Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
|
|
Chương 192: Bỏ lỡ cơ hội
Editor: Puck
Nhìn trong mắt nai con chưa đầy uất ức, lòng Đằng Cận Tư không khỏi xoắn chặt lại, nhưng vừa nghĩ tới cô không để ý bản thân không khỏe lại dậy sớm như thế để đi sân bay đón Diệp Thành Huân, trong lòng anh rất khó chịu, liền mặt lạnh không nói lời nào.
Trong lòng Lương Chân Chân tràn đầy bi thương, người này không phân rõ phải trái! Rõ ràng chính là lỗi của anh, cậy vào bản thân quyền lớn thế lớn mà có thể khi dễ người như thế sao? Nếu hôm nay không phải mình vô tình nghe thấy, có phải anh định giấu diếm mình cả đời không?
Cô đã không còn thích anh trai rồi, đối với anh ta chỉ có tình thân, tại sao anh lại không chịu tin tưởng mình chứ? Chẳng lẽ trong mấy tháng này cuộc sống ngọt ngào không đủ chứng minh sao? Anh vẫn không rõ tâm ý của mình sao?
“Mặc kệ anh tin hay không, anh ấy chỉ là anh trai em.” Nói xong, cô liền xoay người rời đi, bỏ qua đề tài này, chắc chắn không có chút ý nghĩa nào, chỉ thêm không thoải mái mà thôi.
“Muốn anh tin em, vậy đừng đi đón anh ta.” Đằng Cận Tư lạnh lùng nói, anh cũng không biết tại sao đột nhiên lại sinh ra ham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy, dù một chút xíu anh cũng không muốn nai con đi gặp Diệp Thành Huân, chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy không thoải mái, thế cho nên ghen tuông ngập trời khiến cho anh nói ra một chút suy nghĩ nói một đằng làm một nẻo.
“Anh ấy là anh trai em, tại sao anh lại không thể lựa chọn tin tưởng em chứ? Nếu như đi cùng với anh phải trả giá là cách xa mọi người, không tự do có người thân, vậy em tình nguyện không cần.” Sắc mặt Lương Chân Chân tràn đầy khổ sở, câu nói sau cùng dường như là một quyết định khó khăn, cô không hiểu ngọt ngào tối hôm qua của hai người rốt cuộc đi nơi nào, thời gian như một cái nháy mắt, tất cả đã tan thành mây khói.
Nhìn bề ngoài là anh trai trở về nước làm ảnh hưởng tình cảm giữa hai người, nhưng trên thực tế lại là bởi vì do không tin tưởng lẫn nhau, hai người yêu thương lẫn nhau không phải nên tín nhiệm lẫn nhau sao? Tại sao vì một người đột nhiên xuất hiện mà có thể dễ dàng phá hủy tình cảm lẫn nhau như vậy? Như giày giẫm trên băng làm cho người ta nơm nớp lo sợ?
Không chỉ thế! Chuyện như vậy có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, cô muốn tình yêu ngang hàng được tôn trọng, chứ không phải lqd động một chút là bị hoài nghi, bị hiểu lầm như vậy.
“Em nói cái gì?” Đằng Cận Tư nổi giận, tiếp sát, mạnh mẽ nắm lấy cằm của cô, u ám trong tròng mắt đen phát ra ý lạnh khiếp người, nai còn lại còn nói tình nguyện không cần!
Đôi mắt to ngập nước của Lương Chân Chân mờ mịt sương mù, mím chặt môi không nói lời nào, trong lòng có thứ gì đó “Bộp” một cái vỡ nát.
“Giữa chúng ta ngay cả tin tưởng tối thiểu cũng không có sao?” Trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, sương mù một vòng lại một vòng, che mờ cặp mắt của cô.
Đằng Cận Tư nhìn bộ dạng hai mắt đẫm lệ của cô, có một kích thích muốn ôm chặt cô vào trong ngực cưng chiều thật tốt, nhưng lý trí nói cho anh biết tuyệt đối không thể, một tay kia siết chặt nắm đấm, giống như đang rất cố gắng kiềm chế bản thân.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy, cuối cùng vẫn là Đằng Cận Tư mềm lòng, ánh lửa trong tròng mắt đen nhanh chóng tan mất. Thật ra thì anh không có cảm giác bản thân mình làm sai, phong cách cư xử của anh từ trước tới nay đều bá đạo như vậy, ban đầu vẫn xuống tay lưu tình với Diệp Thành Huân, nếu không, cả đời này anh ta cũng đừng mơ tưởng tới việc bước vào thành phố C lần nữa rồi.
Nhưng khi anh nhìn thấy vẻ mặt đau thương cùng uất ức trên mặt nai con thì trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ là do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều? Tin tưởng? Anh rất muốn tin tưởng cô, nhưng ghen tuông vẫn thủy chung như hình với bóng nơi đáy tim, khiến cho anh không cách nào suy nghĩ theo lý trí.
Lập tức buông cằm cô ra, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi thư phòng, lập tức xuống tầng dưới, cho đến khi dưới tầng truyền đến âm thanh xe rời đi, lúc này Lương Chân Chân mới như trút được gánh nặng ngồi sững trên mặt đất, ôm đầu gối ngơ ngẩn cả người.
Ước chừng mười mấy phút sau, cô đứng lên, dùng bàn tay xoa lung tung khóe mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi xuống tầng dưới, cô đã đồng ý với mẹ Diệp là cùng nhau đi sân bay, huống chi cô vốn không thẹn với lương tâm, cần gì phải che giấu?
--- ------Puck---- -----
Sân bay thành phố C, người người tấp nập, Diệp Lan lo lắng cùng chờ đợi đứng ở lối ra, ánh mắt nhìn chung quanh, chỉ mong sớm được nhìn thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong một chút; còn vẻ mặt Lương Chân Chân lạnh nhạt, không có chút cảm giác vui sướng nào, nhưng trên mặt không biểu hiện quá rõ ràng, nếu không nhất định mẹ Diệp sẽ hỏi mình.
Đối với cô mà nói đứng ở chỗ này giống như một loại dày vò, tất cả tâm tình tốt đã bị Đằng Cận Tư người đàn ông khốn kiếp làm hỏng gần như không còn rồi, tại sao anh muốn phương thức xử lý cực đoan như vậy chứ? Tại sao có hiểu lầm không thể ngồi xuống hàn huyên một chút? Giấu ở trong lòng chỉ khiến cả hai bên đều khó chịu, cứ thế này mãi, hiểu lầm sẽ giống như quả cầu tuyết càng lúc càng thêm lớn, đến một ngày nào đó, nó sẽ “Bùm” một tiếng vỡ vụn.
Thật may là giờ phút này cô che giấu rất tốt, hơn nữa toàn bộ tinh lực của mẹ Diệp đều tập trung ở việc tìm kiếm bóng dáng con trai, cho nên không chú ý tới sắc mặt cô không thích hợp.
“Mẹ, Chân Chân.” Diệp Thành Huân liếc mắt một cái liền nhìn thấy mẹ anh ta cùng Chân Chân đang đứng ở đằng kia chờ anh a, mặt vui vẻ giơ giơ cánh tay lên về phía họ, vui sướng đi tới.
“Huân, rốt cuộc con cũng trở lại.” Diệp Lan kích động đi lên trước ôm lấy con trai, trong giọng nói không che giấu niềm vui sướng, đưa tay sờ sờ khuôn mặt vẫn thon gầy như cũ của con trai, đau lòng nói: “Ở nước ngoài ăn không quen sao? Gầy quá, con nhìn xem mặt mũi này gò má này, đã lõm xuống.”
“Mẹ, đâu có nghiêm trọng như mẹ nói thế, trong công ty vẫn có nhiều người trong nước, thỉnh thoảng mọi người cũng tụ tập một chỗ nấu cơm, đàn ông mà, ăn nhiều cay đắng mới tốt.” Diệp Thành Huân cười cười, hơn nửa năm kinh nghiệm này khiến cho anh ta càng thêm thành thục hơn so với trước kia, toàn thân cũng toát ra dáng dấp đàn ông thành thục, càng thêm phong trần tuấn lãng.
Liếc nhìn em gái bên cạnh, vui vẻ trêu ghẹo: “Chân nha đầu, nhìn thấy anh trai không vui sao? Sắc mặt sao không được tốt vậy?” Nói xong đưa tay sờ lên trán cô, kết quả bị Lương Chân Chân tránh ra, tay của anh ta dừng giữa không trung, có chút xấu hổ.
“Không có việc gì cả…, có thể tối hôm qua em ngủ không ngon, hơn nữa do trời quá nóng, tinh thần có chút không tốt, cho nên thoạt nhìn có vẻ không thoải mái, thật ra thì em rất vui vẻ.” Lương Chân Chân ép buộc bản thân lộ ra nụ cười coi như vui vẻ, nhưng đáy mắt vẫn đau thương.
Còn tiết lộ tâm tình của cô.
|
Chương 193: Em thích người khác? Editor: Puck – *******************
cô phát hiện bây giờ mình có chút mâu thuẫn khi tiếp xúc với anh trai, cho dù là anh em, cô vẫn có phản xạ có điều kiện muốn chống lại, có lẽ giữ khoảng cách với một người nào khác cũng tốt.
“Chân Chân?” Diệp Thành Huân nhíu mày hỏi, hơn nửa năm không gặp, trong ấn tượng dường như cô em gái nhỏ đã đột nhiên trưởng thành, cả người cũng đã lộ ra vẻ quyến rũ của người phụ nữ, khóe mắt đuôi mày cũng đã lộ ra sắc thái kiều diễm, khiến cho anh vốn định kiềm chế lòng mình nhưng nhịn không được mà bắt đầu chộn rộn.
Diệp Lan cũng phát hiện con gái có điều gì không đúng, một câu đã nói rõ chân lý: “Chân nha đầu, con là người không biết giấu cảm xúc.”
“Mẹ Diệp, con… biết cha ruột là ai.” Lương Chân Chân biết không có cách nào giấu diếm được nữa, có một số việc vừa nhìn chính là giấu đầu hở đuôi, cô chỉ có thể tìm lý do thích hợp để nói ra, vừa đúng mượn cơ hội nói chuyện cha ruột xuất hiện cho mọi người biết, vẹn toàn đôi bên.
Quả nhiên, cô vừa nói ra, hai mẹ con Diệp Lan đều sững sờ, có chút phản ứng không kịp, vẫn là đầu óc Diệp Thành Huân xoay chuyển nhanh, kinh ngạc hỏi: “Cha ruột? Ông ấy tới tìm em?”
Lương Chân Chân gật gật đầu, cô không nói dối, chỉ là đổi chỗ sự tình một chút mà thôi, dù sao đều là chuyện phiền não trong lòng cô, nói cái nào cũng vậy.
“Chân nha đầu, ông ấy định đón con về nhà sao? Yên tâm, mẹ Diệp tôn trọng ý kiến của con, ở đây bất cứ lúc nào cũng là nhà của con.” Diệp Lan cầm tay con gái, bà biết từ nhỏ Chân Chân đã mong đợi có một người cha, hôm nay phần nguyện vọng này rốt cuộc cũng được thực hiện, nên vui vẻ mới đúng, chỉ là nghĩ đến con bé sẽ phải rời khỏi cái nhà này, trong lòng vẫn vô cùng khổ sở, dù sao đã nhiều năm như vậy, bà đã sớm coi con bé là con gái ruột thịt của mình.
“Mẹ Diệp, con sẽ không xa mẹ, kể cả con nhận ba, mẹ vẫn là mẹ Diệp của con, vĩnh viễn không thay đổi.” Lương Chân Chân cầm lại tay mẹ Diệp, nói vô cùng thành khẩn, cô chưa bao giờ nghĩ tới tìm được ba thì không cần mẹ Diệp nữa.
“Con bé này, mẹ Diệp hiểu.”
Diệp Lan thở dài một hơi không tiếng động, trong nháy mắt hiểu nguyên nhân cảm xúc không đúng của Chân Chân, nhưng bà lại không có lập trường đi đánh giá chuyện này, dù sao chút chuyện cũ cũng không phải vài ba lời là có thể nói rõ được, huống chi máu mủ tình thâm, không có đứa bé nào lại không nhớ nhung cha mẹ ruột của mình.
“Ông ấy là người ở đây sao?” Diệp Thành Huân đột nhiên lên tiếng, anh không hy vọng mình vừa trở về, Chân Chân sẽ rời khỏi thành phố C, anh còn có rất nhiều điều muốn nói với cô, có lẽ tìm được cha ruột là chuyện tốt đối với cô, đối với mình cũng tốt, như vậy trên danh nghĩa bọn họ không phải là anh em, anh có thể quang minh chính đại theo đuổi cô.
“Ừhm.” Lương Chân Chân đáp một tiếng, trong lòng đắn đo không biết bây giờ có nên nói cho anh biết cha ruột của mình là ai hay không, suy nghĩ một chút vẫn là không nên, không thể lập tức cho quá nhiều ‘kinh ngạc vui mừng’, nếu không sẽ không chịu nổi, chuyện về Thẩm Quân Nhã để tìm cơ hội khác rồi nói thôi.
“Mặc kệ quyết định của em ra sao, anh cùng mẹ vĩnh viễn là người thân của em.” Diệp Thành Huân như anh cả vỗ vỗ bả vai em gái, cười đến vẻ mặt cũng nhuốm gió xuân.
“Ưhm, em biết rõ, hôm nay là ngày tốt lành anh trở về, chúng ta không đề cập đến những chuyện ồn ào kia nữa, về nhà thôi, em rất muốn ăn đồ ăn mẹ Diệp làm.” Lương Chân Chân cười hì hì làm nũng, trong lời nói đã không còn mất mát như vừa rồi.
Diệp Lan và Diệp Thành Huân thấy cô có vẻ không muốn nhắc lại chuyện này nữa, liền bỏ ý nghĩ định hỏi lại, ba người bắt một chiếc taxi đi về nhà.
-------------------
Buổi tối lúc ăn cơm, Diệp Lan và Diệp Thành Huân đều cảm thấy Lương Chân Chân không yên lòng, mặc dù hay nói hay cười đùa, nhưng trong cái tươi cười ấy cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó, sâu trong đáy mắt không thấy vui sướng chút nào, giữa hai chân mày còn lộ vẻ u sầu nhàn nhạt.
Hai mẹ con rất tự nhiên cho rằng Chân Chân đang rầu rĩ chuyện cha ruột, thử nghĩ đổi lại là một người khác, sau mười chín năm cha đột nhiên tới tìm mình, mình có thể lập tức tiếp nhận dễ dàng sao?
Dĩ nhiên cần một khoảng thời gian để bình thường trở lại mới được.
Lại không biết Lương Chân Chân buồn rầu là vì chuyện lúc đó giữa cô và Đằng Cận Tư, đã qua một buổi chiều, anh không gọi điện cũng không có gửi tin nhắn cho mình, chẳng lẽ anh thật sự không cần mình nữa? Khốn kiếp! rõ ràng chính là anh không đúng trước, không tin tưởng bản thân mình chút nào! cô đã nói rõ ràng như thế rồi, anh còn muốn cô phải như thế nào nữa?
Ăn xong bữa cơm, cô nhìn điện thoại vô số lần, mỗi lần có tiếng động là cô lập tức ấn vào một chút xem có phải là anh không, nhưng lần nào cũng đều thất vọng, không phải là tin nhắn nhàm chán từ 10086* gửi tới thì chính là tin của những người bạn học khác, tuyệt nhiên không thấy tung tích của anh.
(*) 10086: Đường dây nóng phục vụ khách hàng của viễn thông Trung Quốc.
Diệp Lan kêu con trai ra tay, để cho anh khuyên răn Chân Chân, đừng để chuyện buồn bực trong lòng, theo ý bà, hai anh em từ nhỏ đã rất thân thiết, không giấu nhau chuyện gì, hơn nữa giữa những người trẻ tuổi nói chuyện cũng dễ dàng.
Sau khi ăn xong, một mình Diệp Lan ở trong bếp bận việc, Lương Chân Chân và Diệp Thành Huân ngồi trên ghế salon xem tivi, cô cầm điện thoại di động thật chặt trong tay, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, hành động kỳ quái này khiến Diệp Thành Huân sinh lòng nghi ngờ, chẳng lẽ Chân Chân biết yêu rồi hả? Tối nay tần suất cô nhìn điện thoại di động cũng quá thường xuyên, không giống đang đợi điện thoại của cha, ngược lại giống như là đang đợi bạn trai….
Nhận thức này khiến cho anh đột nhiên hoảng hốt, em gái anh bảo vệ bao nhiêu năm rốt cuộc cũng trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp đáng yêu, quyến rũ mê người, điều khiến anh vui nhất chính là Chân Chân thích mình, trước kia anh không rõ tâm lý của bản thân, coi Thẩm Quân Nhã là người tình trong mộng mà si mê, cho đến khi anh bị người ta vu cáo ăn trộm bí mật thương mại ngày đó, chỉ có Chân Chân nghĩa vô phản cố* đứng ra gánh tội thay cho anh, kể từ đó trở đi, anh hoàn toàn tỉnh táo.
(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
Nhất là thời gian hơn nửa năm ở Argentina này, anh đã nghĩ rõ ràng mọi chuyện, cũng nhận thấy rõ tâm ý của bản thân, anh thích Thẩm Quân Nhã, nhưng anh yêu Chân Chân.
Trở về lần này, anh nhất định phải tìm cơ hội thổ lộ cùng cô.
“Chân Chân, em… đang đợi điện thoại của ai sao?” Diệp Thành Huân dò hỏi.
“không có, em chỉ theo thói quen thôi.” Lương Chân Chân cười cười, ngay sau đó bỏ điện thoại sang một bên, giả bộ thật sự nghiêm túc nhìn điện thoại.
Diệp Thành Huân hoài nghi nhìn cô, “Em thích người khác?”
|
Chương 194: Sinh bệnh nằm viện
Editor: Puck
Trong lòng Lương Chân Chân “hồi hộp”, cảm xúc của cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Thậm chí ngay cả anh trai cũng nhìn ra? Ngay lập tức gật đầu, “Ừhm, em đã có người mình thích.”
Diệp Thành Huân không ngờ được cô sẽ trả lời thản nhiên như vậy, trong lòng ngưng trệ, thì ra trong thời gian hơn nửa năm mình không có ở đây, trong lòng Lương Chân Chân đã có người khác, không được, nhất định không thể, Chân Chân là của anh!
“Anh ta là người như thế nào? Đối tốt với em không? Có học chung trường với em?” Diệp Thành Huân hỏi liên tiếp, nếu không phải kiêng dè hiện đang ở nhà, anh ước gì bây giờ có thể nói rõ ràng cùng Chân Chân, để cô cho bản thân mình thêm một cơ hội.
“Anh, em hy vọng anh có thể chúc phúc cho em… em đã không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, biết mình muốn gì, cũng biết lựa chọn cuộc sống sau này cho mình. Tuổi mẹ Diệp không còn trẻ, bà vẫn mong anh nhanh chóng cưới con dâu vào cửa, nếu trở lại, vậy thì nắm chặt đi!” Mấy câu trước Lương Chân Chân lqd nói vô cùng nghiêm túc, mấy câu sau lại có chút dí dỏm đáng yêu.
“Chân Chân…” Diệp Thành Huân chợt kích động cầm tay của cô, trong mắt lóe ra ánh sáng nóng bỏng, đôi môi ngập ngừng dường như muốn thốt ra điều gì đó.
Giác quan thứ sáu bén nhạy của nữ sinh nói cho Lương Chân Chân, dường như giấc mộng trước kia của cô đột nhiên trở nên chân thật, trong lòng không khỏi rùng mình, ông trời rất thích đùa giỡn kiểu quỷ thần khiến xui với cô, cô tuyệt đối không thích!
“Anh, anh ngồi máy bay trong thời gian dài như vậy, chắc đã mệt mỏi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.” Không đợi Diệp Thành Huân mở miệng, cô liền chặn miệng của anh trước, có một số việc tốt nhất không bao giờ nói ra ngoài, chuyện đã qua liền mãi mãi không tồn tại nữa, tất cả mọi người đều nhìn về phía trước không phải tốt hơn sao?
Nói xong, cô liền đứng dậy đi về phía toilet, dội qua chút nước lạnh rồi trở về phòng ngủ, nằm trên giường vẫn do dự mãi mà không gửi tin nhắn đã sửa soạn rất lâu đi, thế cho nên cả buổi tối cô nằm ở trên giường trằn trọc, đếm cừu nhỏ thật lâu mới đi ngủ.
Cũng thao thức như cô còn có Diệp Thành Huân, lăn qua lộn lại suy nghĩ người trong lòng Lương Chân Chân đến tột cùng là ai? Vẻn vẹn hơn nửa năm cô có thể hoàn toàn quên mình? Không thể nào! Anh không tin, không tin Chân Chân có thể hoàn toàn quên mình, anh nhất định phải biết rõ người đàn ông kia là ai, chỉ cần một ngày Chân Chân chưa kết hôn, anh muốn cạnh tranh công bằng cùng anh ta!
--- ------Puck---- -----
Rạng sáng ngày hôm sau, Lương Chân Chân mang theo hai con mắt gấu mèo tới trường học, cũng qua vài ngày yên tĩnh, mấy ngày này Diệp Thành Huân gọi điện hẹn cô ra ngoài ăn cơm cũng đều bị cô lấy lý do bài tập bận rộn khéo léo từ chối rồi.
Tiết Giai Ny cùng Cát Xuyến vô cùng tán thành cách làm của cô, ngoài việc Diệp công tử thực sự là anh trai không nói đến, thấy thế nào cũng không thích hợp với Chân Chân, huống chi tiền án quá tệ! Nhắc tới khiến cho người ta chán ngán! Hoàn toàn không thể so sánh với Đằng Cận Tư, một trên trời, một dưới đất, lại càng không nói đến người kia phong thái nổi bật vóc người mạnh mẽ cùng khí chất tuyệt vời cao quý, tùy tiện thế nào cũng có thể đánh nhốt Diệp công tử vào mười tám tầng địa ngục.
Sáng thứ tư, Lương Chân Chân đang trong giờ học, đột nhiên điện thoại di động vang lên, cô vội vã lấy ra chuẩn bị nhấn nút tắt, nhưng trên điện thoại báo gọi tới là: nam bảo mẫu.
Cô chần chừ lưỡng lự hai giây mới nhấn nút nghe, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”
【Lương tiểu thư, cậu chủ ngã bệnh nhập viện rồi, nhưng cậu ấy không chịu phối hợp với thầy thuốc để trị liệu, đòi về công ty. 】 Nam Cung Thần luôn cà lơ lất phất cũng có lúc nghiêm túc khó thấy, cậu chủ mà anh ta luôn luôn vô cùng ngưỡng mộ đã mắc bệnh rồi, đối với anh ta mà nói đó là đả kích không nhỏ.
Nhất thời nhịp tim Lương Chân Chân rơi mất nửa nhịp, ngay sau đó lại cảm thấy có điều gì không đúng, người kia sao lại ngã bệnh nằm viện được? Nhất định là phối hợp nhau cố ý lừa mình, ngay sau đó lạnh lùng nói: “Tôi đang trong giờ học, không có thời gian nghe anh nói chuyện vô ích.”
Nghe nói vậy, Nam Cung Thần hơi sốt ruột, nếu như không phải tận mắt anh nhìn thấy, chỉ sợ cũng khó tin chuyện này là thật, chắc Lương tiểu thư cũng ôm thái độ hoài nghi với việc này.
【Lương tiểu thư, mấy ngày nay lqd cậu chủ không ăn không uống, ngày nào cũng liều mạng làm việc, coi như cậu ấy là người sắt, thân thể cũng sẽ chịu không nổi, cậu cố tình không nghe lời của bất kỳ ai, sau khi đưa đi bệnh viện cũng không chịu phối hợp với bác sỹ điều trị, cứ kêu gào đòi về công ty, tôi phải vụng trộm sau lưng cậu chủ len lén gọi điện cho cô, bây giờ người có thể khuyên bảo cậu chủ cũng chỉ có cô. 】
“Bệnh viện nào? Tôi… chỉ có thể thử một lần.” Trong nháy mắt trái tim Lương Chân Chân thắt chặt lại, không ăn không uống, ngày nào cũng liều mạng làm việc, anh thật sự coi mình là mèo máy Đôrêmon à! Có thể làm việc liên tục trong 24 giờ liền mà không cần nghỉ ngơi sao?
Trong lòng Nam Cung Thần thở phào nhẹ nhõm, 【Bệnh viện nhân dân số một, phòng bệnh cao cấp 908 dãy B tòa nhà A. 】
“Được, tôi tới ngay.” Lương Chân Chân cúp điện thoại xong liền chào một tiếng cùng Giai Ny và Cát Xuyến, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài từ cửa sau, dọc theo đường đi gần như là chạy chậm đến cổng trường học, đón taxi chạy thẳng tới bệnh viện nhân dân số một.
Ngồi trên xe, cô thúc giục tài xế nhiều lần chạy nhanh lên, lòng như lửa đốt muốn nhìn thấy anh nhanh một chút, nói thật, cô chưa từng thấy bộ dạng bị bệnh của anh, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
--- ------Puck---- -----
Bên trong phòng bệnh cao cấp 908 dãy B tòa nhà A, người đàn ông nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn toát ra ý lạnh dọa mấy cô y tá sợ tới mức không dám tới gần để truyền nước biển cho anh.
“A Tư, cậu có thể có chút phối hợp không? Bị bệnh phải tiêm thuốc, đây là lẽ thường cậu hiểu không? Liều chết chống đỡ chỉ khiến cậu nằm viện lâu hơn thôi, việc gì phải thế?” Quan Hạo Lê tận tình khuyên nhủ.
Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc anh ta một cái, giọng điệu kiên định, “Tôi không sao, tôi muốn xuất viện.”
“Cậu đừng ép buộc tớ phải kinh động đến bà nội, nếu bà cụ biết cậu vất vả vì công việc mà nằm viện, hừ…” Quan Hạo Lê thấy khuyên nhủ vô dụng, liền dứt khoát thay đổi phương thức.
“Cậu biết hậu quả!” Đằng Cận Tư lqd quét mắt nhìn anh ta một cái, tràn đầy uy hiếp, nói xong liền chuẩn bị đứng dậy xuống giường, gặp quỷ! Anh mới không cần ở lại bệnh viện khiến người ta chán ghét!
Quan Hạo Lê tiến lên một bước định ngăn cản lại, người này sao một chút cũng không tự biết chứ! Thân thể dù tốt cũng không thể chà đạp thành bộ dạng này được!
Đang lúc hai người tranh chấp không xong, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Lương Chân Chân đầu đầy mồ hôi xuất hiện ngay cửa.
|
Chương 195: Nhanh chóng về giường nằm xuống
Editor: Puck
“Anh không nằm ở trên giường, định đi đâu đây?” Cô tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Đằng Cận Tư, sắc mặt anh thoạt nhìn rất tái nhợt, quả nhiên là bảo mẫu nam không lừa cô, nhưng tình cảnh trước mắt là xảy ra chuyện gì? Anh đang muốn rời khỏi bệnh viện sao?
Vốn cô không định dễ dàng tha thứ cho anh như thế, nhưng vừa nhìn thấy anh để cho bản thân tiều tụy không chịu nổi như vậy, trong con mắt thâm thúy tối tăm hiện đầy tia máu đỏ ửng, phía dưới mắt hiện lên từng vết xanh đen, râu dài hơn trước, bây giờ trông anh như một ông chú chán chường, nhìn thấy khiến lòng cô ê ẩm, căn bản không có cách nào tức giận với anh.
Người phụ nữ khi yêu sẽ trở nên mềm lòng, nhất là trước mặt người đàn ông mình yêu, nghe nói anh đổ bệnh, bản năng của người mẹ ẩn giấu sâu trong đáy lòng cô liền phát ra, không có cách nào ức chế.
Trong lòng Quan Hạo Lê len lén thở phào nhẹ nhõm, A di đà Phật, vị cứu tinh tới quá đúng lúc rồi!
Sắc mặt Đằng Cận Tư lúng túng, sao đột nhiên nai con lại xuất hiện ở đây? Nhất định là Nam Cung hoặc cái miệng rộng trước mắt này nói, ánh mắt không khỏi liếc qua Quan Hạo Lê.
“Khụ… A Tư, đừng giở tính con nít ra đây! Người này mệt nhọc quá nhiều cộng thêm ăn uống không theo quy luật cùng uống rượu không kiểm soát dẫn tới bệnh bao tử tái phát, nếu không kịp thời chữa trị, chỉ sợ sẽ càng thêm nghiêm trọng, về sau khả năng tái phát sẽ thường xuyên hơn, cứ như vậy mãi, chắc chắn thân thể sẽ không chịu nổi.” Quan Hạo Lê trịnh trọng nói, thật ra anh cố ý nói cho Lương Chân Chân nghe.
“Chữa trị sẽ tốt hơn sao?” Lương Chân Chân chau mày hỏi lại, vừa nghe giống như rất nghiêm trọng, mặc dù bản thân cô không bị bệnh bao tử, nhưng bên người có quá nhiều người, hơn nữa trong tiểu thuyết cũng nói có nhiều BOSS lớn bị bệnh bao tử, bởi vì bình thường bọn họ cực kỳ bận rộn, cứ bận rộn một chút sẽ quên ăn cơm, thời gian lâu dài, sẽ dễ dàng bị bệnh bao tử.
“Dĩ nhiên không thể chữa hết, bệnh bao tử cần cẩn thận điều dưỡng, không có cách nào trị tận gốc.” Quan Hạo Lê trả lời.
⊙﹏⊙Cô quả nhiên là Tiểu Bạch *, bệnh bao tử dĩ nhiên là không có cách nào chữa trị tận gốc.
(*) Tiểu Bạch: ngây thơ, trong trắng
“Không nghiêm trọng như vậy.” Đằng Cận Tư không vui nhíu mày, Lê tử nói quá cường điệu.
Quan Hạo Lê sắp bị anh làm tức chết, người này có đầu óc không vậy! EQ * gần như bằng không, đến lúc nào rồi mà còn cậy mạnh, thỉnh thoảng người đàn ông tỏ ra yếu thế một chút cũng là cần thiết! Như vậy mới có thể xúc tiến tình cảm giữa hai người có hiểu hay không?
(*) EQ: viết tắt của Emotional Quotient – chỉ số cảm xúc, là một thuật ngữ dùng trong đo nghiệm tinh thần nhằm xác định trí thông minh cảm xúc.
“Anh nhanh chóng về giường nằm xuống đi! Lớn như vậy rồi mà còn không biết chăm sóc bản thân thật tốt, công việc quan trọng cũng không thể so sánh được với thân thể!” Lương Chân Chân lập tức tiến lên kéo anh đi tới bên cạnh giường bệnh, vào lúc này cũng chỉ có cô có can đảm đó, nếu là người khác, chỉ sợ đã sớm bị vứt ra ngoài ngũ mã phanh thây *.
(*) ngũ mã phanh thây: hay ngũ mã phân thây, là một hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội.
Vẻ mặt Đằng Cận Tư có chút không tự nhiên, mặt đen xì, nhưng vẫn mặc cho nai con kéo mình đi tới bên cạnh giường, thật ra thì việc anh bị bệnh có liên quan rất lớn đến nai con, ngày đó sau khi tức giận rời nhà anh liền mượn công việc bận rộn để ngăn nỗi nhớ nhung cô trong đầu óc, nhưng dù làm cách nào, cũng không thể áp chế nỗi nhớ nhung cô trong lòng mình.
Quan Hạo Lê ở một bên che miệng chậc chậc cảm thán: Quả nhiên là một vật khắc một vật!
“Đi ra ngoài cả đi.” Đằng Cận Tư muốn ở một mình cùng nai con, không muốn bị quấy rầy, nhất là Lê tử người đàn ông om sòm này, nghe anh ta lải nhải lâu như vậy, đầu anh cũng phình to.
“Bác sỹ Quan, sắc mặt anh ấy dường như không được tốt lắm, có cần tiêm không?” Lương Chân Chân vểnh môi trợn mắt liếc anh một cái, sau đó nhìn về phía Quan Hạo Lê.
Quan Hạo Lê không nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của bạn tốt đang quăng tới, gật đầu nhiệt tình sắp xếp mọi chuyện, “Đương nhiên là cần, vào bệnh viện nào mà không cần tiêm với uống thuốc, chỉ có điều…” Anh có chút khó xử cau mày.
“Chỉ có cái gì?” Lương Chân Chân vội vàng nói tiếp.
“Ôi… có người không chịu phối hợp đó!” Quan Hạo Lê cảm thán một tiếng.
Đằng Cận Tư vừa định nói, lại bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy, đôi mắt to ngập nước nhìn anh chằm chằm, không cho anh nói chuyện, còn bản thân cô thì cười híp mắt nói với Lê tử: “Anh ấy nhất định sẽ phối hợp.”
“Vậy thì tốt quá, nước thuốc đã chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ đợi ra lệnh một tiếng.” Quan Hạo Lê tươi cười rạng rỡ nói, ánh mắt bảo hai y tá đang sợ đến mức run lẩy bẩy đứng ở trong góc có thể làm việc.
“Các cô đừng sợ, thật ra thì A Tư là người tốt.” Lương Chân Chân ôn tồn tỏ sắc mặt vui vẻ nói với hai y tá xinh đẹp bị hù dọa không ít.
Không ngờ những lời này của cô khiến cho toàn thân Quan Hạo Lê nổi da gà, thầm nghĩ do cô chưa thấy vẻ mặt không có nhân tính của A Tư, thủ đoạn đẫm máu của anh người bình thường không thể so sánh, có thể so với Atula đó!
So sánh với phản ứng mãnh liệt của anh ta, Đằng Cận Tư vẫn bình tĩnh hơn nhiều, vẻ mặt cũng dần hiền hòa, rất phối hợp nằm trên giường.
Lúc này cô y tá xinh đẹp mới run run rẩy rẩy đi đến, bắt đầu pha chế thuốc theo ghi chú tiêu chuẩn, có lẽ vừa rồi sợ quá mức, cho tới bây giờ tay vẫn còn run, trong lòng than thở: Người đàn ông này hình như là lão đại xã hội đen! Tính tình quá kinh khủng!
“Các cô đi ra ngoài, để tôi.” Quan Hạo Lê thật sự nhịn không nổi rồi, hai cô y tá này rèn luyện còn thiếu sót, trường hợp lớn vẫn chưa thấy nhiều, chỉ có chút bệnh nhỏ như vậy mà cũng run rẩy không ngừng, nếu thấy vết thương do đạn bắn chắc ngất xỉu?
Hai cô y tá xinh đẹp nghe được câu này, nhanh chóng buông nước thuốc trong tay xuống rồi chạy thật nhanh, mặc dù rất khó thấy được trai đẹp như vậy, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất!
Lương Chân Chân nhìn hai y tá nhỏ chạy trối chết, trong lòng suy nghĩ: chẳng lẽ lúc đầu mình nhìn thấy A Tư cũng như vậy? Không! Tuyệt đối không sợ đến mức như vậy, tố chất tâm lý của cô tốt hơn so với các cô ấy.
Sau khi tiêm xong, Đằng Cận Tư buồn ngủ rồi, mấy ngày nay thời gian ngủ của anh tổng cộng chưa tới sáu giờ, gần như thức trắng đêm không ngủ, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, tự coi mình thành người sắt dũng mãnh rồi.
Khi thấy nai con xuất hiện tại phòng bệnh, trong lòng anh rất vui vẻ, cũng rất hưởng thụ sự quan tâm của cô, so với lời nói của người khác còn có tác dụng hơn, ngay cả lúc ngủ thiếp đi vẫn còn nắm chặt tay cô không chịu buông.
“Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện một chút?” Quan Hạo Lê dùng khẩu hình miệng nói.
“Ừ.” Lương Chân Chân gật gật đầu, mặc dù có điểm không thích mồm mép của bác sỹ Quan, nhưng thật ra là người tốt, quan hệ vô cùng thân thiết với A Tư, giống như quan hệ giữa cô cùng Giai Ny và Cát gia vậy.
|
Chương 196
Chương này không có. Do tác giả đánh số chương nhảy cách nên mình vẫn giữ nguyên số thứ tự chương theo tác giả chứ không phải thiếu chương nha các nàng. (Tức là ổng đánh số từ 195 lên 197 luôn)
|