Tình Muộn
|
|
Lại gì nữa đây? Cô ngừng bước ngoảnh lại.
Một cậu bé mặt có vẻ nhút nhát nói: “Lúc nãy, bạn Lâm Tĩnh Lam, em thấy bạn ấy bị bọn Đại Mao dẫn đi rồi”.
Mấy cô bé xung quanh nghe nhắc đến tên “Đại Mao” liền tỏ ra sợ hãi. Kỉ Hoa Ninh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó xảy đến, cô cẩn thận hỏi rõ “bọn Đại Mao” là ai, rồi vội vàng chạy đi.
Lúc này bên góc tường đang diễn ra một trò lớn bắt nạt bé. Tuy cùng lớp năm, nhưng mấy đứa trẻ bọn Đại Mao này rất to con, mà Lâm Tĩnh Lam lại học vượt cấp, đã ít tuổi hơn, thân thể cũng gầy yếu nên chút sức phản kháng cũng không có.
Đại Mao nắm cổ áo giúi cậu vào góc tường, nói: “Tiểu tử thối tha này, học giỏi là ngon lắm sao? Bình thường như thế nào, không coi bọn tao ra gì? Đến khi vào tay bọn tao lại mềm nhũn như con thỏ!”.
Mấy đứa trẻ vây quanh bèn cười rộ lên.
Lâm Tĩnh Lam không rõ tại sao mình bị mấy tên này gây sự, cậu thậm chí còn chẳng quen biết chúng – Sau này cậu mới hiểu, đây là bởi họ cho rằng cậu kiêu căng hợm hĩnh, không coi ai ra gì. Lưng cậu bị va vào tường thấy đau đau, phút chốc chẳng thể thoát khỏi Đại Mao cao lớn, cậu gằn giọng cảnh cáo: “Buông tay ra”.
- “Mày nói gì?” Đại Mao giả vờ như không nghe thấy hỏi: “Mày đang cầu xin tao tha cho à?”.
- “Tôi bảo bạn buông ra!”. Lâm Tĩnh Lam giận dữ hét lên, rồi vùng vẫy lách qua đạp trúng Đại Mao một phát, Đại Mao đau đớn ngã lăn ra đất, thét lên inh ỏi.
Cậu vừa định cúi xuống nhặt cặp đi, thì đã bị mấy tên vây lại.
- “Đánh nó, đánh thật mạnh vào!” Đại Mao còn nằm thẳng cẳng dưới đất rít lên ra lệnh.
Thế là bọn chúng nhào lên đánh cậu tới tấp. Lâm Tĩnh Lam hai tay ôm đầu, cảm giác bụng chịu một đá, lưng chịu mấy đấm, đau đến hoa cả mắt.
- “Chúng mày đang làm gì thế này?” Bỗng một thanh âm trong vắt ẩn chứa vẻ đe dọa vọng tới, khiến mấy đứa trẻ vây lấy cậu lập tức tản ra. Nhìn về phía cổng sân chói lóa chỉ thấy Kỉ Hoa Ninh đang đứng chống nạnh, liếc thấy Lâm Tĩnh Lam ngã nằm dưới đất bèn vội vã chạy đến.
- “Mao Uy Hải, Lý Kì, Chu Trí Vĩ…”. Các cậu bé bị cô chỉ tên lần lượt sợ xanh mắt mèo, cô nói: “Ganh ghét với người ta thì có thể tốt nghiệp sớm sao? Mấy đứa coi chừng ta mách hiệu trưởng, để cho học tiếp thêm mấy năm lớp năm nữa nhé!”. Vốn trong số này có vài cậu bị lưu ban, là học sinh cá biệt.
Thấy bọn chúng đứng ngẩn ra sợ sệt, cô quát thêm một tiếng: “Còn không đi mau?”.
“… Đi thôi”. Nghĩ là hảo hán không chấp nhặt trước mắt, Đại Mao nhanh chóng bò dậy, phủi phủi quần rồi kéo nhau đi.
- “Ta mà bắt gặp đánh Lâm Tĩnh Lam lần nữa thì hậu quả như thế nào thì chúng mày tự biết đấy!”. Cô đe dọa nói với theo chúng.
Lâm Tĩnh Lam đờ đẫn ngước nhìn cô. Không biết đây là lần thứ mấy cậu nhìn thấy chiếc cằm nhỏ xinh đó. Cậu gắng sức đứng lên, sửa lại bộ đồng phục đã bị dơ bẩn, sau khi chắc chắn rằng mình không sao, rất tự nhiên cậu nắm lấy tay cô.
- “Chị Hoa Ninh, chúng ta đi đi”.
- “Đợi chút, để chị kiểm tra xem em có làm sao không đã”. Cô xoay xoay cậu sang bên này bên kia, động tác giống như đang giở chăn phơi nắng vậy.
Xác nhận cậu không có vết thương nào đáng kể, cô mới dắt cậu ra về.
- “Mấy đứa tiểu quỷ đó là bọn thiếu giáo dục…” Cô lầm bầm nói trong khi đang cầm tay một tiểu quỷ khác.
Hai dáng người một cao một thấp dắt tay nhau đi, sau lưng đồng thời đeo hai chiếc cặp sách to, dưới ánh nắng chiều, bóng họ kéo thành những vệt dài.
Lúc Hoa Ninh và Tĩnh Lam tới nhà hàng, mọi người đã có mặt đông đủ, trong phòng ăn tiếng ồn ào náo nhiệt khắp nơi. Hai đứa trẻ vừa mới thả cặp xuống thì đã bị bố mẹ gọi đến, họ rất tự hào giới thiệu tên, tuổi của chúng, sau đó tỏ vẻ khiêm tốn đón nhận những lời tán dương, khen ngợi.
Sự xuất hiện của Lâm Tĩnh Lam hiển nhiên nổi bật hơn Kỉ Hoa Ninh, vì cậu được đồn thổi nhiều. Mới chín tuổi đã học lớp năm, tiểu thiên tài vô cùng xuất sắc, vậy nên Kỉ Hoa Ninh xinh đẹp so với cậu có phần “lép vế” hơn. Cô cố nuốt sự đố kỵ xuống, ngoài mặt nở nụ cười tươi, đi theo bố mẹ ra chào hỏi các cô các chú.
Lâm Tĩnh Lam tính cách hướng nội trầm mặc, không vồn vã như Kỉ Hoa Ninh, vì thế mọi người từ chỗ hiếu kì với tiểu thiên tài này lại chuyển sang chú ý tới vẻ xinh xắn của cô. Cậu lặng lẽ ngồi vào một chỗ khuất bên trong uống nước hoa quả, ngắm cô tươi cười rạng rỡ chạy qua chạy lại như con thoi giữa mọi người, tự nhiên cảm thấy vui vẻ.
- “Kính thưa các quý vị, thưa các vị khách quý!”, Lâm Vũ Hiên đứng trên bục chủ tọa cầm micro nói: “Cảm ơn tất cả quý vị đã tới dự lễ kỷ niệm ngày cưới của tôi và Đồng Hạ hôm nay. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để họp mặt bạn bè cũ, xem các bạn qua nhiều năm không gặp giờ trông như thế nào? Có ổn hay không?”.
Mọi người trong hội trường đều là bạn học tốt với nhau, quen biết đã hơn mười năm, nên giờ đây rất mừng rỡ khi gặp lại.
- “Lúc này đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn Đồng Hạ, vì đã mang đến cho chúng tôi một bảo bối tuyệt vời – Tĩnh Lam”. Theo hướng tay Lâm Vũ Hiên chỉ, ánh đèn sáng chói rọi đến chỗ Tĩnh Lam đang ngồi trong góc. Ánh mắt cậu bừng lên dưới ánh đèn rực rỡ, tỏa ra vẻ huyền ảo lung linh. Cái miệng nhỏ chúm chím thật đáng yêu, khuôn mặt đẹp trai rạng ngời khiến mọi người tấm tắc mãi không thôi.
- “Tĩnh Lam sinh ra đem đến niềm hạnh phúc, sự ấm áp mới cho gia đình chúng tôi. Vậy nên, bố cũng muốn gửi lời cảm ơn con. Tĩnh Lam, con đã học piano được mấy năm rồi, hôm nay con có thể vì bố mẹ và các cô các chú chơi một bản nhạc không?”.
Cậu liền đặt chiếc cốc trên tay xuống, lịch sự đứng lên, cất lời rành rọt nói: “Vâng, tất nhiên rồi, thưa bố. Nhưng con có thể mời chị Hoa Ninh cùng hợp tấu với con được không ạ?”. Nói rồi cậu quay đầu đưa mắt nhìn về phía Hoa Ninh.
Mặc dù cậu không lên tiếng nhưng cô biết đây là đang tham khảo ý kiến của cô. Lâm Tĩnh Lam mới học piano chưa được ba năm, sao lại muốn mời cô hợp tấu cùng? Cô học violon đến nay đã hơn chín năm rồi, trình độ càng cao hơn nhiều. Cô mỉm cười, nhận lời mời của cậu – cũng có thể là lời thách đấu theo ý hiểu của cô.
Lâm Vũ Hiên hơi bất ngờ, cười nói: “Đương nhiên, Hoa Ninh chơi violon rất hay, mọi người đều đã thưởng thức qua rồi. Chương trình tiếp theo giao lại cho hai con nhé”.
Hội trường được trang bị khá đầy đủ, đèn màu, dàn nhạc, nếu bạn muốn thì có thể mời nhạc công lên biểu diễn. Rất nhanh, một đôi “nhạc công” nhí đang thử âm, chuẩn bị cho màn biểu diễn cùng nhau đầu tiên của họ.
- “Em muốn diễn tấu bản nào?” Kỉ Hoa Ninh nháy nháy mắt, điệu bộ như muốn bảo: “Cho em lựa chọn”.
Lâm Tĩnh Lam nghĩ một chút, nói: “Bản Thành phố trên không của Joe Hisaishi nhé?”.
Đây là bản nhạc rất hay, cũng rất phù hợp để các em nhỏ còn ít tuổi trình diễn. Kỉ Hoa Ninh vui vẻ gật đầu, bởi đây cũng là một trong những bản nhạc cô yêu thích nhất.
Hội trường tắt hết điện, ánh sáng tập trung chiếu lên khán đài. Một cô bé mặc bộ đồng phục trung học đang cầm trên tay cây đàn violon, dáng vẻ yểu điệu kéo lên những giai điệu mượt mà. Sau một đoạn độc tấu, cậu bé ngồi bên cạnh với chiếc đàn piano đen bóng bắt đầu lướt những ngón tay xuống phím đàn, tiếng nhạc trong trẻo vang lên hòa quyện với âm thanh véo von của cây đàn violon, gọn gàng và chính xác, phối hợp với nhau cực kỳ hoàn hảo.
Giai điệu bản Thành phố trên không êm ái mà sâu lắng, bay bổng khắp không gian, nhẹ nhàng lan tỏa. Bản nhạc này không phải là khó, nhưng cần phải cảm nhận từ trái tim. Kỉ Hoa Ninh kinh ngạc bởi tiếng đàn của Lâm Tĩnh Lam, không chỉ do cậu chơi rất điêu luyện. Tiếng đàn của cậu tựa như hòa vào tiếng đàn của cô, từng giai điệu một cứ thế quyện lẫn. Cô phải hết sức tập trung, chỉ lo mình lạc mất một nhịp nào đó.
Mái tóc đen mượt xõa ngang vai của cô bé phất phơ, lay động cùng mép váy, khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu bé trầm tĩnh hoàn mỹ không chút tì vết. Âm thanh vang vọng không dứt, nhịp nhàng thanh thoát, khiến cho mọi người trong hội trường rất xúc động.
Về sau nhiều người có mặt ở đây đều cảm thấy khó có thể quên được màn biểu diễn này. Có lẽ hai đứa trẻ ở trên bục kia không biết rằng, sự phối hợp ăn ý đến khó tin của chúng đã làm cho khán giả bên dưới tràn đầy cảm xúc. May mắn Kỉ Như Cảnh có mang theo máy quay phim, âm thầm lưu giữ lại được giây phút quý giá này.
Khi Kỉ Hoa Ninh kết thúc động tác cảm ơn mà cô tự cho gần như là hoàn mỹ, vừa bước xuống bục, thì một nhóm các bà cô chạy ào lên – Dĩ nhiên, mục tiêu của họ là Lâm Tĩnh Lam sau lưng cô, thậm chí cô còn bị đẩy lùi sang mấy bước.
- “Tiểu Lam, cháu đàn thật là hay! Nghe bố cháu nói cháu mới học đàn có bốn năm? Thật không tưởng tượng nổi!”. Đó chẳng phải là bản nhạc khó khăn gì, cô hậm hực nghĩ trong lòng. Tuy vậy cô vẫn mỉm cười, chú ý giữ gìn hình ảnh tươi tắn của mình.
- “Tiểu Lam, có phải lớn lên cháu muốn trở thành nghệ sĩ piano không? Lúc nào cháu biểu diễn dì nhất định sẽ tới cỗ vũ cho cháu!”. Nói nghe thật dễ dàng? Ước mơ xa vời như thế tưởng muốn là được sao. Xí, cô bĩu môi.
- “Tiểu Lam đáng yêu, Tiểu Linh nhà dì Lưu cũng mới học đàn piano – đúng rồi, cháu gặp Tiểu Linh cách đây bao lâu nhỉ? Tiểu Linh đã lớn gần bằng cháu rồi! Sau này rỗi rãi, cháu có thể đến dạy cho Tiểu Linh một chút được không? Hai đứa nhất định có thể chơi được với nhau đấy!”. Điều này mới thật tuyệt vời, xem chừng còn lâu mới có ngày đó, đầu tiên phải nắm lấy cơ hội trước mắt rồi hãy nói. Cô lè lưỡi ra rồi bắt đầu chuẩn bị rời khỏi “chốn hậu trường ca tụng” này.
- “Cháu xin lỗi, dì Lưu, cháu muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc học tập”. Cậu lễ phép trả lời, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương vẫn cứ tự nhiên.
Dì Lưu xấu hổ cười trừ, nhanh chóng nói: “Phải rồi, phải rồi, Tiểu Lam học giỏi như thế, hẳn là hàng ngày học tập rất chăm chỉ, dì sao lại làm cháu bỏ lỡ việc học được chứ? Ha ha, ha ha”.
Mọi người đều không biết những điều cậu học về căn bản đã sớm vượt qua phạm vi bài vở ở lớp rồi – Đây cũng là bí mật mà chỉ hai gia đình Lâm, Kỉ mới biết.
Kỉ Hoa Ninh tự dưng bị Lâm Tĩnh Lam “chèn ép”, trong lòng bực bội bước xuống. Nếu so sánh một cách công bằng thì cô cũng không hề thua kém, nhưng những lời ca ngợi đáng lẽ thuộc về cô này lại bị chuyển sang hết cho cậu bé – Sự kiêu ngạo của cô có chút tổn thương. Cô liếc cậu đang trong vòng vây của các bà, khuôn mặt đang cười một cách khổ sở, xem chừng cậu không giỏi ứng phó với phụ nữ lắm.
Đã thế thì chị sẽ giúp em một chút – Cô cười gian xảo, lẳng lặng đi tới.
- “Thực ra cuối tuần em cũng có thời gian mà”, lời cô lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. “Hơn nữa, chẳng phải em cũng từng khoe rằng Tiểu Linh nhà dì Lưu dễ thương lắm sao?”.
Nghe cô nói vậy dì Lưu cười hớn hở, lập tức quay lại hỏi cậu có đúng không. Lâm Tĩnh Lam than thầm một tiếng, nhìn theo bóng dáng Kỉ Hoa Ninh từ từ rời đi.
Thật chẳng biết ai mới là con nít, ai mới là tiểu quỷ đây.
|
Chương 3: Tình yêu chớm nở
Lần đầu tiên… Bạn có còn nhớ không? Lúc trái tim lần đầu rung động, cũng là lúc nếm trải nỗi đau đầu tiên.
Bất giác, thời gian cứ vùn vụt trôi qua. Trong một năm này, Lâm Tĩnh Lam được miễn thi vào trường cấp hai nơi Kỉ Hoa Ninh từng học, còn Kỉ Hoa Ninh nhờ thành tích học tập xuất sắc của mình nên đã thi đậu vào một trong những trường chuyên của thành phố, hai người lại lần nữa sát cánh bên nhau.
Kỉ Hoa Ninh lưng đeo cặp sách đứng giữa sân trường, váy bay phất phơ trong gió, hoàn toàn không biết rằng mình đã trở thành một hình ảnh cực kỳ cuốn hút. Ngôi trường trung học chính là sân khấu lớn cho cô trình diễn, cuộc sống của cô từ đây cũng bắt đầu chuyển sang một thời kỳ mới.
- “Xem cô gái kia kìa, liệu có phải là “đóa hoa bách hợp” năm nay?”.
- “Đâu? Đâu?… đúng rồi, đúng là cô gái đó…”.
Cô không biết sau đợt học quân sự, cô đã được “vinh dự” xếp vào một trong ba “hoa khôi” của trường – Dù rằng cô chỉ tham dự đúng một ngày đầu của đợt tập luyện, nhưng đã kịp để lại lời đồn về huyền thoại “Vật hiến tế vinh quang”.
Nguyên do là như thế này, hôm đó là ngày đầu tiên nhà trường thông báo bắt đầu đợt huấn luyện quân sự. Kỉ Hoa Ninh đêm hôm trước vì mơ thấy ác mộng nên không ngủ được, kết quả là sáng bị dậy muộn. Cô vội vàng đánh răng rửa mặt rồi ôm cặp chạy, đến ngay bữa sáng cũng chưa kịp ăn.
Lúc cô chạy tới trường, trong sân học sinh đã xếp thành hàng nghiêm chỉnh, yên lặng lắng nghe lời hiệu trưởng chào mừng năm học mới, lời dặn dò của giám thị, lời tuyên thệ của đại diện các thầy cô… “Chịu đựng” những bài phát biểu dài dòng của giáo viên cộng thêm ánh mặt trời chói chang trên đầu, cái bụng trống rỗng của Kỉ Hoa Ninh bắt đầu sôi lên ùng ục mà cô chẳng còn sức để “đàn áp” cuộc “biểu tình dạ dày” này, cô cảm thấy chóng hết cả mặt.
Cảnh vật trước mắt cô bắt đầu xoay xoay, ánh sáng cứ mờ dần mờ dần, tiếng thầy cô trên bục nghe như nước chảy mỗi lúc một xa. Đến lúc tưởng chừng như thế giới sắp bị màn đen tối tăm nuốt chửng, cô vô thức kéo lấy áo của bạn đứng ngay trước rồi ngã xuống – không còn kịp nghe thấy tiếng kêu la của mọi người xung quanh nữa.
Vì việc này, cô có lý do chính đáng được phép nghỉ đợt tập huấn quân sự. Đến ngày đi học chính thức đầu tiên, giữa đám bạn bè cùng lứa, vẻ đẹp rạng ngời của cô nổi bật hẳn lên như bông hoa bách hợp tinh khiết cao quý.
Có lẽ cô chưa từng nghĩ rằng, chính nhờ “sự kiện” đó mà càng làm tăng thêm sự chú ý của mọi người đối với cô, khiến cô trở thành một trong những nhân vật được nhắc tới nhiều nhất!
Mỗi trường học đều có “hoa khôi”, một trong những truyền thống lâu đời từ trước tới nay là lấy từ “công chúa” để đặt tên đầu cho “hoa khôi”, sau đó lại gắn thêm tên của loài hoa phù hợp. Kỉ Hoa Ninh sau này mới biết, ngoài mình được gọi là “Công chúa Bách hợp” ra, “hoa khôi” năm nay còn có hai người nữa, một là “Công chúa Tường vi” Tần Di Giang học cùng lớp với cô và hai là “Công chúa Thủy tiên” Mẫn Lạc Lạc trên cô một lớp. Tên gọi này đương nhiên là phải đặt theo khí chất đặc thù của mỗi người: Hoa Bách hợp tinh khiết thơ ngây, lay động lòng người; hoa Tường vi lộng lẫy đam mê, cuồng nhiệt say đắm; hoa Thủy tiên mỏng manh yếu đuối, mùi mẫn lẻ loi.
Thế là, Kỉ Hoa Ninh sau nhiều lần nghe mọi người nhắc tới những tên như “Tiểu Bách hợp”, “Tiểu Tường vi”, “Tiểu Thủy tiên” một cách thân mật, cuối cùng đã rõ hàm ý bên trong các tên gọi đó. Bảo cô xinh đẹp, tất nhiên, đấy là sự kiêu ngạo, niềm tự hào của cô, bảo cô ưa hình thức, điều đó cũng chẳng sai, chỉ có điều tự cô biết rằng ví cô với vẻ tinh khiết thơ ngây của hoa bách hợp thì thật nhầm lẫn quá rồi.
Lớp Kỉ Hoa Ninh học là lớp (7) năm nhất(1), phòng thứ hai trên tầng ba. Sau buổi học ngày thứ hai, cô lặng lẽ xếp sách vở vào cặp để chuẩn bị ra về.
Bỗng cô thấy một đôi giày tết dây màu đỏ xuất hiện trước mắt, nhìn lên một chút là thân hình yêu kiều trong bộ đồng phục đẹp đẽ, lên chút nữa, là một đôi mắt mê người đang cười cười nhìn mình.
- “Cậu là Tiểu Bách hợp?” Tiếng cô gái vang lên yểu điệu mềm mại, miệng nở nụ cười tựa như hoa đào mùa xuân rực rỡ khoe sắc.
Ngay lập tức Kỉ Hoa Ninh biết cô gái trước mắt mình này là ai, vẻ đẹp lôi cuốn lộng lẫy tự nhiên này chính là “Công chúa Tường vi” Tần Di Giang, người cùng có tên trên bảng “hoa khôi” với cô. Cô bèn hé làn môi tươi tắn như dòng nước, lộ ra hàm răng trắng đều nói: “Chào cậu, Tiểu Tường vi”.
Tần Di Giang bị nụ cười thuần khiết thân thiện của cô làm cho ngỡ ngàng, sự hiếu kỳ ban đầu đối với cô gái xinh xắn này chuyển thành ấn tượng tốt đẹp. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng xõa trên vai, khuôn mặt lung linh như búp bê, thân hình có chút mảnh dẻ hơn so với cô, nếu nói cô là học sinh trung học, tin chắc rằng có người sẽ nghi ngờ. Cô quả thật như bông hoa nhỏ mà ngay cả các cô gái khác cũng muốn thương yêu che chở.
Cô bạn này, cô nhất định phải kết bạn. “Rất vui được làm quen với cậu, Kỉ Hoa Ninh”. Tần Di Giang giơ cánh tay trắng nõn như ngó sen về phía cô.
- “Tớ cũng vậy, Tần Di Giang”. Kỉ Hoa Ninh cũng rất vui vẻ đưa tay ra.
Hai bàn tay thiếu nữ nhỏ nhắn nắm lấy nhau trong ánh hoàng hôn vàng xuộm, chớp mắt, màu trắng tinh khiết hòa cùng màu hồng rực rỡ, sống động như một bức tranh sơn mài ngập tràn màu sắc.
Ngày thứ hai, giáo viên sắp xếp lại chỗ ngồi, hai bông hoa xinh xắn này được ngồi chung một bàn – Đây nhất định là đôi bạn cùng bàn mà tất cả nam sinh trong trường đều “thèm muốn”. Cả hai tỏ ra rất vui mừng, hôm qua vừa mới làm quen nhau, hôm nay lại có thể ngồi gần nhau rồi.
Hai chỗ trống bên cạnh họ rất nhanh đã có thêm người. Hai cậu con trai được ngồi vào đó mặc kệ những ánh mắt căm hận của các nam sinh khác, hào hứng tự giới thiệu về bản thân mình. Tính cách của Tần Di Giang thật thẳng thắn, nghe đến chỗ nào thú vị thì cô cười phá lên, còn chỗ nào thấy chán thì chẳng thèm liếc nhìn đối phương một cái. Ngược lại Kỉ Hoa Ninh luôn lịch sự mỉm cười, từ vẻ mặt không thể đoán ra được cô đang nghĩ gì.
|
Lúc này chỗ ngồi phía đằng sau họ cũng có nam sinh khác tới ngồi. Kỉ Hoa Ninh vừa quay đầu lại xem thử, thì thấy đập vào mắt là một khuôn mặt trông rất quen thuộc: Mày kiếm, mắt to, xán lạn vô cùng, cực kỳ thích hợp để ví von “mặt hổ mày phượng”.
- “Kỉ Hoa Ninh? Tiểu Ninh?”, Tạ Khải Đạt sau khi nhìn rõ cô gái trước mắt liền nhanh nhảu kêu to, nhưng chỉ nhận được cái lườm mắt sắc lẹm của cô.
Kỉ Hoa Ninh âm thầm kêu khổ, quả đất sao lại tròn thế này, oan gia ngõ hẹp cứ phải gặp nhau. Nếu như ban đầu cô chỉ cảm thấy khuôn mặt cậu ta quen quen, thì giờ đây hình như cô đã nhận ra cậu ta là ai rồi.
- “Tớ là Tạ Khải Đạt, Tiểu Đạt đây! Cậu còn nhớ tớ chứ, Tiểu Đạt học cùng lớp thời mẫu giáo với cậu đây!”.
Nhớ, tất nhiên là nhớ. Kỉ Hoa Ninh trong lòng lầm bầm nói, bản thân trước kia còn “tặng” cho cậu một “lễ mọn”, không ngờ rằng cậu lại mò đến đây rồi. Cô cười tinh quái: “Hình như tớ có nhớ mang máng”. Nói qua loa mấy câu xã giao, cô bèn quay đầu lên, không thèm nghe Tạ Khải Đạt còn tiếp tục ba hoa điều gì đó.
Mười phút trôi qua, chỉ còn duy nhất một chiếc ghế phía sau hai cô gái còn trống, khiến cho các nam sinh chưa được xếp chỗ đều nóng ruột mong ngóng.
- “Giang Viễn Ảnh”. Giáo viên chủ nhiệm đọc tên một cậu con trai, chỉ vào “vị trí quý báu” cuối cùng đó: “Chỗ ngồi của em ở đấy”.
- “Uỵch” một tiếng, chiếc cặp sách trước tiên phóng vèo xuống ghế, tiếp theo một nam sinh đẹp trai sáng láng cười cười nói: “Tớ là Giang Viễn Ảnh, sau này nhờ các bạn giúp đỡ”. Lịch sự, tao nhã, phong độ đàng hoàng, nhưng lại có vẻ kiêu ngạo.
Nhiều năm sau, mỗi khi Kỉ Hoa Ninh nghĩ đến Giang Viễn Ảnh, ký ức luôn bắt đầu từ nụ cười này. Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen mượt bồng bềnh của cậu, đôi mắt trong suốt như bao phủ một màn hơi sương lấp loáng. Cô nhất thời sững sờ, ngược lại Tần Di Giang duyên dáng cười gật đầu.
Các nam sinh xung quanh xì xào một chốc rồi trật tự ngồi xuống. So với Giang Viễn Ảnh, những anh chàng này không đẹp trai bằng, họ hết sức bình thường.
- “Tớ thấy Giang Viễn Ảnh đẹp trai nhất lớp”. Tần Di Giang bỗng nhiên nói ra một câu với vẻ bí ẩn, Kỉ Hoa Ninh thấy Di Giang khen ngợi cậu ấy không chút ngại ngùng, bất giác nhìn cô tủm tỉm mỉm cười đồng tình.
- “Này, cậu nhớ ra chưa?” Lát sau, Tần Di Giang lại bất ngờ kêu lên. Kỉ Hoa Ninh nhìn cô ngơ ngác, thấy Di Giang tinh nghịch nháy nháy mắt với mình, mày liễu xinh xinh cong lên thành một đường kẻ nhỏ.
Cô không nhịn được hỏi: “Tớ nhớ ra cái gì?”.
Tần Di Giang tỏ ra hơi thất vọng, nhưng rất nhanh trở lại vẻ bình thường, nói: “Thật sự là cậu không nhớ rồi, tớ không nói giỡn chút nào. Rõ ràng lúc đó nắm chặt người ta không chịu buông, chưa kể là xém chút nữa là kéo tụt cả quần của cậu ấy xuống nữa mà”.
Cái, cái gì? Kỉ Hoa Ninh nghe xong trợn tròn mắt. Khi đó với ý thức mơ hồ của mình, trong mông lung hình như cô đã đưa tay nắm chặt lấy áo của bạn học đứng trước – cô dường như bắt gặp Giang Viễn Ảnh lúc này vô tình ngoảnh đầu lại, bất chợt cười với cô.
Kỉ Hoa Ninh đột nhiên thấy mặt mình nóng ran. Thật sự là quên mất rồi, xấu hổ hơn nữa là còn kéo… quần người ta? Bất giác cô muốn quay sang nhìn Giang Viễn Ảnh một chút, nhưng cảm thấy lúng túng, cứ ngồi đờ ra. Tần Di Giang ngồi bên có vẻ không yên tâm, thực ra đã sớm cười thầm: Tiểu – Ninh – khờ – khạo! Trêu cậu chút! Cậu chỉ nắm lấy áo của cậu ta thôi! Quá lắm thì đầu cậu có gục lên lưng cậu ấy, còn nữa, sau đó lại ngã gọn vào lòng người ta! Được rồi, tạm thời sẽ không nói cho cậu biết… Chờ xem rồi sẽ có nhiều chuyện hay đây!
Chính bởi hôm đó, mái đầu xinh đẹp của Hoa Ninh gục lên lưng Viễn Ảnh đang đứng trước, làm cậu giật mình ngoảnh lại, hai tay vội ôm lấy thân hình đang dần ngã xuống của cô, sau đó từ từ nâng cô đứng lên. Mấy học sinh bên cạnh lập tức chạy đi gọi giáo viên. Viễn Ảnh lúc này nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình, khuôn mặt và đôi môi nhỏ nhắn trắng bệch ra, hai hàng mi cong như búp bê ngự trên đôi mắt nhắm nghiền.
Giáo viên nhờ cậu và một nam sinh khác bế Hoa Ninh vào chỗ có bóng mát, cô vừa rời khỏi lòng, cậu cảm thấy có hương hoa nhài thoang thoảng phảng phất bên mình. Một lúc sau cô tỉnh lại, cậu cuối cùng cũng thấy được đôi mắt to tròn lung linh như hai viên ngọc mở ra dưới hàng mi – điệu bộ mơ màng, yếu đuối, như nàng công chúa ngủ trong rừng vừa mới thức dậy.
Trái tim Giang Viễn Ảnh phút giây này bỗng nhiên xao xuyến lạ thường.
Thế rồi ngẫu nhiên tên của Kỉ Hoa Ninh nhanh chóng được nhắc đến khắp nơi, từ “nữ sinh bị ngất trong đợt tập quân sự” trở thành “một trong ba hoa khôi của trường năm nay – Tiểu Bách hợp”, tốc độ tăng đến chóng mặt, cho thấy rõ sức mạnh lan truyền của dư luận ghê gớm đến mức nào.
Bất giác, Giang Viễn Ảnh cảm thấy đối với Tiểu Bách hợp, hoa nhài có vẻ phù hợp để mô tả về cô hơn. Giống như đóa hoa trắng muốt e ấp trong màn đêm, tỏa hương thơm nhẹ nhàng cao quý như ánh trăng, vẻ trong sáng, tinh khôi rung động lòng người.
Sau một hồi đề cử, Kỉ Hoa Ninh được bầu làm lớp phó học tập, Tần Di Giang làm lớp phó văn nghệ, còn Giang Viễn Ảnh trở thành lớp trưởng.
Xét theo học lực thì lớp phó học tập nên để cho Giang Viễn Ảnh xếp vị trí đầu bảng làm; còn Kỉ Hoa Ninh kết quả tương đối ổn định, luôn thuộc tốp năm người dẫn đầu; Tạ Khải Đạt mê chơi bóng rổ, học hành không có gì đáng nói; chỉ có Tần Di Giang là nằm ngoài suy đoán của mọi người, mặc dù làm cán bộ lớp nhưng thành tích học tập của cô rất yếu, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng phải lắc đầu. Tuy nhiên, cô vốn là người không hay để tâm, nếu nhắc đến những mẫu thời trang “hot” nhất hiện nay hay những món ăn ngon thì rất am hiểu, và còn khiến cho người khác rất thích sự thẳng thắn hồn nhiên của cô.
Kỉ Hoa Ninh nhanh nhẹn giúp giáo viên chủ nhiệm sắp xếp sổ sách, bận rộn đến tận năm giờ chiều. Nhớ ra cặp của mình còn để lại trong lớp, không có ai trông coi, cô vội chạy về.
Nhìn vào trong lớp, thấy Giang Viễn Ảnh đứng bên ghế, không biết đang làm gì đó. Kỉ Hoa Ninh cười thầm, vừa định bước vào, bỗng nghe giọng của con gái phát ra run run, cô lập tức nép vào bên cửa.
“Chào bạn… bạn Giang! Tớ là Ứng Lệ Viện ở lớp (2)…”.
Sao lại còn có một người nữa? Kỉ Hoa Ninh nghé đầu nhìn vào, liếc một vòng quanh phòng. Thấy một nữ sinh tóc tết thành hai bím đang đứng quay lưng về phía cô, vừa nãy do bục giảng che khuất nên cô không nhận ra.
Cô không quen nữ sinh lớp (2) này, chỉ nghe cô ấy tiếp tục cất giọng run run nói: “Không biết cậu còn nhớ tớ không, lần, lần ở căng – tin, chúng ta từng ngồi ăn chung một bàn”.
Giang Viễn Ảnh nhìn cô, cười gượng gạo. Việc ngồi kề nhau ngẫu nhiên như vậy, cậu hiển nhiên chẳng có ấn tượng gì cả. Những vệt nắng chiều chiếu lên khuôn mặt cậu, trong đôi mắt đen tròn lúc này lấp lánh ánh vàng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng tinh tế, khoác trên người bộ đồng phục màu xanh sẫm, trông cậu thật lãng tử đẹp trai.
Khí chất quý phái, phong cách lịch lãm, khiến cậu tựa như bạch mã hoàng tử thu hút sự chú ý của người khác. Kỉ Hoa Ninh như nhà thám hiểm khám phá ra châu lục mới, lần đầu tiên nhận thấy sức lôi cuốn từ cậu, trong lòng bỗng thấy xốn xang. Lại nghe tiếng cô gái tiếp tục nói: “Thật ra, tớ đã chú ý tới cậu từ hôm tập quân sự rồi… Nghe mọi người bảo ở lớp (7) có bạn nữ bị ngất, tớ tò mò chạy lại xem thì nhìn thấy cậu. Sau hôm đó, tớ không lúc nào không nghĩ tới cậu, hy vọng có thể được làm quen với cậu… Tớ nghĩ rằng, tớ đã thích, thích cậu mất rồi”.
- “Tớ đắn đo rất lâu, quyết định phải nói rõ lòng mình với cậu, Giang Viễn Ảnh. Nếu cậu đồng ý, chúng ta trước hết có thể làm bạn, tìm hiểu lẫn nhau…”. Lời thú nhận chân thành dễ thương này làm cho người ta khó mà từ chối được. Quả nhiên Giang Viễn Ảnh từ tốn nói: “Bạn…Ứng phải không? Cảm ơn thành ý của cậu. Cậu bảo muốn làm bạn, tớ rất vui và sẵn lòng làm quen với cậu. Còn về chuyện… bây giờ tớ vẫn chưa nghĩ tới, thành thật… xin lỗi cậu”.
Giang Viễn Ảnh khéo léo trả lời, không có chút sơ suất nào.
Kỉ Hoa Ninh bị khuất nên không nhìn thấy được, trên mặt Ứng Lệ Viện nụ cười có đôi chút thê thảm: “Phải, phải rồi. Cậu nghe tớ nói hết đã, tớ đã…”.
- “A, Kỉ Hoa Ninh!”. Mấy cậu con trai lớp (8) đi chơi bóng rổ về thấy “hoa khôi” đứng trước cửa lớp, từ đằng xa kêu to lên. Cô nhìn về phía hành lang bên cạnh, thấy họ đang dần đi tới. Cô gật gật đầu với họ, rồi không thể không đi vào lớp. Giang Viễn Ảnh thấy Kỉ Hoa Ninh bước vào, thân hình cô lách qua như cố né tránh ánh mắt của cậu.
Cô đi tới chỗ ngồi của mình ở bàn đối diện, nghe thấy cậu hỏi: “Sao cậu còn quay lại đây?”. Thái độ có vẻ hơi lúng túng. Mặc dù họ không nói gì, nhưng trong căn phòng với ba người này, không khí xem ra có chút gì đó mờ ám.
|
- “Tớ, tớ giúp thầy giáo Bành sắp xếp tài liệu, giờ mới xong”. Kỉ Hoa Ninh nhanh chóng thu dọn cặp sách, “Tớ về trước đây, tạm biệt”.
- “Chờ đã, tớ sẽ về cùng với cậu”. Giang Viễn Ảnh xách cặp đứng lên, gật đầu nói với Ứng Lệ Viện còn đứng ngây ra: “Bọn mình cùng về luôn chứ?”.
Ứng Lệ Viện thẫn thờ bước theo họ ra khỏi phòng, Giang Viễn Ảnh thuận tay khép cửa lại. Hai tay cô đan vào nhau, nhìn chằm chằm vào bờ vai thiếu nữ xinh đẹp đang sánh bước cùng chàng trai tuấn tú, chợt nhận ra họ rất đẹp đôi, như một cặp trời sinh hoàn hảo vậy.
Khi đó, Lâm Tĩnh Lam đã ngồi chờ hơn một tiếng trong phòng Kỉ Hoa Ninh rồi. Cậu vừa tan học thì được bố mẹ qua đón, lúc ấy Kỉ Hoa Ninh vẫn còn chưa về, cậu tựa lên khung cửa sổ ngóng ra ngoài đường chờ bóng dáng cô xuất hiện. Đến hơn sáu giờ, mới thấy cô tóc ngắn ngang vai, mặc chiếc váy ngắn đồng phục màu xanh thẫm. Đi bên cạnh là một chàng trai tuấn tú. Chàng trai cao hơn cô nửa đầu, hai người vừa nói vừa cười, trông rất thân mật.
Lâm Tĩnh Lam kéo rèm xuống, chạy khỏi phòng Kỉ Hoa Ninh.
Giang Viễn Ảnh tiễn Kỉ Hoa Ninh đến trước cửa, cảm thấy đường về hôm nay sao ngắn quá, chốc lát đã tới nơi rồi. Kỉ Hoa Ninh lịch sự cảm ơn, rồi bước vào căn nhà sơn màu trắng. Bóng dáng mảnh mai, kiên định của cô như một đóa hoa nhài thanh khiết trong lòng cậu.
Đến lúc bóng cô đã khuất hẳn cậu mới quay gót trở đi.
- “Hoa Ninh, sao con về muộn thế? Dì, chú Lâm đều đến cả rồi”.
- “Này, anh Kỉ, đừng khắt khe với Hoa Ninh quá! Cô bé đã lên cấp ba rồi, sau khi tan học phải về muộn một chút chứ, có phải không?”. Lâm Vũ Hiên nói đỡ cho Kỉ Hoa Ninh. Còn cô thì vẫn lễ phép như mọi khi chào hỏi chú Lâm, dì Lâm.
Lâm Tĩnh Lam vừa mới chạy ra cửa, thân hình gầy guộc gọn gàng trong bộ đồng phục cấp hai màu xanh lam, phẳng phiu không một vết nhăn. Cậu nhìn Kỉ Hoa Ninh đang tháo giày đi dép, rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi chân tay, không nói một câu nào cả. Ngược lại, Kỉ Hoa Ninh thấy cậu im lặng, bèn kéo tay cậu chạy sầm sập lên phòng cô trên tầng – từ nhỏ tới lớn, trước mặt cậu cô đều như thế này.
- “Hôm nay làm sao thế? Buồn à?”. Hai tay cô véo má Tiểu Lam, bàn tay trắng muốt thấy thật thích thú.
- “Tuần sau, trường bắt đầu hội thao, đến dự nhé”. Hai má Lâm Tĩnh Lam bị véo nên không nói dài được, chỉ có thể cất lời ngắn gọn.
- “Tại sao phải đến?”. Kỉ Hoa Ninh buông cậu ra, nằm phịch lên chiếc giường đệm êm ái. Một ngày đi học, phải cố gắng làm một học sinh ngoan ngoãn, thật là mệt mỏi.
- “Hôm đó quy định phải có phụ huynh đi cùng, nhưng bố mẹ có việc bận nên không thể đi được”. Giọng của cậu nghe buồn buồn, cứ như cô đã làm gì có lỗi vậy?
- “Lại đây”. Cô chỉ cậu ngồi xuống giường, nhào đè lên người, nghịch những phù hiệu gắn trên đồng phục cậu. Ha, thật lắm thứ: phù hiệu, khăn quàng, huy hiệu cờ đỏ, biểu tượng măng non… Trông y như vị tướng già lập nhiều chiến công khoe hai hàng huân chương lủng lẳng vậy.
Gương mặt xinh đẹp của cô ghé sát mắt cậu, thậm chí cậu còn cảm thấy những sợi tóc rối của cô cà vào cổ ngứa ngáy, làm cậu muốn đưa tay ra gãi.
- “Hoa… Ninh… đừng mà”. Cậu cố sức bật dậy, vội vàng thoát khỏi “móng vuốt” của cô. Còn cô thì vui vẻ cười xem cậu vuốt lại chiếc áo đã bị xộc xệch, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, sao bỗng nhiên lại xấu hổ nhỉ?
- “Làm sao thế, tiểu quỷ!”. Dù cậu không còn là một cậu bé con chưa biết gì, nhưng điệu bộ muốn giữ khoảng cách với cô như thế khiến cô cảm thấy rất không thích.
Lâm Tĩnh Lam trái lại càng tỏ vẻ đàng hoàng, “Con trai con gái từ bảy tuổi thì không được chung giường, huống hồ em đã học cấp hai rồi!”. Kể từ khi không gọi Kỉ Hoa Ninh là “chị” nữa, cậu đã ý thức được nam nữ có sự khác biệt, không muốn cô ấy cứ đùa nghịch theo ý thích trẻ con.
- “Chậc, thật giống ông cụ non”. Kỉ Hoa Ninh lật người nằm dài ra giường, dưới chiếc váy ngắn lộ ra cặp đùi trắng nõn, còn đâu hình ảnh “hoa khôi” thùy mị đoan trang ở trường nữa. Một chốc sau, cô mới lầm bầm nói: “Chị sẽ đi cùng em… đến hội thao”.
Lâm Tĩnh Lam đang kéo lại tay áo nghe cô nói vậy, liền nhoẻn miệng cười. Kỉ Hoa Ninh chưa nhận ra rằng, cậu ấy đã dần dần trở thành chàng trai tuấn tú, có sức lôi cuốn mạnh mẽ.
“Lớp (3) năm hai, cố lên! Cố lên! Cố lên!”.
“Lớp (6) năm nhất – tập trung tinh thần, quyết lập thành tích!”.
“Giao lưu là chính, tranh đua là phụ!”.
“Kiên trì đến cùng, đoàn kết là chiến thắng! Fighting!”.
…
Kỉ Hoa Ninh dạo quanh trong sân trường cấp hai quen thuộc, bên đường đua, khẩu hiệu của các đội được giơ cao hừng hực khí thế. Gió tháng mười một thổi mát rượi, mặt trời ấm áp rọi trên những mái đầu thanh xuân.
“Thật là náo nhiệt” – Cô ngỡ ngàng thốt lên. Khi cô bước đi trên sân trường đã từng một thời gắn bó này, bất chợt dâng lên một niềm cảm xúc vừa thân thương vừa lạ lẫm. Thân thương bởi cảnh vật vẫn quen thuộc quá, lạ lẫm bởi không khí vui vẻ nhiệt tình của các học sinh hôm nay. Đây là lần đầu tiên nhà trường tổ chức hội thao cho học sinh, đồng thời mời cả phụ huynh các em tham gia, mục đích nhằm tăng thêm sự quan tâm và gắn bó giữa con cái với cha mẹ, là một hoạt động rất có ý nghĩa.
Chen giữa đám đông reo hò cuồng nhiệt, từ xa Kỉ Hoa Ninh đã trông thấy một bóng hình thân thuộc. Lâm Tĩnh Lam nhỏ bé đứng lặng lẽ trong dòng người tấp nập. Cô vừa nhìn đã nhận ra cậu có vẻ cô độc, tựa như ngọn cỏ giữa rừng cây, bị bỏ rơi quên lãng.
Lâm Tĩnh Lam ngẩng cao đầu, đi về phía Kỉ Hoa Ninh. Mỉm cười nói với cô: “Chị đến rồi”. Trên khuôn mặt bầu bĩnh nở nụ cười rất trong sáng, rất rạng rỡ này hiện thêm hai lúm xoáy đồng tiền, khiến mấy người lớn đứng quanh thấy sững sờ. Họ dường như mới phát hiện ra cậu bé đáng yêu này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã mặc bộ đồng phục giống con mình.
Chủ nhiệm lớp Lâm Tĩnh Lam năm nay là cô giáo Lý – cũng từng là cô giáo của Kỉ Hoa Ninh – thấy cậu đi cùng cô về chỗ ngồi, cô giáo Lý ngạc nhiên hỏi: “Kỉ Hoa Ninh? Sao em lại đến đây? Lâm Tĩnh Lam là người nhà em à?”.
Kỉ Hoa Ninh bối rối cười: “Cô giáo Lý, em có thể coi là …”
“Cô giáo Lý, bố mẹ em có việc bận, nên đã nhờ Hoa Ninh tới dự hội thao giúp, nhà em và nhà cô ấy có mối quan hệ rất thân thiết ạ”. Lâm Tĩnh Lam vội cướp lời, ngang nhiên chặn lại tiếng “chị” mà Kỉ Hoa Ninh còn chưa kịp phát ra.
Cô giáo Lý gật đầu: “Thì ra là như vậy. Cũng được, Kỉ Hoa Ninh, em hôm nay phải giúp đỡ Lâm Tĩnh Lam cho tốt nhé”. Nói rồi cô Lý tất bật chạy tới nơi khác. Hai đứa trẻ này có thể xem là những học sinh ưu tú nhất của cô, tuy tính cách khác nhau, nhưng đều rất thông minh và ngoan ngoãn.
Nội dung thi đấu chủ yếu là các môn điền kinh như chạy ngắn, nhảy cao, ném bóng, chạy tiếp sức… đủ các loại. Kỉ Hoa Ninh thấy Lâm Tĩnh Lam cởi áo gió đang khoác bên ngoài, lộ ra một số hiệu vuông vức gắn sau lưng áo thun thể dục: Số 3106.
Cô buột miệng hỏi: “Tiểu Lam, em tham gia thi đấu ở nội dung nào?”.
- “Chạy 3.000 mét”. Lâm Tĩnh Lam trả lời một cách tự nhiên kiểu như nói “Trời hôm nay không đẹp” vậy, cậu cởi tiếp quần dài, lộ ra chiếc quần thể thao ngắn bên trong.
- “3… 3.000 mét!” Kỉ Hoa Ninh không nhịn được kêu lên: “Em có chắc đây là hội thao của học sinh cấp hai không đấy?”.
Cô bỗng nhiên nhớ đến những hội thao trước đây mình tham gia hình như cũng có chạy 3.000 mét, nhưng vì đường chạy quá dài và vất vả nên không mấy người chủ động đăng kí, do đó nội dung gian khổ này chỉ có những học sinh “đen đủi” bị phân công hoặc bốc đồng tham gia mà thôi. Còn Tiểu Lam… ánh mắt cô trộm liếc sang cậu bé dễ thương bên cạnh…
Cậu, cậu ấy chẳng lẽ “hâm hấp” rồi sao?!
Một số học sinh lớp năm ngồi bên đã nhận ra Kỉ Hoa Ninh, bèn rối rít chạy đến cười nói với cô, sức hút “người nổi tiếng” của cô ở trường cũ lần nữa lại được chứng minh. Cô nhìn Tiểu Lam mặc bộ đồng phục thể thao đứng trên đường đua, đôi chân trắng trẻo khẳng khiu, thấp hơn những học sinh đứng cạnh gần một cái đầu. Bất giác, cô cảm thấy lo lắng. “Tùy tùng” Tiểu Lam của cô, phải tranh đua cùng những đối thủ “nặng ký” thế này sao?
“Đoàng” – tiếng súng lệnh vang lên, làm cho mọi người thấy điếc hết cả tai. Một số học sinh nôn nóng lao vượt lên, Tiểu Lam và những học sinh còn lại vẫn giữ đều tốc độ. Cậu không để ý tới tiếng reo hò xung quanh, cũng không nhìn sang các đối thủ, mà hết sức tập trung vào bước chạy, tóc phất phơ, môi mím kiên cường hướng về phía trước.
Một vòng sân khoảng 400 mét, muốn hoàn thành 3.000 mét, phải chạy bảy vòng rưỡi. Sau vòng đầu tiên, đám đông cổ vũ không muốn lãng phí thời gian, nhanh chóng chạy đi xem các cuộc thi đấu khác, đợi đến nửa vòng cuối cùng mới trở lại cổ vũ tiếp.
Vòng thứ năm rồi! Kỉ Hoa Ninh cuối cùng mất kiên nhẫn đứng ra sát đường biên, xem chừng bước chạy các tuyển thủ càng lúc càng nặng nhọc, hơi thở dồn dập. Mặt Lâm Tĩnh Lam có chút tái nhợt, tốc độ của cậu so với lúc bắt đầu không giảm xuống bao nhiêu, từ từ vượt qua từng đối thủ một.
Đến vòng thứ bảy. Mấy tuyển thủ dẫn đầu đã xuống sức rõ rệt, có người mặt mày tái mét, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc thi vất vả này. Có năm tuyển thủ bỏ cuộc, thậm chí một tuyển thủ còn ngã lăn ra, đội cứu thương phải vội vã chạy tới khiêng đi, để không làm trở ngại đường đua. Lâm Tĩnh Lam vẫn bình thản như nhà sư nhập định, lặng lẽ lao về phía trước, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng Kỉ Hoa Ninh biết cậu đang cố chịu đựng. Cô nóng ruột chạy lại gần cậu, kích động hô to: “Tiểu Lam, cố lên!”.
Lâm Tĩnh Lam không nhìn cô, cắm đầu chạy vụt qua. Cô liền nắm chặt bàn tay, chạy tới bên cậu nói nhỏ: “Hôm nay vì em mà chị đến đây, em không được làm chị mất mặt, nghe rõ chưa? Nếu không, sau này chị không thèm chơi với em nữa!”.
Thấy cậu giơ tay lên vẫy vẫy một chút, cô biết cậu đã nghe lời cô nói, nhưng vẫn cảm thấy giận dỗi. Cô bĩu bĩu môi, cũng có nhiều người ở đây đang chờ xem “trò cười” của thiên tài nhỏ này, hôm nay họ cười cợt cậu chính là “trò cười” của Kỉ Hoa Ninh. Cô không cho phép chuyện đó xảy ra, cô thuộc mẫu người không chịu thua kém ai!
Bảy vòng rưỡi, kết quả chung cuộc đã ở gần ngay trước mắt. Có thể do quá sức chịu đựng nên lại có hai người bỏ cuộc. Lâm Tĩnh Lam ánh mắt chỉ còn căng ra một nửa, cắn chặt môi, hơi thở gần như đứt quãng. Các học sinh khác chạy theo bên cạnh, hò reo tiếp sức cho các tuyển thủ băng về đích. Kỉ Hoa Ninh biết từ xưa đến nay Tiểu Lam không phải là người giỏi thể thao gì, nhưng giờ đây bóng dáng gầy yếu quật cường này lại khiến cô thầm khâm phục và xót xa. Theo từng bước chân bền bỉ của cậu, lòng kiêu hãnh hão huyền của cô lúc này hoàn toàn tan biến, cô chỉ muốn hét thật to cố lên Tiểu Lam!
Trong mắt cô giờ không còn để ý tới bất cứ thứ gì xung quanh, cô chạy song song bên cậu: “Tiểu Lam, còn nửa vòng nữa thôi, cố lên, cố lên!” Cậu rướn mắt lên, bước chạy mỗi lúc một chậm. Kỉ Hoa Ninh chợt nảy ra một ý, cô động viên cậu: “Chạy nhanh lên, xong rồi về nhà chị sẽ mua bánh pudding dâu tây cho em!”.
Nghe thế mắt cậu vụt sáng, tốc độ chạy nhanh hơn rõ rệt. Cậu cúi đầu xuống, mím chặt môi lại.
Trong tiếng hò reo náo nhiệt, Lâm Tĩnh Lam kết thúc môn thi chạy 3.000 mét, bất ngờ xếp vị trí thứ ba chung cuộc! Chỉ thấy phụ huynh các tuyển thủ mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy con em mình, có người còn nhấc bổng họ lên!
Kỉ Hoa Ninh mặt đỏ phừng phừng, không kìm được sự vui sướng ở trong lòng, như ma xui quỷ khiến ôm nhào lấy cậu, rồi hôn “chụt” một cái lên gò má trắng mịn của cậu!
Thôi chết! Kỉ Hoa Ninh thầm kêu khổ, cảm giác ánh mắt mọi người xung quanh trợn tròn như tên bắn về phía mình. Còn cậu bé đứng trước thì cúi gằm đầu, tuy không thấy rõ mặt nhưng hai tai đã đỏ bừng.
|
Chương 4: Gặp gỡ tình đầu
Ngày mai là một quá trình. Trước khi ngày mai tới, đầu tiên bạn phải đi qua muôn ngàn dặm, sau đó ngày mai sẽ đến dưới chân bạn.
Sức mạnh của dư luận là vô cùng, sức hấp dẫn của tin đồn là vĩnh viễn – hiện tại Kỉ Hoa Ninh đã rất thấm thía sự sâu sắc của câu danh ngôn này.
Trở lại trường sau ngày nghỉ cuối tuần, cô mơ hồ nhận thấy không khí trong lớp học có gì đó không bình thường.
Những cái nhìn lén lút, tiếng xì xào to nhỏ, như ngấm ngầm ám chỉ đến cô. Kỉ Hoa Ninh cảm thấy chắc chắn rằng việc này có liên quan với chuyện hôm trước – Đấy, cô vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt hai nữ sinh vội vàng lảng sang chỗ khác, chụm đầu thầm thì với nhau rồi cười phá lên.
Cô nhíu mày, sao mình lại trở thành chủ đề cho mọi người đàm tiếu?
Kỉ Hoa Ninh đoán ra vậy, nhưng việc này đi hỏi người khác thế nào cho khéo đây? Đến khi ăn trưa, rốt cuộc giữa những tiếng ồn ào trong nhà ăn, cô thoáng nghe được lời ai đó có nhắc tới mình.
- … “Kỉ Hoa Ninh ở lớp (7)? Thật không?”.
Tên cô đối với họ có vẻ rất nhạy cảm, cô chú ý lắng tai nghe tiếng của nữ sinh sau lưng, thấy Tần Di Giang ngồi bên cạnh đang ngừng đũa ngó nghiêng.
- “Suỵt – nói nhỏ thôi. Tớ cũng chỉ nghe Ái Ái lớp (3) nói. Hôm đó tan học, Ứng Lệ Viện lớp (2) đến lớp (7) thổ lộ với Giang Thiếu”.
Có một số nữ sinh mới nghe đến chuyện này, vội háo hức chạy đến.
“Giang Thiếu? Giang Viễn Ảnh? Kỉ Hoa Ninh mơ hồ nghĩ, lại nghe tiếng thì thào: “Giang Thiếu đương nhiên là từ chối Ứng Lệ Viện, cô ấy buồn bã định bước đi, thì có một người xuất hiện”.
- “Người đó là Kỉ Hoa Ninh?” – Một nữ sinh che miệng hỏi nhỏ.
- “Chính là cô ấy! Giang Thiếu đã muộn như thế còn chưa về, bởi vì còn ở lại chờ cô ấy. Ứng Lệ Viện đáng thương không biết, lại bộc bạch với người ta, cậu nói Giang Thiếu sao mà cho cô ta vừa ý được?”.
Tần Di Giang lấm lét nhìn Kỉ Hoa Ninh một cái, thấy cô vẫn không có biểu hiện gì, mới cầm đũa và cơm nhanh vào miệng.
Mấy nữ sinh xung quanh chợt “À” lên tỉnh ngộ, sau đó liền tranh nhau bình luận: “Thì ra Giang Thiếu đã cùng với Kỉ Hoa Ninh rồi… Từ nay chỉ có thể biết an ủi mấy người bạn si mê cậu ấy của tớ thôi!”.
- “Chứ sao nữa? Đối thủ là Kỉ Hoa Ninh…”. Có người hấp tấp nói, âm thanh cố gắng hạ thấp xuống: “Hơn nữa, hai người họ đã xem như thành một đôi rồi”.
- “Một đôi của lớp (7)? Không khẳng định sớm quá đấy chứ? Mới hôm tập quân sự thôi mà. Kỉ Hoa Ninh chọn ai không chọn, lại chọn trúng ngay Giang Thiếu, Giang Thiếu chớp lấy thời cơ ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, cho nên “ai kia” cũng động lòng muốn đem thân báo đáp…”. Cô ta khúc khích cười rồi nói tiếp: “Nhưng tin tức của chúng ta chậm mất một bước rồi, tớ nghe nói hôm trước có người thấy họ đứng hôn nhau ở bến xe buýt cuối đường 17”.
Bịa đặt! Kỉ Hoa Ninh giận không thể ném ngay đôi đũa, trợn mắt phùng má như muốn “ăn tươi nuốt sống” đối phương. Chuyện hoang đường như thế này cô ta cũng dám mặt dày bịa ra, xét cho cùng cũng bởi thường ngày cô ấy ghen tức với Kỉ Hoa Ninh, nhưng lại không tìm được cơ hội nói xấu cô, lần này tranh thủ bám vào chuyện đó để hạ thấp uy tín của cô! Tần Di Giang cũng xanh mặt, khẽ lắc tay Kỉ Hoa Ninh an ủi.
Đây là nhà ăn, không phải là nơi cãi vã. Hơn nữa, cô cũng không muốn đánh mất hình tượng học sinh “mẫu mực”, lớp phó học tập lớp (7) năm nhất, một trong ba “hoa khôi” của trường.
Thế là cô đành nuốt giận, chờ cho đám nữ sinh lắm điều kia đi hết, mới hậm hực đứng dậy về lớp.
Mấy hôm sau, Kỉ Hoa Ninh nhận ra chuyện này vẫn còn chưa kết thúc
Sau ngày cô ngẫu nhiên “phá đám” màn “tỏ tình” của Ứng Lệ Viện, “scandal” về mối quan hệ giữa cô với Giang Viễn Ảnh lan truyền khắp trường, khiến hai người xấu hổ không thôi. Chuyện này dùng đầu gối để nghĩ cũng biết người tung tin là ai
Ứng – Lệ – Viện! Kỉ Hoa Ninh nghiến răng nói
Trong phòng học lớp (2), Ứng Lệ Viện đang ngồi đọc sách bỗng hắt hơi một cái. Cô xoa mũi, là ai nguyền rủa mình nhỉ? Không phải chứ, gần đây mình làm nhiều việc tốt, ví như tác thành cho kim đồng ngọc nữ rồi mà.
Ứng Lệ Viện không nhìn nhầm, hôm đó Giang Viễn Ảnh chăm chú nhìn Kỉ Hoa Ninh đang vội vã thu xếp cặp sách.
Cô theo sau thấy bóng họ sánh bước bên nhau, lòng bỗng đau nhói, khoảnh khắc đó như lời tuyên bố ngọn lửa tình yêu mới nhen nhóm trong cô đã bị vùi dập. Nhưng mỗi ngày cô càng nhớ đến cậu ấy nhiều hơn, cô không muốn mình phải chấp nhận chịu đựng mãi như vậy.
Thế là cô đã chọn cách dựng chuyện.
|