Chương 92:
Như Ý vốn định nhào lên tiếp cận mỹ nhân kia chào hỏi chút đỉnh bất quá Bạch Trường kéo tay nàng lại ngăn cản không cho đi. Nàng bực bội giằng kéo đôi co với hắn vài câu lúc quay lại chẳng thấy Bách Chiến đứng cạnh nữa! - Uy, Bách Chiến ca ca đâu?
- Đi rồi! Hắn có chuyện gấp, nàng đừng có phá rối!
- Chắc bị mỹ nhân áo vàng khi nãy kéo đi rồi, woa ta tò mò muốn giao kết với nàng nha, nữ tử có thể khiến cung chủ ca ca để mắt chắc hẳn có điểm kỳ thú!
Nhìn bảo bối mắt sáng như sao trời, chàng dám đảm bảo họ Phi đó tương lai gần sẽ bị nàng phá rối. Nàng hiếu kỳ về tên kia chẳng tốt cho chàng chút nào, hai người bọn họ ở chung chàng không thích, không an tâm, không đồng ý! - Bảo bối, nàng để cho bọn họ yên, để mắt lo chuyện của nàng đi thì tốt hơn phá đám họ không có tiền công đâu! - Chàng nói cũng có lý bất quá ta…
- Chuyện tầm phào đó nàng mất thời gian làm gì, ta có thứ hay hơn cho nàng coi!
Bảo vật sao? Thứ hay ho trong suy nghĩ của Như Ý đồng nghĩa với hàng quý hiếm giá trị trên trời, nàng hí hửng chạy theo sau Bạch Trường đòi xem ngay cho bằng được. Nhưng là nhìn thấy nó xong nàng xụ mặt xuống, thất vọng nha có chút tức giận nữa chứ ? Tên nào vừa nói sẽ đợi đến ngày nàng toàn tâm toàn ý muốn gả cho hắn chứ, nam nhân này hắn gấp như vậy tưởng sẽ có kết quả sao?
- Nàng thích không?
- Không tệ đem bán chắc giá cũng cao nhỉ ?
- Áo cưới cho nàng mặc khi thành thân bán đi làm gì ? Nàng còn cần dùng đến nó đấy bất quá gả cho ta xong nàng muốn xử lý nó sao cũng được!
Công tác chuẩn bị cưới mỹ nhân vào phủ, chàng chưa bao giờ ra lệnh ngừng ngay cả khi chàng giả vờ mất trí. Gia nhân trong phủ cũng rất thức thời cứ theo lệnh cũ mà làm, mọi sự đã sẵn sàng đến từng chi tiết… chỉ cần bảo bối đồng ý thôi! - Ta còn chưa muốn gả chồng đâu!
- Ta biết rồi, ta không ép nàng!
Hừ, “ép cưới” nàng sao đâu dễ như vậy, chàng có muốn ép cũng chưa đủ năng lực. Gả cho chàng sẽ trở thành thái tử phi, tự dưng rước vào thân một đống quy củ cung đình không bị áp lực mệt chết cũng bị ép căng thẳng đến phát điên. Mặc dù tự dưng thăng cấp từ phó thường dân lên quý tộc hoàng thất xem ra cũng hấp dẫn ít nhiều nha. Thái tử phi… thái tử phi… nghe qua chẳng tệ, khí thế đủ dọa chết khiếp biết bao người.
- Nàng cười chuyện gì bảo bối?
- Không nói cho chàng!
Nàng chưa khùng đến cái mức thành thật bô bô nói ra mấy suy nghĩ hám lợi ham danh kia cho hắn nghe, dù nàng trục lợi bòn rút tiền tài của hắn công khai trắng trợn hắn cũng biết tỏng nàng ham tiền như mạng nhưng là hắn cũng chưa dám phàn nàn nửa câu nha! “Yêu ai yêu cả đường đi” câu này áp lên hắn chuẩn xác đến từng chi tiết, vận may của nàng thật chói lọi mới tóm được hắn. Nàng đúng là “ở hiền gặp lành” mà ông bà ta dạy cấm có sai.
- Ngày mai ta đưa nàng tiến cung gặp phụ hoàng và mẫu hậu!
- Ta không đi có được không?
Ngày trước lừa bọn họ mang thai hài tử bây giờ ngó cái mặt ra bụng phẳng lì chẳng phải chọc tức họ sùi bọt mép sao? Mấy người cổ đại này họ đặt nặng vấn đề nối dõi tông đường, con đàn cháu đống lắm.
- Ta bảo vệ nàng, nàng không cần phải lo!
Bạch Trường quan sát gương mặt thoáng nét ngập ngừng của bảo bối liền cất giọng hứa chắc trấn an. Nàng hẳn là thái tử phi đầu tiên từ lúc Đại Nam Quốc lập nước, to gan lớn mật lừa vua gạt hậu, quay thành viên hoàng thất như quay dế một chút nể nang cũng chẳng có đi. Mẫu hậu khi biết Như Ý chẳng mang thai, nàng muốn bế cháu còn phải đợi lâu đã tức đến nói không nên lời. Nàng giận lây qua chàng mất cả tuần chẳng cho vào Hoàng An cung thỉnh an.
- Ta không lo chỉ là đang nghĩ có khi nào ta vừa thấy mặt bệ hạ, ngài liền lệnh lôi ta ra chém đầu không? Lừa gạt hoàng thượng là tội khi quân, ta cũng gan dạ quá đi chứ!
Chàng nghe nàng lầm bầm mà cười không nổi, biết mình phạm tội khi quân mà còn tự hào được, chàng băn khoăn chẳng rõ bảo bối có biết chữ sợ hãi nó viết ra làm sao không nữa?
Như Ý chống cằm ngồi trâm tư suy nghĩ mông lung, nàng nhìn lên bẩu trời qua cánh cửa sổ mở rộng khẽ mỉm cười một mình. Tương lai của con người là điều khó đoán nhất, ngày mai như thế nào đâu ai dám chắc nịch đảm bảo chứ ? Nàng ngày hôm trước còn nhí nhố đi dã ngoại với bạn bè, té ngã xuống hang sâu, tỉnh dậy đã thấy mình ở một thời không khác. Mọi thứ xa lạ, lúc ban đầu dù chẳng thích, dù chẳng hài lòng, nàng vẫn cứ phải tiếp tục sống, cố gắng thích ứng hài hòa với nó.
- Bảo bối!
- Chàng lại muốn hỏi ta cười cái gì, đúng không? Chàng chẳng cần quan tâm đâu, chàng chỉ cần biết ta yêu chàng, rất, rất yêu chàng.
- Vậy nàng… - Gả cho chàng chứ gì?
Nàng phì cười tiếp lời Bạch Trường, nếu tạo hóa muốn chia tách chúng ta cho dù là thành thân cũng vô ích thôi! Như Ý là một linh hồn, đến nơi này và thoát khỏi nơi này chẳng phải là chuyện nằm trong quyển năng của nàng.
- Bạch Trường, chàng yêu ta vì cái gì? - Nàng sao lại hỏi vậy?
Ta hỏi chàng vì ai biết được sáng mai tỉnh dậy ta chẳng thể gặp chàng nữa thì sao? Ta và nàng ấy, nàng Như Ý thật sự kia, ta băn khoăn chàng có thể nhận ra được sự khác biệt giữa hai chúng ta không ?
- Ta chỉ buộc miệng hỏi vậy thôi! Ta giả sử một chút, chàng phải thành thật trả lời. - Được!
- Nếu một ngày nào đó ta thay đổi hoàn toàn chàng còn yêu ta không?
- Thay đổi, cho dù nàng thay đổi như thế nào ta vẫn yêu nàng!
Bạch Trường nhíu đôi mi, hôm này bảo bối thật lạ sao nàng hỏi những điều lạ lùng thế, nàng lo sợ chàng sau này sẽ thay lòng đổi dạ ư ?
- Nàng không tin tưởng tình yêu của ta dành cho nàng sao? - Ta tin chàng.
- Tiểu Ý Nhi, ta yêu nàng, dù sau này nàng có đổi khác ta vẫn yêu nàng! Trong lòng ta nàng luôn là người đẹp nhất, tốt nhất là bảo bối ta yêu nhất!
- Nếu tính cách cũng không còn giống ta nữa!
Nụ cười trên môi Như Ý đã có chút gượng gạo, ta biết chàng sẽ không thay lòng nếu ta xấu đi, nhan sắc chỉ là thứ yếu không phải là mấu chốt nhưng tính cách, bản chất con người thật sự của ta…
- Ta sẽ biến đổi thành một người hoàn toàn khác khi đó chàng sẽ làm gì?
- Bảo bối! - Chàng trả lời đi!
Nhìn gương mặt chờ mong của nàng, Bạch Trường bỗng dâng lên trong lòng một cảm giác bất an. Nàng muốn nói gì nàng có ý gì? Nếu nàng không còn là nàng nữa ta còn yêu nàng chăng? Ta còn yêu nàng chăng… ta… ta… - Tiểu Ý Nhi!
Cảm giác xúc động không an toàn này là sao? Chàng cuống quít ôm Như Ý vào lòng, linh cảm về sự mất mát mơ hồ này mãnh liệt hơn áp đảo hơn bất kỳ lo sợ hão huyền đánh mất nàng vào tay nam nhân khác trước đây!
- Chàng buông lỏng ta một chút, ta sắp chết ngạt mất!
- Bảo bối, nàng có gì giấu ta đúng không?
- Vô số! - Ta nghiêm túc!
- Ta cũng vậy mà!
Sao băng ư? Qua bờ vai của Bạch Trường nàng dõi mắt lên bầu trời, một ngôi, hai ngôi, ba ngôi, bốn ngôi… bốn ngôi sao băng chói lòa vụt qua nền trời liên tiếp nhau đập vào trong mắt nàng. Thật đẹp! Thiên nhiên quả là kỳ thú!
- Bảo bối!
Bạch Trường đột nhiên cảm thấy sức nặng đổ trên người, nữ nhân này vừa đứng nói chuyện khi nãy mà bây giờ đã ngủ gục ngon lành rồi.
- Nàng thật ngoan, ngủ say dễ dàng như vậy được sao? Thật giống như tiểu hài tử!
Chàng ôm nữ tử trong lòng bế nàng lại giường, nhẹ nhàng, cẩn thận từng động tác sợ đánh thức nàng. Nữ nhân xinh đẹp kia đôi mắt khép kín, hơi thở đều đều, dung nhan ngủ say thật an bình. Ngoài kia trên bầu trời cao, trăng vẫn sáng tỏ chiếu rõ mọi vật, gió mát thổi nhè nhẹ như góp phần dỗ cho giấc ngủ của mỹ nhân.
Bạch Trường vuốt nhẹ làn tóc mai trên trán của nàng, bảo bối thời gian gần đây hẳn là quá sức mệt mỏi rồi.
- Câu hỏi của nàng, ta còn chưa trả lời mà! Sáng mai nàng thức giấc ta sẽ nói cho nàng nghe!
THE END
|
Phiên Ngoại:
Phiên ngoại là sự kết hợp của nhân vật thuộc hai truyện, nếu như bằng hữu nào chỉ đọc một trong hai cũng vẫn dễ dàng hiểu rõ.
Hẳn các nàng cũng nhận thấy trong chính văn TTPRR nhân vật Như Ý vận mệnh giống hệt cái tên lúc nào cũng gặp may hết. Nữ chính xuyên không ít nhất cũng phải có chút tài hơn người mới không làm xấu mặt các đồng hương xuyên không chứ. Nàng được khắc họa như một nử tử nhí nhảnh, quậy phá một chút nhưng vô hại chẳng tùy hứng hại người bất quá nàng quả thật tốt như nàng biểu hiện sao? Phiên ngoại Mỹ Nhân Quán sẽ hé mở những hành động mờ ám kém khí chất quân tử của nàng …
Nhân vật Long Linh Nhiên trong LLVPLL nàng này thâm trầm lặng lẽ thoạt nhìn như bàng quan hờ hững với mọi sự, thời thời khắc khắc ngụy trang cái vẻ mặt “người không phạm ta, ta không phạm người” nhưng thực tế nàng là kẻ máu lạnh muốn bao nhiêu tà đạo có bấy nhiêu.
Nếu đối thủ bị hại chỉ mặt Như Ý cười khẩy một cách trào phúng coi khinh nhất thì quay qua Linh Nhiên hắn chỉ có thể nghiến răng ken két căm hờn. Một nàng là tiểu nhân từ trong máu, nàng kia chính là ngụy quân tử cả trong lẫn ngoài. Hai nàng đều nhận định về đối phương “nếu ngươi không phải là bằng hữu mà là địch nhân của ta chúng ta hẳn đấu đến trời long đất lở”.
Tổ chức Mỹ Nhân Quán thời gian xuất hiện ngắn ngủi nhưng bành trướng càn quét khắp giang hồ với tốc độ nhanh chóng mặt. Nếu chỉ quang minh chính đại mà chinh phục “thị trường” hai nàng hẳn xứng danh thần đồng bất quá nếu như “táy máy tay chân” cũng chẳng mấy người biết… kẻ vô tình biết thì…
Chiqu thân tặng tất cả bằng hữu yêu quý hai nhân vật Như Ý và Linh Nhiên, yêu các nàng nhiều *** ôm ôm***.
*******************************
Chương 1: Xuất cốc!
- Tỷ tỷ, làm sao bây giờ chúng ta bị bao vây bốn phía rồi!
Hai mỹ nhân xinh đẹp dựa lưng vào nhau tay vẫn lăm lăm cầm kiếm kiên quyết tử thủ, ba mặt là địch chỉ có một lối thoát thân duy nhất thì hướng ấy lại là một vực thẳm sâu không thấy đáy.
- Hai người các ngươi hôm nay chết chắc rồi!
Nam tử cầm đầu phe địch ngửa đầu hô hố cười man rợ, hắn chắc mẩn mình đã nắm trong tay phần thắng. Võ công bèo bọt của hai tiểu nha đầu muốn đối địch lại đội quân thị vệ chính quy gồm 20 người của hắn sao, luyện công tập tành thêm tám kiếp nữa đi.
- Buông kiếm xin hàng, ta sẽ tha mạng cho các ngươi sống sót. Tốt nhất là quay về phủ hầu hạ tốt chủ nhân đi, chạy trốn làm gì nhọc công chúng ta đi truy bắt thế hả? Người tới, bắt sống cho ta!
Hắn phất tay ra lệnh, hai mỹ nhân thấy tình thế giằng co đã thay đổi chống cự vô ích liếc mắt nhìn nhau khẽ gật đầu, hai nàng quay ngoắt về phía bờ vực nhảy xuống trong sự bàng hoàng của đám truy binh. Con mồi của họ quả nhiên tính tình ngoan cố quyết tuyệt hiếm thấy nha, thà chết chứ không bó tay chịu trói quay về.
Kỳ Nha và Ngân Du nhắm tịt mắt thầm nói lời vĩnh biệt với thế gian, tốc độ rơi xuống nhanh khủng khiếp nhưng đáy vực quá sâu rơi mãi vẫn chưa thấy va chạm mặt đất thịt nát xương tan. Thời điểm hai nàng hoàn toàn phó mặc mọi thứ cho số phận, lời nguyền rủa kẻ thù ép mình nhảy vực cũng ngầm chửi xong triệt để, tâm thế đã sẵn sàng chờ chết thì đột ngột thấy eo nhỏ được ai đó ôm lấy.
Hai mỹ nhân cảm thấy phương hướng di chuyển bị hoán đổi, lúc này hai nàng là bay lên chứ không phải là rơi xuống nữa, mắt to ngỡ ngàng mở ra bàng hoàng nhận thức tình thế trước mắt.
Nam nhân lạ mặt trái phải hai tay mỗi bên ôm một người nhẹ nhàng như ôm búp bê vải vận khinh công bay ngược trở lên miệng vực. Tốc độ của hắn nhanh đến nỗi các nàng tưởng mình đã gặp quỷ. Gió rít vào mặt hơi xót, mắt vừa chớp chớp vài cái đã thấy hắn thả mình xuống đứng trên mặt đất.
Đám truy binh muốn bắt các nàng còn chưa kịp bỏ đi, bọn họ há hốc mồm nhìn ba người đáp xuống trước mặt mà sửng sốt tột độ, đưa tay dụi dụi mắt như thể không tin vào mắt mình.
- Sao hả muốn xuống dưới chơi với rắn sao? Du lịch sinh thái cũng phải đăng ký tua đoàng hoàng trước chứ, dù là mỹ nhân mà xâm nhập lãnh thổ tư nhân bất hợp pháp tiền phạt cũng không ít đâu nha!
Lục y thiếu niên khoanh tay cất giọng trầm thấp nói một tràng dài mà chẳng có ai hiểu hắn nói cái quái gì? Tên ấy dường như cũng chẳng thèm để ý phản ứng bất thường của mọi người, quét mắt nhìn Ngân Du với Kỳ Nha một lượt, trong đôi mắt màu xanh biếc kỳ dị lộ ra sau chiếc mặt nà bạc kia chớp lóe lên tia cười cười giống như thông cảm. Hắn quay qua nhìn đám người đuổi bắt các nàng, sau cơn hoàn hồn đã giương vũ khí ý định muốn tấn công rõ mồn một kia nhún nhún vai coi thường.
- Một mối tình hoa bách hợp bị phản đối sao? Mỹ nhân bọn hắn uy hiếp các nàng sao?
Nam tử tiếp tục chuyển dời tầm mắt về phía hai nàng cất giọng quan tâm. Kỳ Nha và Ngân Du hai người nhìn đáp người vũ khí trang bị đầy mình, mắt hừng hực tía ác ý đằng kia cảm thấy ái ngại cho vị ân nhân này. Hắn vì cứu hai nàng mà vô duyên cớ vướng vào rắc rối, hai nàng thật không biết phải trả lời ra sao ?
- Tạ ơn ân công cứu mạng, chuyện của tỷ muội chúng tôi chẳng dám phiền ngài nữa mong ngài rời khỏi nơi này ngay! - Rời đi hiển nhiên rồi! Đợi chút nữa bổn công tử sẽ đi ngay! Bất quá tay chân có chút ngứa ngáy phải vận động chút đỉnh đã!
Hắn chỉ nói vậy rồi lao vào đám người lang sói kia quần đảo loạn xà ngầu, đối phương vừa đông vừa có vũ khí sắc bén, hắn đơn độc tay không chặn địch mà chẳng biểu hiện chút mất bình tĩnh nào. Giữa vòng vây chặt cứng của địch thủ, kẽ hở nhỏ cho một con mèo chạy thoát cũng chẳng thấy mà hắn vẫn đứng đó thẳng lưng kiêu hãnh một cách ung dung thần thái tung bay nhất.
- Yaaah… chém chết kẻ cản đường thích xía mũi vào chuyện người khác kia!
- Chém cái mặt mo của mấy người!
Đám truy binh hét lên định nhào tới tấn công thì ai nấy đột nhiên đều cảm thấy toàn thân vô lực ngã sụp xuống dưới đất. Bọn họ giương mắt nhìn kẻ lạ mặt kia trong mắt hiện lên sự hãi hùng kinh hoảng tột độ, đang yên đang lành kiếm cầm không nổi đứng cũng không vững, điều này đại biểu cho cái gì ngoại trừ trúng độc dược chứ.
- Hắc hắc… các ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ đồng bọn đi nha, xem nào 1,2, 3… quá ổn vừa đủ 10 cặp, bổn công tử đưa hai mỹ nhân đi trước đây không hẹn gặp lại đâu ha ha…
Hắn chỉ buông lại một câu mập mờ rồi cười khoái trá ôm hai mỹ nhân phi thân đi nhanh như gió. Hiện trường bỏ lại sau lưng là một đám nam nhân qua giây phút vô lực xụi lơ trên mặt đất bỗng cảm thấy khắp người nóng ran bức bối, cảm giác này thật giống dục hỏa đốt người khi bị trúng xuân dược. Rừng hoang núi thẳm 20 mươi tên nam nhân cùng lên cơn động dục một lúc, nơi này tìm một mống nữ nhân là thách thức còn khó hơn lên trời… bọn họ phải thì làm cái gì ?
“Từ từ mà… hưởng thụ… đồng bọn”… nam nhân yêu quái kia thật đủ ác! Hắn sao có thể làm thế bọn họ căn bản không có thù từ trước nha kiểu này chết đi còn đỡ nhục mặt hơn!!!!
Một quãng đường thật xa cách “hiện trường vụ án nóng bỏng” có hai mỹ nhân quỳ gối dập đầu tạ ơn nam tử cứu mạng một cách thành khẩn. Nam tử kia nhìn mỹ nhân quỳ xuống liền mở lời ngăn cản từ đầu, bất quá các nàng một mực kiên quyết nên hắn cũng làm biếng khuyên răn, tùy tiện cho các nàng khấu tạ.
- Ân công ơn cứu mạng của ngài Kỳ Nha và Ngân Du muội muội đời này không quên, xin nhận của chúng tiểu nữ ba lạy! - Khỏi lạy đi tổn thọ ta.
- Không, xin ân công hãy để chúng tiểu nữ…
- Ờ được rồi thích thì chiều!
Nam tử mặc cho mỹ nhân thành kính biểu lộ tạ ơn, hắn ngước mắt nhìn xung quanh rồi quay người bỏ đi trước. Hai mỹ nhân lạy xong nhìn lên đã thấy người bỏ đi xa cá quãng rộng rồi, hai nàng bật dậy cuống quít đuổi theo.
- Công tử!
- Còn chuyện gì sao?
- Chúng tôi còn chưa biết danh tính của ngài, xin ngài lưu lại tên ngày sau chúng tôi sẽ báo đáp.
- Quên mất, ngày sau thì lâu lắm biết đợi đến bao giờ hai mỹ nhân lấy thân báo đáp đi bổn công tử ta liền sảng khoái nhận lấy!
Hắn bâng quơ nói mấy lời có vài phần trêu ghẹo bất quá hai mỹ nhân nghe xong mắt liền lóe tinh quanh đồng ý cái rụp chẳng cần suy nghĩ. Nam tử bấy giờ mới nheo nheo cặp mắt xanh biếc khác thường của mình, hắn nhìn các nàng chằm chắm như thể đang phải cân nhắc chuyện nghiêm trọng lắm, mãi một lúc sau hắn mới vung tay áo chấp nhận.
- Được! Các ngươi đi theo bổn công tử đảm bảo sẽ không phải chịu thiệt, sau này chỉ có thể đè đầu cưỡi cổ người khác chứ chẳng phải lo khúm núm quỵ lụy bất kỳ ai!
- Nô tỳ tuân mệnh, xin hết lòng phục tùng chủ nhân!
- Tốt, vào thành bổn công tử sẽ có chuyện giao cho các ngươi làm.
Nam tử đưa các nàng vào thành ném vào một khách điềm rồi phi thân biến mất tăm mất dạng cả buổi mới trở về. Hắn từ đầu chí cuối tuyệt đối bí ẩn tên tuổi không tiết lộ, dung mạo càng không thể thấy. Hắn nói chuyện với các nàng luôn làm động tác ngả ngớn thiếu quy củ nhưng tuyệt không thật sự mạo phạm các nàng.
Người này thái độ đối với mỹ nhân, chính xác hơn là với nữ nhân rất là trân trọng, không khinh thị không phân biệt so sánh quý hay tiện. Hắn nhìn các nàng trong mắt tràn đầy thưởng thức nhưng chưa thấy có sắc thái dục vọng bao giờ.
- Chủ nhân, người lúc chiều đi đâu vậy ?
- Du Nhi quan tâm ta sao? Bổn công tử đi thanh lâu nếu nàng thích lần sau ta liền mang nàng theo!
Nam tử nháy mắt, cất giọng cười gian tà, người này đúng là da mặt chẳng mỏng chút nào, chuyện như vậy mà cũng dám đem nói với nữ tử chẳng có một điểm ngượng ngùng. Kỳ Nha và Ngân Du trao nhau ánh nhìn hàm ý đề phòng, trước không hành động chẳng lẽ bây giờ mới là lúc muốn dở thú tính hại người.
|
Hix! Đọc trang 11 mà cảm thương cho nam, nữ chính. Tưởng hạnh phúc r chứ ai dè... Chậc chậc...
|