Lọ Lem Đường Phố (Trò Chơi Của Quá Cố)
|
|
Mất thăng bằng, cô ngồi thụp xuống giường.
“Cậu mới tiếp khá nhiều máu nên chưa thể đi lại được đâu. Sẽ hoa mắt đấy.”
Không cãi lại, Ân ngồi im ôm đầu, hai mắt nhắm mở như để kiểm tra xem mình còn bị ảo giác hay không.
“Ngoan ngoãn ngồi im đi! Đợi tôi một xíu!” – Nói rồi Hy đi ra khỏi phòng.
Ân dù không muốn nghe lời nhưng cũng chẳng thể đứng lên mà bỏ đi.
Không lâu sau, Hy trở lại với một cái chén nhỏ đang tỏa khói nhè nhẹ trên tay. Gương mặt cậu có vẻ hài lòng khi thấy Ân vẫn ngồi yên vị trí cũ.
“Ăn cái này đi! Súp củ dền thịt bò. Bổ máu đấy!” – Đưa cái chén về phía Ân, một tay Hy để trong túi quần.
Ân đón chén súp, chậm chạp múc từng thìa đưa lên miệng.
Ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn máy tính, Hy vòng hai tay trước ngực kiên nhẫn chờ đợi.
Ân ăn xong, Hy tiến về phía tủ lạnh lấy cho cô một ly nước.
Đón lấy ly nước, Ân uống cạn.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” – Ngồi lại vào ghế, Hy tỏ ra nghiêm túc.
Không nói gì, Ân nghiêng đầu chờ đợi.
“Tôi muốn xin lỗi về những lời đã nói.”
“Không sao! Dù gì tôi cũng đâu quan tâm cậu nói gì.” – Ân nhún vai.
“Cậu nói đúng, tôi chỉ muốn sở hữu cậu như một chiến lợi phẩm.” – Không bực mình vì thái độ của Ân, Hy điềm tĩnh nói tiếp.
“Nhận ra rồi thì tốt.” – Ân gật gù.
“Nhưng tôi thật sự muốn làm bạn của cậu.” – Hy vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt Ân.
“Lý do?” – Không tránh ánh mắt ấy, Ân xoáy sâu đôi mắt mình vào cái nhìn của đối phương.
“Vì cậu đã cứu em tôi. Cậu là người tốt!” – Hy vẫn không rời mắt khỏi mắt Ân.
“Nếu là vì chuyện đó thì không cần đâu. Nếu muốn trả ơn tôi, cậu hãy làm cho tôi một việc.”
“Là gì?”
“Đừng nói với Thiện chuyện tôi và cậu tiếp máu cho cậu ta.” – Chớp nhẹ đôi mắt làm hàng mi dày khẽ hấp háy, Ân dùng cái nhìn đầy uy quyền của mình chụp lên người Hy.
“Được.” – Không hỏi lý do, Hy đồng ý gần như ngay lập tức. Một phần vì cậu biết có hỏi Ân cũng chẳng nói, phần còn lại là ngay từ đầu cậu cũng không định nói ra chuyện mình tiếp máu cho Thiện.
“Tốt! Tôi về!” – Ân đứng lên rồi đi ra khỏi phòng. Những bước chân của cô vẫn còn khá liêu xiêu nhưng vẫn cao ngạo.
“Để tôi đưa cậu về.” – Hy đứng dậy đi theo.
“Không cần, tôi có chân.” – Ân lạnh nhạt từ chối.
“Khuya rồi, cậu lại đang mệt, đi một mình nguy hiểm lắm.” – Không chấp nhận lời từ chối của Ân, Hy kiên quyết.
“Cậu để tôi yên chút đi! Tôi muốn đi bộ và suy nghĩ một số chuyện.” – Ân đứng khựng lại và nhìn Hy bằng đôi mắt khó chịu.
Thấy Hy không nói thêm lời nào, Ân rời bước đi.
Ra khỏi biệt thự nhà họ Vũ, một cơn gió lạnh ập đến vây hãm lấy Ân làm cơ thể mỏng manh hơi lao đao. Vòng tay ôm lấy mình, cô bước vào màn đêm.
Lặng lẽ đi trong đêm tối, xuyên qua cái giá lạnh, Ân không còn ý thức được nhiệt độ lúc này. Cô cứ đi như thế, đầu óc trống rỗng không một suy nghĩ cho đến khi tấm bảng cô nhi viện Mái Ấm hiện ra trước mắt.
|
Chương 26: Tuyên bố chia tay
Một khối không khí lạnh mới đổ xuống Đà Lạt. Từng cơn gió như những cây roi quật xuống da người. Cây cối xác xơ trong thời tiết giá buốt. Đường phố hiện ra mờ ảo qua màn sương dày đặc.
Những tưởng tiết trời lạnh lẽo thế này, mọi thứ đều sẽ bị đông cứng theo nhiệt độ, ấy thế mà trước cổng trường Lộ Thiên, đám nữ sinh tụ tập đông đến mức tắc luôn cả lối vào trường. Nhiệt độ tỏa ra từ đám đông đè bẹp luôn sự lạnh lẽo.
Từ phía xa, chiếc xe hơi đen bóng từ từ lăn bánh đến gần trong tiếng hét phấn khích của đám nữ sinh. Đến cả cái lạnh cũng bị xé toạc theo âm thanh.
Từ trong xe, Thiện lạnh lùng bước xuống. Bên cửa xe còn lại, Đan cũng từ đó đi ra.
Những tiếng hét đột nhiên im bặt, mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên.
“Mấy người có biết mình đang ngáng lối vào trường không?” – Xỏ hai tay túi quần, Thiện lạnh lùng nói với đám nữ sinh.
Không hẹn, tất cả cùng dạt ra hai bên để Thiện và Đan đi vào trường. Họ quắc mắt nhìn cảnh đôi trai gái khoác tay nhau đi, trong lòng vừa tức tối, vừa khó hiểu. Hoàng tử của họ sau hơn ba tháng biến mất nay trở về lại đi cùng một cô gái. Mà người con gái đó lại không phải Thiên Ân – Người được biết đến với danh nghĩa là bạn gái của Vương thiếu gia.
Cũng nhìn thấy mọi chuyện từ một nơi khác, Ân nhếch môi cười nhạt.
Tì tay vào lan can, cô ngửa đầu nhìn lên bầu trời nhạt nắng và lộng gió. Lớp sương mỏng đè lên đôi vai nhỏ làm nó trở nên nặng nề. Sự nặng nề kéo vào tận tim.
Một thử thách cho người con trai nói thích cô, một cơ hội cho em gái cô. Cuối cùng… cũng đã có kết quả.
Môi Ân thoáng nét cười nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo. Đã tự nói với lòng đừng nên ngu ngốc tin vào những điều không chắc chắn. Hơn nữa cũng đã sớm đoán được kết quả thế nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.
“Biết ngay là sẽ tìm được cậu ở đây mà.” – Giọng nói buồn bã của Thiện vang lên sau lưng Ân.
“Cậu nói cứ như hiểu tôi lắm.” – Không quay người lại nhìn, Ân nói bằng giọng lạnh lùng.
Thiện hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng mở lời: “Tôi… có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói điều gì mà tôi chưa biết ấy.” – Ân vẫn không quay lại nhìn Thiện. Đôi mắt không màng thế sự bây giờ mờ nhạt một màn sương lạnh lẽo.
“Vậy cậu đã biết được những gì?”
“Vừa đủ.” – Ân nhún vai.
“Thế cậu có biết hơn ba tháng nay tôi ở đâu, tôi xảy ra chuyện gì không?” – Thiện lớn tiếng rồi xoay mạnh vai Ân lại để cô đối diện với mình.
Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy mặt cô, tay cậu lập tức buông khỏi đôi vai gầy. Đôi mắt cô đang chiếu vào cậu làm cậu muốn rùng mình. Nó lạnh lẽo và đủ sức đóng băng mọi thứ.
“Tôi cần phải biết điều đó sao?” – Ân nói mà mặt không chút cảm xúc.
“Rốt cuộc trong lòng cậu, tôi không có chút vị trí nào sao?” – Thiện giận đến mức mắt đỏ ngầu. Hơn ba tháng qua, ngày nào cậu cũng gọi cho Ân chỉ để nghe câu nói lạnh lẽo “thuê bao quý khách…”. Cậu đã rất lo lắng cô xảy ra chuyện, cũng có lúc sợ rằng mình không đến trường, cô sẽ lo lắng nhưng xem ra cậu suy nghĩ thừa thãi rồi. Ân vẫn đang sống bình thường và chẳng hề lo lắng cho cậu chút nào. Chỉ có cậu ngốc nghếch, vừa nghe cô nói đến bệnh viện đã lo lắng lao ra khỏi nhà, kết quả là gặp tai nạn.
|
“Điều đó quan trọng lắm sao? Cậu chỉ cần quan tâm vị trí trong lòng em gái tôi thôi, suy nghĩ về vị trí của mình trong lòng chị nó làm gì.” – Trước thái độ giận dữ của Thiện, Ân vẫn bình thản nhướn mày.
“Nói với cậu cũng như không. Tôi tìm cậu để nói rằng tôi và Đan đã quay lại với nhau. Chúng ta sẽ chấm dứt mối quan hệ mua bán.” – Sự lạnh lẽo hiện rõ qua giọng nói dứt khoát, Thiện vòng hai tay trước ngực, nhìn Ân như nhìn một thứ không đáng nhìn.
Dứt lời, cậu quay người bỏ đi.
“Cậu đứng lại đó!” – Tiếng gọi của Ân làm Thiện khựng lại ngay lập tức.
“Tôi sẽ là người đi trước.” – Thấy Thiện đứng lại, Ân lạnh lùng nói rồi sải bước lướt qua.
Bóng cô gái nhỏ dần khuất sau cánh cửa sân thượng, người con trai ở lại dõi mắt nhìn theo mà lòng đau như cắt. Ở giữa họ, màn sương mỏng manh ngăn cách hai con người, bao trùm hai trái tim, lấp đầy hai ánh mắt. Một ranh giới quá đỗi mong manh hoàn toàn có thể bị phá vỡ, thế nhưng chỉ vì lòng tự trọng không chịu bỏ đi, sự giận hờn không chịu tha thứ mà cái ranh giới ấy dù mỏng vẫn không thể xóa tan.
Một người bước đi không quay đầu.
Một người ở lại chẳng với theo.
Bước thêm một bước… chúng ta càng xa rời nhau.
Tôi đã khóc không thành tiếng… và đã cười trong vô cảm.
***
Theo yêu cầu của Đan, để đánh dấu sự kiện cô và Thiện trở lại với nhau, Thiện tổ chức một bữa tiệc vô cùng lớn, mời toàn bộ học sinh trong trường đến dự.
Thiệp mới được phát đi trước bữa tiệc một hôm, lập tức như viên đá ném xuống mặt hồ, tạo thành một làn sóng dư luận. Vấn đề được đặt ra là “Thiên Ân – Bạn gái cũ của Vương thiếu gia có đến tham gia bữa tiệc hay không?”
Trên forum của trường, không chỉ một mà vô số topic được lập ra để dự đoán về vấn đề này, một số còn đoán thử xem Ân nếu đến sẽ làm gì. Có người cho rằng sẽ xảy ra một vụ đánh ghen. Kẻ lại nói Ân sẽ không đến – Đa số ủng hộ ý kiến này.
|
Ân đương nhiên chẳng hay biết gì về cái trò “ăn no rửng mỡ” của đám nữ sinh. Có thiệp mời dự tiệc thì tất nhiên sẽ đến thôi.
Tám giờ tối, Ân mặc một chiếc váy trắng đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, gương mặt không trang điểm đã đẹp mặn mà, lạnh lùng tiến vào hội trường trong những ánh mắt phức tạp của đám nữ sinh và say đắm của đám nam sinh.
Đan và Thiện đang đi chào mọi người gần đó, vừa hay cả hai đều nhìn thấy sự xuất hiện của Ân.
Thiện còn đang bối rối, không biết nên quay mặt đi hay tiến về đó chào hỏi thì Đan đã buông tay cậu ra mà tiến về phía Ân.
Cả hội trường không hẹn mà cùng nín thở. Đám nữ sinh đang thầm cầu nguyện cho cả hai đánh nhau.
Chúa dạy yêu tha nhân như thể anh em, đương nhiên không nhận lời cầu xin của đám nữ sinh này. Vì vậy mà Đan đang mỉm cười với Ân rồi nắm tay cô kéo vào trung tâm của hội trường, đặt dấu chấm cho những tưởng tượng phong phú trong đầu đám nữ sinh.
|
Ân cũng không có ý giằng tay ra, để cho Đan kéo mình đi tự do cho đến khi Hy xuất hiện.
Hy hôm nay mặc một bộ comble xám rất lịch lãm. Cậu mỉm cười ôn hòa rồi từ tốn đề nghị Đan cho mình “mượn” Ân một xíu. Đan đương nhiên đồng ý, lập tức trở về vị trí đứng cạnh Thiện.
“Cảm giác thế nào? Có phải đến để đánh ghen không?” – Hy nửa đùa nửa thật, ra chiều nhìn Ân dè chừng.
“Cậu nghĩ ai cũng như cậu sao?” – Ân khoanh tay, nhướn mày đầy cao ngạo.
“Không phải mình tớ nghĩ vậy đâu, rất nhiều nữ sinh trong trường cũng nghĩ như thế.” – Hy vẫn không từ bỏ.
“Hóa ra cậu cũng giống bọn họ.” – Ân nheo mắt.
“Thế cậu thử nói xem cậu đến đây làm gì?” – Hy hậm hực.
“Ăn tiệc.” – Ân trả lời tỉnh bơ.
Hy lắc đầu chịu thua. Bắt đầu trở thành bạn của Ân từ hơn ba tháng trước mà đến bây giờ cậu vẫn không nắm bắt được cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Khách có vẻ đã đến đủ, MC long trọng thông báo sự kiện của bữa tiệc.
Mọi người sau khi vỗ tay thì bắt đầu nhập tiệc. Người này mời rượu người kia, cứ thế một ly rồi lại một ly nữa, đến giữa tiệc thì gần như say khướt.
Không ai để ý rằng hai nữ nhân vật đầu buổi tiệc đến giờ rất được chú ý đã biến mất.
Nhà hàng tổ chức sự kiện Thiên Lam nằm trong tòa nhà cao nhất thành phố. Ban ngày đứng từ sân thượng có thể nhìn ngắm bao quát gần như toàn bộ Đà Lạt, vào ban đêm lại mênh mông biển điện.
Khung cảnh đẹp lung linh này không ít lần níu chân người không muốn rời đi, chiêm ngưỡng thêm được giây phút nào thỏa mãn giây phút đó. Đương nhiên Ân đã bị chinh phục ngay khi vừa đặt chân lên đây, tiếc là người đi cùng cô lại không có tâm trạng cho những điều này.
“Chuyện đó… chị… sẽ không nói ra chứ?” – Sau khi quan sát kỹ sân thượng không người, Đan ngập ngừng lên tiếng.
“Đang nói về chuyện gì vậy?” – Ân chau mày.
“Người thật sự tiếp máu cho Thiện.”
“Không.” – Ân trả lời gần như ngay lập tức.
Màn đêm nuốt chửng tiếng nói của Ân như chưa từng có, xung quanh nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù bên tai.
Gió thổi hất ngược mái tóc che đi nửa gương mặt, ánh đèn phía xa không đủ chiếu sáng sân thượng tối tăm, chỉ có thể nổi lên một chấm nhỏ trong đôi mắt Ân. Tựa hồ như bóng mặt trăng lọt thỏm trong hồ nước đen sâu thẳm.
Bộ váy trắng bị gió thổi ôm sát vào cơ thể Ân, làm nổi bật sự mong manh dễ vỡ, mái tóc đen xõa tung trong gió, mông lung huyền ảo đến mê hoặc.
Đan đứng cách đó chưa đầy năm bước chân nhưng lại cảm thấy hình ảnh lúc này của Ân không hề có thật, mơ hồ, phiêu linh tựa như ảo ảnh. Chỉ cần chạm tay tới, lập tức sẽ tan biến.
“Chị hứa với em sẽ không nói ra, được không?” – Đan như người mộng du, vô thức nói ra điều mình đang nghĩ. Những tưởng lời nói của mình sẽ vô tình làm ảo giác kia giật mình mà tan biến, không ngờ ảo giác ấy lại quay ra nhìn cô, đôi mắt đen sâu khó lường làm cô bất giác giật mình lùi lại hai bước.
|