Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
|
|
Chương 83: Hai người trên đỉnh ngọn núi lúc sáng sớm
Editor: Yu Hina
Đương nhiên, nếu như tính tình của hắn như thế này, vậy anh trai hắn nhất định càng kiêu ngạo.
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng yên lặng mà thêm vào câu này.
Nghe vậy, Cung Âu quay đầu nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm đang nhìn hắn mỉm cười, từng đợt từng đợt mưa sao băng hiện ra trên bầu trời, sao băng óng ánh vẽ thành một cái đường vòng cung, ánh sáng tiến vào trong mắt của cô, đẹp đến rung động lòng người.
"Thời Tiểu Niệm." Hắn trầm thấp gọi tên nàng.
"Ừ"
"Sau này không cho phép hủy hẹn với tối." Cung Âu dừng ở trên người cô, trịnh trọng nói, trên gương mặt anh tuấn không có một tia đùa giỡn.
Thời Tiểu Niệm choáng váng.
Cung Âu nắm tay cô, thấp mâu nhìn về phía bàn tay cô, từng chữ từng chữ lộ ra sự bá đạo, "Sau này, tôi hẹn em, em đều phải đúng giờ đến, không cho phép trốn, không cho phép không xuất hiện”
"…"
Thời Tiểu Niệm hơi hé môi.
Hắn đây là muốn cô cam kết sao
Một cam kết vĩnh viễn không lỡ hẹn.
"Có nghe hay không" Cung Âu yên lặng nhìn vào trong mắt của cô, trên tay bỏ thêm lực, dùng sức mà nắm chặt tay cô, tiếp tục nói, "Có nghe hay không"
Thời Tiểu Niệm bị nắm đau, đau đớn thấm vào trong xương cốt, cô nhíu nhíu mày, ở trong ánh mắt lạnh lung nghiêm nghị của Cung Âu gật đầu, "Tôi biết rồi."
Cô không đáp ứng, Cung Âu chắc sẽ không buông tha cho cô.
"Lúc này mới nghe lời."
Vẻ căng thẳng nơi khóe miệng Cung Âu chậm rãi dãn ra, buông tay cô ra, nhẹ nhàng cầm nơi cổ tay bị nắm đau, đặc biệt ôn nhu.
"…"
Thời Tiểu Niệm thấp mâu nhìn tay mình, tay được buông lỏng. vết hằn do bị nắm hiện ra rõ ràng, điều này làm cho cô không nói được đối mình với Cung Âu có cảm giác gì.
Hắn đối với cô có khi cực kỳ xấu, nhưng có khi lại thật giống như đặc biệt để ý cô.
Làm bị thương tay cô một chút, hắn liền căng thẳng, căng thẳng bắt cô cam kết, loại cảm giác này cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng lĩnh hội được.
Trên tay của cô bỗng nhiên mát lạnh, Cung Âu lại đang thay cô thổi vết thương.
Phảng phất như, vết thương trên tay cô sẽ thần kỳ biến mất đi
"Tiểu Niệm." Cung Âu nhìn về phía cô, một đôi con ngươi đen thâm thúy như đêm, "Ngày hôm nay em đã đáp ứng tôi rồi, nếu như sau này em dám lỡ hẹn với tối, tôi nhất định sẽ khiến em chết không tử tế được"
Trong mắt của hắn lóe qua một vệt ác liệt.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Mỗi lần đều là như vậy, dù cho hắn có phát hỏa đập bàn ghế thì cũng không thể khiến cho cô sợ muốn chết, nhưng lúc nói chuyên hắn dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm cô, cô lại có một loại cảm giác không thể nói ra được hoảng sợ.
Một giây sau, Cung Âu đem cô ôm vào trong lòng, hai tay mạnh mẽ chăm chú cố ngụ ở thân thể của cô.
Chân trời sao băng đã càng ngày càng ít, chỉ thỉnh thoảng một ngôi sao băng lướt qua, kéo theo một dải đuôi màu vàng lấp lánh.
Thời Tiểu Niệm tựa ở trong ngực của hắn, nhìn mưa sao băng rơi trên bầu trời, tâm tư có chút phức tạp, cô lại cùng Cung Âu ngắm mưa sao băng.
Chỉ là rất ngây thơ ngắm mưa sao băng.
Sao băng không còn thấy tung tích, Cung Âu cũng không có ý trở về, vẫn mà đưa cô khóa ở trong ngực của mình, thật chặt ôm lấy cô, không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ vẫn là đang nghĩ đến anh trai hắn.
Thời Tiểu Niệm ở tại trong lồng ngực của hắn dần dần buồn ngủ.
Sau nửa đêm, sắc trời tăng thêm cảm giác mát mẻ.
Thời Tiểu Niệm mặc bộ đồng phục nữ sinh cực ngắn không chịu được lạnh, mơ mơ màng màng hướng về trong lồng ngực của hắn càng thêm tựa sát, tìm kiếm lấy ấm áp, Cung Âu thấp mâu nhìn về người phụ nữ đang ở trong lòng, con ngươi đen u ám.
Chốc lát, Cung Âu cúi đầu, môi mỏng hạ xuống tóc của cô nhẹ nhàng hôn.
"Đáp ứng tôi, không cho phép nuốt lời, vĩnh viễn không được rời xa tôi." Cung Âu khàn khan nói ra khỏi miệng.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng nói của hắn chỉ có hắn nghe thấy.
Thời Tiểu Niệm dựa vào hắn, lông mi thật dài đang run rẩy, trên mí mắt cùng dưới mí mắt dần dần dính chặt vào, tựa sát vào lồng ngực ấm áp của hắn, chậm rãi ngủ.
Đêm tối lần đi.
Phía chân trời, ánh sáng mặt trời dần hiện, chiếu lên đỉnh núi yên tĩnh.
Dưới cây lớn, Thời Tiểu Niệm như đang tìm kiếm vị trí ngủ thư thái, như có ai đó đang sờ lông mày cô, cô đưa tay gạt đi, chỉ chốc lát sau, trên đầu ngón tay lại truyền tới cảm giác mềm nhũn ấm áp, tựa như chú mèo con đang liếm tay cô.
Con mèo.
Cô không nuôi mèo.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngất ngất ngây ngây mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là một khuôn mặt anh tuấn, ở dưới ánh mặt trời, ngũ quan hắn tinh xảo như được điêu khắc, sâu dưới đôi lông mày, lông mi thật dài được ánh mặt trời dát lên một tầng nhàn nhạt nhung quang, nhu hòa; hai mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị thâm thúy, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng khiêu gợi đang ngậm lấy ngón tay của cô.
Ừ ngậm lấy
Thời Tiểu Niệm lập tức tỉnh lại, lập tức ngồi thẳng.
"Sớm." Cung Âu một đôi con ngươi đen nhìn về cô, khóe môi hơi cong lên, tựa như cười mà không phải cười, lộ ra mấy phần lười biếng.
Thời Tiểu Niệm lúc này mới phát hiện Cung Âu là dựa vào cây đại thụ mà ngồi, một chân dài đặt nằm ngang trên đất, một chân cong lên, quần dài cùng trước ngực áo sơ mi đều hơi nhăn nhúm một chút, hiển nhiên là bị người dựa vào làm nhăn.
Tối hôm qua hình như cô chính là tựa vào trong lồng ngực của hắn ngủ.
Thời Tiểu Niệm nháy mắt mấy cái, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, Cung Âu hướng về cô hơi nghiêng người một chút, cúi đầu ngay ở trên mặt cô hôn một cái, "Còn không có tỉnh"
Ở thời tiết mát mẻ buổi sáng, đôi môi hắn có vẻ đặc biệt cực nóng.
"Tỉnh, tỉnh rồi."
Thời Tiểu Niệm thực sự không thích ứng được loại cảm giác thân mật này lúc sáng sớm, ngón tay sờ sờ môi mình, phía trên này tất cả đều là hương vị của Cung Âu.
Một trận gió lạnh thổi đến, Thời Tiểu Niệm nhất thời lạnh đến mức run lên.
Trên người cô còn mặc đồng phục nữ sinh cực ngắn.
Thời Tiểu Niệm vội vã nhìn bốn phía, đi tìm áo khoác, mới vừa định đứng dậy đã bị Cung Âu lôi trở lại, Cung Âu đem cô khống chế ở trong lồng ngực của mình, "Làm cái gì"
"Tìm áo khoác, lạnh quá."
Cô ăn ngay nói thật.
"Như vậy sẽ không lạnh."
Cung Âu đưa cô vòng chặt, một cái chân dài cong lên chống đỡ ở sau lưng của cô, để cô dựa vào, làm cho cô như tiểu sủng vật rơi vào trong ngực của hắn, điều này làm cho hắn hết sức thỏa mãn.
Thời Tiểu Niệm trốn ở trong ngực của hắn rất không tự tại, giẫy giụa nói, "Trời đã sáng, chúng ta trở về đi thôi."
Mưa sao băng cũng đã ngắm.
Hắn muốn bái tế anh trai hắn cũng đã xong, có thể đi rồi.
"Gấp cái gì." Cung Âu đem cô kéo vào trong lồng ngực của mình, thấp mâu dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn mái tóc cô, giật giật buộc tóc thủy tinh màu hồng nhạt trên đầu cô, không khỏi cười một tiếng, "Tối hôm qua không nhìn em thật kỹ, nguyên lai em vẫn là cố ý trang điểm tới đây, làm sao, coi tôi là thành bạn cùng học rồi"
Dĩ nhiên mặc bộ trang phục này, giả bộ tiểu nữ sinh.
"Không phải là tôi chọn."
Thời Tiểu Niệm vội vã muốn giải thích.
Đều là hai nhân viên chọn bộ đồng phục cho cô kết hợp với kiểu tóc buộc hai bên.
"Lấy xuống làm gì, nhìn rất hợp." Cung Âu từ trong tay cô cầm lại, một lần nữa cho cô đeo lên, độ cong nơi khóe môi hãm sâu.
"Có gì tốt."
Lúc Tiểu Niệm quẫn đến không được, ở trong lồng ngực hắn giãy giụa vô dụng, gấp đến độ mặt hơi đỏ lên.
Một giây sau, cằm Thời Tiểu Niệm bị hắn ngả ngớn nâng lên, cô ngước mắt, thẳng tắp tiến vào bên trong đôi mắt tựa như biển sâu của hắn, Cung Âu nhìn cô thật chăm chú, môi mỏng hơi cong lên, "Nhìn bộ dáng của em thế này tôi cũng không ngại thành bạn đồng học."
Hắn không thích tiểu nữ sinh, nhưng nếu cô giả trang thành tiểu nữ sinh, thì hắn sẽ thích
Thời Tiểu Niệm không nói gì, càng thêm giãy dụa, Cung Âu cúi đầu đến, đưa đôi môi mềm mại của cô ngậm lấy, dùng sức mà hôn xuống.
"A"
Thời Tiểu Niệm chống cự ngâm khẽ, thân thể theo bản năng mà đổ xuống phía sau, nhưng lại ngã thẳng lên đùi hắn, lưng được đầu gối cứng rắn của hắn chống đỡ, không tìm được chỗ có thể trốn.
Cung Âu cúi đầu hôn môi cô thật sâu, muốn ngừng mà không được, trằn trọc trở mình, ngón tay thon dài xẹt qua vòng eo trắng nõn tinh tế của cô, tìm thấy ca-ra-vat học sinh của cô, siết thật chặt trong tay.
Qua một hồi, Cung Âu buông cô ra.
Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Chúng ta thật sự nên về rồi."
"Bây giờ đi về, không phải phụ lòng em mặc thế này đến sao" Cung Âu ám muội kéo ca-ra-vat của cô.
"Trang phục này không phải là tôi chọn."
Thời Tiểu Niệm như có nỗi khổ mà không thể nói được.
"Thật không" Cung Âu nhíu mày, vô lại nói thẳng, "Vậy tôi cũng mặc kệ. Em đã mặc thế này đến rồi, tôi mà không làm gì thì không còn là chính tôi
"Anh"
"Tôi làm sao"
"Anh không thể như vậy, chúng ta không thể như vậy." tối hôm qua hắn không phải còn rất thương tâm sao, làm sao vừa mới thương tâm đã muốn loại chuyện kia rồi.
Cung Âu nghe vậy giễu cợt một tiếng, há mồm ngay ở nơi non mềm trên mặt gặm một cái, tiếng nói gợi cảm, "Tại sao tôi không thể như vậy"
Cung Âu hắn từ trước đến giờ là muốn thế nào liền thế đó.
Từ lúc nào biến thành không thể như vậy, không thể như vậy, đùa gì thế.
"Chúng ta không phải đến hồi tưởng lại anh trai anh sao, như vậy không hay lắm chứ."
Thời Tiểu Niệm liều mạng mà tìm cớ.
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu ảm đạm, chốc lát, hắn cười lạnh một tiếng, "Có cái gì không tốt, sao băng cũng đã xong, đó là chuyện tối ngày hôm qua."
Hết thảy đều trôi qua.
"Lại nói, em đang ở đây bên cạnh tôi, vừa vặn làm cho tôi quên đoạn ký ức này đi." Cung Âu nói xong lại cúi đầu hôn lên môi cô.
"A ừ"
Thời Tiểu Niệm còn muốn chống cự, người đã bị Cung Âu hung hăng để nằm ngang trên đất.
Trên đất được trải bộ Âu phục của hắn, nhưng hai tay cô mở rộng đi ra ngoài vẫn bị cỏ dại cọ vào.
Cung Âu thấp mâu thật sâu nhìn chằm chằm cô, gương mặt chậm rãi áp sát cô, khí tức ấm áp phả lên trên mặt của cô, hắn tới gần cô, dùng âm thanh đầu độc lòng người bên tai cô nói, "Hiện tại, em liền vì tôi rửa trôi đoạn ký ức đó đi."
Lần sau, dù hắn lại đứng trên đỉnh ngọn núi, hồi ức không phải chỉ có cảnh người bị xe đâm chết.
Thời Tiểu Niệm còn muốn nói điều gì, môi đã bị Cung Âu niêm phong lại.
Tất cả âm thanh đều biến mất ở nơi yên tĩnh này lúc sáng sớm.
Trên đỉnh ngọn núi dưới cây lớn, chỉ còn dư lại bóng dáng hai người nguyên thủy nhất triền miên.
|
Chương 84: Bất ngờ gặp Mộ Thiên Sơ
Editor: nguyentrangjr
Cung Âu chân dài bước xuống xe, nghe vậy độ cong khóe môi càng sâu, hắn nhìn Phong Đức một chút, "Cô ấy rất yêu thích đồng phục học sinh, chuẩn bị thêm mấy bộ, tốt nhất là toàn bộ đồng phục học sinh trung học ở các nơi trên thế giới."
Mỗi ngày nhìn Thời Tiểu Niệm đổi một bộ đồng phục học sinh.
Nhìn cô sẽ khiến tâm tình hắn tốt lên.
"A"
Phong Đức vẫn là đầu óc mơ hồ, đồng phục học sinh.
Thời tiểu thư không phải đối với đồng phục rất mâu thuẫn sao, tại sao lại thích?
Thời Tiểu Niệm ngại ngùng đi vào bên trong tòa lầu, kéo căng áo khoác trên người, bước chân vội vã, chuẩn bị trở về thay quần áo.
Từ trên đỉnh núi xuống, cô vừa muốn đem đồng phục học sinh đổi lại, kết quả Cung Âu không cho phép cô thay, làm cho cô một đường chỉ có thể dùng áo khoác che chắn.
Cô vội vội vàng vàng đi vào trong, bỗng dưng, phía trước chỗ rẽ một bóng người thon dài đi ra.
Thời Tiểu Niệm suýt chút nữa đụng vào người đó.
"Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, quần dài. áo sơ mi trên người không có một nếp nhăn, một thân khí chất tao nhã.
Gặp cô, trong mắt hắn có một tia bất ngờ, sau đó hắn nhẹ giọng gọi tên của cô, lộ ra một nụ cười như gió xuân ấm áp.
""
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới sẽ gặp gỡ Mộ Thiên Sơ vào lúc này, vẻ mặt có chút cương cứng, "Là anh sao."
Từ khi phát hiện mình cùng Mộ Thiên Sơ, Thời Địch sống cùng một tòa lầu, cô bình thường đều cố tránh mặt họ, đi thang máy khác hoặc trực tiếp xuống dưới bằng cầu thang bộ.
Ngày hôm nay cô cuống lên, cái gì cũng không nhớ liền hướng vào bên trong tòa lầu.
"Sớm như vậy sao em đã từ bên ngoài trở về"
Mộ Thiên Sơ nghi vấn nhìn về phía cô, ánh mắt rơi vào trên cổ của cô, khuôn mặt đẹp đẽ nhất thời trở nên trắng xám, không hề có chút màu máu.
Thời Tiểu Niệm nhận ra được ánh mắt của hắn, tay vội vã che cổ của mình.
Không cần nhìn cô cũng biết trên cổ mình tất cả đều là dấu hôn Cung Âu ấn xuống.
""
""
Hai người đều trầm mặc.
Cô đứng ở nơi đó, trầm mặc không nói lời nào, tay vững vàng đặt trên cổ.
Tuy rằng cô biết Thời Gia sớm đã biết quan hệ nam nữ không bình thường của cô và Cung Âu, nhưng đột nhiên bị Mộ Thiên Sơ gặp được, một luồng lúng túng thẩm thấu vào trong xương của cô.
Mộ Thiên Sơ cũng không nói gì, cũng không tránh ra, cứ đứng thẳng như vậy, giống như một bức tượng.
Không khí trong hành lang như bị đọng lại.
"Đạp đạp"
Tiếng bước chân ở phía sau Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên vang lên.
Là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, cả người căng thẳng, khẩn trương lên.
Tiếng bước chân biến mất ở bên cạnh cô.
"Chạy nhanh như vậy làm cái gì." Cung Âu đi tới bên cạnh Thời Tiểu Niệm dừng lại, một tay khoác lên vai cô, đưa cô ôm vào trong lòng, nhận ra được thân thể cô căng thẳng, hắn không khỏi khẽ cười một tiếng, "Em làm gì, ở trên xe tôi đều không chạm vào em, em bây giờ sợ cái gì."
Thân thể cứng ngắc như tảng đá.
Còn lo lắng hắn tiếp tục ăn cô một trận.
""
Thời Tiểu Niệm hạ thấp mặt xuống, đầu căn bản là không có cách nâng lên.
Cung Âu rõ ràng đang cố tình dùng lời lẽ của mình để chà đạp tôn nghiêm của cô, mà cô không có cách nào phản kháng, đến dũng khí nhìn Mộ Thiên Sơ đều không có.
"Cung tiên sinh." Âm thanh của Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên vang lên, nghe không ra là loại ngữ khí gì.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm, lúc này mới nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, khinh bỉ cười lạnh một tiếng, "Hóa ra là ngươi a, em rể."
"Em rể" Hắn nói hai chữ này rất thuận miệng, cũng rất chói tai.
Mộ Thiên Sơ từ trước đến giờ không thích lo chuyện bao đồng, cũng không muốn tranh luận cùng người khác, Thời Tiểu Niệm cho là hắn nhất định sẽ tùy ý hàn huyên vài câu liền rời đi.
Kết quả, cô lại nghe được Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói, "Lấy quan hệ của Cung tiên sinh cùng Tiểu Niệm , cũng không thích hợp gọi tôi là em rể, Mộ mỗ không có vinh hạnh cùng Cung tiên sinh trở thành thân thích."
Mộ Thiên Sơ là vừa cười vừa nói, ngữ khí khiêu khích tràn ngập toàn bộ hành lang.
""
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
Chỉ thấy Mộ Thiên Sơ vẫn mỉm cười đứng ở nơi đó, không nhìn ra một điểm ý đồ công kích, tầm mắt của hắn rơi vào cánh tay của Cung Âu đang đặt trên vai cô.
Thời Tiểu Niệm không hiểu hắn là đang công kích cô là tình nhân của Cung Âu, hay là công kích Cung Âu không xứng đáng gọi hắn là em rể.
Cô thừa nhận chính mình ngốc, vào lúc này nghe không hiểu ý tứ của Mộ Thiên Sơ.
Nhưng cô có thể cảm giác bàn tay trên vai mình đang chậm rãi nắm chặt.
"Ngươi tất nhiên là không có cái vinh hạnh này." Cung Âu cười lạnh một tiếng, tràn ngập trào phúng, "Chỉ bằng một chút mỹ phẩm nhà các người làm sao đủ tư cách cùng Cung Âu ta có quan hệ”
Mộ Thiên Sơ mỉm cười.
Thời Tiểu Niệm nghe ra trong giọng nói của Cung Âu ngùn ngụt tức giận, vội đưa tay kéo áo sơ mi của hắn, "Chúng ta vào thôi."
Cô không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Ánh mắt Cung Âu âm trầm nhìn Mộ Thiên Sơ, không nói cái gì nữa, ôm Thời Tiểu Niệm rời đi.
Cửa thang máy mở ra.
Hai người vừa muốn đi vào, liền nghe thấy âm thanh nhạt như gió thoảng của Mộ Thiên Sơ ở phía sau vang lên, "Cung tiên sinh có chỗ không biết, mỹ phẩm là thứ phụ nữ thích nhất, phụ nữ có khả năng từ bỏ bất kỳ người đàn ông nào, nhưng không thể rời bỏ mỹ phẩm. Vì lẽ đó, không nên xem thường mỹ phẩm."
Nếu như nói, vừa rồi ý tứ khiêu khích của Mộ Thiên Sơ không rõ ràng, vậy một câu này, Mộ Thiên Sơ rõ ràng là triệt để khiêu khích Cung Âu.
Cung Âu ôm lấy thân hình thẳng băng của Thời Tiểu Niệm , sắc mặt chìm xuống một tấc, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Ngươi có ý gì, ngươi ám chỉ ai sẽ rời khỏi ai, ám chỉ ngươi làm mỹ phẩm so với ai khác lợi hại hơn."
Cung Âu một câu nói trúng tâm tư của Mộ Thiên Sơ.
"Cung tiên sinh là người thông minh, tự nhiên có thể hiểu." Mộ Thiên Sơ nhìn thẳng Cung Âu, bên môi vẫn mang theo ý cười hời hợt .
"Ta không hiểu"
"Vậy chỉ có thể nói, Cung tiên sinh khả năng thật sự không hiểu phụ nữ lắm." Mộ ngàn Sơ cười nói.
""
Thời Tiểu Niệm cảm nhận được giữa hai người đàn ông này đang giương cung múa kiếm, rất là khiếp sợ.
Cô không hiểu, Cung Âu cùng Mộ ngàn Sơ làm sao phải tranh đấu, vì là mỹ phẩm ?
Ở trên đảo Mây, quan hệ của bọn họ còn rất tốt, Cung Âu là người dễ nổi giận, hết cách rồi, cùng ai đều có thể ầm ĩ lên, Mộ Thiên Sơ tính khí rất tốt, hôm nay sao lại khiêu khích Cung Âu.
Cung Âu sắc mặt tái xanh trừng mắt Mộ Thiên Sơ, bỗng nhiên giận dữ cười, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị, "Mộ Thiên Sơ, ta hôm nay xem như là nhìn rõ ngươi"
Rất tốt.
"Vinh hạnh cho tôi."
Mộ Thiên Sơ khẽ mỉm cười.
Chỉ là vài câu hàn huyên lui tới, Mộ Thiên Sơ chiếm thế thượng phong, hắn liếc mắt nhìn Cung Âu bên cạnh Thời Tiểu Niệm, đem đáy mắt âm u cẩn thận thu lại, chậm rãi đi ra ngoài.
Hắn hôm nay nhìn cô ở trong lồng ngực người khác cũng chỉ có thể nói vài câu miệng lưỡi lợi hại.
"Nếu như một người phụ nữ thật không thể rời bỏ mỹ phẩm, Cung Âu ta liền đem toàn bộ mỹ phẩm trên thế giới đốt hết" Thanh âm của Cung Âu ngông cuồng vang lên phía sau Mộ Thiên Sơ, "Ta có năng lực này. Ta sẽ đốt toàn bộ Mộ thị các người"
Không giống với Mộ Thiên Sơ khôn khéo giấu diếm tâm cơ, Cung Âu là trực tiếp phát tiết.
""
Bước chân Mộ Thiên Sơ dừng một chút, sau đó đi tiếp về phía trước, như là không nghe thấy.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Mộ Thiên Sơ đi xa , trong mắt có chút nghi hoặc.
Mộ Thiên Sơ tựa hồ thật sự thay đổi, hắn trước đây chưa bao giờ thích tranh luận cùng người khác, Cung Âu cũng không đắc tội hắn, hắn sao lại ăn nói quá khích như vậy.
Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Thiên Sơ rời đi, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía cô, bên trong con ngươi đen lộ ra một mảnh nham hiểm, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị, "Người đàn ông này có phải là thích em"
Người đàn ông này có phải là thích em.
Thời Tiểu Niệm buông hai tay đang nắm chặt xuống bên người, trên mặt cứng ngắc đến không có một điểm cảm xúc.
"Hỏi em đấy, người đàn ông này có phải là thích em không" Cung Âu vỗ một cái vào trên đầu cô, bất mãn với phản ứng trầm mặc của cô.
Thời Tiểu Niệm bị đập đến tê cả da đầu, một lát mới miễn cưỡng kéo môi cười, "Anh đang ở đây nói linh tinh gì vậy, anh biết rõ hắn là chồng của Thời Địch mà, lễ cưới anh cũng đi đấy thôi."
Cô chưa quên lời Phong Đức căn dặn, không thể để cho Cung Âu biết quá khứ dây dưa của cô cùng Mộ Thiên Sơ.
Như vậy sẽ chạm đến giới hạn đáng sợ nhất của người bị bệnh hoang tưởng.
"Phản ứng lúc nãy của hắn rõ ràng cho thấy hắn coi tôi là tình địch." Cung Âu lạnh lùng nói.
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Thời Tiểu Niệm nỗ lực duy trì ngữ khí bình thường, hướng trong thang máy đi đến lại bị Cung Âu kéo lại.
Lòng của cô lập tức nhắc tới yết hầu.
Cung Âu nắm lấy tay cô, thấp mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn từ trên mặt cô nhìn ra cái gì đó.
Thời Tiểu Niệm cảm giác mình đang bị từng đao từng đao lăng trì.
Cô hô hấp cơ hồ đều dừng lại, một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn kỹ Cung Âu, trầm mặc nhìn kỹ lấy.
Cô không nói dối, Mộ Thiên Sơ xác thực không thích cô, cô không có ý xấu.
Hai người đứng im lặng không nhúc nhích, cửa thang máy tự động khép lại phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.
Cung Âu chăm chú nhìn mặt cô, không buông tha bất kì chỗ nhỏ nào, hồi lâu, Cung Âu mới buông cô ra, lạnh lùng nói, "Có phải là năm đó hắn theo đuổi em không được mới đi theo đuổi em gái em"
Không nhìn ra một điểm đầu mối ở trên mặt cô, hắn có một loại giả thiết khác.
Mộ Thiên Sơ không phải không lí do mà bỗng dưng đối đầu với hắn.
"Làm sao có khả năng." Thời Tiểu Niệm nói, môi cứng ngắc đến không kiềm chế được, cố gắng phát ra âm thanh không có gì dị thường.
Mộ Thiên Sơ theo đuổi cô không được
Thế nào lại là theo đuổi không được, mấy năm qua đều là cô bám đuôi hắn, bây giờ mới buông tha cho hắn.
"Làm sao không thể nào, em gái em xấu như vậy hắn cũng để ý, nhất định là bởi vì trước tiên coi trọng em, theo đuổi không có kết quả, mới lùi lại mà tìm người khác." Cung Âu đối với suy luận của mình tin tưởng không chút nghi ngờ, ôm cô vào trong lòng, ngữ khí xem thường, "Cùng Thời Gia liên lụy quả nhiên không tốt đẹp gì, cùng bọn họ cách càng xa càng tốt"
Như thế tính ra, hắn thật hài lòng Thời Tiểu Niệm cùng Thời Gia đã thực sự đoạn tuyệt quan hệ.
|
Chương 85: Đem các ngươi đều đốt
Editor: Yu Hina
Cung Âu dừng lại.
Thời Tiểu Niệm nghe tiếng nói của hắn, tâm trạng lo lắng vừa mới thả xuống lại bị treo lên, hai chân không tự chủ được như nhũn ra, "Liền thế nào"
Cô muốn biết hắn sẽ làm gì.
"Đem các ngươi đều đốt" Cung Âu công bố đáp án.
Đem các ngươi đều đốt
Tàn khốc đến làm nguời giận sôi.
"…"
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, trên mặt đã trắng một mảnh như tuyết, tìm không ra một sắc huyết.
Cung Âu áp sát mặt cô, môi mỏng ở trên khuôn mặt lạnh lẽo của cô hôn một cái, "Làm sao sợ đến như vậy, ngoan, tôi tin tưởng em không biết."
"…"
"Dù sao, Cung Âu tôi ở trước mặt em, em còn có thể yêu người nam nhân nào" tiếng nói Cung Âu trầm thấp đến gợi cảm, đối với chính mình có hết thảy tự tin, đã trở thành một loại tự phụ.
Cung Âu tôi ở trước mặt em, em còn có thể yêu người nam nhân nào
Cung Âu vĩnh viễn ngông cuồng như thế.
Hai chân Thời Tiểu Niệm như nhũn ra đứng trong thang máy, cửa thang máy vừa mở, cô bỏ chạy tựa như có ác ma truy đuổi sau lưng, "Tôi đi thay y phục."
Cô không có cách nào cùng Cung Âu tiếp tục cái đề tài này.
"Chạy cái gì, chờ chút rồi đổi, để tôi thưởng thức một chút"
Cung Âu ở sau lưng cô gọi.
"…"
Thời Tiểu Niệm nghe vậy chạy trốn nhanh hơn, sợ bị hắn bắt được.
Ở với hắn lâu như vậy, vẫn như thế thẹn thùng, Cung Âu đứng ở sau lưng cô, một đôi con ngươi đen thật sâu nhìn kỹ lấy bóng lưng của cô, khóe môi làm nổi lên một vệt độ cong, độ cong như sủng nịch đến cực điểm.
Thời Tiểu Niệm xông về phòng, cấp tốc đem đồng phục học sinh trên người đổi lại.
Bộ đồng phục bởi vì sốt sắng thái quá đã ướt, mặt trên tất cả đều là mồ hôi của cô, Thời Tiểu Niệm cầm bộ đồng phục thở thật sâu, giảm bớt sự căng thẳng của mình.
Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, kỳ thực, cô không cần thiết sốt sắng như vậy.
Cô cùng Mộ Thiên Sơ lại không có gì.
Sợ cái gì Cung Âu.
Cung Âu tuy rằng ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng còn không đến mức thật sự động tay động chân đốt người.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm bình tĩnh không ít, có thể bình tĩnh lại tâm tình, cô lại nghĩ đến trong lời nói của Mộ Thiên Sơ vừa nãy hình như có sự khiêu khích, hắn chưa bao giờ nói chuyện như vậy, đích thực là quá khác thường.
"Thời Tiểu Niệm, có còn kem hay không tôi muốn ăn" Cung Âu ở bên ngoài gọi cô.
Lại còn nhớ kỹ ăn, xem ra là không đem chuyện vừa gặp Mộ Thiên Sơ trên hành lang để ở trong lòng, như vậy cũng tốt.
Thời Tiểu Niệm đem bộ đồng phục học sinh cực ngắn trực tiếp ném vào trong thùng rác, một bên buộc lên tóc dài đi ra ngoài, giương giọng đáp lại, "Không còn, tôi hiện tại đi làm cho anh."
"Không cần làm"
Cung Âu lười biếng tựa ở cửa phòng, hai tay cắm ở trong túi quần.
"Không cần làm"
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía hắn, hắn không muốn kem hắn, hắn nhưng là loại người có thể một ngày ăn mấy chục thùng kem.
"Đúng, không cần làm, mấy ngày nay em cẩn thận mà ở nhà cho tôi, cái gì cũng không cần làm" Cung Âu đứng cửa liếc một chút tay cô.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn miếng băng dán trên bàn tay.
Thiếu chút nữa đã quên rồi, tay cô tối hôm qua bị thương.
Hắn còn nhớ.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm dâng lên một tia cảm giác khác thường, ngước mắt nhìn về phía hai con mắt sắc bén của Cung Âu, "Vậy chuyện trong nhà làm sao bây giờ, tôi không làm thì ai làm"
Vừa ra khỏi miệng, cô đã bị chính mình làm cho sửng sốt.
Cô dĩ nhiên theo Cung Âu gọi nơi này là nhà, cô choáng váng sao
Cung Âu không nhận ra được sự khác thường của cô, trầm giọng nói rằng, "Có cái gì khó, nhà bếp để Phong Đức đi làm, hắn có chứng nhận đầu bếp; vệ sinh để Phong Đức đi làm, hắn có thể dọn; ống nước hỏng rồi để Phong Đức đi sửa, hắn có thể sửa "
Đây đều là cái chứng nhận gì a
"Nguyên lai Phong quản gia có nhiều chứng nhận như vậy." Thời Tiểu Niệm thán phục, "Thật là lợi hại."
Có một Phong Đức như vậy, là có thể chống đỡ hết mọi chuyện.
Có Phong Đức bên cạnh, mình không phải lo việc gì.
"Làm sao, em đối với Phong Đức có hảo cảm" Cung Âu dựa vào cửa, nhìn chằm chằm cô, con ngươi đen nhìn thật sâu như khiến cho không khí xung quanh lạnh dần, không vui mím môi.
Tự nhiên lại ăn giấm, thật không hiểu nổi.
"Anh có phải rất thích ăn chua đi" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn hỏi.
"Không thích."
"Tôi cảm thấy anh sẽ thích."
"Em đang ở đây trào phúng tôi thích ăn giấm, Thời Tiểu Niệm" Cung Âu làm sao nghe không hiểu cô nói bóng nói gió.
"Không có."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, định rời đi, Cung Âu từ sau nhào lên, ôm chặt lấy thân thể của cô, ôm chặt lấy, ngữ khí bá đạo, "Thời Tiểu Niệm, em nghe kỹ đây, chính là tôi không cho phép em đối với bất kỳ nam nhân nào có hảo cảm, thưởng thức cũng không được"
"…"
"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày em không được cùng Phong Đức nói vượt qua ba câu"
"…"
Thời Tiểu Niệm đối với hắn không còn lời nào có thể nói, người có thể ghen như vậy cẫn là lần đầu tiên cô thấy, cô buông ra sự kiềm chế của hắn, "Anh muốn thế nào thì cứ như vậy đi, tôi đi rửa tay."
Cô còn phải đi nghe trộm. Nghe tin tức của Thời Địch.
Không biết ngày hôm qua Thời Địch có hay không cùng Đường Nghệ liên lạc qua.
"Em không thể đụng vào nước." Cung Âu véo lông mày, trên tay cô còn bị thương.
"Vậy chung quy tôi phải làm thế nào." Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, trên tay cô chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đến trong mắt hắn như thế nào lại là hai tay cô bị phế bỏ.
Nghe được lời này của cô, Cung Âu một cái chuyển qua cô, hai tay đặt tại trên vai cô, tà khí nhíu mày, con ngươi đen sâu kín dừng ở cô, trong con ngươi xẹt qua một vệt ánh sáng.
Thởi Tiểu Niệm nhất thời cảm giác được một tia ác ý.
Quả nhiên, một giây sau, tổng giám đốc Cung Âu lớn tiếng tuyên bố, "Rất tốt, việc rửa tay cho em cứ để tôi."
"…"
Thời Tiểu Niệm điên rồi.
Chờ Thời Tiểu Niệm trở lại thư phòng, tay cô đã được Cung Âu tự mình "Tắm" một lần lại khắp cả.
Nói là tắm, quá trình chính là bị hắn đùa giỡn một lần lại một khắp cả.
Một hồi hôn, một hồi gặm, một hồi cắn, cô luôn cảm giác đôi tay mình đối với Cung Âu không phải tay, mà là cánh gà, vịt móng, móng giò, hắn tổng dùng ánh mắt như nhìn ngón ăn ngon nhìn chằm chằm mỗi một ngón tay của cô.
Có điều đùa giỡn thì đùa giỡn, Cung Âu vẫn là đưa vết thương của cô một lần nữa rửa sạch sẽ, lại dán băng gạc lên, chăm chút cẩn thận vết thương của cô.
Một Cung Âu như vậy, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nên hận hay là nên yêu mới tốt.
Ở trong thư phòng ngồi một hồi, Thời Tiểu Niệm đứng lên đi tới thiết bị nghe lén. Đứng trước thiết bị, đem màn hình mở ra.
Ngày hôm qua cô đều là ở bên ngoài, chưa từng nghe qua.
Màn hình chậm rãi sáng lên, mặt trên có các ký tự, mật mã biểu hiện, cô xem không hiểu, chỉ kiếm mấy ứng dụng mà cô biết, Thời Tiểu Niệm nắm chặt con chuột, di động đến khu vực tin nhắn trên màn ảnh.
Tin nhắn của Thời Địch lập tức toàn bộ xuất hiện tại trước mặt cô, bao gồm cả các tin nhắn đã bị xóa bỏ.
Tin nhắn phần nhiều là cô ta cùng đạo diễn thảo luận nội dung kịch bản, Thời Tiểu Niệm chỉ qua loa quét một chút, liền phát hiện bên trong kịch bản của Thời Địch có rất nhiều cảnh võ thuật, xem ra Thời Địch thật không có mang thai.
Mang thai, là lời nói dối.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục nhìn xuống, lựa chọn những tin tức hữu dụng, bỗng nhiên một cái tin nhắn nhảy vào trong mắt của nàng
Là tin nhắn Thời Địch gửi ra nước ngoài.
Nước ngoài, Đường Nghệ không phải đã đi nước ngoài sao.
Thời Tiểu Niệm nhất thời cẩn thận, đem tin tức cùng nội dung tin nhắn kết hợp lại
Đường Nghệ lại trở về nước
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, Đường Nghệ cùng Thời Địch đến tột cùng là quan hệ gì.
Sau ba ngày, chỗ cũ, không gặp không về.
Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn thông tin trên màn hình, thông điệp, môi mím thật chặt
Ba năm trước đích thực cùng lần này rốt cục là có thể làm sáng tỏ sự việc sao
Quá tốt rồi.
Chờ chút, bọn họ không mang theo bất kỳ thiết bị di động nào, cô cũng không thể nghe trộm được nội dung rồi.
Cô chỉ có đi ra cửa nhìn chằm chằm Thời Địch.
Nhưng hiện tại, mỗi ngày 24/24 giờ cô đều bị Cung Âu quấn vào bên người mang đi, làm sao đi nhìn chằm chằm Thời Địch cùng Đường Nghệ
Nếu muốn ra ngoài, còn phải được Cung Âu chấp nhận lệnh "Cho phép ra ngoài đặc biệt" mới được.
Buổi sáng đẹp trời, ánh mặt trời buổi sớm chiếu vào khung cửa sổ, nước sương ở trên cửa tan ra, như giọt nước mắt của mỹ nhân nhỏ xuống.
Trong phòng ngủ hoa lệ.
Cung Âu nằm ở trên giường lớn, dưới mái tóc ngắn rối bù là một khuôn mặt anh tuấn, nét đẹp Á Đông pha trộn hài hòa với đường nét phương tây, đôi mày kiếm sẫm màu, đôi mắt đóng chặt, hàng lông mi tinh xảo, chiếc chăn mỏng được đắp trên người hắn, để lộ ra nửa lồng ngực kiên cố, hô hấp đều đều lấy, tất cả đều là một tổ hợp gợi cảm.
Bỗng dưng, Cung Âu đưa tay hướng về bên cạnh mò mẫm.
Trống rỗng.
Lông mày Cung Âu cau lại, đôi mắt chậm rãi mở, đồng tử đen kịt, con ngươi mang theo một vệt lim dim, quay đầu nhìn về bên cạnh.
Bên cạnh giường ngủ không có ai.
Sáng sớm nữ nhân này lại đi đâu
Cung Âu đưa tay ấn ấn mi tâm, từ trên giường ngồi xuống, một gương mặt yêu kiều cười khẽ đột ngột tiến vào trong tầm mắt của hắn.
"Cung tiên sinh, chào buổi sáng."
|
Chương 86: Buổi sáng giả làm hầu gái
Editor: Rose Black
Thời Tiểu Niệm sờ sờ mặt mình đang toả nhiệt mặt, đem cái đĩa, cái mâm gác qua một bên, từ một bên lấy xuống áo sơ mi sạch sẽ trên mắc áo, ở trước giường triển khai thái độ Cung kính, nụ cười tràn đầy, "Cung tiên sinh, quần áo vì là ngài chuẩn bị xong, hiện tại mặc không"
"Ngày hôm qua thì đồng phục học sinh, hôm nay giả bộ là người hầu gái trang, Tiểu Niệm, ngươi so với ta trong tưởng tượng sẽ như vậy."
Cung Âu tự cười dừng ở trước nàng.
Muốn mê hoặc hắn sao không cần phải như vậy, hắn đối với nàng hứng thú rất nhiều, nàng ngoắc ngoắc ngón tay hắn sẽ vồ tới.
"Cung tiên sinh, hiện tại mặc quần áo à"
Thời Tiểu Niệm vẫn là mỉm cười đứng ở đó, trong lòng đã sớm sôi trào.
Nếu muốn ra ngoài, muốn lấy được sự đồng ý của hắn, nàng cần phải lớn như vậy chiều chuộng xú nam nhân như hắn vậy.
Nàng cười đến chua mặt.
Cung Âu nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt nàng quá mức xán lạn, hai mắt tà khí, làm nổi lên khóe môi, gương mặt gợi cảm đến trí mạng, "Làm nữ hầu ta, ngươi không biết ta sáng sớm đều phải trước tiên tắm rửa rồi mới mặc quần áo sao"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.
Đúng, Cung Âu có một thói quen, mỗi sáng sớm đều phải tắm.
Nàng thu hồi áo sơ mi trong tay, vẫn duy trì nụ cười như nữ tiếp viên hang không, nghiêng người đứng ở một bên, cúi đầu, "Này Cung tiên sinh xin mời ngài, ta ở chỗ này chờ ngài."
Thái độ của nàng tốt đến khiến người ta thay đổi hoàn toàn cái nhìn về nàng.
"Chờ ta" Cung Âu vén chăn lên, từ trên giường đi xuống, đi tới trước mặt nàng, một đôi mắt thâm thúy không có ý tốt dừng ở người nàng, tiếng nói tà khí, "Làm ta nữ hầu, không phải nên hầu hạ chủ nhân rửa ráy"
Hắn thân hình cao lớn ép về phía nàng, lồng ngực rõ ràng vạm vỡ khoe khoang vóc người hắn hoàn mỹ.
Hầu hạ rửa ráy
Thời Tiểu Niệm khóe miệng nụ cười giật giật, "Ta làm sao dám mơ ước chủ nhân, ta ra ngoài."
"Ta cho phép ngươi mơ ước."
Cung Âu nhíu mày, một đôi mắt vào nhìn chằm chằm thẳng nàng, gia vẻ ân ân ái ái.
Hắn ngược lại muốn xem xem nàng sáng sớm còn có cái chiêu số gì.
"A, ha ha, ha ha ha" Thời Tiểu Niệm cười mỉa, "Ta đi làm cho ngài bữa sáng."
Nói xong, nàng liền muốn chạy, Cung Âu một cái nắm lấy cổ tay nàng, đưa nàng kéo về bên người, Thời Tiểu Niệm không đứng vững, gương mặt va vào bộ ngực hắn, người vùi vào trong ngực của hắn, môi dán lên lồng ngực hắn.
Cung Âu nở nụ cười, thấp người nhìn nàng, "Thời Tiểu Niệm nàng ngày hôm nay thật biết tạo niềm vui."
""
Thời Tiểu Niệm quẫn đến không được, vội vã từ trong lồng ngực của hắn đi ra, lui về sau một bước, thủ đoạn còn bị hắn nắm chặt ở trong tay.
Cung Âu từ trên xuống dưới hai mắt nhìn nàng, tầm mắt rơi vào trên tay nàng bị thương, màu sắc vẫn chưa có vẻ lành.
"Được rồi, tay ngươi không thể đụng vào nước, không cần ngươi tiến vào nhà tắm, không cho phép vào nhà bếp, để Phong Đức đi làm." Hắn nói, ngữ khí như cũ là thể mệnh lệnh.
Hắn còn nhớ tay nàng.
Thời Tiểu Niệm có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, sau đó gật gù, "Nha, vậy ta sẽ chờ ở đây."
"Ta cho phép ngươi vào xem."
Cung Âu cố ý đem "vào xem" hai chữ nói tới ám muội phi thường.
Thời Tiểu Niệm tâm ý yêu thích đều thiêu cháy, lắc đầu đung đưa phải trái cùng trống lắc tựa như nhau, "Không cần không cần, ta liền ở ngay đây chờ ngươi được rồi."
Nói xong, nàng ngoan ngoãn ở một bên giường ngồi xuống, bắt đầu yên tĩnh chờ đợi.
Cung Âu liếc nhìn nàng một cái, đi tới phòng tắm, bỗng dưng, hắn dừng bước lại, nhìn nàng một chút, nhíu mày, "Thật sự không vào"
“ phí lời”.
Nàng cũng không phải nhìn trộm không.
"Ta đây là lần thứ nhất cho phép nữ nhân mơ ước thân thể của ta, " Cung Âu vừa đi đến cửa phòng tắm vừa nói, tiếng nói tràn ngập tự phụ, ngữ khí như nàng không vào liền thua thiệt lớn.
"Không cần, không cần, thật không cần. Ngài chậm rãi tắm"
Thời Tiểu Niệm ngoài cười nhưng trong tâm không cười nổi nói rằng, quay đầu đi, không dám lại đi xem Cung Âu trần truồng.
"Ầm."
Cửa phòng tắm theo tiếng đóng.
Thời Tiểu Niệm lúc này mới thật thở phào một hơi.
May là Cung Âu không mạnh mẽ đem nàng ném vào buồng tắm, nàng giả làm người hầu gái, vì là được một phần ra ngoài đặc biệt làm cho nàng thực sự là tóc đều phải bạc , bao nhiêu chiêu số đều muốn đi ra.
Hi vọng chủ động lấy lòng Cung Âu là đủ dùng đi.
Bằng không, nàng không thể rời đi đi tra tìm chân tướng.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên giường suy tư.
Qua hồi lâu, cửa phòng tắm bị mở ra, nàng còn không có quay đầu người liền lọt vào trong một cái ôm ấm áp ướt át, Cung Âu một cong chân ở trên giường, từ sau đưa nàng cuốn lại, cúi đầu ngay ở trên cổ nàng trắng nõn như ngọc dùng sức mà hôn một cái, thỏa mãn cảm xúc than thở, "Thật là thơm."
Nữ nhân này trên người mùi thơm thực sự đối với hắn hợp khẩu vị.
Mới sáng sớm thì có hầu gái ngồi ở bên giường mặc hắn muốn làm gì thì làm, thoải mái.
"Được rồi, chúng ta đi ăn điểm tâm đi." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Nàng ngồi ở chỗ đó không có chống cự, người bị hắn chăm chú cuốn lại, trên người hắn sữa tắm kiểu nam mùi thơm quanh quẩn ở chung quanh nàng, hơi thở của hắn bao trùm nàng, làm cho nàng chóp mũi tất cả đều là hắn mùi vị, hoàn toàn không có tự chủ.
"Không, ta lại ngửi ngửi."
Cung Âu đem nghiêm chỉnh khuôn mặt đều chôn ở cổ của nàng, môi mỏng từng điểm từng điểm cọ xát lấy làn da của nàng, hoặc hôn hoặc mút, thật sâu hô hấp lấy trên người nàng mùi thơm nhạt như tựa như không, giống như như nếm trải ma tuý loại trí mạng tinh thần hưởng thụ.
""
Thời Tiểu Niệm hàm răng cắn vào môi dưới, không có giãy dụa, tùy theo hắn làm bừa.
Nhẫn.
Vì có thể ra ngoài, phải nhịn.
"Hương." Cung Âu cắn nơi cổ nàng da dẻ thấp giọng nói, một đôi con ngươi híp lại, bỗng dưng, trong mắt hắn né qua một vệt u quang, mở miệng nói rằng, "Có điều từ hôm nay trở đi không cho phép nàng lại dùng mỹ phẩm, đặc biệt là Mộ Thị."
Hắn nhớ tới, nàng nói nàng dùng là Mộ Thị một khoản nước hoa.
Hắn nhớ tới, Mộ Thiên Sơ ở trước mặt hắn nói người phụ nữ đều không thể rời bỏ mỹ phẩm, như đang nói người phụ nữ đức hạnh đều không thể rời bỏ hắn Mộ Thiên Sơ.
Buồn cười.
"Không cần mỹ phẩm" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, trước mắt thoảng qua hình ảnh Mộ Thiên Sơ ôn nhu, lông mi run rẩy, lập tức gật đầu, thuận theo, "Được rồi."
Vì có thể ra ngoài, ngày hôm nay Cung Âu không quá quá mức yêu cầu nàng đều muốn thỏa mãn.
Lại nói, nàng cũng không thường ra ngoài, không cần mỹ phẩm cũng không có gì, chỉ cần hắn chịu được dáng vẻ nàng mỗi ngày không trang điểm là được.
Không đúng, hắn không chịu được càng tốt hơn, nàng là có thể bị ghét bỏ bị đuổi ra ngoài.
"Ngoan, ngày hôm nay thật nghe lời."
Cung Âu đối với nàng biểu hiện hôm nay thoả mãn cực kỳ, từ sau ôm nàng, một cái tay từ dưới lướt qua cánh tay của nàng, dừng lại ở trên mặt của nàng, lấy mu bàn tay ám muội vuốt ve mặt nàng, mu bàn tay của hắn cực nóng, như mang theo một luồng lửa ở trên mặt nàng du đãng.
Thời Tiểu Niệm có chút không chịu được than thể căng lại, "Nên ăn điểm tâm."
"Ta nghĩ ngươi ăn trước."
Cung Âu cúi đầu ở lỗ tai của nàng cắn trên cắn dưới.
Thời Tiểu Niệm bị cắn đến lỗ tai tê, trên mặt đỏ ửng càng nhiều, miễn cưỡng duy trì nụ cười, "Ăn xong bữa sáng nói sau đi."
Hắn lại như thế đùa giỡn nàng, nét cười của nàng liền muốn sụp đổ mất rồi.
Thấy cả khuôn mặt nàng đã đỏ đến mức nhỏ máu, Cung Âu cười cợt, trong mắt dâng lên một vệt thích thú, không đùa thêm nàng như thế, thân mang áo tắm từ trên giường hạ xuống đưa nàng một cái ôm ngang đến, "Được, ăn cơm"
Chơi nữa, hắn không thu không được trận, bảo đảm nàng ngày hôm nay đều sẽ ở chỗ này trong phòng ngủ, một ngày đều không được ăn cơm.
Người đột nhiên bay lên không, Thời Tiểu Niệm mang tay vòng ở trên cổ của hắn, nghiêm mặt nói, "Thả ta hạ xuống."
"Tay ngươi bị thương."
"Tay bị thương cùng chân có quan hệ gì, chân ta không bị thương a."
"Nha thật không."
""
"Ta liền đồng ý ôm ngươi"
Cung Âu thái độ lãnh đạm liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục ôm nàng đi ra ngoài, một điểm ý tứ thả nàng xuống cũng không có.
Phong Đức đứng trong phòng ăn bố trí bữa sáng, vừa ngẩng đầu chỉ thấy Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi tới, Cung Âu luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt thậm chí có nụ cười.
Phong Đức hiểu ý nở nụ cười.
Thiếu gia có Thời tiểu thư sau đó thật đến hài lòng rất nhiều, tính khí cũng so với trước đây thật nhiều khác lắm, không giống trước đây ở lâu đài, thiếu gia đi qua nơi nào mỗi ngày đều phải thay đổi hai nhóm vật dụng.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm vào trước bàn ăn ngồi xuống, trên bàn bữa sáng phong phú khiến nàng phát sinh tiếng thán phục, "Phong quản gia, nguyên lai ngươi thật sự như thế sẽ nấu ăn a."
Này so với bình thường nàng làm tốt lắm rồi, nàng bữa sáng chỉ có thể lầm ra mấy cái dạng đơn giản, thường thường cũng chỉ là bánh mì trứng chiên mà thôi.
Mà bây giờ trên bàn ăn, lại có mười mấy món tinh xảo, lấy rau dưa làm chủ đạo, mỗi một món vẻ ngoài cũng có thể trực tiếp mang đi thi rồi.
"Cũng là như vậy." Cung Âu không chút nào nể tình, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn khinh thường nói, "So với nàng làm khó ăn hơn nhiều."
Hắn nhìn những thức ăn này một điểm muốn ăn đều không có.
Phong Đức đứng ở một bên mỉm cười, trong lòng đang chảy máu.
""
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía Cung Âu, nàng liền hoài nghi vị giác hắn vẫn là hư, bếp trưởng làm mỹ thực không ăn, nhất định phải ăn đồ nàng làm, ăn một lần vừa không có ngon, loét dạ dày cũng không quản.
Đầu óc có vấn đề.
"Thiếu gia, xin mời dùng; Thời tiểu thư, xin mời dùng."
Phong Đức rót hai chén sữa bò nóng hổi, hướng về Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm trước mặt đẩy một cái.
Cung Âu cầm lấy đũa khêu một cái trong mâm món ăn, lông mày véo đến cùng dây thừng chão giống nhau.
Thời Tiểu Niệm thấy thế, nhớ tới chính mình đại nghiệp lấy lòng, liền cầm lấy đũa kẹp lấy một khối món ăn ân cần bỏ vào trong bát hắn, "Loại món ăn này rất có dinh dưỡng, ngươi ăn."
"" Cung Âu liếc nàng một chút, không có lên tiếng.
"Còn có này tôm làm được cũng cực kỳ tốt, ngươi ăn."
""
"A, Phong quản gia tay nghề thật tốt, ngươi cũng nếm một chút mà, cái này cho ngươi ăn."
""
"Cái này cũng cho ngươi ăn."
""
Chỉ chốc lát sau, Cung Âu trong bát liền chồng chất lên đồ ăn tựa như một ngọn núi nhỏ.
|
Chương 87: Nhà độc tài cuồng khống chế
Editor: Rose Black
"Khó ăn, không ăn, tiếp tục kẹp."
Cung Âu mệnh lệnh, hắn hưởng thụ nàng phục vụ cho hắn, quá trình làm hắn vui lòng .
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, từ trước bàn ăn đứng lên nói, "Vậy ta đi làm cho ngươi một bữa điểm sáng đi."
"Không được, tay ngươi bị thương." Cung Âu một tiếng cự tuyệt.
"Ta đi nướng vài miếng bánh mì, sẽ không ảnh hưởng." Thời Tiểu Niệm nói xong muốn đi, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, ngữ khí lập tức lạnh lùng hạ xuống, "Ta nói không cho phép chính là không cho phép, không cho phép tiến vào nhà bếp"
Hắn trong giọng nói tức giận rất rõ ràng.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, duỗi ra tay của chính mình, "Ta đây vết thương nhỏ cũng phải mấy ngày khôi phục, lẽ nào ngươi vẫn không muốn ăn cơm"
"Không ăn sẽ chết đói là chuyện Cung Âu ta" Cung Âu trừng nàng một chút, cố chấp cực kỳ.
""
Thời Tiểu Niệm bó tay hết cách chỉ đứng ở nơi đó.
Nàng làm căn bản không có ăn ngon như vậy, hắn lại muốn vì cái này tuyệt thực, đầu óc là bị đánh bị thương sao.
"Của ngươi ăn." Cung Âu hướng nàng nói, con ngươi đen bên trong nhìn đến mặt nàng, "Ăn xong mau mau nói ra mục đích của nàng."
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.
"Sáng sớm giả làm người hầu gái, lại là ân cần, còn muốn không để ý tay thương đi làm bữa sang, ta muốn là không nhìn ra ngươi có ý đồ, Cung Âu ta đôi mắt này chính là mù."
Cung Âu liếc nàng một chút, cầm lấy cốc sữa bò uống một hớp, lông mày nhíu chặt.
Đáng chết, không phải Thời Tiểu Niệm sữa bò nóng đều khó uống như vậy.
Hắn đều nhìn ra rồi.
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nở nụ cười, ở trước bàn ăn ngồi xuống, nói, "Ta không phải có ý đồ gì, chính là ta"
Nên làm sao mở miệng.
"Chính là cái gì" Cung Âu thật chặt nhìn chằm chằm nàng, tiếng nói trầm thấp.
"Chính là ta muốn xin nghỉ." Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, trên mặt lộ ra vẻ mặt khẩn cầu, "Hai ngày nữa ta nghĩ ra có chuyện, hỏi ngươi mượn cái xe, được không"
Nàng hỏi được cẩn thận từng li từng tí một.
Nghe vậy, Cung Âu con ngươi đen sâu hơn sâu, "Đi đâu"
"Chính là muốn đi phong lầu." Thời Tiểu Niệm không dám nói chính mình đi thăm dò tìm sự thực ba năm trước, vừa nói ra vậy thì thật không muốn ra ngoài rồi.
"Ta ngày hôm nay là có thể cùng ngươi đi phong lầu."
Cung Âu đem sữa bò hướng về bên cạnh đẩy một cái, trầm giọng nói.
Ai muốn hắn theo a
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, âm thanh càng thêm ôn nhu nói rằng, "Là như thế này, ta là vẽ vời,cảm hứng thời điểm cần đi ra ngoài tìm cảm hứng."
"Ngươi muốn đi đâu tìm, ta dẫn ngươi đi"
Cung Âu thanh âm của từng điểm từng điểm trầm hơn, biểu thị tâm tình hắn bây giờ cũng là từng điểm từng điểm trầm hơn.
"Ta" Thời Tiểu Niệm quan sát vẻ mặt hắn, chần chờ vài giây vẫn là cắn răng một cái nói ra, "Ta là muốn đi một mình."
Không ngoài dự đoán, Cung Âu sắc mặt trong nháy mắt chìm xuống.
Thời Tiểu Niệm bất an nhìn hắn, một bên Phong Đức yên lặng mà lui về phía sau hai bước.
Trong phòng ăn nhất thời một mảnh như chết tựa như yên tĩnh.
Bức rèm thủy tinh che ở cửa nhẹ nhàng lắc, khúc xạ ra từng đạo từng đạo hào quang giống như lưu ly.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, một khuôn mặt anh tuấn không lộ vẻ gì, mắt cứ đen kịt như vậy thẳng tắp mà nhìn ngồi đối diện, Thời Tiểu Niệm môi mỏng mím thành một đường, nộ rõ đường nét căng thẳng, cả người hắn xem ra lãnh khốc mà âm trầm.
Rõ ràng là một buổi sang đẹp trời, nhưng trong nháy mắt cực kỳ giống mưa chớp đến trước ngột ngạt.
"Ngươi ngày hôm nay phí hết tâm tư lấy lòng ta, chính là vì bỏ ta qua một bên “ Cung Âu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, trong mắt là nồng đậm trào phúng, "Ngươi cũng thật là có thể cho ta kinh hỉ a."
Nàng sáng sớm làm để hắn khoan khoái.
Vào lúc này, nàng lại đâm cây đao vào.
Cây đao này đủ tàn nhẫn.
"Không phải, ta thói quen một người đi tìm cảm hứng." Thời Tiểu Niệm nỗ lực giải thích, nhìn về phía tầm mắt của hắn có chút sợ.
Hắn so với nàng tưởng tượng còn không đủ.
"Thật không tiện, từ hôm nay trở đi, ngươi thói quen này nhất định phải bỏ" Cung Âu lạnh lùng thốt, từ trước bàn ăn chậm rãi đứng lên, cách màu trắng bàn dài hướng nàng nghiêng than, thấp người âm trầm nhìn chăm chú hai con mắt của nàng, thanh âm lạnh lùng vô tình của từ môi mỏng chậm rãi phát ra, "Nếu không nữa thì, ngươi liền vĩnh viễn không muốn vẽ vời rồi."
Không hề có một chút chỗ trống có thể trao đổi .
Hắn căn bản không cho nàng đơn độc ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt, "Tại sao ta không thể có một chút không gian của mình"
"Ngươi đang ở đây bên cạnh ta đồng dạng có không gian." Tại sao phải một người không thể.
"Này không giống nhau. Mỗi người đều cần tự mình có không gian."
"Ta không cần" Cung Âu ngữ khí lạnh lẽo đến cực điểm, "Ta có thể không muốn, ngươi dựa vào cái gì muốn"
""
Thời Tiểu Niệm á khẩu không trả lời được.
Xác thực, từ khi hắn đem lời làm rõ sau đó, hắn liền đem nàng 24 giờ mang theo bên người, hắn cũng không có quá không gian của mình nhưng hắn không cần không có nghĩa là hắn bình thường.
Thấy nàng không nói lời nào, Cung Âu bởi vì nàng là thỏa hiệp, hắn đứng lên, mặt lạnh muốn đi, Thời Tiểu Niệm không nhịn được mở miệng, "Ngươi nhất định phải như thế không thể à"
Khống chế được sự tự do của nàng, khống chế được thời gian của nàng, khống chế được thân thể của nàng nàng hết thảy đều là hắn đến khống chế, nàng kia khác gì là con rối em bé
Cung Âu quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, ác liệt đến cực điểm, "Đúng"
Như chặt đinh chém sắt một chữ.
Bên trong cái nhà này, là hắn định đoạt
Thời Tiểu Niệm trừng mắt về phía hắn, hỏa khí cũng bốc lên để trong đầu, vẻ giận dữ trên mặt dần dần lộ ra không thể nhịn được nữa, "Nhà độc tài cuồng khống chế"
Nàng hướng hắn la lớn, hô xong, nàng hai tay vỗ bàn đứng lên, cũng không quay đầu lại chạy mất.
Cung Âu sắc mặt triệt để âm u.
"Ầm"
Hắn một cước đạp lăn cái ghế một bên, một đôi mắt âm u trừng mắt phương hướng Thời Tiểu Niệm chạy đi.
“Nhà độc tài cuồng khống chế”
A, nàng biến đổi là muốn từ bên cạnh hắn thu được cái gì không gian, tự do, đem hắn Cung Âu làm cái gì Virus cứ như vậy muốn rời xa hắn
Đừng hòng mơ tới
"Cho ta đem nàng xem trọng, đừng cho nàng cơ hội chạy mất" Cung Âu tàn bạo mà gầm nhẹ đi ra, một cái tay xiết chặt thành quyền, dùng sức mà đánh ở trên bàn ăn, phát tiết tức giận.
Phong Đức thấy thế thấp cúi đầu, "Dạ, thiếu gia."
Cung Âu cầm khăn tay hướng phòng rèn luyện thân thể, tay đè theo dạ dày trống rỗng cảm giác làm hắn tức giận càng sâu, nhìn cái gì cũng không hợp mắt, một đường đạp đồ vật, đạp phải một chỗ liền hỏng.
Không gian, không gian.
Hắn còn tưởng rằng nữ nhân này gần nhất đã có kinh nghiệm, học yên tĩnh , kết quả vẫn là bộ dáng này
Lại còn dám gọi hắn nhà độc tài cuống khống chế.
Hắn đều không chê mỗi ngày mang theo nàng vướng bận, nàng trái lại muốn cái gì không gian, nói trắng ra chính là muốn rời xa hắn
"Ầm"
Cung Âu nặng nề đi tới máy chạy bộ, một đôi chân thon dài bắt đầu chạy bộ, một khuôn mặt anh tuấn đầy mù mịt, gân xanh trên trán đột hiện ra.
Không nói ra được phiền bực tụ trên ngực, Cung Âu lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi về công ty, dùng điện thoại đem mỗi người cao tầng từng người mắng một.
"Lần trước thu mua kế hoạch làm không được không ngươi là đồ bỏ sao, ngươi tưởng đầu óc là đồ trang trí sao ngươi đi ăn đầu óc bồi bổ nói không chắc sẽ hữu dụng"
"Hệ thống tối ưu hóa ở nơi nào ta cái gì cũng không thấy, ta cho ngươi thời gian một tuần sửa lại, một ngày trong vòng một ngày không có kế hoạch tốt, cút đi cho ta tự làm"
"Ngươi cũng không cảm thấy ngại lĩnh tiền lương làm giám đốc NE sao, ta xem ngươi loại này chất thải công nghiệp, phòng nhân sự đều nên toàn bộ đuổi việc rồi"
""
Bùm bùm cạch cạch.
Hi lý hoa lạp.
NE cao tầng, toàn bộ lãnh đạo từng người từng người nhận điện thoại, từng người từng người bị mắng máu chó đầy đầu.
Chửi đến sảng khoái một ít, Cung Âu đem điện thoại di động ném đến một bên, tăng nhanh tốc độ đang chạy bước trên máy chạy.
Phong Đức cầm khăn mặt sạch sẽ đi vào, Cung Âu mắt lạnh quét hắn một chút, nổi giận nói, "Đi đường đều chậm rãi nhàn hạ, ta xem ngươi cũng đến thời điểm nghỉ làm , cầm tiền của ta chuyện gì cũng làm không được, liền nấu cơm cũng không được"
Để hắn bây giờ còn đói bụng.
""
Phong Đức vô tội đứng ở nơi đó.
Là hắn là lớn tuổi, thế nhưng càng già càng dẻo dai được chứ; hắn làm cơm rất được, là thiếu gia không thích ăn mà thôi.
Ôi.
Thời tiểu thư thật đúng là chạm đến một cái gia hỏa.
Cũng kỳ quái, thiếu gia không đi mắng Thời tiểu thư, nhưng đem hắn mắng, hắn là trêu ai ghẹo ai.
"Lăn đừng ở chỗ này chướng mắt của ta" Cung Âu rống hắn.
Phong Đức than nhẹ một tiếng, một lát người đi về phía trước, đi tới bên máy chạy bộ Cung Âu. Cung kính mà cúi đầu, ngữ khí và chậm chạp nói, "Thiếu gia, xin thứ cho ta lắm miệng."
"Biết mình lắm miệng liền lăn"
Cung Âu không có gì hay khí đạo, đang chạy bước cơ càng chạy càng nhanh, thái dương chảy ra lớp mồ hôi.
"Ta tin tưởng Thời tiểu thư nói lời này không có ý tứ gì khác." Phong Đức đứng ở nơi đó, thanh âm ôn hòa, "Giữa nam nữ vốn là cần một chút không gian."
Cung Âu ánh mắt lẫm liệt, "Cần phải ngươi tới nói chuyện"
Cái gì chó má không gian
Hắn đối với nàng thú vị, chính là muốn cùng nàng 24 giờ cùng nhau đây chính là hắn Cung Âu tác phong
Phong Đức dừng một chút, liều lĩnh bị đánh nguy hiểm tiếp tục nói, "Nhớ Thời đầu ở nước Anh thời điểm, ta cùng Nhậm tam tiểu thư bạn gái qua lại, cũng là ngọt ngào đến không được, hận không thể mỗi một giây đều dính vào nhau, đáng tiếc a"
Hắn kéo dài âm thanh.
Vốn là máy chạy bộ vô tâm nghe vậy ánh mắt trở lên trầm giọng hỏi, "Đáng tiếc cái gì"
Thấy Cung Âu có hứng thú, Phong Đức liền than thở nói, "Đáng tiếc a tiệc vui chóng tàn, mỗi ngày cùng nhau, chúng ta đều hiểu rất rõ lẫn nhau, không hề có một chút thần bí cùng cảm giác không gian, lại như tay trái xem tay phải không tới một tháng, chúng ta liền cũng không yêu đối phương , cuối cùng chỉ có thể thảm đạm biệt ly."
|