Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng
|
|
Chương 70: Ngoại truyện 2
Cho dù bị chồng nói trúng suy nghĩ, nhưng Diệp Linh Tiệp vẫn không muốn thừa nhận, mặc dù lúc này cơ thể của cô đang bị lửa dục khiêu khích đến không thể cứu vãn được nữa rồi.
Cô đưa ngón tay dài nhỏ lên môi mình, xoa nhẹ vuốt ve một lúc rồi khẽ đưa lưỡi ra liếm, vẻ mặt đáng thương đáp: “Ưm…Người ta không đói khát…Người ta là đang chờ mong…”
“Chờ mong? Ha ha ~ Chờ mong bị anh hung hăng cắm vào đúng không?” Đào Tử Tuấn vô lại nói, tay càng thêm dùng lực xoa bóp ngực cô, đầu gối cũng khẽ ấn nhẹ xuống ma xát nơi mềm mại ướt át kia.
Áo bị kéo lên lộ ra bầu ngực căng tròn, hoàn toàn phơi bày trước mắt anh, cực kỳ cực kỳ mê người!
Nhìn xuống nơi bên dưới ngày một ướt át, Diệp Linh Tiệp biết mình yếu thế nhưng vẫn cố gắng nhổm người dậy, cởi bỏ quần sịp của chồng xuống, vật nam tính to lớn lập tức bắn ra, bừng bừng phấn chấn dựng thẳng lên.
“Không phải ~ Là chờ mong anh bị em ăn đến sảng khoái!” Cô nâng mắt lên nhìn anh, sau đó mới há miệng liếm lên côn thịt của anh một cái.
Vừa mới tắm rửa xong, cho nên trên người anh thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, không có mùi tanh, làm cho cô càng thêm cố gắng muốn lấy lòng anh.
Giống như đang ăn kẹo mút, cô đưa lưỡi ra liếm lên túi ngọc, sau đó mới quay về trêu đùa côn thịt, rất nhanh chỗ đó của anh đã bị cô liếm đến ướt sũng.
Hình ảnh mà Đào Tử Tuấn đang chứng kiến dâm đãng vô cùng, cô gái của anh đang rất say mê, đôi môi đỏ tươi chạy dọc hạ thân anh, khiến anh nhẫn nhịn đến mức đau đớn.
“Vợ yêu, ngậm nó đi!” Anh khàn giọng nói, hai bàn tay xoa bóp ngực cô, ngón tay còn kẹp lấy đầu vú trêu đùa.
Diệp Linh Tiệp trong lòng cười thầm, mở miệng nhỏ ra nhét côn thịt của anh vào miệng, một hơi liền ngậm đến chỗ sâu nhất, còn dùng sức mút vài cái.
Hành động của cô làm cho Đào Tử Tuấn sảng khoái muốn phát điên, suýt nữa là không chịu nổi mà bắn thẳng vào miệng cô, nhìn ánh mắt nghịch ngợm của cô, anh không khỏi có chút tức giận.
Bởi vì, Diệp Linh Tiệp biết cách làm cho anh thoải mái phải bắn tinh dịch ra!
Nói giỡn à! Sao anh có thể lãng phí tinh hoa của mình như vậy chứ, cứ thế mà bắn hết vào miệng cô sao?! Phải bắn toàn bộ vào trong cơ thể của cô thì mới đã nghiền!
Dứt khoát đẩy cô nằm xuống ghế, anh quỳ trên sàn nhà, bàn tay to kéo quần ngủ của cô xuống, hoa cốc giàn giụa mật dịch lập tức hiện ra trước mắt anh.
Tại sao lại như vậy? Bởi vì Diệp Linh Tiệp chủ động mở hai chân ra, cố tình để cho anh nhìn thấy, làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh càng trở nên hưng phấn hơn.
Thấy vậy, cô lại khẽ nâng mông lên đong đưa vài cái, hành động càng ngày càng dâm loạn!
“Tiểu dâm phụ, còn dám đong đưa nữa hả! Đợi lát nữa cho em đong đưa thoải mái luôn!” Đào Tử Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói, vợ của anh luôn có bản lĩnh làm cho anh thất điên bát đảo, làm cho anh giống như một con cún đến ngày động dục chỉ muốn lao vào cô ngay lập tức.
Độ cao của sô pha khiến anh không cần cúi xuống mà vẫn có thể đối diện với cô, bàn tay to của anh nắm lấy đôi chân dài, đem mặt dán vào nơi riêng tư của cô, há miệng cắn lên hai vách thịt, mạnh mẽ liếm mút lên hoa hạch mẫn cảm.
“Ưm…Người ta không phải…A…” Diệp Linh Tiệp nũng nịu phản bác, tay nhỏ vò đầu anh, thẳng lưng ưỡn người hưởng thụ được chồng âu yếm.
Miệng lưỡi nóng bỏng tàn sát bừa bãi hoa cốc, lối vào bị lưỡi anh đưa vào cọ xát, từng đợt khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể.
Mật dịch chảy ra bị anh nuốt vào trong miệng, phần không kịp ăn thì chảy dọc xuống mông cô rồi thấm xuống sô pha.
Đào Tử Tuấn ngửi thấy hương hoa hồng ngọt ngào trên da thịt cô, kích thích từng dây thần kinh trên người anh, làm cho anh ăn không biết chán.
Tiếng kêu quyến rũ của cô vang vọng trong phòng khách, lý trí đã biến mất không còn một nửa, để mặc cho dục hỏa thiêu đốt toàn thân, mà cơn tức giận cũng đã sớm bay lên chín tầng mây rồi.
“Không phải? Vậy sao lúc anh liếm em, em lại đong đưa như vậy hả? Còn muốn giả bộ ngây thơ với anh sao?” Cuối cùng cảm thấy đã đủ, anh tà ác ngẩng đầu lên hỏi, lưỡi còn vươn ra liếm mật dịch vương trên môi.
Anh đứng dậy đá văng quần ra xa, dáng vẻ cường thế nhìn dáng vẻ mị hoặc của Diệp Linh Tiệp ở bên dưới mình.
Nhìn anh như thể rất hiểu biết hành động trêu chọc của cô vậy, Diệp Linh Tiệp mỉm cười, chủ động quỳ gối trên sô pha, mông hướng về phía anh nói: “Ưm ~ Trong lòng anh em chính là một dâm phụ ngây thơ mà!”
Cô nghiêng mặt đáng thương nhìn Đào Tử Tuấn, lại cố ý đong đưa mông, ma xát lên vật thô cứng của anh, nũng nịu nói: “Ưm…Chồng à…Hoa nhỏ của em nói là muốn anh…”
Nhìn cái mông trắng nõn mượt mà của vợ đang cọ lên côn thịt của mình, anh quyết định sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa!
Bàn tay to đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, hạ thân hướng đến lối vào, khàn giọng nói: “Em đồ dâm phụ đáng ghét này, anh cho em ngay đây!”
Nói xong, anh ưỡn thẳng lưng, dùng lực đâm thẳng vào tiểu huyệt, chạm đến chỗ sâu nhất bên trong cô…
|
Chương 71: Ngoại truyện 3
“A…Ưm…” Diệp Linh Tiệp kiều mỵ kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, tay nắm chặt lên thành ghế, nơi riêng tư cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Đào Tử Tuấn cúi người hôn lên vai cô, bàn tay to sờ soạng kéo áo ngủ của cô xuống, hai bầu ngực căng tròn lại lắc lư trong không khí. Ngón tay anh bóp mạnh đầu vú cô, mông khẽ đong đưa, đầu tiên chỉ hơi ma xát nhẹ ở cửa huyệt, sau đó mới mạnh mẽ đâm vào, nhét đầy lối vào chật hẹp.
Anh dường như không biết mệt, mỗi khi anh đâm kiểu chín nông một sâu, tiểu huyệt của cô lại co rút mạnh, khiến cho anh không ngừng lặp đi lặp lại động tác này.
Côn thịt cứ lúc thì cọ xát nhẹ, lúc lại đâm mạnh vào, động tác không đồng đều này làm cho Diệp Linh Tiệp muốn nổi điên, khao khát muốn anh lấp đầy mình.
“Ưm…Đáng ghét…A…Chồng ơi…” Cô kháng nghị nói, tiểu huyệt khó chịu cực kỳ, hơn nữa rõ ràng anh biết cô nôn nóng nhưng lại vẫn kiên trì không thay đổi tần suất.
“Sao vậy? Em không thích thế này à?” Đào Tử Tuấn mỉm cười hỏi, dám trêu chọc anh, đương nhiên sẽ phải chịu phạt, sao có thể để cô chiếm thế thượng phong được!
Đáng ghét! Anh cố tình muốn cô tức điên lên đây mà!
Được thôi! Vậy hãy xem cô đáp trả đây!
Diệp Linh Tiệp nâng cao mông lên, đường cong chữ S hiện ra càng thêm rõ ràng, giống như một con bạch xà uốn lượn quanh người anh, cô chậm rãi vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn, tay nhỏ sờ xuống nơi riêng tư, khẽ vuốt ve túi ngọc của anh.
“Ưm…a…Thích lắm…Thích được chồng yêu làm thế này…Ưm…Tiểu huyệt nuốt lấy anh rồi…Thoải mái quá…” Cô phóng đãng kêu lên, cái mông nâng lên hạ xuống trước mắt anh.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Đào Tử Tuấn không kìm chế được mà tăng tốc độ, mắt nhìn chăm chú vào côn thịt đỏ hồng của mình hiện ra rồi biến mất trong tiểu huyệt của cô. Mật dịch theo nhịp ra vào của anh mà chảy ra, ướt nhẹp nơi giao hợp của hai người.
Tay nhỏ bé lau đi mật dịch đang chảy ra, cô đưa tay lên, mở rộng năm ngón tay, thấy hiện ra những sợi bạc dinh dính, cười nói: “Ưm…Dính quá. . . Xấu hổ chưa kìa…Phải ăn hết thôi…”
Dứt lời, cô nghiêng mặt, đưa lưỡi ra liếm lên chất lỏng trên ngón tay, mắt đẹp liếc nhìn Đào Tử Tuấn, vẻ mặt của anh bị cô quyến rũ trông thật đáng yêu quá. Thế là động tác liếm mút của cô càng bạo gan hơn, giống như đang ăn côn thịt của anh vậy, há miệng ngậm mút từng ngón tay, dáng vẻ đang rất say mê.
“Yêu nữ đáng ghét này, em thích ăn nó đến vậy sao? Hửm?” Anh khẽ cắn lên chiếc cổ trắng nõn của cô, giọng nói vô cùng gợi cảm, côn thịt đang chôn trong cơ thể cô đã đình chỉ động tác, cảm nhận từng tầng thịt mềm đang bao trùm lấy anh.
Diệp Linh Tiệp chủ động vặn vẹo người, đong đưa mông, dịu dàng đáp: “A…Thích lắm…Thích muốn chết luôn…Thích nhất…Ưm…”
Lúc này cô cũng không rảnh nghĩ đến việc chồng đâm vào cô thế nào, cô chỉ thích cái cảm giác tự mình hành động và đạt được mục đích mà thôi!
Nghĩ là làm, cô lại ra sức đong đưa phần hông, đôi môi đỏ tươi hé mở, vang lên từng tiếng kêu rên dễ nghe, khiến cho người ta tê dại cả người.
“A ~ Linh Tiệp của anh thật là dâm đãng, có muốn chồng em hung hăng đâm em không?” Anh mở miệng hỏi, bàn tay to vuốt dọc lưng cô, không ngừng âu yếm.
“Muốn…Muốn…Chồng ơi…Em muốn…Mau lên…Tiểu huyệt của người ta ưm…khó chịu muốn chết…A a…Anh mau giúp em đi…Mau lên…” Cô vội vàng đáp, lửa dục trong người không có chỗ phát tiết, càng khiến cô thêm ra sức cầu xin.
Bàn tay to giữ chặt eo nhỏ của cô, anh khàn giọng nói: “Được, anh sẽ làm cho em sướng ngất luôn!” sau đó côn thịt lại mạnh mẽ đâm vào, cọ xát hoa kính nhỏ hẹp.
Tiểu huyệt nóng ấm mút chặt lấy anh, cảm giác vui thích lan tỏa khắp các tế bào, không thể ngừng được việc điên cuồng đong đưa eo, lý trí gần như đã bị lửa dục đốt sạch.
Côn thịt to lớn cứng rắn ma xát tiểu huyệt non mềm, anh thở dốc nói: “Chặt quá, thích quá ~ Anh đâm chết em!”
Anh giữ chặt mông cô, hai tay tách hai vách thịt ra thật rộng, để cho anh có thể dễ dàng đâm thẳng vào miệng tử cung.
“A a ưm…Thích quá…A…Đâm hỏng em đi…Xin anh đấy…A…” Diệp Linh Tiệp phóng đãng kêu lên, ngữ điệu vô cùng dịu dàng và đáng yêu.
Nghe vợ yêu cầu, Đào Tử Tuấn đương nhiên là không thể không làm theo, côn thịt hung mãnh như dã thú càng đâm càng hăng say. Một lượng lớn mật dịch tràn ngập bên trong tiểu huyệt, chưa kịp chảy ra thì lại bị côn thịt của anh đẩy trở về, phát ra tiếng kêu “bạch bạch” đầy dâm mị.
Tiếng thở gấp của cô ngày một lớn hơn, vang vọng trong không gian yên tĩnh, khoái cảm chồng chất xếp lên, cuối cùng lên cao trào sau một lần đâm thật sâu của anh.
“A a ~ Tới rồi ~ A…” Cô lớn giọng hét chói tai, mười ngón tay nắm chặt lên sô pha, cái mông vểnh thật cao, mật dịch phun lên côn thịt, khiến anh kích động gầm nhẹ, tiếp tục gia tăng tốc độ đâm vào, sau khi đâm vào rút ra mấy trăm cái, anh mới cuồng dã gầm lên rồi bắn tinh dịch vào sâu bên trong cô…
|
Chương 72: Ngoại truyện 4
Năm năm trước…
Trên bảng hiệu khá cũ tên “Antigua”, mặt tiền của cửa hàng không giống với các quán cà phê sang trọng hiện đại khác, trái lại mang theo một phong cách khá truyền thống và cổ xưa.
Vào cuối tuần, về lý mà nói thì các quán cà phê sẽ rất đông khách, nhưng Antigua lại nằm ở trong một con ngõ nhỏ thuộc khu buôn bán, cho nên dù hôm nay là chiều thứ bảy nhưng bên trong vẫn chưa kín chỗ, tuy vậy cũng không ít khách một chút nào.
Bốn cô gái ăn mặc thời thượng, dung mạo xinh đẹp bước vào Antigua, khiến cho đám đàn ông trong quán đều phải liếc mắt nhìn, dù sao thì có người đàn ông nào mà lại không thích ngắm người đẹp chứ!
Bốn cô gái mang theo bốn nét riêng khác nhau, một người trong số đó đi đến trước quầy bar, chào hỏi người đàn ông đang chuyên tâm pha cà phê.
“Hi ~ Cảnh Thừa, mình đưa bạn tới ủng hộ quán này ~ Các cô ấy đều rất điên rồ đó, cậu có ngại không?!” Diệp Linh Tiệp nói, sau đó hào phóng giơ tay vẫy ba người kia.
“Đến đây là tốt rồi, mình không ngại đâu!” Phương Cảnh Thừa vui vẻ đáp, hắn là bạn đại học của Diệp Linh Tiệp, có thể coi là khá thân thiết.
Diệp Linh Tiệp trừng mắt nhìn hắn một cái rồi mới kéo ba cô gái kia ngồi xuống một góc trong quán, ăn uống xong, bốn cô gái lại bắt đầu ríu rít trò chuyện.
Mấy cô tuổi cũng xấp xỉ hai lăm hai sáu tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm vài năm, có đủ tiền để gửi ngân hàng. Cứ có thời gian rảnh là bọn họ lại hẹn nhau đến một quán cà phê bánh ngọt nào đó để gặp mặt.
Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Quyên, trong ngày này người có sinh nhật là người có quyền to nhất, dù có đưa ra yêu cầu gì thì tất cả cũng phải đáp ứng, thế là cô ấy đề nghị tất cả chơi trò “Nói thật hay mạo hiểm. ”
Nghe thấy tên trò chơi, Diệp Linh Tiệp chỉ khẽ nhướn đôi mi thanh tú, gì chứ cô luôn rất may mắn, với lại nếu bọn họ có bắt cô làm gì thì cô cũng sẽ thực hiện ngay mà mặt không đỏ tim không loạn.
Không ngờ chỉ ngay lần thứ hai chơi đoán số mà cô đã thua rồi, bèn tự tin nói: “Các cậu cứ ra yêu cầu đi, ha ha ~”
“Được ~ Cậu hãy tiếp cận người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam, ngồi ở cạnh cửa sổ, đang đưa lưng về chúng ta kia kìa, nếu anh ta đồng ý làm quen với cậu thì cậu thành công!” Tiểu Quyên cười gian hạ chỉ.
“Anh ta ư? Được thôi! Cho mình năm phút, mình sẽ quay lại ngay!” Diệp Linh Tiệp hừ nhẹ, tuy rằng nhìn dáng vẻ của người kia thì có vẻ khá cứng nhắc, cũng không biết là bao nhiêu tuổi rồi, nhưng bằng mị lực của mình, cô tin mình sẽ chiến thắng!
Tiểu Quyên giơ tay, mắt nhìn đồng hồ, giơ dấu “OK” lên, thúc giục cô nhanh chóng đi tới tiếp cận đối phương.
Diệp Linh Tiệp trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu như người ta đồng ý thật thì cùng lắm là cô giải thích với người ta, sau đó say bye bye, dù sao chuyện này đối với cô dễ như trở bàn tay, nào có người đàn ông nào không quỳ gối dưới chân cô cơ chứ!
Đi đến ngồi xuống một ghế trống bên cạnh người kia, cô dịu dàng mở miệng: “Chào anh ~ Anh đi một mình à?”
Lúc này Diệp Linh Tiệp mới giật mình nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt mang nét cương nghị, đôi mắt có thần và đôi mày rậm, nhưng đã bị một cặp kính gọng kim loại che mất, sống mũi thẳng, đường cong của đôi môi rất đẹp, tuy nhiên lại đang mím chặt lại một cách nghiêm túc.
Oa ~ Không ngờ tướng mạo của người này lại đẹp như vậy!
Trong lúc cô còn đang đánh giá, Đào Tử Tuấn dừng hành động đang đánh máy của mình lại, liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng như mèo, vừa nhìn là thấy ngay rằng cô ta chỉ biết đi quyến rũ người khác rồi, đặc biệt là đôi môi hồng nhỏ kia, kiều mỵ giống như một con mèo hoang nhỏ.
“Có chuyện gì vậy?” Đào Tử Tuấn liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại nhìn vào màn hình laptop, không hay biết rằng có rất nhiều người đàn ông đang ghen tỵ nhìn mình!
“Ừm…” Diệp Linh Tiệp bất ngờ sửng sốt, bởi vì người đàn ông này còn không thèm nhìn cô đến quá mấy giây, cũng không chú ý đến ngực cô nữa, đường cong của cô không đủ để hấp dẫn anh à?
Nghe thấy thanh âm của cô, anh có chút không kiên nhẫn nhìn cô một cái, nói: “Nếu cô không có chuyện gì thì có thể cho tôi chút không gian riêng được không? Tôi nghĩ trong quán này có rất nhiều người đàn ông khác muốn uống cà phê với cô đấy. ”
Anh không có hứng thú với loại phụ nữ này, ngực lớn ngốc nghếch, giống như một bình hoa vậy, lòng dạ thì như rắn rết, anh thật sự không dám động vào.
Không ngờ mình lại bị anh thẳng thừng đuổi như vậy, Diệp Linh Tiệp vẫn không dứt khoát quay đầu bỏ đi, mà tiếp tục duy trì nụ cười ngọt ngào, mục đích muốn quyến rũ anh.
“Thật ra thì ~ Bộ dạng của anh thật không tồi, có muốn thử kết bạn với em không?” Cô tao nhã chống tay trái lên cằm, tay phải khẽ vuốt lên màn hình laptop của anh.
Đào Tử Tuấn nhíu mày nhìn các ngón tay trắng nõn đang lướt trên màn hình, tức giận đến mức muốn đập vỡ máy, anh ghét nhất là loại phụ nữ vô duyên như vậy, hơn nữa cách nói của cô ta như đang muốn bố thí chút tình yêu cho anh vậy.
“Không cần, cảm ơn thành ý của cô, xin phép tôi còn có việc phải đi trước. ” Anh nhanh nhẹn tắt máy, gập màn hình lại, cầm lấy túi xách rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mắt to trừng lớn, cô rất muốn mở miệng gào lên “Mẹ nhà anh!”, nhưng tay lại nắm chặt, cố gắng nhịn xuống, bước về chỗ cũ, mắt vẫn còn trợn to nhìn về phía cửa vào.
Được lắm! Nếu lần sau mà còn gặp anh, tôi nhất định sẽ báo thù!
|
Chương 73: Ngoại truyện 5+6
Ngoại truyện 5 Trong một quán cà phê nằm ở gần Hắc Lâu, từ sáng cho đến tối, lúc nào cũng có rất nhiều khách, bởi vì không khí sôi nổi, cho nên càng thêm hấp dẫn nhiều người đến đây bàn chuyện làm ăn.
Một cô gái dáng người nóng bỏng, toàn thân tỏa ra mùi vị phong tình, theo sau là một người đàn ông rất đẹp trai, khiến không ít người trong quán chú ý, nhịn không được khẽ bàn tán.
“Oa ~ Cô gái kia trông có vẻ cường thế thật đấy. “
“Người kia đẹp trai quá ~ Tiếc là đã có bạn gái rồi, bằng không tôi nhất định sẽ qua đó xin số điện thoại của anh ta. “
Những lời này đương nhiên đều lọt vào tai của cô gái xinh đẹp, cô tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống, tay nhỏ bé đang muốn mở menu thì lại bị một bàn tay khác nắm lấy.
“Linh Tiệp, em hãy nghe anh nói…” Anh chàng đẹp trai có vẻ đang rất bối rối, muốn giải thích tình huống của mình.
Liếc mắt nhìn bàn tay đang đè lên tay mình, Diệp Linh Tiệp không chút khách khí rút tay về, lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, tôi không rảnh để nghe anh nói, hơn nữa anh cũng đã bị out rồi!”
Lời vừa nói ra, lập tức thu hút được rất nhiều ánh mắt cả trai lẫn gái nhìn họ, có người thì gật đầu với thái độ của cô gái, nhưng cũng có người lại thấy cô ta thật đáng ghét, quay sang ủng hộ cho chàng trai.
Điều này đối với Diệp Linh Tiệp mà nói là một chuyện rất bình thường, cô hoàn toàn xem như không thấy, đối với cô, nếu càng quá mức để ý đến mọi thứ thì sẽ chỉ làm khó bản thân hơn mà thôi.
“Em yêu à, người phụ nữ kia không có quan hệ gì với anh hết ~ Anh đã từ chối cô ta rất nhiều lần rồi!” Anh chàng đẹp trai có vẻ hơi tức giận, bởi vì cô gái trước mắt hoàn toàn không nghe hắn nói mà đã cho hắn out rồi, bảo hắn làm sao nuốt trôi sự nhục nhã này cơ chứ?Tốt xấu gì thì cũng phải tôn trọng nhau một chút, có gì thì lúc khác nói sau.
“Em yêu? Xin hỏi có bao nhiêu người cũng được anh gọi là em yêu rồi hả thiếu gia!” Diệp Linh Tiệp xem xong menu rồi gấp mạnh vào, mắt híp lại nhìn hắn.
Bị cô nhìn đến mức chột dạ, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay ra ôm cô vào lòng, nói: “Anh thật lòng với em mà, tin anh đi, không có người đàn ông nào tuyệt vời hơn anh đâu!”
Diệp Linh Tiệp cực kỳ khó chịu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, anh ta nghĩ đàn ông trên thế giới này chết hết rồi hay sao? Chỉ còn lại mỗi anh ta tốt đẹp thôi hả? Đồ dở hơi!
Cô sẽ tìm ngay một người tuyệt vời hơn anh ta cho mà xem!
Ở một vị trị cách đó không xa, một nữ phục vụ đang bê đồ uống cho hai người đàn ông, ánh mắt lại liếc nhìn anh chàng đẹp trai đang đau khổ cầu xin cô gái kia, thầm nghĩ có phải họ đang đóng phim không vậy? Tuy nhiên được một người đàn ông si tình theo đuổi là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Đào Tử Tuấn đưa lưng về phía Diệp Linh Tiệp nên đương nhiên là không mấy để tâm đến chuyện đang xảy ra, tuy vậy qua cuộc nói chuyện cũng có thể đoán được một phần, Trầm Úy Vũ đang ngồi đối diện anh thì chỉ cười nhẹ, cặp mắt đào hoa có vẻ rất hứng thú nhìn ra phía sau anh.
“Cà phê đen, cảm ơn tổng giám đốc, phía sau có chuyện gì hay vậy? Chúng ta bàn chuyện chính thôi!” Đào Tử Tuấn không thèm quay mắt nhìn về sau một cái, đẩy gọng kính nhìn tổng giám đốc.
Trầm Úy Vũ đang muốn mở miệng bàn công việc thì lại bị một chuyện đột ngột phát sinh ngăn lại.
Chỉ thấy cô gái tóc đen dài gợn sóng phía sau kia đứng dậy, trực tiếp đi tới bàn bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đào Tử Tuấn: “Là anh?!”
Đối với mỹ nữ, Đào Tử Tuấn chưa bao giờ tốn tâm tư ghi nhớ, trong mắt anh cô nào cũng giống cô nào, bởi vậy khi Diệp Linh Tiệp tỏ ra quen biết anh, anh chỉ cảm thấy cực kỳ hoang mang.
“Nói cho anh biết, đây chính là bạn trai mới của tôi!” Cô trực tiếp ngồi xuống ôm lấy cánh tay Đào Tử Tuấn, nói tiếp: “Tôi và anh đã chia tay ba ngày trước rồi, đừng có tiếp tục dây dưa với tôi nữa! Không phải anh đã có người khác rồi sao? Đi mà tìm em yêu của anh đi!”
Vẻ mặt của Đào Tử Tuấn có vẻ như đang đông cứng lại, nhưng vì ngại một đống người đang nhìn, anh nghĩ là mình không nên trực tiếp hất cánh tay nhỏ bé mềm mại đang vòng lên tay mình kia.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hương hoa quả tỏa ra từ mái tóc của cô, là mùi quả mâm xôi, anh cứ nghĩ những cô gái như vậy thường phải xịt những loại nước hoa nặng mùi nổi tiếng mới phải chứ.
Tức thì có một cảm xúc rất kỳ lạ hiện lên trong lòng, anh quay sang nhìn anh chàng kia, chỉ thấy sắc mặt của hắn biến thành màu gan lợn rồi nhíu chặt mày rời đi.
“Ồ ~ Tôi không biết là cậu đã có bạn gái rồi đấy. “ Trầm Úy Vũ nhướn mi, có chút tức giận nói, hai người chơi thân với nhau như vậy mà Đào Tử Tuấn lại không kể chuyện này với anh, bạn bè mà lại giấu diếm nhau thế hả!
Lời của thủ trưởng đánh gãy dòng suy nghĩ của Đào Tử Tuấn, anh vội vàng gỡ cánh tay nhỏ bé kia ra, luống cuống nói: “Không phải như anh nghĩ đâu!”
Lúc này Diệp Linh Tiệp mới chuyển tầm mắt sang Trầm Úy Vũ, người đàn ông này trông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ nữa, không lẽ…
“Thì ra anh là gay?” Cô thốt lên, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, thấy biểu hình của Trầm Úy Vũ có vẻ tức giận nhìn Đào Tử Tuấn, mà Đào Tử Tuấn lại hung hăng trừng mắt nhìn cô, hình như là thẹn quá hóa giận.
Khó trách lúc ở Antigua anh ta lại từ chối cô, vì anh ta là gay, đương nhiên là không có hứng thú với phụ nữ.
Mà mấy người xung quanh lại đang bắt đầu thảo luận về mối quan hệ phức tạp này, anh chàng đeo kính kia lại là người lưỡng tính, vừa có bạn trai lại vừa có bạn gái, đúng là nhìn không ra mà.
Diệp Linh Tiệp rất vui vẻ, mọi ân oán với anh chàng này đều tan biến hết, bèn ghé vào tai Đào Tử Tuấn nói nhỏ: “Là gay cũng đâu có sao, cứ hào phóng thừa nhận là được rồi ~ Tôi đã hiểu vì sao lần trước ở Antigua anh lại từ chối tôi rồi, hy vọng lần sau chúng ta sẽ không chạm mặt nữa, ha ha ~ Bye bye ~”
Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi quán cà phê, nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, Đào Tử Tuấn mới nhớ ra cô chính là người đẹp hôm nọ đột nhiên đi tới nói muốn kết bạn với anh!
“Tử Tuấn, cậu không khỏe à?” Trầm Úy Vũ hỏi, thấy mặt của đối phương đã trở nên tái mét, cảm thấy thật đáng thương.
“Tôi vẫn khỏe…Khỏe đến mức muốn đánh người!” Đào Tử Tuấn oán hận đáp, trong lòng nghĩ thầm nếu lần sau còn gặp lại, anh nhất định sẽ vui vẻ mà “bắt chuyện” với cô ta.
Ngoại truyện 6 Khụ khụ. . . Những tiếng ho vang lên, tràn ngập trong một không gian lớn. Thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng khóc của những đứa trẻ: “Mẹ ơi…hu hu…Con không đến…đến bác sĩ đâu…”, mấy bà mẹ cũng chỉ biết ngồi yên mà ôm con dỗ dành.
Đây là phòng khám chuyên khoa tai mũi họng khá nổi tiếng trong thành phố, ngày thường lúc nào cũng chật ních người đến khám bệnh, nghe nói trình độ của các bác sĩ ở đây rất tốt, có y đức, hơn nữa nơi này đã có truyền thống được hai mươi năm rồi, cho nên dù là mùa hè hay mùa đông thì vẫn luôn luôn có người đến đây thăm khám.
Đào Tử Tuấn yên lặng ngồi một chỗ, chờ y tá gọi đến số của mình, trong tay cầm điện thoại di động check e-mail, thỉnh thoảng lại khẽ ho một tiếng.
Thật không hiểu sao đang mùa hè mà lại bị cảm, hơn nữa dịch cảm cúm lần này còn diễn biến cực kỳ nhanh, nghe nói nếu để lâu thì người bệnh sẽ bị sốt cao không khỏi, phải điều trị một tháng mới khỏe lại.
Anh không muốn để đến lúc đó rồi mới đi khám, một tháng phải uống thuốc, mệt mỏi đi làm, sao anh chịu nổi chứ! Cho nên ngay khi cơ thể bắt đầu có triệu chứng ho và sổ mũi là anh đã lập tức đi đến bệnh viện rồi.
Mắt nhìn vào màn hình hiện số trên tường, thấy còn một số nữa là đến lượt mình, anh có chút nhàm chán cất di động vào túi, giơ tay khẽ xoa bóp mi tâm đau nhức.
Đinh ~ Sau tiếng kêu của màn hình là giọng nói từ micro phát ra: “Số một trăm chín mươi chín. “
Y tá lại tiếp tục gọi lại một lần nữa “Số một trăm chín mươi chín, Đào Tử…”, còn chưa nói xong thì đã bị một đứa trẻ đang chạy nhảy xông tới, khiến cô lảo đảo suýt thì ngã.
“Em gái! Lại đây cho chị! Còn không chịu ngồi ngoan thì chị sẽ gọi bác sĩ đến tiêm đấy nghe chưa!” Một cô gái lập tức lên tiếng ngăn cản cô bé gái, chạy tới bế bé lên rồi áy náy xin lỗi y tá.
Đào Tử Tuấn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn kia thì cũng không có phản ứng gì, lúc đứng lên đi đến phòng khám, chợt nghe thấy có một giọng cười từ phía sau vang lên.
Thanh âm nhẹ nhàng xen lẫn chút khàn khiến anh bị thu hút quay đầu sang nhìn, không ngờ lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp mà anh đã gặp một tháng trước ở quán cà phê, lúc này khuôn mặt cô trắng bệch, gò má tái nhợt, đôi môi cánh hoa vẫn có màu hồng nhạt.
Theo phán đoán của anh thì cô gái này cũng bị cảm, không thì sẽ không ở đây, hơn nữa tình trạng của cô còn nghiêm trọng hơn anh nhiều, bởi vì trời nóng thế này mà cô còn mặc một chiếc áo khoác dạ.
“Đào Tử…Ha ha ha ~” Diệp Linh Tiệp cười rộ lên, song cô không dám cười lớn quá, bởi vì cổ họng đang đau rát như bị thiêu đốt vậy.
“Cô kia, ngồi đây chờ tôi đi ra, cấm được chạy đó!” Đào Tử Tuấn trừng mắt nói với cô, sau đó đi vào phòng khám.
Năm phút sau, anh đã khám xong, đi trở về khu ghế chờ thì vẫn thấy cô ngoan ngoãn ngồi yên chỗ đó, nở nụ cười với anh, lộ ra cái răng nanh nho nhỏ, trông rất đáng yêu.
Anh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như trước, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô, giây tiếp theo lại nghe thấy cô nói: “Đào Tử…A…” Ngữ điệu mang theo sự trêu chọc.
“Cô kia, cô cười đủ chưa? Tên tôi không phải là Đào Tử, tôi là Đào Tử Tuấn, họ Đào, tên Tuấn!” Anh nghiêm túc nói, giơ ngón trỏ đẩy gọng kính lên, động tác vô cùng tao nhã.
“Ừm…Tôi chỉ nghe thấy quả đào ngọt, quả đào lớn, chứ chưa từng nghe có quả đào anh tuấn bao giờ ~ với lại gọi là Đào Tử nghe cũng đáng yêu mà. “ Diệp Linh Tiệp vui vẻ nói chuyện với anh, mục đích là để xoa dịu sự đau nhức nơi thái dương.
Đào Tử Tuấn cảm thấy mồm miệng của cô gái này vô cùng lanh lợi, nếu có thể, anh chỉ muốn che cái miệng nhỏ của cô lại, để cô bớt nói những lời khó nghe đi một chút.
Mắt thấy anh vẫn đang im lặng nhìn mình, Diệp Linh Tiệp bỗng dưng lại bị anh thu hút, nhìn kỹ mới thấy đôi mắt của anh rất đẹp, lông mi dài đậm, đuôi mắt còn hơi hướng lên trên.
“Này, cô tên là gì?” Anh bị cô gái này nhìn đến mất tự nhiên, bởi vì đâu có cô gái nào lại đi nhìn chằm chằm một người đàn ông đến ngây ngốc như vậy chứ, hơn nữa bọn họ mới chỉ gặp nhau có ba lần.
Bị anh gọi làm cắt mạch suy nghĩ, cô cũng không giận mà dùng giọng nói khàn khàn hơi khó nghe nói: “Diệp Linh Tiệp, nếu không ngại thì cứ gọi tôi là Tiểu Tiệp, mọi người đều gọi tôi như vậy. “ Cô nghĩ nếu người đàn ông này là gay thì cứ gọi nhũ danh của cô cũng được, coi như trở thành chị em tốt.
Đinh ~ Sau tiếng kêu báo hiệu, micro lại phát ra giọng nói: “Số hai trăm mười hai. “
“Tới lượt cô rồi kìa, để tôi giúp cô cầm bình giữ nhiệt. “ Đào Tử Tuấn thản nhiên nói, rất tự nhiên giơ tay ra chờ cô đưa đồ cho mình.
Hành động này làm cho Diệp Linh Tiệp sửng sốt, sau đó mới gật đầu đưa bình giữ nhiệt cho anh, đứng dậy xong còn nói: “Cảm ơn anh, trong đó là trà gừng, nếu anh không ngại tôi bị cảm nặng thì có thể uống nhé, Đào Tử!”
Dứt lời, cô vui vẻ đi theo y tá đến phòng khám, để lại Đào Tử Tuấn đang nheo mắt nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt trong tay, thầm nghĩ: Cô gái này đúng là cần phải chỉnh đốn lại!
|
Chương 74: Ngoại truyện 7
Đào Tử Tuấn một mình ngồi chờ trên ghế, mắt nhìn bình giữ nhiệt màu hồng, anh mở khóa an toàn bên ngoài, ấn nút một cái, nắp bình lập tức bật mở, mùi hương thơm ngát của gừng tỏa ra bốn phía, còn thoang thoảng hương táo đỏ ngọt ngào.
Chỗ miệng bình để uống nước in rõ dấu son môi màu phấn hồng, còn có chút sáng bóng, làm cho anh nhìn đến thất thần, trong đầu lại vang lên lời nói của cô lúc nãy.
“Trong đó là trà gừng, nếu anh không ngại tôi bị cảm nặng thì có thể uống nhé. ”
Lời nói kia dường như trở thành một lời mời gọi không thể kháng cự, dụ dỗ anh hành động.
Chờ khi anh hoàn hồn lại thì mới phát hiện ra môi mình đang trùm lên dấu son môi của cô, mang theo một cảm xúc rất khó diễn tả.
Cứ như vậy, anh liền uống ngay một ngụm trà gừng táo đỏ, nếm hương vị vừa cay vừa ngọt ngào, đột nhiên nhận thấy vị của trà này rất giống với phong cách của cô, mùi vị ngậm ở trong miệng cũng không tệ lắm.
Đậy nắp bình nước lại, anh ngẩng lên đã thấy cô bước ra, khóe miệng tươi cười ngồi xuống cạnh anh, chờ nhân viên ở quầy gọi cô đến lấy thuốc.
“Đào Tử…Anh có uống không vậy?” Diệp Linh Tiệp nhỏ giọng hỏi, cầm lấy bình nước từ trong tay anh, không biết tại sao mà bỗng nhiên cô rất chờ mong vào đáp án này. Song lại nghĩ hình như mình hơi hoang tưởng rồi, vì anh chàng đeo kính này rõ ràng là thích đàn ông mà, cô sao phải mong đợi đến nụ hôn gián tiếp của hai người chứ?
Anh khẽ nhướn mi, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại: “Cô hy vọng tôi uống hay là không uống?”, anh nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, chợt thấy rất đau lòng.
Anh đúng là điên rồi!
Loại phụ nữ xinh đẹp này căn bản không hợp khẩu vị của anh, nhất định là vì anh thấy cô sinh bệnh nên mới nổi lên chút quan tâm mà thôi.
“Ừm…Tất nhiên là hy vọng anh uống rồi…Như vậy quả đào sẽ biến thành quả đào hồng nha…Ha ha…” Diệp Linh Tiệp yếu ớt cười, mở bình nước ra rồi uống một ngụm trà.
Đào Tử Tuấn nghe cô nói, nghĩ thầm quả nhiên là loại phụ nữ lòng dạ rắn rết, hóa ra là muốn anh bị lây bệnh, lại còn tiếp tục gọi anh là Đào Tử nữa chứ!
Nhưng khi nhìn động tác của cô, anh bỗng tưởng tượng nếu như hôn lên môi cô thì không biết sẽ có hương vị gì nhỉ?!
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, tâm tình của anh đã trải qua ba cung bậc, lúc thì ấm áp, lúc lại nóng bỏng, khi thì lạnh lẽo.
Giữa lúc Đào Tử Tuấn đang bối rối thì lại thấy một cánh tay dài nhỏ bé nắm lấy tay áo anh, anh quay sang nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô, có chút sửng sốt.
“Đào Tử…Giúp tôi đi…đến quầy lấy thuốc…Được không…Khụ khụ…” Cô dùng ánh mắt lấy lòng nhìn anh, đầu choáng váng đến buồn nôn nhưng vẫn cố nén nhịn.
Anh không nói hai lời liền đứng dậy đi đến quầy lấy thuốc.
“Đây là thuốc của cô Diệp, uống ba viên chia ba lần sáng trưa tối, còn gói màu đỏ này là thuốc hạ sốt. ” Nhân viên đưa thuốc cho anh xong rồi lại tiếp tục phục vụ cho bệnh nhân khác.
Cô ấy bị sốt sao?! Thế mà còn tỏ ra kiên cường như vậy! Không có ai đi cùng nên phải cố gắng đến bệnh viện một mình sao? Thật không biết cô gái này là không sợ sống chết hay là thế nào nữa!
Đi về chỗ ngồi, Đào Tử Tuấn từ trên cao nhìn xuống cô, có chút tức giận nói: “Cô thật là, phát sốt rồi mà vẫn còn cậy mạnh, để tôi đưa cô về nhà. ”
Mắt to chớp chớp, Diệp Linh Tiệp mãi mới phản ứng lại được, nói: “Ừm…Được…Khụ khụ…” Vừa mới đứng lên thì cảm giác choáng váng mãnh liệt ùa tới, làm cho cô không đứng vững được mà dựa vào lòng anh, nói nhỏ: “Chóng mặt quá…”
Đào Tử Tuấn âm thầm thở dài, bàn tay to vòng qua vai cô, để cô có thể dựa vào người anh, hai người rời khỏi phòng khám rồi lên xe anh đi về.
Đỡ cô ngồi vào ghế lái phụ, anh ngồi vào ghế lái, đưa tay giúp cô cài dây an toàn rồi mới cài dây an toàn cho mình, sau khi hỏi cô địa chỉ nhà thì lập tức nổ máy lái xe đi.
Khẽ híp mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, Diệp Linh Tiệp cảm nhận được sự quan tâm của anh qua từng hành động, tuy rằng biểu hiện của anh vẫn có vẻ không được vui, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng.
Nếu như, có một người đàn ông như vậy làm người yêu của mình thì tốt quá!
Đáng tiếc, ngay lần đầu tiên anh chẳng những từ chối cô thẳng thừng, đến lần thứ hai còn gặp anh đang hẹn hò với bạn trai, thật sự là quá bi phẫn, anh là GAY, là GAY đó!
Càng nghĩ thì đầu càng thấy đau, cô quyết định không suy nghĩ nữa mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc xe dừng đèn đỏ, Đào Tử Tuấn liếc mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh, hình như cô đang ngủ, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, đôi môi nhỏ có vẻ hồng hơn lúc trước, thoạt nhìn rất mê người, mái tóc dài xõa tung ra, trông rất giống búp bê.
Không phải là anh không thừa nhận một điều rằng cô rất xinh đẹp động lòng người, nhưng anh vẫn không quên cô gái này giống như một con bướm bay tới bay lui trong bụi cỏ vậy, nếu không sao mới lần đầu gặp mà cô đã thẳng thắn nói muốn kết bạn với anh chứ!
Làm bạn thì có thể, nhưng làm người yêu thì…Quên đi!
|