giúp cô có thể chấn an cô bây giờ nhưng sao sống cùng 1 căn nhà mà cô không cảm nhận đk điều đó , tại sao ???
|