Không Nhiều Thứ Quan Trọng
|
|
|
|
Chương 48 - Không đâu Khương Duy! Em muốn ăn ở đây cơ. Hoài Trang nhõng nhẽo đòi Khương Duy và Viết Quân vào nhà hàng Sapori d’Italia – nhà hàng nổi tiếng bậc nhất thành phố. - Thôi vào đây đi Khương Duy! Hoài Trang thích là được mà. Khương Duy ngớ người ra nhìn thái độ của Viết Quân. Thằng này bệnh nặng rồi. Minh Phương khó chịu bước theo đằng sau. - Hey! Viết Quân! Khương Duy! Tiếng hét chói tai như hút hết cả trăm cái nhìn của Sapori d’Italia. Thì ra, Ngọc Hưng, Bảo Đông và Quốc Trường cũng đang ở đây. Thôi thì anh em với nhau, tụ họp 1 tí cho vui. - Ba người đến lâu chưa? Mà sao hôm nay lại đi với nhau vậy? - Không! Bọn anh đến trước, Quốc Trường đến sau. Vừa chọn món xong thì gặp 2 đứa mày. Viết Quân không lúi cúi cắm đầu cắm cố vào cái Menu trên bàn như hồi trước nữa, mà ngồi vừa nói chuyện, vừa nhìn quanh, ra dáng lịch thiệp và… dịu dàng. - Hoài Trang! Em chọn món cho anh nhé. Quốc Trường nhìn sang Bảo Đông, khẽ lẩm bẩm vài tiếng trong cổ họng rồi lại tiếp tục câu chuyện. Chỉ 1 cái nhìn bao quát, mọi hình ảnh của Sapori d’Italia đều được thu lại trong bộ não của Viết Quân. Người cậu muốn thấy quả là đang ở đây. - Ơ… Linh Như kìa! – Hoài Trang tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn lên tầng 2 của nhà hàng. Cả lũ nhìn theo hướng của Hoài Trang như 1 phản xạ. Trên đó, Linh Như đang khá là niềm nở với mấy vị khách nước ngoài và chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó vào thực đơn như là giới thiệu món ăn. - Nó là nhân viên ở đây à? – Khương Duy nhìn lên. - Này, mọi người nghĩ sao khi chúng ta gọi cô ta phục vụ? – Hoài Trang đưa ra ý kiến. - Thì ra Trang chủ ý rủ mọi người vào đây là vì việc này à? Nhưng hình như Trang và Duy dùng cái đầu chỉ để ăn thôi hay sao ý nhỉ? – Minh Phương tỏ vẻ cáu kỉnh – Linh Như đâu có mặc đồng phục chứ? - Ờ nhỉ? – Khương Duy gật gù – Duy không để ý. Mặt Hoài Trang thất vọng thấy rõ. - Đừng làm vẻ mặt ấy chứ Hoài Trang! – Quốc Trường lên tiếng – Chị thấy nhà hàng này thế nào? Về chất lượng món ăn? Nhân viên phục vụ? Cơ sở hạ tầng? - Em đang phỏng vấn chị đấy à? - Cứ cho là thế. Hoài Trang nhìn quanh 1 lượt. - Món ăn đa dạng và rất ngon. Nhân viên nhiệt tình, chu đáo. Không gian sang trọng, thoáng đãng và thoải mái. Nói chung từ trước tới giờ, chị vẫn luôn luôn thích Sapori d’Italia. Ở chỗ chị hồi trước cũng có 1 nhà hàng này mà. Thấy bảo có cả 1 hệ thống Sapori d’Italia thì phải. Quốc Trường ôn tồn ngả người ra sau nhìn lên chỗ Linh Như. - Vậy chắc chị sẽ muốn biết chủ nhân cả cái hệ thống Sapori d’Italia nổi tiếng cả nước này là ai đấy. - Ý em là… Linh Như? - Chị thông minh hơn em tưởng. Đúng vậy! Cậu ấy là chủ cả hệ thống Sapori d’Italia. Một mình cậu ấy. Tự xây dựng! Tự quản lí! Hoài Trang, Minh Phương, Khương Duy và Ngọc Hưng choáng váng. - Vậy chẳng nhẽ Linh Như là người Italia? Chủ nhà hàng này là người Italia cơ mà? - Là người nói tiếng Italia thôi. Mà em cũng chẳng biết. - Lợi hại thật! – Ngọc Hưng trầm trồ – Khá nhiều tạp chí từng đề cập đến chủ nhân Sapori d’Italia rồi, nhưng chưa bao giờ nó i ra tên thật cả. Cả lũ cùng nhìn theo Linh Như. Trông nó rất vui vẻ và khá bận rộn. Hình như nó cũng cảm nhận thấy cái nhìn chăm chú của cả bọn, nên cũng quay đầu lại, rồi cười rõ tươi đi xuống phía dưới. Đúng là tưởng bở. Hóa ra nó cười với cái người đang đứng sau lưng cả lũ đấy chứ. Đi qua bàn cả lũ, Linh Như gật đầu nhẹ như là chào hỏi. - Á… Bỗng nhiên nó vấp phải 1 cái gì đấy dưới sàn. - Cẩn thận. Bảo Đông vội vàng lao ra đỡ lấy Linh Như và nhẹ nhàng đỡ nó đứng thẳng lên như biết việc nó bị thương rồi mới buông tay ra. - Cảm ơn anh! - Không có gì. Bảo Đông từ tốn ngồi xuống ghế. - Hoài Trang! Chân em dài quá đấy! Suýt chút nữa thì làm ngã Linh Như rồi. - À… em… – Hoài Trang xây xẩm mặt mày. = = = = = = = = = = - Xin lỗi! Bữa này cô chủ mời các vị! Vẫn 1 câu trả lời quen thuộc mỗi khi Khương Duy định thanh toán. Hóa ra là Linh Như. Chủ nhân toàn bộ Sapori d’Italia. * * * Việt Thế dựa vào tường đọc mấy mẩu thông tin trên mạng. Vết thương của cậu có vẻ chưa ổn cho lắm. - Mấy trò này do cậu và anh Tuấn Vũ gây ra hả Khánh Nam? - Cả chị Mai Chi nữa. – Khánh Nam lơ đãng với 1 cái laptop khác ở ngoài bàn. - Vậy chắc Night tổn thất nhiều lắm. - So với việc thằng ranh đó dám đâm cậu thì tôi làm thế này còn nhẹ chán. Chưa đến lúc tôi thổi bay cả cái lũ đấy đi đâu. - Khánh Nam! - Hừ. Thế chúng nó đã cảm thấy hối hận gì về việc đâm cậu chưa? Việt Thế thở dài. - Họ đang lùng sục tôi khắp nơi. Hình như họ biết không phải do tôi để lộ thông tin rồi thì phải. Cái này chắc phải cám ơn mấy vụ lùm xùm gần đây cậu gây ra mất. Khánh Nam nhìn thằng vào Việt Thế. - Cậu sẽ không bao giờ quay lại đấy nữa chứ? - Yên tâm đi. – Việt Thế bật cười – Mà sao cậu còn chưa đi? - Đi? Đi đâu chứ? - Thế không phải tối nay Hoài Trang tổ chức lại 1 bữa tiệc sinh nhật cho Khương Duy à? Hôm qua cậu nói với tôi thế còn gì? - Thế à? Chắc vậy. – Khánh Nam trả lời chẳng ăn nhập vào đâu. - Này! Cậu có nghe tôi nói gì không đấy? - Có! - Vậy sao còn ngồi đấy? Không mau chuẩn bị đi đi! - Tôi không muốn đi. – Khánh Nam cau có. - Thôi cậu đi đi cho vui. Nếu không tôi sẽ gọi điện cho Linh Như bảo nó về khiêng cậu đi đấy. - Có mặt con bé Hoài Trang, tôi thấy ớn lắm. Với lại chúng nó hẹn 8h cơ mà. Thấy bảo Khương Duy còn đưa Hoài Trang đi chơi đâu đâu đấy. Chán chẳng muốn đi. – Khánh Nam thở dài – Ở nhà chơi với cậu cho vui. - Khỏi! 3 phút nữa chị Mai Chi sẽ đá bay cậu ra khỏi cái ghế đấy thôi. 179, 178, 177… – Việt Thế bắt đầu đếm ngược cho 3 phút – Mà không phải định tổ chức tại Fantasi sao? * * * Tiếng nhạc trầm bổng du dương của 1 bản balad ngọt ngào thật khiến khung cảnh mờ ảo của Fantasi trở nên quyến rũ. Những cặp đôi tình tứ luôn chọn ình 1 chỗ ngồi lãng mạn ngoài vườn. Những người thích không gian yên tĩnh lắng đọng để suy nghĩ thì ở trên sân thượng. Chỉ những ai ưa thích sự vui nhộn, những party huyên náo mới ở dưới tầng 1 này. - Uống cái này vào liệu có phải đi bệnh viện không Yasue? - Ưu ái em nhất mới mời uống thử lại còn… Anh bartender tươi cười đẩy cái ly cùng thứ chất lỏng màu xanh da trời nhạt nhạt đến trước mặt nó. - Anh đã cố công pha chế cả tuần nay mới được ly cocktail vừa ý cho cô em đấy. - Cho em á? - Ừ! Uống vào cho đỡ ngơ ngơ đi. Dạo này em cứ như người mất hồn ý. Nó chăm chú nhìn cái màu xanh bắt mắt trước mặt mình rồi mỉm cười đưa ly cocktail lên môi. - Thấy thế nào? Uống vào bớt cảm xúc đi tí nào không? - Em cũng chẳng biết! Vị lạ lạ! Anh đặt tên cho nó chưa? Em sẽ đưa vào Menu ngay lập tức. - Tên á? Anh cũng chưa nghĩ. Mà anh pha chế cho em, hay là lấy luôn tên em đi. Mình gọi nó là Lyly nhé! - Lại là ở đây à? Một cái giọng tiếng Việt lạc loài giữa lộn xộn biết bao nhiêu ngôn ngữ, cắt ngang đoạn hội thoại tiếng Anh giữa anh bartender với 1 cô bé đang đung đưa trên chiếc ghế trước quầy bar. Qủa là nó đã quên mất hội Khương Duy, Hoài Trang tối nay sẽ đến đây tổ chức bù cái sinh nhật mà theo ý mọi người là bị nó phá. Đáng nhẽ nó phải nhớ ra từ lúc gặp họ ở Sapori d’Italia chứ? Vừa rảnh rỗi được 1 tí, định ngồi giải lao vài phút trước khi gặp đối tác tiếp thì lại… Mà đâu phải chỉ có Khương Duy và Hoài Trang ở đây? Còn 1 cơ số người nữa. Ít ra thì cũng đầy đủ các nam thành viên của Hội học sinh, cộng thêm Minh Phương đầu gấu, Hà Ly, và cuối cùng là em Tóc Đỏ Hoe đang ôm cứng lấy tay Viết Quân nữa. Chẳng biết em xuất hiện từ bao giờ. Thật là 1 cảnh tượng hay ho. Tất cả ngồi xuống mấy cái bàn ở tít phía bên kia. Hình như chẳng ai nhìn thấy nó. Cũng tốt! Khương Duy tỏ ra khá là khó chịu. - Sao giờ này Khánh Nam chưa đến nhỉ? Nó có hay đến trễ đâu chứ? - Chắc lại bận hẹn hò với em Tóc Hạt Dẻ rồi cũng nên. Đúng là cái thằng trọng tình khinh bạn. - Ơ hình như còn thiếu bánh sinh nhật. Bảo họ mang lên đi. Anh thử gọi điện cho Khánh Nam xem. Linh Như chợt nắm chặt ly cocktail khi nghe Hoài Trang nhắc đến “bánh sinh nhật”. Nó đứng lên đi cùng mấy chị nhân viên vào bếp, không ngần ngại ụp thẳng chiếc bánh sinh nhật trên bàn vào sọt rác. - Lyly? Em làm gì vậy? Bánh này họ đã đặt từ tuần trước và bây giờ phải mang ra rồi… - Chị yên tâm, chiếc bánh này sẽ được bù vào. – Khánh Nam xuất hiện ngoài cửa bếp, với 1 chiếc bánh gato trên tay – Anh đã phải mất công chạy đi mua giùm em chiếc bánh này đấy. Nó lau lau đầu ngón tay còn dính chút kem vào chiếc khăn bên cạnh, thở thật sâu rồi lấy lại vẻ mặt cố hữu, bước về vị trí cũ với ly cocktail dang dở, thỉnh thoảng nhìn quanh quan sát, hoặc nói chuyện vài ba câu với anh bartender. Không khí ở phía kia trở nên ầm ĩ. Nhưng Linh Như cũng không quan tâm cho lắm. Nó còn nhiều việc hơn để chú ý. Dù sao thì cũng chỉ là khách thôi mà. Đâu nhất thiết phải để tâm nhiều. - Tức thật! Mình đã đặt trước cả tuần mà không có bánh. Ơ… mà… kia có phải Linh Như không nhỉ? – Hoài Trang thì thầm hất mặt về phía quầy bar. - Ờ, đúng nó rồi. Nó muốn gây sự chú ý với chúng mình à? - Chắc đang mong ai đó trong số chúng mình chú ý đến nó và mời nó đến đây chắc. Cả lũ xúm lại mỗi đứa 1 câu. Khánh Nam không quan tâm cho lắm, mà chỉ để ý đến em Tóc Đỏ Hoe đang ôm chặt lấy Viết Quân. Thằng này định làm gì thế không biết? Viết Quân đang ngồi giữa Hồng Nhung và Hoài Trang, chăm chỉ uống nước ngọt. - Ơ… – Lê Dũng hốt hoảng nhìn ra phía cửa Fantasi – Hắn… tên đó… Cả bọn chuyển sự chú ý từ Linh Như sang Lê Dũng. - Gì thế? Cái gì mà hốt hoảng thế Lê Dũng? - Cái… cái anh đang vào kia… - Rốt cuộc là làm sao? – Đăng Thành sốt ruột. - Tuần… tuần trước – Lê Dũng lắp bắp – Em không may trêu người yêu anh ấy… Thôi chết em rồi. - Con bé lớp trưởng 10B4 á? - Không. Con bé khác. - Thằng đó là Đầu Đinh, nổi tiếng thành phố mình còn gì? Hồi trước nó học trường mình, nhưng giờ đang du học bên Pháp rồi. Lê Dũng đẩy ghế đứng bật dậy vẻ sợ hãi. - Anh! - Chú em vẫn còn nhớ mà gọi 1 chữ “anh” cơ à? Tưởng là quên ông anh này rồi chứ? – Đầu Định bình thản ngồi xuống 1 cái ghế kế đấy. - Anh! Em xin lỗi! Em… thực ra thì em không biết bạn ấy là người yêu anh… – Lê Dũng cúi đầu xuống. - Mày tưởng không biết là xong à? Đầu Đinh xô ghế ra túm lấy cổ áo Lê Dũng toan đẩy xuống đất thì có 1 bàn tay đưa ra giữ lại. - Đầu Đinh! Anh đến muộn! Cả lũ cùng nhìn lên xem ai to gan dám gọi thẳng cái tên “Đầu Đinh” ra. - Lyly…? Anh… Vẻ mặt Đầu Đinh dãn ra ngay lập tức, cả bàn tay túm lấy cổ áo Lê Dũng cũng vội rụt lại. - Mà… Anh với cậu ấy có chuyện gì sao? – Linh Như liếc nhìn Lê Dũng và khẽ gửi cho cậu 1 cái nhìn đầy thương hại. - Ừ! Nó dám tán tỉnh bạn gái anh! – Đầu Đinh hậm hực. - Coi như anh nể mặt em vậy! Lê Dũng là bạn em! - Nhưng… - Đầu Đinh! - Được rồi! Lyly! Anh sẽ cho qua vậy. – Đầu Đinh tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng nhượng bộ – Nhưng chỉ lần này thôi đấy. Lê Dũng! Nể tình Lyly, anh tha ày lần này. Lần sau thì mày không còn nói nổi nữa đâu. Mình đi thôi Lyly! Khánh Nam đến chưa? - Đây là Khánh Nam, người mà em muốn giới thiệu với anh. Năm sau chắc nhờ anh giúp đỡ anh ấy nhiều. Khánh Nam! Anh ấy là Đầu Đinh. Hai người lên trước làm quen với nhau đi. Em sẽ đợi mấy người còn lại. Khánh Nam đứng lên đi cùng Đầu Đinh lên tầng trên mà chẳng thèm tạm biệt ai cả. - Linh Như! – Lê Dũng lí nhí – Cảm… Chẳng để Lê Dũng kịp nói hết câu, Linh Như đã vội vàng chạy ra phía cửa. Và bây giờ mới là cảnh khó chấp nhận nhất đối với Viết Quân. Cậu có thể nhịn thế nào cũng được, nhưng thử hỏi khi nhìn thấy người con gái mình yêu đang ôm hôn thắm thiết 1 tên con trai khác ở đằng kia thì phải nhịn thế nào chứ? Hai người họ lại còn khoác vai nhau tươi cười hớn hở, với 1 thứ ngôn ngữ lạ hoắc đi lên tầng trên. Thực ra thì cũng chỉ là 1 kiểu chào xã giao mà thôi. Viết Quân vờ đánh rơi chiếc thìa để lấy cớ cúi xuống lấy mà cố giấu nét mặt. “Hừ! Mình đã nhớ mặt thằng vừa rồi rồi đấy! Ra về liệu hồn!” - Bọn mày không thấy có gì lạ à? – Đăng Thành đặt đĩa bánh xuống. - Lạ cái gì cơ? - Theo anh biết thì Đầu Đinh vốn chẳng ưa gì Night! Bởi vì ngày trước anh ấy ghét Việt Tú lắm! Với lại anh ấy luôn chủ trương nhổ tận gốc Night cơ mà. Vậy sao vừa giờ… anh ấy lại có vẻ nhượng bộ trước Linh Như thế nhỉ? - Từ đã! Vừa giờ Đầu Đinh gọi Linh Như là gì thế? - À… Lyly thì phải. – Ngọc Hưng chợt khựng lại – Bảo Đông! Hồi nãy mày bảo Linh Như là chủ toàn bộ hệ thống Sapori d’Italia phải không? - Ừ. Sao thế? - Vậy thì nó biết tiếng Italia nữa? - Ừ! Vừa giờ nó chẳng nói tiếng Italia còn gì? - Vậy thì đúng rồi. Ngọc Hưng dựa người vào ghế. - Khương Duy! Anh biết tại sao Hoài Trang không đặt được bánh kem ở đây rồi… - Vì sao cơ? – Khương Duy khó hiểu. Viết Quân thở dài. - Minh Phương! Phương nói đúng đó! Hình như thằng Duy dùng đầu chỉ để ăn hay sao ý. Thế mà cũng không biết. - Mày thì biết chắc? - Ừ! Động não chút đi. - Không ai nhận ra à? Sapori d’Italia và Fantasi thông với nhau. - Vậy tức là chỗ nãy cũng thuộc quyền quản lý của con bé đó? Hoài Trang xanh mặt. Mọi chuyện dường như đang dần hé mở và đi chệch quỹ đạo Hoài Trang vạch ra. Đợi cho tất cả mấy đứa con gái về hết và đảm bảo Hoài Trang và Hồng Nhung lên cùng 1 taxi, 8 thằng c on trai tụ họp lại với nhau. - Tao thấy đáng nghi mày ạ! Người của Night làm sao mà có uy với anh Đầu Đinh được? - Thì thế! Mà con bé còn làm chủ cả hệ thống Sapori d’Italia nữa chứ! - Em thấy cái gì đó lạ lắm! Vốn dĩ anh Nam trước giờ luôn là người sáng suốt, mà lần này anh ấy lại cứ chăm chăm bảo vệ Linh Như nữa chứ. - Nói ai? Thằng Đông lần này cũng thế này. Bảo Đông, Quốc Trường, hai đứa mày đánh hơi được gì à? Viết Quân thì không nói, nó chỉ biết cắm đầu căm cổ lao theo Khánh Nam thôi. Bảo Đông ôn tồn đung đưa theo tiếng nhạc. - Hóa ra Hội học sinh ở Việt Nam cũng chỉ đến thế thôi! Muốn chứng tỏ mình là đầu não thì sao không tự đi mà tìm hiểu? Qủa là khi không có Khánh Nam, mọi chuyện dù dễ cũng trở thành khó. Khương Duy đếm đi đếm lại sĩ số cho đến khi phát hiện ra thiếu thằng bạn thân. Vốn dĩ Khánh Nam dạo này đang bị tẩy chay nên nhiệm vụ lớp trưởng tạm thời rơi vào tay Khương Duy. Mà Viết Quân cả tuần nay lại quá là chăm chỉ, đâm ra Khương Duy không nghĩ là thiếu cậu. Sáng nay Việt Thế đã đi học. Tuy vết thương vẫn chưa ổn lắm, nhưng ở nhà buồn chán chết được, vậy nên sang nay Việt Thế quyết định trốn đi học. Do đó Khánh Nam cứ phải để ý canh chừng Việt Thế cả trong giờ học lẫn giờ ra chơi liên tục. Sợ chỉ sơ sẩy 1 chút là sẽ có người nào đó, như Hoài Trang chẳng hạn, tóm Việt Thế mất. - Khánh Nam! – Hoài Trang đứng trước mặt Khánh Nam bực tức – Em muốn nói chuyện riêng với Việt Thế. - Việt Thế! Cậu có muốn nói chuyện riêng với Hoài Trang không? – Khánh Nam quay sang hỏi Việt Thế. - Không! Hoài Trang! Cậu nói luôn ở đây đi! Tôi và cậu có gì bí mật đâu mà phải ra ngoài chứ? Hoài Trang hằn học. - Tôi muốn thảo luận về cuộc thi Queen&King. Sắp đến ngày thi rồi, và chúng ta chưa tập luyện được gì cả. - Thế thôi à? Việt Thế rút từ trong balo ra 1 cái USB. - Cậu cứ tập theo nhạc này đi! Trước hôm biểu diễn chúng ra sẽ tập lại lần cuối ở trường. Vậy nhé! Bản nhạc này do tôi chơi đấy, vậy nên cậu không lo hôm đấy sai nhạc đâu. Bây giờ thì cậu biến đi đâu đi, nhìn thấy cậu tự nhiên tôi buồn nôn quá! - Cậu… Đôi mắt Hoài Trang long lên giận dữ, lại thêm vẻ cười cợt khoái trá của Khánh Nam bên cạnh, cô ả chấp nhận quay lưng đi thẳng, không quên nện gót giày cồm cộp. Thành lập được cả 1 tuần rồi mà đến nay hội “Những kẻ thích bị tẩy chay” mới có được 1 buổi tập trung đông đủ: Linh Như, Khánh Nam, Tuấn Vũ, Mai Chi, Phương Linh và Việt Thế. Sự xuất hiện của cả lũ dưới canteen đã thu hút sự chú ý của khá là nhiều người, nhưng cũng chẳng có gì đáng để quan tâm cả. - Bây giờ thì hội chúng nó có 6 người, lại còn lôi kéo được cả Hoàng tử khiêu vũ. Từ sau khi khiêu vũ, Việt Thế đã được thăng chức: “Hoàng tử khiêu vũ”. Mà theo như những người có quan niêm sai lầm: “khiêu vũ tức là nhảy lạch bạch”, như Viết Quân chẳng hạn, thì Việt Thế sẽ trở thành “Hoàng tử Vịt Bầu”! Do đang là bệnh nhân nên dạo này Việt Thế rất được Khánh Nam ưu ái, đâm ra thành thói tự cao tự đại. - Khánh Nam! Sao còn ngồi đấy? Tôi bảo muốn uống nước ngọt cơ mà? - Tôi là osin của cậu chắc! - Cũng gần thế! Nhanh lên! Đi lấy đi. Khánh Nam nuốt nước bọt đứng lên. - Cậu cứ khỏi ốm xem. - Đi đi! Đi đi! Việt Thế nhìn xung quanh canteen quan sát tình hình. - Linh Như! Có vẻ em căng nhỉ? Ai cũng quan sát thế này cơ mà! Chẳng trách Khánh Nam cứ động 1 tí là đòi nói hết ra. - Anh cũng chẳng muốn nhìn cái cảnh suốt ngày em bị theo dõi thế này đâu. – Tuấn Vũ chán nản. - Đổi chủ đề đi! Suốt ngày nói cái chủ đề này! Em chán lắm rồi. Việt Thế! Lát nữa em và Khánh Nam về phòng họp, anh ở trên lớp không sao chứ? - Em làm như kiểu anh là trẻ em dưới 3 tuổi ấy nhỉ? Qủa là anh nào em nấy. Phương Linh, tình hình ở lớp em ổn chứ? Phương Linh thở dài. - Tuấn Anh chuyên gia đi tuyên truyền những thứ linh tinh. Có vẻ nó ghét Linh Như thấy rõ. Mà cũng phải. Tuấn Anh thì có ưa ai cơ chứ? - Cái thằng õng ẹo đấy á? - Vâng! Cảnh Đạt thì suốt ngày lên tiếng bênh vực Linh Như. Vậy nên cứ thỉnh thoảng Cảnh Đạt lại bị Tuấn Anh chơi xấu 1 lần. - Cảnh Đạt? - Em á? Vừa lúc Cảnh Đạt đi qua. - Em ngồi đây được không? - Nếu chú em không sợ bị cả trường này tẩy chay. - Toàn những nhân vật tầm cỡ ở đây thì em còn sợ gì chứ? Linh Như, ba tớ nhắc cậu tối nay nhớ qua kiểm tra lại. Hôm qua cậu đã mất tích rồi. - Ừ, cảm ơn cậu. - Mình cứ như osin! – Khánh Nam than thở khệ nệ với bao nhiêu thứ trên tay – Chẳng hiểu sao trong khi người ta ngồi đây thảnh thơi thì mình phải làm cái việc bưng bê nặng nhọc này nữa. - Số trời đã định! Đừng có cãi! À, cậu ngồi tạm xuống đất nhá! Cái ghế này của Cảnh Đạt rồi. – Việt Thế nhe nhởn chỉ xuống dưới chân. Xét cho cùng, Khánh Nam, 1 thằng bé hiền lành và dễ bắt nạt! * * * Hội học sinh lại phát lệnh họp sớm. Khánh Nam đã nhanh chóng nhập bọn với hội Đăng Thành , Ngọc Hưng, trong khi Linh Như vẫn còn thản nhiên ở dưới đây. Hội học sinh có nó hay không cũng như nhau cả thôi. Huống hồ chiều nay Viết Quân lại mất tích, chẳng ai bắt bẻ được gì nó cả. Vẫn còn nửa tiếng nữa mới vào lớp. Vì thế Linh Như, Phương Linh và Việt Thế kéo nhau ra bờ hồ ngồi chơi. Tuấn Vũ và Mai Chi thì về lớp trước rồi. - Em có nghĩ mình đơn giản quá mức không Phương Linh? Vẻ mặt Việt Thế chợt nghiêm túc lại khi chỉ còn Phương Linh ngoài bãi cỏ. Phải tranh thủ lúc Linh Như lên lớp lấy balo mà nói chuyện với Phương Linh mới được. - Gì cơ ạ? - Anh bảo suy nghĩ của em đơn giản quá! Em không có suy nghĩ gì về việc của Linh Như à? Phương Linh hơi nhíu mày. - Em cũng có hỏi nhưng Linh Như bảo em không nên biết. - Vậy em không cố tìm hiểu à? - Nếu em cố tìm hiểu thì mọi người sẽ nghĩ em không tin cậu ấy. Rồi sẽ có lúc Linh Như kể cho em biết mà. – Phương Linh mỉm cười dịu dàng – Cậu ấy chẳng giấu giếm em đâu. Việt Thế thở dài. Qủa là 1 con bé đơn giản. Nhưng có ưu điểm, là luôn luôn tin Linh Như 1 cách tuyệt đối. Nhưng Việt Thế không thích những người như vậy! Xét cho cùng thì Phương Linh dựa vào Linh Như quá nhiều. Cậu cảm thấy thế. - Nhưng sao anh lại hỏi thế? - Nếu em cứ tiếp tục đơn giản như thế… – Việt Thế nhìn lên trời – thì sớm muộn gì em cũng thành 1 quân cờ của Viết Quân mà thôi. - Dạ? - Việt Thế! – Linh Như hồ hởi chạy về phía Việt Thế và Phương Linh – Em đã mượn được bảo mẫu trông coi anh trong lúc em và Khánh Nam đi vắng rồi nhé. Minh Phương tình nguyện làm việc không lương luôn. - Từ từ thôi! Bà đang ốm đấy. Dù có lường trước được mọi việc, tiên đoán mọi điều, thì cũng chưa bao giờ Viết Quân nghĩ rằng, trong khi cái kế hoạch hoàn hảo của mình đang thành công ngoài sức mong đợi thì lại có 1 chuyện xảy ra, đó là 1 thằng dở hơi không biết từ đâu xuất hiện và nghiễm nhiên đàng hoàng ở bên cạnh người cậu yêu thế này. Đã thế thằng đó còn ghi điểm liên tùng tục với Linh Như chứ chẳng như cậu, dễ cũng phải âm điểm rồi. Và điều khiến cậu bực tức nhất, là việc nó dùng ánh mắt trước kia chỉ dành cho cậu để nhìn Việt Thế. Có khi lại còn… ở mức độ cao hơn. Nghe lén là xấu. Nhưng cậu không nghe lén. Mà cũng chẳng nhìn trộm. Chẳng qua từ cái cây này thì quan sát thấy hết cả thôi, chỉ có điều âm thanh không được rõ cho lắm. Phương Linh vừa đứng lên đi về phía phòng học, tức là bây giờ chỉ còn mỗi Việt Thế và Linh Như ngồi cạnh nhau. Thật chỉ muốn nhảy xuống xen giữa 2 người bọn họ.Tại sao cậu lại phải thu mình ép sát vào cành cây và cố nín thở thế này cơ chứ? - Cậu ấy gầy đi nhỉ? - Em thấy vẫn vậy mà? - Không, gầy đi. Mới có vài ngày anh không nhìn thấy mà… - Anh thích chị ấy cũng phải 3, 4 năm rồi nhỉ? - Ừ… – giọng Việt Thế trầm buồn – Mà khéo hơn thế… - Em thấy tiếc cho chị ấy… Nếu em là chị ấy, em sẽ chọn anh mà chẳng cần suy nghĩ gì cũng nên… - Viết Quân cũng tốt mà… - Không tốt chút nào cả… Thế nhưng những kẻ nghe lén, à quên, là vô tình nghe được thì chỉ biết mỗi 1 câu: “Em sẽ chọn anh mà chẳng cần suy nghĩ!” Tuấn Anh bày biện ra bàn hơn chục mẫu hình xăm. - Xấu nhỉ? - Xấu mà mày còn mang ra à? - Ý em là hình xăm của Night, nhìn xấu kinh! Vậy mà đầy người coi cái hình xăm này là niềm tự hào cơ đấy. Tuấn Anh giơ lên cho cả lũ cái mẫu ở giữa. - Tự nhiên mày mang đến đây làm gì? Nói vậy nhưng cả lũ cũng xúm vào xem. Rầm! Gió bão ập đến. Viết Quân trở về phòng họp ngay khi Linh Như và Việt Thế vừa đi khỏi. - Vài lần thế là cái cửa phòng này chắc phải thay mất. Chúng mày cứ phá ra đi. – Đăng Thành nghiến răng kèn kẹt sau hàng trăm lần nhắc nhở các thần dân. Rầm! Lại 1 tiếng đập nữa. - Lại đứa nào nữa thế? – Đăng Thành gắt um lên. - Now! Tiếng Linh Như hét lên và không ngần ngại ném mạnh chiếc điện thoại xuống bàn bực tức ngay khi vừa bước chân vào phòng họp của Hội học sinh đã gây sự chú ý. - Sao thế? Bị ai cướp mất con mồi béo bở à? – Tuấn Anh tiếp tục buông giọng mỉa mai. - Cảm ơn cậu đã quan tâm, Tuấn Anh! Nhưng đừng có nhiều chuyện như 1 đứa con gái thực thụ thế. Tôi đã từng hi vọng cậu chỉ có 90% là con gái thôi đấy. - Cậu… cậu… Đang bực nên hôm nay nó quyết định phải bốp chát lại cái tên nhiều chuyện này. - Tôi làm sao? À… – chợt nó nhìn thấy mấy cái hình xăm trước mặt Tuấn Anh – Cậu còn định xăm hình nữa cơ à? Chậc! Chẳng có mắt thẩm mĩ gì hết. Toàn hình xấu. Một lũ giun đất quằn quại. Nó nhấc từng hình lên rồi lại ném xuống. - Còn cái quỷ gì nữa đây? – Nó xem đến hình xăm của Night – Trông như mấy con giun bị chặt khúc ý nhỉ? Hay là bạch tuộc? Mà không, chắc giống hình chụp mấy con virut hơn. Tuấn Anh ạ! Tôi thất vọng về óc thẩm mĩ của cậu quá. Cả lũ im re, không nói không rằng, khẽ đưa mắt nhìn nhau chưng cầu dân ý chừng 1 phút rồi vội vàng xúm lại 1 góc. - Tưởng nó là tín đồ của Night cơ mà. - Làm gì có chuyện đi chê bai tận gốc Night thế cơ chứ? - Nó bảo hình con rồng đen linh thiêng của Night là giun chết kìa chúng mày. - Vòi bạch tuộc. Virut. - Nó có đúng người của Night không vậy? - Càng ngày con bé càng đáng nghi. Chỉ có mình Khánh Nam và Viết Quân không tham gia hội họp ở góc phòng. Viết Quân thì đang ngồi bấm máy tính làm gì đó, còn Khánh Nam thì đang kiểm tra lại cái điện thoại. - Ai vừa gọi điện vậy? - Từ nhà hàng. Toàn chuyện bực mình. Tối qua… “Với tốc độ của nó thì 1s sẽ đi được chừng 40 cm, vậy vận tốc là 40cm/s. Mình phải bước dài hơn nó, tức là vận tốc có thể gấp đôi hoặc gấp 3. Cứ cho là 150cm/s đi. Như vậy quãng đường từ chỗ này ra đến cửa nó sẽ đuổi kịp ngay mất. Để thành công thì phải dồn nó vào chỗ tủ hồ sơ mới được!” – Viết Quân tính tính toán toán nhẩm đi nhẩm lại và dàn binh bố trận cho đối tượng sập bẫy 1 cách hoàn hảo. Nhưng có vẻ hôm nay trời giúp cậu. Chưa kịp thả lưới thì đã vớt được cá rồi. - Xin lỗi… Một học sinh nữ khối 11 gõ cửa phòng họp, phá tan cuộc hội thảo ở góc phòng và vài thứ phép tính vớ vẩn của Viết Quân. - Khánh Nam! Cậu có thể giúp mình tìm hồ sơ được không? Mình sẽ chuyển trường… Chẳng có gì quan trọng, chẳng qua chỉ là 1 người muốn chuyển trường và đến Hội học sinh xin lại hồ sơ. Mà học sinh khối 11 thì chỉ có hội khối 11 phụ trách thôi. Nghiêm túc mà nói, thì chỉ mình Khánh Nam. Hoàn hảo. 1s… 2s… Quãng đường đi được ước chừng 1m… Viết Quân ở sẵn tư thế chuẩn bị, chỉ cần Khánh Nam mở cửa tủ hồ sơ là cậu sẽ bật dậy ngay. 5 bước nữa… 4… 3… 2… 1…! Cạch! Bắt đầu! Viết Quân vội vã lao tới phía Linh Như và lôi nó đi. Nhanh nhanh! Không nhanh thì Khánh Nam sẽ bắt kịp mất. Cậu đã tính kĩ rồi, cũng phải mất chừng 10 giây cho Linh Như kịp hiểu nó đang bị cậu kéo đi. Cho tới lúc đó thì Khánh Nam đã bị cánh cửa phòng họp ngăn lại và chậm mất vài met. Vận tốc của Viết Quân nhanh hơn Khánh Nam, bù trừ với lực cản do Linh Như gây ra, thế là vừa, đấy là chưa kể thời gian Khánh Nam kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra và sắp xếp lại dữ liệu. Thành công! - Buông em ra. - Trật tự đi! Anh chỉ muốn nhờ em chọn quà cho Hồng Nhung thôi mà. Bạn bè không giúp đỡ nhau được sao? Tin tưởng em nhất đấy! Một lý do hoàn hảo đã được chuẩn bị từ trước để đảm bảo đến 98% sau khi nghe thì Linh Như sẽ ngoan ngoãn đi theo mà không tìm cách quay lại. Vận tốc như vậy càng nhanh hơn, đã bỏ xa tiếng í ới của Khánh Nam ở tít phía sau. Nhưng còn vài chướng ngại vật nữa mà Viết Quân không nghĩ sẽ xuất hiện. Hoài Trang! - Anh Quân! 1 hòn đá tảng to đùng chắn ngang đường và đè bẹp kế hoạch của cậu. Hoài Trang xuất hiện lù lù trước mặt hai đứa. - Viết Quân! Anh định đi đâu vậy? Vài giây ngắn ngủi cho cái đầu Viết Quân kịp suy nghĩ. Nếu bây giờ cứ thế mà kéo Linh Như đi thì vở kịch cậu bày ra với Hoài Trang sẽ hạ màn ngay tức khắc. Hừ!! Dù sao những gì cần thiết thì cậu đều đã có rồi. Thà vỡ tan bước cuối cùng trong kế hoạch còn hơn là để cho Việt Thế càng ngày càng ghi điểm liên tục, chiếm hết vị trí của cậu thế kia. Bực thật! Viết Quân chưa kịp lên tiếng thì Linh Như đã cắt ngang. - Hoài Trang! May quá gặp chị! Anh ấy định nhờ em chọn quà cho Hồng Nhung. Nhưng em bận lắm. Chị đi cùng anh ấy nhé! Với lại em cũng không sành thị trường như chị. - Mày làm cái trò quái gì vậy? Linh Như, em có sao không? Khánh Nam đã bắt kịp. - Được rồi. Anh đi với chị Hoài Trang đi! Viết Quân cười cười méo xẹo nghiến chặt răng, khẽ siết tay Linh Như 1 lần nữa trước khi thả ra cho Khánh Nam đưa nó đi. “Khánh Nam! Mày là đồ phá đám!” Kể ra, cũng khổ thân thằng bé thật! - Thằng dở hơi! Chắc hồi nãy Việt Thế lại bày trò gì trêu tức nó chứ gì? – Khánh Nam bực tức. - Đâu có? Từ sáng tới giờ có thấy tăm hơi Viết Quân đâu mà trêu tức chứ? - Có. Nó ngồi trên cây ý. Tinh ranh như Việt Thế chắc chắn phải thấy nó rồi. Khổ thân thằng bé. – Khánh Nam chép miệng bật cười – Lên kế hoạch chi tiết thế mà… Vừa bước chân trở lại phòng họp, hình ảnh 1 lũ con trai đang nhóng cổ nhìn ra cổng trường hiện lên. - Ớ… Tưởng Linh Như đi cùng Viết Quân cơ mà. - Anh ấy nhờ em chọn quà cho Hồng Nhung, gặp chị Hoài Trang ngoài kia nên đi cùng chị ấy rồi. - Chậc! Đi với Hoài Trang 1 cái, đi với Hồng Nhung 1 cái. Chẳng hiểu làm sao. – Lê Dũng lắc đầu ngao ngán. - Cái gì cơ? - Anh không thấy 2 cái xe dạo này Viết Quân hay đi là của em à? - Nó cũng có xe cơ mà. - Thì thế! Hôm trước anh ấy sang nhà em, mang bạn lớp trưởng B4 ra đe dọa để mượn bằng được 1 cái xe, nhưng tại anh ấy giúp đỡ em nhiều quá nên em ượn cả 2 cái xe luôn. - Lạ nhỉ? Xe nó có sao đâu chứ? – Khương Duy thắc mắc. - Khương Duy! Mày không hiểu tại sao Viết Quân làm thế à? – Khánh Nam tỏ vẻ thất vọng nặng nề nhìn thằng bạn. - Chẳng lẽ mày biết? - Tuy đầu có nó có vấn đề, nhưng chưa bao giờ vi phạm những nguyên tắc riêng của bản thân cả. Tao hơi ngạc nhiên vì mày lại không hề biết đấy. - À này Hưng này – Bảo Đông xoay xoay quyển vở nhìn sang phía Ngọc Hưng – Mày có thấy dạo này Viết Quân làm gì lạ lạ không? - Gì là gì? Nó thì lúc nào chẳng lạ? - Không! Toàn bộ quy trình cưa cẩm em Hồng Nhung của nó, y xì như quy trình tao cưa cẩm 1 em năm lớp 10, tao đã ghi lại trong ebook “Tán gái” của tao với mày, và đưa cho Viết Quân hồi nó giúp mình ép Linh Như tham gia Queen&King ý. Chẳng hiểu cái lũ này có đúng là con trai không nữa. Nhiều chuyên kinh khủng. Cứ có vấn đề gì là cả lũ lại túm tụm lại với nhau bàn ra tán vào. Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến Linh Như, nó lùi ra sát góc phòng và làm 1 giấc. Vì thế, hẳn nhiên sẽ không biết đến việc Viết Quân vừa quay trở lại phòng họp trước cái nhìn chăm chú của cả bọn. - Tưởng mày đi đâu với em Hoài Trang cơ mà? - Tan học! Viết Quân trở về chỗ ngồi, sẵn tiện đạp mạnh vào ghế Khánh Nam 1 phát làm Khánh Nam suýt nữa thì cắm đầu xuống đất. - Này, cả sáng nay mày đi đâu đấy? Thày bảo là mày đã đến trường rồi cơ mà. – Khương Duy từ đầu kia hỏi với sang. - Tao ở CLB Trà Đạo. Cả lũ lại len lén nhìn nhau. Đăng Thành rụt rè nhấc điện thoại lên. - Để anh hỏi trưởng CLB xem tình hình chú em học hành thế nào nhé! Đăng Thành còn chưa kịp thực hiện thì 1 tiếng động lớn phát ra từ phía cửa phòng làm cả lũ giật nảy mình, Quốc Trường cảm tưởng như động đất vừa xảy ra, khiến ặt đất nứt toác và 1 con yêu quái từ dưới đất chui lên. Chằm chằm! Ngó nghiêng! Hai bên gườm gườm nhau như sắp bắt đầu trận chiến. Quốc Trường lùi sát vào người Bảo Đông, hai thằng âm thầm nép vào góc phòng. Gương mặt xinh đẹp và sắc sảo. Đôi mắt trong veo. Mái tóc thẳng tưng mềm mại. Bộ đồ đen bó sát mình cùng chiếc áo khoác kéo hờ làm nổi bật sự sang trọng, vẻ cuốn hút. Một cô bạn dễ thương xuất hiện ở cửa. - Chào các bạn! Giọng nói ngang phè và không có âm điệu. Một người ngoại quốc. Tất cả đều chú ý đến “mĩ nhân”, ngoại trừ Linh Như đang ngủ, Khánh Nam chỉ nhìn lên để nhận biết rằng có người đứng ở đó còn Viết Quân vốn sẵn tính trời chẳng mấy khi quan tâm thiên hạ. - Chào… chào… bạn! – Lê Dũng lắp bắp. Ý định với bạn lớp trưởng 10b4 tạm thời trong lúc này đã tiêu tan. Như mọi lần, chỉ cần thấy em nào bắt mắt xinh xinh là Bảo Đông và Ngọc Hưng sẽ lập tức ra đòn tới tấp, không hiểu sao hôm nay chỉ có Ngọc Hưng tiến lên. - Chào bạn! Mình là… Ngọc Hưng chưa kịp nói hết câu thì “mĩ nhân” đã đi ngang qua cậu và tiến thẳng vào bên trong, đến bên cái thằng con trai đang chăm chỉ đọc sách mà không chú ý đến mình. - Nana! Bạn là Nana phải không? – “Mĩ nhân” reo lên thích thú – Đúng Nana rồi. Xinh quá! Trăm nghe không bằng 1 thấy. Khánh Nam tỏ vẻ khó chịu, hạ cuốn sách xuống và nhìn lên “mĩ nhân” đang huyên thuyên trước mặt mình. - Tôi là Khánh Nam, không phải Nana! Cậu cần gì? - Chà! – không để tâm Khánh Nam đang nói gì, mĩ nhân vẫn liến thoắng bằng thứ tiếng Việt không rõ câu rõ từ, lại còn sai cấu trúc nữa chứ – Xinh quá! Xinh quá! Dường như nói chưa đủ, “mĩ nhân” còn đưa tay lên mặt… véo má Khánh Nam vài cái, vuốt vuốt tóc. - Xinh quá! Thật giống Lyly! Nana là mục đích ta đến Việt Nam đấy. Người đàn ông đi sau “mĩ nhân” khẽ nhắc: “Serina, là “tôi” chứ không phải “ta”.” Nhưng không để tâm, “mĩ nhân” vẫn tiếp tục nói. - Ta sẽ giúp Nana thành mĩ nhân nhất Việt Nam. Như con gái vậy. Xinh quá! “Mĩ nhân” vẫn chăm chú nhìn Khánh Nam bằng đôi mắt trong veo lấp lánh, không để tâm sự bực bội của cậu và vẻ ngạc nhiên của lũ con trai sau lưng mình. - Cậu có thôi đi không? Khánh Nam! Không phải 1 người bạo lực với phái đẹp. Nhưng con bé vô duyên trước mặt cứ đưa tay lên chạm vào mặt vào mũi cậu mãi, nếu không hất tay nó thẳng thừng thế này thì nó càng được thể lấn tới. - Đáng yêu quá đi! Nhìn mặt Nana lúc nổi nóng đáng yêu như mặt Handa vậy. Quốc Trường nắm chặt tay Bảo Đông thì thầm: “Hình như mặt Handa khi nổi nóng được chị ấy ví với mặt con khỉ cơ mà?” - Này! Cậu làm tôi bực rồi đấy. Tôi là Khánh Nam! Không phải Nana! Lần này thì Khánh Nam đứng bật dậy, mặt đằng đằng sát khí nhìn “mĩ nhân”. Những ai đã từng biết đến danh Hoàng Khánh Nam – Hội phó Hội học sinh thì đều phải nhớ như in 1 điều: “Hãy tự tìm đường thoát thân mỗi khi hội phó nổi giận!” Vậy mà có vẻ con bé này không biết gì thì phải. - Nana! Ngồi xuống nào. Vừa nói “mĩ nhân” vừa mở túi xách ra, bày lên bàn 1 vài đồ trang điểm của con gái. - Nana ngồi ngoan để ta trang điểm. Nana sẽ rất xinh. Khánh Nam còn chưa kịp phản ứng gì thì “mĩ nhân” đã kéo cậu ngồi xuống ghế, ép chặt người cậu và đưa đến sát mặt cậu 1 thứ gì đó có mùi thơm thoang thoảng dễ chịu… có màu hồng: Son môi. - Này… này… cậu… – Khánh Nam hốt hoảng khi cái thứ chết tiệt kia đang tiến lại gần mà cậu lại bị con bé vô duyên ôm chặt lấy người thế này. 8 thằng con trai đứng im quan sát, không ai nỡ lên tiếng phá ngang. “Ai cứu anh ấy đi! – Quốc Trường rên rỉ – Yêu quái sẽ giết chết anh ấy mất! Chúa ơi! Làm ơn đừng cho ai biết con yêu quái này là chị gái con!” “Thứ chết tiệt” chỉ còn cách mặt Khánh Nam 1 đoạn rất nhỏ. “Mĩ nhân xinh đẹp” đã lộ rõ bản chất yêu quái! - Serina! Giữa lúc Khánh Nam đứng giữa bờ vực của sự sống và cái chết, em gái cậu đã như 1 thiên thần từ trên trời bay xuống cứu sống anh trai. “Yêu quái” nhanh như cắt bắn vội ra khỏi người cậu, khôi phục nguyên hình của “mĩ nhân”, khẽ cúi đầu. - Xin lỗi Lyly! Đã làm Lyly tỉnh giấc! Linh Như đứng lên từ góc phòng, tiến lại gần anh trai. Khánh Nam đã kịp hoàn hồn và đang thở dốc. - Chị làm gì ở đây vậy? - Ba đến đây. Chị đi theo. Chị thăm em. - Tiếng Việt của chị cũng khôn g đến nỗi tệ nhỉ? - Chị học rất lâu mới được thế này. - Sao hồi nãy bảo đến đây vì Nana cơ mà? - Chị… Nana quả thật rất xinh. “Mĩ nhân” lại đưa tay lên mặt Khánh Nam và véo 1 cái. - Tôi nói rồi! Cậu làm tôi bực đấy! Tôi không thích ra tay với con gái đâu. “Mĩ nhân” tròn xoe mắt hỏi Lyly. - Em phiên dịch. Nana nói nhanh, chị không hiểu. Linh Như bật cười, kéo anh trai lên phía trước. - Khánh Nam! Chị ấy là Serina, Serina Sanzenin. Em đã từng cho anh xem ảnh rồi mà. Serina, chị tinh quá! Nhìn qua đã nhận ra anh ấy rồi. Serina cười nham hiểm. - Trong phòng chỉ có mình Nana giống con gái. Khánh Nam từ từ giật lùi ra sau lưng em gái. Serina. Yêu quái dòng họ Sanzenin. - Lyly! Em bảo Nana qua đây! – Serina chợt nhớ ra công việc mình đang làm dở – Chị muốn trang điểm Nana! Nana rất xinh. Linh Như khẽ liếc xuống vài thứ đồ đang ngổn ngang dưới bàn rồi nhìn sang anh trai. Mặt Khánh Nam lúc này trắng bệch 1 cách đáng thương. Cậu hốt hoảng lùi ra sau, nhìn em gái cầu cứu. - Đừng mà! Anh là anh em cơ mà. Đừng mà! Tối nay anh sẽ rửa bát mà. - Anh trai! Những việc như thế để em làm là được rồi. Anh ra đây nào! Đứng mãi mỏi chân. Khánh Nam sợ hãi nhìn 2 “mĩ nhân” vừa lộ nguyên hình yêu quái đang dồn mình vào chân tường. - Linh Như! Đừng mà! - Serina! Em giữ anh ấy, chị thích làm gì thì làm. Phải thật xinh đấy! - Cảm ơn Lyly. - Serina! Lại 1 lần nữa việc làm đẹp cho Khánh Nam của Serina bị ai đó phá ngang. Và cũng như lần trước, yêu quái vội vàng hóa thành thiên thần nhu mì hiền lành khẽ cúi đầu lễ phép. - Ba! - Con đang định làm gì Nana thế kia? - Không có gì đâu ba à! – giọng nói “yêu quái” nhỏ nhẹ đến lạ, đầu vẫn cúi xuống lễ phép – Mặt Nana bị bẩn, con muốn lau cho Nana! Ba cứ đi trước! Con hứa sẽ ở ngay cạnh ba trước khi máy bay cất cánh 30 phút! - Không được nghịch ngội nghe chưa? - Vâng!
|
Người đàn ông mà “yêu quái” gọi là ba, nhìn về phía Quốc Trường ra hiệu rồi quay về phía Linh Như, cúi đầu thay cho 1 lời chào. Nó cũng cúi đầu xuống đáp lễ. Người đàn ông vừa đi khỏi thì có tiếng trống vang lên, Khánh Nam tuyệt vọng cầu cứu mấy thằng con trai, nhưng nghe lời Viết Quân “khuyên nhủ”, tất cả lần lượt ra khỏi phòng: “Ai dám giúp nó thì chết với em!” Thế là người ta bỏ mặc những tiếng kêu thê thảm của Khánh Nam, dù cho cậu có bị 2 con yêu quái bắt vào xe và đưa đi đâu chăng nữa. “Cho mày chừa cái tội phá đám!” – thằng bạn chí cốt 10 năm gắn bó của Khánh Nam lúc này, đang đứng rung chân khoái chí nhìn theo bóng chiếc xe ở tít phía xa. - Anh Quân! Mình đi thôi. Dù sao thì Khánh Nam cũng được an ủi phần nào, đó là số phận thằng bạn xấu tính của cậu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Nó cũng vừa bị hồ li tinh bắt đi rồi. Viết Quân đã phải cố gắng rất nhiều để có thể kiềm chế bản thân không nổi nóng với Hoài Trang. Dù sao thì Viết Quân vẫn cần đến Hoài Trang trong bước cuối kế hoạch. Nói là đi chọn quà cho Hồng Nhung, cuối cùng lại là đi mua sắm với Hoài Trang. Và bây giờ thì ngồi chơi dưới đây đợi Hoài Trang thử đi thử lại cả 1 đống quần áo, giày dép khổng lồ ở tầng trên. Cậu lấy cớ không có mắt thẩm mĩ cho lắm. Mà muộn rồi cơ chứ. Cậu chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi đây mà đi dò la tung tích Khánh Nam, chụp vài bức ảnh khi Khánh Nam biến thành con gái, để mai có cái đe dọa cái thằng chuyên đi phá đám ấy. Vậy mà cứ phải chôn chân ở đây. Thời gian thực hiện kế hoạch gần hết rồi, chỉ còn nước cờ cuối cùng là coi như xong. Nhưng nước cờ này phải hết sức cẩn thận, liên quan đến sự an toàn của bao nhiêu người. Đang đi loanh quanh xem vài thứ linh tinh vớ vẩn giết thời gian, chợt Viết Quân nhận ra có 1 người cũng vừa bước vào. “Hừ! Khánh Nam “trang điểm” xong rồi sao?” Cậu đứng sẵn ở quầy mĩ phẩm dành cho tụi con gái chờ nó. Nhưng không ngờ, nó lại đi sang phía mấy loại dầu gội đầu, sữa tắm của con trai. - Em làm gì ở đây thế? Linh Như nhìn lên Viết Quân, 1 thoáng ngạc nhiên qua nhanh. - Em chọn đồ. - Nhưng đây là chỗ dành cho tụi anh mà. - Không có nghĩa cấm con gái đến gần. Viết Quân cứ đi đằng sau nó. - Em mua gì ở đây? Khánh Nam đâu rồi? Nó trang điểm đẹp chứ? Linh Như chợt phá lên cười. - Xinh cực! Mai Chi ghen tị ghê lắm. Vậy nên em mới phải đi mua nước hoa, sữa tắm và dầu gội cho anh ấy thế này đây. - Chuyện đấy thì liên quan gì đến dầu gội và sữa tắm chứ? – Mặt Viết Quân bắt đầu cau có, không dưng tự nhiên lại đi mua cho Khánh Nam làm gì không biết. - À… người anh ấy toàn mùi nước hoa và mĩ phẩm của con gái. Anh ấy muốn tắm. Nhưng dạo này Việt Thế toàn len lén mang hết dầu gội và sữa tắm của anh ấy ra tắm cho con BoBu thôi. Con chó của anh Tuấn Vũ ý mà. Anh ấy mang nó sang đây chơi với Việt Thế cho vui. Với lại suốt ngày Việt Thế mang nước hoa của Khánh Nam ra xịt, hết xịt cho Bobu, lại xịt èo với thỏ. Hôm nay Khánh Nam mới biết. Viết Quân lại bắt đầu tức sôi lên. “Ánh mắt em luôn ấm áp lạ thường khi nhắc đến Việt Thế, như là khi trước em nhắc đến Brian vậy! Anh ghét điều đó.” Linh Như tiếp tục cúi xuống chọn đồ, môi vẫn khẽ nở nụ cười. Cuối cùng, nó bỏ vào giỏ 2 loại dầu gội, 2 loại sữa tắm và 2 loại nước hoa. Viết Quân thì vẫn kè kè theo sau. - Em lấy gì mà những 2 loại thế? - À… hồi nãy Khánh Nam tức, mang hết mấy thứ của Việt Thế ra tắm cho 5 con Mic nhà bà. Vậy nên sữa tắm, dầu gội với nước hoa của anh ấy cũng hết cả rồi. - Việt Thế… đang ở nhà Khánh Nam à…? - Vâng! – Linh Như trả lời thản nhiên – Anh không tưởng đâu, suốt ngày 2 anh ấy cãi nhau, ầm ĩ lắm. Thỉnh thoảng lại được Tuấn Vũ, Mai Chi với Phương Linh đến nữa. Vui lắm! Mà thôi! Em chọn xong rồi! Em về trước nhé! Viết Quân đứng sững lại đấy. - Linh Như…! Việt Thế đang dần thay thế anh phải không? Nó quay lại nhìn Viết Quân vẻ khó hiểu. - Dạ? - Anh xin lỗi! Anh sai rồi! Hai đứa im lặng cho đến khi Linh Như định bước ra phía cửa. Viết Quân vội vã đuổi theo. - Từ đã! Anh muốn em đi cùng anh đến 1 nơi. - Viết Quân! – Tiếng Hoài Trang vang lên ở đầu câu thang. Linh Như nhìn về phía Hoài Trang, rồi lại nhìn Viết Quân, cái điệu cười khó hiểu ấy lại nở trên môi nó. - Hoài Trang gọi anh kìa! Bỏ em ra! - Không! Em cần đi với anh đến 1 nơi! Viết Quân toan kéo Linh Như đi thì bị 1 người chặn lại. - Linh Như! Em lâu la quá! Tuấn Vũ giật phắt tay Linh Như ra khỏi Viết Quân và lôi nó về sát phía mình. - Chúng ta về thôi. - Tuấn Vũ! Cho em mượn Linh Như 1 lát thôi mà. - Em ra xe đợi anh nhé! – Tuấn Vũ đẩy Linh Như ra phía cửa, rồi ghé vào tai Viết Quân thì thầm: “Con người không phải 1 thứ đồ vật mà muốn vứt bỏ thế nào cũng được, rồi sau đó 1 câu xin lỗi sẽ xóa tan tất cả. Thủy tinh, 1 khi vỡ rồi thì không thể khôi phục lại được hình dạng ban đầu nữa đâu. Bây giờ đến cả tư cách để nổi giận, cũng không thể có được nữa. Nhỉ?” Tuấn Vũ vỗ nhẹ vào vai Viết Quân trước khi bước ra ngoài. Tối hôm đó, Viết Quân đã đứng trước cổng nhà Khánh Nam rất lâu, rất lâu, từ khi trời tối mịt đến lúc trời bắt đầu mờ mờ sáng. Mặc gió lạnh, mặc mưa hắt vào người, Viết Quân vẫn đứng im ở đó. Cậu cảm thấy sự trống vắng, cô đơn, cảm giác chỉ có 1 mình mình đối diện với tất cả. Không có Khánh Nam, không có Linh Như và không có cả Khương Duy. Mọi thứ lại trở nên lẫn lộn trong đầu và như chuẩn bị nổ tung. Lần đầu tiên trong đời Viết Quân cảm thấy sợ khi phải ở 1 mình. Cậu cần 1 ai đó ở bên cạnh, cần 1 lời khuyên, cần 1 bàn tay giúp đỡ. Cái lạnh làm cậu tê cóng. Việt Thế đang dần thay thế vị trí của cậu. Dù kế hoạch có thành công cũng không thể trở lại như ban đầu nữa rồi. Trong lúc cậu vẫn chỉ là 1 thằng con trai nóng nảy, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà không mảy may suy nghĩ gì cho Linh Như, thì Khánh Nam, Tuấn Vũ và Việt Thế hơn cậu biết bao nhiêu. Xét về tất cả mọi mặt, mãi mãi cậu chẳng thể nào hơn được bọn họ, chỉ trừ 1 thứ! Mọi chuyện gần đây làm Khương Duy mệt mỏi. Cái lớp vỏ ngụy trang bên ngoài của cậu chẳng thể nào qua nổi mắt Khánh Nam. Nhưng cậu vẫn cắn răng cố gắng chịu đựng. Nếu như Khánh Nam hoàn toàn đứng sang phía Khương Duy, cậu sẽ chẳng hề nghĩ ngợi gì, mà vẫn sẽ hành động theo bản tính của cậu, vẫn là 1 thằng con trai lắm mồm suốt ngày chỉ có 1 từ “nói”. Nhưng sự thực nói nhiều cũng rất mệt, và còn mệt hơn nữa khi mà ta càng cố gắng tỏ ra mình vẫn nói rất nhiều, vẫn bình thường. Sự thực là cậu chán ngán lắm rồi. Hành động của Khánh Nam khiến cậu suy nghĩ nhiều. Khánh Nam luôn chín chắn. Vì thế chẳng có nghĩa lý gì mà… Nhưng cũng có thể ước mong có em gái trong Khánh Nam quá mãnh liệt, làm nó nhắm mắt cho qua tất cả. Khương Duy không dám nói với ai mọi suy nghĩ của mình. Cậu buồn! Thất vọng! Cú shock Linh Như gây ra làm cậu hiểu rằng mình không hề vững vàng như vẫn tưởng. Đôi khi cậu thấy hối hận, vì buổi tối hôm ấy đã không cho Linh Như 1 cơ hội giải thích, nhưng đoạn băng đó vẫn làm cậu tức sôi người mỗi khi nghĩ đến. Nhưng sự việc hôm qua khiến cậu bình tâm lại phần nào, việc anh Đầu Đinh tỏ vẻ sợ Linh Như ấy mà. Nhỡ có góc khuất nào đó mà cậu chưa nhìn thấy hết thì sao? - Tôi không thể chịu được con bé đó nữa rồi. Tiếng ông nội đang làm ầm lên dưới nhà khiến Khương Duy giật mình. Ông mới lên đây hôm qua cho 1 chuyến công tác. Khương Duy vốn chẳng có hứng thú gì với công việc của ông, nhưng tự nhiên ông lại nhắc đến “con bé” khiến cậu hơi tò mò. Con bé nào nhỉ? Khương Duy quyết định ra cầu thang nghe lén. Dù sao thì ông vẫn nghĩ là cậu đi học chưa về cơ mà. - Ngài bình tĩnh lại đi. Rồi chúng ta sẽ tính tiếp. - Việc ta thích chọn cháu dâu lúc nào thì kệ ta. Nó có quyền gì mà cứ xen vào cơ chứ? Đã thế thì ta cho Khương Duy về Vũng Tàu ngay lập tức. Cứ để nó và con bé Liên ở gần nhau rồi từ từ sẽ có tình cảm. - Ông! – Khương Duy thò đầu xuống từ trên tầng 2 – Con bé nào hả ông? - Con còn giả vờ à? Cái con bé Linh Như Linh Nheo gì đấy bạn con chứ ai? Nó dám dùng sức ép từ phía ngân hàng mà đe dọa ta. Phải về Vũng Tàu! Con phải về Vũng Tàu. - Ông! – Khương Duy kêu lên – Con không về đâu. Con có người yêu rồi. - Về Vũng Tàu. Có trách thì trách con bạn con đi. Ta mặc kệ nó. Ai bảo nó… Không cần nghe ông nói hết, Khương Duy hằm hằm ra khỏi nhà khi chưa hiểu rõ đầu cua ta i nheo. Cậu gọi điện cho Viết Quân, hai thằng đi thẳng sang nhà Khánh Nam để… tìm Linh Như. Sự day dứt ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Cả biệt thự vang lên tiếng cười ầm ĩ và tiếng quát tháo của Khánh Nam. Khương Duy vẫn đằng đằng sát khí xông lên tầng 2. Cảnh tượng trong phòng Khánh Nam càng khiến cậu sôi máu. Viết Quân thì cứ đơ ra. Khánh Nam đang đẩy Linh Như xuống giường và 2 tay nắm chặt cổ tay nó. Tư thế đúng là người ngoài nhìn vào thì không được hay ho cho lắm. - Trả đây. - Không. - Trả! - Không! Hai anh em vẫn ở nguyên như thế mà không hay biết Viết Quân và Khương Duy đang đứng ngoài. - Đưa cho anh! - Không! - Anh sẽ nói với ba là em bị ốm đấy. - Em không đưa. Việt Thế! – Linh Như hét ầm lên. Việt Thế rầm rầm chạy sang từ phòng bên cạnh, ném cho Khương Duy và Viết Quân cái nhìn thản nhiên hết sức rồi phi vào trong phòng, ngồi xuống ghế rên rỉ. - Á… Linh Như! Băng lại cho anh đi! Hình như bị chảy máu rồi. Vừa nghe đến “chảy máu”, Khánh Nam bật dậy đến chỗ Việt Thế. - Tôi bảo cậu ngồi yên cơ mà! - Hì hì! Khánh Nam! – Việt Thế cười nham hiểm – Cậu bị lừa rồi. Khánh Nam khựng lại nhớ ra cái điện thoại đã bị con em gái cuỗm mất, vội vàng quay ra thì bắt gặp Khương Duy đang chặn nó ở cửa. - Em dừng việc em đang làm lại đi. Anh không mượn em phải xía vào việc gia đình anh. – Khương Duy quát ầm lên. - Anh định nói việc gì? – Linh Như bình tĩnh hỏi lại. - Dùng sức ép ngân hàng ép ông nội anh cho anh về Vũng Tàu. - Gì cơ? – Nó mở to mắt ngạc nhiên – Về Vũng Tàu? - Em đừng có giả bộ nữa. Anh biết hết rồi. Dừng ngay lại đi. Anh không mượn! Em có chừng có mực thôi. Nếu không thì anh cũng không thể cho qua mãi được đâu. - Việc gì vậy Khương Duy? Gương mặt Khánh Nam trở lại vẻ lạnh tanh tiến ra phía cửa. - Hỏi nó đi! Không ai mượn mà cứ xen vào gia đình người khác làm gì? Em phá Hà Ly với Khánh Nam chưa đủ hay sao mà còn muốn phá anh và Minh Phương nữa? Linh Như hơi nhếch mép và rút điện thoại ra. - Đúng là làm ơn mắc oán. Nếu anh muốn thì em sẽ không can dự vào nữa. Nhưng em hi vọng sau này không có ai cầu xin dưới chân mình. – Nó áp điện thoại lên tai – À vâng! Cháu xin lỗi! Anh Duy vừa gặp cháu và không cho phép cháu can dự vào gia đình ông nữa. Cháu xin lỗi. Vâng! Vâng! Xin ông đừng lo lắng! Vâng! – Nó cất điện thoại vào túi – Được rồi đấy Khương Duy! Anh sẽ được toại nguyện sớm thôi. - Cảm ơn! – Khương Duy lạnh lùng – Khánh Nam! Tao nghĩ mày… - Cổng đang mở! Khánh Nam đóng sầm cửa lại trước mặt Khương Duy và Viết Quân. = = = = = = = = = = = - Sao anh không biết chuyện đó? – Khánh Nam ngạc nhiên thấy rõ sau khi nghe Linh Như kể. - Tại vì Khương Duy biết là anh và Viết Quân chẳng thể làm được gì nên hồi đó chỉ nói với mỗi mình em thôi. Ông anh ấy muốn anh ấy về Vũng Tàu ngay sau đó để học cùng trường với cái chị nào ấy mà, như kiểu là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” ý, gấp gáp quá nên em chẳng nghĩ ra cách gì, vậy nên đánh liều sử dụng sức mạnh ngân hàng… để ép ông anh ấy cho anh ấy tiếp tục ở lại đây. - Vậy mà nó lại nghe ra điều gì thế không biết? - Chắc vẫn cái tính nghe 1/10 rồi suy ra 9 phần còn lại. - Mà… điện thoại đâu? – Khánh Nam (lại) sực nhớ ra cái điện thoại và đứng phắt dậy. - Haizz! Điện thoại đây! Nhưng thẻ nhớ thì anh không thể tìm được đâu. Hì hì. Anh trai mình đóng giả con gái xinh phết! Serina quả là có hoa tay. Khi nào em chỉnh sửa xong sẽ gửi hết lại cho anh mà. - Ôi! Khánh Nam! – Việt Thế đang quá khích với 1 cái laptop – Nhìn cậu này! Xinh quá đi! Tôi sẽ chọn làm ảnh nền ngay mới được. Cậu mà là con gái, tôi đảm bảo tôi sẽ bỏ cô ấy và cả đời chỉ chung thủy với mình cậu thôi. Khánh Nam không biết làm gì hơn ngoài việc đứng như trời trồng giữa nhà và nhìn chăm chú cái màn hình laptop có ảnh 1 cô gái nét mặt cau có phụng phịu. Đây là tác phẩm vĩ đại được tao ra do bàn tay em gái cậu và con yêu quái dòng họ Sanzenin hôm qua, sau khi xịt cho cậu 1 loại nước hoa quái gở gây tê được sáng chế do nhà nghiên cứu vĩ đại: Richard Wilson. * * * Viết Quân trầm tư, khác xa cái vẻ vốn có. Hình ảnh hôm qua ở trong phòng Khánh Nam cứ ẩn hiện trong đầu cậu. Cậu đã quyết định thực hiện bước cuối cùng kế hoạch vào ngày mai. Vẫn xách cặp đến lớp như thường lệ, nhưng quả thực mấy tiết học buổi sáng không hề có trong đầu cậu. Cậu không đành lòng chấp nhận như thế. Vậy nên ngay khi Linh Như tách khỏi hội Khánh Nam, Tuấn Vũ, cậu đã lén lút đi theo đằng sau. Phải chắc chắn là Linh Như đã thực sự ngủ say rồi thì Viết Quân mới dám bước vào phòng họp Hội học sinh. Thỉnh thoảng cậu cũng hay vào đây ngủ, nhưng nói chung cậu thích ngủ trên cây hơn, mặc dù Khánh Nam và Khương Duy suốt ngày lo cậu rơi xuống đất nhưng tại chưa rơi lần nào nên chưa sợ. Linh Như gục mặt xuống bàn và gối đầu lên 2 tay, gương mặt khẽ quay sang 1 bên. Viết Quân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cởi áo khoác ra và khoác lên người nó. Tự nhiên đầu cậu cứ ong ong, trán lại còn nóng nóng nữa, mà không, cả cơ thế nóng bừng thì có. Hình như cậu ốm rồi. Thôi kệ! Chẳng ốm bao giờ, tự nhiên lại… Viết Quân xem đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là Hội học sinh sẽ tập trung. Còn sớm chán. 25 phút nữa trốn cũng chưa muộn. Nghĩ thế nên cậu cứ ngồi im lặng như vậy ở bên cạnh mà không hay rằng, có 1 người cũng định mò lên phòng họp ngủ và lúc này phải bất đắc dĩ đứng ngoài. Tuấn Anh lẩm bẩm khó chịu nhìn cái cảnh Viết Quân chăm chú quan sát Linh Như, đã vậy lại còn khoác áo cho nó nữa. Cậu chỉ muốn đập cửa cái rầm 1 phát cho con bé kia dậy. Nhưng nghĩ lại, Tuấn Anh rút điện thoại ra, chọn chế độ quay và ghi lại toàn bộ sự việc. Rồi cậu sẽ tung đoạn băng này lên forum trường. Hồng Nhung và Hoài Trang sẽ nhìn thấy và hiểu rằng Viết Quân yêu Linh Như, sẽ tự biết đường mà rút lui, mặt khác thì Khánh Nam, Tuấn Vũ với Việt Thế cũng sẽ biết Linh Như là cái đồ bắt cá cả mấy tay, và cũng sẽ từ bỏ cậu ta. Đúng là 1 mũi tên trúng bao nhiêu đích. Hà hà hà! Tuấn Anh cứ đứng cười cho cái ý tưởng thông minh đột xuất của mình cho đến khi nhân vật nam chính trong đoạn băng cậu đang quay bắt đầu có 1 vài hành động lạ. Viết Quân bước ra khỏi phòng họp. Đang đi thì gặp Khánh Nam. Viết Quân vội vàng lôi Khánh Nam vào 1 phòng họp hội đồng kế đấy. - Cởi áo đồng phục của mày ra. - Điên à? Áo mày đâu? - Cởi ra đi! Mày cho tao mượn áo đi. – Viết Quân xuống giọng năn nỉ. - Áo mày đâu? - Khổ quá! Cứ ượn đi mà. À mà đầu tao sao cứ nong nóng ý. Khánh Nam sờ đầu thằng bạn, đúng là nóng thật. Cậu cởi áo ra đưa cho Viết Quân. - Trong túi áo có thuốc đấy. Uống hết đi! Khánh Nam khẽ lắc đầu đi ra khỏi phòng. “Càng ngày nó càng khó hiểu!” Đợi Viết Quân mặc áo và uống thuốc xong, 2 thằng cùng về phòng họp. - À này, mày đừng nói với ai là mày cho tao mượn áo nhá! - Gì vậy? - Cứ về phòng thì biết. Tuấn Anh đã tua đi tua lại 1 đoạn đến cả chục lần: “Hay là con bé đó giả vờ ngủ nhỉ? Làm gì có chuyện bị anh Quân hôn lâu thế mà không tỉnh nhỉ? Cũng phải hơn 1 phút chứ chẳng ít!” - Một phút cái gì cơ? – Ngọc Hưng ngồi cạnh “dỏng tai” lên nghe lén. - À… Tuấn Anh chưa kịp trả lời thì Khánh Nam và Viết Quân đã bước vào. Không ai nói với ai, nhưng tất cả đều nghĩ cái áo khoác trên người Linh Như là của Khánh Nam, trong khi Khánh Nam chỉ biết quay sang Viết Quân thở dài: “Có mỗi thế mà mày cùng…” - Ê này Khánh Nam! Ảnh mày với em Tóc Hạt Dẻ lại lan tràn forum mình này. – Bảo Đông và Quốc Trường đang chúi đầu vào máy vi tính. - Ghê! Ôm nhau chặt thế? – Đăng Thành chép miệng. Viết Quân nhìn qua cho biết. - Nếu anh muốn sớm đi gặp Diêm Vương thì cứ thả tay ra khi ngồi sau xe nó. - Mày thì đi cẩn thận lắm đấy. Tốc độ lúc nào chẳng gấp rưỡi nó còn lắm chuyện. – Khương Duy đế vào. Khánh Nam lẩm bẩm: “Tuấn Vũ, Việt Thế, 2 người rỗi việc quá đấy!” Sau 1 hồi nhìn ngó mấy bức ảnh, cuối cùng cũng phải tập trung chuyên môn. - Hôm nay chúng ta họp vì vấn đề… – Đăng Thành đứng lên trịnh trọng mở đầu cuộc họp – Đầu tuần sau sẽ có 1 buổi gặp mặt với trường Bình Minh để chuẩn bị cho giao lưu giữa 2 trường vào tháng sau. Chúng ta cần lên kế hoạch chi tiết và phổ biến cho các lớp vào chiều mai. Bàn đi tính lại, mãi không thống nhất được ý kiến. Lâu thế mà Linh Như vẫn chưa tỉnh, Khánh Nam bắt đầu thấy lo lo. Cậu đứng lên đi về phía em gái. Vừa động vào nó định gọi dậy, cậu chợt hốt hoảng phát hiện người nó nóng ran. - Lê Dũng! Đứng ở ngoài cửa, nếu thấy ba anh đi qua thì nói ba anh vào đây ngay nhá! - Ba anh đến trường à? - Ừ! Đến lấy kết quả học tập tháng trước. Nhanh lên! - Có chuyện gì vậy? Khánh Nam không trả lời mà nâng đầu Linh Như lên và tựa vào người mình, khoác lại áo cho nó. - Khánh Nam! Em sao vậy con? – Ông Hoàng Minh chạy vào hốt hoảng. - Về nhà nhanh đi ba ơi! Cả lũ ngơ ngác nhìn theo không hiểu gì, chỉ có mình Tuấn Anh lẩm bẩm: “Hay nãy họ hôn nhau rồi lây cho nhau nhỉ? Người anh Quân cũng nóng ran!” Viết Quân thì đưa tay lên trán: “Khỉ thật! Mình lại cứ tưởng là do mình ốm! Hừ! ” Riêng Khương Duy thì khó chịu thấy rõ. Qua sự việc hôm trước, cái nhìn về Linh Như của cậu càng trở nên tệ hơn. Vì thế cậu ghét việc suốt ngày Khánh Nam cứ rối lên vì con bé ấy. Ngày hôm sau Khánh Nam vẫn đi học bình thường. Nhưng Việt Thế thì nghỉ. Sự thật thì Khánh Nam chỉ có mặt ở trường vào buổi sáng, còn buổi chiều họp Hội học sinh thì cậu đã bốc hơi từ lúc nào. Viết Quân cũng không yên. Cậu sợ Khánh Nam không biết chăm sóc, sợ Việt Thế chẳng hiểu gì Linh Như cả… Sợ nhiều thứ lắm… nhưng tuyệt đối không sợ cơn sốt của chính mình. Khương Duy càng bực tức hơn. - Viết Quân! Cuối giờ đến nhà thằng Nam đi! Tao không chấp nhận việc nó cứ suốt ngày cắm đầu cắm cổ theo con bé ấy. - Nó làm gì thì kệ nó! Mày cũng đang xen vào việc của nó đấy! - Nhưng tao làm đúng! Tao phải làm nó tỉnh ra mới được! Khương Duy lôi bằng được Viết Quân đến nhà Khánh Nam, nhưng hai thằng không gặp được Khánh Nam, bù lại thì gặp được Việt Thế đang xịt nước hoa cho 1 đàn chó 5 con cùng 1 con quái vật to lớn gớm ghiếc. - Khánh Nam á? Nó và Linh Như vừa đi Đà Nẵng rồi. Có việc gì không thế? - À… không! - Mà sao cậu lại ở đây? - Có nhất thiết phải nói với cậu không Khương Duy? Từ chiều hôm đấy đến tận sáng thứ hai, Khương Duy và Viết Quân mới gặp lại Khánh Nam. Trong mấy ngày không gặp Khánh Nam, người Khương Duy nóng như có lửa đốt. Có thể cậu lo xa, nhưng cậu không yên tâm khi Khánh Nam cứ đi cùng con bé ấy. Và hình như nỗi lo của cậu đã thành sự thật. Sáng thứ hai, sáng đầu tuần, và mở đầu bằng 5 bức ảnh chụp liên tiếp Khánh Nam và Linh Như cùng bước chân vào 1 khách sạn ở Đà Nẵng. - Sao? Cậu định dùng cái chiêu bỉ ổi thế này để giữ chân anh Nam à? Con gái con đứa mà trơ trẽn quá! Trên đời này tôi chưa thấy hạng con gái nào như cậu. – Tuấn Anh không tiếc lời với Linh Như – Cậu không cạnh tranh nổi với chị Tóc Hạt Dẻ nên dùng cái hạ sách này à? Cái loại không biết nhục! Chỉ mình Tuấn Anh lên tiếng cũng đủ cho cả lũ con trai rồi. Đúng là hạ cấp! - Sao? Tôi nói đúng quá à? Sao cậu không nói gì đi? - Tuấn Anh! – Tiếng Khánh Nam vang lên ngoài cửa. Cậu vừa trở về từ phòng hiệu trưởng – Chú em đang làm trò gì ở đây vậy? Tránh xa Linh Như ra. Khánh Nam không ngần ngại lôi Tuấn Anh ra xa và buông tay không vận tốc. - Khánh Nam! Mày đổ đốn đến thế cơ à? – Khương Duy ngay lập tức túm lấy cổ áo Khánh Nam. - Mày giờ cũng biết lên tiếng dạy dỗ tao cơ à? – Khánh Nam nhếch mép nhìn Khương Duy – Viết Quân, lấy điện thoại của tao, ở trong đấy có vài cái ảnh chụp toàn cảnh phòng khách sạn nữa đấy. Up hết lên mạng đi! Viết Quân hạ quyển sách xuống bàn, tuy mắt vẫn chăm chú vào đấy. Nhưng ai cũng biết 1 điều, Viết Quân đã đọc đi đọc lại 1 trang đến cả nửa tiếng đồng hồ rồi. Khánh Nam gạt tay Khương Duy xuống và quay sang Tuấn Anh. - 1 lần nữa để anh nhìn thấy mày còn hành động như vừa rồi thì đừng trách. Về hỏi mẹ lại cách ứng xử đi! - Đừng có lôi mẹ em ra đây! Anh càng ngày càng hành động như 1 thằng vô học. Hay anh mất mẹ nên không ai dạy… – Tuấn Anh quát lên. Chát! Tuấn Anh ôm lấy mặt tức giận nhìn Linh Như. - Cậu làm cái quái gì thế? Cậu dám… – Tuấn Anh giơ tay lên định tát lại Linh Như, nhưng thứ mà Linh Như đang cầm trên tay khiến cậu khựng lại – Sao cậu có thứ đó? - Về mà hỏi mẹ cậu đi! Và sau đó thì tôi muốn cậu quỳ xuống giữa sân trường xin lỗi Khánh Nam vì câu xúc phạm vừa rồi. Lần đầu tiên Linh Như tỏ thái độ tức giận từ khi mọi chuyện xảy ra. Nó lườm Tuấn Anh 1 cái rồi lôi Khánh Nam ra ngoài, không quên ném cái thiệp mời của mẹ Tuấn Anh vào mặt cậu. - Mày vừa nói gì? – Viết Quân từ từ đứng lên tiến lại gần Tuấn Anh. - Dạ? Viết Quân rút găng tay ra, nện mạnh Tuấn Anh xuống sàn nhà và lao vào đấm cho túi bụi. - Dừng lại đi! Viết Quân! – Cả lũ nhốn nháo cố giữ Viết Quân lại, nhưng không được. Mạnh quá! Tận cho đến khi Bảo Đông và Khương Duy đè chặt người Viết Quân xuống, cậu mới chịu thôi. Viết Quân phủi tay đứng lên, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như bình thường. - Tao còn thấy mày ăn nói như vừa rồi 1 lần nữa, thì mày không còn đường mà gặp lại ****** đâu. Tuấn Anh đau đến ứa cả nước mắt. Nhưng không làm gì được. Có lẽ hôm nay sẽ là 1 ngày đầy sóng gió của Hội học sinh. Lê Dũng dìu thằng bạn xuống phòng y tế. Có 10 phút cho Tuấn Anh tự băng bó hay làm bất cứ thứ gì với vết rách ở môi và những vết bầm trên mặt. Sau 10 phút, nếu không tự quay lại phòng họp, Viết Quân tuyên bố sẽ cho cậu gãy cả 2 chân, và nếu muốn, Viết Quân sẵn sàng miễn phí cả 2 tay nữa. Ức! Ức lắm chứ! Nhưng không dám làm gì. Xúc phạm Khánh Nam! Đó là 1 tội không thể tha thứ. Nhất là khi Hội học sinh giờ đang mâu thuẫn nội bộ. Vì sợ Viết Quân nổi nóng, nên Tuấn Anh vội vã nhanh nhanh chóng chóng mọi việc để quay trở lại phòng họp – nơi mà thứ không khí im lặng đến đáng sợ đang diễn ra. Sáng nay tất cả Hội học sinh sẽ phải đến trường Bình Minh, 1 ngôi trường cách đây khá xa, để giao lưu. Vì thế chẳng có gì là lạ khi mới bắt đầu buổi sáng, chúng nó đã tập trung đông đủ rồi. Tuấn Anh thở phào khi quay lại phòng mà không thấy Khánh Nam. Khánh Nam và Đăng Thành đang bên phòng hiệu trưởng để chuẩn bị đi trước với thày, 8 đứa còn lại đợi xe và đi sau. Trong đó có cả Linh Như. Tuấn Anh phải công nhận 1 điều, khi con bé đó tức giận, nhìn thật đáng sợ. Thậm chí, còn hơn cả Viết Quân. Không hiểu sao… nhìn nó lúc nãy, Tuấn Anh lại hình dung như đang đối mặt với… tử thần. Bởi vì đôi mắt của nó chứa đầy sự lạnh lùng và tàn nhẫn, mặc dù nó chỉ tát cậu có 1 cái. Tuấn Anh khép nép ngồi xuống 1 cái ghế cách xa Viết Quân. Cạch! Có tiếng cửa mở. - Các em đi sau nhé! Thày, Đăng Thành và Khánh Nam sẽ đi trước. Nhớ đừng có mà làm mất mặt học viện đấy. - Anh đi trước nhá! Các chú đi sau. – Đăng Thành thò mặt vào sau thầy rồi cũng vội vàng chạy đi. Chỉ còn lại Khánh Nam. Khánh Nam không chào hỏi ai như Đăng Thành, và tất nhiên càng không dặn dò gì như thày hiệu trưởng. Khánh Nam tiến đến bên Linh Như, tất cả đều lén nhìn theo. Cậu vuốt nhẹ mấy sợi tóc của em gái sang 1 bên, khẽ thì thầm gì đó rồi đứng lên bước ra phía cửa. Chợt cậu dừng lại khi đi qua chỗ Khương Duy, Viết Quân. - Chý ý nó giùm tao. Khánh Nam vừa đi khỏi chưa đầy 2 phút, Linh Như đứng bật dậy và chạy ào ra phía cửa. Cả lũ ngước lên nhìn theo. - Nó đuổi theo Khánh Nam à? - Muốn biết thì mày đi mà theo dõi nó ấy. Linh Như mất tích từ lúc đấy cho đến khi cả lũ lên xe mới thấy mặt nó. Dáng vẻ hơi mệt mỏi. Tóc mai nó ươn ướt hất hết sang 1 bên. Và đặc biệt là khuôn mặt. Tự nhiên sáng nay nó lại trang điểm, lại còn khá đậm nữa. - Hô! Nó định gây ấn tượng với các nam sinh trường Bình Minh à? Mặc kệ thiên hạ bàn ra tán vào, Viết Quân chỉ khẽ liếc nhìn qua rồi nhắm mắt ngủ. Linh Như đi xuống hàng ghế trống không ở cuối cùng và ngồi xuống đó. Quãng thời gian 2 tiếng chẳng phải quá dài với những trò tiêu khiển diễn ra để giết thời gian trên xe. Và đặc biệt với những kẻ thích ngủ thì nó lại càng ngắn. - Xin lỗi! Lê Dũng! Cậu có thể đóng cửa sổ vào được không? - Tại sao tôi phải làm thế? Cậu mặc nhiều đồ thế kia mà còn lạnh à? Mở ra cho thoáng. - Cậu có thể đóng cửa và bật điều hòa cơ mà. - Tôi thích gió tự nhiên. Mọi người ban đầu thì hòa vào mấy trò tiêu khiển Lê Dũng bày ra, sau đó người thì ngủ, người thì nghe nhạc, hoặc là nhìn ra ngoài… ngắm cảnh. Không ai chú ý đến 1 con bé ngồi cuối xe đang thở dốc và mồ hôi vã ra như tắm trong khi lại run lên vì lạnh… Nó khẽ cắn chặt môi lại, ngồi thẳng lên và hai tay bám chặt lấy thành ghế phía trước, mắt nhắm nghiền. Cảnh vật bên ngoài, hình ảnh trong xe, tất cả như những chiếc chong chóng trước gió… Tất cả thành 1 mớ hỗn độn quay mòng mòng trong đầu… Cảm giác nôn nao ứ lại trong cổ họng… Mệt quá, nó gục đầu vào thành xe cố ép mình ngủ… Nhưng sự khó chịu trong người luôn ngăn nó lại… 2 tiếng. Tuấn Anh nhảy xuống khỏi xe đầu tiên rồi mới thò đầu vào gào ầm lên đánh thức tất cả. 6 thằng lần lượt bước ra khỏi xe. - Nhìn trường này cũng rộng nhỉ? Nhưng vẫn nhỏ hơn trường mình. - Xấu hơn nữa. - Im đi! – Ngọc Hưng lên tiếng – Có gì về nhà nói, chúng mày đang đứng trước cổng trường người ta đấy. Chắc Đăng Thành và Khánh Nam còn đang bận họp hành gì trong đó nên chưa ra đón bọn mình hay sao ý nhỉ? Thôi! Cứ vào đi. Lúc này Linh Như mới ra đến cửa xe. Nó định bước xuống, nhưng không hiểu sao có mỗi 1 bước từ trên xe xuống dưới đất mà nó cũng cảm tưởng như trước mặt nó là 1 cái cầu thang máy vậy… Nhận ra vài tiếng “hừ” nhẹ vẻ khó chịu của mấy người, nó nhắm mắt đánh liều bước xuống. - Cẩn thận! Ai đó vội vàng đưa tay ra khi nó bước hụt và cũng vội vàng rút tay lại. - Cảm ơn. – Nó lí nhí trong khi không thể ngước mắt lên thử nhìn xem ai vừa giúp mình, cố tìm thành xe để bám vào đấy mà đứng thẳng lên. Mặt đất như quay cuồng. - Em không sao chứ? – giọng Viết Quân vang lên bên cạnh không hiểu sao lại làm nó hốt hoảng. - Dạ? À… vâng, tất nhiên! Ngồi xe lâu nên em hơi mệt. – giọng điệu biết ơn của nó chợt trở nên khó chịu với Viết Quân. - Đi vào thôi! Chắc thầy và 2 đứa nó đang đợi đấy. – Ngọc Hưng ra lệnh. Không có Đăng Thành nên tạm thời Ngọc Hưng đứng lên làm leader ý mà. Cả lũ không chú ý đến chỗ Linh Như nữa mà bắt đầu đi vào trường. Viết Quân ngoái đầu lại, Linh Như vẫn đứng dựa vào cửa xe, và đang lục lọi balo chắc là cần tìm kiếm 1 thứ gì đó. Cậu cũng không chú ý đến nữa mà tiếp tục đi theo hội bạn. Linh Như cố tìm chiếc điện thoại, nhưng tất cả trước mắt nó, mặt đất và cả bầu trời, những hình ảnh nhòe dần, rồi tắt hẳn… Chiếc điện thoại trên tay nó rơi xuống đất… = = = = = = = = = = = = Cái sân trước ở đây cũng rộng như sân của học viện vậy. Những ánh mắt tò mò từ các phòng học bắt đầu dồn sự chú ý vào 7 đứa. Vẫn như mọi lần, Ngọc Hưng lúc nào mà chẳng cười tươi như hoa cơ chứ. - Sắp ra chơi chưa ý nhỉ? Tao phải xem có bạn nào xinh xinh không mới được. - Theo 1 nguồn tin vô cùng chính xác, thì girls trường này chẳng xinh bằng trường mình – Bảo Đông phẩy phẩy tay – Tao không ham. Mà kể ra trường này cũng lạ. Đi qua sân trước, rồi phải vòng qua 1 dãy nhà nữa, 1 cái sân nữa cũng rộng chẳng kém, rồi mới đến khu nhà hiệu bộ. Dài quá! Đã phải đi 1 đoạn dài từ chỗ đậu xe đến cổng trường thì chớ. Mỏi cả chân. Chuẩn bị đi hết cái sân thứ 2 rồi mới thấy mặt Đăng Thành và Khánh Nam. - Linh Như đâu? – Câu đầu tiên mà Khánh Nam hỏi làm hầu hết bực mình. - Nó không phải trẻ con mà mày cứ… – Khương Duy chưa nói hết câu thì bị Khánh Nam quát. - Tao hỏi nó đâu! - Ngoài… hình như ngoài xe. – Khương Duy lắp bắp. Khánh Nam vội vàng chạy ra phía cổng trường. - Gì mà anh ấy cứ rối lên thế nhỉ? – Tuấn Anh bĩu môi. Cả lũ tiếp tục đi tiếp, chỉ mình Viết Quân dừng lại. - Gì nữa thế? – Khương Duy khó chịu. Viết Quân vẫn đứng yên, đưa tay lên mặt mình, rồi lại đưa tay lên mặt Khương Duy, cậu khẽ thì thầm. - Không nóng! - Nóng? – Khương Duy hỏi lại. - Ừ. – Viết Quân sững người – Khi nãy… người con bé ấy… Chưa nói hết câu, Viết Quân cũng nháo nhào chạy theo hướng Khánh Nam. Khương Duy ngơ ngác 1 lúc rồi cũng vội đuổi theo. Vừa chạy ra đến cái sân thứ nhất, từ xa, Viết Quân đã có thể nhìn thấy chiếc balo đỏ nổi bật trên mặt đất. 8 thằng hốt hoảng chạy thật nhanh hết mức có thể về phía đó… Viết Quân ập đến bên cạnh Linh Như ngay sau Khánh Nam, nhưng Khánh Nam hất Viết Quân ra. Trong lòng Khương Duy chợt nhói lên 1 thứ cảm giác đau đớn khi nhìn Khánh Nam lúc này… ánh mắt Khánh Nam trông như 1 đứa trẻ… bị bỏ rơi vậy. Khác chăng… đôi mắt ấy đang rực lửa. Khánh Nam cứ nhìn Khương Duy và Viết Quân như vậy, sự giận dữ lan tỏa trong người càng làm cậu ghì chặt lấy em gái hơn. - Khánh Nam! Tao… Khánh Nam cắn chặt môi kìm nén, ôm lấy đứa em gái nhỏ trong tay, áp đầu nó vào ngực mình, đôi mắt cậu đỏ ngầu. - Anh xin lỗi! Viết Quân bần thần người đứng lên nhìn theo Khánh Nam mà không nói được câu gì. * * * Phòng y tế trường này nhỏ xíu, vậy nên 8 thằng phải đứng ở bên ngoài mà không được vào, phần cũng vì Khánh Nam không cho tới gần. Trong phòng, Khánh Nam vẫn cầm chặt lấy tay Linh Như, đầu cậu gần như gục xuống. - Khánh Nam! Linh Như thế nào rồi? – thày hiệu trưởng mở cửa bước vào trong, 8 thằng kia vội vàng chen lấn xô đẩy nhau vào theo. - Linh Như thế nào rồi Khánh Nam? - Em lo lắm thầy ơi. – Khánh Nam nhìn như sắp khóc – Nó sốt cao quá! Lại còn bị co giật nữa. Sáng nay rõ ràng vẫn ổn mà. Em không biết làm thế nào nữa. Em lo lắm. - Co giật? – Cả lũ ngạc nhiên. - Khánh Nam! – Thày đặt tay lên vai Khánh Nam trẫn an – Rồi sẽ ổn mà. Đợi cho Linh Như hạ sốt, chúng ta sẽ đưa em ấy về thành phố. - Em sợ lắm thầy ơi! Nó yếu quá! - Bình tĩnh nào Khánh Nam! Linh Như sẽ không sao mà! Tám thằng theo lệnh của thầy, rút ra khỏi phòng. Viết Quân cứ cố nán lại, nhưng bị đuổi ra. - Các em lên trên tầng 2 đi, Hội học sinh trường này đang đợi ở trên ấy! - Thầy ơi… nhưng 2 em ấy… – Đăng Thành nhìn về phía phòng y tế. - Xe đã sẵn sàng ngoài kia rồi. Tôi sẽ hỏi tội các em về chuyện này sau. Hơn 1 tiếng trong phòng họp, vừa làm quen, vừa lên kế hoạch giao lưu với Hội học sinh trường Bình Minh, đứa nào cũng rời rạc, không muốn nói năng gì cả. Ánh mắt chúng nó cứ chốc chốc lại hướng ra ngoài cửa sổ mà nhìn xuống dưới sân, dù biết rằng chẳng thể nào thấy được những gì chúng muốn thấy. - Đăng Thành ! Họ mời ở lại ăn cơm… Mình có ở lại không? Đăng Thành nhìn quanh dò xét phản ứng của cả lũ. - Em về học viện luôn đây. – Viết Quân đứng lên. - Em về. – Quốc Trường. - Tao cũng về. – Bảo Đông. - Em cũng về nữa. – Khương Duy. - Em… – Lê Dũng rụt rè – Cũng tại hồi nãy em không chịu đóng cửa. - Tao cũng về mày ạ! – Ngọc Hưng. - Em! – Tuấn Anh. - Vậy được rồi! Mình chào họ 1 câu rồi về. Lại 2 tiếng trên xe, nhưng 2 tiếng này đối với Viết Quân và Khương Duy sao dài quá. Hình ảnh Khánh Nam khi nãy, vừa đáng thương lại vừa đáng sợ. Một đứa trẻ chứa đầy sự căm hận! Xuống xe, 8 thằng đang đi về phía phòng họp ở khu hiệu bộ thì từ đâu, 1 thằng bé phóng lên ôm vai bá cổ Viết Quân và Đăng Thành . - Chào mấy ông anh! Sao hôm nay nhìn như bim bim nhúng nước thế? - Còn mày sao lại ở đây? Trốn tiết à? 10B1! Dân nhà mày này! - Ai lại thế chứ ông anh? Cùng đội bóng chuyền với nhau cả cơ mà. Cảnh Đạt vẫn khoác vai Viết Quân và Đăng Thành vui vẻ. - Mà sao nhìn ai cũng u ám thế? Lo cho công chúa lắm à? Thế cậu ấy đi khám lại chưa? Em không dám hỏi ba em. Chẳng biết bụng cậu ấy có sao không nữa. – Cảnh Đạt thở dài – Hôm đó nhìn cậu ấy sợ quá! Mặt mày tái mét, đã thế tay còn đầy máu chứ. Tám thằng dừng lại như 1 hệ thống tự động. - Cảnh Đạt! Em vừa nói gì cơ? Hôm đó? Hôm nào? Cảnh Đạt ngớ ra nhìn Viết Quân và Khương Duy. - Ơ… em tưởng Linh Như phải nói với 2 anh chuyện cậu ấy bị đánh rồi chứ. Hôm sinh nhật anh Duy ấy. Anh gì trong đội bóng đá trường anh đưa cậu ấy vào phòng y tế còn gì. Viết Quân lôi xềnh xệch Cảnh Đạt vào phòng họp. - Trình bày chi tiết những gì em biết cho anh. - Anh không biết gì thật sao? Em tưởng mấy người chơi thân…? Nhìn vẻ mặt của Khương Duy và Viết Quân, Cảnh Đạt hiểu ra được phần nào. - Nhóm các anh xích mích phải không? Em không hề thấy các anh đi cùng Khánh Nam và Linh Như từ hôm đó… Các anh… không hề tin cậu ấy phải không? Khương Duy nhìn lảng đi chỗ khác. - Em đã nghĩ là các anh biết và đang tìm cách điều tra giúp cậu ấy… vậy nên em mới không nói ra mọi chuyện… - Vậy thì bây giờ hãy nói đi. Mặt Cảnh Đạt nghiêm túc lại. - Em hơi bị thất vọng về cơ quan đầu não như các anh. Em đã băn khoăn tại sao Hội học sinh để lâu như thế mà chưa đưa ra lời giải thích, cả việc Tuấn Anh liên tiếp nói xấu Linh Như nữa. Hóa ra vì các anh muốn đẩy cậu ấy ra khỏi Hội học sinh à? Cả lũ đưa mắt nhìn nhau. - Cảnh Đạt! Hãy nói cho bọn anh những gì mà em biết! Bọn anh sẽ chuộc lỗi với Linh Như sau. Gương mặt Cảnh Đạt đầy sự cười nhạo dành cho Hội học sinh. - Đoạn băng đó là cậu ấy bị ép. Cậu ấy đã bị đánh. Khi anh trong đội bóng đá đưa cậu ấy vào phòng y tế, áo cậu ấy rất bẩn và cậu ấy cứ ôm lấy bụng, co người lại, mặt tái mét, trông có vẻ đau lắm. - Sao em biết là Linh Như bị ép? - Anh trong đội bóng đá… - Việt Thế! - Vâng! Anh Việt Thế! Lúc đó anh ấy quát lên: “Chúng nó đã làm gì em?”, cậu ấy chỉ mấp máy được từ “ghi âm”, ban đầu em chẳng hiểu gì cả, nhưng mấy hôm sau thì cũng hiểu ra. - Chúng nó? Chúng nó nào? - Khương Duy? Anh nghĩ là chúng nó nào ở đây? - Vậy là đã có người đánh Linh Như để ép nó về đoạn băng đó? Cảnh Đạt thở dài nhìn Khương Duy. - Anh nghĩ cậu ấy chỉ cần đánh là có thể ép làm bất cứ thứ gì à? - Vậy…? - Dừng lại! – Quốc Trường lên tiếng – Hình như… chiều hôm đó Phương Linh bị ngất phải không? - Cậu nói đúng, Quốc Trường! Mọi người nói là Phương Linh bị ngất ở cổng trường, nhưng khi ba tôi đến khám cho cậu ấy, ông ấy đã phát hiện ra là Phương Linh bị ngất do thuốc mê. Không muốn làm cho gia đình cậu ấy lo lắng và do Linh Như yêu cầu nên ba tôi đã không nói ra. - Cốc cốc! Có tiếng gõ cửa. Hồng Nhung bước vào phòng họp, gương mặt có 1 vài vết thâm. Tất cả nhìn Hồng Nhung rồi lại nhìn sang Viết Quân. Nhưng Hồng Nhung thì tiến thẳng đến chỗ Quốc Trường, Lê Dũng và Tuấn Anh. - Tôi muốn rút hồ sơ. Bravo! Kế hoạch của Viết Quân đã thành công 1 cách hoàn hảo. Cậu không cần động tay động chân, Hoài Trang và Hồng Nhung sẽ tự mâu thuẫn, và kết quả là Hồng Nhung sẽ bị Hoài Trang ép chuyển trường. Cậu đã khoan dung với Hồng Nhung lắm rồi. Cứ đi đi! Còn hơn là để tự tay cậu xử. Mọi việc đã sáng tỏ. Lý do tại sao Linh Như lại phải nói đoạn băng đó, Cảnh Đạt đã cho cậu biết rồi. Đợi Hồng Nhung ra khỏi phòng, Viết Quân đứng lên, vẻ mặt hoàn toàn vô cảm. - Mọi người có muốn đi đâu xả stress không? Tất cả nhìn cậu chăm chú. Viết Quân vốn không phải 1 thằng ham chơi. - Tối nay 7h, tập trung ở cổng trưởng. Yêu cầu có mặt đầy đủ. * * * Viết Quân là người đầu tiên có mặt ở cổng trường, nét mặt một thằng bé ngây thơ của Hội học sinh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự tàn nhẫn, muốn hủy diệt tất cả. Két! Nhưng chiếc xe cũng lần lượt đi đến con số 8. - Đi đâu mày? - Vũ trường trung tâm thành phố! Tuy có băn khoăn thắc mắc nhưng tất cả vẫn đi theo. - Mọi người chuẩn bị đi! Em muốn đập tan cái vũ trường này! - Cái gì? - Đây là trụ sở chính những vụ giao dịch của Night! Nếu ai không có hứng thì cứ về tự nhiên. Viết Quân hằm hằm đi vào vũ trường, không để tâm đám bạn nghĩ gì. Nhưng ngay khi cậu dừng lại ở cửa, tất cả đều đã đầy đủ sau lưng cậu. Những tiếng la hét, loảng xoảng ở bên trong vũ trường giữ chân cả lũ. - Viết Quân! Chúng ta đến muộn rồi! Khánh Nam và Tuấn Vũ đã cho toàn bộ vũ trường tan nát, giờ thì đang gom góp vài tên đầu xỏ lại với nhau. - Mình phải quay về sao? – Đăng Thành thì thầm. - Không! Còn 2 vũ trường chấn thủ Đông Tây nữa. Đó là 1 buổi tối không hề yên bình của thành phố. * * * - Khương Duy! – gương mặt Viết Quân nghiêm túc lại nhìn Khương Duy khi tất cả các vũ trường của Night vừa được thanh toán. - Ừ! Viết Quân rút từ trong cốp xe ra 1 tập giấy và đưa cho Khương Duy. - Cái gì đây mày? - Đây là sơ đồ tổ chức của Night mà trong 1 tuần qua tao đã thu thập được. Cả lũ cùng chụm đầu vào xem. - Cái gì? Hồng Nhung là cánh tay phải của Việt Tú? – Tuấn Anh há hốc mồm. - Nhưng sao lại còn 2 ô trống thế này? Chỗ cánh tay trái và đầu não của Việt Tú ấy? – Ngọc Hưng thắc mắc. - Vậy ra anh tán con bé đó là vì… – Lê Dũng ngập ngừng. - Vì nó là người đầu tiên up đoạn băng ghi âm lên forum trường. – Viết Quân lạnh lùng – Khương Duy! Ở cạnh Việt Tú có 3 nhân vật quan trọng: Đầu não, cánh tay phải, và cánh tay trái. Cánh tay phải thì tao đã chặt đứt, chỉ còn lại đầu não và cánh tay trái. Đó là việc mà mày cần phải tìm hiểu. Nhưng mày không cần quan tâm đến vị trí đầu não nhiều, vì người đó đã nằm trong tay Khánh Nam rồi. Ý tao là nhân vật thứ hai. - Cánh tay trái? – Khương Duy hỏi lại. - Phải! – Viết Quân gật đầu và quay sang bọn còn lại – Em biết trong hội mình có người đã biết tất cả về Night nhưng hãy để tự Khương Duy điều tra. Khánh Nam có tha thứ cho tụi em hay không nằm ở quyết định của Khương Duy lần này.Đây là ô trống cuối cùng giải mã mọi rắc rối giữa nhóm tụi em!
|
Chương 49 Sáng nay Linh Như và Khánh Nam nghỉ, cả Việt Thế nữa. Hội học sinh bị hiệu trưởng khiển trách rất nhiều, và còn chịu kỉ luật nữa. Tất nhiên điều này chỉ có nội bộ biết mà không được truyền ra ngoài. Danh dự của Hội học sinh đã bị hủy hoại đủ rồi. Tám thằng cũng chẳng biết nói gì hơn. Cảnh Đạt dù sao thì cũng bô bô cho cả trường biết việc Hội học sinh mâu thuẫn nội bộ rồi. Chẳng đứa nào dám lên tiếng trách Cảnh Đạt cả, vì thực sự lần này là nhờ có Cảnh Đạt rất nhiều. Đăng Thành đã chịu trách nhiệm về việc giải thích trước toàn thể học sinh trong trường, nhưng cậu cũng chỉ nói qua loa là Linh Như đã bị Night uy hiếp về đoạn ghi âm đó và bị đánh, chứ cũng không dám nói thật là do Phương Linh mà Linh Như phải làm thế. Viết Quân yêu cầu cậu giữ bí mật, vì Viết Quân hiểu, chính Phương Linh mới là nguyên do lâu nay Linh Như không dám giải thích. Biết rằng trong trường vẫn còn nhiều người không hề vừa ý với lời giải thích mà Hội học sinh đưa ra nhưng gần như cũng đã chấp nhận rồi. Hội học sinh trước nay chỉ trừ dịp ra mắt vào đầu năm là có mặt đông đủ trước toàn trường, còn lại rất hiếm khi xuất hiện cùng 1 lúc, thế mà hôm nay 8 thằng con
trai lại cùng nhau đứng trên sân khấu, Đăng Thành thay mặt Hội học sinh, hi vọng mọi người hãy tiếp tục tin tưởng vào các kết quả và quyết định mà Hội học sinh đưa ra như trước giờ vẫn làm. Chỉ cần điều ấy thôi cũng đủ xoa dịu dư luận rồi. Hội học sinh chưa bao giờ mất uy tín, vì vậy tuyệt nhiên không bao giờ có chuyện nói bừa để bao che cho Linh Như. Nhưng thông tin rò rỉ ra là Hội học sinh mâu thuẫn, và chỉ đến chiều qua mới hoàn toàn tin tưởng Linh Như làm cho số đông trước giờ luôn thần tượng công chúa phẫn nộ. Lại thêm việc công chúa bị ngất khi đi cùng Hội học sinh, bị thày hiệu trưởng kỉ luật, tất cả làm cho Hội học sinh đứng trước nguy cơ sẽ bị thu hồi quyền lực, đồng nghĩa với việc bãi bỏ mọi chức trách.
Đăng Thành thở dài.
– Thật ra mình không trách được ai cả. Ngay từ đầu đã là tất cả chúng mình sai rồi.
– Nhưng Hội học sinh dễ tan quá!
– Thì biết vậy chứ sao. Cũng may là tao còn chưa đưa ra ý kiến loại Linh Như ra khỏi Hội học sinh với thày hiệu trưởng.
– Quan trọng bây giờ là Linh Như và danh dự Hội học sinh.
– Xét cho cùng thì…
– Khổ thân con bé!
– Ừ! Tao cũng đang định nói thế!
– Có đứa còn khổ thân hơn kìa! – Đăng Thành nhìn về phía góc phòng, nơi 1 thằng bé đang trầm tư suy nghĩ.
– Cũng do tự anh ấy chuốc lấy thôi. Em thấy còn nhẹ chán. – Quốc Trường trề môi.
– Em khổ hơn nó chán! – Khương Duy thở dài.
– Mày thì đáng bị Khánh Nam giết chết lắm. – Bảo Đông cay độc.
– Em sai rồi… – Khương Duy ngập ngừng – Thực ra không phải Linh Như phá em và Minh Phương… Là do em ấy định giúp em có thể ở lại đây… Em chưa nghe rõ mọi chuyện mà đã hiểu lầm…
– Cả em nữa! – Tuấn Anh cúi mặt – Cậu ấy… thực ra cậu ấy là khách mời danh dự của mẹ em cho show diễn thời trang cuối tuần trước tại Đà Nẵng. Cậu ấy và anh Khánh Nam. Lúc giữa chương trình, mẹ em bị choáng, chính 2 người đã đưa mẹ em về khách sạn… Hồi Tết, khi mẹ em bay từ Italia sang Mĩ, bị lỡ chuyến bay, cậu ấy còn cho mẹ em đi nhờ phi cơ riêng của gia đình nữa… Cảm kích chưa hết, thế mà em còn…
– Mà… nhẽ ra mày phải biết cái khách sạn đấy thuộc quyền sở hữu của nhà Khánh Nam chứ? Việc nó vào đấy thì cũng có gì lạ?
Cả lũ lắc đầu ngao ngán nhìn nhau. Chưa bao giờ Hội học sinh lại ở trong tình trạng thế này. Từ trước tới nay, Hội học sinh nổi tiếng sáng suốt, chưa bao giờ nhầm lẫn trong bất kì trường hợp nào, thế mà bây giờ lại nhầm lẫn cho chính thành viên nhà mình.
– Có ai biết Linh Như nằm viện nào không?
– Em không điều tra được.
– Không đến xem nó thế nào anh lo lắm, mình còn chưa xin lỗi nó…
– Biết vậy tối qua cử 1 đứa ở lại theo dõi Khánh Nam và Tuấn Vũ cho xong.
– Theo dõi nổi 2 đứa nó thì chúng nó đã đổi tên từ lâu rồi.
Viết Quân vẫn xoay xoay chiếc điện thoại trên tay.
– Không liên lạc được với ai cả…
Cả lũ lại nhìn sang Viết Quân, tiếp tục thở dài.
– Đúng là khổ thân nó nhất! Mà… hình như lâu nay chúng ta đã quên mất 1 chuyện… – Ngọc Hưng mắt sáng lên.
– Chuyện gì?
– Queen&King! Đúng rồi! Nếu đạt giải, nhất định mọi người sẽ nghĩ Hội học sinh lâu nay vẫn rất gắn bó, tập trung tập luyện cho Linh Như và Viết Quân… Như vậy thì… – Ngọc Hưng đang huyên thuyên thì Tuấn Anh đứng lên cúi đầu trước tất cả.
– Em…xin lỗi! Tuần trước em đã nói với Linh Như… em đã bảo rằng cậu ấy không đủ danh dự tham gia Queen&King nữa… em đã nói dối rằng anh Viết Quân cũng không muốn thi cùng cậu ấy… Chắc cậu ấy sẽ không tiếp tục tham gia đâu!
– Thôi rồi!
Mặt đứa nào đứa nấy ỉu xìu.
– Tuấn Anh này! – Viết Quân đứng lên lại gần thằng bé.
– Dạ?
– Cho mày chọn, thích gãy răng hay gãy cổ thì cứ nói.
*
* *
Đã 3 ngày trôi qua. Hội học sinh đứng ngồi không yên. Tình hình ở trường thì căng thẳng. Tình trạng công chúa thì không ai hay. Tám thằng lúc nào cũng đứng lên ngồi xuống lo lắng. Linh Như ốm nặng đến thế sao? Sao mãi mà Khánh Nam không đến trường?
Hỏi Phương Linh, Phương Linh ậm ừ cho qua chuyện.
Hỏi Tuấn Vũ, Tuấn Vũ bật cười đầy chế nhạo.
Hỏi Mai Chi, Mai Chi “hừ” 1 tiếng rồi phũ phàng bỏ đi.
Hỏi Cảnh Đạt, Cảnh Đạt không tiếc lời mỉa mai, khinh bỉ.
– Trời ơi! Sao không đứa nào điều tra được nó ở bệnh viện nào thế?
– Đừng than vãn nữa. Sốt ruột lắm đây này!
Viết Quân bắt đầu hình thành thói quen 24/24 giờ áp điện thoại lên tai, khi thì gọi cho Linh Như, khi thì gọi cho Khánh Nam, lúc lại gọi cho Việt Thế. Nhưng cậu cũng phải chấp nhận thêm 1 thói quen nữa, đó là sẽ được nghe nhạc chờ 1 cách thoải mái mà chẳng ai thèm nhấc máy, trừ điện thoại của Linh Như, bấy lâu nay không hề có tín hiệu!
– Khương Duy, Viết Quân! Thầy hiệu trưởng yêu cầu báo cáo khối 11 tháng 2 đấy. Bọn mày làm thay Khánh Nam đi.
– Em chưa bao giờ làm cái này mà. Với lại kết quả ở trong tay Khánh Nam, làm sao mà tổng kết chứ? Anh đợi Khánh Nam đi học đi. Em không làm nữa đâu. – Khương Duy giãy nảy.
Đăng Thành cũng chẳng muốn nói nữa. Qủa thật thì Khương Duy có biết gì đâu mà làm, nói là nói vậy. Còn Viết Quân thì lại càng không. Nó nhớ được trong đầu kết quả theo dõi 1 tuần là tốt rồi.
Tình trạng cứ u ám như 1 cái đám tang vậy.
– Có… có… có rồi! – Đăng Thành chợt lắp bắp, gương mặt hiện rõ vẻ hồi hộp nhìn vào chiếc điện thoại đang run bần bật trên tay.
Không nói không rằng, 7 thằng còn lại bổ nhào lại phía Đăng Thành, cố giành vị trí tốt nhất để… nghe ngóng.
– Khánh Nam à!
– <…>
– Ừ đang họp. Chú mày đến không?
– <…>
– Ừ!
Đăng Thành nhìn cái điện thoại rồi nhìn sang 7 đứa còn lại.
– Khánh Nam đang đến!
Và chỉ 10 phút sau, Khánh Nam đã có mặt. Nhìn cậu có vẻ như đêm qua không hề ngủ, gương mặt hốc hác và đôi mắt thâm xì.
– Hôm nay họp sớm thế?
– Ờ… tại vì…
– Mấy hôm em và Linh Như nghỉ, kết quả theo dõi có Khương Duy và Viết Quân rồi phải không? Em chỉ đến nộp báo cáo tháng 2 thôi. Cho em mượn kết quả theo dõi tuần vừa rồi, em còn thiếu.
Nhận tờ giấy từ tay Đăng Thành và chẳng để ai kịp nói năng câu gì, Khánh Nam nhảy ngay đến cạnh máy tính, cắm USB vào ổ, vội vã gõ gõ.
– Bận lắm à? – Ngọc Hưng ngập ngừng.
– Vâng!
– Linh Như… vẫn còn… sốt à?
– Vâng!
– Nó sốt 4 ngày rồi nhỉ?
– 2 tuần.
– 2 tuần? – Cả bọn đồng thanh.
– Vâng! Từ trước khi em đi Mĩ. – Khánh Nam trả lời đều đều mà vẫn không rời mắt khỏi màn hình máy tính.
– Khánh Nam… Linh Như hôm trước ý… – Viết Quân ấp úng – … bị đau bụng ý… đi khám chưa? Khỏi hẳn chưa?
Khánh Nam chợt ngừng gõ máy và quay phắt ra.
– Cái gì?
Rồi như chợt nhận thấy thái độ “hung hăng” của mình, Khánh Nam dịu lại.
– Sao mày biết thế?
– À… là Cảnh Đạt… kể.
– Ừm! – Khánh Nam quay lại với màn hình máy tính – Cảm ơn đã quan tâm! Nhưng không đến nỗi phiền mày phải lo đâu.
– Vậy… Linh Như còn sốt cao lắm không? – Khương Duy tiếp tục gợi chuyện.
– Không!
– Bao nhiêu độ?
– Trưa nay là 39 độ.
– 39 MÀ MÀY BẢO KHÔNG CAO À? – Viết Quân tự nhiên quát lên nhưng Khánh Nam tỉnh bơ.
– Thì đối với mày, ngay cả 40 độ cũng vẫn là nhẹ còn gì?
Khánh Nam nhấn Ctrl+P rồi mang báo cáo sang phòng hiệu trưởng, để quên di động trên bàn.
Gì đây?
“Bon is calling…”
– Có ai biết Bon là ai không?
Viết Quân nhíu mày, cầm lên, nhấn nút nghe nhưng không lên tiếng.
–
– Em đã đỡ sốt chưa? Sao không nằm yên 1 chỗ lại còn…
–
– Linh Như! Linh Như! – Viết Quân hốt hoảng.
Khánh Nam còn phải trả lời vài câu hỏi của thầy hiệu trưởng về tình trạng sức khỏe em gái nên hơi lâu. Vừa về đến phòng đã nghe tiếng Viết Quân hốt hoảng gọi em gái mình.
– Đưa điện thoại cho tao! – Khánh Nam hầm hè.
Cậu vừa đi đến chỗ máy tính thu dọn lại đống sổ sách mình bày ra bừa bộn, vừa nhấn nút gọi lại.
– Anh vừa đi khỏi mà em đã dậy rồi à? Đã hạ sốt chưa? Việt Thế đâu?
–
– Thôi nào! Không phải lỗi của em. Em đói chưa? Ăn gì chưa?
–
– Tay nghề anh chắc mới được cải thiện đây mà.
– < Cháo bà với dì mang sang mà!>
Cả lũ đứng ngoài ngó nghiêng, chẳng hiểu Linh Như nói gì mà tự nhiên Khánh Nam cau mặt lại.
– Có độc đấy! Đừng ăn! Em chưa đọc Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn à?
– <…>
– Có độc thật mà!
– <…>
– Dù sao thì anh vẫn chẳng có thiện cảm với bà ấy. Anh sẽ gọi bác sĩ ngay bây giờ.
– <…>
– Có độc thật mà!
– <…>
– Ừ, nhưng làm gì mà những 6 thứ?
Khánh Nam rút 1 tờ giấy A4 chỗ máy in ra và ghi ghi chép chép.
– Ờ, chắc ở đấy có. Anh không biết chỗ nào nữa đâu. Dâu nữa à? Xem sữa hết chưa anh mua luôn?
– <…>
– Ừ, ba về sớm!
– <…>
– Rau á? Anh không biết mua đâu. Em gọi điện cho ba đi.
– <…>
– Ừ! Anh về ngay đây. Nằm yên trên giường nhé! Anh sẽ về sớm và làm cho. Nhớ là ở yên trên phòng đấy.
Khánh Nam bỏ điện thoại vào túi rồi quay sang cả lũ.
– Em về đây!
– Ơ ừ… ơ… mà này…
Chẳng thèm nghe ai nói gì, Khánh Nam đi thẳng.
Đã 3 ngày nay, Khánh Nam không hề chợp mắt. Mấy ngày đầu ở bệnh viện, và sáng nay đưa em gái về nhà. Cậu ghét cái cảm giác đè nén thế này, cậu muốn giải tỏa, muốn đập phá… Night chẳng là gì cả nếu như chưa tóm cổ được Việt Tú. Cậu thừa nhận là do ngày hôm đó cậu hành động theo cảm tính, cậu và Tuấn Vũ, quá nóng vội. Nhưng khả năng chịu đựng của cậu đôi khi cũng không hề hoàn hảo như cậu nghĩ. Hãy nghĩ thử xem, khi làm anh trai mà nhìn thấy em gái mình sốt cao đến mức bị co giật nhưng không ai quan tâm, nhìn em gái mình mê man bất tỉnh cả 3 ngày trời… Cảm giác đó thật khó chịu, như 1 thằng anh trai vô dụng vậy… Ngày hôm đó Tuấn Vũ cũng không hề ngăn cản Khánh Nam. Mà ngược lại, điều đó cũng làm Tuấn Vũ như tức điên lên…
Và hôm nay, Khánh Nam đã phải cố gắng thế nào để thể hiện ra ngoài 1 sự bình thản khi đế
n phòng họp Hội học sinh? Cậu khó chịu khi Ngọc Hưng nhắc đến việc Linh Như ốm, bực tức khi Viết Quân và Khương Duy hỏi thăm… Những hành động đó của bọn họ càng làm cho cậu cảm thấy căm ghét tất cả hơn… Một sự quan tâm đầy giả dối! Nếu như ngay từ đầu bọn họ đã thế này thì em gái cậu liệu tình trạng có tồi tệ đến thế không?
= = = = = = = = = =
– Cái gì mà có độc ý nhỉ? – Tuấn Anh băn khoăn.
– Chẳng biết! Có trong Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn còn gì? Táo à?
– Này, vậy sau khi ăn táo độc thì hoàng tử sẽ đến à? – Lê Dũng đặt ra giả thuyết – Và hôn 1 phát, miếng táo sẽ bị “ọe”ra.
– Dùng từ ngữ khác đi.
– “Nôn”?
– Phụt!
– Phun! Như hồi trước anh Quân phun hết trà vào mặt trưởng CLB Trà Đạo ấy mà.
– Bật ra, văng ra.
– Mà sao tự nhiên mình lại bàn vấn đề này nhỉ? Vớ vẩn. – Quốc Trường gạt đi.
– Chính xác! Vấn đề ai là Hoàng tử?
– Anh không nghe thấy nó bảo là Việt Thế đang ở đấy à?
Viết Quân vừa nói vừa vẽ ra vô vàn cảnh tượng hay ho lý thú trong đầu. Đúng là suy bụng ta ra bụng người có khác.
– Thực tế đi! – Đăng Thành nghiêm túc – Bây giờ thì biết Linh Như đang ở nhà Khánh Nam rồi, bọn mình đến thăm chứ?
– Đợi đã! – Ngọc Hưng lôi điện thoại ra – Để tao gọi cho mẹ tao hỏi xem khi đi thăm người ốm thì cần những thứ gì.
– Ờ phải đấy! Anh hỏi đi.
– Mẹ à! Bây giờ con đi thăm bạn ốm. Mang cái gì đến hả mẹ?
Chẳng hiểu mẹ Ngọc Hưng nói cái gì mà sau 2 phút, cậu bắt đầu nhăn nhó.
– Mẹ! Con là con trai mẹ, không phải khách hàng để mẹ quảng cáo sản phẩm công ti mình như thế đâu. Nhờ mẹ thà con tự đi chọn còn hơn!
Cả lũ bồn chồn chờ trống, rồi đi siêu thị, mua tất cả những thứ gì mà bọn chúng nghe phong phanh là tốt cho người ốm, không quan tâm số lượng, chất lượng và giá cả, chỉ cần tốt cho người ốm là lấy hết.
Hàng hóa chất đống quầy thanh toán, cả lũ chia nhau mang vác. Hôm nay chúng nó ngoan ngoãn không tị nạnh nhau xem đứa nào mang nhiều, đứa nào mang ít mà lại tranh nhau xách hết tất cả. 3 cái taxi đỗ xịch lại bên đường chờ chúng nó.
= = = = = = = = = = = =
Trên Trái Đất này, có lẽ đây là con đường mà Viết Quân và Khương Duy hay bước qua nhất. Nhưng sao cảm giác thật lạ. Một sự đứt quãng, thấp thỏm, lưỡng lự trong mỗi bước đi. Bây giờ… sẽ phải đối mặt với Khánh Nam và Linh Như ra sao? Sau những gì mà hai thằng đã làm? Khó với Khánh Nam một, thì với Linh Như phải gấp mười. Sẽ thế nào đây? Hai thằng hiểu Khánh Nam đã cố gắng kiềm chế bản thân thế nào để không nổi cáu với cả hai… và Linh Như cũng vậy. Thế thì phải làm sao để xoa dịu chuyện này? Rõ ràng Khánh Nam biết Khương Duy và Viết Quân đâu có 1 cái đầu nhanh nhạy như cậu… Đó có thể cho là 1 lời giải thích hợp lý khi Viết Quân tát Linh Như không? Hay là việc Khương Duy đã úp cái bánh sinh nhật xuống đất?
Con đường yên tĩnh hôm nay sao càng yên tĩnh lạ. Những cơn gió lạnh vẫn ập đến 1 cách bất chợt như muốn đẩy 8 thằng đi nhanh hơn về phía cánh cổng sắt sừng sững to lớn. Mùa mưa năm nay đến sớm hơn mọi năm thì phải. Mới đầu tháng 3 thôi mà. Thời tiết vẫn cắt da cắt thịt thế mà những tiếng sấm đã bắt đầu ì ùng trên bầu trời rồi.
Viết Quân và Khương Duy khẽ đưa mắt nhìn nhau. Từ bao giờ cánh cổng này không còn mở ra tự động cho 2 đứa nữa rồi. Khương Duy thở dài rồi đưa tay lên bấm chuông. 1 lần… 2 lần… rồi 3 lần, 5 lần…9 lần… Cánh cổng vẫn đứng yên không hề nhúc nhích. Khánh Nam ở nhà. Tất cả đều biết vậy. Và tất cả đều biết rằng Khánh Nam không muốn tiếp bất cứ ai, không muốn bất cứ người nào làm phiền Linh Như.
8 thằng con trai đứng đó nhìn nhau với những túi đồ lỉnh kỉnh trên tay mà không biết làm sao. Quay về ư? Không! Không thể được. Tụi nó nợ Linh Như 1 lời xin lỗi. À… không phải 1 mà là rất nhiều. Nợ cả Khánh Nam nữa…
Viết Quân tiếp tục bấm chuông. Gương mặt cậu vẫn vậy. Tĩnh lặng như mặt nước hồ.
Cánh cổng cũng vẫn không nhúc nhích.
Tít… tít… tít…
Tiếng còi xe ôtô vang lên đằng sau.
– Sao các con đứng đây mà chưa vào nhà?
Ông Hoàng Minh mở cửa bước ra khỏi xe và nhìn cả lũ.
– Con chào chú! – Tất cả đồng thanh.
Khương Duy khẽ liếc nhìn cánh cổng thêm 1 lần nữa.
– Tụi con bấm chuông nhưng không ai mở cả… Chắc Khánh Nam nó đi vắng…
– Nó đang ở nhà mà.
Nhìn cánh cổng sắt từ từ mở ra hai bên mà tự nhiên 8 đứa có một cảm giác lo sợ là lạ. Lần đầu tiên chúng nó đối mặt với một tình huống thế này chăng?
Chúng nó bước vào nhà trước và ngồi xuống ghế đợi ông Hoàng Minh. Việt Thế đang làm cái gì đó ở trong bếp và giơ chảo lên ra dấu chào hỏi.
– Tụi con muốn thăm Linh Như, có được không chú?
Viết Quân lên tiếng trước tiên. Ánh mắt ông Minh nhìn cậu như tỏ vẻ dữ dằn và không bằng lòng chút nào cả. Nhưng cuối cùng ông cũng ra hiệu cho cả lũ bước theo mình lên tầng 2, và dừng lại ở 1 phòng ngay sát phòng Khánh Nam. Ông vặn chốt cửa…
Gương mặt Linh Như xanh xao đang ngủ hơi nghiêng sang phía bên ngoài cửa sổ, trên trán nó là một cái khăn ướt. Khánh Nam khẽ kéo chăn hơi cao lên 1 chút và đưa một bàn tay của Linh Như vào trong chăn, tay còn lại cậu nắm thật chặt. Có một miếng bông nhỏ ở chỗ cổ tay nó được cố định bằng băng dính, phía trên là cây kim nối với 1 ống dây trong suốt. Nó đang truyền.
Khánh Nam hơi cúi đầu gần với Linh Như. Ánh mắt của cậu thể hiện rõ sự lo lắng lúc này. Mái tóc dài rủ xuống mặt làm cho Khánh Nam nhìn giống 1 bức tượng hơn là một con người bình thường. Khánh Nam vẫn ngồi lặng như thế mà không biết ngoài cửa phòng có 9 người đang nhìn vào, bàn tay cậu vẫn nắm chặt tay em gái.
– Em hạ sốt chưa con?
Khánh Nam giật mình nhìn lên.
– Ba?
Nhưng nét mặt của cậu dần đanh lại khi thấy 8 thành viên còn lại của Hội học sinh đứng đằng sau ba mình.
– Ba à! Em đang truyền và nó vừa mới ngủ được 1 lát nên con nghĩ không ai làm phiền lúc này thì tốt hơn.
Ông Minh tiến đến bên cạnh 2 đứa con và đưa tay vuốt mấy sợi tóc của con gái sang 1 bên.
– Đừng gay gắt thế, Khánh Nam! Dù sao các bạn cũng có ý tốt mà. Khi nãy là bao nhiêu độ?
– 39 ba ạ!
– Bác sĩ đã tiêm cho em chưa con?
– Dạ chưa! Đến tối bác ấy sẽ quay lại ạ!
– Ừ… ba về phòng 1 lát… mấy đứa nói chuyện với nhau nhé.
Khánh Nam không đáp mà thể hiện rõ một sự khó chịu trên nét mặt. Sự chịu đựng của cậu sắp đi quá giới hạn rồi. 8 thằng dè dặt bước vào.
– Đã nhìn thấy Linh Như vẫn đang ốm và vẫn sốt cao thì yên tâm đi ăn mừng rồi đúng không? Mọi người về đi!
– À… – Đăng Thành đại diện lên tiếng nhưng cũng không biết nói gì – Bọn anh chỉ muốn… chúc em ý mau khỏe thôi mà…
– Cảm ơn sự thương hại của mọi người. Nhưng Linh Như có đủ lời chúc rồi.
Cả lũ đưa mắt nhìn nhau.
– À… bọn tao… chỉ là…
Viết Quân vẫn đang nhìn Linh Như.
– Chỉ là…
– Đông người ngột ngạt lắm. – Khánh Nam lạnh lùng.
Tất cả lại nhìn nhau… rồi như không còn gì để nói, chúng nó lủi thủi đi ra khỏi phòng.
– Khánh Nam…
Tiếng gọi của Linh Như tuy nhỏ nhưng không hiểu sao có tác dụng mạnh đến nỗi bằng đấy thằng đều quay đầu lại.
– Anh ở đây. Em ngủ đi.
Hóa ra chỉ là 1 cái cựa mình nhẹ. Nó vẫn đang ngủ. Viết Quân lưỡng lự đứng lại ở cửa.
– Tao… có thể ở lại không? Một phút thôi cũng được.
– Ngay cả 1 giây!
Viết Quân bất đắc dĩ bước ra khỏi phòng.
*
* *
Tất cả tập trung lại ở phòng khách. Việt Thế đứng trong bếp gãi đầu gãi tai suy nghĩ 1 lúc xem có nên ra kia tiếp khách thay cho Khánh Nam và chú Minh không nhưng lại thôi. Cậu chép miệng thản nhiên rồi lại quay lại với mấy tờ công thức chế biến món ăn vừa in từ trên mạng cùng 1 cái cân.
“400 gam rau à? Bằng này chắc vừa nhỉ?”
Nhưng dù sao thì người tính chẳng bằng trời tính.
– Việt Thế…
Cái lũ kia lại kéo nhau đến trước cửa bếp mà ngắm nhìn việc cậu đang đong đếm lượng rau trước mặt. Việt Thế vẫn chú tâm thêm bớt 1 vài cọng rau cho đủ 400 gam.
– Ờ… Chào mọi người.
Rõ là chào chẳng có thành ý gì cả. Chào mọi người mà mắt thì vẫn chăm chăm nhìn vào bàn cân.
– Việt Thế… em ra đây nói chuyện 1 lát được không? – Đăng Thành ngập ngừng đề nghị.
Kể ra thì cũng hơi bất lịch sự khi mà khách đến nhà lại không tiếp. Dù cậu không phải chủ nhà thật nhưng cũng nên tiếp hộ Khánh Nam 1 vài phút chứ nhỉ? Chậc! Vài câu nói xã giao vớ vẩn thôi mà, chẳng chết ai! Nghĩ thế nên cậu đành phải từ bỏ ý định tiếp tục cân thịt và rửa tay đi ra ngoài phòng khách.
– Chà! Xem ra là bị Khánh Nam đuổi xuống nhỉ? Mọi người ngồi đi. – Cái vẻ cười cợt của Việt Thế lại được dịp hiển hiện trên khuôn mặt.
– Việt Thế! Linh Như… thế nào rồi?
Việt Thế thư thả rót nước cho từng đứa, thái độ đủng đỉnh làm cả bọn phát bực nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
– Thì đấy! Lên phòng thăm Linh Như rồi mà không biết tình trạng thế nào sao?
– Khánh Nam… không cho bọn tôi đến gần. – giọng Khương Duy có vẻ não nề.
– Đến gần để xem khi nào thì con bé đó biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này à? – Việt Thế vẫn cái kiểu ăn nói cợt nhả ấy.
– Việt Thế! Không phải vậy mà! – Tuấn Anh lên tiếng.
– Chứ không phải thằng em trước giờ vẫn mong thế lắm sao? Cả cậu nữa Khương Duy, cậu luôn muốn Linh Như tránh xa Khánh Nam ra cơ mà?
– Việt Thế… bọn anh biết là sai rồi mà.
– Thôi nào thôi nào! Chúng ta đều hiểu nhau cả mà. Không cần ngụy biện mà. – Việt Thế nhếch môi – Nói thật thì tôi hơi khó chịu khi phải ngồi đây tiếp khách hộ Khánh Nam thế này đấy. Ngay cả việc tiếp nhận hộ Linh Như sự quan tâm của mấy người cũng làm tôi phát ớn. Thật giả tạo!
– Việt Thế! Em quá lời rồi! – Đăng Thành nói giọng buồn buồn.
– Anh là cái gì mà nghĩ có quyền phán xét lời nói của em? Hội trưởng Hội học sinh à? Hay chẳng qua chỉ là 1 thằng bù nhìn chỉ đâu đánh đấy?
– Việt Thế!
– Gì nào? Nếu các anh không phải là những thằng bù nhìn thì Linh Như đã chẳng đến nối ấy. Mà… tại sao lại trách các anh được nhỉ? – Việt Thế chợt bật cười – Các anh thì làm gì có lỗi cơ chứ? Các anh muốn biết tình trạng Linh Như à? Tốt! Tốt lắm! Sốt cao cả mấy ngày, mê man đến tận sáng nay mới tỉnh. Thân nhiệt luôn duy trì ở mức 38 – 39 độ, một ngày vài lần ở mức xấp xỉ 40. Tôi luôn tự đặt câu hỏi là tại sao buổi sáng hôm đấy Linh Như đã bình thường mà tại sao sau khi đi cùng mấy người lại thành ra như thế. Mấy người quan tâm nó thế này cơ mà
– Tệ… đến mức thế
sao? – gương mặt tất cả càng thêm lo lắng.
– Tệ? Không phải là rất tốt với mấy người sao? Hay là kết quả thế này chưa đáng là gì với mong muốn của Hội học sinh?
Tiếng nước sôi trong bếp réo ầm ĩ là 1 cái cớ tốt cho Việt Thế đứng lên.
– Mọi người cứ ngồi chơi đi nhé! Tôi phải đi nấu cơm đã.
Biết rằng mình hoàn toàn không được chào đón và không nên xuất hiện vào lúc này, 8 đứa đành đứng lên ra về, không quên hẹn mai lại đến. Nhưng đi được vài bước, Viết Quân và Khương Duy không biết nghĩ sao lại bảo bọn kia đi trước và quay lại phòng khách. Việt Thế cũng chẳng quan tâm cho lắm, cậu vừa nhìn công thức, vừa chú ý cho từng thứ nguyên liệu vào.
– Cậu có cần tôi giúp không? – Viết Quân lịch sự đề nghị.
Việt Thế tươi cười.
– Cậu không nghĩ là bữa ăn do tôi tự tay nấu thì có ý nghĩa với Linh Như hơn sao?
Việt Thế lại cúi xuống và tiếp tục răm rắp làm theo công thức.
Việt Thế: 1 thằng có đặc tính y như Khánh Nam: về lý thuyết cái gì cũng biết nhưng thực hành thì chẳng biết cái gì.
– Loại rau này không phải chế biến như vậy đâu. – Viết Quân nhắc khẽ Việt Thế.
– Hai cậu vẫn còn ở đây cơ à?
Mặc thái độ của Việt Thế, Viết Quân vẫn đi vào bếp động tay động chân với cái mớ nguyên liệu hỗn độn mà Việt Thế bày biện trên bàn.
– Đã bảo là không mượn cậu giúp cơ mà?
– Khương Duy! Mày hơi rỗi việc đấy.
Viết Quân vẫn chẳng để tâm đến Việt Thế mà quay ra trừng mắt nhìn Khương Duy đang lóng ngóng đứng ở cửa bếp mà không biết nên đi ra hay đi vào.
– Ờ… tao có thể… rửa rau.
Việt Thế bặm môi suy nghĩ. Dù sao thì cậu cũng chẳng biết làm cái gì, mà nhìn Viết Quân thì có vẻ thành thạo hơn cậu 1 tí, thôi, coi như… nhờ vả chúng nó lần này vậy. Tất cả cũng chỉ vì cậu thương chú Minh và Khánh Nam chưa có gì vào bụng thôi.
– Trứng ở chỗ nào vậy? – Khương Duy nhìn quanh.
– Tủ lạnh chứ đâu.
– Ừ!
Khương Duy tạm bỏ cái bát xuống và mở cửa tủ. Cậu chợt khựng lại.
– Lấy nhanh lên đi! – Viết Quân giục.
Khương Duy ậm ừ rồi thở dài lấy vài quả trứng ra. Thấy thái độ của cậu là lạ, Việt Thế mới nhớ là mình đang để 1 thứ bên trong tủ lạnh.
– Sao? Đau lòng à?
Khương Duy không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn Viết Quân đập trứng.
– Cái gì trong đấy vậy? – Viết Quân ngoái nhìn tủ lạnh.
|
– À… – Khương Duy ấp úng.
– Bánh kem! – Việt Thế ôn tồn.
Rồi cậu mang chiếc bánh ra đặt lên giữa bàn.
– Nhìn lạ phải không?
Một chiếc bánh cao cao, nhiều lớp, mỗi lớp 1 màu và nhân bánh giữa mỗi lớp cũng hoàn toàn khác nhau.
Việt Thế từ tốn cắt 2 miếng bánh ra đĩa và đặt trước mặt 2 thằng.
– Có muốn ăn thử không?
Hai thằng nhìn nhau. Việt Thế lại bắt đầu cái vẻ cười cợt khó ưa.
– Nếu không thích ăn thì cũng nói 1 câu chứ đừng ụp xuống đất nhé! Linh Như đã rất vất vả đấy. Nó vừa làm hồi nãy, đang trang trí dở thì lại sốt, nói mãi mới chịu về phòng.
Khương Duy hiểu Việt Thế đang ám chỉ đến việc xảy ra hôm sinh nhật mình. Nhưng cậu chỉ biết im lặng.
– Kìa! Ăn đi chứ? Hay là không thích?
– Việt Thế!
– Các cậu đang làm tôi cảm thấy có lỗi với Linh Như đấy. Mà cũng phải. Nhẽ ra tôi không nên mời những người như cậu ăn chiếc bánh này. – Cái cách cười của Việt Thế đôi khi làm người đối diện cảm thấy mình giống như đồ đáng khinh lắm vậy.
Việt Thế tự lấy cho mình 1 miếng rồi thản nhiên ngồi ăn ở ghế đối diện.
– Thế nào Khương Duy? Tôi tưởng cậu chỉ có thể ăn mỗi bánh kem do Linh Như làm cơ mà?
Khương Duy im lặng.
– Cậu có biết… – Việt Thế tiếp tục – … chiều hôm đó tôi và Khánh Nam đã bất lực thế nào với Linh Như không? Nó nằng nặc xuống bếp, bằng mọi giá phải làm bánh sinh nhật cho cậu, rằng cậu chỉ ưng ý mỗi bánh do nó làm. Vậy nên mặc kệ đang bị thương, nó vẫn kiên trì đứng yên dưới bếp, dù đứng chẳng vững. Hàng chữ “Happy Birthday” đơn giản thế mà nó phải viết đi viết lại tận 4 lần, chỉ vì tay cứ run run không thể dứt khoát nét chữ. Vậy mà chiếc bánh đó, tôi cứ tưởng sẽ được trân trọng lắm cơ, ai ngờ nó lại bị ném xuống đất. Thật là cảm động.
– Việt Thế…
– Hai anh em ngốc nghếch đó đã cá cược với nhau… – Việt Thế chợt bật cười – Tôi cảm thấy tiếc cho cậu, Viết Quân ạ. Khánh Nam đã nói, nếu như cậu và Khương Duy, hoặc chí ít là cậu, chỉ cần bình tĩnh 1 chút nghe Linh Như giải thích, thì Linh Như sẽ trở thành bạn gái của cậu ngay lập tức. Vậy mà… Nhưng dù sao như thế cũng tốt, tôi sẽ được lợi hơn. Tôi cũng đã lường trước kết quả, vậy nhưng vẫn hơi bất ngờ. Đặc biệt là 2 cái tát đáng nhớ ấy. Cậu yêu cầu quá nhiều ở 1 người chưa có gì liên quan đến cậu, Viết Quân ạ. Linh Như nó chẳng phải người yêu cậu, nhưng lúc nào cậu cũng muốn tất cả mọi người phải tránh xa nó ra. Mặc dù tất cả những gì cậu có thể làm chỉ là ghen vớ vẩn. Thật may là chính vì cái bản tính đó mà cuối cùng Linh Như chẳng chọn cậu. Tôi phải cảm ơn cậu nhiều nhiều mới được.
Viết Quân khẽ cúi đầu xuống.
– Tôi đã rất tức giận. Khi đó…
– Khi đó Linh Như đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, đã cố gắng làm cho mình xinh hơn mọi ngày, đã đeo sợi dây và nâng niu nó thật lâu. Cậu hiểu không? – Việt Thế bỗng dưng quát lên ầm ầm.
Một tia chớp lại vừa lóe lên ngoài kia.
– Anh… ơi…!
Tiếng gọi yếu ớt phát ra ở phía đầu cầu thang làm cả 3 vội quay đầu lại và đứng bật dậy.
Một chiếc váy trắng rộng và dài đến gần gót chân, mái tóc dài buông xuống, gương mặt xanh xao cùng một đôi mắt ngơ ngác long lanh đầy nước, Linh Như loạng choạng bám vào tay vịn cầu thang, đôi chân trần lần tìm từng bậc.
– Sao em lại xuống đây?
– Việt Thế! Không thấy anh ấy! Không thấy đâu cả. – gương mặt Linh Như mếu máo – Không thấy cả ba nữa.
Viết Quân và Khương Duy vội vàng phóng lên cầu thang định giúp Linh Như bước xuống nhưng nó không để ý mà cứ thế đi về phía bàn tay đang đưa ra đỡ lấy mình của Việt Thế.
– Khánh Nam vẫn ở trên đó mà. Ba em cũng vừa mới về. – Việt Thế cởi áo ra khoác lên người Linh Như.
– Không thấy thật mà! – Nó không để ý rằng xung quanh mình không những chỉ có Việt Thế mà còn có cả Khương Duy và Viết Quân nữa.
– Được rồi! Vậy để anh đưa em về phòng.
– Không! Em không ở 1 mình đâu, trời sắp mưa rồi mà. Không ở 1 mình đâu, em sợ lắm. – Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
– Anh sẽ ở lại cùng em cơ mà.
– Không! Em tìm ba cơ!
Ầm!
Tiếng sấm bắt đầu ì ùng ngoài trời cùng những tia chớp lóe lên. Nó giật mình sợ hãi lùi lại, nép sát vào chân cầu thang, 2 tay ôm lấy đầu và nhắm nghiền mắt lại.
Viết Quân chạm nhẹ vào người Linh Như và hốt hoảng phát hiện ra người nó vẫn nóng ran.
– Không! – Nó hét lên sợ hãi khi Viết Quân định kéo mình lại, ánh mắt nó nhìn cậu ngơ ngác, như không hề biết cậu là ai và càng bám chặt lấy Việt Thế hơn – Việt Thế!
– Bỏ tay cậu ra đi Viết Quân! – Việt Thế trừng mắt lên – Bỏ tay ra đi! Nhanh lên!
Viết Quân sững sờ lặng đi khi Linh Như. Một gương mặt đầy nước mắt vô hồn và ngơ ngác.
– Con bé lại làm sao thế?
Ngoài cửa, bà nội và dì bước vào.
Tiếng sấm lại bắt đầu rền rĩ trên bầu trời cùng những tia chớp đỏ lè đi kèm. Mưa cũng bắt đầu rơi xuống.
– Bun! Con đứng lên nào.
Nó ngước lên nhìn bà nội, vẻ mặt ngơ ngác biến thành nỗi sợ hãi, hốt hoảng. Nó đứng bật dậy và lảo đảo lùi về phía sau, đôi môi mấp máy.
– Không! Bà ơi! Con không đi đâu! Đừng đưa con đi nữa bà ơi! Con không đi đâu! Không đi đâu. – Nó khóc nấc lên bám vào bà như cầu xin.
– Bình tình nào Bun! Con không đi đâu cả mà! – Bà nội càng cố gắng đỡ nó đứng dậy thì nó càng hoảng loạn hơn.
– Bà ơi đừng bắt con đến đó nữa. Ở đó đáng sợ lắm! Đáng sợ lắm! Con không đến trại trẻ mồ côi đâu. Đáng sợ lắm. – Nó cứ lặp đi lặp lại mấy từ cuối và toàn thân run lên – Đáng sợ lắm! Đáng sợ lắm!
– Bun! – Tiếng Khánh Nam vang lên ở đầu cầu thang và đang lao bổ xuống – Bà đừng động vào em ấy.
Ông Minh cũng hốt hoảng chạy theo xuống.
– Bun! Bình tĩnh lại nào! Anh đây mà. Bình tĩnh lại nào.
Nó giật mình ngước đôi mắt ướt sũng lên nhìn Khánh Nam.
– Anh! Anh ơi! Em không đi đâu cả! Không đi đâu. Ba ơi! Không… Soạt!
– Bun! Bun! Tỉnh lại đi con! Bun! Gọi bác sĩ nhanh lên.
Khánh Nam vội vã ôm chặt lấy em gái đưa về phòng!
Bà nội và dì đứng lặng ở chân cầu thang. Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian qua, bà mới hiểu hết hậu quả những việc làm trong quá khứ của mình. Một vết thương khó lành! Cảm giác đau đớn, ăn năn, day dứt và trên cả là hối hận. Hối hận vì đã xé nát quãng tuổi thơ êm ấm của 1 đứa trẻ. Những nỗi đau ám ảnh đứa trẻ ấy giờ đây đang bóp nát trái tim bà.
*
* *
– Rất ngạc nhiên phải không? – Việt Thế nhìn thẳng vào Viết Quân và Khương Duy nghiêm túc – Như 1 con người hoàn toàn khác?
– Ừ…
Khương Duy ngoái nhìn lên tầng. Bác sĩ vừa đi khỏi rồi, nhưng Khánh Nam không cho phép 2 cậu bước chân vào.
– Đã mấy ngày nay, chú Minh và Khánh Nam chưa hề ăn gì… cũng chưa hề chợp mắt, lúc nào cũng ở sát cạnh Linh Như, Tuấn Vũ cũng chỉ mới về nhà sáng nay… – giọng Việt Thế buồn buồn – Ai nói gì cũng không được, chỉ đến khi sáng nay Linh Như tỉnh lại, 2 ba con mới ăn 1 chút nhưng rồi lại buông bát xuống ngay. Họ không rời khỏi Linh Như dù chỉ 1 phút. Bởi vì…
– Hoảng loạn? Gào thét? Và gọi tên rất nhiều người? – Viết Quân lên tiếng.
– Ừm… Suốt cả mấy ngày như thế. Có những lúc giật mình bật dậy, khóc nức nở tìm mọi người, rồi lại tiếp tục mê man và lại khóc.
– Tại sao lại thế? Cậu… có biết chuyện gì không? – Khương Duy ngập ngừng.
– Những kí ức không hề hoàn hảo, đã để lại quá nhiều vết cắt sâu trong tâm trí 1 đứa trẻ. Tôi chỉ biết chừng ấy thôi. À… tôi còn biết thêm 1 chuyện nữa… món quà đặc biệt mà Khánh Nam và Linh Như muốn tặng các cậu trong dịp sinh nhật cậu, Khương Duy ạ!
Khương Duy và Viết Quân đều nhìn lên Việt Thế trông chờ.
– Khánh Nam và Linh Như… là anh em sinh đôi!
Có nằm mơ, Viết Quân và Khương Duy cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra Khánh Nam và Linh Như lại là 2 anh em sinh đôi. Thật khó tin! Đầu cua tai nheo mọi chuyện là thế nào, 2 thằng không hề biết, mà bây giờ cũng không có gan hỏi Khánh Nam.
Kể từ ngày hôm đó, chẳng lần nào Hội học sinh vào thăm Linh Như được nữa. Vì cánh cổng luôn đóng kín. Và cũng chẳng có cách nào hỏi thăm tình hình Linh Như.
Một quá khứ đau đớn ăn sâu vào tâm trí cho đến tận bây giờ… Vậy… quá khứ đó đá
ng sợ đến thế nào?
Hình ảnh thằng bé Khánh Nam đơn độc ngày nào vẫn còn in đậm trong tâm trí Khương Duy và Viết Quân… Điều đó là gì… mà lại khiến những đứa trẻ trở nên như thế?
Sự cắn rứt trong lương tâm khi làm tổn thương Linh Như, và sự hối lỗi đối với Khánh Nam, Khương Duy trở thành 1 hiện tượng virut bất thường trong trường, vì cậu bỗng nhiên ít hỏi hẳn đi. Chắc là cỗ máy do hoạt động lâu ngày nên bây giờ đâm ra hỏng hóc về kĩ thuật.
Viết Quân thì vẫn bản tính đấy, à, bây giờ cậu xin xuống ngồi 1 mình ở bàn cuối rồi, cái bàn phía bên trái bàn Việt Thế ý. Hoài Trang ư? Kệ đi.
Những ngày này thật là nặng nề. Viết Quân như muốn phát điên. Cậu không thể chấp nhận được việc mù tịt mọi tin tức từ phía Linh Như. Vì thế, Viết Quân lại có thêm 1 thói quen mới, đó là đứng dưới cổng nhà Linh Như cho đến tận muộn, có khi là gần sáng hôm sau. Ít ra thì điều này cũng có ích đấy chứ? Vì Phương Linh đã bắt gặp cậu vài lần, Phương Linh khá là thương người, nên chẳng ngần ngại nói hết với cậu. Tạ ơn trời! Linh Như đã hạ sốt!
Hội học sinh cũng đã đưa ra phương án mới cho tình hình hiện nay. Tuy phần trăm cơ hội là 50 – 50, nhưng đó là phương án tối ưu rồi. Bằng mọi cách sẽ thuyết phục Linh Như tiếp tục tham gia Queen&King, vừa cứu được Hội học sinh, vừa hàn gắn được tình bạn giữa 4 đứa, lại vừa có thể… kéo Viết Quân và Linh Như lại gần nhau thêm 1 chút.
Nhưng trước khi thực hiện kế hoạch đó, có 1 điều khác quan trọng hơn mà trước nay Viết Quân luôn áp dụng đối với bất kì đứa nào dám xúc phạm Khánh Nam.
Nhưng trước khi thực hiện kế hoạch đó, có 1 điều khác quan trọng hơn mà trước nay Viết Quân luôn áp dụng đối với bất kì đứa nào dám xúc phạm Khánh Nam.
*
* *
Cũng chẳng gọi là đã khỏi hẳn, nhưng Linh Như có thể cho là bình phục phần nào. Với lại, nó cũng không muốn nằm lì 1 chỗ như thế. Việc đầu tiên sau khi bước chân ra khỏi giường, đó là lên kế hoạch “tẩm bổ” lại cho ba và anh trai, cả Tuấn Vũ nữa. Nhìn ba người tự nhiên gầy hẳn đi.
Khánh Nam và Tuấn Vũ bắt đầu thực hiện chế độ ăn uống riêng mỗi ngày, miễn sao đảm bảo được sức khỏe vì cả tuần vừa rồi hai người thiếu ngủ thiếu nghỉ và ăn uống chẳng ra làm sao.
Sau 1 tuần nghỉ ốm, sáng nay Linh Như và Khánh Nam đã đi học trở lại, tất nhiên, có cả Việt Thế nữa. Tuy nhiên điều xôn xao dư luận nhiều hơn không phải là việc công chúa khỏi ốm, hay là cái phong cách mới của Khánh Nam mà là việc Tuấn Anh đang quỳ giữa sân trường xin Khánh Nam tha lỗi.
– Đứng lên đi! – Khánh Nam đứng trước mặt Tuấn Anh.
– Không! Em chưa thể đứng lên được! Em vẫn thấy có lỗi với anh và Linh Như lắm. – Tuấn Anh cúi gằm mặt.
– Đứng lên đi! – Linh Như nói thêm vào – Cậu quỳ thế đủ rồi.
– Hãy mặc kệ tôi. Đây là hình phạt thích đáng cho những lần tôi đã xúc phạm với cậu.
Khánh Nam nhìn Tuấn Anh thêm 1 lần nữa rồi bỏ mặc đấy mà đi lên lớp.
– Cứ kệ cậu ấy thế sao anh?
– Trừ khi cái thằng điên nào bắt nó quỳ cho phép nó đứng lên thì nó mới được đứng lên. – Khánh Nam tỏ ra biết rất rõ.
– Em á? – Linh Như nhớ lại cái lần bắt Tuấn Anh phải quỳ hôm trước.
– Em là thằng à?
– Vậy ai?
Việt Thế chép miệng.
– Xem ra em vẫn chưa biết nhiều lắm nhỉ? Từ bé tới giờ, bất cứ thằng nào dám động đến Khánh Nam, hình phạt nhẹ nhất là cứ thoải mái mà quỳ trước mặt nó xin tha lỗi, Việt Tú cũng từng bị thế hồi cấp 2.
– Ai? Ý em là người đưa ra cái hình phạt đấy ý?
– Viết Quân!
– Vậy nên anh mới bảo nó chẳng phải 1 thằng vừa.
Đối với Viết Quân từ khi tới Việt Nam đến nay, tất cả những đứa nào dám cả gan xúc phạm mẹ Khánh Nam, đều chịu chung 1 hình phạt: quỳ giữa sân trường mà xin lỗi Khánh Nam, đó là nhẹ nhất rồi. Vô tình phương án này cũng đã được Linh Như từng 1 lần nhắc đến với Tuấn Anh.
Chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa là vòng chung kết Queen&King sẽ diễn ra. Thời gian không còn nhiều. Gấp rút thực hiện kế hoạch thôi.
Vì mới ốm dậy nên Linh Như xin kiến tập giờ thể dục, thay vào đó là ngồi xem mọi người tập. Một tuần không đi học, chẳng biết thể dục học đến đâu nữa. Mà nếu có đi học thì cũng chẳng mấy khi quan tâm thể dục đang học cái gì. Mọi người cũng đã hiểu hết về chuyện đoạn ghi âm đấy rồi. Tủ cá nhân của nó, cả e-mail nữa, chật ních thư từ. Hôm nay mọi người cũng tới xin lỗi nữa. Tất cả đã qua đi 1 nửa. Còn lại phần quan trọng nhất nữa thôi.
– Sao 2 em ấy đi lấy tạ lâu thế nhỉ? Còn có 1, 2 quả mà cả tiếng cũng không xong. Linh Như, em vào phòng dụng cụ giục 2 em ấy nhanh lên giùm thầy.
– Vâng!
Bất đắc dĩ, nó đành đứng lên đi về phía phòng dụng cụ, nơi mà Viết Quân và Hoài Trang sẽ mang nốt mấy quả tạ còn lại ra. Nhưng có vẻ nó không nên đến đấy thì hơn. Mà thôi, dù gì thì giữa nó và Viết Quân cũng đâu có gì? Hai người họ đang làm gì chẳng liên quan đến nó, đơn giản chỉ là không nên làm phiền thôi. Một cảnh tượng thân mật! Linh Như quay lưng bỏ đi.
– Em làm cái trò gì vậy, Hoài Trang? – Viết Quân đẩy Hoài Trang ra bực tức – Anh không thích làm bẽ mặt em trước đám đông nhưng những hành động của em đi quá giới hạn rồi đấy.
Cậu để mình Hoài Trang với mấy quả tạ. Hừ! Không thể chịu được nữa rồi. Viết Quân hằm hằm trốn học lên trú tạm tại phòng họp Hội học sinh chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch.
*
* *
Hội học sinh coi như đầy đủ nếu như kể thêm Khánh Nam và Linh Như vừa bước vào.
Tám thằng lấm lét nhìn nhau.
– Ờ… Linh Như này… – Đăng Thành mở đầu – Về chuyện mấy hôm trước ý, cho bọn anh xin lỗi nhé, Cảnh Đạt đã nói hết rồi… Cũng tại bọn anh không…
Nó nhìn sang Đăng Thành và cố vẽ cho mình 1 nụ cười trên mặt.
– Không sao đâu. Cho qua đi.
– Linh Như… tôi… – Tuấn Anh ấp úng.
– Được rồi! Tôi biết cậu định nói những gì. Cho qua đi! Khánh Nam, hộp kính của em có trong cặp anh không?
Khánh Nam lục lọi cặp 1 lúc rồi lắc đầu.
– Không! Hay là trong cặp Việt Thế?
– Không! Em vừa hỏi anh ấy rồi mà.
– Cái này à? – Viết Quân rụt rè chìa chiếc hộp màu hồng ra trước mặt Linh Như.
Nó nhìn chiếc hộp, rồi nhìn lên Viết Quân, khẽ mỉm cười.
– Cảm ơn anh!
Nhưng rõ ràng cái điệu cười ấy hoàn toàn không bình thường.
– Ơ… Viết Quân… mặt anh… – Lê Dũng không biết đang định nói gì thì Ngọc Hưng hắng giọng rồi nháy mắt.
– Gì?
– À… không!
– Mặt mày kìa, nó có… – Đến lượt Đăng Thành chăm chú săm soi mặt Viết Quân.
– Ê Đăng Thành , cho tao mượn đề cương. – Bảo Đông vội vàng cắt ngang.
Khánh Nam thấy lạ nên mới nhìn sang. Ý nghĩ tha lỗi cho Viết Quân trong cậu phút chốc tiêu tan. Cái gì mà “Em đã gặp anh ấy đứng trước cổng nhà anh mấy lần!” chứ? Chắc Phương Linh nói dối rồi. Hừ!
– Bài này giải lạ quá! Chẳng hiểu gì cả. – Linh Như bất chợt than thở.
– Có gì cần anh giúp không? – Khương Duy tốt bụng.
– Chỗ này em không hiểu. Làm sao tính được khối lượng axit acrylic ở đây? Với lại em ra 6,193 cơ.
– Gì mà lẻ thế? Đâu đưa anh xem nào!
Trong khi đó thì Bảo Đông và Ngọc Hưng lại chụm đầu bàn tán to nhỏ.
Không khí của Hội học sinh tuy bớt căng thẳng nhưng cũng không còn như trước nữa. Có một điều gì đó thật khác lạ. Linh Như lấy cớ sang phòng hiệu trưởng để ra ngoài rồi vòng xuống phòng nhạc cụ. Âm nhạc là 1 lựa chọn đúng đắn lúc này.
– Đến lúc rồi anh em!
Ngọc Hưng vỗ tay làm hiệu, ngay lập tức cái vẻ ngoài trầm tư suy nghĩ của 7 thằng còn lại biến đâu mất. Tất cả vây quanh Khánh Nam.
– Trò gì đây? – Khánh Nam buông bút xuống nhìn lên.
– Dạo này mày ngủ ít lắm phải không? Vậy thì nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi đi thôi.
Điều cuối cùng Khánh Nam cảm nhận được là cái nụ cười “đểu cáng” của Ngọc Hưng cùng lúc một chiếc khăn từ đằng sau bịt lấy mũi cậu.
– Khương Duy, giải quyết nó đi. Viết Quân! Thi hành phương án 1!
– Anh! Nhưng em thấy…
– Thấy thấy cái gì? Không thực hiện thì còn khuya mới mong làm lành với 2 đứa nó!
Viết Quân nhẹ nhàng mở cửa phòng nhạc cụ và đứng tựa vào 1 góc tự cho phép mình đôi chút im lặng lấy lại phong độ.
Nhưng sự im lặng của Viết Quân không thể che giấu cậu lâu. Linh Như có chút hoảng hốt khi nhận ra sự hiện diện của cậu. Nó đứng lên toan bước ra ngoài. Nhưng Viết Quân vội vã níu tay nó lại.
– Đợi đã. Anh muốn nói chuyện.
– Em không nghĩ em có chuyện gì để nói với anh đâu! – Linh Như cố giật tay mình ra.
– Sao em lại bướng bỉnh như thế? – Viết Quân chợt gắt lên – Nó có ích cho em lắm sao? Sao em không hề giải thích mọi chuyện? Khi tụi anh bình tĩnh lại thì em vẫn có thể nói mọi chuyện mà, hay chí ít, em cũng phải thanh minh trên 4rum trường chứ? Cứ im lặng để người ta hiểu lầm mình mãi sao?
– Em không cần anh lên mặt dạy dỗ. Buông em ra.
Linh Như cũng quát lên.
– Em…
Viết Quân tức giận lôi mạnh nó lại và áp sát vào cây đàn.
– Chúng ta cần nói chuyện.
– Anh nghĩ mình có quyền ra lệnh cho em thế này à? Em nhắc lại 1 lần nữa: Tránh xa em ra! Việt Thế đang đợi em.
– Nếu em không im lặng nghe anh nói, anh sẽ có cách buộc em phải im lặng tuyệt đối đấy. – Viết Quân tức giận.
– Anh! Không có quyền! Và không có tư cách! – Nó nhấn mạnh từng chữ.
Mặt đối mặt, hai đứa nhìn nhau chằm chằm như thách thức.
– Được! Là em ép anh phải dùng hạ sách để nói chuyện đấy nhé!
Sau 1 thời gian nghiền ngẫm cuốn sách này, Viết Quân đã đi đến phương án y như trong sách.
Linh Như nhận ra Viết Quân đang cúi thấp hơn về phía mình, nó vội lùi sát vào cây đàn. Nhưng sự hoảng hốt nhất thời đó cũng qua đi, để lại sự tức giận trào dâng. Nó chợt thì thầm khi Viết Quân chỉ còn cách mình1 khoảng rất nhỏ.
– Anh có nghĩ nên lau đi vết son môi trên mặt mình trước khi hôn em không?
Viết Quân khựng lại như sợ hãi trước ánh mắt giễu cợt đang nhìn mình và giọng nói lạnh tanh đều đều.
– Em không thích việc nhìn thấy người chuẩn bị hôn mình lại không ngần ngại để nguyên son môi của bạn gái trên mặt thế kia.
Nó rút 1 chiếc khăn ra và đưa lên mặt Viết Quân. Cậu im lặng như xấu hổ và nắm chặt lấy tay nó.
– Em… đã nhìn thấy khi đó phải không? Không phải do anh! Khi đó là Hoài Trang tự ý….
Linh Như cảm thấy khinh bỉ Viết Quân lúc này. Và càng khinh bỉ hơn khi nhìn thấy dấu son hồng hồng lấp lánh ngay trên
môi cậu. Hình ảnh trong phòng dụng cụ lại hiện về. Nó hất tay Viết Quân ra và đi như chạy về phía cửa.
– Không! Linh Như! Anh xin lỗi.
Viết Quân ôm chặt lấy Linh Như từ phía sau.
– Anh xin lỗi.
– Buông ra! – giọng Linh Như tuy không lớn nhưng nghe như vỡ òa.
Nó vùng vẫy cố thoát ra, và Viết Quân cũng sững sờ thả lỏng tay mình. Cậu vội lùi lại ra sau cách xa nó một khoảng và im lặng nhìn bàn tay Linh Như vừa vung lên giận dữ. Nhưng rồi bàn tay ấy cũng hạ xuống trong sự kìm nén. Viết Quân nhìn xuống quần áo của mình và khẽ run lên khi tưởng tượng rằng thứ nước hoa nồng nặc của Hoài Trang vương lại trên đó.
Ánh mắt Linh Như như ấm ức nhìn cậu. Nó vẫn không từ bỏ quyết định bước ra cửa.
– Có vẻ như lần này Khánh Nam sai rồi. Em vẫn có cảm xúc đấy chứ?
Chẳng để tâm Viết Quân nói gì, nó vẫn đi tiếp.
– Này! – Viết Quân vội vàng cầm tay Linh Như lôi lại – Anh… còn cơ hội phải không? – Vẻ mặt đau đớn của Viết Quân khi nãy bỗng chợt tươi như hoa.
– Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?
– Chậc! Cái thái độ của em rất giống biểu hiện của ghen.
Linh Như bật cười nhìn Viết Quân như thương hại rồi lắc đầu gỡ tay Viết Quân ra.
– Giọng em vừa rồi nghe như sắp khóc vậy.
– Làm ơn đi! Anh nên học cách phân biệt giọng nói của 1 người bị viêm họng và 1 người sắp khóc đấy!
– Dù sao thì em cũng là 1 đứa bướng bỉnh – Viết Quân mỉm cười đắc thắng – Chỉ cần anh biết anh còn cơ hội là đủ rồi.
Linh Như hơi nhếch mép nhìn Viết Quân rồi đặt tay lên chốt cửa. Chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, Viết Quân hốt hoảng lao vội đến chắn ngang trước mặt nó.
– Anh không thấy mình rất phiền hà à?
– Anh chỉ muốn nhắc em về điều kiện em còn nợ anh thôi. Tiếp tục tham gia Queen&King đi!
Linh Như khựng lại nhìn Viết Quân với ánh mắt dữ dội.
– Queen&King – Viết Quân thì thầm nhắc lại – Tham gia nó, điều kiện em nợ anh.
– Nhưng miệng anh đã nói em không cần phải tham gia, em không có tư cách tham gia còn gì?
– Là anh sai. – Viết Quân từ tốn – Vậy nên anh mới mong em hãy tiếp tục tham gia cuộc thi… để anh có cơ hội… chuộc lỗi.
Nụ cười hiển hiện trên môi nó thể hiện rõ một sự căm hận về phía Viết Quân.
– Chẳng tội gì em phải làm thế cả. Chính anh đã nói em không cần tham gia nữa. Và em sẽ làm theo.
– Anh xin em đấy. Là do Tuấn Anh tự ý…
– Anh tránh ra đi. Việt Thế đang đợi em! Tránh ra.
– Việt Thế? Em với nó…
Viết Quân bất lực mím chặt môi nhìn nó rồi đứng tránh ra khỏi cánh cửa. Linh Như bực tức vặn chốt. Trước mặt nó hiện ra đầy đủ 7 thằng con trai với dòng chữ: “Đang nghe lén!” to đùng trên trán.
Linh Như nhìn cả bọn 1 lượt rồi định lách khỏi đám đông mà đi về. Nhưng Đăng Thành chặn nó lại.
– Hội học sinh có nguy cơ sẽ chịu kỉ luật về việc này. Và… rất cả thể sẽ bị bãi bỏ quyền lực hoàn toàn.
– Không liên quan đến em.
– Nhưng em là nguyên nhân chính. – Đăng Thành nhấn mạnh.
– Và tất cả là do bọn anh không bao giờ tin bất cứ cái gì ngoại trừ bản thân mình. – Linh Như nói một cách giận dữ.
– Là bọn anh đã sai – Ngọc Hưng quát lên – Nhưng em cũng không hề giải thích.
– Bọn anh cũng không bao giờ chịu để em được phép lên tiếng. – Linh Như hét trong sự ấm ức với tất cả – Và cái linh cảm cho rằng mình luôn đúng của các anh đã khiến các anh nhận được gì nào? Hậu quả bắt em phải chịu chung sao? Tại sao em phải làm thế? Tại sao em phải tham qua Queen&King chỉ để cứu danh dự của Hội học sinh, chỉ để chứng minh cho cả trường thấy các thành viên của Hội học sinh tài giỏi lắm, luôn nhìn thấu mọi việc, và luôn biết rõ em không phạm sai lầm ngay từ đầu? Sao các anh lại giả dối như thế? Hội học sinh là đầu não. Hội học sinh phải theo số đông. Hội học sinh từng muốn gạt em đi. Em hỏi anh, nếu không phải do Khánh Nam, Bảo Đông và Quốc Trường đòi ra khỏi hội để yêu cầu Đăng Thành giữ em lại thì giờ này thế nào? Em có khác gì 1 cọng rác bị vứt đi không? Vậy mà anh lại muốn em nói với tất cả mọi người rằng Hội học sinh không đuổi em đi chỉ bởi vì tin em vô tội và khi đó đang tìm cách minh oan cho em sao? Sao anh nói mà không nghĩ khi đó các anh đã chì chiết em thế nào? Sao anh không nghĩ lại xem nếu anh là em và được nghe những lời “góp ý” của Tuấn Anh thì sẽ thế nào? Rõ ràng các anh ngay từ đầu đã chẳng hề dành cho em dù chỉ 1% niềm tin, rồi bây giờ, khi biết em không hề liên quan đến Night, các anh lại muốn em phải đi thanh minh rằng, các anh tốt bụng lắm, chính các anh đã đứng lên bênh vực em sao? Em chẳng hiểu gì hết cả. Thật giả dối.
Cả lũ lặng đi 1 lúc. Linh Như không khóc, nhưng mắt nó ầng ậng nước.
– Thôi được Linh Như, tôi xin lỗi. – Tuấn Anh hơi cúi đầu – Nhưng dù sao cậu cũng trong Hội học sinh…
– Cậu vẫn coi tôi là thành viên của Hội học sinh cơ à? Tôi không đủ tư cách! Tôi là một đứa con gái vô học! Một thứ đáng khinh! Không phải cậu nói thế sao? “Thôi được Linh Như, tôi xin lỗi”. Cậu xem lại xem câu xin lỗi của cậu có bao nhiêu thành ý? Như kiểu cậu miễn cưỡng phải xin lỗi tôi vậy. Cả cái việc cậu quỳ sáng nay cũng thế. Nếu không phải do Viết Quân bắt ép thì cậu có làm không? Tôi không cần cái sự giả dối của tất cả các người.
Giọng nó chợt dịu lại khi không thấy Khánh Nam.
– Khánh Nam đâu?
– Em sẽ không tìm được nó, ít nhất là lúc này. – Khương Duy lên tiếng – Chúng ta nói chuyện xong đã.
Linh Như cảm thấy ghê sợ khi nghe thấy tiếng Khương Duy.
– Anh tưởng em không dám lục tung cái đất nước này lên để tìm Khánh Nam à?
– Em sẽ không dám xộc vào nhà của 1 thượng tá trong quân đội đâu.
Nó nhếch mép nhìn Khương Duy.
– Một là anh nói, hai là em sẽ tự tìm Khánh Nam.
– Em dám sao?
|
Nó áp điện thoại lên tai, sự thách thức thể hiện rõ trong ánh mắt sắc lạnh nhìn Khương Duy. Và những gì nó nói làm cho 8 thằng muốn rụng rời.
– Chú! Cháu muốn báo cáo với đại sứ quán Mĩ về việc ầm ĩ của cháu và Night ở học việc gần đây…
– Anh xin em!- Khương Duy yếu ớt cất tiếng nói – Khánh Nam sẽ được gửi về nhà ngay mà!
Linh Như mỉm cười đắc thắng.
– Trong 5 phút nữa, nếu em không nhận được điện thoại từ nhà rằng Khánh Nam đã về đến nơi, người của đại sứ quán Mĩ sẽ ngay lập tức đến đây điều tra mọi việc, cũng như vỡ lở ra bản chất của Hội học sinh. Anh biết sẽ ảnh hưởng như thế nào rồi đấy, khi động đến 1 người Mĩ.
Nó cầm chặt cái di động trong tay đợi điện thoại. Có nghĩa là trong 5 phút tới đây, ít nhất là Khương Duy sẽ không được đi đâu cả. Đối với Linh Như, động đến Khánh Nam cũng đồng nghĩa với việc phải trả giá.
Nhưng tất nhiên không chỉ mình Khương Duy ở lại. 7 đứa kia cũng ở lại cùng cậu. Cố gắng dù chỉ mong manh hi vọng Linh Như sẽ tiếp tục cuộc thi.
– Linh Như…! – Bảo Đông lên tiếng.
– Em không tham gia, anh thuyết phục vô ích.
Giọng Viết Quân hơi đứt quãng.
– Nhưng… còn điều kiện… em nợ anh…
– Chính anh đã tự xóa bỏ nó. Chúng ta không còn nợ nần gì cả. Viết Quân!
– Ôi… Linh Như! – giọng 1 người phụ nữ đon đả đến gần nó – Trời ơi, sao hôm qua cô bảo con qua nhà cô mà con không tới? Làm cô mong quá.
Là mẹ của Tuấn Anh.
– Thế Tuấn Anh nhà cô đã đưa váy cho con thử chưa? Tuấn Anh, con đưa váy cho Linh Như thử chưa? Có hợp với bạn ấy không?
– Váy gì ạ? – Linh Như ngơ ngác.
– Con chưa nói gì với Linh Như sao? – Mẹ Tuấn Anh nghiêm mặt – Tuấn Anh và mấy thằng bé này đã thiết kế 1 cái váy cho phần thi tiếp theo của con, chúng nó nhờ cô chỉnh sửa qua. Rất đẹp, con mà nhìn thấy sẽ mê luôn cho coi. Thế còn…
– À… – Linh Như khó khăn lên tiếng cắt ngang cô ấy – Con không có tham gia cuộc thi ấy nữa cô ạ. Con thấy nó…
Linh Như đột nhiên dừng lại khi thấy gương mặt thất thần của mẹ Tuấn Anh. Mắt cô ấy bắt đầu “long lanh”.
– Con sẽ không tham gia nữa sao? Có phải tại cái váy không đẹp không? Hay do trang phục phần năng khiếu của con, cô thiết kế không đẹp?
– Không cô ơi… tại… – Nó định giải thích nhưng cô ấy không định nghe mà òa lên khóc như 1 đứa trẻ và ôm lấy Tuấn Anh – con trai mình.
– Tuấn Anh à, con nói đi, có phải mẹ già rồi không? Không còn thiết kế được những bộ trang phục đẹp được nữa phải không? Hu hu… mẹ già rồi phải không? Tại trang phục xấu nên Linh Như mới không tham gia mà… tại mẹ mà…
Tuấn Anh như vớ được 1 cái cớ vô cùng hợp lý, vừa ôm lấy mẹ an ủi, vừa nhìn Linh Như như cầu cứu.
– Không mà mẹ… rất đẹp mà… mẹ còn trẻ mà… mẹ thiết kế rất đẹp mà…
– Không! Con dối mẹ! Thảo nào hãng thời trang của mẹ không có ai tin dùng nữa, tại mẹ thiết kế xấu quá mà… hu hu – Cô ấy vẫn khóc tức tưởi.
Tuấn Anh nhìn Linh Như cầu cứu.
– Không cô ơi… – Linh Như ấp úng – Cô thiết kế rất đẹp mà. Con không tham gia nữa vì con có lý do riêng… không như cô nghĩ đâu… con chỉ…
– Là do cô mà – mẹ của Tuấn Anh vẫn nhất quyết không nghe nó nói – Cũng tại trang phục cô làm xấu quá phải không con? Vậy nên con mới không chịu tham gia nữa… Chỉ tại cô mà… Hu hu! Tuấn Anh, mẹ sẽ giao công ti cho người khác ngay đây. Mẹ già rồi. Mẹ xin lỗi con. Chỉ tại mẹ mà Linh Như không tham gia Queen&King nữa. Mẹ xin lỗi.
Màn khóc lóc đã kéo dài gần 10 phút mà không ai có thể làm cô ấy nín được. Linh Như cũng thấy mủi lòng… và nó cũng chẳng muốn làm cô ấy buồn chút nào cả.
– Cô à… cháu… cháu sẽ tham gia mà! Cô đừng khóc nữa.
Chỉ chờ có thể, người phụ nữa quay sang ôm chặt nó, vui mừng như 1 đứa trẻ.
– Thật sao? Con sẽ tham gia thật sao?
– Vâ… Vâng… vì trang phục của cô rất đẹp… con sẽ rất tiếc nếu không được mặc nó.
Nó lấy cớ Việt Thế đang đợi ngoài cổng trường để bỏ đi vội vã, cũng như nhanh chóng thoát khỏi sự vui mừng quá mức của mẹ Tuấn Anh.
Nhưng ngay khi bóng nó vừa khuất khỏi hành lang, Tuấn Anh vội đưa tay lên phủi phủi áo.
– Chị có biết là chị đã làm bẩn áo em không?
– Con này, không có mẹ thì con cứ đứng đấy mà năn nỉ nó dài dài đi nha cưng. Vậy mà có cái áo mày cũng chấp với mẹ à? Có thích mẹ cho mặc váy đi học không hả?
Cô ấy rút gương, lược, son, phấn trong túi xách ra và ngồi xuống 1 cái ghế “tút” lại nhan sắc.
– Nói chuyện với con bé đấy nhẹ thì nó không nghe đâu – mẹ của Tuấn Anh mỉm cười đắc thắng – phải biết dùng sách lược như cô mới thắng được.
Tuấn Anh thở dài quay sang nhìn đám bạn gi
ải thích.
– Mẹ em từng là một diễn viên chuyên nghiệp.
Cú!
Khánh Nam sẽ chẳng cau có đến mức ấy nếu như không phải khi cậu vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Việt Thế đang nhảy nhót loạn xạ quanh phòng và dán chi chít chì chịt bao nhiêu là ảnh chụp lại “thời khắc huy hoàng” của cậu. Con bé Serina đấy! Cậu thề! Sẽ cho nó sống không bằng chết!
– Ôi! Khánh Nam! Anh sẽ yêu em đến khi đầu bạc răng long. – Đôi mắt Việt Thế long lanh nhìn bức ảnh to hoành tráng treo giữa phòng.
– Biến! Biến ngay ra khỏi phòng tôi!
– Ôi! Anh yêu em!
Việt Thế không màng đến Khánh Nam mà tiếp tục… ôm hôn bức ảnh thắm thiết.
– BIẾN!
Khánh Nam hét ầm lên làm Linh Như vội vàng chạy vào.
– Anh ầm ĩ quá đấy!
Khánh Nam nhăn trán.
– Chúng nó đã làm trò gì với anh vậy?
– Một ít thuốc mê thôi, ngoài ra không có gì.
Khánh Nam nhìn em gái trông chờ nốt vế sau.
– À… thì họ bắt em tham gia Queen&King.
– Và?
– Em không đồng ý.
– Sau đó?
– Mẹ Tuấn Anh đến và khóc bù lu bù loa lên trước cửa. Thế đấy.
– Một lũ âm mưu độc ác.
– Lời hứa vẫn là lời hứa thôi. – Việt Thế chốt câu cuối – Tham gia là đúng đắn. Anh muốn em hạ con cáo đấy bầm dập te tua 1 trận đi. Mặc dù anh thi cùng nó nhưng nếu không phải 1 chữ “tín” thì anh đã lặn từ lâu rồi.
– Ngày mai Khánh Nam sẽ giết chết em! – Khương Duy rên rỉ – Em vẫn còn muốn sống mà.
– Thôi nào! Chỉ tối mai là ổn mà. Thằng này đàn ông con trai mà cứ nỉ non như bọn con gái ý. Chẳng làm được cái việc gì nên hồn cả. – Đăng Thành cằn nhằn.
– Đúng đấy! – Tuấn Anh cũng hùa vào – Là để giúp ai cơ chứ?
– Có những người hình như không có tư cách nói câu đó ở đây đâu. – Viết Quân vừa nói vừa nhìn thẳng vào Tuấn Anh.
– Thôi đi! Dẹp mấy cái ân oán cá nhân vớ vẩn của chúng mày sang 1 bên đi.
– Em chẳng ân oán gì với nó cả. – Viết Quân cãi.
– Thì bớt thái độ với nó đi. Tập trung vào những khó khăn trước mắt cái đã. – Bảo Đông vẫn luôn chí lí – Khương Duy, nhà mày chuẩn bị xong hết chưa?
– Không còn thiếu sót gì nữa cả. – Khương Duy khẳng định chắc nịch.
– Ngày mai mà có sai sót gì thì anh đi tự tử đi. – Quốc Trường đang kiểm tra lại cái camera ở góc phòng, lên tiếng.
– Mà… – Viết Quân đưa tay lên mặt tức giận – Tại sao không ai nói là trên môi em có cái thứ quỉ quái đấy hả?
– Không muốn ai biết thì tốt nhất đừng nên làm. – Bảo Đông thản nhiên.
– Nhưng là Hoài Trang tấn công em bất chợt chứ!
*
* *
Một ngày mai vẫn như bao ngày mai khác. Chỉ tội cái mặt Khánh Nam khiến cả trường khiếp sợ, khẽ thì thầm với nhau: “Hôm nay đừng làm gì khiến phó chủ tịch Hội học sinh nổi giận nhé!”
Ngay cả Bảo Đông và Quốc Trường giỏi võ thế còn chẳng dám đến gần, nói gì những thằng có nguy cơ tử vong cao như Viết Quân và Khương Duy? Đăng Thành tuy ủng hộ nền hòa bình của học viện nhưng cũng lo lắng tránh xa, Ngọc Hưng thì càng không dám đến vì biết mình là hình ảnh cuối cùng lọt vào mắt Khánh Nam trước khi thằng bé ngất đi. Tuấn Anh và Lê Dũng thì khỏi nói. Đứa nào cầm khăn bịt mũi Khánh Nam chứ?
Xét cho cùng cũng chỉ là những thằng hèn nhát, dám làm mà không dám chịu, đùn đẩy công việc cho nhau. Kết quả là mỗi đứa chia nhau viết 6 chữ vào giấy ghép lại thành 2 câu, 6 x 8 = 48, đấy là tính luôn cả 2 dấu chấm than, vừa đủ, sau đó nhờ Phương Linh gửi cho Khánh Nam và Linh Như:
“Tối nay tập ở nhà Khương Duy nhé! Tụi anh sẽ qua đón 2 đứa mày!”
Vậy nhưng lại có 1 vấn đề nho nhỏ. Thay vì đưa thư cho Khánh Nam và Linh Như, Phương Linh lại nhờ Việt Thế, vì tìm mãi chẳng thấy 2 anh em nhà kia đâu.
Cứ cho là tò mò vốn sẵn tính trời đi, Việt Thế mở ra đọc, tiện cái thùng rác bên cạnh, thả luôn vào đó cho… rảnh tay.
Hoài Trang giống 1 con ruồi cứ thỉnh thoảng bay qua bay lại chỗ Việt Thế. Cậu ước gì có cái vỉ ruồi mà đập luôn đi. Xời, Hoài Trang tưởng chưa ai kiếm được bằng chứng mình là người của Night chắc? Chẳng qua chỉ là tất cả để cho Khương Duy tự khám phá thôi.
– Việt Thế! Anh Việt Tú biết là đã hiểu lầm cậu rồi. Anh ấy muốn…
– Việt Thế! – Tiếng Minh Phương hét ầm ầm ngoài cửa lớp át đi giọng Hoài Trang và cũng thẳng tay hất “con ruồi” đi chỗ khác – Anh Tuấn Vũ gọi cậu đấy.
Dạo này Minh Phương mới nhận làm thêm cho… Khánh Nam và Linh Như. Công việc đơn giản thôi mà. Chẳng qua chỉ là làm… bảo mẫu cho Việt Thế, ngoài ra, Khánh Nam còn đặc biệt nhờ cậy Minh Phương dạy dỗ lại Việt Thế cái tội hỗn láo, vô duyên, tò mò, xấu tính xấu nết… Nói chung là cứ chấn chỉnh lại Việt Thế thành 1 thằng… 1 thằng… 1 thằng ngoan ngoan là được.
Nhưng dù sao thì người Việt Nam vẫn hay có câu: “Chữa lợn lành thành lợn què!”
*
* *
Tan học. Lên xe. Và về nhà.
– Hôm nay trời u ám lại mưa bay. Thế buồn chẳng hiểu vì sao nó buồn. – Khánh Nam đi ra đi vào lải nhải.
Việt Thế vẫn thẩn thơ ngồi ôm cái gối trên ghế. Linh Như từ trong bếp ngó ra.
– Sao thế? Hôm nay chị ấy nghỉ học, không gặp mặt được nên buồn à?
– Biết rồi còn hỏi. Em nấu cơm nhanh lên đi.
Chốc chốc Việt Thế lại lén nhìn đồng hồ, bọn trong Hội học sinh sắp đến rồi.
Linh Như đã hoàn thành nhiệm vụ “nữ công gia chánh” và vừa ra ghế ngồi xem TV. Thời cơ chín muồi, Việt Thế kiếm cớ.
– Khánh Nam, cậu biết chơi piano và guitar nhỉ?
– Ờ. – Khánh Nam vừa vuốt ve con mèo đen vừa trả lời.
– Vậy hay 2 anh em nhà cậu song tấu 1 bản đi. Buồn buồn, tự nhiên lại muốn nghe. Còn lâu chú Minh mới về mà.
Chẳng đề phòng “thiện ý” của Việt Thế, hai anh em vui vẻ kéo ghế lại gần cây đàn.
– Anh thích bài gì? – Linh Như hỏi.
Việt Thế nghĩ ngợi 1 lúc.
– Vừa đàn vừa hát: “Let the music heal your soul”. OK?
– OK!
Khánh Nam có thể chơi piano và guitar. Tất nhiên chỉ trên mức bình thường chứ cũng chưa thể xếp vào loại xuất sắc như Linh Như hay thiên tài như Viết Quân. Vì thế cũng chẳng phải khó để chơi 1 bản nhạc.
Điều đó lại càng là bình thường với Linh Như, một con bé đã từng đoạt giải nhì trong cuộc thi piano cấp quốc gia của Mĩ.
Hai anh em song tấu, và cùng nhau hát. Tự nhiên, vui vẻ và không hề đề phòng.
Oh if someone plays piano with some simple chords
So melodic and endearing too
And oh if someone plays guitar with the old piano
And maybe you can hear them sing
Music gives you happiness or sadness
But it also heals your soul
Let the music heal you soul
Let the music take control
Let the music give you
The power to move any mountain
– Hai đứa nó hát hay mà! – Ngọc Hưng thì thầm – Vậy sao hôm trước mình nghe Linh Như hát dở thế nhỉ?
– Nó là dân Mĩ, hát hò tiếng Mĩ tất nhiên là hay hơn người Việt hát tiếng Mĩ rồi. – Bảo Đông lầm bầm.
– Ờ tao quên mất là nó có thể đánh đàn đấy. Lại còn rất tuyệt nữa. – Đăng Thành nói khe khẽ sau lưng Bảo Đông.
8 thằng như 8 con chuột nấp ngoài cửa. Nếu không nấp thế này làm sao mà phát hiện hết tài năng của công chúa chứ?
Nhìn 2 anh em cùng song tấu, Viết Quân và Khương Duy lại nhớ lại cái lần Linh Như giúp Khương Duy tỏ tình với Minh Phương.
Bên trong kia, Khánh Nam và Linh Như vẫn thoải mái ca hát mà chẳng để ý gì cả. Mọi việc vẫn y như mong muốn của Việt Thế.
– Hey! Sao mọi người cứ đứng ngoài đó vậy? – Việt Thế vờ như vừa mới nhận ra sự có mặt của 8 thằng, cao giọng gọi.
Hai anh em giật mình bỏ dở bài hát.
– Ờ… ờ…
– Sao 8 người vào đây được? – Ý Khánh Nam muốn nhắc đến việc chuông cổng không hề kêu.
– Ờ… – Khương Duy nhìn ra phía sau – Ba mày về đúng lúc bọn tao đến cổng. Vì thế không bấm chuông.
Vừa lúc ông Minh từ ngoài cửa bước vào.
– Hai con chưa chuẩn bị đi sao?
– Dạ? Đi đâu ạ? – Linh Như và Khánh Nam hỏi lại.
– Phương Linh chuyển thư cho 2 người rồi mà? – Lê Dũng ngạc nhiên.
– Thư? Thư gì cơ?
– À… – cả lũ lúng túng, Tuấn Anh trả lời thay – Bọn em nhờ Phương Linh nói với 2 người là tối nay bắt đầu tập ở nhà Khương Duy mà…
Hai anh em nhìn nhau chẳng hiểu gì cả.
– À… – Việt Thế tiếp tục vờ như là 1 sự… cố ngẫu nhiên – Phương Linh đưa cho tôi, đang cầm cái vỏ lon trên tay, nên lúc ấy tiện vứt luôn vào thùng rác rồi.
Khánh Nam nghiến răng kèn kẹt: “Thằng ranh! Rõ ràng nó bày mưu ám hại mình!”
– Thôi bây giờ hai người đi đi – Việt Thế tươi tắn – Dù sao Linh Như cũng nấu cơm xong rồi mà. Đi đi nhé! Đi vui vẻ nhé!
– Việt Thế! – Khánh Nam quát ầm lên và suýt chút nữa là lao về phía Việt Thế.
– Chú ơi! – Việt Thế ngay lập tức gào lên – Chú ơi. Khánh Nam và Linh Như chưa chịu đi này! – Sau đó cậu nhìn Khánh Nam theo cái kiểu: “Lần này thì chết nhé! Tôi kể hết cho ba cậu nghe từ trưa rồi! Khỏi trốn nhé!”
Những đứa con ngoan là không bao giờ cãi lời ba mẹ. Huống hồ ba lại hằm hằm đi từ trên tầng xuống, đuổi hai đứa đi 1 cách phũ phàng rồi lại thân thiện giơ tay lên vẫy vẫy: “Tối mai gặp lại 2 con giờ này nhé!”
– Ba đi đâu ạ?
– Chúng nó xin cho 2 con ở lại nhà Khương Duy qua đêm mà. Sách vở 2 con đây! Việt Thế đã chu đáo chuẩn bị sẵn rồi.
– Việt Thế!
Đến lượt Khánh Nam và Linh Như đồng loạt mở hết công suất, nhưng Việt Thế đã yên ổn trên ban công tầng 2 cùng với con mèo đen của Khánh Nam nói với xuống:
– Cậu thử không đi xem! Tôi chẳng ném ngay con mèo này xuống đất ý!
Khánh Nam ném cho Việt Thế 1 cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống rồi đành nặng nề đi ra cổng.
Đó là 1 con mèo sợ độ cao!
Một đứa tinh ý như Khánh Nam thừa biết đến 90% kế hoạch tối nay của Hội học sinh, nhưng đơn giản chỉ là không nói ra mà thôi. Linh Như thì khác. Nó chẳng quan tâm nên đâm ra khó chịu.
Nhà Khương Duy rộng! Nhưng không phải là đủ phòng cho cả 10 đứa. Sẽ có vài thằng con trai phải chung 1 giường, và ưu tiên phòng riêng cho công chúa.
– Tập ở nhà em… à nhà Khánh Nam cũng được mà! Tại sao phải đến đây chứ? – Linh Như làu bàu.
– Ở nhà Khánh Nam có Việt Thế mà. Chẳng nhẽ để nó biết hết thông tin mật thế à?
– Có sao chứ? Việt Thế cũng không có ý sống chết phải thắng như mấy người đâu.
– Đối với em thì Việt Thế luôn luôn tốt đẹp rồi. – Viết Quân kéo dài giọng.
– Tất nhiên! Chứ không như anh. Chẳng được đức tính gì tốt cả.
Trong lúc đợi Đăng Thành và Bảo Đông nấu cơm, Ngọc Hưng kéo Linh Như đến chỗ cây đàn và yêu cầu nó chơi 1 bản.
– Chứ không phải là em và Viết Quân sẽ hát à?
– Bọn anh đổi ý rồi. Hai đứa song tấu sẽ ăn chắc hơn. Em đàn hay thế cơ mà.
– Em làm gì biết đàn, chỉ bập bõm vài nốt th
ôi. Toàn là Khánh Nam đàn cả đấy chứ?
– Mắt bọn anh đâu có vấn đề?
– Vậy mà đến hơn 1 nửa là phải đeo kính cận. Hay quá nhỉ? – Linh Như đưa giọng mỉa mai.
Sau 1 hồi bắt ép + nài nỉ Linh Như chơi đàn mà không thành, nó cứ nằng nặc bảo là hồi nãy do Khánh Nam đánh, thêm việc Khánh Nam ngồi thảnh thơi xem TV như chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy gì, chẳng quan tâm gì đến thế sự, Ngọc Hưng đâm bực.
– Được! Vậy anh sẽ dạy em chơi!
Tự tin vì khả năng nhẫn nhịn của mình khá tốt, Ngọc Hưng đã không nghĩ có người còn gan lì hơn cả mình.
Cậu dạo đoạn nhạc của Mariage d’amour 1 cách chậm rãi.
– Rồi! Em thử chơi lại xem nào.
Đoạn nhạc khá là dễ, và Linh Như đã chơi lại bằng cách lộn tung tất cả các nốt lên.
Ngọc Hưng làm mẫu lại 1 lần nữa.
Linh Như lại đánh loạn xạ.
Lần nữa.
Lần nữa.
Lại 1 lần nữa.
– Đời gặp được kiểu giận độc đáo. – Đăng Thành đi từ trong bếp ra thì thầm với mấy thằng còn lại.
– Phải đấy! Minh Phương nhà em mà giận thì thôi rồi, tỏ rõ thái độ luôn chứ chẳng thế này.
– Giận như thế mới cao tay chứ. Vẫn tỏ ra như bình thường mà người khác vẫn có thể hiểu là mình đang giận. Con gái thật rắc rối.
Lê Dũng xoa vài cái râu lởm chởm mới xuất hiện dưới cằm.
– Giận kiểu này là khó làm lành nhất đấy! Kiểu này vết son trên môi anh Quân hôm qua in sâu vào tâm trí cậu ấy lâu lắm cho xem.
– Hừ! – Viết Quân làm 1 hành động vô thức là đưa tay lên môi lau lau.
Ngọc Hưng đã mất kiên nhẫn sau lần thứ 17 thất bại trong khi vẻ mặt Linh Như vẫn “nhơn nhơn” 1 cách khó chịu. Cậu tức giận đập mạnh bàn tay xuống các phím đàn. Khánh Nam tuy vẫn dán mắt vào TV nhưng cũng bật cười.
– Ngọc Hưng! Để em đi!
Đến lượt Quốc Trường không biết thân biết phận đòi thử sức. Lần này Quốc Trường tỏ rõ dáng vẻ thày giáo hơn, đánh từng nốt riêng biệt, bắt nguồn từ 1 bản giao hưởng của Beethoven và bắt Linh Như lặp lại. Nó vẫn ngoan ngoãn làm theo, môi giữ nguyên cái điệu cười đầy khiêu khích. Sau khi đánh từng nốt, Quốc Trường bắt đầu lắp ghép mấy nốt lại với nhau thành từng đoạn nhỏ. Tưởng như đã thành công, ai ngờ đến khi đánh cả đoạn, Linh Như tiếp tục trò cũ, đánh lung tung cả lên.
Quốc Trường cũng dần mất bình tĩnh.
– Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không đánh được đoạn nhạc này thì tối nay cậu khỏi ăn cơm.
Quốc Trường gào lên làm Linh Như suýt nữa thì bò lăn ra cười, nhưng nó cố nhịn. Vẻ mặt Quốc Trường khi tức giận nhìn đáng thương quá.
Mùi thức ăn từ trong bếp bay ra ngào ngạt. Chà! Đói!
– Mọi người cứ ăn cơm trước đi! Em muốn thi với cậu ta xem ai gan lì hơn ai. – Quốc Trường tỏ rõ quyết tâm.
– Tôi sẽ chúc cậu chiến thắng. – Linh Như nhìn Quốc Trường như muốn phá lên cười – Khánh Nam! Anh cứ ăn trước đi! Cấm được bỏ bữa nữa.
Trong bếp, 8 thằng vẫn bình thường ăn uống. Ngoài phòng khách, hai đứa vẫn căng thẳng nhìn nhau.
8h tối.
Quốc Trường đói cồn cào, cố gắng để bụng mình không phát ra tiếng kêu và nhìn Linh Như cố tìm ra 1 biểu hiện của sự đầu hàng trên nét mặt vẫn tự tin và bình thản.
9h tối.
Cái đói càng dày vò Quốc Trường – một thằng con trai từ sáng tới giờ chưa có gì bỏ bụng. Đứa con gái ngồi đối diện ôn tồn nghịch điện thoại. Chắc là đang lướt web.
10h.
Đói và buồn ngủ. Đã 3 tiếng trôi qua. Linh Như thi thoảng nhìn sang chỗ cậu và bật cười. Hội học sinh đứa thì ngồi xem phim, đứa nghe nhạc, đứa học bài, và có đứa thì đã đi ngủ.
11h.
Mắt Quốc Trường như muốn díp lại trong khi bản tin kinh tế thế giới đang được Linh Như chăm chú nghe từng từ từng chữ một.
Hội học sinh có vài thằng tò mò muốn biết kết quả thi thoảng lại chạy ra ngó 1 cái.
12h.
“Ôi mẹ ơi! Lần sau con cạch đến già cũng không dám thách thức công chúa nữa.” – Quốc Trường thầm rên rỉ liếc nhìn Linh Như vẫn tỉnh táo lạ thường suốt mấy tiếng đồng hồ mà chẳng ngáp lấy 1 lần.
– Alô.
Tiếng Linh Như trả lời điện thoại đánh thức Quốc Trường khỏi trạng thái mơ màng. Phòng khách trống trơn chỉ còn 2 đứa. Cái lũ kia đã bỏ “của” chạy lấy người, đi ngủ hết cả rồi. Vẻ mặt lo lắng sợ hãi khi nghe điện thoại của Linh Như cũng làm Quốc Trường cảm thấy không yên.
– Cậu sao thế? Có chuyện gì thế?
Linh Như thở dài nhìn Quốc Trường.
– Nhẽ ra cậu nên nói với tôi sớm hơn. Cậu đi theo tôi.
Quốc Trường vô thức đứng lên theo đà kéo của Linh Như cho đến khi về phòng riêng của nó mà Khương Duy đã chuẩn bị.
– Cậu cởi áo ra đi.
– Cái gì cơ? – Quốc Trường giật mình hoảng hốt – Cậu… cậu… cậu định làm gì?
Linh Như bật cười.
– Cậu nghĩ gì trong đầu vậy? Trừ khi cậu tự tin rằng vẻ ngoài của cậu hơn các anh trai tôi thì hãy nghĩ như thế chứ? Cởi áo ra đi.
Quốc Trường vẫn nhìn Linh Như đề phòng và dè chừng.
– Cậu nên nói cho tôi là cậu đang bị thương ngay từ đầu mới phải! Tôi nhớ là đã đề nghị ba cậu không cho phép cậu tham gia bất cứ nhiệm vụ nào cơ mà. Cởi áo ra đi! Đến giờ cậu cần băng lại vết thương rồi mà.
Quốc Trường ngạc nhiên lắp bắp.
– Cậu… làm thế nào… cậu… cậu… tại sao cậu lại biết?
– Tôi được đưa lên chiếc ghế cao nhất từ khi mới 10 tuổi, vậy mà cậu nghĩ đầu óc tôi tồi tệ đến mức không nhìn ra cậu là Shiki Sanzenin sao? Serina vừa gọi điện báo cho tôi về tình hình của cậu. Tôi cấm cậu tham gia vào bất cứ nhiệm vụ nào cho đến khi hoàn thành chương trình huấn luyện đặc biệt. Cởi áo ra đi.
Linh Như bắt đầu thay băng cho Quốc Trường.
– Brian… cậu có biết tin gì về anh Brian không? Tôi nghe nói… chú James mới cho người bắt anh ấy lại… – giọng nó như thì thầm.
– Cậu biết rồi sao?
– Ừm…
– Chúng tôi cũng chỉ nghe nói là đã qua giai đoạn nguy kịch. Bọn họ không có ý định bắn ngài ấy, chẳng qua là ngài ấy đã tránh đạn cho… tôi. Cậu… không trách tôi chứ?
Hai đứa im lặng cho đến tận khi Linh Như hoàn tất vòng cuốn cuối cùng.
– Cậu đã mang ơn Brian, tại sao còn cố giúp cho tôi và Ji Hoo?
Quốc Trường mỉm cười.
|