Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
|
|
Chương 78: Ba chọn một, dã ngoại Editor: Rose Black
"Là, thiếu gia."
Hầu gái đưa Thời Tiểu Niệm ra ngoài cửa.
Vừa đóng cửa, Thời Địch trách giận nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Thiên Sơ, ngươi làm gì thế, còn muốn người tiễn nàng, nàng cũng không phải khách quý của nhà chúng ta."
"Ngươi đối với Tiểu Niệm địch ý quá sâu, ngươi trước đây không có như vậy."
Mộ Thiên Sơ nói rằng, giọng ôn hòa lộ ra một tia không thích.
"Đó là bởi vì người trước đây so với ta càng đáng ghét nàng, hơn nữa ngươi bây giờ đã là chồng ta , ta đương nhiên càng ghét hơn khi nàng cùng ngươi gặp mặt" Thời Địch đi đến trước mặt hắn, ôm lấy cánh tay của hắn, rất là oan ức nũng nịu, "Là ngươi thay đổi, ngươi trước đây đều giúp đỡ ta"
Trước đây Mộ Thiên Sơ nhiều lúc ghét Thời Tiểu Niệm, nói đến chuyện này liền cau mày.
Hiện tại cũng không giống nhau.
"Được rồi, không nói. Nàng hiện tại lại không thế nào, ngươi nói chuyện không phiền sao"
Mộ Thiên Sơ hơi không kiên nhẫn nữa, đem tay chính mình tránh ra, đi tới bên trên ghế salông ngồi xuống.
Thời Địch đứng ở nơi đó, nhìn tay mình bị đẩy ra, lại nhìn về phía Thiên Sơ trên mặt thiếu kiên nhẫn, một loại từ ngữ không có hoảng sợ cùng thất lạc để lên trên bụng đầu.
Tại sao rõ ràng đã kết hôn, nàng lại cảm thấy càng ngày càng không khống chế được Mộ Thiên Sơ.
"Thiên Sơ, xin lỗi mà."
Thời Địch suy nghĩ sâu sắc chốc lát, thay đổi thủ đoạn ôn nhu, đi tới tựa sát vào trong lồng ngực Mộ Thiên Sơn, làm nũng nói, "Ta chỉ là quá yêu ngươi, xin lỗi, ngươi đừng tức giận có được hay không."
"Ừ."
Mộ Thiên Sơn không có cảm tình gì bình thản đáp một tiếng, tầm mắt rơi vào trên ly trà trên khay, trên chén kia còn giữ lại dấu môi son hồng nhạt của Thời Tiểu Niệm.
"Đúng rồi, Thiên Sơn." Thời Địch ngã vào trong lồng ngực của hắn, hai tay ôm lấy cổ của hắn thân mật nũng nịu, "Chúng ta lúc nào đi trang mật a, lễ cưới đều làm lâu như vậy rồi, trang mật còn không có đi a."
"Ta gần đây khá bận, quá một thời gian lại nói."
Mộ Thiên Sơ giọng điệu có chút qua loa, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm cốc nước trái cây.
"Được rồi." Thời Địch nắm Mộ Thiên Sơ hết cách rồi, bỗng dưng, nàng xoay người, trực tiếp dạng chân trên chân của hắn, hai con mắt kiều mị nhìn về phía hắn, một đôi môi chậm rãi tới gần hắn, "Thiên Sơ"
Thời Địch hôn xuống một cái nhẹ nhàng trên mặt hắn, đầu ngón tay ám muội lướt qua trên người, phóng ra thu đoạn nhu mị nét quyến rũ của nữ nhân.
Mộ Thiên Sơ thờ ơ không động lòng mà ngồi xuống.
Thời Địch có chút nhụt chí, nhưng vẫn là sử dụng thủ đoạn quyến rũ trên hắn trên mặt hắn hôn xuống từng cái hôn, một cái tay kéo xuống âu phục, com lê, tay hướng về cổ áo hắn mò đi xuống, âm thanh kiều mị, "Thiên Sơ, ta bảo đảm, ta sẽ không lại vì là loại kia không đáng ta cùng ngươi cải vả"
Nàng như như rắn nước quấn ở trên người hắn.
Thủ đoạn như vậy không có mấy nam nhân có thể chịu nổi.
Thiên Sơ đột nhiên lấy tay nàng ra, nhìn nàng một bộ mặt mỹ lệ, nụ cười ôn hòa nhưng lộ vẻ xa cách, "Thời Địch, ngươi đang mang bầu, không muốn còn như vậy."
"Ta"
Thời Địch khiếp sợ nhìn hắn, không nghĩ tới Mộ Thiên Sơ đối với thủ đoạn quyến rũ của nàng sẽ là phản ứng lạnh lùng như vậy.
"Ta còn có việc, Ta ra ngoài trước."
Mộ Thiên Sơ đưa tay kéo lại cổ áo, từ bên người Thời Địch đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài.
""
Thời Địch ngồi ở trên ghế salông, cảm giác mình như bị chồng ruồng bỏ, hắn hiện tại chạm cũng không chịu chạm nàng một cái.
Nàng sờ về phía cái bụng bằng phẳng của mình.
Phụ nữ có thai, phụ nữ có thai, sớm biết lúc trước sẽ không vì nói có thai để có thể thuận lợi kết hôn, nay dĩ nhiên biến thành cái cớ hắn không động vào nàng.
Thiên Sơ rốt cuộc là làm sao vậy.
Từ Mộ gia đi ra, Thời Tiểu Niệm trở lại trên lầu nhà trọ.
Thời Tiểu Niệm lập tức ngã chổng vó ở trên giường, nặng nề ngã xuống, thở ra một hơi thật dài.
Không dám tưởng tượng, nàng lại thật đến xâm điện thoại di động Thời Địch.
Nàng làm được.
Toàn bộ quá trình căng thẳng không ngờ lại ngoài ý muốn dễ ràng, thật giống như trong cõi u minh an bài nàng nhất định có thể xâm nhập thành công như thế.
Thời Tiểu Niệm từ trong túi tiền lấy ra cái hộp bạc nho nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm, "Ta biết ta làm việc không vẻ vang, nhưng ta nhất định phải biết sự thật."
Thanh âm nàng rất thấp, nhưng phi thường chắc chắc.
"Thời Tiểu Niệm, lăn ra đây cho ta"
Giong nói Cung Âu ngông cuồng tự đại truyền đến.
""
Lại là cút cút cút, hắn làm sao không lăn một lần cho nàng xem.
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng tự nghĩ, bất đắc dĩ người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ở trước mặt Cung Âu, nàng ngoại trừ thuận theo cũng chỉ có thể nhìn hắn nổi nóng, sau đó nàng lại thuận theo
Nàng từ trên giường bò xuống, tóc dài xõa xuống đi tới bên ngoài.
“Ừ”
Cung Âu ở đâu
"Thời Tiểu Niệm không nhanh lại đây ta liền đem món đồ chơi cho ngươi hủy đi" Cung Âu thanh âm của lần thứ hai truyền đến, là đến từ thư phòng cho nàng biết.
Món đồ chơi
Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn mà ngạc nhiên, hướng thư phòng đi đến.
Đi vào, chỉ thấy thư phòng hướng đông nam bày đặt một bàn rất dài hình cung.
Trên bàn đang chất đầy các loại vũ khí cao cấp cùng với ba màn hình lớn, Cung Âu chính đang trên màn hình điều chỉnh cái gì, ba mành hình cực lớn đồng thời sáng lên, mặt trên nhảy ra các loại số liệu, dữ liệu.
"Đây là cái gì" Thời Tiểu Niệm mờ mịt hỏi.
"Ngươi đi lâu như vậy, có phải là đem virus xâm nhập vào điện thoại di động em gái ngươi rồi." Cung Âu đứng trước máy vi tính, một tay ôm âu kem còn đang ăn, trên khuân mặt anh tuấn lộ ra một tia hưởng thụ.
Nàng làm đồ ăn, hắn ắn bao nhiêu cũng không đủ.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, "Làm sao ngươi biết"
Hắn ở trên người nàng đặt máy camera theo dõi
" Nhà riêng Em gái ngươi ngay ở dưới lầu tầng 1, ta mới vừa biết." Hắn là từ Phong Đức ở trong tài liệu mới nhìn đến, Cung Âu đùa nàng một chút, đem âu kem thả xuống, bàn tay hướng về nàng, " Đem Ngân Thuẫn cho ta."
Ngân Thuẫn
Lúc Tiểu Niệm sửng sốt một chút, sau đó liền nhớ đến cái hộp nhỏ màu bạc, nàng lấy ra đưa cho Cung Âu, cũng không rõ mà nhìn hắn.
Cung Âu đem Ngân Thuẫn cắm lại ở trong máy vi tính.
Trên ba màn hình lớn lập tức hiện lên không ít số liệu, trong đó có một màn hình thình lình hiện ra danh sách liêc lạc của Thời Địch, Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn mà than thở nhìn những công nghệ cao này, "Đây chính là một bộ công cụ ăn cắp đầy đủ"
Có những thứ này, có thể toàn diện theo dõi tin tức của Thời Địch.
Nơi này chính là một bàn điều khiển.
"Ừ." Cung Âu chỉ chỉ một bên tai nghe, "Cái này nghe trộm, bên này có thể xem tin nhắn, xem hình ảnh, nhìn tất cả tư liệu trong điện thoại di dộng nàng."
Nói qua, Cung Âu liền di động con chuột mở ra một tấm hình trong album.
Bức ảnh của Thời Địch phần lớn là nàng tự chụp theo phong cách công tác ảnh nghệ thuật, liền cùng Mộ Thiên Sơn chụp chung đều rất ít, Cung Âu liếc mắt nhìn ghét bỏ trực tiếp đóng lại "Nhiều đến thật ghét."
""
Cung Âu đối với nhan sắc Thời Địch vẫn là thái độ không thích.
"Ta lại thêm vào chương trình một điểm, chỉ cần điện thoại di động của nàng kết nối với máy vi tính, tất cả sẽ bị nơi này khống chế." Cung Âu vừa nói vừa đem âu kem thả xuống, một tay ở trên màn hình chỉ trỏ.
""
Máy tính cũng có thể khống chế?
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó hơi nhếch miệng, rất là khiếp sợ nhìn Cung Âu ở nơi đó ngón tay thao tác thật nhanh.
Khi nhìn trong mắt hắn, người như thế trên thế giới này nhất định không có chứ, thật là đáng sợ.
Cái gì đều được thu đến.
Thấy nàng không nói lời nào, Cung Âu duỗi dài cánh tay đưa nàng kéo đến bên người, ôm vào trong lồng ngực của mình, khóe môi đắc ý nổi lên, "Như thế nào, bộ món đồ chơi mới có thể làm cho nàng trả thù được em gái xấu xa kia của nàng, nàng có thể chơi một trận."
Khoa học kỹ thuật cao như vậy trong miệng hắn lại là món đồ chơi.
"Quên đi."
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nói.
Trả thù, quên đi, liền để hắn cho rằng nàng là đang trả thù đi, nàng muốn nói là vì tra chân tướng, phỏng chừng hắn lại khó chịu.
Nhưng nàng cũng không biết có thể hay không từ nơi nghe được chân tướng, có điều, nếu như Thời Địch thật có quan hệ với chuyện ba năm trước, đầu mối rồi sẽ hiện ra.
Tỷ như Thời Địch cùng Đường Nghệ lén lút gặp mặt ở trấn nhỏ xa xôi, liền bị nàng trong lúc vô tình phát hiện.
"Vậy nàng báo đáp ta sao" Cung Âu ôm nàng nói.
Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm ở trong lòng, trên vai thừa nhận trọng lượng cánh tay hắn, nghe vậy nàng chuyển động thân thể, "Ta làm cho ngươi một bữa ăn ngon "
Cái chương trình virus này, đích thật là giúp nàng một cái theo dõi rất lớn.
"Đây là không tính."
Nàng làm hắn mỗi ngày đều được ăn.
"Ta lại cho ngươi kem không giống khẩu vị"
"Không muốn."
"Vậy ngươi thời điểm tập thể hình, ta bưng trà dâng nước cho ngươi" nàng làm nữ hầu tổng được chưa.
"Không muốn."
"Vậy ngươi muốn cái gì" Thời Tiểu Niệm thực sự không nghĩ ra được, nàng còn có thể có cái gì cho hắn cướp đoạt, nàng liền một chút nghe theo.
Cung Âu ôm nàng, thấp người nhìn về phía nàng, đồng tử, con ngươi đen kịt thâm thúy, có loại ảo giác sâu không thấy đáy, môi mỏng chậm rãi nhếch lên.
Thời Tiểu Niệm đón nhận tầm mắt của hắn, mơ hồ có loại cảm giác bất an.
Hắn lại đang muốn chuyện xấu gì
"Biển sâu, dã ngoại, nàng vẽ vời nàng tùy tiện chọn một." Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm nàng, tiếng nói trầm thấp mà gợi cảm.
"Tại sao chọn"
Thời Tiểu Niệm không hiểu.
"Có thể chọn nhiều." Cung Âu nhíu mày.
"Có ý gì" Thời Tiểu Niệm mờ mịt, nhưng đáy lòng có loại âm thanh nói cho nàng biết nhất định không phải chuyện gì tốt đẹp, nhất định là chọn cái gì cũng không tốt.
"Nhanh lên một chút chọn không chọn ta liền cho rằng ngươi là toàn bộ chọn ta đếm ngược rồi." Cung Âu đối với nàng chần chờ rất không bình tĩnh, tay ôm thân thể của nàng, môi mỏng hơi cuộn lên, trực tiếp bắt đầu đếm ngược, "5, 3, 1"
"Dã ngoại đi dã ngoại đi."
|
Chương 79: Nghe trộm được bí mật
Editor: Yu Hina
"Không có chuyện gì, không chết được, tôi chiếu cố đây." Hạ Vũ một bộ thái độ thờ ơ, "Cô mau sáng tác xong vol 1 của bộ truyện tranh [tổng giám đốc là người hoang tưởng] đi, cô đừng vội vàng phát triển nội dung tiếp theo."
Hạ Vũ quả nhiên là một lão yêu bà, là biên tập viên chuyên nghiệp.
Thời Tiểu Niệm thẹn thùng, đáp, "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ mau chóng nộp ."
Chờ cô tìm hiểu rõ chuyện ba năm trước, cô nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, hảo hảo sáng tác.
"Này còn tạm được." Hạ Vũ nói, "Vậy tôi tắt điện thoại."
Thời Tiểu Niệm nghĩ đến vẻ mặt đầy tà khí vừa nãy của Cung Âu, trong lòng có chút choáng váng, liền thuận miệng cầu viện với Hạ Vũ, "Hạ biên tập, cô thử nói xem, một người đàn ông muốn cùng cô đi dã ngoại, chính là có ý gì"
Cô không ai có thể nhờ tư vấn.
"Phốc" Hạ Vũ đang bưng cốc nước uống, nghe vậy toàn bộ nước phun ra ngoài, tinh thần bát quái hoạt động, "Là Cung Âu cùng cô nói"
"Làm sao cô biết"
"Nha ơ, giờ mới biết, người đàn ông có tiền nhất thế giới lại có thể cuồng dã như vậy." Hạ Vũ cười đến đầu trộm đuôi cướp.
"Cuồng dã có ý gì?"
Thời Tiểu Niệm vẫn còn đang mông lung, những lời vừa nãy Cung Âu nói với cô là có ý gì
"Cho tôi xin, cô làm sao lại đần như vậy, một người đàn ông nói với nữ nhân là đi dã ngoại, chẳng lẽ là bữa cơm đơn thuần à đương nhiên là chơi game dã chiến rồi" Hạ Vũ lớn tiếng nói.
"…"
Game dã chiến
Thời Tiểu Niệm tuy rằng mờ mịt, nhưng giải thích đến một bước này, nếu như cô còn tưởng rằng là mặc quân phục chơi trò tập trận giả, cô liền thực sự là quá ngu ngốc.
Cái game dã chiếm này rõ ràng là chỉ giữa nam nhân và nữ nhân.
Cuối cùng đã rõ ràng rồi, Thời Tiểu Niệm trên mặt nhất thời nổi lên một mảng ửng hồng.
Cung Âu đáng chết, nguyên lai nghĩ tới là ý này
Đại sắc lang
Đại Lưu Manh
Cố chấp cuồng
Thời Tiểu Niệm tức giận đến giậm chân, cô làm sao sẽ ngốc đến mức đi chọn dã ngoại a.
Hạ Vũ phía bên kia cười trên sự đau khổ của người khác, cười lớn, "Nghe nói khi đi dã ngoại đàn ông sẽ hóa thân thành sói, hơn nữa hoàn toàn không thèm để ý xung quanh có người hay không, ai nha a, Thời Tiểu Niệm, cả người cô chỉ có hai cân thịt như vậy, làm sao đủ ăn a; da cô mỏng như vậy, làm sao chịu được a."
Làm sao đủ ăn
Làm sao chịu nổi
Thời Tiểu Niệm trong óc liền quanh quẩn mấy chữ này, một mặt phiền muộn cúp điện thoại, không biết hiện tại cùng Cung Âu thay đổi lịch trình có còn kịp hay không.
Cô đang muốn đi, tay đụng tới ống nghe, ống nghe rơi vào trên bàn phím, gõ thông vào một cái kênh nào đó, liền nghe đã có âm thanh từ trong tai nghe truyền đến.
Thời Tiểu Niệm ngớ ngẩn, vội vã cầm lấy ống nghe ghé vào tai.
Trong tai nghe truyền đến thanh âm của Thời Địch, "Mộ thiếu gia ra cửa"
Thời Địch đang ở cùng với người quản lý.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên phản ứng lại, Cung Âu cho cô chương trình virus còn có thể kết nối với điện thoại di động để để nghe trộm. Chỉ cần điện thoại trong phạm vi nói chuyện, cô đều có thể nghe được.
Đây cũng quá cường đại đi.
Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa cảm khái thủ đoạn của Cung Âu, chỉ nghe Thời Địch âm thanh có chút không vui truyền đến, "Ừ, hắn ra cửa."
"Thời Địch, vậy cô chuẩn bị lúc nào mới nói chuyên cho Mộ thiếu gia biết, chuyện giấu quá lâu thì không tốt đâu." âm thanh của mấy người vang vào trong tai Thời Tiểu Niệm.
Giấu
Đây là chuyện gì.
"Tôi cũng biết nói chuyện này càng sớm càng tốt, nhưng bây giờ làm sao nói được, thời cơ chưa đến." thanh âm của Thời Địch nghe có vẻ không vui, "Thiên Sơ đối với tôi so với trước đây lạnh nhạt hơn nhiều, tôi mấy lần muốn mở miệng cũng không dám."
Thời Tiểu Niệm đứng trước Tam Đài màn hình nghe trong tai nghe truyền tới âm thanh, xem ra lần này nghe trộm, cô còn có thu hoạch bất ngờ.
Thời Địch lại có chuyện gạt Mộ Thiên Sơ.
Chỉ nghe người nói chuyện bên kia với Thời Địch thở dài một hơi, "Vậy cô chính mình quyết định đi, cô phải biết, việc cô không có thai không thể giấu được quá lâu, bụng nó không nổi lên, Mộ thiếu gia sớm muộn sẽ sinh nghi."
"…"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khiếp sợ che miệng lại, khó có thể tin mở to mắt.
Có ý gì
Thời Địch không có mang thai sao Mộ Thiên Sơ cũng không biết
"Biết rồi, chớ làm phiền tôi, tôi sẽ tìm thời cơ nói." Trong tai nghe lại vang lên âm thanh tích tụ của Thời Địch, "Đúng rồi, Đường Nghệ thật giống như đã xuất ngoại, ngươi theo dõi thật kỹ, đừng để cho cô ta về nước."
"Biết rồi, tôi sẽ làm." Người quản lý đáp.
"Vậy tôi đi ngủ một hồi."
Thời Địch nói.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, một đôi mắt tràn ngập khiếp sợ, hai tay chậm rãi đem ống nghe để xuống.
Thời Địch quả nhiên cùng Đường Nghệ có liên hệ.
Một là em gái cô, một là bạn học cũ của cô; ba năm trước, Đường Nghệ cũng nhiều nhất là chỉ từ trong miệng cô nghe được tên Thời Địch, song phương căn bản không nhận thức.
Hai người xa bắn đại bác cũng không tới, lại cùng nhau lén lút có liên hệ, tự nhiên là có vấn đề.
Lúc này mới cài chương trình virus không bao lâu, liền nghe được nhiều tin tức đến như vậy.
Thời Tiểu Niệm nắm thật chặc ống nghe, thấp giọng nói cho chính mình nghe, "Em gái ngoan của tôi, cô đến cùng ở sau lưng tôi làm bao nhiêu chuyện"
Lần này, cô nhất định sẽ tra tới cùng.
Mấy ngày kế tiếp, Thời Tiểu Niệm đem tất cả tinh lực đều nhằm vào việc nghe trộm. Nghe chuyện của Thời Địch.
Thời Địch quả nhiên là không cho cô thất vọng, cung cấp rất nhiều thông tin cho cô.
Thời Tiểu Niệm đem tư liệu nghe được từng cái ghi chép lại
Thứ nhất, Thời Địch không có mang thai;
Thứ hai, Thời Địch cùng Đường Nghệ lén lút có liên hệ, đồng thời không hy vọng Đường Nghệ về nước;
Thứ ba, dạo này Mộ Thiên Sơ toàn là ba giờ sáng mới trở về, Thời Địch vì thế rất bất mãn.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn quyển vở ghi trong tay, cầm bút lên đem thông tin thứ ba chậm rãi gạch đi, lúc nào Mộ Thiên Sơ trở về, thực sự không liên quan đến cô.
Ánh mắt của cô ảm đạm, người ngửa ra sau đi, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Thời điểm ở trên Vân Chi Đảo, cô cho rằng Mộ Thiên Sơ ở cùng Thời Địch là do số mệnh an bài, một đôi trời sinh, nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều là sự ngọt ngào giả tạo. Tại sao lúc trước Mộ Thiên Sơ rõ rang sủng ái Thời Địch như vậy, mà sau khi kết hôn trái tim lại lạnh nhạt dần
Chẳng lẽ, Mộ Thiên Sơ phát hiện Thời Địch lừa hắn
"…"
Quên đi, chuyện tình cảm của vợ chồng bọn họ thực sự không liên quan đến chuyện của cô, cô chỉ muốn làm rõ chuyện ba năm về trước.
Thời Tiểu Niệm âm thầm tự nói với mình, đừng đi quản việc không đâu.
Những ngày tiếp theo, Thời Tiểu Niệm lại bị trói đi học “Nghi thức của quý tộc” Anh quốc.
Cái gọi là “Nghi thức quý tộc” chính là nhất định từng cái đĩa, cái dĩa đều phải lựa chọn một cách tỉ mỉ, mới có thể bưng lên cho Quý tộc chủ nhân dùng, chẳng trách Cung Âu như vậy xoi mói từng cái đĩa, cái dĩa người khác mang đến, hóa ra là bệnh chung truyền thống của giới Quý tộc.
Thời Tiểu Niệm ròng rã một ngày học cách chọn cái đĩa, cái dĩa cho phù hợp với món ăn, đâm tới con mắt cũng muốn lòi ra.
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
"Mời vào." Giáo viên hướng dẫn giương giọng hô.
Phong Đức từ bên ngoài đẩy cửa ra, nho nhã lễ độ nhìn phía cô, âm thanh cứng cáp, "Thời tiểu thư, xe đã chuẩn bị kỹ càng, có thể đi rồi."
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên, tiếp tục nghiên cứu cái ly trong tay, này hoa văn của chiếc cốc làm sao không đúng rồi, uống chén trà thôi mà có muốn hay không phải như vậy chú ý
"Thời tiểu thư"
Phong Đức lại hô một lần.
"Đi đâu" Thời Tiểu Niệm phục hồi tinh thần lại, nghi hoặc mà hỏi, theo thói quen hướng về một bên trên ghế Salon nhìn tới.
Trên ghế Salon trống không.
Bình thường cô đến học “nghi thức quý tộc” Anh quốc, Cung Âu sẽ an vị ở trên ghế Salon chờ cô, làm sao ngày hôm nay người không thấy đâu, vừa rồi không phải vẫn còn ở nơi này sao
"Thiếu gia đã đi ra rồi ạ." Phong Đức khẽ mỉm cười, "Phái tôi tới đón tiểu thư đi."
Đi trước không mang theo cô cùng đi sao
Còn phân trước sau
Thời Tiểu Niệm chuyển động chiếc cốc màu trắng trong tay, một bên vừa nghiên cứu vừa không hiểu hỏi, "Rốt cuộc là đi đâu"
Phong Đức nhìn cô thần bí nở nụ cười, "Thiếu gia không phải là cùng Thời tiểu thư đã hẹn rõ rồi sao, à nghe nói, là thù lao thiết bị nghe trộm hôm trước thiếu gia đưa cho tiểu thư."
Thù lao thiết bị nghe trộm
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến ngày đó Cung Âu cho cô ba lựa chọn, cô chọn dã ngoại.
Trải qua sự phân tích kín đáo của Hạ biên tập, Cung Âu rõ ràng là muốn cùng cô chơi game dã chiến, sau đó Cung Âu không nhắc lại, cô còn tưởng rằng Cung Âu đã quên đi rồi.
Nguyên lai, hắn còn không quên, còn đã lựa chọn hôm nay.
"Không, tôi không đi"
Lúc Tiểu Niệm lập tức như chặt đinh chém sắt nói.
Đánh chết cô cũng không muốn đi dã ngoại, bình thường ở nhà hắn đã điên cuồng đến lợi hại, ai biết Cung Âu này biến thái hoang tưởng sẽ làm sao dằn vặt cô.
"Thiếu gia nói Thời tiểu thư nhất định phải đi."
"Tôi còn ở đây học tập, hắn không phải để tôi hảo hảo học “Nghi thức quý tộc” sao, tôi còn chưa có học tốt." Thời Tiểu Niệm đem cốc che ở trước người, liều mạng tìm cớ.
"Thiếu gia nói rằng việc học để sau cũng được, hắn đã ở đó chờ tiểu thư rồi."
Phong Đức nói.
"Tôi không đi, tôi sẽ không đi " Thời Tiểu Niệm thái độ kiên định, người liên tục lui về phía sau, "Tôi mặc kệ, bác gọi điện thoại cho Cung Âu, nếu hắn nhất quyết bắt tôi đi ngày hôm nay, thì đành để thi thể của tôi đi thôi"
Cô mới không cần thỏa mãn cho chuyến dã ngoại thú vị của hắn.
"…"
Mấy giáo viên hướng dẫn đứng ở một bên kinh ngạc mà nhìn tình cảnh lúc này, đầu óc bọn họ đều mơ hồ.
Thấy Thời Tiểu Niệm kiên định như vậy, Phong Đức nhíu nhíu mày, thở dài một tiếng, "Thời tiểu thư, vậy thì thật là xin lỗi."
Xin lỗi cái gì
Thời Tiểu Niệm vẻ mặt đề phòng đứng tại chỗ.
|
Chương 80: Hắn thực sự là một tên biến thái Editor: nguyentrangjr
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng ghét bỏ chính mình, tìm không ra biện pháp chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn xe một đường hướng lên trên núi.
Con đường bên dưới ngọn núi chìm đắm trong một mảnh bóng đêm, đèn đuốc như những ngôi sao nhỏ, đẹp không sao tả xiết.
Xe càng núi càng mở, bầu trời đêm càng ngày càng tối.
Đường lên núi thật giống như không có điểm cuối,
đèn xe chiếu vào vách đá phản chiếu lại một vệt ánh sáng ảo ảnh.
Không biết qua bao lâu, xe chậm rãi dừng lại, cửa xe được mở ra.
Thời Tiểu Niệm từ trên xe đẩy cửa bước xuống, đập vào mắt chính là một khách sạn trên đỉnh ngọn núi, hùng vĩ, đồ sộ, đèn đuốc sáng choang, một loạt người phục vụ mặc đồng phục khách sạn đứng ở cửa, nhìn thấy cô, họ dồn dập cúi người xuống, "Thời tiểu thư, hoan nghênh cô đại giá quang lâm."
Khách sạn.
"Cung Âu ở phía trong chờ tôi sao" Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Phong Đức, nếu như chỉ là ở quán rượu, cô liền mắt nhắm mắt mở, ở Thiên Chi cảng như thế bị cắn mấy cái đi.
Cô hiện tại chỉ cầu không bị mất mặt xấu hổ trong buổi dã ngoại này.
"Thiếu gia ở trên đỉnh ngọn núi cao nhất." Phong Đức từ trong xe lấy ra một chiếc hộp màu đen xa hoa được thiết kế riêng, "Thời tiểu thư, cô cầm quần áo vào khách sạn thay đi."
"Thay quần áo"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác.
Làm cái gì, còn muốn thay quần áo, vô cùng thần bí.
"Đúng, Thời tiểu thư thay quần áo xong tài xế sẽ đưa người đi tìm thiếu gia." Phong Đức đem chiếc hộp đưa cho cô.
""
Cung Âu đây là đang làm cái gì?
Thời Tiểu Niệm tiếp nhận chiếc hộp, bị thúc giục hướng về trong khách sạn đi đến, một nhân viên ân cần đưa cô tới phòng thay quần áo, nhiệt tình hỏi, "Tiểu thư có cần tôi hỗ trợ không"
"Không cần, cảm ơn."
Thay quần áo cô vẫn biết.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng thay quần áo tráng lệ, tiện tay khoá trái cửa, mở nắp hộp ra, bên trong là một bộ quần áo chỉnh tề, sợi tổng hợp mềm mại thoải mái, vừa nhìn là biết được làm từ chất liệu thượng hạng.
Tại sao phải thay quần áo?
Thời Tiểu Niệm không rõ, đem quần áo mặc lên người, sau đó cô đã bị bất ngờ.
Đây không phải quần áo
người bình thường mặc, rõ ràng đây chính là váy đồng phục trung học châu Âu, áo cánh cùng với váy ngắn, chảy xuôi một luồng mùi vị thanh xuân, có điều so với chiếc váy cô nhìn thấy trên TV, chiếc váy này nhìn qua rõ ràng là quá ngắn, áo cánh cũng ngắn một cách phi thường.
Nghĩ tới Cung Âu là dẫn cô tới đây chơi cái gì dã chiến, Thời Tiểu Niệm lập tức bối rối.
Người đàn ông này không ngừng muốn chơi dã chiến, còn muốn chơi chế phục play.
Hắn thực sự là một tên biến thái thực thụ.
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng đem Cung Âu mắng một vòng lại một vòng, đem váy đồng phục cầm trong tay trực tiếp ném vào hộp, loại váy này cô là tuyệt đối sẽ không mặc, chết cũng sẽ không thỏa mãn loại thú vị điên cuồng kia của Cung Âu.
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa vang lên, một nhân viên đứng ở bên ngoài lễ phép hỏi, "Tiểu thư, xin hỏi cô xong chưa, có cần hỗ trợ không"
"Không cần."
Thời Tiểu Niệm cất giọng nói, đứng ngồi không yên ở trong phòng thay quần áo.
Làm sao bây giờ, cô không thay y phục, Phong Đức bọn họ sẽ vẫn giục, cuối cùng nhất định sẽ đi vào, đến lúc đó cô sẽ không thể không thay rồi.
Vậy thì chỉ còn cách chạy trốn.
Cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Cung Âu, tạm thời trốn đi vẫn là có thể.
Thời Tiểu Niệm nhìn bốn phía, tầm mắt nhìn đến phía cửa sổ khách sạn, mắt lập tức sáng ngời, cấp tốc chạy tới, kéo màn, mở cửa sổ ra.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống, phía dưới một mảnh đen như mực, phòng thay quần áo là ở lầu hai, nói cao không cao, nói thấp không thấp.
Liều mạng.
Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, liền leo lên cửa sổ, tay bắt được một vật tựa như ống nước, đem hai chân chậm rãi thả xuống, người từng điểm từng điểm đi xuống.
Quá trình leo xuống cũng không thuận lợi, bàn tay đụng tới mấy chỗ chướng ngại, máu không ngừng chảy.
Thời Tiểu Niệm mặc kệ đau xót, tiếp tục đi xuống, mũi chân chăm chú bám vào mặt tường, không để cho mình trượt xuống.
"Ầm."
Thời Tiểu Niệm thuận lợi nhảy xuống mặt đất, cô mở bàn tay của mình ra, chỉ thấy có một vết thương cơ hồ dài bốn centimet, ở trong gió đêm đau đến sắc bén.
Thuận lợi chạy thoát là tốt rồi.
Bị thương là chuyện nhỏ.
Thời Tiểu Niệm an ủi chính mình, đang muốn rời đi, chỉ thấy hai bảo tiêu đứng trước mặt cô, hình thành một bức tường, không tiếng động mà nhìn cô, trong mắt rõ ràng viết "Cô chạy không được rồi.".
""
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn bọn họ, bọn họ nhìn cô leo xuống sao không sớm nói một tiếng.
Bọn cận vệ cung kính mà cúi đầu, "Thời tiểu thư, Cung tiên sinh nói, Thời tiểu thư thích leo cửa sổ, dặn dò bọn tôi chú ý một chút, mời ngài trở về đi thôi."
""
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, phiền muộn mà cúi đầu liếc mắt nhìn tay của mình.
Được rồi, không nhận sẽ bị tổn thương.
Cung Âu làm sao mỗi lần đều đoán được cô sẽ leo cửa sổ, lần trước ở trên đảo Mây cũng vậy, hắn giống như lắp camera theo dõi ở trên người cô.
Không thể chạy trốn thành công, Thời Tiểu Niệm bị bọn cận vệ mạnh mẽ áp tải tới phòng thay quần áo.
Phong Đức đứng ở cửa một mặt bất đắc dĩ nhìn cô, "Thời tiểu thư, cô có khỏe không, hôm nay làm sao vậy, bất quá chỉ là cuộc hẹn với thiếu gia thôi mà."
Bình thường cũng không gặp cô không phối hợp như thế.
""
Hẹn, nếu như chỉ là cuộc hẹn đơn giản thì tốt rồi.
Cung Âu rõ ràng là muốn cùng với cô chơi chút trò chơi kích thích, cô không thích.
Không đợi cô nói thêm cái gì, Thời Tiểu Niệm đã bị mạnh mẽ đẩy vào phòng thay quần áo.
Lần này, đi vào là hai nữ nhân viên giúp cô thay quần áo, đem đồng phục nữ sinh châu Âu cho cô mặc vào.
Thời Tiểu Niệm đứng trước gương chạm đất, dè dặt nhìn mình trong gương, áo rất ngắn, để lộ cái eo trắng nõn, màu đỏ ca-ra-vat được buộc lên mới miễn cưỡng che khuất rốn, hơn nữa váy học sinh chỉ ngắn tới mông, Thời Tiểu Niệm cảm giác xấu hổ đến mức không thể gặp người khác rồi.
"Tôi"
Thời Tiểu Niệm vừa định nói đổi đi, hai nữ nhân viên liền đưa cô ngồi ở trên ghế, bắt đầu chải tóc cho cô.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình giống như một tiểu nữ sinh 14, 15 tuổi.
"Được rồi, tiểu thư có thể ra ngoài rồi."
Hai nữ nhân viên đàng hoàng trịnh trọng nói.
"Các ngươi xác định tôi ăn mặc như vậy còn có thể ra ngoài"
Thời Tiểu Niệm mất hết niềm tin nhìn về phía các cô, đưa tay che khuất con mắt của mình, đã không có cách nào nhìn thẳng vào bản thân, cô đã 24 tuổi rồi, y phục này quá xấu hổ, quá lúng túng
Cô như vậy nên ở trong nhà mới đúng.
Hai nữ nhân viên chỉ cười không nói.
Bên ngoài lại truyền tới âm thanh thúc giục của Phong Đức, ra hiệu Cung Âu đã chờ hồi lâu.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong phòng thay quần áo, cảm giác muốn tự tử.
Nhưng đến cuối cùng, cô cũng chỉ có thể cầm lấy một cái áo khoác mặc lên người, che kín mình, chỉ lộ ra hai cái chân, sau đó mới có đủ dũng khí đi ra ngoài.
Phong Đức đứng ở cửa phòng thay quần áo, cửa vừa mở ra, hắn liền nhìn thấy vẻ mặt sắp chết của Thời Tiểu Niệm, không khỏi cười cợt, "Thời tiểu thư, đi thôi."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật gù, che kín áo khoác trên người, từng bước từng bước đi ra ngoài, hướng về con đường địa ngục đi đến.
Xe thương vụ lại một lần nữa đưa Thời Tiểu Niệm hướng về đỉnh ngọn núi cao hơn đi đến.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng vang của bánh xe ở trên đường núi.
Xe dừng ở trên đường, Thời Tiểu Niệm hít thở sâu một hơi, sau đó đẩy cửa xe ra bước xuống, có chút sốt sắng chà xát tay.
Cô nhìn tới phía trước, ánh mắt không khỏi trệ xuống.
Chỉ thấy trên phần cuối đỉnh ngọn núi, một gốc cây đại thụ che trời lẳng lặng mà đứng ở dưới bóng đêm, dưới cây lớn, một bóng người cao lớn thon dài đứng ở đó.
Là Cung Âu.
Ở trước mặt của hắn là một bàn ăn màu trắng, trên bàn ăn đốt nến, không khí hết sức mịt mờ, lãng mạn.
Cung Âu không nhìn thấy cô, người hướng về một bên đi đến, đứng trên đỉnh ngọn núi, vòng qua đám bảo tiêu bên cạnh, phía dưới chính là vách núi sâu thẳm.
Hắn đứng ở nơi đó, giày da giẫm lên mặt đất, thân hình thon dài hướng về phía trước, cả người có loại ảo giác lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống.
Có ánh đèn rơi vào trên người hắn, đưa bóng người hắn chiếu lên có mấy phần hư huyễn.
Đêm khuya, trên đỉnh ngọn núi, dưới bóng cây đại thụ, Cung Âu.
Toàn bộ hình ảnh xem ra hoàn mỹ đến yêu dị, đến kinh tâm động phách.
Thời Tiểu Niệm đứng ở xa, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Bỗng nhiên, Cung Âu lại giẫm đi trên vách đá cheo leo, cả người phảng phất muốn đẩy đám bảo tiêu đi về phía trước, Thời Tiểu Niệm cả kinh mở to mắt, vừa định gọi, Cung Âu bỗng nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau một khắc.
Thời Tiểu Niệm ngờ ngợ nhìn thấy trên mặt hắn có vẻ cô đơn, loại vẻ mặt kia xưa nay cô chưa từng thấy ở Cung Âu, cô hoài nghi mình có phải là nhìn lầm.
Dù sao, Cung Âu cao cao tại thượng, làm sao có thể cô đơn.
Trên đỉnh ngọn núi không có bất kỳ ai.
Xe phía sau Thời Tiểu Niệm phía sau lặng yên không một tiếng động rời đi.
"Lại đây"
Cung Âu đi trở về dưới gốc cây, gương mặt anh tuấn không có vẻ mặt gì, dùng giọng bá đạo nói với cô.
Một câu này đem Thời Tiểu Niệm kéo về hiện thực, cô thiếu chút nữa đã quên rồi, cô ngày hôm nay bị gọi lên trên đỉnh ngọn núi là vì cái gì.
Nên tới sớm một chút.
Chết sớm, sớm siêu sinh.
Thời Tiểu Niệm dùng sức mà cắn cắn môi, che kín y phục trên người đi về phía trước.
Đến gần, cô mới phát hiện Cung Âu mặc một bộ quần áo màu đen, dáng người gầy gò gợi cảm, ống tay áo kéo đến khuỷu tay, cổ áo mở ra ba khuy, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt gầy gò ở trong màn đêm càng hiện ra mê hoặc.
Hắn đêm nay cả người cùng bóng đêm hoà vào làm một.
|
Chương 81: Cung Âu vì nàng mà thổi vết thương Editor: Rose Black
Cung Âu yên lặng ngắm nhìn nàng, tầm mắt di động khắp nơi theo động tác nàng kéo váy, con ngươi đen bên trong không thích dần dần biến mất, biến thành một loại u ám, con mắt càng thêm đen kịt thâm thúy, khóa chặt lại eo thon trắng nõn tinh tế của nàng, cuống họng không khỏi nắm thật chặt.
Thân hình quyến rũ lộ ra vẻ lơ đãng gợi cảm, cứ ẩn hiện trước mắt của hắn.
Cô nàng này mặc vào đồng phục học sinh nguyên lai mê hoặc như thế.
Cung Âu thân thể từ từ căng thẳng lên, nếu không hôm nay là cái ngày tháng đặc biệt, hắn hiện tại nhất định đem nàng ngay tại chỗ giải quyết, lại cho hắn nhìn một màn này, rõ ràng là muốn dụ dỗ hắn.
"Cứ như vậy đi, không cần thay đổi." Cung Âu nói rằng, "Lại đây."
""
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó mặt đều sắp thiêu cháy, nghe vậy người đứng đến càng thẳng, không chịu đi qua.
Trước đây, hắn khẳng định bắt đầu táy máy tay chân.
"Lại đây" Cung Âu lườm nàng, "Nàng ngày hôm nay làm sao như là người chết cứng ngắc vậy, tới đây cho ta."
Nói xong, Cung Âu liền đi hướng về nàng, một tay nắm lấy người nàng từ từ kéo hướng về bên bàn ăn đi đến, ngón tay hắn cực nóng đụng vào đến nàng, Thời Tiểu Niệm thân thể càng thêm cứng ngắc, cùng tảng đá không khác là mấy.
Xong, muốn bắt đầu.
Thời Tiểu Niệm chặt chẽ cắn vào môi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một khối thịt đều là cứng nhắc.
"Thời Tiểu Niệm nàng ngày hôm nay uống lộn thuốc" Cung Âu một mặt không cảm xúc trừng mắt nàng một cái, đơn giản ôm nàng một cái, như ôm đứa trẻ tựa như đem nàng ném ngồi vào trước bàn ăn.
Sau đó, hắn để cho nàng ngồi ra.
Không có them một bước động tác, không có thứ gì.
Không có trong dự liệu tính sắc lang, Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn ăn, hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Cung Âu.
Không trực tiếp đến sao
Hắn còn muốn muốn chơi cái gì đây, hay là đang sử dụng chiêu mới để dằn vặt thần kinh của nàng
Cung Âu đi tới trước mặt nàng, ngón tay thon dài ưu nhã rút ra nắp bình rượu đỏ, ở hai ly rượu bên trong rót rượu đỏ, màu sắc rượu đẹp đẽ ở trong ly xoay tròn.
Nhìn chằm chằm màu đỏ của rượu trong chén, Cung Âu con ngươi đen sâu hơn, tiếng nói trở nên khàn khàn, "Rượu này là từ năm 86, vẫn cất giấu ở nước Anh."
Nếu như Thời Tiểu Niệm cẩn thận quan sát vẻ mặt Cung Âu, sẽ phát hiện hắn ngày hôm nay cùng với bình thường không giống nhau.
Nhưng nàng hiện tại đầy đầu chính là người đang đi chơi dã ngoại, căn bản quan tâm không tới cái khác, nàng nhìn chằm chằm trong chén rượu, ngón tay gãi đầu hơi bĩu môi.
Đúng, uống trước chút rượu cũng tốt.
Chờ nàng uống say, dây thần kinh xấu hổ cái gì cũng là không quản được rồi.
Nghĩ, Thời Tiểu Niệm đưa tay liền cầm cốc rượu lên hướng trong miệng.
" Thời Tiểu Niệm, nàng làm gì"
Cung Âu đứng ở nơi đó, cứ như vậy nhìn nàng đem uống vào rượu vang cất nhiều năm như vậy một cái toàn bộ buồn bực.
Nàng có biết hay không loại rượu này có bao nhiêu quý báu cùng quý hiếm, lại uống một hớp hết rồi.
"Không có chuyện gì, ngươi không cần phải để ý đến ta, chờ ta uống say ngươi nghĩ làm gì thì làm mà." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn hiện ra một mặt thấy chết không sợ nói rằng.
Nói xong, nàng đứng lên, cầm bình rượu lên hướng về ly rượu trong ta chính mình ngã xuống, nàng đã triệt để tự hại mình rồi.
Ngược lại nàng cũng trốn không thoát, nàng cũng chỉ có thể chính mình làm say rồi, hắn muốn làm gì thì làm đi.
Nàng muốn uống đến bất tỉnh nhân sự.
""
Cung Âu nhìn nàng lại uống hết một chén rượu, nữ nhân này ngày hôm nay thực sự là uống lộn thuốc
"Không được."
Ở lúc Thời Tiểu Niệm lần thứ hai đem tay đưa về phía bình rượu, Cung Âu cực nóng tay đè xuống ở tay nàng, lạnh lùng nói, "Nàng say rồi ai theo ta làm chuyện tiếp theo."
"Chuyện như vậy còn muốn theo cái gì, một mình ngươi đã nghiền không được sao."
Thời Tiểu Niệm tức muốn chết.
Hắn muốn chơi loại này không giới hạn dã ngoại trên đỉnh ngọn núi, nàng cũng không phải nhất định phải phối hợp. Lại như bình thường, ngược lại cũng chính là một mình hắn.
"Không được, ta liền muốn ngươi bồi tiếp" Cung Âu không vui một cái mở tay nàng ra.
"Hí"
Thời Tiểu Niệm vết thương trên tay bị đánh đến, nhất thời đau đến nàng hô khẽ lên tiếng, người ngồi trở lại màu trắng trên ghế bàn ăn màu trắng, lông mày nhíu chặt cùng nhau.
"Làm sao vậy" Cung Âu con ngươi đen rùng mình, lướt qua bàn ăn đi tới trước mặt nàng, một phát bắt được bàn tay của nàng, chỉ thấy trên lòng bàn tay của nàng trên dán ba miếng dán ba chỗ, "Tại sao lại như vậy"
Tiếng nói của hắn lập tức trầm xuống.
"Không có gì."
Thời Tiểu Niệm rút tay của mình về, lại bị hắn bá đạo tóm lại.
"Nói, làm sao như vậy chính là không phải ở lớp tiếng Anh nơi đó, mấy người giáo viên hướng dẫn đánh ngươi" Cung Âu lạnh giọng hỏi, ngữ khí rất bực mình.
Hắn mới rời khỏi nàng bao nhiêu lâu, nàng lại làm một tay thương.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, "Không phải, là ta tự mình làm bị thương."
"Ngươi làm sao làm" Cung Âu nắm chặt tay nàng, nói dừng lại một chút, bỗng nhiên hiểu được, sắc mặt chìm đến cực điểm, ngữ khí kém hơn , "Ngươi là không phải lại tìm cửa chạy trốn"
Như lần trước ở đảo trên mây.
""
Thời Tiểu Niệm trầm mặc cúi đầu.
Một giây sau, Cung Âu đánh một cái tàn nhẫn vào trên đầu nàng, ngữ khí mang theo nồng đậm bực mình, "Như thế nào nàng yêu thích trốn bằng cửa sổ có phải là lần sau nàng đi tới nơi nào, ta liền đem cửa sổ đóng hết lại"
Nàng cho rằng nàng là khỉ a, nhiều lần đều leo ra cửa.
""
Thời Tiểu Niệm lặng im không nói lời nào.
Cung Âu ở bên cạnh nàng ngồi xuống, đưa tay nàng đặt ở lòng bàn tay của chính mình, con ngươi đen cẩn thận kiểm tra mặt trên dán có phải là đã dán đến hết thật không.
Lòng bàn tay trắng nõn dán vào nơi phải dán, thấy thế nào làm sao xấu.
Thời Tiểu Niệm muốn rút tay của chính mình về, Cung Âu lạnh lùng nghiêm nghị trừng nàng một cái, "Đừng nhúc nhích"
""
"Chạy trốn không được một tay lại bị thương, ngươi thật là có năng lực nhưng cún không thể là khỉ được" Cung Âu mắng nàng.
""
Nếu không phải hắn muốn đi dã ngoại chơi cái gì không thú vị kia, nàng phải trốn sao.
Thời Tiểu Niệm đang nghĩ oán niệm, bỗng nhiên trên tay mát lạnh, như có một cỗ gió nhẹ đảo qua lòng bàn tay của nàng, hơi lạnh rất thoải mái.
Nàng vừa nhấc người chỉ thấy Cung Âu đang cầm tay nàng tinh tế kiểm tra, gò má của hắn giống như được điêu khắc, sống mũi thẳng, một đôi mắt đen rất sâu rất sâu, lại như bầu trời đêm không bờ bến như thế.
Mà giờ khắc này, hắn ngồi đối diện giữ lòng bàn tay của nàng nhẹ nhàng thổi.
Rất chăm chú.
Thật giống như nâng một cái ly trân bảo, mang theo cẩn thận từng li từng tí một.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, trong lòng mà chấn động , một loại tư vị không nói ra quanh quẩn trong đầu.
Hắn lại vì nàng mà thổi vết thương.
Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng không được quá nhiều thương, nhưng đươc người khẩn trương như vậy kiểm tra vết thương, đây là lần thứ nhất.
Cung Âu trên mặt nghiêm nghị làm cho nàng hoảng hốt, làm cho nàng cảm giác mình như là bị thương rất nặng.
"Như thế này có phải là rất đau" Cung Âu thổi mấy lần, hỏi, con ngươi đen thẳng tắp nhìn hướng về nàng.
"Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Thời Tiểu Niệm không được tự nhiên mở nói ra, lần thứ hai rút tay của chính mình về.
Cung Âu lạnh lùng nói, "Nàng tay này phải làm cơm cho ta, làm sao có thể có bị thương."
"Thật sự không có chuyện gì."
"Thời Tiểu Niệm" Cung Âu nắm lấy tay nàng, con ngươi đen yên lặng trừng mắt nàng, khắp khuôn mặt là sự nghiêm túc vẻ ngưng trọng, "Nàng nghe cho ta, không cho phép sẽ đem đôi tay này làm bị thương, bằng không ta cho nàng cả đời cũng sẽ không tiếp tục dùng đôi tay này"
"Ngươi muốn chém nó sao"
"Chém nó rất đáng tiếc." Cung Âu cầm lấy tay nàng, tầm mắt từ trên xuống dưới quét qua tay của nàng, như nhìn một phần món ăn ngon, ánh mắt càng ngày càng u ám, lâu lâu mới mở miệng, từng chữ từng chữ càn rỡ, "Ta sẽ đem đôi tay này dùng dây xích trói lại, cho nàng dùng cũng không dùng được."
"hắn thật coi nàng thành chó sao”
"Có nghe hay không" Cung Âu hỏi, như đang giáo dục sủng vật nghiêm khắc một cách gia trưởng.
"Nghe."
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể gật đầu, bất lực nhìn hắn.
"Nghe lời là tốt rồi." Cung Âu lúc này mới thoả mãn, sắc mặt căng thẳng sắc mặt khẽ biến mất, bỗng cúi đầu liền cắn vào ngón tay của nàng, đầu lưỡi liếm một cái.
Như một tia dòng điện nhỏ đánh vào trên ngón tay của nàng, Thời Tiểu Niệm thân thể không nhịn được run lên.
"Vẫn là mẫn cảm như vậy."
Cung Âu tà khí mở nở nụ cười một tiếng, ở đầu ngón tay nàng lại hôn thêm hai lần.
""
Thời Tiểu Niệm có chút đề phòng mà nhìn hắn, hắn đây là muốn bắt đầu rồi sao
Nàng cắn chặt môi, làm tốt chuẩn bị bị Cung Âu"Tập kích", Cung Âu lại không hôn nàng, hắn một tay nắm tại lòng bàn tay của nàng, một tay cầm mở chai rượu đi tới một bên, "Rượu ngươi không thể uống , ăn những thứ khác, có sắc tố không cho phép ăn."
Ạch.
Hắn vẫn là không chạm nàng.
Hắn hôn nàng, nàng cứng ngắc, hắn không động vào nàng, nàng vừa sốt sắng thấp thỏm đến không được, không biết hắn lúc nào mới bắt đầu Thời Tiểu Niệm cảm giác mình đều sắp bị ép điên rồi.
Cung Âu không thấy nàng lo sợ bất an, tầm mắt rơi vào trên bàn ăn, tiếp tục nói, "Thứ này không thể ăn, thứ này không thể ăn, thứ này ngươi cũng không có thể ăn"
Hắn chỉ là đang nói nàng không thể ăn, một điểm hỏi ý của nàng đều không có.
Trên bàn ăn chứa đựng rất nhiều đồ ngon.
Cung Âu một trận loạn chỉ trên dưới, cuối cùng đặt tại trước mặt Thời Tiểu Niệm là một đĩa trứng chiên, đây là món nàng hiện nay duy nhất có thể ăn.
"Trở lại sau đó, tay không thể làm ướt, không thể nắm vật nặng, không thể đụng vào vật gì sắc bén, có nghe hay không" Cung Âu nói một đống.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở một bên nghe, rất muốn nói hắn ngạc nhiên, chỉ là tìm hai cái lỗ hổng mà thôi, không cần khuếch đại như vậy.
Nhưng nhìn thấy trên mặt hắn nghiêm nghị cùng nghiêm túc, nàng nghĩ đến miệng lại nói không ra, chỉ còn dư lại chấn động.
Đại khái là quá lâu không có bị người như thế quan tâm tới đi.
Một chút vết thương nhỏ, liền bản thân nàng cũng sẽ không chú ý, hắn lại khẩn trương như vậy không cho phép nàng ăn cái này, ăn cái kia.
|
Chương 82: Anh của hắn
Editor: nguyentrangjr
"Lưu Tinh Vũ"
Thời Tiểu Niệm bối rối.
Lưu Tinh Vũ là cái quỷ gì vậy.
Màn hình thoại di động đặt ở trên bàn bỗng sáng lên, một dòng chữ nhảy vào trong mắt của cô.
Lưu Tinh Vũ.
Tuyết Sơn, nơi này không phải là trên đỉnh ngọn núi Tuyết Sơn sao.
Người thần bí trong tin tức kia chính là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi tỉnh lại, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngơ ngác mà hỏi, "Cung Âu, tôi lựa chọn dã ngoại, chính là dã ngoại xem Lưu Tinh Vũ sao"
"Không phải vậy sao" Cung Âu hỏi ngược lại, cái nĩa sâm một ít trứng phóng tới bên môi cô, "Ăn."
Thời Tiểu Niệm ngây ngốc cắn miếng trứng, "Vì lẽ đó, chúng ta ngày hôm nay chính là đến xem Lưu Tinh Vũ "
Không phải cái game dã ngoại đáng xấu hổ kia.
Chỉ là xem Lưu Tinh Vũ, loại ngây thơ này không phù hợp với phong cách của Cung Âu.
"Không phải vậy thế em nghĩ chúng ta tới đây làm gì" Cung Âu nhíu mày nhìn về phía cô.
"Không, không có gì."
Thời Tiểu Niệm nào dám nói ra mình là cho rằng tới làm cái gì.
"Vẻ mặt của em nói cho tôi biết, em thật giống như đang suy nghĩ rất nhiều thứ." Cung Âu một đôi con ngươi đen thẳng tắp nhìn cô, sắc bén như dao phân tích cô.
Thời Tiểu Niệm túng quẫn nói không ra lời.
Cung Âu lại sâm một khối trứng đút cho cô như cho một tiểu sủng vật ăn, Thời Tiểu Niệm nhai miếng trứng, có chút mơ hồ không rõ hỏi, "Vậy việc anh để tôi mặc đồng phục học sinh này là sao"
Nghe vậy, động tác cầm dao nĩa của Cung Âu dừng một chút, con ngươi đen trở nên thâm thúy.
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn hắn.
"Năm tôi 17 tuổi, có người hẹn tôi cùng đi xem Lưu Tinh, kết quả người kia không tới, tôi chỉ có một mình, không cầm tiền nên phải đứng ở ngoài cả đêm, quần áo cũng không thay, phải mặc đồng phục"
Cung Âu bỗng nhiên nói, tiếng nói không có cảm tình gì, tự thuật hoàn chỉnh câu chuyện.
""
Thời Tiểu Niệm ngớ ngẩn.
Nguyên lai hắn bị người khác thất hẹn, nhưng việc này cùng việc cô mặc đồng phục có quan hệ gì.
"Tôi không chịu được người khác thất hẹn với tôi, vì lẽ đó, coi như mười mấy năm qua đi, lại nhìn Lưu Tinh Vũ, tôi cũng phải có người mặc đồng phục, đứng trước mặt tôi, giống như lúc trước" Cung Âu từng chữ đều cao cao tại thượng, ngông cuồng tự đại, đem một khối trứng bá đạo nhét vào trong miệng cô, "Em liền đảm nhiệm người kia."
Đảm nhiệm người kia.
Là nữ sinh sao.
Thời Tiểu Niệm phát hiện, cô đi theo Cung Âu lâu như vậy, những gì cô biết cũng chỉ là bề ngoài của hắn, ví dụ như cuộc sống riêng tư loạn đến rối tinh rối mù của hắn, ví dụ như hắn là người đàn ông có tiền nhất thế giới, ví dụ như hắn tính khí xấu lại cố chấp, cô đều không biết.
Cung Âu tiếp tục cắt lấy từng khối trứng đút vào trong miệng cô, không tiếp tục nói nữa, trên gương mặt anh tuấn không có cảm xúc gì, con ngươi đen thâm thúy khiến người ta khó có thể dự đoán.
Đêm, yên tĩnh không một âm thanh.
Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ hắn, đánh vỡ phần yên tĩnh này, "Làm sao trước đây không nghe anh nhắc qua."
"Bị người khác lỡ hẹn có gì tốt để nhắc." Cung Âu ngữ khí không có gì hay ho, tiếp tục đem trứng mạnh mẽ đút cho cô, nhất định phải cho cô ăn.
"Hẳn là bị người quan trọng lỡ hẹn mới có thể canh cánh trong lòng đi."
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, rơi vào trầm tư.
Giống như cô, không phải là cũng bị Mộ Thiên Sơ lãng quên sao, hắn đã nói sẽ không quên cô, hắn nói muốn cùng cô kết hôn, lúc còn trẻ hắn hứa rất nhiều, cam kết rất nhiều với cô.
Đến cuối cùng, Mộ Thiên Sơ không có thực hiện.
Cô cũng canh cánh trong lòng.
Lời của cô vừa nói xong, cái nĩa trong tay Cung Âu thẳng tắp xuyên vào bên trong một khối trứng, con ngươi đen càng ngày càng sâu, lạnh lùng nói, "Không quan trọng, người lỡ hẹn đối với tôi mà nói mãi mãi cũng không quan trọng"
Không quan trọng thì hắn sẽ không đặc biệt trở lại đây xem Lưu Tinh Vũ rồi.
Còn muốn cô mặc đồng phục học sinh để hắn nhớ lại.
Người kia nhất định rất quan trọng mới có thể để hắn hận như thế.
Thời Tiểu Niệm hiểu được, cô hôm nay chỉ là vật thay thế, thay thế cái người thất hẹn kia.
"Vậy sao hôm nay anh không mặc đồng phục học sinh" Thời Tiểu Niệm hỏi, muốn nhớ lại quá khứ không phải nên nhớ lại triệt để sao.
"Tôi cũng không phải 17 tuổi, mặc đồng phục quá ngu rồi." Cung Âu nhướn mày.
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì, vì lẽ đó một mình cô ngu xuẩn là đủ rồi đúng không.
Có điều biết Cung Âu không phải dẫn cô đi dã ngoại làm loại chuyện đó, Thời Tiểu Niệm thả xuống cảnh giác không ít, khẩu vị tốt dần lên, đưa tay chuẩn bị cầm lấy dao nĩa ăn một chút gì, lại bị Cung Âu vỗ bỏ.
"Tay em bị thương, đừng động"
Cung Âu gạt tay cô ra, tiếp tục cho cô cho ăn, động tác bá đạo nhưng lại cẩn thận từng li từng tí một.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là ngồi yên, tùy ý hắn cho ăn, từng miếng từng miếng một mà nuốt trứng.
Một lát sau, cô thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cung Âu, không nhịn được nói, "Kỳ thực nếu anh chú ý như vậy liền hẹn lại người kia một lần là được rồi."
Lại hẹn người kia xem Lưu Tinh Vũ không phải sẽ bù đắp thiếu sót trong lòng sao, cần gì phải bắt cô làm vật thay thế.
Cô tin tưởng, lấy thủ đoạn bá đạo của Cung Âu, người nào có thể chối hẹn.
Nghe vậy, Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô một cái, ngữ khí nhất thời ác liệt đến cực điểm, "Câm miệng, ăn của em đi"
Cung Âu đem một khối trứng cứng ngắc nhét vào trong miệng cô, Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa bị sặc chết.
""
Thời Tiểu Niệm vội vã che miệng có chút đau, người đàn ông này không hiểu sao, cô có lòng tốt giúp hắn mà thôi, hắn có phải ác như vậy hay không.
Bỗng nhiên, trong mắt cô né qua một vệt ánh sáng.
Là Lưu Tinh Vũ.
Thời Tiểu Niệm vội vã từ trước bàn ăn đứng lên, vỗ Cung Âu một cái, "Cung Âu, Lưu Tinh Vũ đến rồi."
Trên đỉnh ngọn núi, là nơi gần bầu trời nhất.
Từng đạo, từng đạo lưu quang từ bầu trời đêm cắt xuống, hào quang rực rỡ nhưng ôn hòa hạ xuống, ở trong màn đêm đen nhánh vẽ ra độ cong đẹp mắt.
Đẹp quá.
Thời Tiểu Niệm thán phục mà nhìn Lưu Tinh Vũ rơi xuống từ trên bầu trời, vài giây sau cô mới thấp mắt nhìn về phía Cung Âu.
Chỉ thấy Cung Âu vẫn duy trì cái kia tư thế ngồi ở trước bàn ăn, không có nhìn lên trời, con ngươi đen yên lặng nhìn mặt bàn, không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.
Một giây sau, Cung Âu đặt dĩa xuống, từ trước bàn ăn đứng lên, tay thon dài cầm bình rượu, từng bước từng bước đi về phía cây đại thụ to lớn, đứng ở vách núi bên cạnh, nghiêng rượu đỏ trong tay, đem toàn bộ đổ xuống.
Một hồi rượu đỏ rơi xuống.
Như cử hành một loại nghi thức nào đó.
Thời Tiểu Niệm đứng ở sau lưng hắn, không hiểu nhìn hắn.
Đổ xong rượu, Cung Âu đem bình rượu đỏ ném ở một bên, nhấc hai chân thẳng tắp thon dài, vòng qua đám bảo tiêu ngồi xuống một bên, ngước mắt nhìn phía chân trời Lưu Tinh, gương mặt anh tuấn lúc này trắng xám.
"Lại đây"
Cung Âu gọi cô.
Thời Tiểu Niệm kéo lại váy ngắn, chậm rãi đi tới, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.
Hai người ngồi trên mặt đất, Thời Tiểu Niệm hai tay đặt trên hàng rào, thỉnh thoảng nhìn Cung Âu một chút.
Không biết tại sao cô luôn cảm thấy hôm nay Cung Âu cùng với bình thường không giống nhau, không có sắc bén, bá đạo như vậy, thật giống ẩn giấu rất nhiều tâm sự.
"Em biết làm sao tôi để người lỡ hẹn kia sống thoải mái không" Cung Âu đột nhiên hỏi.
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía hắn.
"Chính là chết."
Cung Âu môi mỏng khẽ nhếch, từng chữ từng chữ nói ra khỏi miệng, âm thanh rất nhanh biến mất ở trong gió.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn Cung Âu, quên cả ngắm Lưu Tinh Vũ mĩ lệ, hắn nơi lời này là có ý gì.
"Hắn đã chết." Cung Âu ngồi dưới đất, ngước mắt nhìn phía chân trời Lưu Tinh, trên mặt không hề có một chút thưởng thức, đồng tử, con ngươi so với đêm càng thêm đen kịt, "Năm ấy, hắn không đến xem Lưu Tinh, hắn lỡ hẹn, bởi vì hắn đang trên đường tới cửu tuyền rồi."
Chết rồi.
Thời Tiểu Niệm giật mình, cuối cùng cô đã rõ tại sao khi cô vừa đề nghị hẹn lại người kia một lần thì Cung Âu lại nhìn cô bằng ánh mắt ác ma như vậy.
Nguyên lai, đó là mặc kệ hắn có bao nhiêu bá đạo, hung hăng, đều không hẹn được người kia trở lại.
"Tôi có thể hỏi người đó là ai được không"
Thời Tiểu Niệm hỏi cẩn thận từng li từng tí một.
Là bạn gái hắn thời trẻ sao
"Anh của tôi."
Cung Âu nói.
""
Lại là một đáp án ngoài dự liệu.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn hắn.
Thì ra hắn còn có anh trai, mà anh của hắn đã chết.
Thì ra người lỡ hẹn với hắn là anh hắn.
Chẳng trách Cung Âu vừa nhìn thấy cô một thân đồng phục học sinh thì sửng sốt một chút, kỳ thực, hắn là muốn cô mặc đồng phục nam sinh, kết quả bị quản gia vạn năng Phong Đức hiểu lầm, lấy cho cô một bộ đồng phục nữ sinh.
Dưới bầu trời đêm, Lưu Tinh từng tia từng tia rơi xuống, tạo ra độ cong.
Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ rơi xuống.
Rõ ràng như vậy, đẹp như vậy.
"Năm ấy, tôi là ở chỗ đó chờ, chờ một buổi tối, Lưu Tinh đều rơi hết." Cung Âu tiếng nói trầm thấp, không có tâm tình mãnh liệt gì, "Điện thoại di động ở ngoài không có tín hiệu, đến ngày hôm sau tôi mới biết, hắn xảy ra tai nạn xe cộ trên đường đến đây, người cùng xe rớt xuống núi, máu thịt be bét."
Hắn kể lại rất bình thản, Thời Tiểu Niệm nghe xong trong lòng mạnh mẽ chấn động.
Cô cơ hồ có thể nghĩ đến tình cảnh tai nạn lúc đó, cũng có thể tưởng tượng đến một người thiếu niên ở ngoài cô độc chờ đợi, chờ cả đêm, lại nhận được một tin dữ.
|