Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
|
|
Chương 122: Huhu. . . . . . Đau quá
Bình thường cần tới nửa giờ đi đường, Đằng Cận Tư rút ngắn đến còn mười lăm phút, xe vừa mới dừng lại, anh liền không kịp chờ đợi liền xông lên lầu hai.
Hạ Đông chờ ở cửa ra vào thấy thiếu gia trở về, bà thở phào nhẹ nhõm, tình huống của Lương tiểu thư không mấy khả quan, phát sốt rất nghiêm trọng, cả người nóng như lửa, nếu không phải bà kịp thời phát hiện, cứ mặc cho cô ấy ngủ đi như vậy, hậu quả khẳng định không thể tưởng tượng.
Đằng Cận Tư cơ hồ là ba bước thành hai bước vọt tới bên cạnh giường lớn, nhìn bộ dạng nai con cuộn thành một khối nhăn mặt khó chịu hừ hừ, không cần nói anh có bao nhiêu đau lòng, nhất là hai mắt của cô sưng đỏ như hai quả anh đào, khiến cho anh tự trách bản thân mình.
Đều do mình quá sơ ý rồi, thế nhưng không có phát hiện cô có cái gì không ổn, còn để mặc cho một mình cô suốt buổi chiều.
Ngồi ở bên giường anh ôm lấy cả người cô đang quấn chăn vào trong ngực, đôi môi dán lên cái trán nóng bỏng của cô, nhiệt độ bỏng đến môi anh cũng có chút không chịu nổi, không khỏi nhíu mày, không vui hô về hướng Hạ Đông: "Gọi điện thoại cho Quan Hạo Lê, nói anh ta tới đây trong vòng năm phút!"
Hạ Đông vội vàng gật đầu một cái, đi ra ngoài gọi điện thoại, xem ra Lương tiểu thư rất quan trọng đối với cậu chủ!
Cả người Lương Chân Chân đã hoàn toàn nóng hổi, trong ý thức hoàn toàn mơ hồ, nhưng dường như cô nghe được giọng nói của ác ma, cũng cảm thấy sự hiện hữu của anh, trong lòng uất ức càng dày đặc, khuôn mặt nhỏ nhắn nức nở "ưm ưm huhu", ngay cả âm thanh cũng yếu ớt như vậy, khiến cho lòng người sinh ra sự thương tiếc.
"Nai con, đừng khóc. . . . . . Nhịn một lát nữa Lê tử sẽ lập tức tới ngay." Đằng Cận Tư hôn hai mắt sưng đỏ của cô rồi dịu dàng dụ dỗ nói, ngay cả con người kiên cường bất khuất cứng rắn, khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu khó chịu như thế, cũng trở nên dịu dàng, chỉ ước gì có thể chịu đau thay cô.
"Huhu. . . . . . Đau quá. . . . . . Thật khó chịu. . . . . ." Lương Chân Chân chỉ cảm thấy trong cơ thể càng ngày càng nóng, tựa như hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt cô, mỗi một ngọn
lửa nóng đều như vậy, khiến cô không biết làm sao, đầu càng thêm choáng váng giống như đang phiêu đãng, trên người còn thỉnh thoảng truyền đến những trận đau đớn, làm cho cô không thể tự chủ uốn éo người muốn tìm một tư thế có thể cho mình thoải mái.
Đằng Cận Tư nhìn cô khổ sở như vậy, lòng anh nóng như lửa đốt, mắt thỉnh thoảng vẫn hướng ngoài cửa, trong lòng đã mắng cả nhà Quan Hạo Lê, tiểu tử thúi! Chậm rì! Tốc độ như rùa cũng nhanh hơn cậu ta! Nếu nai con xảy ra chuyện gì anh sẽ hỏi tội cậu ta!
Ách, không thể trách Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đến chậm, hai người này bị kẹt xe, trong lòng Nam Cung Thần cũng rất gấp, chỉ hận không thể có kỹ năng đặc biệt trong phim ảnh, phóng xe vượt qua đống xe này.
Sau khi Quan Hạo Lê nhận được điện thoại của Hạo Đông, liền biết tình hình không ổn khẳng định giờ phút này A Tư đang rất nóng nảy đây, ôi. . . . . . Anh cũng rất muốn lập tức bay qua, nhưng anh không phải siêu nhân, không có cái bản lãnh đó.
Khi hai người gian tân vạn khổ vượt qua, vượt đèn đỏ chạy tớ biệt thự Lam Đình Uyển thì Đằng Cận Tư đã giận dữ, mặt anh lạnh lùng như lăng trì hai người bọn họ, ngay cả Nam Cung Thần đã thành thói quen cũng không nhịn được rùng mình một cái, lui về phía sau một bước đứng lại.
Quan Hạo Lê không nhìn tới ánh mắt giết người của bạn tốt, “Khụ” một tiếng, bình tĩnh tiêu sái tự nhiên đến gần, chứng kiến gương mặt nóng đến đỏ bừng của Lương Chân Chân thì vẻ mặt anh nặng nề, thuần thục mở hộp bảo bối của anh ra, lấy dụng cụ cần thiết ra, đưa nhiệt kế cho Đằng Cận Tư. “Kẹp ở dưới nách cô ấy đo nhiệt độ.”
Ngay sau đó đưa tay sờ trán cô, nhiệt độ nóng đến kinh người, anh quay đầu lại nói với Hạ Đông đang đứng ở cửa: “Cô ấy bị mất nước nghiêm trọng, làm phiền bà bưng một ly nước ấm và trái cây nhiều nước tới đây.”
“Ừ, tôi đi ngay.” Hạ Đông lập tức xuống lầu, bà cũng nhận ra Lương tiểu thư bị mất nước nghiêm trọng.
“Sao rồi? Nai con có nghiêm trọng không?” Đằng Cận Tư vội vàng hỏi.
“Ừ, sốt rất cao, phát hiện sớm là tốt rồi, trước tiên cho cô ấy uống thuốc hạ sốt, sau đó kêu người làm giúp cô ấy lau cơ thể, như vậy có thể giúp làm giảm nhiệt độ trong cơ thể.” Quan Hạo Lê nói thật, nếu không tiến hành chữa trị, sợ là sẽ dẫn tới viêm.
“Tôi làm là được, cậu nói cho tôi biết những gì quan trọng cần chú ý là được.”
Đằng Cận Tư nghiêm túc nói, người phụ nữ của anh sao có thể để người ngoài nhìn, dù là nữ cũng không được! Lại nói chuyện lau người như vậy do anh làm là tốt nhất, lúc nai con khó chịu anh muốn ở cùng một chỗ với cô, không muốn mượn tay người khác.
Quan Hạo Lê ngây ngẩn cả người, mặc dù đã sớm nhìn ra A Tư có hứng thú rất lớn đối với cô gái này, nhưng anh vẫn cảm thấy đó là bởi vì cô gái này rất thú vị, không giống với người khác, A Tư cảm thấy mới lạ cho nên nổi lên ham muốn chinh phục cô, quan tâm cô cũng chỉ là một quá trình mà thôi, đợi sau khi đùa xong sẽ vứt như chuyện vặt, sau đó triệu chứng chán ghét phụ nữ cũng sẽ chuyển biến tốt.
Nói cách khác, Lương Chân Chân chỉ là một món ăn khai vị trong bữa ăn của A Tư mà thôi.
Lại không ngờ tới A Tư lại quý trọng cô ấy đến vậy, từ lúc vừa rồi vào nhà anh đã cảm thấy, nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ tới phương diện kia, mà câu nói vừa rồi làm cho anh rung động, hũ nút(*) như A Tư mà cũng biết yêu phụ nữ?
(*)hũ nút: tối tăm, mù mịt, ngu đần, dốt nát, chẳng hiểu biết gì. ( Ý ở đây là Đằng Cận Tư mù mịt chẳng hiểu biết gì về tình yêu và phụ nữ )
Lúc nhìn anh và Nam Cung, thì ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người: lúc cúi đầu nhìn chăm chú vào người nào đó nằm trên giường thì trong nháy mắt biến ảo thành ánh mắt dịu dàng ngọt ngấy.
Chậc chậc chậc! Đúng là khác biệt quá lớn!
Đều nói anh hùng khó qua ải mĩ nhân, quả nhiên có đạo lý.
“À . . . . . Lúc lau phải chú ý giữ ấm cho những bộ phận khác, đắp một lớp chăn mỏng lên là được, vị trí ở nách và háng có nhiệt độ cao nhất phải lau thêm mấy lần.”
“Như vậy là có thể hạ sốt sao?” Đằng Cận Tư hỏi.
“Sẽ có tác dụng, đã đến lúc rồi, anh lấy nhiệt kế ra đi.” Quan Hạo Lê thấy thời gian đã trôi qua năm phút đồng hồ rồi.
Đằng Cận Tư nghe lời lấy nhiệt kế từ dưới nách ra đưa cho anh ta, nóng lòng hỏi: “Bao nhiêu độ?”
“40.6 o, không trách được mặt nóng đến dọa người như vậy, khụ . . . . . Tôi nói A Tư cậu có phải nên biết kiềm chế chút, nhìn xem cậu khiến con gái nhà người ta thành như vậy, không bị bệnh cũng bị thương.”
Quan Hạo Lê thật vất vả mới tìm một cơ hội nhạo báng bạn tốt, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
|
Chương 123: Khụ. . . . . . Còn phải đi xuống một chút
"Nói nhảm, trước tiên chữa hết bệnh cho tôi." Đằng Cận Tư nói một câu thành công ngăn lại cái miệng không ngừng cằn nhằn của Quan Hạo Lê, dù là lỗi của anh, anh cũng không muốn bị vạch trần ở trước mặt nai con, cho dù là bạn tốt của anh cũng không được!
Một người đàn ông rất kiêu ngạo, nhưng mà anh còn chưa có ý thức được bản thân mà thôi.
"Ôi. . . . . . Một thân y thuật cao siêu như tôi mà không thể trị hết bệnh cảm sốt bình thường sao? Anh cũng quá coi thường tôi rồi?" Quan Hạo Lê bất đắc dĩ thở dài nói.
Lương Chân Chân cảm giác đầu mình như muốn nổ banh, mới vừa rồi còn an tĩnh, giờ phút này trở nên ồn ào khó chịu, bên tai cứ vang lên giọng nói líu ríu đáng ghét, làm cho cô sắp hỏng mất, không nhịn được kháng nghị"Ưm" một tiếng, bất mãn chun lỗ mũi lại, mím miệng một bộ dáng muốn khóc.
Đầu nhỏ cúi xuống cuộn thành một đống, không tiếng động kháng nghị.
Chậc! Đằng Cận Tư vừa nhìn bộ dáng khó chịu của cô, tim liền như bị ai hung hăng nhéo lại, sự đau lòng dâng lên vùn vụt, tròng mắt đen hẹp dài bén nhọn quét về phía Quan Hạo Lê không ngừng ầm ĩ, ý lạnh tỏa ra ngoài.
Dường như muốn nói: Câm miệng! Dài dòng nữa tôi liền ném cậu đi ra ngoài! Nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho nai con, không nhìn thấy cô ấy đang khó chịu như vậy sao? Còn ở đó nói chuyện không ngừng?
Quan Hạo Lê rất biết điều câm miệng, trong lòng thầm nói xấu: Quả nhiên đàn ông khi rơi vào lưới tình đều rất khủng bố! Không cần chấp nhặt với anh ta.
Ngón tay di động lấy bình nước biển và ống tiêm trong cái hòm thuốc ra, một loạt động tác thành thạo, gắn kim tiêm lên, nặn ra vài giọt nước, "Trước tiên phải tiêm thử vào da, xem có dị ứng không."
Cơ hồ ánh mắt lấp lánh của Đằng Cận Tư theo dõi tất cả động tác của anh, chỉ sợ anh sơ ý một chút làm đau nai con, vừa đúng lúc này Hạ Đông bưng nước ấm và một ít trái cây vào.
"Đưa tôi." Anh vội vã nói.
Hạ Đông đến gần đưa cái ly cho anh, anh nhận lấy liền để bên khoé miệng Lương Chân Chân, nhẹ nhàng dụ dỗ bên tai cô: "Ngoan, uống nước."
Không uống. Lương Chân Chân ý thức mơ hồ nghiêng đầu, cô cảm thấy mình như đang ở trong một quả cầu lửa, thật khó chịu, chẳng lẽ cô sắp chết?
"Cô gái nhỏ đã mất nước đến như vậy rồi, thật là đáng thương mà. . . . . ." Quan Hạo Lê không nhịn được thở dài nói.
"Không cho phép gọi cô ấy là cô gái nhỏ!" Đằng Cận Tư tức giận trợn trừng mắt nhìn bạn tốt, làm cho anh cảm giác mình rất già, cô gái nhỏ và ông chú, anh không muốn có sự khác biệt rõ ràng như vậy.
O(╯□╰)o A Tư thật tà ác! Bắt đầu không cho phép anh gọi"Nai con", hiện tại lại không cho phép gọi "cô gái nhỏ", nếu kêu là"Lương Tử" ( gần giống với âm"Nương tử" ) có phải hay không sẽ bị đánh chết? ORZ~~~
Lúc này, Nam Cung Thần đứng ở bên cửa cũng không nhịn được cười, nhưng mà anh không dám cười ra tiếng, phải biết bây giờ anh đang là "kẻ có tội”, dám càn rỡ chỉ sợ kết quả sẽ rất khốc liệt!
Cho nên anh vẫn nên nín cười ở trong lòng thì tốt hơn, cực khổ nữa anh cũng có thể nhịn, chỉ khổ cho hai bờ vai này, run như cầy sấy ( run lẩy bẩy ), làm cho người khác buồn cười.
"Khụ. . . . . . Vậy tôi phải gọi một tiếng chị dâu sao?" Khóe miệng Quan Hạo Lê mở ra, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, những tên kia đều không kêu được, gọi như vậy có vẻ thoả đáng hơn, liền ôm thái độ như đùa giỡn nói ra.
Đằng Cận Tư liếc anh một cái, tựa như đang cân nhắc hai chữ này, nhàn nhạt dời tầm mắt đi, không trả lời, thấy nai con không chịu uống nước, mình liền uống một hớp lớn, ngay trước mặt ba người trong phòng bón nước bằng miệng cho cô.
Ở trong suy nghĩ của anh, đút người phụ nữ của mình, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*), anh mới không rảnh xem ở đây có bao nhiêu người, anh cưng chiều người phụ nữ của mình, không liên quan tới người khác!
(*)Thiên và Địa là những cái cổ xưa, như là hiển nhiên; Kinh là "kinh điển", chỉ những cái đúng đắn do cổ nhân truyền lại; Nghĩa là "ý nghĩa", để chỉ về nội dung, ý nghĩa của sự vật. "Thiên kinh địa nghĩa" là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
"Ưmh. . . . . ." Trong mơ hồ dường như Lương Chân Chân không hài lòng anh dùng loại phương thức này ép mình uống nước, miệng bị buộc mở ra, một dòng chất lỏng ấm ấp trôi xuống theo cổ họng, làm cho dạ dày của cô từ từ ấm áp lên, nhưng đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo.
Cứ thế vài lần sau, cô cũng bắt đầu quen với cách thức bá đạo này của anh, chất lỏng ấm áp giống như đang chảy khắp cả người của cô, đang đánh nhau với những quả cầu lửa kia, cũng không biết cuối cùng bên nào sẽ đánh thắng?
Quan Hạo Lê nặn ít nước biển trên da tay của cô, "Cũng may, không dị ứng, trước tiên phải tiêm vào mông, sau đó truyền nước, như vậy sẽ rất nhanh khỏi."
Tiêm vào mông? Đằng Cận Tư không vui, cái mông nai con sẽ bị người khác nhìn sao? Huống chi Lê tử là loại công tử phong lưu? Anh không bao giờ đồng ý! Giọng điệu bá đạo nói: "Trực tiếp truyền nước!"
Ách. . . . . . Quan Hạo Lê biết anh suy nghĩ sai lệch, đứa bé này khi còn bé chưa từng được tiêm vào mông sao? Chẳng lẽ không biết chỉ cần lộ ra một chút xíu thịt là được? Cũng không phải là muốn cởi hết quần. . . . . . 囧
"Chị dâu bị sốt rất nghiêm trọng, tiêm vào mông sẽ giúp hạ nhiệt, còn truyền nước biển chỉ là bổ sung nguyên tố vi lượng và năng lượng trong cơ thể mà thôi, tác dụng không giống nhau." Anh kiên nhẫn giải thích.
Trong lòng Đằng Cận Tư cực kỳ khó chịu, nhưng Lê tử là bác sĩ chuyên nghiệp, lời của cậu ta nói rất đúng, mình không có lý do gì phản bác, cơ hồ là bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, bày tỏ mình đồng ý, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
"Những người khác đi ra ngoài." Anh lạnh lùng nói, nếu như mình biết tiêm, thì ngay cả Lê tử mình cũng đuổi ra ngoài, Hừ!
Nam Cung Thần che miệng lặng lẽ đi ra ngoài, ham muốn chiếm đoạt của cậu chủ càng ngày càng tăng, sớm muộn cũng sẽ có một ngày cậu ấy sẽ cưng chiều Lương tiểu thư bò đến trên đầu cậu ấy ngồi đi, chẳng lẽ sau này thiếu phu nhân của Đằng gia thật sự là của cô gái nhỏ chưa tới hai mươi tuổi này, oh my god!
Quan Hạo Lê chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lấy ống tiêm ra, chuẩn bị tiêm.
"Không được nhìn lén." Đằng Cận Tư lạnh lùng cảnh cáo một câu, lật ngược cô gái trong ngực, trong lòng khen ngợi Hạ Đông làm việc rất tốt, cho nai con mặc áo và quần, mà không phải váy, bằng không sẽ lộ rất nhiều!
Ngón tay nhẹ nhàng kéo quần cô xuống, ước chừng 2 cm thì dừng lại, bất động.
"Khụ. . . . . . Còn phải xuống một chút." Quan Hạo Lê bất đắc dĩ nâng trán, phải tìm vị trí mạch máu để tim mà, A Tư thật là keo kiệt!
Lời của anh vừa dứt lập tức gặp phải ánh nhìn căm tức của Đằng Cận Tư, xuống chút nữa, xuống chút nữa thì cái mông ngạo nghễ của nai con sẽ lộ ra hết! Đó là chỗ mà cậu ta có thể nhìn thấy sao? Tức chết anh!
|
Chương 124: Cái kia đau vậy sao?
Quan Hạo Lê cảm thấy thật là không có biện pháp đánh thông tư tưởng của anh ta, chỉ đành phải chỉ vào một phần da thịt nhỏ lộ ra ngoài của Lương Chân Chân nói: "Anh xem ở đây có mạch máu sao? Cũng không thể để cho tôi tùy tiện tìm vị trí đâm xuống chứ?"
"Tại sao cậu không nói sớm." Đằng Cận Tư oán giận nói, nhíu mày nhìn về phía anh, tựa như đang trách cứ tại anh không nói rõ ràng, ngay sau đó cúi đầu kéo quần nai con xuống thêm một chút nữa, tìm được chỗ có mạch máu thì dừng tay.
"Tôi. . . . . ." Quan Hạo Lê giận đến thiếu chút nữa bỏ đi, đại ca, đây là kiến thức cơ bản nhất có được hay không?
Thôi, anh không chấp nhặt với người đang bị choáng, bình tĩnh, bình tĩnh.
Khi ống kim ghim vào trong thịt, Lương Chân Chân đau đến"Oa oa" khóc lên, ngón tay không tự chủ bấm chặt cánh tay Đằng Cận Tư, lúc này không phải nằm mơ, thật sự có người cầm kim tới chích cô, ~~~~(>_<)~~~~
Đột nhiên cô khóc lên làm cho hai đấng mày râu bị hù dọa, trong lòng hai người đồng thời nghi vấn: Cái kia đau vậy sao?
Nhất là Đằng Cận Tư, đau lòng vô cùng, còn tưởng rằng Lê tử tiêm sai vị trí rồi, bằng không sao nai con khóc đến đau lòng như vậy? Mà chỗ trên cánh tay mình bị bấm, tựa như không hề hay biết.
Quan Hạo Lê vừa nhìn đến ánh mắt lạnh như băng, lập tức khoát tay, "Đừng. . . . . . Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có tiêm sai vị trí, là do nai con nhà cậu quá yếu đuối rồi, hiện tại cả người cô ấy mơ mơ màng màng, đột nhiên bị tiêm, khó tránh khỏi sẽ đau đớn, đây là phản ứng bình thường, anh xoa giúp cô ấy là tốt rồi."
Nghe lời của anh, ánh mắt của Đằng Cận Tư mới hơi hòa hoãn một chút, bàn tay dịu dàng đặt lên chỗ vừa bị tiêm của nai con, chậm rãi vuốt ve, quả nhiên, tiếng khóc của người trong ngực đã nhỏ hơn rất nhiều.
"Tôi đã nói không phải lỗi của tôi mà." Quan Hạo Lê rất lo lắng cho bản thân bị vô tội liền ngồi xuống, rõ ràng anh chính là bác sĩ chuyên nghiệp, lại bị cho rằng là bác sĩ dỏm, cái này bảo anh làm sao mà chịu nổi đây!
Thật may là kim này đâm xuống, Lương Chân Chân không có khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống, dù sao cô đang ngủ ngon giấc, không thích có người tới "quấy nhiễu" cô, nhất là mấy cây kim này, đau quá!
"Như vậy là được rồi?" Đằng Cận Tư thấy cậu ta thu dọn đồ đạc, một bộ dáng chuẩn bị rời đi, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Ặc, chẳng lẽ anh còn muốn tôi ở đây với hai người sao? Tôi đi xuống lầu trước, khi nào truyền nước xong nói cho tôi biết một tiếng, mau bảo người giúp việc nhà anh chuẩn bị cho tôi một bàn thức ăn, đói chết tôi rồi, anhđúng là cái đồ tư sản độc ác!" Quan Hạo Lê tức giận liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, sau đó chuẩn bị xuống lầu đi.
"Đợi chút, lúc nào thì lau người cho nai con?" Đằng Cận Tư nhíu mày mà hỏi, trên người nai con nóng như lửa đốt, bởi vì ôm cô, nhiệt độ này truyền sang bản thân, nóng đến nổi trên người anh cũng dấy lên một ngọn lửa rồi.
"Bây giờ có thể rồi, sau khi lau xong đút cô ấy ăn một ít trái cây nhiều nước, hôm nay chưa ăn cơm nên cơ thể cô ấy cực kỳ suy yếu, hơn nữa nóng đến như vậy, dù là đàn ông cường tráng cũng khó mà ăn, huống chi người ta nhỏ yếu như. . . . . . chị dâu." Quan Hạo Lê tạm thời đổi cách xưng hô, đóng hộp thuốc lại rồi rời đi.
******
Trong hoa viên dưới lầu, Hạ Đông đang báo cáo với lão phu nhân chuyện hôm nay, nói chi tiết hết nguyên nhân kết quả.
Đầu điện thoại bên kia Đằng lão phu nhân trầm ngâm một hồi rồi nói: 【 Cô gái kia đã hạ sốt chưa? 】
"Vẫn chưa, nhưng mà bác sĩ Quan đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy rồi, bây giờ đang truyền nước biển, đoán chừng một chút nữa sẽ khoẻ lại."
【 A Tư vẫn còn ở trên lầu chăm sóc cô ấy sao? 】
"Ừ, nhìn ra được thiếu gia rất thương Lương tiểu thư, sau khi biết cô ấy phát sốt liền chạy về, còn lao thẳng đến ôm cô ấy vào trong ngực, giữa hai lông mày đều là sự ân cần và trìu mến." Hạ Đông nói.
【 Hạ Đông à, bà cảm thấy cô gái kia như thế nào? Tính tình có thích hợp với A Tư không? 】
Đằng lão phu nhân tôn trọng ý tứ của cháu trai, không có dùng quyền lợi của mình đến gặp Lương Chân Chân, nhưng cho tới nay vẫn bảo Nam Cung Thần và Hạ Đông báo cáo tin tức của cô ấy cho mình, trên căn bản cũng biết một chút chuyện.
Nhưng bà vẫn muốn nghe thử suy nghĩ của Hạ Đông, bà ấy là tâm phúc của mình, đi theo mình mười lăm năm, là người cẩn thận tỉ mỉ, làm chuyện gì cũng không vội không nóng nảy, tính tình ôn hòa, luôn dạy các người giúp việc tâm phục khẩu phục.
Trong lòng Hạ Đông hiểu rõ ràng , thiếu gia lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên có bạn gái, hơn nữa có hứng thú với cô gái này, đây cũng không phải là chuyện vui đùa một chút mà thôi, thậm chí còn rất thương yêu, tự nhiên lão phu nhân sẽ băn khoăn.
Thật ra thì, Đằng lão phu nhân băn khoăn cũng có đạo lý, Đằng gia là một đại gia tộc có quyền thế như vậy, mặc dù bà luôn không quan trọng lắm việc môn đăng hộ đối, nhưng cháu dâu bà phải nghiêm khắc lựa chọn, lúc ấy chọn con dâu bà tuỳ theo con trai, vẫn cho rằng hai người sẽ hạnh phúc giống như mình và chồng, kết quả kết hôn không tới mấy năm, liền thường xuyên gây gổ, còn đòi ly hôn.
Cuối cùng người phụ nữ kia thế nhưng độc ác bỏ A Tư gần năm tuổi rời đi, đây cũng là một trong những nguyên nhân gián tiếp tạo thành tính tình cô độc lạnh lùng sau này của A Tư.
Cho nên, bà vẫn luôn muốn gặp Lương Chân Chân, để ngừa xuất hiện tình huống tương tự lần nữa, bà già rồi, không chịu nổi nữa!
"Theo quan sát gần đây của tôi, tính tình của Lương tiểu thư thiện lương thật thà, thẳng tính đáng yêu, không giống như loại người có lòng tham, có thể có liên quan đến hoàn cảnh gia đình cô ấy, rất chất phác. Cô ấy và thiếu gia đứng chung, một mạnh một yếu, có thể kiềm chế lẫn nhau, hơn nữa vẻ mặt gần đây của thiếu gia ôn hoà hơn rất nhiều." Đây là lời nói thật lòng của Hạ Đông.
【 Có thật không? Đều do thằng nhóc A Tư kia! Giấu diếm không cho tôi gặp, lúc này còn làm con gái nhà người ta ngã bệnh, Hạ Đông à, tuy tôi ở nhà nhưng ngồi không yên, bà nghĩ cách giúp tôi đi. 】
Thật sự Đằng lão phu nhân không sống được rồi, ngày ngày tụng kinh niệm Phật cũng không giảm được nỗi nhớ nhung của bà dành cho cháu trai, càng không ngăn được lòng muốn ôm chắt của bà, cho nên. . . . . .
"Được."
Hạ Đông cười khẽ một tiếng, lão phu nhân thật đúng là Lão Ngoan Đồng ( người già nhưng tâm trí trẻ con ), bà rất may mắn, mình gặp một bà chủ tốt.
|
Chương 125: Cố ý ngã bệnh hành hạ anh
Bên này Đằng lão phu nhân nóng lòng muốn gặp được Lương Chân Chân, bà bảo Hạ Đông giúp bà nghĩ cách không quá đột ngột lại hợp lý.
Cứ như thế, trên căn bản hai người đã định ra một kế hoạch, chờ đợi thời cơ áp dụng.
【 Hạ Đông, chuyện này phải giữ bí mật trước đã, tránh cho thằng nhóc A Tư kia lại phá hư, không để cho tôi gặp cháu dâu tương lai. 】
Đằng lão phu nhân dặn dò, bà lại không biết rằng Đằng Cận Tư đã có suy nghĩ muốn đưa Lương Chân Chân sang cho bà gặp, chỉ là còn chưa kịp thôi, vừa vặn hôm nay Lương Chân Chân bị sốt, cho nên trì hoãn.
"Dạ, tôi hiểu rồi." Hạ Đông gật đầu một cái.
Hai người trò chuyện thêm một lát liền cúp điện thoại.
****
Trong phòng khách, Quan Hạo Lê nằm trên ghế sa lon than thở, la hét đói bụng muốn xỉu.
Nam Cung Thần ngồi ở bên ghế sa lon xem TV lười quan tâm tới anh ta, miệng người này thật om sòm , không trách được bị cậu chủ "Ghét bỏ" , đáng đời!
"Tôi nói Nam Cung này, cái người này còn chưa có đi Ngũ Đài Sơn mà đã câm như thế này sao? Nói chuyện nhanh lên, buồn chết gia(*) !" Quan Hạo Lê biết chắc giờ này trong phòng bếp đang khí thế ngất trời, không cần thúc giục, liền đem chú ý lực chuyển dời đến trên người Nam Cung Thần đang ngồi ở đó xem ti vi.
(*)gia: cách xưng hô của vua chúa ở cổ đại
"Trong nhà buồn bực anh có thể ra vườn hóng mát, chỗ đó cỏ cây hoa lá, cái gì muốn có đều có, bảo đảm anh sẽ vừa lòng, tâm tình sảng khoái." Nam Cung Thần cười híp mắt chế nhạo nói.
Cậu chủ quả nhiên là sáng suốt, ngay cả anh cũng sắp không chịu nổi anh ta lải nhải, vẫn là Ngũ Đài Sơn tốt hơn! An tĩnh trong lành, nhất định là chim hót hoa thơm, cuộc sống hoà hợp với thiên nhiên.
"Hừ! Sau này đến Ngũ Đài Sơn cũng đừng khóc, đến lúc đó ở nơi hoang vắng không người, lúc không ai hỏi thăm cậu cũng đừng nghĩ tới tôi!" Quan Hạo Lê tức giận nói.
Hạ Đông đi tới liền nghe được hai người bọn họ ở trong phòng khách cãi vả, không thể nhịn được cười cười, "Quan thiếu gia và Nam Cung tiên sinh thật có nhã hứng, cơm còn chưa có làm xong sao? Chắc hai người đói rồi."
"Nhã hứng chỉ là tạm thời, đoán chừng vài tháng sau bà gặp lại cậu ta, khẳng định cậu ta đã trở thành một hòa thượng đần độn rồi." Miệng Quan Hạo Lê luôn luôn không tha người.
"Tôi chính là tiến vào cảnh giới cao hơn người một bậc, mà còn anh, vẫn chỉ là một phàm phu tục tử(*)." Nam Cung Thần không chút khách khí trả lời.
(*)Phàm phu tục tử: Kẻ tầm thường, thô tục, lỗ mãng, cục cằn, không đáng mặt làm trai.Phàm: (ăn nói) thô tục, thiếu lịch sự; phu: người đàn ông, tục tử: kẻ thô lỗ.
. . . . . .
Đang trong lúc hai người đấu võ mồn không thể ngừng, có người giúp việc tới đây nói bữa ăn tối đã chuẩn bị xong, kịp thời dẹp yên cuộc "Chiến tranh" .
Hạ Đông hoàn toàn phục hai kẻ dở hơi này, thật là một đôi bạn "nói nhiều" vô địch!
"Lấp đầy bụng là quan trọng nhất, không chấp nhặt với tên hoà thượng như cậu." Quan Hạo Lê rầm rì đứng dậy bước tới phòng ăn.
"Tôi thèm chấp nhặt với anh sao?" Nam Cung Thần nhân đức không nhường ai đứng lên.
Lúc ăn cơm, Nam Cung Thần nghĩ đến cậu chủ của mình vẫn còn ở trên lầu bị đói, không khỏi kêu Hạ Đông, "Cậu chủ ở trên lầu chăm sóc Lương tiểu thư, bà đem thức ăn lên đi?"
"Dạ, vẫn là Nam Cung tiên sinh suy nghĩ chu đáo." Hạ Đông ôn hòa cười nói, thật ra thì Nam Cung Thần không nói, bà cũng đã sắp xếp người bưng cơm tối lên, bà vẫn luôn biết cách làm việc.
"Chắc bây giờ A Tư đang lau người giúp chị dâu nhỏ, qua 20' hãy lên." Quan Hạo Lê gấp một con tôm lớn, thật ngon miệng mà!
Anh nói không sai, Đằng Cận Tư đúng là đang tiến hành một việc đối với anh mà nói là hành hạ người, lau người cho nai con.
Đợi sau khi bọn họ đều rời đi, anh liền ôm người trong ngực đặt lên giường, đặt cánh tay đang tiêm nước biển cẩn thận, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm bưng một chậu nước tới đây.
Cúi người cởi quần áo nai con ra, đợi đến lúc cởi áo ngực bên trong ra thì anh mới phát hiện không cởi được, vì cánh tay đang gắn tiêm, anh liền lấy cây kéo từ trong ngăn kéo ra, trực tiếp cắt rồi vứt đi.
"Ưmh. . . . . ." Sự lạnh lẽo đột nhiên ập tới khiến Lương Chân Chân đang ngủ không vui, quệt mồm kháng nghị một tiếng, trong cơ thể từng trận lạnh lẽo xâm nhập, thật khó chịu.
"Ngoan, nhịn một chút, tiêm xong là tốt rồi." Đằng Cận Tư hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, ghé vào bên tai cô dụ dỗ nói.
Sau đó vắt khăn lông khô lau khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, lúc đầu động tác có chút thô lỗ, dù sao anh cũng không có kinh nghiệm, cho nên khó tránh khỏi dùng sức hơi mạnh, kết quả lập tức dẫn tới người phía dưới kháng nghị.
"Hu hu. . . . . . Đau. . . . . . Tránh ra. . . . . ." Mặc dù ý thức của Lương Chân Chân rất mơ hồ, nhưng nếu có người đánh cô, cô vẫn có thể cảm nhận được, tựa như mới vừa rồi có người dung kim chích cô, bây giờ lại dùng sức chà xát mặt của cô, thật đáng ghét!
Trên trán Đằng Cận Tư chảy đầy vạch đen, ánh mắt dời đến trên tay của mình, hình như hơi mạnh tay, dường như mặt nai con hơi lõm xuống. O(╯□╰)o
Lập tức giơ tay lên lần nữa, động tác lau cũng trở nên dịu dàng nhẹ nhàng chậm chạp hơn nhiều, giống như là đang lau chùi một món đồ gốm sứ thượng hạng, cẩn thận như vậy, trân quý như chí bảo.
Mặt thì giải quyết rất dễ dàng, nhưng trên người --
Thật đúng là đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh, ôn hương nhuyễn ngọc(*) gần ngay trước mắt, lại chỉ có thể nhìn không thể hôn, loại giày vò nhất trên đời chẳng qua cũng như thế.
(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Làn da trắng muốt như tuyết, trên da thịt tràn đầy dấu vết tối hôm qua mà anh để lại, từng đóa mai hồng nở rộ, kiều diễm động lòng người, nhất là hai quả mềm mại ưỡn lên đỏ tươi này, hấp dẫn tầm mắt của anh.
Đằng Cận Tư nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, ép buộc mình không được nhìn chằm chằm cảnh xuân sắc mê người, khom lưng vắt khăn lông lần nữa, lau sạch nhè nhẹ cổ, ngực của nai con, cố tình lúc lau chỗ ấy, Lương Chân Chân ngủ mơ mơ màng màng còn "Hừ" yếu ớt một tiếng, hình như cảm thấy không thoải mái.
Một tiếng hừ mềm nhũn cực kỳ giống như lúc hoan ái phát ra. Tiếng rên, âm điệu quyến rũ, câu dẫn lòng người ta ngứa ngáy.
"Đáng chết!" Đằng Cận Tư khẽ nguyền rủa một tiếng nhìn phía dưới của mình đã dựng lên thành một cái lều nhỏ, lửa trong lòng bùng nổ, thật là "Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh" (*)
(*) Bài thơ đầy đủ là:
"Ly ly nguyên thượng thảo
Nhất tuế nhất khô vinh
Da hỏa thiêu bất tận
Xuân phong xuy hựu sinh"
Dịch nghia:
"Cỏ mọc um tùm trên cánh đồng
Mỗi năm một lần khô héo rồi tươi xanh
Lửa đồng nội thiêu không tàn lụi
Gió xuân sang lại mọc xanh thì"
Vừa mới chuẩn bị vào phòng tắm tắm nước lạnh, kết quả cánh tay người nào đó đang truyền nước biển động đậy, thật giống như là muốn bắt lại, anh vội vã xông tới đè lại, trong lòng giận dữ thầm nghĩ: đúng là một vật nhỏ làm người khác lo lắng! Tiêm còn phải trông xem có an phận không! Đúng là cố ý ngã bệnh hành hạ anh!
Hết cách rồi, anh chỉ có thể tiếp tục cái nhiệm vụ gian nan này, may mà vừa rồi lau xong, cảnh xuân bị anh che lại rồi, có điều, nơi nào đó phía dưới càng thêm khảo nghiệm anh.
Anh còn không có can đảm cởi quần cho cô, nhưng vừa nghĩ tới giờ phút này cô bị sốt cao hành hạ, trong lòng liền cực kỳ thương yêu, vừa độc ác, cởi hết đồ của cô sạch sẽ, ngón tay run run rẩy rẩy lau bắp đùi và bên trong.....
Những động tác này mang tính khó khăn cao, anh bị giày vò đến đầu đầy mồ hôi, sóng nhiệt trong cơ thể cuồn cuộn một đợt cao hơn một đợt, phía dưới bồng bột lên như muốn kháng nghị với anh.
Anh thật sự rất nóng nảy!
Cố tình lúc này bụng còn đói bụng đến kêu rột...ột...ột..., nhìn đồng hồ, giờ đã qua 8 giờ, mình lo lắng bệnh tình của nai con, thậm chí quên ăn cơm.
Anh quên thì cũng thôi đi! Chẳng lẽ mấy người hầu dưới kia cũng quên mất anh mới là ông chủ ở đây sao? Cư nhiên không có ai mang cơm tối lên!
"Thiếu gia, có thể mang cơm tối vào được không? Ngoài cửa tức thời vang lên giọng nói của Hạ Đông.
Đằng Cận Tư sờ sờ bụng đói đến quặn lại, không vui nói: "Đi vào."
Hạ Đông theo lời đẩy cửa vào, đem thức ăn đặt bên khay trà, kính cẩn nói: "Thiếu gia, ngài dùng cơm trước đi có chuyện gì dặn tôi làm là được."
"Bà xem chừng tay của cô ấy." Đằng Cận Tư dứt lời, liền xông về phòng tắm, ăn cơm tất nhiên quan trọng, nhưng tắt lửa còn quan trọng hơn.
"Vâng." Hạ Đông đáp một tiếng, trong bụng sáng tỏ, thiếu gia quả thật là coi trọng Lương tiểu thư.
Sau khi truyền hết hai chai nước biển, trên người Lương Chân Chân đã hạ nhiệt, người cũng từ từ tỉnh táo lại, nhưng đầu vẫn còn rất nhức, hỗn loạn không rõ ràng lắm rốt cuộc mình bị gì đây?
"Đói...." Cô làm bộ đáng thương phát ra tiếng nghẹn ngào như con mèo nhỏ, nếu như nhớ không lầm, cô đa nằm trên giường cả ngày, nửa hạt cơm cũng chưa ăn, đã sớm đói đến nỗi bụng dán vào lưng rồi.
Đằng Cận Tư ngồi ở bên cạnh cô vội dặn người giúp việc bưng cháo trắng lên, dìu cô ngồi dậy, cơ thể mềm nhũn tựa vào trên người mình, bưng chén cháo, từng muỗng từng muỗng đút ăn cô.
"Tôi tự mình ăn." Lương Chân Chân có chút thụ sủng nhược kinh (*) ngập ngừng nói, đột nhiên sao ác ma trở nên săn sóc dịu dàng như vậy? Làm cho cô thật khó để tiếp nhận....
(*)Được sủng ái mà lo sợ.
Đợi sau khi cô biết mình bị sốt ác ma hết lòng chăm sóc cô một đêm, còn lau người cho cô một lần, khi đó tâm tình -- rất kỳ lạ, rất khốn hoặc, rất phập phồng, nói không rõ ràng cụ thể là cảm giác gì, còn có chút mơ hồ vui sướng.....
"16 tiếng đồng hồ em chưa ăn gì, có hơi sức cầm chén sao?" Đằng Cận Tư không vui liếc cô một cái, vẫn là lúc cô không có ý thức là đáng yêu nhất, sau khi tỉnh táo chỉ thích làm những chuyện anh không thích.
Két....16 tiếng? Ý là cô ngủ 16 tiếng? Không thể nào? Cô mơ hồ nhớ mình giống như rất không thoải mái, cả người khó chịu như lửa đốt, chẳng lẽ là ngã bệnh?
|
Chương 126: Vật nhỏ làm khổ người!
Vẫn còn nhớ mình buổi trưa sau khi mình bị ác ma xoa xoa nắn nắn liền ngủ mất, sau đó trong mơ luôn có những quả cầu lửa xung quanh làm cô nóng đến sắp thở không được, khó chịu muốn chết.
Sau đó có người đến, giống như mấy con ong mật nhỏ bay xung quanh tai cô"Ông ông ông" không ngừng cãi lộn, đặc biệt có một con, đoán chừng là ong chúa, âm thanh rất lớn, còn nói lảm nhảm, làm cho đầu cô muốn nổ tung.
Thật may là có ai đó bắt nó đi, yên tĩnh một hồi lâu. Vậy mà, ghê tởm hơn chính là có người cầm kim chích tay và cái mông của cô, đau chết. . . . . .
Chẳng lẽ những thứ này đều không phải là nằm mơ? Mà là sự thật?
Lương Chân Chân rất nghiêm túc suy nghĩ, ngay sau đó hỏi "Tôi. . . . . . Sao tôi ngủ lâu như vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đằng Cận Tư nghĩ cô bị sốt đến mơ hồ, đoán chừng trong đầu vẫn còn nóng, nhàn nhạt mở miệng, "Trong thời gian này em bị sốt, có chút mơ hồ, mới vừa truyền nước biển xong."
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Vật nhỏ làm khổ người! Thật tốt, một chút ấn tượng cũng không có, làm tôi mệt đến mức này, bị em giày vò đến bây giờ, bụng lại đói.
Phát sốt? Trong đầu Lương Chân Chân giống như có gì đó lướt qua, không trách được cô cảm thấy mình giống như ở trong một biển lửa không cách nào tự kềm chế, dùng sức thế nào cũng không thoát được, thì ra là như vậy. . . . . .
Cô sững sờ giơ cánh tay lên, phía trên vẫn còn dấu vết gắn tiêm, xem ra những chuyện kia đều là sự thật vừa mới xảy ra, không phải là mình nằm mơ.
Ngước mắt liếc nhìn ánh sáng ấm áp khắp căn phòng, một tầng ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt bao phủ ở trong cả căn phòng, mà lúc này ác ma cũng không giống lúc bình thường, thiếu đi một chút lạnh lùng, nhiều hơn một chút dịu dàng lưu luyến.
Hình ảnh rất đẹp: một cô gái mặc áo ngủ bằng bông màu vàng nhạt, tóc dài đen như tơ lụa xõa ở sau ót, vài sợi tóc phiêu đãng ở bên tai, thỉnh thoảng phất qua gò má trắng nõn, trắng và đen gây kích thích cảm giác của người khác.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay có vẻ tái nhợt do bệnh, tăng thêm vài phần nhu nhược, lông mi cong lên khẽ chớp chớp như cánh bướm, đôi mắt long lanh ngập nước kinh ngạc nhìn người đàn ông cường tráng gần trong gang tấc.
"Ăn cháo." Đằng Cận Tư cảm thấy bộ dạng cô ngây ngốc nhìn mình chằm chằm thật rất ngu, không khỏi tức giận múc một muỗng cháo nhét mạnh vào trong miệng cô.
"Ưm. . . . . ." Lương Chân Chân bất mãn từ trong cổ họng phát ra vài tiếng kháng nghị, cô mới vừa cảm thấy ác ma còn rất tốt, bây giờ lại bắt đầu lộ ra nguyên hình giày vò cô, thật đáng ghét!
Đằng Cận Tư cũng ý thức được một muỗng vừa rồi mình dùng sức hơi mạnh, chọc cho nai con nhíu mày, động tác không tự chủ dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng vừa đút vài muỗng, người trong ngực liền kháng nghị, ngậm chặt miệng thế nào cũng không chịu ăn nữa.
"Sao vậy?" Anh không vui cau mày, mới vừa rồi còn la hét đói bụng, lúc này mới ăn vài muỗng thôi! Cô mảnh mai như vậy sao có thể chịu đựng được?
"Nhạt quá, miệng đắng, không muốn ăn." Lương Chân Chân mấp máy môi trả lời, phun ra vài chữ, bình thường dùng bữa cô luôn ăn cay, đối với loại cháo trắng này cô căn bản không ăn.
"Phải ăn." Đằng Cận Tư bá đạo nói, bây giờ thể chất của nai con chỉ thích hợp ăn chút cháo trắng thanh đạm, cơm với các loại thức ăn khác không tốt đối với bao tử.
Lương Chân Chân ai oán liếc mắt nhìn người đàn ông bá đạo một cái, tội nghiệp lầu bầu một câu, "Đầu tôi rất choáng váng, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, không muốn ăn cháo, muốn uống canh xương."
"Bây giờ đã 1 giờ sáng rồi, em còn muốn đi đâu hóng mát?" Đằng Cận Tư tức giận trả lời, canh xương? Tham ăn thức ăn nhiều dầu mỡ vậy sao?
"Hả! Đã trễ thế này sao? Nhưng trong phòng thật là bực bội, nếu như lại ngủ thẳng đến sáng sớm ngày mai, tôi sợ bệnh của mình sẽ càng nghiêm trọng." Lương Chân Chân thật lòng cảm thấy buồn bực, mình đã một ngày không có ra khỏi phòng, trong người đã thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, lại nói bị bệnh cần vận động nhiều! Càng ngủ bệnh càng nặng.
Đằng Cận Tư nhìn bộ dáng nghiêm trang của người trong ngực, thật hận không thể bóp chết sự xúc động của cô, nhưng rõ ràng là không nỡ, sau khi chăm chú nhìn cô mười mấy giây, buông chén cháo trong tay xuống, ôm lấy cô đi ra ngoài ban công.
"Tự tôi có thể đi, anh thả tôi xuống." Đột nhiên Lương Chân Chân cảm thấy gần đây mình hưởng thụ rất nhiều cái ôm công chúa, có một loại cảm giác nói không nên lời, dường như. . . . . . Ngọt ngào?
Trời ạ! Chẳng lẽ cô thích ác ma này? Trong lòng đột nhiên toát ra một suy nghĩ làm cô cũng sợ hết hồn, ngay sau đó dùng hết sức chôn nó xuống tới đáy lòng, không thể nào! Coi như không còn hận anh ta như trước, nhưng vẫn ghét anh bá đạo nuôi nhốt mình, áp đặt cuộc sống cô không thích, mà cô chỉ có thể thừa nhận.
Nếu như vậy, sao cô có thể thích anh?
Như vậy, mình thật sự là bệnh cũng không nhẹ rồi, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chỉ là ảo giác mà thôi.
Mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là một bầu trời đầy sao lấp lánh, Lương Chân Chân ngước đầu tham lam nhìn về phía vùng trời đầy sao kia.
Đều nói con gái đều rất thích phong cách lãng mạn, ban đêm yên tĩnh, được người mình ôm lấy ngồi trên đùi, nghịch ngợm đếm sao dưới bầu trời, là một chuyện rất đẹp.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lương Chân Chân từ từ hiện lên một nụ cười hạnh phúc, bởi vì cô ảo tưởng, ảo tưởng người đàn ông bên cạnh thành người yêu của mình, nhưng khi cô nhìn mặt của anh thì mới giật mình nhận ra anh vẫn là ác ma.
Lập tức sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gió thổi lất phất, cô không kiềm được sợ run cả người.
"Lạnh không?" Đằng Cận Tư lập tức cảm thấy sự khác thường của cô, đúng là cô gái cứng đầu cứng cổ, ban đêm gió lạnh như vậy, dù là người khỏe mạnh cũng dễ dàng bị cảm, huống chi cô vốn đang là bệnh nhân.
"Ừ." Lương Chân Chân gật đầu một cái, kết quả lập tức cảm giác được một hơi thở phái nam mãnh liệt bao quanh, vốn là cô chỉ dựa vào ngồi ở trên người anh, nhưng bây giờ hoàn toàn bị anh kéo vào trong ngực, cô bất ngờ, cô cảm thấy mình tựa như một chú gà con được anh bảo vệ ở trong ngực.
Ách. . . . . . Bộ dáng như vậy cô sắp không có cách nào hít thở, hơn nữa trong lồng ngực của ác ma truyền đến tiếng tim đập "thình thịch thình thịch" có lực rung động đến màng nhĩ của cô, làm cho cô càng thêm lo lắng, rõ ràng không phải là một đôi tình nhân, mà lại ở gần như vậy, thân mật có chút không được tự nhiên, cô khó nhịn uốn éo người, muốn tránh thoát cánh tay tráng kiện như sắt thép của anh, nhưng —— tốn công vô ích.
Cảm thấy người trong ngực đang không ngừng nhích tới nhích lui, Đằng Cận Tư nổi giận, "Đừng nhúc nhích."
"Tôi. . . . . . Tôi đói rồi." Lương Chân Chân rất muốn tìm gì đó để nói, nhưng ê a nửa ngày liền nói ra ba chữ, nói xong ngay cả chính cô cũng muốn cắn đứt đầu lưỡi, đúng là ngu quá mà ~~~
"Mới vừa rồi cho em ăn không ăn, bây giờ lại đói bụng? Tôi thấy em là cố ý muốn hành hạ tôi, nhịn chút đi."
Quả thực Đằng Cận Tư rất giận, nắm cằm của cô hung hãn nói, trong lòng khó chịu, nhưng vừa nghĩ tới cô gái trong ngực bởi vì anh mà ngã bệnh, liền không thể nhẫn tâm làm ra chuyện gì quá phận với cô, chỉ có thể cố đè sự bất mãn xuống trái tim, nghĩ tới đợi sau khi cơ thể cô khoẻ rồi, phải đòi bồi thường lại gấp đôi!
Lương Chân Chân mím môi, ác ma thật là không biết nói lý, cô nói không ăn hồi nào, là không thích ăn cháo trắng có được hay không? Nếu như cho cô một bàn mỹ vị, cô bảo đảm sẽ ăn hết sạch sẽ, không chừa lại gì ╭(╯╰)╮
"Tôi mệt rồi, nhức đầu quá." Giọng nói cô buồn buồn lầu bầu nói, ngồi như vậy thật kỳ quái, rõ ràng hai người đều ghét nhau, lại ngồi gần như vậy, cần gì chứ?
Tròng mắt đen sắc bén như chim Ưng của Đằng Cận Tư hung hăng nhìn cô chằm chằm, thật giống như muốn xé xác cô, trong lòng anh đang giãy dụa, lấy tính tình của anh, đáng lẽ sẽ trực tiếp ném Lương Chân Chân xuống đất, sau đó rời đi không quay đầu lại, từ đó đánh cô vào lãnh cung, không bao giờ để ý tới nữa.
Kể từ sau khi cô tỉnh lại, liền giận dỗi đủ thứ với anh, muốn hành hạ anh, rất không nghe lời!
Hai phút ngắn ngủn đối với Lương Chân Chân mà nói, tựa như trôi qua một thế kỷ, cô chép miệng, vừa định nói chuyện, Đằng Cận Tư liền ôm cô đứng dậy, mặt đen lại đặt cô lên trên giường, cầm chăn lên đắp cô kín mít, sau đó hung hãn nói: "Ngày mai phải hết bệnh! Ngủ không được đá chăn!"
Dứt lời, liền giận đùng đùng bỏ đi, một giây anh cũng không chịu được nữa, không đi anh sợ mình sẽ không nhịn được mà đánh cô, thật là một cô gái ghê tởm! Không biết điều! Hừ!
Để lại một mình Lương Chân Chân vùi ở trong chăn ngây ngốc ngẩn người, cô cắn ngón tay nhìn trần nhà suy nghĩ, làm thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân, theo thói quen đá chăn, kết quả lời nói của ác ma lập tức quanh quẩn bên tai, cô sợ đến vội vàng đắp lại chăn, nằm yên bất động.
Đầu mơ màng, nhưng vẫn không ngủ được, trong khoảng thời gian này xảy ra đủ loại chuyện, từng đoạn ngắn, mỗi một chi tiết nhỏ, tựa như chiếu phim ở trong đầu cô.
Rốt cuộc như thế nào ngủ thiếp đi, cô hoàn toàn không có ấn tượng, giống như nghĩ rõ ràng cái gì, lại giống như cái gì cũng không nhớ, mơ mơ màng màng. . . . . .
|