Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
|
|
Chương 578: Em là của anh, của riêng anh
Editor: Yuhina
"Nếu anh không trị hết bệnh, em sẽ thất vọng, anh là Cung Âu, anh là Cung Âu đã sáng lập ra N.E, sao anh có thể để cho một người phụ nữ thất vọng."
Cung Âu nằm ở nơi đó nói.
Nghe đến đó, nước mắt của Thời Tiểu Niệm không ngừng chảy xuống.
Hắn không muốn để cho cô thất vọng.
Hắn cũng không cho phép mình làm cho cô thất vọng.
Có lúc, Thời Tiểu Niệm thật sự không biết Cung Âu là thông minh hay là ngốc.
Cô không hỏi cái gì nữa, cũng không muốn hỏi cái gì nữa, cúi đầu lên hôn môi mỏng của Cung Âu, dùng sức mà hôn xuống, "Ôm em, Cung Âu."
Âm thanh của cô run rẩy.
Cung Âu nằm đó, dáng người dong dỏng cao run lên, từ từ mở mắt ra nhìn về phía cô, một đôi mắt đen kịt, một tay hắn vòng lên trên eo nhỏ của cô, đưa cô tiến vào lồng ngực của hắn, đổi khách làm chủ hôn trở lại.
Hắn cuồng nhiệt hôn cô, liều mạng hôn, ngón tay thon dài chu du ở khắp trên người cô, trêu đùa cô khẽ ngân nga liên tục.
Tiếng ngâm khẽ này làm cho hỏa khí trong cơ thể của hắn càng bùng lên mạnh hơn.
Cung Âu thâm nhập vào khoang miệng của cô, gắn bó dây dưa, một tay vùi vào tóc của cô, một tay cởi cúc áo, môi mỏng nóng rực dọc theo mặt của cô từ từ đi xuống.
Bỗng dưng, thân thể của hắn mạnh mẽ chìm xuống.
Thời Tiểu Niệm đưa tay ra ôm lấy hắn thật chặt, há mồm cắn vào bờ vai của hắn.
"Ạch."
Cung Âu đau đến nỗi hừ nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh hắn đã bị thuốc khống chế không nhận rõ cái gì là cảm giác đau, hắn điên cuồng hôn cô, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn xâm chiếm cô.
Cô là của hắn.
Không phải của Mộ Thiên Sơ, không phải của sinh viên mỹ thuật, càng không phải là của Y tiên sinh.
Cô chỉ là của hắn.
"Em là của anh, của riêng anh."
Cung Âu hôn cô, bá đạo mà hung hăng cướp đoạt tất cả của cô.
Đêm nay trải qua bao nhiêu điên cuồng Thời Tiểu Niệm đã quên rồi, cô chỉ biết là, cơ hồ là cả một đêm cô không ngủ, thân thể cảm giác như không phải của mình nữa rồi.
Mệt mỏi quá.
Thân thể của Thời Tiểu Niệm cực kỳ đau mỏi, muốn điều chỉnh tư thế nằm ở trên giường một chút, lại bị Cung Âu ôm chặt lấy.
Cô đưa tay đặt lên cái tay ở bên hông kia, như là cảm giác được cái gì, nhất thời Cung Âu ôm cô càng chặt hơn, mặt của hắn dán lại đây, dùng sức mà thở, tiếng nói mất tiếng, "Anh đã trở về."
"…"
"Thời Tiểu Niệm, anh đã trở về."
"…"
Trong nháy mắt đầu óc của Thời Tiểu Niệm như trống rỗng, tùy ý để hắn ôm, nhẫn nhịn nằm trong lồng ngực của hắn với thân thể đang mệt mỏi cùng đau mỏi hoảng hoảng hốt hốt ngủ.
Trước khi ngủ, trong óc Thời Tiểu Niệm lóe lên một ý nghĩ, cô nghĩ, cô biết Cung Âu đổi mật mã ngăn kéo trong văn phòng thành số gì.
Ngày hôm sau.
Khi Thời Tiểu Niệm tỉnh lại sắc trời đã sáng choang, ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào rèm cửa sổ, cô mở mắt ra, chỉ thấy bên cạnh giường ngủ trống trơn, không có ai.
Người đâu
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà ngồi dậy, lúc ngồi dậy, câm cảm giác cả người đều nhức mỏi, đặc biệt là hai chân.
Thật là muốn chết.
Cha nuôi cũng thiệt là, để bảo ông pha đồ uống giải rượu mà chẳng thấy đâu, kết quả cô trở thành chất xúc tác để giải độc.
Có điều, hình như thuốc của cha nuôi còn có chút tác dụng.
Đây là lần đầu tiên cô biết nhiều tâm sự trong lòng của Cung Âu như vậy, sớm biết dùng rượu hữu hiệu, cô đã sớm cho hắn uống rượu rồi.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng tắm tắng rửa một chút, đổi quần áo sạch sẽ rồi rời khỏi phòng, cô đi đến phòng trẻ em trước, sinh đôi đã rời giường.
Một đang chơi đùa.
Một đang ngồi suy nghĩ.
Giống thường ngày, trên người của hai bé đều không chịu cái ảnh hưởng gì của tối hôm qua, Thời Tiểu Niệm còn hỏi thăm bọn trẻ, sau mấy câu hoi, hai bé đều không hề ấn tượng gì đối với chuyện tối ngày hôm qua, tất cả đều quên hết rồi.
"Vậy ta đi nấu cháo cho các con ăn nhé."
Thời Tiểu Niệm tùy ý để hai bé làm chuyện của mình, đi xuống lầu dưới, liếc mắt nhìn thời gian, vào lúc này Cung Âu đã đến công ty rồi.
Thuốc này vừa hết hiệu quả, phỏng chừng hắn lại biến trở về dáng vẻ hiện tại rồi.
Mệt mỏi quá, Thời Tiểu Niệm xoa xoa hông của mình, lát nữa sau khi nấu cháo xong cô phải đi ngòi trên ghế massage một lúc mới được, nàng đi xuống lầu, đi ngang qua một cái sảnh nào đó.
Cô vô tình đi đến liếc mắt một cái, chỉ thấy Phong Đức đứng ở nơi đó, ăn mặc chỉnh tề, hai tay giao nhau đặt ở trước người, cúi đầu, phía sau là bốn, năm thùng đựng hành lý.
Mà Cung Âu đưa lưng về phía cô, ngồi ở trên một chiếc ghế sô pha dành cho một người ngồi, cô không nhìn thấy bộ dáng của hắn, chỉ nhìn thấy tay của hắn khoát lên trên tay vịn, đầu ngón tay cầm một cái túi.
Bên trong chứa mấy viên đường màu trắng hình vuông gì đó.
Bọn họ còn chưa đi làm à
"Đùng."
Cung Âu đem cái túi đang cầm trong tay ném lên trên bàn trà trước mặt, Phong Đức chôn đầu đến càng thấp hơn, nói, "Đã tìm được tất cả rồi, tôi lập tức đi tiêu hủy."
"Ừ."
Cung Âu lạnh lùng đáp một tiếng.
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa nhìn, bầu không khí bên trong rõ ràng có chút trầm trọng ngột ngạt, cô chuyển động mắt đi vào nói, "Các người còn chưa ăn điểm tâm đi, ngày hôm nay em nấu cháo, ăn một chút à"
Dứt lời, cCung Âu xoay đầu lại nhìn về phía cô, trên khuôn mặt anh tuấn có vẻ uể oải, đôi mắt màu đen xẹt qua một vệt không dễ chịu, rất nhanh quay mặt qua chỗ khác.
"…"
Xem ra hắn không giống sinh đôi quên hết mọi chuyện tối qua, hắn nhớ tất cả chuyện tối ngày hôm qua
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, cũng không nói gì, lập lại lời nói một lần nữa.
Phong Đức ngẩng mặt lên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, khuôn mặt tiều tụy, thần thái già nua, ông nhìn cô từ từ nói rằng, "Tiểu Niệm, Tịch tiểu thư, sau này cô phải tự chăm sóc thật tốt cho mình, chăm sóc thật tốt cho thiếu gia."
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn ông, "Cha nuôi, ngài có ý gì"
Lời này tại sao giống như chuẩn bị chia tay vậy.
Phong Đức gượng ép cười, nói, "Tôi đã lớn tuổi rồi, liền đã quên cách làm việc đúng mực, vì thế nên tôi quyết định về trường học Quản gia ở Anh quốc học lại một khoảng thời gian. Vì thế nên tôi không thể lại hầu hạ cô cùng thiếu gia rồi."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hành lý đầy đất bên cạnh, nhất thời hiểu được, cô chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, "Anh muốn trục xuất cha nuôi?"
"Chẳng lẽ không nên sao"
Cung Âu lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía cô, vừa chạm vào ánh mắt của cô, trên mặt của hắn liền xẹt qua một vệt không dễ chịu, hắn ho nhẹ một tiếng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nghiêng đầu đi.
Bởi vì thuốc sao
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, nói rằng, "Em biết chuyện lần này là hơi lớn, nhưng cũng may là chúng ta cũng không có chuyện, không phải sao"
"Vẫn không tính là có chuyện gì? một phần thuốc, bốn người chúng ta đều ăn, em còn muốn nghiêm trọng hơn?"
Cung Âu trừng mắt về phía cô, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt.
Thời Tiểu Niệm cau mày, "Đây chỉ là một chút sai lầm mà thôi."
"Tất cả sai lầm đều là sai lầm, coi là sai lầm bất quá chỉ để cho lương tâm của mình dễ chịu một chút mà thôi." Cung Âu lạnh lùng thốt, đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
"Anh…"
"Sai chính là sai, thân là một quản gia mà không thể quản lý tốt được mình, làm sao có thể quản được người khác" Cung Âu đánh gãy lời của cô, cũng không thèm nhìn cô.
"Cha nuôi đi rồi, trong nhà không có quản gia, vậy chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà ai tới lo liệu" Thời Tiểu Niệm hỏi, không thể để cho Cung Âu đuổi Phong Đức đi.
"Cái này không cần em bận tâm, anh đã có ứng cử viên phù hợp."
Cung Âu lạnh giọng nói, ánh mắt lướt qua trang phục của cô, xoay người rời đi.
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm muốn đuổi theo, bị Phong Đức từ sau kéo lại, "Tiểu Niệm, con đừng vì ta mà tranh chấp với thiếu gia, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người."
"Con không phải tranh chấp, con chỉ muốn nói rõ ràng với hắn." Thời Tiểu Niệm kéo tay của mình lại, "Cha nuôi, ngài đã ở bên cạnh hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, không thể bởi vì một chút sai lầm nhỏ như vậy mà hắn liền đuổi ngài đi, đây cũng quá tuyệt tình rồi."
Cung Âu có thể không có tình người, nhưng cô vẫn còn ở bên cạnh hắn, cô phải phải đem Phong Đức lưu lại.
"Tiểu Niệm"
"Cha nuôi, ngài tin tưởng con, con có thể khuyên được, Cung Âu không phải là người lạnh lùng như bề ngoài." Thời Tiểu Niệm lo lắng đẩy tay Phong Đức ra muốn đi.
"Ta biết."
Phong Đức lần thứ hai kéo cô.
"Ngài biết"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
Phong Đức nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trong mắt có sự hổ thẹn, "Tiểu Niệm, ta ở bên cạnh thiếu gia nhiều năm như vậy, lần này ta gây ra chuyện lớn như vậy, nên ta không còn mặt mũi nào ở lại nơi này nữa, vì thế nên ta chuẩn bị hướng về thiếu gia xin nghỉ."
Nói xong, Phong Đức lấy ra một lá đơn xin từ chức từ trong túi.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc địa nhìn về ông hắn, không nghĩ tới cha nuôi sẽ xin nghỉ.
"Chỉ có điều ta còn chưa lấy đơn xin từ chức ra, thiếu gia đã khiển trách ta một trận, sau đó để ta đến trường quản gia rèn luyện nửa năm." Phong Đức nói tới chỗ này âm thanh có chút nghẹn ngào, "Ta thật sự không nghĩ tới thiếu gia còn nguyện ý để ta lưu lại, mà không phải trực tiếp đuổi việc ta. Vì thế nên, ta biết thiếu gia không phải là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài vậy."
Thiếu gia vẫn không tuyệt tình đối với một lão già như ông vậy.
Thời Tiểu Niệm nghe, trầm ngâm một lúc, "Đã như vậy, con khuyên hắn giữ ngài lại không phải càng tốt hơn sao"
Tại sao còn muốn đi rèn luyện.
"Đừng, Tiểu Niệm." Phong Đức nhìn Thời Tiểu Niệm, "Việc này nếu như đặt ở Cung gia, ta có thể sống sót hay không đều là vấn đề, thiếu gia đã đặc biệt tử tế với ta rồi. Nửa năm mà thôi, nửa năm sau ta lại trở về."
"Cha nuôi"
"Tiểu Niệm, nếu con cứ đi xin, ta cũng chỉ còn cách xin nghỉ mà thôi." Phong Đức nói như chém chặt đinh sắt, đi ý đã quyết.
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nói không ra lời, chỉ có thể trầm mặc nhìn ông.
Cô không giữ được ông.
Thời Tiểu Niệm bồi tiếp Phong Đức ra ngoài, hỗ trợ mang hành lý lên xe, trong miệng lẩm bẩm, "Có phải là còn có đồ gì chưa mang lên không, để con đi kiểm tra lại một chút đi, hay là mang thêm quần áo, mang thêm cái ghế massage kia đi, nhất định ngài sẽ dùng đến nói."
"Tiểu Niệm, con cứ như vậy thì ta lại càng tự trách." Phong Đức đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, nhìn vành mặt đỏ hồng của cô nói, "Tiểu Niệm, ta tiếp nhận quan niệm phân chia giai cấp vô cùng rõ ràng, ở cùng với con thời gian dài như vậy, ta đã có một cuộc sống rất đơn giản, không phân chia giai cấp, vì thế nên ta cũng đã quên những quy củ kia, trở nên không giống người quản gia rồi."
"…"
Thời Tiểu Niệm đứng ở trước mặt ông, ôm chặt lấy Phong Đức.
"Nhưng ta không hối hận, Tiểu Niệm, cám ơn con, để ta có thể cảm nhận được tình thân cha con chân thật." Phong Đức ôm lấy cô, "Hiện tại, ta thật sự muốn trau dồi kiến thức của mình, làm về một quản gia xứng chức, bằng không, ta cũng sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại của mình."
"Cha nuôi, ngài ở bên kia nhất định phải chăm sóc tốt cho chính mình, mỗi ngày con đều sẽ gọi điện thoại cho ngài, ngài phải nhận đấy."
Thời Tiểu Niệm ôm ông nói, không nỡ để ông đi.
Vành mắt của Phong Đức cũng ướt, gật đầu nói, "Được, ta sẽ, chỉ là hiện tại ta không thể giúp con đi lấy bệnh án rồi."
"Không liên quan, con đã có chủ ý."
Thời Tiểu Niệm nói.
|
Chương 579: Ánh mắt né tránh của Cung Âu
"Vậy thì tốt, con và thiếu gia khỏe mạnh, hi vọng lúc ta trở lại các con đã kết hôn, đến lúc đó ta lại có thể được bế thêm tiểu thiếu gia hay tiểu tiểu thư rồi." Phong Đức nói ằng, giọng nói mang theo sự thoải mái, đùa với cô nói, "Nếu như lại thêm một cặp sinh đôi thì càng tốt, gia đình càng có nhiều thành viên thì càng náo nhiệt."
"…"
Thời Tiểu Niệm cố nặn ra một nụ cười, "Con nhất định sẽ tận lực đón ngài trở về, ngài phải tin con."
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn theo Phong Đức rời đi.
Phong Đức ngồi trên xe, vươn tay ngoài ra cửa xe phất phát tay với cô, xe càng đi càng xa, Thời Tiểu Niệm càng lúc càng không thấy rõ dáng dấp của Phong Đức.
Hình ảnh mấy năm sống nương tựa lẫn nhau như là một thước phim quay chậm từ từ chiếu ở trong đầu của Thời Tiểu Niệm, cô nhìn con đường phía trước, cực kỳ sầu não.
Cha nuôi, con nhất định sẽ để cho ngài sớm ngày trở về.
Sau khi tiễn Phong Đức đi, Thời Tiểu Niệm đi vào.
Đi vào nhà bếp, chỉ thấy một mình Cung Âu ngồi ở trước bàn ăn uống sữa bò nhìn video chiếu trên không khi, video đó áp dụng công nghệ toàn tức.
Sao không ngồi trong phòng ăn để ăn mà lại ngồi ở phòng bếp.
Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà không nói gì, cô yên lặng đi vào chuẩn bị làm bữa sáng, phía sau truyền đến âm thanh lạnh lùng của Cung Âu, "Muốn mắng thì cứ mắng, đừng có giấu ở trong lòng, cẩn thận lại ốm đấy."
Thời Tiểu Niệm xoay người nhìn về phía hắn, đôi mắt vẫn còn ửng hồng.
Ánh mắt của cô lướt qua đó, Cung Âu lập tức ngồi thẳng người, an tọa ở nơi đó, thu tầm mắt lại, đặt cốc lại trên bàn, lạnh lùng thốt, "Không có tình người, lạnh lùng ích kỷ, không niệm tình xưa, mấy câu này đã quá cũ rồi."
Thời Tiểu Niệm vốn là không muốn mắng hắn, bị hắn nói như thế ngược lại có chút bất đắc dĩ, hỏi, "Vậy em nên nói gì"
"Tự mình đổi mới."
Cung Âu lạnh lùng thốt.
"Em không đổi mới được."
Thời Tiểu Niệm đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, như học sinh tiểu học đặt hai tay ở trên bàn ăn, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.
Cung Âu điều chỉnh lại video toàn tức trong không khí, lại điều chỉnh một chút, tiếp tục điều chỉnh, mãi đến tận khi toàn bộ video đều nhìn thấy trên mặt bàn, mãi đến tận khi tầm nhìn ngoại vi quét qua mặt cô.
"Tại sao anh không nhìn vào mặt em anh"
Thời Tiểu Niệm phát hiện ra sự khác thường của hắn.
"Em đẹp đến cỡ nào mà anh phải nhìn." Cung Âu cười lạnh một tiếng, bưng cốc lên uống sữa tươi.
Thời Tiểu Niệm lấy tay chống ở quai hàm, "Có thật không, nhưng em nhớ tối hôm qua có người cứ luôn miệng khen em đẹp như thế nào, còn nói hắn già rồi, không xứng với em."
"…"
Cung Âu bị sặc.
"Anh không nhớ sao" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Anh chỉ nhớ tối hôm qua bị Phong Đức bỏ thuốc thôi." Cung Âu đặt cốc sữa bò lại, cầm lấy giấy ăn lau miệng, "Còn lại anh toàn bộ không nhớ rõ."
Ngay cả dáng vẻ phủ nhận khi say cũng giống như đúc.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Anh đã không nhớ rõ thì quên đi, em nấu cháo cho sinh đôi ăn."
Nói xong Thời Tiểu Niệm đứng lên đi về phía bếp.
"…"
Cung Âu liếc cô một chút, chẳng phải tình cảm của cô và Phong Đức rất tốt sao, cứ tính như vậy?
"Em không trách anh." âm thanh của Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên bay tới.
tầm mắt của Cung Âu rơi vào trên người cô.
Thời Tiểu Niệm vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu cháo, vừa nói, "Cung Âu, trải qua tối hôm qua, em tin, anh để cha nuôi rời đi nửa năm là có nguyên nhân."
"Tối hôm qua có chuyện gì"
Cung Âu phủ nhận tới cùng.
Thấy hắn cứ nói quên chuyện tối hôm qua như vậy, Thời Tiểu Niệm cười cười, cũng chẳng nói hắn cái gì, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, "Cha nuôi sẽ rời khỏi nửa năm, nửa năm này ai quản chuyện trong nhà, anh nói có ứng cử viên là ai"
Quản gia không phải là chuyện dễ làm như vậy, nếu không phải là người vô cùng tín nhiệm thì sao có thể để người đó làm quản gia.
Lần này, rốt cục cũng Cung Âu không trốn tránh ánh mắt của cô nữa, mà ngước mắt nhìn về phía cô, con ngươi đen thâm thúy.
"Anh nhìn em như vậy làm cái gì" Thời Tiểu Niệm hỏi, đột nhiên phản ứng lại, duỗi tay chỉ vào chính mình, "Em"
Hắn muốn cô làm quản gia
Không thể nào.
"Một phu nhân hào môn thì quản nhà sẽ là bản lĩnh cơ bản nhất, không phải em muốn kết hôn với anh sao" Cung Âu từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, cao cao tại thượng mà nhìn cô, "Trước tiên cho em thử quản lý nàh cửa mười ngày, nếu không có vấn đề gì, chúng ta liền kết hôn, anh còn không lẫn lộn, làm sao"
Thời Tiểu Niệm há hốc mồm mà nhìn hắn, bỏ chạy, "Cha nuôi"
Cha nuôi ngài đừng đi a, ngài mau trở lại đi.
Cô còn chưa chạy được hai bước, tay đã bị Cung Âu nắm lại, dễ dàng kéo cô trở lại, Cung Âu bất mãn mà nhìn cô, "Em không muốn"
"Quản gia liên quan đến rất nhiều việc, em chỉ biết vẽ vời, em thật sự không quản được nhiều như vậy." Thời Tiểu Niệm nói, lông mày nhíu lại, "Thật sự, còn muốn thu hồi cái gì món nợ, sửa chữa vườn, bao quát đàm luận cái gì… em đều không biết nhiều."
"Vậy em có còn muốn kết hôn với anh hay không, một chút khó khăn đã sợ rồi."
Cung Âu lạnh giọng hỏi, ngón tay càng thêm dùng sức mà nắm tay cô.
"Em" Thời Tiểu Niệm nghẹn lời.
"Cứ như vậy đi, trước tiên em quản mười ngày, sau đó anh sẽ thảo luận về chuyện lễ cưới." Cung Âu nói xong liền đi ra ngoài, trực tiếp đã quyết định.
"Quản gia… nhiệm vụ thật sự quá nặng nề, nếu như không quản lý tốt thì phải làm sao bây giờ" Thời Tiểu Niệm thấy hắn thờ ơ không động lòng, nhìn về phía bóng lưng của hắn lớn tiếng mà hô, "Lão già như anh sẽ không lấy được em đâu." [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N]
Cứ thử xem đến lúc đó ai sẽ là người hối hận.
Luôn miệng nói cô đẹp, nói hắn già, kết quả kết hôn còn phải để cô cầu xin hắn, hắn giả bộ cái gì mà mất trí nhớ, cô cũng không tin hắn thật sư quên hết những gì hắn đã nói tối hôm qua.
"Không biết em đang muốn nói cái gì." Cung Âu hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, "Quản gia, nếu như chuyện đơn giản như vậy em còn không làm được, thì sao làm được cái gì gọi là chăm sóc cho anh, cái gì gọi là chăm sóc cho người nhà"
"…"
Thời Tiểu Niệm bị chặn họng không biết phải nói gì, quản tốt được chuyện nhà cửa thì mới có thể lấy về nhà làm vợ, vậy sao hắn không cưới cha nuôi luôn đi, hiện tại đuổi theo vẫn còn kịp đó.
Phong Đức vừa đi, Cung Âu đột nhiên ném hết chuyện quản lý nhà cửa cho cô, Thời Tiểu Niệm thật sự muốn bóp chết hắn cho xong hết mọi chuyện.
Cao ốc N.E.
Văn phòng tổng giám đốc, Cung Âu ngồi ở trước bàn làm việc xem văn kiện, hai thư ký đang đứng ở nơi đó báo cáo, "Sauk hi thời đại toàn tức được công bố, cổ phiếu của N.E đã liên tục tăng điểm, đây chính là báo cáo mới nhất."
"Ừ."
Cung Âu lạnh lùng đáp một tiếng, điều chỉnh đồng hồ đeo tay trên cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian.
Đến giữa trưa rồi, cô ấy còn có thể nhịn được?
"Còn có đây là tài liệu lựa chọn ra vài công ty tiềm lực, bọn họ hy vọng có thể được tổng giám đốc ngài giúp đỡ." Thư ký lại đặt một đống văn kiện lên trên bàn làm việc.
"Ừ."
Cung Âu mất tập trung đáp lời, tay lật tập tin, đôi mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía đồng hồ đeo tay.
Còn có thể nhịn không tìm đến hắn
Càng ngày người phụ nữ này càng có bản lĩnh.
Đang nghĩ ngợi, tiếng gõ cửa truyền đến, cửa bị đẩy ra, một thư ký đứng ở nơi đó, "Tổng giám đốc, Tịch tiểu thư đến, xin hỏi…"
"Tôi rất bận." Cung Âu nói, hạ tầm mắt nhìn về phía tập tin.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Thời Tiểu Niệm trực tiếp chui vào từ phía sau thư ký, trong tay ôm một đống văn kiện, vội vã vọt tới bên người Cung Âu, nhìn về phía hai thư ký đang báo cáo, thở hồng hộc nói, "Thật xin lỗi, phía bên tôi cũng khá là gấp. Cung Âu, ở đây có mấy văn kiện chờ anh ký."
"…"
Cung Âu nhìn về phía cô.
"Đùng."
"Bành bạch."
"Bành bạch đùng."
Thời Tiểu Niệm trực tiếp đặt một đống văn kiện tới trước mặt Cung Âu, trên mặt bê bết mồ hôi, "Đây là hợp đồng cải tạo lại vườn nhà, trước đây cha nuôi đang theo dõi, hiện tại ông ấy không ở đây nên cần anh ký tên; cái này, đây là sửa ống nước trong nhà, đồng dạng, cha nuôi không ở đây, muốn anh ký tên."
"Sửa ống nước cũng phải để anh ký tên"
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, lại hạ tầm mắt nhìn tập tin trên bàn.
Không phải không thừa nhận, cô không phải là cái bình hoa di động, năng lực cũng không tệ lắm, mới có nửa ngày đã có thể sắp xếp ra từng hạng mục riêng, như vậy cũng có thể ở bên cạnh hắn làm thư ký được rồi.
"Đúng vậy a, vốn đều là cha nuôi phụ trách, bọn họ không công nhận chữ ký của em, anh ký đi." lThờiúc Tiểu Niệm nói xong đem bút đưa cho hắn, mệt đến nỗi trực tiếp cầm lấy cốc nước trên bàn uống một hớp.
Đó là cốc của hắn.
Cung Âu dừng ở cô, theo động tác nuốt của cô thân thể cũng căng lên, hắn rất nhanh nghiêng mặt, lạnh lùng thốt, "Chữ của anh lại có thể tùy tiện ký vào những văn kiện này sao, anh muốn để cho luật sư xem lại rồi mới ký."
"Sửa ống nước cũng phải tìm luật sư"
"Đúng." Cung Âu khép một đống tập tin lại, "Anh còn đang bận, trước tiên em đứng cứ ở bên cạnh đi."
"…"
Vậy lại phải để cô chờ à
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía Cung Âu, tối hôm qua cô bị hắn hành hạ suốt cả đêm, ngày hôm nay lại bị ép thử quản lý việc nhà, đến giữa trưa cô vẫn còn bận bịu đến cả thời gian nói một câu với sinh đôi cũng đều không có, cuối cùng cũng coi như là nghĩ được cách làm, chạy tới đưa văn kiện cho hắn, hắn lại cứ để cô chờ như vậy
Tối hôm qua còn nói những lời tình thâm ý mật, không phải cô thì không thể, ngày hôm nay lại coi cô như người vô hình mà đối xử.
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên cạnh cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại, không có chuyện gì, không có chuyện gì, cô đã quen với các hành động quái dị của Cung Âu rồi.
Rất kỳ quái, cảm giác chờ đợi cũng không đáng ghét lắm, từ sau khi trở về, nếu không có chuyện gì thì Cung Âu không cho phép cô đi vào công ty, hiện tại cô đứng ở bên cạnh hắn nhìn hắn làm việc, thậm chí còn có thể theo hắn đi vào phòng hội nghị.
Nói như vậy lên, sau này mỗi ngày cô đều có thể nhìn hắn, có thể lấy thân phận Quản gia nhìn thấy hắn từ sớm đến tối
Đó không phải là chuyện xấu
Cung Âu không đuổi cô đi, cô cũng vui vẻ đứng ở bên cạnh hắn, chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, chỉ là nhìn lâu quá, cô lại ngứa ngứa tay muốn vẽ vời.
Bệnh nghề nghiệp.
Cô đi theo bên cạnh hắn, khi thấy cốc nước hết thì lại rót một cốc khác, sau đó nhìn Cung Âu uống nước cô lấy, cảm giác này không xấu lắm.
Tuy rằng không còn dính lấy như trước đây, nhưng vẫn tính là ấm áp.
Thời Tiểu Niệm nhìn dáng vẻ chăm chú làm việc của Cung Âu, thậm chí có chút hoài nghi, hắn là cố ý sao
Cũng không tẻ nhạt như thế đi, muốn cô theo thì cứ việc nói thẳng là được rồi, hà tất phải quanh co lòng vòng như vậy.
Cung Âu đi vào phòng tiếp khách của N.E để gặp mặt đối tác, Thời Tiểu Niệm rót trà cho bọn họ sau đó lặng lẽ đi ra khỏi phòng tiếp khách, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Cô trực tiếp đi về phía bàn làm việc của Cung Âu .
Thực sự không cần tốn chút công sức nào cũng có thể đi vào mà, cô đang muốn tìm cớ để vào văn phòng của Cung Âu lấy bệnh án, Cung Âu lại tự mình cho cô một thân phận quản gia.
Thời Tiểu Niệm đang ngồi xổm xuống trước bàn làm việc, dùng ghế tựa đỡ lấy thân thể của mình, nhìn số mật mã trên ngăn kéo, đưa tay ấn xuống ngày tháng đính hôn của bọn họ.
|
Chương 580: Chui xuống phía dưới bàn làm việc
Editor: Yuhina
Hiện tại cô xác định, mật mã mà Cung Âu thiết lập nhất định có quan hệ với cô.
Tối hôm qua sau khi uống thuốc hắn biến thành như vậy, nói những câu kia, lúc đó cô mới hiểu được thì ra từ đầu đến cuối, trong thế giới của hắn chỉ có một mình cô, cô tin tưởng, ở sâu trong nội tâm của hắn, mật mã cũng chỉ liên quan đến cô.
Thế nhưng sao ngày tháng đính hôn lại không đúng vậy
Chỉ còn lại một cơ hội nữa, lần thứ ba sẽ tự động báo cảnh sát.
Mật mã có liên quan đến cô, còn có thể là số nào nhỉ
" Thời Tiểu Niệm, em chỉ mất đi cọng tóc anh cũng đã cảm thấy đau lòng rồi, thế nhưng ngày đó anh lại đẩy em ra, anh đã làm cho em bị thương. Anh chính là một người điên, anh lại dám thương tổn đến em. Nếu anh không thể trị hết bệnh thì sao còn có mặt mũi mà đi gặp em, anh không thể không thấy em."
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở nơi đó, nhớ tới những lời mà Cung Âu nói tối hôm qua.
Ngày ấy.
Bốn năm trước nhân viên của N.E lựa chọn ly khai, lời đồn bay đầy trời, một ngày kia Cung Âu đã lựa chọn ra đi, đối với Cung Âu mà nói thì ngày đó là ngày cực kỳ đặc biệt.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm đưa tay ra từ từ ấn số ngày tháng đó.
Trên màn hình lập tức xuất hiện bốn chữ mẫu: OPEN.
Thành công.
Đúng là ngày đó.
Tâm của Thời Tiểu Niệm như nhói đau, ngày đó đã thay đổi cuộc sống của cô và Cung Âu, cô nên sớm nghĩ đến mới phải chứ.
Cô đưa tay đang muốn lấy bệnh án ra, liền nghe thấy tiếng cửa mở vang lên.
Cô vội vã khép ngăn kéo lại.
Không được, hiện tại cô không thể đột ngột đứng lên, nếu đứng lên thì nhất định Cung Âu sẽ đoán được cô ngồi xổm ở nơi này làm cái gì, thật vất vả cô mới đoán được mật mã, không thể để cho Cung Âu sửa lại.
Thời Tiểu Niệm lo lắng ngồi xổm ở nơi đó, chỉ nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô quyết tâm, đơn giản bò xuống phía dưới bàn làm việc, cả người cuộn lại ngồi ở bên trong, cẩn thận tựa ở mặt sau trên tấm ván gỗ, kề sát ở trong góc.
"Tổng giám đốc, lễ ký kết với Hằng Thăng đã định là mười ngày sau, có thể được không, buổi sáng ngày mai ngài có hai buổi phỏng vấn."
Thư ký đi theo phía sau Cung Âu nói.
"Có thể, sau này lịch trình những lễ ký kết đều an bài thành có thể lưu động cho tôi, nếu không thì đừng sắp xếp cho tôi." âm thanh lạnh lùng của Cung Âu truyền vào trong tai của Thời Tiểu Niệm .
Thời Tiểu Niệm núp phía dưới bàn làm việc, nhìn chân dài của Cung Âu từ từ tiến vào tầm mắt của cô, hắn đang ngồi xuống làm việc trước bàn.
Không phải hắn phải tham dự rất nhiều cuộc họp sao
Nhanh đi đi, nhanh đi đi.
"Tốt, ước chừng phải duy trì mấy ngày" thư ký hỏi.
"Hai tháng."
Cung Âu lạnh lùng thốt.
"Hai tháng… sắp xếp toàn bộ lịch trình có thể mang tính lưu động" thư ký kinh ngạc hỏi, bị đứng hình trong một giây.
"Có vấn đề gì sao"
Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía thư ký.
"Không, không thành vấn đề." Thư ký nào dám nói có vấn đề, "Tổng giám đốc muốn làm chuyện lớn nào sao"
"Không có."
Cung Âu thẳng thừng phủ nhận, mở Computer trên bàn làm việc ra.
Hiện tại không có, nhưng chắc đến lúc đó lại cố, bất quá hắn chỉ đem tất cả độ khả thi đều cân nhắc chu đáo mà thôi.
"Đó là…"
"Cô chỉ là thư ký." Cung Âu lạnh giọng nhắc nhở thư ký của mình.
Thư ký nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu tán thành, "Vâng, tổng giám đốc, vậy hiện tại tôi sẽ mời toàn bộ các lãnh đạo có liên quan đến thời đại toàn tức đến báo cáo công tác, đại khái mất khoảng nửa giờ."
"Ừ."
Âm thanh đáp lại của Cung Âu vang lên từ trên bàn làm việc xuống.
"…"
Thời Tiểu Niệm đang núp ở phía dưới bàn làm việc vừa nghe thấy những lời này mà như gặp phải sấm sét giữa trời quang, nửa giờ… đừng nói là cô có thể chịu nhức eo đau lưng lẩn đi được hay không, mà nhất định sẽ bị phát hiện a.
Nghe báo cáo sao không đi đến phòng hội nghị mà nghe, ngồi ở đây làm gì.
Thời Tiểu Niệm rúc ở bên trong tuyệt vọng địa nghĩ, bất quá cô chỉ muốn nghiên cứu bệnh án của Cung Âu mà thôi, tại sao lại khó như vậy.
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân truyền đến, sau đó cô nghe thấy đã có người bắt đầu báo cáo nội dung thời đại toàn tức, các loại số liệu, dữ liệu điều tra thị trường mang tầm vĩ mô mà cô nghe không cũng hiểu.
Cung Âu bỗng nhiên thay đổi tư thế ngồi, nhếch lên một chân, mũi giày nhẹ nhàng xẹt qua bên cạnh cánh tay của cô, làm cô sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài lồng ngực.
"…"
Ngay cả thở Thời Tiểu Niệm cũng không dám thở mạnh, không được, nếu cứ như thế nhất định sẽ bị phát hiện, cô phải nghĩ ra được cái cớ để Cung Âu không đoán ra được ý đồ cô trốn ở chỗ này.
Phải lấy được, nhất định phải lấy được.
Thời Tiểu Niệm vắt hết óc nghĩ, bên kia Cung Âu bỗng nhiên lại điều chỉnh một tư thế ngồi khác, gác chân, mũi chân chĩa thẳng về phía cô, suýt chút nữa đá phải người cô.
Mặt trên còn có người đang báo cáo một đống nội dung.
Mặc kệ, không thèm đến xỉa, dù thế nào cô cũng không thể để cho Cung Âu nghi ngờ cô lén lấy bệnh án, cô phải nhanh chóng vạch trần những bí mật về sự khắc chế ẩn nhẫn lại không giải thích được trên người hắn.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm đưa tay cẩn thận cởi bỏ áo khoác bên ngoài của mình ra, nhẹ nhàng không một tiếng động cởi giày ra, để chân trần ở bên trong, thân thể thiếu một chút liền đụng vào chân của Cung Âu.
Đột nhiên cô kéo chiếc áo len đang mặc trên người lệch sang một bên, lộ ra hơn nửa bờ vai trắng nõn, lạnh đến mức cô run cầm cập.
Làm xong tất cả những chuyện này, Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm vào đôi chân gần ngay trước mắt bắt đầu chủ động tiến công, đưa tay sờ lên chân của hắn, ngón tay mềm mại như rắn nước ám muội quấn lấy chân của hắn.
"Món đồ gì"
Sau đó cả người Cung Âu co rụt lại, thật nhanh thu hồi chân lại, con ngươi đen lạnh lùng nghiêm nghị nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy được một màn Hoạt Sắc Sinh Hương .
Quần áo của Thời Tiểu Niệm xốc xếch đang co ro phía dưới bàn làm việc của hắn, lại còn liếc mắt đưa tình với hắn, không tiếng động mà nói, "surprise"
"…"
Kinh hỉ cái quỷ.
Cô đang làm gì
"Tổng giám đốc, làm sao vậy"
Cấp dưới đứng ở đối diện Cung Âu không hiểu hỏi, nhiệt tình muốn tiến lên hỗ trợ.
"Không có chuyện gì." Cung Âu lạnh lùng trừng cấp dưới một chút, chỉnh lại tư thế ngồi, tiếng nói u lạnh, "Được rồi, tiếp tục báo cáo."
"Vâng, tổng giám đốc."
Cấp dưới lại bắt đầu dương dương tự đắc báo cáo.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, hạ tầm mắt nhìn nội dung văn kiện trên tay, nhưng lại như nhìn thấy hình ảnh bờ vai trắng nõn, vừa nhớ tới tối hôm qua điên cuồng như thế nào, trong thân thể của hắn lại bốc lên một ngọn lửa… từ đốm lửa nhỏ từ từ bùng cháy lên.
Cô đang làm cái gì
Thời Tiểu Niệm ngồi ở dưới bàn làm việc thở phào nhẹ nhõm, kéo áo len lại, nhìn chằm chằm đôi chân trước mặt, khóe môi hiện lên một nụ cười, chỉ cần Cung Âu cho rằng cô đang câu dẫn hắn là cô có thể lại tìm cơ hội lấy bệnh án đi.
Thần không biết quỷ không hay.
Thời Tiểu Niệm đắc ý mà nghĩ, mũi giày của Cung Âu hướng về trên người cô đá đá, mang theo ý tứ trừng phạt.
"…"
Thời Tiểu Niệm cắn môi, qua mấy năm trầm lặng sinh hoạt cô luôn ở thế bị động, bỗng nhiên lại muốn nổi loạn một lần, cô đưa tay cởi giầy của Cung Âu ra.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó hoàn toàn biến sắc, muốn rụt chân lại, mắt cá chân đã bị Thời Tiểu Niệm nắm chặt.
Hắn không thể làm mấy động tác lớn, nếu xơ xảy một chút có thể làm cho cô bị thương, chỉ có thể không ngừng mà rụt chân lại, thân hình nghiêng bên này nghiêng bên kia, mấy cấp dưới đứng ở nơi đó không biết gì chỉ có thể trái phải nhìn nhau.
Tổng giám đốc bị trúng tà sao
Nhận ra động tác của mình chọc cho người ta hiểu lầm, Cung Âu không cử động nữa, khắc chế bản thân để cô tùy ý làm mấy chuyện hồ đồ.
Hắn đương nhiên không muốn bắt cô lại, mặc thành cái dáng vẻ kia nếu bị người nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ.
"…"
Phát hiện cung Âu bất động, Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa cười trộm, một tay cô nắm mắt cá chân hắn, một ngón tay cà cà vào lòng bàn chân của hắn, nhìn năm ngón chân của hắn lập tức co lại.
Thì ra là hắn sợ ngứa a.
Nhiều năm như vậy, cô lại không phát hiện ra.
Thời Tiểu Niệm đưa ngón chân của cô lên so sánh, sao ngón chân của người này lại dài như vậy, hình dáng ngón chân cũng đẹp hơn cô.
"Các ngươi thống kê các bộ ngành đi, đưa báo cáo mới nhất cho tôi."
Giầy của Cung Âu đã bị cởi ra, nhưng trên mặt vẫn mang dáng dấp tổng giám đốc, tiếng nói lạnh lẽo thành thục.
Đùa giỡn một người cuồng công việc cũng là loại trải nghiệm thật tốt, Thời Tiểu Niệm lại tiếp tục nhẹ nhàng cà cà lòng bàn chân của hắn, trong nháy mắt ngón chân của Cung Âu lại co lại.
Dáng dấp kia làm cho Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười.
Cấp dưới tiếp tục báo cáo, Cung Âu đưa chân ấn nhẹ ở trên bụng của cô, đây là một loại nhắc nhở, Thời Tiểu Niệm thấy động thì thôi, không lại quấy rối, để hắn nghiêm túc làm việc, chuẩn bị lui vào trong góc một chút.
Cô không làm khó nữa, nhưng chân trần của Cung Âu vẫn lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt cô, thỉnh thoảng còn ấn ấn bụng của cô.
Quá mức.
Đừng lung lay.
Cô sợ cô không nhịn được, Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, bàn chân kia còn đang lắc lắc ở trước mặt cô, Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, giơ ngón trỏ lên đâm vào gan bàn chân của Cung Âu.
Chân của Cung Âu lại lập tức ấn lên trên bụng của cô, Thời Tiểu Niệm nắm lấy chân của hắn, ngón tay mềm mại không xương từ từ len lỏi vào trong ống quần của hắn.
"Ạch."
Tay của Cung Âu lập tức nắm chặt thành quyền.
Một đám cấp dưới ngơ ngác nhìn về phía Cung Âu, chính cả người đang báo cáo cũng dừng lại, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tỏa ra {đây là thế nào, có phải là mình nói sai cái gì nên tổng giám đốc mới bất mãn}
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, hơi ngửa ra phía sau, lạnh lùng thốt, "Tôi thấy có chút không quá thoải mái, các ngươi đi xuống trước đi, ngày mai tiếp tục báo cáo."
Mọi người liếc nhìn nhau, gật đầu, "Vâng, tổng giám đốc, vậy chúng tôi đi xuống trước đây."
Cung Âu đưa tay ấn ấn mi tâm, mắt hơi khép hờ, trong mắt như bùng lên một ngọn lửa dục vọng.
Một cấp dưới nhiệt tình hỏi, "Tổng giám đốc, ngài đang đau đầu à, tôi có đau đầu thuốc đây, tôi sẽ lấy cho ngài"
"Không cần, xuống"
Cung Âu cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi đánh gãy lời nói của hắn.
"Nha, vâng vâng, tổng giám đốc." Mọi người vội vội vã vã rời đi.
"Ầm."
Cửa phòng làm việc bị đóng lại.
Sau đó Cung Âu lập tức di chuyển một bước, hạ tầm mắt trừng mắt về phía người phụ nữ dưới bàn, đè nén lửa trong người lại, lạnh giọng hỏi, "Em trốn ở chỗ này làm gì"
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng cười, đem lời giải thích đã sớm nghĩ đến nói ra, " Câu dẫn ở văn phòng a."
"…"
Ngọn lửa trong thân thể của Cung Âu lại càng bùng phát lên, khiến cho hắn có chút khắc chế không được, hắn hoài nghi hiệu quả thuốc của Phong Đức kéo dài quá lâu, hoặc là hắn lại đang bước thêm vài bước để trở về hoang tưởng.
"Để em ra đi, mệt chết đi được."
Ngồi co người ở đây thật sự không thoải mái.
Thời Tiểu Niệm để chân trần từ phía dưới bò ra ngoài.
"Đáng đời."
Cung Âu trào phúng nói.
Ngồi ở cùng một tư thế quá lâu làm cho chân của cô tê rần lên, Thời Tiểu Niệm bò ra có chút khó khăn.
Cung Âu nhìn dáng vẻ chật vật của cô, rõ ràng tóc của cô hơi rôi, nhưng lại tản ra một chút gợi cảm, hắn lạnh lùng răn dạy cô, "Ai cho em chơi cái gì mà câu dẫn ở văn phòng, thú vị lắm sao, anh đã sớm nói đừng nói việc riêng ở trong công ty của anh"
Lời còn chưa nói hết, Thời Tiểu Niệm từ dưới đất đứng lên, chân tê tê khiến cho cô đứng không vững, cả người nhào về phía thân thể của hắn, tay vô thức bắt lấy cái gì đó để giữ thăng bằng, nhưng lại trực tiếp sờ phải bụng dưới của người nào đó.
|
Chương 581: Không phải là chữa bệnh cho Cung tiên sinh
Editor: shinoki
"..." Cung Âu khiển trách một nửa thì dừng lại.
"..."
Thời Tiểu Niệm vẫn chưa phát hiện, chỉ lo đứng không vững, còn xoa bóp vài cái rồi tự mình đứng lên tới, cô vỗ vỗ tay, hoạt động cổ, vừa muốn đá vào cẳng chân, người đã bị Cung Âu kéo.
Cô ngã ngồi vào trong ngực hắn, còn chưa kịp phản ứng, Cung Âu cúi đầu liền hôn môi cô, hừng hực mà hôn xuống, hai tay vững vàng ôm cô, giam cô trong ngực mình, một tay chui vào trong áo cô.
"Ngô, ân. "
Thời Tiểu Niệm né tránh nụ hôn của hắn, kinh ngạc nhìn hắn, "Không phải nói không được thảo luận việc tư trong công ty sao?"
Con ngươi đen của Cung Âu nặng nề trừng mắt cô, dục hỏa khó có thể biến mất, hắn một chữ cũng không nói, cúi đầu cắn môi cô lần nữa, hôn mút không ngớt, dùng răng cắn, như là đang dạy dỗ cô.
Thời Tiểu Niệm bị hôn đau.
Cung Âu ôm cô lên đi tới ghế, trực tiếp vứt cô xuống ghế, hắn cúi người xuống liền lấn người lên, hôn môi cô, hai tay thon dài dây dưa trên người cô.
Thời Tiểu Niệm bị hôn thần chí mê ly, ngay cả hít thở cũng quên.
Hai người hôn sâu trên sa lon, hôn khó bỏ khó chia, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, thuộc hạ nhiệt tình kia lại xông vào, "Tổng giám đốc, tôi mang thuốc đau đầu tới! Ngài uống hai viên đi!!"
"Cút cho tôi!"
Cung Âu nổi giận trực tiếp hô lên, trong mắt tất cả đều là tức giận.
"Dạ dạ dạ, tổng giám đốc. " Thuộc hạ sợ hãi, vội vã đóng cửa lại, hồn tan phân nửa, vỗ ngực, hù chết mình, chờ chút, có phải hắn vừa thấy cảnh gì đó không.
Thời Tiểu Niệm nằm dưới thân Cung Âu, hai mắt nhìn Cung Âu sắc mặt giận dữ, rống một tiếng kia với hắn cô không bị hù, chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Tại sao cô không thèm để ý hắn là tính tình gì, hắn lại biểu lộ càng ngày càng nhiều đặc thù trước kia.
Cung Âu cúi đầu lại hôn lên môi cô một lần nữa, một phen hôn mút, hắn chợt đứng lên hướng về cửa bước đi.
"..."
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó sửng sốt, quần áo xộc xệch, ngồi dậy nhìn thân ảnh Cung Âu, hắn xảy ra chuyện gì?
Cung Âu đi tới cửa, làm động tác khóa cửa.
Thấy thế, má Thời Tiểu Niệm bắt đầu nóng lên, Cung Âu hướng cô đi tới một lần nữa, vừa đi vừa cởi cà- vạt trực tiếp ném xuống đất, ném áo khoác xuống đất, cúc áo sơ mi bị giật rơi xuống đất
Một giây kế tiếp, Thời Tiểu Niệm cảm giác mình giống như con mồi, cái gì cũng không làm được, trơ mắt nhìn con sói Cung Âu tấn công cô.
Cô không có sức chống cự, may mà, cô cũng không muốn chống lại.
Cô leo lên vai hắn, hôn lên.
...
Sau khi triền miên, Thời Tiểu Niệm mặc tây trang của Cung Âu ra ngoài áo lông của mình, ngồi trên ghế salon nhìn Cung Âu, Cung Âu ngồi ở chỗ kia, không nói một lời, trên người mặc môt chiếc áo sơmi mới, cúc áo được cởi mấy chiếc, cảm giác đẹp trai.
"Anh không phải là đang suy nghĩ làm cách nào để biểu hiện dáng vẻ lãnh đạm kia hoàn mỹ ở trước mặt em đấy chứ!?"
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hỏi hắn.
"..."
Cung Âu chuyển mắt nhìn về phía cô, ánh mắt tựa như thấy quỷ, Thời Tiểu Niệm không khỏi cười, "Đã đoán đúng?"
Cô có chút bất đắc dĩ, rõ ràng hắn vẫn nói chuyện giống như trước đây, hết lần này tới lần khác lạnh lùng hơn thành cái dạng này, đây là chuyện gì?
"Em biết hôm nay em đã làm trễ bao nhiêu việc của anh không?" Cung Âu lạnh lùng mở miệng, "Giờ anh phải làm thêm bao lâu?"
"Lại là lỗi của em?"
Sao cô làm cái gì cũng không đúng?
Thời Tiểu Niệm hướng dịch về bên kia, giơ chân mảnh khảnh trắng nõn lên đụng vào quần hắn, người dựa sát vào hắn, cặp mắt trắng đen rõ ràng thâm tình chân thành nhìn hắn, "Vậy không bằng để em làm lỡ thêm!!"
"..."
Cung Âu nhìn cô một cái, lập tức dời mắt, đẩy chân cô ra, "Em đi ra, anh còn phải đi họp, mặc quần vào. "
Cô không phải sợ lạnh nhất sao, nhìn lại chân xem, chân trắng thành như vậy sẽ doạ mọ người!
"Ah. " Thời Tiểu Niệm không tiếp tục náo hắn, cô biết thể lực của mình sắp bị Cung Âu chi nhiều hơn thu, cô tự tay cởi tây trang đưa cho hắn, "Trả lại cho anh. "
Cung Âu nhận áo trực tiếp mặc vào, trên cổ áo lập tức bay tới mùi thơm của phụ nữ.
Chết tiệt.
Hắn sờ tay áo, thấp mắt, chỉ thấy trên tay áo có một dấu môi son nhàn nhạt.
Hắn đã nói cô vừa rồi đột nhiên thoa son làm gì.
Hắn thở ra một hơi, lập tức nghĩ đến đôi môi mềm mại của cô, ngón tay nắn lấy cái miệng đó.
"Nếu anh thích em khâu cúc tay áo cho anh, sau này em giúp anh khâu lại tất cả cúc tay áo được không?" Thời Tiểu Niệm mỉm cười.
"..."
Thân thể Cung Âu nhất thời cứng đờ, đi nhanh về phía trước.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế cười rộ lên, còn tưởng rằng cô không chú ý tới dáng vẻ mờ ám của hắn. Hắn dù ăn cơm uống ngụm canh, loại chuyện nhỏ này cô cũng chú ý.
Cô nhìn hắn rời đi, nụ cười chậm rãi tắt.
Cung Âu à Cung Âu.
Em nhất định tìm hiểu chuyện em nghi ngờ, em nhất định muốn biết khắc chế cùng ẩn nhẫn trong mắt anh đại biểu cái gì.
Thời Tiểu Niệm rốt cục thuận lợi lấy được bệnh án của Cung Âu.
Hai ngày sau, một bác sĩ tâm lý Phong Đức biết ở nước Anh bay đến S thị, gặp mặt Thời Tiểu Niệm.
Theo như Phong Đức, trong lĩnh vực chướng ngại nhân cách cố chấp, có thể thắng được Lancaster Mona quá ít, vị bác sĩ này có thể không có năng lực nổi bật, nhưng tuyệt đối có thể tin tưởng, sẽ không gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, nhất định sẽ chuyên chú phân tích.
Ngày hôm đó, Thời Tiểu Niệm luống cuống tay chân xử lý tốt chuyên vặt ở Cung gia, lại dạy kèm tại nhà cho cặp sinh đôi một hồi liền ra cửa đưa văn kiện cho Cung Âu.
Trên đường, Thời Tiểu Niệm lái xe vào một câu lạc bộ.
Cô đi vào, được nhân viên dẫn đường, đi vào một căn phòng, trong phòng có mùi hương cà phê, một ông già xấp xỉ Phong Đức ngồi cửa sổ thưởng thức cà phê, mặt ôn hòa hiền lành, là một người Anh.
"Chào ngài, bác sĩ Walker. "
Thời Tiểu Niệm hướng hắn gật đầu.
"Chào cô, mời ngồi. " Walker đứng lên bắt tay Thời Tiểu Niệm, mời cô ngồi, trong tay Walker đích thực là một đống tư liệu, trong đó có bệnh án của Cung Âu, "Tịch tiểu thư muốn uống gì?"
"Thật ngại quá, bác sĩ Walker, tôi hi vọng ngài có thể hiểu tôi đang vội, ngài xem bệnh án của Cung Âu hai ngày rồi, không biết có nhận xét gì không?"
Thời Tiểu Niệm lo lắng nói, cô hao tổn tâm cơ trộm bệnh án này chính là vì cái này.
Bác Walker sĩ cười gật đầu, trả bệnh án trong tay lại cho cô, nói tiếng Trung lưu loát, "Phương pháp chữa bệnh này tôi thật sự chưa bao giờ nghe thấy, nói như vậy, người bệnh có vấn đề về tinh thần chúng tôi không đề nghị dùng phương thức cưỡng ép để điều trị, rất dễ khiến bệnh nặng thêm, nhưng theo như kết quả điều trị, lại là thành công. "
"Có ý gì? Đúng là bác sĩ tâm lý của Cung Âu không có vấn đề?" Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi, "Nhưng Cung Âu có rất nhiều chỗ không đúng, lẽ nào đây là một vài vấn đề sót lại sau khi điều trị sao?"
Cho nên mọi thứ đều chỉ là cô nghĩ nhiều?
"Tịch tiểu thư đừng vội, nếu cô không nói nhiều như vậy với tôi, tôi quả thực sẽ cho rằng đây là một con đường thành công vĩ đại. " Walker cầm bình nước lên rót một cốc cho vì cô, chậm rãi nói, "Còn như cô nói sau khi hắn say rượu ngôn luận, khả năng chỉ là say rượu, ví dụ như hắn toát ra đặc điểm tính cách trước kia, khả năng cũng chỉ là tình cờ thôi. "
"Bác sĩ Walker, ông nói như vậy đại biểu ông không có ý tưởng đúng không?"
Thời Tiểu Niệm vội vàng hỏi, căn bản không để ý tới uống nước.
"Tôi quả thật có một ý tưởng to gan, nhưng cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, trong lĩnh vực này, chúng tôi biết còn quá ít, ai cũng không bảo đảm được rốt cuộc
cam đoan được rốt cuộc cái nào loại khả năng tính. "
Bác sĩ Walker nói, có chút chần chờ.
"Bác sĩ Walker, xin hãy nói cho tôi biết. " Thời Tiểu Niệm nói, "Ngài biết không, lúc hắn say rượu rất thống khổ, tôi cảm giác được, tôi muốn giúp hắn, xin nói cho tôi, tôi nên làm gì để giúp hắn. "
Lúc Cung Âu uống thuốc ngã trước mặt cô nói ra những lời đó, cô thực sự rất đau lòng, cô không biết tại sao hắn nói biết trước sau không đồng nhất, một cuồng nhiệt, một băng lãnh.
Buổi tối hôm đó, cô nhìn hắn cũng có thể cảm nhận được nổi thống khổ của hắn.
"Kết hợp với lời cô nói, tôi có một giả thiết lớn mật đồng thời không thể tưởng tượng nổi. "Walker nhìn cô, chần chờ vài giây tiếp tục nói, "Tôi nghi, bác sĩ Mona không phải chữa bệnh cho Cung tiên sinh, mà là ép ngài ấy luyện tập khắc chế bốn năm. "
"..."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mở to mắt, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Cung Âu bị Mona ép luyện khắc chế bốn năm?
Thấy thế, Walker giang tay ra, "Tôi biết giả thiết này có điểm sai. "
"Bác sĩ Walker, mời ngài nói tiếp. " Thời Tiểu Niệm khàn khàn nói từng chữ từng chữ, cầm chiếc cốc trước mặt lên, ngón tay run rẩy.
"Đừng nhìn tôi ở cái tuổi này rồi, thành tích của tôi trong phương diện chướng ngại nhân cách cố chấp còn kém xa vị Mona tiểu thư này, những thứ này cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi. " Walker nói, "Tất cả người bệnh tinh thần đều thiếu năng lực tự kìm chế, ép hắn khắc chế, ép hắn tự trói buộc mình, từ phương diện nào đó mà nói cũng coi như là trị liệu. "
Cung Âu quả thực rất thiếu sức ràng buộc với mình, hắn đều muốn gì làm đó, cũng không tính toán hậu quả, toàn theo ý mình.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, ý bảo ông nói tiếp.
"Nhưng rất hiển nhiên, ngoại trừ ép buộc, trong bệnh án tôi thấy Mona tiểu thư không có bất kỳ phương thức trị liệu thông thường nào. " Walker nói.
"..."
"Sau khi tôi có giả thiết này, tôi có thể giải thích tương đối cho Tịch tiểu thư, Cung tiên sinh dùng bốn năm ép mình trở thành người bình thường, mà tiêu chuẩn bình thường là do bác sĩ Mona chỉ dẫn, hơn nữa hắn có cách nhìn riêng với người bình thường. " Walker nói, "Thí dụ như một mẫu người bình thường trong mắt hắn, có thể là người gần gũi với hắn, người thân, bạn bèu..."
"Là mô hình thu nhỏ của người nhà Cung gia. "
Thời Tiểu Niệm thốt ra.
|
Chương 582: Tại sao muộn như thế?
Editor: shinoki
Lạnh lùng, hám lợi, tuân thủ quy tắc, cô đều đã từng tại thấy qua trên người người nhà Cung gia.
Cung Âu không phân rõ bình thường cùng không bình thường, bình thường đối với hắn nói ngược lại cách hắn rất xa, cho nên, trong tiềm thức hắn đem bản thu nhỏ của những người đó trở thành tiêu chuẩn của người bình thường.
Walker nhìn cô, thấy cô tiếp thu giả thiết to gan không khỏi cười, "Thật tốt quá, Tịch tiểu thư, cô không nói tôi là người điên. "
Lời này nghe vào đều rất hoang đường.
"Ngài là bạn của cha nuôi tôi, tôi đương nhiên tin ngài. " Thời Tiểu Niệm nói, thân thể một tấc một tấc phát lạnh, "Mời ngài nói tiếp. "
"Như vậy thì có thể giải thích tại sao sau khi Cung tiên sinh về nước không đi gặp cô trước, bởi vì ngài ấy nén tình cảm dành cho cô xuống, ngài ấy cho rằng tình cảm của người bình thường chính là như vậy, ngài ấy cho rằng mình như vậy thì là người bình thường. "
Walker tiếp tục nói, "Nhưng ngài ấy lén xem tranh của cô, đó là bởi vì ngài ấy có chút không khống chế được mình, ngài ấy quá nhớ cô, ngài ấy cần thấy vật nhớ người, bằng không ngài ấy sẽ sụp đổ."
"..."
Bởi vì không khống chế được, bởi vì cần thấy vật nhớ người.
Một người liều mạng khắc chế mình còn không khống chế được cảm giác là cái dạng gì, Thời Tiểu Niệm không dám tưởng tượng, ngón tay của cô càng thêm lạnh.
"E rằng đây cũng là chủ ý của bác sĩ Mona kia đưa ra cho ngài ấy. " Walker nói cô, "Tự ăn giấm chua của mình, giống như cô nói, chuyện này với bản thân ngài ấy cũng là một loại dằn vặt không thuộc về mình, bởi vì ngài ấy biết chính ngài ấy phải chịu bao nhiêu khổ mới luyện được, hơn nữa vẫn còn có chỗ chưa luyện được, khi cô biểu hiện ra hoài niệm đối với trước kia lúc, hắn cảm thấy vô cùng thất bại, hắn hận ý niệm của mình, tâm tình tiêu cực hơn rất nhiều. "
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, tự tay che mặt mình, môi run dữ dội hơn.
Cô đã làm cái gì.
Đoạn thời gian đó cô nói với Cung Âu cái gì, cô nói cô yêu kẻ hoang tưởng kia, cô nói cô nhớ trước đây, cô nhất định chính là đao phủ, đao phủ lăng trì Cung Âu.
Cô căn bản không suy nghĩ qua, hắn vì trọng sinh thành hôm nay chịu qua bao nhiêu khổ, chịu qua bao nhiêu dằn vặt.
Walker thấy Thời Tiểu Niệm tán thành lối nói của ônh, càng nói càng hưng phấn, "Nếu như tất cả đều giống lời tôi nói, Cung tiên sinh chính là người có lực khắc chế đáng sợ nhất tôi từng gặp, tôi tin không ai có thể làm được như ngài ấy, khắc chế đến hoàn toàn biến mình thành một loại tính cách khác. "
Một kẻ hoang tưởng biến thành người có lực khắc chế khủng bố, quá trình này người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
"..."
Thời Tiểu Niệm đã có chút nghe không vào.
"Tịch tiểu thư, cô nói sau khi ánh đèn loé lên, ngài ấy khôi phục dáng vẻ trước kia, tôi tin đó là bởi vì khi ánh đèn loé lên đã làm cho ngài ấy thống khổ cực độ, e rằng có liên quan đến cô, loại đau khổ này tựa như rượu đã khống chế hắn, làm cho hắn không khắc chế được mình, vì vậy hắn liền tiết ra. " Walker nói, "Nhưng sau khi tiết ea, hắn lại rất hối hận. "
"Đều là lỗi của tôi. " Thời Tiểu Niệm run rẩy nói, thanh âm thấp đến khàn giọng, "Tôi biết rõ hắn yêu tôi, tôi không biết đoạn thời gian trước tôi đã làm cái gì. "
Cô đến bây giờ mới biết, thì ra sau khi hắn trở về, mỗi một lần cô náo đều là dằn vặt đối với hắn, cô đã làm cái gì.
Thấy Thời Tiểu Niệm khổ sở, Walker vội vàng ôn hòa khuyên cô nói, "Tịch tiểu thư, cô đừng như vậy, cô đã làm rất khá,... ít nhất... Cô cầu mong gì khác sau khi kết hôn, bây giờ thỉnh thoảng cô sẽ thấy cái bóng trước trên người hắn, cô biết như thế đại biểu cái gì không?"
"..."
Thời Tiểu Niệm mờ mịt nhìn về phía ông.
"Điều này đại biểu cô đã hoàn toàn tiếp thu biến hóa của hắn, hắn cũng không cần mệt mỏi, cho nên lực khắc chế của hắn cũng sẽ tương đối thả lỏng, đây là chuyện tốt. " Walker thoải mái nói với cô.
"Là thế à?"
Thời Tiểu Niệm hỏi, cho nên, đến cuối cùng cô vẫn phải quyết định chính xác? Cô không tiếp tục điên cuồng dằn vặt lăng trì Cung Âu, phải không?
"Tịch tiểu thư, cô đừng khổ sở như thế. " Walker nói, ôn hòa hỏi, "Cô có ý định gì tiếp theo?"
"Tôi muốn giết Mona. "
Thời Tiểu Niệm run rẩy nói, trong mắt bắn ra hận ý.
Cô chưa từng hận Mona giống bây giờ, cô càng căm hận chính mình, cô một đường đều đồng lõa với Mona.
Là cô không nên Cung Âu đi gặp Mona, làm Cung Âu cố ý cho rằng chỉ có Mona có thể trị cho hắn, bốn năm sau, cô lại cùng Cung Âu náo không ngớt, tăng thống khổ cho Cung Âu.
Nghe cô nói như thế, Walker lại càng hoảng sợ, vội vàng nói, "Tịch tiểu thư, cô ngàn vạn lần không nên nghĩ như thế, tôi nói, những thứ này chỉ là giả thiết do tôi phân tích, e rằng cái này thật chỉ là một cách trị liệu. "
"Tôi hiểu, lĩnh vực tâm lý dựa vào phân tích cá nhân, tin tưởng cá nhân. " Thời Tiểu Niệm nhìn ông chậm rãi nói, "Nhưng tôi tin phán đoán của ông, bác sĩ Walker. "
Bởi vì cô vẫn cảm thấy là lạ.
Nhưng đến bây giờ cô mới hiểu.
"Cô bằng lòng tin tôi, tôi rất vui. "
Walker nói.
"Vậy mời ngài đi gặp Cung Âu cùng tôi! Nói những lời này cho hắn biết, đừng để hắn chống đỡ tiếp." Thời Tiểu Niệm nói rồi đứng lên.
Nghe vậy, Walker lắc đầu, "Điều này e rằng không được, Tịch tiểu thư, Cung tiên sinh là một người cao ngạo, ngài ấy tin tưởng, không nghi ngờ về con người bình thường bây giờ của mình, thậm chí ngài ấy cho rằng người bình thường nên dày vò như thế. Đột nhiên bây giờ nói cho ngài ấy biết ngài ấy bị người khác đùa bỡn, tôi sợ ngài ấy khó có thể chịu đựng, sẽ xảy ra chuyện càng khó dự đoán. "
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn ông, " Không có cách khác sao?"
Lẽ nào để Cung Âu tiếp tục khắc chế sao? Quá mệt mỏi.
"Thuận theo tự nhiên, Tịch tiểu thư, hiện tại tình trạng của Cung tiên sinh không thể chuyển biến tốt đẹp ngay được.” Walker nhìn cô nói, "Tôi nghe Phong Đức đề cập qua một việc của các người, tình yêu của các người chấn động như vậy, tôi tin, có thể giúp Cung tiên sinh chỉ có một mình cô. "
Chỉ có một mình cô.
Nhưng cũng chỉ có một mình cô, đem Cung Âu biến thành bây giờ.
Thời Tiểu Niệm không biết mình là sao rời khỏi câu lạc bộ, cô đi từng bước ra ngoài, mở cửa xe, ngồi vào xe, giống như cái xác không hồn, hai mắt ngây ngốc nhìn phía trước.
Một lát sau, cô úp sấp trên tay lái thất thanh khóc rống, tay không ngừng đập xe của mình, hối hận không ngớt.
Cô hẳn là đã sớm phát giác ra được.
Cô đã phát giác ra từ lúc ánh đèn loé lên ở Bắc Bộ loan, hắn căn bản không thay đổi, hắn căn bản chưa chữa hết bệnh, cô khi đó nên nhìn ra được.
Tại sao muộn như thế, tại sao muộn như thế?
Tịch Tiểu Niệm tại sao mày ngu xuẩn như vậy, đồng lõa với Mona làm tổn thương người đàn ông mình thích nhất.
"Xin lỗi, xin lỗi. "
Thời Tiểu Niệm khóc rống không ngớt, nước mắt hối hận không ngừng chảy xuống mặt.
...
Khi Thời Tiểu Niệm đến Cung Âu công ty, đã là ba giờ sau rồi.
Cung Âu đang họp.
Đây là một phòng họp trong suốt, Thời Tiểu Niệm đứng ở bên ngoài có thể thấy tình hình bên trong, Cung Âu đang ngồi ở chỗ kia, con ngươi đen lạnh lùng nhìn mọi người, nghe nhân viên báo cáo, một tay sờ tay áo của mình, chà cúc tay áo.
Sờ cúc tay áo chắc cũng là bởi vì không khắc chế được, dùng cái này để diễn tả nỗi nhớ a!.
Cô ngây ngốc trở thành công cụ của Mona, công cụ thương tổn Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn trong ngực mình ôm một đống văn kiện, đây là việc cô tiếp nhận từ Phong Đức, bây giờ nghĩ lại, lấy não Cung Âu, đoán chừng là đang nghĩ, người bình thường không có dính nhau nhiều như vậy, dùng thân phận quản gia, cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn.
Phương pháp xử lý thiếu tình cảm như vậy cũng chỉ có hắn nghĩ ra.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, mắt chua xót, ôm văn kiện xoay người rời đi.
Cô đi vào phòng làm việc tổng giám đốc, mở ngăn kéo ra, đặt bệnh án trở về.
Cung Âu còn chưa phát hiện cô lấy bệnh án đi, bằng không hắn đã sớm mắng cô rồi.
Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Cung Âu từ bên ngoài đi tới, đóng cửa lại, đi ven theo cửa sổ sát đất, đôi con ngươi đen u lãnh, sẵng giọng nói, "Ba tiếng, em đến muộn ba tiếng, thân là một quản gia, đến trễ là điều tối kị nhất."
Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn làm việc, nghe vậy quay đầu nhìn hắn, nhìn khuôn mặt không thể quen thuộc hơn của hắn
Tại sao cô ngốc như vậy, tại sao trước đây nghe không ra trong lời này có một tầng ý khác, chính là hắn đợi cô ba tiếng, bởi vì để ý, hắn mới nhớ cô đến muộn bao lâu.
Ánh mắt Cung Âu rơi vào trên mắt cô, đôi mắt khóc vừa đỏ vừa sưng, chân mày nhíu lại, giọng nói lạnh hơn, "Chính em đến trễ còn rơi nước mắt, bị nghiệp vụ quản gia hù dọa? Em có thể làm tốt phu nhân nhà giàu không. "
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, hắn đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mặt trời tà tà soi sáng trên người hắn, dát lên cả người hắn một tầng kim sắc hư ảo.
"Tôi nghi, vị này đừng na bác sĩ cũng không phải là ở thay Cung tiên sinh trị liệu cố chấp chứng nhân cách cản trở, mà là ép buộc hắn luyện tập gần bốn năm khắc chế lực. "
Lời bác sĩ Walker nói vang vọng bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm lập tức rơi nước mắt.
"..."
Thân hình cao lớn của Cung Âu cứng ngắc.
"Em không muốn làm phu nhân nhà giàu, em chỉ muốn làm phu nhân của Cung Âu. "
Thời Tiểu Niệm rơi nước mắt nói.
"..."
Ánh mắt Cung Âu khẽ động, lóe lên một tia không được tự nhiên rồi biến mất, "Sợ anh không cho em làm Cung phu nhân, sợ đến nỗi muốn khóc? Yên tâm, anh không có lý do đặc biệt gì khác để không cưới em, trừ phi em làm hỏng bét nhiệm vụ quản gia. "
Lần một lần hai đến trễ là có thể giải thích.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, căn bản không thu về được, cô đứng lên, miễn cưỡng nở nụ cười, "Anh qua đây ký tên đi!, Em sẽ làm tốt công việc quản gia, anh nói, cho em mười ngày rồi kết hôn. "
Hắn hiện tại mới hiểu được, hắn nói mười ngày chỉ là cho một lý do kết hôn mà thôi, e rằng, hắn đã bị vặn vẹo đến không biết làm sao để mở miệng nói kết hôn chỉ như người bình thường.
"Ừ."
Thấy cô khóc thành như vậy, Cung Âu ít đi một chút lạnh lùng, hắn đi tới ngồi xuống ghế.
Thời Tiểu Niệm vừa rơi nước mắt vừa đưa bút cho hắn, Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, "Em đừng khóc nữa được không?"
|